Ngày hôm sau, Đản Đản cùng Phạm Tư Vực đi một ngày đường, buổi tối quả nhiên đến Thần Dương Thành. Thần Dương Thành thật phồn hoa, buổi tối phố xá đều thật náo nhiệt! Đản Đản không khỏi hưng phấn, nhìn chung quanh xem náo nhiệt, vẫn là Phạm Tư Vực trong người có việc cần làm, thúc giục trước Đản Đản trước tìm chỗ nghĩ chân, vì thế, bọn họ liền một đường đi thẳng tới trạm dịch y quán, như lời nói thử xem miếng ngọc cổ của Đản Đản có sử dụng được hay không. Kết quả, thật đúng là không sử dụng được Đản Đản bị người ta tống cổ ra ngoài, ông chủ dịch quán đúng là một chút tình người cũng không có, không nghĩ tiền của tú bà, ngay cả chỗ này cũng không dàn xếp được. Bất đắc dĩ, đành phải tìm khách điếm . Nhưng mà tìm tới tìm lui, chỗ nào cũng đóng hết phòng, cuối cùng chỉ có một nhà còn dư lại một phòng. Phạm Tư Vực đành phải đáp ứng.
“Lão bản, ta muốn gian phòng này ! Về phần hắn, cho hắn ngủ phòng củi là tốt rồi, tiền ta sẽ thanh toán!” Phạm Tư Vực nói.
“Ai nha! Cô nương, thực xin lỗi! phòng củi của bổn tiệm đã sớm đầy! Người xem này……” Chưởng quầy ngụ ý chính là làm cho hai người chấp nhận một đêm.
“Cái gì? Phòng củi đều đầy? Đây là có chuyện gì?” Phạm Tư Vực kinh ngạc. Chính là! Đây là có chuyện gì? Nào có khách điếm nào mà phòng củi đầy trước phòng ngủ?
“Cô nương có điều không biết, ngày mai là hội ngắm trăng, lại là ngày ái nữ của tri phủ đại nhân tuyển rễ, song hỷ lâm môn, các vị anh hùng đều tụ về đây, ngài cũng biết, anh hùng hảo hán cũng không phải người có tiền, cho nên phòng củi đều đầy hết!” Chưởng quầy bồi cười nói.
“Ngươi! Cho ngươi một lần cơ hội, ngươi ra ngoài sân tìm chỗ dựng lều trại mà ngủ đi!” Phạm Tư Vực chỉ vào Đản Đản nói.
“Hắc hắc! Cô nương, này ngoài sân cũng hết chỗ rồi !” Ở một bên tiểu nhị nói.
“Cái gì?! Sân đều đầy?” Phạm Tư Vực kinh hãi! “Hảo! Ngươi! Tiểu độc nhãn! Đi ra ngoài đường ngủ đi!”
“Dựa vào cái gì!” Buồn bực nửa ngày Đản Đản bị ném ra ngoài đường ngủ, này cùng với đám ăn xin trên phố có khác nhau đâu chứ?
“Có đi hay không!” Phạm Tư Vực nghiêm túc trừng mắt Đản Đản.
“Không đi! Đánh chết cũng không đi!” Đản Đản kiên định trả lời.
“Có đi hay là không!” Phạm Tư Vực lúc này mắt mạo hồng quang, ngụ ý ngươi không đi thì phải chết bộ dạng thật xấu, dọa chết người!
“Ta…… Ta đi! Ta đi!” Đản Đản cảm thấy giống như cũng bị Phạm Tư Vực tức giận thổi bay, tính cách ngoài mềm trong cứng lúc này phát huy tác dụng! không phải là chỉ ngủ ngoài đường thôi sao! Cái này ta rất giỏi! Không thể trêu vào thì trốn đi chứ sao? Sau đó, Đản Đản liền mang theo đồ đạc chạy ra ngoài
Phạm Tư Vực đến phòng, thu thập một chút sau khi vệ sinh cơ thể liền mơ màng ngủ, trong lúc ngủ mơ, nàng mơ thấy phụ mẫu của chính mình, còn có ba cái ca ca, lúc này……
“Rầm rầm rầm!” Một chuỗi dồn dập tiếng đập cửa.
“Ồn cái gì mà ồn! là tên nào to gan!” Phạm Tư Vực theo trong mơ bừng tỉnh, tức giận vừa nói vừa mở cửa. Cửa mở ra lại biết không có gì tốt lành, chỉ thấy Đản Đản ôm đồ đạc tội nghiệp đứng giữa hai tên quan sai.
“Cô nương biết người này sao……” Hai cái quan sai nhìn thấy nhan sắc như hoa như ngọc của Phạm Tư Vực một chút liền ngây người, chưởng quầy và tiểu nhịn đằng sau cũng ngây người. Đã quên nói, Phạm Tư Vực chính là luôn đội khăn che mặt, bởi vì trước đây nghe mẫu thân nàng nói che mặt sẽ hành tẩu giang hồ dễ dàng hơn, đối với kiểu này giả dạng phải luôn là như thế, nhưng vừa rồi đi ra xem tình huống , cũng không nhớ tới đeo cái khăn che mặt.
“Rốt cuộc chuyện gì a!” Phạm Tư Vực hỏi.
“Cô nương quen tiểu tử này sao? Hắn nói hắn với cô nương đi cùng nhau, nhưng tại sao không biết tên của ngươi.” Quan sai Giáp nói.
“Ngươi nói tên đại đầu đất này sao?” Phạm Tư Vực buồn bực nói, quả thật chưa nói cho hắn mình tên là gì.“Hắn phạm sai lầm gì?”
“Cũng không phạm cái gì sai lầm……” Quan sai Ất nói.
“Vậy các ngươi dẫn hắn đến đây làm gì Phạm Tư Vực không kiên nhẫn.
“Hắc hắc! Cô nương chắc là người bên ngoài mới đến, trong Thần Dương Thành này không cho ăn ngủ ngoài đường , chính là ngay cả ăn xin cũng không có, tri phủ có lệnh phàm là người có dấu hiệu bệnh phong đều phải bắt giam, hiện tại vị này tiểu ca chính là…… Ha ha……” Quan sai Ất nói.
“Ý ngươi muốn nói là hắn bị bệnh phong sao ?” Phạm Tư Vực nói.
“Không không không! Nếu cô nương quen biết hắn, vậy không có chuyện gì , chính là cô nương nên dàn xếp một chút, miễn cho làm khó tiểu nhân” Quan sai Giáp nói.
“Tốt lắm! Các ngươi đi đi! Hắn liền giao cho ta ! Còn có việc sao?” Phạm Tư Vực hỏi.
“Không không không! Cô nương nghỉ ngơi!” Nói xong mọi người thối lui.
Những người liên quan đều đi hết rồi, Phạm Tư Vực một cước liền đem cái tên trứng chim Đản đá vào phòng, Đản Đản tựa như một cái trứng một đường lăn vào phòng.
“Ai nha!” Đản Đản kêu đau,“Ngươi…… Ngươi khi dễ ta!”
“Ta khi dễ ngươi đấy ! Thế nào! Nguyên buổi tối không cho người khác ngủ, đá ngươi là còn nhẹ ! Nếu ở nhà! Sớm đem ngươi đi xử chém!” Phạm Tư Vực mắng.
“Hừ! Ngươi dựa vào cái gì tùy tiện giết người! Ngươi cho là ngươi là ai a!” Đản Đản phản bác.
“Ta là……” Phạm Tư Vực nhất thời nghẹn lời, thiếu chút nữa đem sự thật nói ra , thật sai lầm a!“Ta là ai không cần ngươi quản! Nằm trên mặt đất mà ngủ cho ta! Dám lộn xộn ta liền làm thịt ngươi!”
“Hừ! Không cần ngươi nói ta biết! Ai thèm ngủ chung với ngươi!” Đản Đản tức giận bất bình.
“Ngươi……” Phạm Tư Vực nghe xong trên mặt không hiểu đỏ lên,“Mau ngủ! Nếu còn làm ồn đến ta, liền một chưởng đánh chết ngươi!”
“Dữ cái gì mà dữ Mẫu Dạ Xoa! Được cái là có võ công thôi! Có gì đặc biệt hơn người!” Đản Đản than thở trải lên ga giường.
“Ngươi thử nói thêm một câu nào nữa xem!” Đã muốn nằm xuống Phạm Tư Vực đột nhiên xoay qua mà nói, Đản Đản sợ tới mức chui đầu liền vào chăn
Buổi sáng tỉnh dậy, trong khách điếm mọi người ăn sáng đông đến nỗi muốn xếp thành quân cận vệ, bất đắc dĩ, Đản Đản cùng Phạm Tư Vực cũng chỉ có thể đi ăn quán ven đường . Ngồi ở bên đường ăn uống lộn xộn, Phạm Tư Vực từ nhỏ liền được nuông chiều đây vẫn là lần đầu tiên, tại đây người trên người đi tro bụi ở bốn phía mà ngồi ăn cơm, hơn nữa khí chất và diện mạo của nàng, nhìn thế nào cũng là bộ dáng của thiên kim đại tiểu thư, hấp dẫn trăm phần trăm ánh mắt, thật sự không được tự nhiên, mọi người đều nhìn nàng và Đản Đản như là xem quái vật, thậm chí đi ngang qua đều ngoảnh đầu lại. Thành ra Phạm Tư Vực nghĩ rằng bộ dáng ngồi ăn của nàng có vấn đề, cho nên ăn càng thêm chậm rãi. Đản Đản cái gì cũng không chú ý, sớm đã ăn xong chuẩn bị đi, ngồi ở kia trông mong nhìn Phạm Tư Vực ăn, trong lòng không khỏi tán thưởng Phạm Tư Vực bộ dáng ăn cơm thật đẹp!
“Ngươi nhìn cái gì! Trên mặt ta cái gì cũng không có dính!” Phạm Tư Vực chú ý tới Đản Đản đang nhìn chính mình.
“Mặt đẹp thì ta nhìn !” Đản Đản như vậy trả lời, nghe như thế Phạm Tư Vực trong lòng bỗng nhiên vui vẻ
“Bánh đậu xanh mới đây! Mau tới nếm thử đi!” người bán hàng quát to.
Nhìn theo ánh mắt Đản Đản, biết nếu là nếu mang Đản Đản đi theo hẳn lại phiền toái, Phạm Tư Vực bất đắc dĩ.“Ngươi về khách điếm trước, ta có việc phải làm, xong sẽ đi tìm ngươi, ngươi chuẩn bị một chút hành lý.”
“Ngươi ăn no rồi sao?” Đản Đản chỉ vào bát cơm Phạm Tư Vực chỉ ăn một nữa
“Ai giống ngươi như vậy tham ăn! Mau trở về!” Phạm Tư Vực thúc giục nói.
Như vậy Đản Đản cùng Phạm Tư Vực tách ra . Nói đến Thần Dương Thành, người đến người đi xôn xao. Đản Đản trái một tai phải một tai nghe được đêm nay có hội ngắm trăng, có thể ở trên đài ngắm ánh trăng. Trước khi xuất môn liền nghe các tỷ tỷ trong Vạn Hoa Cung có nói qua hội ngắm trăng ở Thần Dương Thành, nghe nói nhìn đến ánh trăng có thể làm người ta khoái hoạt, có thể cho người ta cảm giác được may mắn và hạnh phúc. Vì thế, Đản Đản liền động tâm
“Phải rũ tiểu mỹ nhân cùng xem, nàng sẽ không phải suốt ngày rầu rĩ không vui ! Được! Nhất định phải cho nàng xem! Ha ha!” Đản Đản càng nghĩ càng cao hứng, khoái trá đã quên nhìn, thấy dưới chân một viên đá nhỏ, giơ chân liền đá, kết quả, cục đánh văng trúng một con chó lớn, con chó nỗi giận, dường như nổi điên đuổi theo cắn Đản Đản, rượt Đản Đản từ thành Đông chạy qua thành Tây.
Đản Đản liều mạng chạy, chợt thấy phía trước chật ních người, ở giữa là cái võ đài, đầu óc đột nhiên khai sáng, nhiều người như thế con chó sẽ không đuổi theo, kết quả là, liền chạy lên võ đài.
“Vị anh hùng kia muốn lãnh giáo sao !” Tên tráng sĩ tay cằm đại đao nhìn quần hùng, không ngờ, tên tiểu quỷ chưa dứt sữa từ đâu chạy lên còn đụng phải chính mình một chút.
“U a! Tiểu huynh đệ có thể đánh nỗi sao!” Đại hán nói.
Mọi người chỉ thấy một tên tiểu tử không quá mười lăm mười sáu tuổi trên võ đài, đều ở dưới nghị luận năng lực của tên tiểu tử. Đản Đản vì chạy trốn nên giờ thở hổn hển tình trạng kiệt sức, tai ù ù cái gì cũng không nghe thấy!
“Đã có người khiêu chiến! Ta đây sẽ đánh với ngươi!” Đang nói, đại hán giơ lên đao
Đản Đản vừa thấy thế càng hoảng loạn, đằng sau có sói đằng trước thì gặp hổ, sợ tới mức chạy loạn hết cả lên, trốn tránh đao bổ tới của đại hán. Chính là sức lực có hạn, Thần Dương Thành rất lớn, Đản Đản bị chó rượt chạy đã lâu, hiện tại lại phải trốn tránh đòn tấn công mạnh mẽ của đại hán đúng thật là họa vô đơn chí. Đại hán đã liên tục đánh với mấy chục đối thủ, cũng mệt gần chết, không nghĩ tên tiểu tử này lại nhanh nhẹn đến thế, vốn định đánh trúng rồi thôi, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy, vì thế, lúc này chính là một đao hướng đến sau ót của Đản Đản đánh xuống, lúc này Đản Đản tránh không kịp, mắt thấy đại đao ngay trước đầu của mình, cảm thấy căng thẳng – tiêu rồi!
“Hô!” Mọi người một tiếng thét kinh hãi. Đại hán bị một đạo khí lực đánh văng ra thật xa. Đản Đản một thân mồ hôi lạnh, không thể tin được chuyện trước mặt. Kỳ thật, đây đều là công lao của Phạm Tư Vực, bằng không Đản Đản sớm gặp sư phụ rồi. Phạm Tư Vực mua bánh đậu xanh, trở về khách sạn cũng không gặp Đản Đản, mới vừa trên đường nghe được thành Tây có luận võ chọn rễ, Đản Đản rất khả năng xem náo nhiệt, vì thế, ngay cả bánh đậu xanh cũng chưa tới kịp để lại liền chạy vội vàng đến thành Tây, kết quả là thấy một màn Đản Đản ở trên võ đài. Phạm Tư Vực sợ cây to đón gió, nữ tử không thể lên võ đài đánh, trong tay còn có bánh đậu xanh, nếu thật sự là phài hiện thân cứu giúp, tạo hình này thật sự khiếm nhã a, vận khí phát công, liền đánh đại hán một chưởng. Nhắc tới đại hán, cùng là nhân vật anh hùng, đại đao giang hạo, đao pháp nhất lưu, trên giang hồ cũng là cao thủ, đừng nhìn hắn bộ dạng này mạo xấu xí, nhưng này một chút cũng không ảnh hưởng đến hắn. Đại hán nhận thua, cũng tự biết chính mình không thể với lực đạo của vị cao nhân này, hơn nữa tuyệt đối so với tất cả người ở nơi này đều lợi hại hơn
“Hảo! Tiểu anh hùng quả nhiên thâm tàng bất lộ! Lại có như thế võ nghĩa, thật là nữ tử nhà ta có phúc khí!” Lúc này, tri phủ nói chuyện ,“Hiền tế tên gọi là gì? Trong nhà có vợ hay chưa?”
“Ta…… Ta gọi là Đản Đản!” Lời nói làm mọi người ồ lên,“Còn chưa có cưới vợ.”
“A ha ha ha! Hiền tế tên quả nhiên không phải người bình thường!” Tri phủ đại nhân ngoài miệng nói xong, trong lòng lại thấy mất mặt, như thế nào lại có tên này, quả thực là nói giỡn!
Phạm Tư Vực nghe xong, không cần nhiều lời nữa , gọi hắn đi xuống nếu không sẽ bị người ta bắt về làm rễ, đến lúc đó không thể đi được Linh Sơn , thật muốn đem người này bỏ vô trong quần mang theo, đỡ phải gây chuyện sinh sự.
Lúc này không ổn tri phủ kéo Đản Đản trực tiếp đến chổ hôn lễ, Đản Đản giống như mơ mơ màng màng bị người ta mang về phủ tri phủ, đang lúc này, một trận gió kỳ quái nỗi lên, trận gió lớn qua đi, hiền tế của chi phủ cũng không thấy tăm hơi ở đâu. Mọi người gấp đến độ hoảng thành một đoàn, rành rành ban ngày, một người sống như thế liền trước mắt mọi người mà biến mất như hư không
“Đại nhân! Tiểu nhân đã gặp qua cô gia!” Quan sai Giáp báo tín.
“Nga? Mau mau nói !” Tri phủ nói.
“Tối qua tiểu nhân đi qua Ngọt Hương Trai đã gặp cô gia!” Quan sai Ất cũng đến phân trần !
“Ngọt Hương Trai? Người đâu! Cùng bản quan nhanh đến Ngọt Hương Trai!” Tri phủ nói xong, mang người ngựa một đường đi đến Ngọt Hương Trai.
Đản Đản mơ hồ chỉ cảm thấy dưới chân đạp được xuống đất, đảo mắt đã về tới Ngọt Hương Trai.
“Ai? Ngươi như thế nào lại ở đây?” Đản Đản chợt thấy Phạm Tư Vực đứng ở bên cạnh.
“Ít nói nhảm! Thu thập đồ đạc, rời đi!” Phạm Tư Vực lo lắng tri phủ sẽ đuổi theo.
“Làm gì mà gấp như thế! Ta nghe nói đêm nay có hội ngắm trăng, chúng ta cùng đi ngắm trăng trên đài đi!” Đản Đản cầm lấy tay áo của Phạm Tư Vực cợt nhã nói
“Tai họa đến nơi! Còn ở có mà ngắm trăng với chã sao!” Phạm Tư Vực bỏ tay Đản Đản ra
“Cái gì tai họa đến chỗ nào a?!” Đản đản vô tội hỏi.
“Ham chơi như thế, cái gì mà ngắm trăng ! Không đi liền một chưởng đánh chết ngươi!” Phạm Tư Vực tức giận quát Đản Đản, làm cho người trong khách điếm đều ngồi im lặng mà xem chuyện vui
“Dữ cái gì mà dữ! Người ta nghe nói ở trên đài ngắm trăng, người sẽ khoái hoạt hạnh phúc, Đản Đản muốn cho ngươi cười, bởi vì tiểu mỹ nhân cười rộ lên nhất định sẽ rất đẹp, hiện tại lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú! Còn hù dọa ta!” Đản Đản ủy khuất nước mắt chảy xuống
Phạm Tư Vực nghe xong nhất thời nghẹn lời, trong lòng đều là cảm động cùng tự trách. Không nghĩ tới, tên đại đầu đất này cũng nghĩ đến mình
“Hiền tế! Cuối cùng cũng tìm được ngươi ! Mau mau trở về cùng tiểu nữ ta thành thân đi!” Tri phủ đại nhân mang theo nhân mã đến.
“Thành thân?” Đản Đản lúc này mới phản ứng lại, đây vừa mới phát sinh chuyện.
“Đúng vậy! Ngươi trên lôi đài đánh thắng, lại không có thê thiếp, đương nhiên chính là con rể của bản quan !” Tri phủ nói.
“Này không thể được! Ta không muốn đánh nhau cái gì lôi đài! Ta cũng chưa thấy qua nữ nhi của ngươi, Đản Đản không thích nàng, sư phụ nói muốn ta kết hôn với người ta thích !” Đản Đản theo bản năng trốn đằng sau Phạm Tư Vực
“Ân!” Tri phủ trên mặt có tức giận, ánh mắt rơi xuống trên người Phạm Tư Vực, tám phần là muốn cướp người.“Cô nương là người phương nào?”
“Tiểu nữ là tỷ tỷ của Đản Đản, Đản Đản không hiểu chuyện, lầm đánh lôi đài của tiểu thư, thỉnh người phóng khoáng lạc quan thứ lỗi!” Phạm Tư Vực cung kính nói.
“Tỷ tỷ!? Tỷ tỷ là tốt rồi!” Tri phủ hạ mặt,“Người đâu! Mang cô gia hồi phủ thành thân!”
Nói xong liền có vài tên quan sai kéo Đản Đản ra khỏi cửa, Đản Đản sống chết với tới Phạm Tư Vực, biểu tình thống khổ lại ủy khuất, miệng còn gọi “Tiểu mỹ nhân! Cứu ta! Cứu ta!” Nghe được tim của Phạm Tư Vực như bị dao cắt, ai không muốn nghĩ cứu ngươi, nhưng tình cảnh này, tuyệt đối không thể ra tay, tốt xấu gì hắn cũng là quan viên của triều đình. Phạm Tư Vực chỉ có thể trơ mắt nhìn Đản Đản bị người mang đi, cũng chỉ có thể lẳng lặng nhìn Đản Đản khóc lớn đại náo một trận. Hắn sao lại không có nữa điểm khí chất của nam tử? Có cần tê tâm liệt phế đến như thế hay không?
Đản Đản bị quan đến phòng củi, chỉ có một mình bên trong, nước mắt không ngừng chảy, thật là khó chịu, thật muốn gặp tiểu mỹ nhân, lại nghĩ đến sư phụ, vì cái gì chính mình toàn bị người ta khi dễ! Nghĩ một hồi sắc trời cũng tối, chính mình cũng ngủ, mơ thấy tiểu mỹ nhân cười với mình, rồi mình cười lại, cười cười một hồi liền tỉnh dậy, thế này mới phát hiện chính mình đang ở trong xe, tiểu mỹ nhân đằng trước đánh xe rời khỏi Thần Dương Thành
“A! Ô ô ~~” Đản Đản đột nhiên ôm Phạm Tư Vực gào khóc, xả hết bao nhiêu rắc rối phức tạp. Phạm Tư Vực bị ôm đắc gắt gao , chỉ phải ngừng xe an ủi Đản Đản. Nguyên lai, Phạm Từ Vực sớm đi ra khỏi thành, đợi cho trời tối lại trở về phủ đệ của tri phủ thần không biết quỷ không hay đem Đản Đản mang theo, chính là lúc ấy tìm được hắn, hắn đang ngủ, miệng còn gọi tiểu mỹ nhân.
“Ngoan!” bầu trời Thần Dương Thành tràn ngập hương hoa, cùng trăng tròn càng thêm đẹp đẽ mà tỏa sáng, Đản Đản cùng Phạm Tư Vực đứng xa xa nhìn, thật đẹp! Nguyên lai, khoái hoạt cùng hạnh phúc không phải ở ngắm trăng trên đài cũng có thể cảm giác được. Ánh trăng đêm nay, chính là ánh trăng đẹp nhất mà các nàng từng gặp