Dò Hư Lăng (Hiện Đại)
|
|
Chương 389. Điều tra
Trước đó Thiên Thiên giải cổ trùng đã giúp một đại ân, nếu nói là ân nhân cứu mạng của gia đình này cũng không quá đáng, sự tình dĩ nhiên dễ làm hơn rất nhiều. Thiên Thiên cười nói với lão nhân: “Ta đến xem tình trạng của cháu nội ngươi, trước đó cho hắn uống thuốc xong, hiện tại đến xem tình trạng có ổn định không. Đây đều là bạn của ta, đến cùng với ta.” Mọi người gật đầu chào hỏi lão nhân. “Hoan nghênh hoan nghênh.” Lão nhân vội vàng mời mọi người vào nhà, một bên vội vàng pha trà, một bên cảm kích nói: “Tiểu Ích buổi chiều đã khá hơn rồi, trước đó hắn vẫn luôn nói không muốn ăn gì, buổi chiều hôm nay lại hiếm khi ăn được hai chén cơm. Bác sĩ ngài thực sự tốt bụng, còn tự mình đến cửa tái khám cho hắn.” Thiên Thiên có thân phận bác sĩ cứu mạng, từ cách nàng cùng lão nhân nói chuyện cho thấy lão nhân vô cùng tín nhiệm nàng, quả thực tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn. Nếu như vậy, cái cớ trước đó kỳ thực cũng không cần nữa, trọng trách thăm dò chuyển đến trên người Thiên Thiên. Sư Thanh Y yên tĩnh ngồi trong một góc, Lạc Thần ngồi bên cạnh nàng, yên lặng cùng nàng. Nếu như đổi làm trước kia, loại việc điều tra dò hỏi này đại thể đều là Sư Thanh Y đứng ra xử lý, nàng xưa nay ăn nói nho nhã, cử chỉ tự nhiên phóng khoáng, rất dễ chiếm được hảo cảm của người khác, hơn nữa phương thức đặt câu hỏi của nàng linh hoạt lại có nhiều kỹ xảo, sẽ giảm đi độ khó trong việc dò hỏi manh mối. Mà hôm nay, nàng chỉ là câu nệ ngồi ở trong góc, dường như chỉ hy vọng bản thân biến thành không khí, mọi người trong thôn đều không nên nhìn thấy nàng là tốt rồi. Bên kia lão nhân cùng Thiên Thiên còn đang tiếp tục đối thoại, lão nhân nghe Thiên Thiên nói xong, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, ngài nói bệnh của Tiểu Ích có thể là một loại bệnh di truyền sao? Nhưng con trai và con dâu ta đều khỏe mạnh.” Đây dĩ nhiên không phải bệnh di truyền gì, mà chỉ là đại đa số mọi người không hiểu biết về cổ trùng, một khi liên quan đến cổ trùng, sẽ rất khó nói rõ, dễ tạo thành khủng hoảng, Thiên Thiên chỉ là tìm một lí do thoái thác khác ứng phó mà thôi. Thiên Thiên nói: “Loại bênh này thông thường đều là di truyền cách vài đời, bệnh của hắn, rất có khả năng là di truyền từ ông nội.” Vừa nghe hai chữ ông nội, sắc mặt lão nhân rõ ràng có biến hóa. Thiên Thiên nói: “Hơn nữa ta còn không gặp qua ông nội của Tiểu Ích, nếu như có thể gặp hắn một lần, hỏi rõ tình huống, đối với việc trị liệu sau này của Tiểu Ích sẽ rất có lợi.” Ông nội của Tiểu Ích chính là Đinh Thành Phúc đã chết, đầu còn bị kẻ khác cắt ra chắp nối thành một cổ thi thể. Lão nhân khó nén bi thương: “Lão nhân nhà ta tháng trước đột nhiên mất tích, đến bây giờ sở cảnh sát vẫn chưa tìm được người.” Thiên Thiên thuận thế hỏi: “Mất tích? Đây là có chuyện gì, thuận tiện nói cho ta biết sao?” “Tháng trước, lão nhân nhà ta nói muốn đi cúng tế, ta chuẩn bị cho hắn hương nến và giấy tiền vàng mã, hắn xuất môn bái tế, kết quả chưa từng trở về. Bọn ta ra ngoài tìm thật lâu, chỗ bái tế cùng đã tìm, nhưng cái gì cũng không tìm được.” “Nơi bái tế là nơi nào?” “Chính là từ đường của thôn, trong thôn bọn ta có phong tục bái tế ở từ đường.” Sư Thanh Y ngồi trong góc nghe đến đây, bắt đầu suy nghĩ. Nàng cùng Lạc Thần đã thăm dò một vòng quanh thôn, nhưng cũng không thấy từ đường gì đó, nếu như trong thôn thực sự có từ đường, như vậy nàng hẳn là sẽ nhìn thấy mới đúng, nhưng trên thực tế là không có. Nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lấy điện thoại ra bắt đầu soạn văn bản. Chốc lát qua đi, Lạc Thần cảm giác được điện thoại di động có động tĩnh, nàng lấy ra xem, phát hiện Sư Thanh Y gửi cho nàng một tin nhắn: “Từ đường có thể nằm ở sâu trong đồng cỏ hoang.” Đêm qua lúc Sư Thanh Y và Lạc Thần đến chỗ đồng cỏ, phát hiện trong bãi cỏ có một con đường nhỏ thường có người qua lại, điều này chứng tỏ nơi đó tuy hoang vu lại thường có người đến, thông thường đều là bởi vì nơi này có mộ phần, có mộ phần, mọi người mới phải đi vào trong đó cúng mộ. Mà nếu như nơi này không có mộ phần, vậy cũng chỉ có thể là từ đường hoặc các loại địa điểm cần cúng tế, thông thường rất nhiều từ đường, bên trong sẽ có bài vị. Lạc Thần gật đầu với Sư Thanh Y. Lão nhân vừa nói vừa thở dài: “Lão nhân mất tích không bau lâu, không ngờ Tiểu Ích cũng sinh bệnh, còn nói mê sảng, nói thấy được ông nội của hắn, hắn còn ồn ào muốn đi tìm ông nội.” Thiên Thiên nói: “Có lẽ lời trẻ con nói chính là sự thật? Có thể hắn thực sự nhìn thấy ông nội hắn?” Lão nhân cầm khăn tay lau đôi mắt, thương tâm nói: “Nếu như là thật sự thấy được, vì sao lão nhân không trở về nhà? Lúc đầu chúng ta cũng cho rằng Tiểu Ích thấy hắn, nên theo hắn đi tìm, kết quả phát hiện chỗ đó là bên cạnh cái động lớn bị sụp lún trên đường, bọn ta đều sợ hãi, Tiểu Ích còn nói hắn thấy ông nội bò vào trong cái động lớn. Con đường trong thôn vốn dĩ rất tốt, chính là đột nhiên sụp lún thành một cái động lớn như vậy, mới dẫn đến giao thông không thuận lợi, mọi người trong thôn nói bên dưới cái động này là Vô Thường, Lang Quân ở bên trong, nên không dám đến gần, Tiểu Ích lại nói thấy ông nội hắn bò vào trong động, vậy…vậy không phải nói sảng sao. Ban đầu vẫn chỉ là nói sảng, sau đó bệnh càng ngày càng nặng, nếu như không phải bác sĩ ngài đến đúng lúc, Tiểu Ích bây giờ còn chỉ có thể nằm trên giường.” Sư Thanh Y cảm giác được điều gì đó, quay mặt đi, ánh mắt lướt qua sô pha, nhìn đến cầu thang thông lên lầu hai, chỉ thấy một bé trai khoảng chừng mười một mười hai tuổi ngồi xổm ở chân cầu thang, thăm dò nhìn qua bên này. Một lát sau, lão nhân cũng phát hiện hắn, vội vã dẫn hắn đến, nói: “Tiểu Ích, ngươi hiện tại cảm thấy có chỗ nào khó chịu không, có gì không khỏe thì nói với bác sĩ.” Tiểu Ích sắc mặt có chút tái nhợt, trầm mặc không nói. Bởi vì Tiểu Ích đứng bên cạnh sô pha, Sư Thanh Y ngũ cảm linh mẫn, nhẹ nhàng ngửi thử, mi tâm nhíu chặt. Thiên Thiên cười nói: “Nghe bà nội ngươi nói, ngươi nhìn thấy ông nội?” Tiểu Ích vừa nghe, ánh mắt lập tức có biến hóa, hiển nhiên muốn nói một chút gì đó, nhưng hắn nhìn thoáng qua bà nội, rốt cuộc vẫn cúi đầu không nói. Vô luận Thiên Thiên thay đổi phương thức hỏi hắn thế nào, hắn vẫn không nói. Sư Thanh Y lại lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lạc Thần: “Lão nhân đang ở đây, hắn có điều lo lắng, sẽ không nói.” Lạc Thần thấy được, cũng gửi một tin nhắn cho Thiên Thiên. Thiên Thiên đọc tin nhắn xong, lập tức hiểu được, nàng nói vài câu với lão nhâ, nói có chuyện muốn nói riêng với nàng, lão nhân thần sắc lập tức trở nên khẩn trương, còn tưởng rằng bệnh tình của cháu mình có biến hóa gì, nên lập tức theo sau Thiên Thiên đi ra bên ngoài. Sư Thanh Y tiếp tục đánh chữ rất nhanh, dùng phương thức này yên lặng trao đổi cùng Lạc Thần: “Ta ngửi thấy trên người hắn có một cổ vị đạo, rất tương tự vị đạo trước đó ngửi được ở cửa động trên bãi cỏ, hắn hẳn là đã từng xuống động, hoặc chí ít là từng tiếp xúc thứ gì đó đến từ trong động. Hiện tại vị đạo còn có thể ngủi thấy, không hề tan mất, chứng tỏ mới bị nhiễm không lâu. Mà trước đó hắn vẫn còn bị bệnh, về mặt thời gian là không kịp đi vào trong động, vậy hẳn là mới vừa tiếp xúc cùng thứ gì đó mang ra từ trong động, thứ này đang ở chỗ nào đó trong nhà, nhất định phải tìm ra.” Lạc Thần xem qua, trực tiếp nói với Tiểu Ích: “Ngươi từng xuống động, thứ ngươi mang về rất nguy hiểm. Nếu như còn giữ lấy, bệnh tình của ngươi sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.” Dò hỏi chia làm rất nhiều loại thủ đoạn, có vòng vo thăm dò, có trực tiếp kết thúc. Đối với loại nam hài ở tuổi này, trực tiếp chỉ ra hắn đã đi nơi nào, đã làm chuyện gì, sau đó căn cứ việ này nhắm vào nhược điểm bắt đầu đưa ra phân tích sắc bén, sẽ hiệu quả hơn so với từ tốn thăm hỏi. Đôi mắt Tiểu Ích nhất thời mở to, cảm giác tất cả những việc bản thân làm đều bại lộ trước mặt Lạc Thần, không chỗ che giấu, hắn run rẩy nói: “Ta… Vừa rồi ta dự định ném đi! Nhưng ta còn không kịp ném, ta không biết nên ném đi đâu.” “Không thể ném lung tung.” Lạc Thần nói: “Phải đưa trở lại trong động. Ngươi giao cho ta, ta giúp ngươi đưa trở về.” “Thật…Thật vậy sao?” “Dĩ nhiên là thật.” Tiểu Ích càng cảm thấy việc mình làm đều bị Lạc Thần nhìn thấy, đối với Lạc Thần vừa kính vừa sợ, hắn giống như bắt được rơm rạ cứu mạng, nói: “Nếu như ta giao cái hộp đó cho ngươi, sau này ta sẽ không sinh bệnh nữa phải không?” Sư Thanh Y trầm ngâm, thì ra mang ra chính là một cái hộp sao? Trước đó nàng cũng chỉ suy đoán là Tiểu Ích đã tiếp xúc thứ gì đó trong động, khái niệm vẫn rất mơ hồ, hiện tại tốt xấu gì đã tiếp cận một ít chân tướng, rốt cuộc rốt cuộc sẽ là loại hộp gì, bên trong có cái gì, nàng tạm thời còn không biết. Lạc Thần nói: “Phải. Bất quá trước đó, ta có lời hỏi ngươi.” Tiểu Ích khiếp sợ nhìn Lạc Thần, chờ nàng đặt câu hỏi. Lạc Thần hỏi rất ngắn gọn: “Vì sao ngươi lại vào trong động?” Tiểu Ích vừa nghe, vành mắt chợt đỏ: “Không phải ta muốn vào trong động, ta là bất đắc dĩ, ta…. Ta là bị người khác đẩy xuống.” Sắc mặt của mọi người đều đông cứng. Tiểu Ích nói: “Ông nội sau đó ra ngoài cúng tế thì không trở về nữa, ta rất nhớ hắn, luôn đi tìm hắn trong thôn. Sau đó có một ngày, ta thực sự thấy được ông nội, hắn đứng trên đường lớn, tuy rằng khuôn mặt rất mơ hồ nhưng ta có thể nhìn ra đó là khuôn mặt của ông nội, bất quá có chút kỳ quái, ta cảm thấy thân thể của ông nội dường như cao hơn trước đây. Ông nội dường như không phát hiện ra ta, đi đến bên cạnh cái động lớn trên đường, quỳ rạp trên mặt đất, cứ như vậy từng chút bò xuống động, ta muốn kéo hắn lại, nhưng ta chậm một bước, hang động kia sâu như vậy, ông nội ta phải làm sao đây. Ta cảm thấy rất sợ, nên trở lại nói với bà nội và ba mẹ, bọn họ theo ta đến đó, sắc mặt đại biến, đều không tin ta. Sau đó ta lại một mình chạy đến trước động, con trai nhà thôn trưởng còn có mấy người bạn của hắn nhìn thấy ta, đến chỗ ta đòi tiền. Bọn họ học cùng lớp với ta, ta phải đưa tiền cho bọn hắn, nếu như không cho bọn hắn thì bọn hắn sẽ đánh ta, lúc đó trên người ta thực sự không có tiền, hơn nữa ta nóng lòng ông nội nên tranh cãi vài câu với bọn họ, kết quả con trai của thôn trưởng tức giận, đẩy ta xuống phía dưới.” Tiểu Ích nói xong, bật khóc. Lúc đầu Sư Thanh Y chỉ biết là Tiểu Ích lo lắng vì có bà nội ở đây, nhưng không biết rốt cuộc lo lắng chuyện gì, hiện tại nàng rốt cục biết được, thì ra Tiểu Ích bị người khác bắt nạt, nếu như hắn ở trước mặt bà nội nói bản thân bị bắt nạt, bà nội hắn sẽ rất khổ sở, nói không chừng còn muốn đi tìm nhà thôn trưởng lý luận, mà thôn trưởng ở trong thôn rốt cuộc vẫn là người có địa vị, hắn hẳn là là bà nội bị thiệt nên mới không dám nói. Lạc Thần lập tức cầm khăn giấy, đưa cho Tiểu Ích, Tiểu Ích lại nói: “Ta nói đều là sự thật, ta thật sự gặp được ông nội, ngươi…. Ngươi sẽ tin ta chứ?” Lạc Thần nói: “Ta tin.” Tâm tình của Tiểu Ích lúc này mới thư hoãn một ít, dường như rốt cục tìm được người để nói hết tâm sự, hắn nói tiếp: “Ta rơi xuống động, ta cho rằng mình sẽ ngã chết, nhưng không có, bên dưới có cái gì đó đón được ta, ta không biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy nhờn dính, lại rất mềm mại, lúc đó ta cũng sắp bị dọa chết, bên trong tối đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy, ta lập tức bỏ chạy. Dưới đáy động không gian rất lớn, chạy rồi lại chạy, ta phát hiện phía trước có ánh sáng, ta liền chạy về phía phát ra ánh sáng, phát hiện nơi đó chất rất nhiều rất nhiều hộp. Lúc đó ta không nên lấy cái hộp kia.” Lạc Thần nói: “Ngươi làm thế nào ra khỏi động?” Tiểu Ích trở nên hoảng hốt: “Ta…. Kỳ thực ta cũng không biết bản thân làm thế nào ra được, vô cùng kỳ quái. Ta ở bên dưới dường như thấy được một vị tỷ tỷ, ta nhớ ta cùng nàng nói chuyện, nhưng sau đó ta không còn ý thức nữa, chờ lúc tỉnh táo lại, ta đã trở lại trong thôn.” “Ngươi nhớ được dáng vẻ của vị tỷ tỷ kia sao?” “… Không nhớ rõ nữa, những chuyện đã nói cũng không nhớ rõ.” Mắt thấy hỏi không ra manh mối gì khác, Lạc Thần bảo Tiểu Ích dẫn nàng đi lấy chiếc hộp, Tiểu Ích nói hộp ở trên lầu, Lạc Thần theo lên lầu, qua một đoạn thời gian mới trở xuống, mang theo một cái hộp nhỏ khích thước tương đương với hộp sữa. Lạc Thần cùng Tiểu Ích nói nàng sẽ mang đi, trả về trong động, chỉ cần hắn không vào trong động, sau này cũng sẽ không sinh bệnh, Tiểu Ích hiển nhiên rất tin tưởng nàng, liên tục đáp ứng. Sau đó Thiên Thiên cùng lão nhân quay trở lại, lão nhân thấy Tiểu Ích tinh thần tốt hơn trước đó, cũng vui vẻ không ít, Thiên Thiên căn dặn nàng vài câu, đại ý là muốn nàng yên tâm, Tiểu Ích rất nhanh sẽ khỏi hẳn, lão nhân lại không ngừng cảm kích. Mọi người rời khỏi nhà Đinh Thành Phúc, nửa đường Sư Thanh Y mang bao tay, mở cái hộp Lạc Thần mang đi, phát hiện bên trong có ba vật thể tương tự như nhộng, chỉ là nhỏ hơn các loại nhộng thông thường. Mỗi một con nhộng chiếm một ngăn nhỏ hình trứng, mà trong hộp vốn dĩ là có mười ngăn nhỏ như vậy, hiện tại bảy ngăn khác đều trống rỗng. Lạc Thần hỏi Thiên Thiên: “Trước đó ngươi ở trong thôn tổng cộng giải cổ cho bao nhiêu người? Tuổi tác tương đương Tiểu Ích?” Thiên Thiên nói: “Bốn người, quả thật đều là trẻ con.” “Trước đó ngươi từng đến nhà thôn trưởng sao?” Thiên Thiên lắc đầu.
|
Chương 390. Ấp trứng
Lạc Thần nói xong, thuật lại nội dung trước đó Tiểu Ích nói với nàng lúc lên lầu lấy chiếc hộp, nói: “Cái hộp Tiểu Ích mang về vốn dĩ là đầy, đủ mười con nhộng, hắn tưởng là loại nhộng thông thường nào đó nên mang đi nuôi dưỡng. Có một lần hắn cầm hộp đến lớp học, lấy sáu con nhộng ra, đặt ở trên bàn chơi đùa, hy vọng chúng có thể nở thành tầm, kết quả bị con trai của thôn trưởng và mấy người bạn của hắn nhìn thấy.” Vũ Lâm Hanh nóng tính, nghe thế cũng hiểu toàn bộ, phỉ nhổ nói: “Cho nên đã bị đoạt đi rồi? Cái này cũng cướp, cái kia cũng cướp, ngay cả thứ xui xẻo này cũng đi cướp, vậy bình thường bọn họ còn không phải xem trời bằng vun?” Sư Thanh Y rũ mi suy nghĩ một chút, lúc đó Tiểu Ích chỉ lấy ra sáu con, nhưng đều bị cướp đi, vậy bốn con còn lại hẳn là ở trong hộp, cho nên không bị phát hiện. Hiện nay trong hộp chỉ còn lại ba con, Tiểu Ích lại nhiễm cổ, vậy hẳn là hắn đã dùng biện pháp gì đó, ấm nở một trứng, chỉ là loại cổ hình nhộng này thông thường ấm trướng phải có điều kiện nhất định, đến nay trong hộp cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, có thể thấy là chưa gặp điều kiện thích hợp, hiện nay chiếc hộp vào tay các nàng, biết điều kiện này, đối với các nàng cũng an toàn rất nhiều.” “Loại cổ này chỉ khi ấp nở trứng mới bị nhiễm phải, mà điều kiện ấp trứng có trăm ngàn loại, là do người luyện cổ quyết định, ta rất hiếu kỳ những tiểu hài tử như bọ họ không hiểu cách ấp trứng, vậy rốt cuộc là thế nào ấp trứng nở ra?” Thiên Thiên là một cao thủ luyện cổ, đối với việc này cảm thấy rất hứng thú, vấn đề dĩ nhiên cũng nằm trong ngôn ngữ. Lạc Thần nói: “Dùng máu gà. Tiểu Ích nói là nhân lúc bà nội hắn giết gà trong nhà bếp, lặng lẽ lấy một chút máu gà, bôi lên trứng nhộng.” Sư Thanh Y lập tức chau mày, nàng cảm thấy vô cùng cổ quái, nội tâm do dự. Loại hành vi lặng lẽ lấy máu bôi lên cổ trứng mục đích vô cùng rõ ràng, Tiểu Ích chỉ là một tiểu hài tử, nếu như là trùng hợp tay dính máu gà, trùng hợp đụng phải cổ trứng, vậy còn có thể lý giải, nhưng hắn mục tiêu rõ ràng như vậy, cũng rất không thích hợp. Sư Thanh Y vẫn nói ra ý nghĩ của chính mình: “… Không bình thường.” Ngôn ngữ rất ngắn gọn, nhưng Lạc Thần dường như hiểu toàn bộ suy nghĩ của nàng, nhìn nàng một cái, nói: “Là không bình thường, vì vậy ta lại hỏi Tiểu Ích, hắn rốt cục làm thế nào biết được biện pháp này. Hắn trả lời rất thú vị, hắn nói là thần tiên nói cho hắn biết.” “Cái quái gì vậy? Thần tiên?” Vũ Lâm Hanh là người đầu tiên biểu đạt ngạc nhiên: “Thần tiên từ đâu đến, sợ rằng chỉ là giả thần giả quỷ.” Lạc Thần nói: “Hắn cũng giống như ông nội hắn, đến từ đường cúng tế, bởi vì mọi người trong nhà không tin hắn nhìn thấy ông nội, hắn liền lặng lẽ đến từ đường, thỉnh cầu phù hộ ông nội hắn có thể trở về, thuận tiện khẩn cầu hắn có thể sớm ngày ấp nở trứng nhộng. Hắn chỉ là một thiếu niên, tâm tư luôn đơn thuần.” Sư Thanh Y cũng đoán được đại khái, nói: “… Trong từ đường rốt cuộc cung phụng thứ gì.” ” Tiểu Ích nói các trưởng bối mỗi lần dẫn hắn tế bái, đều nói là tế bái thần tiên, cho nên mỗi lần hắn đi từ đường, đều tưởng là đi gặp thần tiên. Chỉ là rốt cuộc cung phụng thứ gì, còn phải xem mới biết.” Sư Thanh Y nói: “… Theo như lời hắn, ‘thần tiên’ làm thế nào nói cho hắn biết.” “Lúc hắn tế bái, trên hương án đột nhiên rơi xuống một mảnh giấy, trên giấy viết một câu.” Lạc Thần nói, đem mảnh giấy gấp làm tư ra, cho mọi người thấy. Vũ Lâm Hanh một bên nhìn một bên nói thầm: “Biểu tỷ nàng ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, ngay cả mảnh giấy cũng bị người lấy được, kỳ quái, hài tử này tại sao lại nghe lời ngươi như vậy?” Trường Sinh dùng tay chỉ chỉ chóp mũi của mình, nghiêm túc nói: “Người lớn cũng nghe lời nàng.” Vũ Lâm Hanh: “…” Trên giấy viết hai câu: “Dùng máu bôi lên con nhộng, tằm cưng sẽ nở ra, ông nội cũng sẽ trở về. Máu gì, cũng được.” Chữ là viết tay, nhưng cố ý viết xiêu xiêu vẹo vẹo, từ chữ viết tìm không được bất cứ manh mối gì, Sư Thanh Y nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu. Rất rõ ràng, đối phương còn đặc biệt dùng một loại ngữ khí xúi giục hướng dẫn tiểu hài tử, mục đích phía sau, thật sự là làm cho người ta sợ hãi. “Cái này chứng tỏ chính là người viết, đã nói đã nói là giả thần giả quỷ rồi.” Vũ Lâm Hanh căm giận nói: “Chờ ta bắt được người này, xem ta có đánh chết hắn hay không.” “Đưa hộp cho ta bảo quản đi.” Thiên Thiên nói: “Nếu điều kiện ấp trứng là loại máu gì cũng được, vậy máu người cũng có thể, mọi người chú ý không nên tiếp xúc hộp này lúc bị thương chảy máu, nhất là có đôi khi không cẩn thận trầy xước, không chú ý xuất huyết, thời điểm này nếu như không cẩn thận tiếp xúc chiếc hộp, sẽ vô cùng nguy hiểm.” Thiên Thiên am hiểu dùng cổ, giao cho nàng dĩ nhiên rất yên tâm, Lạc Thần đem hộp đưa cho Thiên Thiên, mọi người vừa đi vừa thương lượng đối sách, quyết định đến nhà những bệnh nhân khác dò hỏi một chút, sau đó mới đến nhà thôn trưởng. Thiên Thiên dùng thân phận bác sĩ, cũng giống như ở nhà Tiểu Ích, được nhiều hậu đãi. Tiểu hài tử của những gia đình này vốn dĩ thường theo con trai của thôn trưởng hoành hành thành tính, đều là hùng hài tử khó đối phó, bất quá bị bệnh lần này, hơn nữa không biết Lạc Thần đã nói với bọn họ những gì, mỗi người đều co rúm lại như chim sẻ gặp mùa đông, ngoan ngoãn vô cùng, xem thái độ của bọn hắn, sau này trăm triệu không dám bắt nạt người khác nữa. Sau khi thăm hỏi vài gia đình, đối với chân tướng sự việc lại hiểu thêm một ít. Sáu con nhộng bị cướp đi, bốn đứa bé này mỗi người một con, đã đều đã ấp nở, mà con trai thôn trưởng một mình lấy hai con. “Nếu như hai con đều nở ra thì sẽ thế nào?” Vũ Lâm Hanh hỏi. Thiên Thiên cười nói: “Chuyện này cũng giống như một người uống hai phần độc được, sẽ thế nào? Liều lượng càng cao, dĩ nhiên chết càng nhanh, đạo lý như nhau.” Đến nhà thôn trưởng, nhà cửa rất khí phái, bên ngoài có hàng rào, ca ca của thôn trưởng là hộ chuyên nuôi lừa trong thôn, cư ngụ ở sát vách, đến nhà thôn trưởng còn có thể nghe thấy tiếng lừa hí. Thôn trưởng không ở nhà, trong nhà chỉ có vợ của thôn trưởng, vợ của thôn trưởng thấy trong sân đột nhiên đến nhiều người như vậy, còn tưởng là ai ai trong thôn lại đến phản đối chuyện gì, tính tình nhất thời trổi dậy, nói: “Hắn không ở nhà, đang làm việc ở ủy ban, muốn tìm thì đến ủy ban mà tìm.” Trước khi đến mọi người đã có chút chuẩn bị, biết được thôn trưởng con người không tệ, cũng rất có tránh nhiệm, vì xây dựng cơ sở vật chất trong thôn qua lại bôn ba. Nhưng vợ hắn lại có chút vấn đề, tính tình khó chịu, đối với con trai lại rất cưng chiều, mà thôn trưởng lại bận rộn nhiều việc, rất ít hỏi đến việc nhà, hơn nữa vợ hắn vẫn luôn giúp đỡ con trai giấu diếm, cho nên con hắn mới biến thành dáng vẻ hiện tại. Biết vợ của thôn trưởng không dễ đối phó, cho nên liền mời người nhà của một trong bốn hộ được giải cổ đến đây, hộ này cùng nhà thôn trưởng có giao tình tốt, con cái có quan hệ thân thiết, người lớn cũng thường xuyên lui tới, dựa vào người nhà này đến làm cầu nối, mới có thể thuận lợi. Quả nhiên vợ của thôn trưởng nói xong, nhận ra người kia liền cười nói: “Vương thúc, Vương thẩm, các ngươi tại sao lại đến.” Vương thúc vương thẩm vốn dĩ bởi vì cháu trai sinh bệnh, đã mặt ủ mày chau nhiều ngày, hôm nay bệnh của cháu trai được Thiên Thiên chữa khỏi, nên đã xem Thiên Thiên là ân nhân, bọn họ bước ra giúp các nàng chu toàn cùng vợ của thôn trưởng, lại lặng lẽ cùng nàng nói nói mấy câu, sắc mặt của vợ thôn trưởng đại biến, một bên nghe một bên ánh mắt qua lại nhìn Thiên Thiên, thần sắc trở nên phức tạp: “…. Thì ra là bác sĩ sao?” Vương thúc vương thẩm lại cùng nàng nói vài câu, sắc mặt vợ thôn trưởng lại thay đổi rất nhiều, thấp giọng nói: “Thực sự trị được sao? Vậy… Vậy vào xem đi…” Bọn họ nói chuyện với nhau rất nhỏ giọng, gần như là thì thầm, nhưng Sư Thanh Y lại có thể nghe được rõ ràng, sau đó lại nghe đối phương nói tiếp: “… Bên trong có một người mù, không nhìn thấy đường, có thể làm gì, sẽ không phải bệnh nhân của bác sĩ đi? Có thể không cho nàng vào nhà hay không, con ta gần đây luôn thấy một ít ảo giác, có lẽ đừng nên để bệnh nhân khác tiếp xúc, quá xui xẻo…” Sư Thanh Y: “…” Nàng đưa tay sờ vải lụa trắng trên đôi mắt, yên lặng đứng ở nơi đó. Lạc Thần cũng nghe thấy, lập tức đi tới bên cạnh Sư Thanh Y, Sư Thanh Y thấp giọng nói: “Lát nữa ta đứng ở ngoài sân phơi nắng, sẽ không vào nhà.” Giọng nói của Lạc Thần đề cao một ít, nói: “Được, phó trưởng khoa, vậy ngài ở ngoài sân nghỉ ngơi đi.” Sư Thanh Y: “…” Thiên Thiên lập tức ngầm hiểu, phối hợp Lạc Thần nói dối: “A, phó trưởng khoa ngài không đi vào sao? Ngài không vào, ta sao có thể không biết xấu hổ mà vào đây.” Sắc mặt của vợ thôn trưởng lập tức thay đổi, Vương thúc vương thẩm cẩn cẩn dực dực hỏi Thiên Thiên: “Bác sĩ, ngài… Ngài nói nàng là phó trưởng khoa của ngài? Nàng trẻ tuổi như vậy…” Thiên Thiên nói: “Ta là bác sĩ chủ trị, nàng là bác sĩ phó khoa. Phó khoa bọn ta chính là rất trẻ tuổi, hiện nay phó khoa ở các bệnh viện lớn đều có xu hướng trẻ hóa, chỉ cần có năng lực, ai không thể làm? Sư phó khoa không cẩn thận bị thương đôi mắt, mấy ngày nay tạm thời không thể gặp ánh sáng mạnh, nên tự mình điều chế một loại thuốc đắp lên mắt, kết quả luôn bị hiểu làm là người mù, có thể là nàng mệt mỏi, hiện nay cũng không đi lại trong thôn nữa, nên muốn yên lặng một lúc.” Trước đó ở nhà những hộ trước đó Sư Thanh Y đều là không nói lời nào, có đôi khi chỉ thông qua phương thức nhắn tin trao đổi cùng Lạc Thần, Lạc Thần sẽ đem tin nhắn của nàng chuyển tiếp cho Thiên Thiên, hiện nay Vương thúc vương thẩm hồi tưởng lại một chút, càng hồi tưởng càng cảm thấy Sư Thanh Y nhìn qua có chút bí ẩn, bọn họ liền đem việc này nói cho vị kia của thôn trưởng nghe, vị kia nhất thời vẻ mặt xấu hổ, lại lặng lẽ nói: “… Ta nghĩ có phải vị phó khoa này xem bệnh sẽ tốt hơn hay không, chúng ta đi bệnh viện khám bệnh, đều là tận khả năng muốn trưởng khoa khám, trưởng khoa khám giá sẽ đắt hơn một chút…” Sư Thanh Y: “…” Lạc Thần nói với Trường Sinh: “Trường Sinh.” Trường Sinh dĩ nhiên hiểu ý của Lạc Thần, gật đầu. Cuối cùng vẫn là Thiên Thiên cùng Lạc Thần các nàng tiến vào, chỉ để lại Sư Thanh Y cùng Trường Sinh ở trong sân. Vị kia nhà thôn trưởng hiện nay trái lại rất khách khí đối với Sư Thanh Y, đặc biệt từ bên trong dọn ra một cái bàn, còn pha trà cho nàng, mang đồ ăn vặt, có thể là sợ vị bác sĩ chủ trị như Thiên Thiên chữa không được, còn có thể trở ra xin vị phó khoa này giúp đỡ. Sư Thanh Y ngồi trên ghế, Trường Sinh ở dưới mái hiên nhắc một cái ghế, ngồi trên ghế, tựa vào Sư Thanh Y, chớp đôi mắt đen bóng, nói: “A Lạc để cho ta đến chiếu cố ngươi.” Sư Thanh Y khó có được mà nở nụ cười: “Ai chiếu cố ai còn không biết.” Trong lòng nàng lại thật cao hứng, có Trường Sinh ở chỗ này, nàng cũng không đến mức cô đơn. Lạc Thần luôn hiểu nàng. Trường Sinh nói: “Ta có thể giúp ngươi lột trái cây, có phải là chiếu cố ngươi hay không?” Sư Thanh Y gật đầu nói: “Phải.” Trường Sinh tỉ mỉ lột một quả hạch, nàng đưa cho Sư Thanh Y, Sư Thanh Y lại tiện tay đưa đến bên miệng Trường Sinh, có thể là trước đây Trường Sinh quen được Sư Thanh Y và Lạc Thần đút cho nàng ăn nên vô thức cắn quả hạch, ăn xong rồi lại hối hận: “A Cẩn, ngươi không ăn sao?” Sư Thanh Y nói: “Ngươi ăn đi.” Trong sân tràn ngập ánh nắng, chiếu đến người ta muốn nheo mắt, Trường Sinh ăn một chút đồ ăn vặt, phơi nắng, mí mắt dường như sắp chạm vào nhau, hàm hàm hồ hồ nói: “Ta có chút mệt mỏi, ta muốn nằm một lúc.” Nàng dù sao cũng là ngồi trên ghế, vừa vặn có thể ghé vào trên đùi Sư Thanh Y, Sư Thanh Y kéo nàng đến gần, để nàng nằm ngủ một giấc. Có thể là quá mức thích ý, nên ngay cả Sư Thanh Y cũng có một chút mệt mỏi, nàng dùng khuỷu tay chống lên mặt bàn, một tay đỡ cằm, nhắm mắt dưỡng thần. Qua một lúc, trong sương mù nàng cảm giác có người đến gần, tuy rằng thanh âm rất nhẹ nhưng nàng vẫn nhận biết được, nàng lập tức mở mắt, liền thấy Lạc Thần tay cầm một chiếc ghế đặt ở bên cạnh nàng, đang muốn ngồi xuống. Sư Thanh Y: “…” Lạc Thần nói: “Ta cũng mệt nhọc, muốn nằm ngủ một lúc.” Sư Thanh Y: “…” – – – – – – Quân Đạo có chuyện muốn nói: Tình tiết trong thôn tiến triển không giống với trước kia, là phát triển song song với cuộc sống hàng ngày.
|
Chương 391. Một nhà
Sư Thanh Y vốn dĩ dùng một tay nâng má, nghiêng người dựa bàn, mái tóc dài mềm mại rũ xuống trên vai, ngủ đến có chút lười biếng. Nàng vừa nghe Lạc Thần cũng muốn nằm nghỉ, thắt lưng trong nháy mắt thẳng lên, thậm chí có chút nghiêm chỉnh, sau khi ngồi đến đoan chính, lại lặng lẽ nâng tay, sửa lại mái tóc phủ trên vai. Lạc Thần thấy được loại mờ ám này của Sư Thanh Y, không nói gì, mà chỉ ngồi xuống bên cạnh, vươn tay nhẹ nhàng khoát lên đùi trái của nàng. Thần sắc của Sư Thanh Y lập tức căng thẳng: “…” Lạc Thần không chút vết tích thu tay về. Sư Thanh Y thấy nàng thu tay lại, môi khẽ nhếch, muốn nói gì đó rồi lại nói không nên lời. Trường Sinh vẫn ghé vào đùi phải của Sư Thanh Y mà ngủ, Lạc Thần lo lắng đánh thức Trường Sinh, thanh âm cũng vô cùng nhẹ, nhìn đùi của Sư Thanh Y, nói: “Khẩn trương như vậy làm gì?” Sư Thanh Y lắc đầu, biểu thị bản thân không khẩn trương, tuy rằng nàng biểu thị như vậy, nhưng tư thế ngồi vẫn vô cùng câu nệ. Lạc Thần buông ánh mắt, nói: “Ngươi ngồi như vậy, là không dự định ngủ tiếp nữa? Ta không nên đến, ngược lại ảnh hưởng đến ngươi.” Bởi vì giọng nói của nàng vô cùng thấp, đã tương đương với một loại thì thầm, trước kia Sư Thanh Y nghe được nàng dùng phương thức này nói chuyện, đại thể là trong lúc các nàng vô cùng thân mật, Lạc Thần sẽ dán bên tai nàng khẽ cắn lỗ tai nàng, dùng loại ngữ khí thì thầm này nói chuyện, hiện tại Lạc Thần cũng dùng phương thức này nói chuyện với nàng, khiến ánh mắt nàng bắt đầu hoảng động, môi cũng mím chặt. Sư Thanh Y vì muốn chứng tỏ bản thân không bị ảnh hưởng, lại lập tức lại lần nữa chống cằm, tựa vào bàn, sửa chữa tư thế ngồi đoan chính vừa rồi, cố ý làm ra dáng vẻ có thể tiếp tục ngủ, nhưng ánh mắt của nàng vẫn không ngừng liếc về phía Lạc Thần. Lạc Thần cười khẽ. Sư Thanh Y: “…” Lạc Thần đại khái là cảm thấy nàng vẫn căng thẳng, lại nói: “Đừng khẩn trương, ta không gối lên đùi ngươi.” Sau đó Lạc Thần dùng tay làm gối, nằm lên vị trí trống trên bàn bên cạnh Sư Thanh Y. Sư Thanh Y có chút giật mình vội vã đưa tay, vỗ nhẹ lên vai Lạc Thần. Lạc Thần ngồi thẳng thân thể, nhìn về phía Sư Thanh Y. Chiếc ghế tương đối thấp, đôi chân dài của nàng gấp khúc đặt trên mặt đất, luôn có chút câu thúc, lúc này nàng khó có được mà quay đầu nhìn lại, có một loại khả ái. Nhất là lúc nàng ngồi trên ghế thấp, Sư Thanh Y lại ngồi trên một chiếc ghế cao hơn rất nhiều, gần như là trên cao nhìn xuống mà nhìn nàng, có thể tinh tường thấy nàng chớp đôi mi dài. Nhìn từ góc độ này, ánh nắng chiếu xuống đôi mi nàng, mặt trên dường như sái đầy ôn nhu nhỏ vụn. Ánh mắt Sư Thanh Y yên lặng nhìn đùi trái của mình, ra hiệu, vô cùng hàm súc nhăn nhó, hàm súc đến người bên ngoài căn bản nhìn không ra nàng rốt cuộc là có ý gì. “Ân?” Lạc Thần dĩ nhiên hiểu được vụn ý của nàng, nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi nàng, tựa hồ hy vọng nàng có thể nói rõ một chút. Sư Thanh Y do dự chốc lát, cầm lấy điện thoại di động đặt trên bàn, nhập vào vài chữ, sau đó đưa cho Lạc Thần nhìn màn hình. Lạc Thần nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên màn hình điện thoại của nàng xuất hiện vài chữ: “Ngủ trên đùi ta.” Sư Thanh Y nhập xong những chữ này, lập tức buông điện thoại, nhắm mắt lại, dường như chuyện vừa rồi nàng cầm lấy điện thoại đánh chữ căn bản chưa từng xảy ra, nhưng vành tai trắng nõn lại mơ hồ phiếm hồng. Được Sư Thanh Y chủ động mời, Lạc Thần lúc này mới kéo ghế lại gần hơn một chút, gối lên khuỷu tay, nằm trên đùi Sư Thanh Y. Sư Thanh Y hiện tại tình huống đặc biệt, không giống thường ngày, cho nên hôm nay cho dù là muốn đến gần, nàng cũng luôn đúng mực cân nhắc thỏa đáng, mỗi một lần gần gũi, cũng đều là trong phạm vi Sư Thanh Y có thể tiếp nhận được, chậm rãi mà đến. Hiện nay trên đùi Sư Thanh Y một trái một phải mỗi bên một người, khuôn mặt Trường Sinh hướng về phía ngoài, ngủ rất ngon giấc, chuyện gì cũng không biết, mà Lạc Thần lại mặt hướng Sư Thanh Y, đôi mắt khép hờ. Lạc Thần nhìn qua tựa hồ thực sự giống như lời nàng nói, chuẩn bị nằm nghỉ một lúc, Sư Thanh Y yên lặng nhìn nàng, nhìn thấy Lạc Thần nằm yên bất động, dáng ngủ vô cùng ngoan ngoãn, lại nghĩ đến nàng đêm qua mệt mỏi cả đêm, đến khuya mới ngủ, hiện tại sợ rằng quả thật cần ngủ bù. Sư Thanh Y sợ quấy rầy Lạc Thần, cũng chuẩn bị tiếp tục ngủ. Nhưng làm sao ngủ được, qua một chút chuyện, đôi mắt nàng thoáng mở ra một khe nhỏ, thấy Lạc Thần vẫn khép hờ đôi mắt. Nói cũng kỳ quái, nàng vẫn luôn cảm thấy Lạc Thần thừa dịp nàng nhắm mắt mà nhìn nàng, nhưng lúc nàng mở mắt ra, đôi mắt Lạc Thần vẫn đang nhắm. Liên tiếp vài lần, đều là như thế. Dần dần, Sư Thanh Y cũng cảm thấy là bản thân tự mình đa tình, vì sao vẫn luôn cho rằng Lạc Thần sẽ nhìn lén nàng. Nàng có chút không được tự nhiên, vì vậy nỗ lực nhắm mắt lại, không hề nhìn nữa. Trong sân yên bình ấm áp, gió mát thổi đến, Sư Thanh Y đã thật sự ngủ. Chờ Trường Sinh tỉnh ngủ, nàng xoa nhẹ đôi mắt, mơ mơ màng màng nhìn thấy Sư Thanh Y cúi đầu, mà Lạc Thần cũng kéo ghế đến ngồi ở bên cạnh, hơn nữa còn gối lên đùi trái của Sư Thanh Y, tay của Sư Thanh Y còn vô thức đặt trên vai Lạc Thần. Trường Sinh vui mừng nở nụ cười, nàng cẩn cẩn dực dực đứng dậy, lại lặng lẽ cầm quả hạch trên bàn. Nàng không có việc gì, vừa ăn quả hạch, vừa thuận tiện đi dạo trong sân. Đi dạo đi dạo, nàng thấy được con lừa từ sát vách chậm rãi đi đến. Ca ca của thôn trưởng nhà ngay sát vách, nuôi một đàn lừa, hơn nữa còn là hình thức chăn thả, có đôi khi lừa sẽ đi vào trong sân nhà thôn trưởng. Trường Sinh luôn luôn rực rỡ, rất thích tiếp xúc cùng thiên nhiên, nhất là đã từng có một thời gian sống một mình ở Huyên Hoa Hiên, lên núi săn bắn xuống suối bắt cá việc này đối với nàng mà nói đều là bình thường như ăn cơm. Hiện tại nàng thấy được con lừa, liền đến gần, tinh tế quan sát. Ở đây lừa đều là chăn thả, quen đi lại tự do trong thôn, nên một chút cũng không sợ con người, nhìn thấy người đến, cũng không bỏ chạy mà ngay trong bụi cỏ tìm kiếm, thỉnh thoảng gặm mất vài ngọn cỏ. Trường Sinh mở bàn tay ra, đem quả hạch trong tay đưa cho con lừa xem, nói: “Ăn không? Nếu như ngươi ăn rồi, để ta cưỡi một chút.” Trước đây nàng tiếp xúc đa số đều là ngựa, tuy rằng cũng gặp qua lừa, nhưng cho đến bây giờ chưa từng cưỡi qua, nên không khỏi hiếu kỳ. Con lừa không phản ứng nàng, vẫn chuyên tâm gặm cỏ. Trường Sinh tựa hồ có chút uể oải, nàng đi một vòng quanh con lừa, suy nghĩ chốc lát, lại đến gần chút nữa, kết quả con lừa cảm giác được nàng đến gần, nhất thời hí lên. Lừa hí lớn tiếng, Trường Sinh giật mình. Sư Thanh Y nhất thời tỉnh giấc, nàng nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy Trường Sinh ở xa xa vòng quanh một con lừa. Trường Sinh chắp hai tay phía sau, khom lưng, nói với con lừa: “Ngươi đừng hí, ta là người tốt.” Sư Thanh Y: “…” Nàng cúi đầu nhìn lại, phát hiện Lạc Thần không biết lúc nào đã điều chỉnh vị trí, vốn dĩ Lạc Thần là mặt nhìn về phía nàng, lúc này Lạc Thần thay đổi phương hướng, đổi thành hướng ra phía ngoài, từ góc độ này nhìn xuống, đúng lúc có thể thấy được Trường Sinh ở bên kia. Nhưng chờ Sư Thanh Y chồm người ra nhìn thử, phát hiện ánh mắt của Lạc Thần dĩ nhiên vẫn nhắm. Sư Thanh Y: “…” Nàng không khỏi tự hỏi Lạc Thần rốt cuộc có thực sự ngủ hay không. Con lừa vẫn đang hí, nó không thèm quan tâm người tốt không tốt, có người đến gần, nó liền đá mạnh chân sau. Trường Sinh thở dài, đang muốn buông tha suy nghĩ cưỡi lừa, kết quả một người từ bên kia sân vòng qua, đến gần con lừa, con lừa cảm giác được lại có người đến, chân đá càng lợi hại hơn, người kia thân pháp nhanh như thiểm điện, không biết làm thế nào lại tránh được, đi đến bên cạnh con lừa, đặt tay lên lưng nó. Sư Thanh Y lập tức trở nên cảnh giác, nàng nhìn dáng vẻ của người đến, là Đồ tỷ kia. Tuy rằng tóc bạch kim bọn họ đều gọi người này là Đồ tỷ, nhưng người này kỳ thực rất trẻ tuổi, thoạt nhìn bất quá chỉ hơn hai mươi tuổi, một người trẻ tuổi như vậy, trong nhóm người lại có địa vị cao như vậy chắc là có thủ đoạn kinh người nào đó. Không biết Đồ tỷ này làm gì, con lừa rất nhanh yên tĩnh, không đá hậu nữa. Nó tựa hồ rất nghe lời Đồ tỷ, Đồ tỷ vỗ tay một cái trước mặt con lừa, nó liền ngoan ngoãn theo sát nàng mà đi, Trường Sinh quả thực nhìn đến ngây người. Đồ tỷ dẫn con lừa đến trước mặt Trường Sinh, nàng cao hơn Trường Sinh, nên khẽ rũ mắt nhìn Trường Sinh. Tuy rằng cách khá xa, nhưng đôi mắt của Sư Thanh Y vẫn thấy rất rõ, nàng cảm giác Đồ tỷ này một chút thay đổi so với lần trước nhìn thấy, trước đó nhìn thấy nàng dáng vẻ giống như một cái xác sống, nói cũng không nói, dáng vẻ âm trầm, lúc này không biết vì sao nhìn qua đã có một chút sinh động, nhất là ánh mắt, lúc nhìn Trường Sinh, có thể rõ ràng nhìn ra trong ánh mắt của nàng có một loại tâm tình kỳ quái bắt đầu khởi động. Lúc Đồ tỷ nhìn Trường Sinh, nhìn rất chuyên chú. Trường Sinh nói: “Con lừa này là ngươi nuôi sao? Thật nghe lời ngươi.” Đồ tỷ nói: “Không phải, ta chỉ là đi ngang qua.” Nàng lại nhìn Trường Sinh một lúc, nói: “Ngươi là muốn cưỡi nó sao?” Trường Sinh gật đầu nói: “Nhưng nó rất hung. Bất quá ta không cưỡi cũng không sao, ta chỉ là hiếu kỳ.” Sư Thanh Y nhìn Trường Sinh tự nhiên nói chuyện cùng Đồ tỷ, tâm tình nhất thời trầm xuống, nàng lo lắng không ngớt, Trường Sinh làm sao có thể cùng người xa lạ nói chuyện. Đây không phải một người xa lạ bình thường, Sư Thanh Y tự vấn cho dù nàng giao tiếp cùng người xa lạ này, cũng phải ở trạng thái hoàn toàn cảnh giác. Đồ tỷ trầm mặc một chút, lại đi đến bên cạnh con lừa, sau đó nàng làm một động tác càng thêm cổ quái. Tay nàng đặt trên đầu con lừa, đến gần bên tai nói, môi khẽ động, Sư Thanh Y rất nỗ lực muốn nghe được, nhưng lại nghe không hiểu, bởi vì Đồ tỷ căn bản không nói cái gì, nàng chỉ là bên tai con lừa phát ra vài âm tiết rất xa lạ, không biết đó rốt cuộc là có ý gì. Đồ tỷ nói với Trường Sinh: “Hiện tại ngươi có thể cưỡi nó.” Trường Sinh vẫn là có chút cố kỵ, thử đến gần con lừa, phát hiện nó dĩ nhiên không đá hậu giống như trước đó, mà chỉ yên lặng đứng tại chỗ, tựa như một con ngựa đang chờ chủ nhân của mình. Trường Sinh vui vẻ, muốn tiến lên, Sư Thanh Y trong lòng bối rối, Trường Sinh làm sao có thể cưỡi lừa cùng người xa lạ, nàng mặt băng bó muốn đứng lên, nhưng Lạc Thần còn đang nằm trên đùi nàng, tựa hồ ngủ say, nàng lại sợ đánh thức Lạc Thần, trong nháy mắt tiến thối lưỡng nan. Bên kia Đồ tỷ nhìn lưng con lừa một chút, cởi áo khoác của mình ra, khoác lên lưng con lừa. Trường Sinh nhìn thấy cử động này của của nàng, biết đây là muốn để lưng lừa sạch hơn một chút, cho nên mới giúp nàng lót áo khoát. Trường Sinh nghiêng người ngồi lên áo khoác của Đồ tỷ, hai chân kinh hoảng, Đồ tỷ lại vỗ đầu con lừa, nó theo động tác của nàng, để Trường Sinh cưỡi, chậm rãi bước đi. Trường Sinh ngồi trên lưng lừa, căn bản không cần lo lắng ngã xuống, mà Đồ tỷ ở phía trước chỉ thị phương hướng. Trường Sinh một bên đùa, một bên hỏi Đồ tỷ: “Ta là Trường Sinh, ngươi tên gọi là gì?” “Tân Đồ.” Trường Sinh cười nói: “Tân cô nương.” Đối với cách xưng hô Tân cô nương của Trường Sinh, Tân Đồ tựa hồ cũng không cảm thấy có gì khác thường, dường như rất quen thuộc với giọng cổ khang của Trường Sinh, nàng chỉ gật đầu với Trường Sinh. Sư Thanh Y: “…” Nàng thực sự là gấp đến độ không được, Trường Sinh sao có thể chủ động đi hỏi tên của người xa lạ, chuyện này quá nguy hiểm, không thể bởi vì Tân Đồ kia giúp nàng một việc mà không cảnh giác như vậy. Trường Sinh phát hiện dưới sự chỉ huy của Tân Đồ, con lừa vô cùng nghe lời, bảo nó đi Đông, nó tuyệt không đi Tây, nàng nói: “Tân cô nương, ngươi biết tiếng lừa sao?” Tân Đồ: “…” Tân Đồ nói: “Nếu ta biết, ngươi cảm thấy hâm mộ?” Trường Sinh gật đầu: “Có một chút.” Tân Đồ lại nói: “Ta biết.” Trường Sinh vô cùng chăm chú xác nhận: “Ngươi không được lư* ta, ngươi thật sự biết sao?” Tân Đồ nhìn đôi mắt thuần túy giống như có thể phát ra ánh sáng của nàng, trầm mặc một lúc, nói: “Không biết, ta lư* ngươi.” *Cánh nói trại âm, lư (con lừa) và lừa gạt phát âm gần giống nhau Trường Sinh: “…” Sư Thanh Y bắt đầu có chút đau dạ dày rồi, Trường Sinh gần đây luôn chơi đùa cùng Ngư Thiển, cũng không biết theo sau nửa thùng nước* như Ngư Thiển nàng đã học được những thứ ngỗn ngang gì, tại sao loại từ ngữ như lừa ngươi này cũng học được. *Nửa thùng nước: ám chỉ những người kiến thức nửa vời Mặt khác nàng cảm giác Tân Đồ này rất không tầm thường, từ hành động vừa rồi của Tân Đồ cho thấy, Tân Đồ tựa hồ biết làm sao điều khiển động vật. Sư Thanh Y chỉ là am hiểu thuần dưỡng động vật, thuần dưỡng là cần hao tổn rất nhiều tâm tư, còn phải dùng nhiều quan tâm, như vậy động vật mới có thể trung thành hồi báo. Nhưng Tân Đồ này không phải như vậy, nàng tựa hồ nắm giữ một loại phương thức điều khiển, cho dù là một con vật xa lạ đối với nàng, cũng sẽ trở nên nghe lời của nàng, Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, hoài nghi nếu như nàng không chỉ có thể điều khiển động vật, như vậy nàng có khả năng điều khiển thứ khác hay không, tỷ như một số thứ nguy hiểm gì đó, thậm chí là — người. Sư Thanh Y càng nghĩ càng đứng ngồi bất an, nàng muốn lập tức gọi Trường Sinh trở về, vì vậy nàng cầm lấy điện thoại di động trên bàn, muốn gọi điện thoại cho Trường Sinh. Trường Sinh cảm giác được điện thoại chấn động, lấy ra xem thử. Sư Thanh Y sững sốt, điện thoại chưa kịp chuyển được, Trường Sinh lại nhận được điện thoại. Nàng lập tức nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu nhìn về phía Lạc Thần ngủ trên đùi nàng, Lạc Thần vẫn lẳng lặng nằm, một tay gối lấy đùi nàng, bởi vì thị giác hạn chế, một tay khác của Lạc Thần nàng không nhìn thấy, không biết là đang làm gì. Tân Đồ nói với Trường Sinh: “Điện thoại của ngươi đang rung, không nghe sao?” Trường Sinh quay đầu lại nhìn về phía Sư Thanh Y và Lạc Thần ở xa xa. Sư Thanh Y cảm giác được ánh mắt của nàng, lập tức cúi đầu, giả vờ ngủ, trong lòng hiển nhiên là một gia trưởng thao nát tâm tư. Trường Sinh cười nói: “Không cần nghe, chỉ là người nhà của ta gọi ta trở lại.” Tân Đồ cũng nhìn theo ánh mắt của Trường Sinh, nhìn thấy xa xa một nữ nhân đang nằm trên đùi một nữ nhân khác, hai người đều đang ngủ, nói: “Các nàng đang ngủ, làm sao có thể gọi điện thoại gọi ngươi trở lại?” Trường Sinh nói: “Gọi điện thoại chính là A Lạc nhà ta, nàng rất ít khi thực sự ngủ.” Sư Thanh Y: “…” Sư Thanh Y mở đôi mắt, thấy một tay khác của Lạc Thần khẽ động, lặng lẽ thu trở về, Sư Thanh Y nhìn kỹ mới phát hiện trong tay nàng đang cầm điện thoại, bỏ vào túi áo khoác, nhưng cả người nàng vẫn kiên trì gối lên đùi Sư Thanh Y, ngủ đến trầm tĩnh. Sư Thanh Y: “…”
|
Chương 392. Từ Đường Thôn
Trường Sinh xuống khỏi lưng con lừa, nói với con lừa: “Cảm ơn.” Con lừa lại nghe không hiểu, nhưng Trường Sinh không để tâm, lời cảm ơn nên nói vẫn phải nói. Nàng lại lấy áo khoác của Tân Đồ lót trên lưng lừa xuống, đưa cho Tân Đồ, nói: “Cũng cảm ơn ngươi, người nhà của ta gọi ta trở lại, ta phải đi rồi.” Tân Đồ tiếp nhận áo khoác, gật đầu. Trường Sinh trở lại trước bàn chỗ Sư Thanh Y và Lạc Thần, Sư Thanh Y lo lắng trong lòng, giả vờ ngủ dĩ nhiên cũng khó có thể tiếp tục giả vờ, nhận thấy Trường Sinh đã trở về, nàng mở mắt, yên lặng nhìn Trường Sinh chốc lát, sau đó lại nhìn phía Tân Đồ ở xa xa. Tân Đồ đứng tại chỗ một lúc, rồi xoay người rời đi, Sư Thanh Y lúc này mới thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn Trường Sinh. Lúc này Lạc Thần ghé vào trên đùi Sư Thanh Y nhẹ nhàng cử động, nàng ngồi dậy, cũng chăm chú nhìn Trường Sinh. Trường Sinh đối diện cùng hai người các nàng, cười nói: “Các ngươi đừng lo lắng, ta rất thông minh sẽ không bị bắt cóc.” Sư Thanh Y: “…” …. Trường Sinh tự tin đối với sự thông minh của bản thân như vậy, nàng cũng không biết là nên yên tâm, hay nên lo lắng. Lạc Thần nói: “Vị Tân Đồ cô nương kia thoạt nhìn biết điều khiển động vật, về phần có thể điều khiển thứ gì khác hay không, chúng ta cũng không biết, Trường Sinh, điều này ngươi phải chú ý.” Sư Thanh Y vừa nghe, biết Lạc Thần quả thật là đang giả vờ ngủ, thật ra nàng nhìn thấy rất rõ ràng, cũng nghe được tỉ mỉ. Hẳn là Lạc Thần cho rằng việc này rất quan trọng, cho nên mới trực tiếp nhắc nhở Trường Sinh, mà lời nhắc này, thật ra tương đương với gián tiếp thừa nhận nàng đang giả vờ ngủ, bằng không nếu nàng thực sự đang ngủ, thì làm thế nào sẽ biết những chi tiết vừa rồi. Nhưng nàng thoạt nhìn trấn định trấn định, dường như cho dù việc bản thân giả ngủ bị bại lộ, cũng không hề gì. Sư Thanh Y trực giác nhạy bén, nên cũng nói ra điểm nàng cảm thấy kỳ hoặc: “… Vị Tân Đồ kia, hôm qua thoạt nhìn giống như một người chết, hôm nay thoạt nhìn giống như một người sống.” Trường Sinh tâm tư thuần khiết, có thể nàng sẽ không chủ động tiếp xúc Tân Đồ, nhưng nói không chừng Tân Đồ sẽ chủ động tiếp xúc nàng, Sư Thanh Y cho rằng vẫn nên để Trường Sinh biết những vấn đề có khả năng tồn tại, mới có thể đề phòng hậu hoạn. Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y một cái, tựa hồ đang suy tư điều gì. Trường Sinh luôn nghe lời, chăm chú nói: “Ta sẽ chú ý.” Ba người ngồi trò chuyện, sau đó Lạc Thần nhìn thời gian, lại đi trở lại trong nhà thôn trưởng, qua gần nửa tiếng đồng hồ nàng mới cùng những người còn lại trở ra. Vợ của thôn trưởng cùng Vương thúc Vương thẩm đi theo ở phía sau, vợ thôn trưởng sắc mặt so với ban đầu quả thật giống như hoàn toàn biến thành một người khác, ngữ khí hòa nhã, mở miệng luôn nói vất vả cho mọi người, không cần phải nói cũng biết là giải cổ thành công. Trở về từ nhà thôn trưởng, mọi người tụ họp trong phòng khách thảo luận thu hoạch trong cuộc điều tra hôm nay. Hai cổ trứng con trai của thôn trưởng mang đi quả thật đã ấp nở, cho nên bệnh trạng của hắn nghiêm trọng nhất, cũng may Thiên Thiên giúp hắn giải cổ, bằng không sợ rằng hắn chống đỡ không được bao lâu. Phương pháp ấm trứng của Tiểu Ích là có được từ từ đường, về phần phương pháp ấp trứng của những hài tử khác, lại là bọn hắn ép hỏi Tiểu Ích, Tiểu Ích bất đắc dĩ mới nói cho bọn họ biết, khi đó Tiểu Ích cũng không biết sẽ nở ra thứ đáng sợ gì đó. Bất quá gặp phải họa này, lại không biết Lạc Thần căn dặn bọn họ những gì, dù sao thì đám hài tử do con trai thôn trưởng cầm đầu đã vô cùng sợ hãi, sau này sẽ không dám khi dễ người khác nữa. Như vậy hiện tại rất nhiều chuyện đã sáng tỏ, có hai điểm then chốt. Một là cái động lớn trên đường, cùng cửa động trên đồng cỏ là tương thông, bên dưới có một không gian rất lớn, tối đa là nghe được Tiểu Ích miêu tả, bên trong có rất nhiều hộp, bên dưới rốt cuộc còn có thứ gì, không ai biết được. Còn một điểm, chính là từ đường thôn. Đinh Thành Phúc sau khi bái tế ở từ đường thì mất tích, Tiểu Ích cũng từ nơi đó chiếm được mảnh giấy ẩn dấu âm mưu, mặc kệ thế nào, từ đường trong truyền thuyết này vẫn phải đi xem một lần. Sư Thanh Y suy đoán từ đường kia ở ngay trên đồng cỏ, ban ngày đến đó dễ khiến người khác chú ý, nhóm người ăn xong cơm tối, chờ lúc trời tối liền thừa dịp bóng đêm đi đến chỗ đồng cỏ. Trên đồng cỏ có một con đường được thôn dân giẫm lên mà thành, trước đó Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đã đi qua, bất quá trên đường các nàng bị dấu chân trong bụi cỏ hấp dẫn, nên cũng không tiếp tục đi dọc theo con đường này, mà chỉ theo đường rẽ xuất hiện sau đó, đi đến cửa động bên kia. Hiện tại đi lại trên con đường này, một đường chuyên tâm đi về phía trước, trên tay mỗi người đều cầm đèn pin, ánh sáng trắng hội tụ cùng một chỗ, theo bước chân của mọi người, bên tai chỉ còn lại âm thanh sàn sạt của gió lay bụi cỏ. Đi thật lâu, mọi người mang theo ánh sáng đi vào sâu bên trong, so sánh với diện tích của đồng cỏ, chút ánh sáng này quá mức nhỏ bé, giống như bị đồng cỏ trống trãi nuốt chửng. Mãi cho đến một tòa kiến trúc hai tầng xa xa xuất hiện trước mắt, dưới mái hiên lầu một treo hai ngọn đèn lồng cũ nát. Nương theo ánh sáng yếu ớt nơi cửa, có thể thấy đường nét của tòa kiến trúc cộ tịch ngưng trọng, mọi người đến trước tòa kiến trúc, chỉ thấy tòa kiến trúc này là thiết kế mái cong, từ nước sơn cho thấy, đại thể màu sắc vẫn còn rất mới. Nhưng cẩn thận quan sát một số chi tiết lại có thể nhìn ra có chỗ nước sơn đã bong tróc, lộ ra chất liệu gỗ cũ kỹ bên dươi, cho thấy niên đại cửu viễn. Các thôn dân hẳn là sẽ cách vài năm tiến hành tu sửa một lần, chỉ là bởi vì có đôi khi tu sửa không cẩn thận, quên mất một số góc chết. Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu nhìn tấm biển treo phí trên, tấm biển màu sơn tươi sáng, phủ một lớp nước sơn đỏ thẫm, nàng có chút kỳ quái nói: “Trên tấm biển tại sao không viết gì cả? Thông thường từ đường thôn không phải đều sẽ viết cái gì đại loại như từ đường sao?” Lạc Thần ngưng mắt quan sát chốc lát, nói: “Trước kia quả thật là có viết, nhưng bị nước sơn che mất rồi.” Sư Thanh Y nhìn một tầng nước sơn, lại thu hồi ánh mắt, cửa từ đường là mở, nàng dẫn đầu bước vào. Bên ngoài hôn ám hôn ám, bên trong ngược lại rất sáng sủa, bởi vì trên hương án đốt rất nhiều nến, sáp đỏ chảy đến chồng chất thành một tầng lại một tầng, tro nhan rơi đầy, dùng một loại tư thái nữu khúc đọng lại trên hương án, thậm chí có một chút đã rơi xuống, kéo dài thành hình dạng thạch nhũ. Vị trí bên trong hương án bày một chiếc bàn rất lớn, mặt trên đặt đầy bài vị, ánh mắt Sư Thanh Y chuyên chú, yên lặng quan sát, nàng phát hiện tất cả những bài vị này đều là của người trong thôn, nhưng từ ngày tháng năm sinh viết trên bài vị, thời gian chênh lệch phi thường lớn, có rất lâu trước đây, cũng có gần đây, thậm chí thời gian sai biệt trăm năm cũng có. Bài vị ở đây niên đại bất đồng, điều này làm cho Sư Thanh Y nhớ đến những bộ phận bất đồng trên cổ thi thể chắp vá ở đồng cỏ, cũng là đến từ những người sinh sống ở những niên đại khác nhau. Ánh mắt Sư Thanh Y lướt qua bài vị, dừng lại trên một pho tượng ở trong cùng, từ tư thế điêu khắc cho thấy, tựa hồ là tượng thần được cung phụng. Trong từ đồng thờ phụng linh vị, việc này rất bình thường, cung phụng tượng thần cũng có, nhưng pho tượng thần này thoạt nhìn lại làm cho người ta vô cùng khó chịu. Vũ Lâm Hanh nói: “Tượng thần này sai a, tại sao lại trùm khăn đỏ?” Nửa người trên của tượng thần được phủ bằng một tấm vải đỏ, che đi cả pho tượng, cho nên chỉ có thể nhìn ra pho tượng này là ngồi, nửa người trên hoàn toàn không nhìn thấy. Bởi vì cách vải đỏ, ai cũng không biết bên dưới rốt cuộc là cảnh tượng gì, nhìn qua rùng rợn nói không nên lời. Sư Thanh Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đi đến bên cạnh hương án, cầm một ngọn nến chưa đốt, cùng ba nén nhan, châm lên bằng một ngọn nến đang cháy, cắm vào lư hương. Vũ Lâm Hanh lập tức nói: “Sư Sư ngươi làm gì vậy, đột nhiên lại thắp hương?” Sư Thanh Y quay đầu liếc nhìn nàng một cái, nhàn nhạt trả lời: “… Bởi vì lát nữa ta sẽ bất kính với nó, nên phải lấy lòng nó trước.” Vũ Lâm Hanh: “…” Lạc Thần tựa hồ biết nàng muốn làm gì, rũ mi, mỉm cười. Vũ Lâm Hanh không biết Sư Thanh Y rốt cuộc sẽ bất kính thế nào, còn đang suy nghĩ, sau đó chỉ thấy Sư Thanh Y dễ dàng nhảy đến vị trí đặt tượng thần, vươn tay, kéo tấm vải đỏ trên đầu tượng thần xuống. Vải đỏ được tháo xuống, từ phần vai trở lên hiển nhiên là trống rỗng. Tượng thần không đầu. Trong từ đường thoáng chốc lâm vào tĩnh mịch. Lạc Thần nói: “Là Vô Thường Lang Quân. Nói đúng ra, là Vô Thủ Lang Quân.” Vũ Lâm Hanh không rõ: “Đây rõ ràng là từ đường thôn, cũng đặt linh vị của người trong thôn, tại sao còn phải cung phụng Lang Quân mà bọn họ sợ hãi ở nơi này?” Lạc Thần nói: “Chính bởi vì sợ, nên mới cung phụng. Phủ thêm vải đỏ trên tượng cũng là biểu hiện sự sợ hãi của thôn dân, bọn họ biết Lang Quân không đầu, nhưng muốn tế bái, đối mặt Vô Thường Lang Quân trong lòng có sợ hãi, nên dùng vải đỏ che tượng Lang Quân lại, không dám nhìn nhiều.” ” Tiểu Ích nói mảnh giấy là thần tiên cho hắn, thần tiên này, rốt cuộc là ai đây?” Thiên Thiên ôm cánh tay suy nghĩ. Vũ Lâm Hanh nói: “Nhất định là có người mượn Lang Quân ở đây giả thần giả quỷ, ta đã nói, nếu như bị ta bắt được, ta sẽ giết chết hắn!” Trên hương án bày rất nhiều đĩa trái cây, Lạc Thần đến gần nhìn một chút, phát hiện vết nước trong đĩa vẫn còn rất mới, nhưng bên trong lại trống rỗng, rất sạch sẽ, không có bất luận vết tích gì của trái cây hư thối. Sư Thanh Y cũng thấy được, hai người liếc nhau, rồi cùng gật đầu, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra từ đường. Tìm một lúc, hai người phát hiện một cánh cửa trong góc từ đường, cánh cửa này màu sơn tương tự với màu sơn trên tường, không đến gần quan sát thì rất khó nhìn ra. Lạc Thần ra hiệu với mọi người, phân chia nhiệm vụ của mỗi người, cửa không khóa, Lạc Thần nhẹ nhàng vặn mở nắm cửa, Sư Thanh Y thị lực tốt, đi ở phía trước, Lạc Thần đi theo bên cạnh nàng, những người còn lại một tiếp một, nhẹ nhàng bước vào bên trong cánh cửa. Sợ bên trong có người phát hiện, nên không bật đèn pin, vô cùng tối, Sư Thanh Y nhìn lướt qua, bên trong thoạt nhìn giống như một căn phòng sinh hoạt hằng ngày, bàn ghế giường chiếu đều có đủ. Tận cùng bên trong căn phòng lại có một cánh cửa, hơn nữa chỉ khép hờ, Sư Thanh Y để những người khác tạm thời đứng yên, nàng cùng Lạc Thần sẽ vào trong cánh cửa kia, phát hiện bên trong cánh cửa thì ra là một phòng tắm chật hẹp, sàn lát gạch men, trong không khí tràn ngập hơi nước ấm áp, dường như trước đó có người mới vừa tắm rửa ở nơi này, nhưng lúc này trong phòng tắm lại không có một bóng người. Từ nhiệt độ cùng độ ẩm không khí, Sư Thanh Y vô cùng xác định lúc mọi người vừa bước vào từ đường người này còn đang tắm, có thể là nghe thấy động tĩnh, nên lập tức kết thúc tắm rửa đi ra ngoài. Nhưng đối phương hiện tại trốn đi nơi nào? Ngoại trừ cánh cửa lúc đầu đi vào, tựa hồ không còn lối ra nào khác. Sư Thanh Y trở lại, ánh mắt dừng lại dưới chiếc giường cách đó không xa. Vũ Lâm Hanh cùng Ngư Thiển vốn dĩ đứng rất xa cái giường, hiện tại các nàng phát hiện Sư Thanh Y đang đi đến bên giường, cũng biết dưới sàng có thể có huyền cơ, các nàng một trước một sau cúi người nhìn xuống giường, hai người vẫn chưa bắt đầu cẩn thận tìm kiếm, đột nhiên dưới giường vươn ra một cánh tay, kéo lấy chân Ngư Thiển, Ngư Thiển lập tức ngã sấp xuống, chưa kịp ra tiếng thì đã bị kéo vào trong, khí lực của đối phương thoạt nhìn rất lớn, Vũ Lâm Hanh cách Ngư Thiển gần nhất, nàng lập tức nằm sấp xuống muốn kéo Ngư Thiển lại, kết quả cũng bị kéo vào dưới giường. Trong phòng thoáng chốc rơi vào hoảng loạn, Sư Thanh Y lập tức chạy đến nhìn vào dưới giường, chỉ thấy ba người dưới giường ôm thành một khối, một người trong số đó đôi mắt vô cùng quỷ dị, dĩ nhiên phát ra ánh sáng âm lãnh trong bóng tối, nhìn tư thái yểu điệu như thế hẳn là một nữ nhân, người nằm cùng một chỗ với nàng ta hình như là Ngư Thiển, người còn lại chính là Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh bị người có đôi mắt phát sáng kia chế trụ quỳ trên mặt đất, cũng không nhìn thấy người kia nên chỉ vì đau mà mắng to: “Kẻ đê tiện vô sỉ nhà ngươi, ngươi buông bản tiểu thư ra, bản tiểu thư hôm nay sẽ giết chết ngươi!” Ngư Thiển ở trong nước quen rồi, thân thể mềm mại như cá, lập tức quấn lấy người có đôi mắt phát sáng kia, có thể là quá hỗn loạn, Ngư Thiển đưa tay kéo loạn, dĩ nhiên kéo rớt vật gì đó trên người người kia, nàng một bên kéo một bên ném vật kéo được ra ngoài. Ngư Thiển ở dưới giường xấu hổ nói: “Xin lỗi, là ta không cẩn thận kéo rơi khăn tắm của nàng rồi. Ta phạm quy rồi.” Vũ Lâm Hanh: “….” Sư Thanh Y yên lặng nắm chặt lấy khăn tắm Ngư Thiển ném ra trong lúc hoảng loạn, nói: “… Đều ra đi.” Nhìn thấy người kia lui ở dưới giường, hai tay che ngực không hề cử động, tựa hồ không muốn tiếp tục giằng co, Vũ Lâm Hanh cùng Ngư Thiển lập tức một trước một sau từ dưới giường bò ra. Trong bóng đêm Sư Thanh Y đem khăn tắm đưa đến dưới giường, người kia nhận lấy khăn tắm, lui vào chỗ càng sâu. Không biết xảy ra chuyện gì, ngữ khí đích Lạc Thần ôn hòa hơn rất nhiều, thấp giọng nói: “Không mở đèn, ngươi mặc xong rồi thì nói một tiếng.” Chỉ nghe dưới giường truyền đến âm thanh tất tất tốt tốt, qua một lúc, cuối giường truyền đến một tiếng trả lời trầm thấp của nữ nhân: “…Xong rồi.” Lạc Thần để Phong Sanh cùng Tô Diệc đi ra ngoài, sau đó mới nói với người dưới sàng: “Ra đi, không có việc gì.” Sư Thanh Y yên lặng cởi áo khoác của mình xuống, treo trên khuỷu tay, chờ ở bên cạnh. Một lát sau, một nữ nhân tóc dài bọc khăn tắm bò ra từ dưới giường, mái tóc ướt sũng, đầu cúi rất thấp, cũng không nhìn thấy khuôn mặt, Sư Thanh Y lập tức bước đến dùng áo khoác của mình khoác lên người nàng, nữ nhân kia khoác áo của Sư Thanh Y, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ngữ khí của nàng rất đạm nhạt, nói với Sư Thanh Y: “… A tỷ, các nàng khi dễ ta.” Sư Thanh Y ghé vào mép giường, vừa vặn đón được thứ Ngư Thiển ném ra, nàng vừa bắt được thứ kia, trong lòng nhất thời chấn động, Lạc Thần cũng đến, sau đó cũng ghé vào bên cạnh Sư Thanh Y, Sư Thanh Y phát hiện Lạc Thần muốn mở đèn pin, lập tức ngăn cản, đem thứ Ngư Thiển kéo xuống trong hỗn loạn đưa cho Lạc Thần xem. Lạc Thần sờ lên vật kia, lập tức biết là thứ gì, lập từng không mở đèn pin, thấp giọng nói: “Đừng bật đèn!” Những người còn lại trong lúc nóng lòng, vốn dĩ muốn bật đèn, nhưng bị một câu của Lạc Thần nhắc tỉnh, lập tức sợ đến không dám bật đèn. Mà người có đôi mắt phát sáng dưới giường bị Ngư Thiển kéo rơi thứ gì đó, nhất thời trở nên hoảng loạn, hai tay ôm lấy bản thân, cuộn mình lại, Vũ Lâm Hanh rốt cục được giải thoát, lập tức điều chỉnh phương hướng, thoáng chốc chuyển sang chế trụ người đó, một bên kêu to phải giết chết người đó, sau đó nàng đột nhiên giống như chạm điện, buông người đó ra, lui lại phía sau, lập tức mắng to: “Làm cái gì! Có để đạo đức công cộng trong lòng không a, tại sao đánh nhau lại không mặc quần áo! Phạm quy rồi!” Sư Thanh Y: “…” Quân Đạo có chuyện muốn nói: Vì sao mỗi lần Âm Ca lên sân khấu đều rất kinh thiên động địa đây, trầm tư.
|
Chương 393. Rau Xanh
Trong phòng nhất thời tĩnh mịch. Thấy người đó ngẩng đầu lên, Vũ Lâm Hanh sợ ngây người, sững sờ tại chỗ, chốc lát mới thốt ra hai chữ: “…. Âm Ca?” Nàng đầu tiên là khiếp sợ, sau đó lại trở nên mừng rỡ, dù sao nàng đã từng cùng Âm Ca chung sống qua một đoạn thời gian, tình cảm thâm hậu, hôm nay cũng xem như cửu biệt gặp lại, vô thức tiến hai bước đến trước mặt Âm Ca. Âm Ca lập tức lui về phía sau hai bước. Vũ Lâm Hanh: “….” Có lẽ là quá kích động, Vũ Lâm Hanh ngược lại nhất thời đã quên Âm Ca đã không phải là thiếu nữ đơn thuần khả ái kia nữa, nên không thể đối đãi nàng giống như đã từng. Không biết vì sao, Âm Ca lúc trước dường như thoát thai hoán cốt lập tức trưởng thành, hiện tại nàng thân hình cao gầy, dung mạo xa cách đạm mạc, mang một vẻ đẹp cự tuyệt người khác ngoài vạn dặm, cho dù đứng trước mặt, nhưng dường như lại rất xa xôi. Âm Ca đột ngột trưởng thành, về sau tính tình của nàng cũng thay đổi rất lớn, trở nên vô cùng lãnh đạm, khi đó Sư Thanh Y đã cảm thấy Âm Ca sau khi trưởng thành có thể mới là Âm Ca vốn có, loại cảm giác đạm mạc này bất quá là tính cách thực sự của nàng, tất cả hôm nay chỉ là khôi phục nguyên trạng mà thôi. Từ lúc loại biến hóa này bắt đầu, Âm Ca sẽ không gọi Sư Thanh Y là a tỷ, nhưng trong thời gian chung sống, vẫn như có như không lộ ra sự ỷ lại đối với Sư Thanh Y. Âm Ca hiện tại lại gọi nàng một tiếng a tỷ, ngữ khí mặc dù đạm nhạt, nhưng hồi ức ẩn chứa một tiếng a tỷ này dường như trong nháy mắt bừng tỉnh lại. Sư Thanh Y đại khái là nghĩ đến những chuyện cũ từ lúc mang nàng về từ Quý Thọ Thôn, thần sắc ấm áp, chỉ là nàng hiện tại tình huống đặc biệt, cũng không thế nào biểu đạt, nên chỉ gật đầu với Âm Ca. Âm Ca cùng Sư Thanh Y chào hỏi, lại nhìn về phía Lạc Thần, nói: “Lạc tỷ tỷ.” Khóe môi Lạc Thần mang theo tiếu ý: “Ừ.” Vũ Lâm Hanh vừa nhìn thấy Âm Ca dĩ nhiên sẽ chào hỏi, đây là có tiến bộ, vội vã chỉ vào bản thân, vô cùng tha thiết nhìn Âm Ca: “Còn ta, còn ta?” Âm Ca chỉ là chăm chú nhìn nàng, hơn nữa còn dùng loại ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú đến khiến người ta sợ hãi. Vũ Lâm Hanh: “…” Ngư Thiển ở Thần Chi Hải từng thấy qua Âm Ca, cảm giác sâu sắc xấu hổ nói: “Âm cô nương xin lỗi, ta không biết là ngươi, vô ý kéo khăn tắm của ngươi xuống, xin đừng trách ta.” Âm Ca lắc đầu, đại khái là biểu thị không để tâm, sau đó lại chăm chú nhìn Vũ Lâm Hanh. Vũ Lâm Hanh bị nàng nhìn đến rét run, nghĩ thầm Ngư Thiển kéo khăn tắm của nàng xuống, nàng có thể không để tâm, vì sao lại muốn nhìn mình chằm chằm như vậy. Âm Ca nhìn Vũ Lâm Hanh một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Ngươi nói hôm nay nhất định phải giết chết ta? Định giết như thế nào.” Vũ Lâm Hanh: “…” Âm Ca hiện tại mái tóc vẫn còn ướt, có lẽ là tắm được một nửa liền trốn đi, lại quấn đấu dưới giường, nên đi thẳng về phòng tắm, một lần nữa tắm rửa, mọi người liền ở trong đại sảnh từ đường chờ nàng. Chờ Âm Ca tắm xong trở ra, nàng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nàng đến trước mặt Sư Thanh Y, trả lại áo khoác cho Sư Thanh Y. Lúc nàng trả lại áo, Trường Sinh lại tiến lên kéo cánh tay Sư Thanh Y, gắt gao đứng bên cạnh Sư Thanh Y, cũng không hé răng, mà chỉ là yên lặng đánh giá Âm Ca. Lạc Thần nói: “Vì sao ở chỗ này?” Âm Ca nói: “.. Không chỗ để đi.” ” Nhưng có thể giống như bọn ta, ở nhờ trong thôn.” “… Không muốn tiếp xúc người ngoài.” Lạc Thần đối với câu trả lời này tựa hồ biểu thị lý giải, không hỏi lại, mà chỉ nói: “Chương Thai Liễu đâu?” Lúc trước ở Thần Chi Hải, Âm Ca hôn mê, được Chương Thai Liễu mang đi hiện tại Âm Ca cô độc xuất hiện, điều này khiến người nghi hoặc. “… Hắn không ở đây, đi làm việc khác rồi, ở đây chỉ có ta.” “Đến đây khi nào?” “… Nửa tháng trước.” Lạc Thần nhìn Âm Ca chốc lát, đại khái là không muốn cho nàng áp lực, câu hỏi dừng ở đây, ngừng lại. Vũ Lâm Hanh lại vô cùng nóng lòng, nàng nhìn từ đường quỷ khí um tùm này mà khó chịu, muốn biết là chuyện gì xảy ra, nhất là phía sau có người giả thần giả quỷ. Âm Ca là nửa tháng trước mới đến, nhưng từ cách bày trí của căn phòng vừa rồi cho thấy, phòng này tồn tại đã có thời gian rất lâu, theo nàng, kẻ phá rối trong từ đường tuyệt đối là một người khác, nên dùng một loại ngữ khí dỗ dành nói với Âm Ca: “Âm Ca, ngươi nói cho ta biết, căn phòng này trước đó là ai ở, ngươi có biết hay không?” Âm Ca hiếm thấy mà trả lời câu hỏi của nàng: “Biết.” Vũ Lâm Hanh đại hỉ: “Là ai?” “Một nam nhân trẻ tuổi.” Vũ Lâm Hanh lập tức nói: “Ngươi biết tình huống hiện tại của đối phương sao?” ” Biết.” Vũ Lâm Hanh hai mắt tỏa ánh sáng, nói: “Mau nói cho ta biết, mau nói cho ta biết.” Âm Ca lãnh đạm nói: “Hôm nay bị ta giết chết rồi.” Vũ Lâm Hanh: “…” Âm Ca chăm chú nhìn Vũ Lâm Hanh: “Ta nói đùa, có buồn cười không?” Vũ Lâm Hanh trong lòng rét lạnh: “… Buồn cười.” Hù chết nàng rồi, đã vậy còn quá thù dai. Tuy nói là vui đùa, nhưng Âm Ca nói là một nam nhân trẻ tuổi, có thể có tính chân thực nhất định, nàng đến trong thôn sớm hơn so với các nàng, vẫn luôn ở tại từ đường, hiểu biết của nàng đối với thôn này nhất định sâu hơn các nàng nhiều. Lúc này vẫn có rất nhiều vấn đề, cần tỉ mỉ xác nhận với Âm Ca, nhưng ở đây cũng không phải chỗ thích hợp nói chuyện, cần một thời gian cùng địa điểm thích hợp hơn. Sư Thanh Y nhìn thoáng qua Lạc Thần, Lạc Thần ngầm hiểu, nói với Âm Ca: “Ở đây bất tiện, theo bọn ta trở lại, được không?” Âm Ca suy tư một lúc, nhìn hai người các nàng, yên lặng gật đầu. Nhóm người rời khỏi từ đường, trở lại nhà ở. Lạc Thần dẫn Âm Ca đi xung quanh trong nhà, để nàng quen thuộc với hoàn cảnh, lại để nàng chọn một gian phòng, Âm Ca chọn một phòng ở lầu hai, Sư Thanh Y ôm chăn gối sạch sẽ đến, cùng Lạc Thần trải giường cho Âm Ca. Lúc các nàng cùng Âm Ca sống trong tiểu khu, thường xuyên đổi chăn điệm cho Âm Ca, hiện tại làm những việc này, vô cùng tự nhiên. Lạc Thần nói với Âm Ca: “Chúng ta sẽ ở chỗ này một đoạn thời gian, nếu ngươi nguyện ý, thì ở cùng bọn ta, không cần câu nệ.” Âm Ca lại gật đầu. Gian phòng của Trường Sinh rất gần phòng của Âm Ca, nàng bám ở trước cửa phòng, lộ ra cái đầu, nhìn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần trải giường. Chờ trải giường xong, hai người đi ra ngoài, Trường Sinh lập tức theo sát bên cạnh giống như cái đuôi nhỏ, dùng ngữ khí thương lượng nói: “A Cẩn, A Lạc, ngày mai thời tiết rất tốt, ta muốn giạt drap giường.” Sư Thanh Y: “…” Lạc Thần chỉ một ánh mắt đã nhìn ra suy nghĩ của Trường Sinh, nói: “Ngươi muốn giặt, thì giặt đi.” Sư Thanh Y dĩ nhiên cũng biết, nói: “Giặt xong, drap giường khô rồi, chính ngươi trải hay là bọn ta đến trải giúp ngươi?” Trường Sinh chuyển đôi mắt đen láy, nói: “Các ngươi có thời gian rãnh sao?” Lạc Thần nói: “Không rãnh cũng phải rãnh.” Trường Sinh hài lòng: “Vậy các ngươi trải giúp ta.” Sư Thanh Y nói một tiếng ‘được’, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Trường Sinh, trong mắt Trường Sinh đều là ý cười. Hiện tại cũng vào đêm, mệt mỏi một ngày, những người khác đều rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, chỉ có Vũ Lâm Hanh ở chỗ Âm Ca bị thương không nhẹ, ngồi sô pha trong phòng khách tự hỏi nhân sinh, thấy Sư Thanh Y cùng Lạc Thần từ trên lầu xuống, liền kéo lấy các nàng ngồi xuống, các nàng yên lặng ngồi nghe. Vũ Lâm Hanh nói cái gì mà tiểu muội muội đột nhiên trưởng thành giống như ché nước đổ đi, muốn hốt cũng không hốt lại được, lúc còn nhỏ nhu thuận khả ái, nháy mắt trưởng thành liền lạnh như băng, trước sau căn bản không phải một người, nàng tưởng niệm tiểu muội muội khả ái trước đây, muốn giống như trước đây cùng Âm Ca tiểu muội muội uống rượu đỏ, cùng nhau ngủ, nói chung là nói một đống lớn, nói đi nói lại lại muốn uống rượu đỏ, bảo Phong Sanh chạy chân đi mua, nàng muốn mượn rượu tiêu sầu càng sầu hơn. Nhưng thôn này hiện tại giao thông bất tiện, ở đâu có rượu đỏ thượng hạng, Phong Sanh chạy quanh trong thôn sắp gãy chân, cuối cùng ở quán ăn mưa về một chai rượu đỏ bao bì nhìn thôi đã lạc hậu, Vũ Lâm Hanh hỏi cái này bao nhiêu tiền, Phong Sanh thành thật mà nói là năm đồng, còn giảm giá tám mươi phần trăm. Vũ Lâm Hanh: “…” Vũ tiểu thư bình thường chỉ uống rượu đỏ đỉnh cấp số lượng có hạn vừa nghe giá năm đồng, càng thêm thương tâm, tiếp tục giống như oán phụ nói Âm Ca lúc trước khả ái thế nào, hiện tại vô tình thế nào. Sư Thanh Y cùng Lạc Thần giống như cọc gỗ cắm trên sô pha, nghe nàng điên cuồng kể khổ. Cuối cùng Vũ Lâm Hanh nói mệt mỏi, bò lên lầu ba nghỉ ngơi. Sau đó Âm Ca xuống lầu, xuống sô pha, vốn dĩ là ngồi như tượng băng, cũng không nói chuyện, qua một lúc bụng của Âm Ca đột nhiên kêu lên một tiếng, nàng lập tức che bụng. ” Đói bụng?” Lạc Thần nói. Âm Ca tựa hồ có chút xấu hổ, ánh mắt dừng trên sàn nhà, một lát mới nói: “… Có một chút.” Sư Thanh Y lập tức đứng lên, nói với Âm Ca: “….Ở đây chờ một chút.” Nói xong đi thẳng vào phòng bếp. Lạc Thần nói: “Ngoại trừ trái cây cúng bái trong từ đường, xưa nay ở trong thôn là ăn những gì?” Âm Ca nói: “Có đôi khi mua cơm ở quán ăn.” ” Một ngày mấy bữa?” “…Vừa đúng hai bữa.” Không cần đoán cũng biết Âm Ca không quá thích giao tiếp với người khác, số lần mua cơm có thể giảm thiểu thì giảm thiểu. Lạc Thần thở dài một tiếng, nói: “Sau này ngươi có thể ăn thức ăn a tỷ ngươi làm.” Sư Thanh Y đến phòng bếp nấu mì, nước đang nóng, nàng cầm một cái bát lớn đặt bên cạnh, đang chuẩn bị cho mì vào, Trường Sinh lại tiến đến, nói với nàng: “A Cẩn, ta cũng muốn ăn.” Sư Thanh Y nói: “… Cơm tối ăn chưa no?” ” Ăn no.” Ánh mắt Trường Sinh dừng trên bát mì: “Nhưng hiện tại đói bụng.” Sư Thanh Y lại lấy thêm một chén nhỏ: “… Buổi tối không thích hợp ăn nhiều, ngươi đã ăn cơm tối, nên nấu cho ngươi một chén nhỏ.” Trường Sinh lập tức ngăn cản nàng, chỉ vào bát mì lớn Sư Thanh Y chuẩn bị cho Âm Ca, nói: “Ta cũng muốn một bát lớn như vậy.” Sư Thanh Y: “…” Trong lòng nàng trái lại rất rõ ràng, Trường Sinh ở Thần Chi Hải đã gặp Âm Ca, khi đó Trường Sinh còn ê ẩm hỏi nàng vì sao sẽ có muội muội, chỉ là Thần Chi Hải khi đó nguy hiểm vạn phần, nào có thời gian phân tâm đi tính toán những việc này, sau đó Âm Ca lại cùng Chương Thai Liễu rời khỏi, Trường Sinh không có bao nhiêu cơ hội cùng nàng tiếp xúc, hiện tại Âm Ca lần thứ hai xuất hiện, Trường Sinh tuy rằng nhu thuận, nhưng vẫn nhịn không được muốn biểu hiện một chút gì đó, nhưng phương thức hay là của nàng rất hàm súc. Sư Thanh Y lại cầm một cái bát lớn ra, sau đó lấy một vắt mì, căn nhắc phân lượng lấy thêm một vắt cho Âm Ca, nàng nói với Trường Sinh: “… Đếm.” Trường Sinh nghi hoặc nói: “Đếm cái gì?” Sư Thanh Y nhàn nhạt nói: “Đếm xem bao nhiêu sợi.” “Vì sao?” “… Không phải ngươi muốn như nhau sao? Nấu cho nàng bao nhiêu, thì nấu cho ngươi bấy nhiêu, đếm cẩn thận đừng để thiếu.” Trường Sinh: “…” Trường Sinh kéo cánh tay Sư Thanh Y, lắc lắc, dường như làm nũng nói: “Ngươi trêu đùa ta.” Hai bát mì lớn nấu xong, Sư Thanh Y lại làm một đĩa rau luộc, cùng nhau bưng lên. Bàn ăn là hình chữ nhật, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ngồi ở hai bên, Trường Sinh và Âm Ca một người ngồi một bên, một người đối mặt một bát mì, trung gian là một đĩa rau luộc. Trường Sinh và Âm Ca ngồi đối diện, cúi đầu ăn mì, không biết là bởi vì bầu không khí hay là bởi vì nguyên nhân gì khác, hai người đều quên gắp rau trong đĩa. Lạc Thần mượn chiếc đũa gắp một miếng rau, đặt ở trong bát của Trường Sinh, Trường Sinh vui rạo rực mà ăn. Âm Ca lập tức ngẩng đầu lên, Lạc Thần lại gắp một miếng khác, đặt vào bát của Âm Ca. Âm Ca cúi đầu, Trường Sinh lại ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Thần. Gắp rau một khi bắt đầu rồi dường như không có cách nào dừng lại, vì vậy Lạc Thần tiếp tục gắp rau xanh cho Trường Sinh, sau đó Âm Ca lại ngẩng đầu, đầu của hai người là người ngẩng người cúi, hết lần này tới lần khác cũng không nói cũng không nói chuyện. Sư Thanh Y yên lặng nhìn đầu của hai người: “….” Lạc Thần ngưng mi, như có chút suy nghĩ, lại gắp một miếng rau. Trường Sinh và Âm Ca đồng thời nhìn về phía nàng, đại khái là nhìn nàng lúc này muốn gắp cho ai trước, hiển nhiên vô luận gặp cho ai trước, người kia cũng sẽ không phục. Trường Sinh nói: “A Lạc.” Âm Ca nói: “.. Lạc tỷ tỷ.” Bị hai ánh mắt nhìn chằm chằm, Lạc Thần trái lại khí định thần nhàn, nàng cầm một cái chén lên, đem miếng rau xanh đưa đến bên môi Sư Thanh Y, động tác ôn nhu không gì sánh được mà đút cho Sư Thanh Y ăn, nhẹ giọng nói: “Thanh Y.” Sư Thanh Y yên lặng ăn miếng rau Lạc Thần đút cho nàng: “…” Hai người còn lại nhất thời cúi đầu, tựa hồ đều phục rồi, cũng không dám ngẩng đầu nữa, chỉ ngoan ngoãn ăn mì.
|