Hồ Hoặc Hổ Tâm
|
|
Chương 40
Một cơn mưa thu mang theo lạnh lẽo.
Kim Lăng (mộ) bị mưa thu trút xuống vây lấy trong mông lung, mưa đến lạnh ngắt, thấm vào cửa lòng. Trên đường đọng đầy nước, người đi trên đường che dù vội vàng qua lại, không dám dừng lại. Người đứng dưới mái hiên nghỉ ngơi lại còn con mèo thì như là đang cảnh giác chuyện nguy hiểm sắp đến, ngẩng đầu nhìn lên thấy một cái bóng trắng đi trong mưa. Meo ~ tiếng mèo sắc bén kêu lên, con ngươi đỏ thẫm quét qua, con mèo lập tức cúi đầu. Bạch y nhân cầm một cây dù giấy màu đen, đi qua phố lớn thưa thớt người, đi qua sông Tần Hoài, dừng lại trước Vãn Tình lâu bên sông Tần Hoài. Nước mưa trôi mùi vị của Hồ Lệ Khanh không còn sót lại chút gì, ở chỗ này lại có hương thơm nhàn nhạt thuộc về nàng. Nàng từ dưới lớp giấy che của dù ngẩng đầu lên, nhìn ba chữ bên trên, nhẹ nhàng mỉm cười. Là chỗ này sao? Nàng hỏi. Cửa sau Vãn Tình Lâu có một chiếc dù đang dừng lại, dù hạ xuống, tay người nâng lên, khẽ gõ nhẹ vài cái lên cửa, kẹt ~ một tiếng cửa mở ra, bên trong là một lão giữ cửa già nua nghi ngờ nhìn nàng vài lần liền hỏi nàng: "Ngươi tìm cô nương nào?" "Ta tìm Hồ Lệ Khanh." Người đến trước cửa nói. "Trong lâu chúng ta không có vị cô nương này, người tìm nhầm người rồi, ra khỏi biệt viện đi." Hắn tính đóng cửa lại, người nọ đưa tay lên giữ cửa lại không cho hắn đóng lại. Lão Trương nhìn thấy ánh mắt nàng phát ra hồng quang, thầm kêu không ổn, sao lại có ánh mắt người lại quỷ dị đến như vậy, không biết là thứ đồ chơi gì đây... Lão Trương cúi đầu nhìn giày người này phát hiện mặc dù nàng đi trong mưa, nhưng giày vẫn sạch sẽ không dính chút bùn nào, hắn lần này biết chắc, đây không phải là người, nhất định là quỷ. "Qủy a!" Lão Trương lần nữa sợ vỡ mật, chạy vào trong lâu, đến nửa đường thì té lăn trên đất, một đường chật vật. Lão bảo tự nhận mình đúng là không may, ai kêu nàng tìm một tên giữ cửa như vậy chứ, lại thêm mấy thứ phiền toái không cần thiết này, người đến lần này là hổ yêu lần trước đã đưa nữ nhi nàng đi, dáng dấp vừa tuấn lại anh khí, khiến nàng thật thích. Nhưng không biết vì sao lại tới. Nàng đem lão Trương trấn an tốt, kêu hắn về nhà, đừng nghĩ quá nhiều. Lão Trương đi, nàng cầm một cái dù màu hồng đi qua sân đến cửa. Hỗ Chu Kính đứng ngoài cửa chờ nàng đến. Gặp mặt, ngược lại lão bảo hít một hơi, người này rõ ràng không phải là Hỗ Chu Kính. Trong mắt lóe nụ cười, người đâu, ngược lại tỏ ra tùy ý hỏi nàng: "Hồ Lệ Khanh ở đây sao?" "Ba ngày trước nàng đến đây, nhưng bây giờ muốn tìm nàng, chỉ sợ là tìm không được." Ánh mắt Hỗ Chu Kính rũ xuống, tự nhủ: "Chẳng lẽ lại bỏ lỡ?" Lão bảo nói: "Này ngươi đừng vội a, ta còn chưa nói hết mà, nàng ngồi trên thuyền đi du sông Tần Hoài, ta không có nói nàng rời đi, bây giờ ngươi đi tìm cũng có thể tìm được." "Cám ơn." chiếc dù giấy màu đen cùng bóng người biến mắt trong mưa thu. Lão bảo nắm khăn tay, nghĩ đây chuyện gì, người này sao lại không giống người mình nhìn thấy trước kia chứ. Mưa phùn mù mịt khiến núi xanh như vết mực lúc ẩn lúc hiện, hơi nước quấn quanh sườn núi, nhìn vào thêm vài phần mờ ảo. Cửa sổ mở toang, gió từ bên ngoài, đem khí ẩm của mưa thổi vào bên trong Hồ Lệ Khanh ngồi bên cửa sổ, nhìn cảnh bên ngoài than thở.
|
Cảnh đẹp nhưng cũng không lọt được vào mắt nàng, bỏ đi cảnh sắc như bức họa bằng mực. Trên bàn cửa nàng còn để một cái gối nhỏ tuyệt đẹp, nằm bên trên là Xích Hồng, cả người hỏa hồ đỏ rực lúc này đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi. Thuyền hoa yên tĩnh, chỉ có âm thanh mưa rơi rõ ràng vang bên tai. Nàng tới Nam Kinh cũng chưa được vài ngày, những chỗ nàng đến qua cũng phát hiện mình ăn không vô sơn trân hải vị nhìn không nổi nghe thường vũ y, nàng chỉ muốn tìm một chỗ thật tốt để im lặng. Nàng nhớ tới Can nương ở Vãn Tình lâu, về tới cũng thấy Xích Hồng đã lâu không thấy, phát hiện thấy nàng càng lúc càng yếu, liền ở lại bồi nàng. Xích Hồng mấy trăm năm trước trải qua tình kiếp cũng không tin bị lang quân vứt bỏ, khiến cho xương tan nát thịt hồn phi phách tán. Khi nương biết đại nữ nhi mình chết, không chịu được thấy nữ nhi thống khổ, liền cầm theo Tụ hồn thạch đến nơi Xích Hồng từng chịu thiên kiếp hóa thành bụi trăm năm, thu lại toàn bộ hồn thức từ khắp nơi, bỏ vào trong Tụ hồn thạch, rồi hóa thành tiểu hồ ly lớn bây giờ. Xích Hồng dựa vào Tụ hồn thạch mà sống đến bây giờ, khi năng lượng trong Tụ Hồn Thạch yếu đi thì tinh lực của nàng cũng không còn được như trước, mà trong tương lai không lâu, khi Tụ Hồn Thạch hoàn toàn mất hết năng lượng, trở thành một viên đá bình thường, thì Xích Hồng cũng sẽ biến mất. Lần đầu khi Xích Hồng chết, Hồ Lệ Khanh đã không còn nhớ đến mình còn có một tỷ tỷ ruột, bởi vì hai người sớm bị chia lìa, nương cũng không có nhắc qua vị tỷ tỷ này với nàng, Hồ Lệ Khanh cũng không biết mình còn có một tỷ tỷ ruột hơn nữa đã chết. Cho đến khi nương đem nàng đến cạnh mình, nàng mới nhớ tới, khi mình còn rất nhỏ, có tồn tại một con hỏa hổ toàn thân đỏ như máu, mà mình thường kêu nàng bằng tỷ tỷ. Người cũng không phải cỏ cây, tâm nàng cũng không phải vô tình, bình thường luôn không ý tứ nói ngươi chết at cũng không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy Xích Hồng dần dần yếu đi, lòng nàng cũng đau theo. Xích Hồng chết là chuyện sớm muộn, hành động của nương vốn là nghịch thiên, có thể giữ được nàng trăm năm cũng là giới hạn rồi. Hồ Lệ Khanh nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve Xích Hồng. Nhắm mắt nghỉ ngơi thì Xích Hồng lên tiếng nói: "Ta còn chưa có chết, ngươi đừng coi ta như người chết mà nhìn như vậy." "Hiện tại đặc biệt không thích nghe ngươi nói chết." Hồ Lệ Khanh sờ cái đầu nhỏ đuôi nhỏ của nàng, nghĩ tới cuộc sống của nàng mình còn sờ được cũng không nhiều lắm. Xích Hồng ngẩng đầu lên, vẫy đuôi thoát khỏi tay nàng, dùng sức vùng vẫy toàn thân, giống như trên người có rận vậy không chịu nổi nói: "Từ sau khi ngươi trở lại thì như biến thành người khác, khiến ta thật không chịu nổi." "Lương tâm ta muốn đối với tỷ tỷ mình tốt một chút, ngươi lại nói thành như vậy." Đồ vô lương tâm cũng y chang người kia, Hồ Lệ Khanh hừ lạnh. Xích Hồng bay tới trước mặt nàng nói: "Ta cùng với ngươi tâm ý tương thông, ngươi nghĩ gì ta cũng biết được, đừng có so ta với người kia." "Đúng, ngươi là tỷ tỷ tốt, còn nàng là thứ gì chớ?" Hồ Lệ Khanh liền chê bai nàng. Xích Hồng ngã lên vai nàng, giống như trước kia luôn nằm lên vài nàng nghỉ ngơi. Hồ Lệ Khanh cọ má lên nàng nói: "Ngươi mất ta sẽ vì ngươi lưu lại một giọt nước mắt." "Mười giọt cũng quá nhiều." Xích Hồng nói. "Cái này cần phải trả giá sao?" "Cần, nước mắt của ngươi khiến ta chịu không nổi." Xích Hồng khẽ cười nói. "Không biết điều." Ngón tay Hồ Lệ Khanh điểm lên đầu nhỏ của nàng, cười mắng một câu. Trong tiếng hòa tan cùng bi thương. Gi ó đem mưa thổi tạt vào trong, gió vô hình có màu sắc, một màu trắng không xác định xuất hiện trước mũi thuyền, trong tay cầm cây dù giấy đen. Nàng đi vào trong thuyền hoa, Xích Hòng nhìn thấy nàng xuất hiện cũng cảm giác được ma khí tản mát trên người nàng. Xích Hồng nói với Hồ Lệ Khanh: "Có người." "Ai?" Hồ Lệ Khanh đứng dậy, đợi khi nàng thấy rõ là ai, tình tính phòng bị lại biến thành biểu tình giật mình, ánh mắt trừng to miệng há rộng, cả người si ngốc nhìn nàng. "Ta tìm được ngươi thật là khổ." Hỗ Chu Kính nói với nàng. "Ngươi... ngươi... ngươi..." Hồ Lệ Khanh đầu óc trống rỗng, căn bản không kịp phản ứng. "Không nghĩ tới ta sẽ đến tìm ngươi sao?" "Đúng." thật là Hỗ Chu Kính sao, cứ nghĩ rằng sẽ không xuất hiện thì người trước mắt lại đột nhiên xuất hiện, có phải là ảo giác của mình không? Hồ Chu Kính đưa tay ra muốn nắm tay Hồ Lệ Khanh, Hồ Lệ Khanh lui về sau một bước nói: "Ngươi tìm ta làm gì?" "Nhớ ngươi." Hỗ Chu Kính cười nói. Hỗ Chu Kính mỉm cười nói năng tùy tiện, khiến Hồ Lệ Khanh không biết phải thích ứng với nàng thế nào. Hồ Lệ Khah chợt nhớ tới, là người này... Nàng đi tới trước mặt nàng ta, nhìn vào mắt nàng, quả nhiêm là Hỗ Chu Kính khác. Hỗ Chu Kính giang hay tay nói: "Đến, ta tìm ngươi mấy ngày, chỉ muốn ôm ngươi một cái." Hồ Lệ Khanh lao vào cái ôm trong ngực nàng nói: "Ta không nghĩ tới còn có thể thấy được ngươi." "Ta luôn đuổi theo sau ngươi, nhưng ngươi lại lươn đi trước một bước, khiến ta theo ngươi không kịp. Trễ một chút nữa, ta sợ..." Âm thanh Hỗ Chu Kính càng lúc càng yếu, dần biến mất... Hồ Lệ Khanh cảm giác được sức nặng của nàng đè lên người mình, cũng biết nàng đã ngất. Hồ Lệ Khanh không để ý hình tượng kêu to lên: "Ngươi có cần phải ngất đi như vậy không a?" Nàng không nghĩ tới lại bị nàng ta đè dưới người không nhúc nhích được, tình trạng thảm khốc này đã từng bị qua một lần cũng không cần phải có lần thứ hai. Nàng đỡ Hỗ Chu Kính nằm vào ghế bên cạnh, thả người nàng nằm ngang xuống. Xích Hồng bay tới nói: "Người mới khi nãy là ai?" Hồ Lệ Khanh nhìn mi mắt quen thuộc của Hỗ Ch uKính nói: "Ta không biết rốt cuộc là ai, nhưng biết đều là nàng." "Nàng rất đáng sợ." "Ta biết." Hồ Lệ Khanh cười với Xích Hồng nói: "Nàng sẽ không đả thương người." "Sao lại nghĩ như vậy?" "Bởi vì Hỗ Chu Kính từ trước đến giờ chưa tổn hại qua ta, ta cũng biết nàng là người tốt." "Hy vọng ngươi đoán không sai. Bất quá ngươi không sợ sao? Trong thân thể này còn cất dấu một người khác?" Xích Hồng ngẩng đầu hỏi Hồ Lệ Khanh, ánh mắt Hồ Lệ Khanh luôn nhìn Hỗ Chu Kính không hề rời đi, trong lòng Xích Hồng cũng viết, muội muội nàng đã rơi vào tình duyên. Xích Hồng sợ nhất chính là chuyện này, nàng sợ muội muội nàng sẽ giống như nàng, đi vào đường chết. Tình yêu là Hóa Cốt Thủy, là Hạc Đỉnh Hồng, là thứ không cần dính đến. Hồ Lệ Khanh có thể mọi người trong thiên hạ, nhưng hông thể yêu một người. Nhưng mà Hồ Lệ Khanh đã sa vào, không cách nào tự kiềm chế được, nàng chính nàng cũng không muốn đi ra. Khi Hỗ Chu Kính xuất hiện trước mặt Hồ Lệ Khanh đã không cách nào ức chế được kích động của mình, trong lúc si ngốc tình yêu vì nàng nhìn thấy nàng xuất hiện thì tình duyên cắt đứt lại lần nữa gắn lại, có phải đây là thiên ý không, nói nàng không cách nào bỏ nàng ấy được? Ánh mắt Hồ Lệ Khanh mềm mại như ánh xuân, nhìn nàng ngủ trong mê man, trong lòng lại ngọt ngào. Người si tâm sẽ không có kết quả tốt. Xích Hồng nghĩ trong lòng.
|
Chương 41
Hỗ Chu Kính tỉnh lại vẫn còn nằm trên thuyền hoa, thuyền hoa lướt trên mặt nước, theo ngọn nước nhẹ nhàng chập chờn, như trong lòng êm ái.
Nàng ngồi dậy, chăn mỏng trên người chợt rơi xuống đất. Nhìn nước mưa ngoài cửa sổ tí tách rơi xuống, mưa thu lạnh dần đưa thuyền hoa đi theo. Sao nàng lại đến đây? Hỗ Chu Kính chắc chắn mình chưa từng đến chỗ này, nhưng lúc này cũng không phải là mơ, vì sao mình lại rời Tây sơn, tỉnh lại thì ở đây, thật ra khi đó đã xảy ra chuyện gì? Trong lúc nàng còn đang nghĩ, người đè trên đùi nàng động một chút, nàng lập tức cúi đầu nhìn. Người ia nằm trên băng ghế nhỏ, nửa người còn đè trên đùi nàng, nhìn có vẻ ngủ rất mãn nguyện. Nhìn gò má, xem ra là Hồ Lệ Khanh thật rồi. Hỗ Chu Kín không hiểu, sao lại xuất hiện trước mặt nàng. Giấc ngủ của Hồ Lệ Khanh rất tốt, trong mộng hiện lên sương mù đỏ. Hỗ Chu Kính hóa thân thành Hổ cùng nàng đi tới dòng suối nhỏ ở trung du, còn nàng cưỡi trên người nàng, được nàng đưa đi vượt qua sông nhỏ qua lại trong rừng cây. Mộng đẹp luôn ngắn ngủi, nàng bị động tác lạ đánh thức, từ từ mở mắt ra, nhìn lại ánh mắt nghi hoặc của Hỗ Chu Kính, đồ ngủ còn nguyên vẹn, từ từ ngồi dậy, vì ngồi ngủ không được thoải mái nên xoa eo một chút cho đỡ mỏi. "Nói ta biết, sao ta lại ở đây?" Hỗ Chu Kính mở miệng liền hỏi. Trong lòng Hồ Lệ Khanh thầm nghĩ, thì ra nàng quên mất, cái này ta nên giải thích thế nào đây, nói là ngươi tự mình khổ cực chạy tới tìm ta, lại sợ tính ngươi cao ngạo không tin lí do này, nhưng mà thật sự đây là chân tướng mà... "Ta nhớ là ta đang ở Tây sơn, sau đó... sau đó xảy ra chuyện gì?" Hỗ Chu Kính cau mày, một khoảng lớn trí nhớ trống rỗng không thể nhớ ra được. Hồ Lệ Khanh xoa eo nói: "Chính ngươi đến tìm ta. Còn nói ngươi thật ra không bỏ được ta, trăm cay ngàn đắng chạy tới khắp mọi góc ngách tìm ta mới đuổi theo đến chỗ này." Hỗ Chu Kính đỏ mặt nói: "Hồ... nói.... sao có thể!" Đó không phải chuyện nàng biết làm. Hồ Lệ Khanh liếc nàng một cái nói: "Ngươi hỏi lòng mình đi, hỏi nó như thế nào?" Hỗ Chu Kính nói: "Không cần uổng công vô ích." Lòng nàng rất rõ ràng, nhất định không thể nào làm chuyện hoang đường này được. Hồ Lệ Khanh hừ lạnh, nàng ta rõ là muốn trốn tránh, mình có hỏi nữa không được gì, cứ để nàng tự lừa mình đi. Dối gạt mình lấn hiếp người nữa đi! Hỗ Chu Kính nói: "Qủa nhiên ngươi không nghe lời ta, tìm một người mạnh mẽ bảo vệ ngươi." "Ta còn phải đi du sơn ngoạn thủy không rảnh lo đâu." Hồ Lệ Khanh nhấc một chân lên, mũi chân chỉ a chỉ a, con bướm thêu trên giày cũng bay theo. "Ngươi..." Hỗ Chu Kính thật không biết nàng sao có thể không biết tiếc mạng của mình. Hồ Lệ Khanh liếc mắt nhìn nàng nói: "Ngươi kêu ta trốn hắc y nhân kia, nhưng lại không nói hắc y nhân là ai, ta sao lại phải tin ngươi." Hỗ Chu Kính nghiêng mặt, tránh ánh mắt nàng nói: "Ta có lí do của ta. Hơn nữa, ta hy vọng ngươi có thể an toàn." "Lời này có mấy phần chân ý?" Hỗ Chu Kính nói: "Tất cả." Hồ Lệ Khanh cười lên, muốn nàng luôn quan tâm mình, Hồ Chu Kính tuyệt không như nàng nói mà vô tình như vậy, nếu như nàng là người vô tình thì cũng không còn lòng dạ nào rồi, sao lại còn lo tới sinh tử của nàng làm gì. Bất quá nàng không dám thừa nhận, chỉ biết mạnh miệng nói. Thuyền hoa đến gần bờ, Hồ Lệ Khanh cầm dù lên, nói với Hỗ Chu Kính: "Nếu ngươi xuống núi, thì đến chỗ ta nghỉ ngơi trước đi, cũng để ta làm chủ tận tình đãi ngươi một lần." Thuận tiện ở lâu thêm cùng ngươi một chút cũng tốt. Hỗ Chu Kính nghĩ một lát nói: "Được." Vòng đồng trên cửa sau lại gõ, lần này là lão bảo mở cửa, sớm đoán được hai người về tới, nàng vẫn chờ hai người đến. Nhìn can nữ nhi của mình mấy ngày trước còn là con hồ ly sống dở chết dở, lúc này mặt lại phơi phới gió xuân mắt đầy hoa đào rực rỡ chính xác là một tiểu hồ ly được ăn no, nhìn sang Hỗ Chu Kính vì nàng che dù, lão bảo không khỏi liếc mắt, mở rộng cửa sau nói: ''Vào đi.'' Tâm tình của Hồ Lệ Khanh đang tốt, thấy hoa hoa nở, thấy lão bảo cười má lúm đồng tiền như hoa, nàng thả mị hoặc đến vô tận. Lão bảo liếc nàng một cái nói: ''Thu hồi yêu khí của ngươi lại đi, đừng để lão nương nhìn muốn hộc máu.'' Hồ Lệ Khanh hừ một tiếng nói: ''Ta thích cao hứng.'' ''Mời vào.'' Lão bảo nói với Hỗ Chu Kính. Hỗ Chu Kính nhìn bầu không khí xa lạ trong Vãn Tình lâu, mùi vị lạnh lùng trong trẻo như là một đóa sen, còn đây là lâu các thế tục đầy phấn hương cùng hoa đào đỏ, hai người gặp lại, khi nàng vừa đến trước nơi này, thì cảm thấy mình như một người dư thừa. Lão bảo nhìn con ngươi nàng biến sắc, trên người cũng tản mát ra khí tức khác, trong lòng đại khái cũng để ý. Nhìn nàng lúc này cả một nụ cười cũng không có, liền nhớ lại Hỗ Chu Kính đã gặp trước đó, luôn cảm thấy người ki anh kia nhìn thân thiết hơn một chút. Hồ Lệ Khanh thầm nói nàng đem trà thượng hạng lên, bộ dạng tiểu tức phụ kia khiến cho lão bảo giận đến mức muốn đánh đầu nàng, can nữ nhi, bộ dạng của ngươi lúc này thật là đại mắt mà. Nàng vẫn phải ngoan ngoãn đi lấy trà xuân tốt nhất năm nay đem ra, vì Hỗ Chu Kính pha một ấm trà ngon. ''Sắp tới ngươi sẽ đi đâu?'' Hồ Lệ Khanh hỏi. Hỗ Chu Kính trả lời: ''Tạm thời cũng chưa biết.'' ''Không biết thì nghe ta sắp xếp, ta giúp ngươi tìm một chỗ thanh tịnh để tu luyện.'' Hồ Lệ Khanh đầy nhiệt tình, lần này đến lượt Hỗ Chu Kính đến cầu nàng, nàng nghĩ phải sắp xếp thật kỹ. Hỗ Chu Kính liền cự tuyệt nói: ''Ý tốt của ngươi ta xin nhận.'' Nhiệt tình đông lại thành bằng, nóng lạnh thay nhau đi tới, thân thể chỗ nào cũng đau. Hồ Lệ Khanh nói: ''Ngươi tính đi đâu?'' ''Thiên địa rộng lớn sẽ có chỗ dung ta.'' Hỗ Chu Kính chỉ muốn rời xa Hồ Lệ Khanh.
|
Lão bảo bưng trà nóng đến nói: ''Đại tiên, tiểu nữ có một nơi có thể giúp đại tiên tĩnh tâm tu luyện. Hơn nữa, giống như lời đại tlên nói, có người muốn hại tâm can bảo bối nhà ta, đại tiên nếu đến mang lòng từ bi, chi bằng thuận tiện bảo hộ nàng một thời gian.'' Hỗ Chu Kính nói với nàng: ''Không...'' Lão bảo cười thầm, nói: ''Nguyên lai đây chính là từ bi của thần tiên a, biết rõ là gặp nạn nhưng lại sợ bị đổ lên người mình, chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, cũng vì ta là cá nằm trên thớt, mặc cho người cắt xẻ, đó cũng là do ngươi tạo nghiệt, xem ngươi đến khi đó sao mà thành tiên thành phật.'' Tuyệt! Hồ Lệ Khanh trong lòng vỗ tay khen ngợi, can nương không hổ danh là can nương, lời nói ra đều là kim châm chảy máu. Mi mắt Hỗ Chu Kính vẫn bình tĩnh như trước, chưa từng có một tia rung động nói: ''Ta và nàng hữu duyên vô phận.'' ''Duyên phận cũng không thể do ngươi nói không thì sẽ không có! Ngươi có thấy được trên trời viết lên duyên phận cho ngươi cùng tiểu tâm can sẽ đứt đoạn không hai ngươi ở chung một chỗ sẽ luôn oán giận? Mắc cười, ngươi cũng không phải trời sao biết được thiên ý thế nào.'' ''Ta chỉ biết là, nếu như nàng ở bên cạnh ta, ta sẽ không định tâm được.'' Hỗ Chu Kính cụp mi nhẹ nhàng nói. ''Tự lòng ngươi có tạp niệm đừng nghĩ oán trách người khác làm loạn tâm ngươi, đây là đạo lý gì chứ?'' Hỗ Chu Kính hiểu ra, nếu như tâm ngươi là gương sáng, trên gương dính bụi, thì nhìn bất kỳ cái gì cũng sẽ không rõ, Hồ Lệ Khanh không sai, sai là do tâm nàng như chiếc gương kia dính đầy bụi. Nếu như nàng đã có phàm tâm, thì phải tự dựa vào chính mình xóa đi bụi trên đó. Hỗ Chu Kính đồng ý đề nghị của lão bảo, lão bảo nháy mắt với Hồ Lệ Khanh một cái: ''Người này thật dễ bị lừa.'' Hồ Lệ Khanh ném cho nàng một cái liếc mắt, nói: ''Nàng thật coi ta là bụi muốn xóa đi, ta tìm người tính sổ.'' ''Tiểu tâm can ngoan ngoan, cái này còn không phải dựa vào cố gắng của ngươi nữa sao?'' Hồ Lệ Khanh cởi xiêm y diễn lệ xuống, thay vào bộ xiêm y tơ trắng, tháo trân châu trên đầu xuống, đổi thành hai cây châm ngọc. Đem toàn bộ phỉ thúy, kim ngọc lưu ly, vòng xuyến tháo ra hết, rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, để lộ mặt mộc của mình. Khi nàng thay xiêm y từ trên phòng đi xuống thì hoàn toàn thay đổi thành một người khác, người bên dưới thấy khuôn mặt nàng thay đổi, nhìn nàng sững sốt hồi lâu. Hồ Lệ Khanh trước đó Hỗ Chu Kính gặp qua khác nhau, gò má trắng nõn như cũ thật xinh đẹp, đôi môi không điểm vẫn đỏ, má hồng như là lấy hết màu sắc trên trời mà bôi lên mặt. Mi dài cong vuốt, đuôi mắt hồ ly trắng đen rõ ràng. Nhìn bạch y nàng mặc, bộ dáng đi lại thướt tha dịu dàng, đoan trang từ trong lộ ra quyến rũ lòng người. Nàng từ trên lầu đi xuống, trên vai trái có Xích Hồng nằm đó, vai trái là một con nhện đen lớn, hai vật này nhất thời liền phá hủy bộ dạng thanh tịnh của nàng. Đi tới trước mặt Hỗ Chu Kính, nàng yêu kiều cười một tiếng, nói với Hỗ Chu Kính: ''Ta như vậy có gì không đúng sao?'' ''Rất tốt.'' Hỗ Chu Kính nhẹ nhàng nói, không ngờ Hồ Lệ Khanh rửa đi son phấn hồng trần, thường nói nàng hay nói năng tùy tiện yêu mị khiến tai mắt Hỗ Chu Kính cũng hoàn toàn đổi mới. Đi ra ngoài, mua vẫn còn rơi, lão bảo cũng thay bộ y phục mới, giống như phu nhân hơi lớn tuổi, cầm dù đi sau hai người họ. ''Can nương, chúng ta phải thay như vậy mới có thể đi vào sao?'' Hồ Lệ Khanh cầm váy dài kéo lên, nghĩ những cô nương nhân gian đều mặc như vậy, nhưng nàng chưa bao giờ che chân mình đi, lần này có chút không thích ứng được, cảm giác cả người không được tự nhiên. Lão bảo cầm tay nàng, bộ mặt cười đầy hiền hòa, như là đeo mặt nạ người vậy. Nàng nói với Hồ Lệ Khanh: "Nơi ngươi đến là am ni cô, ngươi nghĩ là đi chơi xuân à, dĩ nhiên phải mặc đoan trang một chút, tránh người đường nghi ngờ, vào trong am, chỉ cần ngươi ở trước mặt phật tổ không làm chuyện xấu, còn lại thì như ý ngươi, nhưng ngàn vạn lần cũng không được ra khỏi cửa am, ra bên ngoài thì yêu khí hô ly của ngươi cũng không dấu đi được." "Chọn chỗ nào không chọn lại đi chọn am ni cô..." Lão bảo lúng túng ho khan mấy tiếng, thấp giọng nói: "Đây là ý của nương ngươi. Nàng muốn ngươi thật tĩnh tâm, chuyên tâm ứng phó thiên kiếp trăm năm. Nàng đặc biệt giao cho ta, cái nha đầu chết tiệt nhà ngươi căn cơ thì yếu, nàng còn chiều ngươi đến hư, sai đều là do nàng, trước kia đối với thiên lôi là chuyện nhỏ, đánh qoa loa vài cái cũng không đánh lên người ngươi được, nhưng hiện tại sẽ không tha cho ngươi, nàng có lòng giúp ngươi, cũng xem coi ngươi có chịu tỉnh ngộ hay không." "Là ý nương... ta có lẽ sẽ không qua thiên kiếp lúc này chớ?" Hồ Lệ Khanh thấy thần sắc lão bảo nghiêm túc, ý thức được có lẽ thiên kiếp nàng nghĩ cũng không đơn giản như vậy. Lão bảo nhìn nàng nói: "Ngươi bây giờ hiểu ra cũng chưa muộn, ngươi vào am thì mau tĩnh tâm tu, dùng linh đan trợ giúp, đây mới là thượng sách." "Tại sao không ăn mọi thứ luôn, như vậy không phải nhanh hơn sao?" "Ẩu tả, nếu như cách này tốt thì nương ngươi cùng can nương sớm bắt mười ngàn tên nam nhân cho ngươi ăn rồi! Ngươi cho đây là trò đùa sao!" Lão bảo trợn ngược mi mắt, giận dữ mắng nàng đến cẩu huyết lâm đầu. Hỗ Chu Kính đi phía trước luôn im lặng không nói, đi ra thành Nam Kinh, đường cũng lầy lội nhiều hơn, nhưng nàng cũng không hề dính một hạt bụi nào. Càng đi về phía trước chính là núi nhỏ ngoài thành không biết tên, dưới núi còn có thôn, trên núi có một cái am ni cô, nhìn cũng không thấy có gì lạ, trong am có ba vị lão ni cô, ngày thường cúng lễ niệm kinh văn, chưa từng thấy thần tiên qua lại, không vui không buồn, luôn là bình bình đạm đạm như vậy. Dưới chân núi, Hỗ Chu Kính ngẩng đầu nhìn lên cái miếu nhỏ trên núi, bậc thang đá dài thồng từ dưới chân núi lên trên, bậc thang đá đã được mài bóng loáng, phủ đầy rêu xanh, bên cạnh là cây xanh che bóng mát, có chút mùi vị mất đi phụ thuộc. Nhưng ở đây lại không cảm giác được hút tiên khí hay linh khí nào, chỗ này chỉ là một đỉnh núi bình thường. Hỗ Chu Kính không khỏi nghi ngờ, nơi này rốt cuộc có chỗ thần bí nào. Lão bảo dường như biết nàng đang hoài nghi am ni cô kia nói: "Đại tiên, ngươi có thể yên tâm, nơi huyền diệu trong miếu, không phải ở đây." Lão bảo đi tới trước cửa, dựa theo tiết tấu gõ đúng ba cái, cửa lặng lẽ mở ra. Linh khí thật lớn từ trong khe cửa ập vào mặt. "Vào đi." Lão bảo đưa hai người tới hậu viện, dọc đường đi cũng không thấy ni cô. Lõa bảo nói: "Chỗ này không có bồ tát cũng không có ni cô, có cũng chỉ là một cái am." Hỗ Chu Kính nhìn xung quanh, phát hiện chỗ này bố trí tinh diệu, giống như một chữ khẩu ( 口) rộng lớn, am tọa lạc tại chỗ này linh khí cũng thịnh vượng nhất trên còn có nguồn suối, am bên dưới biến thành một cái túi, đem linh khí thu vào, khiến nàng không chút nào muốn ra bên ngoài. Lão bảo giải thích: "Nơi này là tiên nhân của hồ tộc xây nên là chỗ cho hậu bối của hồ tộc tránh nạn, người ngoài nhìn vào bất quá cũng chỉ là một cái am ni cô bình thường, cũng không phát hiện được sau chỗ này còn có một cái động thiên." "Vậy nếu bị yêu tinh xông vào thì sao?" Hồ Lệ Khanh đưa ngón tay gõ lên cách tường, truyền đến âm thanh kim loại thanh thúy. "Tường được tạo từ vàng, gỗ là Kim Ti Nma ngàn năm, ngay cả ngói trên đầu cũng là nung trên thiên đình, nhân gian không có được." Lão bảo nói. Hỗ Chu Kính nói: "Khi chúng ta đến đây, ta phát hiện chung quanh không có kết giới." "Bởi vì có ta mang theo, ta là truyền nhân thứ 18 của nơi này!" Nàng hai tay chống nạnh nâng cằm nói vô cùng kiêu ngạo. Lão bảo xuống núi, trước khi xuống còn nói cho các nàng biết ở bên hướng Tây có chỗ ở, chờ đến khi không còn vấn đề gì nữa mới yên tâm rời đi. Trước khi đi còn nói nhỏ bên tai Hỗ Chu Kính: "Mỗi ngày nàng cần phải được ăn một lần, tạm thời ngươi làm như bị cẩu liếm đi, để cho nàng hút một ít linh khí, đối với ngươi cũng không có tổn thất gì, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, sau này ta sẽ để một bài vị trường sinh trong am cho ngươi..." Trước khi Hỗ Chu Kính nổi giận, lão bảo vội vàng chạy trước. Khi cửa am ni cô đóng lại, thì khí tức của Hỗ Chu Kính và Hồ Lệ Khanh cũng biến mất không thấy. Lão bảo nhìn lại một cái nói: "Tiểu tâm can, ngươi đừng có khiến ta phải tức a. Chớ có vì nữ nhi tình trường mà bỏ mạng mình." Nàng đem Hỗ Chu Kính và Hồ Lệ Khanh để cung một chỗ, cũng là muốn tìm người áp Hồ Lệ Khanh, để nàng có thể tĩnh tâm tu luyện, cũng muốn cho Hồ Lệ Khanh thêm một phần ràng buộc, tránh cho không có mục đích lại liều mạng làm ẩu. Tình như là thuốc, có thể là đọc hại người, cũng có thể là tiên thảo cứu người, cứu sống được một mạng người. Lão bảo đi xuống núi, gặp phải hắc y nhân. Trời mưa to, hắc y nhân mang theo một cái áo lá leo lên núi, khăn đen che đi mặt hắn, cả người một màu đen không thấy được sắc khác. Hắn dừng lại trước mặt lão bảo, đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén lướt qua. "Hồ Lệ Khanh ở đâu?" Lão bảo bình tĩnh nói: "Ta không biết nàng, ngươi tìm lộn người rồi." Lão bảo bị ánh mắt nhìn chằm chằm, giống như bị đóng đinh vào tường. Người kia không xuất thủ, lão bảo cũng không có nhúc nhích. Bên vành dù lụa, những giợt nước mưa chịu không nổi sức nặng liền rớt xuống, hạt mưa châu trong không trung bị lưỡi đao sắc bén phá vỡ, xoẹt một tiếng, liền bốc thành hơi nước. Lão bảo trợn to mắt, cơn ngươi như muốn rớt ra, một đạo bạch quang hướng thẳng tới nàng. Lưỡi đao xuyên qua người lão bảo, xuyên vào đá, trên tẳng đá hiện lên một lỗ thủng lớn. Bóng lão bảo vừa đứng chỗ này cũng nhạt đi, cuối cùng biến mất không thấy, chỉ để lại một đoạn đuôi hồ ly. Hắc y nhân cúi nhìn cái đuôi hồ ly bị mưa thấm ướt, đạp lên một cái, tiếp tục đi lên núi. Dưới núi, lão bảo dựa vào tàng cây vuốt ngực miệng phụt ra máu, khóe miệng dính máu, thầm mắng một tiếng: "Nha đầu chết tiệt, ngươi thật ra tìm đến cho lão nương đây bao nhiêu yêu nghiệt a?" Nàng quay đầu nhìn am ni cô bị sương mù vây quanh tự nhủ: "Chờ chút nữa nhất định phải nói cho nương ngươi, kêu nương ngươi trói ngươi về đem về Hồ sơn, cả đời này ngươi cũng đừng nghĩ đi ra." "Đáng chết, cái đuôi hồ ly của ta... ai đền cho ta cái đuôi a!"
|
Chương 42
Trong am ni cô không có ni cô mà lại để cho yêu ở, đây cũng là chuyện lạ đệ nhất thiên hạ.
Đem một lão hổ muốn làm thần tiên cũng một con hồ ly thích tiêu dao sung sướng cho ở chung, đã kỳ còn kỳ hơn. Mà tại cái am ni cô không tên lại có. Hồ Lệ Khanh dù biết thiên kiếp của mình phải chịu khổ, nhưng vẫn không thèm để ý, nàng ung dung thoe thói quen, ở trên này cũng không thể nghiêm túc được. Ngược lại Hỗ Chu Kính lại luôn tập trung bế môn. Hồ Lệ Khanh đi dạo quanh am ni cô, ở sau am phát hiện có một cái hồ nhỏ, nước trong hồ từ trên núi chảy xuống, trong suốt lạnh băng, sau am trồng rất nhiều cây, trên cây còn có quả dại, hái từng cái ăn, mùi vị không tệ. Tiếng Hồ Lệ Khanh cắn trái trái cây đầy thanh thúy, đi tới phía tây, Hỗ Chu Kính ở trong phòng ba ngày ba đêm cũng chưa có ra, cũng không thèm nói một câu với nàng, nàng dùng tâm ngữ nói chuyện với Hỗ Chu Kính, cũng không thấy nàng hồi âm cái gì. Ngược lại nàng cảm thấy kì lạ, người này chết rồi sao, sao tới cả tâm ngữ cũng không có. Nàng đi qua hành lang, thấy bên hành lang có treo một cái tấm mạng lớn, lớn cỡ bốn năm thước, được buộc lại quanh hai bên cột, mà ở giữa mạng chỉ có một con nhện đen to bằng bàn tay. Trên mạng nhện còn dính lại sương sớm ban mai, trong suốt như là thủy tinh. Hồ Lệ Khanh đưa tay chạm vào, nước châu rơi xuống, khiến mạng nhện bị chấn động, con nhện lập tức bò qua, đem mạng nhện bị hỏng nối lại.\ Trên bụng con nhện có viết một chữ màu đỏ, 王 (vương), cho nên Hồ Lệ Khanh gọi nàng là Vương quả phụ, nghe nói năm đó cũng là một con nhện tinh trong động bàn ti, nhưng bây giờ trong mắt Hồ Lệ Khanh cũng chỉ là một con nhện kết tơ se mạng. Nàng tới trước cửa phòng Hồ Chu Kính, gõ cửa ba cái nói: "Đại miêu, ba ngày không thấy ngươi, ngươi còn sống hay chết rồi nói với ta một tiếng a, ngươi muốn cả đời không thấy ta có phải không?" Giận dỗi quay người liền đụng phải Hỗ Chu Kính. Rõ ràng Hỗ Chu Kính đã thấy mình rồi, trong mắt còn chứa cả ánh cười. Má Hồ Lệ Khanh cũng hồng lên nói: "Đại miêu chết tiệt, sao ngươi không có trong phòng?" "Tắm thay y phục." Hồ Chu Kính vừa vào sương phòng liền ngồi lên bồ đoàn rất nhanh tiến vào trong cảnh giới hư vô, lần nữa nàng nhìn thấy linh hồn của mình, chính mắt nhìn thấy nội đan cùng với đám lửa tranh đấu chém giết, nội đan so với lần trước càng lớn hơn nhiều, mà lửa cũng yếu đi, càng nhỏ lại mang màu xanh nhạt như ẩn như hiện. Vận khí một hồi, mang khí đục loại ra khỏi thân thể, y sam ướt đẫm mồ hôi, nàng liền đến hậu viện lấy nước tắm, quay đầu lại không thấy Hồ Lệ Khanh, trong đầu thoáng qua ý nghĩ, sợ là nàng lại tự mình xuống núi, vì vậy vội đi tìm nàng. May là khi gặp được nàng, thấy nàng đứng trước cửa phòng mình giận dỗi la hét giậm chân, không biết tại sao tâm tình lại có chút thoải mái đi nhiều. Hồ Lệ Khanh lấy trong túi ra một trái đỏ mọng, cho vào tay nàng, trái cây được nàng dùng nước suối rửa sạch, chọn lựa cũng là trái căng mọng nhất. Hồ Chu Kính còn chưa cắn một miếng, Hồ Lệ Khanh đã cắn được ba miếng, ném trái cây xuống đất dùng chân đạp đạp mấy cái, nói là chờ sang năm sau hột có thể mọc thành cây, có thể cho hậu nhân đến ăn. Hồ Lệ Khanh không ngừng ăn trái cây, giống như đói bụng không chịu nổi. Hồ Chu Kính lỳ quái nhìn nói: "Ngươi đói tới như vậy sao?" Hồ Lệ Khanh thâm tình nhìn nàng nói: "Đói." Hỗ Chu Kính đột nhiên nhớ tới trước khi đi lão bảo có nói, nàng ăn uống không giống như người bình thường, mặc dù ngũ cốc hoa màu mà nàng ăn có thể lấp đầy bụng nàng nhưng không thể bổ sung tinh khí, mà phải cần.... miệng đối miệng mà ăn, dĩ nhiên sẽ không chỉ giới hạn mỗi cái này, cái này chẳng qua chỉ là điểm tâm nhỏ, bữa tiệc lớn là để nàng đem đối phương trêu đùa nổi lên dục hỏa, cho đến khi thân thể người kia tiết ra tinh khí mới có thể để nàng ăn no. Lão bảo để Hổ Chu Kính ở đây, sợ là làm vật cung cấp thức ăn cho Hồ Lệ Khanh. Dĩ nhiên đây cũng chỉ là lời nói bên ngoài... (*^_^*)... "Ngươi biết ta muốn ăn là khí... của ngươi." Hồ Lệ Khanh cười đến gần. Hỗ Chu Kính nghiêng mặt sang một bên, không dám đối diện với nàng. "Ngươi coi như cứu ta một mạng, hơn nữa, chỉ cần ngươi không động tâm, ta làm gì đối với ngươi cũng không có ý nghĩa không phải sao?" Hồ Lệ Khanh nhẹ giọng nói. Hỗ Chu Kính không phản ứng, Hồ Lệ Khanh tiến lên áp đảo người nàng, nàng đói, ăn rồi hãy nói, Hỗ Chu Kính có ý kiến, xử lý trước rồi nói sau. Lần này, Hồ Lệ Khanh không có ăn nàng đơn giản được, nàng dùng mọi cách trêu đùa, dùng hết toàn bộ nhiệt tình, răng mỗi như hóa thành vũ khí sắc bén, thề phải phá cho được yên tĩnh của Hỗ Chu Kính. Hỗ Chu Kính bình tĩnh như là đá lấy ra từ trong băng lạnh, Hồ Lệ Khanh cũng không tin là mình không thể liếm khối băng này tan thành nước. Hồ Lệ Khanh lướt qua, Hồ Chu Kính theo bản năng muốn cự tuyệt, bởi vì hành động của Hồ Lệ Khanh so với ăn còn quá đáng hơn. Ta làm sao có thể để lần này phải uổng công để người chạy mất, trong lòng Hồ Lệ Khanh cười thầm. Nàng dùng hồ mị khí, màu khói tím nhạt từ trong miệng phun ra, độ vào trong miệng Hỗ Chu Kính, hồ mị khí tới từ thân thể hồ ly tinh, hiệu quả cùng phải nhờ vào pháp lực bản thân nàng, Hồ Lệ Khanh cũng không khác được, điểm này có thể tuyệt đối thắng được bất kỳ người nào. Hương hồ mị khí màu tím, len vào trong miệng, mang theo hương vị ngọt ngào, mùi thơm mê người. Hỗ Chu Kính không phòng bị liền nuốt vào. Mắt hồ ly Hồ Lệ Khanh hơi khép lại nụ cười như ý mưu kế hoàn thành. Cái lưỡi thơm tho tiến vào như là linh xà, quét vào mỗi cái răng như ngọc của Hỗ Chu Kính, khiến Hỗ Chu Kính có cảm giác nhột nhột. Hỗ Chu Kính theo bản năng muốn cản, đầu lưỡi vốn bất động cũng phải hoạt động, đúng như ý muốn của Hồ Lệ Khanh. Hai linh xà vừa chạm nhau, răng cũng tranh nhau cùng một chỗ, nhất định muốn đánh đến ngươi chết ta sống. Hỗ Chu Kính trúng hồ mị khí, lúc đầu còn tỉnh táo nhưng lúc này lại lại chậm chạp, miệng lưỡi càng mở to ra, đầu lưỡi quấn quýt giao nhau cảm giác như là thân thể, truyền đến mỗi nơi trong thân thể. Hồ Lệ Khanh dựa thật chặt lên người nàng, một tay nắm chặt váy nàng không buông, nụ hơn dường như đoạt đi mọi sự chú ý của nàng, khiến cho tất cả tình thần nàng phải tập trung vào bên đó. Cho đến giờ không ai giống như Hỗ Chu Kính khiến cho nàng quan tâm tới, cũng không có tiếp xúc nào có thể rung động như bây giờ. Hồ mị khí vốn không phải độc dược, càng không phải thuốc kích dục, Hồ Chu Kính bị Hồ Lệ Khanh thổi khí, nhưng không hề nhận ra, tự cho là số mệnh của mình. Sau chuyện đó liền đóng cửa suy ngẫm. Hồ Lệ Khanh tỉnh lại, chính xác thì là nàng quá độ, lần này ăn hết đến chín phần, ăn xuân tâm rạo rực của mình, khiến cho Hỗ Chu Kính bị hù chạy mất. Vì vậy nàng quyết tâm đền bù lỗi của mình, mỗi ngày chạy tới cửa phòng Hỗ Chu Kính, dậy sơm gọi nàng ăn cơm, buổi trưa gọi nàng ăn cơm, buổi tối gọi nàng ăn cơm ngồi ngắm trăng. Nhưng Hỗ Chu Kính lại quyết tâm không thèm để ý nàng. Mỗi lần Hồ Lệ Khanh tỉnh lại, đều không thấy Hỗ Chu Kính nói một câu ta tha thứ cho ngươi, Nàng lại chạy tới trước mặt bồ tát nói chuyện, bồ tát ben trên, hai tay chắp thành chữ thập, từ mi thiện mục (mặt mũi hiền lành) còn nàng ngồi trền bồ đoàn, cầm gõ mõ mà gõ. "Trong lòng nàng rốt cuộc có ta không?" Cộc cộc cộc... "Làm thần thiền thì tốt như vậy sao., có thể khiến một người bỏ đi mọi thứ vui vẻ trước mắt dẽ như trở bàn tay đem mình phong bế?" Cộc cộc cộc... "Bị ngươi quên đi người kia thật đáng thương." Cộc cộc cộc... ai ~ "Một mình người nhìn bồ tát gõ mõ cả nửa ngày đang nghĩ gì vậy?" Xích Hồng bay tới hỏi nàng. Hồ Lệ Khanh buông cây mõ xuống nói: "Ta niệm kinh." "Chuyện cười." Xích Hồng tin trên đời này cho dù mọi người có một lòng hướng phật thì Hồ Lệ Khanh cũng không hề. Hồ Lệ Khanh cầm gỗ gõ lên đầu Xích Hồng nói: "Ngươi ở đây ngược lại còn khôi phục thêm chút sức sống, còn có gan cãi miệng tay đôi với ta." Xích Hồng bay tới trước an, hạ lên trên, cách xa Hồ Lệ Khanh nói: "Nơi này nhiều linh khí, là nơi tốt để tu luyện. Mấy ngày nay ta đem tâm làm việc nghiêm túc, cho nen mói có chuyển biến tốt, ngược lại còn ngươi, ngươi căn bản chỉ dừng tại chỗ." Hồ Lệ Khanh tay chống cằm nói với Xích Hồng: "Nếu như ta chết sớm hơn ngươi, ngươi có thể vì rơi 10 giọt nước mắt không?" Câu hỏi của Hồ Lệ Khanh đột nhiên trở nên nghiêm trọng, Xích Hồng nghĩ một chút nói: "Không biết/" "Tại sao?" "Ta không có nước mắt." Nàng chỉ còn lại hồn phách, hồn phách thì sẽ không cách nào rơi lệ được. Ánh mắt Hồ Lệ Khanh cụp xuống nói: "Nếu như ta chết ai sẽ vì ta mà khóc?" "Cái này ta không biết, ta chỉ biết, nếu như bây giờ ngươi không chịu tu luyện, thì ngươi sẽ chết thật." Hận sắt không rèn thành thép là tư vị gì, Xích Hồng rốt cuộc cũng nếm được. Hồ Lệ Khanh nghiêng đầu nói: "Ta sợ đau." "Ngươi sợ đau, sợ mệt, sợ tịch mịch, sợ bị người khinh thường, sợ không người ca ngợi, sợ có người đẹp hơn ngươi..." Xích Hồng nói một hơi rất là dài. Hồ Lệ Khanh cười khẽ nói: "Đúng." Cái gì nàng cũng sợ, nhưng cái gì cũng muốn, như vậy đúng là một yêu tinh tham lam, trên đời này không có mấy. Hỗ Chu Kính bế quan lần này, trỉa qua bảy ngày, sau bảy ngày đi ra, tắm rửa thay y phục, trút sạch đục bẩn trên người ra, da thịt trở nên trắng bóng như ngọc, ánh mắt nàng thêm sáng ngời, tựa như ánh sáo chói lóa chiếu vào trong mắt nàng. Nàng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái gấp nhiều lần, mặc dù linh khí trong người cũng có lúc dừng lại không có chút tiến triển, nhưng thân thể cũng phát sinh thay đổi. Hôm nay xuất quan lại không thấy Hồ Lệ Khanh, trong tiểu am cũng không nghe thấy âm thanh của nàng. Hỗ Chu Kính lo lắng đi tìm nàng, phát hiện mình đi hết cả cái ấm cũng không tìm được nàng. Khí tức của nàng bị mùi trong am che dấu, Hỗ Chu Kính quay về chỗ cũ, mi mắt vốn dãn ra thì lại nhíu lại như cũ. Người đâu? Cạnh hành lang có con nhện đen đang phun tơ kết mạng trước mặt Hỗ Chu Kính, mạng nhện treo bên trên hoàn chỉnh. Hỗ Chu Kính lúc đầu không hiểu là ý gì, đợi sau đó, mới phát hiện là một bức họa, hình ảnh nội dung dễ hiểu là một con hồ ly ngồi trên nóc nhà. Sau khi nói cảm ơn Hỗ Chu Kính liền nhảy lên, bay lên không trung, chậm chậm hạ xuống mái hiên. Trên mái hiên là một hồ ly trắng, ngồi trên mái ngói vàng, đôi tai trắng còn đang giơ lên, cái đuôi mềm mại của nó không ngừng lay động. Nàng nhin cảnh sắc phía trước đến nhập thần, ngay cả Hỗ Chu Kính đến bên cạnh nàng cũng không biết. Hỗ Chu Kính nhẹ nhàng đi tới, so với âm thanh lá rụng còn nhẹ hơn. Cía tai hồ ly động mấy cái, quay đầu nhìn về hướng nàng. Hỗ Chu Kính cúi đầu xuống, phát hiện nguyên hình của Hồ Lệ Khanh là một con bạch hồ toàn thân trắng nõn không chút hỗn tạp, vóc người thon dài cao quý đẹp đẽ. Hồ Chu Kính nhìn hồ ly đang chăm chú xem phong cảnh tới nhập thần, phất hiện chỗ không xa đó là thành Nam Kinh. "Ta xuống núi." Hồ ly chộp cái đuôi của mình, dùng cái lưỡi hồng tỉa đuôi. Hỗ Chu Kính nói: "Bên ngoài nhiều nguy hiểm, ngươi không thể xuống núi." "Ở chỗ này rất chán." Hỗ Chu Kính nói: "Ta phụng bồi ngươi." Hồ ly tỉa lông trên đuôi sạch sẽ, hài lòng buông ra, cái đuôi xù lại lay động mấy cái. Hỗ Chu Kính nói: "Ngày mai người vào phòng cùng ta tu luyện." Hồ ly lập tức bật dậy nói: "Ngươi muốn hộ ta." "Phải." Hỗ Chu Kính không muốn Hồ Lệ Khanh sa đọa thêm. Hồ Lệ Khanh cao hứng không hết, bảy ngày tức giận liên quan cũng biến mất. Hỗ Chu Kính cúi người xuống, đem nàng ôm lấy, bưng trong tay. Lông trắng mềm mại rất thoải mái, ngón tay Hỗ Chu Kính nhẹ nhàng sờ mấy cái, Hồ Lệ Khanh lập tức nheo mắt lại, liền lười biếng. Hỗ Chu Kính lại sờ lưng nàng, nàng đến gần vào trong ngực Hỗ Chu Kính, ngửi mùi bị mát mẻ trong cánh tay nàng. Trên người Hỗ Chu Kinh có mùi vị sạch sẽ, rõ ràng không có mùi thơm, nhưng ngửi rất thoải mái. "Sao lại muốn biến thành hồ ly?" Hồ Chu Kính sờ lên cổ nàng. Hồ ly nói: "Mấy ngày rồi chưa ăn, ta đói." "Mấy ngày thì ngươi mới ăn một lần? "Hỗ Chu Kính hỏi nàng. "Tùy lúc, nếu như tâm tình ta tốt, mấy tháng cũng không cần ăn, nhưng nếu mất hứng, một ngày ăn nhiều bao nhiêu cũng không đủ." Hồ Lệ Khanh nhận định tật xấu của mình điển hình là chứng ăn uống quá độ. Ngón tay Hỗ Chu Kính chậm rãi vuốt ve nàng nói: "Ta có thể cho ngươi ăn, nhưng người cần đảm bảo với ta, không được dùng hoa chiêu, hơn nữa, bảy ngày một lần, không hơn không ít." "Theo ngươi theo ngươi, ta muốn bây giờ." Hồ Lệ Khanh vừa nghe Hỗ Chu Kính cho nàng ăn, cái gì cũng chịu, nhưng Hỗ Chu Kính lại đè nàng xuống, không cho nàng động. Hồ ly trong ngực Hỗ Chu Kính giãy dụa, bộ lông mềm mượt cũng rối xù lên, âm thanh bình tĩnh của Hỗ Chu Kính khiến Hồ Lệ Khanh dừng lại: "Chờ ngươi biến thành người tính sau." Hồ Lệ Khanh dùng móng vuốt che mắt nói: "Không được, còn không phải chờ đến tối ta hút chút linh khí của ánh trăng, nếu không ta không thể khôi phục như cũ." "Vậy thì tới tối." Hỗ Chu Kính nhảy xuống mái hiên, thấy nhieen đen trước đó chỉ hướng cho nàng, thì đặc biệt nói cám ơn. Hồ Lệ Khanh bị nàng ôm, cực kỳ giống mèo con trong ngực nàng, thỉ thoàng Hỗ Chu Kính sờ lên bộ lông trên lưng nàng, mặc dù Hồ Lệ Khanh đang trong trạng thái hồ ly mất mặt, nhưng dù sao chỗ này cũng chỉ có hai người, nàng và Hỗ Chu Kính, ai cũng không thấy được, vậy thì cứ để nàng sờ đi. Đến chiều, Hỗ Chu Kính đi hái trái cây ăn, những thứ này mọc tại nơi có nhiều linh khí, cây mọc trong đất hấp thụ linh khí, kết trái cũng không như trái của nhân gian, nàng ăn vài trái liền no bụng, không cần thức ăn. Hồ Lệ Khanh nằm trên gối nàng, dùng mặt cọ ngực nàng, bị Hỗ Chu Kính đè xuống, Hồ Lệ Khanh thoát khỏi tay nàng, ngâng đầu liếm môi nàng, Hỗ Chu Kính cũng không có các nào đối đãi với Hồ Lệ Khanh như lúc biến thành hình người khi bị đánh lén như vậy, động tác của nàng đối với hồ ly cũng ít đi vài phần mà tha thứ, thậm chí vẻ mặt còn dịu dần, khóe miệng thêm nụ cười. Hồ Lệ Khanh lại trộm hương, liếm môi nàng, Hỗ Chu Kính nói: "Ta coi ngươi là hồ ly, mới dùng mọi cách nhẫn nại, một khi ngươi hóa thành người, ta đánh chết ngươi." Hồ ly lại nằm xuống nói: "Ngươi đang kì thị sao?" Tại sao đối với lúc ta thành người lại khó tính như vậy, chờ ta biến thành hồ ly thì tốt không ngờ. Không công bằng! Đến tối, Hồ Lệ Khanh lại lên mái hiên ngồi, chờ trăng sáng nhô lên. Rốt cuộc trăng từ dưới sườn núi cũng nhô lên, xuất hiện trên bàu trời, chung quanh là ngàn tinh tú rải rác mọi chỗ, ánh trăng bao phủ khắp nơi. Khi ánh trăng phủ lên người Hồ Lệ Khanh, thân thể nàng thật thoải mái, hút một ít tinh khí kia, tinh khí tràn vào trong thân thể đến từng gân mạch. Ánh trăng có linh khí dồi dào, nhưng đối với Hồ Lệ Khanh ăn mặn, cũng không có tác dụng lớn gì, nàng chỉ có thể yếu ớt hút lấy từng phần, nhưng cũng đủ để nàng biến thành hình người. Hồ ly nàm trên mái hiên được ánh trăng chiếu vào quanh hồ ly liền xuất hiện ánh sáng bạc, ánh sáng vây quanh lấy nàng, từ từ tỏa lớn, cuối cùng hóa thành ánh sáng trắng, ánh sáng biến mất, một nữ tử dịu dàng xuất hiện. Hồ Lệ Khanh từ hồ ly biến thành người, thật vất đem lính khí biến thành người cũng tiêu háo hết. Nàng lúc này đói bụng hệt như sói đói, muốn lập tức ăn ngay. Nàng liền lấy áo khoác lên người mình, thân thể còn xích lỏa chân theo ánh sáng của trăng chạy về phía mái hướng tây. Cửa bị đẩy ra, nàng bước theo ánh trăng mờ áo đến căn phóng mờ tối. Nàng đến mang theo hương thơm thần bí nồng nặc, cùng với nơi này vốn là mùi vị trong trẻo kết hợp, trở nên mập mờ. Nàng nhẹ nhàng đến cạnh giường, mò tay Hỗ Chu Kính, nhưng Hỗ Chu Kính lại trở tay nắm lấy cổ tay nàng. Lòng bàn tay Hỗ Chu Kính rất là nóng, giống như mồi lủa đốt thân thể Hồ Lệ Khanh. Hôm nay là đêm trăng tròn... Hồ Lệ Khanh biết cứ đến ngày này mỗi tháng, thì mình sẽ kích động khác thường, không lẽ Hỗ Chu Kính cũng như vậy? Hỗ Chu Kính tay dùng dừng kéo một cái, Hồ Lệ Khanh như com bướm nhỏ nhe nhàng bay vào ngực nàng, bị nàng đè dưới người. Người đè trên mình nàng giống như bị lửa đốt vậy, nhiệt lượng không ngừng tản mát ra từ trong thân thể nàng, đồng thời cũng ảnh hưởng tới Hồ Lệ Khanh. Đem trăng Tròn Hồ Lệ Khanh rất dễ dàng động tình, huống chi lại bị người yêu đè, nháy mắt tâm hỏa nổi lên, không thể tự kiềm chế. Hồ Chu Kính dựa trán mình lên trán nàng, phát ra tiếng than nhỏ khô khốc, thở dốc nói: "Ta nóng quá.... cứu ta..."
|