Tình Yêu Ngang Trái
|
|
Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ. Tại mấy hôm nay wattpad của mình bị lỗi gì đó không thể truy cập được. Hôm nay mình vô lại được thì lại bị mất chap truyện mình đã viết từ trước nên mình phải viết lại. Mọi người thông cảm nha. ———— Nó vừa tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau. Tâm trí mơ hồ cứ nghĩ rằng mình đã đứng trước cửa sổ một đêm nên đi lên giường ngủ lúc nào không hay. Vừa may hôm nay không phải đi học nên muốn ngủ thêm một giấc nữa.
Đang lúc nó chuẩn bị đánh một giấc dài tới sáng ngày hôm sau nữa thì cô mở cửa phòng bước vào. -Cô: Dậy đi. Em mới ngất đi đó, không ăn sáng nữa thì thân thể ngày càng suy yếu đó -Nó: Hể? -Cô: Nhìn cái gì? Mau đi đánh răng đi rồi ăn sáng. Nó nhìn cô hôm nay thật khác lạ. Bình thường bữa sáng nó dậy sớm làm cô đâu thèm ăn, chỉ toàn một mình nó ăn phần của hai người mà nay cô lại chủ động kêu nó dậy ăn sáng. Có phải là nó đang mơ không. Nó đang định nằm xuống ngủ tiếp thì cô đã nhanh tay nắm lấy cái tai xinh xinh của nó mà xách lên làm cho nó biết mình không phải đang mơ. A...aa....aaa...đau...đau -Cô: Còn không dậy? -Nó: Dạ...dậy...đau...đau...cô bỏ em ra -Cô: Ngoan Cô xoa đầu tóc rồi xù của nó như một chú cún con. Bộ dạng mới tỉnh dậy của nó thật đáng yêu làm cho cô không thể rời tay.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì nó trong một bộ đồ thể thao thoải mái mà xuất hiện trước bàn ăn. Cô thì đang ngồi vừa check mail vừa xem bản tin tài chính. -Nó: Hôm nay cô không đi làm sao? -Cô: Bận nên nghỉ. Cũng không có tiết *Lại là dáng vẻ thờ ơ đó * Nó không hỏi nữa mà tiếp tục ăn bữa sáng mà bác quản gia làm cho mình. -Bác quản gia: Đây là một số điểm du lịch mới nhất hiện nay. Mời cậu xem qua Nó nhận lấy tập văn kiện của bác quản gia. Sau khi cảm ơn thì lại tiếp tục công việc ăn uống nhưng lại kèm theo lật xem những địa điểm du lịch mà mình sắp đến. -Cô: Em muốn đi du lịch? -Nó: Vâng. Dù sao em cũng cần một chút thời gian để suy nghĩ lại một số việc Nó chăm chú vừa ăn vừa coi mà không biết rằng sắc mặt người ngồi bên cạnh thiệt là khó coi. -Cô: Không cho đi -Nó: Hể? 0.0 -Cô: Thời gian này tôi hơi bận. Em chờ dịp khác đi -Nó: Thì em đi một mình vẫn bình thường mà Nó ngơ ngác hỏi cô làm cho cô muốn cốc vào cái đầu ngu ngốc ấy. Rõ ràng là cô đã nói như vậy rồi mà vẫn cố tình không chịu hiểu. -Cô: Nói chung là không được đi. -Nó: Hể? Tại sao? -Cô: Em còn yếu môn của tôi lắm. Nhân lúc bị cho nghỉ học thì rèn luyện thêm đi Vừa nghe cô nói nó như bị sét đánh ngang tai. Đã được nghỉ học mà không thể đi du lịch đã vậy còn phải ở nhà làm bài tập. Rõ ràng học lực của nó ở môn của cô đâu có thấp đâu. Cũng dạng khá khá chớ bộ. -Nó: Nhưng...nhưng -Cô: Không có nhưng nhị gì cả. Bắt đầu từ tối nay tôi sẽ phụ đạo cho em. -Nó: Vậy còn chuyến du lịch của em? -Cô: Khi nào tôi cảm thấy em đã đạt yêu cầu thì sẽ cho em đi -Nó: "Sao mình có cảm giác như là mụ dì ghẻ và nàng tấm vậy nè. Ahiuhiu, chuyến du lịch của tui" Nhìn mặt nó mếu mếu sắp khóc vì đau khổ bị vụt mất chuyến du lịch thì cô cảm thấy rất đáng yêu. Không ngờ rằng nhóc nhà mình có thể có những biểu cảm phong phú như vậy. Không phải cô không muốn cho nó đi mà vì cô sợ nó đi rồi, ra thế giới bên ngoài nhiều cô gái xinh đẹp, nhiều hoa thơm của lạ nó sẽ bị siêu lòng và sẽ không cần cô nữa. Nó còn nói rằng nó sẽ suy nghĩ về một số chuyện nên cô lo sợ nó sẽ một đi không trở lại nên cô nhất quyết không cho nó đi một mình, khi nào sắp xếp được công việc cô sẽ đi với nó. -Cô: Lo mà ăn đi. Em gầy lắm rồi đó. Còn tập này thì tôi sẽ tịch thu Cô ôm tập văn kiện của nó đi mà lòng nó đau như cắt. -Nó: *Khóc một dòng sông* T.T Sau khi đau khổ ăn xong bữa sáng thì nó quyết định không ở nhà buồn chán nữa mà sẽ rủ đám bạn đi trẩy hội. Nói là làm nó chụp ngay cái điện thoại nhắn tin với tụi bạn. -Nó: Ê đi đâu chơi không tụi bây? -Bình: Bận ồi. Hôm nay có mấy anh trai tây biểu diễn, mày muốn đi chung hơm?? -Nó: No, thanks -Viên: Hôm nay nhà mình có việc nên không đi được. Hẹn lần sau nha tiểu Hi. -Minh: Hôm nay tao định đi salon tóc. Mày có muốn đi chung luôn không? Nó nhìn lại mái tóc đã bắt đầu dài tới vai của mình rồi quyết định đi chung với Minh -Nó: Ừ đi. Tóc tao cũng dài quá rồi -Minh: Vậy mày chuẩn bị đi. 10p nữa tao qua chở mày đi luôn -Nó: Okeeee -Minh: Cấm lề mề nha chó -Nó: Rồi rồi mày qua là tao lên xe đi liền ————— 10p sau Minh qua nhà nó rồi cả hai cùng xuất phát. Hiện giờ hai người đang dừng chân lại một hair salon cũng bự bự, đây cũng được coi như là một salon có tiếng ở thành phố này. Bước vào bên trong thì ở đây tổng cộng có ba tầng, tầng một và hai là để phục vụ những vị khách bình thường và chỉ chuyên về tạo mẫu tóc. Tầng ba là tầng đặt biệt, dành cho những vị khách vip ở đây. Tầng ba bao gồm cái đãi ngộ đặc biệt chăm sóc da tóc từ a đến z. Từ các dịch vụ như là tạo mẫu tóc, chăm sóc da, spa,.... Tầng ba đều có đủ. Vì nhà Minh cũng có điều kiện với cậu rất thích làm tóc ở đây nên khi hai người vừa mới bước vào đã được dẫn thẳng tới tầng ba. Hai người ở trên tầng nhanh chóng bước tới để tư vấn cho hai người. Người nữ mặc một bộ trang phục rất trang nhã và cũng rất chững chạc, cô mang một nét đẹp dịu dàng, tạo cho người ta cảm giác thoải mái khi tiếp xúc. Người nam thì lại hoàn toàn trái ngược, mang bộ dạng của một tiểu mỹ thụ. Với chiếc áo sơmi hoa đủ màu và một chiếc quần tây màu trắng. Tuy rằng màu sắc có hơi chói loá nhưng khi mặc lên người người này lại không có cảm giác sặc sỡ. -Minh: Chị này là Niki, chủ ở đây. Còn đây là chị Sandy *chỉ người con trai* chị ấy là nhà tạo mẫu rất xuất sắc đó nha. Vẻ đẹp trai của tao là nhờ hai chị ra tay không đó -Nó: Nhưng tao chỉ muốn cắt tóc thôi -Minh: Mày thật là ngu ngốc. Mày thích cô đúng không? Nó không nói gì mà chỉ gật đầu. Chẳng lẻ nó biểu hiện rõ vậy sao? -Minh: Vậy thì mày càng phải thay đổi. Bên cạnh cô có biết bao nhiêu người trai xinh gái đẹp, tài giỏi cũng chẳng thiếu. Với bộ dạng này của mày thì mày nghĩ mày có thể có được sự chú ý của cô? Nó nhìn lại hình ảnh của mình trong gương. Thân hình thì gầy mặc dù cũng có mấy múi sầu riêng nhưng với chiều cao 1m78 của nó thì vẫn nhìn thấy nó rất gầy yếu. Đầu tóc thì bù xù, đeo một chiếc kính cận dày cộm che gần hết khuôn mặt. Ngoại trừ làn da trắng và đôi môi đỏ tự nhiên ba mẹ cho ra thì nó chẳng có gì đặc sắc cả. "Mình sẽ thay đổi, sẽ cố gắng để có thể xứng đáng với cô hơn." Nhìn khuôn mặt quyết tâm của nó Minh biết nó đã đồng ý nên nhanh chóng ra hiệu cho hai người kia bắt đầu công việc. ———- 20000 năm sau Sau khi nó đã lăn qua các giai đoạn như chăm sóc da, tạo mẫu tóc vân vân mây mây thì cuối cùng cùng đại công cáo thành. -Minh: Qaooo. Bạn tui đây sao? Minh nhìn nó mà suýt chút nữa nhận không ra. Khuôn mặt hoàn mĩ một cách đáng ghen tỵ như được điêu khắc, mái tóc bù xù đã thay bằng mái tóc ngố hàn quốc chẻ bảy ba, tuy trên người vẫn mặc chiếc áo thun và quần short nhưng lại mang lại sự hấp dẫn không thể chối từ. (Em chém hơi quá tay ^^) -Niki: Đây là ca thành công nhất từ trước tới giờ của chị *hài lòng* -Sandy: Đúng là tuyệt phẩm nga~~ -Nó: Mọi người sao mà nhìn em dữ vậy? Mặt em dính gì hả? Do không đeo kính nên bây giờ nó chẳng thấy gì cả. -Nó: Minh, mày đưa kính cho tao coi Minh biết nó không có kính thì không thể làm được gì nên nhanh chóng dẫn nó đi mua một chiếc kính mới thay cho chiếc kính cùi bắp kia. -Minh: Đôi kính xấu xí của mày tao đã dục đi rồi. Đi tao dẫn mày đi mua kính mới Hai người nhanh chóng chào tạm biệt Niki và Sandy để đi tới trung tâm thương mại. Xe của cậu vừa đỗ tại cổng trung tâm thương mại đã gây biết bao nhiêu sự chú ý. Tổ hợp siêu xe và trai đẹp đi chung với nhau thì còn gì bằng. Cậu thì đã quá quen với sự chú ý nên cũng chả bận tâm. Còn nó thì chẳng thấy gì nên cũng chẳng biết đang có rất nhiều cặp mặt và những trái tim đang bắn về phía mình. -Nó: Mày có thấy bầu không khí hôm nay hơi kì lạ không Minh? -Minh: Có gì đâu. Đi thôi, đi mua kính Cậu hộ tống nó tiến vào trung tâm thương mại. ——— Vừa lúc đó cô và Vân Sang đang ngồi uống cà phê sau khi đã gặp xong đối tác trên tầng một của trung tâm thương mại này. Nơi đây vừa vặn có thể nhìn xuống được đại sảnh. -Vân Sang: Kia có phải là học sinh của cậu không Giang? -Cô: Ừ. Em ấy là Minh Cô nhìn xuống thì thấy Minh đang đẩy một người đi phía trước. Người đi phía trước có một vẻ đẹp thật khiến người ta cảm thán. Đặc biệt là đôi mắt ấy. Đôi mắt ấy là cô liên tưởng tới nhóc ngu ngốc nhà cô. " Không thể nào, nhóc ngố của mình sao có thể đẹp như vậy chứ." -Vân Sang: Nhìn cậu kia quen ghê. Mà trông cũng ngon ghê nhỉ *cười* -Cô: Bớt bớt lại đi Không hiểu sao cô lại có một cảm giác khó chịu khi Vân Sang nhìn người phía dưới kia.
|
kì này là chết cô rồi. haha cho ngược tiếp đi tác giả ơi. cho nó đi du lịch với Lam đi. Lam là 1 cô gái dễ thương mà
|
Nó và Minh vừa bước vô cửa hàng mắt kính đã làm cho biết bao cô nhân viên ở đây phải điêu đứng. Những ánh mắt trái tim dành cho hai người bắn ra từ tứ phía. -Minh: Này. Cô gì đó ơi *gõ gõ trên mặt tủ* -Nhân viên: Vâng. Chúng tôi có thể giúp gì cho hai vị ạ? Cô nhân viên sau một vài phút mất hồn thì cũng đã lấy lại được sự chuyên nghiệp của mình. -Minh: Giúp tôi lấy cho cậu ấy một cặp kính và năm cặp kính áp tròng. Chọn mẫu này đi. Minh chỉ tay vào một đôi kính có gọng vàng trong rất thư sinh nhưng lại không gây ra cảm giác ngố tài cho người đeo như đôi kính trước của nó.
Mặc cho Minh lựa chọn hết cái này tới cái kia, đi qua đi lại lựa kính cho nó thì nó vẫn ngồi ngơ ngác tận hưởng sự chào đón của các chị nhân viên. -Nhân viên A: Mời quý khách dùng nước ạ -Nó: Dạ cảm ơn -Nhân viên B: Quý khách cận nặng lắm không? Bla...bla... Nó chỉ việc ngồi trả lời câu hỏi của các cô nhân viên thôi mà đã muốn ngất xỉu. -Minh: Mày đeo đỡ cặp kính áp tròng này đi. Tao mua xong hết cho mày rồi đó -Nó: Cảm ơn nha bạn hiền. -Minh: Bạn bè từ hồi cởi truồng tắm mưa. Nay bày đặt cảm ơn -Nó: Được, được rồi. Đi ăn thôi, nay tao bao. -Minh: Coi như mày còn có lương tâm Hai người tung tăng đi đến một nhà hàng hàn quốc gần đó mà ăn thịt nướng. -Minh: Chuyện mày với cô. Mày đã suy nghĩ kĩ? -Nó: Ừm. Tao cũng không chắc, nhưng chắc chắn là tao sẽ không buông tay -Minh: Haizzz. Tao không muốn xen vào chuyện tình cảm của mày. Nhưng hứa với tao, khi đã hiểu ra thì phải dứt khoát. -Nó: Ừ. Tao biết rồi. Cạn ly nào ———— 9h30, tại biệt thự của nó và cô -Cô: Đã kêu ở nhà mình về kèm cho mà giờ này chẳng thấy bóng dáng đâu Cô vừa cuộn mình ngồi trên chiếc ghế sofa check mail và càm ràm không vui về đứa trẻ mãi vẫn chưa thấy về kia. Xung quanh cô toả ra một luồng ám khí làm cho mọi người đều cảm thấy ớn lạnh. Hôm nay cô đã cố gắng hoàn thành sớm công việc để về nhà nhưng nó lại bỏ cô ở nhà một mình, điều đó làm cho cô không hài lòng chút nào. Nó vừa bước chân vô cửa đã thấy mọi người đang tụ tập trước nhà. -Nó: Có chuyện gì sao? Vừa nghe giọng nó tất cả mọi người đều đồng loạt quay lại và đồng loạt đứng hình. Và điều mà làm họ đứng hình đương nhiên không phải là điều gì khác mà là sự thay đổi của nó cũng quá mức là lớn đi. -Quản gia: Cậu...cậu là ai đây? -Nó: Con là Tiểu Hi đây nè ^.^ -Mọi người: HẢ??? -Nó: Con chỉ cắt lại tóc với đeo kính áp tròng thôi mà mọi người làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy? -Hầu gái A: Cậu chủ cậu soái quá hà -Hầu gái B,C,D: Bla...bla... -Quản gia: Thôi được rồi. Mọi người giải tán đi. Còn tiểu Hi, hãy cẩn thận. Dứt lời bác quản gia đã nhanh chóng rảo bước về phía khu vực nghỉ ngơi của mình, mọi người cũng dành ánh mắt cảm thông cho nó rồi cũng mạnh ai về phòng người đó. -Nó: Hôm nay mọi người làm sao vậy nhỉ? Cạch.... Nó vừa mở cửa phòng khách đã bị không khí u ám từ người nào đó toả ra làm cho rùng mình. -Nó: Dạ...aa...dạ...cô. Emmm...em mới về Đang định chào cho có lệ rồi nhân lúc cô không để ý mà nhanh chóng chuồn lên phòng. Nhưng thật ra, đời đâu như là mơ Đang lúc nó định thực hiện kế hoạch trong đầu thì người nào đó đột nhiên cất chất giọng thánh thót gọi cả họ và tên của nó. "Kỳ này chắc mình khó sống rồi T.T" -Nó: Dạ? Cô kêu em =.= -Cô: Lại đây Nó vừa đi tới trước mặt cô đã làm cho cô thật sự kinh ngạc. Khuôn mặt hoàn mỹ, đẹp không tỳ vết ở trung tâm thương mại lại chính là nó. Sự thay đổi của nó quá nhanh chóng làm cho cô khó mà tiếp thu được. Mới hôm qua nó còn là nhóc kính cận ngốc nghếch của cô làm sao mà mới đi ra ngoài có mấy tiếng mà lại trở thành soái ca như thế này. -Nó: Cô..cô ơi! *hua hua tay* -Cô: Ờ...ừm. Đi đâu mới về Không hổ danh là cô giáo Giang nhà chúng ta. Dù đang trong tình trạng say mê nhưng đã lấy lại được hình ảnh lạnh lùng chỉ trong chớp mắt. -Nó: Tại tóc em dài nên em đi cắt tóc thôi. -Cô: Ai cho em cắt như thế này? Cô nhìn đầu tóc bồng bềnh như lông cún của nó mà bỗng dưng có cảm giác muốn sờ thử. Nghĩ là làm cô đưa tay xoa xoa mái tóc của nó. Nó cũng đã quen với hành động vô thức của cô và nó chỉ lo cuối đầu nên không thể thấy được ánh mắt cưng chiều của cô mỗi khi xoa đầu nó. -Nó: Không đẹp sao cô? -Cô: [Đẹp. Nhưng tôi lại không thích em cắt như vậy, em hoàn hảo như vậy sẽ có người dành của tôi mất] Không đẹp chút nào -Nó: Vậy sao . Em thấy mọi người khen em lắm mà "Đó. Vừa đẹp lên đã đi trêu hoa ghẹo nguyệt, em đã lấy tôi rồi mà còn muốn hồng hạnh xuất tường sao. Tôi nhéo cho đứt mặt em ra." Vừa nghĩ cô vừa lấy tay nựng hai má của nó mà chơi đùa. -Nó: Â..a...a...đau...đau. -Cô: Hừ. -Nó: Cô đang giận hả? -Cô: Tôi nào có giận. À mà thấy thiếu thiếu, cái kính đen xấu xí của em đâu -Nó: [Đến cô mà cũng chê cái kính của mình. Vậy chắc thằng Minh nói đúng rồi] Minh nó chê xấu nên vứt đi rồi -Cô: Ừ. Đi ngủ đi, trong thời gian nghỉ học phải ở nhà cho tôi kèm đó. Không được chơi bời lười biếng nghe không?
Cô vừa nựng má nó vừa cảnh cáo. Với hoàn cảnh đó thì nó biết rằng không thể đi du lịch được rồi. Chẳng những không đi du lịch được mà còn phải học kèm. Nhưng không sao, được gần cô hơn là nó cảm thấy vui sướng rồi. Hehe
|
Một ngày mới lại đến, hôm nay mẹ nó đến nhà chơi nên cô phải ở nhà đóng vai cô dâu ngoan hiền hiếu thảo.
-Nó: Cô không đi đến công ty à?
Nó vừa thức dậy mắt nhắm mắt mở đi xuống lầu thì thấy cô đang ngồi xem tin tức. Nó thấy rất là lạ, bình thường thì giờ này cô đã đến công ty rồi. Sao hôm nay lại thanh thản ngồi ở kia?
-Cô: Kệ tôi. Hay là em muốn tôi đến công ty để ở nhà quậy phá? -Nó: Em nào có quậy quá chứ. -Cô: Hôm nay ba mẹ đi du lịch về nên ghé qua đây. Em lên lầu lo mà chuẩn bị đi -Nó: Hả? Sao mẹ em không nói gì hết vậy? -Cô: Hôm qua em ngủ say như chết. Với lại điện thoại em bỏ dưới này nên mẹ gọi em không được nên gọi cho tôi. Đúng là heo ngốc nghếch Cô đưa tay véo véo má nó. Nó dường như cũng quen rồi nên cứ ngơ ngác nhìn cô mà không có bất kì hành động ngăn cản nào. -Cô: Đi đi lẹ lên. Thay đồ đi rồi ăn sáng. -Nó: Dạ ———— Dinh...doong... Cô đang ngồi tiếp tục coi tin tức thì tiếng chuông cửa vang lên. Cô biết là ba mẹ chồng và ba mẹ mình đã tới nên đi ra cửa nghênh đón. -Mẹ nó: Chào con dâu thân yêu của mẹ ^^ -Cô: Chào mẹ Nhìn sự niềm nở và tình cảm thân thiết mà mẹ nó dành cho mình cô cũng mỉm cười mà đáp lại tình cảm của bà. -Mẹ nó: Sao hôm nay con gầy vậy? Có phải Hi nó không chăm sóc tốt cho con đúng không? -Cô: Dạ. Không phải đâu mẹ, em ấy rất tốt -Mẹ cô: Bà thấy chưa chưa gì mà bênh nhau quá trời kìa -Cô: Mẹ này. Thôi ba mẹ vô nhà đi, ba mẹ ăn sáng chưa để con nhờ bác quản gia làm cho mọi người -Ba cô: Không cần đâu. Chúng ta đều ăn hết rồi
Trong lúc mọi người di chuyển vào phòng khách thì nó cũng đã thay đồ xong xuôi đi xuống lầu. Nó đang do dự có nên ngồi cạnh cô không thì nhanh chóng kéo nó xuống ngồi bên cạnh mình. -Nó: Ba mẹ. Mọi người đi chơi có vui không? -Mẹ cô: Vui lắm. Ba mẹ có mua quà cho tụi con ngoài xe đó -Nó: Con cảm ơn ba mẹ nha ^^ -Mẹ nó: Nhìn con là biết mới ngủ dậy đúng không? Ê mà nhìn con lạ lắm nha -Nó: Đẹp trai hơn đúng không mẹ? -Mẹ nó: Có vợ có khác ha. Bình thường mẹ kêu để mẹ giúp thì không chịu, nay có vợ rồi sợ vợ bỏ nên tút lại nhan sắc chứ gì? -Nó: Làm gì có chứ. Vợ con sao bỏ con được Nó tranh thủ cơ hội mà nắm lấy tay cô nhân tiện sờ sờ ăn chút đậu hủ, cô giật mình định rút tay ra nhưng nhận ra đang trước mặt mọi người nên cô đành để yên. -Mẹ nó: Như Nguyệt, Tần Hoàng hai người thấy tụi nó ân ái chưa kìa -Ba cô: Vợ chồng với nhau không được ăn hiếp tiểu Hi nha Giang -Cô: Con nào có ăn hiếp Hi chứ ==
Rõ ràng là nó ăn đậu hủ của cô mà ba lại kêu cô ăn hiếp nó thật là oan uổng cho cô a~~ -Ba nó: Hi nó ranh ma lắm. Ông đừng có dặn sai người Cô nhìn ba chồng bằng ánh mắt cảm kích. Cuối cùng thì cũng có người nói hộ lòng cô. -Nó: Ba, ba đừng có nghe ba con. Con hiền lành dễ thương nhất nhà luôn đó -Mọi người: *Đồng loạt xuất hiện ba vạch đen trên tráng* ————- Giờ cơm tới rồi, giờ trưa tới rồi Tiếng đồng hồ vang lên đánh thức hội người cao tuổi đang sôi nổi tranh luận về vấn đề nuôi dạy cháu và đặt tên cho cháu như thế nào. Và cũng giải thoát cho đôi trẻ đang bị tấn công dồn dập mà phải cắn răng chống đỡ đến mức đổ mồi hôi hột.
-Nó: A. Ăn..ăn cơm thôi nào cả nhà -Cô: Đúng rồi đó. Hôm nay con dặn bác quản gia nấu mấy món mọi người thích không đó -Mẹ nó: Con dâu của tôi thật là tốt mà -Nó: Con của mẹ không tốt sao? :@@ -Mẹ nó: Con hả? Haizzz -Nó: Ể? ———— Trên bàn ăn hội tụ đủ tất cả các loại màu sắc. Toả hương thơm ngào ngạt làm cho nó suýt chút nữa là chảy nước miếng. -Nó: Mời cả nhà dùng cơm -Ba nó: Ăn cơm thôi nào cả nhà -Nó: Cô ăn cái này đi. Ngon lắm đó Nó vừa ăn như hạm vừa liên tục gắp cho cô. Nó ăn món nào ngon là gắp cho cô món đó. Dần dần chén của cô đã trở thành một ngọn núi nhỏ. -Cô: Em cũng ăn đi. Sáng chưa ăn gì chắc em đói lắm -Nó: *Cười tít mắt* Cô cũng ăn đi -Mẹ nó: Haizzz. Đúng là có trăng quên đèn -Ba nó: Em sao vậy bà xã? Em không khoẻ hả? -Mẹ cô: Haha. Chắc là nhìn thấy cảnh tượng làm mình nuốt không trôi đúng không Kiều Ân? -Mẹ nó: Đúng chỉ có Như Nguyệt là hiểu tôi Nhìn vào ánh mắt hai người vợ đang nhìn đôi trẻ kia thì hai ông chồng cũng nhanh chóng hiểu ra. -Ba nó: Thôi ngoan. Ăn đi, gầy đi anh sót lắm. Kệ đứa con bất hiếu kia đi Ba nó ném ánh mắt như muốn làm thịt về phía con heo ham ăn đang ngơ ngác kia, tay thì gắp thức ăn an ủi bà xã của mình. Cô thấy đứa nhỏ ngu ngốc của mình còn đang ngơ ngác không bắt kịp tình hình vì ăn quá tập trung nên nhanh chóng làm dịu bớt hai vị phu nhân khó chìu kia. -Cô: Mẹ. Mẹ ăn cá này đi. Con nghe nói mẹ thích và trùng hợp là mẹ con cũng thích nên dặn bác quản gia làm cho hai người đó.
Cô gắp cho mỗi bà mẹ một miếng cá xem như dỗ dành hai tâm hồn lớn tuổi đang bị tổn thương kia -Ba cô: Nào ăn đi em. Chẳng phải em thích món cá này nhất sao. *gắp bỏ vào chén* -Mẹ nó: Đúng là chỉ có con dâu tốt. Đứa con mình đứt ruột đẻ ra chẳng quan tâm đến mình gì cả -Nó: Con cũng quan tâm mẹ mà. Thương thương thương nè -Ba nó: Thôi mọi người tiếp tục ăn đi
Sau khi bữa ăn kết thúc thì nó và mẹ nó ra sân vường trò chuyện. Cảnh vật trong lành, với cây cối và hoa cỏ ngát xanh làm cho con người ta cảm giác thật thư thái.
Hai người đi dạo một lúc thì ngồi xuống chiếc xích đu gần đó và mở lời trước. -Mẹ nó: Hai đứa vẫn ổn chứ? -Nó: Mẹ. Sao mẹ lại hỏi như vậy? Tụi con vẫn bình thường mà Gương mặt nó thoáng hiện lên một chút bối rối và người tinh tế và yêu con như mẹ nó thì làm sao bà có thể không nhận ra cơ chứ. -Mẹ nó: Con sống tốt là mẹ yên tâm rồi. Khi con cảm thấy không thích hợp nữa thì hãy nhớ rằng gia đình luôn bên cạnh và ủng hộ con -Nó: Con cảm ơn mẹ. Cảm ơn ba mẹ đã luôn hiểu và ủng hộ con.
Nó nhào vào lòng mẹ nó, hưởng dụng cái ôm ấm áp, hơi ấm của bà. Những điều ấy cho nó cảm giác vẫn có người yêu thương, quan tâm, lo lắng cho nó. Cho nó cảm thấy được trên đời còn nhiều thứ cần bản thân mình.
Đứng từ cửa sổ sát đất bên trong nhà, cô đã nhìn thấy hết mọi hành động của nó. Không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã, rưng rưng của nó thì cô lại cảm thấy có gì đó đau lòng.
Bỗng từ sau lưng ba cô bước đến đứng bên cạnh. -Ba cô: Ba biết con đã chịu khổ rồi. -Nó: Ba. Ba nói gì vậy? Con có chịu khổ gì đâu -Ba: Con không cần giấu ba. Con là con của ba, sự mất tự nhiên của con sao ba không nhận ra chứ.
Cô im lặng nhìn ba mình. Cứ tưởng mình thể hiện như vậy mọi người sẽ không nhận ra nhưng thật ra ai cũng đều biết là mình đang giả vờ hạnh phúc. -Ba cô: Chúng ta đã thoả thuận rồi. Nếu con và Hi không hợp nhau thì sẽ tách hai đứa ra. Tụi ta không muốn hai đứa ai phải khổ, nên con hãy sống thoải mái, thả lỏng bản thân mình, đừng lo lắng gì cả. Và ta cũng hy vọng con có thể cho Hi cũng như cho bản thân mình một cơ hội
|
Mọi người ăn lễ vui vẻ nha. Iu mọi người ^^
|