Lần đầu mìk viết truyện,lời Văn còn lủng củng dở diễn đạt. Có j ném gạch nhẹ tay dùm,lỡ bể gạch ko có gạch để xây nhà^^ Mong m.n ủng hộ >_< Chap 1:
Tôi - Lê Kha 17t. Chiều cao 1m68,tóc dài ngang lưng nhưng được buộc cao lên gọn gàng. Ừk thì...tôi tuy ko được đẹp nhưng chắc cũng đc gọi là thuộc hạng xinh gơ. Mẹ mất do tai nạn năm tôi lên 10, vài năm sau đó,bác tôi là anh họ của ba,Tổng giám đốc một công ti bên Pháp, bác bảo lãnh ông sang Pháp để phụ giúp công việc bên đó. Vì tôi còn đang trong giai đoạn học hành nên buộc phải ở lại VN,tôi cũg chẳng ngại việc phải ở một mìk. Ông bên đó được 2 năm thì lấy vợ khác,lúc đó tôi cũg đã được 16t,dù vậy ông vẫn cấp tiền ăn học cho tôi mỗi tháng. Vợ mới của ông là một người gốc Việt cũng khá giả bên đó nhưng đã từng có một đời chồng và một đứa con,bà li dị với chồng và nhận đc quyền nuôi con,song.....đứa con đó .......chính là em! *GTNV: Em - Vương Nghĩa 16t,cao 1m64. Tóc xoã ngang lưng màu vàng hạt dẻ tự nhiên do đc hưởng dòng máu lai từ người ba. Do phải phụ giúp ba tôi nhiều việc bên đó ko có thời gian chăm sóc em,nên mẹ em cho em về VN sống cùng tôi,học ở đây và..đương nhiên là. em biết tiếng Việt. Trái ngược với tôi, em là một người trầm tư,lạnh lùng và ít nói,nhưng...tôi biết em chỉ trở nên như vậy từ cách đây vài năm. Kí ức của em,hoàn cảnh và nổi đau làm em thay đổi!! Trước,em sống trong một gia đình mà em cho là rất hạnh phúc,cả ba lẫn mẹ đều yêu thương em rất nhiều,nhưng niềm hạnh phúc ấy chỉ diễn ra cho tới khi em biết được một sự thật,một sự thật để lại vết thương trong em làm em đau nhói,sự thật đó chính là một vở kịch,vở kịch mà ba mẹ dựng trước mặt em lâu nay. Họ giả vờ yêu thương nhau,giả vờ hạnh phúc,giả vờ nuôi nấng chăm sóc em chỉ để mong được nhận gia sản từ ông em. Rồi sau khi hoàn thành mục đích,họ hạ màn vở kịch,họ li dị,sống riêng.....chính nó,chính vở kịch ấy đã mang đến cú sốc cho em,mang đến cho em một vết thương làm em đau cả tinh thần lẫn thể sát. Em đã khóc,khóc cho đến khi không còn nước mắt, em mất đi niềm tin vào cuộc sống và.........em sống một cuộc sống bất cần!
|
Em ghét chị,chị biết! Nhưng...tại sao? Chap2: Em chuyển về đây đã được 6 tháng,tuy sống chung với nhau nhưng tôi và em như hai người xa lạ,cả hai rất ít nói chuyện với nhau,dường như là không nói,chí ít là khi cả hai ánh mắt vô tình chạm nhau thì em chỉ nhẹ gật đầu ý chào tôi rồi quay đi. Tôi cũng đã quen với chuyện này vì,tôi biết rất rõ một điều rằng........em...ghét tôi! Tôi không biết tại sao nhưng có vẻ là bắt nguồn từ ba tôi,em ghét ba tôi,chắc vì ba tôi đã cướp đi mẹ của em,đúng không? Em vẫn còn thương mẹ em nhiều lắm,tôi biết,nhưng.....em biết không?! Bà ấy không hề thương em dù chỉ là một ít. Em, thật ngốc.
Vẫn đang trong thời gian nghỉ Hè,tôi thì lại chưa có lịch trình gì cho nó,tôi không muốn kì nghỉ Hè của mìk trôi qua một cách vô vị. *15h00* Tôi ngồi trong phòng cầm cái điện thoại mà chẳng biết làm gì với nó,cứ thế tôi bấm vẩn vơ nào là vô danh bạ,kho ảnh,lướt nhẹ qua từng cái rồi lại đặt điện thoại xuống, " Uầy" khó chịu thật, tôi thật sự không chịu nổi cái không khí nhàm chán kiểu này được lâu." Rèee....rè...." Tiếng điện thoại tôi rung lên,tôi quay qua vớ lấy nó,bật máy: - Alo ?! - Ê Kha hí,rảnh không?- đầu dây bên kia lên tiếng,ra là nhỏ Tiểu Băng (àk mà Kha hí là biệt danh nó đặt cho tôi,mà tôi thì cũng đâu hí lắm đâu chỉ là khi cười thì không nhìn thấy Tổ Quốc thôi!) - Chi? -tôi hỏi. - Ăn gì chưa,đi ăn không? Tao bao. - nó nói. - Ok. - tôi trả lời,cảm giác mừng như vừa chết đi sống lại,quả thật,mỗi khi tôi cảm thấy buồn chán nhất thì nó lại là người kéo tôi ra khỏi cái cảm giác ấy. - Nhớ dẫn bạn trai theo nha! - nó nói với giọng trêu chọc. - Nếu có bạn trai thì giờ này tao đi với nó rồi,ngu gì đi với mày chi. - tôi không chừa,đáp lại nó. - Ờ mày được,theo trai bỏ bạn. - nó nói - Haha.....- tôi cười. - Thôi 5p nữa tao qua rước mày,chuẩn bị lẹ đi. - Ừ. *GTNV: - Tiểu Băng 17t. Cao 1m66,tóc ngang vai,là con một của gia đình khá giả,tính tình hoà đồng với dễ thương , lâu lâu lại khùng khùng điên điên. Là bạn rất thân của tôi.
Tắt máy,tôi vào nvs thay đồ,sửa soạn lại chút. Vừa mở cửa bước ra khỏi phòng,vô tình em vừa đi ngang qua,tôi va nhẹ phải em. Hơi giật mìk,tôi lùi lại: - Ơ,cho chị xin lỗi! Em không nói gì,chỉ khẽ liếc nhìn tôi rồi đi qua. Bước ra phòng khách,tôi thấy em ngồi trên ghế sofa với cuốn sách trên tay,em đọc một cách chăm chú. Định bước ra cửa,tôi sực nhớ....quay lại hỏi em: - Em ăn gì không? Chút chị mua đem về. - đây dường như là lần đầu tiên tôi nói chuyện với em mặt dù biết sẽ không có câu trả lời từ phía em. Em vẫn im lặng ngồi đó dán mắt vào cuốn sách,không thấy phản ứng gì từ em nên tôi đi ra,leo lên xe con Băng,nó rồ ga rồi phóng đi. Đến nơi hai đứa vừa ngồi ăn vừa 8 chuyện trên trời dưới đất,rồi nó hỏi tôi: - Em Nghĩa sao rồi,có chịu nói chuyện với mày chưa. - nói vừa hỏi vừa nhai ngấu nghiến món ăn. - Chưa. - Tôi đáp gọn lỏn. - Người gì mà lạnh zậy,dù gì cũng là chị em,cũng chung nhà mà. - nó nói,có phần hơi bức xúc. Tôi chỉ im lặng ,cười trừ. Ăn xong,nó rủ tôi đi công viên rồi lại chở tôi đi dạo phố đến tối mới về. *18h15* Về đến nhà,nó tạm biệt tôi rồi chạy đi. Vào nhà,tôi thấy em vẫn ngồi đó đọc sách,biết em vẫn chưa ăn gì,tôi mạnh dạng tiến lại ngồi đối diện em: - Ăn gì không? Chị mua cho. Em khẽ ngước lên nhìn tôi rồi lại cúi xuống đọc sách,tôi nhìn em,chờ đợi một cái gì đó từ em cho dù câu trả lời có là "Không" phũ phàng từ phía em. Vẫn không có phản ứng gì từ em,tôi đứng dạy rồi bước đi. - Bánh ngọt. - Em nói khẽ,mắt vẫn chăm chú vào cuốn sách. Tôi khựng người,quay lại nhìn em có phần ngạc nhiên,tôi mỉm cười rồi lao ngay tới tiệm bánh gần đó....
|