Đêm Yêu
|
|
Âm nhạc ầm ĩ xập xình nhấn chìm hết mọi thứ trong không gian mờ ảo, ai nấy đều thỏa sức lắc lư thân thể mình trên sàn nhảy. “Vui vẻ lên đi Thanh Ngọc, tới chỗ này mà mặt mày nghiêm nghị như thế thì còn gì vui nữa?” Sau khi nhảy xong, Nguyễn Na trở về ngồi lên ghế của quầy rượu. “Thả lỏng đi! Gọi một ly rượu nha?” “Mình không uống rượu. Hơn nữa cậu cũng biết, mình không thích thứ âm nhạc đinh tai nhức óc này.” Thanh Ngọc nói nhỏ, cảm giác bản thân không hề thích hợp với Pub. “Chỉ một buổi tối thôi mà, cậu thả lỏng tí nào. Nếu không sau này khi cậu kết hôn với Tân Khang rồi sẽ không có cơ hội đi chơi nữa đâu!” Nguyễn Na uống hết hai ly rượu, sau đó cô rót cho Thanh Ngọc một ly. “Cậu uống đi…” Cô nâng ly rượu đẩy đến bên môi Thanh Ngọc. Thanh Ngọc uống một ngụm nhỏ, vị rượu nóng rát lập tức tản ra trong khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn của cô. Cô vội vàng để ly rượu xuống, không dám nếm thử nữa. “Cậu kém quá!” Nguyễn Na giễu cợt. “Nếu cậu nhiệt tình hơn một tí thì nhất định sẽ trở thành tiêu điểm khiến cho tất cả bọn người ở đây chú ý!” Bởi vì Thanh Ngọc thật sự quá đẹp, đẹp khiến người khác phải nín thở. Nhưng cô vẫn luôn dùng vẻ lạnh lùng để nguỵ trang cho mình. Những người có ý định đến gần cô, tất cả đều bị cô từ chối. “Mình không nghĩ vậy đâu.” “Nếu không thì cậu cũng nên cười một cái nha. Mặt mày cứng ngắc như đá tảng, chẳng ai nghĩ cậu sắp trở thành cô dâu hết!” Nguyễn Na liếc mắt đưa tình với anh chàng đẹp trai sau lưng, anh ta cũng nhiệt tình trả lại cho cô một nụ hôn gió khiến Nguyễn Na mở cờ trong bụng. “Người đẹp, cho anh ôm một cái!” Anh chàng kia muốn ôm Thanh Ngọc, cô vội vã cự tuyệt. Anh ta nhíu mày, khó chịu bỏ đi. “Mình nghĩ mình nên về trước.” Thanh Ngọc thấy rất khó chịu khi ở nơi này. “Chờ một chút!” Nguyễn Na gọi cô lại. “Được, mình không ép cậu, nhưng cậu bỏ về để một mình mình ở chỗ này mà không thấy lo lắng sao?” Thanh Ngọc lộ ra vẻ mặt khó xử, sau đó lại đành ngồi xuống. Dù biết chỗ này là địa bàn của Nguyễn Na trong bất kỳ tình huống nào Nguyễn Na cũng có thể thành thạo giải quyết được, nhưng quả thực cô vẫn chẳng yên lòng. “Thanh Ngọc, cậu đúng là bạn tốt của mình!” Nguyễn Na vô cùng vui vẻ. “Mình chỉ muốn dẫn cậu ra ngoài chơi đùa một bữa trước khi cậu kết thúc cuộc sống độc thân. Nếu không dưới sự giám sát của Tân Khang, cậu sẽ không bao giờ còn có cơ hội nữa.”
|
|
|
Thanh Ngọc nhớ lại thái độ bảo vệ quá mức Tân Khang đáy lòng có cảm giác bức bách khó thở. “Không sao, Khang cho mình một khoảng tự do rất lớn.” Cô rũ mắt xuống. “Vậy à? Nhưng sao mình vẫn cảm thấy cậu không vui.” Nguyễn Na nói trúng tim đen của cô, bên cạnh có không ít người dán mắt lên người các cô. “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Thanh Ngọc vờ không có chuyện gì. “Nhìn cậu không có hơi sức phản bác kìa. Cậu đang nghĩ gì, mình không biết sao? Trước kia, thỉnh thoảng cũng sẽ cười, nhưng bây giờ hoàn toàn chẳng thấy.” “Tại chả có chuyện gì làm mình vui thôi.” Thanh Ngọc đáp qua loa. “Đây chính là mấu chốt! Cậu sắp đính hôn mà lại nói mình chẳng vui vẻ!” Nguyễn Na cảm thấy rất khó hiểu. “Đừng nói nữa, Na Na!” Thanh Ngọc hô lên. “Không, mình phải biết rõ chuyện gì đang xảy ra! Nếu cậu còn xem mình là bạn tốt, hãy thực sự mở lòng nói chuyện với mình đi!” Tuy ép Thanh Ngọc là không đúng nhưng Nguyễn Na thật lòng rất quan tâm tới Thanh Ngọc. “Nếu có chuyện thì sao mình lại không nói cho cậu biết? Chẳng qua là hôn sự của Khang và mình đã định, chẳng còn gì để nói nữa.” Thanh Ngọc vờ như không quan tâm. “Nhưng mình lại thấy vấn đề rất nghiêm trọng!” “Có lẽ là do gần đây áp lực lớn quá nên cậu mới thấy mình không vui.” Thanh Ngọc tìm cớ. “Không! Không phải như vậy!” Giác quan thứ sáu giúp Nguyễn Na đoán được phần nào. “Cậu không muốn gả cho Tân Khang, đúng không?” Một câu nói thức tỉnh người trong mộng! Thật ra thì trong lòng Thanh Ngọc luôn hiểu rõ, chẳng qua là không muốn nói ra. Khi Tân Khang cầu hôn cô, trừ ngạc nhiên ra, cô không hề có cảm giác gì khác. Khi cô gặp khó khăn trong công việc, Tân Khang giúp đỡ cô. Khi cô ngã bệnh, hắn chăm sóc cô. Nhưng lòng cô vẫn do dự. Chính vì thế, Tân Khang muốn kết hôn để xích lại gần cô hơn, cho dù cô thì ngược lại luôn kéo dài khoảng cách giữa hai người. Tuy nhiên cuối cùng, dưới sự xui khiến của quỷ thần, cô lại đẩy mình tới gần hắn. “Khang đối xử với mình rất tốt, cũng rất thương mình. Tụi mình quen biết gần năm năm, đã nên kết hôn rồi.” Cô không thể phụ tấm chân tình của Tân Khang. “Cậu không thể vì anh ta đối xử tốt với cậu mà gả cho anh ta! Đàn ông đối xử tốt với phụ nữ đều có mục đích cả.” “Anh ấy là đối tượng kết hôn không tồi.” Thanh Ngọc vẫn giữ nguyên ý định. “Cậu là một đứa ngốc!” Nguyễn Na bất đắc dĩ thở dài. Âm nhạc vẫn ồn ã như trước. Nguyễn Na lại lên sàn khiêu vũ, Thanh Ngọc cũng rời khỏi chỗ ngồi, đi đến phòng vệ sinh. “A…” Cùng lúc đó, có bóng người lướt nhanh qua, bả vai Thanh Ngọc bị đụng một cái khiến cô phải lui lại hai, ba bước.
|
“Xin lỗi cô.” Người ấy đỡ lấy cô. “Tôi đỡ cô dậy.” Anh ta tỏ vẻ quan tâm, giọng nói rất thành khẩn. Thanh Ngọc buông tay người ấy đáp: “Tôi không sao.” “Cô…” Dường như người ấy còn muốn nói gì đó. “Thật sự không cần tôi đỡ dậy à?” “Anh nghĩ tôi không có khả năng tự đứng lên hay sao?” Thanh Ngọc hỏi ngược lại. Cô không quen không biết người này, vậy mà anh ta cứ sấn sổ tới làm chi?! Hẳn anh ta là sói đội lốt cừu? Thấy trong mắt cô xuất hiện vẻ phòng bị, anh ta khoát khoát tay. “Cô à, cô đừng hiểu lầm! Tôi không có ý gì khác đâu, với lại tôi là con gái không Cần kêu tôi là anh đâu, khuôn mặt mềm mại của Thanh Ngọc lập tức ửng đỏ. "Tại nhìn anh rất giống con trai nên tôi... Cô liếc anh ta một cái. Có lẽ đối phương chỉ hơn cô hai, ba tuổi mà thôi. Dáng người cao lớn, đôi mắt đẹp mê người lơ đãng phóng điện, hình tượng lịch sự đúng y như bạch mã hoàng tử trong mộng của mọi thiếu nữ! Mà sao… cô lại chú ý anh ta kỹ vậy?! Giật mình với suy nghĩ trên, cô vô cùng kinh ngạc, không dám nói thêm gì nữa, bước như bay vào nhà vệ sinh. Nhất định tên kia sẽ cho rằng cô bị bệnh? Nhìn gương mặt ửng hồng của mình trong kính, cô thắc mắc, sao nhịp tim của mình lại đập mạnh như vậy? Cô lắc đầu một cái, vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo. Cô là người sắp kết hôn đó! Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của bản thân, vừa nghĩ tới kết hôn, cô liền buồn bực không vui lên được. Vì sao? Na Na nói rất đúng, cô chẳng giống một cô dâu sắp về nhà chồng! Không… Cô không thể có suy nghĩ này! Khang dịu dàng săn sóc, chăm lo mọi thứ cho cô, cô còn cầu gì nữa? Nếu cô nói cảm giác mất mát trong tim này ra, người khác sẽ bảo cô là tham lam mất! Trở về chỗ ngồi, Nguyễn Na vẫn còn điên cuồng lắc lư trên sàn nhảy. Đêm đã khuya, tâm tình của Thanh Ngọc càng thêm nặng nề. Tuy nhiên cô không phải loại người sẽ mua say để thổ lộ tâm sự của mình cho người khác biết. Có người ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô đờ đẫn suy nghĩ, liền bỏ vào bên trong ly rượu của cô một ít bột trắng mịn mà không để lại dấu vết. “Cô này, cô ngồi một mình sao?” Một giọng nói không cao không thấp truyền đến. Đối phương đầu húi cua, ăn mặc bình thường, là một phụ nữ, nhưng trong mắt cô ta lóe ra tia hứng thú không bình thường với Thanh Ngọc
|