Tình Yêu Ngang Trái
|
|
|
Tên truyện y hệt nha bạn. Tên mình vẫn là chocobai luôn ^^
|
Sau một đêm trằn trọc vì vui sướng và hạnh phúc thì cuối cùng nó phải vác đôi mắt gấu trúc thức dậy chuẩn bị đồ đi học. Vẫn là một đôi kính cận dày cộm, bộ đồng phục không thể nào bình thường hơn. Nhìn nó vẫn như mọi ngày chỉ khác mỗi mọi hôm là nó đạp chiếc xe đạp bảo bối còn hôm nay lại là chiếc motor màu trắng cam màu mè. -Nó: Ôi đói quá đi....nhà hết sữa rồi chắc lát về phải đi mua sữa thôi Nó vừa chạy đến trường vừa xoa xoa cái bụng đói meo của mình. Bỗng nhiên nó nhìn thấy bóng dáng chiếc BMW i8 của cô đang chạy phía trước. -Nó: Ể? Xe cô kìa. Hôm nay mình thật là may mắn. Hí hí *nụ cười đê tiện* Nó chạy lên phía bên cạnh xe cô làm cho cô phải hạ cửa kính xuống mà nói chuyện với nó. -Cô: Là em hả? -Nó: Hehe. Chào cô. Cô đến trường ạ? -Cô: Ừ. Thôi cô đi trước nha -Nó: Vâng ^^ —————— Vừa tới trường nó đã nhanh chóng chạy tới bãi giữ xe và tìm kiếm chiếc xe bảo bối của mình nhưng.... -Nó: Ahiuhiu. Chiếc xe bảo bối của mình đâu mất tiêu rồi. Chẳng lẻ lời nguyền là có thật sao? Ahiuhiu, bảo bối à *khóc một dòng sông* Giờ khắc này nó cảm thấy câu nói hôm nay là một ngày may mắn của nó là một nhận định quá vội vàng. Cô vừa bước ra đã thấy nó nhăn nhó, đau khổ đứng đó tưởng niệm chiếc xe bảo bối của mình thì thật buồn cười. -Cô: Nè. Em đứng đây làm gì vậy? Sau khi nó quay mặt qua thì cô không thể nhịn được nữa mà mỉm cười. Nhìn đôi mắt gấu trúc và khuôn mặt nhăn nhó đau khổ của nó rất là mắc cười. -Cô: Ha. Hôm qua em không ngủ hả? Chắc lại mơ tưởng tới bạn nữ sinh nào rồi phải không? -Nó: Đ...â...u...đâu có. "Chẳng lẻ bây giờ em nói em tơ tưởnc về cô nên không ngủ được " -Cô: Không phải ngại. Các em ở tuổi này yêu đương là bình thường mà. Đi thôi, trễ giờ rồi đó. Nó không nói gì nữa mà lũi thủi theo sau cô. Cho đến khi gần tới phòng dành cho giáo viên thì nó rút trong cặp ra một hộp sữa với một cái sandwhich đưa cho cô. -Nó: Hồi nãy em đi mua sữa....m..à...mà...em..mm..mua...bị dư nên...nên...cô...cô chưa ăn sáng đúng không ạ? Cô nhận lấy giúp em nha Vừa nói xong nó không kịp để cô trả lời mà cứ thế bỏ chạy đi. -Cô: *Cười* Đứa nhỏ ngốc nghếch này. ——— Bên trong lớp học. -Minh: Nè. Làm gì mà mặt mày đỏ vậy? -Nó: Không có gì đâu. Chắc do tao chạy lẹ quá -Viên: Ây...da...hôm nay Hi Hi của chúng ta chạy motor nha. Đại gia cầu bao nuôi a~~ (Viên: Lớp phó văn thể, nhà giàu nhưng không kiêu căng, thật ra trong lớp nhà ai cũng giàu) -Bình: Bà này. Nhà giàu như quỷ mà đi đâu cũng cầu bao nuôi. Tui tui mới cần bao nuôi nè tiểu Hi Hi (Bình bong bóng trung tâm nghe nhìn thông báo của cả lớp, tất cả các tin giật gân đều được cập nhật một cách nhanh chóng nhất nhớ bé Bình Bình của chúng ta) -Nó: Tại bảo bối của tao bị mất rồi. Ahiuhiu -Minh: Haha. Tao đã nói mà, lời nguyền không bao giờ sai cả -Khang: Chỉ là một chiếc xe thôi thì có gì hay cơ chứ. Nhà tôi có thể mua cả chục chiếc Khang tên đầy đủ là Vương Khang. Là đại thiếu gia của một gia đình giàu có. Tính tình thì hóng hách, chẳng coi ai ra gì. Nghe đồn là nhà cậu ta có người làm trong quân đội nên mọi người chẳng ai muốn động tới cậu ta. Hiện đang làm lớp trưởng lớp nó và cũng đem lòng thích cô từ khi cô mới về trường nhưng luôn bị cô lạnh nhạt.) -Viên: Ông giàu thì kệ ông chứ. Đồ giàu mà hách dịch -Khang: Bà nói gì vậy hả? Bà có tin tui... Vừa lúc đó thì cô bước vào lớp và ngăn chặn cuộc chiến sắp nổ ra. -Khang: Lớp đứng. -Cô: Các em ngồi đi Cô đưa mắt nhìn xuống phía chỗ nó, đúng lúc nó cũng ngước lên nên ánh mắt hai người chạm vào nhau mặc dù cách một lớp kính dày cộm, như có tia điện làm cho nó nhanh chóng cụp mắt xuống mặt thì đỏ bừng. -Cô: Hôm nay cô sẽ trả bài cũ. Sau câu tuyên bố của cô thì cả lớp đang vui tươi bỗng nhiên rơi vào mồ bầu không khí trầm buồn. Những tâm hồn thấp thỏm lo âu theo đôi mắt xinh đẹp của cô lướt lên lướt xuống danh sách lớp không ngừng hồi hộp. -Cô: Âu Dương Hi lên trả bài "Thì ra em ấy là con gái. Mà nhìn chiều cao với khuôn mặt thật là dễ nhầm lẫn." Nó nghe thấy tên mình mà tâm hồn như chết lặng. Cảm tưởng như người chiến sĩ đang bước ra sa trường. Những ánh mắt đồng cảm nhìn nó mà làm cho nó muốn khóc. -Bình: Cô lên. Chị em tin tưởng mày. -Minh: Đừng lo, chỉ là một cái trứng thôi mà -Viên: Về tao bao mày ăn hột vịt lộn xã xui nha. Nó bước từng bước khó nhọc lên bảng, tay run run cầm quyển vở đưa cô mà lòng như muốn khóc. Ánh mắt nhìn cô như muốn van xin "Cô làm ơn nói là cô gọi nhầm tên đi, em đã mua bữa sáng cho cô mà" Nhưng cô nào có thể nghe được tiếng lòng nó mà chỉ cảm hả hê khi chọc ghẹo nó mà thôi. -Cô: Em có học bài không? -Nó: D...ạ...dạ...e...m... -Cô: Hửm? -Nó: Dạ không ạ. Em xin lỗi -Cô: Được rồi em về chỗ đi. -Nó: Thật hả cô Nhưng chưa để nó mừng lâu cô lại thêm vào một câu làm nó chết đứng. -Cô: Cuối giờ học lên văn phòng gặp tôi. -Nó: T.T Vừa về với vòng tay của những người bạn hiền bỏ mặc bạn bè khi gặp khó khăn nó đã không kiềm được run rẩy mà lao vào những đứa bạn CÓ TÂM ấy. -Nó: Ahiuhiu. Xong đời tao rồi -Khang: Hừ. Thì ra mọt sách của lớp cũng có lúc không học bài -Viên: Nè. Ông nói gì vậy? Nó cũng là con người cũng phải có lúc này lúc kia chứ. -Khang: Tôi có nói gì đâu. Đã xấu xí mà còn bất tài. -Bình: Này... -Nó: Thôi được rồi -Minh: Thôi đừng trách mấy con chó không biết điều này. Đang lúc Khang định nổi điên lên thì cô lên tiếng. Và một buổi học cũng cứ thế mà trôi qua.
|
Cốc...cốc...cốc...-Tiếng cửa phòng giáo viên vang lên -Cô: Vào đi Nó vừa bước vô phòng đã được chào đón bằng bức tranh mỹ nữ làm việc làm cho trái tim bé nhỏ của nó ngừng đập ngay tại chỗ. -Nó: "Ôi...trời...cô làm vậy sao em sống được đây..." Cô thấy nó vào đã lâu nhưng không chịu ngồi xuống thậm chí là không có bất kì cử động nào cứ đứng ngoài cửa hoài làm cô không khỏi tò mò mà nhìn lên. -Cô: Nè...nè...em...Âu Dương Hi Tới khi cô bước đến gần nó, nó ngửi được mùi hương quyến rũ toả ra từ cô nó mới dần hoàn hồn lùi lại mấy bước. -Nó: A...c...ô... -Cô: Nè...em lại suy nghĩ đi đâu vậy hả? Đứng một chỗ mà cũng mất hồn được sao -Nó: Dạ...dạ...em Nhìn thấy khuôn mặt ngố tàu của nó đang dần chuyển sang màu đỏ làm cho cô muốn đứng lên bẹo hai cái má kia "Chắc là sẽ mềm lắm". Nhưng cô đã kịp thời kìm ném được suy nghĩ ấy. -Cô: Em có biết tôi kêu em lên đây làm gì không? -Nó: Dạ...dạ...biết -Cô: Biết gì nói cô nghe nào. Cô đưa đôi mắt nhìn nó với một cái nhìn đầy thích thú "Trêu chọc đứa nhỏ này cũng giải stress ghê" -Nó: Dạ...tại em không học bại ạ -Cô: Vậy nói cho cô nghe sao lại không học bài? Có phải là lo yêu đương không? -Nó: "Đúng là do yêu đương cô mà em không ngủ được" Dạ đâu có đâu -Cô: Trẻ ngoan không được nói dối nha. Từ trước đến giờ cô thấy thành tích của em rất tốt, nay tại sao lại như vậy? Em không khai là tôi gọi cho phụ huynh em đó nha Cô nhìn nó bằng ánh mắt tràn ngập ý cười nhưng nó đang lo sợ nên chẳng thèm để ý. -Nó: Ahiuhiu. Cô đừng gọi cho ba mẹ em. Em sẽ làm mọi thứ cô muốn để chuột lỗi mà Không phải là nó sợ cô gọi về cho ba mẹ nó mà là nó sợ cô cảm thấy nó phiền và thấy nó là một đứa không tốt. Nó luôn muốn mình thật tốt trong mắt cô. Nó nắm tay cô với ánh mắt cún con siêu cấp đằng sau đôi kính cận. Mặc dù cô không thấy được ánh mắt ấy do đôi kính quá dày nhưng nhìn biểu cảm đầy sự hài hước của nó làm cho cô càng thêm thích thú. -Cô: Em nói đó nha -Nó: Dạ...dạ... -Cô: Vậy mỗi cuối tuần đều đến nhà làm osin cho tôi. -Nó: Dạ...dạ...em sẽ đến đầy đủ và đúng giờ. -Cô: Ngoan Cô lấy tay xoa xoa mái tóc ngắn bóng mượt của nó. Cảnh tưởng trong phòng giờ đây hệt như là nữ chủ nhân đang cưng chiều thú cưng của mình vậy. ———@@@@——— Tại nhà cô Trong căn phòng khách khang trang rộng lớn, một người đàn ông tóc bạc màu nhưng vẫn giữ được phong độ của mình và một người phụ nữ đã ngoài trung niên nhưng vẫn mang một nét đẹp quý phái. Hai người vẫn đang uống trà theo một cách rất nhàn nhã nhưng chuyện mà họ đang bàn tới thì không nhàn nhã chút nào. Và hai người họ không ai khác chính là ba mẹ cô, ông Tần Hoàng và bà Cung Như Nguyệt. -Mẹ cô: Chuyện công ty ông tính như thế nào? -Ba cô: Hiện nay công ty vẫn đang thua lỗ rất nghiêm trọng, tôi đã tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể lay chuyển được. -Mẹ cô: Chuyện đến mức này thì chỉ có liên hôn mới cứu được chúng ta thôi. Không thể để công ty mà ba gầy dựng sụp đổ trong tay chúng ta được. -Ba cô: Nhưng chúng ta chỉ có một đứa con gái. Tôi hy vọng con gái của chúng ta sẽ lấy được một người nó yêu và yêu thương nó thật lòng. -Mẹ cô: Thôi chúng ta gác chuyện này sang một bên đi. Tôi đi xuống coi đồ ăn làm xong chưa. Chắc là Giang nhi sắp về rồi. Vừa lúc đó thì tiếng động cơ vang lên trong sân báo hiệu cô đã về nhà. Vừa bước vào thấy ba mẹ mình đã đi công tác nước ngoài về làm cho cô chạy tới ôm họ và làm nũng. -Cô: Con nhớ hai người quá đi à -Mẹ cô: Cái đứa con gái này, đã lớn thế này rồi mà còn làm nũng. -Cô: Lớn nhưng vẫn là con của ba mẹ a~~ -Mẹ cô: Thôi được rồi, mau lên tắm thay đồ đi rồi xuống ăn cơm. Hôm nay mẹ có làm món đậu hủ sốt cà mà con thích đó. Nghe thấy đồ ăn là mắt cô sáng rỡ lên chạy ngay lên lầu mà tắm rửa thay quần áo. ———- Tại bàn ăn, những món ăn đầy đủ màu sắc và hương vị được bày ra làm cho cô nuốt nước bọt không thôi. -Cô: Con mời cả nhà -Ba cô: Ăn từ từ không thôi là nghẹn đó nha con gái. -Mẹ cô: À mà tiểu Giang. Con có bạn trai chưa? -Cô: Con chưa. Con gái của mẹ không sợ ế đâu mà mẹ lo ^^ -Mẹ cô: Lo ăn đi rồi vô phòng tắm soi gương đi nha con gái của mẹ. -Cô: Mẹ này.... ———- Màn đêm buông xuống, vạn vật rơi vào sự tĩnh lặng. Cô đang ngồi xử lí công việc. Cô làm giáo viên nhưng chẳng bao giờ cô soạn giáo án cả. Chưa từng thấy một giáo viên nào mà nhàn hạ như cô, sáng chỉ cần xách giỏ hiệu, mặc đồ hiệu đi lên trường. Chiều chỉ cần hết tiết là ra về ngay, nhiều khi cô có việc gấp muốn về là về được ngay. Cô đi dạy chỉ vì đam mê và vì cô thích đứng lớp thôi chứ cô không thích các công việc liên quan khác và soạn giáo án cũng là một trong số đó. Đang lúc cô giải quyến đến tập hồ sơ còn đang giang dở lúc chiều thì lại bất giác nhớ đến nó. Kể từ khi gặp nó, số lần cô cười cũng đã tăng lên nhiều ngoại trừ ở với ba mẹ. Tuy tính cách cô ôn hoà nhưng cô cũng rất ít khi cười thật lòng, thật vui vẻ như khi ở với nó. -Cô: Không hiểu sao dạo này mình hay nghĩ đến đứa nhỏ đó. Hay thích trêu chọc em ấy. Chắc tại em ấy có những biểu cảm rất đáng yêu đi.
|
Mới đây thôi mà đã đến cuối tuần. Nó không quên lời hứa đã nó đã hứa với cô mà thức dậy thật sớm chuẩn bị một bộ đồ thật đẹp theo style của nó và không quên ngắm mình trước gương thật nhiều lần trước khi đi sang nhà cô làm một công việc thật là cao cả như một tiểu phúc tử bưng trà rót nước bảo gì nghe nấy. Ding...dooong.... Hôm nay ba mẹ của cô phải sang Ý công tác, người giúp việc thì đã đi về quê nên căn nhà rộng lớn nay chỉ còn mỗi cô. -Cô: Ai vậy? Vừa mở cửa ra đã thấy khuôn mặt ngố tàu của nó cười không thấy tổ quốc mà xuất hiện trước mặt mình làm cô rất ngạc nhiên. -Cô: Em đến nhà cô có chuyện gì? -Nó: Em đến để thực hiện lời hứa hôm bữa đó. Em là người lớn, nói lời sẽ...sẽ...không quên. Dạo gần đây công việc bận rộn cô cũng không nhớ được lời hứa của đứa nhỏ này. Vốn dĩ cô chỉ định trêu chọc nó thôi nhưng không ngờ đứa ngốc này lại tưởng thật mà chạy đến đây làm osin. Hôm nay cô ở nhà cũng hơi buồn chán có nhóc này để trêu chọc cũng vui. -Cô: Em vào nhà đi. Nhà cô rộng lắm đó. Mà dạo này cũng chưa lau dọn nữa. Chắc là rất dơ đây. Cô cố tình kéo dài câu nói để trêu chọc nó, nhìn dáng vẻ mặt cắt không còn giọt máu và dáng vẻ đau khổ của nó mà làm cô thật muốn cười. -Nó: K...hông...sao. Em có thể làm được -Cô: Chắc em cũng hay thường xuyên làm việc nhà lắm ha Đến bây giờ cô vẫn tưởng nó là người giúp việc. -Nó: Dạ cũng thường xuyên ạ. Khi không có ai ở nhà em cũng hay làm việc nhà lắm. Vừa vào cửa cô đã ngồi ngay trên ghế sofa và bắt đầu sai vặt nó. -Cô: Em ăn sáng chưa? -Nó: Dạ chưa. Cô ăn chưa? Hay để em đi mua gì đó cho cô ăn nha -Cô: Không cần phức tạp vậy đâu. Em nấu đi -Nó: Dạ? Em nấu? O.O -Cô: Ừ. Chứ chẳng lẻ tôi nấu -Nó: Nhưng mà....em chỉ biết chiên cơm với trứng thôi à -Cô: Cũng được. Cuối cùng thì nó vẫn phải lầm lũi vào nấu cơm chiên trứng cho cô ăn. Bữa cơm đầu tiên nấu cho người mình yêu ăn không thể nào sơ xài được. Nên nó đã quyết tâm chiên một cái trứng thật đẹp cho cô. Trong lúc nó đang loay hoay dưới bếp thì tiếng động cơ xe bên ngoài vang lên. Hai người bước xuống xe là hai người đã rời đi từ sáng sớm và đáng lẻ ra giờ đây họ phải đang ở nước Ý xa sôi. -Cô: Ủa? Ba mẹ, hai người sao lại quay về rồi -Mẹ cô: Hợp đồng bị huỷ rồi -Cô: Sao vậy? -Ba cô: Không có gì đâu. Chỉ là một chút trục trặc thôi. Mùi gì thơm vậy? Vừa lúc đó thì nó bưng đĩa cơm trứng đi ra, trong lúc đi ra còn hát nghe thật yêu đời. -Mẹ cô: Đứa nhỏ này là ai đây? -Nó: Dạ cháu là Âu Dương Hi. Chào bác ạ ^^ -Cô: Em ấy là học sinh của con. Hôm nay qua đây phụ giúp việc nhà -Mẹ cô: Nhà mình có thiếu người giúp việc đâu mà con lại sai bảo đứa nhỏ như vậy. Nó nhìn mẹ cô bằng ánh mắt cảm kích, bắt đầu một niềm hy vọng cô sẽ không bắt nó lau hết ngôi nhà bự chảng này. -Cô: Em ấy làm sai phải bị phạt mới được -Nó: *Khóc một dòng sông* -Ba cô: Thôi hai đứa ở đây chơi với nhau đi. Chúng ta lên lầu đây. -Nó: Dạ cháu chào bác. -Nó: Cô ăn đi a~~ -Cô: Em cũng ngồi ăn đi. Ăn xong nhớ lau nhà đó. Nhà của cô không rộng lắm đâu ^^ Nó nhìn căn biệt thự không rộng lắm của cô mà khóc thầm. "Như thế này mà không rộng vậy sao mới là rộng đây" -Nó: ahiuhiu. Dạ -Cô: Ngoan Cô lấy tay xoa xoa đầu nó rồi bước đến phòng khách ngồi xuống tiếp tục xem tv. Còn nó sau khi dọn dẹp hết đống chén đĩa thì nhanh chóng thi hành công việc lau dọn nhà cửa. Phòng đầu tiên mà nó lựa chọn để bắt đầu là một căn phòng có cánh cửa lớn màu trắng. Vừa mở cửa ra đập vào mũi nó là mùi hương quen thuộc của cô làm cho nó nhanh chóng nhận ra phòng này là của ai. Căn phòng mang màu sắc chủ đạo là màu trắng, với đầy đủ tiện nghi tạo cho người ta cảm giác như đây như là căn phòng của một vị công chúa vậy. Nó đưa mắt tò mò nhìn xung quanh phòng cô và không ngừng cảm thán. -Nó: Quaoo. Bàn trang điểm bự ghê, nhiều sản phẩm dưỡng da quá nè. Hèn chi cô đẹp ghê. Cô còn có nguyên một phòng để chứa đồ, hèn chi cô fashion ghê, mỗi ngày một style khác nhau. Sau một hồi nhìn ngắm và khám phá, nó nhanh chóng bắt tay vào công việc. Keng...ầm...bịch...bịch.... Nhưng khi dọn đến bàn làm việc của cô do không để ý nên nó đã làm rơi một cái khung ảnh và một số thứ trên bàn nên tiếng động hơi lớn. Nó nhìn tấm hình cô và một người đàn ông có cử chỉ rất thân mật thì rất tò mò người đó là ai. -Nó: Chết rồi. Ủa mà...? Không để cho nó kịp suy nghĩ thì cửa phòng bật mở và một cái tát như trời dáng in lên trên khuôn mặt trắng hồng của nó. -Cô: Cút ngay. -Nó: C...ô...cô. E...m...em xin lỗi. Em... -Cô: Tôi không muốn nghe Nó ôm mặt đau đớn nhìn cô, không phải nó đau vì cái tát mà nó đau vì người nó yêu nay không nói đạo lý mà đã tặng nó một cú trời dáng. Cho dù nó làm sai nhưng cô cũng phải cho nó nói một lời giải thích chứ. -Nó: Cô... -Cô: TÔI BẢO CÚT Cô cẩn thận nhặt khung ảnh và từng mảnh vỡ lên như thể đó làm một bảo vật rất trân quý. -Nó: Để em giúp cô -Cô: BIẾN ĐI. Từ nay tôi không muốn nhìn thấy cô nữa. Ba mẹ cô thấy thế thì cũng vào khuyên can nó đi ra ngoài để cô có sự riêng tư. -Nó: Cháu thật sự là không cố ý. Nó cuối đầu buồn bã làm cho hai người lớn cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương. -Mẹ cô: Không phải tại cháu đâu. Do đó là tấm ảnh duy nhất của người yêu cũ của Giang để lại nên nó phản ứng hơi quá thôi. -Nó: Người yêu cũ? -Ba cô: Ừ. Tiểu Giang từng yêu một người rất say đắm đến mức khi đó ta không cho hai đứa lấy nhau nhưng nó vẫn kiên quyết đi theo thằng ấy. Nhưng cuối cùng thì... -Nó: Thì sao ạ? -Mẹ cô: Thằng đó bỏ đi mà không nói một lời từ biệt nào. Đến bây giờ Tiểu Giang vẫn nghĩ rằng thằng đó có nỗi khổ tâm và vẫn đợi nó quay về mặc cho chúng ta thúc giục nó kiếm tìm một tình yêu mới. -Ba cô: Thôi trễ rồi cháu cũng về nhà đi. Khi nào rãnh thì cứ đến nhà chúng ta chơi. -Nó: Dạ. Hai bác con về. Trước khi về nó vẫn nhìn cánh cửa phòng đang đóng kín của cô mà lưu luyến một lúc lâu. -Mẹ cô: Hình như đó là đứa con duy nhất của nhà Âu Dương? -Ba cô: Đúng rồi. Tuy nó ít xuất hiện trước công chúng nhưng tôi có gặp qua một lần nên vẫn còn nhớ. -Mẹ cô: Đứa bé đó hình như rất để ý con gái chúng ta -Ba cô: Tôi thấy nó cũng rất chân thành. Nhưng mà bà cũng biết rồi đó con gái của chúng ta thì hơi cổ hủ. -Mẹ cô: Tôi nghĩ rằng nếu muốn nó quên thằng đáng chết kia thì phải tìm một người yêu thương nó thật lòng. Và tôi đã có người hài lòng. -Ba cô: Ý bà là... ———- Nó bước trên đường mà lòng nặng trĩu. "Thì ra cô đã có người để thương để nhớ. Dù người ta có phụ cô nhưng cô vẫn một mực chung thuỷ với tình yêu của mình. Cũng giống như em, dù biết rằng cô sẽ không thích em, sẽ không đáp lại tình cảm của em nhưng vẫn ngu ngốc mà lao vào. Cô làm em thật ghen tỵ với người ấy. Ghen tỵ với tình cảm mà cô dành cho người ấy. Và cũng ghét người đó vì làm cho người em yêu phải đau khổ."
|