Học Sinh Cấp 3
|
|
Thế là từ đầu cho tới cuối tui cứ bị kêu liên tục . Bao nhiêu cảm tình tốt về cô giáo này đều tan biến ….
Môn Toán và Môn Hoá được kết thúc sau đó … Tùng Tùng Tùng … Tiếng trống ra chơi vang lên , tui ngáp dài sau ba tiết học dài thăm thẳm . Kiến thức tui cũng được tiếp lại dần dần vì có anh bên cạnh chỉ bảo cho tui .
– Anh à , ra chơi anh với em thường đi đâu – Tui quay sang anh
– Ừmm … Mình xuốnh cantin chơi đi em – Luân kéo tui xuống cantin gì đó , ôi cha mạ ơi , nó đông như kiến vậy đó , tui đang hoang mang không biết phải làl sao để vô . Một tiếng huýt sáo được vang lên , sau đó là học sịn ở dưới cantin đang tản ra thành 2 hàng nhường đường cho tui đi qua .
– Em muốn ăn gì – Luân khoác cổ tui đi vào cantin
– Ưmm , em muốn ăn cái bánh kia với uống sữa – Tui chỉ vào cái bánh hình chữ nhật
– Cho tôi hai cái bánh , 2 hộp sữa và một chai sting – Luân nói với chủ quầy
– Cho hỏi cái bánh này bao nhiêu vậy – Tui chỉ chỉ vào cái bánh hình chứ nhật ấy
– Dạ 45k
Bịch… Cái quyển vở đang năm trên tay tui đã hôn đất
– Anh à … – Tui quay sang Luân
– Đi thôi em – Luân kéo tui ra đám đông ấy
Anh dẫn tui đến một bãi đất trống toàn là cỏ
– Ủ anh trả tiền rồi hả – Tui nằm lên tay anh
– Anh đâu có trả đâu – Luân quay sang nhéo má tui
– Ủ vậy sao anh nua bánh cho em được
– Không sao đâu , sau này em muốn ăn gì cứ việc lấy , họ không dám lấy tiền của em đâu
– Anh quậy nát trường này rồi chứ gì , hư quá hà – Tui đánh vô ngực anh
– … Aaa .. Đau quá hà – Luân rên
– Khùng quá , thôi lên lớp đi anh – Tui kéo tay Luân đứng dậy nhưng anh nặng quá
– Em quên gì rồi – Anh nhắm mắt lại , tay chỉ vào môi
Hiểu ý tui cuối xuống hôn vào môi anh , anh kéo tui nằm xuống rồi đè tui mà cắn vào đôi môi ấy …
– Luân à , anh đi lên lớp trước đi , em đi vệ sinh cái – Tui đẩy Luân đi trước rồi ba chân bốn cẳng lao vào tolet …. Àooo … Úi chà thoải mái quá , tui thở phào nhẹ nhõm . Đi một hồi thì tui mới nhớ ra một điều .. Mình bị mất phương hướng , bây giờ tui phải đi đường nào bây giờ , tui đi một lúc thì bị lạc ra một bãi đất trống nào đó toàn là gỗ khô , gần đó còn có một căn nhà bằng gỗ , tui nghĩ đó là nhà kho của trường . Một dòng kí ức len lõi qua đầu tui , cũng như mấy lần trước , tui cố gắng nhớ lại nhưng càng nhớ thì đầu tui càng đau
– Em đi đâu vậy …. Bịch – Một bàn tay chạm vào vai tui , tui hoảng quá nên la lên rồi chạy … Áaaa…
– Vũ à , tự nhiên chạy vậy , anh nè – Anh ta đã níu được tui
– Đừng đừng , anh định làm gì vậy , anh muốn gì , tui giỏi võ lắm á , nhào dô , nhào dô – Tui thở hổn hển cố hết sức đe doạ cho tên đó sợ
– Hì hì ai chả biết em giỏi võ , mà em đi đâu cả tháng nay vậy , anh có qua nhà em nhưng nhà đó cứ đóng cửa hoài à
– Ủ anh quen em hả – Tui đã lấy lại được bình tĩnh
– Ừ , anh Duy nè , em sao vậy
– Em tên Phong Hàn à mà không .. Em tên là Nguyễn Hoàng Vũ , rất hân hạnh được quen biết anh – Tui đưa tay lên để chào hỏi
– Hì em giởn quài , anh biết dồi , mà sao em không lên lớp học , đánh trống vô tiết rồi mà – Duy bắt tay tui
-Em bị lạc đường , anh dẫn em lên lớp 10A3 ik
– Ủ mới có mấy tuần không đến trường mà em đã quên lớp học mình rồi hả … Được rồi để anh dẫn em đi – Duy đi trước còn tui theo sau
– Xin lỗi anh ha , em bị mất trí nhớ tạm thời nên không nhớ được anh – Tui kể cho anh nghe mong rằng anh sẽ thông cảm
– Ủ e bị gì , sao em lại bị mất trí nhớ
Anh ta đứng khựa lại để hỏi tui
– À tới lớp em rồi , em cảm ơn ha , khi nào gặp em với anh nói chuyện tiếp – Tui chạy cái lèo lên lớp học , vì đã bắt đầu 10ph rồi nên tui đành lấy cớ đi vệ sinh mới không bị ăn chửi
– Sao em đi lâu vậy – Luân nhăn mặt
– Xin lỗi anh , em bị lạc đường , may là có một anh trai tóit bụng dẫn em lên lớp – Tui thanh minh
– Anh trai nào – Luân nghiến răng nhìn tui
– Em cũng không biết nữa , ảnh nói ảnh tên Duy , mà anh đừng làm vậy nữa , xấu quá – Tui nhéo má Luân
….. Lớp Trưởng ….
Hành động vừa rồi của tui lọt vào mắt xanh của cô Lịch sử
– Em làm gì vậy , em đứng dậy , sao em lại làm vậy với bạn , em biết là …., abc xyz ….. a ă â b c ….. Em là một lớp trưởng mà em không gương mẫu , cô cho em điểm trừ mới được – Cô giáo dạy Sử lấy sổ điểm ra , cầm cây bút lên , but sắp chạm chữ thì
– Cô dám không … – Luân ngồi ở dưới ấy nói vọng lên
– Ai mới vừa nói vậy – Cô quay lại , liếc xéo cả lớp
– Tôi nói đó – Luân đứng dậy , anh kéo tui ngồi xuống
– Em hả Luân , cô đâu dám đâu – Giọng cô giáo liền hạ xuống
– Ủ cô cho Vũ điểm trừ đi chứ – Luân nhếch môi chống tay lên bàn nhìn cô ấy
– Hì cô đâu dám , thôi cô cho Vũ điểm cộng – Cô ấy cười trừ
– Tui tưởng cô định làm Cô Giáo Cung Bọ Cạp Verson 2 chứ – Luân ngồi xuống nhéo má tui
– Đâu cô cung Bảo Bình – Thôi cả lớp học tiếp
Nhờ có anh mà tui có thêm con điểm cộng trong sổ điểm , tui thấy nể anh rồi đó
– Em sợ nhất cái gì vậy – Luân quay sang tui hỏi
– Ưm , em cũng không biết nữa , à mà sợ mất anh – Tui cười
– Thưa bác sĩ , bệnh mất trí nhớ em ấy có nghiêm trọng không – Luân đến khoa bác sĩ , tìm gặp người có chuyên môn về khoa thần kinh giỏi nhất ở Nha Trang này , anh rất muốn Vũ hồi phục kí ức
– Trường hợp của Vũ , tui nghĩ nó cũng không có gì nghiêm trọng đâu , bây giờ mình chỉ cần cho Vũ đến những nơi mà trước kia Vũ hay đến hoặc cho Vũ thấy thứ mà mình sợ nhất , khi ấy Vũ có thể hồi phục trí nhớ của mình
– Vâng tôi cảm ơn bác sĩ
Khi nhận được lời khuyên như thế anh lập tức làm theo nhưng nó cũng không hiệu quả mấy , anh liền về nhà hỏi mẹ thứ
– Mẹ à , sao vũ sợ mấy con ễnh ương đồ vậy
– À tại hồi nhỏ mẹ có phạt nó ở trong hầm với mấy con cóc ếch nhái đồ nên nó bị ám ảnh , từ đó nó sợ luôn , mà sao thế con
– Dạ không có gì , con cảm ơn mẹ … *****
– Anh à , sao anh ngồi cứng đơ vậy , anh à – Thấy Luân không trả lời nên tui lay anh
– À mà không có gì đâu em – Luân tiếp tục nhéo má tui …
Ngày học đầu tiên của tui cũng kết thúc , tui thấy mình tiếp thu bài vở cũng tốt tại có anh lử bên giảng dạy cho tui , à mà tui làm quen được nhiều bạn mới ghê á , thôi viết mỏi tay rồi , chap 47 end nha , mai có chap 48 . Mọi người ngủ ngon..
|
Truyện gay: Học sinh cấp 3 – Chap 48 ngôi thứ 3
Luân thức dậy sau một giấc ngủ say nồng , anh nhìn sang bên cạnh , Vũ đang ngủ trong giấc ngủ bình yên nhất . Anh không nở đánh thức Vũ dậy … Chụt …. Anh hôn nhẹ lên má của em ấy , anh thay đồ để ra ngoài thư giản .
Gió trời lúc này vô cùng mát mẻ và trong lành , lái chiếc xe Exaiter , anh đi từ từ để đắm chìm mình vào cái cảm xúc hạnh phúc ấy , cũng chính ở nơi này anh đã gặp được em
. Dừng xe ở cái ghế đá trong công viên gần biển , anh ngồi xuống đó , lấy chiếc điện thoại IPhone 5s của mình ra , click vào abum ảnh , lướt lướt , hình của Vũ và anh hiện lên trên màn hình …. Vèo ….
Anh nhìn lại thì chiếc điện thoại trên tay của anh đã biến mất , ngước mặt lên để tìm kiếm thứ gì đó , anh thấy một thằng nhóc đang chạy nhanh thiệc nhanh trước mặt anh . Anh từ tốn đứng dậy , đi từng bước từng bước …. Một tiếng huýt sáo vang lên , thế là thằng nhỏ lúc nãy đã bị bắt lại , anh đi đến chổ mà đàn em anh đang giữ nó
– Thằng nhỏ này láo , dám dựt đồ của đại ca , để tao đưa mày lên phường để mày ăn cơm tù thử cho biết – Đàn em của Luân đánh vào đầu nó rồi dựt lại cái điện thoại đưa cho Luân
– Em xin mấy anh tha cho em , em hứa lần sau sẽ không như vậy nữa đâu – Nó nghĩ đến việc phải ngồi tù nên nước mắt nó cứ lần lượt nà rơi
– Tha cho mày hả , để tụi tao đưa mày lên phường rồi lúc đó sẽ tha cho mày – Tụi đàn em của Luân dơ tay lên để đánh nó …
– Khoan , hết chuyện của tụi mày rồi , đưa nó đây tao xử lý
Tụi đàn em như thế tản ra hết , chỉ còn có thằng nhỏ và anh đứng đấy
– Em đi theo anh – Luân kéo tay nó đến quán ăn gần đó
– Dạ anh ơi , anh đừng có dẫn em vào công an nha , em sợ lắm … hic … hic – Thằng nhỏ ấy vẫn chưa định hình được , cái nhà tù ấy nó đã bị nhốt một lần , ở trong đó 3 ngày mà như 30 năm , nó vào trỏng cũng chr vì tội ăn cắp vặt . Nỗi ám ảnh đó vẫn còn in sâu trong tâm trí của nó
– Hì , em đói bụng chưa – Luân cười
– Dạ … Dạ … – Nó ấp úng
– Chắc đói rồi đúng hông , đi ăn với anh đi , yên tâm anh không bắt em trả tiền cũng không mang em lên công an phường đâu .
– Nhưng mà … – Nó nữa ngạc nhiên nữa ngại ngùng
Anh kéo tay nó ngồi vào bàn VIP , kêu hai tô phở đặc biệt ra
– Em tên gì vậy – Anh nâng ly nước lên uống
– Dạ … Em tên … Vũ ạ – Nó ấp úng
– Sao Vũ hả , cái gì Vũ – Anh sặc nước , mém tế ghế khi nghe nó nói tên của mình
– Dạ Huỳnh Thiên Vũ ạ – nó cuối gầm mặt
– À … Em ăn phở đi – Hai tô phở nóng hổi được mang lên , Luân đẩy một tô về phía Thiên Vũ
– Dạ nhưng mà … – Nó chân chừ
– Không nhưng nhị gì hết , em cứ ăn đi – Luân quả quyết
– Dạ nhưng em có thể gói tô phở này đem về nhà ăn được không ạ – Nó đẩy tô phở về phía anh
– Sao vậy – Luân nhiếu lông mày
– Dạ , không giấu gì anh , nhà em còn ba đứa em nữa , mấy ngày nay nó chẳng có gì trong bụng , mẹ em cũng vậy , mẹ đang nằm trong bệnh viện chờ phẫu thuật … hức hức – Nó nức nở trước hoàn cảnh của gia đình mình
– Thôi em nín đi , em cứ việc ăn đi , anh sẽ mua về cho mẹ và em của em – Luân đưa cho nó tờ giấy để lau đi những giọt nước mắt đang từ từ chảy xuống bờ má
– Dạ em cảm ơn anh – Nó bưng tô phở lên , nó định đặt xuống lại nhưng cái bụng đã tuần nay chưa ăn gì phản đối nó , nó chần chừ rồi cầm đũa lên mà gắp phở cho vào miệng , đây là lần đầu tiên nó được ăn phở , hồi trước giờ nó chỉ ăn cơm với mắm , lâu lâu có rau muống đã là hạnh phúc lắm rồi … Rọttt … Nó chén sạch tô phở ấy , Vũ ngước lên thì thấy Luân đang nhìn mình
– Sao anh nhìn em vậy , mặt em dính gì hả – Nó lấy tay chùi miệng mình
– Không , mà em còn đói hả , em ăn luôn đi – Luân đẩy tô còn lại về phía nó
Nó ngại ngùng rồi bưng tô phở ấy lên mà chén
– Em bao nhieu tuổi rồi
– Dạ em 15 , mà anh tên gì vậy , anh bao nhiêu tuổi – Nó cười hít mắt
– Anh tên Luân , anh 17 rồi ————–Xong khi đã bồi bổ lại sức lực , trên tay nó đang cầm 5 bịt phở nóng hổi do anh mua đem về cho mấy đứa em , sau đó thì Luân chở Thiên Vũ về
Đi sau vào thành phố Nha Trang , ở một vùng quê hẻo lánh , anh dừng xe lại trước một cái chồi nhỏ theo chỉ định của Vũ
– A Anh hai về – ba đứa nhỏ chạy ùa ra khi thấy Vũ
– Anh hai có phở cho mấy đứa nè , phở giò đó nha – Vũ đung đưa bị phở trước mặt mấy đứa em rồi đưa cho thằng lớn nhất đem vào
– Mời anh vô nhà em chơi , nhà em nhỏ xíu , anh thông cảm ha – Nó kéo tay anh vào nhà , trước mắt Luân bây giờ là một cái chồi mục nát ….
– Anh ngồi đi anh – Nó phủi phủi cái đẩu rồi đẩy anh ngồi xuống dưới đó , cho chạy vô bếp , lắc cái ấm nước , mặt nó xụ xuống – Xin lỗi anh nha , nhà em hết nước mất tiêu rồi , hay để em chạy đi mua ha
Vũ với tay lấy cái nón rồi đội lên trên đầu , nó vội vàng chạy ra khỏi cửa
– Đứng lại anh biểu nào – Luân níu tay của Vũ lại – Không cần phải như vậy đâu , bây giờ anh chở mấy em vô trong bệnh viện nha
– Dạ thôi anh với anh hai vô trỏng đi , tụi em ở nhà lát còn phải đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ nữa – Thằng em trai của Vũ vừa ăn vừa nói , Thiên Vũ còn có ba đứa em nữa , hai trai một gái , thằng ba nó tên Thiên Phong năm nay nó 14t , thằng tư tên Thiên Phúc nó 11 còn con út tên Thanh Nguyệt nó chỉ mới có 9 tuổi . Tuy tụi nó còn nhỏ nhưng siêng năng lắm , lúc trước bao nhiêu công việc nhà là tụi nó lo hết còn Vũ cùng mẹ lo viễ buôn bán .
Nhưng từ khi mẹ nó đổ bệnh , gia đình lại nghèo nên tụi nó đành phụ anh đi bán hàng rong để phụ anh tiền viện phí . Ngày hôm nay là ngày cuối cùng nộp tiền viện phí cho mẹ nó , nếu đến 6h chiều nay mà không có tiền thì mẹ nó sẽ chết mất . Vũ nghĩ bậy nên đành liều dựt điện thoại của người ta , nó dựt cũng được 2 lần rồi , tiền bán điện thoại cũng chỉ được có 2 triệu , còn thiếu 8 tr , lần thứ ba nó đựt túi sách của bà nhà giàu kia , nhưng không may bị bắt lại được thế là nó bị giải lên phường giam 3 ngày . Đến giờ noa vẫn không quên được phút giây ấy
– Thôi mình đi em – Anh rồ ga lên , …. Vèo …. Từ đây kên bệnh viện chỉ mất 15ph nhưng với vận tốc của anh bây giờ thì chỉ mới có 5ph đã đến nơi . Vũ đưa anh đến giường bệnh của mẹ mình , một thiếu phụ bị ung thư dạ dày giai đoạn hai đang nằm đau đớn ở trên giường . Vũ chạy lại bên mẹ , nước mắt nó lại tuôn trào . Nó chạy đi ra khỏi phòng bệnh với ánh mắt căm giận đẫm nước mắt .
Luân đi tới giường bệnh nhìn người phụ nữ ấy , nó làm anh nhớ đến mẹ của mình , đồng cảm với số phận của Vũ , anh đi gặp bác sĩ và chovtieesn hành ca phẫu thuật gấp
Sau đó anh chạy theo Thiên Vũ , Luân chạy đến ngã ba thì thấy Vũ đang đứng đó vừa xin tiền vừa khóc lóc , anh bất chợt rơi lệ . Anh chạy lại ôm Vũ vào lòng , còn Vũ thì khóc nức nở trong lồng ngực của anh . Luận hôn lên đôi mắt đang sưng húp vì khóc quá nhiều ấy , anh lấy tay lau đi những giọt còn sót lại
– Em yên tâm , anh đã đóng tiền viện phí hết rồi , ca phẫu thuật của mẹ em đa được tiến hành , nó sẽ mong chóng thanh công thôi , à mà còn đây nè. … Bịch … Em giữ lấy nó mà mua lấy đồ ăn , áo quần giày dép cho mình và mấy đứa của em , Luân bỏ cậu ra rồi môt mạch đi mất , nó đứng khự lại ở đó , mở phong bì ra , hả ….. Nó đứng hình trước số tiền trong tay mình , tất cả là 50tr . Nó bàng hoàng trước số tiền ấy …
|
Truyện gay: Học sinh cấp 3 – Chap 49 Ngôi thứ nhất
Tui thức dậy sau giấc ngủ say nồng , tui quay sang để ôm người bên cạnh thì .. Áaaa .. Luân đâu rồi , chuyện lạ có thiệc , thường ngày ổng toàn dậy sau tui , bây giờ dậy sớm dữ không biết là có mưu đồ gì không đây . Tui mặt hầm hầm đu vô tolet để đánh răng rửa mặt thay đồ
– Dạ thưa ba , anh Luân đâu dồi ba – Tui bước xuống lầu thì thây ba đang uống cafe nên sẳn tiện hỏi
– À nó đi sáng sớm rồi con , mà có chuyện gì hông – Ba quắt tui lại ngồi cạnh ba
– Dạ không có gì hết , à mà con muốn đi chơi , ba dẫn con đi chơi đi – Tui làm nũng
– Hà hà , coi con kìa lớn rồi mà y như con nít , thôi đợi lát Luân nó về rồi ba cho tiền hai đứa đi chơi ha – Ba vuốt tóc tui dỗ dành
– Dạ vậy cũng được hihi … Con muốn học lại võ thuật , ba cho con học nha – Tui múa vài đường để thể hiện sự ham muốn của mình
– Ừ con muốn học thì cứ học , để ba kiếm mấy ông huấn luyện viên giỏi cho con nha – Ba nhâm nhi ly cafe
– Dạ cũng được , thôi con ra sau vườn tý nha ba – Tui cười hít mắt rồi chạy ra ngoài vườn để kiếm Luân nhưng ở ngoài đó chẳng có ai ngoài mấy người làm vườn . Tui hái một ít trái cây rồi chạy sang nhà mẹ nuôi của tui , từ đây sang đó cũng không xa mấy nên tui đi bộ .
~~ Call me baby .. Bae … Call me baby … ~~
Tui tung tăng trên đường với bị trái cây và điện thoại đang phát bài Call me baby của EXO …. Tui không biết là do xui khiến hay có tật từ trước mà coi show hay mv của nhóm này tui toàn nhìn BaeKhyun không à , nhìn ổng quyến gủ sao sao á …
– Vũ à , em đi đâu vậy – Phước vừa đi gặp xã giao với khác hàng , nhìn anh hình như có chút bực tức
– Dạ em đi sang nhà của mẹ nuôi , bộ có chuyện gì làm anh bực hả – Tui leo lên chiếc ab của anh
– À không có gì đâu , thôi em ôm anh cho chặc ha – Nói rồi Phước rồ ga cái vèo , tim tui muốn rớt ra ngoài luôn ý .
Nhờ có anh chở nên chỉ mất một lát đã tới nơi , cầm bịt trái cây trong tay , tui và Phước đi vào nhà
– Ủ sao không có ai hết vậy – Vì cửa nhà khoá nên tui và Phước không vô được
– Thôi đi về em
Mặt tui ủ rủ , Luân thì không có ở nhà , mẹ nuôi thì không biết đi đâu
Vũ cầm số tiền trong tay , nó bây giờ không biết làm sao nữa , nó vào trong phòng bệnh với mẹ nó . Ca phẫu thuật đã thành công , nó nhìn mẹ rồi ứa nước mắt , nếu không nhờ có anh thì chắc giờ này mẹ nó đã …Nó chạy đi kiếm bác sĩ
– Chú ơi , cái anh hồi nãy đóng tiền giúp mẹ con con …. chú có quen ảnh không – Tui gấp rút hỏi
– À con nói cậu Luân á hả , quen chứ , cậu ấy giúp bệnh viện này nhiều lắm , mà có gì không con
– Dạ con muốn biết nhà anh ấy để cảm ơn
– Cậu Luân ở đường xxx số nhà yyy á con tới đó sẽ gặp cậu ấy à
– Dạ con cảm ơn chú
Vũ đi đến địa chỉ mà bác sĩ đã nói , trước mặt cậu bây giờ là một căn biệt thự sang trọng , nó bâng khuâng không biết có anh ở trong đó không . Nó đi qua đi lại trước cửa cổng , đi tới cái chuông , dơ tay lên định nhấn chuông nhưng lại hạ xuống rồi đi qua đi lại trước cổng .
– Ủ bạn là ai vậy – Tui cùng Phước đi về nhà thì thấy một người con trai cứ đi qua đi lại trước cửa , thắc mắc tui hỏi
– Dạ em chào anh …. Anh cho em hỏi , có anh Luân ở nhà không – Nó ấp úng
– Ừ phải , bạn tên gì , mình tên Vũ , năm nay 16t – Tui vui vẻ chào hỏi
– Dạ … em cũng tên Vũ , em 15t
– Vậy hả , anh tên Hoàng Vũ , em là cái gì Vũ
– Dạ …. em tên Thiên Vũ – Nó cứ cuối gầm mặt không dám ngước lên nhìn tui
– Ừ đây là Phước , anh họ của anh , thôi đi vô nhà anh chơi
Tui và Vũ vào nhà chơi , Phước thì đi đâu đó …
– Mời em uống nước – Tui chạy vào tủ lạnh lấy hai chai C2 ra – Em uống đi , Luân đi đâu rồi , lát ảnh về hà
– Dạ … em không dám – Nó rụt rè
– Thôi mà , em uống đi , mà ra vườn chơi với anh không , ngoài đó nhiều trái cây lắm , em muốn ăn bao nhiêu cũng được – Tui cố gắng truyền toàn bộ sức sống của mình cho Vũ
Tui và Vũ rượt đuổi , leo cây , chơi đùa khắp vườn , không có Luân ở nhà tui chán muốn chết nhưng mà nhờ có người bạn mới này mà tui thấy vui lên một chút
– Em có thể hái ít trái cây đem về nhà , bao nhiêu cũng được , cứ tự nhiên – Tui cười hít mắt
– Dạ em cảm ơn , mấy thứ trái cây này ngày thường tụi em ít được ăn lắm – Nó cảm thấy vui hơn khi được chơi với tui
– Ừ không có gì đâu , à mà Luân về kìa – Nghe tiếng xe của anh tui và Vũ chạy ra , à đúng rồi tui quên hái trái cây để cho Vũ mang về , tui chạy lại vào vườn còn Vũ thì chạy ra ngoài đó với Luân
– A anh Luân , anh về rồi hả – Nó chạy lại chổ của anh , mặt nó háo hức
– Ủ Vũ , sao em lại ở đây – Luân ngạc nhiên
– Dạ em đến tìm anh để trả lại số tiền này – Nó đưa bao thư cho anh – Em đã nợ anh quá nhiều rồi , em sẽ đi làm để trả lại số tiền đoa cho anh
– Thôi không cần đâu , em cứ giữ số tiền ấy , anh không đòi lại đâu – Luân xua tay
– Nhưng mà … – Nó đi đến chổ của anh để nhét tiền vào túi anh nhưng khôn ngờ con kiến khốn nạn đi ngang làm Vũ ngào nhào vô người anh , môi nó và môi anh chạm vào nhau …
– Vũ à , em quên mang trái cây về nè … Bịch … – Trong tay tui đang cầm bị trái cây , thấy Luân à Vũ đang hun nhau , bị trái cây rớt xuống đất , trái cây lăn đầu trên đường , tui cảm thấy mình thật vô dụng nên Luân mới chia tay tui và anh với Vũ đã làm người yêu của nhau nên hai người mới hun nhau . Một loạt hình ảnh chạy trong đầu tui , tui ứa nước mắt
– Vũ à , khoan đã – Tui lập tức lao lên lầu , Luân chạy theo sau …. Rầm …
– Vũ à mở cửa cho anh đi … – Luân đập cửa rầm rầm , cái phòng này đã khoá thì chỉ có chìa khoá mới mở được , chìa khoá lại nằm trong phòng nên tui yên tâm
…. hic hic … Nước măt tui cứ thế mà chảy … Từng đợt từng đợt … hic hic …. Tui bật khóc , tui chùm mềm lại khóc nức nở trong đó , …. hic hic … Tui chìm vào giấc ngủ …Luân buồn bã đi xuống lầu …. Haizzz … Anh thở dài , Vũ đang giận anh , nhưng nếu là mấy ngày trước thì chắc chắn anh sẽ vui lắm , nhưng bây giờ anh cảm thấy mình có lỗi vô cùng
***** 3 ngày trước
– Luân à , em qua nhà mẹ nuôi tý ha , anh ở nhà nhan – Vũ hí hửng chạy lên phòng thay đồ rồi đi bộ sang nhà mẹ nuôi .
Luân đang tắm nên không nghe thấy Vũ nói , khi anh ra ngoài thì Vũ đã đi mất tiêu . Anh xuống nhà hỏi bác quản gia thì mới biết là Vũ đi qua nhà mẹ nuôi .
Lái chiếc Exai qua nhà của Vũ , anh dắt chiếc xe vào nhà , nhẹ nhàng đóng cửa .
– Vũ à …. – Anh chạy vào nhà kiếm Vũ , anh đứng khự lại , cố gắng kìm chế nhưng máu ghen đã áp cái bình tĩnh ấy , anh lao tới lôi Vũ ra ngoài cửa . Anh áp Vũ vào tường rồi hôn Vũ , anh gấp gáp , anh quấn lấy lưỡi của Vũ một cách tham lam cho đến khi Vũ đánh vô ngực anh thì anh mới chịu buông ra
– Anh sao vậy – Vũ nhăn mặt hỏi
– Em vừa mới làm gì với nó vậy – Luân quát
– Em có làm gì đâu …. À … Nè anh xem đi – Vũ đưa ngón tay đang bị chảy máu cho Luân xem – Nãy em đang cắt trái cây thì vô tình cắt trúng tay của mình , anh Văn thấy vậy nên mút tay em để cầm máu , vậy không anh cũng làm quá hà
Nghe Vũ phân tích , anh thấy mình đã bị lố nên hết sức xấu hổ
– Chỉ vậy thôi sao – Luân cười
– Ừ , mà sao anh lạ vậy , hồi trước anh có làm vậy bao giờ đâu – Vũ thắc mắc
– À cái đó gọi là ghen
– Ghen ??? Là sao – Vũ mở mắt to hết sức nhìn anh
– Ghen là một cảm xúc của những người khi yêu , thấy người mình yêu ở bên cạnh người khác , họ tức giận nên ghen , hiểu chưa – Luân nhéo má Vũ
– À hiểu rồi , mà anh hở tí là ghen , em chẳng bao giờ ghen giống anh đâu – Vũ lè lưỡi lêu lêu Luân
– Em không ghen hả , vậy anh đi kiếm bồ nhí – Luân quay lưng để xem Vũ có nỗi khùng không , anh đi đã ra tới cổng nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì . Quay lưng lại thì Vũ đã mất tiêu , anh quyết định phải làm cho Vũ ghen mới được .
Sáng hôm sau , anh dậy sớm để đi tìm cách làm cho Vũ ghen , anh chạy chiếc Exai trên đường biển rồi dừng lại ở cái ghế đá cạnh công viên . Lấy chiếc IPhone 5s ra lướt facebook để tìm người thuê làm người yêu trong một ngày để làm cho Vũ ghen , đang nhắn tin với một em bot cực nổi trên mạng …. Vèo …. Chiếc điện thoại của anh không cánh mà bay , anh cho người bắt tên đó lại . Anh ngỡ ngàng trước nhan sắc của người đó , làn da trắng , đôi môi đỏ mọng , đôi mắt đen lánh , anh dường như đã bị nó hút hồn .
Anh quyết định sẽ cho tên ấy là người làm cho Vũ ghen , anh mời nó đi ăn , rồi hỏi tên thì biết nó tên Vũ , anh sặc nước vì nó trùng với vợ anh , nhưng đẹp thì tất nhiên là không đẹp bằng rồi , anh định ngõ lời nhận nó làm người yêu của mình thì ý nghĩ đó nghẹn lại trong miệng anh . Khi hiễu rõ được gia cảnh của Thiên Vũ , anh thấy thương nó vô cùng , nhìn mẹ của Thiên Vũ , anh nhớ đến mẹ của mình vì thế anh quyết định trả tiền viện phí và một số thủ tục khác để giúp cho mẹ Thiên Vũ được khoẻ lại . Nhưng giờ đây thì Vũ đã ghen rồi , không chỉ ghen mà còn giận anh nữa , anh bây giờ vô cùng bối rồi … ****
Anh đi ra ngoài thì thấy Thiên Vũ đang cầm trên tay bịch trái cây lúc nãy , mặt anh ủ rũ nhìn Thiên Vũ
– Anh à … Anh Vũ giận anh rồi hả – Nó nhìn anh
– Ừ … Aaaa … Bực quá – Luân hét lên
– Anh à … Em … Em xin lỗi , em trả bịch trái cây cho anh , anh nói với anh Vũ chỉ là hiểu lầm thôi nha , em không cố ý … – Nó chìa cái bịch ra
– Thôi , em cứ lấy , không phải lỗi của em đâu , mà để anh chở em về – Luân đi đến chiếc xe
– Thôi , em tự về được rồi , kẻo anh Vũ lại hiểu nhầm , à mà em trả tiền cho anh nha – Nó chạy đến nhét tiền vào túi Luân rồi chạy một mạch về nhà
Haizzz … Anh lại thở dài , anh đi lên lầu … Vũ mở cửa đi ra , anh nhìn Vũ ….
– Hứ .. – Tui hứ lên một tiếng rồi đi lướt qua anh . Luân nắm tay tui lại
– Anh xin lỗi mà , em hiểu lầm rồi , Thiên Vũ đâu cố ý hôn anh đâu – Anh thành khẩn
– I don’t careeeee ( Tôi không quan tâm ) – Tui cố gắng kéo dài câu ấy
– Anh xin lỗi mà , bây giờ anh làm sao thì em mới hết giận đây
– Do nothing ( Không làm gì cả ) – Tui bước xuống lầu
– Anh xin em mà , em như vầy là đang ghen đó – Luân ôm tui lại
– Xí , ai thèm ghen , anh đi chơi với người yêu mới của anh đi , tui đi chơi – Tui cố gắng đẩy anh ra
– Thôi anh biết lỗi rồi , vợ tha lỗi cho anh đi – Luân năn nỉ
– Không thèm làm vợ anh – Tui quay mặt đi chổ khác
Luân chợt đẩy tui ra , nhạc ở đâu bật lên …. Kiyomi kiki kiyomi …. Luân đứng trước mặt tui múa bài Kiyomi , tui cố gắng lắm nhưng nhìn khuôn mặt của anh tui không thể nào nhịn cười được … Hahaha …
– Thôi được rồi , em tha lỗi cho a đấy , lần sau mà hôn người khác là chết với em nghe chưa – Tui nhéo ngực anh
– Aaa … Thôi anh biết rồi bà xã , đau quá à – Luân xoa xoa chổ ngực rồi bế tui lên …
– Thôi thả em xuống , hôm nay sinh nhật của Trâm , thằng Việt nó rủ em đi , giờ em sang nhà nó để mua quà
– Để anh chở em đi
– Ừ , đi anh ….
|
Truyện gay: Học sinh cấp 3 – Chap 51
Luân chở tui sang nhà của thằng Việt , tụi tui chia nhau ra mà đi mua quà . Tui và anh đi đến một cái tiệm tạp hoá bán đồ lưu niệm , trong đầu tui nó xuất hiện một cái hình ảnh nào đó , nó quen quen , cái tiệm tạp hoá , tui cố gắng nhớ lại … Ngôi sao …. Aa .. Tui ôm đầu mình
– Em à , em không sao chứ – Luân lo lắng
– Dạ không sao , thôi mình vô mua đồ anh – Tui cầm tay anh kéo vô trỏng , Woa tiệm này nhiều món đồ đẹp thiệc mà toàn đồ đôi không à , thích thiệc á
– Em coi thử món nào được thì lấy đi – Luân khoác vai tui đi xung quanh tiệm
Đi hết một vòng nhưng tui không thấy món nào ưng ý cả , bỗng anh đứng lại ..
– Sao mình không đi xem tiếp – Tui lôi anh đi
– Em coi cặp heo kia đẹp ghê chưa – Luân chỉ vào hai con heo gấu bông màu hồng , nhìn nó đẹp thiệc luôn ý . Tui cũng muốn có nó nhưng ….
– Cái đó không hợp với Trâm đâu – Tui phân bua
– Ai nói mình mua cho Trâm , mình lấy cặp heo đó cho mình đi – Luân cười rồi nhéo má tui
– Ừ cũng được , nhưng minh chọn quà cho Trâm chứ có phải cho mình đâu – tui nhăn mặt phồng má
– Thì em lấy hai cặp vịt bên cạnh hai con heo tặng cho Trâm đi , còn cặp heo đem về cho mình
– À … Được ý
Tui và anh mang hai con vịt cở trung bình và hai con heo cở lớn đem ra quầy thanh toán . Giấy gói quà được bọc lại đàng hoàng , tui bao hai con heo chung còn hai con vịt thì bao riêng . Xong sui tui mang ba cái hộp quà ý đem về nhà thằng Việt
Anh lái xe đằng trước , tui ôm anh ở đằng sau , cằm tui dựa lên vai của anh . Ủ ai giống anh Văn và anh Phước vậy , tui đi ngang qua quán cafe thì thấy
– Anh à , ai giống anh Phước và anh Văn vậy – Tui chỉ chỉ
– Hai chả chứ ai , ủ có Thiên Vũ nữa kìa – Luân dừng xe lại , tui nghe nói có Thiên Vũ liền lập tức nhìn theo …
– Ò có Thiên Vũ nữa kìa , vô trỏng với người ta đi – Tui leo xuống xe
– Thôi mà , anh với Thiên Vũ có gì đâu – Luân níu tay tui lại
– Ai biết được … Hứ … Buông tay em ra coi – Tui dằng tay lại
– Chứ em đi đâu vậy
– Em làm rớt hộp quà nè , thả ra em lượm lại – Luân nghe tui nói như vậy thì hết sức ngượng , anh liền thả tay ra
– Đi về ha – Tui lượm lại hộp quà rồi leo lên xe , anh và tui tiếp tục với chặn đường sang nhà thằng Việt
****
– Vũ à để anh gắp thịt cho em ăn ha – Phước gắp đùi gà bỏ vô chén của Thiên Vũ
– Đừng ăn cái ấy , ăn miếng thịt quay này đi – Văn gắp cái đùi gà bỏ vô chén của Phước rồi gắp cái đùi vịt quay cho Thiên Vũ
– Cậu giởn mặt với tôi á hả , ăn cái này đi – Phước nhăn mặt gặp miếng phao câu gà nhét vô miệng Văn
– …. Khụ khụ … À pi , Anh ăn cái này mới vừa nè – Văn phung cái phao câu ấy ra rồi đẩy nguyên muổng ớt vô miệng Phước
– Aaa … Cậu được lắm … hít hà … Aaa … Cay quá – Phước uống từ ngụm này đến ngụm khác , nước cả ba ly trên bàn đã hết sạch , Văn cười đắc ý
– Xin lỗi , hai anh ở đây chơi đi em về trước – Thiên Vũ ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi quán , Văn thấy thế lập tức rược theo còn Phước bị giữ lại để thanh toán ….
*****
– Vũ à , sao mày mua nhiều quà vậy , cho tao một hộp nha – Thằng Việt nhanh tay chôm hộp quà to nhất trên tay tui
– Bắn má đứa nào đụng vô quà của tao …. – Tui hát giọng lên
– Thôi trả nè – Thằng Việt mặt xanh lè xanh léc liền lập tức trả lại hộp quà cho tui
– Há há , giỏi đó – Công nhận câu ấy của tui linh nghiệm thật , từ lúc học lại võ về , tui không hiểu sao mà võ thuật của mình nhanh chóng đứng đầu lớp , mới có mấy ngày tui đã lên mấy đai , lúc học thể dục thằng Việt nó chọc tui quá cái tui bực tui nói : ” Bắn má đứa nào chọc tao , tao đè tao đánh má nó nhận không ra ” Cái thằng Việt nó đứng nó cười , tui bay lại cho nó một trận bán sống bán chết . Từ đó hễ tui nói câu đó là không ai dám đụng vô mình .
– Của Vịt nè – Tui đưa hộp qua nhỏ thứ nhất cho Vịt
– Ủ hôm nay có phải sinh nhật của tui đâu – Vịt thắc mắc
– À , không có gì đâu , cầm giùm đi lát có việc
Tụi tui lên đường sang nhà của Trâm , nhà của Trâm cũng như nhà cũ của tui vậy , cũng rộng rãi đầy đủ tiên nghi . Chỉ có cái gia đình Trâm rất gia giáo không biết thằng Vịt có chịu nổi hay không nữa . Vì nhà Trâm quen biết cũng rộng nên cũng có nhiều người có tiếng tăm đến tham dự , ủ anh Duy kìa
– Anh Duyyyyy ….. – Tui chạy đến anh
– Ủ Vũ , chào mấy em – Duy vui vẻ
– Anh Vũ – Nghe tiếng gọi của một người , tui nhìn xuống thì thấy một cậu nhóc đang níu tay tui
– Sao em – Tui cuối xuống
– Ủ Nam , sao em lại ở đây – Thằng Việt và Thằng Vịt đồng thanh
– Ủ hai người quen biết nhỏ này hả – Tui ngớ mặt
– Trời ơi , em họ của mình mà cũng không nhớ – Việt định kí vô đầu tui nhưng có ba ánh mắt đang nhìn vô nó như muốn ăn tươi nuốt sống
– Anh Vũ kì quá , à mà em quên , ông nội nói anh bị mất trí nhớ , anh Vũ à , nãy giờ cha này cứ chọc em quài à – Nam liếc xéo Duy
– Đâu có đâu – Duy lôi cổ Nam đi tới một góc , hai người đó xì xầm gì đó rồi quay lại mặt hai đứa tươi rói à
Tụi tui nhanh chóng đi lên phòng của Trâm , nhỏ đang ngồi trang điểm tụi tui ào vô làm nó mất hồn , cây son quẹt một đường trên mỏ
Há há há … Cả bọn cười te tét
– Đi ra ngoài , đi ra ngoài – Nó đuổi tụi tui ra rồi đóng cửa lại
– Ủ anh Luân đâu rồi anh Vũ – Nam hỏi
– À ảnh có việc nên về nhà rồi , còn ông bà đâu
– Ông bà ở nhà anh ý
– Vậy ai chở em sang đây
– Chính hắn – Nó chỉ vô mặt của Duy ……
|
Truyện gay: Học sinh cấp 3 – Chap 52
– Happy birthday to you …. Happy birthday to you …. Mọi người trong nhà đồng thanh để chúc mừng sinh nhật cho Trâm , hôm nay cô ấy khoác lên trên người một chiếc váy ngắn , với đôi chân dài và trắng ấy nó khiến cho bao nhiêu kẻ chảy nước miếng …
– Nhìn Trâm đẹp quá mày , tao với mày đổi với nhau không – Thằng Việt cười đùa , nhưng nó không biết đang có 2 đôi mắt rực lửa đang nhìn nó
– Anh thử đi với Trâm coi – Tú Anh nghiến răng
– Ông dám đổi với tui không – Vịt trợn mắt
– À chỉ là giởn thôi mà – Thằng Việt nuốt nước bọt nhìn tụi nó , tui Duy và Nam cười sặc sụa
– Mình có này tặng Trâm nè – Tui đưa hộp quà cho Trâm
– Ủ cái gì dạ – Trâm tò mò
– Mở ra xem liền cho nóng – Dứt cây Trâm sé toạt hộp quà một cách không thương tiếc
– Woaaa .,. Con vịt dễ thương quá à … Chụt chụt … – Trâm mất sáng rực nhìn con vịt ấy rồi hun nó
– Ưm hưm … Gato quá … – Thằng Vịt chắc lưỡi
– Hì ông mở hộp quà hôi nãy tui đưa ông đi – Tui cười nham hiểm
Xẹt xẹt … Hộp quà lập tức được mở ra , trước mắt mọi người là một cặp Vịt xinh xắn
– Chúc hai người hạnh phúc nha … – Tui nắm hai cánh của con vit gấu bông lại với nhau … – Ý lộn
Tui lập tức sửa lại bằng hai ban tay của hai bạn trẻ
– Đay là quà của anh – Vịt lấy ra một cái hộp nhỏ , nó mở nắp ra … Woa là một cặp dây truyền bằng bạch kim , dây của Trâm còn đính một viên ngọc trai hai bên còn có kim cương , cái ta nói nó sáng một nhà luôn . Vịt lập tức đeo lên cho Trâm …
~~ Bé ơi dậy đi đêm đã khuya rồi …. ~~
– À lố – Tui móc điện thoại ra để nghe máy
– Em hả Vũ , em tới bệnh viện nhanh lên , Văn và Phước có chuyện rồi – Giọng Luân gấp gáp
– Hả … Anh nói sao , anh Phước và anh Văn …. – Tui run rẫy
– Hai người đó bị tai nạn , em mau đến đây đi – Luân nói mọi cách nhanh chóng … Tút tút
… Bịch … Chiếc điện thoại của tui rớt xuống đất , tui đứng hình rồi nấc … Hức hức …
– Sao thế Vũ – Tú Anh hỏi
– Anh Văn và anh Phước có chuyện rồi … hic hic .. Mình đi vào bệnh viện thôi – Tui lau đi giọt nước mắt trên má , khi nghe tui nói như vậy ai cũng bất ngờ . Tui , Duy , Nam , và 4 đứa kia lập tức đi vô bệnh viện ….
Tui chạy nhanh hết sức có thể tới phòng cấp cứu , tui thở đứt quảng như vẫn cố gắng chạy thật nhanh .
– Anh Luân à , hai người đó bị sao – Tui chạy đến nắm hai tay anh mà giật mạnh
– Có chuyện gì vậy – Những người còn lại cũng đã đến
– … hức hức … oàaaaa … Hic hic .. Tại em … Lỗi .. hức … Là tại em mà .. – Thiên Vũ nức nở
– Ôi trời ơi – Mẹ nuôi cũng nước mắt đầm đìa nhìn vào cái phòng cấp cứu ấy
– Mọi chuyện là như thế nào kể anh nghe – Tui gấp rút chạy lại đở Thiên Vũ đứng dậy , tui lay nó như muốn nó nói nhanh chóng
– … Hức hức …
****
– Vũ à đợi anh theo với – Văn ba chân bốn cẳng chạy theo Thiên Vũ
– Anh đi về đi không cần đi theo em đâu – Vũ quay lại nói , nhưng vô tình ở đằng sau Thiên Vũ có một chiếc taxi do tài xế xài hàng cấm nên đang phê thuốc lao đến …
– A … Vũ coi chừng – Văn lao đến để đẩy Vũ ra
– Văn à , coi chừng
Vì phải bận tính tiền nên Phước ra sau , chạy theo hai người đó thì thấy Vũ đang sắp bị xe đụng , Văn thì đang cố gắng bảo vệ cho Vũ , anh lập tức chạy đến đẩy Vũ ra nhưng không kịp đảy Văn nên anh ôm Văn lại và … Ầm ….
Chiếc taxi đụng trúng Phước và Văn …
… Bịch …. Máu từ miệng của Phước trào ra … Đầu Văn thì máu đã chảy xuống …
… Aaaa … – Thiên Vũ hoảng hốt , nghe tiếng động mạnh nên người dân họ kéo ra xem , trông thấy cảnh tượng đó ai cũng khiếp sợ
– Gọi 113 đi …
– 115 lẹ lên
Người dân bắt tên tài xế đó lại rồi nhanh chân đưa Phước Văn và Vũ vào bệnh viện
Nghe tin Luân lập tức đến bệnh viện rồi gọi cho Vũ
… ****
– Là tại em … Hức … Tại em mà … Hức hức – Thiên Vũ kể mà nấc từng hồi , nước mắt cứ tuôn trào
– Hic … hic … Thôi em đừng khóc mà , hai người đó sẽ không sao đâu … hic hic – Tui ôm Thiên Vũ vào lòng …Hai tui khóc nức nở …..
…. Ting …… Tiếng phòng cấp cứu mở ra … Bác sĩ bước ra ngoài
– Bác sĩ à , anh tui sao rồi – Tui lập tức chạy đến hỏi
– Chúng tôi đã cố gắng hết sức … Nhưng chỉ cứu được một người , người còn lại đã không sống sót do cú đập quá mạnh … Tôi thành thậc chia buồn cho gia đình ….
– … Oàaaaa … Tất cả mọi người oà khóc , còn Luân thì đi đâu đây … Anh không muốn nhìn thấy cái cảnh tượng đau thương này …..
Truyện gay: Học sinh cấp 3 – Chap 53: Chap cuối – Nước mắt – Hạnh phúc – và
– Không thể nào , anh Phước à … Sao anh lại … Hức hức … Anh Phước à … Hức … Lỗi tại em mà … Hức .. Lỗi của em
Vì bảo vệ cho Văn và Vũ mà Phước đã không qua khỏi , Thiên Vũ khóc nức nở , nước mắt tui cũng thế mà cứ chảy … Mọi người ai cũng rơi lệ trước cảnh này , tui không thấy Luân đâu cả nên lập tức đi kiếm anh , tui vừa chạy vừa khóc , tui cũng muốn mình mạnh mẽ nhưng sao nước mắt cứ thế mà tuôn …
~~ Hạt mưa rơi bủa vây trái tim hiu quạnh … Một mình anh lặng im chốn đây … ~~
Bản nhạc hit ấy của sơn tùng hay thậc .. nhưng nó rất trùng với tâm trạng hiện giờ của tui … Đau khổ … nước mắt cứ thế mà rơi . Tui chạy ra công viên bệnh viện thì thấy Luân đang ngồi ở đấy , Tui chạy đến ôm anh
– … Hức hức .. Anh à … Anh Phước .. hức hức … Anh Phước đi rồi anh ơi … – Tui ôm anh mà khóc nức nở
– Ừ .. Anh đi rồi , thôi em đừng khóc nữa , em khóc thì anh khóc theo đó – Luân lau đi những giọt nước mắt trên mi của tui
– Hic hic … Anh à … Anh Phước … Hức … Anh Phước …
– Ừ , anh biết rồi – Tui không biết là do mắt tui bị nhoà vì khóc hay là trời mưa mà Luân đã rơi lệ … Anh đang khóc , lần đầu tiên tui thấy anh khóc …
– Thôi .. Hức … em… Hức … Không .. Hức .. Khóc .. Nữa -Tui chùi đi những giọt nước mắt trên mi mình rồi lau những giọt lệ ấy trên má anh ….
Sáng hôm sau , thi thể anh Phước được đưa vê nhà để mai táng , còn Văn thì đang hôn mê …
Tang lễ được diễn ra trước hàng trăm sự tiếc nuối và thương cảm cho một chàng trai tuổi đôi mươi đã ra đi vì tình yêu , Thiên Vũ cũng có mặt ở đấy , em ấy cứ khóc mãi , tui thì phải trốn vô nhà vệ sinh để khóc , tui không muốn để anh Luân phải rơi lệ thêm lần nữa …
….. Hai tháng sau ….
– Cô à , hay cô về nghĩ ngơi để cháu chăm sóc anh Văn cho – Thiên Vũ dìu mẹ của Văn tới ghế ngồi , rồi rót nước mời bà uống
– Cháu tốt quá , mấy tháng nay ngày nào cháu cũng giúp cô trông thằng Văn , cô cảm ơn cháu nhiều lắm – Cô ấy nhìn Văn rồi chảy nước mắt , cả hai tháng nay , ngày nào cô cũng khó cả
– Thôi cô về nhà nghĩ ngơi đi , mọi việc còn lại để cháu được rồi
– Ừ cô về nha
Mẹ Văn của bước ra khỏi cánh cửa ý , trong phòng còn lại chỉ có Văn và Thiên Vũ , nhớ ngày đó , anh gặp nó trên đường về
****
Sau khi rời khỏi nhà của Vũ với bịch trái cây trong tay , nó đi tung tăng trên đường , lo nhìn trời nhìn mây nên nó đụng trúng một người , không ai khác đó chính là Văn
– Anh xin lỗi em ha – Nó và anh ùng nhau nhặt số trái cây lăn lóc trên đường
– Không có gì đâu anh , tại em đụng trúng anh trước mà – Thiên Vũ đứng dậy
– Lên đây anh chở về cho – Đúng lúc ấy Phước đến , anh đã để s Thiên Vũ từ lúc gặp ở cổng , anh lo thu sếp công việc rồi chạy theo nó
– Dạ khôn cần đâu anh – Nó từ chối
Thế là nó bị hai anh lôi vào quán cafe gần đó , gọi đủ thứ món …. Cũng ngày hôm đó Phước ra đi …
****
Đang suy tư thì Vũ cảm thấy tay mình bị thứ gì đó chạm vào , nó quay lại thì thấy Văn đang mở mắt nhìn nó cười …
– Anh tỉnh rồi hả .. Bác sĩ … Bác sĩ ….
Thiên Vũ lập tức chạy đi gọi bác sĩ ….
*****
– Luân à , anh ra đây làm gì vậy – Tui đi kiếm anh đủ thứ nơi , gọi điện thì anh nói đang ở biển chổ ranh giới Nha Trang và Cam Ranh thì tui lập tức đi ra đây
Chổ này đẹp thật , tui thấy nó quen quen , nhưng không tài nào nhớ nỗi , tui đi lại ngồi xuống cạnh anh
– Em nhớ chổ này chứ – Luân ôm tui vào lòng
– Dạ không , nhưng em thấy chổ này quen quen – Tui dựa đầu lên vai anh
– Ừ , chổ này trước kia là nơi em nhận làm bà xã anh đó – Luân nhéo má tui
– Vậy hả , chổ này đẹp thiệc – tui cười
– Ừ , một lát nữa thôi bình minh sẽ xuất hiện – Luân chỉ tay ra biển … Anh ngồi ôm tui như vậy … Tiếng sóng vỗ rì rào c, gió thôi hiu hiu … Một lúc sau , ánh mặt trời đầu nhô lên rồi toả ánh sáng của mình khắp một vùng biển , Anh ôm tui thật chặt , tui cũng vậy …. Anh cuối xuống hôn lên môi của tui , một nụ hôn mở đầu cho một ngày mới … Khi mặt trời đã lên hết trên biển , tui ngồi thẳng dậy
– Thôi mình đi ăn sáng đi anh – Tui đứng dậy , lôi tay anh theo
– Ừ
Luân đứng dậy , anh khoác vai tui đi lên trên bờ … Bổng tui nhìn thấy một con vật sấu sí đang nhảy lại gần tui … Nhìn nó tui thấy quen quen .. Bổng một loạt hình ảnh hiện trên đầu tui .. Hầm tối .. Cóc … ếch .. nhái … Mặt tui bổng xanh lè rồi … Aaaa … Tui ba chân bốn cẳng chạy xa nơi đấy
– Aaa Con cóc con cóc con cóc kìa anh … con cóc … Aaaa
Tui hét toáng lên
– Ủ em sợ nó hả – Luân cứng đơ nhìn tui ngạc nhiên
– Dạ … anh đuổi nó đi đi … Aaaa … Em sợ sợ lắm – Tui dặm chân
– Ừ – … Pặm .. Chíu … Luân một chân đá văng con cóc ý , tui cảm thấy an toàn nên quay trở lại chổ của anh
– Nó dưới chân em kìa … – Luân chỉ
– Aaaaa … Anh đuổi nó đi đi – Tui liền nhảy lên người anh , mặt tui trắng bệch
– Há há há … Anh đùa thôi , mà em nhớ lại rồi hả , sao sợ noa dữ vậy – Luân bế tui lại chổ xe
– Dạ .. Em nhớ lại rồi – Tui cười
– Há há Vui quá đi
Những năm sau đó , tụi tui học và chung sống với nhau , cuối cùng cũng thi đỗ đại học … Tui Vịt Việt thì thi đại học y … Trâm thì thi Luật … Còn Tú Anh thì thi đại học kinh tế … Thế là tụi tui tiếp tục là bạn thân của nhau .. Luân thì đã đi làm cho công ty của ba mình , thay thế Phước nối tiếp sự nghiệp ấy …
…., Thé là kí ức của tui cũng hồi phục …
Bây giờ điểm qua tất cả nhân vật tí nha …
Duy thì đang đi du học …. Ở dưới quê của tui tức Đồng Tháp , tất nhiên đi du lịch cùng Nam rầu
Bình và Linh thì đã có hai đứa con , đám cưới của họ rất là lớn luôn ý
Văn thì khi tỉnh lại đã mau chóng hồi phục , anh làm trong công ty của Luân vừa làm vừa nuôi Thiên Vũ và những đứa em kèm mẹ vợ cộng mẹ ruột :))
Hà thì đã ra tù , cô bây giờ dùng trí thức của mình để dạy các học sinh nghèo ở vùng sâu vùng xa
Phước thì đã an nghĩ ……
10 năm sau …
– Bà xã à .. Sao không phụ anh trông thằng nhỏ này đi , nó quậy quá – Luân bây giờ đã là một người đàn ông chững chạc , chủ tịch hội đồng quản trị của công ti HY
– Anh lo cho con đi , em đang bận tý – còn tui thì đã là người thừa kế của công ty Royal nổi tiếng khắp nước và cả thế giới
– Nó không nghe lời anh gì hết , nó giống em dễ sợ – Luân nhăn mặt
– Hì mẹ nào con đó mà đúng hông con – Tui hôn lên trán đứa trẻ này . Tụi tui nhận nó làm con nuôi , nó cũng dễ thương , nó được 3 tuổi rồi ý … Gia đình tui như vậy là đủ rồi
Tối hôm ấy , anh thì đang lướt web còn tui vẫn cứ ôm máy
– Em à tối rồi sao không ngủ , em đang làm gì vậy – Anh nằm lên người của tui , anh hôn nhẹ lên tóc
– Em đang viết blog của anh và em á , anh ngủ trước đi lát em ngủ – Tui vẫn cứ cặm cụi viết
– Rảnh dữ , thôi lát anh ngủ , cho anh đọc tý đi , mà tên truyện là gì vậy em
– Nè anh đọc đi , Học Sinh Cấp 3 đó anh ….
END
|