Chương 2 : Gặm nhấm thịt khô cứng, nàng nghe được tiếng bước chân ồ ồ, sau đó, một chút thân ảnh xông vào địa phương của cô, khom người phun ra thở dốc hỗn độn.
Nó không phát hiện nàng ngồi ở góc, nàng lại thấy nó thật rõ ràng, ngõ nhỏ âm u một chút cũng không ảnh hưởng thị lực của nàng.
Xem cước bộ kia đã biết người này không có tính uy hiếp, than đen che mặt che lấp tướng mạo, nhưng đôi mắt hẹp dài lại cực xinh đẹp, thân mình thon dài mảnh khảnh, ở trong mắt nàng, thiếu nữ này yếu ớt đến không chịu nổi một kích, yếu đến không đáng để nàng chú ý.
Cắn thịt khô cứng, nàng hẳn là cúi ánh mắt xuống, đối mặt với không cần thiết gì đó, nàng cũng lười xem….Nhưng là, nàng lại vẫn tiếp tục nhìn nó.
Đôi mắt xưa nay bình tĩnh vô ba lần đầu nổi lên một chút nghi hoặc, có lẽ, còn trộn lẫn với một chút tò mò.
Lần đầu tiên mặt nàng nhìn người lại có nhiều biểu tình như vậy, một chút nhíu mày, một chút cắn răng, trong mắt hàm chứa một chút thủy quang…… Nó muốn khóc sao?
“Kháo! Này rốt cuộc là làm sao a?”
Nó không khóc, ngược lại nghiến răng nghiến lợi nhìn bốn phía, sau đó nàng nghe được càng nhiều tiếng bước chân tới gần, trong chốc lát, nó cũng phát hiện, nàng nhìn thấy nó trở nên khẩn trương.
Những người đó đang đuổi theo nó sao?
Nó bắt đầu di chuyển về phương hướng của nàng, nàng vẫn bất động, lẳng lặng nhìn nó, bước chân của đám người kia càng tới gần, nàng liền cảm giác được tinh thần của nó càng buộc chặt.
Sau đó, nó đập đến tay nàng.
Nàng không hé răng, ngay cả mày cũng không mặt nhăn, nhưng thật ra nó vẻ mặt bi thống (bi quan+thống khổ) ngửa đầu nhắm mắt…… Giống như mau khóc đi ra.
“Ngươi đập đến ta.” Nghe được thanh âm chính mình, nàng mới phát giác ra tiếng chính mình, nàng không khỏi kinh ngạc, lập tức nghe đến tiếng kinh hô của nó.
“Oa…… Ma nha!”
Không chút nào ngoài ý muốn nghe được tiếng kêu sợ hãi, vẻ mặt của nàng vẫn là lãnh đạm, không dậy nổi một tia gợn sóng, mặt không chút thay đổi nhìn nó bay nhanh nhảy dựng lên, lưng kề sát tường, vẻ mặt hoảng sợ dẩu môi trừng mắt nàng.
Tử Nguyệt nhẹ kêu đưa tới người lùng bắt nó, vài người cầm đèn lồng chạy đến miệng ngõ nhỏ, ngọn đèn chiếu sáng ngõ nhỏ âm u, ánh sáng đột nhiên tới làm cho nó chói mắt đến hí mắt.
Nhưng mà, cho dù ánh mắt đau đớn, nhưng Tử Nguyệt vẫn là nhanh trừng mắt mặt ma ở trước, sau đó…… Một đôi mắt chậm rãi trợn tròn.
Con ma này…… Là con lai sao?
Ngũ quan của nàng sâu hơn so với người Đông Phương, làn da cũng trắng hơn so với người Đông Phương, lại có một đôi mắt màu ngọc lục bảo, tóc dài đen đáy thẳng tắp đi xuống, hơn nữa…… Bộ dạng cũng không tệ lắm.
Không phải mỹ nhân làm cho người ta kinh diễm —– mà nói, Tử lão đại đối với tiêu chuẩn mỹ nữ còn rất khắc nghiệt, không có biện pháp, lão mẹ qua đời là cái mỹ nhân, lão tỷ bạo lực lại là hé ra mặt tình phụ, hơn nữa khách hàng của nó, mười người cũng có tám người là mỹ nữ, sau đó, bộ dạng Nguyệt Nhi lại yêu nghiệt như vậy, trái lại, con ma này tuy rằng là con lai, so với khuôn mặt hiện tại của chính mình, thật đúng là bình thường a!
Tử lão đại không hiểu đắc chí đứng lên, tuy rằng là chỉ là con gà yếu ớt (kĩ nữ trong mắt Tử Nguyệt là gà T.T), nhưng mà khuôn mặt này của Nguyệt Nhi thật đúng là đẹp mắt nha!
Tử Nguyệt tự kỷ sờ sờ mặt, đầu ngu ngốc hoàn toàn không tự hỏi đến bây giờ là tình hình gì, nhưng bảo tiêu trong kĩ viện quán cũng không cho phép mình bỏ qua nó.
“Tiểu tử, tìm được ngươi rồi! Lão Tử xem ngươi còn có thể chạy!” Một gã đại hán mặt ngang cắn răng vuốt cái gáy của mình. “Dám đạp đầu Lão Tử, cẩu nương, xem Lão Tử giáo huấn ngươi như thế nào!”
Bọn họ hoàn toàn không nhìn nữ nhân sáng sủa ngồi trong một góc, nàng cũng gục đầu xuống, há mồm tiếp tục cắn thịt khô cứng trong tay, bảo tiêu đuổi theo cũng không chú ý tới ánh mắt của nàng khác hẳn với người dân bình thường.
Ách…… Xong đời!
Tử Nguyệt sáng tỏ chính mình gặp phải khốn cảnh, phía sau là ngõ cụt, nó cũng không nghĩ đến chính mình có thể tránh được ba gã đại hán tráng kiện giống gấu kia, lại nhìn đến tên kia bị chính dùng bình hoa đập vào đầu mà hôn mê, thấy bộ dáng hắn âm ngoan trừng mắt chính mình, Tử lão đại biết nếu chính mình bị bắt lại nhất định sẽ chết.
Cái này làm sao bây giờ?
Nhìn bọn họ từng bước tới gần, Tử Nguyệt cúi đầu nhìn cổ tay mảnh khảnh của chính mình, xem ra chỉ có thể buông tay đầu hàng thôi!
Cắn răng, hắn ngẩng đầu, hốc mắt nhanh chóng rưng rưng, thân mình gầy yếu không ngừng phát run. “Không cần…… Van cầu các ngươi buông tha ta…… Ta theo các ngươi trở về…… Không cần đánh ta……” Tử Nguyệt a Tử Nguyệt, ngươi liền rưng rưng bày ra bộ dáng mèo khóc chuột đi!
Co rúm vai, nó yếu đuối đi hướng bảo tiêu.
Thấy nó khuất phục, bảo tiêu hừ lạnh. “Tính ngươi thức thời!”
Ở khi Tử Nguyệt đến gần, hắn thô lỗ bắt lấy cánh tay Tử Nguyệt, ai ngờ Tử Nguyệt lại chính mình bắt lấy cổ tay hắn, bảo tiêu sửng sốt, lập tức một cỗ đau đớn làm cho hắn khóc thét một tiếng, đau đến hắn khom người xuống.
Tử Nguyệt nhanh chóng nhấc chân, mau ngoan chuẩn (ngoan trong ngoan độc, chuẩn trong chuẩn xác), không lưu tình chút nào sử ra lực lượng lớn nhất hướng hạ khố bảo tiêu công kích.
Hừ, nó là nhu nhược vô lực, nhưng mà chỉ cần không chế trụ huyệt đạo, vẫn là sẽ làm cho người đau.
“Oa……” Bảo tiêu ngã xuống đất, đau khổ ôm hạ thể.
Đột nhiên tới biến hóa làm cho hai gã bảo tiêu ngốc lăng, thừa dịp thời điểm bọn họ ngây người, Tử Nguyệt bắt được khe hở, thừa cơ muốn chạy ra ngõ nhỏ.
Nhưng hai chân nó sớm vô lực, hơn nữa vừa mới một đá đã làm nó hao phí toàn bộ khí lực, mới chạy không vài bước, hai gã bảo tiêu hoàn hồn, nhanh chóng đuổi theo.
“Đồ kĩ nữ thúi!” Đối phương bắt lấy quần áo của nó, đưa nó dùng sức sau này đá.
“A!” Tử Nguyệt chật vật đánh lên tường, nó thét lớn một tiếng, thân thể gầy yếu lui xuống, chịu đựng phía sau lưng đau.
“Mẹ ngươi dám đá Lão Tử! Muốn chết!” Đại hán bị công kích hạ thể tức giận đến đứng lên, nhấc chân hướng trên người nó đá.
Tử Nguyệt ôm lấy đầu, quen thuộc bảo vệ thân thể, chuẩn bị nghênh đón đau đớn.
“A a a –”
Chất lỏng ấm áp đột nhiên phun đến trên người nó, sau đó là tiếng kêu thảm thiết, lập tức là mùi máu tươi nồng đậm.
Nó nghi hoặc ngẩng đầu, đã thấy nam nhân nằm trên đất, đùi phải của hắn đã bị đứt đìa, máu tươi không ngừng phun ra, hai gã bảo tiêu khác cũng đứng ở một bên.
Trong nháy mắt Tử Nguyệt nhìn đến một đôi chân đứng ở trước người, nó chậm rãi giơ lên đầu.
Lúc này mặt trăng bị mây đen che khuất cũng lặng lẽ mặt mày rạng rỡ, chiếu rọi lên một thân ảnh đỏ tươi.
Da thịt tuyết trắng, hé ra mắt ngọc lục bảo lạnh như băng, cánh môi nhợt nhạt không có một tia thâm trầm, ngũ quan hờ hững không hiện một tia cảm xúc, tóc thẳng cơ hồ là rủ xuống đất, quần áo hồng phấn theo gió nhẹ bay, ngón tay mang theo một mang theo một thanh lưỡi bạc trắng gần như trong suốt
Hai gã bảo tiêu nhìn đôi mắt khác hẳn với những người thường, lại nhìn đến ngũ quan hiếm thấy, sợ tới mức lui ra sau. “Ma, ma……”
Bọn họ xem liếc mắt một cái, bất chấp bạn mình gãy chân khóc thét, sợ tới mức xoay người bỏ chạy.
Đại hán gãy chân cũng nhìn đến bộ dáng kỳ lạ của nữ nhân, hơn nữa đau đớn vì gãy chân, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cứng rắn mà ngất đi.
Không để ý tới bọn họ, nàng cúi đầu nhìn về phía Tử Nguyệt, tựa hồ không hiểu chính mình vì sao cứu nó, nhìn đến nó ôm lấy đầu, khuôn mặt kia cũng không gặp một chút sợ hãi, nàng còn nghe được nó cúi đầu lên tiếng mắng.
“╳! Lần này chết chắc rồi, gà yếu ớt…… Ta hận ngươi!”
Nàng không hiểu nó đang mắng cái gì, chính là khi nhìn đến chân đại hán muốn đá đến nó, tay nàng liền động, tự động đứng ở trước người nó, bảo vệ nó.
Tử Nguyệt ánh mắt dại ra, si ngốc mở lớn miệng, giống cái đứa ngốc lăng lăng nhìn nàng.
Trời, trời ơi! Rất, rất, rất đẹp trai nga! (Tg: Phun ra máu tươi, ngất)
Tâm của nó toát ra vô số bong bóng tình yêu, kháo! Nó muốn thu hồi lời nói mới vừa rồi, nàng làm sao bình thường?
Nó vẫn là lần đầu tiên nhìn đến nữ nhân đẹp trai như vậy, ngực thẳng thắn đập thật mạnh.
Nghĩ đến hắn là bị tướng mạo dọa của nàng, nàng thu hồi ánh mắt, mặt trắng nõn vẫn đang lãnh đạm, chỗ nghỉ ngơi yên tĩnh đã bị phá hư, nàng tính đến địa phương yên tĩnh khác.
Đang chuẩn bị rời đi, chân của nàng lại bị ôm lấy, nàng giật mình, cúi đầu chống lại khuôn mặt hé ra tươi cười lấy lòng.
Tử Nguyệt đối nàng cười, kỳ thật nó là muốn khóc, ôm đùi nữ nhân, này vẫn là Tử lão đại sao? Nhưng, nhưng là…… ╳! Chân nó mềm nhũn, đứng không lên nha!
“Ách…… Cám ơn ngươi đã cứu ta.” Nó cười, đem chân của nàng ôm càng nhanh, quyết định chết cũng không buông nàng rời đi, nhìn ánh mắt của nàng lòe lòe tỏa sáng. “Ta gọi là Tử Nguyệt, bảo ta Nguyệt Nhi là được rồi, còn ngươi? Tên gọi là gì?”
Theo dõi nó tươi cười, nàng hơi hơi nghi hoặc. “Ngươi không sợ ta?” Nhưng nó vừa mới không phải rất sợ sao?
“Có cái gì phải sợ……” Ách, Tử lão đại cuối cùng nhớ tới chính mình vừa mới không lễ phép gọi người ta là ma, cái này cười đến xấu hổ.
“Ách…… Vừa mới…… Ta không phải cố ý, nơi này quá tối, không cẩn thận nhìn đến ánh mắt của ngươi, ta liền hiểu lầm.” Nó Tử lão đại trời không sợ, đất không sợ, trừ bỏ lão tỷ bạo lực ra, chỉ sợ……cái thứ kia.
Nhưng là, đây là có nguyên nhân — thời điểm hắn tám tuổi cả nhà đang đến công viên giải trí, lão tỷ kéo nó vào ngôi nhà ma, vốn hai người dắt tay nhau, sau lại không biết vì sao chỉ còn mình nó, kết quả nó chính mình ở ngôi nhà ma đợi hơn một giờ, rồi khóc đến làm cho nhân viên khiêng đi ra ngoài, từ nay về sau sau tâm linh nó vẫn còn có bóng ma.
“Thật có lỗi, ngươi đừng tức giận.” Gãi gãi mũi, Tử Nguyệt vẻ mặt ngượng ngùng, chỉ sợ nàng hiểu lầm, tức giận lỗ mãng nó.
Không được! Nó muốn cuốn lấy nàng!
Vì sao? Bởi vì…… Nàng rất đẹp trai nga! Rống! Ngực thẳng thắn nhảy, đóa hoa trong tâm Tử lão đại từ từ hé mở, tâm linh nho nhỏ của mãnh nữ ngây thơ sắp nổ tung.
Nó, luyến, ái! (Tử lão đại nhà ta đã biết yêu =]])
“Ngươi còn chưa nói tên của ngươi.” Không thèm để ý người ta mặt lạnh, Tử Nguyệt tiếp tục da mặt dày ôm đùi cười hỏi.
Thấy nó chờ mong nhìn nàng, chờ đợi nàng mở miệng, đôi ngươi ngọc lục bảo không khỏi nổi lên nghi hoặc, nó không chỉ không sợ nàng, thậm chí còn hướng nàng xin lỗi, người này thật là kỳ quái!
Hơn nữa, biết nàng tên gì làm cái gì? Nàng không nghĩ đến cùng nó sẽ có bất kỳ cái gì quan hệ nữa, cứu nó đã là ngoài ý muốn, xem như đó là hành động hiếm thấy của nàng.
“Thạch Quân.” Nhưng là, nàng lại mở miệng, trong lòng không khỏi nổi lên kinh ngạc, nhưng làm cho nàng càng kinh ngạc là…… “Bọn họ đều bảo ta A Cửu.”
Nàng ở trong sư huynh muội đứng hàng thứ chín, chỉ có người quen biết nàng mới kêu nàng A Cửu, nhưng là, nàng lại nói cho nó nghe.
Thạch Quân vì hành động chính mình nghi hoặc, chính là khuôn mặt trắng nõn lại vẫn là một bộ thanh lãnh, chỉ có trong lòng lặng lẽ tạo nên một tia sóng gợn.
Bọn họ? Hẳn là chỉ người nhà của nàng đi? Được đến trả lời, Tử Nguyệt vui vẻ cực kỳ, mắt phượng xinh đẹp cười loan.
“Ta đây gọi nàng Tiểu Cửu.” Nó mới không cần cùng những người khác giống nhau đâu!
Đối hắn xưng hô vô cùng thân thiết, nàng không có gì đáp lại, hướng đến đôi ngươi màu lục bảo thanh lãnh lại hơi hơi chấn động, theo dõi hắn đẹp mặt tươi cười, nàng dời mắt.
“Buông ra.” thanh âm của nàng vẫn là lãnh đạm, không chứa chút cảm xúc.
“Nga!” Có điểm khí lực, Tử Nguyệt buông tay ra, chân có điểm như nhũn ra đứng lên, đứng ở bên người nàng, vừa mới cao hơn nàng nửa cái đầu —— phát hiện này làm cho Tử lão đại rất cảm động, hoàn hảo không so với Tiểu Cửu thấp, bằng không nó thực sự không cần sống! May mắn Nguyệt Nhi này mới mười tám tuổi, còn có cơ hội cao nữa.
Tử Nguyệt vuốt ngực an ủi, quyết định rèn luyện tốt thân thể này, mãnh nữ nó không dám trông cậy vào, nhưng ít nhất muốn thoát ly thân thể yếu ớt này!
“Ai, Tiểu Cửu nàng muốn đi đâu nha?” Phát hiện thân ái tiểu Quân Quân phải rời khỏi, Tử Nguyệt chạy nhanh bắt lấy ống tay áo của nàng, mở to mắt đẹp, giống con chó nhỏ xem xét nàng.
Thạch Quân cúi con người nhìn bị tay áo bị nắm lấy, nàng có thể dễ dàng tránh đi, nhưng nàng không có, không có phòng bị mặc nó bắt lấy.
Mi thanh nhã không thể nhận ra nhẹ khép, nàng không thể lý giải, lại nhìn bộ dáng của nó đáng thương hề hề, mắt phượng hẹp dài tựa hồ ẩn ẩn hiện lên một tầng thủy quang.
“Ta với ngươi cùng nhau đi được không?” Tử Nguyệt bày ra tư thái đáng thương, biết bộ dáng yêu nghiệt của Nguyệt Nhi thực thích hợp loại vẻ mặt này. Nếu muốn quấn người, đương nhiên phải trang đến thật đáng thương nha! “Bằng không ta sợ bọn họ lại sẽ đến bắt ta.”
Ngắm chết ngất lão huynh ở một bên liếc mắt một cái, Tử Nguyệt hợp thời run lên một chút, kỳ thật nó rất muốn đạp gã vài cái, bất quá gã đã mất máu nhiều như vậy, muốn làm không tốt người này sống không được, nó liền đại nhân đại lượng quên đi.
“Cầu ngươi, không cần bỏ lại ta một người.” Vẻ mặt đau khổ, Tử Nguyệt cố gắng tiết ra giọt nước mắt, về phần khí khái nữ nhân của nó, khư! Theo đuổi lão bà muốn nữ nhân khí khái cái gì? Đương nhiên là đem người bắt đến tay mới là quan trọng!
Đây chính là tổ huấn Tử gia, theo đuổi lão bà phải mau ngoan chuẩn, cộng thêm không biết xấu hổ. (Lêu, da mặt dày =]])
Theo dõi nước mắt ở khóe mắt nó, Thạch Quân vẫn không nói một câu, chính là nhìn nó, tựa hồ tò mò hắn còn có chiêu thức nào mới nữa.
Gặp Tiểu Cửu thân ái vẫn là không nói lời nào, hắn quyết định sử xuất đại tuyệt chiêu không biết xấu hổ, ôm lấy nàng cầu xin nói: “Tiểu Cửu…… Cầu xin nàng!” Nga, thơm quá hảo mềm, ngao ô…… Thật thỏa mãn.
Sau đó, người không biết xấu hổ lại bị đánh lên tường, hơn nữa chỗ bị đụng trúng cũng bị thương rất nặng, đau đến người nào đó khóe miệng nhe răng, khuôn mặt tuấn tú mặt xinh đẹp nhăn thành một đoàn.
Quả nhiên, đậu hủ ăn quá nhiều là phải trả ra cái giá lớn.
|