*Hãy kéo xuống đọc chú thích của tác giả trước rồi quay lại bắt đầu chương. ------
Thu đi đông đến, thời gian trôi qua không đợi một ai, mới đó mà Tề Tiểu Khả đã xuyên qua được một năm rồi. Ngày ngày cô vẫn giữ lời hứa với Lý Oanh đến chữa bệnh cho Thái Đường, qua một thời gian nàng cũng dần khởi sắc hơn, không còn sợ hãi mọi người như lúc trước nữa. Vậy mà đã ba tháng cô không đến chỗ Lý Chiêu Hoàng rồi, trong lòng sẽ nhớ đến nàng, không biết nàng có nhớ cô hay không?
Hôm nay trời nhiều mây lại có gió lạnh, giống như muốn mưa nhưng lại mưa không được, thời tiết này Tề Tiểu Khả thích nhất. Cô ghét ánh nắng chói chang khô rát, nó khiến cho tính khí cô trở nên bực dọc suốt ngày. Cô thích ngắm mưa, tiết trời se se lạnh, đôi lúc sẽ khiến ta nghĩ về những kỉ niệm xưa mà bồi hồi, ở bên cửa sổ, trên tay là ly ca cao ấm áp ngắm nhìn ra cơn mưa rả rít, một cảnh tượng đầy thư thái, yên bình. Nhưng ngày mưa lớn như thế này, cũng là ngày mà cô chết.
Tề Tiểu Khả bỗng giật mình, không hiểu tại sao đột nhiên cô lại có dòng suy nghĩ kia! Cô vẫn còn sống sờ sờ đứng ở đây, cho dù có cũng là xuyên người, cũng coi như chưa hề chết hẳn. Tề Tiểu Khả vỗ vỗ đầu lắc lắc mấy cái, hôm nay cô bị làm sao vậy, tự nhiên lại đi nghĩ ba cái chuyện vô lý như vậy, phải tỉnh táo lại thôi.
Tề Tiểu Khả nhanh chóng lấy lại tâm trạng, xuống khỏi giường chải đầu rửa mặt. Sáng nay tinh thần của cô vô cùng sảng khoái, ngồi trên cửa sổ ngắm nhìn quang cảnh sinh khí của buổi sáng, trong đầu suy nghĩ hôm nay sẽ đến gặp người thương thì trong lòng lại vui vẻ đến lạ. Phải, là người thương, nói đúng hơn là người cô yêu. Sau cái đêm sinh nhật của nàng thì Tề Tiểu Khả cũng nhận ra rằng bản thân mình đã thầm yêu nữ nhân đáng thương kia, cũng không biết bắt đầu từ khi nào nữa. Có thể là lúc còn ở hiện đại vô tình đọc được tiểu sử cuộc đời của nàng, cũng có thể từ lúc ở cạnh nàng trong những đêm khuya tĩnh lặng. Cô yêu nàng từ những cái chau mày khổ sở, từ nụ cười buồn bã và đôi mắt đẹp đẽ u uất bi thương. Có thể đây chỉ là cảm xúc nhất thời, giống như đồng cảm với hoàn cảnh của nàng, nhưng trong lòng lại có một loại tình cảm còn hơn mức như thế, cũng không biết phải gọi là gì. Chỉ biết khi nàng buồn sẽ muốn ở bên cạnh an ủi ôm nàng vào lòng, khi nàng vui vẻ bản thân cũng tự nhiên cảm thấy hạnh phúc, khi nàng chịu ủy khuất muốn đứng ra phía trước che chở, bảo bọc nàng. Nói với nàng "Đừng sợ, có ta ở đây bảo hộ cho nàng". Cô hiển nhiên biết rõ tình cảm đồng tính ở thời đại này là một thứ không thể chấp nhận, giống như mọi người nói là trái luân thường đạo lí, một nữ nhân luôn tuân theo khuôn khổ mẫu mực như Lý Chiêu Hoàng làm sao có thể chấp nhận cơ chứ! Khi cô nhận biết bản thân yêu nữ nhân này thì đã xác định sẽ không thể thổ lộ với nàng, chỉ có thể giấu kín trong lòng, sống chết mang theo. Nhưng khác một điều, Tề Tiểu Khả cô là người hiện đại, mang tư tưởng của một người hiện đại. Yêu thì yêu thôi, không cần phải tự ép mình chối bỏ tình cảm dành cho người kia, dù không thể nói cho người kia biết nhưng sẽ thể hiện bằng hành động. Ở bên cạnh nàng, chăm sóc, quan tâm đến nàng, đối xử với nàng thật tốt. Rồi sẽ có một ngày nàng sẽ nhận ra tình cảm của cô, đến lúc đó nàng có chấp nhận hay không đều tùy vào lựa chọn của nàng.
Sau một hồi ngồi ngẩn ngơ vu vơ, Tề Tiểu Khả xốc lại tinh thần, tới trước gương trang điểm lại gương mặt phờ phạc, quấn tóc đội mũ gọn gàng, nhìn ngắm bản thân trong gương một chút rồi mới hài lòng đi ra ngoài. Đang vui vui vẻ vẻ trên đường đến Nguyệt Hoa cung, ai ngờ vừa mới đến trước cửa Ngự thiện phòng đã bị tiểu Phương tử chặn lại.
"Ngươi làm gì mà gấp gáp như vậy, bộ quỷ ám ngươi sao!".
"Ta quả thật đang rất bận, thực phẩm trong kho sắp hết rồi, ta phải vào kiểm tra ghi chép rồi báo lại với trù phòng để họ sắp xếp ra ngoài nhập hàng.". Tiểu Phương tử vừa nói chuyện vừa liên tục lật cuốn sổ ghi chép trên tay, chẳng có thời gian nhìn thẳng cô.
Tề Tiểu Khả giật lấy một cuốn sổ từ tay tiểu Phương tử chậm rãi lật từng trang. "Chẳng phải việc này là do bọn tạp dịch của Nội Vụ phủ lo sao?".
Vừa nhắc tới Tiểu Phương tử liền y như gà xổ lồng nhảy cẩn lên nói, "Ngươi còn nhắc! Cái bọn ngu si đó chỉ giỏi hốt bạc. Việc này xưa nay vốn dĩ là do bọn họ phụ trách, hôm nay trời chưa sáng bọn người tiểu Khánh đến Nội Vụ phủ lãnh thực phẩm mới mua, ai ngờ tên A Đạm đi ra nói hôm nay tất cả nhân sự của Nội Vụ phủ đều bận rộn không thể mua giúp cho Ngự thiện phòng. Hắn còn nói sau này thực phẩm bên Ngự thiện phòng phải tự phụ trách, Nội Vụ phủ sẽ không lo phần vật phẩm của Ngự thiện phòng. Chuyện này khiến cho nhân sự của Ngự thiện phòng ai nấy đều nổi giận, khiến cho Chu sư phụ đến Nội Vụ phủ cãi nhau với Lâm Tiện. Xưa nay bên Nội Vụ phủ đều ăn xén thêm thắt vật phẩm nên mối quan hệ của hai bên Ngự thiện phòng cùng Nội Vụ phủ đã như nước với lửa, bây giờ xảy ra chuyện này làm cho nhân sự của hai bên gặp nhau liền sẽ như kẻ thù!".
Tề Tiểu Khả xoa xoa trán lắc đầu. "Nếu nói vậy tức là hôm nay Ngự thiện phòng không hề có nguyên liệu để nấu nướng, lỡ như Hoàng thượng trách tội xuống thì tất cả mọi người ở Ngự thiện phòng không ai thoát được tội rồi!".
"Chứ còn gì nữa! Rõ ràng bọn ngu si đó muốn khiến Ngự thiện phòng gà bay chó chạy. Điền sư phụ dặn ta lập tức vào trong kho kiểm kê lại rồi mau chóng giao cho đám người tiểu Khánh tử ra ngoài mua đồ. Báo hại ta bận tối mặt tối mũi!".
Tề Tiểu Khả nghe tiểu Phương tử nói chỉ gật gật đầu, mắt vẫn chăm chú vào cuốn sổ ghi chép trên tay. Tiểu Phương tử cứ luyên thuyên bên tai, Tề Tiểu Khả thì im lặng lắng nghe hắn trút cơn giận, bỗng trong đầu cô lại nghĩ ra một ý tưởng gì đó, khẽ cong môi cười giảo hoạt, vỗ vỗ vai tiểu Phương tử.
"Này, có phải hôm nay bên Ngự thiện phòng sẽ có xe ra khỏi cung hay không?".
Tiểu Phương tử nhìn Tề Tiểu Khả khó hiểu. "Phải a, nhưng bọn người tiểu Khánh tử đã ra ngoài từ sớm nay rồi".
Tề Tiểu Khả tâm trạng tự nhiên chùn xuống, "Oh, vậy à...".
"Nhưng ngày mai bọn ta cũng sẽ phải ra ngoài mua thức ăn nên vẫn có xe ra khỏi cung".
"Thật sao!". Tề Tiểu Khả đột nhiên vui vẻ hẳn lên. "Các ngươi sẽ đi khi nào?".
Tiểu Phương tử lật vài trang giấy một lúc rồi quay sang đáp lời cô, "Vào khoảng canh năm". Tiểu Phương tử lại lật thêm vài trang, đột nhiên nghĩ ra gì đó liền quay sang, chỉ thấy cô đang cười một cách âm hiểm, hắn hiếu kì hỏi, "Này, không phải ngươi định làm gì bọn ta đấy chứ!?".
Tề Tiểu Khả phẩy phẩy tay, "Làm gì có! Ta chỉ muốn nhờ ngươi một việc, có được không?"
"Nếu giúp được thì ta sẽ giúp". Tiểu Phương tử hào sảng nói, "Nhưng trước đó đừng cười kiểu đó đối với ta, ngươi sẽ khiến ta sợ hãi!". Tiểu Phương tử hai ta chắn trước ngực, ánh mắt dè chừng hướng về cô.
Bộ dạng của tiểu Phương tử bây giờ có chút khiến cho Tề Tiểu Khả buồn cười. Tuy nói là thái giám nhưng tiểu Phương tử lại có ngoại hình nhỏ nhắn thon gọn, gương mặt thanh tú trắng hồng. Khung xương mảnh mai của phụ nữ, hơn nữa giọng nói của hắn lại thanh thanh dễ nghe chứ không lanh lảnh như những tên thái giám khác. Mỗi khi bị khi dễ hay bị chọc giận thì hắn lại tỏ ra những cử chỉ y hệt con gái, tai đỏ má hồng. Chỉ những điều này thôi đã khiến hắn nhìn chẳng khác một tiểu cô nương khả ái, nhìn vào cứ nghĩ hắn thật ra là nữ cải nam trang giống như cô. Đột nhiên trong lòng Tề Tiểu Khả lại nổi lên ý định trêu chọc hắn một chút.
"Ai yo!". Tề Tiểu Khả tiến tới gần ép sát vào người tiểu Phương tử, tay nâng lên cằm hắn, đôi mắt đầy ám muội, nở nụ cười gian xảo. "Vậy ngươi nghĩ ta sẽ làm gì để cảm ơn ngươi đây Phương Phương, hửm?".
Tiểu Phương tử sợ hãi rụt rè nép vào góc tường phía sau, hai tay siết chặt quyển sổ chắn giữa hai người, hai má đỏ bừng bối rối. "Ngươi...ngươi đừng có làm bậy! Ta vẫn còn là xử thân đó!!".
Tề Tiểu Khả đưa mặt lại gần tiểu Phương tử, giở giọng gian tà. "Yo, Phương Phương thật đáng yêu nha. Bộ dáng ngươi bây giờ thật khiến người ta muốn tới cưng nựng a~~". Tề Tiểu Khả đưa lưỡi liếm môi, bộ dạng vô cùng lưu manh như muốn ăn tươi nuốt sống tiểu bạch thố.
"Ngươi đừng làm bậy a... Ta sẽ la lên đó!". Tiểu Phương tử mặt ửng hồng, hai tai đỏ lựng, bộ dáng tiểu cô nương e dè ẩn nhẫn. Bây giờ hắn gần như phủ trong lòng của Tề Tiểu Khả.
"Chậc chậc". Tề Tiểu Khả khẽ tặc lưỡi, tiến tới kề sát bên tai tiểu Phương tử thì thầm. "Nơi này vắng vẻ như vậy, ngươi nghĩ nếu gia cưng chìu ngươi thì sẽ có ai tới giúp hay không, ha?".
"Ngươi...Ngươi!". Tiểu Phương tử gương mặt nóng lên đỏ bừng, cả người xụi lơ vô lực tựa hẳn vào tường, hai mắt vẫn dáng trên người của cô, những lời khi nãy cô thốt ra khiến hắn không thể nào phản ứng lại được, chỉ có thể bối rối phát ra vài chữ cảm thán.
Tề Tiểu Khả có thế càng sấn lại gần, vòng tay ôm lấy thắt lưng của tiểu Phương tử. "Yo nhìn xem! Thân người thon gọn như vậy, nếu như ở dưới thân của ta cầu hoan thì sẽ là cảnh tượng đẹp mắt tới mức nào a~".
Tiểu Phương tử hai má ửng đỏ như muốn bật máu, tay đánh liên tục vào trên người Tề Tiểu Khả nhưng với sức lực của hắn thì chỉ như mèo con quơ quào mà thôi. Giọng nói yếu ớt. "Ngươi cái tên hỗn đản... ngươi thả ta ra a!!".
"Xuỵt...". Tề Tiểu Khả ngón trỏ chắn ở trên môi của tiểu Phương tử, đôi mắt đẹp đẽ híp lại ẩn ý. Cô áp tới, khẽ liếm nhẹ vành tai của tiểu Phương tử, ngậm vào trong miệng, day dưa một hồi. "Phương Phương a, ta thật muốn ngay bây giờ lập tức đem quần áo của ngươi đều cởi bỏ, vuốt ve thân thể của ngươi. Cục cưng ngoan, làm tiểu tình nhân của ta, mỗi ngày ta đều sẽ khiến ngươi sung sướng rên rỉ, chịu không hửm?".
Đến lúc này tiểu Phương tử bất lực ngồi bệt xuống đất, hai mắt đờ đẫn mê mang, chính thức buông khí giới đầu hàng.
"Chậc". Tề Tiểu Khả ngồi xổm xuống đối mặt với tiểu Phương tử, tặc lưỡi một cái, sau đó lại đưa tay ôm lấy tiểu Phương tử vào trong ngực, nhướn người một chút, ở bên tai tiểu Phương tử thổi hơi vào, sau đó luồn tay ra phía sau tiểu Phương tử bóp mông của hắn. "Ai ya, cục cưng là vui mừng tới nỗi ngã xuống đất sao? Không sao, vậy để ta tới ôm cục cưng là được rồi. Nếu như để cái mông xinh đẹp bị thương rồi thì người ta sẽ đau lòng lắm đó."
"Ngươi hỗn đản a...!". Tiểu Phương tử sợ tới mức chảy nước mắt, chỉ còn biết giữ chặt lấy y phục, âm thanh mang theo giọng mũi nghe rất đáng thương.
"Nè nè, cục cưng sao lại khóc rồi?". Tề Tiểu Khả dâm tà cười cười. "Nhưng mà nhìn cục cưng như vậy, ta lại rất muốn không quản là ngày hay đêm một lần lại một lần thao chết ngươi a, thao đến ngươi không thể đứng dậy được, khiến ngươi chỉ có thể ở trên giường yếu ớt cầu xin tha thứ. Âm thanh rên rỉ của ngươi nhất định nghe rất hay nha! Nào cục cưng, rên rỉ một tiếng cho người ta nghe đi a!"
"Hức... hức... đừng mà.. đừng mà... ". Tiểu Phương tử sống chết giữ lấy quần, khóc lớn thành tiếng, càng chặt chẽ nép sát vào bức tường ở sau lưng.
Tề Tiểu Khả ha ha cười lớn lùi ra, tiểu Phương tử bủn rủn thở hắt ra, ngạc nhiên nhìn cô cười lớn.
"Hahaha". Tề Tiểu Khả tay chống eo cười khoái chí, phía bên kia tiểu Phương tử đưa tay lau nước mắt. Cô cũng không có thời gian đứng đây đùa giỡn với hắn, cô còn công vụ phải làm. "Chuyện kia nhờ ngươi đấy, ta sẽ cảm tạ sau!". Nói xong liền quay lưng chạy mất hút. Tiểu Phương tử hai mắt đỏ bừng, chật vật đứng dậy, trong lòng vô cùng kinh hãi, thật nhanh chạy về Ngự Thiện phòng.
Sau đó Tề Tiểu Khả ở trong Dịch đình làm việc cả ngày, trong đầu luôn nghĩ về ý định kia, không hề để ý bên ngoài trời đã tối mực. Kết thúc một ngày làm việc cực khổ, Tề Tiểu Khả trở về phòng ngủ, chuẩn bị nước nóng ngâm mình. Nước nóng vừa đủ, khói trắng lượn lờ, Tề Tiểu Khả trút bỏ quần áo bước vào trong bồn nước, thở ra một hơi sảng khoái, cả ngày làm việc mệt mỏi chỉ mong tới khoảnh khắc này. Ra khỏi bồn nước, mặc lại quần áo, tay vắt khô mái tóc ướt sũng rồi quấn lại trong khăn lụa. Cả một ngày Tề Tiểu Khả yêu thích nhất chính là khoảng thời gian về đêm này, yên tĩnh mát mẻ, tắm xong sảng khoái dễ chịu, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn. Bình thường mỗi tối khi tắm xong cô đều mặc áo phông và quần thể thao, nó khiến cô có cảm giác thư giãn hơn bộ y phục nhiều lớp dày đặc kia. Ban đêm cũng không cần phải đeo kính áp tròng nữa, có thể lấy cặp kính cận ra sử dụng, đeo lens thường xuyên khiến cho mắt của cô bị rát và khô nhưng cô lại không thể tháo ra. Bản thân bị cận tới bảy độ, không đeo kính sẽ thành người mù, hơn nữa cũng không thể vác cái cặp kính kia đi lung tung khắp nơi được. Sở dĩ Tề Tiểu Khả dám thản nhiên mặc đồ đeo kính kiểu này mà không sợ bị phát hiện bởi vì cô biết rõ Vân Tình sẽ không trở về trong vòng ba tiếng nữa, dạo này nàng ta thường xuyên có phiên gác đêm, cho nên trong ban tiếng đó cô có thể thoải mái làm những việc khi còn ở hiện đại mà không sợ ai phát hiện.
Tề Tiểu Khả đi tới mở ra cửa sổ lớn, đặt một cây nến lên bệ. Ở hốc giường kéo tới ba lô của mình, lấy ra dụng cụ vẽ rồi thong thả đi lại ngồi lên bục cửa sổ. Gió lạnh vù vù khiến mái tóc ánh tím của Tề Tiểu Khả phiêu diêu lượn lờ, đôi tay thoăn thoắt vẽ lên từng đường chì đen, phút chốc tờ giấy trắng đã lưu lại đầy vết bút chì. Ánh nến chập chờn đôi khi khiến cho góc nhìn của cô bị thiếu sáng, tay nhẹ nâng gọng kính tròn, tiếp tục lả lướt trên nền giấy. Tề Tiểu Khả có sở thích hội họa từ nhỏ, năng khiếu cũng khá tốt về khoản này. Lúc còn ở hiện đại vào những buổi tối không có phiên trực, Tề Tiểu Khả thường về nhà rất sớm, tranh thủ thời gian rảnh rỗi ngồi vẽ vài bức tranh, cô thích nhất là vẽ người mẹ trẻ con của mình Nguyễn Lê Phương. Cô yêu thích những biểu cảm, những thái độ trẻ con của mẹ mình, hơn nữa bà cũng là người mẫu vẽ chân dung duy nhất của cô.
Từ phía xa xa ở trong góc tối sau bức tường đỏ, bóng dáng một người đứng lặng nhìn về hướng căn phòng cũ kĩ. Bên cửa sổ là một cô gái kì lại với mái tóc bạc màu đang ngồi chăm chú làm việc gì đó. Ánh nến le lói đủ để thấy rõ gương mặt chăm chú kiên định của nàng, nơi mắt còn mang theo một vật kì lạ. Cảnh tượng kết hợp với bầu trời đêm làm nên một quang cảnh hư hư ảo ảo, như là mộng nhưng lại có thật. Người này sao lại kì lạ như vậy.
Tề Tiểu Khả từ đùa đến cuối đều tập trung vào bức tranh, bỗng cô có cảm giác có người đứng nhìn mình, phản xạ tự nhiên đưa mắt nhìn xung quanh phòng đều không phát hiện có người. Đưa mắt nhìn ra cửa vòng ở xa, chẳng có gì cả, chỉ là tán cây bị gió thổi qua khẽ lay động. Có thể là do cô đa nghi quá rồi, không để ý đến nữa, tiếp tục trở lại hoàn thành bức tranh của mình.
Không cần thời gian quá lâu, cuối cùng bức tranh đã vẽ xong. Tề Tiểu Khả mỉm cười ngắm nhìn bức tranh cô vừa vẽ, nói đúng hơn là ngắm nhìn người con gái trong bức tranh kia, Lý Chiêu Hoàng. Tề Tiểu Khả khẽ vuốt ve gương mặt được mình phác họa trên giấy trắng, ánh mắt chứa đầy sự ôn nhu, dịu dàng, cũng không biết khóe miệng của mình đã cong thành một vòng đẹp đẽ.
Kẽo kẹt...
"Hửm? Về rồi sao". Tề Tiểu Khả buông xuống bút chì trong tay, quay đầu về phía cửa.
"Ngươi lại làm mấy cái thứ kì quặc kia sao!". Vân Tình ngữ khí có chút nặng nề khó chịu.
Tề Tiểu Khả cười cười, thu dọn lại họa cụ đem cất đi, tới bàn rót một ly nước đẩy về phía Vân Tình. Tiểu cung nữ thần sắc uể oải ngồi xuống đối diện, nhận lấy ly nước mà cô đưa tới vội vàng uống một hơi lớn. Tề Tiểu Khả tỏ vẻ khá ngạc nhiên, bình thường tiểu cô nương này luôn giữ hình tượng mẫu mực, sao tự nhiên tối nay lại một hơi uống hết cả ly nước thô lỗ như thế. Dường như cảm thấy nàng vẫn còn khác, Tề Tiểu Khả liền rót thêm một ly nước nữa cho nàng, cũng giống như lúc nãy Vân Tình vừa nhận lấy ly nước đã đưa lên miệng tu ừng ực.
Tề Tiểu Khả cười khẩy một cái, "Hôm nay ngươi làm gì mà uể oải như vậy. Bị nương nương trách phạt sao?".
Vân Tình khẽ liếc cô một cái, điệu bộ khó chịu vô cùng. "Ngươi mà còn nói nữa thì ta sẽ đẩy ngươi ra khỏi phòng!".
"Được được ta không nói ngươi nữa là được chứ gì". Tề Tiểu Khả xua xua tay. "Ta đã giúp ngươi chuẩn bị dục vũng rồi, ngươi mệt mỏi như vậy nhanh đi thanh tẩy đi". Tề Tiểu Khả đứng dậy đi qua bên thau đồng, vắt khô khăn mặt rồi đưa qua cho Vân Tình.
"Cảm ơn". Vân Tình nhận lấy khăn ướt đưa lên lau mặt, tính khí cũng hòa hoãn đi một phần.
Tề Tiểu Khả từ tốn chỉnh lại chăn giường cho Vân Tình, thu xếp lại một chút. Vân Tình bản tính ngăn nắp đương nhiên giường chiếu lúc nào cũng gọn gàng, ngược lại dạo gần đây thường xuyên phải gác đêm đến sáng mới trở về nên chẳng có thời gian để ý tới những việc vặt này nữa. Tề Tiểu Khả thấy nàng cực khổ, cả thời gian ăn ngủ cũng không có nên sẵn tiện giúp nàng lo luôn mấy việc nhỏ như chuẩn bị nước nóng hay thu xếp giường chiếu, đôi khi cô cũng cảm thấy mình sắp trở thành chồng của nàng ta luôn rồi. "Cả ngày nay ngươi đã ăn gì chưa?".
Vân Tình thư thái đáp lại, "Vẫn chưa, cả ngày hôm nay ta chỉ ăn có một cái bánh hấp".
"Có đói bụng không, ta đến Ngự thiện phòng lấy chút gì đó cho ngươi ăn?". Tề Tiểu Khả quan tâm hỏi.
"Không cần đâu, ta chỉ về tẩy rửa một chút liền phải đi".
Đem mọi thứ thu xếp xong xui, Tề Tiểu Khả phủi phủi tay, đi đến giường của mình, từ trong ba lô lấy ra một cái bánh bao còn nóng đưa cho Vân Tình.
Tiểu cô nương ngạc nhiên nhìn cái bánh trước mặt mình rồi lại quay sang cô, "Cái này?".
"Ngươi làm việc cả ngày không ăn chỉ hại đến bản thân ngươi mà thôi, ăn chút gì đó mới có sức lực".
Vân Tình mỉm cười dịu dàng, "Cảm ơn". Đói bụng cắn vội cái bánh.
"Dạo này ngươi hay gác đêm, công vụ nhiều lắm sao?".
Vân Tình ngừng lại, uống một hớp nước nuốt xuống bánh trong miệng, "Không phải do công vụ, mà là do chủ tử".
Tề Tiểu Khả dường như đoán ra được, khẽ cười mỉa một cái.
Thì ra là do cô ta không vui nên lấy nô tài ra trút giận. "Chủ tử gặp chuyện không vui sao?".
Vân Tình gật đầu, "Phải, nương nương mấy ngày nay tâm trạng đều không tốt. Gần nửa tháng rồi Hoàng thượng không có đến Dụ Nguyệt uyển, hôm nay lại ngự giá ở lại một lúc. Không lâu sau chủ tử và Hoàng thượng liền tranh cãi một trận, Hoàng thượng mặt hầm hầm bỏ đi, chủ tử thì tức giận đập hết mọi thứ trong điện".
Tề Tiểu Khả bất giác chau mày, cô biết ngay nữ nhân trong này hễ gặp Trần Cảnh liền như sẽ bị xui xẻo. "Có biết chuyện gì không?".
Vân Tình tâm trạng chùn xuống, thoáng buồn nói. "Sáng nay Hoàng thượng ở buổi thiết triều đã mắng chửi đại nhân một trận, ngay cả nương nương cũng bị vạ lay".
"Hắn mắng chủ tử thế nào?".
"Bọn ta cũng chỉ loáng thoáng nghe được, Hoàng thượng chất vấn nương nương về việc đại nhân bao che cho thiếu gia tham nhũng quân lương, để cho binh lính chia bè kết phái náo loạn ở ngoài cửa Tường Phù. Sau đó lại nói sang việc nương nương không thể sinh hạ hoàng tử".
Tề Tiểu Khả nghe đến trong lòng cũng dâng lên một cỗ khó chịu ẩn nhẫn, hai tay siết chặt. Tên Trần Cảnh đó quả thật là một tên lòng dạ đàn bà. Bên ngoài giả bộ đứng đắn tiêu sái, quân chủ hiền đức nhưng mặt sau lại là một kẻ còn ích kỉ hơn đàn bà. Thích chuyện bé xé to, gia trưởng, độc tài, bá đạo, thù vặt biến lỗi của mình thành của người khác, đặc biệt nhất là luôn luôn trút giận lên những người nữ nhân của hắn. Cứ nghĩ nữ nhân ghê gớm kia được hắn sủng ái như vậy sẽ không thể nào bị lấy ra trút giận, không ngờ nàng lại là người dễ bị hắn kiếm chuyện hơn.
Tề Tiểu Khả ngồi im lặng một lúc, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất đăm chiêu. Một lúc sau cô liền bật dậy hướng Vân Tình nói. "Hôm nay ngươi nghỉ đi, ta trực thay cho ngươi". Tề Tiểu Khả nhanh chóng bước ra phía sau bình phong, dùng một cách nhanh nhất thay xong bộ quần áo thái giám.
Vân Tình khá ngạc nhiên với thái độ của cô, trố mắt nhìn. "Ngươi nói vậy là sao!?".
Tề Tiểu Khả tới trước gương đồng chải chuốt lại mái tóc rối bời, trang điểm một chút, đội vội chiếc mũ cao, với tay lấy theo một vật. "Cứ nghỉ ngơi đi, ta sẽ nói lại với Vân Xuyên!". Dứt lời bóng dáng cũng đã khuất vào màn đêm.
Bên trong tiền điện tiếng đổ vỡ liên tiếp vang lên chói tai người nghe, mảnh sứ rơi đầy đất. Nữ nhân phát tiết tay cầm lên chậu hoa men xanh thẳng tay ném xuống đất, nát vụn.
"Cút! Cút hết ra ngoài!!".
Nô tài xung quanh ai nấy đều hoảng loạn không dám lại gần, sợ bị vạ lây, chỉ dám đứng ở xa lớn tiếng khuyên nhủ.
"Nương nương nguôi giận! Người cẩn thận kẻo bị thương đấy!!".
Lý Huệ như không nghe thấy, trực tiếp với lấy ly trà trên bàn ném vào trên người tiểu thái giám khiến hắn khốn khổ vì bị bỏng.
"Cút ra ngoài! Đi mà nói với Trần Cảnh bổn cung không cần hắn đến dạy!! Nói cho hắn biết bổn cung có thể dưỡng cả trăm nam sủng. Hài tử có sinh cũng là cùng người khác sinh!!!".
"Nương nương thỉnh bớt giận. Lời lẽ của người là phạm thượng!! Nếu như để truyền đến chỗ Hoàng thượng e rằng người sẽ bị trừng phạt!!". Hoàng Mai quỳ rạp khấu đầu, giọng nói run rẩy.
Lý Huệ tiếp tục điên tiết chỉ ra ngoài đại môn. "Bổn cung mới là không sợ hắn, khi nãy hắn tát một bạt tai. Ân tình của bổn cung và hắn đã sớm rơi xuống theo cái tát đó rồi!!!".
Vân Xuyên lúc này cũng trở nên rối tung, không biết phải làm thế nào để ngăn chủ tử lại, bất lực quỳ ở một góc theo dõi tình hình. "Nương nương bớt giận, có thể ngày mai Hoàng thượng sẽ đến xin lỗi người thì sao?!".
Lý Huệ trừng mắt nhìn Vân Xuyên. "Bổn cung đã không còn cần sủng ái của hắn! Nếu hắn có đến các ngươi đóng chặt cửa cho ta!! Bổn cung không muốn nhìn thấy hắn!".
Hiện tại Lý Huệ cứ như một con thú dữ, điên tiết đập phá hết tất cả đồ đạc mà nàng được Trần Cảnh ban cho. Cung nữ thái giám đều sợ hãi người thì quỳ rạp khấu đầu, người thì giằng co muốn kéo nàng. Lý Huệ bây giờ sức lực như được tăng lên gấp bội, hai ba cung nữ nhào tới đều bị nàng hất ngã ra đất. Lúc này Vân Xuyên đánh mắt với bọn thái giám, bọn họ cùng nhau xông tới giữ chặt Lý Huệ mặc cho nàng giãy giụa kịch liệt. Lý Huệ bực tức vơ lấy nghiên mực trên thư án ném về phía nhóm người nhưng do giằng co quá mạnh nên nàng bị vụt tay nghiên mực bay thẳng về phía cửa lớn.
"Owch!...".
Tiếng kêu khá lớn vọng vào từ hướng đại môn khiến mọi người đều dừng lại hướng mắt ra nhìn.
"Đau đấy!". Tề Tiểu Khả xoa xoa vai trái bị nghiên mực đập vào, gương mặt nhăn nhó hết sức khổ sở.
Lý Huệ vừa trông thấy Tề Tiểu Khả thì tức giận dường như gợi dậy, nàng vùng vẫy với tay tới những vật ở gần ném liên tiếp về phía của cô, miệng không ngừng quát lớn. "Ngươi cút cho ta, ai cho phép ngươi tới đây hả!! Ta không muốn nhìn thấy ngươi! Cút ra ngoài!!".
Tề Tiểu Khả nhìn thấy nhiều vật đang bay về phía mình, cô nhanh chóng lách người né tránh nhưng có lúc vẫn bị va trúng vào tay hoặc chân. Tề Tiểu Khả thở dài một cái, chậm rãi đi vào tới bên cạnh vỗ vỗ vai Vân Xuyên.
"Tỷ cùng những người khác trở về nghỉ ngơi đi, chỗ này giao cho ta là được rồi".
Vân Xuyên ngẩn người nhìn Tề Tiểu Khả, muốn nói gì đó lại nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tự tin của cô. Im lặng không nói nữa, gọi những người khác cùng lui ra ngoài, đóng lại cửa lớn, hiện tại trong điện lớn chỉ còn lại cô cùng nàng.
Lý Huệ thì vẫn như cũ lớn tiếng quát mắng đuổi cô đi ra ngoài. Tề Tiểu Khả không để ý đến nàng, lấy ra một cái bao bố, chậm rãi đi xung quanh nhặt hết những mảnh sứ vỡ, dường như động thái này của cô khiến cho nàng không vừa mắt. Lý Huệ bực dọc nói, "Bổn cung có nói để cho ngươi dọn sao!?".
Tề Tiểu Khả đang khom người nhặt mảnh vụn liền ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi lại tiếp tục việc của mình. Lý Huệ thấy người kia không thèm đếm xỉa đến mình thì liền bốc hỏa, đi tới kéo y phục cô hất ra chỗ khác. "Ta chưa cho phép! Ngươi dám tiếp tục nhặt sao!!".
Tề Tiểu Khả khẽ thở dài trước tính khí trẻ con của nữ nhân trước mặt, "Mảnh sứ sắc bén, không may để người khác dậm phải sẽ rất phiền phức".
Lý Huệ hơi có chút hòa hoãn đôi chút, đứng im một chỗ không can dự vào chuyện của cô nữa. Nhờ vậy mà Tề Tiểu Khả không lâu đã dọn dẹp xong mớ hỗn độn trong điện. Đem bao bố để ở góc phòng, phủi phủi hai tay, nhìn sang bên kia thấy nữ nhân ngạo kiều kia đang ngồi ấm ức trên trường kỷ. Tề Tiểu Khả lắc đầu cười cười, đi tới cạnh nàng, "Lúc nãy dùng sức nhiều như vậy có mệt không? Hay để nô tài đưa người về tẩm cung nghỉ ngơi".
Lý Huệ ngước nhìn Tề Tiểu Khả, nàng im lặng không lên tiếng nhưng thái độ dường như là chấp thuận. Tề Tiểu Khả đi tới ngồi xuống trước đưa lưng về phía Lý Huệ, ý muốn nàng leo lên. Lý Huệ ngượng ngùng leo lên trên lưng của cô, bất ngờ cô đứng dậy khiến nàng chơi vơi hai tay ôm chặt cổ, người tựa hẳn vào lưng của cô. Tề Tiểu Khả cảm thấy người phía sau không được vững vàng, nhận thấy nàng như muốn ngã cô liền tăng lực tay đỡ chắc lấy nàng. Đợi khi nữ nhân trên lưng đã ổn định, cô mới chậm rãi thả bước đi về hướng tẩm cung. Lý Huệ từ nhỏ đã sợ bóng tối nên mỗi đêm nàng đều phải thắp đèn mới có thể ngủ được. Khi nãy do tức giận đã làm đổ những cây đèn dầu, bọn người Vân Xuyên cũng lập tức lui ra chưa kịp thắp lại, bây giờ cả điện đều tối mịch. Tề Tiểu Khả cõng Lý Huệ đi đi qua khu hành lang đến tẩm cung, bốn bề đều im lặng như tờ. Lý Huệ cảm thấy sợ hãi, nàng nép người vào lưng cô, điều nàng có thể bám víu duy nhất hiện tại. Không gian tối đen nên nàng không thể nhìn thấy được biểu cảm của người trước mặt, nhưng khi ở trên lưng hắn như thế này nàng lại cảm thấy vô cùng yên tâm, giống như hắn có thể sẵn sàng bảo vệ nàng bất cứ lúc nào. Hắn mang đến cho nàng sự ấm áp, bình yên và an toàn, ở bên cạnh hắn nàng dường như đã không còn sợ hãi bất kì điều gì nữa. Trần Cảnh cũng đã từng cõng nàng như vậy, nhưng cử chỉ của hắn lại vô cùng thô lỗ, hắn luôn ghì chặt lấy chân khiến nàng bị bầm tím một mảng. Người này thì hoàn toàn ngược lại, động thái nhất mực ôn nhu, dường như hắn cảm nhận được nàng sẽ bị đau nên đôi lúc sẽ nới lỏng tay để nàng thoải mái một chút. Lý Huệ trong lòng ấm áp, gương mặt xinh đẹp khẽ áp vào trên lưng, vui vẻ mỉm cười.
Tề Tiểu Khả thấy nàng không nói gì nên cô cũng chỉ im lặng, có lẽ nàng đã ngủ rồi. Cô suy nghĩ về chuyện lúc nãy, khẽ cười thầm trong lòng vì tính tình hài tử của nàng. Người này dù sao cũng đã làm mẹ của người ta nhưng suốt ngày đều đỏng đảnh kiêu ngạo. Thật ra cô biết nàng làm vậy chỉ vì muốn được chồng của nàng để ý, yêu thương nàng hơn mà thôi. Một cô gái từ nhỏ đã được nuông chiều, lớn hơn một chút liền gả cho người, được phu quân sủng ái hết mực tạo thành tính khí như vậy cũng là điều dễ hiểu. Mặc dù nàng thường xuyên hành hạ, đánh đập, ở bên ngoài cô luôn tỏ ra đối nghịch với nàng nhưng trong lòng cũng không ghét nàng nhiều như thế. Cô chỉ cảm thấy nữ nhân trên lưng cũng đáng thương như Chiêu Hoàng của cô vậy, đều yêu nhầm một người không hề xứng đáng với các nàng, nữ nhân trong hoàng thành này đều đáng thương như nhau.
Không bao lâu sau đã về đến tẩm cung, Tề Tiểu Khả nhẹ nhàng thả Lý Huệ xuống giường rồi đi tới thắp lên đèn dầu. Căn phòng dần sáng lên, giống như được sưởi ấm. Tề Tiểu Khả bước lại cạnh giường, từ trong ngực áo lấy ra một túi nhỏ đưa đến trước mặt Lý Huệ. "Cầm đi".
Lý Huệ ngẩn ra, vô thức đón lấy túi nhỏ từ cô, hiếu kì mở ra khăn gói, "Trứng?"
Tề Tiểu Khả gật gật đầu, "Phải, dùng nó lăn trên mặt sẽ đỡ hơn".
"Ngươi...làm sao biết được?".
Tề Tiểu Khả cười cười, "Hỏi ra từ chỗ Vân Tình. Mau lăn đi, bằng không ngày mai gương mặt sưng phù làm sao ra ngoài gặp người ta".
Lý Huệ trong lòng có chút cảm kích, lấy trái trứng còn hơi ấm đưa lên mặt nhưng lại chật vật không biết phải làm như thế nào. Tề Tiểu Khả ở bên kia đang chuẩn bị nước rửa mặt nhìn sang thấy nữ nhân đang ngập ngừng liền thở dài, bỏ xuống thau nước đi tới giật lấy trứng từ trong tay Lý Huệ, dịu dàng giúp nàng xoa xoa bên má. "Nữ nhân cổ đại các cô đúng là sung sướng sinh quen, ngay cả trứng cũng không biết phải lăn như thế nào sao?".
Lý Huệ nào còn nghe lọt lời cô nói, sự chú ý của nàng đã để ở một chỗ khác rồi. Nàng dường như đã bị sa vào trong đôi mắt đầy dịu dàng, ân cần của người kia, trái tim dường như cũng đập nhanh hơn bình thường. Bây giờ nàng như là một thê tử được phu quân nuông chiều, ân cần chăm sóc, đột nhiên trong lòng thầm nghĩ có thể cùng hắn như vậy cả đời thật tốt. Lý Huệ thật muốn tát mình một cái, nàng là đang nghĩ cái gì! Làm sao nàng có thể có cảm tình với tên nô tài này được chứ, hắn cùng lắm chỉ là sủng vật để nàng giải trí tiêu sầu mà thôi. Không được! Lý Huệ ngươi phải mau chóng tỉnh táo lại.
"Này! Này!".
Lý Huệ thất thần bị kéo trở lại, nàng ngơ ngác nhìn người kia huơ huơ tay trước mặt mình, nàng khó chịu gạt tay của cô xuống. "Ngươi đang làm gì?!".
"Đang lăn trứng thì đột nhiên người lại thất thần, là đang suy nghĩ chuyện gì?". Tề Tiểu Khả chăm chú nhìn nàng.
Lý Huệ ngượng ngùng, "K-Không có gì".
Tề Tiểu Khả mỉm cười yên tâm. "Không có gì thì tốt, trứng này lăn đến khi hết nóng là được. ta còn có việc phải trở về". Đặt quả trứng vào tay Lý Huệ, Tề Tiểu Khả đứng dậy quay người định ly khai.
Nhìn thấy người muốn rời đi, Lý Huệ lòng lập tức bối rối, níu lấy vạt áo cô. Bất ngờ bị người giữ lấy áo, Tề Tiểu Khả xoay người lại nhìn nữ nhân ngồi trên giường, nàng bây giờ trông vô cùng mỏng manh, yếu ớt giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua đều có thể làm nàng bị thương.
"Ngươi... ở lại đây có được không?".
Tề Tiểu Khả khó hiểu nhìn nàng. Lý Huệ cúi đầu lẩm bẩm nói, "Ta sợ...".
Tề Tiểu Khả đơ ra một lúc, không phải chứ, người trước mặt thật sự là Hoa Thần phi hung hăng kiêu ngạo cho kẹp tay cô hôm đó sao. Qua một khắc, nữ nhân vẫn như cũ níu chặt vạt áo cô không buông, Tề Tiểu Khả thở hắt ra một cái, đi tới mở tủ lấy ra chăn đệm trải xuống đất cạnh giường.
Lý Huệ nhìn thấy hành động của cô, trong lòng liền có chút vui vẻ, hiện tại hắn đã chịu nghe lời nàng, không giống như những ngày trước luôn khắc khẩu đối đầu với nàng. Nàng vô tình nhận ra một điều, tiểu sủng vật của nàng chỉ thích ăn mềm, bất giác trên môi cong thành một đường đẹp đẽ.
Tề Tiểu Khả tháo giày rồi trực tiếp nằm xuống đệm đã trải sẵn, cô giữ nguyên hiện trạng vì sợ nếu cởi ra thì sẽ bị nàng phát hiện thân phận của mình. Lý Huệ trên giường cũng đã nằm xuống đi ngủ. Tề Tiểu Khả nhìn người trên giường một chút rồi cũng nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Qua một khắc sau, Tề Tiểu Khả cảm thấy người trên giường nằm không được yên, cô cũng ngồi bật dậy cất giọng hỏi thăm. "Người không ngủ được sao?".
Lý Huệ cũng ngồi dậy, kéo lại vạt sa y mỏng che đi bờ vai trắng mịn mê người. Hai mắt mê ly hướng về phía cô khẽ gật đầu.
Tề Tiểu Khả cũng không biết phải làm gì lúc này, sáng mai cô còn có việc, nếu như không ngủ chỉ sợ không đủ tinh thần. Đột nhiên bên tai lại vang lên giọng nói mềm nhũn dễ nghe.
"Ngươi hát cho bổn cung nghe có được không?".
Tề Tiểu Khả ngơ mặt, "Hát?".
"Ân".
Lý Huệ ánh mắt hướng ánh mắt mong đợi về phía cô, "Chẳng phải hôm đó ngươi đã thể hiện trước mặt nhiều người sao. Hát cho ta nghe có được không?".
Nhìn vào đôi mắt long lanh kia, Tề Tiểu Khả đứng dậy lấy tới cây guitar để bên cạnh bàn. Từ tốn đi tới ngồi xuống cuối giường của Lý Huệ, chỉnh lại dây đàn.
Lý Huệ nằm xuống, ánh mắt vẫn dán trên người của cô, mong chờ thanh âm của người kia vang lên. Tề Tiểu Khả chỉnh xong dây đàn, chậm rãi di chuyển tay, âm thanh của tiếng đàn du dương nhẹ nhàng phát ra, bao trùm cả căn phòng rộng lớn. Cô khẽ cất lên giọng hát trầm trầm, nồng ấm.
"Nhìn em có chút mệt mỏi, muốn một mình yên tĩnh một chút. Đôi mắt của em đẫm lệ, mà trái tim tôi cũng tan vỡ. Em vì người kia mà trở nên tiều tụy, gánh hết tất cả mọi tội lỗi vì hắn ta. Tôi vì em mà mê muội chẳng cần đúng sai, Cả đêm dài chẳng cách nào yên giấc. Cho dù cả thế giới đều rời bỏ em, Vẫn còn có tôi ở bên cạnh em mà. Tôi làm sao nỡ nhìn em phải chịu phong sương gió lạnh? Cho dù tuyết có phủ kín khắp thế gian này, Dù cho cánh chim di trú cứ bay mãi về phương nam, Thì vẫn còn có tôi ở đây, âm thầm chờ đợi em". Tề Tiểu Khả tay vẫn lướt theo cung đàn, bài hát này khiến cho cô nhớ về một người, đây cũng là bài mà Angel thích nhất. Mỗi lần hát lại cô đều không kìm được nỗi xúc động trong lòng, bồi hồi, tưởng niệm. Lý Huệ vẫn lặng lẽ lắng nghe, ngắm nhìn người có thể mang lại cảm giác ấm áp bấy lâu nay nàng không còn tìm thấy được nữa.
"Em lại vờ như chẳng thấu, nhưng thực sự lại thấu cả tâm can. Kiên cường tới không ngờ, dũng cảm đối mặt lại là sai. Cứ nghĩ nên nói với em vài lời an ủi, Em lại nhàn nhạt cười từ chối. Toàn thân găm đầy những vết sẹo của tình yêu, Vẫn chẳng đủ để em trao cho tôi tất cả. Ngay cả khi thế giới rời bỏ em, Vẫn còn có tôi đến bên cạnh em, Làm sao tôi nỡ nhìn em chịu đựng phong sương gió lạnh? Ngay cả khi tuyết đang rơi khắp thế gian này, Ngay cả khi cánh chim di cư đều đã bay về phương nam. Vẫn còn có tôi ở đây, âm thầm chờ đợi em. Cho dù cả thế giới đều rời bỏ em, Vẫn còn có tôi ở bên cạnh em mà. Tôi làm sao nỡ nhìn em phải chịu phong sương gió lạnh? Cho dù tuyết có phủ kín khắp thế gian này, Dù cho cánh chim di trú cứ bay mãi về phương nam, Thì vẫn còn có tôi ở đây, Âm thầm chờ đợi em". Nốt nhạc cuối cùng dừng lại, cả không gian lại chìm vào im lặng vốn có của nó. Tề Tiểu Khả vẫn còn bồi bồi trong những kỉ niệm khi xưa, đặt cây đàn tựa vào giường, lấy lại được một chút trấn định. Quay sang nhìn nữ nhân bên cạnh, nàng đã ngủ từ khi nào, nhìn nàng khi ngủ rất yên bình, rất tĩnh lặng, chẳng giống như khi nàng đòi trừng phạt người khác chút nào cả, đưa tay lặng lẽ vén đi sợi tóc vươn tại gương mặt nàng. Nhìn thấy khóe mắt nàng lấp lánh, thoáng nở nụ cười buồn, vươn tay lau đi giọt nước mắt đang chậm rãi rơi xuống, âm thầm vuốt ve dung nhan tuyệt đẹp, trong lòng lại buồn man mác.
"Ngủ ngon...".
Ánh đèn hiu hắt, gió lạnh thổi qua. Bóng dáng không còn lưu lại, người đã lặng lẽ rời đi.
-----Hết Chương 51----- *Bài: Vẫn Còn Có Anh - G2er [seach youtube] Nhất định phải vừa nghe vừa đọc chương này. *Angel Đoan Như là bạn gái lúc còn ở hiện đại của Khả. Tác giả: Viết chương này lại có chút cảm động. Ngày đăng: 18-4-2020.