Một Cơn Mưa
|
|
Nhân vật: Vũ Khuynh x Minh Kha
-----------------
Hôm nay cơn mưa đầu mùa hạ chính thức trút từng giọt xuống đất, nhỏ đứng ngay bậc tam cấp của ngôi trường phổ thông mà mình đang theo học, nhỏ chỉ đứng đó lặng lẽ ngắm từng hạt mưa tuôn xối xả.
Bên cạnh nhỏ lúc này còn một người nữa, người đó mỉm cười đưa cho nhỏ chiếc ô duy nhất của mình, rồi mỉm cười che cặp lên đầu, chạy thật nhanh ra bãi đỗ xe sau khi nói nhanh với nhỏ một câu:
"Cầm lấy nó nếu không muốn bị ướt, mà con gái cũng rất dễ bị cảm lạnh đấy!"
Giây phút đó nhỏ đã nghĩ rằng người đó thật lạ, đưa cho người khác cây dù của mình để rồi bản thân bị ướt sũng, không biết là người đó quá tốt hay chỉ ngốc nghếch vậy thôi.
Người đó không nghĩ chính mình cũng là con gái sao, lại có thể dễ dàng đem ô cho người ta ?
Cơn mưa vẫn không dứt...
Nhỏ cẩn thận mở chiếc ô ra, một tờ giấy màu xanh được gấp cẩn thận và đính kèm bên trong đó, nhỏ tò mò mở ra xem, phì cười với dòng chữ được viết rất ngay ngắn, có vẻ như chủ nhân của nó đã dành rất nhiều thời gian để nắn nót.
"Làm bạn nhé, được không? Vũ Khuynh =))"
Ngày hôm sau, nhỏ tìm đến lớp học của người đó, không phải để trả chiếc ô hôm trước mà chỉ để lại tờ giấy rồi quay đi.
Người đó nhìn lại tờ giấy trong tay mình, bên dưới đó có thêm một dòng chữ: "Minh Kha"
Vũ Khuynh mỉm cười suốt cả buổi học, người con gái mình để ý từ lần gặp đầu tiên nhất định phải nắm chắc cơ hội
Minh Kha là mẫu người mà nhiều nam sinh mơ ước có được, ngoài sắc đẹp trời sinh nhỏ còn có thêm tài năng âm nhạc và cả nụ cười dễ mến, biết bao người thầm thương trộm nhớ mà chưa lần nào nhỏ nhận lời bất cứ ai.
Vũ Khuynh cũng là con gái như Minh Kha nhưng lại mang phần nào đó cá tính đậm chất mạnh mẽ, khả năng nhạy bén và đầu óc thông minh cùng với gương mặt có phần điển trai đã thu hút không ít người theo đuổi.
|
Minh Kha và Vũ Khynh bắt đầu từ ngày hôm đó thì rất thân nhau, có thể nói quan hệ hiện tại đã là trên mức bạn bè, điều đó làm một người cảm thấy khó chịu.
Huyền Anh là người yêu thầm Vũ Khuynh từ cấp 2, giữa cô và Vũ Khuynh từ lâu đã có một sợi dây ràng buộc, cô luôn luôn tìm cách bày trừ những người con gái kề cận với Vũ Khuynh để mong người kia có thể để tâm đến mình một chút nhưng chưa bao giờ cô thành công.
Cảm giác của Huyền Anh chính là ganh tỵ, nếu cô đã không có được tình cảm của Vũ Khuynh thì không ai được phép có nó và lần này cũng không ngoại lệ.
Vẫn như mọi ngày, nhỏ bước từng bước chậm rãi về nhà, trên con đường quen thuộc giữa hai hàng cây cao vút.....
Vài bóng người phía trước làm nhỏ có linh cảm không hay, đi thêm một đoạn thì đám con gái đó chặn phía trước nhỏ, nhỏ không muốn đôi co với họ nên tránh một bên nhưng những người đó dường như không định đi qua, một người con gái trong số đó có vẻ như là người dẫn đầu, lên tiếng:
"Cô chính là Minh Kha 10a1 phải không?"
Nhỏ chỉ nhìn chằm vào cô ta mà không đáp, một đứa trong đám bước lên:
"Chị Huyền Anh hỏi mà dám không trả lời hả con kia?"
"Đúng là tôi thì sao?" lúc này nhỏ mới gật đầu, đáp lại và nhìn thẳng vào mắt Huyền Anh, tia nhìn mang theo cả sự áp đảo.
"Vậy thì tốt, mấy em xử cho gọn, chị phải đi có việc gấp, hôm sau gặp nhau ở chỗ cũ!" Huyền Anh nói xong liền bỏ đi.
Năm đứa con gái còn lại xông vào đánh Minh Kha như có thù hằn sâu sắc, hai đứa dùng tay giữ chặt hai tay nhỏ, để ba đứa kia một tát tay, một xé áo nhỏ bằng kéo, còn một lại đang cầm dao rọc giấy đứng bên cạnh quan sát chẳng biết sẽ làm gì.
Nhỏ cũng lì lắm chứ, bị hành hung như vậy mà không kêu lấy một tiếng, chỉ nhìn vào những người kia cứ như chỉ là xem họ đang làm gì với mình.
Áo nhỏ đang từng chút bị rách toan, có lẽ phải bỏ đi rồi, mặt cũng có chút đau rát thỉnh thoảng nhỏ còn nghe được mùi máu tanh xộc lên mũi.
Được một lúc, hai hoạt động này cũng dừng lại, hai đứa lui ra để đứa cầm dao rọc giấy tiến đến gần nhỏ, con dao giơ lên định cắt vào gương mặt xinh đẹp thì một cánh tay chen vào đỡ thay cho nhỏ.
"Dừng tay!" một giọng nói trầm ấm vang lên nhưng lại mang chút gì đó rất có tính mệnh lệnh làm con dao trên tay đứa con gái kia bất chợt rơi xuống, hai đứa phía sau cũng tự động buông tay Minh Kha ra.
Cả năm đứa con gái vừa nhìn đến người kia đã xanh mặt chạy đi hết, người đến không ai khác là Vũ Khuynh.
Đáng ra nhà của Vũ Khuynh không phải hướng này, nhưng đi về một lúc thì linh cảm có chuyện không hay nên lập tức quay lại đuổi theo Minh Kha, rất may là đến kịp.
Vũ Khuynh nhẹ nhàng cởi ra áo khoát ngoài của mình che cho Minh Kha, nâng gương mặt đã đỏ lên và sưng vù, lau đi vết máu tứa ra từ khoé miệng, mỉm cười với Minh Kha:
"Đừng lo, có mình bảo vệ cậu!"
"Cảm ơn cậu" Minh Kha thì thào nhỏ dần rồi ngất đi trong vòng tay Vũ Khuynh.
Một nơi khác, Huyền Anh nắm tay siết chặt vì kế hoạch thất bại, lại thêm đau lòng vì Vũ Khuynh bị thương trong lòng lại tăng thêm hiềm khí đối với Minh Kha.
Vũ Khuynh đưa Minh Kha về nhà, sau đó đi tìm Huyền Anh vì nó biết chẳng có ai khác làm được những chuyện này.
"Đúng là mình sai người làm vậy, nhưng mình không thể ngờ Vũ Khuynh lạnh lùng đã thật sự rung động vì một cô gái"
"Dừng lại trước khi quá muộn" Vũ Khuynh vẫn lạnh lùng
"Dừng lại? haha cậu bắt mình đứng một bên nhìn người mình yêu tay trong tay bên người khác sao? Vũ Khuynh cậu thật tàn nhẫn!" Huyền Anh nói trong khi nước mắt đang trực trào.
"Chuyện tình cảm của tôi không cần cậu quản, hơn nữa đừng để tôi nhìn thấy sự việc ngày hôm nay một lần nữa, tôi không muốn mình phải mạnh tay với con gái, nhất là cậu!" Vũ Khuynh bước đi, bỏ lại Huyền Anh với nụ cười chua chát.
|
Vũ Khuynh về đến nhà liền vào phòng đóng cửa lại, tắm rửa rồi thay vào bộ đồ khác, tiếng bước chân càng gần sau đó bóng một người phụ nữ bước vào phòng nó.
"Vũ Khuynh con đi đâu giờ mới trở về? con sao lại bị như thế này?" mẹ Vũ Khuynh cầm tay nó suy xét khi bà nhìn thấy vết máu trên tay chiếc áo mà nó vứt đại trên giường.
"Không sao đâu mẹ, con chỉ té chút thôi giờ con muốn nghỉ ngơi một lát"
"Ừm vậy thôi mẹ ra ngoài đây, khi nào con thấy tốt hơn thì xuống dưới nhà, ông có chuyện nói với con" nói xong bà liền rời khỏi phòng, nó cũng nằm vật ra giường suy nghĩ về chuyện mà ông sắp nói với nó.
Đúng như nó suy nghĩ, chuyện hôn ước giữa nó và Huyền Anh đã được hai gia đình chuẩn bị sẵn sàng, nó đã biết chuyện này từ lâu, trước nay nó vốn không hề quan tâm đến nhưng hôm nay nó quyết tâm sẽ từ chối cuộc hôn nhân này vì một người - Minh Kha.
Mẹ nó thì luôn chiều ý nó, bà chỉ mong nó cảm thấy thoải mái và vui vẻ vì từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình thương từ cha, nên đến bây giờ bà chỉ mong muốn cho nó được hạnh phúc.
Còn ông nó thì ngược lại, mối hôn sự này là do ông định ra để trả ơn cứu mạng của gia đình Huyền Anh, nếu nó không đồng ý thì ông không còn mặt mũi nào nữa, đối với ông danh dự chính là mạng sống.
Nó vẫn thế, mặc kệ mọi thứ để yêu nhỏ, bất chấp ông nó phản đối đến gay gắt.
Nắm tay, đi chơi, ... rồi khi nó tỏ tình nhỏ đồng ý, nó ôm nhỏ thật lâu sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ, nụ hôn nhẹ chỉ môi chạm môi nhưng vẫn rất ngọt ngào.
"Mình yêu cậu, Minh Kha"
"Mình cũng vậy!"
Tình yêu thăng hoa là khi nhỏ đem lần đầu tiên trao cho nó, không phải để chứng minh nhỏ yêu nó bao nhiêu mà đó là vì tình yêu đã bước đến "điểm nút", có một chút rụt rè e thẹn của tuổi mới lớn, một chút ngượng ngùng của cả hai người lần đầu tiên ăn trái cấm, nhưng để lại trong lòng là tư vị ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc, gắn kết nhịp đập của cả hai trái tim.
Nhưng sóng gió đâu ai biết trước được, tình yêu nào cũng bị thử thách bởi chông gai, không có con đường nào mãi mãi trải đầy hoa hồng, và tình yêu của nó cũng vậy.
"Tôi muốn cô rời xa Vũ Khuynh, tôi nghĩ cô nên hiểu rõ hơn vị trí của mình trong cái xã hội này!" Ông nội nó nói với Minh Kha, vì thực chất địa vị xã hội chính là điều mà nhỏ luôn lo lắng mỗi khi bên nó, nhà nhỏ quá nghèo so với nhà nó
"Cháu hiểu rồi, cháu sẽ chia tay cậu ấy nhưng số tiền này xin ông thu lại cháu sẽ không nhận đâu ạ, chào ông!" Nhỏ quay lưng bước đi mặc cho những hạt mưa rát buốt rơi trên má, nước mắt nhỏ cũng hoà vào mưa mất rồi.
Nhỏ nói chia tay với nó, nhỏ nói nhỏ không còn cảm giác với nó nữa, trái tim nó đau thắt, lời của nhỏ như từng mũi dao đâm vào tim nó, đau lắm.
"Minh Kha, tôi hận cậu" Nó cũng chạy đi trong màn mưa tầm tã, cơn mưa lạnh lùng xé nát hai trái tim trong đau đớn khôn cùng.
|
Kể từ hôm đó nhỏ chuyển trường đi mất, không ai biết tin gì về nhỏ nữa, nhỏ đã hoàn toàn biến mất khỏi nó.
Nó hận nhỏ, hận con người làm nó yêu say đắm rồi nhẫn tâm chà đạp lên tình yêu của nó, giả dối tất cả chỉ là giả dối! Tại sao đến nhỏ cũng đối xử với nó như vậy?
"Aaaaa....."
Nó lại vùi mình vào rượu, mỗi đêm nó trở về với men say nồng nặc, trong cơn mê nó gọi tên nhỏ, rồi đau đớn thét lên trong tiềm thức, để rồi sáng ra nó lại trở về với con người lạnh lùng đến đáng sợ.
Huyền Anh tuy yêu nó, muốn bên cạnh nó nhưng cô cảm nhận được tình cảm cô dành cho nó chẳng bằng một phần nhỏ nỗi đau nó phải chịu bây giờ, cô hối hận thật sự rất hối hận, cô chấp nhận chịu đau khổ một mình chứ không muốn nhìn thấy nó như thế này.
"Vũ Khuynh mình xin cậu, đừng như vậy nữa có được không? Đừng hành hạ bản thân mình nữa!" Huyền Anh ôm chầm lấy nó từ phía sau, mà nó cũng chẳng buồn đẩy ra nữa.
"Lừa gạt, tất cả các người đều lừa dối tôi, ngay cả người tôi yêu nhất cô ấy cũng đùa cợt với tôi, cũng bỏ tôi mà đi, các người đã hài lòng chưa?" Vũ Khuynh nhàn nhạt nói, chất giọng lạnh lẽo đến vô cùng.
Ông nó nhìn nó cứ như người mất hồn, hằng ngày sống với những cơn say, những cơn mê loạn.
Ông biết mình đã sai, sai thật sự chỉ vì cái danh dự không đáng kia mà đánh đổi hạnh phúc của đứa cháu duy nhất, tất cả đều tại ông giá như ngày đó ông buông tay thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.
Ông nó đã kể lại tất cả với nó, vì ông ép buộc nên nhỏ mới rời đi, nó trách lầm nhỏ thật rồi.
Hôn ước của nó đã huỷ là do Huyền Anh đề nghị, nó thoát khỏi trói buộc của gia giáo hư danh nhưng tình yêu thì làm sao có thể tìm lại được đây?
"Minh Kha mình xin lỗi....."
Nó tìm kiếm, những thông tin dù là lá cải đến mức nào nó vẫn tin vì nó không muốn bỏ qua cơ hội nào để tìm được nhỏ, để xin lỗi cho hiểu lầm nó gây ra cho nhỏ, để hối lỗi vì ngày đó nó không đủ niềm tin nên đánh mất tình yêu của cả đời mình.
Nhưng rồi mọi thứ vẫn mãi là con số 0 tròn trĩnh.
"Xin cậu hãy quay về đi..."
Hai năm rồi, hôm nay là ngày nó thi đại học, ngôi trường mà trước kia nó và nhỏ đều mong muốn sẽ thi vào.
Bước ra khỏi phòng thi, cơn mưa mùa hạ lại đổ xuống, bước chân nó dừng lại nơi bậc tam cấp, trái tim bất giác se lại vì một bóng hình nhỏ nhắn bước đi thật chậm trong cơn mưa rào.
Không phải vì ngạc nhiên khi thấy ai đó che dù bước trong mưa mà vì cây dù ấy là của nó, cây dù hai năm trước và con người kia... chính là nhỏ.
Nó chạy ào ra chỗ người đó, mặc kệ cơn mưa đang làm ướt cả người, mặc kệ cái lạnh đến thấu xương, nó ôm chặt người con gái ấy.
"Minh Kha cuối cùng mình đã tìm được cậu"
Giọt nước mắt nóng hổi rớt trên bờ vai nó, nhỏ siết chặt vào nó đánh rơi cây dù trong cơn mưa tầm tã....
"Xin lỗi vì tất cả, mình sẽ không để cậu xa mình nữa, mình yêu cậu"
"Mình cũng yêu cậu nhiều lắm!"
Cơn mưa hai năm trước đã mang hai trái tim gắn kết với nhau, cơn mưa hai năm sau để cho hai người yêu nhau tìm thấy nhau một lần nữa.
-End-
|
Tác phẩm của một đêm không ngủ được hehe Chúc readers ngủ ngon ngen
|