Cô À, Em Iu Cô
|
|
đây kh phải là truyện kun viết , kun copy òu đănq thử để pk cách đăq truyện nếu m.n thix kun sẽ chính thức đănq truyện của mk ¶ Giới thiệu nhân vật Carmen : học sinh THPT,lớp 11,là một học sinh giỏi,có tài lãnh đạo và thuyết phục nhưng khá là lạnh lùng và nguyên tắt.(ngoại hình : cao 1m65,nặng 50kg,tóc dài không khoa trương kiểu cọ thích đơn giản,thích mặc áo sơ mi tay dài xăn lên vì nó trẻ trung năng động và lịch sự không thích teen ). Ceci : cô giáo dạy Toán,sống tình cảm và rất thương học sinh. Mới ra trường được 1 năm 24 tuổi. (ngoại hình : cao 1m65,nặng 52kg có hơi trau chuốt cho vẻ bề ngoài một chút,thích phong cách teen,trẻ trung và nữ tính). Cốt truyện Vì có tính tình khá lạnh lung nên Carmen được mọi người gọi là “Cold”. Carmen ít cười ít nói nhưng rất sâu sắc. Cô Ceci chú ý tới Carmen bởi khả năng lãnh đạo và cách suy luận của Carmen và một phần cô cũng muốn tìm hiểu tại sao Carmen lại có tính tình lạnh lùng như vậy. Sau một thời gian tìm hiểu cô cảm thấy nhìn bề ngoài có vẻ trái ngược nhưng thật ra hai người rất hợp nhau. Cô Ceci cảm thấy có cảm tình với Carmen cô phải đấu tranh giữa “lý trí” và “tình cảm” bởi vì cô nghĩ Carmen không có tình cảm với người đồng giới và vì một phần cô không chấp nhận được mình lại thích người cùng giới ……………….. câu chuyện bắt đầu từ đó.
|
m.n xem nếu dk thì cho e pk , e sẽ đănq truyen cua mk ^_^, c.on m.n ( đây là câu truyện mk thix nhat )
|
Chương 1 : Cô chủ nhiệm và Lớp Trưởng “cold” ( lạnh lùng ) ! Niên khóa 2011 – 2012 Trường THPT Tự Do là một trong những trường chuyên đào tạo học sinh giỏi của thành phố. Và Carmen là học sinh của trường này.Hôm nay là ngày khai giảng,Carmen đi xe bus đến trường trong bộ đồng phục của lớp 11. Đồng phục lớp 11 của trường là áo sơ mi trắng tay dài ( Carmen thích xăn tay áo) và quần tây cùng chiếc áo khoác giống như vest. Trông Carmen có vóc dáng của một người lãnh đạo. Carmen bước vào lớp. Mọi người : “hi Lớp Trưởng,sau 3 tháng hè mà Lớp Trưởng vẫn “cold” như trước không thay đổi gì hết” ! Carmen : “Hello everyone” ! – không nở một nụ cười , nói xong Carmen bước đến bàn đầu đối diện với bàn giáo viên ngồi,Carmen thích ngồi chỗ đó để dễ nghe giảng và không thích xen vào những chuyện “thị phi” của cái xóm nhà lá phía cuối lớp. Cũng như mọi năm,hễ tới đầu năm là cả lớp bàn tán xì xào xem ai chủ nhiệm,và người này chủ nhiệm thế nào,người kia chủ nhiệm thế nào. Riêng Carmen thì ai chủ nhiệm cũng vậy thôi, không quan tâm ! Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp với bộ áo dài màu hồng thướt tha trên bục giảng,cô cũng bình thường không đẹp nhưng có nụ cười rất tươi. Cô Ceci : “chào các em, cô tên Ceci, dạy môn Toán, cô sẽ chủ nhiệm các em năm nay, chúng ta sẽ dành tiết này để làm quen với nhau và bầu chọn ban cán sự lớp, cô tôn trọng quyền dân chủ của các em” ! – cô Ceci nói với giọng nói nhỏ nhẹ,dịu dàng và kèm theo nụ cười rất dễ thương, gần gũi. Một học sinh trong lớp đừng dậy : “thưa cô,em thấy ban cán sự lớp năm trước rất tốt nên cứ giữ nguyên khỏi binh bầu chi cho mất thời gian,mà có bầu lại thì cũng lẩn quẩn là mấy bạn đó thôi” ! Cả lớp : “tụi em cũng thấy vậy đó cô” ! Cô Ceci : “nếu cả lớp đã nhất trí thì cô đồng ý. Vậy cô có thể làm quen với ban cán sự lớp được chứ” ! Mọi người thay phiên nhau tự đứng lên giới thiệu về mình. Cô Ceci : “ủa? Vậy còn lớp trưởng là ai” ? Carmen đứng dậy : “em là Carmen, cảm ơn cô và các bạn đã tín nhiệm, em sẽ cố gắng để hoàn thành tốt nhiệm vụ” – vẻ mặt nghiêm túc. Cô Ceci : “cô muốn có một không khí vui vẻ, em không cần phải nghiêm chỉnh vậy đâu” ! – cười với Carmen. Carmen không cười mà nghiêm chỉnh đáp lại : “thưa cô, thứ nhất đây là một tiết học nên em cần phải nghiêm túc, thứ hai cô là cô giáo của em nên em cần phải kính trọng” . – giọng nói khoan thai và nghiêm chỉnh. Một bạn trong lớp cười và lớn tiếng nói : “cô ơi tại cô không biết chứ Ceci nổi tiếng là “Cold” đó cô,lạnh lùng và nguyên tắt bạn đó đó giờ là vậy” – cả lớp cười khúc khích. Bỗng từ ngoài cửa lớp có một bạn gái nhỏ xíu thân hình mảnh mai bước vào lớp. Giọng nhỏ nhẹ và thở gấp : “xin lỗi cô, em đi trễ, xin phép cô cho em vô lớp” ! Cô : “em tên gì, không sao nếu lỡ đi trễ thì cứ từ từ, chạy nhanh quá gây ra tai nạn giao thông thì không nên” – cô cười hiền hòa và nói nhỏ nhẹ. Bạn học sinh đó : “dạ em tên Hướng Dương, em là học sinh mới chuyển đến”. Cô : “được rồi, vậy Dương tình một chỗ ngồi đi”. Dương bước đến chỗ Carmen và nói : “xin lỗi bạn, Dương ngồi ở đây được không” ? Carmen quay sang đẩy gọng kính cận lên và nói : “xin lỗi, tôi thích ngồi một mình”. Dương : “nhưng mà mắt mình kém ngồi bàn cuối thì không thấy được chữ trên bảng” . Cô Ceci : “Lớp Trưởng àh,em không thể cho bạn ngồi chung sao” ? Carmen lạnh lùng : “được vậy bạn cứ ngồi đây, tôi xuống bàn cuối ngồi”. Nói xong Carmen đứng lên bước ra khỏi chỗ. Dương ái ngại nắm cánh tay Carmen lại : “ơ, Dương không có ý đó, Lớp Trưởng cứ ngồi đây Dương sẽ ngồi ở bàn cuối” . Carmen : “trước tiên, bạn có thể đừng nắm cắm tay tôi nữa được chứ”. Dương : “ơ,xin lỗi”. Dương buông tay ra Hoàng – Lớp Phó Kĩ Luật ngồi dưới bàn của Carmen lên tiếng : “thôi bạn mắt kém thì ngồi đây đi, đây cũng gần bảng, để Hoàng xuống dưới ngồi. Dương : “vậy thì rất cám ơn bạn”. Sinh hoạt xong,cả lớp về riêng chỉ có Carmen thu dọn đồ hơi chậm nên ra lớp cuối cùng. Cô Ceci : “Carmen, cô có thể nói chuyện với em được không” ? Carmen : “cô muốn biết thêm tình hình của lớp” ? Cô Ceci : “không phải, hình như em lúc nào cũng chỉ có chuyện công” ? Carmen : “đúng vậy” ! Cô Ceci : “cô cảm thấy em hơi lạnh lùng với mọi người, tại sao em lại không thể để bạn Hướng Dương ngồi cùng” ? Carmen : “thưa cô, em đã trả lời rồi, em thích ngồi một mình, em đã nhường chỗ cho bạn ấy, nhưng bạn ấy không ngồi đó thôi”. Cô Ceci nghĩ thầm : đúng là nó cư xử tuy có lạnh lùng nhưng lại rất đúng mực dù gì cũng không thể nào bắt lỗi hay nói gì được, nhưng dù sao mình cũng cảm thấy con người này có điều gì đó lạ lẫm, tại sao lại lạnh nhạt như vậy, suốt cả buổi không thấy nó cười, người này làm người ta quá ư là khó hiểu. Carmen : “thưa cô, nếu không còn việc gì em xin phép về trước”. Cô Ceci bị cắt ngang dòng suy nghĩ : “ờh, em về đi. Đi đường cẩn thận” – cười ! Carmen không cười đáp lại mà chỉ cúi đầu chào. Cô Ceci nhìn dáng đi từ phía sau của Carmen trông dáng người tuy không cao to nhưng từng bước đi lại khá vững chãi, cứ như là không ai có thể đánh ngã được. Thầm nghĩ : mình có một cô bé Lớp Trưởng khá thú vị đây. Còn về Hướng Dương thì lại băn khoăn : “người cũng đâu đẹp lắm đâu mà sao khó gần dữ vậy không biết”
|
Tan học là 11h trưa, Carmen không về nhà mà đến book coffee mở laptop ra viết bài. Cô Ceci và một cô giáo dạy Toán khác cũng vào đó uống coffee, bất chợt cô thấy ai quen quen, thì ra là Carmen. Cô Ceci : “chị biết học sinh đó không” ? – “biết, năm rồi chị dạy nó”. Cô Ceci: “nó học được không chị? Em thấy sao nó lạnh lùng qua, cả buổi em không thấy nó cười cái nào” . – “chị dạy nó cả năm còn không thấy nó cười nữa là em, tính tình nó vậy đó, ở trong lớp cũng ít khi xung phong làm bài lắm, chỉ khi nào cả lớp không biết làm nó mới xung phong lên làm”. Cô Ceci : “vậy là cũng giỏi rồi, nhưng có vẻ như là tự cao”. – “ừh, nó học được lắm, nghe đâu nó giỏi Văn hơn giỏi Toán, ủa? nhưng tan học không về nhà nó lại ra đây đem theo laptop để làm gì” ? Cô Ceci : “có khi nào chơi game không” ? – “không đâu, chị thấy nó gõ bàn phím mà, chắc là chat” . Cô Ceci : “ở ngoài nó còn không nói chuyện huống hồ là trên mạng” ! – “em nói cũng phải”. Hai người nói chuyện khác thôi không nói về Carmen nữa. …………………………………………�� �…………………………………………� ��……………….. Những tiết học trong lớp cô Ceci thỉnh thoảng chú ý đến Carmen, thái độ học tập của Carmen rất nghiêm túc, trong công tác của lớp thì xử lý mọi việc rất chu đáo. Điều đó khiến cô muốn tìm hiểu về cô học trò của mình nhiều hơn. Cuối giờ học hôm đó Cô Ceci : “Carmen, cô nói chuyện với em một lúc được không” ? Carmen : “dạ được” ! Vì cô Ceci biết nếu nói chuyện riêng thì Carmen sẽ diện cớ có chuyện gấp phải đi vì vậy cô chỉ có thể nói chuyện chung rồi tìm cơ hội. Cô Ceci : “tình hình lớp thế nào, có trục trặc gì không” ? Carmen : “thưa cô, không có gì, tất cả đều ổn”. Cô Ceci : “àh, cô thấy sau giờ học thỉnh thoảng em đến book coffee, em thích uống coffee àh” ? Carmen : “em đến đó để viết bài, vì em làm cộng tác viên cho báo Học Đường” . Cô Ceci : “thì ra là vậy”. Carmen : “em có thể đi được chưa cô” ? Cô Ceci : “Carmen àh,nếu như không phiền em có thể cho cô địa chỉ Y!H và số điện thoại của em được không? Vì đôi lúc có vài chuyện trong lớp cần trao đổi với em”. Carmen ngẫm nghĩ một hồi lâu : “dạ,được” ! Sau đó Carmen cúi đầu chào cô rồi ra về, vẫn như lần trước không có một nụ cười. Carmen đi ra tới cổng trường thì trời đỗ mưa. Carmen đi xe bus nên cũng không sao. Carmen cũng có mang theo dù. Cô Ceci : “ủa? em chưa về hả, trời mưa vậy sao em về, có mang áo mưa không” ? Carmen : “dạ, em mang theo dù, em đi xe bus”. Cô Ceci : “thôi, lên xe đi cô chở em về, mưa lớn vậy xe bus không dừng đâu”. Carmen : “cám ơn cô nhưng em tự về được”. Cô Ceci : “cô nói thật mà, để cô chở về cho, em che dù đi tới trạm xe bus là ướt hết đó, lên xe đi”. Carmen cương quyết : “dạ thôi, cám ơn cô, em đi xe bus được mà”. Cô Ceci : “cô năn nĩ em đó được không? Trời mưa như vầy để em đứng đây một mình cô không yên tâm” ! Carmen phân vân : “dạ, vậy thì phiền cô vậy”. Carmen chỉ đường cho cô đi. Về tới nhà mưa lại càng to hơn, xe của cô Ceci bị nước vô bugi không nổ máy được, trời đang mưa lớn không thể dắt xe đi sửa được. Carmen : “thôi, cô ở nhà em chờ chút mưa tạnh rồi về”. Cô Ceci : “ừm, cám ơn em”. Carmen đi thay đồ rồi mang một tách coffee nóng cho cô Ceci. Carmen : “cô uống đi cho ấm”. Cô Ceci cầm tách coffee nên uống và nhăn mặt : “sao đắng quá vậy” ? Carmen : “xin lỗi cô, tại thường ngày em uống không đường, để em đi lấy đường cho cô”. Cô Ceci quan sát, căn nhà cũng bình thường như những căn nhà cấp 4 bình dân khác, không có gì đặc biệt. Nhưng có điều đặt biệt là dường như mọi thứ đều được sắp xếp theo một nguyên tắt nhất định. Carmen : “đường của cô”. Cô Ceci : “tại sao em không bỏ đường, không có đường sao mà uống”. Carmen : “em không thích sự pha tạp, thích tinh khiết”. Cô Ceci : “cái này không phải là pha tạp mà là sự kết hợp, đường sẽ trung hòa vị đắng của coffee…..”. Carmen : “em không thích” – một cách dứt khoát. Cô Ceci : “Carmen àh, em có biết là thái độ của em khiến người khác có cảm giác là em không thích nói chuyện với họ đó em có biết không”. Carmen : “em không có ý đó thì không phải quan tâm người khác nghĩ gì”. Cô Ceci : “cách cư xử của em đối với bạn bè trong lớp cứ y như là mọi người không xứng đáng làm bạn với em vậy”. Carmen : “em không phải như vậy”. Cô Ceci : “không lẽ em không thể gần gũi với bạn bè hơn được sao, tại sao em phải khép kín như vậy, mở lòng ra em sẽ thấy mọi người rất…..”. Carmen : “thôi được rồi,cám ơn ý tốt của cô nhưng em không thích”. Cô Ceci cảm thấy hơi giận bởi thái độ khó chấp nhận của Carmen. Cô Ceci hơi lớn tiếng : “nè, em tôn trọng người khác một chút được không, dù gì cô cũng là cô giáo của em đó” ? Carmen vẫn điềm tĩnh : “cô vui lòng đừng lớn tiếng như vậy, từ nãy giờ em đâu có câu nói nào vô lễ với cô” ? Cô Ceci chợt ngẫm nghĩ lại : ơ, nó nói đúng mà, nó có nói gì không phải đâu, sao mình lại lớn tiếng nhỉ? Cô Ceci : “ơ…..à……..ờ……….cô….”. – ngập ngừng không biết nói gì. Carmen : “thôi không có gì, em không để ý những chuyện đó đâu”. Ngoài trời mưa nhỏ dần rồi cũng tạnh. Cô Ceci : “hết mưa rồi, cô về đây, cám ơn em về ly coffee”. Carmen : “cám ơn cô đã đưa em về, đi về phía bên trái có tiệm sửa xe, cô đến đó thổi bugi đi”. Cô Ceci : “được rồi, cô về đây”. Carmen : “em chào cô” ! Cô Ceci ra về với ngổn ngang dòng suy nghĩ, còn Carmen thì chẳng nghĩ ngợi gì. Tiếp tục những công việc thường ngày của mình. Cô Ceci : “tại sao em ấy lại lạnh lùng như vậy, mọi người gọi là “cold” quả là không sai chút nào. Không lẽ em ấy lại lãnh đạm vô cảm vậy sao? Hay khuất sau con người em ấy là những vết thương những nỗi đau? Là một giáo viên chủ nhiệm mình nhất định phải gần gũi em ấy hơn” ! – suy nghĩ một mình. ………………………………….
|
Trên phòng giáo viên Cô Văn : “Ceci, đây là bài của học sinh lớp em, lúc nãy chỉ để quên trong tủ, tý em đem xuống phát dùm chị”. Cô Ceci nhận lấy và thấy bài văn của Carmen được xếp đầu tiên với số điểm khá cao, 9 điểm cùng lời phê “bài viết của em rất chân thật cám ơn em đã tặng cho cô một bài học” ! Tò mò bởi lời phê của cô giáo bộ môn và vì một phần muốn tìm hiểu Carmen cô Ceci đã đọc bài văn ấy. Cô không khỏi băn khoăn làm sao một học sinh lạnh nhạt với bạn bè, thờ ơ với sự việc xung quanh lại có thể có những dòng cảm xúc sâu sắc như vậy. Không lẽ không có cách nào để em có thể cởi mở với mọi người xung quanh sao? …………………………………… Trong lớp học giờ ra chơi Không hiểu sao Hướng Dương lại có vẻ khá là chú ý đến Lớp Trưởng lạnh lùng ấy. Có lẽ vì một chút khác biệt của Carmen sao ? Hướng Dương : “Carmen Dương có một bài tập không hiểu Carmen có thể giúp Dương được không” ? Carmen : “nếu vậy bạn có thể hỏi lớp phó học tập, tôi có việc bận”. Dương : “tại sao bạn cứ phải luôn luôn như vậy, bạn cứ phải giả vờ lạnh nhạt với mọi người như vậy sao” ? Carmen : “chắc bạn mới chuyển đến nên không biết tôi trước giờ là như vậy”. Dương : “không đúng, hôm qua Dương thấy bạn nhìn con chim sẽ trong trời mưa to nên bị chết trước cổng trường, lúc đó Dương thấy bạn khóc vì lúc đó D ngồi ở ghế đá phòng bảo vệ, nếu thực sự bạn là người như vậy thì tại sao lại có thể rơi nước mắt vì một con vật chứ”. Carmen : “thì sao, có liên quan gì đến bạn, tránh đường cho tôi đi”. Dương : “Dương không tin bạn là người như vậy……..” – Dương nói với theo trong khi Carmen đã đi ra khỏi lớp và không biết có nghe thấy những gì Dương nói không. Carmen nghĩ thầm : tại sao dạo này lại có nhiều người cứ muốn mình gần gũi với họ là sao ? Thật khó hiểu. Chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi rồi Carmen cũng quên ngay. Cũng như mọi ngày Carmen lên thư viện đọc sách trong giờ ra chơi. Đúng lúc cô Ceci đang trên thư viện tìm tư liệu. Cô Ceci : “Carmen em cũng thích đọc tiểu thuyết trinh thám sao” ? Nếu như là một người bạn thì Carmen sẽ nói ngay : “xin lỗi khi đọc sách tôi không thích người khác làm phiền”. Nhưng vì là cô giáo nên Carmen không thể vô lễ được. Carmen : “dạ, em thích những suy luận trong đó”. – nhìn Cô Ceci một cái rồi quay lại nhìn trang sách. Cô Ceci : “cô cũng vậy, vậy là cô trò mình có đề tài để trao đổi rồi đó”. Carmen : “dạ, em chợt nhớ ra có việc ở lớp, em phải về lớp đây, em chào cô”. Suy nghĩ : “hết ở lớp gặp con bé gì đó giờ lên thư viện gặp cô Ceci, mệt quá đi đâu cũng không yên”. – Carmen đi về lớp. Cô Ceci thì cảm giác như là hơi buồn buồn cũng không hiểu tại sao. Tại sao lại buồn vì Carmen không thích trò chuyện với cô chứ, đối với ai Carmen cũng vậy mà. Chương 2 : Carmen cứu Cô Ceci Cũng 1 tháng trôi qua. Một tuần 7 tiết Toán vẫn bình thường. Carmen vẫn vậy không có gì thay đổi. Cô Ceci vẫn lặng lẽ tìm hiểu về Carmen và cảm thấy điều đó rất thú vị. Hướng Dương thì suốt ngày đi theo làm phiền Carmen mong được Carmen chú ý đến và cứ ôm trong mình nỗi thắc mắc : “tại sao lạnh lùng như vậy mà lại khóc vì một con chim sẽ” ! Đầu giờ học ngày thứ 2 Hướng Dương : “Carmen, ngày mai thể dục học đánh cầu lông bạn chung đội với mình được không” ? Carmen : “xin lỗi, tôi chơi với nhóm năm rồi quen rồi”. Hướng Dương : “vậy thì thôi, àh, mình vô trường 1 tháng rồi mà chưa biết gì hết, ra chơi bạn dẫn mình đi tham quan trường nha”. Carmen : “trường chứ có phải khu du lịch đâu mà tham quan, trường tuy có rộng nhưng không lạc được đâu, bạn thích thì cứ đi đi”. Hướng Dương hơi nãn nhưng vẫn cố gắng : “bạn có viết blog không? Bạn cho mình địa chỉ yahoo hoặc số điện thoại được hông” ? Carmen : “tôi không viết blog, không online và cũng không sử dụng điện thoại”. – cảm thấy hơi bực vì sự dai dẳng của Hướng Dương. Hướng Dương cảm thấy hơi buồn buồn và im lặng không nói gì thêm nữa. …………………………………………�� �…………………………………………� ��……………………… Trên phòng giáo viên Chợt màn hình điện thoại cô Ceci sáng lên, hiển thị có một tin nhắn, người gửi đến là Carmen. Cô Ceci tự nhiên thấy vui và hồi hợp không biết Carmen nhắn gì. Cô Ceci mừng rỡ mở tin nhắn ra đọc thì thấy hơi thất vọng. – “nếu có ai xin cô số đt,Y!H hay địa chỉ nhà của em cô vui lòng đừng cho, cám ơn cô” ! Chỉ vẻn vẹn có bấy nhiêu đó thôi. Cô cũng không biết cô trông chờ điều gì mà tại sao đọc lại cảm thấy thất vọng. Một thầy giáo trong phòng đùa : “Cô Ceci đang chờ tin nhắn của người yêu sao? Sao điện thoại reo lại mừng dữ vậy” ? Cô Ceci : “àh không có, chỉ là tin nhắn của đứa học trò thôi”. – “ôi trời, vậy mà cứ tưởng cô đọc tin nhắn của người yêu không đấy” ! Cô Ceci chỉ cười với thầy ấy mà không nói gì, mà cô cũng không hiểu cảm xúc lúc này, vui mừng rồi hồi hợp xong thất vọng. Cô quên mất không trả lời tin nhắn của Carmen và Carmen thì cũng chẳng chờ tin trả lời của cô. Đúng như Carmen nghĩ, Hướng Dương gặp cô xin Y!H số đt và địa chỉ nhà của Carmen nhưng cô cương quyết không cho. Một phần vì Carmen đã dặn như vậy một phần vì không hiểu sao cô lại không thích ai quan tâm đến Carmen như thế. Cô cũng không hiểu rõ nữa. …………………………………………�� �…………………………………………� ��……………………
|