Ngút Trời
|
|
Chương 150- trên thế giới này quả nhiên không có người nào là hoàn mỹ
Đoạn hồn trầm mặc, hơi hơi rũ xuống đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đất, thật lâu chăm chú nhìn, không biết suy nghĩ cái gì.
“Chuyện của ngươi là……” Hạ Hinh Viêm không nghĩ sẽ ở chỗ này chậm trễ công việc của nàng.
“Ngươi thực sốt ruột muốn trở về?” Đoạn hồn rốt cuộc ngẩng đầu nghi hoặc hỏi Hạ Hinh Viêm.
“Đương nhiên. Việc ngươi muốn ta làm là gì? Ngươi mau nói đi.” Hạ Hinh Viêm cũng không có miệt mài theo đuổi ý tứ trong lời nói của Đoạn Hồn, nàng chỉ nghĩ nhanh lên trở về, tìm một chỗ, có thể để cho Dập Hoàng an tĩnh nghỉ ngơi.
Nàng muốn giúp Dập Hoàng một tay, nàng sợ mình không nhanh lên nàng ấy sẽ có chuyện.
Nếu là đi ra ngoài rồi, dù là có chuyện gì đi nữa, có Hà Hy Nguyên bọn họ ở đó liền tính Dập Hoàng xuất hiện dị thường cũng có thể lập tức tìm được biện pháp đối ứng, nơi này vẫn là không quá an toàn.
Hạ Hinh Viêm không kiên nhẫn làm ánh sáng trong mắt Đoạn Hồn rơi vào hôn ám, ngay sau đó liền che dấu đi rất nhanh, hắn xoay người, nhàn nhạt ném xuống một câu: “Cùng ta đi tới đây.”
Hạ Hinh Viêm không thể hiểu được xem xét liếc mắt nhìn Đoạn Hồn một cái, khó hiểu đối bóng dáng của hắn chớp chớp mắt.
Hắn giống như sinh khí.
Vì cái gì sinh khí?
Chẳng lẽ là không cam lòng Dập Hoàng hấp thu được cái lực lượng kia sao?
Này cũng quá keo kiệt đi?
Rõ ràng là hắn chủ động đề nghị điều kiện trao đổi a, nào có đạo lý nói rồi lại đổi ý?
Hạ Hinh Viêm trong lòng nói thầm, đảo cũng thông minh không có nói ra, dù sao sự tình của Dập Hoàng đã giải quyết được một bộ phận, những chuyện khác cùng nàng liền không có nửa phần quan hệ.
Đến nỗi Đoạn Hồn vì cái gì sinh khí, hay là bởi vì chuyện khác mà không cam lòng, cũng cùng nàng không có nửa điểm quan hệ.
Đoạn Hằng Nghê trên tay đau nhức đã biến mất, tự nhiên là chú ý tới cảm xúc dị thường của Đoạn Hồn, vẻ mặt nghi hoặc lại không để ý lắm của Hạ Hinh Viêm khiến hắn khi nhìn đến cũng đau đầu không thôi.
Xem ra Hạ Hinh Viêm một chút đều không hiểu ý tứ của Đoạn Hồn, hắn nhưng thật ra có điểm đồng tình với Đoạn Hồn.
Bất quá…… đôi mắt Đoạn Hằng Nghê nhíu lại, đáy lòng hừ nhẹ một tiếng, về điểm tâm tư này của Đoạn Hồn làm hắn thực khó chịu, cho nên, Đoạn Hồn càng buồn bực tức, hắn càng thoải mái càng vui vẻ.
Bên trong một mảnh hư vô, Đoạn Hồn dừng lại bước chân, lập tức đưa ra đôi tay, đẩy về phía trước, hình như là mở ra một phiến đại môn vô hình.
Trong không gian Hắc ám bị một tia ánh sáng rọi vào, từ lúc tiến vào cái không gian này, Hạ Hinh Viêm đây là lần đầu tiên được nhìn thấy ánh sáng, ánh sáng tự nhiên nhàn nhạt từ cái khe hở kia nghiêng nghiêng bắn vào, ở dưới chân lộ ra một bó quang ảnh xinh đẹp.
Theo động tác của Đoạn Hồn, đại môn mở ra, một gian phòng rất lớn xuất hiện ở trước mặt Hạ Hinh Viêm.
Hai sườn trên vách tường trong phòng có những cây đuốc ngàn năm bắt diệt, một cái cùng một cái có khoảng cách không gian nhất định, mỗi một cây đuốc đem đại sảnh chiếu thập phần thông thấu sáng ngời, rất sáng, có thể thấy rõ ràng trong đại sảnh bất luận một góc nào, rồi lại sẽ không sáng đến đột ngột chói mắt.
Bên trong phòng một cái ngọc thạch màu trắng phô thành một thông đạo, vẫn luôn đi phía trước. Hạ Hinh Viêm dọc theo ngọc thạch trên đường đi trước, mãi cho đến cuối đường, đứng phía trên ba cái bậc thang, ngừng ở nơi đó, nhìn một cái thạch đài không lớn lắm cắm một thanh trường đao.
Nghiêng đầu, nhìn về phía Đoạn Hồn đứng phía dưới bậc thang: “Ngươi muốn binh khí này?”
“Ngươi đem nó rút ra, ta không thể đi lên đó.” Đoạn Hồn bất đắc dĩ nhìn Hạ Hinh Viêm.
Đoạn Hằng Nghê cũng bị ngăn trở ở dưới bậc thang, duỗi tay sờ sờ trước người, đối với Hạ Hinh Viêm gật đầu: “Nơi này có cái chắn, không qua được.”
Nghe được lời của Đoạn Hằng Nghê, Hạ Hinh Viêm biết đoạn hồn cũng không có lừa nàng, xem ra thứ này thật là cách trở, trừ bỏ nhân loại thì tất cả bao gồm cả linh thú hình người cũng không đến được.
Hạ Hinh Viêm duỗi tay liền muốn chạm vào cái chuôi đao kia, Đoạn Hằng Nghê đột nhiên kêu một tiếng: “Chờ một chút.”
Hạ Hinh Viêm kỳ quái dừng lại cánh tay đã vươn ra, nghi hoặc nhìn Đoạn Hằng Nghê: “Làm sao vậy?”
“Rút cái này có cái vấn đề gì không?” Đoạn Hằng Nghê xoay người hỏi Đoạn Hồn.
“Đương nhiên không có vấn đề.” Đoạn Hồn liếc trắng mắt Đoạn Hằng Nghê, “Nếu không phải ta không có cách nào đi vào, ngươi cho rằng ta sẽ tùy tiện tìm một người nào đó đi rút sao?”
Đoạn Hằng Nghê ước chừng nhìn chằm chằm Đoạn Hồn thời gian kết thúc hô hấp mất mười mấy giây, lúc này mới quay đầu đối với Hạ Hinh Viêm nhẹ giọng nói: “Cẩn thận một chút, nếu có cái gì vấn đề, lập tức liền buông tay.”
Vừa nghe Đoạn Hằng Nghê nói như vậy, Đoạn Hồn lập tức gấp gáp.
“Ta giúp linh thú các ngươi nhổ Thấu Cốt đinh, các ngươi sao lại có thể nói mà không giữ lời?”
“Ngươi giúp cái rắm, Tất cả đều là Hinh Viêm tự mình đi làm!” Không đề cập tới chuyện vừa rồi còn hảo, nhắc tới Đoạn Hằng Nghê liền một bụng hỏa khí.
Cái sự đau đớn khủng bố kia con người có thể chịu đựng được sao?
Hiện tại liền tính bọn họ đi luôn, Đoạn Hồn cũng không thể làm gì được họ.
Dám ngăn đón, xem hắn không đem Đoạn Hồn tấu đến chết khiếp!
“Hằng, không có việc gì.” Hạ Hinh Viêm thấp giọng an ủi Đoạn Hằng Nghê, rõ ràng đã biến thành người rồi, vì cái gì nàng luôn có một loại cảm giác Tiểu Hồ Ly đang xù lông đâu?
“Hinh Viêm, ngươi nhất định phải cẩn thận.” Đoạn Hằng Nghê không yên tâm đem mặt mình ấn ở trên cái chắn trong suốt, mặt đều bị ép tới có chút biến hình, thoạt nhìn có điểm buồn cười.
Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, gật đầu thật mạnh: “Yên tâm đi, không có việc gì.”
Nhìn nhìn trước mắt đại đao trên thạch đài, giống như cẩu đầu đao của Khai Phong Phủ Doãn nhưng là loại bán thành phẩm, toàn thân đại đao đen như mực, liền dấu vết lưỡi đao cũng nhìn không tới, nếu mặt trên còn có rỉ sắt, nàng tuyệt đối sẽ cho rằng Đoạn Hồn đang cố ý chơi nàng.
Cũng may chuôi đao này chỉnh thể cảm giác còn tính không tồi, đương nhiên lấy cảm giác của Hạ Hinh Viêm tới để nói thì bộ dáng chính là cẩu đầu trảm của Khai Phong Phủ Doãn.
Duỗi tay, cầm chuôi đao, dùng sức hướng lên trên một rút, thế nhưng không chút sứt mẻ.
Hạ Hinh Viêm mày nhăn lại, lại lần nữa dùng sức, cuối cùng dùng tất cả sức lực của nhân sinh, vẫn là một chút động tĩnh đều không có.
Đoạn Hồn ở bên ngoài cái chắn trong suốt lẳng lặng nhìn, tựa hồ một chút cũng không nóng nảy Hạ Hinh Viêm có thể rút ra chuôi đại đao này hay không.
“Đây là cái thứ gì a!” Hạ Hinh Viêm rủa thầm một tiếng, trực tiếp đem tất cả linh lực đều quán chú đến đôi tay, dùng sức rút ra bên ngoài.
Chỉ là, mặc cho Hạ Hinh Viêm dùng lực như thế nào, đại đao đều không có rung động dù chỉ một chút.
“Hinh viêm, lộng không ra cũng đừng lộng nữa.” Đoạn Hằng Nghê ở bên ngoài nhìn đến sốt ruột, hắn nhưng không nghĩ bởi vì muốn rút ra thành đao cùn này mà làm Hạ Hinh Viêm xảy ra chuyện.
“Thật quá đáng!” Hạ Hinh Viêm thu hồi cánh tay đã tê rần, ngồi xổm xuống, tức giận nhìn chằm chằm đại đao không chút sức mẻ.
“Nàng muốn làm gì?” Đoạn hồn kỳ quái chỉ vào Hạ Hinh Viêm ngồi xổm ở bên trong đang vuốt ve thạch đài, hỏi Đoạn Hằng Nghê.
“Ta làm sao biết được?” Đoạn Hằng Nghê không chút khách khí trả lời. Hắn lại không phải giun đũa trong bụng Hạ Hinh Viêm, hắn làm thế nào rõ ràng được ý tưởng mỗi thời mỗi khắc của Hạ Hinh Viêm.
“Hinh viêm, ngươi muốn làm gì?” Bất quá, vì an nguy của Hạ Hinh Viêm, Đoạn Hằng Nghê vẫn là thật cẩn thận hỏi một câu.
Không phải hắn nhát gan, thật sự là Hạ Hinh Viêm hành động quá mức quỷ dị.
Cái thạch đài kia có cái gì đặc biệt sao?
Nàng làm gì sờ lên sờ xuống còn vuốt vuốt mấy cái không ngừng, giống như nàng đang vuốt ve trân bảo thế?
Đặc biệt là nhìn đến nụ cười đầy quỷ dị của Hạ Hinh Viêm, càng là làm trái tim của hắn kinh hoàng không đồng nhất, tổng cảm thấy Hạ Hinh Viêm muốn làm cái gì đó không bình thường, và cái sự không bình thường này sẽ làm hắn giật mình một cách bất bình thường.
“Nổ tung nó.” Hạ Hinh Viêm đầu cũng không nâng lên, bình tĩnh nói ra ý tưởng của nàng.
Đơn giản ba chữ lại có thể nói ra một cách sáng tỏ và kiên quyết, đồng thời truyền lại ý tưởng của nàng.
Nổ tung nó, nổ tung, tạc……
Đoạn Hằng Nghê cùng Đoạn Hồn trong đầu đồng thời vang lên tiếng vọng vô hạn của những lời khủng bố này, chỉ cảm thấy từng hàng quạ đen từ đỉnh đầu bọn họ không ngừng đập cánh bay qua, ngẫu nhiên còn cùng bọn họ nói hai từ oa..oa.. như chào hỏi, làm hai người đầy đầu hắc tuyến nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm.
“Cái kia không thể tạc……” Đoạn hồn tay vịn vào cái chắn trong suốt nói một cách vô lực, năm chữ này thật là nói ra một cách hữu khí vô lực a, thậm chí có một loại cảm giác sức lực tùy thời điều có thể giảm bớt.
“Không thể sao? Có cái quy định này?” Động tác trên tay Hạ Hinh Viêm dừng lại, kỳ quái quay đầu nhìn về phía Đoạn Hồn.
Đoạn Hồn nghênh đoán hai tròng mắt vô tư lại thẳng thắn mang theo nghi hoặc của Hạ Hinh Viêm, trong lòng từng đợt cảm giác vô lực trào ra.
Đáy lòng hắn hò hét không ngừng, nàng sao có thể có bộ dáng vô tội như vậy?
Là ai cũng điều biết cái loại này đồ vật này không thể tạc, chỉ có thể dựa sức lực đem đao rút ra.
Cái này cũng là một loại phong ấn, phải dựa vào người có duyên mới có thể rút ra.
“Ân, hinh viêm, ngươi vẫn là không cần tạc.” Đoạn Hằng Nghê nhẹ giọng khuyên Hạ Hinh Viêm, trộm lau sạch cái trán cũng không tồn tại mồ hôi lạnh.
Hinh Viêm nhà hắn vẫn luôn hành sự ngoài dự đoán của mọi người như thế a, luôn có những suy nghĩ không giống với lẽ thường, và nàng cũng không hề bình thường a.
“Không thể tạc a?” Hạ Hinh Viêm bất đắc dĩ bĩu môi, thật là phiền toái.
Đoạn hồn đau đầu dùng đầu đụng vào cái chắn trong suốt hai cái, hắn hiện tại thật sự tin tưởng lời nói của Hạ Hinh Viêm a, trên thế giới này quả nhiên không có người nào là hoàn mỹ cả, đặc biệt là Hạ Hinh Viêm a, thần kinh số một.
|
Chương 151- Thị Huyết Tu La
Hắn dùng lực lượng của chính mình chế tạo ra một ảo giác hoàn mỹ thật là một việc sai lầm.
Hạ Hinh Viêm đứng dậy, hít sâu một hơi, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm chuôi đao cổ xưa, sau đó thở ra một hơi thật mạnh, vươn đôi tay, trịnh trọng nắm lấy chuôi đao.
Nhắm lại hai mắt, dùng sức nắm thật chặt, lại không có rút lên trên.
Bên ngoài cái chắn Đoạn Hằng Nghê hồ nghi nhìn động tác của Hạ Hinh Viêm, nàng đang làm gì?
Hạ Hinh Viêm không rút cái đao kia ra ngoài, chẳng lẽ nó sẽ tự mình nhảy ra ngoài sao?
Nhìn thấy Hạ Hinh Viêm làm ra cái hành động này, trong mắt Đoạn Hồn hiện lên một mạt ý cười vui mừng, cũng không nói thêm gì nữa, an tĩnh chờ đợi hành động cuối cùng của Hạ Hinh Viêm.
Nói không khẩn trương là giả, đôi tay hắn đặt trên cái chắn trong suốt không tự giác đã nắm chặt thành quyền, ra sức mà nhéo.
Hạ Hinh Viêm gắt gao nắm chặt chuôi đao, dùng bất cứ linh lực gì cũng điều vô dụng, chỉ có thể hết sức chuyên chú đem đôi tay cầm lấy chuôi đao, ý muốn dùng sức của bản thân lấy đao ra ngoài, hành động này cũng không khác lần đầu tiên là mấy, nhưng quả thật chỉ còn cách này.
Chậm rãi một cảm giác từ trên đao lạnh như băng xuyên thấu qua lưỡi đao truyền vào trong thân thể của Hạ Hinh Viêm, là lạnh như vậy, lạnh giống như nước đá.
Lãnh, lại không có ảnh hưởng gì đến Hạ Hinh Viêm, cùng lắm là làm cho Hạ Hinh Viêm đánh một cái rùng mình.
Nàng vừa mới giật mình, cái cảm giác lạnh băng kia giống như là bị dọa sợ, vèo một chút rụt trở về.
Chỉ có đôi tay là có thể cảm giác được cổ lạnh băng kia.
Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, chuôi đại đao này còn rất có ý tứ. Tiếp tục thả lỏng tâm thái, đem thân thể tất cả cảm giác đều thả lỏng, trạng thái lâm vào một loại cảnh giới không phòng bị.
Sau đó, cổ lạnh băng kia lại lần nữa từ lòng bàn tay dâng lên, theo cánh tay của nàng chậm rãi hướng lên trên lan tràn ra.
Hạ Hinh Viêm một chút đều không có khẩn trương, bởi vì nàng cảm giác được cổ lạnh băng kia ý thức giống như cái tiểu hài tử, nơm nớp lo sợ thử tới gần người lạ.
Nàng đang đợi, chờ cổ ý thức kia cùng nàng câu thông, sau đó khuyên nó từ trên thạch đài đi ra ngoài.
Rốt cuộc, cổ lạnh băng kia chậm rãi vọt tới nửa người trên của nàng, ngừng ở vị trí đầu vai, Hạ Hinh Viêm đang chờ cổ lạnh băng kia tiến vào đại não của nàng, sau đó thành lập câu thông.
Nơi nào nghĩ đến liền ở ngay lúc này, hơi thở lạnh băng kia đột nhiên trượt xuống, chợt chui vào trái tim nàng.
Hoàn toàn đang trong trạng thái thả lỏng Hạ Hinh Viêm trong lòng hoảng hốt, chẳng lẽ chuôi đại đao này muốn mạng nàng?
Hiện tại nếu là dùng linh lực phản kích là tuyệt đối có thể ngăn trụ được, nhưng trong lúc Hạ Hinh Viêm muốn dùng linh lực hướng hơi thở lạnh như băng kia đánh bật ra ngoài thì, một loại nhàn nhạt bi ai ở đáy lòng của nàng hóa khai.
Hạ Hinh Viêm sửng sốt, vốn dĩ sóng triều linh lực vừa được dâng lên sau đó lại từ từ lắng xuống rồi biến mất, bởi vì nàng phát hiện cổ hơi thở lạnh băng kia thế nhưng đang run rẩy.
Rất kỳ quái, rõ ràng chỉ là một cổ hơi thở mà thôi, nàng thế nhưng liên tưởng đến một cái hài tử đang khiếp đảm.
Dưới đáy lòng Hạ Hinh Viêm than nhẹ một tiếng, tùy ý cổ hơi thở lạnh băng kia xâm nhập trái tim nàng đem nàng vây quanh.
Hơi thở lạnh băng kia vừa vào trái tim, tim Hạ Hinh Viêm đang đập lập tức giảm tốc độ, máu lưu động tốc độ tức khắc chậm rất nhiều.
Vừa rồi hơi thở lạnh băng kia còn e dè, thì hiện tại đảo như là một cái hài tử nghịch ngợm phát hiện được món đồ chơi mới mẻ, theo kinh mạch Hạ Hinh Viêm không ngừng du tẩu.
Hạ Hinh Viêm không để ý tới cổ hơi thở lạnh băng này, mặc nó tùy ý làm bậy.
Cổ hơi thở lạnh băng tò mò đủ rồi, chậm rãi muốn tiến vào đại não Hạ Hinh Viêm, không phải muốn ý thức câu thông mà là muốn tiếp tục khám phá.
Đột nhiên, trong cơ thể Hạ Hinh Viêm dâng lên một đợt phản công, giống như là mưa rền gió vũ, trực tiếp đem cổ hơi thở lạnh băng kia bao phủ.
Tốc độ cực nhanh, lực lượng chi hận, làm hơi thở lạnh băng một chút cơ hội phản kích đều không có, khoảnh khắc chi gian đã bị linh lực Hạ Hinh Viêm khống chế được.
Hạ Hinh Viêm cười lạnh liên tục, ở trong thân thể của nàng còn muốn tùy ý làm xằng làm bậy sao?
Tới địa bàn của bà đây còn dám làm bậy thật là quá ngu xuẩn.
Hạ Hinh Viêm ngậm một mạt ý cười, đột nhiên mở hai mắt ra, dùng sức cầm lấy chuôi đao vừa nhấc cánh tay, chuôi đại đao xoát một tiếng liền từ trên thạch đài rút ra ngoài, không một động tác dư thừa.
“Hinh viêm làm tốt lắm!” Đoạn Hằng Nghê kích động ở ngoài cái chắn trong suốt hô lên.
Hạ Hinh Viêm đối với Đoạn Hằng Nghê hơi hơi mỉm cười, sau đó ánh mắt kết thúc dừng ở trên người Đoạn Hồn.
Đoạn hồn nghênh đón ánh mắt Hạ Hinh Viêm, chậm rãi hỏi: “Vì cái gì?”
Hắn cũng không biết chính mình bị làm sao, nhìn thấy Hạ Hinh Viêm lúc sau, giống như chỉ có thể nói nhiều nhất ba chữ, chính là “vì cái gì”.
Không phải đầu óc hắn có vấn đề, thật sự là tác phong hành sự của Hạ Hinh Viêm cùng với những người trước kia hắn tiếp xúc qua đều không giống nhau.
“Cái gì vì cái gì?” Hạ Hinh Viêm buồn cười nghiêng đầu nhướng mày hỏi.
“Ngươi bắt đầu như vậy, cuối cùng lại như vậy.” Đoạn Hồn lẩm bẩm hỏi Hạ Hinh Viêm, tất cả đều là nghi hoặc khó hiểu.
Câu hỏi Không đầu không đuôi, Đoạn Hằng Nghê nghe được cũng không hiểu ra sao, nhưng là, hắn phát hiện được một chuyện rất quan trọng, đó chính là vừa rồi nhất định có sự tình nào đó đã xảy ra mà hắn không biết.
Hung hăng liếc mắt trừng Đoạn Hồn một cái, ánh mắt lại chuyển hướng đến trên người Hạ Hinh Viêm, từ trên xuống dưới đánh giá cẩn thận, nhìn thấy Hạ Hinh Viêm cũng không có bất luận cái thương thế gì, lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Một hơi vừa mới nhổ ra, Đoạn Hằng Nghê giật mình một cái, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cũng không phải có thương tích mới xảy ra vấn đề a.
Vừa rồi cái tuyệt vọng gì gì đó còn không phải là ví dụ tốt nhất sao?
“Hinh viêm, ngươi làm sao vậy?” Đoạn Hằng Nghê dùng sức nện một chùy vào cái chắn trong suốt, trước mắt trừ bỏ một đạo hư vô gợn sóng ở ngoài, còn lại không còn thứ gì khác, nhưng cái chắn này quá rắn chắc, bị nện một chuỳ mạnh như vậy một vết nức cũng không thấy.
“Ta không có việc gì.” Hạ Hinh Viêm hướng Đoạn Hằng Nghê ra hiệu tạm thời đừng nóng nảy, ý bảo hắn không nên gấp gáp.
“Ngươi thật sự là kẻ không sợ chết a.” Đoạn Hồn cười lạnh một tiếng, ý cười lạnh như băng, trong ý cười còn mang theo một mạt cảm xúc khó diễn ta, bởi vì có xự lạnh lùng che giấu đi, cho nên, cũng không để cho người khác dễ dàng phân biệt được bên trong nụ cười đó ẩn chứa điều gì.
“Nếu không có cảm nhận được cảm xúc của nó mà nói, có lẽ sẽ không như thế.” Hạ Hinh Viêm hỏi một đằng trả lời một nẻo nói, một tay cầm theo đao, bàn tay nắm thật chặt, cảm thụ được chuôi đao cứng rắn trong lòng bàn tay.
“Phải không?” Đoạn Hồn châm biếm một tiếng, tựa hồ là đang cười nhạo, “Nếu không sợ chết, lại như thế đồng tình với nó, ngươi cuối cùng vẫn lựa chọn phản kích nó thì tính là cái gì?”
Lời Đoạn Hồn vừa nói ra, sắc mặt Đoạn Hằng Nghê liền thay đổi.
Vừa rồi Hạ Hinh Viêm cùng người nào giao thủ sao?
Oán hận cắn răng, Đoạn Hằng Nghê trong lòng tự trách không thôi.
Hắn thế nhưng để Hạ Hinh Viêm ở trước mặt hắn, trải qua nhiều thứ nguy hiểm như vậy!
Đáng chết!
“Vấn đề này quá đơn giản.” Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, một chút cũng đều không có bị sự châm biếm của Đoạn Hồn ảnh hưởng, “Bởi vì cái này chính là ta.”
Nàng có thể cảm nhận được bi ai của hơi thở lạnh băng kia, bản thân nàng cũng bị đồng cảm, cho nên nàng mới có thể dung túng nó một ít.
Nhưng là, cuối cùng quyền chủ động tuyệt đối sẽ không giao trong tay đối phương, ở thời điểm mấu chốt xâm phạm nàng, nàng tất nhiên sẽ phản kích.
Đồng tình là bản năng, phản kích càng là bản năng tự nhiên.
Đoạn hồn nghe xong câu nói của Hạ Hinh Viêm lúc sau, thật lâu nhìn chăm chú nàng, phảng phất muốn từ trong mắt nàng nhìn đến đáp án hắn yêu cầu.
Chỉ là, không có, cái gì cũng đều không có.
Hắn chỉ có thể nhìn đến đôi mắt bình tĩnh của nàng giống như hồ nước giữa ngày thu, đôi mắt bình tĩnh đến không thể dâng lên gợn sóng bất kinh nào, căn bản là làm cho người ta không nhìn ra được nửa điểm cảm xúc.
Hạ Hinh Viêm dời bước, chậm rãi đi xuống bậc thang, đem đại đao trong tay hoành cử, đưa tới trước mặt Đoạn Hồn, nói: “Đáp ứng chuyện của ngươi ta đã làm được, chúng ta muốn đi tìm nước suối thanh tĩnh sau đó là rời đi.”
Đoạn Hồn cũng không có nhận đao, mà ánh mắt dời xuống, nhìn trường đao trong tay Hạ Hinh Viêm, chậm rãi nói: “Tập thiên chi hồn, chi tinh, hải chi linh, phụ thượng băng tuyết lạnh buốt, thiên hỏa mãnh liệt, kiêm có vạn vật sinh cơ.”
“Vận dụng lực lượng nguồn suối, hao hết tâm huyết, rèn ba năm nung ba tháng……”
Theo lời nói của Đoạn Hồn, sắc mặt Đoạn Hằng Nghê càng ngày càng trầm, đặc biệt là nhìn chằm chằm đại đao trong tay Hạ Hinh Viêm ánh mắt càng ngày càng ngưng trọng.
“Ngang trời xuất thế, trảm một đao nứt trời mà không người có thể kháng cự.”
Hạ Hinh Viêm kinh ngạc nhìn chằm chằm đại đao trong tay, nàng thật không nghĩ tới chính mình thế nhưng sẽ nắm được một thanh đại đao thần kỳ như vậy, càng nghe Đoạn Hồn nói, nàng càng có thể cảm giác được cây đao này bất phàm.
Rất có cảm giác rút được cây đao này ra, vạn vật điều thần phục nàng.
“Vì muốn có được cây đao này, đã ngã xuống vô số nhân vật truyền kỳ. Vì muốn có được cây đao này mà người người thực lực bạo tăng rất nhiều, cuối cùng đều không ngoại lệ tất cả điều nhập ma, bởi vì ma tính quá độ, điều trở thành thị huyết Tu La.”
|
Chương 152- Đánh Cuộc Sinh Tử
“Trăm họ lầm than, vạn dân than khóc, đao này cũng bị xưng là tà vật, trở thành cấm kỵ của tất cả mọi người, dần dần bị người phai nhạt.”
Đoạn Hồn dùng sức nhắm lại hai mắt, sau đó mạnh mẽ mở ra, thanh âm ổn trọng lại nói ra cực nhỏ: “Đao này tên gọi….là Đoạn Hồn.”
Hạ Hinh Viêm kinh ngạc nhìn chằm chằm Đoạn Hồn, ánh mắt ngạc nhiên từ trên mặt Đoạn Hồn cùng đại đao trong tay không ngừng qua lại di động.
“Ta là hồn đao chi linh.”
Đoạn Hằng Nghê đã không biết hiện tại là cái tâm tình gì, chuôi này là ma đao trong truyền thuyết thế nhưng hiện giờ đang ở trước mặt hắn.
Nói thật, hắn thật sự rất muốn đem cây ma đao này thu, nhưng là, nghĩ đến những người đã từng được đến ma đao này, một đám cuối cùng điên cuồng, lại làm hắn sợ hãi không thôi.
Thực lực cố nhiên là đề cao rất nhiều, nhưng là, cuối cùng một đám tất cả đều biến thành vũ khí giết người không có ý thức, vậy còn ý nghĩa gì.
Trừ bỏ giết chóc, trừ bỏ chinh chiến thì thanh đao này cũng chẳng còn ý nghĩa gì khác, hắn không muốn biến thành cái dạng này, cũng không muốn Hạ Hinh Viêm cũng biến thành như vậy.
“Cho ngươi.” Hạ Hinh Viêm đưa đại đao cho người đối diện.
Đoạn Hồn nhìn chằm chằm đại đao trước mắt, bên môi xả ra một mạt ý cười: “Như thế nào ngươi cũng sợ thành ma sao?”
“Có thành ma hay không đó là vấn đề của ta, cùng chuôi đao này không có nửa phần quan hệ.” Hạ Hinh Viêm vừa nói xong, đối diện Đoạn Hồn thân thể chấn động, tựa hồ là cảm xúc kịch liệt dao động một chút.
“Được đến Đoạn Hồn đao là có thể tăng thực lực rất nhiều.” Đoạn Hồn hơi rũ đôi mắt, bình tĩnh nhìn chăm chú Đoạn Hồn Đao trước mặt.
“Không có ccây đao này, ta như cũ vẫn có thể tự đề cao thực lực.” Hạ Hinh Viêm buồn cười nói, “Chỉ dựa vào tác động của ngoại lực thì tu luyện còn có ý nghĩa gì? Thực lực của chính mình muốn đề cao còn phải nhờ ngoại lực, chẳng phải là thực bi ai sao?”
“Rõ ràng là ý chí của mình bạc nhược, một hai phải đem tất cả tội lỗi đều đẩy đến trên một thanh đao, cách lấy cớ này thật là vụng về.”
Hạ Hinh Viêm châm chọc như vậy là quá rõ ràng, không chút nào che dấu càng không có nửa phần làm ra vẻ.
“Thế nhân đều nói như thế, ngươi muốn khiêu chiến toàn bộ người khắp thiên hạ sao?” Đoạn hồn như cũ không có ngẩng đầu, chỉ là hỏi vấn đề hắn cần hỏi.
Hạ Hinh Viêm cười, tiếng cười thực sang sảng, làm Đoạn Hồn khó hiểu nhíu mày, hắn muốn nhìn một chút Hạ Hinh Viêm rốt cuộc vì cái gì cười, hắn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn đến Hạ Hinh Viêm cười đến hai vai run rẩy, bộ dáng sắp không thể giữ được hình tượng.
“Ngươi cười cái gì?”
Đoạn hồn thật sự không có cảm giác được lời hắn nói có cái gì buồn cười, hắn không rõ, Hạ Hinh Viêm cười cái gì?
“Người khắp thiên hạ nói như thế nào ta liền phải nói theo họ sao?” Hạ Hinh Viêm thật vất vả mới dừng cười được, liếc xéo Đoạn Hồn, “Lời ngươi nói thật buồn cười.”
Đoạn Hồn trố mắt nhìn chăm chú Hạ Hinh Viêm, nàng ta luôn có những suy nghĩ kỳ quái như vậy sao?
“Hảo, chỉ là một số lời đồn nhàm chán mà thôi, có cái gì phải lo lắng.” Hạ Hinh Viêm không để ý lắm nhún vai, tùy ý nói, “Bọn họ muốn nói liền nói đi, ngươi hà tất phải quá để ý đâu? Ngươi muốn sống thế nào thì sống như thế đó, chỉ cần ngươi sống cảm thấy thoải mái thì quan tâm lời nói từ người khác làm gì.”
Tự mình sống tốt?
Tự mình sống thoải mái?
Không quan tâm lời người khác?
Đoạn Hồn mày càng ninh càng chặt, hắn cười khổ một tiếng nói: “Ngươi nói nghe ra thật nhẹ nhàng.”
“Ân, nói bằng miệng đương nhiên rất nhẹ nhàng.” Hạ Hinh Viêm cũng không có ở trước mặt Đoạn Hồn giả bộ làm gì, “Nếu như cũng có người nói như vậy với ta, ta cũng sẽ sinh khí, có lẽ cũng sẽ trả lời giống như ngươi, ta cũng sẽ dao động.”
Hạ Hinh Viêm nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói: “Bất quá, sau khi dao động, ta sẽ cảm thấy buồn cười. Và sẽ trả lời cho bọn họ một câu, lời nói của bọn họ quan trọng giống như ta đánh rắm?”
“Đương nhiên, những người như vậy không đáng để ta lảng phí thời gian cùng lời nói.” Hạ Hinh Viêm cười lắc đầu, đồng thời bất đắc dĩ nói nhỏ một câu, “Ngươi có thể tiếp nhận cây đao này trước hay không, ta giơ như vậy rất mệt.”
Nàng là một con người, không phải một pho tượng, vẫn luôn duy trì một tư thế như vậy, còn xách theo một thanh đao, thật sự rất mệt.
Nhìn thấy thái độ không sao cả của nàng, làm trong đầu Đoạn Hồn kêu loạn không ngừng, không thể không nói Hạ Hinh Viêm mỗi tiếng nói cử động đều như đánh sâu vào lòng hắn, không biết thế nào, Đoạn Hồn lại hỏi một câu: “Ngươi không muốn sao?”
“A?” Hạ Hinh Viêm hiển nhiên lập tức không có phản ứng lại ý tứ Đoạn Hồn.
“Có thể đề cao thực lực trên một diện rộng, ngươi không nghĩ muốn có nó sao?” Đoạn Hồn nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, hắn cũng không biết mình đang chờ mong cái gì, chỉ biết lúc này hắn thực khẩn trương.
Khẩn trương đến tâm đều nhắc tới cổ họng, thịch thịch thịch nhảy mấy cái không ngừng, bên tai cái gì cũng đều không nghe được, chỉ có thể cảm nhận được tim mình đập kịch liệt, ngón tay lạnh lẽo nắm chặt thành quyền, môi gắt gao mím lại.
“Muốn a.” Hạ Hinh Viêm buồn cười nói, “Ngươi cảm thấy ai sẽ ngại thực lực của chính mình tăng trưởng nhiều sao?”
Đoạn Hồn dùng sức cắn cắn môi, nói không nên lời thất vọng dưới đáy lòng dâng lên, đã thật lâu không có cảm giác được thất vọng cùng khổ sở như vậy.
“Bất quá, đạo lý cũng có cái đạo khác của nó. Ta sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.” Hạ Hinh Viêm gợi lên khóe môi, cười khổ mà nói, “Làm ơn ngươi tiếp nhận đi được không? Ngươi nếu là lại không cầm, ta phóng trên mặt đất đấy.” Hạ Hinh Viêm lúc này mới đột nhiên cảm thấy chính mình thực rất ngu ngốc, vì cái gì không bỏ trên mặt đất đâu?
Sau khi nghĩ thông suốt việc này, Hạ Hinh Viêm buông lỏng tay ra, muốn quăng đại đao tới trên mặt đất.
Nàng thật là đủ bổn, làm gì mà cứ giơ lên liên tục như vậy.
Thật là ngốc về đến nhà thôi.
Cánh tay đang buông lỏng đột nhiên bị người nào đó bắt lấy, liền ở thời điểm Hạ Hinh Viêm kinh ngạc ngẩng đầu, bên tai đột nhiên vang lên tiếng đọc chú văn cổ xưa.
Chú văn được Đoạn Hồn gian nan niệm ra, theo nhịp điệu thanh âm điều điều của hắn vang lên, đại đao trong tay nàng đột nhiên phát ra quang mang nhàn nhạt, ẩn ẩn giống như đêm trăng sáng, lại giống bạch ngọc phản quang, mông lung quang mang.
Đồng thời, trên người Đoạn Hồn cũng phát ra quang mang đồng dạng.
Chú văn cuối cùng cũng đọc xong chữ cuối cùng, hai cổ quang mang dung hợp vào nhau, đại đao trong tay Hạ Hinh Viêm đột nhiên hóa thành từng đốm quang mang, tiêu tán ở trong không trung, cuối cùng còn sót lại một tia sáng đỏ tươi như máu, tia sáng đỏ kia tinh oánh dịch thấu giống như đá quý đột nhiên bay lên dung nhập vào giữa mày Hạ Hinh Viêm.
Trong đầu đột nhiên nhiều thêm một vật, lại trong nháy mắt não của nàng được nỡ ra rất nhiều, thậm chí có một loại cảm giác, là cùng Đoạn Hồn liên hệ lên cảm giác.
Cái cảm giác này, lúc trước ở thời điểm cùng Hà Hy Nguyên ký kết khế ước rất giống, chẳng lẽ nói…… Đoạn hồn cùng nàng ký kết khế ước?
“Ngươi, ngươi……” Hạ Hinh Viêm kinh ngạc nhìn chằm chằm Đoạn Hồn, nhìn hắn sắc mặt đã biến thành màu trắng xác chết, ký kết khế ước cần tiêu hao thể lực nhiều đến như vậy sao?
“Đây là thần phục, không phải khế ước.” Một bên vẫn luôn rơi vào trầm mặc Đoạn Hằng Nghê rốt cuộc mở miệng, vì Hạ Hinh Viêm giải trừ nghi hoặc.
“Trong đó ước thúc lực so khế ước còn mạnh hơn, thậm chí có thể nói, ngày sau Đoạn Hồn sẽ trở thành một bộ phận trên thân thể của ngươi, theo ý niệm của mình ngươi mà hành động.”
Thời điểm Đoạn Hằng Nghê nói lời này, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Đoạn Hồn, dự cảm của hắn quả nhiên đã trở thành sự thật.
Từ vừa rồi hắn liền cảm giác được phản ứng của Đoạn Hồn đối với Hạ Hinh Viêm không quá giống nhau, thật không nghĩ tới bản thể của Đoạn Hồn thế nhưng là một thanh đao, còn là một thanh đao có truyền kỳ sắc thái như vậy.
“Nếu là tổn thương hắn, ngươi không có việc gì, ngược lại, cũng sẽ không. Nói cách khác hắn sẽ vì ngươi chắn hết tai kiếp.” Đoạn Hằng Nghê than nhẹ một tiếng, hắn phải nên sớm nghĩ đến.
Hạ Hinh Viêm cái dạng này quá hấp dẫn người.
“Chủ nhân, đời này ta chỉ nhận mình người là chủ nhân.” Đoạn Hồn nhìn chăm chú vào Hạ Hinh Viêm, dùng toàn bộ tâm thần nhìn chăm chú nàng.
Hắn đây là đang đánh cuộc.
Chờ qua vô số tuế nguyệt phía sau chờ hắn vẫn là đánh cuộc, đánh cuộc tất cả của đời hắn.
Nếu là ngày sau, Hạ Hinh Viêm muốn vứt bỏ hắn, như vậy hắn sẽ hủy diệt, thần phục là vĩnh viễn thoát ly không được chủ nhân, trừ phi là hắn thần, ma đều diệt.
Cái này tuyệt đối tuyệt đối là đập nồi dìm thuyền.
Nhưng là, hắn muốn đánh cuộc một lần.
Tâm hắn tĩnh mịch đã rất nhiều năm, ở lúc nhìn thấy Hạ Hinh Viêm làm mỗi một việc mỗi một lời nói, đều sẽ làm hắn chấn động.
Lòng đang sống lại, giống như một cây khô già đang dần tìm lại cảm thụ của cuộc sống.
Nếu trận này phải đánh cuộc bằng sinh tử, hắn cũng nguyện ý đi đánh cuộc.
Nếu lần này vẫn là hắn nhận nhầm, vậy thì hắn thà rằng thần, ma đều diệt, bởi vì, thế gian quá lãnh, hắn không muốn cô đơn tồn tại.
Bởi vì. Hắn, mệt mỏi.
Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng lắc đầu, duỗi tay vỗ nhẹ lên vai Đoạn Hồn: “Tội tình gì?”
Đoạn Hồn nhấp môi trước, lại không nói gì, bởi vì hiện tại tâm tình hắn quá mức phức tạp, không biết muốn nói gì, phải nói như thế nào.
“Ngươi…. có cần nghỉ ngơi một chút không?” Hạ Hinh Viêm lo lắng nhìn Đoạn Hồn sắc mặt không tốt lắm, dò hỏi.
Đoạn Hồn lắc lắc đầu: “Không có việc gì, cái này cũng không ảnh hưởng đến ta.”
“Kia hảo, vậy chúng ta đi tìm nước suối thanh tỉnh, sau đó rời đi nơi này, trở về các ngươi còn hảo hảo nghỉ ngơi.” Hạ Hinh Viêm nói xong, nhìn Đoạn Hồn, hắn ở chỗ này lâu như vậy hẳn là biết nước suối thanh tỉnh ở nơi nào đi?
“Các ngươi?” Đoạn Hồn kỳ quái liếc mắt nhìn Hạ Hinh Viêm, cái gì kêu các ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.
“Ngươi cùng Dập Hoàng a, nàng mới nhổ Thấu Cốt đinh, đương nhiên phải tìm một chỗ hảo hảo nghỉ ngơi rồi.” Hạ Hinh Viêm buồn cười nhéo nhéo lên cánh tay Đoạn Hồn, “Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút, không biết cái kia sẽ mang đến cho ngươi cái cảm giác gì, bất quá sắc mặt không tốt như vậy, hẳn là không quá thoải mái đi.”
|
Chương 153- Nước Suối Thanh Tỉnh
Đoạn Hồn trở tay đè lại tay Hạ Hinh Viêm, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi nhanh chóng muốn hoàn thành việc ta cùng ngươi trao đổi, chính là vì muốn Dập Hoàng nhanh một chút được nghỉ ngơi?”Thủ lĩnh hình linh thú kia gọi là Dập Hoàng phải không? Nàng là linh thú a.” Đoạn Hồn thật sự vô pháp lý giải tư duy của Hạ Hinh Viêm. Một đầu hình người linh thú sẽ bởi vì chỉ nhổ có một cây Thấu Cốt đinh mà phải đi nghỉ ngơi sao?
Cho rằng thân thể linh thú yếu ớt giống như nhân loại sao?
Phải biết rằng tốc độ tự chữa Trị của linh cực nhanh, linh thú thực lực càng cường đại tốc độ chữa trị càng nhanh.
Là vì điều này, cho nên từ lúc nàng rời khỏi tuyệt vọng thủy không cần nghỉ ngơi dù chỉ một chút, chỉ một lòng muốn hoàn thành hẹn ước với hắn chỉ vì muốn Dập Hoàng được nghỉ ngơi?
Hạ Hinh Viêm chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn Đoạn Hồn: “Có quan hệ gì sao?”
Bởi vì những lời này của Hạ Hinh Viêm, Đoạn Hồn lại lần nữa được dịp kinh ngạc đến sững sờ.
Trong lòng chấn động đã không còn dùng lời nói để mà hình dung được, chỉ có thể ngốc ngốc sững sờ.
Thập phần lý giải được trạng thái lúc này của Đoạn Hồn, Đoạn Hằng Nghê qua đi an ủi đưa tay chụp lấy đầu vai hắn một cái, thở dài: “Ngươi…. Sau này tập thành thói quen thì tốt rồi.”
“Thói quen?” Đoạn hồn si ngốc nghiêng đầu, nhìn Đoạn Hằng Nghê, đột nhiên nghĩ đến Đoạn Hằng Nghê cùng Hạ Hinh Viêm giống như không có tiến hành khế ước đi, mà Đoạn Hằng Nghê một đầu tam giai hình người linh thú ở bên người Hạ Hinh Viêm như vậy, chẳng lẽ nguyên nhân cùng hắn giống nhau?
Phảng phất biết Đoạn Hồn nghĩ chính là cái gì, Đoạn Hằng Nghê thật mạnh gật đầu: “Mang chúng ta đi tìm nước suối thanh tỉnh đi.”
“Hảo.” Đoạn Đồn rốt cuộc từ trạng thái chết não tỉnh táo lại.
“Cùng ta đi.” Đoạn hồn mang theo Hạ Hinh Viêm Đoạn Hằng Nghê rời đi nơi này, theo không gian hắc ám đi rồi một đoạn thời gian, bảy vặn tám quải rốt cuộc cũng tới nơi cần tới, chỉ cho Hạ Hinh Viêm xem: “Nơi này chính là nước suối thanh tỉnh.”
“Đây là?” Hạ Hinh Viêm chau mày nhìn chằm chằm vào trong huyết trì, chịu đựng từng luồng mùi máu tươi tanh nồng nói.
“Cái này gọi là nước suối thanh tỉnh.” Đoạn Hồn nhàn nhạt nói.
“Cái này không phải huyết trì cắn nuốt người sao?” Hạ Hinh Viêm còn nhớ rõ lúc trước đoạn hồn cho nàng xem học viên Học Viện Hoàng Gia rơi vào nước ao lúc sau bộ dáng thống khổ kia không phải giả, vậy cái này như thế nào sẽ là nước suối thanh tỉnh.
“Cái này quả thật được gọi là nước suối thanh tỉnh.” Đoạn hồn nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói, “Thời gian mấy năm gần đây, sẽ có người tới nơi này lấy cái gì mà nước suối thanh tỉnh, kỳ thật chính là loại đồ vật này.”
“Cái này dùng để làm gì?” Hạ Hinh Viêm ý thức được lần này Lan Tây Thành tuyệt đối không đơn giản, tựa hồ bên trong âm mưu so nàng tưởng tượng còn phải lớn hơn rất nhiều.
“Nơi này có một loại lực lượng rất kỳ quái, có thể rút ra linh hồn của con người chỉ dựa vào một bộ phận lực lượng, còn có tinh luyện linh lực giữa lực lượng.” Đoạn hồn nghĩ nghĩ nói tiếp, “Kỳ thật ta cũng không biết rõ là nó có ích lợi gì, nhưng ta biết một điều, chỉ cần có người rơi vào bên trong điều sẽ có chỗ tốt.”
“Được cái gì chỗ tốt?” Hạ Hinh Viêm càng là mơ hồ, này rốt cuộc là hại người hay là hại người?
“Linh lực sẽ tăng lên một ít, sau đó sẽ đem ký ức nơi này đều quên sạch sẽ.” Đoạn hồn trải qua nhiều năm quan sát như vậy, mơ hồ biết được đại khái một ít.
“Cũng không phải tất đều quên hết, mà là quên mất nơi huyết trì này, cùng với thống khổ bên trong, chỉ có thể nhớ rõ trong đó có đại lượng thiên địa dị bảo, còn có sự tình lấy được nước suối thanh tỉnh.”
Đoạn hồn nghĩ nghĩ lại nói: “Hẳn là cố ý đem ký ức của huyết trì này quên mất.”
“Chờ một chút.” Hạ Hinh Viêm đột nhiên xua tay, bắt được vấn đề mấu chốt, “Ngươi không phải chủ nhân của không gian này sao?”
“Sao có thể?” Đoạn hồn buồn cười nói, “Ta lúc trước chẳng qua là tự mình phiêu du mà thôi, tùy tiện phiêu đãng sau đó lạc vào trong cái không gian này.”
Hạ Hinh Viêm nhìn chằm chằm đoạn hồn một trận vô ngữ, như chợt nhớ tới cái gì đó: “Cái huyết trì này cùng ngươi không có nửa điểm quan hệ, ngươi ở nơi đó lộng cái người hoàn mỹ thông đồng người khác rơi vào huyết trì làm gì?”
Đối Đoạn Hồn lại không có nửa điểm chỗ tốt, hắn làm như vậy chẳng phải quá nhàm chán sao?
“Nơi này rất nhiều năm đều không thấy một người, chỉ là gần nhất mới cách mấy năm sẽ tiến vào năm người. Đặc biệt là nhìn đến bọn họ tranh đoạt Linh Quyết linh chú còn có vũ khí cái loại này tham lam lúc sau, ngươi không cảm thấy bọn họ rơi vào huyết trì giãy giụa rất có ý tứ sao?”
Đoạn hồn nói kia kêu một cái đương nhiên, Hạ Hinh Viêm nghe được lại kêu một cái vô ngữ.
Hoá ra nàng vẫn là xem nhẹ vị đại thúc nhàm chán này rồi.
Hắn không phải nhàm chán bình thường, mà là cực kỳ nhàm chán, nhàm chán đến loạn não.
Nhàm chán loạn não mới đi làm loại chuyện này.
“Rốt cuộc là người của Lan Tây Thành muốn làm cái gì?” Cơ hồ không cần suy nghĩ, Hạ Hinh Viêm liền biết chuyện này tất nhiên cùng Lan Tây Thành thành chủ, cùng với Linh Sư hiệp hội hội trưởng thoát không được can hệ.
“Hinh viêm, ngươi phải cẩn thận.” Đoạn Hằng Nghê cũng ý thức được không thích hợp, đồng thời hắn cũng nghĩ đến một vấn đề, “Nhắc nhở ngươi, Tiết Mạch hắn vì cái gì sẽ biết nơi này có lực lượng có thể giúp Dập Hoàng nhổ Thấu Cốt đinh?”
Hạ Hinh Viêm trầm mặc, hồi ức cùng Tiết Mạch ở chung từng giọt từng giọt chảy trở về, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Không biết. Bất quá, Tiết Mạch lão sư hẳn là sẽ không có ác ý.”
Hoàn toàn không cần phải tới hãm hại nàng.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nơi này đồ vật tổng thể nhiều như mây, chỗ tốt nàng chiếm được phải nói là rất lớn.Trước không nói đến có thể giúp Dập Hoàng nhổ rớt Thấu Cốt đinh, chỉ nói riêng nơi này còn có đại lượng Linh Quyết linh chú binh khí gì đó rất lớn, cũng đủ dụ hoặc.
Huống chi, cái huyết trì này còn có chút cổ quái, nhưng sau khi trải qua lần tẩy rửa của huyết trì, linh lực không phải đều đề cao sao?
Từ mặt ngoài xem ra, nàng hẳn là sẽ không tổn thất bất cứ thứ gì.
Huống chi người từ nơi này đi ra ngoài đều mất đi ký ức với huyết trì sao, một chút nguy hiểm bên trong cũng bị lau đi.
“Có lẽ Tiết Mạch lão sư đã từng tới nơi này.” Hạ Hinh Viêm chỉ có thể nghĩ đến đáp án này, nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, “Hoặc là hắn từng gặp được người từng vào đây.”
“A, đúng rồi, bốn người kia đâu?” Hạ Hinh Viêm rốt cuộc nghĩ đến, sớm bị nắm gáy ném tới nơi này Nghiêm Cảnh Thủ, thấy được huyết trì mới mơ hồ có điểm ấn tượng, tùy ý hỏi một câu.
“Đã rời đi.” Đoạn Hồn nhìn thoáng qua huyết trì, “Chỉ cần lấy đủ nước của huyết trì, tự động sẽ có một cái thông đạo, để cho bọn họ rời đi.” “Nga, kia đi thôi.” Hạ Hinh Viêm gật gật đầu, một phách Đoạn Hằng Nghê, “Biến trở về đi.”
Đoạn Hằng Nghê chớp đôi mắt hồ ly hai cái, đột nhiên toét miệng nở nụ cười không hề có hình tượng: “Hinh Viêm, ngươi vẫn là thích ôm ta phải không? Phải không? Phải không?”
Đoạn Hằng Nghê một bên vui sướng kêu ẳn ẳn một bên nhanh chóng biến trở về nguyên hình, nho nhỏ hồ ly trên mặt đất nhảy đến kia kêu một cái hăng hái, cẳng chân vừa giẫm liền hướng trong lòng ngực Hạ Hinh Viêm.
Hạ Hinh Viêm động tác cũng nhanh chóng, duỗi tay chụp tới, đem tiểu hồ ly xách lên, rời xa nàng.
“Ngươi một đại nam nhân không biết xấu hổ còn hướng trong lòng ngực ta trát sao?”
“Ta là hồ ly, là hồ ly, là hồ ly!” Tiểu hồ ly bị Hạ Hinh Viêm xách cổ treo lên, bốn cái chân ngắn cũn nho nhỏ ở trong không trung, không ngừng vung.
Hành động như vậy khiến Đoạn Hồn xem đến trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi hắn nhìn đến thiên kiếp không phải giả đi?
Như thế nào sẽ có loại hình người linh thú ngu ngốc đến như vậy, còn là tam giai?
Quá mất mặt a!
“Phải không?” Hạ Hinh Viêm nheo lại đôi mắt nhìn tiểu hồ ly, cười đến ôn hòa nhất có thể, chỉ là cánh tay duỗi đến thẳng tắp, chính là không cho tiểu hồ ly tới gần.
“Vừa rồi ta chính là nhìn đến một cái rất có mị lực tuấn lãng nam tử a.”
Sự giãy giụa của Tiểu Hồ Ly dừng giữa không trung, nghĩ nghĩ, thập phần khó xử hỏi: “Hinh viêm thích bộ dáng của ta ở hình dáng kia sao?”
Đoạn Hằng Nghê rối rắm.
Hạ Hinh Viêm thích hình người của hắn, hắn là thật cao hứng, nhưng là hắn càng thích Hạ Hinh Viêm ôm hắn hơn.
Thật khó xử a, rốt cuộc phải làm thế nào mới hảo?
Tiểu hồ ly rối rắm đến thiếu chút nữa đại não của hắn ngắn lại, ngay cả một bên Đoạn Hồn nhìn Đoạn Hằng Nghê đều khó chịu theo.
Trong lòng thầm than không đồng nhất, Hạ Hinh Viêm hảo vất vả a, bên người có một linh thú cân não không bình thường như vậy, ai……
“Cả hai ta điều thích phải làm sao bây giờ?” Hạ Hinh Viêm đồng dạng khó xử thở dài, “Nếu là Hằng có thể đồng thời bảo trì hai loại trạng thái thì tốt rồi.”
“A?” Nghe xong Hạ Hinh Viêm nói, Đoạn Hằng Nghê thiếu chút nữa khóc thất thanh, “Nào có loại khả năng này?”
“Ha ha……” Hạ Hinh Viêm vui sướng cười lớn, cánh tay vừa thu lại, đem tiểu hồ ly ôm vào trong ngực, “Đùa ngươi.”
“Đem tinh thạch phóng tới bên cạnh ao liền có thể đem thủy hít vào, nếu lại tiếp xúc đến nước ao sẽ bị kéo vào trong.” Đoạn hồn nói xong, giấu đi thân hình, hắn đã cùng Hạ Hinh Viêm khế ước, tự nhiên có thể tùy thời giấu đi tăm hơi.
Hạ Hinh Viêm lấy ra tinh thạch, muốn đem huyết trì mang đi, Đoạn Hồn đột nhiên lên tiếng nói: “Hinh viêm, nơi này còn có một ít thiên địa dị bảo. Tuyệt vọng nham ý thức biến mất, vài thứ kia còn hẳn là có tàn lưu, nếu là nắm chặt thời gian có thể tìm được một chút.”
“Nga.” Hạ Hinh Viêm lúc này mới nhớ tới, cái này không gian còn có thứ tốt đâu, “Tính, vẫn là trở về tương đối quan trọng.”
Đoạn hồn nhìn Hạ Hinh Viêm đem nước ao chầm chậm thu, thân ảnh dần dần nhạt đi, xem ra, Hạ Hinh Viêm từ ban đầu đi vào không có đem đồ vật nơi này để ở trong lòng, mục đích của nàng từ lúc bắt đầu cũng chỉ là lực lượng của tuyệt vọng nham.
Thật sâu nhìn vào cái không gian không biết hắn đã ở bao lâu này, than nhẹ một tiếng, lần này, hắn, không có chọn sai.
Một nụ cười hiện lên ở trên mặt Đoạn Hồn, từ lúc hắn vào cái không gian này đây là nụ cười thiệt tình thứ nhất, cũng là nụ cười thiệt tình cuối cùng dành cho cái không gian này, quang mang hiện lên, không gian lại khôi phục một mảnh tĩnh mịch
|
Chương 153- Trở Về
Sau khi rời khỏi không gian, Hạ Hinh Viêm đứng ở ở nơi lúc trước bọn nàng rời đi, vẫn là cái phòng bịt kín không chút không gian kia.
Linh Sư hiệp hội hội trưởng đứng ở bên cạnh, mỉm cười tươi rói nhìn nàng.
Hạ Hinh Viêm hơi hơi mỉm cười: “May mắn không làm nhục sứ mệnh.” Nói rồi đem tinh thạch đã hút đầy nước suối thanh tỉnh giao cho Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng.
“Đa tạ.” Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng vui sướng tiếp nhận tinh thạch trong tay Hạ Hinh Viêm, thật cẩn thận thu hảo.
Nhìn thái độ coi trọng của hắn Hạ Hinh Viêm trong lòng càng cảnh giác, loại đồ vật quỷ dị này, rốt cuộc có ích lợi gì cho bọn họ?
“Mời theo ta đi.” Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng làm một cái thủ thế thỉnh, thập phần khách khí đem Hạ Hinh Viêm thỉnh đi ra ngoài, ra bên ngoài rồi, người của Học Viện Hoàng Gia đã rời đi, chỉ có Lan Tây Thành thành chủ cùng với Tiết Mạch còn chờ ở nơi đó.
Tiết Mạch nhìn thấy Hạ Hinh Viêm đi ra, ánh mắt chỉ lướt trên người nàng vài cái, xác định nàng không có thiếu tay thiếu chân, hơn nữa linh lực ẩn ẩn còn có dấu hiệu đề cao, lúc này mới đứng dậy, cáo từ rời đi.
Hiển nhiên, Lan Tây Thành thành chủ cùng với Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng cũng không có quá nhiều tâm tư suy nghĩ sự tình, tựa hồ có được tinh thạch chứa đầy nước suối thanh tỉnh, bọn họ liền lâm vào trạng thái gấp gáp không chờ nổi.
Đương nhiên Lan Tây Thành thành chủ còn có thể giải thích.
Hắn muốn sớm một chút đi áp chế lệ khí cho bá tánh trong thành, cho nên hắn sốt ruột rời đi cũng là về tình cảm có thể tha thứ.
Tiết Mạch cùng Hạ Hinh Viêm rời đi, trên đường đã không có người, rốt cuộc thời gian hiện tại đã là đêm khuya, trời cũng sắp sáng.
Duy nhất còn có người chính là, ven đường một đám bắt đầu nhóm lửa tiểu quầy hàng, là bá tánh trong thành chuẩn bị cho kế sinh nhai buổi sáng.
Nhìn than hỏa ở trong một đám bếp lò chậm rãi được bật lên, nồi nước trên bếp lửa sôi ùn ục tỏa ra nhiệt khí, mùi hương của đồ ăn nhàn nhạt phiêu tán ra không khí, Hạ Hinh Viêm hít một hơi thật sâu, bụng nhỏ cũng ục ục kêu lên tiếng.
Bước nhanh đi đến một quầy hàng nhỏ, mua hai phần điểm tâm buổi sáng, trực tiếp đem một phần đưa đến trước mặt Tiết Mạch.
Tiết Mạch mày hơi hơi nhíu một chút, nhưng vẫn tiếp nhận mấy cái bánh nướng được bao trong giấy dầu trong tay Hạ Hinh Viêm, nhưng không có mở ra ăn.
Liền tính hắn có đói bụng cũng sẽ không nhàm chán đến nỗi cầm nguyên một cái bánh nướng đứng trên đường lớn gậm, huống chi hắn hiện tại căn bản là không có đói đến như vậy.
“Ngươi bị thương?” Tiết Mạch nhìn băng gạc trên tay Hạ Hinh Viêm nhíu mày, quả nhiên trong cái không gian kia vẫn có nguy hiểm.
“Nga, việc nhỏ, không đau.” Hạ Hinh Viêm không lắm để ý nói, cầm lên một cái chén lớn, cầm luôn đôi đũa vừa đi vừa nói vừa ăn mì nước.
Một nữ hài tử ở trên đường cái, bưng một tô mì, há to mồm ăn mì nước, đây là cái hình tượng gì?
Muốn bao nhiêu thô lỗ liền có bầy nhiêu thô lỗ.
“Ngươi không thể ăn xong rồi lại đi được à?” Ngay cả ngày thường nói chỉ được hai chữ Tiết Mạch, cũng phải dùng cái giọng khó nghe của mình hỏi Hạ Hinh Viêm một câu dài.
Ở quầy hàng ăn xong lại đi trở về cũng không có gì vấn đề đi?
“Đuổi thời gian.” Hạ Hinh Viêm ăn mì nước hàm hồ trả lời, liều mạng dùng đũa gắp lấy mì sợi đưa vào miệng, một ngụm tiếp một ngụm ăn không ngừng, mì sợi vừa đến miệng liền lung tung cắn hai cái lại gấp không chờ nổi nuốt đi xuống.
“Đuổi thời gian trở về ăn không ngon sao?” Tiết Mạch chau mày, liền tính là đuổi thời gian, đi nhanh hai bước, tới khách điếm rồi ăn, so với ăn trên đường như thế này không ngon hơn sao?.
Trước không nói ăn như vậy dễ dàng rót một bụng khí lạnh, liền cái hình tượng này, thật sự là quá mất mặt.
“Ta đói.” Hạ Hinh Viêm rốt cuộc đem trong mì trong chén điều giải quyết, lại há to mồm uống nước mì.
Tiết Mạch mày run rẩy không thôi, đây đều là cái lý do gì?
Cuối cùng một ngụm nước mì vào bụng, Hạ Hinh Viêm đem chén tùy ý đặt ở ven đường, trên người ấm dào dạt thật là thoải mái.
Cảm thấy mỹ mãn sờ sờ bụng chính mình, tâm tình rất tốt.
Một bên đi theo tiểu hồ ly vừa thấy Hạ Hinh Viêm trong tay rốt cuộc cũng được rảnh, lập tức chân vừa giẫm, nhảy đến trong lòng Hạ Hinh Viêm, làm nũng lại cọ cọ.
Một lát sau, trở lại khách điếm, Hạ Hinh Viêm cùng Tiết Mạch liền cáo từ, sau đó là đi đến phòng của mình.
Không chút nào ngoài ý muốn ở trong phòng gặp được những khuôn mặt quen thuộc, ngồi vây quanh bàn, xem ra là đợi nàng cả đêm.
“Như thế nào còn bị thương?” Liên Chi ánh mắt lập tức định ở trên tay Hạ Hinh Viêm, đau lòng phủng lên, một tay đem tiểu hồ ly đang làm ổ trong lòng Hạ Hinh Viêm ra, tùy tay ném tới một bên.
“Đều bị thương còn ôm người này làm gì?”
Hà Hy Nguyên đau lòng duỗi tay chụp lại, đem tiểu hồ ly phủng ở trong tay, không đến mức bị đụng vào cây cột.
Không thể trách Đoạn Hằng Nghê phản ứng chậm, thật sự là Liên Chi động tác quá nhanh, căn bản là không cho hắn thời gian phản ứng.
“Ngươi cái nữ nhân thô bạo này!” Tiểu hồ ly tức giận trừng mắt Liên Chi, đến khi nào tính tình của nàng ta mới có thể giống với bề ngoài đây.
Không, không cần giống quá nhiều, giống một phần ba là được.
“Sao lại thế này?” Minh Hâm khẩn trương nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, sợ nàng trừ bỏ bị thương thương thế ở ngoài còn có nội thương.
“Tình huống bên trong tương đối phức tạp.” Hạ Hinh Viêm ngồi xuống, căn bản là không cần nàng nói chuyện, Hà Hy Nguyên đã đổ trà nóng cho nàng.
Hạ Hinh Viêm đem tình huống bên trong nói một lần, sau đó nhìn về phía mấy cái người trầm tư: “Có cái vấn đề gì quay lại rồi nói sau.”
Liên Chi gật đầu, đứng dậy, sờ soạng mặt Hạ Hinh Viêm một chút, nhéo nhéo: “Ngươi trước nghỉ ngơi nghỉ ngơi.”
Hạ Hinh Viêm bất đắc dĩ trốn tránh, tránh đi ma thủ chà đạp của Liên Chi.
Vì cái gì Liên Chi có cái loại yêu thích này vậy?
Biểu tình bất đắc dĩ của Hạ Hinh Viêm làm Liên Chi tâm tình rất tốt, vui cười để sát vào Hạ Hinh Viêm, nhả khí như lan nói: “Yên tâm, ta gần nhất thực nghiện, ngoan ngoãn để tỷ tỷ sờ vài cái.”
Hạ Hinh Viêm nghiêng đầu, yên lặng rơi lệ, nàng vô lại!
Hà Hy Nguyên cùng Tiểu Hồ Ly tự động lựa chọn làm lơ, nam nhân không cùng nữ nhân chấp nhặt.
Minh Hâm nhìn một màn này cũng chỉ có thể làm vẻ mặt, Hinh Viêm a, ta hết cách.
Liên Chi niết đủ rồi, cảm thấy mỹ mãn buông tay rời đi.
Hạ Hinh Viêm tức giận nhìn chằm chằm bóng dáng đắc ý của Liên Chi, có cần khi dễ người như vậy hay không.
Một tay chi má, ngốc ngốc ngồi trong chốc lát, mới nhẹ nhàng ở trong đầu kêu: “Đoạn Hồn.”
“Là, chủ nhân.” Đoạn Hồn lập tức đáp, thái độ thập phần cung kính.
Tay Hạ Hinh Viêm trợt cái, trán thiếu chút nữa đập trên mặt bàn, bất đắc dĩ nói nhỏ: “Đoạn Hồn, cùng ta nói chuyện không cần câu nệ như vậy.”
Đoạn hồn trầm mặc một lát, không biết suy nghĩ cái gì, chần chờ hỏi: “Chính là, ngươi xác thật là chủ nhân của ta.”
Dĩ vãng những kẻ có được hắn trong tay, không phải điều muốn hắn hoàn thần phục sao? Bọn họ đều muốn hoàn toàn khống chế hắn.
Hiện tại hắn cam nguyện để cho Hạ Hinh Viêm khống chế hắn, chẳng lẽ nàng không cao hứng sao?
Hạ Hinh Viêm đối với nóc nhà trợn trắng mắt: “Ta không thích như vậy.”
“Lễ nghĩa tổng không thể phế.” Đoạn Hồn vẫn là kiên trì.
Kỳ thật vừa rồi từ lúc bất đầu vào nhà, hắn đã đã chịu kích thích không nhỏ.
Đặc biệt là nhìn đến từng hình người linh thú trong phòng, không có một cái nào là đơn giản.
Hắn dù cho là không ở thế gian hồi lâu, nhưng, đối với hình người linh thú nhận thức vẫn phải có, liền tính là Linh Sư cao cấp, có thể có một đầu hình người linh thú đã rất khó có được.
Lại nhìn xem Hạ Hinh Viêm đâu?
Bên người đây là bao nhiêu hình người linh thú?
Để cho hắn chấn động hơn nữa là, những hình người linh thú này tất cả đều không có tiến hành quá khế ước.
Nói cách khác, bọn họ đều sẽ không chịu ước thúc với Hạ Hinh Viêm, không có cưỡng chế, lại còn đi theo bên người Hạ Hinh Viêm.
Xem bộ dáng bọn họ, hoàn toàn không có cảm giác linh thú cùng nhân loại ở chung, phương thức bọn họ ở chung nơi nào giống chủ nhân cùng linh thú, ngược lại như là, như là người một nhà.
Không biết vì cái gì Đoạn Hồn ngay lúc đó trong đầu chính là có cái ý niệm này.
Hắn thấy được sự quan tâm của người một nhà, khi người một nhà ở chung ấm áp.
Đoạn hồn thực hâm mộ cảm giác ở chung của bọn họ, nhưng là, hắn tổng cảm thấy, nếu chính mình đã hướng Hạ Hinh Viêm thần phục, như vậy liền không nên không có quy củ như thế.
Nghĩ đến đây, đoạn hồn đột nhiên xem xét Hạ Hinh Viêm liếc mắt một cái, chẳng lẽ nói, nàng căn bản không thói quen bị người coi như chủ nhân?
Không có việc gì, hắn sẽ chậm rãi làm nàng quen.
Đơn giản hắn đã từng khế ước quà nhiều người, một đám tuy rằng cuối cùng đều nhún thân vào ma đạo, nhưng là, tất cả bọn họ đều là nhân vật đứng ở địa vị cao.
Chủ nhân của Đoạn Hồn hắn há là nhân vật bình thường?
|