Fanfic YunJae | Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút
|
|
Chương 10 : Tên “cầm thú” và “tổng giám đốc” có liên hệ với nhau
Trưởng phòng Lee cười nhẹ, “Cậu cần phải cảm ơn sự sắp đặt tối hôm qua của tôi. . . . . . Cậu phải hiểu rõ, rất nhiều người trong công ty chen lấn tiếp cận đều muốn có được cơ hội này.”
Kim Jae Joong có thể mơ hồ nghe thấy lời đối thoại ở bên ngoài, nhưng cậu không thể nào nghe rõ ràng nội dung câu chuyện, chỉ cảm giác giọng nữ lớn tuổi trong đó có chút quen tai. . . . . .
“Jae Joong! !”
Giọng nữ quen thuộc truyền đến, cơ thể đang ngâm trong bồn tắm của Kim Jae Joong đột nhiên căng thẳng. “Lee. . . . . . Trưởng phòng Lee! !”
Tiếng bước chân trưởng phòng Lee đi lại đến gần phòng tắm, “Jae Joong, cậu ở trong phòng tắm sao?”
“A . . . . .” Tay chân Kim Jae Joong luống cuống, vội vàng kéo qua khăn tắm bên cạnh che lại thân thể lõa lồ của mình.
Thật may là, trưởng phòng Lee chỉ đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm, không có ý muốn bước vào bên trong, “Tôi có lời muốn nói với cậu, cậu sửa sang lại một chút đi!”
“Sửa sang lại?”
Vì sao trưởng phòng Lee lại dùng cách diễn đạt này? Dường như biết cậu bây giờ đang rất thảm hại?
Kim Jae Joong quấn khăn tắm bước ra khỏi bồn, ngay sau đó mặc lại bộ quần áo tối hôm qua cậu để ở phòng tắm.
Vừa mới bước chân ra, hạ thể truyền đến đau đớn âm ỉ vô cùng rõ ràng, Kim Jae Joong không nén nổi nhíu mày chịu đựng cơn đau nhức, đáy lòng không ngừng rủa thầm người đàn ông như ‘cầm thú’ tối hôm qua.
Kim Jae Joong mở cửa phòng tắm ra, bóng dáng của trưởng phòng Lee liền xuất hiện trong tầm mắt Kim Jae Joong.
Kim Jae Joong liền lấy tay kéo lại cổ áo hơi thấp trước ngực, nhưng vẫn không thể nào che giấu vết hôn mờ ám trên cổ cậu.
Trưởng phòng Lee hài lòng nhìn tình trạng lúc này của Kim Jae Joong, mỉm cười nói, “Tôi cho cậu nghỉ phép ba ngày, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi!”
Đột nhiên được nghỉ phép ba ngày khiến Kim Jae Joong kinh ngạc, cậu không rõ nguyên do nói, “Trưởng phòng Lee, chị nói. . . . . . Cho tôi nghỉ phép ba ngày?” Phải biết rằng, cậu làm việc ở phòng PR đã hơn một năm nay, ngày nghỉ như vậy hầu như là không có.
Trưởng phòng Lee cười rạng rỡ, “Đúng vậy.”
“Vâng. . . . . .” Nếu có ngày nghỉ như thế, cậu không có dự định từ chối, nhưng mà. . . . . .
Kim Jae Joong bỗng nhiên ngước lên hai mắt, như chợt nhận ra được điều gì, nghiêm túc hỏi, “Trưởng phòng Lee, sao chị lại biết tôi ở chỗ này?”
Trưởng phòng Lee bình tĩnh trả lời, “Cậu hẳn là đã đoán được.”
Tay Kim Jae Joong không ngừng run rẩy, trong đầu nhớ lại những điều tối hôm qua thật như thể có người cố ý an bài, không dám tin mà thốt lên, “Là chị cố tình gạt tôi tới căn phòng này sao?”
Trưởng phòng Lee gật đầu thú nhận, “Phải.”
“Vậy chị có biết hay không, tối hôm qua có một người đàn ông. . . . . . Anh ta. . . . . . Anh ta quả thật vô cùng ghê tởm! !” Vừa nhắc tới người nào đó, lửa giận Kim Jae Joong lại khó tiêu.
Trưởng phòng Lee lạnh nhạt nói, “Người đàn ông cậu nói là chỉ. . . . . . Tổng giám đốc sao?”
“Cái gì tổng giám đốc, anh ta là tên khốn kiếp. . . . . .” Lòng đầy căm phẫn Kim Jae Joong đang muốn tiếp tục chửi mắng thêm nữa, nhưng đột nhiên bị trưởng phòng Lee nhắc tới một sự thật khiến cậu kinh hãi, “Đợi chút, tổng giám đốc?”
Trưởng phòng Lee gật đầu, “Đúng vậy, người đàn ông tối hôm qua ở chung với cậu chính là tổng giám đốc tập đoàn Jung K của chúng ta, Jung Yun Ho. Cũng là người mới vừa ra lệnh tôi cho cậu nghỉ phép ba ngày.”
“Jung Yun Ho?” Hai tròng mắt Kim Jae Joong trợn to, quả thật không thể tin được. Dù sao đi nữa cậu cũng không thể nào liên hệ người đàn ông “cầm thú” đó và ‘tổng giám đốc’ Jung K được người đời đồn đãi như thần thoại lại với nhau.
Có thể trở thành người thần trong giới thương nghiệp nắm trong tay mạch máu kinh tế Châu Á, không phải nên khiêm tốn hòa nhã có lễ, phong cách phải ra vẻ người đàn ông có phong độ sao? Sao có thể là người đàn ông như vậy?
|
Chương 11 : Chọn báo cảnh sát hay là tránh thai
Đối phương bình tĩnh nói, “Chuyện này thì cậu không cần phải xen vào, cậu cứ chuẩn bị đi Mỹ làm quản lý phòng PR của mình đi!”
Kim Jae Joong nhíu chặt lông mày, “Cho dù công ty có rất nhiều người muốn có được cơ hội này, nhưng mà tôi thì không muốn. . . . . . Trưởng phòng Lee, tại sao chị có thể làm như vậy?”
Trưởng phòng Lee bình tĩnh nói, “Cậu có đồng ý hay không thì cũng không thể nào thay đổi sự thật. . . . . .”
Kim Jae Joong cố gắng giữ bình tĩnh nói, “Chẳng lẽ chị cho rằng tôi sẽ nhẫn nhịn chuyện này bởi vì chị là quản lý công ty còn anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Jung K sao?”
Trưởng phòng Lee biết Kim Jae Joong cũng không phải là một người nhu nhược, cô lựa lời sâu xa nói, “Jae Joong, chuyện này không liên quan đến Jung tổng, muốn trách thì cậu cứ trách tôi, nhưng cậu nên hiểu, người chủ động đi vào phòng 1618 là cậu, cũng chính là cậu thay áo ngủ gợi tình trước. . . . . . Chuyện tối ngày hôm qua, thậm chí tôi còn tưởng rằng là cậu đang tìm cách chủ động quyến rũ tổng giám đốc đấy!”
“Sao chị có thể nói vậy chứ?” Lông mày Kim Jae Joong nhíu lại càng sâu, “Tôi sẽ kiểm tra danh sách ghi âm cuộc gọi, là có thể biết được rõ ràng là chị nói số phòng cho tôi, hơn nữa máy điều hòa của khách sạn bị tắt cũng không phải là tình huống bình thường, tôi có thể đi hỏi quản lý khách sạn.”
Trưởng phòng Lee cười nhẹ, “Jae Joong, cậu thật đúng là quá ngây thơ. . . . . . Nếu như không phải đã giải quyết xong những vấn đề cậu nói, cậu nghĩ tôi đủ khả năng ‘tặng’ cậu cho tổng giám đốc sao?”
Ý tứ trong lời nói của trưởng phòng Lee là cô ta đã xử lý xong những chuyện này từ trước, e rằng Kim Jae Joong muốn điều tra danh sách ghi âm cuộc gọi, hay muốn đi hỏi quản lý khách sạn, kết quả cũng chỉ là tốn công vô ích.
Kim Jae Joong sững sờ nhìn gương mặt thường ngày hòa ái dễ gần của trưởng phòng Lee, trong lòng lan tràn sự uất ức chua xót, vẫn không chịu thua mà nói, “Mặc kê chị nói cái gì, tôi cũng sẽ không bỏ qua chuyện này!”
Trưởng phòng Lee thản nhiên lấy trong túi ra một cái điện thoại di động và một viên thuốc, rồi để tất cả vào trong tay Kim Jae Joong, nghiêm mặt nói, “Cậu có hai lựa chọn, một là cầm lấy điện thoại gọi báo cảnh sát, đương nhiên, kết quả báo cảnh sát nhất định là cậu ‘vừa ăn cướp vừa la làng’, chuyện này sẽ chỉ làm danh dự của cậu mất sạch. Hai là lựa chọn uống viên thuốc tránh thai này, coi như chưa từng chuyện gì xảy ra, ba ngày sau, cậu vẫn có thể tới Jung K đi làm như thường ngày.”
Trưởng phòng Lee hiển nhiên đã có chuẩn bị từ trước, đối với người phụ nữ lăn lộn nhiều năm trong giới quan hệ xã hội này, hiển nhiên rõ ràng, Kim Jae Joong cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của trưởng phòng Lee.
Kim Jae Joong hít một hơi thật sâu, làm như vậy để áp chế khó chịu sôi trào trong đáy lòng.
Thấy Kim Jae Joong không nói thêm gì nữa, trưởng phòng Lee mới khôi phục vẻ thân thiện thường ngày, mỉm cười nói, “Được rồi, tôi phải về công ty trước, cậu hãy nhân dịp nghỉ phép mà nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Trưởng phòng Lee đi rồi, Kim Jae Joong sững sờ ngồi ở mép giường nhìn viên thuốc màu trắng trong tay, thất thần thật lâu.
Sau khi rời khỏi khách sạn, trưởng phòng Lee lấy điện thoại ra gọi đi.
Trong cuộc nói chuyện, trưởng phòng Lee vô cùng lễ độ nói, “A lô, chị Soon, tôi đã xử lý xong mọi chuyện rồi! Về việc chuyển tôi đến tổng bộ nước Mỹ, chị có thể cho tôi câu trả lời chính xác hay không à?”
Đối phương nói, “Yên tâm đi, chuyện này tôi đã lo liệu xong rồi. . . . . .”
Trưởng phòng Lee liền tươi cười rạng rỡ, “Vậy thì cám ơn chị Soon. . . . . . Đúng rồi, phòng PR chúng ta có nhiều cô gái xinh đẹp, mà tại sao chị Soon cứ nhất định chọn Kim Jae Joong?”
Đối phương dường như không vui, “Sao vậy, chuyện này có gì đáng giá để cô tò mò sao?”
Trưởng phòng Lee lập tức cười nịnh nói, “Dĩ nhiên tôi không có gì tò mò, tôi chỉ cảm thấy cậu bé Kim Jae Joong này có lẽ không nghe lời lắm, tôi sợ sẽ gây ra phiền phức cho tổng giám đốc!”
|
Chương 12 : Không cho cậu xin thôi việc
“Khốn kiếp. . . . . .”
Kim Jae Joong không còn nhớ rõ mình đã mắng bao nhiêu lần cái chữ này, thế nhưng cũng khó có thể gạt bỏ uất ức và phẫn hận tận đáy lòng cậu.
Lúc này, bên ngoài phòng Kim Jae Joong mơ hồ vang lên tiếng của Bà Kim, “Jae Joong à, mẹ nghe người giúp việc nói con vừa về nhà liền trốn vào trong phòng, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Kim Jae Joong vọng qua tấm kính thủy tinh trong phòng tắm trả lời bà, “Mẹ, con không sao. . . . . .”
Bà Kim vẫn không yên lòng nói, “Con mở cửa phòng ra để mẹ vào xem. . . . . .”
Kim Jae Joong mau lẹ lau khô nước đọng trên người, hoảng hốt thay vội một bộ quần áo cổ cao đã chuẩn bị sẵn, ngay sau đó làm như không có chuyện gì mở cửa phòng ra, cười gọi, “Mẹ!”
Bà Kim nhìn thấy dáng vẻ trong sạch mát mẻ sau khi tắm rửa xong của Kim Jae Joong, không khỏi nghi ngờ, “Mẹ nghe người giúp việc nói tối qua con không về, sáng nay lại về nhà với dáng vẻ mệt mỏi, có phải tối qua làm việc suốt đêm không?”
Người nhà họ Kim không biết phạm vi công việc của Kim Jae Joong, cũng chưa từng hỏi Kim Jae Joong, bởi vì họ tin tưởng Kim Jae Joong, cũng hiểu rõ Kim Jae Joong làm việc rất có chừng mực.
Hạ thể vẫn âm ỉ đau đớn, rõ ràng nhắc nhở Kim Jae Joong tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. . . . . .
Mặc dù trong lòng trăm điều khó chịu và oan ức, nhưng Kim Jae Joong vẫn cố làm ra vẻ thoải mái mà đáp lại Bà Kim, “Dạ, tối hôm qua tất cả nhân viên trong công ty đều tăng ca suốt đêm, nên con hơi mệt. . . . . .”
“Nếu thấy mệt, vậy thì đừng làm nữa. . . . . .” Bà Kim vốn định muốn khuyên Kim Jae Joong đừng đi làm nữa, nhưng chợt thấy Kim Jae Joong mặc áo cổ cao liền nói, “Đúng rồi, bây giờ trời rất nóng, sao con lại mặc kiểu áo cổ cao như thế?”
Kim Jae Joong vội nắm chặt cổ áo trước, lúng túng vặn vặn tay trước cổ áo, vội vàng qua loa giải thích, “Con rất thích bộ đồ này, hiện cũng đang là phong cách của mùa hè, cho nên mới lấy ra để mặc. . . . . .” Cậu rất hiểu rõ, nếu như mẹ cậu tiếp tục quan sát kỹ thì cậu sẽ không thể nào che giấu vết hôn trên cổ được nữa.
Bà Kim cũng không có nghi ngờ gì nhiều, nhẹ giọng nói, “Ừ.”
Để tránh cho Bà Kim tiếp tục chú ý, Kim Jae Joong vội vàng nói sang chuyện khác, “À, mẹ, con cũng cảm thấy công việc này rất mệt, cho nên. . . . . . Con muốn xin nghỉ việc ở nhà nhiều hơn với mọi người. . . . . .”
Bà Kim vui sướng, hai mắt thoáng chốc trừng thật lớn, “Có thật không?”
——–
Tòa nhà tập đoàn Jung K cao vút chính là tiêu chí kiến trúc của thành phố Seoul, thiết kế hùng vĩ đồ sộ và những nhân viên cao cấp ra vào đã chứng minh địa vị của Jung K ở thành phố Seoul, thậm chí cả trên thế giới.
Lúc này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc tại tầng sáu mươi tám, có một người đàn ông cao lớn rắn rỏi đang bỏ tay vào túi quần đứng sừng sững sát cửa sổ ở văn phòng, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Mặc dù chỉ là đứng nhìn bình thản, nhưng cả người anh toát lên vẻ kiêu ngạo lạnh lùng như thể bề trên nhìn xuống chúng sinh, như vạn vật thế gian đều ở trong lòng bàn tay anh, nhưng lại mang theo phần tang thương và hờ hững vì sớm đã nhìn thấu tất cả, dường như thế gian không có gì đáng giá để anh lưu luyến.
Tiếng bước chân rất nhỏ đi đến gần anh, bởi vì khi người đến rõ ràng anh không hề có mảy may phản ứng.
“Tổng giám đốc.” Tiếng Soon Ha Mi vang lên ở phía sau Jung Yun Ho.
Môi mỏng Jung Yun Ho mấp máy, “Chuyện gì?”
Soon Ha Mi hơi dè dặt trả lời, “Bộ phận nhân sự vừa mới nhận được điện thoại của Kim Jae Joong, cậu ấy quyết định xin thôi việc!”
Jung Yun Ho xoay người lại, đôi mắt đen ẩn chứa sự thâm trầm và gian xảo lướt nhẹ qua Soon Ha Mi, “Cậu ta là con trai duy nhất của nhà họ Kim, nếu như bị ba mẹ cậu ta biết cậu ta làm việc ở phòng PR rồi bởi vì công việc mà ‘**’, cô cảm thấy ba mẹ cậu ta sẽ có phản ứng như thế nào?”
|
Chương 13 : Tổng giám đốc có hứng thú với cậu 3 Votes
Trưởng phòng Lee dường như đã đoán được Kim Jae Joong sẽ lựa chọn thế nào, không nói lời vô nghĩa nữa, thản nhiên nói, “Được rồi, tôi không nói nhiều, cậu hãy tự suy nghĩ kỹ càng đi!”
Khu nhà cao cấp.
Hai ngày nay Kim Jae Joong đều ở nhà với Bà Kim, thế nhưng Bà Kim lại phát hiện Kim Jae Joong lúc nào cũng không yên lòng, tinh thần hoảng hốt, như thể cất giấu tâm sự.
Giữa trưa, Bà Kim lại thấy Kim Jae Joong thất thần lần nữa, không nhịn được hỏi Kim Jae Joong, “Jae Joong, con làm sao vậy? Hai ngày nay xem ra tinh thần không tốt lắm!”
Kim Jae Joong vốn đang sững sờ dựa vào ghế sofa, nhận thấy đã làm mẹ lo lắng, vội vàng ngồi thẳng người dậy, mỉm cười lắc tay, “Con không sao ạ!”
“Nhưng mà. . . . . .”
Lời Bà Kim còn chưa kịp thốt lên liền bị người giúp việc cắt đứt.
Người giúp việc cung kính nói với Bà Kim, “Phu nhân, bà có điện thoại.”
Bà Kim hỏi, “Ai gọi tới?”
Người giúp việc trả lời, “Cô ấy nói cô ấy họ Lee, cô ấy là cấp trên của thiếu gia, cô ấy muốn nói chuyện với bà một chút về chuyện công việc của thiếu gia.”
“Cấp trên của tôi?” Thân thể Kim Jae Joong chấn động mạnh một cái, đôi mắt hoảng sợ trợn thật to.
Bà Kim nghi ngờ, “Nếu là cấp trên Jae Joong, tại sao cần phải tìm tôi để nói chuyện công việc của Jae Joong? Hơn nữa Jae Joong đã xin thôi việc. . . . . .”
Người làm nói, “Cô ấy nói không muốn thiếu gia xin thôi việc, cho nên muốn nói chuyện với bà.”
Bà Kim đứng dậy, “Vậy cũng được, tôi sẽ từ chối công việc này hộ Jae Joong. . . . . .”
Kim Jae Joong quýnh quáng kéo góc áo Bà Kim, luống cuống thốt lên, “À, mẹ, chuyện này để cho con nói với cấp trên con đi. . . . . .” Dứt lời, không chờ Bà Kim đồng ý, Kim Jae Joong cũng đã rời bước đến bên cạnh điện thoại.
Đối mặt với ánh mắt tò mò của Bà Kim, Kim Jae Joong chỉ có thể kiệt lực giữ vững bình tĩnh, “A lô. . . . . .”
“Jae Joong, là tôi.” Đối phương quả nhiên là Trưởng phòng Lee.
Kim Jae Joong che lại ống nói, cố gắng hạ thấp giọng, “Trưởng phòng Lee, làm sao chị lại biết số của nhà tôi?” Trong trí nhớ, cậu chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài thân thế bối cảnh của cậu, Trưởng phòng Lee càng không thể nào biết được số điện thoại của nhà cậu.
Trưởng phòng Lee nói, “Chuyện này cậu cũng đừng hỏi đến . . . . . Tôi vốn muốn nói chuyện cậu xin thôi việc với mẹ cậu, cậu đã nhận điện thoại, vậy thì tôi sẽ nói thẳng với cậu được rồi! Tôi hy vọng ngày mai cậu tiếp tục tới công ty làm việc!”
“Không thể nào! !” Kim Jae Joong hận Trưởng phòng Lee đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Trưởng phòng Lee nhẫn nại khuyên bảo, “Cậu cần gì phải kiên quyết như vậy đây? Sở dĩ gọi cậu tới đi làm là vì tổng giám đốc cảm thấy có hứng thú với cậu. . . . . . Tôi biết rõ cậu là thiếu gia độc nhất tập đoàn Kim B, cậu cũng không thèm muốn gì quyền thế của tổng giám đốc, nhưng mà cậu suy nghĩ đi, địa vị Jung K ở giới thương mại có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa, nếu Kim B có thể bám vào Jung K cũng là một vinh dự. . . . . .”
Kim Jae Joong kiên định nói, “Bất kể chị nói gì, tôi cũng không trở lại công ty!” Cậu thật không ngờ Trưởng phòng Lee lại có thể điều tra thân thế bối cảnh của cậu thông suốt như thế.
Tiếng nói Trưởng phòng Lee đột nhiên lạnh hẳn, giọng điệu rất như thể buổi sáng hôm đó ép Kim Jae Joong đưa ra lựa chọn, uy hiếp nói, “Jae Joong, cậu đừng ép tôi nói ra lời nói xấu mặt. . . . . . Cậu có thể không đến công ty, nhưng cậu phải cân nhắc kỹ càng, nếu như ba mẹ của cậu biết cậu đi làm ở phòng PR mà còn bởi vì công việc mà gặp phải‘**’, ba mẹ cô sẽ thất vọng về cậu thế nào?”
Kim Jae Joong cắn chặt răng, “Chị thật ghê tởm! !”
|
Chương 14 : Chúng ta không ‘quen’ sao?
Kim Jae Joong quyết định trở về Jung K!
Cậu là thiếu gia của Kim B mà ba mẹ vẫn thường kiêu ngạo, ba mẹ cậu luôn luôn không đồng ý cho cậu đi làm, chỉ bởi vì thương cậu, cưng chiều cậu, tin tưởng cậu, mới có thể cho phép cậu làm những chuyện cậu thích làm, nhưng cậu lại bởi vì công việc mà. . . . . .
Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ để cho ba mẹ cậu thất vọng, nếu ba mẹ cậu biết được chuyện này, nhất định sẽ thất vọng về cậu. . . . . .
Cậu hiểu rõ thủ đoạn của Trưởng phòng Lee, cậu không có sự lựa chọn khác. . . . . .
Buổi tối, Kim Jae Joong tìm một lý do hợp lý thuyết phục ba mẹ cho cậu đi làm lại.
Hôm sau, Kim Jae Joong tới Jung K đúng giờ. . . . . .
Cậu thật không ngờ, ba ngày không về công ty, cậu đã trở thành kình địch của tất cả chị em phụ nữ phòng PR, ngay cả Min Young và cậu thường ngày có quan hệ rất tốt cũng xa cách cậu.
Sau khi Kim Jae Joong chạm từng ánh mắt sắc bén đủ để bắn chết người, không khỏi ôn tồn hỏi Min Young, “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người đều nhìn mình như vậy?”
Min Young tức giận nhướng mí mắt, “Cậu nghĩ họ có thể nhìn cậu thế nào? Tối hôm đó cậu chẳng những không đi tiếp đón tổng giám đốc, ba ngày nay cũng không tới công ty làm việc, hôm nay bộ phận nhân sự lại tuyên bố cậu là thư ký mới nhậm chức của tổng giám đốc . . . . . .”
Kim Jae Joong kinh ngạc, “Cái gì?”
Min Young đố kỵ nói, “Cậu cũng đừng giả bộ ra vẻ khiếp sợ nữa, mà trong lòng lại đang đắc ý đi?”
“Mình. . . . . .”
Giữa lúc Kim Jae Joong đang khó lòng giãi bày, lúc này, một người phụ nữ lớn tuổi, vẻ mặt lại có phần nghiêm trang đi vào phòng PR.
Nhất thời, tất cả nhân viên phòng PR đều đứng đứng dậy, kính cẩn gọi người đến một tiếng, “Chị Soon!”
Kim Jae Joong liếc nhìn, khẽ nhíu mày. Người kia là ai?
Soon Kyu Mi và Kim Jae Joong chưa từng gặp mặt, nhưng mà ánh mắt Soon Kyu Mi cũng không nghiêng không lệch dừng lại ở trên người của Kim Jae Joong, bình tĩnh nói, “Thư ký Kim, tổng giám đốc muốn gặp cậu!”
Kim Jae Joong không hề quen cách xưng hô của chị Soon đối với cậu, sở dĩ đi theo chị Soon đến tầng lầu tổng giám đốc làm việc, chủ yếu là bởi vì những ánh mắt hâm mộ ghen ghét của phòng PR khiến cho cậu không muốn ở lại một chút nào.
Bước chân Soon Kyu Mi dừng lại ở trước cửa phòng tổng giám đốc, thay Kim Jae Joong gõ cửa phòng tổng giám đốc, Soon Kyu Mi khinh thường lạnh nhạt nói, “Thư ký Kim, tổng giám đốc đang đợi cậu, vào đi!”
Nói thật, cho tới giờ khắc này, Kim Jae Joong vẫn không thể liên hệ tổng giám đốc tập đoàn Jung K và cái ‘tên háo sắc’ đáng giận đến cực điểm đêm đó với nhau!
Nhưng mà, cậu phải đi gặp người đàn ông này, bất kể thế nào, chuyện của cậu và anh ta đều phải giải quyết một lần, cậu không muốn về sau lại phải phiền lòng vì chuyện này.
Hít một hơi thật sâu, Kim Jae Joong đi vào phòng tổng giám đốc.
Cậu đến Jung K đã hơn một năm, chỉ biết là tập đoàn ‘Jung K ’ đã chuẩn bị văn phòng cao cấp cho tổng giám đốc, đây cũng là lần đầu tiên cậu đi vào phòng tổng giám đốc. . . . . .
Bước đầu tiên đi vào cửa phòng làm việc, cậu đã chú ý tới dáng người ngang nhiên cao ngát đứng lặng im trước cửa sổ.
Đây là bóng lưng đàn ông đẹp nhất cậu từng thấy . . . . . .
Dáng người cao lớn, tây trang màu đen may thật vừa vặn, toàn thân trên dưới lộ ra hơi thở kiên định, đều đang chứng minh thân phận người đàn ông này không tầm thường.
Kim Jae Joong do dự, để tránh cho người của công ty chú ý, cậu vẫn là lựa chọn mở miệng kính cẩn, “Tổng. . . . . . Tổng giám đốc.”
Jung Yun Ho xoay người, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tinh xảo không tì vết của Kim Jae Joong, khóe miệng thoáng hiện nở nụ cười hứng thú như có như không, “Sao lại gọi tôi xa lạ như vậy, không phải chúng ta ‘quen biết’ sao?”
|