Tình Yêu Ngang Trái
|
|
Hôm nay là một ngày đẹp trời, gió ngát xanh. Một lễ cưới nho nhỏ được diễn ra dưới sự chứng kiến của gia đình hai bên. Trên tường tên cô dâu là Tần Vũ Giang và chú rể là Âu Dương Hi lấp lánh đỏ rực làm cho mọi người không thể không nhận ra đây là lễ cưới của ai. -Mẹ nó: Đám cưới tổ chức đơn sơ như thế này thật làm chúng tôi ngại quá -Ba cô: Đó là mong muốn của con gái chúng tôi mà. Chúng tôi phải cảm ơn ông bà thông gia mới đúng
Chắc các bạn đang thắc mắt tại sao đám cưới này lại đến nhanh chóng và dễ dàng như thế đúng không. Nó không hề dễ dàng đâu. Sau một hồi đòi sống đòi chết, với lí do gia đình nhà họ Âu đã giúp đỡ và khoảng nợ lớn nợ nhà họ Âu nên mẹ của cô đòi sống đòi chết bắt cô gả cho nhà họ Âu và nhà họ Âu chỉ có một đứa con và đương nhiên nó chính là đối tượng hôn nhân của cô. Lúc đầu cô cự tuyệt rất quyết liệt, nhưng nhìn thấy mẹ mình và công sức của ba mình đã bỏ ra cho công ty nên cô đành phải cắn răng chấp nhận cuộc hôn nhân này. ——- Phòng thay đồ Nó ngồi đó với ánh mắt suy tư và khuôn mặt buồn bã. Hôm nay nó vẫn như mọi ngày, vẫn cái kính cận to đùng và khuôn mặt ngố tàu chỉ khác là hôm nay nó mặc bộ vest trắng của chú rể làm cho nó thêm phần chững chạc và trang trọng.
Ba nó mở cửa bước vào thì thấy nó như vậy cũng chạnh lòng. Ông biết có thể cuộc hôn nhân này là một sai lầm và có thể gây ra tổn thương rất lớn cho nó nhưng cuộc hôn nhân này cũng có thể là một bước khởi đầu tốt đẹp cho hạnh phúc của nó. Nên ông muốn đánh cuộc, đánh cuộc nó sẽ có được hạnh phúc và dù cho ra sao đi nữa nó cũng được sống bên cạnh người nó thương yêu. Ông biết nó là một người kiềm chế cảm xúc rất tốt, nếu ông không làm như vậy thì có thể nó sẽ mãi mãi yêu thầm cô nên ông muốn giúp đứa con duy nhất, đứa con ngu ngốc này của mình một chút.
-Ba nó: Đừng lo lắng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi -Nó: Có phải là con không nên chấp nhận cuộc hôn nhân này phải không ba? Nhìn cô ấy có vẻ không vui -Ba nó: Ta tin rằng với sự chân thành của mình con có thể cảm động được cô bé ấy. -Nó: Vâng. Con sẽ cố hết sức, con tin tưởng mình có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy. -Ba nó: Tốt lắm, thế mới là con của Âu Dương Chánh Phong này chứ. *vỗ vai động viên*
Cuối cùng thì giờ cử hành hôn lễ cũng đã đến. Nó đứng bên cạnh cha xứ chờ người con gái nó yêu xuất hiện mà lòng nao nức. Cô được cha cô dẫn lên thảm đỏ, mặt cô lạnh tanh không cảm xúc dưới lớp khăn che mặt. Hôm nay cô thật mỹ lệ với chiếc áo cưới trắng tinh khôi, tà váy dài phủ xuống mặt đất như một vị tiên nữ hạ phàm. Trên tay cô cầm đoá hoa hồng đỏ như màu máu càng làm tô điểm vẻ đẹp của cô. Mỗi bước cô đi đều làm cho mọi người trầm trồ và con tim nó đập liên hồi. -Ba cô: Ta giao con gái lại cho con. Hãy chăm sóc tốt cho nó. -Nó: Vâng. Con sẽ chăm sóc cho cô ấy -Nó: Cô thật là đẹp Nó nhìn cô chân thành khen ngợi, ánh mắt lấp lánh ánh lên sự hạnh phúc nhưng đáp lại nó chỉ là sự lạnh lùng không nói một tiếng nào của cô. Sau khi tuyên hệ, trao nhẫn cưới và tiếp đãi khách xong xuôi thì buổi tiệc cưới cũng đã kết thúc.
Nó ngồi trong phòng cưới của hai người nhìn chiếc nhẫn mà cười ngây ngô mãi không thôi. "Hehe. Cuối cùng cũng có nhẫn rồi" "Mình được gần cô rồi" "Hạnh phúc quá đi...Ki-mo-chi >.<"
Cạch...- Cửa phòng tắm mở ra Cô bước ra từ trong phòng tắm với bộ áo choàng tắm quyến rũ và trên tay là chiếc khăn tắm đang lau lau mái tóc mềm mượt của mình làm cho nó suýt chút nữa là phun máu mũi. -Nó: A...ừm...c...ô...em...em có chuẩn bị thức ăn. Cô ăn đi kẻo đói. Em đi tắm đây Nói rồi nó chạy ù vào phòng tắm không để cô ừ hử gì cả. -Cô: Mình đáng sợ như vậy sao?
Vừa lau tóc cô vừa đánh giá căn biệt thự này. Đây là căn biệt thự mà mẹ nó mua cho hai người, với lí do là muốn cách xa hai người một chút để hảo hảo bồi dưỡng tình cảm với lão công của mình. Cách trang hoàng cùng bài trí của ngôi biệt thự đều theo sở thích của cô, có thể thấy rằng nó đã dày công chuẩn bị như thế nào. Những đồ vật trang trí đều là những món đồ được bài trí dựa theo tiêu chuẩn của cô. Chẳng hạn như chiếc giường mà cô đang ngồi, từ độ mềm mại đến kích cỡ cũng làm cho cô rất hài lòng.
-Nó: Cô...cô...cô ơi Tiếng kêu của nó làm cho cô ngừng lại việc xem xét ngôi biệt thự. -Cô: Có chuyện gì? -Nó: Cô có thể lấy đồ dùm em không? Em quên mất T.T Dù là nó và cô đều là con gái nhưng mà bước ra trước mặt cô với một chiếc khăn tắm thì rất là ngượng ngùng nha. Cũng tại nó lúc nãy hấp tấp quá nên quên mất đem đồ vô
Cô không nói gì mà trực tiếp bước về phía phòng thay đồ. Đồ đạc của hai người đã được chuyển tới từ mấy ngày trước. Căn phòng rộng lớn nhưng đa số đều là đồ của cô, đồ của nó chỉ có một cái tủ nho nhỏ mà thôi. Cô nhanh chóng bước đến chiếc tủ của nó mà mở ra, bên trong là những chiếc áo thun đầy đủ màu sắc và quần short. Nhìn tủ đồ ít ỏi đến đáng thương của nó mà cô âm thầm hạ quyết tâm sẽ mua cho nó một vài món đồ. Tuy rằng cô giận nó vì làm bể khung hình của mình nhưng cô cũng không phải là một người vô tâm.
Sau khi chọn cho nó một cái áo thun và quần ngắn thì cô nhanh chóng bước đến đưa cho nó.
Cạch...-Cửa phòng tắm một lần nửa bật mở, nó bước ra với chiếc kính cận đã bị mờ bởi hơi nước, do nó không quen bỏ kính trước mặt người khác nên nó đeo luôn kính để tắm. -Cô: Ngồi đi, tôi có chuyện muốn nói với em -Nó: Em nghe đây. Cô muốn nói gì? -Cô: Tôi cho rằng cuộc hôn nhân này là sai lầm. Câu đầu tiên của cô đã trực tiếp đánh nó rớt từ thiên đường xuống địa ngục, con tim nó lại nhói lên nhưng nó vẫn giữ bình tĩnh để nghe cô nói. -Nó: Nên? -Cô: Tôi mong rằng cuộc hôn nhân này sẽ được chấm dứt sau hai năm tới. Từ bây giờ tới lúc đó tôi muốn rằng chúng ta giữ khoảng cách và không thể công khai với mọi người. -Nó: Cô không thể cho em một cơ hội sao? Em tin rằng mình có thể cho cô một cuộc sống hạnh phúc mà
Nó nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết, cô cũng có chút động lòng nhưng cô đã dằn lòng mình lại, không cho phép mình mềm lòng với nó.
-Cô: "Mình đã có người mình yêu rồi, không thể mềm lòng được." Tôi lặp lại một lần nữa. Tôi không thích con gái và tôi cũng đã có người yêu rồi. Em đừng ôm hy vọng nữa
-Nó: Thật sự là không thể sao cô?
Nó hỏi coi trong cơn tuyệt vọng, chỉ mong rằng tất cả lời nói của cô ban nãy chỉ là nói đùa thôi. Nhưng....
-Cô: Tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Tôi không thích con gái và cũng sẽ mãi mãi không thích em. Tôi mệt rồi, em ra phòng khác ngủ đi
Nó lẳng lặng bước ra ngoài phòng khách với một trái tim đã chết. Nó tu từng ngụm từng ngụm rượu nhưng nó vẫn không thể say được, đây là lần đầu tiên nó uống rượu và cũng là lần nó đau đớn như muốn chết đi. Và rồi một đên dài cứ thế trôi qua.
|
|
hãy để cho nhân vật chính có lòng tự trọng 1 chút. đừng quá quỵ lụy
|
Một buổi sáng lại đến, nó thức dậy thật sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cô. Dù chỉ là một món trứng chiên đơn giản nhưng nó chứa đựng tất cả tình cảm của nó bên trong.
Cô vừa bước xuống lầu đã thấy nó đang tất bật chuẩn bị thức ăn trong bếp nhưng cô không quan tâm mà lướt qua phòng bếp để đi đến trường. Dù hai người cùng một điểm xuất phát và cùng một điểm đến nhưng cô lại không muốn nó đi chung bởi vì cô không muốn ai biết được mối quan hệ của hai người.
Sau khi chuẩn bị bữa sáng xong thì nó ngồi chờ cô, nó cứ chờ, chiếc đồng hồ cứ thế trôi qua nhưng cô vẫn chưa xuống. Nó ngây ngốc chờ đợi mà không biết rằng cô đã rời đi từ lúc nào. Sau khi thấy đã trễ giờ nó sợ cô ngủ quên nên nhanh chóng chạy lên phòng tìm cô nhưng thứ nó thấy chỉ là một căn phòng vắng lặng. -Nó: Haizzzz. Mày thật là ngu ngốc mà, chắc gì cô đã muốn nhìn thấy mặt mày mà mày còn hi vọng cô ăn bữa sáng do mày nấu.
Nó lặng lẽ đóng cửa phòng rồi phóng xe đến trường.
Ngôi trường vẫn náo nhiệt như thế, từng tốp học sinh nối đuôi nhau tiến vào cổng trường. Vừa bước vô trường thì nó đã gặp Khang đang ức hiếp một nữ sinh yếu đuối nên lòng anh hùng nổi dậy nó tiến tới giúp đỡ bạn nữ sinh đó. -Nó: Nè. Vương Khang, cậu là con trai sao lại ức hiếp một đứa con gái như vậy -Khang: Đây là chuyện của tôi. Một đứa nam không ra nam nữ không ra nữ như mày mà cũng đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Nếu mày còn lo chuyện bao đồng thì đừng trách tao
Nói rồi Khang dùng lực đẩy nó ra làm cho nó không phòng bị mà ngã xuống đất. Khang cùng đồng bọn lại tiếp tục trêu chọc cô nữ sinh ấy, nó nhanh chóng đứng dậy mà chắn trước mặt cô gái. -Nó: Mau biến đi không thì tao báo dám thị đó -Khang: Mày đã cứng đầu như vậy thì cũng đừng trách tao. Tụi bây xử nó
Tụi đàn em của Khang từng bước từng bước tới gần hai người. Cô gái thậg sự lo lắng cho an nguy của nó, cô không muốn mình mà đứa ngốc này phải mất mạng. -Nữ sinh: Nè. Cậu mau chạy đi, kệ tôi -Nó: Không được. Tôi sẽ bảo vệ chị.
Cùng lúc mấy tên đàn em của Khang xông vào định cho nó no đòn nhưng do cơ thể siêng năng tập gym mỗi ngày và một chút võ thì nó đã có thể chật vật hạ được bọn chúng. Nhưng không ngờ Khang bất ngờ xuất hiện và giáng một cú trời giáng vào gương mặt của nó và đôi kính dày cộm của nó cũng bay đi theo lực của cú đấm ấy. Nó cận rất nặng nên mất kính như mất đi tầm nhìn, rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến nó bị đập te tua. Vì danh tiếng cũng như thế lực của Khang ở trường nên không ai dám ngăn cản hay báo thầy cô cả. -Khang: Tao đã cay mày từ vụ cô Giang rồi, nay cũng là mày tự chuốc lấy. Đi thôi tụi bây
Sau khi đám của Khang rời đi thì cô gái mới được thả ra mà bò tới bên cạnh nó, toàn thân nó toàn là máu làm cho cô gái hoảng loạn không thôi, cuối thì có mấy bạn nam giúp cô gái đưa nó đi bệnh viện.
————— Bệnh viện Nó vừa mở mắt ra thì đập vào mắt nó là một màu trắng và mùi thuốc sát trùng nồng nặc làm cho nó phải nhíu mày. Do kính nó đã bị vỡ nên không thể thấy rõ được mọi thứ ngoài bán kính 1m -Cô gái: Cậu tỉnh rồi sao? -Nó: Cô là ai? -Cô gái: Tôi tên là Hướng Thanh Lam, tôi là người cậu đã cứu đó. Nhân tiện đây cũng cảm ơn cậu vì đã cứu tôi. -Nó: Không có gì đâu. Ai tôi cũng sẽ như vậy thôi. Mà sao chị lại bị đám thằng Khang ức hiếp vậy? -Lam: Hắn thích tôi nhưng tôi không muốn nên ngày nào hắn cũng đến trước cổng chặn đường tôi. Cũng tại tôi mà cậu bị như thế này, thành thật xin lỗi -Nó: Không có gì đâu, chị đừng cảm thấy áy náy. Khi nào rãnh chị mời tôi một bửa cơm là được rồi. -Lam: Nhất định rồi. Mà nãy giờ quên hỏi tên cậu là gì? -Nó: Tôi tên là Âu Dương Hi, chị cứ gọi tôi là Hi được rồi -Lam: Oki. Tiểu Hi. Mà kính của cậu bị nát rồi, tôi biết cậu cận rất nặng nên đã đặt cái khác rồi, ngày mai tôi sẽ đưa cho cậu -Nó: Cảm ơn chị nha ^^ -Lam: Không có gì, đây là số điện thoại của tôi. Rãnh thì nói tôi tôi sẽ dẫn cậu đi ăn. Giờ tôi phải về rồi, tôi gọi người nhà cậu rồi chắc họ sẽ đến sớm thôi -Nó: Chị cứ về đi, em chỉ bị thương nhẹ thôi mà tự em lo được -Lam: Nhớ giữ gìn sức khoẻ, tôi về đây. Pp ———- Sau khi Lam rời đi thì nó nhàm chán nằm trên giường bệnh nghịch tv. Bỗng cửa phòng bật mở, cô bước vào trên tay là một tô cháo. "Ể? Giờ này rồi mà còn ai đến thăm mình vậy?" -Cô: Sao lại thành ra như thế này?
Cô nhìn toàn thân nó đều quấn băng gạc thì bỗng nhiên có chút đau lòng nhưng cảm giác ấy được cô lờ đi một cách nhanh chóng. -Nó: Là cô hả? Xin lỗi cô do em không có mắt kính nên không thấy cô ^^ Nó đang định bước xuống giường lấy ghế cho cô ngồi thì bị cô cản lại -Cô: Lo mà nằm yên ở đó đi, tôi có thể tự lo được. Ăn cháo đi -Nó: Dạ -Cô: Tại sao lại đánh nhau? -Nó: Dạ...dạ....tại vì em muốn giúp cô gái đó -Cô: Là cô gái bước ra từ phòng bệnh hồi nãy? -Nó: Vâng
Không hiểu sao khi có một cô gái gần nó thì cô cảm thấy thật không thoải mái, cứ như là cô gái ấy sẽ cướp mất nó vậy. Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ thì nó bước xuống giường nhưng do không nhìn thấy rõ nên nó đụng vào cạnh giường mà ngã xuống. Những tưởng nó sẽ đáp xuống với đất mẹ thân yêu nhưng không, nó đã được cô kéo lại và giờ đây tầm nhìn của nó rõ hơn bao giờ hết. Trước mắt nó là khuôn mặt đẹp không tỳ vết của cô làm cho con tim bé nhỏ của nó đập nhanh không tưởng. -Cô: Sao không nằm yên trên giường đi -Nó: Dạ....dạ....em...em muốn đi wc -Cô: Đi thôi. Tôi giúp em -Nó: Dạ...dạ...không cần đâu -Cô: Đừng có bướng nữa, em nghĩ chân em có thể đi được tới wc sao?
Nó biết không có kính thì nó không thể làm gì được nên đành để cô giúp mình.
|
Trời đã bắt đầu vào thu, từng cơn gió cuốn những chiếc lá vàng muôn nơi tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp và lãng mạn. Sau những ngày được cô chăm sóc thì nó đã khoẻ hơn và được xuất viện. Hiện giờ nó đang nằm thảnh thơi ăn snack như con mèo lười trên chiếc ghế quý phi yêu thích của mình và đang xem hoạt hình. Cuộc sống thật là hạnh phúc biết bao. Nhưng sự thảnh thơi của nó đã bị phá vỡ bởi cú đánh trời giáng của bạn Minh thân yêu và cú hét thất thanh xuất hiện. Áaaaaaaaaa -Nó: Mày...mày chơi gì kì vậy thằng chó -Minh: Chơi bạn không nên chửi bạn nha. Tụi tao chép bài cho mày cực khổ mà mày ngồi đây ăn bánh uống nước thảnh thơi là sao hả thằng quỷ. -Nó: Tao chỉ là relax chút xíu thôi mà. Mai là tao đi học rồi -Minh: À mà bữa giờ mày nghỉ có chị gì đó xinh xinh tìm mày hoài luôn đó
Kể từ lúc nó xuất viện thì do sự ăn ngủ quá độ nên nó đã quên rằng là phải gọi điện cho chị Lam. Nay Minh nhắc thì nó mới chợt nhớ đến chị
-Nó: Chết...tao quên mất -Minh: Nè...quen được chị xinh đẹp vậy mà không giới thiệu là sao -Nó: Muốn hơm? *ánh mắt gian tà* -Minh: Muốn...muốn...muốn -Nó: Mơ đi -Minh: Đồ choá Hai đứa cứ đùa giỡn mà quên cả thời gian. ————- Tại sân trường Hôm nay nó định dậy thật sớm để rủ chị Lam đi ăn sáng và tạ lỗi. Nhưng đời không như là mơ, sau một thời gian ăn no ngủ kĩ thì nó đã tự hình thành một thói quen ngủ trễ dậy trễ. Và giờ đây nó chỉ có thể phóng thật nhanh đến trường và xuống căn-tin mua cho Lam một hộp sữa. Lúc đầu chỉ định mua hai hộp cho nó và Lam nhưng khi mua thì lại nhớ đến gương mặt cô và thói quen bỏ bữa của cô nên nó mua nguyên một lốc. Nhưng sau khi mua xong thì nó lại sợ cô biết là của mình nên không nhận. "Mình lén bỏ trên bàn cô chắc cô sẽ không biết là mình mua đâu" Sau khi tự động viên bản thân thì nó nhanh chóng chạy đến phòng dành cho giáo viên và đặt hộp sữa ngay ngắn trên bàn cô. -Nó: Phù...may là cô chưa đến. Ê...ê..chị Lam Nó ngẩn đầu lên thì thấy Lam lướt qua nên cất tiếng gọi nhưng Lam dường như lờ đi tiếng gọi của nó. Nên nó phải đuổi theo. -Nó: Chị...chị ơi. Chậm thôi... -Lam: Có việc gì? -Nó: Chị ơi...xin lỗi mà. Chị cho em xin lỗi, đừng giận em nữa mà -Lam: Hứ... -Nó: Thôi mà em có mua sữa cho chị nè *Cười tít mắt*
Lam nhìn thấy nụ cười của nó thì mặt đỏ tim đập lòng nôn nao xao xuyến. -Lam: Hứ. Sữa thì nhận nhưng mà vẫn giận đó -Nó: Được rồi...được rồi...em biết lỗi rồi mà. Chị uống đi ^^
Hai người cứ vô tư đùa giỡn nhưng không ngờ được rằng hình ảnh đó đã được cô chứng kiến. Hành động của nó trong mắt cô là sự cưng chiều còn Lam là sự nũng nịu đối với người yêu làm cho cô cảm thấy thật khó chịu. -Cô: Hừ...đã kết hôn rồi mà con lăng nhăng. ———— Hôm nay lớp nó có tiết đầu là tiết của cô. Mấy tháng trở lại đây cô đã thay đổi hình tượng lạnh lùng hơn nên chẳng ai dám chọc cô. Nhưng hôm nay không biết được rằng có kẻ chán sống nào mà lại đụng trúng cô làm cho cô bước vào lớp nó như một tảng băng di động làm cho con dân trong lớp không tránh khỏi phải rùng mình. -Viên: Hôm nay sao trời lạnh quá -Bình: Không phải trời lạnh mà là nhiệt độ đang dần hạ xuống. -Minh: Tụi bây thật to gan. Tụi bây có muốn lên bảng hết cả lũ không? Minh vừa dứt lời thì khẩu dụ của thái hậu đến truyền ngay tên của đám tụi nó. -Cô: Viên, Bình, Minh....và Hi lên trả bài -Viên: Miệng mày mới ăn mắm tôm hả thằng quỷ -Bình: Bà mà ăn trứng thì bà sẽ xử đẹp mày Nó trong trạng thái nằm im cũng lãnh đạn đang ngơ ngác mà khóc trong lòng. May là nó học cũng là dạng có top này kia nên nó dễ dàng vượt qua, nhưng đám bạn của nó thì khác -Viên: Cíu... -Minh: Cíu tao bạn hiền -Bình: *Ánh mắt van xin tha thiết* Vừa lúc nó đang đọc đáp án cho ba người kia chép thì lỗ tai nó bị xách lên -Nó: Á...á...đau...đau -Cô: Hay cho em Âu Dương Hi. Trong giờ của tôi mà còn dám giở trò. -Nó: Aa..a...cô tha..tha cho em. Em không dám nữa đâu -Cô: Đi qua góc kia đứng cho tôi. Cuối giờ tôi sẽ xử em -Nó: Dạ Nó lũi thủi đi tới góc bên bàn giáo viên đứng úp mặt vào tường trông thật tội nghiệp. -Cô: Còn ba em. Về học bài lại đi, hôm sau tôi sẽ kiểm tra lại
Vừa nghe cô nói ba người đang rung như cầy sấy trên kia như rút bỏ được gánh nặng mà vâng vâng dạ dạ lật đật chạy yên về chỗ mặc cho người bạn thân yêu vì mình mà hi sinh giờ đây không biết số phận sẽ ra sao. "Tao nguyền rủa tụi bây....."
Đứng suốt 30p làm chân nó đã bắt đầu hơi mỏi, đang lắc lắc cái mông cho bớt mỏi thì một cây thước in nhẹ vào mông nó. -Nó: Ui da -Cô: Đứng im -Nó: Nhưng mà em mỏi *đôi mắt rưng rưng* -Cô: *Không quan tâm, tiếp tục giảng bài* "Đáng đời, cho chừa cái thói lăng nhăng."
|