Yêu Mẹ Hắc Đạo Của Ta
|
|
GIỚI THIỆU TÁC PHẨM Yêu mẹ hắc đạo của ta Tác giả : Hồ Ly Đại Quân Thể loại : Hiện đại, giả incest Tình trạng bản raw : đã hoàn (83 chương) Tình trạng Edit: còn lâu...... (thường thì 2-3 chương một tuần ) Editor: Thithi Giới thiệu nhân vật Tùng Lâm, nữ, 17t. Bái Vũ Vi, nữ, 33t, nữ vương mặt cười. Tùng Lâm: phốc...ngươi 16 tuổi liền sinh tôi?! Bái Vũ Vi ( cười ): 16 tuổi ở cổ đại đã là mẹ vài cái con rồi. Bái Vũ Vi ( cười ): bảo bối, tôi có thể đem ngươi ăn. Tùng Lâm ( trừng ): nói gì thế ngươi, nói gì thế! Tùng Lâm : ngay cả tôi cũng ăn! Tùng Lâm : ngày hôm đó tử còn quá bất quá ! Tùng Lâm : cầm thú! Bái Vũ Vi ( xem thường ): chưa ăn. Tùng Lâm ( đắc ý ): ngoan mụ mụ, ta yêu ngươi! Nguồn truyện : bachhopfan.wordpress.com
|
|
Chương 1 : Tùng Lâm năm nay năm tuổi, hoàn toàn là một tiểu la lị , mắt to đen láy , tóc đen như mực dài thẳng tắp đến lưng nhỏ của nàng , đáng yêu phải chết. Bất quá năm tuổi nàng vẫn là một đứa nhỏ . Bình thường cái gì cũng không làm, chỉ biết y y nha nha đòi mẹ bế, mẹ cho ăn . Cái gì?! Đã năm tuổi còn để mẹ bế, mẹ đút ăn sao ? Đứa nhỏ nhà người ta năm tuổi sớm có thể tự mình làm được những việc ấy rồi . Nàng có vấn đề gì sao ? Nhược trí?! Không không không, người ta rất thông minh. Bất quá chính là có một người mẹ có thể sủng nàng lên tận trời thôi , phỏng chừng Tùng Lâm nếu kêu một câu, mẹ ta muốn sao. Nàng mẹ cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp đem ngôi sao kia hái xuống cho nàng . Mẹ của Tùng Lâm tên là Bái Vũ Vi .Chủ tịch xí nghiệp Bái thị ở thành phố A, đây là thân phận ở bạch đạo của nàng. Nhưng mà ở giới hắc đạo, nàng lại nhanh chóng biến thành thủ lĩnh hắc ban lớn nhất ở thành phố này . Lúc Tùng Lâm vừa mới một tuổi, Bái Vũ Vi kế thừa sản nghiệp của gia đình , trong thời gian hơn bốn năm, nàng đã làm cho Bái hợp hội không ngừng lớn mạnh,thành phố X,thành phố z , dần dần… Nơi nơi đều có Bái hợp phân hội. Năm tuổi , Tùng Lâm thích chơi súng, đó là khi nàng bốn tuổi cùng mẹ đi ra ngoài trong lúc vô tình thấy . Lắc lắc tay Vũ Vi , Tùng Lâm chớp chớp đoi mắt to ngập nước của nàng . “Mẹ ơi ,súng !”. “Ân? Muốn?” Bái Vũ Vi ôn nhu mỉm cười, 21 tuổi đúng là thời điểm xinh đẹp nhất của nàng , nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan hài hòa , làm cho Bái Vũ Vi thoạt nhìn càng thêm có cổ điển vị. “Ân!” Tùng Lâm chu miệng, gật đầu thật mạnh . Mang theo Tùng Lâm vào cửa hàng kia , trong lòng Bái Vũ Vi thật vui vẻ , Tùng Lâm nên cầm lấy súng, làm cho chính mình mạnh mẽ hơn . Trong tiệm thật thanh tĩnh, một khách quen cũng không, lão bản phỏng chừng cũng nhàn rỗi , đang ngồi ở trong quầy tính tiền “bùm bùm” gõ bàn phím. Nghe thấy tiếng giày cao gót càng ngày càng gần , lão bản ngẩng đầu lên, liếc qua một cái , rốt cuộc là không cách nào thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn màn hình máy tính nữa . Ta đã có một ngày rất đẹp ! Thật đẹp! Lão bản là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, tai to mặt lớn, bụng bia, nên có hắn cơ hồ đều có. “Tiểu thư muốn loại súng gì ? Chỗ chúng tôi loại nào cũng có, cho dù không có loại ngài cần , ngài lưu lai số điện thoại, khi nào có hàng ta cho người đưa qua cho ngài.” Lão bản ân cần giới thiệu . Bái Vũ Vi nhìn chung quanh tiệm một vòng trong , từ súng lục đến súng trường cái gì cần có đều có, rất đầy đủ . Đối với lão bản kia cười nhẹ, Bái Vũ Vi xoay người đối với Tùng Lâm sủng nịch nói “Nhìn xem,thích dạng nào .” Buông tay Bái Vũ Vi ra , Tùng Lâm tiến lên hai bước, ngửa đầu nhìn đủ loại kiểu súng đang được bày trên kệ , “Oa nga ~” Tùng Lâm khoa trương cảm thán một tiếng, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn lại cùng biến sắc mặt dường như nhíu mày suy nghĩ : ,“Thiệt nhiều loại súng.”. “Nhìn nhiều hoa mắt ?” Bái Vũ Vi tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống ở bên người Tùng Lâm, sủng nịch ôm thân mình nhỏ nhắn của nàng hỏi. “Ân!” Tùng Lâm khoa trương gật đầu, theo lực đạo của Bái Vũ Vi tiến vào trong lòng nàng “Con lấy tất cả được không ?”. “Tiểu quỷ tham lam ! , vậy Lâm Lâm đi đem ngoài cửa gọi thúc thúc vào đây .”. “Ân!” Lại khoa trương gật đầu, Tùng Lâm chạy nhanh như gió ra cửa , há mồm chính là hô to “Bảo tiêu thúc thúc ngươi ở nơi nào? Ta nơi này cần ngươi!”. Tùng Lâm manh vừa kêu xong , chỉ thấy hai người mặc âu phục màu đen liền xuất hiện, nam nhân cao tới 1m85 đen mặt chạy tới chỗ Tùng Lâm, “Vâng tiểu thư !”. Hai nam nhân cung kính cúi đầu đối với nói Tùng Lâm. Chỉ tiếc Tùng Lâm chỉ cao hơn 1m10 phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy hai người cao lớn này , “Mẹ muốn mua vài thứ , các ngươi vào giúp đỡ đi.” Tùng Lâm cười vô hại, giống như thật sự chính là mẹ mua vài thứ mà thôi. “Vâng tiểu thư !” Hai cái bảo tiêu gật đầu, đi vào cửa hàng . Tùng Lâm đứng ở cửa, ngay sau đó liền thấy Bái Vũ Vi chỉ vào trên súng trên kệ nói “Mang tất cả về.”. Bái Vũ Vi nói một câu, trong lúc nhất thời mọi người đều có những tâm tư khác nhau , mà vui vẻ nhất tự nhiên chính là Tùng Lâm , ôi, thiệt nhiều súng , có thể chơi cả tháng ấy chứ ! Ngay sau đó là lão bản bốn mắt, chỉ sợ hắn lúc này cũng đã vui đến tận trời, buôn bán lớn a buôn bán lớn ! Trong lòng nghẹn khuất nhất chỉ sợ là hai vị bảo tiêu kia đi , một cửa hàng súng , ít nhất cũng trên trăm khẩu đi ? , chậm rãi chuyển.... Khi Bái Vũ Vi ra cửa thấy Tùng Lâm vẻ mặt đắc ý cười, cũng chỉ có bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự là tiểu tổ tông của Bái gia mà. “Đi thôi.” Dắt tay nhỏ bé của Tùng Lâm , Bái Vũ Vi chuẩn bị về nhà, nắng hè chói chang , vẫn là về nhà nằm thoải mái hơn . Chính là,tay lôi kéo gặp được lực cản, quay đầu nhìn lại, Tùng Lâm chính bỉu môi, làm nũng “Làm sao vậy?” Nhìn con như vậy, lại là không muốn đi rồi? “Mẹ , nóng .”. Quả nhiên.... “Vậy bây giờ chúng ta về nhà .”. “Mẹ bế ~~~” Tùng Lâm nói như vậy , cũng không tin ai có thể ngănđược ! Khóe miệng Bái Vũ Vi có chút run rẩy, tiểu tổ tông nhà nàng lại có thể mở miệng nói vậy được ? trời nóng gần 40 độ còn chưa tính, đứa nhỏ năm tuổi vóc dáng cao gần 1m10 còn mỗi ngày đòi bế . Bái Vũ Vi xoay người cười điểm điểm cái mũi nhỏ củaTùng Lâm, “Đã năm tuổi rồi còn muốn bế, da mặt dày cũng phải có giới hạn nha.” Nàng Bái Vũ Vi ở hắc đạo bạch đạo lăn lộn bốn năm, dạng người nào chưa thấy qua, đối phó một đứa nhỏ năm tuổi da lông ngắn còn không dễ dàng. Chu miệng, “Nga, vậy được rồi.” Tùng Lâm thất vọng cúi đầu, trong nháy mắt lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt thiên chân, mở miệng nói “Vậy mẹ cõng con đi !”. Che mặt.... Bái Vũ Vi cuối cùng chỉ đành gọi điện thoại kêu lái xe tới đón. Hôm nay mang theo Tùng Lâm đi ra chơi , Bái Vũ Vi rốt cục ý thức được hai điểm, một, nàng không thể tiếp tục chiều chuộng Tùng Lâm như vậy nữa , việc này đối với nàng một chút cũng không tốt , nàng đến lúc cho Tùng Lâm biết, chỗ tàn khốc trong cái xã hội này, chính là cá lớn nuốt cá bé , .Hai , tiểu tổ tông của Bái gia này da mặt thật sự là vôcùng dày !
|
Nháy mắt, Tùng Lâm đã sáu tuổi , hôm nay là sinh nhật của nàng. Bái Vũ Vi sớm xử lý xong chuyện công ty trở về nhà. Tiến vào sân, Bái Vũ Vi liền phát hiện Tùng Lâm đang vui đùa vô cùng vui vẻ , chơi cái gì đâu, trên người tiểu bảo bối nhà nàng ít nhất cũng năm khẩu súng, chính nghĩa oanh liệt bắn mãnh liệt với bảo tiêu trong nhà. Tùng Lâm tựa hồ chơi trò này không biết mệt là gì , từ khi bắt đầu thích chơi súng đến bây giờ cũng đã hai năm. Có một lần Bái Vũ Vi tâm huyết dâng trào ôm Tùng Lâm hỏi, “Trong trò chơi con đóng vai gì ?”. “Bọn họ là người xấu! Ta là nữ siêu nhân tiểu mỹ nữ cứu vớt địa cầu!” Tùng Lâm vẻ mặt tự hào nói. Được rồi, được rồi. Có thể đại đa số trẻ con đều trả lời như vậy đi, nhưng mà Bái Vũ Vi thật sự chịu không nổi , nữ siêu nhân thôi , Bái Vũ Vi có thể chấp nhận được , dù sao nữ chiến sĩ xinh đẹp ở Bái gia các nàng không phải là không có , nhưng mà sau nữ siêu nhân còn có ba chữ tiểu mỹ nữ.... Này..là di truyền đi ? Cho dù là di truyền, này các nàng tự kỷ của nàng có phải đến hơi sớm không? Bái Vũ Vi đi đến chỗ Tùng Lâm, Tùng Lâm hiện tại đang giơ súng chạy qua chạy lại , thỉnh thoảng còn nghe thấy có tiếng ‘A, a..’ vang lên, tiếng kêu thảm thiết này tự nhiên là của bảo tiêu Bái gia phát ra. Chính là Bái Vũ Vi thật sự rất muốn nói cho đám bảo tiêu này , mặc dù các ngươi là diễn trò chọc Tùng Lâm vui vẻ, nhưng tối thiểu cũng phải giả sao cho giống một tí chứ , tên nhóc Tùng Lâm kia chỉ chạy qua chạy lại chứ có bắn đâu , các ngươi đây là ở kêu thảm thiết cái gì?!
|
Chương 2 : Bên trong vườn, 7,8 bảo tiêu gặp Bái Vũ Vi chậm rãi đi tới, đều bật người dừng lại, bọn họ đang chuẩn bị vấn an Bái Vũ Vi, đã thấy Bái Vũ Vi hướng bọn họ lắc đầu ý bảo không cần.
"A! Các ngươi như thế nào không động ! Ngươi!" Tùng Lâm chỉ vào một bảo tiêu tức giận rống "Thúc thúc ngươi đã bị đạn BB* của ta đánh vô số thương , ngươi nên ngã xuống ngã xuống!" Tùng Lâm thực sinh khí, thúc thúc nhóm diễn bại hoại một chút cũng không chuyên nghiệp! ( đạn BB : là đạn bi thường dùng trong chơi đánh trận giả )
Bảo tiêu thúc thúc thực vô tội, rốt cuộc là theo ý của tiểu thư hay là tiếp tục đối với Đại tiểu thư tỏ vẻ tôn kính ? !
Đối với một màn trước mắt, Bái Vũ Vi sớm thấy nhưng không thể trách, "Lâm Lâm." Bái Vũ Vi đi đến Tùng Lâm cách đó không xa lên tiếng hô.
Tùng Lâm vừa nghe thấy âm thanh của Bái Vũ Vi liền bật người tìm phương hướng của Bái Vũ Vi, sau đó cái miệng nhỏ nhắn, hi hi ha ha chạy tới Bái Vũ Vi, vừa chạy vừa nén giận "Mẹ trở về trễ , tiểu bảo bối của ngươi chờ hảo vất vả. . ." Ôi, thực nhiều ủy khuất.
Bái Vũ Vi khóe mắt giương lên, cười rộ lên liền có một phong vị khác, nàng ngồi chồm hổm xuống, phủi những cây cỏ trên người Tùng Lâm, "Bình thường không thấy ngươi chờ vất vả như thế đấy ?" Bái Vũ Vi trêu ghẹo nói, tuy rằng nàng biết kế tiếp Tùng Lâm nói cái gì , làm những thứ gì, nhưng vẫn là nghĩ theo lời nói Tùng Lâm đi xuống đón, bởi vì lúc đó Tùng Lâm thật sự đáng yêu chết đi được.
Tùng Lâm vừa nghe xong liền cười hắc hắc, mắt híp thành một đường chỉ, hai má hiện lên lúm đồng tiền đặc biệt đáng yêu "Bởi vì hôm nay không giống bình thường ! Quà của con đâu, quà con đâu, quà con đâu ,quà con đâu, quà con đâu, quà con đâu. . ."
Cái miệng nhỏ nhắn kia vội vàng hô lên, Tùng Lâm mới chịu dừng lại, trong mắt đích ý cười nhưng vẫn cảm thấy không có ý tốt. "Nga? Đoán đi là quà gì?" Bái Vũ Vi biết rõ, Tùng Lâm lại không biết mình muốn đưa là loại quà gì? Nắm lấy tay Bái Vũ Vi, "Là súng sao, là loại súng nào?????"
Năm nay Tùng Lâm sáu tuổi nhưng lại là mê súng, hai năm nay, súng của nàng chất đầy 2 căn phòng, mà trong miệng nàng loại của súng là hỏi đến chính là kiểu dáng mà không phải loại, dù sao nàng mới sáu tuổi thôi. .
Bái Vũ Vi giúp Tùng Lâm thu thập đống đồ chơi linh tinh “ Đúng vậy là súng lục, bất quá cùng dĩ vãng không giông nhau." "Làm sao? Làm sao không giống? Mau cho con xem! !" Tùng Lâm nhảy lên nhảy xuống, lúc này trong đầu nàng chỉ nghĩ đến thứ súng lục bất đồng kia mà Bái Vũ nói , làm sao bất đồng? Là dài hay ngắn, là lớn hay nhỏ? A a, thật tò mò, muốn... xem quá. .
Đứng dậy ẩm Tùng Lâm lên tránh móng vuốt nhỏ , Bái Vũ Vi mang nàng hướng biệt thự mà đi, "Ngươi giống Đại vương lôi thôi, ngoan ngoãn tắm trước, sau đó ngoan ngoãn ăn cơm, chờ thu thập xong , ta mang ngươi xem ."
Đại Vương lôi thôi là phim hoạt hình do nữ chiến sĩ của Bái gia gần đây xem, Tùng Lâm càng thêm có vị, hơn nữa vừa nhìn thấy Bái Vũ Vi liền cằn nhằn , “ mẹhắn hảo bẩn, hảo bẩn, hảo bẩn”. Còn ghét bỏ người khác bẩn không? Bái Vũ Vi cố ý nói nàng giống Đại vương lôi thôi, xem nàng trong lòng có tư vị gì.
Quả nhiên. . .
Bái Vũ Vi nói xong, liền phát hiện tiểu tổ tông-Tùng Lâm giờ phút này đầu thấp hận không thể sát đất, không đành lòng, "Bất quá nếu ngươi ngoan ngoãn thu thập xong, mẹ vẫn thực thích ngươi nga." Bái Vũ Vi nói chuyện rất nhẹ, tận lực làm cho thanh âm của mình nghe thực vô hại. Năm nay Tùng Lâm đã sáu tuổi tiểu bằng hữu cẩn thận, yếu ớt như vậy, chọc một cái liền phiền toái.
Đột nhiên tay bị bỏ ra, Bái Vũ Vi liền thấy hai cái chân ngắn của Tùng Lâm chạy như bay hướng tới biệt thự, vừa chạy vừa hô "Ngụy nãi nãi, mau tắm rửa cho lâm lâm, tắm. . . A. . ." Trời nổi sấm, đột nhiên thân mình của Tùng Lâm ngã về phía trước tạo thành dáng chó đang ăn. Bái Vũ Vi trong lòng run lên, vừa rồi tốc độ chạy của nàng không chậm, đừng bị hủy nhan? ! Đang muốn tiến lên, Bái Vũ Vi lại thấy Tùng Lâm chậm rãi đứng dậy, "Lâm lâm, không có việc gì đi??" Bái Vũ Vi vừa nói vừa đi tới chỗ Tùng Lâm.
Đứng dậy Tùng Lâm nhìn xem chính mình toàn đất, rồi ngửa đầu nhìn lên Bái Vũ Vi ủy khuất muốn chết, mở to đôi mắt ra liền trong nháy mắt xuất hiện tầng sương "Càng ngày càng giống Đại vương lôi thôi, oa. . . ."
Khóc. . . .
Bái Vũ Vi che mặt, không nói gì. . . Tùng Văn à Tùng Văn, ngươi như thế nào liền lưu lại tiểu hài tử nóng nảy này.
Tắm rửa xong, ăn cơm xong, trời đã muốn dần dần tối sầm lại, Tùng Lâm từ Đại vương lôi thôi biến trở về nữ hài tử xinh đẹp. Bái Vũ Vi vừa định nói nghỉ một lát rồi mới đi lấy lễ vật nhưng Tùng Lâm đã hướng tới Bái Vũ Vi đang ẩn núp.
"Mẹ ! ! !" Tùng Lâm đột nhiên lớn tiếng rống, ý đồ muốn dọa dọa Bái Vũ Vi.
Nhưng này thật sự không phải thủ đoạn tốt , Bái Vũ Vi sắc mặt mệt mõi, trả lời có lệ ‘ a ’ một tiếng, ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn Tùng Lâm một cái. Tùng Lâm quyệt miệng, mất hứng, " Vì sao mẹ không sợ hãi, con dọa mẹ mà !"
" Chừng nào ngươi ở phía sau ta hô to một chút, nói không chừng ta sẽ bị ngươi làm sợ." Nàng thật sự thua tiểu tổ tông này, trên thế giới đứa nhỏ sáu tuổi đều là bộ dáng này, hay là mình thực sự sủng nàng đến choáng váng? Chạy đến phía trước dọa nàng, ngốc tử mới có thể bị Tùng Lâm làm sợ.
“Ha ha…” Tùng Lâm lơ đãng cười , ai kêu nàng da mặt dày đâu, đối với Bái Vũ Vi thì những lời này nàng hoàn toàn vào lỗ tai trái ra lỗ bên phải. "Mẹ, quà của con đâu, quà đâu, quà đâu. . ."
Lại bắt đầu . . .
Chê cái miệng nhỏ nhắn của Tùng Lâm lại, tiểu bá vương này lại học giống cái máy Bái Vũ Vi bật người ngừng lại, "Đi thôi, hiện tại đi." Nắm cái tay nhỏ bé của Tùng Lâm, Bái Vũ Vi đứng dậy hướng tới cửa phòng.
Đôi mắt ngập nước của Tùng Lâm liền hết sạch, "Chúng ta là đi ra ngoài sao? Lễ vật không có ở trong nhà sao?"
"Không ở trong nhà, mẹ đặt nó ở chỗ khác, ngay bây giờ ta sẽ đi lấy."
Ở thành phố A khu biệt thự của Bái gia xa hoa nhất, Lư Loan. Lư Loan rất được, nó sở dĩ gọi là Lư Loan vì nơi này có một khúc sông, phía đầu khúc sông phía có cây cao, mà hai bên sông có hàng cây liễu. Mùa hè đến trên cây liễu treo đầy đèn sao, nhìn thực phồn hoa, Bái Vũ Vi thực thích ở nhà của tp A, nguyên nhân chủ yếu bởi vì Tùng Lâm thực thích.
Xe dừng lại, Tùng Lâm nhăn nhó nằm không muốn đi, "Làm sao vậy lại?" Bái Vũ Vi kiên nhẫn hỏi Tùng Lâm, trên thực tế nàng đã quen . Tùng Lâm quyệt miệng, "Ăn ngon nhiều, bụng hảo no, mẹ cùng đi trong chốc lát." Thở dài, cái gọi là người đại lười, chỉ sợ sẽ là đang nói Tùng Lâm , trong chốc lát việc này hoàn toàn không điểm dừng. Mang theo Tùng Lâm đi qua hoa viên ra cửa biệt thự, hai bên đường những ngọn đèn nhấp nhánh trên cây liễu, trông rất đẹp mắt. "Vừa đến mùa hè chúng nó đều tỏa sáng, hảo hảo thích. Mẹ mau nhìn!" Lắc lắc tay của Bái Vũ Vi, Tùng Lâm vẻ mặt hưng phấn, âm thanh cũng cao lên. "Ân." Bái Vũ Vi thật sự không đành lòng dập tắt hưng phấn của Tùng Lâm, cũng chỉ có cười gật đầu nhìn xa xa mười năm không thay đổi đèn, nàng thật sự không biết cái này có gì đẹp, ai có thể kêu Tùng Lâm thích đâu. Bởi vì là mùa hè, nơi này cảnh sắc độc đáo, lại có vô số cây liễu đến nghỉ hè, cho nên nhất đến tối, rất nhiều người đi ô-tô đến nơi đây đến hóng gió. Đặc biệt náo nhiệt. Được Bái Vũ Vi nắm tay, Tùng Lâm dị thường hưng phấn, tiểu hài tử là như vậy nhiều người náo nhiệt chính nàng cũng cao hứng theo. Dưới tàng cây liễu, có hai cái tiểu bằng hữu một nam một nữ đang chơi, khoảng 6,7 tuổi, bé trai cầm tóc của bé gái, hoàn toàn chiếm chủ động. Đột nhiên, bé gái khóc, bé trai choáng váng, chân tay luống cuống chạy đến trước mặt bé gái, không nói một tiếng. Đúng lúc này, bé gái khóc sướt mướt chỉ vào bé trai "Đồ hèn hạ!" (thực ra chỗ này là “tiện bãi tôn “ mà Tiện = hèn hạ…..kinh bỉ bãi=khoe khoang… tôn= cháu mình không biết dịch sao hết tạm thời vậy đi bữa nào biết mình sửa sau )
Hèn hạ, Hèn hạ ? "Mẹ cái gì là hèn hạ?"
|