Chương 1 : DUYÊN PHẬN Hạo Nhiên. Con đứng lại đó cho ta.
Quỷ giới vừa đón ánh mặt trời đầu tiên đã vội vã hứng chịu thêm một trận gào thét chói loà. Hạo Nhiên, công chúa Quỷ giới mặt méo xệch, vẻ kinh hãi còn hiện rõ trên nét mặt, thế nhưng chân vẫn thoăn thoắt.
-Mẹ à. Con chỉ đi một hai hôm gì đấy thôi.
-Đứng lại- Vy vy thi triển hết phép thuật của mình, hòng tóm lại được tên nhóc con kia. Ba của cô rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy chứ? Lại đi truyền dạy cho cô nhóc Hạo Nhiên này những thứ pháp thuật cao siêu mà đến cả cô cũng đỡ không nổi, báo hại cô giờ đây muốn dạy dỗ đứa con nhỏ này một chút cũng không xong.
…………..
-Phew!...
Vy Vy buông mình xuống chiếc ghế bành rộng rãi, dựa dựa vào người Ken.
-Sao thế? Lại để nó chạy mất rồi?
Vy Vy vừa xẹp xuống được một chút, ngay lập tức xù lông nhím lên. Không nói thì thôi. Đã nói thì phải nói cho ra nhẽ.
-Anh còn cười? Không chịu giúp em một tay. Quản con nhóc này đúng thật là khiến em lão hoá sớm mất thôi. Còn cả ba em nữa. nó còn chưa đến tuổi trưởng thành, dạy cho nó những pháp thuật cao siêu đó làm gì cơ chứ? Báo hại em giờ đây không tài nào bắt nó lại được…
-Vy Vy- Ice buông cuốn sách trị Thuỷ xuống, vừa cười giả lả vừa dỗ dành vợ.-Nó chỉ đi một hai ngày thôi mà.
-Một hai ngày? Quỷ Vương kính mến. Ngài còn lạ gì con gái ngài nữa?Nó đi 1 2 ngày, nhưng hậu quả nó để lại phải dọn dẹp đến mấy ngày đấy.
Ice nuốt nước bọt, quyết định im lặng, trời đang giận, không nên chọc vào làm gì. Tốt nhất cứ để cho cô ấy xả hết đi đã.
……………………
Hạo Nhiên đứng khựng lại giữa không trung, ngó nghiêng tứ phía, sau đó hí hửng đáp xuống đất. Lần nào cũng rượt cô đến hụt hơi. Quỷ Mẫu nương nương rốt cuộc là lấy đâu ra lắm sức khoẻ đến thế chứ? Còn nhớ những lúc bất cẩn, khiến cho mẹ cô bắt được, Hạo Nhiên không đừng được nổi hết cả da gà. Ác mộng. Địa Ngục.Tất cả đều không diễn tả được hết hình phạt mà mẹ cô dành cho cô.
Bất quá, dù sao cũng thoát rồi. Hạo Nhiên vươn vai hít lấy hít để khí trời. 1 tháng nay bị huấn luyện dữ quá, thành ra vẫn chưa lên được dương gian.
Bước ra khỏi khu rừng âm u nối liền Quỷ giới với dương Gian, Hạo Nhiên búng tay một cái, thay đổi y phục. ở Quỷ giới, không khí ẩm ướt, nếu không sử dụng loại y phục dày cộm thì rất dễ mắc bệnh. Nhưng ở dương gian giờ này còn đang là mùa hè. Không thể ăn mặc như một cục bông thế được. Cần thay đổi y phục một chút.
Hạo Nhiên rảo bước đến một Vũ trường trong thành phố, hoà mình vào dòng người tấp nập. Mặc dù ở Quỷ giới bây giờ là rạng sáng, mặt trời nhân tạo do mẹ cô chế nên giờ này mới mọc, thế nhưng ở dương gian giờ này đã là ban đêm. Hạo Nhiên dừng không được, đút tay vào túi, miệng huýt sáo vui vẻ. Xem ra hôm nay không tồi đâu.
Gọi cho mình một ly twin, Hạo Nhiên nhâm nhi chút chất lỏng cay nồng đó, đảo mắt ngó nghiêng xung quanh. Không để cậu chờ lâu, một cô em ăn mặc bốc lửa, mặt mũi trang điểm dày cộm tươi cười ngồi lên đùi cô,giật lấy ly twin trên tay cô. ngửa đầu uống sạch.
-Hạo Nhiên. Dạo này vắng bóng anh quá. Anh đi đâu mất tiêu vậy? báo hại em nhớ anh muốn chết.
-hì! Anh có chút công chuyện. Cưng nhớ anh hả? Vậy tối nay…
-Thôi đi ông tướng. Chỉ được có thế là giỏi.
Cô gái kia lên giọng mắng Hạo nhiên, thế nhưng cử chỉ lại không hề giống trách mắng chút nào. Cô ả bíu lấy cổ Hạo Nhiên, ưỡn ẹo trên người cậu.
-Đợi em chút nhé cưng. Em vào nhà vệ sinh một chút. Rồi chúng mình đến nhà em.
Nói rồi cô ả trượt xuống khỏi người Hạo Nhiên, lắc lắc cái mông đẫy đà, sau đó xiên vẹo bước vào nhà vệ sinh.
Khuôn mặt Hạo Nhiên ánh lên chút tia nham hiểm. ely là cô nàng hiểu chuyện. Cô ta làm cái nghề dâu trăm họ, thế nhưng lại rất hiểu ý khách. Có lẽ vì điểm này mà cô ta kiếm được khá bộn chăng?
Đảo mắt ra xung quanh quan sát , Hạo Nhiên chợt dừng mắt ở một chiếc bàn nhỏ trong góc vũ trường.
Một cô bé, có vẻ như say khướt, đang một mình uống rượu. Nói là uống cho nó lịch sự thế thôi. Chứ bộ dạng của cô nhóc chẳng khác gì đang nốc rượu tự tử hết. Xem ra cô ta có vẻ đã uống rất nhiều, uống nữa thì chết chắc.
Chậc lưỡi, Hạo Thiên rời chiếc ghế của mình, tiến về phía cô bé kia.
-Còn uống nữa sẽ chết đấy nhóc.
-Hửm… liên quan gì đến anh?
Con nhóc ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt như kẻ say không hơn không kém.Vũ trường tối om, chút ánh sáng le lói xập xình không đủ để cô nhìn rõ mặt nó.
-Thực ra cũng không có gì, chẳng qua…
Rầm!
Chưa đợi Hạo Nhiên nói hết câu, con nhóc kia đã vôi đổ ập xuống bàn một cách vô thức. Trước khi bất tỉnh còn kịp thốt lên một tiếng vô thức.
-********.
Khốn… ********? Hạo Nhiên thân ảnh cứng đờ, nói không nên lời. Nó bảo cậu ********? Nhưng cô đã làm gì nó đâu cơ chứ?
-Này nhóc. Nhóc không thể nói thế được. Anh đã làm gì nhóc chứ? Này… này!
Hành động của Hạo Nhiên lúc này hoàn toàn có thể coi là vô ích rồi. Cô nhóc kia hoàn toàn bất động, mạch đang yếu dần đi, mặc dù trước đó cũng không đập mạnh được là mấy.
-Chết tiệt.
Hạo Nhiên bỏ mặc cô nhóc kia, bước ra khỏi Vũ trường. Thật khiến người khác mất hứng. vừa mới lên dương gian đươc chưa đầy 1 tiếng đồng hồ đã gặp phải con nhóc này. Khiến cho cô không còn hứng thú nào mà chơi bời nữa. Thôi vậy, đành để hôm sau có hứng vậy.
Vừa suy nghĩ vẩn vơ, Hạo Nhiên vừa rảo bước về khu rừng hắc ám, không quên ra chỉ thị cho môt tên tiểu yêu tới đưa cô bé kia đến chỗ bác sĩ. Con người dù sao cũng chỉ là con người mà thôi. cô không thể để cho một cô nhóc miệng còn hôi sữa chết trước mắt cậu được. Như vậy quá chi là vô tình vô nghĩa, dù sao cô ta cũng là phái yếu.
…………………………
Thiên Thiên tỉnh giấc với cái đầu đau không thể tả. Thật không biết hôm qua cô đã uống bao nhiêu mà lại đau như thế này.
-Tỉnh rồi hả cô bé?
-Giật mình, Thiên Thiên đưa mắt nhìn quanh. Xung quanh cô chỉ độc môt màu trắng. Mùi thuốc thang bốc ,lên khiến cho cô không tài nào không buồn nôn được. Ánh mắt của cô dừng lại trên người phát ra giọng nói kia.
Một bà cô dáng vẻ hiền hậu đang nhìn cô cười tươi. Bộ đồ trắng toát bà mặc trên người không chút vấy bẩn.
-Bà là…
-Ta là bác sĩ. Cô nhóc nghĩ gì mà lại uống nhiều như thế? Cũng may cô Hạo Nhiên phát hiện kịp thời, nên đã gọi người đưa cô đến đây.
-Đây là…
-À. Là biệt thự riêng của cô Hạo Nhiên. Tôi là bác sĩ riêng của cô ấy, cũng là quản gia.
Thiên Thiên đưa mắt nhìn quanh một lần nữa. Căn phòng nhỏ dần dần hiện rõ hơn. Có vẻ như đây là phòng riêng của bà cô này.
-Cô bé. Cháu tên gì?
-Dạ. Cháu là Thiên Thiên.
-Thiên Thiên? Cái tên được lắm. Bố mẹ cháu đâu?
-Cũng chẳng biết.
Thiên Thiên thở dài đánh sượt. cô vốn không phải là người ở đây. Cách đây mấy năm, cô gặp phải tai nạn. cũng may là còn sống đến tận bây giờ. Chỉ có điều, những chuyện trước kia cô hoàn toàn không nhớ. Ngay cả bố mẹ cô ở đâu, cô tên gì cũng không biết. Đến khi nhìn thấy vết xăm chữ Thiên Thiên ở sau lưng, Thiên Thiên mới nghĩ đó là tên của mình. Suốt mấy tháng nay cô đi tìm bố me cô, dù cho không có chút tung tích gì. Cô đã đi qua rất nhiều thành phố. Tìm rất nhiều nơi. Thế nhưng không một ai biết được đã có chuyện gì xảy ra.
Còn một điều rất lạ. Thiên thiên có một khả năng đặc biệt khá thú vị. Lúc cô đói meo mốc ngồi thu lu trong một xó ở khu ổ chuột, Thiên Thiên tưởng như mình có thể chết được bởi cái đói vậy. Đừng không được, cô chỉ ao ước có một mẩu bánh mì trong tay. Rồi… Thiên Thiên cảm nhận được cảm giác nóng hôi hổi trong bàn tay nhỏ nhắn của mình. Cô nhìn xuống, ngạc nhiên đến sững sờ khi nhìn thấy mẩu bánh mì.
Từ lúc phát hiện ra năng lực của mình, Thiên Thiên không khỏi cảm thấy lo sợ. Người ta vẫn thường nói đến chuyện những con quái vật hằng đêm tìm đến máu thịt con người, có những khả năng đặc biệt mà con người không bao giờ có được. Thiên Thiên dù mất hết kí ức, nhưng cô cũng đủ thông minh để nhận thức được rằng một con người không thể làm được như cô. Vậy chẳng nhẽ, cô là một con quái vật ư?
Thắc mắc này đến bây giờ Thiên Thiên vẫn không tài nào hoá giải nổi. Cô ngày càng ghê sợ bản thân mình, ngày càng cố tránh việc sử dụng năng lực. Tối hôm qua là khoảnh khắc tuyệt vọng tột cùng của Thiên Thiên. Cô cho rằng việc tìm được bố mẹ gần như là không thể nữa rồi.Vậy một con quái vật như cô còn sống làm gì cơ chứ?
Thiên Thiên từng nghe mọi người nói với nhau, nếu như uống quá nhiều rượu có thể chết. Cô không biết rượu là cái gì, nhưng cô giờ đây thật sự không còn muốn sống nữa. Chính vì thế….
Trải qua một ngày bất tỉnh, Thiên Thiên đã gặp một giấc mơ.
Trong giấc mơ của cô, cô nhìn thấy một người phụ nữ luôn miệng gọi tên cô. Không thể nhìn được mặt, nhưng Thiên Thiên vẫn cảm nhận được. Người phụ nữ đó, không ai khác chính là mẹ của cô.
Mẹ cô vẫn còn tìm cô. Sau bao năm như vậy, bà vẫn còn tìm kiếm cô. Vậy mà cô… chưa gì đã vội bỏ cuộc.
-Thiên Thiên. Cháu không sao chứ?-bà Moon, quản gia của biệt thự đen cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiên Thiên
-hơ- thiên Thiên giật mình –À. Vâng. Cháu không sao ạ
-Sức khoẻ của cháu vẫn chưa ổn định lắm. Tạm thời cháu ở lai đây đi. Như vậy bác sẽ tiện chăm sóc cháu, cũng còn biết đường ăn nói với cô Hạo Nhiên.
-dạ? Dạ vâng. Cháu cảm ơn bác. Bác thật tốt quá.
Hạo Thiên - Cậu Thiên Thiên - cô
EN CHAP 1.
|
Chương 2 : THIÊN THIÊN GẶP NẠN! -Hạo Nhiên…
Tiếng rít rung rợn vang lên bên tai Hạo Nhiên khi cậu còn đang rón rén bước vào phòng của mình.tiếng rít đến từ phía sau lại càng khiến cho người ta có cảm giác ghê rợn còn hơn gặp ma gặp quỷ. Hạo Nhiên nuốt lấy một ngụm nước bọt, quay lại cười giả lả.
-Vy Vy mẫu thân. Mẫu thân gọi con ạ?
Vy Vy đến là chịu với cái chiêu thức này của công chúa quỷ giới.Rốt cuộc là Ice đã bày dạy cho nó những gì, cớ sao lại dẻo miệng đến mức này.
-Không phải nói khéo.vào phòng luyện tập, giết được 1000 quái vật thì ra ngoài.
-Mẫu… mẫu thân…
-Không có thân thích gì ở đây hết. Đi nhanh!
Vy Vy nói như ra lệnh, mặc cho đứa con của mình đưa đôi mắt ngấn lệ ngước nhìn cô. Gì chứ cái chiêu này cô cũng chẳng lạ lẫm gì nữa. lần nào chẳng lôi ra dùng chứ? Vô ích thôi. Con còn non và xanh lắm.
Phòng luyện tập được Vy Vy thiết kề dùng để giúp Hạo Nhiên và Tiểu Bạch luyện tập. hai đứa con của cô từ trước đến nay khoẻ mạnh lên cũng nhờ cái phòng luyện tập đó. Phòng tập được mô phỏng như một khu rừng rộng thênh, với đủ các loại thú dữ quái vật. Số quái vật này vốn được tạo ra từ hoá chất, nhưng cũng là mô phỏng theo những con quái thú mà cư dân Quỷ giới cần tiêu diệt. phòng tập có đầy đủ núi rừng heo hút, đầy đủ vực sâu thăm thẳm. Tất cả đều gợi lên đúng chất một địa ngục thực sự.
Đối với Hạo Nhiên mà nói, những con quái vật ở đây dễ tiêu diệt y như một con kiến vậy. thế nhưng ở trong phòng tập này nhàm chán vô độ. 1000 con quái. Biết đến bao giờ hở giời??????
…………………………
-Thiên Thiên. Cháu không ở lại được sao?
Moon bịn rịn tiễn Thiên Thiên ra cổng, không nỡ rời xa cô bé ngoan ngoãn ở cùng bà suốt mấy ngày qua. Thiên Thiên mỉm cười với bà Moon, nhẹ nhàng nói.
-Cháu xin lỗi. Nhưng cháu còn phải đi tìm bố mẹ cháu. Đến khi tìm được, cháu nhất định sẽ đến tìm bà cùng với cậu Hạo Nhiên để tạ ơn cứu mạng.
-Ôi dào. Ơn với huệ gì.
Thiên Thiên im lặng, không nói gì. Suốt mấy ngày qua ở lại biệt thự này, cô cảm nhận được tình thương của Moon dành cho cô. Suốt mấy năm nay, moon là người đầu tiên khiến cho cô có cảm giác ấm áp như thế.
-Nhưng mà, dù sao cháu cũng nên cẩn thận.
-Dạ?
……………………….
Cho đến khi đi ra khỏi cánh đồng trước biệt thự đen rồi, Thiên Thiên vẫn không tài nào hiểu tại sao Moon lại nói cô cẩn thận. Rốt cuộc là cẩn thận cái gì chứ? Chẳng nhẽ lại là cẩn thận với kẻ gian sao?
Mãi cho đến khi mặt trời lặn, Thiên Thiên mới hiểu tại sao Moon lại nói thế.
-Ngươi… ngươi…
-Phư…
-Ngươi… ngươi là.. là cái giống gì vậy????
Thiên Thiên lấy hết sức bình sinh hét lớn. Rốt cuộc trước mắt cô là cái thứ gì vậy chứ?Nó… quả thực, không thể là con người.
Nhận định của Thiên Thiên không hẳn là đúng, nhưng cũng không hẳn là sai. Cái thứ trước mắt cô không phải là người. Nhưng biến thể từ người mà ra. Nó có hình dạng như một con người cao 2 mét vậy. Nhưng bao bọc hắn không phải là da thịt, mà là thứ chất lỏng chảy nhễu nhão. Hình thù kì dị kia không thèm đáp trả thắc mắc của Thiên Thiên, cư nhiên tiến đến gần cô. Mùi hôi thối xộc vào mũi Thiên Thiên khiến cho cô cảm giác như muốn ói. Phải làm sao đây? Phải làm thế nào mới có thể thoát được?
Tâm trí Thiên Thiên bấn loạn hết mức. Đầu óc cô trở nên trống rỗng trong khi con quái vật kia ngày càng tiến sát cô, đến mức cô còn có thể cảm nhận được sự đắc chí trong từng hơi thở của nó.
Thiên Thiên cảm thấy như mọi tế bào trong cơ thể mình đã đặc quánh lại. Không thể. Cô không thể chết thế này được. Cô còn chưa tìm ra được bố mẹ mình. Đưa tay nắm chặt lấy sợi dây chuyền trên cổ, Thiên Thiên lấy hết sức bình sinh hét lên một tiếng, rồi ra sức chạy.
Không cần nói cũng biết hành động của Thiên thiên chỉ là dãy dụa lúc hấp hối mà thôi. Không nói đến chuyện đối thủ của cô là một con quái vật, nó còn cao hơn cô rất nhiều. Chỉ cần chạy theo cũng đủ để hắn bắt cô như bắt một con mèo con vô hại vậy.
Đúng y như Thiên Thiên đoán, con quái vật kia chẳng buồn dùng đến sức mạnh của mình làm gì. Hắn chỉ nhún chân một cái đã tóm gọn được con mồi trong tay. Thiên Thiên chỉ vừa chạy được mấy bước chân đã bị con quái thú phẩy tay, khiến cô ngã nhào xuống đất. Mặc kệ những xây xước âm ỉ, mặc kệ cảm giác đau đớn sợ hãi len lỏi trong từng tế bào não, Thiên Thiên ra sức lết về phía trước như thể đang điên cuồng tìm lấy một con đường sống.
Con quái vật dường như không còn kiên nhẫn được hơn nữa. Hắn ta đã nhìn đói nhiều ngày nay. Lúc này một con mồi ngon tơ như Thiên Thiên sao có thể bỏ qua. Hắn cũng không dám cả gan hoành hành ở đây lâu. Dù sao, đây cũng là khu rừng hắc ám nối với Quỷ giới, nếu còn chần chừ ở đây, chỉ e cái mạng nhỏ của hắn giữ không nổi.
Thiên Thiên dù sao cũng chỉ là một cô gái. Sức khoẻ của cô không đủ để chống lại cả một con quái vật. Dần dần, Thiên Thiên cảm nhận được sự đuối sức bất lực trong cô, hơi thở hôi thối phả vào mặt, sức lực dần cạn kiệt, Thiên Thiên ngất đi khi cái chết đang cận kề bản thân.
|
Bóng dáng mờ mờ ảo ảo, không nhận ra đâu là thật đâu là giả.Thiên Thiên nhận ra xung quanh mình chỉ độc một màu trắng.
-Thiên thiên… Thiên Thiên.
Tiếng nói từ xa vọng đến. Thiên Thiên khe khẽ xoay đầu nhìn quanh.Không có lấy một bóng người. Vậy… ai đã gọi cô?
-thiên Thiên…
Bóng dáng mờ ảo dần hiện ra. Thân ảnh vừa chạm đến mắt Thiên Thiên, cô đã cảm nhận được cơn đau nhức đầu kinh khủng. Cô ôm lấy đầu, khuỵu xuống, lại ngất lịm.
Ý thức mơ hồ dần trở lại với Thiên Thiên. Cô vẫn nghe tiếng gọi vọng bên tai cô. Nhưng lại không tài nào mở được mắt. Thiên Thiên biết, thật hoang đường nếu đúng như cô nghĩ. Nhưng cảm giác của cô mách bảo như đó là tiếng gọi của mẹ cô vậy.
-Mẹ… mẹ…
Thiên Thiên mấp máy môi, dùng hết sức bình sinh mở bừng mắt ra.
…… ……………. ……………………………. ……………………………………..
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!
-Cái gì vậy?
Moon hộc tốc chạy vào phòng hồi sức của biệt thự đen, hoảng hốt đến độ quên lột đám bùi nhùi dưa chuột đươc bà dùng để đắp mặt kia xuống.
-Ngươi… ngươi… ngươi…
-Ớ… này…
-Ngươi… á. Con quái vật kia. Đừng có đụng đến ta!!!
Tiếng hét vang vọng khắp biệt thự đen, đánh vào tận tâm can những người hiện diện ở đó qua đường lỗ tai.
-Cái gì? –Hạo Nhiên sau phút bàng hoàng, cuối cùng vẫn là hét lên một tiếng cao chót vót.-Cô kia. Cô nói ai là quái vật.
-Ngươi… ngươi đừng tưởng biến thành người thì ta không nhận ra. Đồ quái vật. Đồ ăn thịt người… đồ… đồ…
-Cô…. Cô dám…
Hạo Nhiên tức đến nghẹn giọng, lắp bắp không nên lời. Chết tiệt. Con nhỏ quái gở này nói ai là quái vật???
…………….
-Vậy ra… không phải anh là quái vật sao?
Thiên Thiên ấp úng, đỏ mặt hỏi lại một câu thừa thãi sau khi nghe Moon giải thích cặn kẽ tời từng chi tiết nhỏ nhặt.
-Còn phải hỏi sao?
Hạo Nhiên hằm hè. Chưa bao giờ cậu gặp một con nhỏ vừa lố bịch vừa vô duyên như nhóc con này. Cậu đã cứu cô ta 2 lần. Vậy mà lại được đáp trả bằng 2 từ quái vật, cái thứ bầy nhầy đã bị cậu phẩy tay giết chết cách đây 2 ngày.
-Vậy… cháu đã hôn mê đến hai ngày?
-Đúng vậy. cô Hạo Nhiên đến rất kịp lúc. Ta vẫn chưa thể hiểu được nguyên nhân vì sao cháu hôn mê mất 2 ngày.
Thiên Thiên khẽ im lặng. Đáng ra là cô có thể tỉnh sớm hơn, thế nhưng…
Giấc mơ kì lạ kia ám ảnh Thiên Thiên đến kì lạ. Trong thâm tâm, cô nhận thức được đó không chỉ là một giấc mơ. Đó là giác quan thứ 6 của cô, thứ mách bảo cho cô biết ba mẹ cô còn sống. -Này. –Hạo Nhiên khịt mũi, cắt đứt dòng tư tưởng của Thiên Thiên.-Còn không mau xin lỗi?
Thiên Thiên sa sầm nét mặt. Vốn đã định xin lỗi anh ta. Nhưng lời xin lỗi chưa ra được đến cửa họng đã bị cái giọng hống hách kia chặn đứng lại rồi.
-Việc gì tôi phải xin lỗi? ở trong trường hợp của tôi, làm gì có ai không nghĩ anh là con quái vât gớm ghiếc kia chứ? Ơn cứu mạng của anh tôi nhất định sẽ báo đáp…
-Cái gì???
Hạo Nhiên trố mắt lên, giọng lại lên đến cao độ, Cô ta còn không chịu xin lỗi, còn nói cậu như thể cậu là con quái vật kia vậy.
-Cái gì là cái gì? Chẳng nhẽ tôi nói không đúng?
-Cô… con nhóc kia. Đồ vô ơn kia. Cô…
-Bác Moon. Cháu lại làm phiền bác rồi.
Thiên thiên quay sang cười với Moon một nụ cười hối lỗi, bỏ mặc ai kia đang giận đến tím mặt.
-Không có gì. Việc nên làm thôi.Bây giờ cháu định thế nào? Chẳng lẽ cứ đi tìm như thế? Chỉ e không có ích.
-Cháu…
-Cháu cháu cái gì? Nói! Có xin lỗi tôi hay không?
Hạo Nhiên nổi đoá,Dám xem cậu như không khí. Con nhóc này đúng là có mắt không tròng, không thấy thái sơn mà.
-Sao anh cứ phải xồn xồn lên thế nhỉ. Xin lỗi. Được chưa?
Thiên Thiên đang trong đà trầm lắng, đột nhiên lại bi cắt ngàng bởi cái giọng nói đáng ghét kia, không tránh khỏi bực bội. Hạo Nhiên đương nhiên cũng không thể chấp nhận một câu xin lỗi chẳng có thành ý gì như thế.
-Cô nói ai xồn xồn?
-Nói anh. Chứ còn nói ai nữa?
-Cô…
|