Gangster Wifey
|
|
"Không được, như vậy có khác gì liều mạng, chuyện đó phải để anh" "Em còn sống thì sao chứ, anh là một đại ca. Biết bao nhiêu người cần anh dẫn dắt họ, anh phải sống và bảo vệ con mình. Em sẽ sống cùng anh và cùng" – bà là người phụ nữ bình thường, không phải trong giới nhưng bà hiểu từng ngày chấp nhận lấy ông, bà đã là một thành phần trong giới và phải mạnh mẽ chấp nhận hi sinh. "HaNeul..." "Anh nghe em, nhất định phải thoát ra khỏi đây" – anh lấy cái khăn lớn chùm cho cả ba cha con và nhìn ông – "ĐI!!!" – bà hét lớn vào lao vào cửa chính, nơi ngọn lửa đang cháy hừng hực, cái áo len dầy của bà đang tàn lụi vì lửa, bà ra sức đẩy mạnh cây cột lửa đang chắn lối đi – "CHẠY NHANH LÊN ĐI, HÃY YÊU THƯƠNG CHÚNG THAY EM" – bà dùng thân đỡ lấy cột lửa mở đường cho ông thóat Ông khóc, lần thứ ba ông khóc trong đời. Lần thứ nhất là khi bà đồng ý lấy ông và lần thứ 2 là khi bà sinh cho ông 2 cô công chúa bé bỏng và lần này bà hi sinh bản thân cho cả nhà ông. Ông nợ bà, cả cuộc đời này, cả sinh mạng này cũng nợ bà mãi mãi. "MẸ ƠI.... MẸ ƠI ĐỪNG BỎ CON" – Miyoung khóc thét lên lao vào căn nhà đang cháy, Ông ghì chặt hai đứa con trong vòng tay, ông khóc nghẹn ngào nhìn biển lửa đang nuốt đi người vợ yêu quý của ông, người mẹ thân yêu của hai đứa nhỏ . Seohyun còn quá nhỏ và nó đã ngất từ khi lửa cháy rồi, có lẽ vậy sẽ tốt. Cái ám ảnh này không phải ai cũng chịu được. Trời cũng cảm động cho gia đình ông, cơn mưa bắt đầu nặng hạt và lớn dần. Nhưng dù mưa thế nào cũng không dập tắt được cơn lửa, cũng không cứu sống người mẹ của cô được, bà đã ra đi rồi, mãi mãi. Xác bà cháy rụi những mảnh len còn xót lại với những miếng thịt khét trên thi thể bà, cái mùi đó làm sao cô có thể quên được. Một màu đen bao trùm lên đầu óc trẻ thơ, một lối đi bích bùng ánh sáng dành cho cô , mọi thứ đều dập tắt kể cả cuộc đời của cô . "Miyoung à...mẹ mãi mãi bên con" – Miyoung nghe tiếng bà cứ động vào tâm trí mình, khi tỉnh dậy cô đã ở bệnh viện "Mẹ!" - Miyoung giật dậy trên giường bệnh. Bác sỹ nói cô hôn mê suốt 1 tuần rồi. Miyoung và Seohyun bước đến trước mộ mẹ mình quỳ xuống đặt bó hoa ly do chính tay cô hái. Đây sẽ là lần cuối cô khóc trước mặt mẹ, cô hứa Đây sẽ là lần cuối cô yếu đuối, cô hứa Đây sẽ là lần cuối mẹ nhìn thấy Công chúa của mẹ, cô hứa Đây sẽ là giây phút thay đổi cuộc đời cô, cô sẽ mạnh mẽ lên để bảo vệ những người trong nhà mình và bản thân . Cô không để ai rời xa mình nữa, không ai hại gia đình mình nữa. Công chúa hiền dịu , yếu đuối cũng đã chết theo mẹ rồi! Từ ngày xuất viện Miyoung bỗng trở nên ít nói và lầm lỳ hơn , cô không còn học nấu ăn như lúc trước . Cứ lao vào những bài tập gian khổ nhất để nâng thể lực vốn yếu của cô . Những ngày không ngủ cô ra sân sau đầy tuyết chạy bộ giữa nền tuyết giá lạnh, cô rèn luyện cho mình cùng cực nhất, dù trong tình huống gì cô cũng sẽ vượt qua.
|
Nhưng những cái cố che dấu thì về đêm nó càng lộ ra, những đêm vắng trời mưa Miyoung lại thấy hình ảnh mẹ mình mỉm cười lụi tàn trong biển lửa . Cô chỉ đứng đó nhìn, bất lực ! Lửa nhấn chìm người mẹ của cô rồi, cái màu không gian u ám đó, cái cơn mưa trong đêm đen đó mãi mãi vào tâm trí cô . Đó là lý do cô không bao giờ mặc màu đen , nó gây cho cô cái cảm giác đáng sợ , cô đơn, cứ như nó đang nuốt chửng con người cô vậy . Sự nỗ lực của Miyoung khiến cả nhà không ai không hoảng hốt, và cũng trong ngày chôn cất mẹ cô . Ông Hwang đã nhận Yuri về nuôi để có người cùng trang lứa vui chơi cùng cô và Seohyun mong chị em cô sẽ sớm quên đi quá khứ này. Nhưng có lẽ quá khó cho một đứa trẻ yêu mẹ. Cô mãi mãi nhớ nó. Cô vực dậy thành con người lạnh lùng và tàn nhẫn với những kẻ có ý định chống đối gia đình Hwang , Miyoung san bằng những thế lực uy hiếp cha mình . Cái danh đại tiểu thư Hwang không phải là hữu danh vô thật . Từ khi Miyoung chính thức bước ra giới , cô đã lấy được cái tiếng là Lạnh, cái độ lạnh của cô khiến cho người khác phải sợ dù rất đẹp . Đẹp đến đáng sợ là thế ! Cô có thể gọn gàng giết một kẻ nào đó cứ quấy rối suốt ngày hoặc những ai ngu ngốc không biết cô là ai mà gây sự cũng nhận những kết cục đáng thương , điều mà khiến mọi người e dè ở cô không phải là độ tàn nhẫn mà là sát khí . Ở cô luôn toát lên sát khí nhất là đôi mắt, cũng chưa bao giờ có ai lớn tiếng với cô chỉ vì cô ghét điều đó . Những ai đã từng can đảm lớn tiếng với cô đều có chung số phận bị cắt lưỡi. Ông Hwang mong mỏi một ngày cô sẽ đồng ý tổ chức sinh nhật lại, học làm bánh, những công việc cô vốn yêu thích từ nhỏ. Nhưng ông luôn thất vọng khi thấy cô công chúa bé bỏng của mình tạo vỏ bọc cứng cáp như vậy, Miyoung không còn khóc lóc hay dựa dẫm vào ông như lúc nhỏ. Những đêm mưa cô khóc, cô cũng không mở cửa cho ai vào . Cô chỉ biết khóc mà thôi, bên ngoài cửa ông và Seohyun cũng khóc, nước mắt họ hòa vào nỗi đau của nhau. -----------------------End Flash back---------------------- "Ta đã không hòan thành lời hứa với bà ấy, ta để Miyoung ra nông nổi này . Nó đã mất hết cả tuổi thơ của một đứa nhỏ" - ông lau đi những giọt nước mắt đã kiềm nén quá lâu "C. . cô ấy chắc rất mệt mỏi" – Taeyeon nghe xong không còn biết nói gì hơn. Quá khứ của Miyoung quá thảm thương , cô cũng không có cha nhưng cha cô mất do bạo bệnh mà mất . Ít ra Taeyeon còn có cuộc sống bình thường như những người khác, còn Miyoung là một người từ nhút nhát hiền dịu đã cố biến mình thành người tàn nhẫn lạnh lùng trong mắt mọi người, nói cho cùng cô thật đáng thương , nhưng cũng thật đáng trách
|
CHAP 9 Trong phòng ngủ của TaeYoung "Cô nói chuyện gì với appa mà lâu vậy?" - Miyoung ngồi trên bàn xem tờ giấy gì đó "Không có gì , cô đang làm gì vậy?" - Taeyeon đánh trống lảng sang chuyện khác, cô đi đến gần chỗ Miyoung đang coi tờ giấy gì đó "Thư tình" - Miyoung tỉnh queo ngửa ra cho Taeyeon xem / Ôi trời ơi !!! Cái gì thế này ... tên nào ngu mà tự nộp mạng thế không biết / - Mất hết 5 phút choáng váng cuối cùng Taeyeon cũng định hình lại , tập trung đọc bức thư [Gửi cưng người tình bé nhỏ của anh!] Anh thật là tức ói máu khi nghe tin em lấy chồng . Con khốn đó dám cưỡng bức em, sao em không giết nó. Có phải em có nỗi khổ khó nói không hay nó uy hiếp em chuyện gì? Anh không ngại làm tình nhân của em đâu, anh chỉ mong em sẽ có hạnh phúc thật sự . Miyoung à , anh yêu em. Hãy tìm anh bất cứ khi nào em cần nhé. [Mãi mãi yêu em ChoSun] "Là người đã cho người đánh chúng ta ở sân bay đó hả?" - Taeyeon chỉ chỉ vào tờ giấy "Ừ là lão, già còn già hơn cả appa tôi nữa mà cứ gọi em em nghe ghê chết đi được, mà cô đừng lo tạm thời lão bị tống sang Đài Loan rồi không làm phiền chúng ta đâu" - Miyoung xé tờ giấy quăng vào sọt rác - "Taeyeon coi hình mình kìa" -Miyoung chỉ lên đầu giường Là hình cưới, tấm họ hôn nhau rất dễ thương. Được phóng lớn và đóng khung treo ngay trên đầu giường, trong phòng là nhiều hình khác của họ. Căn phòng trở nên giống phòng tân hôn hơn. Đây là lần đầu Taeyeon vào phòng Miyoung và bây giờ nó trở thành phòng của cả hai , căn phòng cũng chỉ sơn màu trắng đơn giản, có giường, tủ và vài vật dụng bình thường. Một cái phòng hết sức bình thường. "Miyoung à" - Taeyeon gọi cô , giọng cô ấy thật dịu dàng . Taeyeon đang muốn nói gì đây ? Nhìn vào đôi mắt đang xoe tròn chờ đợi , sao cô thấy Miyoung mỏng manh quá , trong phút chốc cô có suy nghĩ muốn dùng đôi tay mình siết chặt Miyoung lại , bảo vệ cô ấy suốt đời . "Taeyeon!" - Miyoung quơ tay liên tục trước mặt Seulgi khi thấy cô ấy đứng bất động như trời trồng giữa nhà "Hả?" "Cô kêu tôi rồi lại đứng yên như tờ vậy, có gì không?" "À không mẹ nói có cơm rồi, ra ăn cơm thôi" - Taeyeon xua tay, những điều muốn nói tự nhiên bay đi đâu hết trơn "Uhm , đợi tôi thay đồ rồi mình ra ăn cơm" "Uhm" ... Hai tuần sau Taeyeon tự lái xe đi học , cô đã bị nhiều người nhìn ngó và có cả thêm nữ sinh tỏ tình vì bỗng thấy ai lột xác đổi đời . Ăn mặc hàng hiệu đi xe hơi xịn đến trường , thật ra Taeyeon chọn tự đi xe còn hơn để cả đám người đưa đón dễ bị dòm ngó hơn nữa, thà tự chạy xe mà thoải mái hơn.
|
|
Gia đình cô cùng ở chung nhà với gia đình vợ , đã lâu cái nhà này không được là nhà nữa rồi . Từ khi Taeyeon về đây Miyoung dường như cười nhiều hơn và chịu mặc những quần áo có màu điều đó làm ông Hwang và Seohyun vui mừng khôn siết , tất cả cũng là nhờ cô . Tuy vậy Miyoung vẫn không chịu mặc áo có màu đen , cô ấy vẫn thấy sợ sợ, Taeyeon cũng không ép vì cô biết Miyoung cần có thời gian. "Unnie chào buổi sáng" - Dara ngồi xuống bên cạnh Seulgi "Chào em" - Taeyeon cười thật tươi khi thấy Dara "Unnie tan học chị có bận gì không?" " À không" - cô vui mừng và nghĩ thầm không phải Dara muốn hẹn hò cùng mình chứ, tuyệt quá "Vậy mình đi uống nước nha" - cô ấy cười hết sức ngọt ngào "Uhm" - làm sao Taeyeon bỏ qua cơ hội này được, người cô yêu chủ động hẹn hò với cô mà. Chiều nay Miyoung bận việc nên có lẽ về nhà trễ, Taeyeon có thể thư thả đưa Dara đi uống nước ở một quán nào đó thật đẹp "Unnie à sao khi không chị thay đổi quá vậy?" - cô đùa với cái ống hút trong ly "Hửm đâu có, chị vẫn như vậy mà" "Không em nói về con người mới của chị kìa" - cô hất cằm ra cửa kính, xe Taeyeon đang đậu trước cửa tiệm. Chiếc xe 2 chỗ màu trắng thật nổi bật "A! Đâu có gì, mà em thích không?" "Thích chứ" - cô cười híp cả mắt , ai mà không thích có người yêu vừa xinh đẹp vừa giàu có chứ - "Unnie thứ 7 này trường mình tổ chức party đó, chị có đến không?" "Chị cũng không biết nữa" "Đến nha, vui lắm. Mọi người đều đến cả , chị cũng đến nha ~" "Ừ...ừ" - Taeyeon đỏ mặt gật gật "Unnie nhẫn chị đẹp quá" - cô chỉ vào nhẫn cưới của Taeyeon - "Chắc mắc lắm" - cô nhìn số kim cương trên đó "À.... " - Taeyeon không biết nói gì hơn là nên đổi đề tài khác - "Dara thứ 7 này em đi cùng bạn à?" "Dạ , có gì không chị" "Uhm , không có gì , chị muốn chỉ muốn hỏi vậy thôi ấy mà " - Một câu trả lời hết sức có duyên của Taeyeon Chiều tối cô đưa Dara về nhà và quay về nhà mình . Không ai hỏi cô điều gì vì họ biết cô nên hiểu rõ thân phận mình hơn ai hết nên không cần hở chút là nhắc nhở . Và quan trọng hơn Miyoung chưa bao giờ hỏi chuyện riêng của cô cả. ... Ngày cuối tuần đến nhanh chóng như Taeyeon mong chờ . Cô lựa chọn bộ trang phục vừa đơn giản vừa lịch sự để hợp với không khí của bữa tiệc. Hôm nay Taeyeon vừa vui lại vừa hồi hộp, làm sao không vui cơ chứ cô được hẹn cùng Dara và đưa cô đến bữa tiệc ở trường . Cô rất vui, vui đến nỗi nói không thành lời luôn. "Party ở trường bắt đầu lúc mấy giờ?" - Miyoung đến lựa đồ giúp cô "Khoảng 8h30" - Taeyeon vẫn nhìn Miyoung đang chăm chú lựa đồ cho mình
|