Nguyễn Dạ Sênh từ trên xe taxi bước xuống, ánh nắng gay gắt, chiếu đến cô phải nâng tay lên che trước mắt. Ngón tay thon dài, móng tay tu bổ rất sạch sẽ, oánh nhuận thông thấu, cổ tay thanh mảnh đeo một chiếu đồng hồ cổ màu bạc có chút không phù hợp với nàng.
Tài xế trả lại tiền thừa cho nàng, còn nhìn nàng. Trước đó ở trên xe, hắn đã vài lần thông qua kính chiếu hậu quan sát cô, do dự.
Nguyễn Dạ Sênh cũng không lưu ý, nhận lấy tiền rồi nói một tiếng cảm ơn liền muốn đi, tài xế vội vàng gọi cô lại: "Chờ một chút, tiểu thư."
" Chuyện gì?" Nguyễn Dạ Sênh quay đầu lại, tóc dài hơi xoăn tùy ý xỏa trên vai.
Cô thực sự quá mức xinh đẹp, dáng người cũng quá mức hoàn mỹ.
Lại có một đôi mắt đặc biệt câu người, lúc nhìn người khác, mặc kệ cô là cố ý hay vô ý, đều giống như cầm một chiếc lông khẽ quét qua lòng người, khiến thần hồn cũng mềm nhũn, nhưng lại không thể chiếm được.
Năm đó có một học tỷ miệng lưỡi độc địa nói cô tướng mạo yêu tinh chính là kẻ gây tai hoạ, kiếm ăn nhờ khuôn mặt, cũng may mắn không được bao lâu.
Hôm nay thật đúng là để chị ta nói trúng rồi.
Tài xế này nghe giọng nói là người nơi khác đến, lúng túng nói: "Xấu hổ, ta biết như vậy rất thất lễ. Xin hỏi có phải ngươi từng lên TV, còn xuất hiện trên tạp chí a? Trên một quyển tạp chí của con gái, ta nhìn thấy ảnh của chụp rất giống ngươi, nó thực sự vô cùng thích, xin hỏi ngươi là đại minh tinh trên tạp chí sao?"
Nếu đúng như vậy, đại khái là phải thay con gái cưng xin chữ ký.
Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười: "Ngươi nhận sai lầm rồi, ta không phải, cũng không có phúc khí như vậy đâu!"
Tài xế có chút xấu hổ: "Xấu hổ, thực sự là xấu hổ a!" Cũng đúng, thời đại này còn có đại minh tinh nào tự mình đi taxi, đều có xe riêng cả mà.
Taxi không thể dừng lại quá lâu, dứt lời, tài xế liền lái xe đi.
Nguyễn Dạ Sênh mở ô che nắng bước nhanh vào đại sảnh tòa cao ốc, cô ở đại sảnh gọi điện thoại cho Phùng Đường Đường, nhưng chuông đổ hồi lâu Phùng Đường Đường cũng không nghe máy.
Liên tiếp gọi mấy lần, vẫn như vậy.
Nguyễn Dạ Sênh thu hồi điện thoại di động, liếc mắt nhìn tấm áp phích lớn ở đại sảnh, tầng mười bốn đang cử hành buổi hợp báo giới thiệu dòng sản phẩm châu bảo xa xỉ mới ra mắt.
Là người phát ngôn mới ký hợp đồng, ảnh chụp của Hề Mặc dĩ nhiên được in ở phía trên.
Hề Mặc hôm nay đứng trên đỉnh cao sự nghiệp, là nữ thần trong lòng vô số người.
Rất nhiều người trẻ tuổi đang cầm hoa cùng lễ vật phỏng chừng là không thể đi lên, ở lầu một qua lại, có một số người một mực chụp ảnh cùng tấm áp phích có ảnh của Hề Mặc, hoặc là chụp hình tự sướng.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn ảnh chụp của Hề Mặc, không chuyển mắt.
Hề Mặc được phóng đại vô số lần cũng đang cao cao tại thượng liếc nhìn Nguyễn Dạ Sênh. Ánh sáng trong suốt của ngọn đèn trong đại sảnh khách sạn chiếu lên ảnh chụp của cô, khuôn mặt của cô, mái tóc của cô, hoa quang lưu chuyển, mỗi một chỗ đều là cực hạn sắc nét cực hạn mỹ lệ.
Ngay cả dây chuyền kim cương cô làm người đại diện, đeo trên chiếc cổ thon dài, dường như cũng buồn bã thất sắc.
Cô ấy chói mắt như vậy, giống như ánh trăng xa không thể với tới.
Mà bản thân, chỉ có thể hèn mọn như vậy nhìn cô ấy.
Còn chỉ có thể là ảnh chụp của cô ấy.
Phùng Đường Đường rốt cục gọi điện đến, gấp đến độ không kịp thở: "Xin lỗi Nguyễn Nguyễn, ta bận quá nên trước đó không nghe thấy điện thoại của ngươi, ngươi đến rồi sao?"
"Không có việc gì, ta đang ở tầng một của khách sạn." Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười: "Ngươi bận rộn như vậy, thứ đó ta trực tiếp đến tìm ngươi lấy là được rồi, bất quá xem tình huống này ta có lẽ không thể vào được ."
Phùng Đường Đường nói chuyện có chút hổn hển: "Rất nhiều người, bảo an bên kia sớm đã không cho người vào. Cứ như vậy đi, ta cùng bảo an nói một tiếng, ngươi cùng bảo an nói chuyện hắn sẽ cho người vào, ngươi đến phòng 1437 chờ ta, phòng đó không có người, vật đó còn trong túi của ta, xong việc ta sẽ lập tức đến."
"Được, ta chờ ngươi!" Nguyễn Dạ Sênh nói.
Do dự một chút, Phùng Đường Đường giọng nói thấp đi: "Nguyễn Nguyễn, chuyện của Hề tỷ, ngươi thực sự sẽ không trách ta đi."
Trong mấy ngày này, cô một mực xin lỗi Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh cố ý hừ một tiếng: "Ngươi thế nào còn lôi thôi như vậy. Ba ngày hai buổi đều nhắc việc này với ta, ngươi không phải không biết ta không thích cô ta a, còn nhắc?"
"Không phải, không phải."
" Đã nói không sao rồi, người đi trên con đường nào, ngươi có quyền được lựa chọn." Giọng nói của Nguyễn Dạ Sênh mềm nhẹ, tựa hồ thản nhiên: "Đi theo cô ta rất vất vả đi."
"Ân." Phùng Đường Đường lúc này mới thả lỏng, ngắt điện thoại: "Ngươi lên đi, lát nữa gặp. Tạm biệt."
Nguyễn Dạ Sênh đi thang máy lên tầng mười bốn, bảo an cho cô đi qua.
Tuyên bố hội trường đã tạm thời đóng cửa, nhưng bên ngoài vẫn vây quanh vài vòng người, nghe thấy âm thanh chỉ biết bên trong nhất định chật kính người, náo nhiệt vô cùng, bao nhiêu ký giả đều chen chúc tại nơi này.
Nguyễn Dạ Sênh không để ý tới, tách ra đoàn người thẳng qua phòng 1437. phòng 1437 khá hẻo lánh, quả thật không có ai qua lại, Nguyễn Dạ Sênh đợi khoảng chừng hai mươi phút, Phùng Đường Đường vẫn chưa xuất hiện.
Rất nhanh, cô đột nhiên cảm giác được mặt đất đột nhiên rung động, giống như có cái gì đang phát nổ.
Đồng thời chuông cảnh báo ở tầng trệt lớn tiếng vang lên, bén nhọn chói tai.
Nguyễn Dạ Sênh lập tức đứng lên, nhưng loại mặt đất chấn động này càng lúc càng rõ ràng, cô căn bản đứng không vững.
Địa chấn sao?
Đây là ý nghĩ đầu tiên xẹt qua trong đầu Nguyễn Dạ Sênh.
Mở cửa chạy ra ngoài, trước mặt chính là một cổ sóng nhiệt, nơi nơi phía trước đều là những người đang thất kinh chạy loạn, khói đặc ùng ùng kéo đến.
Nguyễn Dạ Sênh không chút do dự dọc theo lối thoát hiểm, hướng cầu thang thoát hiểm chạy đi.
Cô vẫn rất am hiểu vận động cùng khiêu vũ, độ dẻo dai cùng nhanh nhẹn của thân thể đều vô cùng cao, hơn nữa vị trí của cô cách cầu thang rất gần, cho nên cô may mắn chạy ở phía trước.
Theo sau là một nhóm người, tất cả mọi người giống như điên rồi, lúc chạy diện mục dữ tợn, trong hỗn loạn không ít người bị đẩy ngược ra sau, thậm chí bị giẫm đạp sắp chết.
Trong đó có rất nhiều ký giả, ngoài ra còn có một số minh tinh được lên TV, chỉ là giờ phút này ai còn quản ai là minh tinh, vì mạng sống ai cũng liền mạng chen lấn.
Chỉ là Nguyễn Dạ Sênh chạy được vài bước, đột nhiên quay ngược trở lại.
Điện thoại di động vang lên, Nguyễn Dạ Sênh tách ra dòng người, dán tường vừa chạy vừa tiếp điện thoại: "Đường Đường!"
Phùng Đường Đường cũng sắp khóc: "Trời ạ Nguyễn Nguyễn không phải ngươi còn ở đó chứ! Ngươi nhanh lên một chút! Tầng mười ba phát nổ, lửa sẽ nhanh chóng lan đến lầu mười bốn, nhanh lên, nghìn vạn lần đừng đi thang máy!"
"Ngươi ở đâu!" Nguyễn Dạ Sênh nói.
"Ta ở bên ngoài khách sạn! Hề tỷ bảo ta đi mua đồ uống cho chị ấy, nên ta ra ngoài, ai ngờ tầng mười ba đột nhiên phát hỏa! Đừng nói nữa ngươi mau rời khỏi đó!"
Tín hiệu lúc có lúc không, lát nữa sẽ trực tiếp cắt đứt, Nguyễn Dạ Sênh không có cách nào, cô tìm kiếm trong đám người một lúc cũng không phát hiện bóng dáng của Hề Mặc.
Bên cạnh Hề Mặc có nhiều bảo an như vậy, hẳn là đã sớm được hộ tống xuống lầu?
Nguyễn Dạ Sênh tâm phiền ý loạn, hội trường bên kia đã khói đặc cuồn cuộn, cái gì cũng nhìn không rõ.
Cô không có cách nào đi tiếp, chỉ đành một lần nữa chạy về phía cầu thang thoát hiểm.
Sóng nhiệt nóng rực, từ phía sau đuổi đến. Nguyễn Dạ Sênh thấy bên cạnh có một toilet, nhớ đến thật lâu thật lâu trước đây cô từng chụp qua một quảng cáo công ích về hoả hoạn, bên trong từng miêu tả phổ cập khoa học lúc gặp phải hoả hoạn thì phải tìm đường sống bằng cách nào.
Ban đầu bên kia cầu thang thoát hiểm bởi vì đoàn người chen lấn dẫn đến tâm lý đám đông, nhất định đã chật kín người, nếu qua đó rất dễ bị giẫm đạp đến chết, mà loại công trình cao cấp thế này tuyệt đối sẽ có vài cầu thang thoát hiểm, Nguyễn Dạ Sênh chạy vào toilet, chuẩn bị sau khi làm ướt người sẽ từ cầu thang thoát hiểm khác chạy xuống.
Chỉ là vừa bước vào, cô liền ngây ngẩn cả người.
Lễ phục váy dài trên người Hề Mặc ướt đẫm, nước nhỏ xuống tí tách, để thuận tiện hành động mép váy đã bị cô xé rách hơn phân nửa, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn. Mái tóc dài của cô cũng ướt sũng, giày cao gót vứt sang một bên, chân trần oánh nhuận, dáng vẻ vội ràng rời khỏi, thoạt nhìn muốn bao nhiêu chật vật liền có bất nhiêu chật vật.
Nguyễn Dạ Sênh: "......."
Hề Mặc......"
Thiên nga gặp nạn cũng vẫn là thiên nga.
Cho dù như vậy, phong phạm cao quý lãnh diễm của Hề Mặc vẫn còn đó.
Cô nâng ánh mắt, lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh cười ha hả trong lòng, cũng sắp chết đến nơi rồi còn không quên giả vờ thanh cao, cô cũng không nói, mở vòi nước tưới nước lên người mình.
Hề Mặc rõ ràng đã chuẩn bị làm ướt người rồi sẽ rời đi, nhưng cô lại đứng bất động, thoạt nhìn hình như đang đợi Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh hai lên ba xuống hất nước xong, hướng cô lớn tiếng nói: "Chạy mau! Dự định ở lại chỗ này ăn lẩu sao! Nấu chính ngươi a!"
Sắc mặt Hề Mặc trầm xuống.
Nguyễn Dạ Sênh một tay lôi kéo tay cô muốn chạy ra bên ngoài, bên ngoài lại vang lên vài tiếng động lạ.
Cạch cạch.
Cạch cạch.
Như là xương cốt thứ gì đó bị nghiền nát, lại giống như thứ gì đó đang bị mài giũa.
Cùng lúc đó, một mùi hương không thể hình dung nhẹ nhàng tiến đến, xen lẫn cùng mùi khói, phá lệ cổ quái.
Hề Mặc nắm lấy tay Nguyễn Dạ Sênh, ánh mắt khẽ lướt qua dưới khe cửa toilet.
Nguyễn Dạ Sênh hiểu ý của Hề Mặc, chính cô cũng thấy rồi, bên ngoài có thứ gì đó, dưới khe cửa có một cái bóng đen.
Phanh một tiếng, cửa toilet đột nhiên ngã vào trong, Nguyễn Dạ Sênh vô thức ôm Hề Mặc nằm sắp xuống, cô xoay lưng về phía cửa, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ biết là cánh cửa hung hăng đập trên lưng mình.
Thứ gì đó điên cuồng lao vào, hướng cô xông đến.
Sau đó dường như có tiếng bước chân, so với thứ trước đó còn muốn nhanh hơn.
Sóng nhiệt cuốn đến.
Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy bản thân sắp điên rồi, nỗ lực trấn tĩnh hồi lâu, nhưng mí mắt thế nào cũng không mở ra được, trong lỗ tai cũng giống như đổ đầy nham thạch nóng chảy, màn tai tựa hồ bị phá mở, cái gì cũng nghe không được, chỉ có thể hốt hoảng cảm giác được nhịp tim của bản thân cùng Hề Mặc.
Phanh, phanh, phanh.
Một tiếng lại một tiếng, chậm rãi phóng đại bên tai cô.
Tiếng bước chân hướng cô cùng Hề Mặc mà đến.
Hề Mặc vẫn bất động trong lòng cô, đã mất đi ý thức.
Nguyễn Dạ Sênh cũng hôn mê bất tỉnh.