Làm cho bã đau khổ đi tg,sung sướng riết sanh tệ
|
|
Tại nhà cô -Cô: Sao em chưa về nhà mình, em nói chỉ ở nửa tháng thôi mà -Nó: Cô còn mệt nên em ở đây chăm sóc cô cho tiện ^.^ -Cô: Không cần đâu -Nó: Thôi mà cô, cho em ở vài ngày nữa thôi. Khi cô khỏi bệnh em sẽ về nhà mà- nó lắc lắc tay cô làm mặt đáng thương Cô không nói gì nữa mà đi lên lầu để nó tự mình xách đồ vào nhà. -Nó: Hôm nay mình sẽ nấu canh gà cho cô. Món này mình đã học của bác quản gia rất rất lâu rồi. Mình chắc chắn cô sẽ khen mình cho coi- nó ảo tưởng về cảnh tượng mà cô ăn canh nó nấu và khen nó làm nó nở nụ cười một cách ngây ngô Sau 2 giờ vật lộn với con gà, cuối cùng món canh gà thơm phức của nó đã ra đời. CỐC...CỐC...CỐC.. -Nó: Cô ơi!!! -Cô: Có chuyện gì vậy??? -Nó: Cô ăn canh gà đi. Cô ăn đi kẻo nguôi *cười tươi* -Cô: Tôi chưa đói, lát nữa tôi ăn -Nó: Cô ăn đi, ăn mới có sức chứ. Nguội sẽ mất chất đó -Cô: Tôi đã nói lát nữa tôi ăn mà. Sao em phiền quá vậy Do sơ ý nên cô đã hất chén canh gà xuống đất làm phát ra tiếng CHOANG.. thật là chói tai -Nó: Cô đi vô phòng đi kẻo đạp trúng mảnh thủy tinh để em dọn là được rồi -Cô: Cô... -Nó: Không sao. May là vẫn còn ở dưới lầu, cô tắm đi rồi xuống ăn *cười gượng* Dọn xong những mảnh mẻ chai nó lặng lẻ bước xuống lầu. 7g30 Reeng...reeng...reeng... -Cô: Alo??? -Cường: An An em rãnh không??? Đi ăn với anh nha -Cô: Vậy cũng được -Cường: Vậy lát anh qua đón em nha -Cô: Vâng Cô bước xuống lầu, đi ngang qua phòng khách nơi nó đang xem tv -Cô: Tôi hôm nay đi ra ngoài ăn, em không cần chờ tôi -Nó: Cô đi đâu vậy??? Cô vẫn còn chưa khỏe mà -Cô: Tôi lớn rồi, không cần em quảng -Nó: Nhưng... -Cô: Em thật là phiền- cô bước đi để lại một mình nó -Nó: (mình thật sự phiền vậy sao??? Sự quan tâm của mình làm cô cảm thấy phiền, cảm thấy mệt mỏi sao??) Nhìn ra ngoài cửa thì thấy cô đang cười nói với Cường. Làm con tim nó nhói lên từng hồi. -Nó: Thì ra là như vậy. Em đã quên rằng cô là bạn gái anh ấy, đã quên rằng mình chỉ là một đứa con gái thì làm sao có thể cho cô một hạnh phúc trọn vẹn. Ngay từ đầu em đã nói là chỉ bên cạnh lẳng lặng chăm sóc cô, nhưng thời gian qua sự ấm áp của cô đã làm cho em lầm tưởng. Em nên trở về với vị trí của mình rồi. Từng ngày trôi qua nó vẫn âm thầm quan tâm, chăm sóc cô. Nhưng cô vẫn cứ hờ hững, cứ đi chơi ăn uống vui vẻ cùng với Cường. -Cô: Tôi sẽ đi du lịch với bạn mấy ngày. Em cũng nên về nhà đi -Nó: Cô đi đâu vậy??? -Cô: Em không cần quan tâm -Nó: Cô có thể đừng đi được không??? Hôm nay em rất mệt..khụ..khụ...cô có thể ở nhà với em không -Cô: Em lớn rồi. Chứ đâu phải con nít nữa đâu. Em mệt thì đi về nhà đi để bác quản gia chăm sóc- cô xách vali ra khỏi nhà và lên xe của Cường đang đậu sẵn ở đó. Mặc kệ nó đứng trước cổng nhìn theo -Cường: Hình như nhóc ấy không được khỏe thì phải??? -Cô: Em ấy lớn rồi. Chắc không sao đâu. Nhìn thấy nó như vậy trong lòng cô cũng có chút lo lắng nhưng cô lại phớt lờ cảm giác đó. Thời gian qua ở bên Cường cô rất vui vẻ, Cường là một người rất hài hước và lịch sự. Những cảm giác mới mẻ mà Cường mang lại làm cô tạm quên đi cảm giác với nó. Nên cô cho rằng cảm giác với nó chỉ là ngộ nhận. 8g30 tại bệnh viện xyz -Cậu: Mày làm cái gì mà để ra nông nổi này hả??? Tạo mà không có việc kiếm mày thì mày đã chết ở nhà cô rồi -Nó: Cảm ơn mày. May là có mày *cười* -Cậu: Mày cười còn khó coi hơn cả khóc. Thà mày cứ khóc đi để nhẹ lòng, thấy mày như vậy làm tao chỉ muốn đưa mày đi thật xa rời xa người phụ nữ đó. -Nó: Là do tao tự nguyện -Cậu: Mày...mày...hết nói nỗi với mày RẦM...cậu bực bội bỏ ra ngoài. Vừa lúc ấy thì Băng đi tới -Băng: Phong sao vậy??? -Cậu: Thì cũng thằng ngu đó chớ ai, ngu hết thuốc chữa. Cô ta đã không thương nó hà cớ gì lại cho nó hy vọng, khi cần thì đối xử tốt với nó không cần thì lại đạp nó ra xa. Nhưng tên ngốc ấy lại cố chấp không chịu hiểu còn nói cái gì mà tự nguyện. Thật là tức chết anh mà -Băng: Em nghĩ là An An chỉ là đang ngộ nhận tình cảm của mình với Cường thôi. Cô ấy không xấu như Phong nghĩ đâu -Cậu: Cô ta ngay từ đầu anh đã không thích cô ta. Cô ta luôn mang đau khổ đến cho nó. Giờ nó nhập viện cô ta cũng chẳng có một lời hỏi thăm mà tay trong tay đi du lịch với người khác. Nếu là em em có chịu được không??? -Băng: Phong bình tĩnh đi -Cậu: Thời gian anh đau khổ, tuyệt vọng nhất nó là người bên cạnh anh. Vực anh dậy khỏi hố đen nhưng giờ nó đau khổ anh lại chỉ có thể đứng nhìn. Anh thật vô dụng -Băng: *ôm lấy cậu* Chuyện tình cảm không phải là muốn giúp là giúp được đâu. Phong cứ để từ từ thời gian sẽ giải quyết tất cả.
|
|
Tại Night Bar, nó cứ cầm chai rượu uống không ngừng mặc kệ sự ngăn cản của cậu và Băng -Cậu: Mày đừng uống nữa. Chỉ là một tấm hình trên fb thôi mà, bạn bè bình thường chụp chung thôi mà. -Nó: Nếu mày thấy chị Băng chụp hình còn thân mật với người đàn ông khác mày có cảm thấy bình thường không. Đừng an ủi tao -Cậu: Tao thấy mày cứ nói đại với cô đi. Được thì tới không được thì dứt luôn đi. Chứ thấy mày như vậy nhiều khi tao chỉ muốn đấm vào bản mặt ngu ngốc của mày. Nó như bừng tỉnh khỏi cơn say -Nó: Đúng tao phải đánh cược một lần. Tao không thể cứ mãi hèn nhát như vậy được. Tao phải cố gắng giành lấy hạnh phúc của mình. Nãy giờ Băng chỉ ngồi im chứ không nói gì cả. Băng đang lo cho cô bạn ngốc nghếch của mình. Lo cô sẽ đánh mất thứ quan trọng nhất của cô mà không hề hay biết. Tại biệt thự của cậu- từ khi cậu và cô làm lành thì hai người dính nhau như sam nên cậu bắt Băng phải chuyển qua nhà cậu ở. -Băng: Mày đang ở đâu vậy An An??? -Cô: Tao đang đi du lịch. Có gì mà mày gọi tao trễ vậy??? -Băng: Mày đi với anh Cường đúng không??? -Cô: Ai nói cho mày biết. Chắc là Khôi nói phải không??? -Băng: Không. Em ấy không nói gì với tao cả. Mày yêu Cường thật ư??? -Cô: Tao không chắc. Nhưng những ngày qua bên anh ấy tao cảm thấy rất vui -Băng: Vậy còn Khôi thì sao??? Mày không còn cảm giác gì với Khôi sao??? -Cô:...(mình có còn cảm giác với em ấy không??? Bản thân mình cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa) -Băng: Tao mong mày hãy suy nghĩ thật kĩ. Đừng để đánh mất rồi mới hối hận -Cô: Ừm...tao biết rồi -Băng: Ừm...thôi ngủ ngon. Mà nhớ về sớm đi nhóc ấy đang bệnh đó -Cô: Ừm...
|