[AllJeong - Twice] Ông Xã Của Lục Đại Mỹ Nhân
|
|
Chương 20: Bình Giấm Vỡ [H].
Hiện tại tất cả người dân đang chuẩn bị cho lễ Quốc Khánh đang đến gần, chính là dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, nấu cơm mở tiệc tùng. Còn Du Trịnh Nghiên thì vẫn còn tất tần tật bên Du Thị trực quản, không có để ý đến lịch treo trên tường. Còn Phác Chí Hiếu thì vẫn làm thư ký đi theo Du Trịnh Nghiên làm việc đầy đủ, duy nhất có phải hay không nàng vận đồ quá là gợi cảm làm cho Du Trịnh Nghiên cứ nhìn mãi không thôi.
"Thư ký Phác, em ăn mặc hở hang quá đó, ngày mai đổi bộ khác cho tôi."
Phác Chí Hiếu đang xem sổ tay đương nhiên nghe thấy, nàng ngước lên bĩu môi với cô:"Tổng tài thân mến à, đây là bộ em thích nhất đó.." Phác Chí Hiếu chỉ vận một bộ váy công sở ôm sát cơ thể, phần áo sơ mi trên là quá chật hơn so với lúc trước cho nên rất ôm vào người, người khác nhìn lại bình thường, Du Trịnh Nghiên nhìn lại bảo quá hở hang.
'Cạch, bộp '
Không nhanh không chậm, Du Trịnh Nghiên lùi ghế ra sau, vì bàn làm việc của Phác Chí Hiếu ở gần bên cạnh bàn cô, cho nên thuận tiện đã nâng nàng ngồi lên đùi mình, đôi mày đẹp khẽ nhíu:" Em mặc như vậy định để người khác xem sao.? Tôi không thích."
"Vợ chị đẹp như vậy đương nhiên phải để cho người khác xem chứ.?"
Nàng bị bế bất ngờ như vậy có chút hãi, nhanh chóng ôm lấy cổ cô, may ra có thể còn cầu cứu được. Ngược lại với câu nói không thích, Du Trịnh Nghiên còn bị cái dáng vẻ này của nàng dụ hoặc, tức thì bụng dưới nổi lên một cỗ ngứa ngáy oai phong mãnh liệt khó chịu.
"Tôi không thích, em mặc như vậy đàn ông sẽ chú ý đến em. "
Cổ họng có chút khô ráo, cô đã uống rất nhiều nước, bây giờ không khát nhưng cổ họng lại khô, ánh mắt Du Trịnh Nghiên hơi cau lại, chăm chú cúi xuống nhìn bảo bối trong lòng, nhìn đi nhìn lại, yết hầu di chuyển lên xuống nuốt một ngụm nước bọt. Phác Chí Hiếu đăm chiêu ngước lên nhìn cô, cười khoái chí:"Ai gô, Du Tổng của em đang ghen đó sao?"
Thay vào câu trả lời của nàng, Du Trịnh Nghiên nghiêng đầu áp môi mình lên đôi môi cánh hoa đang mấp máy trêu chọc của nàng, hai cánh tay càng siết lấy phần thắt lưng nàng. Phác Chí Hiếu còn đang lâng lâng chọc khoé cô, đột nhiên môi bị người kia chặn đến không còn cười được nữa, nàng không phản kháng, khẽ ngước lên để cô hôn, môi cùng môi, lưỡi cùng lưỡi day dưa một chỗ.
Nửa thân trên bận rộn thì đương nhiên nửa thân dưới càng không thể nhàn rỗi, một tay ôm thắt lưng Phác Chí Hiếu xoa nhẹ, tay còn lại đưa xuống sờ sờ mông của nàng, cảm giác lòng bàn tay chạm vào cánh mông mềm mại quả thật tuyệt vời, càng khiến cho Du Trịnh Nghiên ở tận đáy lòng nổi lên cảm xúc dục vọng quá mạnh mẽ.
Hôn nhau càng kịch liệt, trao đổi nước dịch vị cho nhau chảy dài đến khoé miệng, hai bàn tay của Du Trịnh Nghiên xoa nắn cặp mông Phác Chí Hiếu từ nhẹ dần đến mạnh bạo. Một lúc sau Du Trịnh Nghiên mới chịu tách rời khỏi đôi môi sưng mọng đỏ của màu dâu tây son của nàng, chôn gương mặt vào bên tai nàng nỉ non, phả hơi thở nặng nề vào vành tai nàng:"Đúng vậy, nên đừng mặc váy ôm sát như vậy.. Mông em thật mềm, tiểu Hiếu."
Tay chân của Phác Chí Hiếu đều mềm nhũn đi, muốn đánh cũng không được, muốn mắng cũng không xong, xụi lơ dựa cả thân thể vào lòng Du Trịnh Nghiên mà hít từng ngụm không khí, hai bên má nàng đã nhiễu phiếm tầng hồng mê người, cả cơ thể ngượng ngùng cọ sát vào người Du Trịnh Nghiên.
Du Trịnh Nghiên thật cẩn thận cởi áo khoác vest rộng hơn một cỡ đang treo trên lưng ghế trải xuống bàn gỗ làm việc của mình, nhẹ nhàng đỡ cả thân thể mẫn cảm của nàng nằm xuống, sau đó đứng lên, dùng ánh mắt sắc lang nhìn nàng.
"Tiểu Hiếu, lần sau không được ăn mặc hở hang như vậy. Bằng không bất cứ nơi đâu, tôi đều có thể chiếm hữu em như lúc này."
Nói xong liền đưa tay cởi váy áo của nàng thật nhanh, sau đó ngắm nhìn cả thân thể không mảnh vải của nàng dưới thân mình. Phác Chí Hiếu ngại ngùng đưa tay che lại hai phần quan trọng nhất của mình, nhưng chưa kịp nâng tay đã bị Du Trịnh Nghiên dùng dây thắt lưng trói lại đặt lên đỉnh đầu, làm nàng chỉ biết đường khép hai đầu gối lại gần nhau một chút.
"Chị, chị, đây là đang ở công ty, sẽ có người khác đi vào.."
"Đây là tầng 35, cửa là cửa tự động, nếu có người gõ cửa, cửa sẽ đợi bởi chủ phòng mới có thể mở. "
Du Trịnh Nghiên đứng chính giữa khẽ tách hai chân nàng gập xuống, sau đó dùng băng dính quấn quanh phần bắp chân và bắp đùi nàng dính gập lại với nhau, xong mới đè sang hai bên. Du Trịnh Nghiên nuốt nước bọt nhìn thành phẩm của mình, dùng thân áp xuống cả thân thể bé nhỏ của nàng mà bắt đầu hôn khắp nơi.
Miệng của Du Trịnh Nghiên dừng lại ở đôi gò bông mà dừng lại, há ra ngậm lấy đầu vú bên phải, mút mát đầu vú một cách thèm khát, tay phải xoa nắn khoả bên phải, ngón tay chọc đầu vú rồi không ngừng xoa xoa bóp bóp mạnh. Để Phác Chí Hiếu rên rỉ không ngớt, cơ thể nàng rất mẫn cảm, động chạm một chút liền mềm như giọt nước sương.
"A Nghiên.. chị đừng cắn.. "
Bên trong miệng vừa cắn vừa mút lấy đầu vú hưng phấn, đầu vú mềm mại bị cắn mà dần trở nên cứng lên. Phác Chí Hiếu không ngừng ham muốn, không ngừng động đậy cơ thể, mê loạn không thôi, đầu vú hướng vào bên trong miệng cô ưỡn lên một tí. /
Cắn mút thoả mãn, Du Trịnh Nghiên buông tha cho đầu vú bên trái đáng thương đang sưng tấy, đôi môi ướt đẫm nước bọt của mình di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần của nàng, há miệng cắn mạnh một cái, sau đó mút đến để lại dấu ấn đánh dấu người của mình. Du Trịnh Nghiên lùi ra phía sau, cúi cùng chôn vùi mặt vào vùng cấm địa phía dưới, làm cho Phác Chí Hiếu không thủ trước, mẫn cảm rốt cuộc phải dạng chân ra để cô làm gì thì làm.
Du Trịnh Nghiên một lần nữa há miệng, đưa cái lưỡi trơn tru của mình kéo một đường dài từ bắp đùi nàng đến cánh hoa huyệt đang đỏ lên, đảo lên đảo xuống ở hạt đậu hồng nhạt kia.
Cái lưỡi đầy nước bọt của Du Trịnh Nghiên như con rắn nhanh nhảu đã chui vào hoa huyệt của nàng không ngừng để nó rút ra rồi lại đi vào, điều này làm cho cô gái mẫn cảm như Phác Chí Hiếu lập tức véo von the thé tiếng rên rỉ rõ ràng.
Phác Chí Hiếu là lần đầu làm cái chuyện người lớn này, hoa huyệt ở phía dưới liếm một chút đã ướt một mảng dịch thuỷ tuôn ra, nàng nhìn sang bàn tay bàn tay đang trụ ở đầu gối nàng mới đau khổ, ngón tay của Du Trịnh Nghiên sinh ra đã vốn không ngắn, ngón trỏ với ngón út đã dài đến 6cm, tất các ngón còn lại đều dài đến 10 - 12 cm, vừa dài vừa thô, làm nàng cảm giác muốn khóc đến nơi.
"A Nghiên.. chị, có thể dừng lại không..? Lần đầu rất đau.. a.."
"Tiểu Hiếu ngoan ngoãn, đau cũng sẽ sướng."
Trong mắt Du Trịnh Nghiên, dục vọng trong người như muốn bức ra ngoài, Phác Chí Hiếu của cô lại mê người như vậy, bảo cô dừng làm sao mà dừng được.? Du Trịnh Nghiên biết nàng sẽ bị đau, cho nên ngón tay đặt ở trước cửa hoa huyệt ma sát một chút, thân trên hôn yêu nàng vỗ về.
Đợi cho nàng thả lỏng người sẵn sàng, ngón tay dài như đôi đũa tre của Du Trịnh Nghiên mới từ từ tiến vào bên trong, ngón tay vừa vào hơn một đốt đã chạm đến một màng mỏng chắn ngang, Du Trịnh Nghiên không còn khách khí nữa, 'Nhép' một cái đã đem hai ngón tay thon dài của mình cắm vào hoa huyệt của nàng.
"A..!"
Cả cơ thể Phác Thái Anh đều gồng cong lên, mắt trợn trừng nhìn cô, khoé mắt đã đọng nước mắt. Du Trịnh Nghiên ôn nhu dịu dàng xoa dịu nàng bằng hôn liên tục lên môi nàng, nỉ non vỗ về dỗ dành.
Ở bên ngoài mặc dù chảy rất nhiều dâm thuỷ để ngón tay được bôi trơn, nhưng khi tiến vào bên trong lại cực khô ráo, cô cảm nhận được bên trong Phác Chí Hiếu không ngừng co rút thít lấy hai ngón tay của cô. Hoa huyệt bên trong ấm nóng như nước, thiếu chừng đi tới một chút sẽ chạm đến tử cung của nàng.
Bây giờ mê toan loạn tình, cảm giác đau đi qua rất nhanh, Phác Chí Hiếu dâm tình ham muốn ngón tay của Du Trịnh Nghiên, hung hăng tiến vào bên trong mình. Du Trịnh Nghiên biết nàng mẫn cảm, không ngờ có thể đến mức này, nếu người phía trên không phải là cô, chắc chắn sẽ không dịu dàng với nàng đâu.
Ngón tay của Du Trịnh Nghiên rút ra rồi tiến vào không dừng lại, cô không ngừng nổ lực, còn nói mấy câu ngọt ngào dụ tình bên tai Phác Chí Hiếu.
"Tiểu Hiếu có thấy thích không.?"
"Thích, thật thích.. ha.. chị nhẹ lại, chậm một chút đi.. ưm.."
Câu cầu xin này đương nhiên được chấp thành, ngược lại rất mạnh mạnh bạo bạo mà ra vào, ngón tay của cô càng tiếng càng rút đều dính dâm dịch thuỷ và máu tươi của Phác Chí Hiếu.
Phác Chí Hiếu cảm thấy thật thích, thật muốn ngón tay của cô tiến vào sâu hơn. Cái miệng nhỏ của nàng không ngừng thốt lên tiếng rên rỉ mèo kêu, đầu khẽ ngửa ra phía sau mà nỉ non tên cô. Trên người cả hai đều lấm tấm mồ hôi hột, căn phòng tràn lan những tiếng ái muội cùng tiếng va chạm kích tình, phòng cô là phòng cách âm, nếu thật sự có người bất chợt đi ngang qua đây, chắc chắn sẽ đỏ mặc tía tai.
Hơn một lúc lâu sau, Phác Chí Hiếu cũng đã làm cho sung sướng mà càng tràn ra dâm dịch đầy bàn tay Du Trịnh Nghiên, khoái cảm lên đỉnh mang lại cho nàng, mệt mỏi sung sướng đều có. Trải qua cuộc dâm tình cuồng loạn, Phác Chí Hiếu xụi lơ, nằm trên bàn thở không ngừng.
Du Trịnh Nghiên đạt được ý muốn của mình, thoả mãn đem thắt lưng cùng băng dính ở chân và tay nàng tháo ra, sau đó ôm cả thân thể Phác Chí Hiếu ngồi xuống ghế làm việc, để nàng dựa vào lòng mình nghỉ ngơi một chút, đem cái áo khoác vest vẫn cần khô ráo khoác lên người nàng, chỉnh lại máy lạnh điều hoà nhỏ một chút, mới an tâm ôm ấp nàng không ngừng yêu thường.
Hai chân của Phác Chí Hiếu tựa hồ dạng ra rất lâu, bây giờ khép lại có hơi đau, cho nên không thèm khép lại nữa.
Du Trịnh Nghiên mở máy tính, nhắn qua tin nhắn cho Trương Liêm.
| Trợ lý Trương, một lát sang quán ăn kế bên mua cho tôi một suất súp tôm thịt, canh gà hầm, đồ bồi bổ tốt tốt một chút.|
Bên kia lập tức phản hồi: |Nhưng mà boss à, tô..|
'Ting'
'Tài khoản của bạn đã chuyển vào thêm 300.000 nghìn Won'
Trương Liêm lập tức gửi tin nhắn thứ hai cho cô:"Được được, tuân lệnh boss. Moah moah!"
Du Trịnh Nghiên đọc xong tin nhắn liền cảm thấy Trương Liêm rốt cuộc là nên cưới vợ hay cưới chồng đây.?
Dù gì Trương Liêm đã theo làm trợ lý của Du Hiển và làm việc với Du Thị tận 6 năm, lương của cậu ta lúc đầu là 500.000 nghìn Won, tăng thêm tiền thưởng cũng không đáng bao nhiêu. Cô biết Trương Liêm còn phải trả nợ cho gia đình mình, và đóng tiền học phí cho cả hai đứa em nhỏ. Du Trịnh Nghiên sau khi biết chuyện này, đã tăng lương cho cậu ta thành 900.000 nghìn Won.
*Tiền Won tính ở hàn thì các cậu cứ lấy theo ví dụ như: 900.000 x 18.46 = 16.614.000 VNĐ.
700.000 x 18.46 = 12.922.000 VNĐ.
#Effshion
|
|
Chương 21: Say Xỉn.
Sau một lát cảm thấy thiếu, Du Trịnh Nghiên lập tức gửi thêm một tin nhắn nữa:|Trương Liêm, lúc trở về nhớ sang phòng tạp liệu bảo cậu Phán đưa một váy công sở lên phòng tôi|
Trương Liêm bên kia như cối xoay gió mà lập tức phản hồi:|Được, 5 phút nữa tôi có mặt.|
Gửi xong tin nhắn này, hắn đã cấp tốc chạy đến phòng tạp liệu nhờ cậu Phán đưa cho một hộp váy quần áo, sau đó tay trái cầm bịch đồ ăn, tay phải ôm hộp quà nhanh chóng đi vào thang máy, nhấn nút 35 mà đi lên.
Đến tầng 35, Trương Liêm đã đứng trước cửa làm việc của Du Trịnh Nghiên mà gõ cửa, để giọng nói máy móc tự động xác nhận hình ảnh, dấu vân tay, sau đó đợi lệnh của Du Trịnh Nghiên mới mở cửa.
Đợi cửa mở, Trương Liêm nhanh chóng hô to:" Boss, đồ của cô."
Du Trịnh Nghiên đang ngồi ôm Phác Chí Hiếu vào trong lòng, bảo hắn để đồ xuống bàn trà, rồi nói hắn tiếp tục làm việc của mình. Trương Liêm thắc mắc boss của hắn đang ôm ai, tiếc là cô ngồi ghế xoay lưng với hắn, cái lưng ghế quá dài nên hắn chả thấy được gì, cho nên chào cô một tiếng rồi đi ra ngoài.
"Tiếu Hiếu, tỉnh dậy đi. "
Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng, ở bên cô gái bé nhỏ không phải không tốt lành hay điều xấu xảy ra, cảm giác yên bình tận đáy lòng mà nàng mang lại cho cô thật nhiều, thật cảm động. Khẽ bế nàng lại sô pha êm ái, Du Trịnh Nghiên lấy dưới hộc bàn trà một chai tuýp bôi mỡ, đổ một lượng sệt sệt lên ngón tay, cẩn thận bôi lên hoa âm huyệt đỏ ửng sưng tấy còn vương chút máu khô. Vừa chạm vào cánh hoa huyệt, Phác Chí Hiếu đột ngột tỉnh dậy, thấy cô quỳ ở giữa hai chân nàng, hai chân thì dạng quá lâu nên đau mà không thể khép lại, cứ như vậy mà phô bày hết trước mặt cô. Nàng tưởng Du Trịnh Nghiên muốn tiếp tục làm, hốc mắt liền đỏ hoe, nức nở níu vạt áo cô, khẩn trương kéo cô lên ôm.
"Chồng à.. hức.. chị có thể đừng làm không? Đau, thật rất đau mà.. ức.."
Nghe nàng uỷ khuất như vậy làm cho Du Trịnh Nghiên đau lòng muốn chết, nhanh chóng ôm nàng vào lòng vào dỗ dành như em bé:"Ô, tiểu Hiếu ngoan, chị chỉ bôi tuýp bôi mỡ cho em bớt đau rát. Ngoan, nín đi nào." Lau đi mấy giọt nước mắt đang rơi xuống gò má của nàng, cô cảm thấy có chút buồn cười, lớn rồi mà còn mít ướt đến thế sao, quả nhiên nhặt được bảo bối từ xứ sở thần tiên nào chăng?
Nhưng Phác Chí Hiếu vẫn không buông cô ra, oan uổng nỉ non bên tai cô:"Lần sau sẽ để chị làm đến thoả mãn, bây giờ rất đau.. hức."
Du Trịnh Nghiên một tay ôm lấy thắt lưng nàng, một tay cầm chiếc áo sơ mi ân cần giúp nàng mặc vào, nếu nhìn nàng vừa khoả thân vừa hành động như vậy, chắc chắn Du Trịnh Nghiên sẽ giống như hổ bị bỏ đói 3 tháng nhìn thấy một chú thỏ mà đè ra thịt.
"Không làm, ngoan, em cứ như vậy chị sẽ đè em tiếp tục làm." Cô vừa nói vừa giúp nàng mặc đồ, sau đó nhẹ nhàng ngồi bệt xuống sàn giúp nàng xoa bóp phần đùi và thắt lưng. Xoa xong liền ngồi bên cạnh, nâng nàng ngồi lên đùi mình:" Sô pha ngồi lâu sẽ tê phần mông, nên em đừng ngại, cứ ngồi lên đùi chị đi."
"Đáng ghét, A Nghiên thật đáng ghét, hứ!"
Phác Chí Hiếu bấu vào mu bàn tay cô một cái thật mạnh, nhìn thấy nó bị trầy một đường liền nâng lên thổi thổi, chọc giận cô một khắc, nhất định sẽ nằm trên giường dưỡng an tâm tịnh luôn đó.
Du Trịnh Nghiên không quan tâm đến vết trầy, nhanh chóng dọn canh súp bồi bổ cho nàng, lúc nãy vận động đến hơn một tiếng, chắc chắn Phác Chí Hiếu cũng đã đói bụng. Cầm hộp súp tôm thịt trên tay, cô mút một muỗng đưa lên miệng thổi, qua 5 phút mà vẫn còn nống hổi, đưa lên tận miệng bồi nàng ăn.
. . .
Sau khi ăn xong, trời cũng đã dần chiều tối, Du Trịnh Nghiên cùng Phác Chí Hiếu lái xe trở về Du Gia, trước khi về thẳng biệt thự, Du Trịnh Nghiên để nàng ngồi ở trong xe nghỉ ngơi, bản thân đi mua một cốc coffee đen ít đường và sáu ly sữa đậu đỏ xay cùng với sữa tươi, mùi vị này các nàng đã từng uống, nói rất vừa miệng và ngon nên Du Trịnh Nghiên đúng lúc tiện đường, nên mua về. Còn mua thêm 50 cái bánh cá nhân đậu đen, đậu đỏ, đậu xanh, kem trứng sữa và nhân kem bơ dứa, cô mua nhiều bánh như vậy là đem về chia cho người làm trong Du Gia. Mua xong liền trở ra xe phóng về nhà.
Rất nhanh sau đó xe của Du Trịnh Nghiên đã đi vào gara của Du Gia, xong liền dìu Phác Chí Hiếu trở về nhà. Vừa vào nhà đã thấy Lâm Nhã Nghiên, Bình Tỉnh Đào, Danh Tỉnh Nam, Thấu Kỳ Sa Hạ, Chu Tử Du đang ngồi ở sô pha cùng nhau uống rượu, Du Hiển và Cảnh Bạch đã đi du lịch tuần trăng mật ở Tây Ban Nha, cho nên chỉ có các nàng ở nhà. Du Trịnh Nghiên dìu Phác Chí Hiếu lên phòng, đắp chăn cho nàng nghỉ ngơi xong rồi đi xuống nhà, đem các bịch túi bánh đưa cho quản gia Trịnh phân phát cho người làm.
"Quản gia Trịnh, thông báo với tất cả là được nghỉ đến hai ngày, mai là Lễ Quốc Khánh. Bây giờ liền thu dọn đồ đạc đi."
"Cảm ơn Du thiếu công tử." Nói xong liền mừng rở đi vào phòng phía sau nhà, đem bánh chia cho mọi người.
Du Trịnh Nghiên lúc này mới đi lại sô pha phòng khách mà ngồi nhìn các nàng ngồi dưới thảm lông uống rượu soju, nói lảm nhảm chuyện phiếm, trên bàn gỗ chân ngắn có rất nhiều món, gà rán, ức gà nướng, xiên thập cẩm, dưa chuột ngâm chua, đậu hà lan và một vỉ thịt nướng lớn, còn có hải sản tươi, rau củ ăn kèm, nước sốt, rất nhiều món.
"A Nghiên, mừng chị về.. ức..~" Đồng thanh một loạt. Các nàng chỉ mới uống có ba chai, mà đã choáng váng thế này đây.
"Rồi rồi, hôm nay có tiệc gì sao.?" Du Trịnh Nghiên tặng cho các nàng một nụ hôn ở môi ngọt ngào, sau đó dựa lưng ra sau, ngồi vắt chéo chân mà hỏi.
Bình Tỉnh Đào leo lên đùi cô ngồi, mơ mơ màng màng, thật ra nàng là người tửu lượng kém, uống một chai thôi đã muốn đi ngủ:"Không có tiệc, chỉ là mở một tiệc nhỏ đợi chị cùng Chí Hiếu về uống cùng, không ngờ rượu mạnh, uống một chút đã say."
"Đúng đó, ức, thật là chóng mặt."
Nghe các âm thanh ngà ngà say của các nàng mà Du Trịnh Nghiên không khỏi cười khổ, nhìn các nàng dựa vào sô pha mà ngủ gục liền thấy thương, cô nhanh chóng kéo cái sô pha ra thành một cái giường lớn, trải một tấm chăn mềm mại ấm một chút rồi dìu các nàng nằm xuống mà nghỉ ngơi. Còn mình thì đi dọn dẹp bãi chiến trường này.
Nhìn đi nhìn lại trên bàn chỉ có vỏn vẹn ba chai rượu rỗng, còn lại đều còn nguyên, lắc đầu ngao ngán tiếp tục dọn dẹp. Dọn xong cũng đã hơn chín giờ, cô liền lấy máy tính của cùng các cuốn sổ sách nhiều chữ tiếp tục làm việc.
#Effshion
|
Chương 22: Lễ Quốc Khánh - Lễ Cưới Sáu Nàng Dâu.
Du Hiển và Cảnh Bạch đã định sẵn sẽ tổ chức lễ kết hôn cho Du Trịnh Nghiên và sáu cô bạn gái của mình vào Lễ Quốc Khánh, nghe nói đã thông báo ở trong lẫn ngoài nước. Các cô gái sau khi nghe tin này đều vỡ oà, vừa vui vừa buồn lẫn lộn.
Tất nhiên hôm nay là Lễ Quốc Khánh, trước đó Du Trịnh Nghiên đã cho mọi người làm chuẩn bị tất cả, sang ngày hôm sau chỉ cần dọn bàn ăn là được. Lễ cưới tổ chức rất linh đình, rất nhiều người đến tham dự, chừng đến hơn một nghìn người đến chúc mùng các cô, tất nhiên các lão gia tử cũng đến dự rồi, mừng khôn siết.
Các nhân viên đều cầm trên tay chiếc thiệp cưới màu đen trắng cổ điển, nhanh chân nhanh tay chạy đến Du Gia để phụ mọi người một tay, ai nhè mọi người đến chỉ có thể ăn bánh uống rượu rồi đón cô dâu chú rể, mọi việc tất cả đều có người làm hết.
Sảnh chính để đãi tiệc chính là khu vườn sau nhà của Du Gia, khu vườn này rất rộng, vừa thoáng mát vừa đón ánh mặt trời mát mẻ không nắng gắt.
Du Trịnh Nghiên cực kỳ cuốn hút trong bộ vest màu đỏ rượu sẫm, bên trong mặc một cái áo sơ mi đen bóng và thắt cà vạt thêm, nhìn soái ngời ngời không thể nào cưỡng lại được. Phác Chí Hiếu, Lâm Nhã Nghiên, Bình Tỉnh Đào, Danh Tỉnh Nam, Thấu Kỳ Sa Hạ, Chu Tử Du thì vận váy cưới màu đỏ rượu sẫm giống như Du Trịnh Nghiên, mỗi váy mỗi kiểu dáng đều khác nhau, mặc lên rất hợp với dáng của các nàng, không trang điểm quá loè loẹt, các nàng chỉ tô ít son màu đỏ đào, đánh phấn má hồng lên nhìn lại rất dịu dàng hiền thục.
Sau khi các cô tiến vào lễ đường cùng nhau trải qua các nghi thức thì cũng là lúc đi mời cơm mời rượu với mọi người, cuối cùng là cùng các cô dâu của mình đến các bàn ăn của nhân viên công ty Du Thị, vui vẻ cụng ly.
Trên bàn ăn đều vang lên tiếng chúc mừng hỷ, vạn ân thân thiết:"Du Tổng, ai da ai da, hôm nay diện vest thật đẹp đó nha." Trương Liêm đứng lên, giả vờ chỉnh cổ áo lại cho cô, làm ai nấy trên bàn ăn đều ôm bụng cười.
"Haha, nếu Du Tổng mà là đàn ông, chắc chắn cùng với Trương Liêm rất hợp đôi."
"Ôi, ôi, trợ lý Trương bảnh bao ngày nào mà ở bên Du Tổng lại yếu đuối như vậy chứ, hahah~"
Du Trịnh Nghiên cùng Trương Liêm cười thành tiếng:"Được, ngày mai tôi nhờ trợ lý Trương phát cho mọi người một phong bì và bánh kẹo, xem như là quà."
"Hảo! Cảm ơn Du Tổng."
Cô nói xong cũng nhanh chóng rời bàn mà đi khắp nơi cùng các quan khách mời rượu, mới cùng nhau cùng các lão gia tử dùng cơm. Du Hiển và Cảnh Bạch vẫn còn đang ở Tây Ban Nha, nên không về dự được hôn lễ này, chỉ xem trực tiếp qua hình ảnh Ti vi.
Hôn lễ ngoài vườn diễn ra đến trời tối đêm, sau khi đợi tàn tiệc, Du Trịnh Nghiên cũng đã say mèm, nói đi mời rượu chứ cô chỉ đưa ly lên làm hành động như đang uống mà thôi, vì có các lão gai tử trưởng bối, ít nhất cũng phải mời một ly rượu. Phác Chí Hiếu, Lâm Nhã Nghiên, Bình Tỉnh Đào, Danh Tỉnh Nam, Thấu Kỳ Sa Hạ, Chu Tử Du thì không có uống rượu, chỉ uống nước ngọt mà thôi, bây giờ các nàng thay phiên nhau ở trên phòng chăm sóc cho Du Trịnh Nghiên đang say quắt cần câu trên giường ngủ.
Các nàng cùng nhau dùng cặp mắt của tiểu hồ ly mà nhìn Du Trịnh Nghiên, không ngượng ngùng gì mà trực tiếp đi đến, mỗi người nằm một cạnh ôm lấy Du Trịnh Nghiên mà thôi, ôm ôm ấp ấp cho tình cảm mặn mà chút.
Bây giờ cũng là đêm tân hôn, không khí trùng xuống bao trùm cả căn phòng đầy nồng tình ái mê mang ngộp ngạp, ở trên giường ngủ đều rải các cánh hoa hồng, Du Trịnh Nghiên nằm xuống đã lập tức giống như miếng thịt dâng lên tới miệng.
Diễn thế nào cũng không kích thích bằng tưởng tượng cảnh người lớn, nên các cậu cứ từ từ mà diễn tưởng ra cảnh này nhé.
. . .
Sau cái ngày đám cưới sang trọng ấy, rốt cuộc thấm thoát một cái đã 4 tháng, thời gian trôi cũng thật nhanh. Du Trịnh Nghiên có đưa các nàng đi tuần trăng mật ở Pháp, ở đất nước này cũng xem như là được tượng cho những cặp đôi để đi chơi cùng nhau, thân mật cùng nhau, cũng chính là nơi lý tưởng cho mọi cặp đôi ân ái.
Du Trịnh Nghiên thì vẫn quần quật ở trên thị trường làm việc, ở nhà đang có vợ bầu bì, cho nên cô tranh thủ đi sớm về sớm, không để cho các nàng chờ. Du Hiển và Cảnh Bạch nghe tin con dâu của mình đang mang thai, đã liền cấp tốc thu dọn đồ đạc bay về nước để chăm sóc con dâu của mình.
Là Phác Chí Hiếu và Thấu Kỳ Sa Hạ mang tiểu bảo bối, cũng đã được 2 tháng rưỡi, nên bụng cũng bắt đầu nhô ra, không ngừng thèm ăn đồ chua ngọt. Có khi hai giờ sáng, Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng dưng bảo thèm vịt nướng, Phác Chí Hiếu thì muốn ăn canh gà xé kim chi, Du Trịnh Nghiên trong mấy ngày đó đều phải đi mua đồ bồi các nàng, đến mắt thâm quầng cũng không thèm để ý. Điều này làm cho cả hai cảm thấy đau lòng, nhưng bụng đói miệng thèm thì làm sao có thể cưỡng lại được chứ.
Cho nên cứ dưỡng an thai này, đến khi hạ sinh sẽ bù lại cho Du Trịnh Nghiên. Vì dạo này giá cả thị trường đang tăng lên, Du Thị lại càng được mở rộng lan tràn ở các nước ngoài, đều mở hàng chục cái công ty chi nhánh, đều do Du Trịnh Nghiên bày ý, không những không khó khăn mà càng dễ dàng để trở nên có thế lực hơn. Hoàn thành mấy cái đơn kiện này, Du Trịnh Nghiên không được nghỉ ngơi, vẫn phải tiếp tục thức đêm, vừa chăm vợ bầu vừa làm việc. Có Cảnh phu nhân ở bên cạnh chăm sóc cũng không đến mức cực nhường nào, ai da, không biết sau khi sinh tiểu bảo bối ra, là giống tiên nữ hay tiều phu đây nha.
Từ ngày Phác Chí Hiếu và Thấu Kỳ Sa Hạ mang thai, Du Trịnh Nghiên lại bị Cảnh Bạch mẹ mình vứt vào góc xó, không thèm quan tâm đến cô, chỉ chăm sóc sáu nàng dâu lá ngọc cành vàng mà bỏ rươi đứa con ruột thịt. Du Trịnh Nghiên nhớ đến mà đau lòng, có lần cô lấy một hộp sữa trong tủ lạnh ra uống, ống hút còn chưa kịp ghim đã bị Cảnh Bạch mắng cho một trận.
"Uống cái gì mà uống, sữa này ta mua là dành cho Tiểu Hiếu và Tiểu Hạ bồi thai. Còn mày lớn già đầu còn định tranh sữa với vợ và con mình sao? Mau bỏ hộp sữa vào chỗ cũ, không thôi liền xách mông dọn đồ đến công ty mà ngủ!"
Còn có lúc đang là một giờ rưỡi sáng, Phác Chí Hiếu bảo muốn ăn canh sen hầm cá, nhưng Du Trịnh Nghiên lại ngủ đến quên trời quên đất. Thế là bị Cảnh phu nhân lôi đầu dậy, bắt Du Trịnh Nghiên đi siêu thị mua đồ về nấu. Du Trịnh Nghiên muốn khóc cũng không thể khóc, vừa nấu xong canh sen hầm liền đem cho Phác Chí Hiếu ăn, bản thân ngồi ở trên ghế gỗ ngủ gục.
Bất công quá đi, ở trong tủ gỗ còn tận hai mươi mấy thùng sữa, đến cô uống một hộp lại keo kiệt không cho. Đôi khi Du Trịnh Nghiên muốn đem mấy cái quán ăn bồi bổ dưỡng thai cùng cái siêu thị về nhà, lúc cần có thể đi thẳng ra mua về, vừa tiện lại không quá tốn thời gian.
Không nói nữa, bây giờ Du Trịnh Nghiên đi ngủ, bây giờ là mười một giờ kém năm, Du Trịnh Nghiên vừa chợp mắt chưa được mười giây thì Trương Liêm gọi đến.
"Boss! Boss! Tôi quên nói cái văn kiện lúc sáng làm cấp tốc, bây giờ tôi làm hơn hai cái rồi, năm cái còn lại để cô làm đó. Tạm biệt ~"
Ngay lúc này đây, Du Trịnh Nghiên hít một hơi, cắn răng để không chửi thề, nếu không phải Trương Liêm phải bồi vợ của hắn, nhất định cô đã đem đống văn kiện này giao cho hắn làm.
End.
#Effshion
|
|