"Gặp thì có thể thế nào?" Tiểu nhân tra nheo mắt, nâng tay ôm vai Cố Sanh: "Có nàng ở đây, ta không sợ nàng ta."
Cố Sanh bật cười ra tiếng, đứng lên, vỗ ngực nói: "Hảo! Vậy vi thần mang theo nõ tay, nhất định tận tâm tận lực bảo vệ điện hạ chu toàn."
Chỉ tiếc, nõ tay kia quá nặng rồi, Cửu Điện Hạ không đồng ý nàng mang theo đi dạo phố, Cố Sanh đành phải thôi.
Làm một quân quý trời sinh mảnh mai, Cố Sanh vẫn rất hướng đến việc làm một "người thủ hộ", hôm nay bị Cửu Điện Hạ trêu chọc như vậy nên cũng đã nghĩ nghiêm túc đùa một hồi.
Đôi mắt to tròn trong suốt như thu thủy của nàng vừa chuyển, trong lòng nảy ra một chủ ý, liền kéo khóe môi cười nói: "Điện hạ, không bằng hai ta thay thường phục! Thần thiếp vãn phi thiên kế cho ngài, ngài giúp thần thiếp đội ngọc quan ăn mặc như vậy cùng ra phố đi dạo, có được hay không?"
Tiểu nhân tra nghe vậy cười đến mắt mị thành một đường, nhìn Cố Sanh vui vẻ nói: "Thân thể này của nàng, mặc quần áo của ta vậy phải kéo thêm một đoạn trên mặt đất, không sợ vướn chân sao?"
Cố Sanh: "....."
Lúc này mới nghĩ đến vấn đề chiều cao chênh lệch, quần áo sợ là không hợp.
Cố Sanh nhất thời đỏ mặt, phồng má tỏ vẻ không phục!
Cửu Điện Hạ vì buổi tối có thể thuận lợi lật thẻ bài của ái phi, không muốn khiến thư đồng ngốc bất mãn chỉ đành theo tâm ý của nàng, phái người đến châm tuyến phòng mang tới một bộ trang phục bó buộc tương đối vừa người, cho Cố Sanh mặc vào.
Dĩ nhiên, quần áo của Cố Sanh tiểu nhân tra mặc cũng không vừa người,
Cũng may thật ra bản thân Cửu Điện Hạ có đủ loại váy dài đủ loại kiểu dáng, chỉ là thường ngày mặc vào bất tiện cưỡi ngựa cho nên rất ít cố ý mặc vào.
Dựa theo cách nghĩ của Cố Sanh, hai phu thê vội vã cải trang.
Cố Sanh gần đây vẫn chưa bắt đầu giảm cân, cho nên thắt lưng hiển nhiên không quá thanh mãnh.
Vì khiến bản thân mặc y phục nhìn thon thả cao gầy hơn một chút nàng đem thắt lưng xiết chặt, xiết đến không thở nổi.
Cửu Điện Hạ lại mặc y phục rộng thùng thình phiêu dật, tay rộng vai hẹp.
Trên ngực đeo một dây tơ lụa màu son chói mắt, váy dài thêu hoa văn ám kim sắc, cuối cùng là một đôi hài song sắc phù dung.
Xa xa nhìn thấy, phiên nhược kinh hồng.
Cố Sanh tự tay thay Giang Trầm Nguyệt vãn phi thiên kế, sau đó lại ở giữa mi tâm của nàng điểm một dấu chu sa hoa đào, thối lui tinh tế đánh giá...
Thật sâu cảm thụ được ông trời bất công!
Da sáng như minh nguyệt, mắt phượng mày ngài, và vân vân không tự giác toát ra trong đầu, quả thực mỹ đến khiến người ta oán giận!
Mang theo một phần tự ti, chín phần đố kị, Cố Sanh không tiếp tục trang điểm cho Cửu Điện Hạ, cũng giống như trả thù mà đem mi phong của người ta họa loạn thành một đoàn, qua loa kết thúc công việc .
Hai người giống như kẻ trộm từ cửa sổ chạy ra phòng ngủ.
Bởi vì trước kia ít vãn búi tóc phiền phức, Giang Trầm Nguyệt vãn lấy phi thiên kế hành động trở nên có chút cứng nhắc không được tự nhiên, thế cho nên lúc mang theo Cố Sanh nhảy lên tường cao, đều không thể ức chế lo lắng búi tóc sẽ tán loạn, trâm gài tóc sẽ rơi mất...
Cho nên, hai người một đường vượt nóc băng tường chạy ra phủ, Cố Sanh bám trên người Cửu Điện Hạ hai tay không phải ôm lấy cổ đối phương, mà là gắt gao bảo vệ phi thiên kế trên đỉnh đầu đối phương...
Hai người dùng một loại tư thế cực kỳ không được tự nhiên ôm cùng một chỗ.
Đầu Cửu Điện Hạ chôn ở trong lòng Cố Sanh, không hề nhìn đường mà bay nhảy, leo tường nhảy vách chạy đến ngoài ngõ hẻm.
An toàn tiếp đất, cũng may búi tóc của điện hạ không loạn.
Đi lên phố, một đường nhìn vô số dân chúng há hốc mồm, mang theo một tiểu mỹ nhân chạy trên đường phố, Cố Sanh thẳng lưng lòng tràn đầy kiêu ngạo.
Cũng không quá lâu, Cố Sanh dần dần phát hiện: Khí thế của nàng cùng tiểu nhân tra tựa hồ cũng không bởi vì bên hông mang theo một thanh trường đao mà phát sinh chuyển biến về bản chất.
Vẫn có cảm giác thất bại của kẻ thấp kém, đây là có chuyện gì?
Cố Sanh nghiêng đầu, ngưỡng khuôn mặt nhìn về phía tiểu mỹ nhân cao hơn nàng một đoạn.
Đôi mắt đạm kim sắc lập tức cảnh giác nhìn về phía nàng, khẽ liễm mục, hùng hổ mở miệng hỏi: "Ái phi làm sao vậy?"
Cố Sanh lập tức cúi đầu nhăn nhó đáp: "Không có gì mà ~"
Đây là có chuyện gì! Khí phách của nàng đâu!
Tựa hồ một khi bị Cửu Điện Hạ nhìn thẳng Cố Sanh sẽ từ trong ra ngoài tỏa ra khí tức nhu thuận, căn bản không hề có lực phản kháng....
Sau khi Phát hiện điểm này Cố Sanh cảm thấy rất thất vọng nhưng còn không muốn chấp nhận!
Nàng ngoài mạnh trong yếu ưỡn ngực nhìn chằm chằm xung quanh, muốn biểu diễn khí phách của bản thân đối với dân chúng tay không tấc sắt.
Chỗ không xa ở phía trước, bên ngoài một cửa hiệu bày một gian hàng thật dài, xung quanh có một vòng người ăn mặc chỉnh tề đang vây quanh.
Cố Sanh lập tức hiếu kỳ tiến lên, Giang Trầm Nguyệt chậm rãi theo sau lưng nàng.
"Cho qua một chút, qua một chút...." Người vây quanh không ít, Cố Sanh đẩy đoàn người ra, nói ra một câu mới phát hiện phía trong cùng là mấy hán tử vóc người cao lớn.
Nhìn y phục có vẻ không phải là người lương thiện, vẫn là không động đến thì tốt hơn.
Muốn lách qua bọn họ, chén đến bên kia, xung quanh cũng đã bị vây đến không động đậy được nữa.
Giữa lúc Cố Sanh sứt đầu mẻ trán, muốn rời khỏi đoàn người buông tha vây xem, một đôi ngọc thủ thon dài vươn ra từ phía sau nàng, từ bên má nàng không nhanh không chậm đem hai nam nhân chắn ở trước mắt đẩy ra mạnh mẽ "xé mở" một đường đi cho nàng.
Cố Sanh: "....."
Hai người trước mặt bị đẩy lảo đảo, chen lấn đến đoàn người đều tách ra hai bên.
Hai hán tử lập tức đầy mặt kinh sợ quay đầu lại
Cố Sanh vô thức lui về phía sau, phía sau lưng vừa vặn dựa vào trong lòng Giang Trầm Nguyệt.
Nhìn thấy thiển đồng mỹ nhân đứng ở sau người, hai hán tử giương cung bạt kiếm ánh mắt nhất thời trở nên vô cùng kinh ngạc mà ngây dại.
"Đây là ống thẻ?" Cửu Điện Hạ nhìn ống thẻ trên quầy, hoàn toàn không nhìn hai người kia, một tay khoát lên trên vai Cố Sanh, hỏi nàng: "Nàng muốn?"
Cố Sanh thần sắc lộ vẻ xấu hổ, mọi người bị đẩy ra nàng cũng không tiện quay đầu bỏ đi.
Nàng không có tâm tư hỏi người bán tác dụng của ống thẻ này, dự định mua một ống rồi rời đi, liền tùy ý chọn một ống, mở miệng hỏi giá.
Người bán hàng rong thấy bên hông của nàng mang bội đao tinh xảo phi phàm, khuôn mặt lại vô cùng nhu hòa, ngữ khí cũng có chút ưu nhã thầm nghĩ tám phần là một tiểu thư giàu có, liền có ý nâng giá, thử nói: "Hai trăm văn một ống!"
Cố Sanh nhất thời nhíu mày, lẽ nào nàng trời sinh dáng vẻ ai chèn ép cũng được?
Một ống thẻ cũng dám hét giá mấy trăm văn với nàng!
Tuy rằng không thiếu chút ấy tiền nhưng nàng không muốn cho gian thương được lợi, Cố Sanh mỉm cười hỏi: "Giá này? Lão bản là thành tâm muốn bán sao?"
Lão bản thấy nàng nghi vấn, lập tức nghiêm trang nói khoác về hàng của mình, nói đó là vật có giá trị thế nào, hiển nhiên là dáng vẻ "ta lừa ngươi".
Nhưng mà phía sau Cửu Điện Hạ không tính nhẫn nại cò kè mặc cả, muốn lập tức tính tiền rời đi, mới vừa không chú ý giá lão bản nói liền tiến lên trầm giọng hỏi: "Ngươi nói bao nhiêu?"
Lão bản ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy một cổ uy nghiêm kéo đến trước mặt, khiến hắn theo bản năng rơi xuống hạ phong, lập tức run rẩy mở miệng nói: "Năm mươi văn! Nếu như ngài thích, chỉ năm mươi văn là được rồi!"
Cố Sanh: "......"
Nàng lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị cò kè mặc cả, lại vô dụng, tiểu nhân tra chỉ là thuận miệng vừa hỏi gian thương này cư nhiên chủ động hạ giá!
Đây là ý gì?!
Cố Sanh nổi trận lôi đình, Cửu Điện Hạ ở một bên lại không hay biết, lấy ra một đỉnh bạc ném cho lão bản, tiện tay chọn hai ống thẻ đưa cho Cố Sanh.
Lão bản vẻ mặt cảm kích, đem tiền đồng còn thừa đổ lên tay Cửu Điện Hạ, cung kính khoát tay: "Khách quan đi vui vẻ —"
Không đợi Cửu Điện Hạ quay đầu lại, hai hán tử đã lấy lại tinh thần, một người trong đó đột nhiên vươn tay, ba một tiếng, chụp tiền đồng trên bàn, khóe môi vung lên nụ cười đáng khinh: "Hai vị mỹ nhân thực sự là xuất thủ hào phóng, không bằng thưởng cho mấy ca ca mua mấy bầu rượu?"
Cố Sanh cảnh giác nhíu mày ngẩng đầu, chỉ thấy hai nam nhân đang nhe răng cười, tàn bạo nhìn nàng, thỉnh thoảng vẫn đầy mặt trào phúng liếc mắt nhìn bội đao bên hông nàng, mặt lộ vẻ châm chọc.
Cố Sanh xiết chặt nắm tay, tiểu nhân tra ở một bên lại đạm nhiên kéo thắt lưng nàng, mang theo nàng chuẩn bị rời đi....
"Điện hạ!" Cố Sanh khó có thể tin mà nghiêng đầu, dùng ánh mắt "Bọn họ đang khi dễ chúng ta" nhìn Giang Trầm Nguyệt.
Cửu Điện Hạ liếc mắt nhìn thoáng qua bàn tay thô lệ chụp trên bàn, hơi suy tư một chút, tiền đồng lách cách mang ở trên người rất bất tiện, ban cho bọn hắn cũng không sao, vì vậy liền dẫn Cố Sanh xoay người mà đi.
Cố Sanh nhìn thấy Cửu Điện Hạ thật sự không có ý truy cứu, chỉ đành chấp nhận.
Đi chưa được mấy bước, lại nghe hai nam nhân không biết sống chết phía sau lớn tiếng hét lên: "Nhị vị, dừng chân! Chút tiền ấy cũng không đủ hai ca ca uống rượu."
Hắn khô ách cười lạnh một tiếng, uy hiếp nói: "Cho đủ rồi mới đi cũng không muộn."
Khóe môi Cố Sanh hiện lên một tia cười, trong lòng nói lần này các ngươi xong đời rồi.
Lại không nghĩ rằng Cửu Điện Hạ nghe vậy không hề buồn bực, trực tiếp từ tay áo xuất ra một nén bạc giương tay ném ra phía sau, chuẩn xác không có lầm rơi vào trước mặt nam nhân kia.
Bị hắn cuống quít tiếp được!
Cố Sanh: "....."
Tư thái ném bạc của Cửu Điện Hạ, dường như bố thí cho ăn mày.
Ném xong vẫn nhìn về phía Cố Sanh, chỉ vào ngõ nam diện nghiêm túc giới thiệu: "Phía trước có một tửu quán có chút danh tiếng, món nướng mùi vị rất đặc biệt."
"....." Cố Sanh hiều rồi, tiểu nhân tra nhất tâm muốn dùng bữa, không rảnh bận tâm chuyện này.
Cố Sanh thở dài một tiếng: Mà thôi, xem như bọn họ gặp may mắn.
Nam nhân Phía sau nhận được bạc cũng trợn tròn mắt.
Nhìn thấy đồng bọn còn muốn tiến lên đòi thêm bạc, nam nhân vội vàng đưa tay ngăn lại.
Mỹ nhân này xuất thủ hào phóng, thực sự khiến người ta trừng mắt líu lưỡi, sợ là đến từ gia đình quyền thế không nhỏ, chỉ là trùng hợp không mang tùy tùng hộ vệ bọn họ tám phần là không thể trêu vào, không bằng được lợi thì thu tay.
Cố Sanh đầy mặt bất đắc dĩ vào tửu quán, sau khi ăn no rốt cục lại khôi phục tâm tình.
Không sai, món nướng của nơi này xác thực ngon miệng!
Còn có tôm bóc vỏ chấm tương cũng là nhất tuyệt, một ngụm cắn xuống, hương vị dường như nổ tung trên đầu lưỡi!
Trong nháy mắt nàng đã bị chinh phục, tâm tình đặc biệt tốt
Ăn no vui đùa ầm ĩ chốc lát, liền cùng Giang Trầm Nguyệt tay trong tay xuất môn tiếp tục đi dạo phố thị.
Đang tốt đẹp, lúc chuyển qua ngõ, lần thứ hai gặp phải hai nam nhân xin xỏ kia.
Chỉ là lần này bọn họ bắt nạt ngược lại không phải Cố Sanh, mà là hai cô nương trong góc đường.
Bước vào xem không biết là tiểu thư nhà ai dẫn theo một nha hoàn, gặp phải hai tên côn đồ.
Tiểu thư kia có chút khí thế của nghé con không sợ hổ, liên tiếp vài lần đẩy cánh tay nam nhân, thái độ hung dữ quát lớn, bảo bọn họ cút ngay.
Bách tính Xung quanh đều tránh lui ba thước, sợ là đều biết sự lợi hại của hai người bọn họ, một người giúp đỡ cũng không có.
Cố Sanh chau mày, lần này cũng không thể tùy bọn hắn đi, nếu là nhấc tay chi phiền nàng dù thế nào cũng phải buộc Cửu Điện Hạ đứng ra ngăn chặn.
Nhưng mà không đợi nàng mở miệng, người bên cạnh đã nhấc chân dài, đi đến bên cạnh hai nam nhân, nhướng đôi thiển đồng, trêu tức hai người kia: "Các ngươi hôm nay là dự định ở con đường này lấy đủ một năm phần tiền thưởng?"
Một nam nhân cao hơn một chút nhất thời quát to: "Có liên quan gì ngươi! Thức thời thì đợi một bên cho lão tử!"
Cô nương đối diện vốn dĩ không muốn liên luỵ người khác, mà khi đối phương mới vừa đến gần, nàng thân là quân quý cấp thấp, có thể rõ ràng cảm thụ được người đến là một Tước Quý không dễ trêu vào.
Hai tên côn đồ đối diện lại hoàn toàn không biết gì cả, như cũ hùng hùng hổ hổ.
Một người trong đó xiết chặt nắm tay tiến lên phía trước, mới vừa hất cằm , Giang Trầm Nguyệt lại không cho hắn cơ hội khiêu khích, đột nhiên một quyền nện trên mặt hắn.
Một tiếng trầm trọng vang lên, nam nhân không rên một tiếng ngã trên mặt đất, một người nam nhân thấy thế cả kinh, tiến lên liền bị Giang Trầm Nguyệt nâng tay đánh xuống hôn mê bất tỉnh.
Tiểu nha đầu đối diện sợ đến hét lên, bị tiểu thư nhà nàng vội vàng ngăn cản.
Hai cô nương cung kính tiến lên, cúi người nói lời cảm tạ đối với ân nhân.
Cách vài bước Cố Sanh giật mình ngây ngốc ở tại chỗ.
Nhìn trên mặt cô nương kia hiện lên vẻ ngượng ngùng, Cố Sanh nhíu mày nhìn về phía Giang Trầm Nguyệt, trong lòng dâng lên một cổ buồn bực không hiểu được.
Nhất thời cũng nói không rõ vì sao, nàng xoay người rời đi, một khắc cũng không muốn dừng lại.
Cửu Điện Hạ phát hiện nàng rời khỏi, không kịp trả lời cô nương kia, liền xoay người vội vã đuổi theo Cố Sanh.
"A Sanh? Nàng muốn đi đâu?"
Cố Sanh không trả lời, đôi môi gắt gao mím thành một đường, nhanh hơn bước chân muốn hồi phủ.
Phía sau Cửu Điện Hạ đầy mặt nghi hoặc, đưa tay kéo lấy cánh tay nàng: "Nàng làm sao vậy?"
Cố Sanh quay đầu lại, thuận miệng oán giận nói: "Vừa rồi hai người kia khi dễ ta, cũng không nhìn thấy điện hạ anh dũng như vậy."
Giang Trầm Nguyệt không hiểu ra sao, trợn to thiển đồng nhìn nàng: "Ai khi dễ nàng?"
Trong lòng Cố Sanh đã hoảng hốt, biết bản thân tức giận vô lý.
Gặp chuyện bất bình dĩ nhiên phải làm ra tay cứu giúp, vì sao không vui?
Đại khái là bởi vì nhìn thấy người khác lộ ra vẻ ngưỡng mộ đối với phu quân nhà mình.
Nàng cũng biết tiểu nhân tra không có ý trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng chỉ là..... Trong lòng rất khó chịu.
Vẫn luôn cảm thấy dường như Cửu Điện Hạ đối với ai tốt một chút đều là rất tốt, cũng không phải không có Cố Sanh nàng là không được....
Trong lòng nhất thời đau xót, đột nhiên biết bản thân đang khổ sở cái gì.
Cố Sanh đầy mặt bi thương nhìn đôi thiển đồng bối rối kia, đè nặng giọng nói: "Cũng không có gì để tính toán, dù sao thì điện hạ và vi thần cũng không tính là gì đi?"