Lưu Luyến (Giang Nam Ảnh)
|
|
Chương 10
Chương 10 Năm nay Vương phủ, yên tĩnh có chút dọa người. Ta đem sự tình trong tay tình đều đem đến trong thư phòng xử lý, một mặt để chăm sóc nàng, một mặt ta đang chờ người tới. Nhìn dung nhan của nàng khi ngủ, một góc sụp đổ trong lòng của ta mới có thể bù đắp. Phát xuống mệnh lệnh đúng hạn tiến hành, hết thảy người ức hiếp nàng, toàn bộ đều bị ném vào sâu trong địa lao trọn đời sẽ không gặp lại ánh m ặt trời. Ta tàn nhẫn sao? Có lẽ đúng vậy. Từ khi nàng đi, ta vẫn tàn nhẫn như vậy. Có thể không chút do dự xử tử người ta không quen biết. Ta cũng sợ cùng người khác tiếp xúc, sợ cùng người khác quen biết. Bởi vì Phụ vương ta không thích ta cùng với người khác thân cận. Bởi vì hắn nói, những thứ ràng buộc này, sẽ hại ta. Bởi vì ta vốn là thân nữ nhi, tâm tư vốn phức tạp, lại có cảm tình dây dưa, có một ngày sẽ đem tất cả của phụ vương hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nếu như ta với ai thân cận quá, có lẽ có một ngày, ta gặp lại, chính là thi thể người kia. Ta không xác định, ta còn có thể chịu nổi thống khổ một lần nữa mất đi người bên cạnh mình. Hiện tại, nàng đã trở về. Ta đối với nàng, có một phần không biết là tình cảm như thế nào. Có lẽ lúc mười bốn tuổi, ta không hiểu tình cảm là gì. Nhưng bây giờ ta đã mười tám tuổi, ta hiểu tình cảm là gì. Cũng không hiểu chính mình đối với nàng có tâm tư gì. Nhìn thấy những xú nam nhân kia đối với nàng quá đáng, ta sẽ muốn đem bọn họ chém thành trăm mảnh. Chứng kiến Phụ vương ta, đã từng hại ta và nàng chia lìa, thậm chí ở trước mặt ta, cưỡng ép nàng làm giao dịch. Trong lòng ta, liền tràn đầy một loại ý niệm tên là hận ý. "Răng rắc". Nghĩ đến điểm kích động, một cây bút lông trong tay bị ta bẻ gảy. Tiếng vang lanh lảnh quanh quẩn trong căn phòng trống trải. Ta ngẩng đầu, đối diện cửa. Cửa mở ra. Một người yên lặng đứng ở cửa. Ta cười nhạt, "Triệu đạo trưởng đêm khuya đến thăm, không biết có gì muốn làm a?" "Lời này, phải là ta hỏi ngươi, viện này của ngươi không có một bóng người, đêm khuya đại môn lại mở rộng, vốn là vì chờ người. Ngươi cần gì phải làm bộ làm tịch." Triệu Nhất Khanh dùng một loại ngữ khí gần như bộc phát nói ra. "A? Triệu đạo trưởng muốn như thế nào đây?" Ta tiếp tục ưu nhã cười. "Vân Hảo Ninh, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ngươi, nữ nhân này. Nhất định chính là lòng dạ rắn rết. Ăn thịt người loại sự tình này. Cũng mệt cho ngươi nghĩ ra được." Triệu Nhất Khanh chửi ầm lên. Ta tự do tự tại đáp trả, "A? Đây cũng không phải là ta nghĩ ra được. Triệu đạo trưởng, đây chính là chính các ngươi nghĩ ra mà. Ta chỉ phụ họa cùng các ngươi mà thôi." Nói đến đây, ta mím môi cười, nhíu mi ngông cuồng nói, "Làm sao. Đối với tiệc rượu đêm nay không hài lòng sao?" "Thoả mãn? Ha ha....... Ngươi nữ nhân này, căn bản cũng không phải là người, ngươi biết rõ người bị trói là đồ nhi ta, ngươi cần gì phải hạ độc thủ như vậy. Làm sai chuyện gì, ta Triệu Nhất Khanh có thể vì hắn chịu trách nhiệm, ngươi cư nhiên để cho ta trơ mắt nhìn hắn bị người khác cắt xuống từng tấc thịt? Thống khổ mà chết. Phương pháp kia, chỉ có nữ tử tâm địa độc ác như ngươi mới nghĩ ra được." Triệu Nhất Khanh còn đang chửi. Thậm chí có chút khẩu bất trách ngôn*. (*không quan tâm trách nhiệm với lời nói ra) Ta ngược lại rất tỉnh táo quan sát hắn, sau đó vì chính mình rót một chén rượu trắng, nhấp một miếng, mới thong thả nói, "Hắn thật sự là đồ nhi của ngươi? Triệu Nhất Khanh, ngươi cũng quá coi thường ta rồi. Đem con ruột mình biến thành tiểu đạo đồng nuôi dưỡng, ngươi cho rằng, ta không biết?" Hai mắt hắn lập tức trừng lớn, không dám tin nhìn ta "Ngươi. . . Ngươi làm thế nào biết được?" "Ngươi cho rằng đây là bí mật? Ta cho ngươi biết, ta xem ngươi còn có chút bản lĩnh phân thượng, không có đem việc này nói cho Phụ vương ta biết, thế nhưng ngươi nghĩ Phụ vương ta thông minh như vậy, hắn lại không biết sao? Hắn bất quá là luyến tiếc nhân tài. " "Thế nhưng tại sao ngươi muốn con ta đi tìm chết? Hắn đã làm sai điều gì? Cho dù ngươi là Quận chúa, ngươi cũng không nên xem mạng người như cỏ rác. Ngươi như vậy, chẳng khác gì là ta tự tay giết hắn......" Triệu Nhất Khanh quát. "Xem mạng người như cỏ rác? Thì tính sao? Con trai của ngươi chiếm đoạt dân nữ. Xúi giục thị vệ trong đan thất cường bạo nữ tử, việc này, ngươi biết không? Lúc đó ta đem chức vụ Chưởng quản đặt ở trong tay các ngươi, chính là cho hắn một cái cơ hội trở nên nổi bật, thế nhưng mà, hắn làm cái gì? Triệu Nhất Khanh, ngươi làm sao để giao phó với Phụ vương ta?" Ta hung hăng vỗ lên bàn, trong lòng như hỏa thiêu. Tên kia chết ngược lại vẫn tính là may mắn, bằng không, ta nhất định khiến hắn chịu càng nhiều cực hình hơn. "Cái này. . . Cái này thì thế nào? Những người ngu ngốc kia là dùng để chôn theo Vương gia, căn bản không tính là người, mà là nô lệ. Con của ta vì Vương phủ, đối với Vương phủ coi như là trung thành. Ngươi mù mắt? Nhìn không thấy sao?" Triệu Nhất Khanh vài bước đi tới, ỷ vào cao hơn ta cư nhiên miệt thị ta. "Ta đúng là không có mù, mới thấy rõ, cho nên, hắn càng đáng chết hơn. Ta hận hắn không phải là yêu quái, có thể trường sinh bất tử, ta sẽ đem cực hình thượng cổ lưu truyền xuống hết thảy đều ở trên người hắn làm lại một lần. Thế nhưng đáng tiếc a, hắn đã chết. Hơn nữa, phần mộ của hắn chính là trong bụng cha hắn..... Ha ha ha. . . Nực cười.........Nực cười a. ." Ta cười, cực kỳ lớn tiếng, cuồng vọng. Đột nhiên, trên cổ ta bị xiết chặt, chỉ cảm thấy một hồi hít thở không thông. "Ngươi đáng chết. Ngươi đáng chết. Ta muốn ngươi phải chôn cùng con ta." Tròng mắt của hắn trừng giống như muốn rớt ra. Con mắt hung bạo, một đôi tay gắt gao nắm lấy cổ của ta. Ta cũng không trốn tránh, ta biết hắn không dám giết ta. "Giết ta có thể. Bất quá, trước hết ngươi cần phải nghĩ kỹ, Triệu gia của ngươi, còn có bao nhiêu nhân khẩu." Ta quỷ dị cười. Ánh nến chiếu vào trên mặt của hắn, một mảnh tro tàn. Trên cổ buông lỏng, hắn buông lỏng tay ra. Hắn đưa lưng về phía ta, nói rằng, "Vân Hảo Ninh, sau khi ngươi chết nhất định sẽ xuống địa ngục." Ta ho khan vài tiếng, đợi cảm giác quái dị trong cổ họng không còn, mới cười nói, "Triệu đạo trưởng, ngươi không cần lo lắng. Ta xuống Địa ngục, ngươi cũng trốn không thoát. Chế người đèn ngươi nói, chính là do ngươi khởi xướng, cái này mấy trăm người, chính là vì ngươi mà chết, ngươi có thể phải suy nghĩ một chút, địa ngục tầng mười tám này, ngươi nên xuống tầng nào? Ha ha ha " "Chết tiệt, là nữ tử duy nhất của gia tộc Vân thị. Vân Hảo Ninh, ta biết ngươi đối với chúng ta, những đạo sĩ giang hồ bất mãn, có thể ngươi không làm gì được phụ thân ngươi, cho nên ngươi không động chạm được ta, ngươi bây giờ mượn tay của chúng ta, giết con ta, đơn giản là muốn cho chúng ta thu liễm. Thế nhưng ta cho ngươi biết, Vân Hảo Ninh, ngươi đừng để cho ta bắt được điểm yếu của ngươi, ta Triệu Nhất Khanh cái gì cũng đã mất. Mà ngươi, chính là đầu sỏ gây nên. Ngươi chờ, ta sẽ không cứ như vậy bỏ qua cho ngươi." Triệu Nhất Khanh bỏ lại lời nói độc ác. Ta có thể nhìn thấy trong mắt người này phẫn hận cùng nước mắt. Thế nhưng ta cư nhiên không có sợ hãi. Ta thậm chí cười có chút châm chọc, "Ngươi cho là Phụ vương ta có thể bảo vệ ngươi bao lâu." Ta không muốn động tới những đạo sĩ này, thứ nhất, sẽ chọc cho Phụ vương không cao hứng, thứ hai, ta sợ dơ tay của mình. Những người này, không đáng. Hôm nay đã có một bài học như vậy, bọn họ đại khái sẽ thu liễm rất nhiều. Bây giờ chiến tranh nổi lên bốn phía, nếu trong nhà lại không yên ổn, sao có thể có được thắng lợi đây? Ta nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Nhất Khanh đi xa dần. Thong thả cười. Kỳ thực, giết người kia, rõ ràng là tư hận của ta. Một đoàn ngột ngạt gắn ở ngực, rốt cục cũng tiết ra. Ta xoay đầu lại, trên giường, nàng lại tỉnh. Có lẽ là bị tình cảnh trước mắt hù dọa. Cho nên nàng lại rúc vào trong góc. Ta tiến lên hướng nàng đưa tay ra. Nàng rõ ràng có chút dịu dàng ngoan ngoãn đưa lên. Trong ánh mắt vốn là đối với ta sợ hãi cùng lạ lẫm, hiện lên một tia giảm bớt. Cái này chưa chắc là chuyện tốt. Vốn tưởng rằng, đây chính là kết cục, ta có thể an tĩnh cùng với nàng. Không nghĩ tới, một hồi trò chơi ăn thịt người, mới thật sự là bắt đầu. ========================================================= Beta: Đã nói “Ác giả ác báo, thiện lai thiện báo”… haizzzzzzzzzzzza
|
Chương 11
"Giang đại phu, nàng. Thế nào?" Ta đưa Giang lão đại phu từ trong phòng đi ra kéo qua một bên, nhỏ giọng hỏi. "Ai......Cái này.......Ngài làm cho lão phu như thế nào mở miệng đây." Giang đại phu thở dài một hơi. Hắn là đại phu chuyên phụ trách xem bệnh cho ta lúc còn nhỏ, tự nhiên cũng nhận thức Ngư Hàn. "Không có sao..... Ngươi nói đi....... Vô luận như thế nào...... Ta đều có thể tiếp thu." Ta hít sâu một hơi, chờ nghe hắn nói. "Ngư Hàn. Hẳn là bị kích thích rất lớn, sau đó mới có thể biến thành đần độn. Hơn nữa, khả năng nàng bị nam nhân xâm phạm qua. Cực độ chán ghét nam tử. Ta chỉ mới đi vào. Căn bản là không có đụng tới tay nàng. Bộ dáng nàng như vậy, rất phiền phức a. Hơn nữa lúc phát điên, còn không nhận người." Giang đại phu kiên nhẫn giải thích cho ta biết. "Vậy........ Có biện pháp nào chữa trị không?" Ta nghe vậy, trong lòng liền rối loạn. "Không có cách nào khác. Chỉ có thể dựa vào chính nàng. Nếu như muốn bắt đầu làm cho nàng trở lại vui vẻ như trước đây, hoặc là có thể trợ giúp đối với chuyện của nàng, khả năng nàng sẽ từ từ sống tốt hơn. Bất quá, cũng có thể, nàng mãi mãi cũng sẽ không tốt. Tâm tư của nàng, khả năng đã hoàn toàn rối loạn. Ý thức cũng hư mất. Nói năng lộn xộn. Đối với hành vi của mình không cách nào phụ trách, người như vậy, tính nguy hiểm cực cao. Quận chúa, ngài phải cẩn thận. Lưu lại nàng bên người, không chừng ngày nào đó nàng nổi điên lấy đao chém ngài." Giang đại phu tựa hồ rất sợ Ngư Hàn nổi điên. Lúc nói còn không ngừng dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh. "Người như vậy, có thể sống bao lâu?" Ta hiện tại đang lo lắng không phải nàng có thể bình phục hay không, coi như nàng không thể hồi phục như cũ, ta có thể chiếu cố nàng cả đời. Ta hiện tại chỉ muốn biết bệnh này đối với tuổi thọ của nàng có ảnh hưởng hay không. "Thực tế mà nói, không có ảnh hưởng, thế nhưng nếu như chính nàng thương tổn tới mình, thì khó nói chắc lắm." Giang đại phu đang nói, thì ta nghe được trong phòng truyền đến một tiếng thét chói tai. Ta vội vàng xoay người lại liền chạy tiến vào. Chỉ thấy Ngư Hàn một tay nắm một con dao găm, nhìn thấy đồ đạc liền chém. Một thị nữ tức thì bị nàng chém một đao. Tiếng rít gào vừa rồi, chính là do cô ta phát ra. "Người điên....... Ngươi, cái người điên này........" Thị nữ kia thét lên. Lửa giận trong ta lại nổi lên. Xông lên liền quăng cho cô ta một cái tát, "Không cho phép ngươi gọi nàng là người điên. Nàng có danh tự. Nàng gọi là Trầm Ngư Hàn." "Quận chúa, ngài làm sao vậy? Nữ nhân này đúng là người điên. Cô ta đả thương người không nói, còn chuyên môn quấy rối. Quận chúa, xin ngài thương xót, đem cô ta đuổi về đan thất đi thôi, nếu như Vương gia biết đan thất thiếu người, thì ngài làm sao giao phó?" "Đan thất? Các ngươi tại sao không đi? A...... Các ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta? Nàng là người điên thì thế nào? Ta cảnh cáo các ngươi. Nàng là của ta......... Các ngươi nếu như nói nhiều thêm một câu bất kính nữa, ta đem toàn bộ các ngươi ném vào đan thất. Cho các ngươi chôn cùng." Ta trợn tròn hai mắt. Hướng về phía bọn họ quát. Nhưng bọn họ lại đồng loạt nhìn chằm chằm sau lưng của ta, nhãn thần khủng hoảng tột cùng, "Quận. . . Quận chúa." Ta vội vàng xoay người, một thanh dao găm sáng loáng từ bên tay áo của ta đảo qua. Ở trên mu bàn tay xuất hiện một miệng vết thương. "Ha ha ha ha........ Chảy máu........ Chảy máu........" Ngư Hàn cư nhiên vừa cười vừa nói. "Ngươi........" Ta cắn môi, không thể tin được nàng sẽ làm ta bị thương. "Quận chúa, cô ta là người điên. Ngài nhanh chóng đem cô ta trở về đi." Phía sau lại có người kêu lên. "Câm miệng. . ." Ta quát. Tựa hồ hù dọa Ngư Hàn, nàng cầm dao găm không biết làm sao đứng đó. Trên mũi đao, còn nhỏ từng giọt máu. "Ngư Hàn. . ." Ta gọi nàng. Đau lòng đến nấc nghẹn. "Ngư......Hàn......?" Nàng nghiêng đầu, tay hơi hơi hé ra dao găm rơi xuống đất. Tựa hồ đang suy nghĩ cái tên này. "Đúng. Ngư Hàn. Là tên của ngươi." Ta che vết thương lại nhìn ánh mắt của nàng. "Cá?" Nàng há to mồm, đáp lại ta cái chữ này. "Đúng.......... Con cá ‘Ngư’........" Ta tiếp tục nói với nàng, nỗ lực thức tỉnh thân thể ngủ say ở bên trong Trầm Ngư Hàn. "Ngư Hàn?" Nàng giang hai tay ra, một bên làm bộ dạng chim nhỏ đập cánh, một bên lại nói với ta. Tình cảnh cỡ nào buồn cười, thế nhưng ta cười không nổi, thậm chí muốn quạt hai cánh tay của chính mình, làm sao lại để cho nàng rơi xuống tình cảnh như vậy. "Ừ..... Ngư Hàn......." Ta thở dài. E rằng cái tên Trầm Ngư Hàn này quá mức trầm trọng, ở trên người Trầm Ngư Hàn đã xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ ở bên trong ý thức của nàng, cái tên này gợi cho nàng quá nhiều chuyện đau thương, thế nhưng muốn quên, lại không thể quên đi cái tên vốn thuộc về nàng. Ta đem dao găm đá ra xa, không cho nàng lại tiếp tục chạm đến. Nàng chậm rãi xoay đầu lại đối mặt ta. Nhìn mặt của ta, nhãn thần rất trong trẻo, giống như đứa nhỏ chưa từng trải qua bất kỳ điều gì. Nàng đưa tay ra, sờ lên trán của ta. Sau đó từ từ trượt xuống, lướt qua mặt của ta, đi tới trên ống tay áo của ta, tay ta run lên một cái, nàng nhìn thấy vết thương kia. "Đau đau?" Nàng như đứa nhỏ tức giận kêu lên. "Không đau." Ta lừa gạt nàng, kỳ thật rất đau. Còn chưa có ai có thể gây tổn thương cho ta sâu như vậy. "Chảy máu......... Ta.......... Ta băng bó cho ngươi." Nàng ôm lấy tay ta, đã không thấy nét mặt hưng phấn lúc vừa mới nhìn thấy ta thụ thương, ngược lại vẻ mặt vòng vo đau lòng. Nàng lôi kéo ta đi tới đi lui trong phòng, đem tất cả ngăn tủ đều lật qua một lần, đại khái là muốn tìm thuốc bôi. Nhưng mà một mực đều tìm không thấy. Ta cũng không nói chuyện, để mặc nàng dắt đi. Nàng thay ta băng bó? Thật nhiều năm rồi nàng cũng không có thay ta băng bó qua. Không biết bây giờ nàng còn có thể ở trên người ta, tìm trở về ký ức và suy nghĩ. "Không có........Không có........Không có thuốc, ngươi sẽ chết mất........Thật là nhiều máu." Nàng kêu lên, cầm lấy quần áo của ta không ngừng lay động. Nước mắt lại muốn rơi xuống. "Ta không sao....... Ta không sao...... Ta lập tức sai người đi lấy thuốc tới đây." Ta thấy nàng thần trí mơ hồ, căn bản cũng không có một tia mong muốn nhớ tới trước kia. Không thể làm gì khác hơn là từ bỏ thôi. Sai thị nữ đem thuốc ra, đưa đến trên tay của nàng. Nàng mới si ngốc nở nụ cười. "Tới đây....... Thuốc......." Nàng cầm lấy thuốc bột. Chẳng phân biệt được đúng sai mà bắt đầu rắc lên vết thương của ta, từng đợt đau buốt. Có thể nhìn thấy nàng cười đẹp như hoa, ta căn bản không thể cự tuyệt được. Hoàn toàn đã không có loại cảm giác sắc bén hung hãn như trước đây đối mặt nàng. Bây giờ, ta chỉ muốn quý trọng nàng thật tốt, nhưng nếu quả thật nàng cái gì đều không muốn suy nghĩ nữa, ta nên làm cái gì bây giờ? "Không đau...... Vù vù....." Nàng tới gần vết thương, thổi vài cái, miệng vết thương lành lạnh, chết lặng đến không cảm giác rồi. Ta cau mày, thật không biết làm như thế nào đối với nàng mới tốt. "Ừm...... Ta đã hết đau. Ngư Hàn ngươi ngoan ngoãn, ngươi không nên chạy loạn, không được cầm loạn đồ đạc, lần tới ta mang ngươi đi ra ngoài chơi, được không?" Ta xoa xoa tóc của nàng, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy. E rằng nàng cũng đã không nhận ra ta rồi. Về sau cũng sẽ không vào lúc bị ta khi dễ, kêu to tên của ta. Nếu là Ngư Hàn lúc trước, nhìn thấy ta thụ thương nàng nhất định sẽ sợ hãi rơi lệ, nhất định sẽ tỉ mỉ chiếu cố ta. Thế nhưng mà hôm nay, ngoại trừ làm tổn thương ta, ngoại trừ cười, ngoại trừ khóc. Cái gì nàng cũng không biết. Nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, ta nhịn xuống không khóc, đưa ánh mắt chuyển dời đến nơi khác. Mà thôi, mà thôi, gặp được nàng, là hạnh phúc của ta. Gặp được nàng, cũng là bất hạnh của ta. Nếu nói là ta đang than thở vận mệnh của mình, thực ra không phải vậy, ta nghĩ ta chỉ là than thở, lúc trước ta vì sao phải sinh ra ở Vương phủ. Gặp gỡ phụ thân trọng quyền vô tình như vậy. Cũng cảm thán nàng số khổ, hết lần này tới lần khác phải vào cửa Vương phủ. Chung quy chúng ta, cũng chỉ là một hạt cát vàng bụi bặm. Buồn cười là đối với số mệnh, còn có quá nhiều điều không bỏ xuống được. ======================= Editor: Hơn một tuần ta không xuất hiện mà chẳng có ai thương nhớ ta cả, tủi thân quá đi :((
|
Chương 12
Bên người có thêm một nữ nhân thỉnh thoảng sẽ nổi điên, cuộc sống của ta từ nguyên bản vốn đơn điệu biến thành hơi kích thích trải qua nguy hiểm. Sự tình trong tay chồng chất một đống lại một đống. Các ca ca ở tiền tuyến chiến đấu hăng hái, ta tại hậu phương lại có thể hưởng lạc. Thậm chí mỗi khi làm việc, còn sẽ nghĩ tới Trầm Ngư Hàn trước kia thành thục nội liễm hiện tại lại tràn đầy nét ngây thơ trẻ con trên khuôn mặt. "Toán quân khởi nghĩa phát triển càng lúc càng lớn, triều đình lệnh các nơi đều phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu như thực sự không được thì chỉ có thể phong thành chờ cứu viện. Hiện nay đã có tám tòa thành bị đóng cửa, bên trong đến cùng còn bao nhiêu người, ai cũng không biết. Thiên tử lại ngu ngốc vô năng, không biết tiến thủ, trong triều người tài ba cho dù có cũng bị hôn quan hại chết. Vương gia, kế sách hiện nay, cũng chỉ có mời Vương gia liên lạc các vị nhân mã, điều một nhóm tới kinh thành, đánh chiếm kinh thành, từ đó Vương gia đăng cơ làm hoàng đế, bằng không cái tên Thiên tử ngu ngốc không biết thời cơ kia, ra lệnh một tiếng, không biết lại phải chết bao nhiêu dũng sĩ." Trong phòng nghị sự, ta cùng với mấy vị đại nhân ngồi đối diện phụ vương. Ta tiếp tục trầm mặc không nói. Dù sao phụ vương ta đại khái cũng sẽ không cho rằng đứa con gái như ta có bao nhiêu triển vọng. Ta cũng lười đi tranh giành địa vị. Nếu có nhàn rỗi, không bằng ta suy nghĩ một chút ngày hôm nay có nên mang Ngư Hàn đi ra ngoài chơi hay không, ta đáp ứng mang nàng đi ra ngoài, nhưng hiện tại chiến tranh loạn lạc, ta sợ ở trong đám người cùng nàng thất lạc. Nghĩ đến Ngư Hàn, ta liền nghĩ đến hôm qua, nàng cư nhiên leo lên trên cây, trên cành cây gọi tới gọi lui, dọa ta cơ hồ tại chỗ hôn mê bất tỉnh. Hiện tại ngẫm lại, thật đúng là có chút buồn cười. "Ninh nhi. Con cười cái gì?" Có lẽ là nghĩ quá sâu, ta ngay cả mình phát ra tiếng cười cũng không có phát giác. Đến khi phụ vương nhíu lông mày rậm không vui nói. "Khụ........Khụ.......... Không có gì....... Phụ vương. Các ngươi tiếp tục. Ta vừa định tới Trường Sinh viện còn có chút sự tình, có thể xin cáo lui trước hay không?" Ta ho hai tiếng liền vội cúi đầu che dấu. "Không được, đang thương thảo đại sự, con đã tham dự liền không thể ngừng. Con lại nói, quan điểm của con đối với triều đình cho ta nghe xem." Phụ vương chỉ vào người của ta, để cho ta ngồi xuống. Ta than khổ một tiếng, không thể đi nữa à. Những thứ chuyện triều đình này sao lại liên quan đến một nữ nhân như ta, dù sao ta cũng sẽ không thành Nữ Đế. "Đương kim Thiên tử còn không đến mức ngu ngốc vô năng, chẳng qua là bị hôn quan mê hoặc, mới làm ra phán đoán sai lầm. Bây giờ chính là lúc toàn lực chống lại quân khởi nghĩa. Nếu như chúng ta tái khởi nội chiến, rất dễ dàng có điểm sơ hở cho người khác có thể lợi dụng. Thỉnh phụ vương nghĩ lại." Ta cụ thể nói ra một chút ý kiến của mình. Nói ta không ôm chí lớn cũng tốt. Nói không vô dụng cũng tốt. Nói chung, ta không hy vọng đem mình cuốn vào trong trận thị phi này. "Ninh nhi nói rất đúng. Ta cũng không để ý ngôi vị hoàng đế, cùng với làm một hoàng đế muốn vì thiên hạ muôn dân trăm họ lo lắng. Còn không bằng ta làm một Vương gia để cho người khác đều sợ ta. Ta cũng không có phần kia thiện tâm đi lo lắng thiên hạ." Khó có được một lần, cư nhiên ta từ trong miệng phụ vương nghe được câu nói như vậy. Đoán chừng hắn cũng không muốn làm một hoàng đế mỗi ngày nét mặt uy phong kỳ thật sau lưng lại sợ những thái ấp* Vương gia này. * (trong xã hội nô lệ hoặc phong kiến vua chúa phong đất đai cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho tầng lớp dưới) "Nhưng nếu như Hoàng thượng thu hồi binh quyền của Vương gia, đến lúc đó Vương gia quyền lực, tiền tài đều không có." Vài tên đại nhân châu đầu ghé tai nói. "Tên tiểu tử kia có thể có bản lĩnh thu binh quyền của ta sao? Các ngươi mấy người này, cũng quá coi thường bổn vương rồi." Phụ vương nhắm mắt lại, mặt nở nụ cười nói rằng. "Thư của Tề vương gia gửi cho ngài nói tới việc này, coi như không có phát sinh qua?" Ta còn tưởng rằng vì sao mấy người này đột nhiên nói đến chuyện muốn phụ vương ta âm mưu soán vị. Hóa ra là một tên thái ấp Vương gia khác giở trò quỷ. "Đương nhiên. Bất quá, đem thư của hắn thu lấy, chờ qua đoạn thời gian này, đem thư này giao cho triều đình. Làm cho triều đình xử lý hắn đi." Phụ vương âm trầm cười. Thì ra trong lòng hắn sớm đã bàn tính tốt rồi. Hắn phất phất tay, ra hiệu tất cả những người lui ra. Đem ta một mình giữ lại. Ta đang ngồi yên lặng, mím môi môi, muốn di chuyển nước trà trên bàn, nhưng hắn liếc mắt một cái liền bỏ qua. "Ninh nhi, nhớ rõ ta đã nói qua với con một câu không. Người thành đại sự, không được có chỗ lo lắng. Càng không thể lòng có tạp niệm." Phụ vương vẫn từ từ nhắm hai mắt, nhắm mắt dưỡng thần. Thế nhưng ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy ánh mắt của hắn chăm chú vào trên người của ta, làm cho ta không thể động đậy. "Nhớ. . . Nhớ rõ. . ." Đầu ta đổ mồ hôi lạnh. "Con giết người. Ta mặc kệ con. Con động đại hình, ta mặc kệ con. Con theo sở thích của mình hành sự, ta cũng có thể mặc kệ con. Nhưng Ninh nhi, có phải là ta quá phóng túng con, cho nên con có chút không biết nặng nhẹ?" Ngón tay Phụ vương ở ghế thái sư gõ xuống hai cái. Ta có thể nghe được hai tiếng vang lạnh lùng. Ở trong sảnh phiêu đãng, sau đó như là một hồi băng vũ, rơi vào trên người của ta, lạnh lẽo rùng mình. Ta biết hắn muốn nói cái gì. "Con gái không biết nơi nào lại để cho phụ vương tức giận. Việc phụ vương giao phó, con đều nhất nhất làm tốt. Nếu như theo như lời phụ vương, chuyện mấy ngày trước đây con đối với đan thất thi hành hình phạt . Phụ vương, con có thể cùng ngài giải thích một chút." Ta vội vàng muốn dời đi đề tài của hắn. Rất sợ hắn nói đến người kia. "Cái này con không cần giải thích. Con là Quận chúa tôn sư, nên thưởng nên phạt con tự làm chủ. Lần này ta giữ con lại, chỉ là muốn hỏi một tiếng, có người nói cho ta biết, con ở trong đan thất mang một người điên ra khỏi đó, bốn phía quấy rối, có việc này không?" Phụ vương mở mắt ra một chút, híp lại thành một đường nhỏ. Cặp mắt tối tăm kia nhìn thẳng mắt vào mắt ta. Làm cho ta có cảm giác sợ hãi vô hình. "Đúng vậy. Những thị vệ kia cường bạo nữ tử trong đan thất. Con thấy người kia thương cảm liền đem nàng mang ra ngoài. Phụ vương, người nói không thể có chỗ lo lắng, nàng là một kẻ ngu ngốc, ta làm sao lo lắng cho nàng? Chỉ là gần đây thật sự rất nặng nề ngột ngạt, có nàng ở, vừa đúng đúng lúc cho ta giải buồn." Ta ngay từ đầu liền nghĩ đến phụ vương nhất định sẽ hỏi. Nhưng vẫn hết sức muốn né tránh. Thế nhưng sự thật nàng ở bên cạnh ta, là không thể trốn tránh. Bây giờ ta cũng không thể để phụ vương lần nữa đem nàng đem thả đi. Không thể, không có khả năng. "Ah? Ninh nhi, lúc nào con học được nói láo rồi?" Phụ vương hai mắt vừa mở, hung ác trừng liếc mắt ta. "Con..... Con không có." Trên trán mồ hôi lạnh không ngừng thấm ra, ta không dám dùng tay lau đi. "Không có? Con nghĩ rằng ta không biết. Nữ nhân kia là Trầm Ngư Hàn. Không nghĩ tới trước đây đem nàng ném ra ngoài, nàng còn có thể trở về. Con lập tức đem nàng đuổi về đan thất, về sau cũng không chuẩn tái kiến nàng." Phụ vương hướng ta lớn tiếng kêu lên. Hắn thể yếu, cứ như vậy gọi hai tiếng, lại thở hồng hộc rồi. "Phụ vương, chuyện gì con cũng có thể đáp ứng người, nhưng chỉ có một chuyện này, không thể. Vô luận người nói cái gì, đều không thể. Người là phụ vương con, người đã đối với con nhẫn tâm một lần. Con sẽ không lại để cho người lần thứ hai nhẫn tâm. Ngư Hàn đã trở nên ngu ngốc. Nàng không thể không có con. Con không biết người đến cùng có cảm thấy lưu ý một người qua hay không, nhưng bây giờ con có thể nói rất rõ ràng cho người, phụ vương, người bảo con ly khai Ngư Hàn, không có khả năng." Không biết dũng khí đến từ nơi đâu, ta vừa nghe phụ vương nhắc tới nàng lần nữa, không hiểu sao ta tức giận. Tên Ngư Hàn từ trong miệng hắn thốt ra, thật làm cho ta cảm thấy được sợ hãi. "Bốp....." Thừa dịp ta đang nói chuyện, phụ vương đã đi tới chỗ ta. Sau khi ta nói xong. Hắn tặng ta một cái tát. Lần này, ta không có ngất đi, mà rất kiên định đứng vững. Lại một lần nữa phát hiện, phụ vương, thật sự già rồi. "Ta cho con ba ngày, tiễn cô ta trở về đan thất. Nữ nhân này là mồi dẫn hỏa, nếu như họ Tần biết cô ta còn sống, nhất định không để ý chết sống đánh tới. Nếu như đánh thắng được cũng may, nếu như đánh không lại, vì một cái tai họa như vậy, con hại toàn bộ Tấn Vương Phủ, con cảm thấy đáng giá?" Phụ vương vịn bàn, thở phì phò nói. "Tai họa? Ha ha ha......... Trận chiến tranh này căn bản là người khơi mào trước..... Nếu như không phải người, Tần Dạ làm sao sẽ trở thành thủ lĩnh quân khởi nghĩa ngày hôm nay. Nếu như không phải người, Ngư Hàn sẽ không điên. Càng sẽ không bị những tên hạ lưu cường bạo. Là người hại ba người chúng con. Nếu như Tấn Vương Phủ bị diệt, đó cũng là do người làm hại." Ta càn rỡ quát. Không sao, tất cả cũng không sao cả, cùng lắm thì chính là chết. Chết rồi, ngược lại là xong hết mọi chuyện rồi. "Con....... Con......" Sắc mặt Phụ vương đột nhiên đỏ bừng. Chỉ vào người của ta run rẩy nói không ra lời. "Khục. . Khục. . Khục. . Khục. ." Hắn dùng tay che miệng, nhưng ta vẫn thấy có chút tơ máu đỏ tươi từ giữa ngón tay của hắn rỉ ra. "Phụ vương....... Phụ vương người không sao chứ?" Ta vội vàng muốn đỡ lấy hắn. Bị hắn một tay đẩy ra. Hắn mới đi một bước, người liền trượt ngã xuống. "Phụ vương........" Ngày hôm nay, phụ vương bắt đầu triền miên tại giường bệnh. Đại phu nói hắn thân thể thiếu hụt, vừa lúc bị ta làm cho tức giận, tức thì nóng giận công tâm, vì vậy liền ngã xuống. Không ngừng tin tức quân khởi nghĩa thắng lợi dùng bồ câu đưa tin truyền tới. Phụ vương nghe xong, càng gấp liên tục ói ra mấy ngụm máu tươi. Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ. Lời ấy thật sự là không sai chút nào. Lần này hắn ngã xuống, công trình thi công lăng mộ trong tay ta lại bắt đầu gấp. Các ca ca bên kia cũng bắt đầu liên tiếp truyền đến tin tức xấu. ================================
|
Chương 13
"Quận chúa. Bây giờ Vương gia bệnh nặng, hết thảy đại sự đều cần qua tay Quận chúa. Chúng ta nghe nói trong tay Quận chúa có một nữ tử, là người trong lòng của tướng lĩnh quân khởi nghĩa Tần Dạ, không bằng, chúng ta. . ." Sau khi Phụ vương ngã xuống, từng có mấy lần hôn mê bất tỉnh, sau lại để cho ta tạm thời quản lý tất cả mọi chuyện. Tất cả sự tình cao thấp đều phải qua ta trước. Do ta mỗi ngày xế chiều báo cáo cho hắn nghe. Lúc này, ta đang ở trong phòng nghị sự, ngồi vị trí dành riêng cho Phụ vương. "Hắn khởi nghĩa là chuyện của hắn, các ngươi muốn dùng Ngư Hàn làm lợi thế khiến cho hắn ngừng công kích? Nếu các ngươi là Tần Dạ, các ngươi sẽ vì một nữ nhân buông tha non sông và dân chúng sao?" Ta nhìn thẳng bọn họ, đảo qua từng cái khuôn mặt của những người này có chút lúng túng. "Hơn nữa, năm đó Phụ vương ta đối đãi hắn như vậy, Trầm cô nương lại vì cứu hắn mà ủy thân cho Phụ vương ta. Ngươi cảm thấy, mối hận đoạt ái này, Tần Dạ có thể dễ dàng quên đi sao?" Ta xiết chặt song quyền đặt giữa bàn, lạnh lùng hỏi. "Vậy...... Bắt cô ta ra đây...... ít nhất ... Tần Dạ có thể có chỗ cố kỵ. Hoặc là, có thể lấy cô ta ra trao đổi, đổi lấy toàn bộ Vương phủ, thậm chí toàn bộ bình an của thành. Như vậy, cũng tốt a." Một người nói như thế. "Bắt một nữ nhân điên đưa cho hắn. Ngươi cho rằng hắn sẽ tin tưởng sao? Dù cho chúng ta biết rõ cô ta là thật, Tần Dạ thì sao? Nếu như hắn tin tưởng nữ nhân điên chính là Trầm cô nương, ngươi cho rằng, hắn sẽ làm gì đối với các ngươi?" Những người này lẽ nào ngoại trừ đem Ngư Hàn ra trao đổi, thì không có cách nào khác sao? "Cái này...... Cái này...... Bây giờ cũng nói không chính xác ý nghĩ của Tần Dạ. Nhưng ngoại trừ đem Trầm cô nương đưa ra trao đổi, chúng ta không có cách nào khác, ít nhất Trầm cô nương còn có thể đem tốc độ tấn công của Tần Dạ thoáng chút lui xuống. Để cho chúng ta có thêm thời gian nghĩ đối sách." "Ta không cho phép." Nghe bọn hắn vẫn còn nói Ngư Hàn, ta dứt khoát hạ xuống mệnh lệnh. Gương mặt lạnh lẽo nói ra. "Nhưng Quận chúa......." Còn có người chưa từ bỏ ý định lên tiếng. "Không muốn hiện tại chết, thì câm miệng cho ta." Ta quát. Những người này, lúc Phụ vương ta thân thể khỏe mạnh một câu cũng không dám nói. Hiện tại do ta chủ trì toàn cục, bọn họ lại dám theo ta đối kháng? Lẽ nào quên ta cũng là người Vân gia sao? Cũng khát máu tàn khốc sao. Ta ngẩng đầu đi ra phòng nghị sự, hiện tại chuyện duy nhất muốn làm, chính là trở về nhìn thấy Ngư Hàn. Mấy ngày nay ta đều bận váng đầu, rất hiếm thấy nàng. Nhưng cũng còn tốt có một đám tướng sĩ thủ hạ bảo hộ nàng. Không đến mức bị người trộm ra ngoài mang đi trao đổi. Mới vừa đi vào hậu viện, đã thấy một đám thị nữ từ trong viện đi ra. Trong tay đang bưng cơm nước không có động tới. "Đây là chuyện gì xảy ra?" Ta ngăn bọn họ lại hỏi. "Trầm cô nương....... Cô ấy không ăn cơm. Hiện tại đang ở trong phòng ồn ào. Chúng nô tỳ không quản được cô ấy, đang chuẩn bị sai người đi mời Quận chúa tới đây ạ." Thị nữ đứng đầu cung kính nói. "Nhất định là đồ ăn không thể ăn. Như vậy, đi làm một phần nữa đi." Ta phất tay, làm cho bọn họ lui xuống. Kỳ thật ta cũng không ăn, nhưng bây giờ tình hình nghiêm trọng như vậy, ta đâu còn có tâm tư đi hưởng thụ yên vui. Đi vào phòng nhỏ. Một mình nàng ngồi ở chỗ kia, cầm bộ đồ mới chất liệu tốt trở thành giống như vải rách xé đi xé lại. Trông thấy ta đi tới, cũng xem như không nhìn thấy. Một mình chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ (*). * Xuất xứ từ Luận ngữ. Diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến tình trạng cao nhất | quá mức; cực độ; phi thường… "Ngư Hàn, vì sao không ăn cơm?" Ta ngồi xổm trước mặt nàng. Mỉm cười nhìn nàng. "Không muốn ăn." Nàng cúi đầu tiếp tục xé y phục. Ta có thể nghe được tiếng xé rất thanh thúy. "Là giận ta sao?" Ta bắt suối tóc đen nhánh bên tai nàng, cầm trong lòng bàn tay. "Ừm." Nàng còn tiếp tục chơi của nàng. Đối với động tác của ta không quan tâm chút nào. "Tức giận ta mấy ngày nay không có ở cùng ngươi sao?" Ta cười, chưa từng nghĩ tới Ngư Hàn sẽ có một ngày ỷ lại ta như thế. Cho dù hành vi của nàng bây giờ mười phần giống như là một hài tử. Ta lại không ngại nàng mãi mãi ngốc nghếch như thế này. Ta không tin, còn có ai muốn cùng ta đoạt một kẻ ngu ngốc. "Ừm...." Nàng len lén ngước mắt lên nhìn ta. Sau đó chí khí hùng hồn nâng cao đầu tới gần ta. "Thế nhưng nếu như ngươi đói bị bệnh, nơi này của ta sẽ đau." Ta bắt lấy tay của nàng, để ở trong lòng của mình. Nói chuyện với nàng chỉ có thể đơn giản. Vừa chuyển sang đề tài khác cái gì nàng cũng nghe không hiểu. "Nhưng mà cũng không thấy được ngươi, Ngư Nhi nơi đây cũng đau..... Đau cái gì cũng không muốn..... Chính là muốn nhìn ngươi một chút." Đôi mắt to sáng lóng lánh của nàng hiện ra bộ dáng của ta. Ta khẽ thở dài một tiếng. Cái đứa ngốc này, cái gì cũng nói thành lời được a. Cũng không sợ nhân gia chê cười nàng. Nhưng lời nàng nói, không hiểu sao lại để cho ta cảm thấy cao hứng. Chỉ trong nháy mắt đó, ta lại có xung động muốn cùng nàng, hai người nắm tay cùng nhau đến già. "Vậy bây giờ ngươi nhìn thấy ta rồi.... Có thể ăn gì chút đó không?" Ta vẫn còn tiếp tục cười, trong lòng lướt qua một tia đau đớn . Trầm Ngư Hàn, chúng ta đến cùng là quan hệ như thế nào? Không hy vọng ngươi bị người đoạt đi, không hy vọng ngươi thích người khác. Chỉ hy vọng ngươi nhìn ta. Nhớ kỹ ta. Cảm tình như vậy, tại sao lại xuất hiện ở trên người của ta? Ta làm sao có thể, ở nơi này, trong loạn thế, bảo vệ ngươi sống hết quãng đời còn lại? "Ngươi gầy...." Ngón tay của nàng sờ đến mặt của ta, rất lạnh lẽo. Đắp tay lên tay nàng, làm cho ngón tay của nàng có thể ở trên mặt ta lâu thêm chút nữa. "Ngư Hàn...... Có đôi khi ta thực sự hoài nghi ngươi không có ngốc. Ngươi còn biết quan tâm ta. Biết không? Trước đây đều là do ngươi quan tâm ta, chiếu cố ta. Hết thảy tất cả liên quan đến ta đều có ngươi tham dự. Nhưng hôm nay lại phải thay đổi đến lượt ta tới chiếu cố ngươi. Ngư Hàn. Ngươi đáp ứng ta, đừng rời bỏ ta được không? Coi như Tần Dạ đã trở về, ngươi cũng đừng rời bỏ ta được không? Nếu như ngươi lại rời đi lần nữa, ta không biết mình có thể giống như ngươi điên mất hay không....... Ngươi....... Ngươi có thể minh bạch tâm tình của ta sao?" Bất tri bất giác. Ta nắm chặt tay nàng, hung hăng nắm lấy. Sợ buông lỏng tay sẽ mất đi. Ta biết lời nói của ta, nàng nghe không hiểu. Nhưng ta lại quyến luyến lấy nàng như vậy. "Đau. . . Hảo Ninh." Nàng nhẹ nhàng gọi, ta cơ hồ lập tức buông nàng ra. Kinh ngạc ở trong thanh âm của nàng. "Ngươi.......Ngươi gọi tên ta?" Ta không thể tin được nhìn nàng. Từ lúc gặp lại đến nay nàng tựa hồ một lần cũng không có nghiêm túc gọi tên ta như vậy. "Ừ." Nàng vẫy vẫy tay. Ngây ngốc cười. "Gọi lại một lần nữa..... Gọi lại một lần nữa có được hay không?" Nắm lấy hai vai của nàng. Ta vô cùng kích động. "Hảo Ninh." Nàng sợ hãi gọi. Trong ánh mắt có khó hiểu. Ta cười khanh khách. Nàng sẽ không hiểu, ta có bao nhiêu khát vọng nàng gọi tên của ta. Ngày hôm nay, Tần Dạ đã nhận được tin tức. Đã biết Ngư Hàn còn sống. Bắn tiếng. Muốn ta giao Ngư Hàn ra. Bằng không, mỗi một lần hắn công thành, liền tàn sát hàng loạt dân trong thành một lần. Cho đến khi ta đồng ý đem Ngư Hàn giao ra. ------- Ai, tất cả nam nhân lại núp sau nữ nhân, lấy nữ nhân làm lá chắn. Mệt cho cái vị được làm nam nhi, mặc váy cho xong.
|
Chương 14
Cũng không có nhiều người biết Ngư Hàn ở trong Vương phủ, mà những quan viên kia lại không dám chống lại mệnh lệnh đi mật báo. Bây giờ xem ra, chính là trong Vương phủ có nội gián, rốt cuộc là người nào? "Hôm qua thánh chỉ từ triều đình tới đây, để cho các nơi tăng cường canh phòng, gần đây một đám phiến quân cùng quân khởi nghĩa đã hoàn toàn tiêu diệt quân sĩ giữ thành, trong thành vô luận nam nữ già trẻ, không một người nào sống sót." Trong tay ta đang cầm trường quyển lần lượt đọc cho Phụ vương nghe. "Đại ca sáng nay truyền tin trở về, trong thư chỉ hỏi chút ít việc nhà, con đã thay Phụ vương trả lời." Ta liếc mắt nhìn lão nhân gia trên giường, hắn từ từ nhắm hai mắt lại chợp mắt. "Nhị ca phái tâm phúc trở về, chỉ hỏi một tiếng, Phụ vương có nguyện xưng đế hay không, con cũng thay Phụ vương trả lời, trước diệt quân khởi nghĩa là hơn." Ta nói tiếp, không nhúc nhích tiếp tục xem chữ màu đen trên quyển thượng. "Tam ca gần nhất mấy ngày nay cũng không có thư tín, sợ là thương còn chưa tốt. Quân đội dưới tay hắn bị diệt phân nửa, Phụ vương, có nên hướng triều đình báo cáo hay không, đem Tam ca triệu hồi về?" Ta cau mày một cái, lão nhân gia vẫn nằm không nhúc nhích. Trong nháy mắt ta thấy khuôn mặt hắn tái nhợt, còn thật sự cho rằng hắn đã đi vào hoàng tuyền. "Trấn tây Vương gia gửi thư đến, xin mượn binh Phụ vương. Trong chốc lát con chưa có biện pháp, mời Phụ vương. . ." Ta bước lên một bước, chuẩn bị nghe mệnh lệnh của hắn. "Không cho mượn. Đọc tiếp đi." Hắn tích tự như kim*. *tích chữ như vàng. "Lương thảo khiếm khuyết, con đã phái người hộ tống lương thảo đi trước. Ngày hôm trước bị một nhóm chặn. Không một người trở về. Hôm qua con lại phái ra một nhóm. Đến bây giờ vẫn không có tin tức. Phụ vương....... Cái này......?" Ta hơi có chút khó xử mà nói. Đối với cái này ta thật không phải là rất thành thạo. Ai biết có thể hay không một bước sai, từng bước đều sai. "Như vậy xem ra, là bị người chặn. Tra rõ, trong phủ chắc chắn có nội ứng. Hơn nữa người này tất ở rất gần ta và con." Phụ vương rốt cục mở mắt, quay đầu liếc mắt nhìn ta. Sau đó để cho ta đem hồ sơ đưa lên. Ta sải bước lên phía trước mấy bước, đem các thứ đưa lên. Phụ vương nhìn một hồi, sau đó nói "Việc này con mỗi ngày báo cáo, sao không nghe con nói với ta chuyện những đạo sĩ kia nghiên cứu phương pháp trường sinh bất lão?" "Ngày gần đây Vương phủ lòng người bàng hoàng, có một số đạo sĩ nghe nói quân khởi nghĩa một đường tiến đánh, đã sợ hãi trốn đi. Bây giờ chỉ còn lại mấy vị, nhưng nghiên cứu vẫn không có thành quả. Hơn nữa, Phụ vương, trong Trường sinh viện những người đó mỗi ngày cần cung ứng lương thực quá nhiều, Vương phủ có thể không đủ sức gánh vác, thỉnh phụ Vương hạ lệnh, đem bọn họ thả ra !." "Thả? Ninh nhi, trong đầu con đến cùng đang suy nghĩ cái gì? Ta biết con không tin cái phương pháp trường sinh này, nhưng ta tin. Ta bây giờ nếu như tìm không được thuốc trường sinh bất lão, vô luận như thế nào, ta cũng nên tìm người chôn cùng ta. Mà những người này có thể chôn cùng ta là bọn họ tu mấy cuộc đời phúc khí. Con đây coi là như thế nào? Cầu tình? Con lẽ nào đã quên, con càng cầu tình, sẽ chỉ làm những người đó chết nhanh hơn?" Phụ vương có chút tức giận nói. Trong đầu ta nghĩ tới Ngư Hàn mấy năm trước, chính là bởi vì ta cầu tình, mới để cho Phụ vương biết Ngư Hàn đối với ta mà nói trọng yếu, mới có thể đối với Ngư Hàn như vậy. "Con gái không có ý định cầu tình. Chỉ là vì lương thảo suy nghĩ. Phụ vương người suy nghĩ một chút, đại ca bọn họ đang đánh giặc, thế nhưng luôn đói bụng, có thể đánh thắng trận sao?" Ta mặt không đổi sắc nói. "Con lại suy nghĩ sâu xa như vậy sao? Ta thấy con chỉ là muốn thả những người đó, đem Trầm Ngư Hàn trong lồng giam thả ra ngoài? Bằng không, trên người nàng sẽ vĩnh viễn gánh vác lấy cái tên tuẫn táng. " "Phụ vương, tại sao người lại ngoan cố như vậy? Lẽ nào tất cả ý tưởng của con đều chỉ là vì mình con mà thôi?" Ta không thể chịu đựng được Phụ vương đặc biệt nhằm vào Ngư Hàn, cũng không thể chịu đựng được hắn châm chọc. "Bởi vì con quan tâm nữ nhân kia. Ta là phụ thân của con, ta làm tất cả đều muốn tốt cho con. Tại sao con không hiểu?" Phụ vương lạnh lùng nói. Tư liệu trong tay bị hắn ném trên mặt đất. Không ai đi nhặt. "Người để cho con cảm thấy sợ hãi." Ta lui ra phía sau hai bước. Mới bình phục tâm tình, từ từ nói ra. "Sợ hãi? Hừ hừ. Ninh nhi, con còn không hiểu cái gì là chân chính sợ hãi. Lúc tuổi còn trẻ ta cũng bởi vì trọng tình cảm, ta bị người khác lừa gạt. Cuối cùng thiếu chút nữa chết thảm, quân đội ta lãnh đạo cũng hầu như bị tiêu diệt hoàn toàn. Ta trọng tình cảm kết quả chính là hại người hại mình. Vì một nữ nhân ta hại chết tất cả huynh đệ. Ninh nhi, con minh bạch loại cảm giác đó sao? Ta thà rằng giết một người, bảo vệ toàn cục, cũng không muốn lưu sinh mệnh một người, đến cuối cùng toàn quân đại bại. Con sẽ không hiểu được? Bây giờ con dẫm vào vết xe đổ của ta, Trầm Ngư Hàn chính là mồi dẫn hỏa, con, ta còn có Tần Dạ, đều sẽ bởi vì nữ nhân này mà chết." Ta đã bịt kín lỗ tai không muốn nghe. Có thể Phụ vương vẫn đang tiếp tục nói. Hơn nữa giọng nói càng nói càng lớn, mặc ta che lỗ tai như thế nào. Giọng nói của hắn vẫn xông vào trong lỗ tai của ta. "Không phải......... Con sẽ không bởi vì nàng mà chết, nàng cũng không có lừa gạt con....... Phụ vương, lúc còn trẻ người gặp phải chuyện gì con không biết. Thế nhưng con tin tưởng con sẽ không bởi vì trọng tình cảm mà chết thảm. Ngư Hàn đã trở thành ngu ngốc. Con xin người buông tha nàng. Đây là con một lần cuối cùng cầu người. Nếu như người thực sự xem con là nữ nhi, xin mời người buông tha cho con lúc này đây........" Ta cong hai đầu gối, quỳ xuống. Không ngừng dập đầu..... Cái gì cũng không muốn, chỉ dập đầu. Thẳng đến Phụ vương hét lớn một tiếng "Được rồi." Ta còn tưởng rằng hắn bằng lòng buông tha Ngư Hàn. "Nói thật với con, Triệu Nhất Khanh tìm ta nói qua. Trầm Ngư Hàn ta tuyệt đối sẽ không thả. Triệu đạo sĩ nói cô ta phải chết, bởi vì canh giờ bát tự của cô ta cùng ta tương xứng. Chỉ có cô ta có thể làm ngọn đèn duy nhất của ta trên đường xuống hoàng tuyền. Bằng không ta sẽ vĩnh viễn rơi vào hắc ám......." Nhãn thần Phụ vương lạnh như băng nhìn ta. Ta cảm giác máu của mình từng điểm từng điểm ngưng kết lại. Trong lòng trở nên lạnh lẽo. "Hắn căn bản là một tên lường gạt...... Phụ vương tại sao người muốn tin tưởng những giang hồ thuật sĩ kia." Ta rống giận. "Ta đây có thể tin tưởng con sao? Con cho rằng con gạt ta, cái gì ta cũng không biết? Tần Dạ đã biết Trầm Ngư Hàn còn sống, còn bắn tiếng cho con trả Trầm Ngư Hàn, bằng không qua một tòa thành liền tàn sát một tòa thành. Sự tình quan trọng như vậy, vì sao con chưa từng nói cho ta biết? Con thực sự trọng tình cảm? Con trọng tình cảm lại không để ý dân chúng chết sống sao? Trầm Ngư Hàn của con có thể chống đỡ qua ngàn vạn dân chúng? Con nói Triệu đạo sĩ là lừa đảo, chính con lúc đó chẳng phải sao?" Phụ vương cũng hét lớn một tiếng, nhất thời, một ngụm máu tươi từ trong miệng của hắn phun ra. Nhỏ lên đệm chăn trắng như tuyết, ta nhìn thấy khiếp đảm. "Vậy người trọng tình cảm sao? Người vì bản thân hướng đến. Làm cho nhiều người như vậy chôn cùng người. Còn tin tưởng chuyện ma quỷ của những đạo sĩ kia, muốn làm đèn người. Nếu như người biết tầm quan trọng của Ngư Hàn, tại sao người còn muốn nàng chôn cùng người? Người ngoảnh lại nhìn dân chúng chết sống sao? Người căn bản là ác ma." Ta đã không thể chú ý đến bệnh của hắn, cùng với hắn tàn nhẫn. Hiện tại ta chỉ muốn bộc phát tức giận trong lòng mình. Đọng lại lâu như vậy. Nói ra ngoài cảm giác thật sự là quá tốt. "Ha ha ha ha? Ta và con cũng vậy. . . Ha ha ha ha . . . Ta cả đời hết sức khinh cuồng tuyệt ngạo, ba đứa con trai không thể kế thừa điểm này của ta. Không nghĩ tới, ngược lại được đứa con gái này kế thừa....... Vân Hảo Ninh, đáng tiếc con không phải nam nhi, bằng không, con thật có thể kế thừa Vương vị của ta...." Phụ vương vừa nói, máu tươi bên miệng hướng ra phía ngoài chảy xuống, đỏ chói mắt. Chính giữa ngậm lấy một chút màu đen. Ta bị hắn làm cho kinh sợ, vội vã nhảy ra ngoài. Bắt lại một người sai hắn đi mời đại phu tới. Phụ vương nói vậy là có ý gì? Lẽ nào ta thực sự, đã thay đổi giống như hắn rồi? Ta không muốn....... Từ nhỏ ta đã cảm thấy hắn tàn nhẫn hung bạo lại lạnh lùng......... Mà hiện nay, ta cũng trở nên giống như hắn rồi? ----- Truyện này là SE thật sao (Y_Y)
|