Mộng Đoạn Phượng Thành
|
|
Chương 9
Ta bị một hương thơm đánh thức, mùi gì thế, gà nướng? Vịt quay? Nghĩ đến ta tới nơi này đã mấy tháng thế nhưng cái gì cũng chưa nếm qua, đành tự nhiên nuốt hai ngụm nước bọt. Đây là một sơn động, Phượng Tử Yên khoác áo hồng nhạt sơ sài, hết sức chuyên chú đùa nghịch cỏ dại, từ góc độ của ta chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của nàng, ánh mặt trời ôn nhu chiếu xuống người nàng, làn da sáng bóng phảng chiếu ánh mặt trời, phía dưới cổ trơn bóng như ẩn như hiện xương quai xanh, trong suốt như mỹ ngọc, bộ ngực đầy theo hô hấp ôn hòa phập phồng lên xuống, bên dưới ngực là gì vậy? Phần bụng bóng loáng săn chắc, lại xuống bên dưới, lại xuống bên dưới là... Một dòng ấm áp đột nhiên từ mũi chảy ra cắt ngang liên tưởng của ta, đưa tay sờ, bi đát a, ta lại chảy máu mũi. Tiểu Long cuộn tròn đang ngủ bên cạnh ta cảm thấy ta đã tỉnh lại, cao hứng trái phải đong đưa, 'chít chít' gọi loạn. "Ngươi tỉnh rồi à?" Phượng Tử Yên nhanh chóng mang thảo dược và cây cỏ hướng ta đi tới. Ta khẩn trương đến mức cúi đầu định dùng tay áo lau đi máu mũi, vừa mới cúi đầu, động tác nhỏ nhưng động đến vết thương trên lưng, đau đến nhe răng trợn mắt, quên mất lau máu mũi. "Ngươi đã hôn mê ba ngày, trên người phi thường lạnh lẽo, mấy ngày này ta đặt cạnh ngươi một đống lửa, không nghĩ rằng lại hại ngươi vừa tỉnh lại đã chảy máu mũi." Nàng nhẹ nhàng giúp ta lau máu mũi trên mặt, ta lúng túng cúi đầu che giấu sự xấu hổ, nàng nào biết ta chảy máu mũi nguyên nhân là đang tưởng tượng nàng lõa thể. "Vết thương của ngươi đều ở trên lưng, để thuận lợi bôi thuốc, ta phải cởi y phục của ngươi, để ngươi nằm sấp nghỉ ngơi, bạch sắc ngoại bào của ngươi ta đã giặt sạch, trải bên dưới thân ngươi tránh cho ngươi bị đá cắt phải." Nàng đỡ ta ngồi dậy, đem áo choàng hồng sắc phủ lên người ta, ta mới không đến mức cảnh xuân lộ ra ngoài. Động tác cùng ngữ khí đều ôn nhu như vậy, khiến ta nhất thời cảm giác ta còn ở trong mộng. "Thương thế của ngươi đã đỡ hơn chưa, mấy ngày nay đều là nhờ ngươi chăm sóc ta, chính ngươi vẫn là cần chữa trị mà." Ta quan tâm hỏi. "Không có gì trở ngại, chỉ là chân khí vẫn chưa tụ được, thương thế của ngươi so với ta nặng hơn, chúng ta ước chừng còn phải ở lại chân núi nhiều ngày nữa. Ta làm chút thức ăn, ngươi xem hợp khẩu vị không, ta biết người tu chân các ngươi đều là bán tiên thể, bình thường không cần ăn, nhưng ngươi hiện tại đang bị trọng thương, tổn thương nguyên khí lại không có linh đan diệu dược cho ngươi điều dưỡng thân thể, chỉ có thức ăn để tẩm bổ." Nàng mang lại một con gà nướng còn đang chảy mỡ, như ảo thuật cầm lấy vài loại gia vị rắc lên, bôi lên trên một loại chất lỏng như mật ong, lại dùng dao tinh tế cắt thành từng chút từng chút, đặt thịt cắt lát lên đĩa trước mặt ta, hương vị tràn ngập bốn phía, khiến ngón trỏ của ta bỗng run rẩy. "Ngươi nếm thử đi, ta thích tự mình nấu ăn, cho nên luôn mang theo người một ít nguyên liệu và gia vị , thế nên thức ăn đều đầy đủ cả." Nàng cười giải thích nói. Giơ cái đĩa, ánh mắt chờ đợi nhìn ta, tựa như chờ đại nhân ngợi khen hài tử. "Rất ngon, thực sự là mỹ vị, không biết ai lại có phúc như vậy lấy được nữ tử vừa xinh đẹp vừa hiền lành như ngươi." Thịt gà hoang dã quả thực rất mềm, da nướng rất giòn, vào miệng liền tan. Lâu như vậy không ăn cái gì, hiện tại thực vất vả có miếng ăn ngon, ta không màng hình tượng, vung đũa ngấu nghiến. "Nghe nói Liên Hoa Mộng Ly thanh viễn cao thượng, là băng lãnh mỹ nhân, ta thấy không giống." Nàng cầm khăn tay giúp ta lau khóe miệng đầy mỡ, động tác mềm mại, ánh mắt dịu dàng như nước chảy. "Vậy, vậy thì giống gì?" Xong, làm sao có thể ăn như vậy, Mộng Ly ăn khẳng định là cực kỳ văn nhã. "Chẳng khác gì hài tử bốc đồng, đêm đó nếu ngươi nghe ta, ngự kiếm đi, hiện tại cũng không đến mức bị thương thành như vậy." Nàng vươn tay ôn nhu giúp ta vén tóc ra sau tai, khi ngón tay nàng đụng tới làn da trên mặt ta, không ngờ mang theo một luồng điện truyền khắp toàn thân. "Vốn là ta nghĩ oan cho ngươi còn đánh ngươi trọng thương, trong lúc nguy cấp ta sao có thể bỏ ngươi mà đi." Khoảng cách giữa ta với nàng gần như thế, mùi thơm trên người nàng quẩn quanh khứu giác của ta, gương mặt chưa trang điểm nhưng chẳng kém phần kiều diễm, ngũ quan hoàn mỹ khiến ta không rời mắt được, ta nhìn thấy bóng dáng chính mình khắc bên trong đồng tử của nàng, đồng tử màu đỏ như có ánh sáng di chuyển, ta không kìm lòng được cầm lấy tay nàng đang đặt bên tai ta, ta giống như một cô gái mới có mối tình đầu, trái tim kinh hoàng, không thể suy nghĩ, một loạt chân khí rối loạn trong người. Chúng ta cứ như vậy đối diện, phảng phất toàn bộ thế giới một sớm một chiều đã tan thành mây khói, vỡ thành tro bụi, chỉ còn lại nàng. Tiểu Long phấn khích quấn quanh thân thể ta, dùng đầu cọ cọ cằm của ta, ta mới giật mình tỉnh lại, nhanh chóng buông tay nàng. "Tiểu Long thích nhất là ăn thịt nướng ta làm, mỗi ngày nó có thể ăn hai con gà." Nàng có thể cũng thấy xấu hổ liền chuyển đề tài, đem một chỗ gà nướng khác cắt thành miếng lớn, đút cho Tiểu Long ăn, Tiểu Long ngoan ngoãn yên tâm thoải mái hưởng thụ ân huệ của mỹ nhân, ánh mắt mảnh dài như nịnh nọt nhìn Phượng Tử Yên. "Ta còn tưởng Tiểu Long là động vật ăn chay đó, nó trước kia đều tự mình lên núi hái trái cây ăn." Trước kia tưởng tượng Tiểu Long khi thấy Phượng Tử Yên sẽ phơi bày bộ dạng máu mũi đầy mặt, không ngờ được lại là chính mình. Ta biết mình đối với Phượng Tử Yên chính là dạng mê luyến không bình thường, ta sống ba mươi năm, đã qua bốn lần yêu, thường xuyên lui tới những nơi tiếp khách, có dạng cảm tình gì không gặp qua, thế nhưng chưa từng phát hiện mình là lesbian. Tinh vi hồi tưởng lại tình cảm đã trải qua của chính mình, vào thời điểm học tiểu học có người bạn cùng bàn thi đậu vào một trường sơ trung phải tách rời nhau, ta vì vậy mà khóc chết đi sống lại, có tính không? Không tính được, nàng hồi cấp ba mang theo bạn trai tới gặp ta, ta còn hâm mộ bạn trai nàng đẹp như tượng. Đại học năm hai, có một bạn nữ kéo tay của ta nói, nếu ta là nam sinh nhất định gả cho ta. Ta lúc ấy cả kinh, cả người nổi da gà, về sau không bao giờ dám chơi cùng nàng ta. Đại học năm tư, có một nam sinh nhìn giống như nữ sinh viết thư tình hẹn ta đi ăn, ta cự tuyệt với lý do duy nhất chính là, tuy rằng ngươi rất đẹp trai, thế nhưng ta chỉ thích đàn ông thực thụ. Có lần xuất ngoại đi du lịch, tại Paris bất ngờ gặp gỡ một cô gái Hongkong, xinh đẹp thời trang, cùng du lịch Châu Âu với ta, sau này nàng nói trắng ra cho ta biết nàng là lesbian, hy vọng ta làm bạn gái nàng, thậm chí không ngại theo ta đến Bắc Kinh sinh sống. Mà ta chính xác đã nói với nàng như vậy là không bình thường, nữ nhân quen nhau sẽ không có kết quả, nàng là người phụ nữ xinh đẹp hẳn là có nhiều lựa chọn tốt hơn, cùng chung sống với chồng con, gia đình cũng vui mừng. Nói tóm lại, ta thẳng. Con tim yêu cái đẹp ai ai cũng có, huống hồ Phượng Tử Yên là nữ nhân họa thủy như vậy, nhất thời mê luyến cũng là chuyện thường tình. Cũng như trước đây sùng bái thần tượng, như nhau cả, điên cuồng thích Thái Thiếu Phân, Trịnh Tú Văn. Ân, đúng vậy, nhất định là vậy.
|
Chương 10
"Nghĩ gì đó? Thơ thẩn như vậy." Phượng Tử Yên vừa thu dọn đồ ăn vừa hỏi ta. "Ha ha, ta suy nghĩ đến lúc nào mới được mặc lại y phục." Ta cuối cùng vẫn không thể cứ trần trụi như vậy, cũng đâu phải người nguyên thủy. "Ngươi không sợ ta lợi dụng ngươi à?" Ta giả vờ giận dữ, mắt phượng trợn lên, khóe miệng mỉm cười, khác với cử chỉ bình thường. "Chờ ta bôi thuốc lên người ngươi hết lần này là có thể mặc y phục, nào ngoan, bây giờ nằm sấp xuống đi." "Ta sao lại có cảm giác biểu tình của ngươi như là đang nhìn miếng thịt mỡ trên thớt, đang chờ ngươi mổ xẻ nha?" Ta nói đùa. "Ai nha, ta sớm kiểm tra toàn thân trên dưới của ngươi, không phát hiện chỗ nào có thịt mỡ a." Không nghĩ rằng Phượng tộc công chúa cũng biết nói đùa a, không khí dần thoải mái hơn một chút. "Được lắm, ngươi cả gan tùy tiện nhìn trộm ta, ta phải nhìn lại mới được." Nàng đỡ ta nằm xuống, đem áo áo khoác trên lưng cởi bỏ, nhất thời một luồng khí lạnh lan tràn trên lưng. "Ha ha, chờ lần sau ta bị thương, ngươi giúp ta băng bó liền có thể xem lại." Nàng dịu dàng đem thảo dược giã nát đắp lên vết thương của ta, trên lưng mát mát lành lạnh rất là thoải mái. "Nói bừa, có ai lại rủa chính mình bị thương." Ngón tay nàng ấm áp chạm đến lưng ta, khiến ta có chút mê say. "Viết thương rất sâu, khẳng định sẽ lưu sẹo. Thân thể xinh đẹp như vậy, nếu lưu lại vết sẹo đúng là chuyện tiếc nuối." "Không quan trọng, không có ai nhìn thấy." Dù sao cũng không phải cơ thể của ta, có sẹo hay không cũng được, chỉ cần không đau là được. "Ngươi về sau, sẽ để phu quân thấy, Phượng tộc chúng ta có một loại đan dược chuyên để xóa đi những vết sẹo, phi thường hữu hiệu. Đợi sau này ra ngoài, ta nhất định lấy cho ngươi." "Phượng tộc nữ tử đều tuyệt sắc như ngươi vậy ư?" Ta hiếu kỳ hỏi, Phượng tộc gần trăm năm tuy rằng xuống dốc, nhưng vẫn thực sự là một giống loài thần bí. "Ngươi cảm thấy ta xinh đẹp sao?" Động tác trên tay nàng dừng lại, đột nhiên có chút cô đơn hỏi ta. "Đương nhiên, ta thấy ngươi chính là nữ tử tinh mỹ tuyệt luân nhất, ta thậm chí còn không biết dùng từ ngữ gì diễn tả vẻ đẹp của ngươi." Lần đầu tiên nhìn thấy nàng kinh diễm như vậy, cho tới bây giờ ta vẫn còn rung động. "Ngươi nói như thế ta mới cảm giác bộ dạng xinh đẹp cũng là thứ tuyệt vời a. Vì Phượng tộc chúng ta, công chúa có bộ dạng xinh đẹp luôn luôn chỉ có một con đường, hòa thân. Ngươi lần trước nói đúng, ta sớm muộn cũng sẽ trở thành món đồ chơi của người khác, càng xinh đẹp càng thống khổ." Ánh mắt của nàng trong chốc lát trở nên ảm đạm, màu đỏ trong mắt cũng không còn rực rỡ, ta nhìn đến đau lòng. "Lần trước là ta nói bậy, ngươi đừng để trong lòng mà. Võ học và tu vi của ngươi trong giới hiện nay đã là nhân tài kiệt xuất, nếu như một khoảng thời gian nữa nhất định có thể chấn hưng Phượng tộc, thay đổi vận mệnh Phượng tộc." Ta an ủi nàng. Đúng vậy, thế giới này ngày càng tàn khốc, nhược nhục cường thực. Nếu mạnh liền đối với kẻ yếu muốn làm gì thì làm. Ta đột nhiên có dũng khí, ta muốn trở nên mạnh hơn, mạnh đến đủ để bảo vệ lấy ý tưởng của nữ tử trước mắt này. "Đúng vậy, chỉ cần thời gian... chỉ là, ta sợ ta đã không còn nhiều thời gian như vậy." Nàng nhẹ nhàng nói. Lúc này ta lại không biết an ủi nàng thế nào, chẳng lẽ ta lại nói với nàng, ta giúp nàng chém giết phái Vô Cực đoạt thánh vật giúp nàng mở phong ấn, chuyện đó sao có thể, lấy thân phận Mộng Ly sao có thể làm ra loại chuyện này. Tuy rằng ý nghĩ này chỉ vừa chợt lóe qua. Một hồi trầm mặc, yên tĩnh khiến bầu không khí thực khó chịu. "Nếu là chuyện không vui tạm thời quên nó đi, sống đã là không dễ, lo sợ làm gì chuyện không đâu?" Nàng chỉnh đốn lại cảm xúc bình tĩnh nói, trên tay lại khôi phục động tác thoa thuốc cho ta. "Ân, sống cho hiện tại đi, chúng ta lần này có thể thoát chết đã là chuyện không tưởng. Tuy rằng bị nhốt tại đáy cốc, nhưng không phải hối hận, quý trọng từng ngày." Đúng vậy, cũng chỉ có thể trong mấy ngày qua được bình tĩnh sống yên ổn. Sau khi ra ngoài, khẳng định lại là một phen gió tanh mưa máu. "Mộng Ly, Mộng Ly, ngươi có biết bên ngoài ngươi rất nổi danh, rất nhiều năm qua ngươi đều là kẻ địch giả tưởng của ta, đánh bại ngươi là mục tiêu đầu tiên của ta, ta không nghĩ tới, có một ngày ta và ngươi cùng trải qua sinh tử, có thể hòa thuận chung sống như thân sinh tỉ muội thân thiết. Nhiều năm qua ta thường xuyên tưởng tượng dáng vẻ của ngươi, đứng độc lập giữa trời hoa, tay áo bay bay, trong mắt là vẻ lạnh lùng của thần tiên." Động tác trên tay nàng càng nhẹ nhàng. "Khiến ngươi thất vọng rồi." Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, ta kém cỏi thua ở trong tay nàng, còn thành hạng người nhát gan sợ phiền phức. "Ha ha. Ngươi nói tới lần gặp đầu tiên với bộ dạng ngây ngốc đó sao? Ta thật sự không thể tưởng tượng đó chính là cao ngạo thần bí, lãnh đạo thoát tục Mộng Ly, dáng vẻ ngươi si ngốc nhìn ta, giống như nhìn người tình vậy." Nàng cười rộ lên, còn ta thì xấu hổ đến muốn đào lỗ chui xuống. "Mấy ngày đó ta luyện công quá nhanh, có chút tẩu hỏa nhập ma thần trí không rõ, không thì cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi đến Vô Cực cấm địa đâu." Chỉ có thể giải thích như vậy, tốt xấu gì cũng lấy lại chút hình tượng cho Mộng Ly. "Vậy ngươi bây giờ đã thấy tốt hơn chưa?" "Nhờ sư phụ dẫn dắt, ta sớm đã vô sự." "Thuốc đã xong rồi, ta giúp ngươi băng bó, ngươi sẵn sàng chưa?" Nàng nhỏ giọng hỏi, trong giọng mang theo chút xấu hổ. "Muốn ta sẵn sàng cái gì?" Ta khó hiểu hỏi. Ánh mắt nàng nhìn vào ngực của ta, ta mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, tai lập tức nóng bừng. Nàng băng bó lưng cho ta cần phải vài lần vòng qua trước ngực, khẳng định sẽ đụng chạm đến chỗ mẫn cảm. "Ân, ngươi với ta đều là nữ tử, không có gì." Ta nhìn nàng cười cười. Ta lấy tay chống đỡ thân trên, để cho nàng có không gian hoạt động, ngực đúng lúc bị lộ ra ngoài, ngực của Mộng Ly tuy không lớn nhưng cũng không quá nhỏ, lại là người luyện võ, cho nên ngực cũng đặc biệt đẹp, ngực săn chắc và cũng không rũ xuống. Lúc này ta nằm sấp, do tác dụng của lực hút trái đất, bộ ngực vừa khéo nhìn có phần nóng bỏng. Ta cảm giác Phượng Tử Yên hoàn toàn là cố ý, nàng mỗi lần vòng qua trước ngực ta, hoặc mu bàn tay, hoặc là cánh tay, hoặc ngón tay hoặc đầu ngón tay đều sẽ đụng chạm đến hai viên nho nhỏ mẫn cảm. Hại ta tâm ý rối loạn, vài dòng nước ấm cuồn cuộn chảy xuống trong lòng, thiếu chút nữa rên rỉ thành tiếng, Mộng Ly, thân thể của ngươi sao lại mẫn cảm như vậy? "Rồi, có thể mặc y phục. Để ta đỡ ngươi từ từ đứng lên." Đầu sỏ gây nên dường như không mảy may hay biết, đem áo của ta khoác lên, cẩn thận thay ta mặc vào. "Ở trong kia có mấy bộ y phục, nhưng mà đều là hồng sắc, nói vậy ngươi khẳng định không muốn mặc. Bạch sắc ngoại bào của ngươi ở lưng rách vài chỗ, may mà ta giặt được coi như sạch sẽ." Nàng giúp ta mặc áo khoác vào, buộc lại đai lưng hoa sen. Cực kỳ giống kiều thê ôn nhu hầu hạ trượng phu thay y phục. "Không nghĩ tới đường đường công chúa cũng sẽ làm những việc nhà của tiểu nữ nhi, ai cưới được ngươi thật sự là rất có phúc." Ta nhìn ngoại bào đã được giặt sạch như mới, tự đáy lòng nói. "Ngươi nghĩ rằng ta đối với ai cũng đều chu đáo như vậy sao? Bởi vì ngươi là Mộng Ly a." Cái cảm giác xốn xang kì lạ này lại đến nữa, ta để lộ tâm trạng hết lần này đến lần khác. =============== Tác giả có lời muốn nói: Phượng Tử Yên nói: "Không cần cản ta, ta muốn nhắn lại..." Mộng Ly nói: "Ha ha, ta cản ngươi đấy, kêu đi, kêu đi, ngươi kêu vỡ cổ họng cũng không ai đến."
|
Chương 11
Cơ thể của ta khôi phục rất nhanh, vỏn vẹn bốn ngày chân khí đã có thể hoàn toàn ngưng tụ, vết thương trên lưng bắt đầu lành lại. Đả tọa vận khí ba huyệt, chân khí truyền qua khắp kỳ kinh bát mạch, khí tụ đan điền, sau đó điều khiển một dòng khí lưu chậm rãi tràn đến tứ chi bách hài, nhất thời toàn thân tràn ngập năng lượng, tinh thần phấn chấn. Ta biết mình đã hoàn toàn hồi phục, lại âm thầm oán hận cơ thể bán tiên của Mộng Ly, như thế nào lại giống như siêu nhân, sống dở chết dở vỏn vẹn vài ngày liền khỏi hẳn. Đã đến lúc chia tay nàng, mấy ngày qua cô lập sống cùng Phượng Tử Yên tại đáy cốc, quên hết thân phận cùng trách nhiệm của nhau, chỉ là hai người tri kỷ đã không còn thù hận. Nàng mỗi ngày thoa thuốc nấu nước cho ta, ta kể nàng nghe về những câu chuyện võ hiệp mà ta biết. Nàng rung động sâu sắc về mối tình thê lương bi tình của Trác Nhất Hàng cùng Luyện Nghê Thường, vì Luyện Nghê Thường chỉ trong một đêm tóc xanh biến thành tóc trắng mà đau lòng. Hâm mộ Ân Tố Tố gặp được người nam nhi tốt có tình có nghĩa, mang theo nàng cắt đứt hồng trần, từ nay về sau sống chết có nhau, cho dù phải chết cũng muốn cùng một chỗ. Băng Hỏa Đảo trắng xóa rét lạnh biến thành mỹ lệ thế ngoại đào nguyên, tuy rằng chỉ có mười năm. Băng cơ ngọc cốt lãnh diễm thoát tục Tiểu Long Nữ cùng đồ đệ Dương Quá, dù nghịch luân thường thì cũng là chuyện tình rung động tâm can, khiến nàng bội phục dũng khí của Tiểu Long Nữ. Mười sáu năm, mỗi năm đều tương tư sâu đậm, Dương Quá trở thành loại tình yêu mê đắm nhất trong lòng nàng. "Trác Nhất Hàng vì sao không thể giống như Trương Thúy Sơn cứ như vậy mang theo Luyện Nghê Thường rời xa hồng trần ồn ào náo động, một đời một kiếp có nhau?" Nàng sớm hai mắt đã lờ mờ ngấn lệ. "Cho dù Trương Thúy Sơn mang Ân Tố Tố đi thì sao? Mười năm sau hắn vẫn như cũ từ bỏ hết an nhàn khoái hoạt, lại khiến gió tanh mưa máu, thế tục xé nát yên bình, lộ ra một nắm xương trắng đau buồn. Từng cầm tay gắn bó, hứa hẹn cùng sống cùng chết, hắn chung quy phụ Tố Tố, vì đạo nghĩa mà sa vào tuyệt vọng. Tình yêu của Luyện Nghê Thường lại rất đơn thuần, nàng không xem Trác Nhất Hàng với hồng trần là ràng buộc vướng bận, chỉ là tùy hứng yêu cầu hắn cũng liều lĩnh đi yêu nàng. Tình yêu này cũng có cái giá, đó là khiến không người nào chấp nhận. Người trong hồng trần có quá nhiều ràng buộc cùng trách nhiệm, ai có thể thoải mái ra đi được như vậy, đơn thuần như vậy. Số phận bọn họ đã định sẵn có kết cục đau đớn, hoa Anh Túc mê hoặc lòng người, lại chính là thứ độc dược chí mạng." Ta nhẹ nhàng lau khóe mắt ngấn lệ của nàng, tâm cũng từng chút từng chút bị nhấn chìm theo thứ tình yêu bi kịch của bọn họ. "Ngươi vì sao có thể nhìn nhận thấu triệt như vậy? Chẳng lẽ không thể nào làm việc theo cảm tính, thoải mái vui vẻ mà sống?" Nàng nhìn ta, đôi mắt trong veo như nước hồ mùa thu, lóng lánh lóng lánh. "Nếu là ngươi, ngươi sẽ nguyện ý cùng ái nhân mười năm gần nhau rồi vĩnh viễn cách xa nhau, hay vẫn là mười năm chờ đợi để cùng nhau bạc đầu." Ta rất muốn biết nàng sẽ lựa chọn như thế nào. "Mười năm đối với sinh mệnh, rất dài, nhưng đối với thề non hẹn biển, quá ngắn. Ta tình nguyện tương tư mười sáu đêm giao thừa, về sau có thể cùng ái nhân chung sống quãng đời còn lại, mười sáu năm chờ đợi, rất đáng." Trong ánh mắt của nàng đều là quyết tuyệt. "Ngươi phải biết nói đến phàm nhân, chỉ có vài thập niên thọ mệnh, thanh xuân càng lướt qua rất nhanh chóng, mười sáu năm đối với chúng ta chỉ là khoảng thời gian trong nháy mắt, nhưng đối với phàm nhân..." Ta còn chưa nói xong nàng liền che miệng của ta, cắt ngang lời ta mà nói. "Ta sống đã ngàn năm, cũng không muốn bên nhau quá ngắn ngủi." Ta không nghĩ tới, vỏn vẹn chỉ là lời nói đùa, về sau lại thành thật. Đêm đó đề tài trầm trọng quá mức, hai ngày này chúng ta đều có chút nặng nề. may mà Tiểu Long là hạt dẻ cười, đến phía trước chúng ta cọ qua cọ lại, không thiếu chuyện để cười. Đúng là cố ý, Tử Yên đặt cho Tiểu Long một cái tên, gọi là Đinh Đương (leng keng). "Ngươi xem Tiểu Long khả ái như vậy, thần thái hàm hậu, lại còn hay dựng lên lúc lắc, Đinh Đương thực thích hợp với nó." Ta còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Long tựa hồ thực vừa lòng cái tên này, liền từ trong lòng ta nhảy xuống đất vùng lên khoa tay múa chân, (được rồi, nó còn không có tay chân). Mà ta lại nghĩ, đến lúc Tiểu Long biến thành bát trượng hoàng kim chiến long uy phong lẫm liệt, nó đối với tên này biết bao nhiêu là oán hận a. Chúng ta tự mình hoàn thành đả tọa vận khí, mở mắt lại tương đối không nói gì. Một thân hồng y, ngồi xếp bằng ở đằng kia, giống một bức điêu khắc tinh tế. Duyên dáng xinh đẹp. "Ta đi hái thêm thảo dược, chỗ thảo dược đó của ngươi dùng sắp hết rồi." Nàng chợt lảng tránh ánh mắt của ta, vội vàng đứng lên chuẩn bị bước đi. "Không cần, Tử Yên." Giọng của Mộng Ly không ngừng vang lên bên tai ta, phải nhanh chóng thông báo cho sư phụ, không thể lại trầm luân đi xuống một lần nữa. "Ngươi biết đó, ta đã bình phục rồi." "Vậy, chính là hôm nay sao?" Ngoài động dương quang sáng lạn, cảnh xuân tươi đẹp. Không khí trong động vì sao như thể ai oán mà đè nén. Ta gật đầu, không nói lời nào. Nín thở ngưng thần, triệu hồi Huyền Chân của ta. Giống như Huyền Chân vậy, kiếm khí cao cấp đều có linh hồn, cuộc đời này chỉ nhận một chủ nhân, có thể nội trong ngàn dặm tìm kiếm được khí tức của chủ nhân, nếu chủ nhân ly thế, nó liền sẽ tự hủy linh thức, từ đó về sau rỉ sắt loang lổ, giống như độn kiếm, không dùng được nữa. "Ta hồi phục nhanh hơn so với ngươi, kỳ thật ba ngày trước ta đã triệu hồi Hỏa Vân giản." Nàng nắm chặt lấy giản, tối đen như mực, trống rỗng như đá. "Ta hy vọng về sau giản của ta sẽ không chống lại huyền chân của ngươi." "Nhất định." Một luồng ánh sáng trắng bất ngờ bay vào động, mang đến một vệt sáng màu bạc mỹ lệ, Huyền Chân quanh quẩn trong động bay hai vòng, mới dừng lại trước mặt ta, hiện tại nhất định vô cùng vui sướng. Tiểu Long, không, là Đinh Đương. Tựa hồ biết chúng ta sắp rời xa, lưu luyến không rời quây quanh bên hông Tử Yên, không ngừng dùng đầu lưỡi liếm chỗ cổ trơn bóng của Tử Yên. "Đinh Đương phải nghe lời nga, không cần thương cảm, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại. Lần sau làm cho ngươi thịt nai thịt thỏ có chịu không?" Tử Yên cưng chiều sờ chóp đầu nhỏ của Đinh Đương. "Chúng ta sau này còn gặp lại. Tử Yên, ngươi, phải bảo trọng." Ta dường như có chút nghẹn ngào, khóe mắt có phần ẩm ướt. "Chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng gặp lại." Nàng đi tới, đem Đinh Đương để vào trong lòng ta, bước lại nhẹ nhàng ôm ta một cái, ngay sau đó liền điều khiển Hỏa Vân giản nhanh chóng bay đi, cũng không quay lại liếc mắt nhìn ta. Trước mặt tựa hồ còn lưu lại dư hương của người nọ, mà người thì không thấy bóng dáng. ================= Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Long: "Tại sao bắt ta biến thành Đinh Đương vậy? Ta rất nhanh có thể hóa thành uy phong bát diện cự long có được không." Tác giả: "Ai, cho phép ta tưởng niệm chú chó nhỏ ta mất bốn năm trước. Tên nó chính là Đinh Đương a." Tiểu Long một trận kêu rên. Editor: Ha ha. Poor Tiểu Long. :)))))
|
Chương 12
Dọc theo đường đi ta cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để phi hành, lướt gió lạnh gào thét, phục hồi thân thể cùng tâm. Giống như chỉ có khi thân thể mỏi mệt mới có thể quên đi làn khói đỏ kia, khi nhìn thấy Trọng Nguyên điện nguy nga trang trọng, một trận cảm giác áp bách ập tới, nhất thời trời đất quay cuồng, ta thiếu chút nữa từ trên Huyền Chân ngã xuống. "Mộng sư tỷ, đúng là Mộng sư tỷ." Một thân ảnh màu vàng đột nhiên lao vào lòng ta, đem ta ôm chặt lấy. "Lăng Thần? Ngươi tại sao lại ở Liên Hoa?" Ta nhìn người đang khóc trong vòng tay ta, đúng là Mộ Dung Lăng Thần. "Mộng sư tỷ đêm đó mất tích, bọn ta cách ba trăm dặm bên ngoài ngọn núi phát hiện Hỏa Vân giản cùng Huyền Chân của tỷ đều loang lổ vết máu. Biết tỷ nhất định đã bị thương, bọn ta tìm kiếm ba ngày ba đêm ở vùng lân cận cũng không thấy bóng dáng, sau này Huyền Thiên chân nhân nói, nếu Huyền Chân thật không biến đổi tỷ khẳng định không sao, bảo chúng ta trở về an tâm chờ đợi, ta không yên lòng liền đến Liên Hoa chờ tỷ." Mộ Dung Lăng Thần nhanh chóng giải thích nói, làn da trắng của nàng bây giờ lại thiếu đi một tầng huyết sắc, có vẻ tái nhợt dị thường, xem ra mấy ngày nay thực sự rất lo lắng cho ta. "Ta không sao rồi, không cần lo lắng. Ta có việc cần lập tức bẩm báo sư phụ, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi đã." Ta vỗ vai nàng, ôn nhu nói. "Nhị sư tỷ đã về rồi, nhị sư tỷ đã trở lại." Tiểu Nhu phía sau chạy tới, nhìn thấy Mộ Dung Lăng Thần đang chiếm lấy cánh tay của ta ôm ấp, bèn ngoảnh mặt bĩu môi. Nhưng vẫn là cao hứng hét lên. "Ta đi trước gặp sự phụ." Ta nhẹ nhàng đẩy Mộ Dung Lăng Thần ra, vội vàng đi về hướng về đại điện. Chỉ chốc lát, sư phụ cùng vài vị sư thúc nối tiếp nhau vào. "Sư phụ, đồ nhi khiến người lo lắng rồi." Nhìn đến thần sắc lo lắng của sư phụ, ta nhanh chóng quỳ xuống. "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, sáng nay Huyền Chân bay ra ngoài, ta liền biết con nhất định không sao mà." Sư phụ nhanh chóng đỡ ta dậy, mặt đầy từ ái. "Đêm đó con phát hiện PhượngTử Yên tại ngoài trăm dặm liền đuổi theo sau, cùng đấu với nàng. Sau khi làm nàng bị thương mới phát hiện, Ma giáo hữu hộ pháp Huyễn Âm mới là hung thủ thực sự. Nàng ta hóa thành bộ dáng Phượng Tử Yên, sát hại dân chúng. Đồ nhi vô dụng, vốn định hàng phục nàng ta nhưng Huyễn Âm trong tay có Chiến Long Ấn, con cùng Phượng Tử Yên chỉ có thể nhảy xuống vách núi mới có thể thể thoát khỏi pháp lực của Chiến Long Ấn, sau đó bản thân bị trọng thương, may mà có Phượng Tử Yên chăm sóc con. Hôm nay có thể ngưng tụ chân khí, liền mau chóng trở về." Ta một hơi nói xong, suýt nữa không thở được. "Chiến Long Ấn?" "Thánh vật Long tộc thượng cổ như thế nào lại xuất hiện ở trong tay Ma giáo?" "Có thật thế không? Ma tộc chắc chắn có ý đồ, muốn cứu Ma Quân của bọn chúng, một lần nữa khôi phục Yêu Ma hai giới." "Truyền thuyết nói rằng Chiến Long Ấn vừa khởi, không một ai may mắn thoát khỏi." ...Các sư thúc bắt đầu thảo luận. "Ly Nhi, Chiến Long Ấn có thực sự lợi hại như trong truyền thuyết?" Sư phụ lo lắng hỏi. "Đúng vậy, con lúc ấy định ngự kiếm chạy khỏi, nhưng trên người một chút pháp lực cũng tụ không được, Huyền Chân cũng không hề phản ứng. Quanh chỗ bị Chiến Long Ấn đánh trúng, tất cả đều sụp xuống, nhất thời đất rung núi chuyển, cát bay đá chạy. Bị đánh trúng khẳng định sẽ chết không thể nghi ngờ." Nhớ tới cảnh tượng ấy trong lòng ta còn sợ hãi, cảm thấy thật đáng sợ. "Con lui xuống nghỉ ngơi đã. Việc này ta và các sư thúc sẽ bàn bạc trước." Sư phụ cho phép ta lui xuống, ta cũng không muốn nán lại. Ra đến ngoài điện, nhìn thấy Mộ Dung Lăng Thần cùng tiểu sư muội vẫn đang đứng nôn nóng chờ ta. Ta liền đem những việc ta đã trải qua nói một lần với họ. "Không xong rồi, vốn dĩ không phải Phượng Tử Yên làm tỷ bị thương a." Tiểu Nhu kinh hãi nói. "Đại sư huynh cho rằng là tại Phượng Tử Yên đả thương tỷ, bọn ta đi khắp nơi tìm không thấy tỷ, huynh ấy liền một mình đi đến nơi ở của Phượng tộc tìm Phượng Tử Yên đó." Không thể nào, đại sư huynh? Ta thiếu chút nữa quên mất còn tồn tại nhân vật này. "Sư phụ có biết không? Đại sư huynh đi mấy ngày rồi?" Sư phụ sao có thể để đại sư huynh làm bừa a. "Sư phụ không biết, đại sư huynh bảo bọn ta giấu sư phụ, nói huynh ấy vẫn đang ở quanh đó tìm kiếm, tỷ biến mất đến ngày thứ ba huynh ấy liền đi rồi." Đó chính là bốn ngay sau, lúc ta hôn mê vừa tỉnh lại. "Lăng Thần, muội về Thiên Sơn trước, đem chuyện ta đã nói với muội nói cho phụ thân muội biết." Trước mắt phải đem Mộ Dung Lăng Thần đuổi đi a. "Không cần, Mộng sư tỷ ta muốn ở cùng tỷ, Huyền Thiên chân nhân đương nhiên sẽ phái người báo tin cho cha ta." Nàng kéo tay của ta nói. Nha đầu này, bị cái gì mà cứ theo ta thân mật như vậy. "Không được, muội nhất định phải về. Hiện tại Ma giáo xác định có khác thường, có thể tấn công Liên Hoa bất cứ lúc nào. Muội trở về Thiên Sơn mới an toàn." "Vậy ta càng không thể đi, tuy rằng tiên pháp của ta không bằng tỷ, nhưng có thể giúp một tay." Nàng mở to hai mắt, thanh tao yên nhiên. Mà ta thì tức giận đến muốn đem nàng xé ra. "Muội đừng tùy hứng như vậy, ngoan ngoãn đi. Đến lúc đó chúng ta ngay cả thân mình còn lo không xong, ta còn cố gắng dùng hết sức lực bảo vệ muội, muội như vậy không phải giúp ta mà là kéo chúng ta xuống." Ta giận dữ, nha đầu kia sao lại không nghe lời như vậy, lúc này ta nào còn sức lực lo cho nàng. Nàng trầm mặc một hồi, khẽ cúi đầu. Xem ra ta quá nặng lời rồi, đang muốn an ủi nàng. Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, cười nói: "Ân, được rồi. Lần này trở về Thiên Sơn, ta nhất định luyện võ công tiên pháp thật tốt. Về sau nhất định sẽ không làm gánh nặng cho Mộng sư tỷ." Nàng nhất thời nhướn mày ngẩng đầu, mặt tươi cười như hoa. Không đợi ta có phản ứng, nàng liền ngự kiếm bay đi, giữa bầu trời chỉ lưu lại vệt sáng xanh xanh. Nha đầu kia, như thế nào lại đột nhiên thay đổi, ta bất đắc dĩ lắc đầu. "Sư tỷ đối với Mộ Dung Lăng Thần tốt thật." Tiểu Nhu kỳ quái nhìn ta, mặt mất hứng bĩu môi. "Ta đối với nàng rất tốt sao? Sao ta lại không cảm thấy?" Ta khó hiểu, nói. "Đúng vậy, sư tỷ từ trước đến nay không để người ngoài đụng chạm. Ngoại trừ sư phụ, đại sư huynh với ta, sư tỷ rất ít nói chuyện. Tỷ vừa để Mộ Dung Lăng Thần ôm, còn bắt bả vai, để nàng lôi kéo tay tỷ, còn ôn nhu trò chuyện lâu như vậy nữa, ta giận lắm, giận lắm." Tiểu Nhu vờ xoay người không để ý tới ta. A? Mộng Ly vốn dĩ lạnh lùng như thế sao, ngay cả bạn bè bên ngoài cũng không có. Quả là rất cô đơn. "Được rồi, đừng giận nữa. Ta trước kia không phải mọi chuyện đều không nhớ rõ sao? Muội xem, ta không chỉ vỗ vai muội, còn ôm muội nữa." Ta xoay người nàng lại, nhẹ nhàng ôm vào lòng, vỗ vỗ lưng nàng. Ai, đúng là tiểu nha đầu a. Cảm giác làm chị quả thật rất tốt, ta ở hiện đại là con một, không có anh chị em, anh chị em họ lại rất ít khi lui tới, nhìn thấy Mộ Dung Lăng Thần cùng Tiểu Nhu liền bất giác xem như em gái, luôn muốn yêu thương. Nhưng còn sư huynh làm sao được? Nhớ tới Mộng Ly lộ ra vẻ mặt tiểu nữ nhi thẹn thùng, ta cũng rất đau đầu. Sư huynh là vì cứu ta nên mới đi tới chỗ của Phượng tộc, lâu như vậy rồi không có tin tức, khẳng định đang gặp nguy hiểm, ta không thể không lo. "Tiểu Nhu, sư huynh có khả năng đang gặp nguy hiểm, ta phải đến cứu huynh ấy. Chờ sau khi ta đi, muội hãy đem chuyện này cấp báo với sư phụ, nói chờ ta trở lại nhất định đến trước sư phụ thỉnh tội." Ta dặn dò Tiểu Nhu. "Không làm theo lời ta, sau này ta không ôm muội nữa." Nhìn Tiểu Nhu đang chuẩn bị 'say no', ta hung tợn uy hiếp. Phượng Tử Yên ơi, xem ra ngươi đã nói quá đúng, không lâu chúng ta sẽ gặp lại. Ta cầm tấm bản đồ Tiểu Nhu đưa cho, ngự kiếm hướng Phượng Hoàng Sơn bay đi.
|
Chương 13
Đến khi ta tới được Phượng Hoàng Sơn thì đã là nửa đêm, trên núi thật là thanh lãnh, yên tĩnh vô thanh, nguyệt quang cũng không sáng sủa, thấy không rõ con đường phía trước, ta bây giờ nên tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, ngày mai hẳn đi tìm tung tích Phượng tộc. Phượng Hoàng Sơn rất lớn, cũng không phải chỉ có một đỉnh núi, liên miên nhấp nhô vài ngọn núi. Tiểu Nhu nói Phượng tộc thật thần bí, rất ít người biết bọn họ trú ngụ nơi nào, nhưng người canh giữ của Phượng tộc rất nhiều, chỉ cần xuất hiện ở trên núi, bọn họ chắc chắn sẽ tìm tới. Ta tìm chút củi khô, đốt một đống lửa nhỏ.Ngẩn người tựa vào gốc cây, Đinh Đương xem ra đã đói bụng, tự mình đi tìm thức ăn. Sao giăng đầy trên bầu trời đen như mực, Phượng Hoàng Sơn nửa đêm im ắng đến đáng sợ,chỉ có âm thanh củi khô cháy. Cách đó không xa, có một đoạn cành khô từ trên cây rơi xuống. Tình cảnh này cực kỳ giống tình tiết gặp ma trong tiểu thuyết. Trước kia ta là một kẻ rất nhát gan, nửa đêm một mình trong thang náy cảm giác khẩn trương như nửa ngày , bây giờ cũng là một mình lúc nửa đêm chút mồ hôi trên người cũng không có. Vì cái gì mà ta tuyệt nhiên không sợ? Kẻ tài cao gan cũng lớn? Thiên hạ thương sinh có quan hệ gì với ta, ta vì sao phải khẩn trương như vậy. Dù là Lạc Phàm ta vẫn là Mộng Ly? Đinh Đương trở về quấn lên người ta, cắt ngang ý nghĩ của ta. "Ăn no rồi sao? Tiểu đông tây*, buổi sáng Tử Yên mới đút cho ngươi cả cái đầu gà, bây giờ lại đói hả?" Ta cưng chiều đem đầu nó ngã lên vai của ta. Bình thường lúc này Đinh Đương nhất định sẽ cọ cọ cằm của ta sau đó ngoan ngoãn ngủ, nhưng hiện tại nó lại cuốn lấy ta càng lúc càng chặt, cảm giác nhiệt độ trên người nó rất cao, đầu của nó bất an đong đưa. *Tiểu đông tây: hàm ý chỉ những vật nhỏ bé, đáng yêu. "Sao vậy?" Ta lo lắng vuốt ve đầu nó, hy vọng khiến nó bình tĩnh trở lại. Nó càng trở nên kích động hơn, quấn quanh người ta không ngừng chuyển động. Tốc độ càng lúc càng nhanh. "Dừng lại, Đinh Đương dừng lại!" Ta nắm chặt đầu nó, đem đầu nó ấn vào trong lòng ta, cảm giác làn da nó phi thường nóng, trên người còn ẩn ẩn phát ra ánh vàng. "Ngươi vừa ăn cái gì rồi? Thực vật hay là động vật?" Ta nhìn vào mắt nó, hy vọng nó cho ta chút gợi ý. Đôi mắt mảnh dài của nó phủ đầy tơ máu, ánh mắt thực nghiêm trọng. "Thực vật?" Ta sốt ruột hỏi nó. Nó nháy mắt mấy cái, gật gật đầu. Trên người nóng như vậy, ta liền nghĩ cách làm nó hạ nhiệt, nhanh chóng mang theo nó, hy vọng có thể tìm đến nguồn nước, nhanh chóng giúp nó hạ nhiệt độ. Ta ôm nó lao đi thật nhanh, trong lòng vô cùng kinh hoảng. Đinh Đương đối với ta từ khi đến thế giới này cho tới nay là người bạn thân thiết nhất, nó nhất định không thể có chuyện. May mắn tìm được đến một dòng suối, ta đem toàn thân đang nóng rực của Đinh Đương để vào trong nước, nước suối lạnh lẽo, ta ôm nó cùng nhau đứng ở trong nước, còn ta lại toàn thân đổ mồ hôi. Ta khẩn trương nhìn nó biến đổi, ánh sáng vàng trong dòng suối càng lúc càng sáng, chiếu những gợn sóng xung quanh nổi lên ánh vàng, trông như bảo thạch, lóe lên cả một vùng nước. Không được có chuyện, Đinh Đương trăm ngàn lần không được có chuyện, ta không ngừng niệm. Rốt cuộc một lát sau, ánh sáng dần mờ đi, sờ sờ trên người nó cũng không còn nóng. Nó cực kỳ mỏi mệt quấn trên người ta, nhưng vẫn chậm rãi di chuyển. Thân thể ướt đẫm của nó lại khiến cho ta toàn thân khó chịu, liền giữ cố định nó lại, sờ, đúng là không còn da. Ta sợ tới mức cầm Huyền Chân chiếu lên, mới phát hiện Đinh Đương vừa lột bỏ một lớp da. Nguyên bản màu da lục nhạt hiện tại đã biến thành màu vàng. Nhìn mắt của nó không còn đỏ, thân thể cũng không nóng, ta mới an tâm. Đem nó đặt vào bên trong túi, để nó ngủ. Có lẽ mỗi tuổi mỗi lớn lên nó sẽ bỏ một lớp da, ta tự an ủi chính mình. Một ngày trôi qua thật mệt mỏi, ta tìm một chỗ dùng nội lực hong khô y phục, sau đó bắt đầu đả tọa nghỉ ngơi. Ánh bình minh xuyên qua tầng mây, hào quang bắn ra bốn phía, chiếu Phượng Hoàng Sơn đỏ rực một mảnh, trong núi sương mù tràn ngập, bị ánh mặt trời chiếu phải, liền tản ra ánh sáng ửng đỏ, trời quang mây tạnh, giống như nhân gian tiên cảnh. Một đám chim chóc từ trong rừng bay ra, kéo theo một mảnh lá cây dao động, huyên náo ồn ào, vạn vật dường như đột nhiên sống lại, sức sống dạt dào. Đinh Đương dường như cũng không bị chuyện tối qua làm ảnh hưởng, nhìn thấy phía trước có quả chín mọng trên cây, liền xuyên vào những tầng lá, từ ngọn cây này nhảy đến ngọn cây kia, động tác linh hoạt nhanh nhẹn, vui sướng biết bao. Xem ra nó không sao ngược lại lúc càng năng động, cuối cùng cũng an tâm. Chỉ là nhìn màu vàng trên da nó, có chút không tự nhiên. Ta ở trong núi rong chơi cả buổi sáng, cũng không ai xuất hiện hỏi thăm, chính là đang buồn bực. Đột nhiên một tử sắc thân ảnh hướng ta đánh tới, ta lập tức vận khí lui lại phía sau. Nhân ảnh kia liền đuổi theo, ta dùng Huyền Chân cản trở thế tấn công của nàng, nhảy ra phía sau nàng, một quyền nhẹ nhàng đẩy nàng ra. "Ta là Liên Hoa Mộng Ly, muốn tìm Phượng tộc công chúa Phượng Tử Yên, làm phiền ngươi thông truyền." Ta nhanh chóng tự giới thiệu. "Mộng Ly? Ngươi chính là Mộng Ly thủ tịch đệ tử của Liên Hoa?" Lúc này mới thấy rõ tướng mạo của tử sắc nữ tử, dung mạo nhìn chung có chút tương tự Phượng Tử Yên, tuy rằng không tuyệt sắc kinh người bằng Phượng Tử Yên, nhưng cũng thanh nhã thoát tục, một thân kiên cường mang trường kiếm, hai mắt lạnh lẽo tựa huyền băng càng lộ rõ vẻ hiên ngang. "Ân." Ta gật gật đầu, hy vọng nàng không muốn làm khó, ta rất sốt ruột. "Hừ, ta cũng muốn biết Mộng Ly trong truyền thuyết lợi hại thế nào." Chưa nói xong, nàng liền bay tới đâm về phía ta. Vừa giao thủ ta liền biết nữ tử này công lực thực bình thường, cho nên ta liền né tránh nàng, cũng không ra tay công kích. Nàng lại càng lúc càng hung tợn, ánh mắt sắc bén, ra mỗi chiêu đều muốn làm hại ta. Lúc ta đang chuẩn bị đánh trả, một thanh âm quen tai vang lên. "Dừng tay, Tử Ca, đừng tự rước lấy nhục." Phượng Tử Yên từ xa bay tới, vung dải lụa cuốn lấy thanh kiếm của tử y thiếu nữ. Ta ngây ngốc nhìn nàng, tay áo bay bay, như thiên tiên bay lượn chốn nhân gian, vì sao nàng mỗi lần xuất hiện đều hoa lệ kinh diễm đến vậy?
|