Sống Chung Với Con Dâu
|
|
|
Diễm Quỳnh là bà chủ của một chuỗi nhà hàng ăn nổi tiếng dải khắp từ Bắc vào Nam.Quỳnh năm nay đã 29 tuổi,tuy xinh đẹp và tài giỏi nhưng cô từ trước đến nay chưa trải qua mối tình vắt vai nào.đã thế,trẻ tuổi như vậy mà cô đã có hai cậu con trai sinh đôi năm nay tròn 17.nếu không phải trên giấy tờ là mẹ con,thì theo vai vế tuổi tác hai cậu nhóc kia phải gọi cô bằng chị mới hợp lí. Âu cũng là do con người cô giỏi giang,năm 15 tuổi đã bỏ học đi làm thuê để học hỏi kinh nghiệm nấu ăn bán hàng.đến 19 tuổi đã về làm cô chủ nhỏ cho nhà hàng của bố mẹ cô giao cho,ông bà già cũng đi nửa đời người đến lúc cũng phải nghỉ hưu đi hưởng thụ cuộc sống rồi.năm đó chị họ của cô bị bệnh nặng mà qua đời,để lại hai cậu quý tử kháu khỉnh một mình,anh chồng không phải dạng tốt đẹp gì,thường xuyên ăn chơi đập phá bên ngoài rồi về nhà đánh vợ đánh con.khi nghe tin chị mất anh ta liền bỏ nhà theo mấy con phò non bên ngoài bỏ mặc hai cậu cu cho bác trai bác gái đã đứng tuổi chăm sóc
|
thấy gia đình chị tan nát,mà hai đứa nhỏ tội quá,bác mình cũng phải khổ sở ngay lưng ra nuôi hai cậu nhóc 7 tuổi ăn học,nên bố mẹ cô khuyên cô nhận hai cu cậu làm con nuôi,dù gì cũng là con của chị cô,lại là hai đứa cháu cô thương nhất,bây giờ để hai bác già cả nuôi bọn trẻ cũng khó khăn cho cả hai.trong khi đấy cô có đủ khả năng nuôi hai đứa,tuy nhỏ tuổi nhưng cô cũng đã trải đời nhiều,nhiều lúc còn suy nghĩ không lấy chồng mà sinh một đứa con nuôi dạy nó còn sướng hơn là làm ô sin máy đẻ cho đàn ông rồi để chúng nó trèo lên đầu cổ mình ngồi.thế nên khi bố mẹ cô đưa ra đề nghị này.cô hơi đắn đo chút,vì nghĩ mình còn quá trẻ con để làm mẹ,không biết có nuôi nấng được hai cu cậu hay không.nhưng nghĩ lại hai cu cậu nay cũng đã 7 tuổi,cũng lớn chút rồi nên dễ nuôi hơn em bé,mà cô cũng thích trẻ con nữa nên cô nhận lời nuôi hai cậu.Và đó cũng là nước sai của bố mẹ cô,tưởng rằng cho con gái hai đứa con để con bé trưởng thành hơn và có trách nhiệm trong gia đình,con bé sẽ nhanh chóng tìm được người chồng người bố tốt thương yêu cả ba mẹ con.
|
ai ngờ đâu khi cô được làm mẹ cái cô cưng chiều hai cậu quý tử hết mức,chuyên tâm nuôi nấng chăm sóc cho hai cậu lớn khôn thành người đoàng hoàng tử tế ai cũng quý mến.xong còn chuyên tâm vào công việc,mở rộng chi nhánh từ một nhà hàng bình thường đã thành một thương hiệu nổi tiếng ai cũng biết từ Bắc vào Nam.vì quá bận rộn cho công việc và gia đình nên cô không để tâm cho chuyện đại sự đời mình gì cả,bố mẹ giục cô đi xem mắt và kiếm người yêu hàng ngày mà cô cứ dửng dưng như không,toàn đàn ông lịch lãm tài giỏi đến tiếp cận xin làm quen mà cô không chịu ai cả.cô cũng không biết sao nữa,chỉ cảm thấy mình không thể chấp nhận và cho ngươi ta một cơ hội được,dần dần bố mẹ cô cũng hết cách nên không bắt cô đi xem mắt nhiều nữa,để cô tự chủ trong cuộc sống mình.Thời gian thoăn thoắt trôi,cũng đã 10 năm rồi.cô nhìn lại là một quãng đường dài,hai cậu nhóc cô ôm gọn trong lòng bây giờ được cô chăm sóc đã lớn bằng mặt bằng cổ cô,rất nhiều người còn tưởng rằng là ba chị em khi đi ra ngoài với nhau.
|
Bảo Nam xách chiếc balo hùng hục vào phòng làm việc của cô,đặt mạnh xuống bàn làm cô giật mình nhìn cậu. -Mẹ à,thằng Hiếu nó láo lắm,dám có ý với người yêu của con!...cậu ta tức giận nói. Theo sau là Bảo Hiếu vẻ mặt khinh khỉnh bước vào phòng. -Anh đừng có nói bậy,dù sao Vy cũng chưa đồng ý làm người yêu anh.em vẫn có cơ hội tán chị ấy mà.vả lại em cũng mới mời Vy đi ăn một bữa,có gì mà anh phải xồn xồn lên vậy...thằng bé cười nửa miệng,trông khuôn mặt trắng trẻo xinh trai mà nụ cười đó rất đểu cáng. -Mày!tao phải đánh chết mày mới được...Bảo Nam giơ tay lên giận dữ toan đánh Bảo Hiếu. -Thôi ngay!...Diễm Quỳnh gằn giọng.Hai đứa liền đưng lại đưa mắt ra nhìn cô.Diễm Quỳnh cúi xuống day nhẹ hai bên thái dương một chút.cô nghĩ đây là con trai cưng của cô sao,trước giờ luôn hoà thuận mà nay vì một đứa con gái xa lạ lại gây gổ với nhau.thật là bọn trẻ con,yêu đương vào hỏng người,nhưng nghĩ lại chúng nó đang tuổi ẩm ương,nếu không dạy dỗ công băng cẩn thận thì hậu quả về sau cũng rất nghiêm trọng.Diễm Quỳnh ngưởng mặt lên nhìn hai đúa thật nghiêm khắc.
|