|
tang qua cho mokasan100 ne
LN: thật hay quá nhưng sao bài này muội chưa từng nghe. Nó: hì đây là khúc hát của quê hương ca, muội làm sao biết được. LN: vậy quê hương ca ở đâu. Nó: quê hương ca hả nó ở một nơi rất xa mà muội không biết được đâu. LN: vậy có phải ca nhớ nhà làm không? Nó: ùm đúng vậy nhưng không sao chẳng phải bây giờ ca có muội làm tiểu muội của ca rồi sao. LN: đúng vậy, vậy ca đừng bùn nữa nha. Nó: ừ . LN: vậy ca có người trong lòng không. Nó: có. LN: vậy giờ tỉ tỉ ấy ở đâu. Nó:nàng đã bỏ ca mà thần thân với người khác rồi. LN: muội không có ý đụng đến nổi bùn của huynh, muội sinh lỗi nha. Nó: không sao đâu. LN: vậy đó có phải nguyên do mà huynh chọn làm thái giám không, muội biết mà. Nhưng sao huynh yếu đuối quá vậy thật là tệ quá, nam tử hán gì mà thua bởi chữ tình thua cả muội.( tiểu la lị ngồi luyên thuyên một tràng) Nó: HẢ…o_0 đó là an ỉu á hả.?!! vậy còn muội có tiểu tử nào xấu số thích muội không.?? LN: ê huynh cói vậy là sao có nhìu người thích muội là đằng khác nhé! Nhưng muội không thích ai thôi. Nó: nhiều đứa ngu ngốc chịu chết đến thế cơ à. LN: ê huynh đứng lại >.< Nó: kẻ đần mới đứng lại cho muội đánh á. Thôi ca phải về ngủ đây mai ca còn phải làm việc.tạm biệt. LN: tạm biệt ca. Mọi chuyện cứ như thế trôi qua được 3 tháng thì hôm cứ như thường lệ hắn lại đến, nó không biết mỗi lần hắn đến là nó lại cảm thấy rất khó chịu chỉ có tăng chứ không giảm. Hắn: ái phi 1 tháng nữa sinh nhật nàng, nàng muốn tổ chức thế nào? Nàng: hoàng thượng không cần phải tổ chức làm gì cho tốn phí của dân, tổn hại quốc khố. Hắn: như vậy sao được nàng là mẫu nhi thiên hạ, ái hậu của trẫm sao có thể làm qua loa cho có được. Nàng: vậy thần thiếp xin nghe hoàng thượng ( nàng không muốn tranh cải với hắn làm gì) . Hắn: hảo, hảo haha người đâu chuẩn bị tiệc. TT: dạ Nó: đứng im lặng nhìn nàng cùng với hắn. TT: triết tử còn không mau đi ngươi đứng đó làm gì . Nó: …… TT: Triết Tử..Triết Tử.. Nó: đi thôi Nãy giờ nó nhìn nàng, nàng biết chứ khi nó nhìn nàng như vậy nàng cảm thấy rất đau lòng nhưng nàng phải làm sao nàng là vợ người đâu có được tự do như những người con gái khác. Nó: Tiểu Tuyết một tháng nữa là sinh nhật của nương nương hả. TT: ngươi không biết sao. Nó: trả lời ta. TT: đúng vậy, ngươi làm gì mà nghiêm trọng quá vậy(TT thấy nó như vậy cũng hơi sợ) Nó: ngươi lo chuẩn bị những gì hoàng thượng dặn đi kìa không thì mất đầu bây giờ. TT: thế còn ngươi? Nó: ta có việc? TT: ngươi tự nhiên đẩy hết mọi việc cho ta, rồi biến đâu mất,… Nó đang ngồi trên mái nhà ngắm trăng thì Ngạn nhi xuất hiện . LN: đại ca sao huynh ngồi ở đây không sợ té à. Nó: ùm không biết tại sao ta lại ngồi ở đây nữa, mà muội có biết hoàng hậu bao nhiêu tuổi không? LN: sao tự nhiên huynh lại hỏi về sư tỷ . Nó: thì tại ta hiếu kì thôi muội nói nhanh đi… LN: thôi được rồi. muội nói . Nó: muội nói nhanh đi . LN: sư tỷ năm nay 28t Nó: vậy sư tỷ muội thích cái gì. LN: sư tỷ thích thưởng thức âm nhạc, ngâm thơ,.. đặc biệt là thích ngắm đom đóm. Nó: à vậy à .cảm ơn muội giờ ta phải về rồi. LN: ê ca ca huynh chưa chơi cờ và nấu thức ăn cho muội mà. Nó: để hôm khác đi nha, tạm biệt muội. LN: ủa sao huynh ấy đi nhanh thế nhỉ nhảy từ trên mái nhà xuống không bị gì à. Nó suy nghĩ chắc bây giờ tên cẩu hoàng đế kia cũng đi rồi nên trở lại. nó trở về thì thấy TT đang nhặt quần áo đồ dùng định đi chuẩn bị nước thì nàng từ trong giường nói vọng ra. Nàng: ngươi ra ngoài chuẩn bị nước đi ta có việc dặn dò tiểu Triết tử. TT: dạ . Nàng: Triết tử ( giọng nàng suy yếu) Nó: không biết nương nương có chuyện gì dặn dò. Nàng: ngươi có thể vào trong này. Nó: ( chần chừ chóc lác nó quyết định vào trong) dạ . Nàng mặc một chiếc áo mỏng manh khoác trên thân hình đơn bạc, suy yếu của nàng. Nó nhìn nàng mà rất đau lòng. Nàng: ( dụng hết quyết tâm ) Lãnh Triết ngươi có thích ta không dù chỉ một chút? Nó: nương nương ngài đang nói gì nô tài không hiểu. Nàng: ta…ta .. Nó: nương …un..um.(nàng đã hôn nó để thể hiện lời nói của mình) Được 5 giây thì TT xuất hiện đánh thức nó giữa cơn đứng hình. TT: nương nương nước đã chuẩn bị xong. Nàng: được rồi ngươi lui ra đi . Nó: nương nương ta..ta xin đi trước. Nàng: ngươi chốn tránh ta phải không, ngươi không thích ta hay ta đã là vợ người tâm thân không còn trong sạch. Nó: xin nương nương đừng nói vậy chỉ tại ta đã có người trong lòng rồi mà thôi. Nàng: có phải cô nương tên Vũ Nhạn( là tên của cô phóng viên mà nó iu ở đầu truyện á nha tại mình quên giới thiệu tên) Nó: đúng vậy sao nương nương lại biết ( nó không phân biệt được nó có iu nàng hay không, nó quên được Vũ Nhạn hay chưa nên dung cách trốn tránh) Nàng: chuyện đó không quan trọng, ta đã hiểu rồi ngươi lui ra đi.( có ai muốn biết tại sao hoàng lại biết không ) ‘ bật mí nhé: tại nó trong lúc uống rựu say đã tâm sự với hoàng hậu về cuộc tình của nó , rồi sáng thức dậy lại quên hết mất tiêu’ Khi nó đi ra tẩm cung của nàng thì sờ lên môi nó cảm giác đôi môi của nàng thật mền nó muốn chiếm giữ đôi môi đó. Nhưng nó đâu hay người ở trong tẩm cung cũng làm hành động tương tự và nhớ về nụ hôn hôm nó say rựu nhận lầm nàng là Lạc Nhạn mà hôn nàng, nó đâu hay nó đã làm tim nàng đau đớn để hai hàng lệ chảy trên khuông mặt hồng nhan.
|
|
|
sory moi nguoi nha tác giả bị nhầm tên lạc nhạn voi Vũ Ngạn ở phần cuối chuyên nha
|