Chương 3 : Cuối cùng, Tử Nguyệt có hay không quấn lên người không?
Này…… Tính quấn lên một nửa đi?
Tử Nguyệt nhịn xuống hai chân đau đớn, không thể vứt bỏ chí khí của nữ nhân, cho dù hai chân sớm đau đến đi không nổi nữa, nó vẫn là cắn răng nhịn đau, từng bước một chậm rãi đi tới.
Phía trước, thân ảnh màu hồng phấn, phiêu nhiên như tự, không giống cho cước bộ chậm rãi của hắn, Thạch Quân đi lại nhẹ nhàng, mũi chân như không chạm đất, cùng Tử Nguyệt duy trì khoảng cách không xa không gần.
Nàng không để ý tới nó, lại không thể bỏ rơi nó, mặc nó đi theo phía sau, mặc kệ nó làm sao bắt chuyện cùng nàng, nàng chính là không để ý không đáp lại, đây chính là một nửa nguyên nhân mà nó quấn lên người nàng.
Nhưng mà Tử Nguyệt cũng hiểu được, Tiểu Cửu thân ái nếu muốn bỏ rơi nó, nó hẳn là có theo cũng không kịp, chuyện xảy ra trong ngõ nhỏ, nó đã biết thân thủ Tiểu Cửu bất phàm.
Chậc chậc, không nghĩ tới cái đại hiệp trong võ hiệp tiểu thuyết đi tới đi lui lại bị nó gặp trúng, nhưng mà lại là nữ hiệp võ nghệ cao cường, hơn nữa là cái con lai. Là nói, nó đã mặc thành bộ dáng yêu nghiệt này, hỗn huyết nữ hiệp(*) cũng không tính là cái gì.
(*) tức là con lai
Tử Nguyệt liếm liếm môi khô, nó đã theo nàng hai ngày, sớm thì đã ra khỏi thành, người trong kĩ viện quán cũng không đuổi theo, không biết là hết hy vọng, hay là tìm không thấy nó?
Hẳn là cái nguyên nhân thứ hai, hai ngày qua, nó cũng chưa nhìn đến nửa cái bóng người, Tiểu Cửu đều chọn đường mòn hẻo lánh đi, lúc này, bọn họ bước đi trong rừng cây hoang vắng không bóng người.
Chuyên chọn đường nhỏ hoang vắng đi, tránh đụng mặt với người đi đường, hẳn là bởi vì diện mạo của nàng đi? Tử Nguyệt nghĩ đến khi ba cái bảo tiêu nhìn đến Tiểu Cửu vẻ mặt trở nên sợ hãi, xem ra con lai ở chỗ này tựa hồ rất ít gặp, hơn nữa đôi mắt màu ngọc bích của Tiểu Cửu, nó xem đến xinh đẹp giống như thủy tinh, nhưng mà nó đã xem nhiều rồi, không thấy kỳ quái chút nào, về phần những người ở nơi này thì rất khó nói.
Bị e ngại, bị nói là ma, thần sắc Tiểu Cửu không thay đổi, ngược lại là phát hiện nó không sợ nàng, làm cho nàng nghi hoặc, nó có thể tưởng tượng nàng trước kia trải qua qua cái gì.
Là nói, lấy thân thủ Tiểu Cửu, cho dù nàng hướng đến địa phương người ở mà đi, muốn không bị người phát hiện hẳn là cũng không phải việc khó; Cho nên a, mấu chốt nguyên nhân chính là bởi vì nó.
Bởi vì nó theo đuôi, cho nên nàng liền cùng nó chậm rãi đi, tuy rằng không để ý tới nó, nhưng là, cũng không bỏ rơi nó.
Tiểu Cửu của nó thật là người tốt, nhưng mà…… Có thể hay không tốt thêm một chút? Nó đã sắp đi không nổi.
Tử Nguyệt cúi đầu, nâng lên bước chân nặng nề như áo giáp sắt, chân nó đi đến đều run lên, lại càng không nói đến hai chân có bao nhiêu đau.
Mỗi bước đi đều rất nặng, ngay từ đầu, nó còn có khí lực nói chuyện, cho dù nàng không để ý tới, nó còn có thể tự thưởng thức bản thân (tự kỷ - ing), có thể đi đến cuối cùng, không cần nói nói chuyện, nó ngay cả khí lực nuốt nước miếng cũng không có.
Hơn nữa…… Vuốt bụng, trống rỗng nga! Nó đã hai ngày chưa ăn rồi.
Vừa đói lại mệt…… Nàng cũng không mệt sao? Hơn nữa cũng không cần ăn cái gì sao?
Tử Nguyệt cảm thấy trước mắt một mảnh màu đen, nó mau hôn mê……
Bóng người phía trước đột nhiên dừng lại, Tử Nguyệt nghe được tiếng nước, vừa nhấc đầu, bên trái có một dòng nước suối trong suốt ngay phía trước.
Thạch Quân tìm tảng đá ngồi xuống, vẻ mặt vẫn đang lãnh đạm, nàng không nhìn nó, chẳng qua là chớp mắt.
Nàng tuy rằng không nói chuyện, nhưng mà Tử Nguyệt lại cảm thấy nàng dừng lại là vì nó, không nhìn hắn nhất định là bởi vì thẹn thùng, nga…… Tiểu Cửu của nó thật đáng yêu. (Tự mình đa tình =]])
Tử Nguyệt cảm động đến không được, nháy mắt đôi mắt phượng ngập nước thẳng thắn xem xét Thạch Quân, nếu không phải sợ bị đá bay, nó muốn ôm lấy thân nàng.
Nhưng mà thân thể hiện tại của hắn rất yếu ớt, đá đánh không nổi, bụng đói kêu lên, không khí lực, miệng cũng khát, chân cũng rất mỏi……
Nhìn chằm chằm dòng suối phía trước, Tử Nguyệt cảm động vội chạy đi qua, cũng không quan tâm đến nước có sạch sẽ, liền uống mấy ngụm, hất lên mặt một chút, thoải mái ngồi dưới đất, cởi lấy hài ra.
Quả nhiên, nổi bọt nước! (Đi nhiều quá nên chân nổi bọt nước, thông thường người da mỏng hay ít vận động tay chân sẽ như vậy, or mấy người mang giày cao gót, mà sau khi nước bể ra, hoặc lành lại, thì sẽ để lại sẹo, hay vết chai, còn hay gọi là mụn nước thì phải???)
Tử Nguyệt thở dài, không thể không nói Nguyệt Nhi này thật đúng là nuông chiều từ bé, khó trách lão gà mái chết cũng không thả nó rời đi, xem trắng nõn không tỳ vết da thịt này, cũng biết lão gà mái ở trên người Nguyệt Nhi bỏ ra bao nhiêu tiền.
Tay múc lên nước, nó tẩy rửa chân một chút, bọt nước sưng đỏ đụng tới nước, truyền đến từng trận đau đớn, mệt mỏi hai chân cũng theo mà biến thành bủn rủn, nó duỗi thẳng chân, vô lực nằm ở trên cỏ, xác định chính mình hoàn toàn không khí lực, quan trọng nhất là bụng nó rất đói.
Ôm cái bụng đói, nó quay đầu xem suối nước, chẳng lẽ muốn hắn uống nước uống đến no bụng sao?
Oa? Mắt phượng đột nhiên trừng thẳng, nó nhìn đến trong sông có cái gì, “Cá? Có cá nha!” Trời ơi, nó có hay không nhìn lầm?
Tử Nguyệt nâng người dậy, sợ chính mình đói quá sinh ra ảo giác, nó bình tĩnh nhìn dòng suối nhỏ, xác định thực sự có cá, tuy rằng không lớn, nhưng cũng là cá.
Nó cảm động đến mau phun lệ. “Tiểu Cửu, có cá nha!” Nó hưng phấn mà nói, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng cá nhỏ bơi qua bơi lại.
Đối mặt hưng phấn của nó, thái độ Thạch Quân vẫn là đạm mạc, chính là đôi ngươi ngọc lục bảo lại nhìn nó, trong đầu có nghi hoặc tìm tòi nghiên cứu.
Nàng làm cho nó đi theo phía sau, rõ ràng có thể dễ dàng bỏ rơi nó, nhưng nàng không có, nói không nên nguyên nhân gì cả, nàng khiến nó đi theo nàng.
Hai ngày này, nàng rất ít dừng lại cước bộ, trừ bỏ ban đêm nghỉ ngơi, tỉnh lại chính là hành tẩu, đi bộ như vậy, không phải người thường chịu được, huống chi là yếu đến không chịu nổi như nó.
Nhưng là, nó lại vẫn kiên trì đi theo phía sau, không có một tia kháng nghị hoặc cầu xin, cũng không có buông tha, xem ra thể lực của nó đã đến cực hạn, nhưng là, nó vẫn là trầm mặc theo.
Điều này làm cho nàng kinh ngạc, không biết nó vì cái gì chấp nhất theo nàng như thế, chỉ cảm thấy người này thật là kỳ quái, không chỉ không sợ nàng, lại nói rất nhiều.
Mặc dù sau đó, nó mệt đến ngay cả nói cũng không có khí lực nói, nhưng là hiện tại, mới nghỉ ngơi một chút, lời nói của nó lại tới nữa.
Nàng xem Tử Nguyệt kéo lên ống quần cố định một chỗ, lại cởi ngoại sam, nửa người trên trần trụi, màu da của nó thực trắng, tứ chi lộ ra thiếu niên tinh tế, ánh mặt trời dừng ở trong ngực, nhu nhuận không thấy vân da tráng kiện, cũng là thuộc loại mĩ ôn nhã.
“Tiểu Cửu, nàng chờ, ta bắt cá cho nàng ăn” Tử Nguyệt quay đầu, hướng nàng lộ ra tươi cười, mắt phượng chớp chớp, tươi cười tuấn tú mê người mà chói mắt.
Mâu hơi co lại, người sáng lạn mà vô phòng bị cười. Lần đầu tiên có người đối nàng cười như thế, nàng không khỏi giật mình lên.
Cho dù hai chân vô lực, bất quá nhìn đến có cá, khí lực Tử Nguyệt tràn đầy, khởi động chân mềm nhũn, nó bước vào dòng suối nhỏ, khom người cúi đầu, nhắm ngay cá đang bơi lội, hai tay nhắm ngay một bắt –
Kháo, không bắt đến. (Ta đã hỏi một người bạn tên sì líp bên TLST kháo là gì, nàng ý bảo là câu chửi thề của người TQ, dịch ra là đụ má mày =]])
Trừng mắt cá trượt ra khỏi tay, nó không tin, lại bắt, giống nhau thất bại, vài lần vồ hụt sau, Tử lão tỷ nổi giận.
“Cá chết tiệt, Lão Tỷ ta đấu với ngươi!” Mở ra bàn tay, nó hướng thẳng tới cá trước mặt, hai tay vững vàng bắt lấy thân cá trơn trượt, “Ha ha, Lão Tỷ ta cũng không tin bắt…… Oa!”
Cái gọi là vui quá hóa buồn chính là như vậy, cá trong tay dùng sức giãy dụa, đột nhiên nhảy ra trong lòng bàn tay, Tử Nguyệt chạy nhanh đi phía trước muốn bắt lại, dưới chân lại dẫm đến rêu xanh trong suối, cả người vồ vào trong sông.
“Shit!” Tử Nguyệt theo trong nước bò lên, lau đi bọt nước trên mặt, quần dưới thân ẩm ướt, cá cũng chạy.
Kháo, có hay không xui xẻo như thế!
Nó trừng mắt, hơn nữa nhìn đến mấy con cá còn tại bơi bên người hắn, cảm giác giống ở cười nhạo nó, tức giận lên. “Lão Tỷ ta cũng không tin……”
Nó nói còn chưa xong, một tay áo đỏ đột nhiên rơi vào dòng suối, lại nhanh chóng vừa kéo, có vài con cá bay ra không trung, ba ba ba rớt ở trên cỏ.
Tử Nguyệt liền đứng ở bên bờ, tay phải đặt xuống lại, số cá ở trên cỏ giãy dụa nhảy bắn lên, mặt nàng không chút thay đổi nhìn Tử Nguyệt.
Tử Nguyệt lăng lăng trừng mắt trên cá cỏ, lại ngẩng đầu nhìn hướng Thạch Quân, tay phải vuốt ngực, khuôn mặt tuấn tú rối rắm.
Làm sao đây? Nó có loại cảm giác bị thương……(=]])
Nó bắt cả buổi, ngay cả một cái cũng không bắt đến, còn thành chó rơi xuống nước, kết quả người ta lấy miếng vải hất một chút, cá liền toàn bộ lên bờ.
Nữ nhân tâm của nó, tự tôn của nó…… Sau khi xuyên qua ở nơi này, toàn bộ liền biến mất?
“Ngươi không vui?” Nó không phải muốn ăn cá sao? Hiện tại cá ở trên bờ, vì sao nó không vui? Thạch Quân không hiểu, nàng nghĩ đến nó sẽ đối nàng cười. (=]])
Cúi đầu nhìn cá dưới đất, nếu nó không vui, vậy thì những con cá cũng không cần thiết! Nàng cử tay áo, chuẩn bị đem cá quăng xuống suối.
Khó được Tiểu Cửu mở miệng nói chuyện, Tử Nguyệt kinh ngạc một chút, lập tức thu thập tâm bị thương (tổn thương ý), vui vẻ mở ra tươi cười. “Không có, ta nào có không vui?”
Phải không? Thạch Quân dừng lại động tác, nâng mâu nhìn nó, đôi mâu u lãnh trong suốt không tỳ vết, sạch sẽ không có một tia tạp chất.
Bị như vậy xem, Tử Nguyệt có loại cảm giác không chỗ nào che giấu, nó không khỏi chột dạ một chút, sờ sờ cái mũi, thẹn thùng thừa nhận.
“Ta chỉ là có điểm uể oải mà thôi.” Ai, nữ nhân bị tổn thương lòng tự tôn nặng a!
Uể oải? Vì cái gì?
Thạch Quân không có hỏi ra miệng, Tử Nguyệt lại nhìn ra nghi hoặc trong mắt nàng, nó không khỏi nở nụ cười, uể oải trong lòng đột nhiên biến mất.
“Tiểu Cửu, nàng thật đáng yêu.” Thoạt nhìn lạnh băng băng, khó tiếp cận, nhưng kỳ thật Tiểu Cửu của nó đơn thuần giống như cái tiểu cô nương.
Đáng yêu? Con ngươi màu lục bảo lẩn tránh, nàng lần đầu tiên nghe thấy có người nói nàng như thế, nhìn chằm chằm khuôn mặt cười meo meo kia, Thạch Quân lại cảm thấy người này rất quái lạ.
Nhưng là…… Nàng cũng không bài xích. (Ghét bỏ)
Tử Nguyệt đi lên bờ, khom người tùy tiện đem nước ở quần vắt ra, lại nói: “Nàng đói bụng đi? Ta đi tìm nhánh cây, nhóm lửa nướng cá cho nàng ăn.”
Nhìn hai chân nó phát run, nó rõ ràng đi còn không nổi, còn có thể tìm nhánh cây? Thạch Quân không hiểu nó suy nghĩ cái gì, hơn nữa nàng cũng không đói. Nàng rất ít cảm thấy đói, khi tự mình một người, một ngày một cơm, hoặc là hai ngày một cơm, đối nàng mà nói thực bình thường. (TiểuMT: Woa, cái này gọi là super girl rồi =]])
Nàng biết nó rất đói bụng, khi đi đường, nàng vẫn nghe được cái bụng hắn truyền đến tiếng kêu, bất quá lương khô trên người nàng đã hết, đến thành kế tiếp ít nhất còn phải đi một ngày, nàng không nghĩ đến lấy thân thể yếu ớt như nó có thể chống đỡ một ngày.
Chiếu theo trí nhớ, nàng nhớ rõ trong rừng cây này có một con suối, khi mặt trời đi xuống liền đến được dòng suối, quả nhiên dưới nước có cá.
Có cá ăn, nó sẽ có thể lực đi?
“Tử Nguyệt.”
“Ừ?” Nó ngẩng đầu, bọt nước trong suốt theo sợi tóc đi xuống chảy tới khuôn mặt, ánh chiều tà vừa xuống, tươi cười của hắn thực chói mắt.
Rõ ràng mỏi mệt không chịu nổi, nó lại vẫn cười, người kỳ quái!
Nhưng mà…… Tươi cười của nó xem cũng rất đẹp.
|