|
Ngay cái khúc ....tg cắt mất r
|
Mấy bác đừng nóng. Khúc sau bị lỗi lát em up ^.^
|
RẦM- nó đạp cửa xông vào phòng. Vừa vào phòng nó đã đánh túi bụi vào người ông thấy tới khi ổng bất tỉnh nhưng nó vẫn không dừng lại. Máu chảy ra ngày càng nhiều. Đôi mắt nó hằng lên những tia máu. Cậu thấy vậy thì ngăn cản nó lại. -Cậu: Mày hãy chăm sóc cô đi. Nơi này tao lo là được rồi. Nó ôm cô bước đi. Vừa ra ngoài cửa nó đã gặp cô Dung -Nó: Cảm ơn cô. Vì đã báo cho em biết -Cô Dung: Không có gì đâu. Em hãy chăm sóc cho chị ấy cẩn thận (Trịnh Nguyễn An An coi như chị may mắn) Chuyện là sau khi đứng đợi một hồi lâu cô Dung cứ tưởng là mọi chuyện đã xong nên gọi cho nó đến nhằm bắt gian và chia rẻ hai người. Một mũi tên trúng hai con nhạn. Nhưng những tính toán của cô Dung đã trở nên công cốc vì sự hư vô tình của cái cửa. 6g30 am tại nhà cô. -Cô: Ưm...đau đầu quá -Nó: Cô dậy rồi hả??? Mau vscn rồi xuống ăn sáng đi- nó nói với giọng đều đều làm cho cô thấy rất lạ -Cô: Em sao vậy??? -Nó: Không có gì *bỏ xuống phòng khách* -Cô: (Em ấy sao vậy??? Mình đã làm gì để em ấy giận hả ta ??.??) Cô nhanh chóng vscn rồi bước xuống lầu, nó đang ngồi vừa coi tv vừa uống cafe sữa. Cô bước tới ngồi gần nó, nó không nói gì nhưng cũng không ôm cô vào lòng như mọi lần. -Cô: Nè. Em sao vậy??? Cô đã làm gì cho em giận sao??? -Nó: Không có gì. Cô mau ăn sáng đi để nguội không ngon đâu *nói mà vẫn nhìn tv không rời* -Cô: Em không nói cô không ăn luôn. Cho đói chết luôn *quay mặt đi* Nó không nói gì vẫn cứ im lặng làm cho cô cảm thấy rất uất ức bình thường chỉ cần cô hơi hơi giận dỗi là nó năng nỉ ngay sao hôm nay nó khác vậy. Chẳng lẻ nó chán cô rồi. Suy nghĩ ấy vừa mới thoáng qua đã làm hốc mắt cô đỏ lên. -Cô: Huhu...em hết yêu cô rồi. Huhu...em chán cô rồi phải không...huhu Nó nghe cô khóc mà cảm thấy bối rối vốn dĩ là định giáo huấn cô một chút để cô chú ý bản thân hơn. Ai ngờ cô lại khóc đến thương tâm như vậy. -Nó: *ôm cô vào lòng* Ngoan bảo bối đừng khóc. Đừng khóc nữa mà. Em chỉ yêu một mình cô thôi -Cô: Huhu...em gạt cô...em không để ý tới cô...huhu -Nó: Em đâu có. Em chẳng bao giờ gạt cô cả. Em vẫn quan tâm chăm lo cho cô mà -Cô: Hức...hức...vậy sao không để ý tới người ta -Nó: Ai biểu cô không chú ý tới bản thân mình để bị người xấu lừa bán làm chi. Cô có biết lúc nghe được tin cô gặp chuyện con tim em như muốn rớt ra ngoài không??? -Cô: Cô...cô...tối qua đã xảy ra chuyện gì??? -Nó: Cô xém chút nữa là bị đem bán qua Trung Quốc rồi. Không có em xuất hiện làm anh hùng thì giờ này cô đã không còn ngồi đây rồi. Hừ (nó không muốn cô phải biết quá nhiều. Cô chỉ việc hạnh phúc mọi khó khăn nguy hiểm nó sẽ giải quyết) -Cô: Thật không??? Nó: Thật )))). Khóc nhè xấu quá nè. Mặt mũi tèm lum hết *lấy khăn lau cho cô*. Ăn sáng đi cô -Cô: Em không ăn hả??? -Nó: Hôm nay em lười quá -Cô: Em mà có dụ lười ăn hả??? Nói mau em có chuyện gì??? -Nó: Ừ thì sáng giờ bụng em cứ khó chịu chắc là ăn trúng gì rồi. -Cô: Ăn cho mập thây. Mà em đau chỗ nào có cần đi bác sĩ không??? *xoa xoa những khối múi của nó* -Nó: Không sao đâu. Em có thuốc rồi -Cô: Vậy phải ăn rồi uống thuốc chứ. Lại đây ăn một miếng rồi uống thuốc. -Nó: Thôi cô ăn đi -Cô: Không được. Lại đây nhanh lên- cô nói giọng nghiêm nghị làm cho nó không thể nào không nghe Reeng...reeng...reeng... -Nó: Alo??? -Cậu: Ông thầy Long mày tính làm sao đây???? -Nó: Mày đang ở đâu tao tới liền -Cậu: Tao đang ở nhà kho ngoại thành -Nó: Ok Cúp máy, nó định lấy áo khoác ra ngoài thì bị cô chặn lại. -Cô: Nè. Đang đau mà đi đâu vậy nhóc??? -Nó: Em đi ra gặp Phong một xíu. Cô nghỉ ngơi đi. Lát em về -Cô: Ở nhà đi. Đau bệnh mà không ở nhà hả -Nó: Chỉ đao một xíu thôi à. Mà em ra gặp Phong một xíu rồi về liền. Cô yên tâm -Cô: Ừm. Vậy đi đi. Nhớ một xíu thôi đó Nó trao cho cô nụ hôn nóng bỏng rồi lên xe phóng đi tới nhà kho ngoại thành. Tại nhà kho ngoại thành. Đây là một nơi cách biệt với thành phố được bảo bọc bởi một bức tưởng gai thép ở xung quanh. Là một nơi rất khó để đột nhập. Nơi đây là nơi nó dùng để xử lí và tra tấn kẻ thù. Ngoài ra nó còn có một phòng thí nghiệm thuốc, nó hay dùng những kẻ dám đắc tội với nó để làm thí nghiệm thuốc. Làm cho họ muốn chết không được muốn sống không xong. Hiện giờ đang có một người bị trói quỳ dưới đất vết máu hôm qua vẫn chưa khô. Xung quanh là những người cao to mặc đồ đen. Họ tỏa ra một lượng sát khí rất đáng sợ (họ chính là những sát thủ mà nó huấn luyện, chiêu mộ mà có. Người ta nói thương trường như chiến trường thương gia mà không có một chút xíu hắc đạo thì khó mà tồn tại huống hồ chi nó là một gian thương) -Cậu: Ông thật biết lựa người để trêu chọc -Thầy Long: Tôi xin cậu. Cậu hãy tha cho tôi. Cậu muốn gì tôi cũng làm hết -Cậu: Đâu phải tôi tha cho ông là được. Muốn xin tha phải hỏi nó kìa- cậu thấy nó từ cửa bước vào nên nhìn về phía nó -Sát thủ: Chào thủ lĩnh -Nó: Ừm Ông thầy thấy nó thì mặt chuyển từ xanh sang trắng từ trắng sang xanh. -Thầy Long: Em...em là thủ lĩnh của bọn họ sao. Chẳng phải em chỉ là một đứa nghèo rách nhận được học bỗng vào trường sao -Nó: Bất ngờ chưa nào. *cười nửa miệng* - Thầy Long: Thầy...thầy...xin em...tha cho...thầy...thầy có mắt mà không biết thái sơn....tha...tha...cho thầy đi -Nó: Thầy đã nói thầy không có mắt vậy thì tôi sẽ tiễn đôi mắt của thầy đi giùm. Dám có ý định với người phụ nữ của tôi. Coi như thầy tới số. -Nó: Móc đôi mắt hắn ra, đưa hắn cho phòng thí nghiệm -Sát thủ: Rõ
|
Sau khi xử lí êm xuôi thì nó về nhà với cô còn cậu thì phóng xe về nhà để chuẩn bị đồ đi phượt. Có lẽ cậu cần một chút không gian để suy nghĩ về những điều đã qua. Vịnh Huy Hoàng. Nơi đây là một tài sản của nhà cậu, biển xanh cát trắng làm say lòng người là những từ ngữ miêu tả đúng nhất về nơi đây. Bình thường thì nơi đây chỉ có những người dân bản địa và người làm của nhà cậu sinh sống, lâu lâu thì sẽ có những vị khách của chủ tịch Phan ghé thăm để vui chơi thư giãn. Mất 4 giờ đồng hồ để ngồi trên yên xe và bây giờ cậu đang đứng tại vịnh Huy Hoàng. -Cậu: Hyyyy daaaaa...bầu không khí ở đây thật tuyệt Cậu chạy xe tới trước cổng của một ngôi biệt thự nằm cách biệt với những nơi khác trên đảo. Ngôi biệt thự mang phong cách Châu Âu vừa cổ điển lại rất sang trọng. Vừa bước vào cổng đã có một hàng người hầu cung kính cuối chào cậu. -Mọi người: Kính chào thiếu gia -Cậu: Haha...mọi người gọi cháu là Phong được rồi. Thiếu gia đồ làm gì. Lâu rồi không gặp, mọi người có khỏe không???? -Mọi người: Chúng tôi rất khỏe ^.^ -Bác quản gia: Mời thiếu gia lên lầu. Tôi sẽ kêu người chuẩn bị nước ấm và bữa trưa cho cậu -Cậu: Bác quản gia vẫn nghiêm nghị như ngày nào a~~~~. Bởi vậy mới ế ^.^ Câu nói đùa của cậu trúng tim đen bác quản gia làm cho mặt bác ấy tối sầm mọi người thấy vậy thì rất buồn cười nhưng họ cố ném. Ai mà giám làm càng trong lãnh sự của bác ấy ngoài thiếu gia chứ. Reeng...reeng...reeng... -Cậu: Dạ con nghe ba -Ba cậu: Ba nghe nói hôm nay con đến vịnh -Cậu: Dạ vâng. Có gì không ba??? -Ba cậu: Không có gì. Chỉ là con đã đến vịnh thì tiếp đãi tốt khách của ba một chút. Cô ấy mới đến từ hôm kia thôi -Cậu: Vâng. Con biết rồi Bờ biển thật yên bình, thật thơ mộng vào buổi hoàng hôn, ông mặt trời đang dần khuất núi, những âm thanh của sóng vỗ vào bờ cát đã làm cho nơi đây thêm phần mộng ảo. Có một thiếu niên đang đi dạo dọc trên bờ cát cái bóng dáng lẻ loi ấy nói lên người đó đang có rất nhiều tâm sự. Người đó không ai khác chính là cậu. Đang đi với những suy nghĩ miên mang thì cậu bỗng nghe một tiếng kêu cứu từ phía xa. Đi lại gần thì có một cô gái đang bị vây quanh bởi 2 thanh niên. Và người con gái ấy chính là Băng. -Cậu: (sao chị ấy lại ở đây??)) -Băng: Các người mau tránh ra -Thanh niên 1: Cô em. Mau đi theo tụi anh. Em sẽ được sung sướng *cười dâm dê* -Băng: Bỏ ra tránh ra. Tránh xa tôi ra (Phong ơi cứu chị) -Thanh niên 2: Ngoan ngoãn đi. Em sẽ không phải chịu đau đớn -Cậu: Bỏ chị ấy ra -Thanh niên 2: Mày là thằng nào. Dám xen vào chuyện của ông -Cậu: Muốn biết tao là ai. Mày còn chưa đủ tư cách -Thanh niên 2: Thằng chó. Mày láo à. Hôm nay ông sẽ cho mày biết tay Tên thanh niên xông lên định đánh cho nó một trận nhưng chưa kịp nhào tới thì đã bị nó đá cho một cước văng hai cái răng cửa cùng một ngụm máu tươi ra ngoài. Băng thấy tên còn lại giơ cây dao đánh lén cậu từ phía sau thì liền hô lên “CẨN THẬN...”. Nhưng do quá bất ngờ nên cậu né không kịp né mà chỉ kịp đưa tay lên đỡ. PHẬP...cây dao đâm trúng tay của cậu làm máu chảy ra khá nhiều. Sắc mặt cậu bỗng dưng tối sầm lại, sát khí tỏa ra ngút trời, thanh niên 1 bị sát khí của cậu làm sợ mất dép định cong chân chạy nhưng PHẬP...Á..AAAAAA...lưỡi dao đã trúng ngay bắp chân của thanh niên một làm hắn không thể chạy được nữa và có thể hắn sẽ tàn phế suốt đời. Băng thấy vậu thì vô cùng hốt hoảng. Khi cậu rút lưỡi dao ra và phóng tới tên đó Băng như không tin vào mắt mình. Thấy cậu định tiến tới thanh niên 1. Băng vội vàng lết tới ôm lấy cậu. -Băng: Phong...Phong...bỏ đi em Phong không nói gì mà chỉ cuối xuống cõng Băng về nhà mặc cho máu chảy trên tay ngày càng nhiều. -Bác quản gia: Cậu chủ,cô Băng. Hai người làm sao vậy??? Để tôi kêu người băng bó cho cậu -Cậu: Không cần. Tôi tự làm được rồi Nói rồi cậu cõng cô lên lầu mặc cho cô phản kháng -Băng: Em bỏ chị xuống đi. Máu trên tay em chảy ngày càng nhiều kìa. Mau đi băng bó đi -Cậu: Chị nói nhiều quá. Lo cho chị đi Băng còn định nói gì nữa nhưng cậu đã mở cửa phòng đặt chị lên chiếc giường king size màu đen của cậu. Hôm nay Băng mới có dịp tới thăm phòng cậu, căn phòng được trang trí tông màu vàng mỡ gà là màu chủ đạo, tạo nên một sự sang trọng khó tả. Trước giường là một dàn âm thanh tv hiện đại. Và điều Băng chú ý nhất đó là bức tranh được vẽ trên trần nhà, trong tranh là một cô gái với mái tóc xoăn uốn lượn như tảo biển. Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển. Nhưng chỉ thấy lưng mà lại không thấy được mặt, dù không thấy mặt nhưng bức tranh vẫn lột tả được sự thanh khiến và xinh đẹp của người con gái ấy. -Băng: (không biết cô gái nào mà lại có phúc như vậy. Lại được em nhớ mãi không quên như vậy) Mãi chìm trong suy nghĩ mà cô không biết cậu đã bước ra đứng trước mặt mình từ khi nào. Trên tay là một chậu nước ấm và một hòm cứu thương. Cậu nhẹ nhàng sơ cứu và băng bó vết thương cho Băng. Bầu không khí yên lặng mà ấp áp bao trùm hai người. Bỗng cậu cất tiếng nói. -Cậu: Tại sao chị lại ở đây??? -Băng: À..ờ...chị đi du lịch -Cậu: Vậy chắc chị là khách của ba tôi rồi -Băng: Ừm. Chú kêu chị tới chơi vài hôm -Cậu: Xong rồi. Chị về nghỉ ngơi đi -Băng: Tay của em. Để chị băng bó cho -Cậu: Không cần -Băng: Hãy để chị giúp em. Vết thương của em đang chảy máu kìa- Băng nhìn cậu với ánh mắt cầu khẩn làm cậu không thể nào chối từ được nên đành để Băng băng bó vết thương cho mình. Vết máu đã bắt đầu khô lại càng làm cho vết thương khó xử lí hơn. Băng nhẹ nhàng khử trùng vết thương và băng bó cho cậu. Khi băng bó mỗi lần nhìn lên khuôn mặt nhíu lại vì đau của cậu lòng Băng lại nhói lên. -Băng: Chị xin lỗi. Tại chị mà em bị thương như vậy -Cậu: Không có gì đâu. Việc nên làm mà Nước mắt không thể kiềm chế nữa rơi trên khuôn mặt Băng. Cậu thấy Băng khóc thì trong tim nhói đau. Ôm Băng vào lòng cậu dỗ dành. Nhưng vì rất ít khi thấy con gái khóc nên cậu rất luống cuống không biết dỗ dành như thế nào -Cậu: Đừng khóc nữa *xoa xoa lưng Băng* Thấy cậu dỗ dành Băng lại không nín khóc mà lại khóc to hơn. Cứ như là cô muốn khóc cho những ngày cậu lạnh lùng với Băng vậy. -Cậu: Trời...chị đừng khóc nữa. Chị muốn gì em cũng chịu mà Chỉ chờ có câu nói đó Băng đã vội vàn lên án. -Băng: Hức...hức...sao không xưng tôi nữa đi... hức...hức...sao không bỏ mặc người ta đi....người ta muốn giải thích cũng không cho...- vừa nói Băng vừa đấm đấm vào vòm ngực rắn chắc của cậu -Cậu: Được rồi. Được rồi là anh sai. Em muốn gì anh cũng chiều hết mà -Băng: Nhỏ hơn người ta mà anh cái gì..hức...hức...có thật là muốn gì cũng được không?? -Cậu: Đương nhiên. Em nín đi rồi em muốn gì. Anh cũng cho em -Băng: Chưa nghĩ ra -Cậu: Khóc làm chi mà mặt mũi đỏ bừng lên hết rồi nè *lau mặt cho Băng* -Băng: Tại ai??? -Cậu: Được rồi. Được rồi tại anh -Băng: Nhỏ hơn người ta mà đòi làm anh -Cậu: Thì kêu trước cho quen sau này anh lấy em rồi thì phải kêu bằng anh chứ -Băng: Ai thèm lấy mấy người -Cậu: Không thèm thì thôi. Anh mà ra ngoài là khối cô theo đó -Băng: Anh dám -.- -Cậu: Đương nhiên là anh không dám rồi (^.^). Anh có vợ rồi phải ở nhà canh vợ chứ không thôi là bị người ta lừa bán sao. Màn đêm buôn xuống có một đôi tình nhân đang ôm nhau trong hạnh phúc sau bao nhiêu sóng gió. -Băng: Phong này. -Cậu: Hửm??? -Băng: Chuyện lúc trước...-chưa để Băng nói hết câu Phong đã chen ngang -Phong: Không cần nói đâu. Anh hiểu mà -Băng: Hiểu cái đầy Phong. Để em nói hết -Cậu: ... -Băng: Chuyện là lúc trước em rời xa Phong để đi du học nước ngoài là vì ba mẹ em. Nhà em chỉ có duy nhất em là con. Em không thể để ba mẹ vất vả thêm nữa, em phải đi để học hỏi rồi mai sau gánh vác tập đoàn cho ba mẹ. Em xin lỗi Phong, xin lỗi vì đã tổn thương Phong -Cậu: Không sao mà. Chỉ cần được ở bên em dù chỉ là âm thầm bên em cũng không sao. Anh hứa anh sẽ không phá vỡ hạnh phúc gia đình của em đâu Băng xém chút nữa là bật cười vì những lời cam đoan ngốc nghếch của Phong. Băng: Vậy làm sao bây giờ. Phong định làm mặt trắng nhỏ để em bao nuôi sao ^.^ -Cậu: Tuy rằng anh chỉ muốn em là của mình anh thôi. Nhưng giờ em đã có chồng nên anh đành ngậm ngùi đứng từ xa bảo vệ em, chăm lo cho em vậy -Băng: Đồ ngốc. Ai nói với Phong là em đã có chồng vậy. Đồ ngốc này -Cậu: Ơ...nhưng nhưng mà. Em nói là em qua đó kết hôn mà nên anh cứ tưởng -Băng: Tưởng gì chứ đồ ngốc. Muốn em đi lấy chồng lắm chứ gì -Cậu: Em đừng có mơ mà thoát khỏi anh. Em chỉ có thể là của anh thôi. Vậy mà hồi nãy dám chọc anh xem anh xử em như thế nào. Cậu trao cho Băng một nụ hôn nồng cháy. Hai người quấn lấy nhau không rời, nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng cao cảm giác như sắp bùng nổ vậy. Bùmmm...bùmmm...sao hỏa đụng địa cầu, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến Băng đã chính thức là vợ của cậu. Bên trong phòng đôi uyên ương vẫn cứ quấn lấy nhau, bên ngoài mặt trăng e ấp nấp sau đám mây không dám nhìn (mặt trăng là em đó mấy bác, em còn ngây thơ lắm ^.^).
|