Tình Phí (18+)
|
|
Meokool: hy vọng tương lai e vẫn thích nổi An Đông ==! _______________________
"Di, con muốn qua nhà dì ở chứ?" "Có chuyện gì vậy dì." Di ngạc nhiên. "Dì không muốn con dao động, nhưng mà ông Bảy sắp mãn hạn tù rồi, không tiền không bạc, dì lo là ổng sẽ mò đến làm phiền con, qua đây vẫn tốt hơn." Nó nghe được nhịp tim mình đánh loạn xạ, cơ thể như đông cứng sau lời bà Tâm. Ông Bảy sắp ra tù rồi... Người đàn ông đã rất "có công" trong chuyện dạy dỗ nó thành đứa trẻ "ngoan"... Tay nó vô thức siết chặt. "Con qua đây ở dì sẽ thấy an tâm hơn là thui thủi ở bên nhà. Dì coi con như con ruột dì, con qua cho thằng Sang có anh có em." Nó không trả lời, đầu óc đang nghĩ sang chuyện khác. Sao tự nhiên nó thấy bức bối thế này. Chuyện lão Tiên nó còn chưa dứt được, giờ lại thêm ông Bảy ra tù. Thằng Sang bưng ly nước chanh ra, nhìn cái mặt nó đang tái mét cũng thấy lo lắng lắm, nhưng cũng ra vẻ lơ phắt đi. "Mày nghĩ sao Sang?" Bà Tâm hỏi thằng Sang. "Nghĩ cái gì?" "Di qua nhà mình ở." "Tùy Di thôi, con không có ý kiến." Sang nói. Thái độ của Sang khiến nó tủi tủi. "Chắc là con không qua đâu dì Tâm. Con ở nhà quen rồi, còn nhang khói cho bà ngoại nữa." "Con nghĩ kĩ đi, dì không thích thằng cha đó." "Không sao đâu dì, ổng đâu có quan hệ gì với nhà con, có việc gì con tống ổng ra đường." "Nhưng ổng từng..." "Con không còn là đứa bé nữa..." "Không bé thì lớn với ai..." "Mẹ và Di đang nói về vấn đề gì?" Sang nhíu mày khó hiểu. Cả nó và bà Tâm đồng thanh. "Chẳng liên quan đến mày." Sang nghe xong liền nghệch mặt ra, một giây sau lại nghiến răng trèo trẹo, từ tức bà má lây sang tức nó. "Tuyệt! Đúng rồi, chẳng liên quan gì. Vậy con chuẩn bị đi luôn đây." "Đi đâu?" "Đi chơi." Câu này hình như nói với nó thì đúng hơn là bà Tâm, nó nghe cục ghen trào lên tận cổ họng. Sang hằn hộc bỏ vào phòng, nó ngồi trơ mặt chỉ muốn khóc. Bà Tâm không thèm để ý thái độ của hai thằng nhóc, chỉ ngồi đó khuyên răn Di đủ điều, nhưng thằng này vốn tính bướng bỉnh, nó cứ khăng khăng không qua, qua làm sao được, khi mà nó có cả đống rắc rối bên ngoài, ở chung với Sang để tự tố cáo rằng nó thường hay dan díu với một lão già dâm tặc chắc. Khuyên chán, bà thở dài xách giỏ đi làm. "Có cơm dưới bếp, con với thằng Sang dọn lên ăn đi rồi hãy về." "Dạ." Bà đi, thằng Sang cũng thay đồ chuẩn bị đi Long Điền Sơn. Sang chỉ hời hợt nhìn nó một cái. "Sang... mới về mà... đi tiếp hả?" "Ờ... Long Điền Sơn xa lắm, đi luôn cho chắc." "Ồ..." Sang đi thật chậm như chờ đợi gì đó, đôi mắt nó ngước nhìn bóng Sang. Trước khi Sang bước ra khỏi cửa lại nghe giọng nó vang lên yếu ớt. "....không ăn cơm hả?" "...." "Tao chở Vy đi ăn luôn, đã gọi điện báo Vy rồi, ai lại để con gái chờ đợi bao giờ." "..." "Mày có chìa khóa nhà rồi, khi nào về cứ khóa cửa, mà trời nắng vầy mày ở nhà tao luôn cho mát." "..." "Vậy thôi ha... tao đi đây." Di vô thức bước đến níu áo Sang lại, Sang ngạc nhiên, bốn mắt nhìn nhau chăm chăm. "...." Tay nó run run, Sang có vẻ xiêu lòng ngay lập tức, nhưng điều gì đó khiến Sang nhẹ gỡ tay nó ra. "Mày đi ăn cơm đi." "Không có mày... thì ăn ở đây cũng vô nghĩa." "Vô nghĩa???" Sang trợn mắt, thô bạo tóm lấy tay nó. "Tao có ý nghĩa gì với mày? Đừng nói là mày yêu tao nha. Mày có chắc là mày yêu tao không?" "Có..." "Đau..." nó nhăn mặt, Sang vội buông tay nó ra. "Mày yêu tao tại sao sớm mày không nói, muộn mày không nói, tại sao đúng lúc tao cặp với Vy thì mày lại nói là mày yêu tao?" "Tao không thể..." "Không thể? Chuyện gì mà khiến mày không thể nói yêu tao trước đó???" Nó tròn xoe mắt. Tại sao à? An Đông cũng thường hỏi nó như thế. Nó tất nhiên có lí do chứ. "Mày yêu là mày ghen khi thấy tao bên Vy, còn khi mày bên thầy Đông thì một chút nhớ tao cũng không có, mày yêu là mày không muốn nói chuyện với tao, không muốn tao chạm vào mày còn thầy Đông thì vô tư, mày yêu là mày giữ bí mật, giấu hết mọi chuyện với tao, gạt tao ra ngoài mọi chuyện... mày còn yêu tao cỡ nào nữa thì mày nói luôn một lần cho tao biết đi!" Sang chờ nó trả lời, kết quả nhận được chỉ là cái lắc đầu của nó. Sang chán nản thở hắt ra. "Mày căn bản không tin tao, mày chỉ đơn giản dựa dẫm vào tao vì tao là người duy nhất bên cạnh mày..." "...." "Thế đấy...." Nó ngồi nghe tiếng sập cửa lại, rồi tiếng xe máy rồ ga chạy đi. Sang đi rồi... Di trở vào nhà ngồi thẫn thờ, nó cầm cuốn album ảnh trên bàn, lặng lẽ lật từng trang từng trang. Hình thằng Sang bé xíu còn quấn tã, hình thằng Sang bắt đầu đi học, áo trắng tinh, khăn quàng đỏ buộc lên đầu ra dáng đại ca, hình thằng Sang chụp với nó, hình thằng Sang cởi trần nhăn nhó, nhớ có lần Sang rủ nó đi tắm kênh, nó nói không biết bơi, Sang bắt ở đâu ra một đống chuồn chuồn, hí hửng nói chuồn chuồn cắn rốn thì biết bơi, nó đánh chết cũng không chịu, đau lắm, Sang đành "làm mẫu" cho nó xem, kết quả cái rốn sưng vù phải chạy về cho bà Tâm xoa dầu, để kỉ niệm lịch sử cái sự kiện ngu ngốc này bà Tâm xách máy ảnh ra chụp lại cả hai. Cả tấm này nữa, hai đứa đi bắt cua đồng, Sang hứa mai mốt sẽ dẫn nó đi biển kiếm cua, cua ngoài biển bự hơn, con nít ngây ngô, dễ ăn thế thì thiên hạ thi nhau ra biển sống rồi... Nhưng mai mốt là bao giờ??? Mắt nó nhòe đi, từng giọt nước mắt rơi xuống, trong ảnh cười tươi như thế, kí ức đẹp đến thế, có ai nghĩ giờ đây nó khóc vì thằng Sang. Sang đi rồi... đi thật rồi. Sao Sang nói nó luôn là nhất trong lòng Sang mà, sao Sang nói Sang sẽ bảo vệ nó mà, sao Sang luôn quan tâm nó mà, sao Sang lại chọn Vy, sao năm năm bên nhau lại không bằng một cuộc tình vừa bắt đầu từ vài tháng??? Nước mắt cứ rơi... mặn đắng.
|
Chap 30 Hôm nay mưa to. 6 giờ chiều, nó lội mưa đến quán Hương Ly. Khôi nhìn chiếc xe đạp quen thuộc, rồi dáng nó loay hoay lột bỏ áo mưa, nhìn mái tóc đen bết lại vì nước lũ rũ. Khôi ngây người đến khi nó bước đến chào Khôi. Lập tức mặt Khôi nghiêm lại quở trách nó. "Lần trước em đã nói gì? Em hứa không bao giờ có trường hợp em vắng hay gì gì đó mà." "...." "Em không muốn làm nữa sao?" "Không có... em muốn làm mà... chỉ là hôm qua em có việc riêng." Khôi nhìn cái mặt nó buồn thiu thì thấy tò mò, việc riêng? Đừng nói là đi khách nha. "Nếu ai cũng có việc riêng suốt như em thì chẳng phải anh dẹp quán sớm còn gì... con nít bây giờ có cả việc riêng sao?" "Em không phải con nít." "Được, em không phải con nít, em cũng bận rộn như người lớn... nhưng người lớn phải chịu trách nhiệm việc họ làm đấy, giờ em tính sao?" "Ơ... thì anh trừ lương em..." Nó ngạc nhiên, nghỉ không xin phép chịu trách nhiệm gì trời. "Đấy... em tưởng như trong trường học xin nghỉ mất bài là xong sao. Đây là công việc chứ không phải đi chơi..." Nó đứng nghe Khôi thuyết cả buổi, lòng ngán ngẩm nếu công việc quan trọng thế sao không sớm cho nó làm đi bắt nó đứng đây giảng đạo làm gì. Nghe chán nó thở dài. "Em biết rồi, em sẽ cố làm bù, anh muốn em lau rửa dọn dẹp quán hay làm gì cũng được hết." Khôi nở nụ cười hài lòng. "Được rồi, em nói đó. Giờ thì đi thay đồ đi." Di cầm bộ đồng phục bước vào phòng tắm, cả Khôi, cả Thắng đều hí hửng trong bụng. Mưa xối xả cho đến tối, chỉ vài người ghé quán, nhân viên quán chẳng mấy ai hào hứng phục vụ mấy bàn này, vì đa số họ ghé trú mưa, cứ nhằn nhi mãi, gọi món không bao nhiêu nhưng sai vặt thì nhiều, ngoài nó ra cả đám chẳng ai mỉm cười mà phục vụ nổi. "Ủa sao hôm nay thầy em không ghé?" Khôi hỏi khi nó đi ngang qua, Di lắc đầu. "Sao em biết được, chắc anh ta bận." "Em kêu là anh chứ không phải là thầy à?" "À... anh ta trẻ quá... với lại... em xưng hô thế quen rồi..." "Hai người quen nhau từ trước hay sao mà em quen xưng anh?" Khôi thắc mắc, nó bối rối không biết giải thích thế nào. May mắn có khách gọi, nó chuồn luôn, mà sao cứ tò mò chuyện của nó thế không biết. Nếu An Đông không đến thì càng hay. Khôi gãi cằm. Mưa to thế này chắc chắn Yến sẽ ở nhà chứ không ra quán làm gì. Đến gần 9 giờ thì hầu như quán chẳng còn ai ghé nữa, cả bọn chán nản, nó lại càng chán. Giờ này chắc thằng Sang đi chơi về rồi. Nghĩ thế nó cảm thấy mình ngớ ngẩn. Về lâu nữa là khác. Nó đã chờ thằng Sang cả buổi, đã khóc như một thằng ngốc, đã lầm bầm rủa xả An Đông suốt buổi, nó không hiểu tại sao Sang đột ngột tức giận, sao lại đi so bì với An Đông, nó có thể hoang tưởng là Sang đang ghen không? Ghen? Sang có yêu nó đâu mà ghen chứ. Nếu yêu Sang đã không bỏ mặc nó mà đi với Vy, khi Sang bỏ đi, có ai hiểu trong lòng nó có bao nhiêu hụt hẫng. Hoang mang, trơ trọi, nó ngồi một mình hàng giờ trong căn phòng ấy chờ Sang quay lại, chờ Sang nói với nó câu "tao ở đây...", kết quả nó lủi thủi về nhà. Buồn thỉu buồn thiu. "Hay là lâu lâu đám tụi mình ăn nhậu một bữa đi." Thắng đột ngột nêu ý kiến. Cả đám nhân viên vỗ tay rần rần. "Đúng đó anh Khôi, lâu rồi chưa có dịp." "Bữa nay xả láng một bữa đi anh Khôi." Khôi xua tay. "Mấy thằng này, định tranh thủ hả" "Đi anh Khôi... hôm nay mưa gió, khách có ghé đâu mà... cả đám đồ tươi ở trỏng để tới mai thì phí phạm quá." Khôi để cả đám nhân viên tỉ tê một hồi thì vui vẻ gật đầu. Cả đám vỗ tay lộp bộp. "Di, tới đây luôn đi." "Dạ..." Hiếm khi nó được ăn linh đình như vầy, trừ những dịp tết ra. Khôi kéo nó ngồi vào bàn bên cạnh Khôi, nó ngồi ăn lấy lệ chứ chẳng chút hứng thú nào. "Di, đưa ly đây." Thắng hào hứng. "Hôm nay ai cũng phải uống bia, không được phép uống nước ngọt nha." "Em chưa tới tuổi..." "Tuổi tác gì. Đã bảo hôm nay xả láng rồi mà." "Nhưng..." "Bia đi. Bia đi." Cả đám hò hét, Thắng rót cho nó một ly đầy, bọt bia trào ra cả miệng ly. "Uống luôn đi. Hôm nay không say không về." Khôi khích lệ, trong đầu Khôi đã sớm chắc chắn không say nó không được về, mà say rồi cũng không được về tuốt. Di cầm ly bia lên hớp một ngụm, đắng đắng chát chát, nó nhăn mặt không quen. Cả đám hào hứng vỗ tay ầm ĩ. Nó uống một hơi trọn ly. Bia đắng nhưng nó không cảm thấy ghét. Tâm trạng Di đang chán, nó cứ thế uống liên tục, càng uống nó càng thấy lâng lâng, cả cảm giác với thằng Sang hình như cũng theo men bia mà có chút biến đổi, chút nằng nặng trong tim cũng được gỡ bỏ đi. Hèn chi khi có chuyện buồn người ta thường vùi đầu vào bia rượu, chắc do họ cũng trải nghiệm cảm giác này đây. "Thôi em, uống nhiêu đó thôi. Lát còn chạy về nữa" Một người lo lắng khi mặt nó cứ tái dần đi, mà nó có bỏ vào tai đâu. "Anh... khỏi lo... em... hông có xỉn đâu." Nó nói, nhưng nhìn bộ dáng ngơ ngơ của nó thì khỏi nói cũng biết nó đang xỉn quắc cần câu rồi. Ban đầu mọi người chỉ vui vẻ bắt nó uống cho vui, cũng muốn xem tửu lượng thằng nhóc này thế nào, không ngờ nó cũng "chiến" dữ quá. "Này thế nhà em ở đâu vậy?" Nó im ru. Mọi người nhìn nhau nghi ngại. Khôi chỉ cười. "Thôi cứ để nó uống đi, có gì lát ngủ ké với anh, phòng rộng mà." "Được đó anh Khôi." Mọi người thở phào nhẹ nhõm, cứ thế cả bọn ăn nhậu tưng bừng, tới khi nó nằm gục hẳn trên bàn. "Thôi mọi người nhậu tiếp đi, anh với thằng Di trốn trước." "Anh Khôi cứ để nó ngủ trước rồi ra chiến tiếp đi chứ... để anh em ở đây mà chạy trước sao." "Phải đó." "Thôi, đám tụi bây nhậu xong rồi về, anh còn phải trông quán, xỉn quá thì ai coi quán hả? Thắng, ăn xong mày đóng cửa quán dùm anh." Thắng lanh lẹ gật đầu. Khôi dìu nó vào phòng, bụng vui như mở cờ. Đám kia ăn nhậu xong cũng phải đến tận khuya, phòng này của Khôi nên vốn ít ai đi ngang, mưa to gió lớn ồn ào, hôm nay đúng là cơ hội hiếm có. Khôi đặt nó xuống nệm rồi khóa trái cửa. Thực cái thằng này đúng là hấp dẫn trời ban, cả khi nó nằm rũ rượi như xác chết cũng hấp dẫn chết người. "Di... còn tỉnh không vậy?" Khôi vả nhẹ vào mặt nó, khi xác định được Di đã say đến không biết gì nữa Khôi mới lột sạch quần áo trên người nó, sờ chạm vào cái cơ thể mà lúc nào Khôi cũng khao khát. Da thịt nó mát lạnh dù nó vừa uống ừng ực cả chục chai bia. Khôi mặc sức sờ soạng, bàn tay lần mò lên đầu vú mà véo nhẹ, nó vô thức co người, xem ra chưa đến nỗi như xác chết, vẫn còn phản ứng theo bản năng mà. Khôi cười thầm, có như thế cuộc vui mới vui hơn nhiều.
|
Nó cảm thấy đầu óc mình xoay mòng mòng, ruột gan nó như đang bốc cháy, mọi thứ cứ mơ mơ hồ hồ, cảm giác một bàn tay thô nhám chà xát lên da thịt nó, kẻ đó có vẻ hấp tấp và thô bạo khiến không ít lần nó phải rên rỉ khó chịu vì những cái ngắt véo ở nơi nhạy cảm trên người nó. "Tại em nói làm gì cũng được chứ anh không ép nha." Khôi áp cơ thể mình lên người nó, gã hôn nó điên cuồng, lên môi, lên cổ, lên khắp cơ thể nó, cơ thể nó uốn éo vì kích thích, không rõ là hưởng ứng hay né tránh, nhưng với Khôi quả thực rất gợi tình, tuổi mới lớn có khác, da dẻ láng mượt, sờ vào đã thích, được xơi tái nó còn thích hơn, môi Khôi ngoạm lấy đầu ngực, tay lần mò xuống phía dưới mà xoa nắn. Cộc... cộc... Khôi giật bắn người vì tiếng gõ cửa phá đám, kẻ khốn nạn nào lại làm phiền ngay lúc này chứ. Khôi quơ vội cái chăn trùm lên thân thể nó, quạu quọ bước ra, hóa ra là một nhân viên trong quán. "Lộc, có chuyện gì?" Khôi quát tháo. "Ơ... em có đem ít thuốc giải rượu cho Di, nó mới uống chất cồn lần đầu sợ mai đi học không nổi." Lộc đưa ra một vỉ thuốc và ly nước lọc như giải thích, ánh mắt ái ngại nhìn vào phòng, Di đang nhắm nghiền mắt ngủ. "Được, đưa đây, tôi sẽ cho nó uống." "Anh Khôi... sao tự nhiên nóng quá vậy." "Cậu thử đang buồn ngủ có kẻ phá đám thử xem có điên không." "Em xin lỗi... tại thấy đèn còn sáng nên tưởng..." "Tưởng cái gì mà tưởng, lo đi nhậu tiếp đi. Phiền phức." "Dạ..." Lộc gật đầu. Khôi đóng cửa lại đánh rầm. Lộc ngần ngừ nhìn vào phòng rồi bỏ đi. Khôi cầm ly nước bước vào phòng tức tối, ngó trân trân vào viên thuốc giải rượu. Gã ném mạnh ly nước vào vách tường, nước và mảnh ly văng tung tóe. "Ai cần mấy thứ rác rưởi này." Khôi lầm bầm, trút sạch quần áo mình rồi lao vào nó. Đêm nay Khôi quyết tâm chiếm hữu nó, bàn tay cứ thế lần mò vào vùng nhạy cảm nhất. "Đừng...." Khôi nghe giọng nó thì thào, mắt nó vẫn nhắm nghiền, khóe mắt ri rỉ nước. Khóc? Giả ngu sao? Khôi cắn nhẹ lên vành tai nó bỡn cợt. "Là em nói anh muốn sao cũng được mà." Không có tiếng trả lời, hoặc vả nó đã tiếp tục ngủ. Khôi dời người xuống phía dưới vùng hạ thể, màn chính bây giờ mới bắt đầu. Có thể nó không tỉnh táo thật, nhưng cái cảm giác bị chèn ép dưới một sức nặng khác này ám ảnh nó, một phần vì rượu, nó cứ tuôn ra hết cảm giác thực của nó. Nước mắt cứ thế chảy không ngừng. Môi nó bị bóp thô bạo để vật thể to lớn khác có thể nhồi nhét vào, trong khi cự vật bên dưới nhanh chóng được một hang động vừa ấm vừa ẩm bao trùm lấy nút liếm, sướng đến tê tái, nhưng bẩn tưởi kinh khủng. Kể cả nằm mơ thì kẻ đang làm tình với nó vẫn không phải thằng Sang. Mưa vẫn rơi đều. Tiếng gió tạc vồn vã khiến mọi thứ như thê lương hơn, trong căn phòng, những âm thanh dâm dục hòa vào màn đêm. Cạch... Cánh cửa đột ngột mở ra. Trước khi Khôi định hình chuyện gì đang xảy ra thì gã đã bị đấm văng vào góc tường. Một bàn tay mạnh bạo đấm liên tục vào mặt gã. Khôi tối tăm mặt mũi cho đến khi cái giọng quen thuộc vang lên, còn giọng ai ngoài giọng của cái tên đeo bám nhóc Di ngày ngày ở quán Hương Ly chứ. "Thằng chó này. Lợi dụng lúc người ta đang ngủ làm chuyện đồi bại là gian lận, trời không tha đất không dung biết không." Hắn nhếch môi, gương mặt ít giống thầy giáo hơn bao giờ hết, Khôi gắng gượng mấy cũng không thoát khỏi gọng kiềm tay hắn, An Đông cứ đè chặt Khôi rủa xả một tràng mới kéo gã lên đấm thêm một cú dứt khoát, Khôi đau đớn ôm lấy mặt. "Mày dám..." "Tao khuyên mày nhìn tình hình trước khi có ý định đánh trả. Mày giải thích thế nào trong tình huống này. Mày-thằng chủ khốn nạn định cưỡng bức một đứa nhóc, không phải là đứa nhóc bình thường mà là một đứa con trai nha, còn tao-như một anh hùng xuất hiện cứu học trò mình thoát khỏi con yêu râu xanh như mày, khỏi nói cũng biết thiên hạ nghiêng về phía ai. Còn nữa, mày không muốn cả thiên hạ này biết mày là gay chính hiệu con trâu vàng đấy chứ, thật không biết vợ con mày sẽ nghĩ sao." An Đông nhún vai cười hềnh hệch, giọng cười đểu đến mức chẳng biết ai nhìn giống yêu râu xanh hơn, Khôi dao động, gã không kiêng nể gì vợ, nhưng đối với con cái gã vẫn là một người cha. An Đông thấy thế cười thầm, gã này dễ hù như thế thì hắn đỡ phí thời gian lằn nhằn, đã đi đêm còn sợ ma, mà cũng dễ hiểu, Khôi không sợ ma thì đã đè nó ra làm thịt lâu rồi, đâu cần phải chờ cơ hội chứ. Hắn mau mắn quay hướng nhìn sang Di. Nhìn nó hắn chợt thấy có chút đau lòng. "Sao mày lại ở đây?" "Hê, ý trời thôi, hiệp sĩ phải xuất hiện đúng lúc." "Tại sao mày vào đây được?" Khôi nghiến răng quát. "Tặng phẩm dành cho phụ huynh" An Đông cười toe toét giơ ra chùm chìa khóa, thứ mà Khôi đã giao cho Thắng để khi tàn tiệc Thắng có thể khóa cửa thay Khôi. "Mày làm sao mà... cái thằng Thắng..." Khôi tức muốn bể phổi, An Đông tặc lưỡi lắc đầu. "Ăn gian trời hại, mất dạy trời thương. Tao chỉ "mượn" của thằng đó một lát thôi mà, ai bảo để ở chỗ dễ lấy quá làm gì. Mày làm gì ghê dạ." An Đông rút ra cái khăn tay lau thứ trắng đục trên môi Di, vừa thương vừa giận run người, hắn lẩm bẩm. "Hên cho mày là mày chưa kịp làm gì, không thì tao sẽ cho mày hát bài "giã từ vũ khí" đến hết đời." "Đừng ra vẻ thanh cao, mày với nó chắc cũng dính với nhau cả rồi, thầy thầy trò trò, nực cười. Dạng đĩ mang tên học sinh này chắc mày chăm sóc kĩ lắm" Câu này có tác dụng như một trái bom châm ngòi cơn giận trong lòng An Đông. Hắn cũng từng nói thế, nhưng hắn thì được, nhưng người khác thì không, xúc phạm nó? Hắn giết! An Đông điên tiết tóm đầu Khôi dí vào mặt sàn li ti vụn thủy tinh, mắt hắn tối sầm vì giận. "Thằng chó, mày có muốn ngay tại đây tao cắt lưỡi mày không. Mày có muốn ngày mai vợ con mày nhục nhã đến mức không ngóc đầu lên nổi không?" Khôi vốn đã không tỉnh táo vì say, lẽ ra gã phải hung hăng hơn bình thường mới đúng, nhưng lại không cục cựa nổi khi bị An Đông khóa chặt toàn bộ tay chân. Trong khi Khôi khó khăn vô cùng thì hắn lại ở thế phòng ngự vô cùng tốt chẳng chạm nổi vào người, Khôi nhận ra, kẻ này không phải một gã thầy giáo bình thường. Hắn mạnh như quái vật, và đáng sợ hơn khi hắn không có vẻ gì là đùa khi rút trong túi ra con dao bấm bén ngót. Chết tiệt, Khôi chắc chắn hắn không thề là thầy giáo được, âm binh ở xứ nào thì đúng hơn. "Để tao gọt râu dùm mày." An Đông cười tươi như hoa, sắc dao ánh lên lóng lánh. "Mày... mày điên rồi... CỨU..." Chỉ có tiếng mưa đáp lại... BỐP... An Đông tát vào mặt Khôi. "Mày còn trơ trẽn kêu cứu, kêu lên cho thiên hạ biết chuyện nhục nhã này sao? Tao là mày thì chết đi cho xong." An Đông vung con dao, Khôi như bũn rũn cả người. Chợt trong góc phòng, nó ho lụ khụ. "An... Đông... đừng..." An Đông giật mình chạy sang ôm lấy nó. "Nhóc, em có sao không?" "Đừng... có... đánh... người..." nó nói mếu máo, mắt khó khăn hé mở. An Đông muốn nói "anh không có đánh nó mà anh giết nó luôn" nhưng nhìn bộ dạng của Di hắn lại thôi. An Đông quay sang nhìn Khôi đang sợ đến không còn giọt máu. "Xem như hên cho mày..." An Đông cúi xuống nhặt cái mền quấn quanh người nó như quấn em bé, rồi nhẹ nhàng bế bổng lên. "Anh đưa em về..." Nó nằm im khép mắt. An Đông mỉm cười hôn nhẹ lên tóc nó. Trước khi bước ra hắn nghe giọng Khôi gầm gừ. "Cái đuôi mãi mãi chỉ là cái đuôi, mày đang mơ có ngày nó đáp lại mày sao thằng ngu" An Đông nhếch mép cười. "Cái đuôi có thể không được hồi đáp, nhưng nó có thể quất lên mặt bọn ruồi bọ ve vãn xung quanh." An Đông bước ra, bước trên cả sảnh dài, ở cái bàn bên ngoài vẫn ăn nhậu tưng bừng, Thắng ngủ gà ngủ gật trên bàn, cũng chẳng ai quan tâm nhiều đến An Đông lắm dù chuyện thầy giáo cất công đến rước học trò đang xỉn quắc cần câu cũng khá lạ lẫm. Lộc lăn xăn bước đến ra vẻ hỏi han, An Đông kín đáo dúi vào tay Lộc một xấp tiền dày. "Anh làm tốt lắm, đây xem như hậu tạ anh đã trông chừng thằng bé." Lộc mắt sáng rỡ nhận tiền. "Có gì đâu anh. Đây là chuyện nên làm thôi mà." "Còn gã Thắng..." "Anh cứ yên tâm là nó ngủ đến sáng còn chưa thức." An Đông cười hài lòng. "Như thế ít phiền phức hơn. Đừng để mọi người dị nghị thằng nhóc dùm tôi." "Anh cứ yên tâm." An Đông bước ra ngoài chiếc taxi đang chờ sẵn, Lộc vẫn tươi cười chào. Duyên số? Tự nắm bắt đi. Thay vì trông cậy vào cái "tình cờ"
|
Chap 31 An Đông cõng nó, nó gục đầu trên vai hắn ngủ li bì, hơi thở ấm áp nhè nhẹ phả trên da thịt, hắn thấy lâng lâng, say rượu cũng lây từ người này qua người khác sao ta? Có điều hắn bị mất hứng ngay khi đi ngang quầy tiếp tân, ông chủ khách sạn nhìn An Đông, mắt chớp chớp đầy ngụ ý, hắn thấy nhột gì đâu, hắn vừa cứu học trò oanh liệt như thế, mà bây giờ bị nhìn như một tên biến thái dụ dỗ trẻ vị thành niên uống rượu rồi tha về khách sạn làm chuyện đồi bại vậy, đúng là oan ức. An Đông bước lên lầu rồi vẫn nghe cái giọng rì rầm của lão chủ và cô lễ tân, gì mà "cần báo công an không?", "hay thôi kệ đi.."... cái lão nhiều chuyện này, người ta làm gì kệ người ta chứ. Nhưng hắn không thể trách người khác bàn tán được khi mà hắn bước vào khách sạn, cõng trên vai một thiếu niên đẹp tuyệt vời mê man bất tỉnh, đặc biệt là có vẻ như cậu nhóc chẳng hề có mảnh vải nào trên người thì phải, dù được bọc kín mít bởi cái chăn nhưng cặp chân trần trắng trẻo khẽ đung đưa theo nhịp chân hắn thật khiến người ta chú ý và... nghĩ bậy. An Đông đặt nó lên giường, miệng không ngừng lầm bầm. "Ngu ngốc. Học sinh ngoan mà lại bê bối thế này đây. Anh mà không tới kịp thì sáng mai em có mà nằm liệt giường." "Làm gì mà để xỉn tới mức này thế không biết..." Hắn vuốt nhẹ lên khuôn mặt nó, Di vẫn ngủ say, đúng là xỉn mỗi người một kiểu mà, khi xỉn hắn chỉ muốn đi quậy một trận tưng bừng thôi. An Đông ngồi bệt dưới đất, ngẫm nghĩ một hồi lại quyết định hành nghề chăm heo, bước vào phòng tắm nhúng khăn bông lau sạch sẽ người cho nó, xong việc lại kiếm một bộ đồ ngủ thay cho, không phải tốt lành gì, để nó trần trụi trong phòng chung với hắn, không khéo hắn lại thành con yêu râu xanh thứ hai. Di cuộn mình vào chăn, hơi cau mày khó chịu vì bị làm phiền. An Đông chỉ lắc đầu, tắt đèn rồi leo lên giường ôm nó ngủ. Hắn thích cảm giác ôm nó, nhất là khi nó cuộn tròn thế này, hắn có thể ôm trọn nó vào lòng, vừa ấm áp vừa dễ chịu, lại khiến hắn có cảm giác mình đang bảo bọc cho ai đó, cảm thấy mình có chút giá trị. Hắn cứ thế ngủ vùi. Hương tóc dịu dàng len lỏi nơi cánh mũi. Hắn chợt muốn thời gian dừng tại đây... Nửa đêm, nó ngọ nguậy bò dậy, loạng choạng bước xuống sàn rồi té oạch. Nó rên rỉ đau đớn. An Đông tỉnh ngủ, chạy đến thì nó lại vội vã đứng lên, hắn cau mày bực dọc. Hắn thô bạo kéo nó lại. "Gì đây?" "Buông... ra..." "Vụ gì nữa..." "Buông... buông... muốn... đi... ói..." An Đông giật mình, vác cái xác chưa hoàn hồn vì rượu là nó vào toalet, nó ói ào ào... eo... hắn chẳng muốn nhìn đâu, bàn tay hắn vỗ nhè nhẹ lên lưng nó. Đến khi xong thì mặt mũi nó cũng xanh như tàu lá chuối, lê lết từng bước đến bồn rửa tay, tắp nước vào mặt liên tục. Không hiểu sao... hắn thấy xót xa gì đâu. "Không sao chứ?" Nó gật đầu. "Lần sau không được uống rượu nữa biết chưa." Lại gật. "Anh bế em ra." Lần này nó gạt hắn đi, loạng choạng tự bước ra ngoài. Xem có ưa nổi không? Đến khi say rượu cũng không thèm chấp nhận hắn. Hắn bực bội bước đến xốc cả người nó quẳng lên giường. "Dẹp trò từ chối anh đi." Nó ôm bụng rên rỉ, mới nôn thốc nôn tháo còn bị hắn thảy lên giường kiểu này khiến ruột gan lẫn đầu óc nó như bị xáo trộn tùm lum. An Đông hơi hối hận, lại xoa xoa lưng nó. "Anh xin lỗi... không sao chứ..." Vẫn không thèm trả lời hắn, có điều cái mặt ngu ngu khiến hắn thắc mắc nó đã tỉnh rượu hay chưa ghê. An Đông hứng cho nó cả ly nước ấm, nó ngoan ngoãn uống ực ực, bộ dạng cún con vừa bị bắt nạt khiến hắn thấy mắc cười ghê nơi. Hắn cười, véo nhẹ má nó. "Ngoan thế này có tốt hơn không..." Mặt nó trầm ngâm. "... không ngoan... sẽ bị phạt... đau lắm." "Phạt?" Hắn nhíu mày, "ừ đúng rồi, hồi nhỏ anh cũng hay bị ba phạt lắm." An Đông thở dài, nhớ lại cái thời mới tập tành chơi gái, năm đó mới lớp 9 thì phải, ba hắn cầm nguyên cây gậy đập hắn 1 gậy muốn trẹo sườn luôn. "Sẽ bị trói lại nữa..." Trói??? Hắn tròn mắt. "Mắc gì trói?" Hắn không bao giờ quên được ánh mắt lo sợ của nó khi hỏi câu này, nó vẫn chưa tỉnh rượu chắc luôn, bằng chứng là mồm miệng có vẻ không "cứng" như bình thường nữa. "Vậy còn đánh?" "Anh không bao giờ đánh em..." hắn nói, mặt nó vẫn ngơ ngơ. "Thật không?" "Tất nhiên." "...." "Anh sẽ không đè tôi ra làm tình chứ?" An Đông ho lụ khụ. Câu này ngoài sức tưởng tượng của hắn. Mặt thằng nhóc chẳng thể hiện chút vui buồn nào để hắn suy nghĩ rằng nó nói nhảm hay nó đang đùa. An Đông trở nên nghiêm túc. "Không! Nếu có thì đã làm lâu rồi." "Ồ..." "Anh thích em. Nên anh sẽ trân trọng em." Cái mặt ngơ ngẩn kia khiến hắn lo ngay ngáy nó có hiểu hắn đang nói cái gì không, nó mà hỏi lại "thích là sao?" thì có mà cắn lưỡi. Không ngờ nghe xong nó chỉ thẫn thờ. "Nhưng mà Sang không có thích tôi..." Trả lời trớt quớt. An Đông thấy hơi bực mình nhưng vẫn ráng nhịn theo châm ngôn "luôn luôn lắng nghe". Nó tỉ tê. "Sang nói Sang sẽ bên tôi... cái gì mà "mày còn có tao"... thế mà cuối cùng lại chọn Vy... rốt cuộc toàn là nói dối... tôi cuối cùng vẫn một mình..." Hắn thở dài, lời tỏ tình vài giây trước của hắn chìm vào quên lãng, hắn kiên nhẫn ngồi nghe nó than vãn, bộ dáng đáng thương lắm nha, hắn chỉ biết liếc nhìn đồng hồ, khuya thế này nó không đi ngủ thì mai khỏi thức luôn. "Nhóc toàn đợi mất bò mới lo làm chuồng thì ráng chịu..." "..." Hắn kéo nó nằm ịch xuống giường. "Nếu có cơ hội thì nên nắm bắt. Đúng không?" "Tôi không... xứng với cậu ta... Sang với tôi... giống như... nước ngọt với nước phèn vậy..." "Tại sao?" "Tôi bẩn lắm..." "Ngớ ngẩn." "...", ánh mắt Di buồn bã, An Đông khẽ kéo nó vào lòng. "Ngủ đi" Nó nằm im trong lòng hắn, mùi nước hoa trên người hắn thật lạ lẫm. "Nhóc..." "..." "Ai đã phạt nhóc vậy?" "..." "Nói anh nghe đi... anh sẽ giúp em." "Aishhh... không nói thì thôi." Hắn phục sát đất độ lì của nó, lúc thì ngoan ngoãn, lúc thì lì lợm, chẳng biết đường đâu mà lần. "........ba....", nó chợt lên tiếng. Ba? Ba nào? Hắn lay lay người nó, mắt nó nhắm nghiền, chỉ có môi khẽ mấp máy, nhưng hắn vẫn nghe rõ. "Ba.... dượng...." "Ổng cưỡng bức em?" "Ưm..." "Sao không méc mẹ..." "Hmm...." "Trả lời đi chứ." "..... không... được..." "Lý do?" Nó lại im. An Đông thật tức muốn chết! Cho đến khi môi nó mấp máy lần nữa. "An... Đông... kẻ hại chết... bà ngoại... là tôi..."
|
Chap 32 Nó ghét bà ngoại. Bắt nguồn mọi chuyện từ lúc nào nhỉ?! . . Từ lúc mẹ dắt nó về và nói "đây là con của con"...??? Bà ngoại sững sờ. Không đúng. Lúc đó nó còn rất mong chờ gặp được người thân cơ mà. Hay là lúc ăn cái tát đầu tiên của bà, vì cái lí do kén ăn. Nó ghét thiên lý, mà nguồn thu nhập chính của gia đình lại chính là loại nửa rau nửa hoa này. Lúc đó gọi là nó sợ bà thì đúng hơn. Bị đánh đòn, đau thì có đau, nhưng ăn đòn riết lại thành chai lì, cứ né xa bà nó ra là được, nhìn chung ngoại nói đúng, nó lì, nhưng mà là lì đòn. Có lẽ nó sẽ không biết người ngoại nó thực sự muốn đánh là "ba" nó thì đúng hơn, bởi ông đã hủy hoại mẹ nó, hủy hoại đứa con gái độc nhất của bà, bà đành trút giận lên cái manh mối duy nhất có liên quan đến ông là nó. Di vẫn nhớ lần đầu tiên chuyển trường về quê, không rành rẽ đường xá, không quen biết một ai, hết giờ học, nó ngồi ngây ngốc chờ rước, đến khi bụng đói meo, phải tự mò đường về. Lúc này nó vẫn chỉ không thương ngoại thôi, chứ vẫn chưa có cái gọi là ghét. Cho tới cái ngày nhập học năm ấy. Buổi sáng, ngáy ngủ, ngoại hái thiên lý ra chợ bán từ sớm, tha hồ nằm ườn, cho đến khi tay mẹ dịu dàng vuốt ve tóc nó. "Di... dậy đi con." Nó rúc sâu hơn vào chăn, me phì cười. "Chiều nay phải đi học đó, con dậy chuẩn bị sách vở đi là vừa. Mẹ đi rẫy chiều mới về, không nhắc con được đâu." Cái đầu trong chăn có hơi gục gặc. "Có canh chua cá lóc trong nồi ấy, để lâu sẽ tanh đó con." "Ưm... con... biết... rồi... mà." Nó ngọ nguậy. Mẹ giật tung cái chăn, bẹo má nó. "Ở nhà ngoan, chiều mẹ đem dưa hấu về cho." "Mẹ hái dưa hả?" "Ừ. Dưa năm nay được mùa, ông chủ ruộng dưa tốt lắm, mẹ sẽ xách về cho con vài trái." "Dạ." Mắt nó sáng rỡ, ngồi nhìn cái dáng mẹ bước ra ngoài. 8 giờ sáng, nắng rải đầy sân. Dáng mẹ như hòa vào nắng lóa cả mắt. Tâm trạng vui vẻ háo hức của nó không kéo dài được đến chiều. Đang ngồi sau bếp, tiếng lục đục từ phía nhà trên khiến nó khó hiểu. "Dượng đến đây làm gì?" Bà ngoài chợ, mẹ đi rẫy, nó khó chịu khi ông Bảy đang trong nhà, mắt nó nhanh chóng dán vào sợi dây chuyền vàng trên tay ông. "Dượng... cái đó của bà ngoại mà... dượng... ăn cắp." "Di, mày nói bậy bạ gì đó... trộm cắp gì. Dượng chỉ mượn một lát thôi." "Dượng... đợi mẹ với bà không có nhà mà nói là mượn..." Ông Bảy ghì chặt vai nó, ánh mắt khẩn cầu. "Di à... dượng thiếu nợ... nếu không có tiền dượng sẽ gặp rắc rối to, Di hiểu không. Đây là cứu mạng đó." Nó dao động, nó dù gì vẫn là một đứa con nít. Nhưng nó vẫn nhớ cái sợi dây chuyền này ngoại xem như bảo vật, bà kiểm tra mỗi ngày, xong gói lại khóa chặt trong tủ thờ, bà chắt chiu dành dụm từng đồng để tặng mẹ làm của hồi môn trong ngày mẹ lấy chồng. Thứ này mà mất, không cần biết tại sao, đảm bảo nó sẽ bị cho ăn no đòn. "Không... được.... cái đó... của mẹ..." nó lắc đầu nguầy nguậy. "Sớm muộn gì dượng với mẹ con cũng lấy nhau thôi, xem như để dượng giữ giùm." "Của mẹ mà... dượng trả cho mẹ, không thì con méc mẹ." "Di à... bà ngoại thường dạy con phải ngoan, con quên rồi sao? Dượng tương lai sẽ là ba con, con phải biết nghe lời chứ." "Dượng không phải ba con" "Thôi được rồi, con cần thời gian để chấp nhận dượng, dượng về trước đây." "Dượng trả dây chuyền lại cho bà ngoại." Nó kéo ông Bảy lại khiến ông bực bội, thẳng tay hất nó té oạch. "Trả đây. ĂN TRỘM... ĂN TRỘM..." BỐP... Ông Bảy đạp nó một cái đau đến ná thở. Nó khò khè. "Mày dám la lên hả? Tao đã nói tao chỉ mượn thôi mày không nghe thấy sao?" "Ông... ăn...trộm... ĂN TRỘM..." Ông Bảy tát nó một cái, nước mắt cũng theo đó mà ứa ra. Ông bịt chặt miệng nó đến đau buốt, ở nơi vừa bị tát bỏng rát. "Thằng chó con này, hôm nay tao không dạy mày một trận mày chịu không được đúng không? Con mẹ mày không nhờ tao thương hại thì khỏi mong có chút danh phận nào, tao lấy một chút tiền công thì đã sao? Tại sao cái loại chó như mày lại không chịu hiểu." Ông Bảy tóm cái nùi giẻ gần đó dồn vào miệng nó, nó muốn nôn ọe, ông trói chặt tay nó vào chân giường, rồi lật người nó lại phát bôm bốp vào mông. Nhìn vào cũng giống người lớn đang dạy trẻ lắm, nhưng có điều ông toàn dùng hết sức lực mà đánh, đến khi ông kéo quần nó xuống nhìn ngắm thành quả, cái bờ mông trắng bóc đã chuyển sang tím bầm. Nó đau đến méo mặt. "Vô dụng... mẹ con mày đều là cái thứ vô dụng... con mẹ mày còn tự hào về mày nữa chứ... cái thứ mê trai tha về một thằng con hoang còn có gan nhìn đời... nói tao nghe... ba mày thế nào...chắc là vừa đẹp trai vừa mặt dày đúng không... ổng chắc dạy mẹ mày làm đĩ hay lắm đúng không." Tim nó đau buốt, đau vì bị đánh, đau vì mẹ nó bị xúc phạm. Nhưng ông Bảy nào có thèm quan tâm làm gì. "Con ngoan... lần sau đừng cãi lời "ba" biết chưa." Ông Bảy cười ha ha, vuốt ve cái mông sưng một cục. Mỗi cái va chạm khiến nó rát không tả xiết. Nhưng ông Bảy chợt ngạc nhiên. Mịn, người ta nói mịn như da em bé đố có sai, hiếm khi ông để ý đến thân thể của "con riêng". Thay vì vuốt cái mông dọa nó bàn tay ông cứ lần mò lên dần... lên dần. Tay ông chai sần thô ráp làm nó đau, nhưng da nó vừa mềm vừa mịn hơn cả khối con đàn bà lại làm ông chết mê chết mệt. Nó cứ rợn từng cơn theo sự cọ xát ấy, nước mắt chảy không ngừng. "Giờ tao mới để ý, nếu chỉ nhìn bấy nhiêu thì cũng không khác bé gái là mấy... nếu mày là con gái chắc hẳn tao sẽ rất "yêu thương" mày... Con mẹ mày đúng là thất bại mà... đẻ ra con trai thế này thì lấy lỗ đâu ra cho tao chơi???" Ông lật người nó lại, kéo áo nó qua khỏi đầu ngắm nghía, véo ngực nó một cái đau điếng, nó oằn người. "Mày cũng có vú... con trai có vú để làm gì? Cơ thể mày toàn mấy thứ dư thừa... hay là... để tao cắt đứt dùm mày." Ông cắn, răng ông nghiến mạnh đầu vú. Nó khóc, nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt. Đau, nó muốn ông buông nó ra, nhưng ông Bảy thấy có càng sợ thì lại càng thích. Bàn tay đang mơn trớn bờ mông, lần mò một chốc lại chạm vào thứ gì đó. Ông rời đầu ngực nó để xốc cả hai chân nó lên ngắm nghía. "Hê... mày cũng có lỗ mà... xem ra mày cũng không tới nỗi là đồ bỏ đi lắm." Ông cười khi nhìn cái lỗ hồng hào đang khép chặt. Nó lắc đầu như điên. "Tao chưa chơi ấu dâm bao giờ... con ngoan... con giúp ba nha..." Nó muốn trốn chạy. Nhưng nó vẫn ở đây. Ông Bảy cứ thé xé nát cơ thể nó, tàn bạo xâm nhập vào nó. Đau đến não tủy muốn chảy tan. Nhưng nó có chút may mắn vì sự đau đớn không quá lâu, một cuộc điện thoại gọi đến, ông Bảy vừa thốc vào người nó vừa nghe máy, lát sau thì cũng buông tha cho nó mà bỏ đi. Hình như ngày hôm đó ông nướng sạch sợi dây chuyền vào sòng bài. Để lại nó đau muốn chết về thân thể và những mơ mộng về "ba" vỡ tan nát. . .
|