Quan Hệ Thân Mật
|
|
Mưa rất lớn chặn hết tất cả tiếng động ồn ào ở bên ngoài, bên tai Tô Mộc Nghiên chỉ còn vang lên tiếng mưa rào rào, nàng sợ hãi mở to mắt, ánh mắt không hề có tiêu cự nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Cảnh Phong, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã không còn nhận ra người trước mắt này nữa rồi. Giả, cái gì cũng là giả, ôn nhu cũng vậy, trí nhớ cũng vậy, đều là giả, ngay cả người trước mặt, cũng là giả. Tận đáy lòng tựa như vang lên tiếng vỡ tan của cái gì đó, cắt lòng nàng chảy đầm đìa máu tươi vô cùng đau đớn.
Ngực như lửa thiêu đốt rất đau đớn, Tô Mộc Nghiên thậm chí không cách nào hít thở bình thường, nàng chỉ ngây ngốc đứng đó, ngay cả mưa thấm ướt quần áo nàng cũng không cảm thấy lạnh.
Cảnh Phong trong im lặng quay đầu lại, đau đớn và bất đắc dĩ rõ ràng như vậy, hơi mở miệng tựa như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng ngưng ở bên miệng, chỉ có một câu nói thản nhiên thở dài. "Xin lỗi."
Tô Mộc Nghiên trong ánh mắt sáng rực mong chờ Cảnh Phong giải thích hóa thành tro tàn, tai nàng nghe ong ong, rõ ràng chỉ cần Cảnh Phong giải thích một câu thôi, nhưng nàng dường như cảm thấy tất cả đều đã sáng tỏ.
Tại sao phải xin lỗi? Giải thích có thể đổi được gì đây, có thể khiến tôi không đau khổ, hay là có thể xóa hết những tổn thương cô gây ra cho tôi? Tôi tin tưởng cô như vậy, cô có biết tôi tin cô đến cỡ nào không, tại sao cô phải dùng cách thức tàn nhẫn như vậy để đánh vỡ đi niềm tin của tôi dành cho cô chứ?
Rõ ràng cô biết, ngay từ đầu, tôi đối với cô ngay cả một chút sức chống cự cũng không có. Nếu cô chỉ xem tôi như vật thay thế của người khác, vậy thì vì sao lại đối với tôi ôn nhu như vậy, vì sao lại để tôi yêu cô?
Cảnh Phong, cô rất ngoan. (ngoan độc)
"Vì sao là tôi?" Nội tâm đau đớn làm Tô Mộc Nghiên cơ hồ không đứng thẳng được, nàng hơi hơi khom người, chỉ cảm thấy sự thật tàn khốc ngay trước mặt, tự tôn của nàng, kiêu ngạo của nàng đều đã muốn hóa tro tàn, từng chút từng chút rã tan hỏng mất. "Chỉ bởi bộ dáng của tôi giống cô ta, nên cô mới vô tình lừa gạt đùa giỡn tôi? Sao cô có thể vô tình như vậy đáng sợ như vậy?" Chẳng lẽ cô không biết khi cô xem tôi như trò tiêu khiển thì tôi đã yêu cô rồi sao?
Tôi hận bản thân mình đã yêu cô, nếu tôi không yêu cô, thì hôm nay, tôi vẫn còn kiêu ngạo của mình, chứ không phải là Tô Mộc Nghiên vứt bỏ tất cả như bây giờ. Tôi hận cô, Cảnh Phong, tôi càng hận bản thân mình yêu cô, tôi yêu cô bao nhiêu, giờ phút này tôi hận bản thân mình bấy nhiêu.
"Mộc Nghiên..." Cảnh Phong thanh âm khàn khàn mà vô lực, cô vươn tay muốn chạm vào Tô Mộc Nghiên, thậm chí muốn ôm Tô Mộc Nghiên vào lòng, nhưng cô biết, cô không thể làm vậy được nữa. Tô Mộc Nghiên hận cô, dù cô không muốn tin, nhưng Tô Mộc Nghiên thật sự hận cô.
Nhưng là quá khó khăn, muốn nói ra sự thật là quá khó khăn, ánh mắt Tô Mộc Nghiên nhìn cô đã không còn một chút tín nhiệm cùng tình yêu, dù cô có nói gì, Tô Mộc Nghiên cũng sẽ không tin cô. Huống chi cô biết, bây giờ nói gì đi nữa, đã không còn ý nghĩa.
"Khó trách, tối hôm qua cô không đem sự thật nói cho tôi biết." Tô Mộc Nghiên cắt ngang lời Cảnh Phong, nàng ngẩng đầu lên, một chút thê ai trên mặt đã muốn tan đi, chỉ để lại vẻ lạnh lùng đầy ý hận. "Nếu đổi lại là tôi, tôi nghĩ tôi cũng không có cách nào chính miệng thừa nhận mình đã làm chuyện ti tiện xấu xa này." Nói xong, khóe miệng Tô Mộc Nghiên lộ ra ra nụ cười dị thường châm biếm, "Nhưng tôi sẽ không hận cô, bởi vì tôi sẽ không đem tình cảm lãng phí lên loại người như cô." Cô không đáng, cô cũng không xứng.
|
Tô Mộc Nghiên nói xong, trong mắt không có một chút lưu luyến, nàng nghiêng người lướt qua Cảnh Phong, đi về phía cửa nhà.
Tô Mộc Nghiên đi thật quyết tuyệt, nháy mắt qua sát bên người, nàng thậm chí không chút do dự, thẳng hướng đến cửa lớn mà đi.
Đi đến cửa lớn, đột nhiên Tô Mộc Nghiên cảm giác cánh tay bị người giữ chặt, quyết đoán mà kiên định, nàng theo lực đạo đó mà dừng bước, còn chưa kịp giãy tay khỏi sự kiềm chế đó, nàng đã bị người từ phía sau ôm lấy, rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc. Kia từng là cái ôm ấp khiến nàng vứt bỏ tất cả cũng không muốn rời đi.
Cảm giác quen thuộc mà an tâm, khắc sâu tận xương tủy nhưng hiện tại, chỉ khiến Tô Mộc Nghiên cảm thấy đau lòng đến mức muốn thoát ra.
"Tôi thừa nhận, tôi đã làm một số chuyện ti tiện, để đi đến bên cạnh em." Giọng Cảnh Phong khàn khàn mà trầm thấp, cô ôm chặt lấy Tô Mộc Nghiên, tựa như chỉ cần buông lỏng, người trong lòng sẽ lập tức biến mất không thấy. "Tôi không hy vọng xa vời em sẽ tha thứ cho tôi, chỉ là, tôi hy vọng em nhớ rõ một việc." Hơi thở Cảnh Phong đứt quãng vang bên tai Tô Mộc Nghiên, nàng ẩn ẩn cảm thấy, kia như là đang cực lực ẩn nhẫn nghẹn ngào. "Tôi chưa từng xem em là cô ta, hay là nói, không ai có thể thay thế được em."
"Nói dối." Tô Mộc Nghiên tránh khỏi cái ôm của Cảnh Phong, than thể áp sát đột nhien tách ra, không khí lạnh như băng trong nháy mắt bao trùm lấy cơ thẻ nàng. Nàng thuần thục nhanh chóng mở cánh cửa trước mắt, sau đó nghiêng đầu, nói: "Tôi không biết những lời cô nói là thật hay giả, cũng không biết cô nói ra những lời này để làm gì. Nhưng tôi chỉ muốn nói với cô, mặc kệ cô muốn thế nào, mong cô không nên đụng đến ba ba và Thụy An. Nếu không, tôi nhất định không tha cho cô."
Tô Mộc Nghiên nói xong, đi vào hàng hiên, đem Cảnh Phong ngăn cách bên ngoài cửa lớn, thật giống như khoảng cách giữa hai người trong lúc đó rốt cuộc không thể vượt qua.
Cảnh Phong yên lặng nhìn bóng dáng Tô Mộc Nghiên biến mất trong thang máy, co cực kỳ cô đơn cong cong khóe miệng, nhưng độ cong rốt cuộc vẫn không thể hoàn thành một cái mỉm cười.
Cô biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, nhưng khi nó thật sự đến, cô cư nhiên vẫn cảm thấy đau đớn đến không thể ngăn cản.
Năm năm nay, cô thường xuyên trong đêm khuya ôm lấy Tô Mộc Nghiên tỉnh lại từ trong mộng đẹp, không nói gì chỉ nhìn vẻ mặt an nhàn ngủ say của Tô Mộc Nghiên, tưởng tượng rồi sẽ có một ngày nhìn thấy biểu tình oán hận trên gương mặt xinh đẹp này. Mỗi khi nghĩ như vậy, bí mật chôn giấu tận đáy lòng cứ như là vết sẹo cũ, cứ như cô quên khép nó lại khiến nó đau đớn, nhắc nhở cô phải che giấu nó trong lòng.
Cũng có rất nhiều lần cô muón nói tất cả cho Tô Mộc Nghiên, chỉ là năm năm trước cả hai người đã lựa chọn cách thức sai làm để bắt đầu, năm năm ở chung, trong khoảnh khắc thân mật, cô vẫn không tìm thấy lý do cùng mối quan hệ thích hợp để nhắc nhỏ chính mình. Do dự cứ lặp lại như vậy, tâm sự cứ bị che giấu, đợi đến khi hai người thẳng thắn thành khẩn bên nhau, bên cạnh lại đột nhiên phát sinh quá nhiều chuyện, đều khiến cho cô rốt cuộc không tìm được cơ hội để mở miệng.
Nghĩ đến, ngay từ đầu cả hai đã đi chệch quỹ đạo, dần dần đem quá khứ của cô càng giấu càng sâu. Mà lúc ban đầu đã mất đi cơ hội mở miệng, nên đến cuối cùng, nói khong nen lời, cũng sẽ không thể thoải mái thẳng thắn nói ra.
Thời gian của cô đã thiếu, thiếu đến mức cô căn bản không có cách nói chân tướng với Tô Mộc Nghiên, hoặc chính miệng nói với nàng, đến tột cùng cô yêu nàng biết bao. Nhưng cô đã từng nói sẽ khong để nàng thua, nếu đây là con đường Tô Mộc Nghiên lựa chọn, vạy thì nhất dịnh cô phải giúp nàng chiến thắng. Huống chi, trong lòng cô hiểu rõ hơn bất cứ ai, Thụy An và Tô gia có địa vị quan trọng đến thế nào trong lòng Tô Mộc Nghiên.
Dựa vào bên ngoài cánh cửa, Cảnh Phong đột nhiên xúc động muốn khóc, cô còn nhớ rõ lần đầu tiên cô có suy nghĩ này, là ở cái đêm Tô Mộc Nghiên chiếm lấy cô vào năm năm trước. Chỉ là hiện tại cảm giác đau đến tê tâm liệt phế trong lòng, đúng là còn muốn kịch liệt hơn so với năm năm trước.
Nghĩ, Cảnh Phong khom người nhặt cây dù rơi trên mặt đất, ngẩng đầu lên vùa lúc có đèn xe chiếu tới, ngọn đèn sáng ngời chói mắt khiến cô bất giác đưa tay lên che mắt.
Chiếc xe kia vừa lúc dừng bên người cô, Cảnh Phong nhìn người trong xe bước xuống, một tia đau đớn cuối cùng trong ánh mắt cũng dần dần giấu đi, chỉ để lại vẻ mặt lạnh lùng cùng tịch đạm.
Cảnh Tư từ trong xe chậm rãi đi xuống, vừa xuống xe, trợ lý lập tức che dù trên đầu nàng, không để nàng ướt chỗ nào. Cảnh Tư chỉ hơi mỉm cười, tao nhã mà ôn nhu nhìn Cảnh Phong.
"Xem ra thật đúng lúc." Cảnh Tư hướng về phía vẻ mặt lạnh lẽo của Cảnh Phong thản nhiên cười, hất cằm hướng về cửa xe mở sẵn, nói: "Được rồi, đừng nhìn chị như vậy, chúng ta nên trở về nhà." Nói xong, Cảnh Tư nhận lấy cây dù trên tay trợ lý, ôn nhu che trên người Cảnh Phong, "Em có biết, Cảnh gia hiện tại rất cần em."
—-
|
Chương 83: Mình nhất định loại Cảnh Phong ra khỏi sinh mệnh. Tô Mộc Nghiên ngâm mình trong bồn tắm lớn, thân thể lạnh lẽo ngâm trong làn nước ấm áp, nàng vẫn cảm thấy lạnh.
Nàng ôm đầu gối, vùi đầu ở khuỷu tay, cho dù cực lực không thèm nghĩ đến nữa, nhưng bóng dáng Cảnh Phong vẫn đang hiện ra, tràn ngập trong đầu, trong lòng nàng.
Rất đau. Đau đến mắt nàng nóng rát, nội tâm tự như thiêu cháy.
Tiếng chuông di động vang lên kéo lại Tô Mộc Nghiên đang suy nghĩ sâu xa, nàng lười biếng không muốn động đậy, đến khi di động vang lên vài lần nữa, nàng mới vươn tay lấy nó.
"Mộc Nghiên, là mình." Mạc Tư Ngư thanh âm lộ ra vội vàng cùng lo lắng, "Bồ không sao chứ?"
"Mình không sao."
"Vừa rồi người kia..." Mạc Tư Ngư ở đầu bên kia điện thoại chần chờ trong chốc lát, cuối cùng cũng bỏ qua nghi vấn, chỉ lo lắng hỏi lại: "Bồ thật sự không có việc gì chứ? Mình nghe giọng bồ không giống như là không có chuyện gì, muốn mình qua gặp bồ bây giờ không?"
"Bồ đừng đến đây." Tô Mộc Nghiên nhắm mắt lại, thản nhiên cự tuyệt nói: "Mình không muốn để bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình."
"Mộc Nghiên?" Mạc Tư Ngư mơ hồ từ lời Tô Mộc Nghiên nói nghe được một chút gì đó không ổn, nàng không khỏi lo lắng giọng điệu cũng tăng lên: "Rốt cuộc bồ làm sao vậy?"
Tô Mộc Nghiên dựa vào bồn tắm lớn, đầu vô lực đặt lên đầu gối, nàng nhắm mắt mệt mỏi nói: "Bồ yên tâm đi, mình ổn, mình thật sự không sao." Nói xong, nàng mở to mắt, "Cho mình thời gian vài ngày, mình sẽ tốt hơn."
Đúng vậy, mình chỉ cần thời gian vài ngày mà thôi. Mình nhất định sẽ loại Cảnh Phong ra khỏi sinh mệnh của mình, mình thề.
Biến mất nửa tháng Tô Mộc Nghiên trở về Thụy An, mang theo tin tức chấn động mà trở về, chính là tin tức Giám đốc thị trường Cảnh Phong sẽ tạm rời cương vị công tác.
Về phần tin tức Giám đốc Cảnh đột nhiên rời đi, vừa truyền ra đã khiến cho trên dưới nhân viên Thụy An nhiệt liệt nghị luận, đáng tiếc nguyên nhân thế nào, đến nay vẫn là câu đố.
Thay thế vị trí của Cảnh Phong là quản lý phòng thị trường, họ Lưu, năm nay gần bốn mươi tuổi, năm đó khi Cảnh Phong nhận chức giám đốc thị trường thì ông ta là người đưa ra dị nghị lớn nhất, nay ước nguyện đã đạt được, tự nhiên đắc ý một phen.
Tân quan tiền nhiệm ba đem hỏa (là tân quan nhậm chức thường có chính sách cải cách mới) vừa nhậm chức giám đốc Lưu đầu tiên đi vào văn phòng Cảnh Phong, lập tức đem những thứ Cảnh Phong dùng đổi mới tất cả, sau đó lập tức triệu tập cuộc họp, yêu cầu cấp dưới bỏ hết nghỉ ngơi, dựa theo yêu cầu của ông ta mà làm việc.
Mọi người tuy rằng nhìn không quen mặt mũi ông ta, đều không ngừng kêu khổ trong lòng, nhưng chỉ có thể chịu đựng, không chỗ phát tác.
"Tô tổng.".
Tiểu Mạn mở cửa văn phòng Tô Mộc Nghiên, liền thấy Tô Mộc Nghiên đang đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía nàng ngẩn người.
|
"Chuyện gì?" Tô Mộc Nghiên một tay cầm tách cà phê, một tay hoành trước ngực, nghe tiếng Tiểu Mạn, nàng mới quay đầu.
Tiểu Mạn đem văn kiện đưa tới trước bàn, cung kính nói: "Đây là văn kiện sáng nay đưa tới, chờ ngài ký tên."
"Ừ." Tô Mộc Nghiên ngồi trở lại trước bàn công tác, mở văn kiện ra xem, ngẩng đầu nhíu mày nói: "Chuyện chọn trang phục người phát ngôn cho Hạ Chi Ca, hiện tại ai phụ trách?"
Tiểu Mạn nghĩ nghĩ, nói: "Gần nhất vẫn đều do giám đốc Lưu phụ trách theo."
Tô Mộc Nghiên nghe vậy, lật lật mấy tờ lịch bàn, nói: "Đã lâu như vậy, sao còn chưa chọn xong?"
"Giám đốc Lưu đưa ra vài phương án thiết kế, Hạ tiểu thư đều cảm thấy không hài lòng, nên chuyện này vẫn kéo dài. Sau đó vẫn chọn không được, người đại diện của Hạ tiểu thư mất kiên nhẫn, nói ngày mốt cô ấy còn công việc khác phải tham gia, ngày mai phải chuẩn bị rời đi rồi." Tiểu Mạn nói xong, nhớ tới bộ dáng giám đốc Lưu thăng quan đắc ý đánh rắm, nhị không được âm thầm nói thêm. "Hơn nữa thường ngày mọi người đối với tác phong của giám đốc Lưu đều có dị nghị, nói nếu là giám đốc Cảnh, phương án định trang phục này phỏng chừng đã sớm xong từ lâu."
"Phạch" Tô Mộc Nghiên im lặng không lên tiếng khép lại văn kiện, rõ ràng cái gì nàng cũng chưa nói, biểu tình cũng không có quá nhiều biến hóa, nhưng động tác vô ý lơ đãng này, vẫn khiến Tiểu Mạn phát run.
Từ sau khi Tô Mộc Nghiên trở lại công ty, tuy nàng chính là lạnh lùng tuyên bố Cảnh Phong tạm rời cương vị công tác, nhưng trên dưới mọi người trong công ty đều đoán được, cho dù trong chuyện này Tô Mộc Nghiên không biểu lộ ra điều gì khác thường, trên thực tế đáy lòng vẫn sẽ có chút cảm xúc phập phồng. Toàn công ty ai mà không biết, Tô Mộc Nghiên cùng Cảnh Phong hợp tác ăn ý năm năm, không chỉ trên công việc, ngay cả quan hệ riêng đều là thân mật khắng khít. Mà nay cấp dưới đắc lực nhất Tô Mộc Nghiên coi trọng đã rời đi, phương diện này cất giấu ẩn tình, càng thêm khiến mọi người tò mò bàn luận. Chỉ là dù có hiếu kỳ, cũng không có người nào dám can đảm đến hỏi Tô Mộc Nghiên, thậm chí không ai dám ở trước mặt Tô Mộc Nghiên nhắc đến tên Cảnh Phong.
Tiểu Mạn cũng biết không thể nói đến tên Cảnh Phong, nhưng mỗi ngày nhìn bộ dáng giám đốc Lưu vừa nhậm chức đã diễu võ dương oai, nhịn không được mới so sánh ông ta với Cảnh Phong, tự nhiên đáy lòng cũng có cái cao cái thấp, thêm vài phần bất mãn.
Tô Mộc Nghiên bất động thanh sắc quét mắt liếc Tiểu Mạn một cái, sau đó ném văn kiện sang một bên, hỏi: "Ngày mai khi nào thì Hạ Chi Ca đi?"
"Đại diện của Hạ tiểu thư nói là tối mai tám giờ lên máy bay."
"Tiểu Mạn, cô xem giùm tôi, từ giờ đến tám giờ tối mai, tôi có hẹn trước bao nhiêu việc?" Tô Mộc Nghiên vừa nói, vừa lần nữa lấy văn kiện kia mở ra xem lại. "Tìm khoảng thời gian trống nhất, tự tôi sẽ đi bàn chuyện này với Hạ Chi Ca."
"Nhưng Tô tổng ngài đêm nay còn hẹn trước Trương tổng ăn cơm, sáng mai công ty còn có cuộc họp quan trọng ngài phải tự mình chủ trì, buổi chiều có có một yến tiệc cần tham dự, chỉ sợ tìm không ra thời gian trống."
|
"Vậy dời bữa cơm với Trương tổng lại, hẹn ngày khác." Tô Mộc Nghiên trầm ngâm, sau đó gõ gõ ngón tay lên bàn nói: "Cô thay tôi hẹn thời gian với Hạ Chi Ca, mời cô ấy tối nay phải dành thời gian cho tôi."
Tiểu Mạn gật gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng.
Hẹn gặp Hạ Chi Ca thuận lợi hơn so với dự đoán của Tô Mộc Nghiên, đến giờ hện, Hạ Chi Ca đúng giờ đi đến Thụy An, mang theo người đại diện và trợ lý.
Tô Mộc Nghiên nhớ không rõ có bao nhiêu lâu không gặp Hạ Chi Ca, dường như lần cuối cùng gặp mặt là ở bữa tiệc mừng Tô Nhiễm Nhiễm trở về, khi đó nàng đi cùng với Cảnh Phong, từng khiến cho Tô Mộc Nghiên ghen. Nhưng không nghĩ đến lúc gặp lại Hạ Chi Ca, thời gian lại quay về như lúc ban đầu, nàng cùng Cảnh Phong ở bên nhau, rồi lại tách ra, tựa như tất cả đều không hề thay đổi.
Nhưng là khi đối mặt Hạ Chi Ca, tóm lại vẫn không thể xem nàng như đối tượng hợp tác, dù sao chuyện của Cảnh Phong, từng phải cảm ơn Hạ Chi Ca. Bất quá may mắn nàng cùng Hạ Chi Ca vẫn duy trì sự rèn luyện trong công việc thường ngày, bàn chuyện công, giữa hai người không có trộn lẫn tình cảm bên trong. Mà tuy nàng không rõ rốt cuộc Hạ Chi Ca biết bao nhiều về chuyện của nàng cùng Cảnh Phong, nhưng lần này gặp mặt, đối với chuyện của Cảnh Phong, Hạ Chi Ca chưa từng nhắc tới.
Cũng là đến khi tự mình cùng Hạ Chi Ca bàn bạc, Tô Mộc Nghiên mới thật cảm nhận được, nghiệp giới đồn đãi đều không phải chỉ là chuyện giả dối hư ảo. Vị Hạ tiểu thư này, ở phương diện tạo hình, thật có tiếng xảo quyệt cùng coi trọng, trao đổi mất bốn giờ, chọn phục trang mới xem như chính thức bàn xong.
Một ngày công tác khiến Tô Mộc Nghiên mỏi mệt không thôi, nàng nhịn không được nhu nhu mi tâm, nhìn một bên giám đốc Lưu chỉ lo thu thập văn kiện, Tô Mộc Nghiên đứng dậy nhìn Hạ Chi Ca, nói: "Hạ tiểu thư nhất định cũng mệt mỏi, tôi đưa Hạ tiểu thư đi xuống."
"Ừ." Hạ Chi Ca đáp lời Tô Mộc Nghiên bằng nụ cười thản nhiên, vẻ mặt cũng không giấu mệt mỏi. "Vậy làm phiền Tô tổng."
Chờ đợi thang máy, Tô Mộc Nghiên cùng Hạ Chi Ca đứng trước cửa thang máy, người đại diện cùng trợ lý đứng phía sau hai người, Tô Mộc Nghiên lễ phép đưa Hạ Chi Ca đi ra cửa, nhìn xe bảo mẫu của nàng đợi sẵn bên ngoài.
"Lần này vất vả Hạ tiểu thư, hy vọng chúng ta sau này có thể hợp tác vui vẻ." Tô Mộc Nghiên lời ít mà ý nhiều, lễ phép nói.
"Làm sao, tôi còn hy vọng Tô tổng không ghét tôi làm việc không phân cao thấp mới đúng." Hạ Chi Ca nghiêng đầu giảo hoạt cười, sau đó nàng quay đầu nhìn người đại diện cùng trợ lý, nói: "Hai người lên xe chờ tôi một lát, tôi có vài câu muốn nói riêng với Tô tổng một chút."
"Được." Người đại diện trầm ổn ứng thanh, theo sau nhìn bốn phía, thấp giọng dặn Hạ Chi Ca nói: "Đừng lâu quá."
Hạ Chi Ca gật đầu, nhìn theo người đại diện cùng trợ lý đều lên xe, mới quay đầu lại nhìn Tô Mộc Nghiên, trên mặt giảo hoạt đơn điệu tươi cười mới đổi thành vẻ mặt nghiêm túc.
"Tô tổng chẳng lẽ không tò mò muốn biết tôi nói gì với cô sao?"
"Đại khái đoán được." Tô Mộc Nghiên cũng bỏ đi vài phần khách khí, thản nhiên đi thẳng vào chủ đề. "Nhất định là về chuyện của Cảnh Phong."
Thuận lợi hẹn Hạ Chi Ca như vậy, Tô Mộc Nghiên đại khái có thể nghĩ được, nhất định còn có mục đích cùng ngụ ý khác, mà nàng và Hạ Chi Ca trong lúc đó, ngoại trừ viẹc hợp tác làm người phát ngôn ra, duy nhất có chung một đề tài, cũng chỉ là Cảnh Phong.
"Đúng." Hạ Chi Ca mỉm cười, tựa hồ cảm thấy thật hài lòng với sự thông minh của Tô Mộc Nghiên. "Tôi có chút chuyện về Cảnh Phong muốn nói với Tô tổng."
"Nhưng thật có lỗi, tôi không có hứng thú." Tô Mộc Nghiên nói xong, ánh mắt trong một khắc này trở nên kiên quyết cùng quyết đoán, một phàn lễ phép cuối cùng trong mắt cũng tan biến.
Gần đây nàng đã nghe chuyện về Cảnh Phong quá nhiều rồi, thật cũng được, giả cũng thế, những lời này khiến nàng mệt mỏi không chịu nổi, nàng không muốn giống như một kẻ ngốc, chỉ vì chuyện của Cảnh Phong mà tùy ý để mọi người đùa giỡn, nàng đã không bao giờ muốn dính một chút quan hệ gì với Cảnh Phong nữa.
"Tôi không biết giữa Tô tổng và Cảnh Phong xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghe nói Cảnh Phong dã về nhà." Hạ Chi Ca nói xong, khóe miệng cong lên, gương mặt tỏa nắng trở nên lãnh đạm, giọng điệu mỉa mai. "Có phải Tô tổng luôn cảm thấy bản thân mình bị lừa gạt, thậm chí cảm thấy mình như nữ nhân vật chính trong chuyện tình buồn, không còn có người nào đáng thương hơn cô?"
Lời Hạ Chi Ca nói ra thật trào phúng mà trêu tức, đâm vào Tô Mộc Nghiên khiến nàng nhịn không được nhíu nhíu mày, nàng quay đầu lại nhìn Hạ Chi Ca, đột nhiên cảm thấy cô gái xinh đẹp trước mắt này, lúc bén nhọn cực kỳ giống một đóa hoa hồng.
"Nhưng mà," Hạ Chi Ca bỗng nhiên nói, ánh mắt nhìn thẳng Tô Mộc Nghiên, "Về chuyện của Cảnh Phong, Tô tổng chỉ nghe lời phía chị Cảnh Tư, liền thật sự không hề có nửa điểm nghi ngờ gì sao?"
|