Dị Thế Đại Lãnh Chủ
|
|
Chương 25: Hai người lùn
Sau sự kiện súng gỗ, Tống Mặc mới hiểu, do sức lực thực sự quá nhỏ, bất cứ thứ nào các chu nho chế tác ra, hầu như đều dùng gỗ.
Rèn sắt?
Xin lỗi, nhìn thân thể nhỏ bé của họ, có thể nhấc nổi búa sắt sao?
Người lùn?
Cái thứ cổ và đầu đều thô như nhau, cánh tay còn thô hơn cả chân của chu nho, với chu nho là hai chủng loài khác nhau.
Tống Mặc giải thích với lão chu nho rằng chế tạo súng dùng sắt thép, không phải dùng gỗ, lão chu nho gật đầu, ý đã hiểu, “Nếu thợ rèn của ngài có thể cung cấp nguyên liệu, chế tạo khuôn theo yêu cầu của ta, có lẽ có cách làm ra súng ngài muốn.”
Lão chu nho và Tống Mặc cùng đến xưởng của mấy thợ rèn Ed. Sau khi đi một vòng, chu nho lắc đầu.
Ed, Sam, Hassan, phân xưởng của ba thợ rèn, đều không cách nào chế tạo ra nguyên liệu thép thích hợp để tạo súng trường. Họ vẫn sử dụng cách rèn nguyên thủy nhất, ngay cả đúc thép cũng không biết, đừng nói là ống thép không vết nứt, tấm kim loại cũng làm không ra.
Tống Mặc thì lại biết đại khái cách đúc thép, nhưng y không biết gang và thép tôi phải có tỷ lệ bao nhiêu, gãi đầu nghĩ hoài không ra, khoáng sắt giá tiền không rẻ, Tống Mặc không thể tùy tiện lãng phí.
“Có lẽ, chỉ có người lùn có thể cung cấp vật liệu ngài cần.”
Lão chu nho không phải bắn tên không đích, năng lực chế tạo vũ khí của người lùn, cũng giống với năng lực đào khoáng của họ, vang danh cả đại lục, mà nền tảng chế tạo ra một vũ khí tốt, chính là vật liệu tốt.
“Binh khí người lùn tạo ra là tốt nhất cả đại lục.”
Câu này cũng nói rõ, kỹ thuật luyện thép luyện kim của người lùn, cũng là tốt nhất cả đại lục.
“Không có cách nào khác sao?”
“Không có.”
Thái độ của lão chu nho đối với công việc rất nghiêm túc, nếu Tống Mặc đã không vừa lòng súng gỗ do ông chế tạo ra, muốn chế tạo súng thép, thì ông nhất định phải cung cấp phương án tốt nhất.
“Lãnh chủ đại nhân, đây là phương pháp duy nhất trước mắt.”
Phương pháp duy nhất?
Tất cả người đại lục đều biết, thuê người lùn chế tạo binh khí thiết giáp, giá không rẻ.
Khó trách trên đại lục Quang Minh chỉ có quốc gia giàu chảy mỡ mới có thể trang bị cường quân, đi đâu cũng trang bị, thấy ai ngứa mắt thì diệt kẻ đó. Quả thật là có tiền thì tung hoành thiên hạ, không tiền co vào xó.
Người ta có thể mặc miếng sắt miếng thép lên người, y thì ngay cả vật liệu chế tạo khẩu súng cũng không có. Tiếp tục như thế khó đảm bảo kẻ cỡ như Panvi lại đánh chủ ý lên Grilan, chút nhân thủ của y căn bản không đủ nghía.
Saivans?
Hắn không nhân cơ hội đạp một cái đã may mắn rồi. Trong khế ước không quy định hắn không thể nhân cháy nhà mà đi hôi của.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình vô dụng, Tống Mặc không khỏi kéo tay áo quản gia, lau nước mắt, muốn tiếp tục lau nước mũi, rốt cuộc không dám.
“Quản gia, ta thật sốt ruột mà…”
“Lãnh chủ đại nhân, ngài đang nói ngôn ngữ nước nào?”
“Tiếng đại lục Quang Minh.”
“…”
Thử chế tạo vũ khí nóng thất bại, Tống Mặc liền hơi đơ ra, các địa tinh ý thức được gần đây tâm tình của lãnh chủ đại nhân không vui, cả ngày tới tối trốn dưới đất đinh đinh keng keng, đánh chết cũng không lộ mặt với Tống Mặc. Các chu nho ngược lại dần bắt đầu đi lại trong lãnh địa, khi nhìn thấy các lãnh dân tu sửa nhà cửa và nông cụ, liền nảy ra chủ ý muốn giúp đỡ, rất nhanh đã đạt được hảo cảm của toàn bộ lãnh dân.
Các địa tinh trốn dưới đất cắn khăn tay nhỏ ghen tỵ ngưỡng mộ, nhưng vẫn không có biện pháp, ai bảo chúng thua ngay từ trên đường chạy rồi?
Lão chu nho muốn gián tiếp lấy lại súng gỗ đã chọc tới lòng tự tôn của Tống Mặc, Tống Mặc không đồng ý, tuy súng gỗ không có tác dụng thực tế nào, nhưng dù sao vẫn là chiếu theo hình vẽ của Mauser 98 mà ghép từng bộ phận vào, cho dù treo lên tường, cũng là bài trí không tồi. Muốn lấy về? Có thể, làm ra Mauser 98 chân chính đi rồi nói. Hiện tại, thì phải cho y xem đã mắt đã.
Lãnh chủ đại nhân vắt chày ra nước, lão chu nho có lĩnh hội sâu sắc.
May mà sự chán nản của Tống Mặc không kéo dài bao lâu, Rode lại tới lần nữa, giúp Tống Mặc giải quyết nan đề. Lần này, hắn không chỉ mang tới khoáng thạch Tống Mặc cần, còn đưa tới cho Tống Mặc hai người lùn.
“Đây là Giosan và Mosby.”
Rode đơn giản giới thiệu hai người lùn râu xồm xoàm chắc nịch cho Tống Mặc. Bọn họ là anh em, cũng là thợ rèn kỹ thuật thành thạo. Vì đắc tội quý tộc trong người lùn, đang bị truy sát. Biết lãnh chủ Grilan đang chiêu mộ nhân thủ, liền theo Rode qua đây. Tuy Tống Mặc nghe lời giới thiệu của Rode, đã nước bọt tung bay, nhưng y quyết định vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.
Đắc tội quyền quý, bị truy sát? Quyền quý cũng phân ba bảy loại, là bậc nào? Đừng là cá mập trắng nhé.
“Có thể cho ta biết, bọn họ rốt cuộc chọc tới ai không””
“Hand Chuuk.”
“Hand Chuuk này làm gì?”
“Đại công. Người lùn không có vương tộc, do chín đại công phân ra quản toàn bộ sự vụ. Hand Chuuk đại công là người quyền thế nhất trong đó. Hắn tính tình nóng nảy, hơn nữa có hờn tất báo.”
Rất tốt, ngay cả cá mập cũng không phải, mà là nguyên con cá voi!
“Do đắc tội với Hand Chuuk đại công, đa phần chủng tộc có giao hảo với người lùn đều không nguyện ý thu giữ họ. Cho dù là quốc gia nhân loại, cũng không muốn vì hai thợ rèn mà mạo hiểm đắc tội đại công.”
“Bọn họ có thể vào núi làm dã nhân.”
“Trong núi đều là mãnh thú, họ từng thử một lần, xém chút trở thành điểm tâm của rắn Munk.”
“Họ rốt cuộc đã làm chuyện gì, khiến đại công đó oán hận như vậy?”
“Họ bán vũ khí cho chủng tộc đối địch với người lùn, hơn nữa còn trốn thuế.”
Giosan và Mosby vẫn không lên tiếng, nhưng khi Rode nói câu này, lập tức lớn tiếng biện luận, “Chúng ta không biết tên đó là ma tộc! Cho dù là đại công cũng không thể nhìn là nhận ra ma tộc giả trang!”
“Nhưng các ngươi trốn thuế là sự thật không thể cãi chứ?”
Hai người lùn lập tức không lên tiếng, không cam lòng thầm thì một câu, “Chỉ có năm nay mà thôi, trước kia đều đóng…”
Tống Mặc sờ cằm nghĩ một chút, y luôn cảm thấy nguyên nhân đại công kia truy sát hai người lùn này tựa hồ trốn thuế mới chiếm phần lớn. Lắc đầu, sao y lại có thể suy bụng ta ra bụng người chứ? Không tốt, như vậy rất không tốt.
Nhưng mang hai tên này tới cho y… Tống Mặc nhìn Rode một cái, lặng lẽ lấy trong túi đựng kim tệ vốn tính đưa cho hắn ra một phần, rằng: Phí bảo vệ.
Rode đã không định giảng lý với Tống Mặc, vì y căn bản không giảng đạo lý. Nhưng có vài chuyện hắn nhất định phải nói rõ trước, “Lãnh chủ đại nhân, ta đã tận lực rồi, trừ người giống hai anh em này phạm tội không còn đường đi, thì không có bất cứ ai muốn tới chỗ ngài.”
Tống Mặc biết Rode không phải mượn cớ, đây quả thật là vấn đề.
Muốn phát triển, thì y nhất định phải gia tăng nhân khẩu của lãnh địa. Vĩ nhân từng nói, người nhiều lăng lực lớn. Lực lao động, lực lượng vũ trang, có cái nào không cần người? Nếu con đường chính quy không đi được, thì y chỉ có thể trực tiếp đi ăn cướp.
Xa không được, biến số quá nhiều. Gần thì dễ xảy ra vấn đề, thỏ còn không ăn cỏ gần hang mà.
Đối tượng hạ thủ quá mạnh thì không được, mình chỉ có mấy chục người, không đủ cho người ta nhét kẽ răng. Quá yếu cũng khó có thứ gì béo bở mà vơ. Tống Mặc muốn cướp là người, lãnh dân cùng y đi làm việc, muốn là kim tệ và lương thực. Tính tới tính lui, chỉ có vương quốc Chisa, phù hợp tất cả điều kiện. Bọn họ giành được đất đai trong tay lão Julien, là mục tiêu hạ thủ tốt nhất. Lãnh dân nơi đó gần như đều là người Angris, quân đội trú đóng và tân nhiệm lãnh chủ, khẳng định sẽ bá chiếm tài phú của lãnh khu, tuyệt đối là dê béo không hơn không kém…
Mối làm ăn này, có thể thực hiện.
Tống Mặc vừa nghĩ, vừa cười hê hê, Rode và anh em người lùn đều bị tiếng cười làm rợn sóng lưng.
Cuối cùng, Rode vẫn cố gom dũng khí, nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, ta đưa người tới cho ngài rồi, ngài có phải nên giao nỏ cho ta không?”
“Đương nhiên.”
Tống Mặc ý bảo Johnson mang nỏ một phát và ống tên cho Rode. Trước khi vũ khí nóng còn chưa làm ra, nỏ liên phát là tiền vốn bảo mệnh của Tống Mặc, một bộ cũng không thể truyền ra ngoài. Bất luận ai muốn, đánh chết Tống Mặc cũng sẽ không buông ra.
Nỏ một phát này nhỏ hơn nỏ liên phát, càng thích hợp cho người lùn sử dụng. Trừ không thể bắn liên tục nhiều phát, tốc độ bắn chậm ra, uy lực không kém bao nhiêu.
Rode cầm nỏ, đi ra xa bắn thử một chút. Tống Mặc đã chuẩn bị sẽ súng môi lưỡi kiếm với Rode, nhưng Rode lại tràn đầy hưng phấn chạy về, nói với Tống Mặc: “Đây thật sự là bảo bối! Uy lực lớn như thế! Ai còn dám tìm ta gây phiền, không bổ chết hắn cũng có thể bắn chết hắn!”
Nhìn Rode hưng phấn như thế, Tống Mặc đột nhiên nhớ ra một chuyện, hình như y, trước giờ chưa từng chân chính sử dụng nỏ trước mặt người lùn này, nhiều lắm chỉ dùng để uy hiếp thôi.
Ồn ào nửa ngày, thì ra người ta căn bản không để ý là một phát hay nhiều phát.
Uổng cho y còn cảm thấy mình có hơi thất đức, bị cắn rứt lương tâm ở trình độ nhất định…
Nhưng, lương tâm của kẻ cướp là khái niệm gì, còn có tiêu chuẩn đặc biệt.
Rode chìm vào hưng phấn không chú ý thấy tên cướp khoác da quý tộc nào đó đang nghĩ gì, vẫn thao thao bất tuyệt: “Ngài yên tâm, đợt khoáng thạch thứ ba ta nhất định đưa tới đúng giờ! Chuyện đáp ứng ngài, ta cũng nhất định nghĩ cách gom đủ số người cho ngài! Phạm pháp chống thuế, phản kháng quý tộc tạo phản thất bại, phản đối Quang Minh giáo hội bị kỵ sĩ giáo hội truy sát, chỉ cần ngài không chê, ta đều có thể mang tới cho ngài.”
Rode nói từng câu như đếm của quý, Tống Mặc thì nghe thế nào cũng thấy không bình thường.
Lẽ nào, Rode muốn đưa một đám đấu sĩ phản phong kiến phản mê tín phản áp bức tới cho y sao?
Y dù sao cũng là một giai cấp địa chủ phong kiến đó. Tuy rằng hơi nghèo…
HẾT CHƯƠNG 25.
|
Chương 26: Tiểu x thư
Giosan và Mosby vì bán vũ khí a tộc và trốn thuế mà bị thế giới người lùn truy sát, cùng đường liền chạy tới Grilan. Ban đầu, hai anh em chỉ ôm suy nghĩ tạm thời tìm nơi an thân, nhưng sau khi Tống Mặc cười hi hi triển thị súng trường bằng gỗ cho họ, hơn nữa cho họ nhìn hình vẽ súng trường, Giosan và Mosby không còn bình tĩnh nữa. Sau khi biết Tống Mặc còn có nhiều hình vẽ các loại vũ khí hơn nữa, Giosan và Mosby không chút do dự ký hiệp ước làm công mười năm cho Tống Mặc.
Trong thời hạn hiệp ước, Tống Mặc sẽ cung cấp lương thực và bảo vệ anh em người lùn. Hai anh em cần phải chế tạo vũ khí theo hình vẽ Tống Mặc cung cấp. Sau khi khế ước kết thúc, bọn họ nhất định phải giữ bí mật tất cả những gì xảy ra tại Grilan.
Tống Mặc muốn kéo dài thời gian khế ước một chút, nhưng hai anh em không đồng ý. Đây đã là thời hạn thuê dài nhất mà bọn họ có thể tiếp nhận. Tống Mặc thầm đảo mắt trắng, thuê? Thật là dát vàng lên mặt mình. Rõ ràng là hai ‘nạn dân’ trên đường chạy trốn. Cuối cùng, Tống Mặc thêm vào một câu ghi chú ở cuối bản khế ước: Khi hết hạn khế ước, có thể ký tiếp.
Đối với việc này, Giosan và Mosby cũng không phản đối.
Người lùn cực kỳ xem trọng việc lập khế ước, một khi đã ký tên mình vào, thì vĩnh viễn không thể hối hận.
So với địa tinh và chu nho đã xem Tống Mặc là bát cơm vững chắc, anh em người lùn sau khi hết thời hạn khế ước thì có thể đi hợp tác làm công với người khác. Tống Mặc đương nhiên không chút khách khí bóc lột, bóc lột, tiếp tục bóc lột. Tốt nhất là lột tới một chút bã cũng không còn.
Nhưng, bóc lột cũng phải chú trọng kỹ xảo. Đệ nhất Hoàng Thế Nhân Hồ Hán Tam (hai kẻ địa chủ bốc lột nổi tiếng) không thể áp dụng. Cảnh giới bóc lột cao nhất, chính là phải khiến đối tượng bị mình bóc lột, cúc cung tận tụy cho tới chết mới thôi, còn nước mắt nước mũi cảm động vô cùng.
Muốn làm vậy không dễ chút nào, nhưng đường luôn có người đi, Tống Mặc có lòng tin!
Người lùn có cuồng nhiệt trời sinh với chế tạo vũ khí, Giosan và Mosby đã khẩn cấp muốn bắt đầu công việc. Nhưng, sau khi hưng phấn bừng bừng xem qua xưởng rèn của ba người Ed, mặt Giosan và Mosby đều rũ xuống.
“Trời ạ, các ngươi quả thật là lãng phí khoáng thạch!”
“Loại vật liệu ẩu tả này, sao có thể dùng để chế tạo binh khí ưu tú!”
“Thợ rèn của nhân loại nên bị rìu chém thành tám khúc!”
Hai người lùn dựng râu trừng mắt, lớn tiếng lầm bầm, ba thợ rèn sắc mặt xanh mét. Nếu không phải có Tống Mặc đứng một bên, khẳng định sẽ xông lên dạy dỗ hai chú lùn nói năng vô lễ này.
Cuối cùng, Giosan và Mosby yêu cầu Tống Mặc chế tạo một xưởng riêng cho họ.
“Nhân loại chỉ hiểu không ngừng dùng búa gõ đập, gõ đập, rồi gõ đập. Quả thật là ngu xuẩn!” Giosan khinh bỉ nhìn mấy người Ed một cái, “Muốn có được nguyên liệu tốt, thì phải làm theo cách chúng ta nói.”
Ba người Ed rõ ràng không phục, nhưng Tống Mặc thì lại vỗ ba đại hán sang một bên, nói với hai người lùn: “Ta có thể đáp ứng các ngươi.” Tống Mặc ôm tay, cười hi hi nhìn Giosan và Mosby, “Nhưng ta phải nói rõ với các ngươi trước, đã vào, thì phải có sản phẩm ra. Nếu hồi báo ta nhận được không bằng thứ ta bỏ ra, thì, ta sẽ vứt hai người vào lò lửa.”
Giosan và Mosby không chút để ý uy hiếp của Tống Mặc. Họ hoàn toàn có tự tin làm ra vũ khí tuyệt đối phù hợp yêu cầu của Tống Mặc.
Tống Mặc đáp ứng yêu cầu của anh em người lùn, nhưng y cũng đưa ra điều kiện, Ed, Hassan và Sam, đều được an bài vào xưởng của Giosan và Mosby.
Anh em người lùn biết Tống Mặc có ý định gì, nhưng từ nay tới mười năm sau, họ đều cần dựa vào Tống Mặc ăn cơm, huống hồ với trình độ hiện tại của nhân loại, rất khó học được phần mấu chốt trong kỹ thuật của họ, hai anh em quyết định nể mặt Tống Mặc.
Ba người Ed hết sức vui vẻ, có thể học kỹ thuật luyện thép luyện kim và chế tạo binh khí với người lùn, quả thật là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ. Khó trách lãnh chủ phải khách khí với hai người lùn mũi hỉnh lên trời này.
Tống Mặc giao chuyện tạo nhà xưởng cho hai anh em người lùn lại cho địa tinh và chu nho. Lại triệu tập mười mấy lãnh dân giúp đỡ, hy vọng có thể nhanh chóng dựng xong xưởng.
“Đại khái cần bao nhiêu thời gian mới có thể hoàn thành?”
Thôn trưởng địa tinh và lão chu nho tới giúp đỡ nhìn hình vẽ người lùn cung cấp, thương lượng một chút, cho Tống Mặc đáp án: “Nếu nhanh, trước khi vào đông là có thể hoàn thành.”
Thôn trưởng địa tinh và lão chu nho không biết từ lúc này đã trở thành đôi đồng tính thân mật, ‘ra vào có đôi’. Lão chu nho rất hứng thú với giấy vẽ thiết kế thành lũy trong tay thôn trưởng địa tinh, sau khi biết là do Tống Mặc làm ra, ánh mắt nhìn Tống Mặc cũng liền thay đổi.
Giống như hiện tại, rõ ràng là đang giúp người lùn tạo nhà xưởng, nhưng ông lại nâng cái đầu trọc nhìn chằm chằm Tống Mặc.
Tống Mặc bị ông nhìn tới mồ hôi tuôn trào, y rất muốn nói, có nhìn cũng không có đâu, tiểu gia tuyệt đối sẽ không cùng ngươi làm một đôi bạn đồng tính vong niên. Lão da xanh mới là chọn lựa thông minh nhất của ngươi.
Dưới nỗ lực chung của mọi người, không tới nửa tháng, kiến trúc chủ yếu của nhà xưởng đã dựng lên.
Tống Mặc nhìn cái thứ gần như lò luyện này mà choáng váng, đây rõ ràng chính là bản thu nhỏ của lò luyện thép! Khó trách người lùn phun nước miếng với ba người Ed, so sánh kỹ thuật, quả thật là cách biệt mười tầng trên mặt đất và mười tầng dưới mặt đất.
“Lãnh chủ đại nhân, theo tiến độ công việc này, ngài sẽ nhanh thấy được thành phẩm súng trường.”
“Ừ, nếu thành phẩm có thể khiến ta vừa lòng, các ngươi sẽ thấy được càng nhiều hình vẽ vũ khí chưa từng gặp.” Tống Mặc cong lưng, vỗ vai Giosan, “Cố lên, ta xem trọng ngươi!”
Nghe lời Tống Mặc, Giosan hai mắt phát sáng, chạy đi như khói đốc thúc tiến độ công trình.
Tống Mặc ngồi trên cỏ, bứt một cọng cỏ xanh bỏ vào miệng ngậm, vị đắng chát nhanh chóng lan tràn trong miệng. Xưởng này dựng xong rồi, tiểu kim khố của y lại rút một tầng, đợi đợt khoáng thạch thứ ba của Rode đưa tới, tiểu kim khố lại rút đi tầng nữa. Nếu Rode thuận tiện mang cho y mấy chục miệng ăn nữa, lại đi mua một đợt vật phẩm qua mùa đông ở chỗ Saivans, tiểu kim khố rất nhanh sẽ thấy đáy.
Quả nhiên, tiền tài giống như nước chảy, tới nhanh, đi cũng nhanh. Nhìn thì rất nhiều kim tệ, nhưng chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Tống Mặc đứng lên, vỗ vỗ mông, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Lão địa tinh và lão chu nho đang thảo luận phương pháp dạy học đặc biệt của Tống Mặc, chẳng hạn muốn vẽ một bức cho đẹp, thì phải lãnh hội được nghệ thuật vĩ đại vẽ thân thể người. Tuy nghe có vẻ không tồi, nhưng người mẫu thật sự là không dễ tìm… hai ông già đang thảo luận hứng thú, thấy Tống Mặc đi tới, đồng thời cong lưng hành lễ.
“Lãnh chủ đại nhân.”
Tống Mặc dừng lại trước mặt hai ông, nghĩ tới chuyện họ vừa thảo luận, trong đầu chợt lóe linh quang, cười hê hê ra tiếng.
Nghệ thuật thân thể người vĩ đại, ừm, vĩ đại, rất vĩ đại…
Tống Mặc ghé vào tai lão địa tinh thấp giọng nói vài câu, gương mặt màu xanh của lão địa tinh lập tức sung huyết, có vẻ như mũi và tai đều sắp bốc khói trắng.
Lão chu nho xoa xoa mắt, không thấy khói trắng nữa. Lỗi giác sao?
Mấy ngày tiếp theo, rất ít người có thể thấy Tống Mặc và mấy lão địa tinh ở cạnh nhà xưởng của người lùn nữa, phần lớn thời gian họ đều nhốt mình trong phòng nhỏ tối mà trước kia Tống Mặc dùng trưng bày tranh vẽ kỵ sĩ, trừ ăn cơm ngủ nghỉ, không đi chỗ khác.
Lượng tiêu hao giấy và mực của phủ lãnh chủ lại tăng mạnh.
Lão John khuyên Tống Mặc hai lần, nhưng sau khi bị Tống Mặc kéo vào trong phòng nhỏ quan sát một lượt, liền ném tất cả lời khuyên nhủ vào góc tường trồng nấm. Cộng thêm số lần đi qua đi lại ngoài phòng nhỏ, rõ ràng tăng thêm.
Tống Mặc vẫn không quên hẹn định với Saivans, sau khi làm xong pháo công thành, y lập tức phái Johnson đến hành tỉnh tây bác.
Lần này, Saivans không ngồi xe ngựa, mà cưỡi ngựa tới, trừ Morri, chỉ có năm sáu hộ vệ đi theo.
“Làm xong rồi?’
Tống Mặc gật đầu, dẫn Saivans vào một mảnh đất sau phủ lãnh chủ, một cỗ pháo công thành thật lớn được dựng tại đó. Saivans đi qua tỉ mỉ kiểm tra thành phẩm, “Cái này làm sao sử dụng?”
“Tùy tùng của ta sẽ biểu diễn cho ngài, xin mời lùi ra sau một chút.”
Tống Mặc và Saivans lùi ra ngoài năm mét, các tùy tùng được lệnh Tống Mặc, lập tức bắt đầu hành động. Hai tùy tùng dùng sức gạt cán gỗ, dây cót bện thô bằng nửa cánh tay nam nhân trưởng thành vang lên cót két chói tai, đợi khi dây cót bện được kéo tới vị trí dự tính, sau khi cố định, hai tùy tùng đặt một mũi tên lớn dài ba mét vào khe lõm, hai tùy tùng trước đó dùng sức mở nút cò, lập tức, cùng một tiếng vút dài, mũi tên như một tia sét đen, xé rách không gian, ghim sâu vào phần cỏ cách ba mươi mét, gần như nửa mũi tên đã ghim vào trong đất.
Saivans chấn động với uy lực đáng sợ này, có thể tưởng tượng, vũ khí này, sẽ tạo ra tổn thương cỡ nào cho kỵ binh thủ thành.
“Nếu kéo dây cót bện tới vị trí lớn nhất, mũi tên dùng sắt chế tạo, uy lực sẽ lớn hơn. Chỉ là Grilan là nơi nghèo khổ, không có nhiều sắt để chế tạo mũi tên như thế, mũi tên này chỉ có phần đầu mũi là dùng sắt, còn lại đều là gỗ.” Nguồn :
“Vậy là đủ rồi.”
Có pháo công thành, Saivans khẳng định, vị trí tổng đốc của mình, sẽ ngồi càng vững.
Saivans rất sảng khoái dùng vật tư đủ cho hai trăm người dùng qua mùa đông để đổi lấy hình vẽ và thành phẩm của pháo công thành. Khi Tống Mặc giao hình vẽ cho Saivans, còn thần thần bí bí cho hắn một tập sách. Trên bìa tập sách dùng chữ thông dụng của đại lục viết bốn chữ lớn: Nghệ thuật thân thể.
Nhìn thấy bốn chữ này, mặt Saivans tối xuống. Tống Mặc lại chớp chớp mắt với hắn, “Đừng hiểu lầm, đây là thứ tốt.”
Thứ tốt?
Saivans bị Tống Mặc làm mù đầu, tùy tiện lật vài trang, tiếp theo, mắt nhìn thẳng, miệng há rộng, vẻ mặt đỏ bừng, tựa hồ muốn ném tập sách trong tay đi, nhưng lại không nỡ.
“Cái này…”
“Ta nói rồi, là đồ tốt.” Tống Mặc cười híp mắt lấy ra một quyển nữa, còn dày hơn quyển trong tay Saivans, đóng sách cũng đẹp hơn, “Không có nam nhân nào không thích thứ này, ngài nói đúng không. Tổng đốc đại nhân?”
“Ý của ngươi là?”
“Ngài cảm thấy, mấy vị lão gia quý tộc muốn tìm chút kích thích, sẽ nguyện ý bỏ ra bao nhiêu tiền để mua một quyển chứ?”
“Ít nhất mười kim tệ.”
“Không, quá ít rồi.” Tống Mặc lắc đầu, chỉ tập sách nói với Saivans, “Nhìn cách vẽ đi, thượng phẩm đó, chân thật, kích tình như thế, khiến mạch máu sôi trào, ta cho rằng, ít nhất phải một trăm kim tệ.”
Một trăm kim tệ?
Tống Mặc một tay cầm tiểu x thư, một bên cười thấy răng không thấy mắt với Saivans.
“Một trăm kim tệ còn là giá hữu nghị, khi thị trưởng mở rộng, giá sẽ càng lúc càng cao, lại thêm chút bùng nổ, chỉ sợ một hai ngàn kim tệ cũng có người mua.”
“Bùng nổ?”
“Chính là thứ bán ra tốt hơn một chút.” Tống Mặc cũng nhét luôn tập sách trong tay vào tay Saivans, “Hai quyển này cho ngài, nếu ngài nguyện ý, có thể cùng ta cống hiến sức mạnh vì mở rộng sự nghiệp nghệ thuật vĩ đại của nhân loại.”
Khi Tống Mặc trình bày sự nghiệp nghệ thuật vĩ đại với Saivans, người lùn Rode đã vận chuyển đợt khoáng thạch thứ ba tới cách biên giới Grilan không tới năm km. Đi theo còn có tám nam nhân vì công khai phản đối Quang Minh giáo hội, bị kỵ sĩ giáo hội truy sát.
Đột nhiên, xe ngựa bị một nam nhân mặc áo trùm màu đen cản lại.
“Hí__”
Rode kéo dây cương, ngựa lập tức dừng lại.
Nam nhân đi tới trước xe ngựa, nói với Rode: “Xin chào, người lùn Rode.”
HẾT CHƯƠNG 26.
|
|
Chương 27: Tổng đốc bị kéo xuống nước
Trước mặt mỹ nữ, ý chí của nam nhân luôn yếu ớt.
Trước mặt mỹ nữ không mặc y phục, ý chí đã rất yếu ớt của nam nhân, sẽ giống như bong bóng, bị chích vỡ từng cái.
Saivans là nam nhân trong nam nhân, cho nên, trước dụ hoặc của hai quyển x thư Tống Mặc đưa, gần bốn trăm trang yêu tinh đánh nhau, ý chí có vẻ rất kiên cường lập tức tan binh rã tướng.
Sau khi nghe thấy Tống Mặc ‘tặng không’, gần như không chút do dự cất hai quyển tiểu x thư vào ngực, tay nắm thành quyền để bên miệng ho nhẹ một tiếng, “Ừ, tuy ta là quân nhân, nhưng đối với nghệ thuật vẫn có truy cầu nhất định.”
Tống Mặc cong môi, có cửa!
Y phải cảm tạ Aoi Sora, Ozawa Maria, Ai Iijima, và vô số người đã hiến thân vì nghệ thuật, họ đã sáng tạo ra cho y vô số linh cảm, cùng mấy lão địa tinh nhốt mình trong phòng tối mấy ngày, sáng tạo ra tác phẩm kinh người. (Nhưng AV Idol Nhật Bản)
Nhất thiết đừng xem thường uy lực của những tiểu x thư này, Saivans chính là tiền lệ sẵn có. Nếu có thể hoàn toàn kéo tên đó xuống nước, thuận tiện ăn mòn mấy kẻ quyền quý của vương quốc Obi, tốt nhất là có thể đánh gục luôn cả ngọn núi dựa của Saivans trong triều đình. Đến lúc đó, chỉ cần Saivans còn ngồi trên vị trí tổng đốc của hành tỉnh tây bắc, Tống Mặc sẽ không cần lo lắng có kẻ nào không có mắt gây phiền ình nữa.
Còn về lão Julien, trực tiếp bị Tống Mặc bỏ qua.
Ngay cả cha già chưa từng gặp mặt của y cũng không thu thập được, cuối cùng còn tạo ra chuyện ô long chống nộp thuế hợp pháp, Tống Mặc sợ mới lạ.
Hai quyển ‘nghệ thuật thân thể’ đưa cho Saivans là toàn bộ thành quả của mấy hôm nay, dù sao muốn tô màu lên bức vẽ thủ công là chuyện rất tốn thời gian.
Tống Mặc đã phát hiện vấn đề này, muốn dựa vào những tiểu x thư này kiếm một đống kim tệ, thì nhất định phải bảo đảm số lượng hàng ra, chỉ dựa vào mình và mấy lão địa tinh, một tháng cũng không vẽ ra được bao nhiêu cuốn. Nếu muốn mở rộng số lượng, một là dạy thêm nhiều địa tinh nữa, không là nghĩ cách chế tạo đồ in ấn.
May là Tống Mặc còn biết bản khắc in ấn là gì, dùng gỗ làm bản khắc vừa khéo là món đắc thủ của các chu nho, không nói tới vấn đề nội dung, mỗi tháng làm ra mấy trăm quyển không thành vấn đề.
Trước đó, Tống Mặc đã bàn qua với lão chu nho, so với lão địa tinh đầu bốc khói, phản ứng của lão chu nho nhàn định hơn nhiều.
“Cái này có tính là gì, uổng cho các người còn làm thần bí như thế.” Lão chu nho bày vẻ khinh thường, bắt đầu từ khi trẻ tuổi ông đã sống qua ngày tại các nhà lao, nhìn thấy, nghe thấy, tuyệt đối không phải là mấy thứ mà địa tinh cả ngày trộm vặt cướp vặt, rồi trốn xuống đất giả chuột có thể so sánh.
Trên thế giới này nơi tối tăm nhất trừ quan trường, chính là nhà tù.
Tống Mặc bị lão chu nho làm rung động, dựng ngón cái lên. Tiếp theo lại nghĩ, có cần mở một hệ liệt giam cầm không?
Nghĩ nghĩ, nước miếng bắt đầu chảy xuống…
Nếu đã quyết định sẽ triệt để kéo Saivans xuống nước, Tống Mặc tự nhiên sẽ không còn nhỏ nhen nữa, có bỏ ra thì mới có thu lại, huống hồ, hồi báo sẽ gấp mấy lần bỏ ra, mối làm ăn này, tuyệt đối không thiệt.
Tống Mặc ghé vào tai Saivans thấp giọng nói vài câu, nguyên liệu, họa công, chế tác đều là do y chuẩn bị. Saivans chỉ cần giúp y mở rộng con đường tiêu thụ, thời kỳ đầu mỗi khi bán được một quyển, Tống Mặc chỉ cần một trăm kim tệ, sau khi mở rộng thị trường, Tống Mặc chỉ cần năm trăm kim tệ mỗi quyển, còn lại, đều là của Saivans.
Còn mở rộng thị trường là khái niệm gì, Tống Mặc cho Saivans biết, chỉ cần lượng tiêu thụ hàng lên tới mỗi tháng hai mươi quyển, thì có thể tăng giá.
“Ngươi xác định?” Saivans hoài nghi nhìn Tống Mặc.
“Ta xác định.” Tống Mặc cười vô cùng thuần lương.
Nhìn sơ, Tống Mặc như vậy rất thiệt thòi, nhưng chỉ có như thế mới có thể bảo đảm lợi ích của Tống Mặc. Nếu chia phần theo lợi nhuận, ai biết Saivans rốt cuộc sẽ cho y mấy phần? Dù sao, muốn khiến những tiểu x thư này chân chính lọt vào tầm mắt của các quý tộc, còn phải dựa vào Saivans.
Không nỡ lấy con nít làm mồi thì không bắt được sói, không nỡ lấy bà xã ra thì không bắt được lưu manh!
Các lão gia quý tộc của vương quốc Obi đều là người có tiền, đó chính là một đám sói đói chảy nước miếng với miếng thịt dê béo! Trong mắt Tống Mặc, những con sói đói mắt lóe lục quang đó, còn được yêu thích hơn cả dê béo.
Saivans tuy không thiếu tiền, nhưng cũng sẽ không đẩy kim tệ đã đưa tới cửa đi. Tống Mặc lại thêm một mồi lửa nữa, “Nghệ thuật không phải luôn không thay đổi, cứ thỉnh thoảng lại có tác phẩm vấn thế mới ra, đều rất có giá trị sưu tầm.”
Sáng tạo nghệ thuật? Giá trị sưu tầm?
Tống Mặc chớp chớp mắt, “Ngươi hiểu chứ.”
Saivans lập tức quyết đoán, “Thành giao!”
Tống Mặc lập tức lấy ra khế ước đã sớm chuẩn bị xong, Saivans nhìn qua ba lượt, không tìm ra bất cứ vấn đề nào, trực tiếp đóng ấn chương của mình lên cuối tờ khế ước. Không phải ấn chương của tổng đốc, mà là ấn chương cá nhân của Saivans. Rất rõ ràng, hắn vẫn có phòng bị nhất định với Tống Mặc.
Tống Mặc chép miệng, sớm muộn gì cũng hoàn toàn kéo tên này lên thuyền giặc!
Chuyện xử lý xong, Saivans quyết định trở về hành tỉnh tây bắc. Do tới vội vàng, không mang theo xe ngựa thích hợp để vận chuyển vũ khí. Grilan căn bản không có thứ này, pháo công thành lại quá lớn, chỉ dựa vào mấy kỵ sĩ thì không thể mang đi.
Tống Mặc cho Saivans một mô hình do chu nho làm, mỗi linh kiện đều giống nhau, lại thêm hình vẽ, các thợ rèn của hành tỉnh tây bắc hoàn toàn có thể chiếu theo mô hình và hình vẽ chế tạo ra thành phẩm. Saivans rất vừa lòng, nhưng vẫn quyết định, ngày mai để Morri dẫn một chiếc xe ngựa lớn tới, vận chuyển pháo công thành thành phẩm.
Tống Mặc thì không sao cả, dù sao thứ này làm ra cũng là để cho Saivans, y giữ lại cũng vô dụng.
“Morri sẽ mang lương thực và vật tư ngươi cần dùng tới.” Saivans tung người lên ngựa, kéo dây cương, nhìn Tống Mặc, không còn sự kiêu ngạo lần đầu gặp nữa.
“Được.” Tống Mặc cười vỗ cổ tuấn mã của Saivans, “Thật là một con ngựa tốt.”
“Nếu ngươi thích, ta có thể tặng ngươi một con.”
“Vẫn là thôi đi.” Tống Mặc nhún vai, “Cho dù có tặng ta, khả năng lớn nhất là bị mổ làm thịt ăn.”
“…”
“Nhưng mà, vẫn phải cảm ơn sự rộng rãi của ngươi, tổng đốc các hạ. Nếu ngươi có thể đem con ngựa đó đổi thành lương thực, ta sẽ cảm tạ ngươi hơn. Dù sao đều đã đưa tới, đưa cái gì không giống nhau chứ?”
Saivans nhìn Tống Mặc, trên trán nổi gân xanh, quả nhiên không nên tươi cười với y, có chỗ đặt chân tên này sẽ thuận thế leo lên, leo không lên thì cũng muốn húc, muốn húc mấy chiếc lá xuống!
Saivans không để ý chút lương thực này, nhưng hắn chỉ cảm thấy bực bội. Hắn biết, tên này sẽ không để mình khơi khơi hưởng nhiều ích lợi, sớm muộn cũng muốn tìm lại bù vào. Nghĩ tới hai tập sách trong ngực, Saivans miễn cưỡng đè nén lửa giận, dù sao cuối cùng phần lớn kim tệ vẫn nằm trong túi mình, không bằng dứt khoát hào phóng một chút vậy.
Saivans đá chiến mã một cái, ném lại cho Tống Mặc một câu: “Chiến mã và lương thực đều sẽ cho ngươi!”
Nói xong, một người một ngựa cuốn gió mà đi, những kỵ sĩ khác theo sau.
Tống Mặc nhìn bóng lưng Saivans, quay đầu nói với Johnson, “Vừa rồi hắn nói, chiến mã và lương thực đều sẽ tặng không, đúng không?”
“Vâng, lãnh chủ đại nhân.”
Tống Mặc lập tức lệ nóng oanh tròng, “Thật là người tốt mà. Đàn ông thuần túy, hán tử chân chính!”
Mấy người Saivans thúc xe ngựa đi ngang qua Rode, con ngựa ôn thuận bị chiến mã phi nhanh dọa sợ, Rode mất một đống sức mới ổn định được con ngựa bị giật mình, không khỏi chửi ầm lên với bóng lưng các kỵ sĩ.
Nam nhân ngồi trên xe ngựa sau lưng hắn, vẫn mặc áo trùm đen lên tiếng nhắc nhở, “Họ là kỵ binh hành tỉnh tây bắc, đừng tự tìm phiền phức.”
Rode nhíu mày, nam nhân này tạo cảm giác rất kỳ quái, chán ghét thì không tới, thích là không thể, chỉ là ngồi hơi gần hắn một chút, Rode sẽ cảm thấy cảm xúc bắt đầu trở nên nóng nảy, nhưng mấy nam nhân khác ngồi bên cạnh hắn lại không cảm thấy bất cứ gì bất thường.
Bạn đang �
Rõ ràng, chỉ có mình Rode có cảm giác kỳ quái này.
Người lùn tin vào trực giác của mình, nam nhân mặc áo trùm đen này, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản. Người thế này, sẽ giống như hắn nói, thật sự chỉ cần tìm được một quý tộc không có thế lực gì che chở sao? Có lẽ hắn nên đuổi tên này xuống xe…
Khi Rode do dự, xe ngựa vẫn đi tiếp, Tống Mặc tiễn Saivans đi nhìn thấy Rode, vẫy tay với hắn.
Lúc này, cho dù có muốn ném tên này xuống, cũng không làm được nữa, Rode thở dài.
Đợi Rode dừng xe ngựa, Tống Mặc đi vội tới trước xe, đại khái hỏi han qua Rode, cười nói: “Bạn ta, lần này ngươi tới thật nhanh.”
“Người lùn luôn thủ tín.” Rode để các nam nhân xuống xe, nói với Tống Mặc: “Trừ đợt khoáng thạch thứ ba, còn có mấy người này.”
Rode giới thiệu với Tống Mặc từng dũng sĩ bị kỵ sĩ giáo hội truy sát cùng đường, Tống Mặc cũng cười chào hỏi từng nam nhân, đối với những nam nhân có thành kiến với Quang Minh giáo hội, thì tại Grilan không có một chút thế lực Quang Minh giáo hội nào, quả thật chính là thiên đường! Đương nhiên, suy nghĩ này có thể duy trì bao lâu, thì phải thương lượng lại.
Rất nhanh, chỉ còn lại một nam nhân trùm áo đen cuối cùng, nhưng Rode dừng lại.
Tống Mặc nhìn nam nhân trùm áo đen, đột nhiên nhíu mày, luôn cảm thấy, người này rất quen thuộc…
“Rode, hắn là?”
“Hắn tự nhận là ma pháp sư. Là giữa đường tìm tới ta, ta liền dẫn hắn cùng tới.”
Ma pháp sư? Tống Mặc có một cảm giác vô cùng không hay.
Quả nhiên như y dự liệu, nam nhân đột nhiên bước tới một bước, nâng tay phải của Tống Mặc lên, nhẹ hôn lên mu bàn tay y, ngẩng đầu lên, vành mũ trùm thuận theo động tác của hắn trượt ra, lộ ra mái tóc dài màu nâu trơn nhẵn, và gương mặt yêu diễm dưới mái tóc dài.
“Xin chào, lãnh chủ đại nhân của ta.”
Tống Mặc đen mặt, rút mạnh tay về, “Sao lại là ngươi?!”
“Lãnh chủ đại nhân, ngài nói thế thật khiến ta đau lòng.” Đôi mắt biển xanh của Rhys tràn đầy ưu thương, dùng ngữ điệu thâm tình cuồn cuộn nói: “Từ sau đêm khó quên đó, ta ngày đêm đều nhớ nhung ngươi, nhớ khí tức khiến người si mê của ngươi, nhớ làn da trơn mịn của ngươi, đôi môi mềm mại…”
“Câm miệng!”
Tống Mặc sắp tức bốc khói, tên thúi không cần mặt mũi! Không một giây do dự rút bội kiếm ra, chém thẳng về phía hắn, thân kiếm dài mảnh, nhưng lại chém ra uy phong.
Những người khác vây xem đều ngẩn ra, đêm đó? Đêm đó…
Ngay cả những kẻ không hiểu phong tình nhất, đều không tự chủ nghĩ bậy. Rode thì càng bừng tỉnh đại ngộ, khó trách nam nhân này muốn mình dẫn hắn tới gặp lãnh chủ Grilan… thì ra, bọn họ là loại quan hệ này sao?
Không thẹn là lãnh chủ ăn cướp thông minh hơn cả người lùn, ngay cả chọn người tình, cũng khác biệt như thế, dẫn dắt trào lưu…
HẾT CHƯƠNG 27.
|
Chương 28: Độc, thật sự là quá độc
Có người nói, cuộc sống giống như cưỡng bức, phản kháng không được, dứt khoát nằm xuống hưởng thụ luôn.
Tống Mặc không nghĩ thế, cho dù thật sự là cưỡng bức, thì cũng là y cưỡng bức người khác! Bị người cưỡng bức còn thật sự nằm xuống hưởng thụ, đó tuyệt đối là hoa lạ đầu óc không bình thường! Cho nên, sau khi Rhys chủ động tìm tới cửa, suy nghĩ đầu tiên của Tống Mặc chính là cầm kiếm đâm chết hắn! Cho dù đâm không chết, cũng phải chọc lỗ, lấy máu!
Nhưng có lúc, lý tưởng luôn phong phú, còn hiện thực thì lại khô khan, giống như một thiếu nữ thanh xuân không thể cầm một con dao đi đánh cướp một tráng hán tội ác chồng chất, Tống Mặc muốn dùng một thanh bội kiếm mang tính trang trí nhiều hơn tính thực dụng chọc lỗ trên người Rhys Myers trông không có vẻ gì là người tốt kia, tuyệt đối là chuyện không dễ dàng.
Tống Mặc hối hận rồi, sớm biết vậy, thì không nên nghe lời lão quản gia John, nói gì mà quý tộc phải giữ thể diện, để Ed chế tạo một thanh kiếm mỏng như thế, phải biết, số kim tệ tiêu tốn trên thanh kiếm này, đủ để chế tạo cho y hai con dao lớn!
Nếu y có hai con dao như thế, tuyệt đối một tay một con, chết cũng phải chém đi mấy lạng thịt trên người tên thúi không cần mặt mũi này!
Rhys vừa né thanh kiếm chém qua, vừa nhắm đúng cơ hội, bắt lấy cổ tay cầm kiếm của Tống Mặc, một tay ôm eo Tống Mặc, chân gạt một cái, Tống Mặc không tự chủ ngã ngữa ra sau, nếu không phải Rhys ôm y, tính ra đã trực tiếp ngã xuống đất.
Nhưng, so với tình huống hiện tại, Tống Mặc thà rằng ngã dập mông, thành kiểu bình sa lạc nhạn!
Từng xem qua poster kinh điển của phim loạn thế giai nhân chưa? Tống Mặc không chỉ một lần ảo tưởng mình chính là thuyền trưởng Reid trên poster đó, vòng tay ôm eo thon của Scarlett, cùng nữ thần trong lòng mình thâm tình nhìn nhau.
Hiện tại, giấc mơ của y thành hiện thực rồi, chẳng qua, không phải là thuyền trưởng Reid, mà là Scarlett bị ôm…
Rhys nắm cổ tay Tống Mặc, hôn lên ngón tay y, không chút cố kỵ tới vũ khí y đang cầm, con mắt màu biển xanh mang theo ý cười, “Lãnh chủ của ta, thầy dạy kiếm thuật của ngươi thật tệ, nếu ngươi bằng lòng, ta có thể đích thân dạy ngươi kiếm thuật, ít nhất sẽ không khiến ngươi mệt tới mức thở phì phò, hay không có cách nào lưu lại vết thương trên người kẻ địch.”
Tống Mặc thở gấp, mặt không biểu cảm nhìn Rhys một lúc, sau đó đột nhiên rút tay ra, ôm cổ Rhys, rõ ràng có thể thấy được tia kinh ngạc trong mắt Rhys, tuy rất nhanh, nhưng không thoát khỏi mắt Tống Mặc.
“Vậy sao? Vậy phải cảm ơn ngươi trước rồi.”
Tống Mặc ôm cổ Rhys siết thật mạnh, chậm rãi ngẩng đầu, đối với bất cứ ai, động tác của y, đều giống như muốn ôm nam nhân của y để hôn một nụ hôn lãng mạn.
Nhưng phát triển tiếp theo, khiến tất cả mọi người đều lọt tròng.
Lãnh chủ đại nhân của Grilan, không chút báo trước nâng chân phải lên, dưới tình huống Rhys hoàn toàn không phòng bị, nhắm vào bộ vị yếu ớt nhất của nam nhân, một cú hung tợn!
Yên tĩnh… tất cả sinh vật phái mạnh có mặt tại đó đều không tự chủ kẹp chặt hai chân. Đối với nam nhân mà nói, bộ vị này bị tấn công, tuyệt đối là đòi mạng. Huống hồ một cú của Tống Mặc hoàn toàn không chút lưu tình.
Độc, thật sự quá độc!
Mặt Rhys uốn éo, không phát ra âm thanh, có lẽ hắn đã đau tới mức không nói nổi. Tống Mặc nhân cơ hội giãy khỏi hắn, thuận thế lại đá một cái vào bụng hắn, khi hắn gập người, nhấc tay phải lên, năm ngón khép lại, chặt mạnh lên cổ hắn. Một tiếng rầm, mỹ nhân yêu diễm vừa rồi còn phong tình vạn chủng, dám cả gan trêu chọc lãnh chủ đại nhân, ngã xuống đất. Mái tóc dài màu nâu tung tóe trên mặt cỏ, đập vào mắt người khác, là một vẻ đẹp chọc người thương tiếc.
Tống Mặc thì không nằm trong phạm vi của người bình thường, cầm kiếm chỉ vào cổ Rhys muốn đâm xuống, cái gọi là nhân lúc ngươi bệnh lấy mạng ngươi, tuyệt đối là có chân lý! Nhưng khi mũi kiếm còn cách cổ Rhys chỉ 0.1mm, động tác của Tống Mặc đột nhiên dừng lại, vẻ mặt thăm dò nhìn Rhys, ma pháp sư?
Cứ giết như thế thì quá đáng tiếc. So với làm phân bón, hắn còn có tác dụng lớn hơn…
Thu kiếm lại, Tống Mặc đưa tay cho Johnson, “Đưa đây.”
Johnson vội lấy nỏ trên lưng xuống đưa cho Tống Mặc, Tống Mặc lại nhíu mày, “Không phải cái này.”
Johnson lại lấy dao găm trong ủng ra, Tống Mặc lại lắc đầu, “Cũng không phải cái này, đưa thắt lưng cho ta!”
Thắt lưng?!
Johnson không khỏi rụt lại một bước, lãnh chủ đại nhân muốn thắt lưng của hắn làm gì?!
Tống Mặc thấy Johnson chần chờ không có động tác, không kiên nhẫn thúc giục một tiếng, “Mau đưa cho ta, đừng lề mề!” Tiếp theo nói với mấy tùy tùng khác: “Của các ngươi cũng đưa đây.”
Sắc mặt các tùy tùng lập tức trở nên vô cùng sắc màu.
Người lùn Rode ngay từ lúc đầu, cằm vẫn luôn không khép được.
Là hắn quá trì độn, hay là chuyện biến hóa quá nhanh?
Mỹ nhân trùm áo đen đó, không phải người tình của lãnh chủ Grilan, mà là kẻ thù? Nếu là kẻ thù, tại sao không một kiếm kết thúc hắn, mà lại bảo tùy tùng đưa thắt lưng?! Thấy ánh mắt Tống Mặc lại nhìn về phía mình, Rode lập tức nắm chặt thắt lưng thụt lùi ba bước, bày vẻ thề đồng sinh cộng tử với thắt lưng, không được, tuyệt đối không được!
Tống Mặc căn bản không để ý tới hắn, trực tiếp nói với tám đấu sĩ phản giáo hội đứng bên cạnh hắn: “Ta tin các ngươi đều thành tâm nương nhờ ta, vậy thì, biết đầu danh trạng là cái gì không?”
Đầu danh trạng? (Đơn xin gia nhập)
“Kẻ thức thời, đưa thắt lưng cho ta đi.”
Tám tráng nam quanh năm đấu trí đấu dũng với kỵ sĩ Quang Minh giáo hội, mồ hôi lạnh lập tức tuông xuống.
Lãnh chủ này, rốt cuộc là người thế nào?
Cuối cùng, Tống Mặc cầm thắt lưng của tùy tùng và các đấu sĩ, cột chặt Rhys lại, không biết là sở thích tà ác phát tác hay là muốn báo thù nam nhân này, tìm một cây gậy, xâu vào giữa tay chân bị cột của Rhys, bảo hai tùy tùng nâng lên, giống như nâng Bát Giới chờ mổ thịt, khiêng về phủ.
Rode vội kêu lên: “Lãnh chủ đại nhân, ngài còn chưa thanh toán tiền khoáng thạch!
Tống Mặc vỗ đầu, “Coi trí nhớ của ta này.” Lấy túi kim tệ ra, vừa định giao cho Rode, lại thu về, mở túi, lấy ra một phần, sau đó mới giao cho Rode.
“Tại sao?” Rode biết số tiền của mình sẽ không lấy được thuận lợi, nhưng vẫn phải hỏi cho rõ ràng, khâu kim tệ thì phải có lý do.
“Tên này.” Tống Mặc dựng ngón cái lên, chỉ chỉ sau lưng, Rhys bị treo lên cột gỗ, áo trùm màu đen và tóc dài màu nâu cùng phất phơ trong không trung, lắc lư, nhìn thật thê lương. “Ngươi đưa đại phiền phức này tới nhà ta, không khấu trừ toàn bộ, là vì giao tình thâm sâu của hai ta!”
Giao tình mẹ mi!
Quỷ mới có giao tình với kẻ cướp vô sỉ này!
Rode tức dựng râu trợn mắt, nhưng hiện tại tình thế đối phương mạnh hơn, lại là trên địa bàn của kẻ cướp, cũng chỉ có thể nuốt nghẹn.
Hắn lần nữa xin thề, vĩnh viễn sẽ không làm ăn với lãnh chủ Grilan nữa, đánh chết cũng không!
Đối với sắc mặt khó coi của Rode, Tống Mặc vẫn cười hi hi, gác một tay lên vai Rode, lấy một quyển sách trong ngực ra, giao cho Rode.
“Đừng như thế, bạn ta, xem cái này thử đi, ngươi tuyệt đối sẽ thích.”
Rode liếc nhìn Tống Mặc, rốt cuộc vẫn không nén nổi lòng hiếu kỳ, lật sách xem.
Sau đó…
Không có sau đó, chỉ nhìn ba trang, người lùn Rode tự xưng là thấy nhiều biết rộng, cái gì cũng không sợ hãi, đột nhiên phọt ra hai hàng máu mũi, ngã ngữa xuống đất.
Tống Mặc vỗ mặt Rode, thấy gương mặt râu ria đỏ bừng không có phản ứng gì, nhưng máu mũi vẫn chảy thành một dòng khe nhỏ, vội kéo hai miếng vải nhét vào mũi hắn, sau đó để một tùy tùng vác Rode lên, cùng mang về phủ lãnh chủ. Thế là, Rode đã thề không còn bước vào phủ lãnh chủ Grilan một bước, trong tình trạng hôn mê, đã tiến cung lần hai.
Tống Mặc cong lưng nhặt quyển sách nhỏ rớt dưới đất lên, nhìn vết máu bắn trên mặt, không khỏi cảm thán, cho dù là người lùn, cũng không thể nào kháng cự với uy lực của nghệ thuật thân thể.
Mọi người trở về phủ lãnh chủ, ai cũng không chú ý thấy, Rhys vốn nên hôn mê giống Rode, lại đột nhiên mở mắt ra, trong con mắt màu biển xanh xẹt qua một tia tinh quái, đôi môi đỏ tươi cong lên nụ cười không thể thấy, tiếp theo lại nhắm hai mắt lại. Tất cả phát sinh chỉ trong thoáng chốc, ngay cả tùy tùng nâng hắn đi cũng không phát hiện.
HẾT CHƯƠNG 28.
|