Hồ Hoặc Hổ Tâm
|
|
Giới thiệu: Hồ Hoặc Hổ Tâm (GL)
Tên gốc: 狐惑虎心 (GL)
Tác giả: Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc.
Một chút văn thoải mái.
Thường nghe người đời nói một núi thì nhất định không thể chứa hai cọp, nhưng nếu đó là một con cọp mẹ cùng với một con hồ ly - hẳn là sẽ có chuyện náo nhiệt để xem.
Nội dung nhãn: tu tiên, nữ nữ sinh tử, HE
Diễn viên: Hồ Lệ Khanh - hồ ly tinh tu luyện vừa được ngàn năm Hổ chu Kính - hổ tinh ngàn năm
Phối hợp diễn: Sư Tuyết Như - chủ nhân cũ là Hỗ Chu Kính, hiện tại là Tây Vương Mẫu Tú bà thân tình gia nhập liên minh (bản sắc diễn xuất) Xích Hồng (Xích Hỏa Hồ) Vương quả phụ (Nhền nhện tinh) Hồ Tiên Nhi (Lão yêu mẹ) Tiểu yêu Nhược Kiền
Raw: Hoàn 69 chương (2010-08-16 20:54:09) 277.326w
Tích phân: 55,430,248
Editor: Hoàng Kỳ
Tình trạng edit: Hoàn.
|
Ở phía đông Tây Sơn có một con cọp cái, chiếm giữ nơi này cũng đã ngàn năm, nghe kể rằng nàng vô cùng hung ác và uy mãnh, còn hơn đám nam yêu tinh, mà đám yêu tinh chỉ cần nghe thấy cũng đã sợ mất mật không dám tới gần. Ở phía tây Tây Sơn có một con hồ ly, là mỹ nhân trong số các mỹ nhân, trên trời dưới đất dù là người yêu hay tiên cũng không chạy khỏi cái mị nhãn của nàng. Bất quá chỗ này lại là cấm địa, muốn sống cũng đừng đến, để tránh lúc bị mất mạng lại còn không được gì. Tây Sơn đúng là một nơi tốt, phong cảnh non nước hữu tình, núi có suối nhỏ chảy ra sông, mặt trời mọc phía đông thì phía tây mưa, có thể so với bầu trời ở Dao Trì, hơn nữa nghe nói chỗ này còn có tiên khí nếu ở lâu hấp thu sẽ thành tiên. Đúng là chỗ tốt người và yêu đều muốn đến, cọp cái cũng tự chọn cho mình một nơi ở động Đông Sơn, từ đó trở đi phía Đông trở thành cấm địa, ai cũng không dám trêu chọc một con cọp cái tính tình xấu xa như thế. Một núi không thể chứa hai hổ, nếu như bên trong có một con hồ ly còn có thêm một con hổ yêu, đây có phải là một chuyện khôi hài không? ~~~.o.~~~
|
Chương 1 Một trăm năm mươi năm trước, ở phía Tây có một con hồ ly tinh, lúc nàng vừa xuất hiện đã khiến cho đám yêu tinh lớn nhỏ trên núi đều phải kinh động, bởi vì nàng đến đây không chỉ có một mình mà còn mang theo một đám nhân mã trùng trùng điệp điệp tiến vào núi, toàn bộ đều là yêu tinh. Lúc đó Hắc Sơn Lão Yêu từng là kẻ uy phong một thời đắm mình trong truỵ lạc thành thằng oắt con ôm cây gõ bô. Danh tính cũng là vang dội, cũng từng một thời là ác nhân dọa con nít phát khóc. Người tốt cũng có, mặc bạch y mang ngọc quang, anh tuấn tiêu sái tin quân cũng có trong đám đó, vì nữ nhân ngồi bên trong kiệu mà khiêng đồ. Nhắc tới nữ nhân này rốt cuộc lấy đâu ra cái bản lĩnh sai khiến đó còn là đại thần hay đại yêu, nói ra thì cũng rất dài dòng. Thế nhưng người ta chịu cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa, ngươi bảo nàng phải làm bây giờ! Hồ Lệ Khanh ngồi bên trong kiệu, thưởng thức nhìn cảnh vật xuyên qua trường sa mỏng treo trước kiệu, nơi này có cao sơn lưu thuỷ, cây xanh tạo bóng mát, phía sau còn có núi cao như mãnh hổ, trước có sông dài uốn lượn như rồng, trên cao đầu núi còn có ánh mây mơ hồ tràn đầy màu tím bốc lên, đúng là nơi tốt để yêu tinh tu luyện thành tiên gia. Hồ Lệ Khanh tu mấy trăm năm mới có được hình dáng con người, bốn trăm năm trôi qua, ông trời sớm muộn gì cũng sẽ lấy đi tính mạng của nàng, nàng phải tìm một nơi khác để tránh kiếp, mà ngoài thành Nam Kinh phía Tây Sơn đúng là một nơi tốt, không tiếc gây chiến một mình chống lại toàn bộ gia tộc, cũng chỉ là muốn tìm một chỗ có phong thủy tốt để mình có thể vượt qua tai kiếp, miễn cho yêu khí tu luyện trăm năm qua bị tiêu diệt. Đám người đi vào núi, ngọn núi yên tĩnh nhất thời khiến cho gà bay chó sủa. Hiểu được phong thủy Tinh Quân liền chỉ điểm một chỗ, nói rằng đây là con suối long mạch, chỉ cần ở yên chỗ này có thể hấp thụ được nhật nguyệt tinh hoa của đất trời. Là một nơi có đất bằng phẳng, bên cạnh con có con suối nhỏ đổ xuống nước xuống sông, ở đây còn có cây lớn ngàn năm đầu ngọn mọc thẳng lên tới trời, phía trước là cỏ cây xanh biếc còn có thêm nhiều loại hoa khác nhau chen nhau mọc. Hồ Lệ Khanh liếc mắt nhìn nơi, chỉ ngón tay nói, "Chính là nơi này." Lúc này đám người cũng trở nên bận rộn, Hồ Lệ Khanh an nhàn thoải mái đưa ra yêu cầu, nàng muốn họ dựa theo ý của nàng mà xây một tòa cung điện, giống như đúc lúc còn ở trong Nam Kinh. Có người còn đang muốn hạ thủ dưới cái cây bên cạnh, lại bị một tiếng hổ gầm dọa lui ba bước. Một đạo bạch quang từ trên cây hạ xuống, im lặng đứng trước mặt mọi người. Đó là một con bạch hổ vô cùng to lớn, toàn bộ da lông trên người trắng noãn như tuyết, tứ chi cường tráng vững vàng đáp xuống, cái đuôi duỗi thẳng như kiếm, khí thế hung tàn, sát khí kinh người, trong con ngươi nó còn mang một ánh kim sắc thuần túy, bị ánh mắt của nó quét qua một lượt khiến cho đám người đó sợ hãi dựng cả lông tơ, răng nanh lộ ra bên ngoài, lạnh lùng hướng về phía đám người kia. Chỉ cần họ dám tới gần sẽ giết chết không tha! "Các ngươi từ nơi nào đến, muốn ở đây làm gì!" Bạch Hổ lên tiếng, đó là giọng của một nữ nhân. Từ trên người nàng tản mác một loại khí tức quỷ dị, vừa giống như yêu vừa giống như tiên, nàng mamng trong người hai loại tiên khí cùng yêu khí thuần khiết, cũng không giống tiên mà cũng không giống yêu, khiến co mọi người cũng cảm thấy kinh ngạc. "Bởi vì ta thích ở đây." Người đáp lại chính là Hồ Lệ Khanh đang ngồi bên trong kiệu. Ánh mắt sắc béng của Bạch Hổ nhìn bề phía nàng, xuyên qua trướng lụa trắng, tài năng lộ rõ, khiến cho da thịt Hồ Lệ Khanh nổi da gà. Sát khí thật hung tàn! Hồ Lệ Khanh bị sa trướng che khuất không nhìn rõ được cục diện bên ngoài, náng liền vén màn đi ra, vừa thấy một con bạch hổ to lớn, toàn thân bộ lông trắng như tuyết. Con ngươi tinh khiết màu vàng chói lóa, Hồ Lệ Khanh đối với ánh mắt của nàng không khỏi há hốc vì kinh ngạc. Đồng tử đẹp quá. Bạch Hổ xuyên qua đám người nhìn thấy được nữ nhân trong tấm rèm bước ra, tấm màn lụa trắng vén lên lộ ra một màu đỏ chói, tấm màn kéo lên lộ ra người bên trong, y phục đỏ kia cũng không thể che hết được hai khỏa trắng noãn trước ngực, toàn bộ da thịt từ vai đến cận ngực đều bại lộ trong không khí, chỉ sợ là chừng đó cũng không đủ mà che lấp mấy chỗ đó, hai tay còn đeo rất nhiều vòng, đồng thời mỗi khi nhấc tay còn mang theo tiếng va chạm sinh ra thanh âm thật sễ nghe. Bạch Hổ nheo mắt lại nói: "Ngươi không biết quy củ nơi này sao?" "Tiểu nử tử vừa mới tới đây, hoàn toàn không biết gì cả, không bằng chờ ta nghỉ chân một chút, chờ người từ từ nói cho ta nghe, ta nhất định sẽ chuyên tâm lắng nghe." Hồ Lệ Khanh quanh co nói, trước tiên đem nàng ổn định một cái. Bạch Hổ nhảy qua người đám yêu tinh, phóng đến trước màn lụa. Các loại pháp khí nhất thời mang sát khí chìa ra đối diện trước mặt Bạch Hổ. Bạch Hổ không một chút e sợ, móng vuốt vươn ra thân thể nghiêng về phía trước, chuẩn bị nghênh chiến: "Chỉ là một con hồ ly tinh cũng dám đến Tây Sơn làm càn!" Hồ Lệ Khanh cũng không nghĩ tới chỗ này cũng đã có người chiếm, lại còn lại một con hổ nửa yêu nửa tiên, trong lòng cả kinh, khiến lòng nàng dao động, nhưng thấy nàng kia lớn lối như vậy, ngược lại càng không muốn đi, ngươi kêu ta đi thì ta phải bỏ lại chạy về kinh thành cầu cứu sao? Nhưng mà đây là chỗ nàng muốn có! Hồ Lệ Khanh bước xuống kiệu, mắt cá chân đeo một chuỗi vòng vi nàng đứng lên liền mang theo tiếng động, chân nàng còn chưa kịp chạm xuống đất thì đã có kẻ nhanh cởi xiêm vì nàng lót đường. "Lệ Khanh, tại sao ngươi thích đến nơi khỉ ho cò gáy của bọn điêu dân này, hà tất gì ngươi nhất định cứ phải chọn cái chỗ này chứ, không bằng đến động tiên của ta, có mỹ cảnh, có nước từ trên núi chảy xuống đẹp như tranh vẽ." Một mỹ nam tử mặc áo bào kim long màu trắng lập tức nói. "Cái động của ngươi thì có cài gì mà nhìn! Sơn sơn thủy thủy phải kể tới Thiên Sơn của ta là đẹp nhất, huống chi chỗ đó cũng không có một con cọp cái nào!" Thượng tiên Tiên Sơn liền lời. Hai người trừng mắt nhìn nhau, toát ra vô số ánh lửa nhỏ, cho đến khi ánh mắt càng trở nên hung phẫn, Hồ Lệ Khanh nhất nhất lắc đầu, nàng cũng không thèm. Động tiên thì tiên khí quá nặng, mà Thiên Sơn lại là nơi ở của tiên gia, cũng không thích hợp cho nàng tu luyện. Nàng muốn tìm một nơi, khí chất thuần túy, không tà không chính, như mới giúp được nàng. Nàng cũng không muốn tu luyện thành tiên, làm tiên có cái gì tốt, làm thần tiên thì phải tuân theo thanh quy giới luật, không được động lòng phàm, không được động dục niệm. Nữ nhân thì phải trang nghiêm như tượng đá, nam nhân thì vẻ mặt trong lòng lúc nào cũng buồn bực lầm lì. Không bằng làm yêu quái cũng được, sống tùy tầm sở dục, thiên địa hồng trần mặc nàng tiêu dao. "Chỗ này đúng là rất tốt, đáng tiếc lại có một bà cô hổ chướng mắt!" Có người bênh vực kẻ yếu nói giúp Hồ Lệ Khanh. "Ngươi nói ai là bà cô hổ!" Tiếng gầm gần như làm cho đất rung núi chuyển, khiến chân mọi người suýt đứng không vững, con ngươi bạch hổ chuyển động, nhìn tới kẻ vừa lên tiếng, răng nanh lóe bạch quang. Lời này dường như đánh trúng tim đen của nàng, nên nàng mới có phản ứng lớn như vậy. Yêu tiên ở đây tụ tập một chỗ, vốn là xung khắc như nước với lửa hai bên gặp mặt nhất định sẽ đánh đến ngươi chết ta sống, nhưng đây lại chính là một hiện tượng lạ, nếu như đám người này liên thủ đối phó nàng, cho dù là hổ cái như nàng dù yêu hay tiên cũng sẽ bị đánh đến hồn phi phách tán, cho dù có chút bản lãnh đánh không bị chết, thì chí ít mấy trăm năm cũng thọ thương không khỏi. Thực lực chệnh lệch, hai bên mọi người đều biết, thế nhưng đây chính là địa bàn của Bạch Hổ, cũng không thể vì vậy mà lui bước. Người không sợ chết chung quy sẽ không chết sớm, bởi vì người sợ chết trước tiên sẽ thoái lui trước. Đám thần tiên cũng muốn ra mặt, bất quá cũng chỉ là giúp Hồ Lệ Khanh, không cần thiết phải để máu là ô uế y phục của mình, không bằng để cho đám yêu tinh kia tranh đấu, chờ cho mọi việc xong xuôi liền chạy tới chỗ mỹ nữ tranh công. Còn bên đám yêu tinh cũng chẳng khác gì, các ngươi không phải đều là thần tiên sao? Nếu là thần tiên nhất định là có bản lĩnh đấu với nàng đi a. Địch nhân còn chưa lên tiếng, nội bộ tiên yêu chia bè phái. Còn nhớ trước kia nghe đến tai Hồ Lệ Khanh thu dọn đồ đạc đến nhà bọn chúng, đến khi người vừa bước vào nhà bọn chúng.... Nước miếng còn chảy ào ào a. Đám người này trong lòng đang nghĩ cái gì, Hộ Lệ Khanh làm sao mà không biết, toàn một đám mang ý xấu, bên ngoài mang vẻ mặt đạo mạo, lễ độ khiêm tốn. Gặp qua nhiều người, càng thấy chán ghét. Ngàn năm nay Hồ Lệ Khanh đều dùng thơi gian để quan sát nam nhân, đảo mắt cũng có thể phân biệt được kẻ thì trọng sắc, kẻ thì trọng tình. Tây Sơn là địa bàn của Bạch Hổ, trước khi tới nơi này Hồ Lệ Khanh cũng không có dò hỏi qua, Bạch Hổ từ nơi nào đến, là yêu nghiệt phương nào, cũng không ai biết được, người Tây Sơn chỉ biết sơ qua Bạch Hổ từ một đám mây ngũ sắc trên trời xuống, đến Tây Sơn, từ đó trở đi trên Tây Sơn liền trở thành lãnh địa của Bạch Hổ. Càng nghỉ càng thấy quỷ dị, mà đám yêu quái quanh đây cũng không ai dám đụng đến Bạch Hổ này, chỉ có duy nhất Hồ Lệ Khanh là kẻ đầu tiên đến chống lại nàng. Thù này cũng là do Hồ Lệ Khanh khơi mào, Hỗ Chu Kính đang ở trong một thác nước nhỏ tu luyện, tập trung suy nghĩ, ngay thời khắc mấu chốt lại nghe có tiếng người bên ngoài huyên náo, làm rối loạn thanh tu của nàng, nhất thời khí huyết công tâm, phun ra một búng máu. Nhìn máu trong nước hiện lên, Hỗ Chu Kính làm sao có thể nhịn được, đến cả áo khoác cũng không mặc vào, liền hóa thân thành hổ, chạy ra sau thác nước. Những kẻ này làm loạn vô pháp vô thiên không hiểu quy cũ, trước đến không hỏi ai chủ nhân nơi này, còn tự ý chủ trương cho người chiếm cứ để ở, Hỗ Chu Kính nhìn tới nữ nhân yêu nữ đầu sỏ đang ngồi trong kiệu, cẩn thận phân biệt khí tức của nàng, mùi vị cợt nhả, đúng là một con hồ ly tu luyện ngàn năm. Nói tới hồ ly thì Hỗ Chu Kính liền thấy hận, chuyện trước đây nàng từng có nhân duyên với hồ ly, nhưng tác giả tạm thời sẽ nhắc đến gút mắc này sau. Hận vũ còn thêm thù mới cộng vào một chỗ, Hỗ Chu Kính nhìn Hồ Lệ Khanh càng không vừa mắt, hàm răng ngứa ngáy, hận không thể lập tức há miệng cắn vào cổ nàng, đem nàng ăn tươi nuốt sống. Nàng có ý sát niệm, trên trán liền truyền đến đau đớn, giữa chân mày đem thần trí nàng quay về, suýt chút nữa nàng nhập ma đạo. Món nợ này, sẽ ghi tạc lên người Hồ Lệ Khanh đang ngồi sau trướng kia!
|
Chương 2 Ai ui, cô nương ta không có trêu chọc ngươi, lúc nãy không phải ta đã nói một tiếng xin lỗi rồi sao, hà tất phải hận ta đến nghiến răng nghiến lợi như vậy. Hồ Lệ Khanh ngửi được mùi sát khí nồng đậm từ phía cọp cái, đang trực tiếp nhìn về phía nàng. Hồ Lệ Khanh còn tự nhận chính mình chọc người khác tức giận, nam nhân hận nàng bởi vì nhìn thấy được mà không chiếm được, câu không được nên đối với nàng là hận đến thấu xương. Nữ nhân càng hận nàng nói cho cùng chính là ước ao và đố kị. Hồ Lệ Khanh không cho đó là buồn bực, trái lại từ đó trở đi lại càng thêm vui sướng. Thế nhưng mà Bạch Hổ hận nàng lại không có nguyên nhân. Hồ Lệ Khanh cố gắng nhớ lại, khẳng định chưa từng thấy qua nàng, chớ nói gì là hai người từng có quen biết, nếu vô duyên vô cớ, thì tại sao lại hận sâu đến như vậy? Nàng dấu đi nghi hoặc bước gần đến Bạch Hổ. Bạch Hổ răng ranh sắc nhọn, muốn cắn phá yết hầu đúng là không nói chơi. Hồ Lệ Khanh đi đến không e ngại rằng nanh của nàng, gót sen đạp trên bãi cỏ, đi đến trước mặt nàng. "Ngươi thấy ta thế nào?" Hồ Lệ Khanh toàn thân mỗi nơi đều lộ ra yêu mị, câu nói cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng lại mang chất yêu mị mê hoặc lòng người. Con ngươi vàng óng ánh của Bạch Hổ phản chiếu gương mặt nàng, nhưng thật ra đối với vẻ đẹp của nàng luôn xem thường: "Muốn ngươi cút." "Phật nói, gặp tức là duyên phận, ta cùng với nơi này hữu duyên, nên làm theo duyên phận, ngươi đuổi ta đi định làm nghịch duyên, nhất định sẽ bị trời phạt." Hồ Lệ Khanh thuận miệng nói mò, ba hoa chích chòe đến cả phật tổ tái thế cũng không ngại, chẳng lẽ phật tổ thực sự chạy đến đây mà tính toán với nàng sao? Nàng không sợ trời không sợ đất, nên mới nói giả thành thật, ba hoa chích chòe. Hỗ Chu Kính thực sự suy nghĩ một chút, nàng là người tu tiên, hiện tại đang là lúc then chốt thành tiên, không thể gặp phải nghiệp chướng, đem duyên tiên đi hủy, chẳng khác nào kiếm củi ba năm đốt một giờ. Nàng lui bước đối với Hồ Lệ Khanh nói: "Ngươi ở lại cũng được, nhưng mà đám người còn lại này phải đi khỏi đây!" "Lời này nói hay lắm." Hồ Lệ Khanh kinh ngạc kỳ thật nàng ấy rất dễ nói chuyện, chỉ đơn giản một câu nói, dỗ dành hài tử nhân gian ấu trĩ hay bị chê chười, thế nhưng vậy mà nàng ấy lại tin thật, vì vậy Hồ Lệ Khanh dưới đáy lòng nghi ngờ, nàng ấy thật sự nhìn đáng sợ như vậy sao? E rằng là không phải như vậy Hồ Lệ Khanh suy nghĩ một chút chợt nảy ra chủ ý. Nàng làm yên lòng các vị tiên nhân cùng các vị yêu quái để họ quay về trước, để trấn an lòng nàng ấy. Hỗ Chu Kính vẫn luôn đề phòng, rất sợ những người này sẽ động thủ trước. Hồ ly tinh kia đi vào chỗ đám nam nhân, cười như như hoa, vừa xinh đẹp mà còn tỏa hương thơm chậm rãi, đám nam nhân còn đang tức giận bất bình lông mày còn nhăn một đống, mỗi người lại lộ vẻ hài lòng mỉm cười. Hồ Lệ Khanh đem bọn họ dỗ dành một chút nghe lời thỏa mãn đi khỏi. Đám người này lúc đến rầm rầm rộ rộ, lúc đi còn không quên nói lại với Hỗ Chu Kính: "Bà cô hổ, chúng ta không thèm tranh với ngươi, xem như là nể mặt Khanh nhi, nhưng mà, nếu dám động đến một sợi tóc của nàng, ta nhất định không để yên cho ngươi!" "Đúng, còn có chúng ta!" "Chúng ta nhất định ngươi tới tan thành mây khói." "..." Ngươi rốt cục cũng đi hết, như một làn khói biến mất nơi chân trời. Hỗ Chu Kính thở dài một hơi, thật ra cố gắng cường chống thân thể mà chạy ra, nhưng lúc này cũng đã yên tâm thả lỏng người, nghiên ngã lảo đảo té lên bãi có thở hổn hển. "Này, không phải ngươi có chuyện muốn nói với ta sao? Sao lại nằm bất động như vậy?" Hồ Lệ Khanh còn đang chuẩn bị dùng lời để gạt con Bạch Hổ này, nhưng lại thấy nàng căn bản cũng không có ý muốn đấu với mình, tự nhiên nằm xuống đất nhắm mắt ngủ. Đây là ý gì? Hồ Lệ Khanh không khỏi cười rộ lên. Nàng đến gần Bạch Hổ. Hỗ Chu Kính vô lực đứng dậy, trong thân thể lúc này máu như là nham thạch nóng chảy, như thiêu đốt kỳ kinh bát mạch của nàng. Sức mạnh cắn trả khiến cho toàn thân nàng đau đớn nóng rực, nàng bây giờ yếu ớt chẳng khác gì con kiến trên bãi cỏ, chỉ cần Hộ Lệ Khanh thanh tú khả ái đưa gót sen đạp lên, sau đó nghiền một cái, cam đoan cái mạng cũng không dữ được. Chết tiệt, nếu như không phải con hồ ly tinh này tự tiện xông vào Tây Sơn, khiến tu hành của nàng bị cắt đứt, nàng bây giờ cũng không đến mức này. Ngàn sai vạn sai đều là lỗi còn hồ tinh này. Hai mắt như sương mù của Hỗ Chu Kính híp lại, chỉ thấy trước mắt gót sen trắng noãn đang từng bước nhẹ nhàng tới gần. Cút ngay, không được tới gần ta! Bạch Hổ hận không thể gầm hét lên, thế nhưng nàng biết, tính mạng của mình có thể tiêu trong sớm tối. Hồ Lệ Khanh cách Bạch Hổ vài bước quan sát, Bạch Hỗ lúc này này nằm bất động như một con mèo lớn, toàn bộ lông đều là màu tuyết trắng, trên trán còn có đường vân chủ vương, móng vuốt sắc nhọn cùng răng sắc béng làm cho lòng người run sợ, không hổ là bá vương trong núi. Huống chị Bạch Hổ còn là một trong tứ thần thú, huyết mạch lưu truyền từ xưa đến nay, tuy qua nhiêu đời cũng đã pha loãng, thế nhưng cũng có phong phạm của đệ tử tiên gia, đơn giản cũng có thể thành tiên, nếu như là yêu cũng sẽ là một yêu quái đứng đầu. Nguyên thân Hồ Lệ Khanh chính là một con chồn bạc, nhanh nhẹn xinh xắn, huyết mạch tiên gia cũng không có, đôi với Bạch Hổ hiển nhiên sẽ sinh ra sợ hãi theo bản năng đến xướng cốt. Vì vậy nàng đơn giản không dám tới gần, chỉ sợ vừa tiếp cận được đã bị cắn đứt cổ rồi. Sau một lúc lâu, hơi thở của Bạch Hổ cũng chậm lại, Hồ Lệ Khanh nhìn thấy bên khóe miệng của nàng dính máu, hiểu được, thì ra nàng bị nội thương, hiện tại vô lực đứng dậy, khóe miệng chảy máu vô lực phản kháng, đã nói lên bị thương cũng khá nặng, vì vậy có thể nói nàng hiện tại chỉ là một con mèo lớn, miệng cọp gan thỏ. Mị nhãn hẹp dài Hồ Lệ Khanh nheo lại, đôi môi cong vành cười gian trá đến nỗi không gì sánh được. '' Vị đại tiên này, tiểu yêu không cẩn thận đã mạo phạm lãnh địa của ngài, trong lòng thấy áy náy, không bằng để ta giúp ngài một chút nha?" Hồ Lệ Khanh trong miệng nói dễ nghe, nhưng mà cước bộ vẫn không có dừng, đi đến phía Bạch Hổ đang còn nằm trên đất không dậy nổi. "Không cần, cút!" Hỗ Chu Kính hữu khí vô lực gào to. Xem đi xem đi, quả nhiên nội thương nghiêm trọng, khí lực phản kháng cũng không có, hiện tại, ai giết ai đều nói không được. Hồ Lệ Khanh bước chân đến trước người Bạch Hổ. Hỗ Chu Kính thấy được trước mắt chình là chân của người kia, chân deo vòng xuyến nhỏ nhắn xinh đẹp đến kinh người. Người nọ ngồi xổm xuống vươn tay ra. Hỗ Chu Kính muốn há miệng cắn rớt tay nàng, Coi như là tạo ác nghiệt phá giới luật cũng tốt, còn hơn bị một con hồ ly tinh giết chết. Bản chất kiêu ngạo của Hỗ Chu Kính không muốn thừa nhận tình trạng bây giờ, nàng đang nằm trên mặt đất bất lực, để hồ ly tinh tùy ý càn rỡ đánh giá nàng. "Đại tiên hình như có vẻ không ổn, có phải còn có việc quan trọng hơn, cần tiểu yêu giúp đỡ sao?" Hồ Lệ Khanh chạm vào bộ lông mềm mại của Bạch Hổ, cảm giác như có một loại xung động, một khi để tay lên thật không muốn buông xuống, sờ lên sờ xuống, sau đó đem mặt mình dán lên, bộ lông mềm mại nhìn thật thoải mái, hảo hảo mà sờ, thật muốn co mình thành một khối, đem nó bọc quanh người mình. Không cần, chỉ cần ngươi cút khỏi đây cho ta là tốt rồi! Hỗ Chu Kính không tiếng động gào thét. "Đại tiên cần tiểu yêu làm gì thì cứ nói, đừng ngại cứ nói ra cho tiểu yêu biết, mọi người cũng thường có thời gian buồn chán, ai cũng sẽ không ngoại lệ, lúc này ta mới lớn mật nói ra..." "Ngươi! Cút..." Từ trong cổ họng phun ra một búng máu, Hỗ Chu Kính rốt cục cũng ngất đi. Ngất đi rồi thì cọp cái cũng chỉ là một con mèo to lớn, thân thể cực đại, bộ lông trắng noãn, hơn nữa lại ngoan hiền động lòng người. Hổ xuống núi bị chó kinh, ngất đi lại là đối tượng để cho hồ ly kinh dễ. Hồ Lệ Khanh chính là khi dễ nàng như vậy đây. Đưa tay sờ sờ đầu nàng, xoa xoa hai lỗ tai nàng, sau đó mò xuống sờ soạng. Qủa nhiên cảm giác đến tay tốt đến kinh người, da lông mềm mại mang theo nhiệt độ cơ thể, làm cho người ta lưu luyến không muốn đi. Hồ Lệ Khanh mò đến bụng của nàng, một bên sờ một bên lộ ra biểu tình say mê, cúi người xuống đem mặt chôn vào trên bụng cọp, dùng gì má mình cọ cọ lên bộ lông mềm, Cọ được một lúc vẻ mặt hoàn toàn vui vẻ. Thật thoải mái thật thoải mái, chưa bao giờ gặp được một bộ lông thải mái như vậy Hồ Lệ Khanh cưới đến nỗi mắt loan cong thành một vòng cung như ngày trăng rằm sáng. Lắc mình một cái, nàng hiện ra nguyên hình, nguyên lai chính là một con chồn bạc, liếm chiếc đuôi dài xõa tung, ánh mắt hẹp dài hí một nửa, đảo qua phần lông trên bụng cọp, nàng nhào vào trong đó, sau đó đem đuôi cuộn thành một đoàn rúc vào trong người nàng. Ngất đi Hỗ Chu Kính không biết đã xảy ra chuyện gì, ý thức của nàng chỉ tổn tại một mảng hắc ám, nhưng trong bóng tối cại có thứ ấm áp gì đó dựa vào. Một chút ít ấm áp này cũng để cho tâm lạnh như băng của nàng ấm áp lên. Một đốm lửa nhỏ ở trong lòng ngực nàng như thêu đốt, nàng cẩn thận thổi phồng đốm lửa lên, để cho mình không phải rơi vào trong bóng tối. Nơi này là địa ngục đây có phải là ảo giác không? Hỗ Chu Kính ngồi xếp bằng dưới đất tĩnh toạ, đem dốm lửa đặt trên đùi nàng. Đốm lửa yếu đuối vẫn luôn cuồn cuộn không ngừng truyến đến ấm áp. Có lẽ chỉ có nó cùng mình, trong bóng đêm cũng sẽ không tịch mịch, Hỗ Chu Kính muốn nó vĩnh viễn đừng tắt.
|
Chương 3 Hỗ Chu Kính xém chút nữa chết ngộp trong nước, tuy nước không cao quá đỉnh đầu của nàng, nhưng khắp người đều là nước, nước tràn vào khắp nơi trên mặt nàng, mũi, tai, miệng. Thân thể dần sắp chết đột nhiên có phản ứng, mặc dù hiện tại thân thể nàng mang trọng thương, vả lại linh lực trong cơ thể cũng đã mất đi khống chế, liên tục kích thích kinh mạch của nàng, mỗi lần chạm phải đều khiến toàn thân đau nhức, ngược lại lâm vào hôn mê lại là biện pháp giải quyết tốt nhất. Thân thể nàng cũng may là chưa có tu luyện đến hỏng thân thể, thiên kiếp cũng chưa tới, thân thể của nàng hiện tại so với phàm thai cũng chỉ hơn được có chút ít. Lúc tu luyện nhất định phải tìm được một chỗ yên tĩnh, không để kẻ khác quấy rầy, tâm cần vững vàng tĩnh lặng như nước, mới có thể khiến cho việc tu luyện tốt hơn. Nhưng nàng trăm tính ngàn tính cũng không tính được Hồ Lệ Khanh lại đột nhiên xuất hiện. Nàng ta xuất hiện khiến cho ý thức của nàng bị phân tâm, linh lực trong cơ thể không kịp khống chế trở nên tán loạn, khiến cho bản thân bị tẩu hỏa nhập ma. Lúc này suýt chút nữa nàng phải chết ngộp trong nước, Hỗ Chu Kính từ trong nước hung hăng đứng dậy, thân thể mang theo những hạt nước nhỏ còn vương lại trên người, từ trong thùng gỗ bước ra khiến cho một mảng phía dưới ướt nhẹp. Nhất thời bọt nước văng khắp nơi. "Tại sao lại như vậy?!" Hỗ Chu Kính cúi đầu nhìn xuống thân thể chính mình, trên người không có một mảnh quần áo nào hình ảnh chân thực còn phản chiếu dưới mặt nước trong thùng gỗ, trên mặt nước còn phủ đủ loại hoa, hoa hồng trắng, hoa hồng, hoa sen, lục lục, mẫu đơn tím... Tứ phía đều là hương hoa xộc đến mũi mắt. Hỗ Chu Kính cũng không thể chịu được cái mùi hương hỏa thảo dược này, huống chi ong bướm gì đó lại bu đầy mặt, nghĩ tới là cơn hận lại tăng thêm. Một đống hoa tươi tán loạn khắp nơi, Hỗ Chu Kính trừng mắt tức giận nhìn chính con hồ ly chết tiệt kia ỏng ẹo đi tới. Hồ Lệ Khanh trong tay còn cầm cả một đống hoa, mà hoa tươi trên tay cũng đủ loại, nàng vội vàng đem hoa tươi rắc hết lên người của người kia. "Ngươi..." Hồ Lệ Khanh gỡ bông hoa hồng cắm trên tóc xuống nói, " Mạng của ngươi là do ta cứu." "Ta..." "Ta vì chữa thương cho ngươi nên hái đủ loại hoa mà tắm cho ngươi." Nói hưu nói vượn, Hỗ Chu Kinh cũng không biết tâm tư của Hồ Lệ Khanh, cái gì mà đủ loại hoa đem tắm, cái gì mà chữa thương bổ khí chứ, căn bản là chuyện này không có, cái đống hoa này tắm trên người chỉ có thể khiến cho bản thân bị nhiễm đầy mùi hoa như nữ nhân. Đôi môi anh đào hồng hồng của Hồ Lệ Khanh bĩu lên, hệt như là tràn ngập ủy khuất mà nói: "Cho dù ngươi mất hứng cũng đừng có như vậy mà giết ta a." "Hồ nháo." Hồ Chu Kính từ trong thùng gỗ đi ra, trên người còn mang theo rất nhiều nước khoát ra bên ngoài, nàng vội lấy một cái áo trắng khoác lên người. Trong cái phòng này đã bị mùi của hoa làm cho khó ngửi quá mức, cho nên càng ở lại bên trong sẽ càng cảm thấy ngột ngạt. Đã vậy Hô Lệ Khanh kia còn sợ không đủ mùi hương còn cố ý rắc thêm vào một đống cánh hoa nữa. Hỗ Chu Kính mặc thêm áo khoác bên ngoài vào, trên bộ đò cũng bị mùi hương của hoa bám vào. Hồ Lệ Khanh nâng gót chân nhúng vào trong nước, đá đá mặt nước nói: "Mạng của ngươi là do ta cứu được, ta rất vất vả mới có thể cứu sống được ngươi đó..." Không thể nói được nàng đã rất vất vả đến nơi tiên cảnh để hái được hoa này, càng khỏi phải nói giúp cho Hỗ Chu Kính nuốt xuống cái viên tiên đan linh dược mà nhân gian khó cầu kia. Hồ Lệ Khanh cũng không hề yêu thích hắn chút nào, đem tất cả những món đồ đáng tiền đều cất vào trong túi, vĩnh viễn cũng không hề chê ít. Nói tới tiênđang linh dược người ngoài còn chưa có được, nhưng là là ai chứ, tự mình bởi vì muốn nàng vui vẻ, mới đem tiên đan làm điểm tâm cho nàng ăn, vậy mà nàng còn khinh thường những thứ linh đan diệu dược kia, chỉ sợ sau này mình vô tình hóa thành thần tiên thì không còn được sung sướng như trước nữa. Đem một viên tiên đan bỏ vào miệng cọp cái, cọp liền biến thành hình người cũng là một cố gái chừng hai mươi còn chưa tới ba mươi, vóc người đầy đặn, gương mặt đoan trang xinh đẹp, từ đầu đến chân đều lộ ra ý vị của một thục nữ. Hồ Lệ Khanh còn tưởng người cùng nàng đối nghịch là một yêu tinh xấu xí, mới biết nói chuyện không chịu buông tha người, ai biết được... Sớm biết được cũng không thèm cứu nàng ta rồi, Hồ Lệ Khanh đối với nữ nhân không có chút hảo cảm, nhưng lại không muốn rời bỏ cái bộ lông mềm mại của nàng. Do dự nửa ngày mới quyết định cứu nàng, coi như là mình làm việc thiện tích phúc về sau đi. "Có quả ắt có nhân, nếu như không đâu đột nhiên chạy tới làm nhiễu loạn tu tâm của ta, ta cũng sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma. Còn muốn ta báo đáp cho ngươi, tuyệt đối không bao giờ." Hỗ Chu Kính tỉnh táo nói với nàng, chỉ truy cứu đến cái sai của Hồ Lệ Khanh. Nhìn bộ dạng đúng là một mottj chủ nhân không dễ bị khi dễ a, Hồ Lệ Khanh có chút tiếc nuối, nói làm sao đây, vừa nhìn tới cái dảng vẻ ngu ngốc kia nghe ra cũng là một nữ nhân ngốc ngếch, nhưng bây giờ lại trở nên khôn khéo hơn. Hồ Chu Kính liền khoác một tầng áo mỏng đi ra bên ngoài, vừa ra tới bên ngoài không khỏi bị cảnh vật xa hoa làm cho chấn kinh. Nếu như nàng không phải còn đang nhớ mình trên Tây Sơn, còn tưởng rằng đang đứng trong hoàng cung. Trụ chống nhà được làm bằng gỗ đỏ cao to, đại sảnh vô cũng rộng rãi mọi thứ vật dụng bên trong cái nào cũng hoa lệ, đủ loại vật phẩm rườm rà, nhưng mà mấy thứ này cũng có một điểm giống nhau đó là quá nguy nga lộng lẫy lòe loẹt chói mắt. Châu quang bảo khí trong đây suýt chút nữa chọc mù mắt nàng, những thứ trang sức lông lẫy nhưng thô tục kia khiến Hỗ Chu Kính nhận định chính mình rời đi càng mau càng tốt. Hồ Lệ Khanh từ trong nhà đuổi theo nói, "Không cho phép đi." Trong nháy mắt, Hỗ Chu Kính biến mất trong gió, Hồ Lệ Khanh dậm chân nói, "Lại để cho nàng trốn thoát." Nàng còn hồi tưởng tới bô lông mềm mại trên người nàng ta a, nhất là khi lên bụng của nàng ngủ, cảm giác vô cùng thoải mái, làm sao có thể tùy tiện để nàng bỏ đi được. Ngày thứ hai, không cần người vắt giọng đi truyền bá, yêu ma trên Tây Sơn cũng biết rõ cánh rừng bên kia bờ suối nhỏ đã bị san bằng bình địa, mọc lên trên nó là một tòa thành lộng lẫy nguy nga tráng lệ. Ngói nhà màu vàng, cột trụ màu đỏ, trên cửa chính còn có 999 cái đinh tán, tường cao nguy nga, một con sóc sau khi đi xem xét chng quanh liền trở về báo cáo lại, tòa thành lớn kia nhìn chung quanh chính là một hoàng cung, ngoại trừ có một chút kỳ quái... Chỗ nào kỳ quái? Con sóc nói tiếp, tấm bảng trên cửa ghi là Hồ phủ, trước cửa còn dựng hai bức tượng đá là hồ ly, cho nên mới nói là cảm thấy kỳ quái. Mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai chính là ổ của hồ ly. Chúng yêu tiên bình thường rảnh rỗi nhất thời cũng hoảng hốt, nơi này gió êm sóng lặng, cũng không phải binh gia mà đi tranh đất, cũng không thể tính là do động thiên có đất lành, cũng không hiếm thần tiên yêu tinh ở chỗ này, cho nên bị một chút nháo loạn đả động, khiến mưa to gió lớn cũng chưa từng thấy qua. Nơi này cũng chỉ là nơi cho mấy đại nhân vật lớn làm thành chỗ tĩnh tâm tu luyện tâm tính, cũng sẽ không dễ dàng mà gặp người khác, mà những kẻ kia cũng không trông cậy được vừa thành tiên thì tuổi tác cũng đã lớn rồi, yêu quái nơi này cũng không biết nên làm sao chỉ biết sống cho tốt khổng uổng thời giờ. Hồ phủ an tĩnh lặng lẽ tọa ven hồ. Hồ kia được người ta gọi là tẩy Tâm Hồ, cũng thành tiên hồ, nghe nói cũng từ chỗ này có tiên nữ tu luyện đắc đạo mà phi thăng lên trời, để lại một truyền thuyết xinh đẹp. Hồ phủ tường cao cũn không che giấu được khí thế rộng rãi của nhà cửa, màu vàng trên ngói lưu ly được mặt trời chiếu lấp lánh, sừng nhọn của một con thú nhỏ đang cắn trên mấy chuỗi chuông, mỗi khi có gió thổi qua thì chuông sẽ kêu vang lên tiếng thật thấp. Chung Hồ phủ đều là cây xanh, Hồ Lệ Khanh không phải là không muốn loại bỏ mấy cái cây đại thụ rậm rạp này đi, nhưng mà chỉ sợ hành động của mình sẽ khiến người khác không ưa, một hôi đem nuốt vào trong bụng, choi như không đáng giá. Vì vậy nàng chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng tiếng chim hót ríu rít ồn ào không ngừng cả buổi tối, cũng chịu đựng bọn chúng ở trên một mực huyên nháo. Trong rừng cây rậm rạp này, có thứ dang từ từ tiến về trước, người tới có kích thước khổng lồ, số lượng cũng đông đảo, từ bốn phương tám hướng mà tới, rốt rít vây chung quanh Hồ phủ, đem toàn bộ Hồ phủ vậy lại. "Ai u..." Có tiếng người kêu thé một cái, tiếng sột soạt dừng lại, một cái đầu nhỏ từ trong bụi cỏ chui ra, trên đầu chỉ còn mấy cọng lông, con ngươi đen nhánh lên tiếng chờ người kia nói "Ngươi muốn hại chết chúng ta a!" "Mới.. mới không phải.. Đau... Chó hoang kia... Đau... Đạp ta... Cái chân... Đau đau..." Một con rắn màu xanh từ trong bụi cỏ chui đầu ra bên ngoài, ngoắc cái đuôi bộ dạng rất là ủy khuất. Con khỉ quản sự nói: "Ngậm miệng, nếu như chúng ta bị nàng phát hiện, ta sẽ nộp ngươi trước tiên, nàng đem ngươi đi làm canh rắn nướng..." "Không muốn... Ô ô... Đau... Ta còn nhỏ a..." Thanh Xà một bên thè lưỡi khóc, nước mắt không ngừng từ trong mắt nàng tràn ra. Xa xa, Hồ Lệ Khanh ngồi trang điểm trước gương, cầm cái lược bằng đá ngọc nạm vàng, chải lên mái tóc dài đen nhánh, trước mặt trên thông thiên văn dưới rành địa lý không chỗ nào là không biết trong ma kính kia chín là khuôn mặt tuyệt diễm của nàng. Sau đó cảnh sắc trong gương dần thay đổi, xuất hiện hình ảnh trong một bụi rậm bên ngoài tường phủ. Hồ Lệ Khanh nhìn đám tiểu yêu đang đùa giỡn cười nhạo nhau, một bên nghĩ, bon họ tới đây làm gì? Canh rắn? Hồ ly thích ăn canh rắn sao? Con khỉ kia tại sao lại cho là nàng đem con rắn đần kia đi làm canh rắn ăn? Nhìn thấy hai con ngươi của Thanh Xà ướt át, Hồ Lệ Khanh không nhịn được cười lớn. Ngốc tới như vậy mà còn làm rắn? Nghĩ tới mấy trăm năm trước gặp được Bạch Xà, xảo quyệt âm hiểm, tiếu lý tàng đao, đó mới là cảnh giới giết người tối cao. Một đám mấy cái đầu tóc đen, lại nhìn thấy mấy tiểu yêu này lại núp trong bụi cỏ, từ từ đi đến bên này. Gấu lớn đi theo cuối cùng, muốn giả vờ mình là một con thỏ, nhất thời cái tên chậm tiêu đầu đất kia đụng gãy một cái cây lớn. "Chỗ này ta nên suy tính một chút có nên ở lâu thêm một chút, không đúng có thể nào sẽ giống bọn họ trở nên ngu ngốc như vậy không. Bât quá... cũng không phải yêu quái chỗ này tên nào cũng đều ngu..." Hồ Lệ Khgang lại nhớ tới con mèo lớn có bộ lông trắng như tuyết kia, hình dáng nàng ta như in sâu trong ký ức nàng, chỉ cần hồi tưởng lại trong đầu lại xuất hiện hình ảnh sinh động ấy, nàng từ trên cao hạ xuống đất, thân thể cao lớn đứng trên đất, sau đó nhe ra răng nanh, từ trong cổ họng phát tiếng gầm thét trầm thấp... Hồ Lệ Khanh theo bản năng của hồ ly mà khiếp sợ khiến cho toaanf thân nàng phát run, nhưng trong cái sợ hãi kia lại có vô vàn tình cảm vô hình bên trong. Lúc này hình ảnh trong ma kính cũng được kéo đến gần, đám tiểu yêu biến thành hình người, những tên tiểu yêu này đạo hạnh vẫn còn kém cỏi, Hồ Lệ Khanh liếc qua một cái cũng có thể nhận ra, lâu nhất cũng được 500 năm, thiếu một chút cũng mới lên đường, còn chưa tu luyện tới được hình người. Trong đó còn có tên đầu đàn Thanh Xà, mặc dù mang hình dáng con người lại mặc xiêm y tơ lụa màu xanh, nhưng vẫn không thoát được bản năng của loài rắn, đi đứng còn lắc lư ưỡn ẹo, thỉnh thoảng còn thè cái lưỡi chẻ hai ra bên ngoài. Mây tên này còn chưa tiếp xúc qua với con người, cho nên cũng không thể học được hành động của một con người, nên vẫn duy trì được bản tính nguyên thủy. Hồ Lệ Khanh đối với bọn họ cũng không có ác ý, mà trên thực tế nàng cũng đã là người tu luyện ngàn năm từng bị khi dễ sao có thể vì người ta yếu thế thì lại chê bai thân phận được, nàng khinh cái chuyện phân chia cấp bậc. Nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể cho những tên này qua loa như vậy mà xông vào nhà nàng. Đưa tay lau đi Ma Kính hiện lên khuôn mặt cười tà mị của nữ nhân, ánh hẹp dài quyến rũ lộ ra nụ cười không mang theo hảo ý.
|