Tình Phí (18+)
|
|
Chap 46 An Đông ngồi liền mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa chép xong, một phần hắn bị mất tập trung, cứ chốc chốc lại lén liếc nhìn nhóc Di. Bộ dạng chăm chú nghe giảng bài của nó đặc biệt cuốn hút nha! Sang về nhà thì cũng gần tối, hắn mệt phờ râu. Di mở mấy quyển tập hắn chép, mắt mở to kinh ngạc... chữ hắn đẹp hơn nó tưởng tượng nhiều. "Thấy sao hả?" Hắn vênh mặt. "Tạm." Di nói. "Hừ..." hắn khịt mũi, giật quyển tập trên tay nó, "gì mà tạm, chữ anh đẹp thế còn gì." Nó cười. "Nghỉ đi, tôi chép tiếp cho." "Xưng em đi." "Không quen..." nó cúi đầu ghi chép. Hắn vươn tay sờ trán nó. "Em tập trung học nổi hay thật, trán vẫn còn nóng này." "Hết nhức đầu là học được tuốt." Hắn có điện thoại gọi tới, nó thấy hắn khẽ cau mày, rồi chạy ra góc khác nghe. Ai thế nhỉ... Di chợt thắc mắc. Hắn nghe điện thoại rất lâu, đến hơn ba mươi phút rồi mới trở vào. "Báo cho em một tin, 10 giờ sáng ngày mốt mẹ em có thể mổ rồi." "Sao... sao cơ?" "Viện phí em không cần lo, anh sẽ lo hết." An Đông hớn hở nhìn nó đang ngây ngốc sợ mình nghe lầm, hắn xoa đầu nó. "Yên tâm rồi nhé." "Anh nói thật?" Nó nghi hoặc. "Dĩ nhiên..." Di bất ngờ ôm chầm lấy hắn, mũi nó cay xè. "Gì đây? Dụ dỗ anh hả?" Hắn bật cười ôm đáp trả nó, giọng Di nghèn nghẹn, mừng không tả xiết. "Mẹ tôi sẽ được cứu..." "Ừm..." "An Đông... cám ơn nhiều lắm... số tiền đó... tôi nhất định sẽ trả cho anh..." "Lại khùng rồi.." Hắn kéo mặt nó ra mà ngắm, mắt nó đang hoe đỏ, chỉ chực rơi nước mắt trong khi gương mặt như sáng bừng hạnh phúc. An Đông thấy mình rung động, hôn lấy môi nó, nụ hôn còn mãnh liệt hơn trước. Di lớ ngớ không hiểu, nó hé môi cho hắn hôn, nhưng lại không thêm phản ứng nào khác, mặc kệ hắn dẫn dắt đến đâu thì đến. Cả hai nằm vật ra giường, nụ hôn lại trải dài, tay hắn chạm vào nó, nhẹ nhàng nhưng vội vã, mọi va chạm đều khiến hắn lâng lâng. Người hắn yêu là đây. Di nhắm tịt mắt, nằm bất động, ánh sáng mờ nhạt hắt lên gương mặt nó, hắn chợt khựng lại. "..." Thật lâu, hắn mới tặc lưỡi.. "Ngu ngốc... nếu không muốn thì em phải phản đối chứ!" Di tròn mắt nhìn. "..." "Em hoàn toàn không muốn làm chuyện này đúng không?" "..." Di không nói tiếng nào, nó ngượng ngùng gật đầu. An Đông thở dài thườn thượt. "Tôi... đột ngột quá..." Hắn hôn nhẹ lên trán nó, nụ hôn nhẹ như mây. "Ừa..." "Với lại..." nó ấp úng. "....?" "Tôi cũng không biết quan hệ giữa chúng ta là gì nữa..." An Đông ho lụ khụ, khi nó không phản đối hắn không có nghĩa là đã cho hắn cơ hội rồi sao???. Mặt nó bối rối đến thảm. "Xin lỗi..." Di nói. "Anh sẽ đợi..." "..." Di nhìn hắn nghi hoặc. An Đông cười trừ, hình như không thuyết phục lắm. Quả thực An Đông khát nó hơn hắn tưởng, hắn tham lam, chỉ mới cho hôn một cái hắn đã mơ tưởng được "đằng đầu" lân xuống "đằng chân" rồi... "Anh nói thật..." hắn quả quyết, "anh sẽ không bao giờ chạm vào em trừ khi em cho phép..." "..." Di cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, nụ cười của hắn ấm áp hơn bao giờ hết. "À mà lát anh đi có chút việc, em ở nhà một mình nha." "Anh đi đâu?" Nó vô thức hỏi. "Bí mật..." . . . Lại nói về lão Tiên. Lão mở tủ đồ, cẩn thận lôi bộ vest mà lão cho là lịch lãm nhất khoác lên mình. Lão có hẹn. Là Vương Nghiêm Lý. Thật cũng không biết là phúc hay họa đây. Lão nhanh chóng bước ra khỏi phòng, cũng là lúc vợ lão đi tới. Lão ném cho vợ cái nhìn chán ngán rồi lướt đi một nước, bà vợ buồn bã nhìn theo. Lão Tiên chán vợ. Chán những đụn mỡ cùng gương mặt chảy xệ già nua, chán những lời càm ràm. Vợ trong mắt lão giống như món hàng tạm bợ phiền phức, nếu trước đây bà không giàu có, lão đời nào dính vào. Lão Tiên dò địa chỉ ông Lý hẹn, rồi phóng xe thật nhanh, chỉ trong 30 phút, lão đã có mặt. Đó là một bar lớn, nhạc xập xình, đèn đóm lập lòe cuốn hút đám trẻ, không khó để tìm ra các thanh thiếu niên đủ lứa tuổi tại đây. Lão thoáng liếc những cặp chân trắng muốt đang lắc lư, lại nuốt nước bọt. Ông Lý đang ngồi chờ đợi, lão xoắn xít chạy vào. "Ông Lý... ông đến sớm quá..." "Ồ..." Ông Lý cười nhạt. Lão Tiên hồi hộp ngồi vào bàn. Bàn này gần sàn nhảy nên ồn ào khủng khiếp. "Ông Lý có chuyện gì mà hẹn tôi ra đây vậy?" "Là về thằng nhóc đẹp trai của anh..." "Nó... gây ra chuyện gì sao?" "Thằng cháu tôi có hứng thú với nó..." "À..." "Anh biết không... thằng cháu nhà tôi từ nhỏ đã được cưng chiều, khi nó thích thứ gì thì sẽ giữ khư khư thứ đó..." ông Lý tặc lưỡi, "cho nên lần này nó thích một thằng điếm tôi thật không vui chút nào... hy vọng là chỉ là sở thích nhất thời thôi." Lão Tiên than thầm trong bụng, sang nhượng Di lão cũng tiếc muốn chết, giờ lại nghe than vãn. "Nó không muốn anh lưu giữ bất kì hình ảnh hay đoạn clip nào liên quan đến thằng nhóc cả." "Tôi biết rồi..." Ông Lý nói thêm vài câu, lão Tiên đã gật gù xóa sạch, ông Lý cũng hứa hẹn đủ điều làm lão vui như tết. Rượu mang ra, cả hai người bắt đầu trò chuyện phiếm, ông Lý cũng không phải loại người quá khó tính như vẻ ngoài. Một chốc, ông Lý bỏ về trước, còn mỗi lão Tiên bắt đầu đảo mắt xung quanh nhìn, từng bàn tụm năm tụm ba, những em gà lả lơi mời khách, lão cũng quan sát xem có được ai vừa mắt không cho đêm nay. "Gia Khang, lột đồ ra mày... uống không hết..." "Đ.m... cạn sạch mà nói không hết..." "Còn ba ly nữa mày..." Lão Tiên xoay người về bàn phía sau, cái cụm từ "lột đồ" cực kì kích thích lão, một đám người đang ồn ào, một thằng nhóc nhỏ con ngồi đối lưng với lão, xung quanh là một đám choi choi đang cổ vũ rầm rộ. Hóa ra là một trò cá cược, nhiệm vụ thằng nhóc là uống cạn đám rượu mạnh trên bàn, thằng nhóc có vẻ ngắc ngoải rồi, lão thấy gáy nó đỏ rực, vô phương uống tiếp. "Lột đồ múa cột liền mày." Một thằng huýt sáo. "Má... bar cùi bắp móc đâu ra cột mà múa..." "Thì mày lôi "cột" của mày ra múa..." Cả đám cười rú lên. Thằng nhóc chửi thề vài câu rồi ném tiền lên bàn. Nó loạng choạng bước ra khỏi bar, bên đây bàn, cả đám giành giật nhau đống tiền trên bàn. Ôi lớp trẻ... lão ngán ngẩm, lão lại nhớ đến Di, so với đám này thì nó trong sáng đến lạ, lại còn hấp dẫn hơn cả tỉ lần... đem nó đi đổi chác tiếc đứt cả ruột... Lão bước ra khỏi bar, hướng về chiếc Toyota đậu sẵn, cái thân ảnh nhỏ nhỏ đang gục bên xe lão... ôi mẹ ơi... nó đang ói... lão sởn da gà. "Này đừng có làm bẩn xe." Lão càm ràm. "Ọe... hức..." thằng nhóc rên rỉ. Lão nhìn đám bấy nhầy cạnh bánh xe, tức điên người. Lão muốn đạp nó vài cái ghê. "Đưa... về nhà... dùm cái..." "Mày tưởng mày ông nội tao hả?" Lão nạt. Thằng nhóc mơ màng ngước lên, say đến chẳng biết trời trăng mây gió. Thằng nhóc này không đẹp bằng Di... nhưng... Lão nhìn làn da trắng như trứng gà bóc ẩn hiện dưới lớp áo mỏng, và đôi môi căng mọng... Lão nuốt nước bọt, bên dưới cảm thấy nao nao.
|
Lão đưa thằng nhóc lên xe gạ gẫm. Nó nhắm nghiền mắt, tựa sát vào cửa sổ. Lão Tiên đưa nó chai nước suối, nó mới he hé mắt cầm lấy. Nó kê lên môi uống, dòng nước len theo khóe miệng tràn ướt cả áo. "Khụ... khụ..." Thằng nhóc lại nằm gục. Gương mặt thanh tú ẩn hiện theo đèn đường. Con nít bây giờ toàn mấy đứa đẹp chết người. "Này em... em tên gì vậy?" Lão hỏi, bàn tay vươn về đùi nó vuốt nhẹ. "Ưm..." chân mày thằng nhóc nhăn tít lại, nó có vẻ khó chịu vì sự đụng chạm, lão Tiên vẫn vô tư sờ mó. "Tên gì nào?" "Gia... Khang..." "Tên đẹp." Lão suýt xoa. "nhà em ở đâu?" Thằng nhóc mơ màng trả lời, nhưng thay vì đưa nó về nhà, lão Tiên hí hửng đưa thẳng nó vào nhà nghỉ. Gia Khang bước vào phòng, chẳng quan tâm đến đây là đâu, chỉ thấy cái giường là trèo lên ngủ thẳng cẳng. Lão Tiên nhìn dáng bộ hớ hênh trên giường càng thấy hưng phấn, gấp rút lột sạch trang phục thằng nhóc rồi bổ nhào vào. Đêm đó lão làm tình với thằng nhóc đến tận khuya. Chơi xong, lão vận quần áo tươm tất, bỏ mặc thằng nhóc nằm đó, mở cửa bỏ về. Lão chỉ không ngờ lão lại sắp dính vào một rắc rối nho nhỏ... *** An Đông ở lại nhà Di những ngày sau đó. Ông Bảy trở về, Di càng dễ dàng cho hắn tạm trú lại nhà nó. Mấy ngày qua, quan hệ của cả hai vẫn thế, cứ lơ lửng chẳng đến đâu, hắn không hề đụng vào Di lần nào như đã hứa, dù không ít lần hắn phải lén lút chui vào toalet tự giải quyết, rồi lại tự lầm bầm, không khéo tới khi thằng nhóc chấp nhận thì tay hắn đã to bằng khúc giò heo rồi. Nhưng nói gì thì được chạm mặt suốt với người mình yêu thì còn gì bằng, đúng không... Hắn mua về một cái tivi to chảng, thêm cái tủ lạnh cho tiện việc bếp núc của nó, hắn nghiên cứu tình hình rồi, nhà nhỏ xíu thế này chẳng chất nổi nhiều đồ đạc thì tạm thời mua bấy nhiêu thôi. Khỏi nói cũng biết nó ngạc nhiên thế nào. "An Đông... cái này..." Hắn kéo nó ngồi vào bàn, háo hức như đứa trẻ khoe áo mới. "Xem nè xem nè... đặt tivi chỗ này có thể vừa ăn cơm vừa xem phim, từ giường nằm nhìn ra lại rất rõ nữa." Nó ngẩn người nhìn cái tivi cỡ khủng, còn to hơn cái bên nhà thằng Sang. Lại thêm cái tủ lạnh ba cánh đen bóng láng... thích thì có thích nhưng khơi khơi nhận lấy thì ai mà không ngại. An Đông chỉ vô tư cười. "Anh cũng mua rất nhiều đĩa phim về rồi, tối nay chúng ta cùng luyện..." "Tất nhiên không phải phim con heo đâu... cái đó thì anh thích đóng phim hơn là xem phim..." Nó chỉ ậm ừ. Hiện tại cũng không hào hứng với mấy thứ này lắm. "Sao thế?" Hắn hỏi khi nó có vẻ không vui. "Tốn tiền..." "Eo..." "Tốn điện nữa..." "Thằng nhóc này... đầu óc em xăm chữ tiền trong đó hay sao vậy..." "Thật phí phạm..." Di cau có. Sao lúc nào phản ứng của nó cũng làm hắn hụt hẫng vậy nè... Thật ra thì cũng khó trách Di, bây giờ ưu tiên số một của nó là tiền mổ cho mẹ nó, dù gì cũng là tiền của hắn, hắn chịu cho vay tiền viện phí thì đủ làm nó mừng hết lớn rồi, chứ làm gì mơ tới mấy thứ khác. Đột nhiên nó thấy mình giống mấy kẻ đào mỏ gì đâu. An Đông ngẫm nghĩ một hồi cũng "giác ngộ" nổi thái độ của nó, hắn tặc lưỡi. "Em đừng ngại, anh không thấy phiền... hiện tại anh ở ké nhà em thì cho anh giúp đỡ em tí đi... mai mốt mẹ em xuất viện về không lẽ suốt ngày nằm ngó trần nhà? Phải để mẹ em có cái để xem cho đỡ buồn chứ..." "Chưa phẫu thuật thì xuất viện gì chứ." "Sắp rồi... anh đã hỏi thăm kĩ càng, đúng hai ngày nữa làm thủ tục mổ, bác sĩ cũng khẳng định mức độ thành công rất cao nên em cứ an tâm dùm anh." Nó lặng im. An Đông cười tà. "Nếu thấy ngại thì cho anh hôn một cái đi." Nói rồi không chờ trả lời, chồm người hôn nó một cái. Di mặt đỏ gay, ở chung với hắn có bao nhiêu phòng vệ cũng không kịp trở tay mà. ** Đến ngày mẹ nó mổ, hắn khởi hành sớm, gần 5 giờ sáng, hai người hối hả lên đường. Lần này nó chuẩn bị đầy đủ hơn lần trước nhiều, còn nấu sẵn những món mẹ nó thích ăn. An Đông nhìn gương mặt hơi nhạt vì sương đêm của nó. "Áo khoác đâu?" Hắn hỏi. "Bị ướt hết rồi... hôm qua mưa mà..." Hắnkhẽ lắc đầu, khoác hộ nó tấm áo khoác lên người rồi loay hoay đi khóa cửa nhà, nó đứng chờ, lại rút điện thoại ra xem. Có một tin nhắn Sang gửi cho nó từ rất sớm. 'Mong là dì Nga sẽ khỏe lại... đừng lo nhé.' Tin nhắn của thằng Sang gửi tới, nội dung chỉ vỏn vẹn như thế, Di có chút bồi hồi, nó liếc nhìn đồng hồ một cái, rồi nhắn tin trả lời. 'Ừ... hy vọng là ổn hết... cám ơn mày nhiều.' Tin nhắn hồi âm ngay lập tức, như thể chủ nhân nó đã chờ đợi rất lâu. 'Đồ khùng. Ơn nghĩa gì. Sắp đi Sài Gòn chưa?" 'Sắp rồi...' 'Nhớ mặc áo ấm. Dạo này trời hay mưa nên buổi khuya lạnh lắm đó... tao đang trùm mền mà còn muốn teo ** nè..." Nó bật cười, tay khẽ níu chặt tấm áo khoác. Áo của hắn thật rộng. An Đông nhìn thế nhưng thật ra rất để ý đấy chứ. Tự nhiên nó cảm thấy ấm áp ghê. An Đông trở ra, thấy nó đang nhìn điện thoại cười cười thì thắc mắc. "Ai thế?" "Sang..." Hắn nheo mắt có vẻ không vui, thằng nhóc này sáng sớm đã có trai nhắn tin hỏi thăm, hm... Từ lúc đó đến lúc xe bắt đầu chạy hắn cũng không có nói gì. Hắn ghen rồi nha. Gió lùa từng đợt làm hắn lạnh cúm, còn cái đầu lại nóng muốn bốc hỏa. "Nè... im ru vậy?" Di hỏi. "Chứ nói gì?" Hắn quạu. "Bình thường nói quá trời mà." "Lạnh quá nói không nổi..." An Đông cảm thấy vòng tay nó ôm qua người hắn, giọng nó nhỏ xíu, "Thế này... ấm hơn chưa?" An Đông đơ vài giây để xác nhận khung cảnh hiện tại, nó chủ động ôm hắn nha. "Không ấm chút nào." An đông hít hà. "..." Di hơi chột dạ, hay là lột áo ra trả lại cho hắn, tay nó chưa kịp rút về đã bị hắn kéo sát hơn. "Muốn ấm thì... chặt hơn chút nữa đi." Môi hắn cong lên cười. Nhóc Di cũng cười theo. . . Mẹ nó mổ vào buổi sáng, trong khi Di lo sốt vó thì An Đông lại bình tĩnh vô cùng. Hắn đứng trò chuyện với Liên-cô giúp việc ở nhà hắn. "Mọi việc lâu nay ổn chứ?" "Ổn... sức khỏe bà ấy khá lên nhiều nhưng tinh thần thì không...", Liên thở dài. "Có chuyện gì?" "Tôi không biết... nhưng..." "Nhưng gì?" "Hình như bà ấy không muốn nhận giúp đỡ của cậu..." "Hả?" An Đông hết hồn. "Tại sao?" "Cậu nhỏ tiếng một chút... đó là tôi cảm thấy thế thôi... mỗi khi tôi kể về cậu thì bà ấy lại có vẻ né tránh..." Hắn nhíu mày. Mẹ Di và hắn nào giờ không quen biết nhau, hắn lại giúp đỡ mẹ Di từ ngày nhập viện đến nay thì không lí nào lại làm gì đắc tội với bà được. Liên thấy hắn trầm tư thì ngạc nhiên lắm, một người như An Đông lại bận tâm vì người khác sao? Việc này cô có nên báo lại với mẹ hắn không đây... "Thôi cậu ở lại đi, tôi đi về... lâu nay chăm sóc chị Nga suốt, chẳng làm được gì..." "Ờ... chị hỏi thăm mẹ tôi dùm luôn, nói rảnh tôi sẽ về thăm bà." "Cậu về sớm sớm để bà chủ khỏi trông..." Liên cười. "Còn đang mổ... sao tôi bỏ về được..." Liên ra về, hắn trầm tư. Có lẽ khi mẹ nó khỏe hẳn hắn cần nói chuyện với bà một chút.
|
Chap 47 Không ngoài dự định của An Đông, ca mổ thành công tốt đẹp. Sau nhiều giờ chờ đợi, giọng thông báo của bác sĩ phụ trách ca mổ khiến nụ cười trên nó đậm hơn. Di nhìn mẹ nằm an ổn trên giường hồi sức, lòng nhẹ nhõm. Mưa rơi lất phất, Di khép khung cửa. An Đông đứng cạnh nó, nhìn vào khoảng trời trắng xóa. "Em sao rồi?" Nó lại cười. Hắn ngỡ ngàng nhìn. Nụ cười của nó đẹp đến nao lòng, không còn nét buồn phản phất hiện hữu trong đáy mắt nữa, một nụ cười trong veo vô lo vô nghĩ. "Mới không lâu trước, tôi còn lo sợ vô cùng, còn bây giờ, thật cứ như mơ." "Ừm..." "..." "Dạo này bác sĩ Tiên còn làm phiền em không?" Di lắc đầu. "Còn ông Bảy?" "Không có... có chuyện gì hả?" "Anh chỉ quan tâm thôi." Hắn nháy mắt. Di chợt nhớ một vài điều, dạo này nó toàn lo chuyện tiền nong nên quên bẵng đi. Nó xoay người nhìn hắn. "Anh thực ra là thế nào vậy? Bác sĩ Tiên còn phải nể mặt anh mà." "Ông ta không phải nể mặt anh, mà là nể mặt cậu anh." "Cậu anh?" "Em ở Tây Ninh mà không biết Vương Nghiêm Lý sao?" Cái này thì nó biết. Vương Nghiêm Lý vốn là tai to mặt lớn, ai mà không biết. "Nhưng... anh... gốc gác to vậy sao?" Nó nghi ngờ. "Chứ sao!" "Thế mà anh đi làm giáo viên quèn à?" "Ờ thì... anh yêu... trẻ em mà." "Có mà yêu râu xanh ấy." Di bĩu môi. Hắn cười ha ha, cúi người nói rỉ vào tai nó. "Nếu làm yêu râu xanh thì... với em thôi." A-----! An Đông nhanh chóng thu xếp chuyển viện cho mẹ nó về bệnh viện ở Tây Ninh, Di có chút hoang mang khi nghĩ đến nó sẽ gặp lão Tiên thì hắn bật cười xoa dịu. "Em khỏi lo đi... bác sĩ Tiên... không có thời gian để chú tâm đến em đâu, với lại, em đã mang danh là người của Trần An Đông này, anh đảm bảo lão sẽ không dám làm gì em đâu." Nó gượng cười. Nhưng nhìn ánh mắt hắn, lòng nó chợt tin tưởng lạ thường. "Em nghỉ học quá nhiều rồi, nếu mẹ em tiếp tục nằm viện ở đây e là em sẽ nghỉ quá số ngày cho phép, đó là chưa kể em không thể theo kịp bài vở nữa... hiểu chứ!" "Ưm..." An Đông nói là làm, hai ngày sau, mẹ nó chuyển viện, nó trở về quê, vừa học vừa chăm sóc mẹ. Hắn cũng ra sức lấy lòng mẹ nó, hắn thay nó chăm sóc bà từng li từng tí một, ở người phụ nữ này khiến hắn có cảm giác xa cách, hình như bà không ưa hắn thì phải. Quả thực mẹ nào con nấy, khó chịu như nhau. "Mẹ... ghét anh ta hả?" Di rụt rè hỏi khi An Đông ra về. "Mẹ không có..." bà Nga lắc đầu, bà cũng không biết nói thế nào cho Di hiểu, "con và cậu ta có vẻ thân thiết..." "Dạ..." "Sao hai người quen nhau được?" "Lần trước con nói rồi mà... anh ta là giáo viên trong trường con." "Có giáo viên nào lại lặn lội tận Sài Gòn cùng con chứ... mục đích của cậu ta là gì? Cậu ta không định lợi dụng con đó chứ." Bà Nga lẩm bẩm, Di ngạc nhiên. "Con có gì để lợi dụng chứ, mẹ lo lắng quá rồi." "Di à... con có biết cậu ta là ai không?" "Mẹ... định nói gì?"
|
Ko có bỏ con giữa chợ nha. Trở lại rồi đây! Người đọc có thể bỏ truyện nhưng tg thì chắc ko đâu, bỏ công viết ai lại bỏ ngang. __________________
Cánh cửa bật mở cắt ngang câu nói của Di, cô y tá trẻ bước vào phòng cười tươi tắn. "Dì Nga, tới giờ thay băng rồi." "À..." "Phiền em ra ngoài giúp chị nhé." Cô y tá ngần ngừ nhìn nó, Di lúng túng gật đầu. "Mẹ... lát con vào..." Di khép cửa, cô y tá vui vẻ ngồi xuống giường, bàn tay thoăn thoắt gỡ từng lớp băng trắng, bà Nga hơi rát ở mặt, vô thức chạm tay lên vùng da lâu ngày ít va chạm nắng gió, chỉ thấy một vùng sần sùi nhạy cảm. Bà buồn bã, khỏi nói cũng biết gương mặt đã biến dạng cỡ nào. Gương mặt chẳng phải rất quý giá với người phụ nữ sao? Thế mà gương mặt bà hết lần này đến lần khác bị hủy hoại. Dù cố tâm niệm bản thân không quan trọng nhưng có ai mà không buồn. Bà Nga chỉ biết giấu nước mắt vào lòng. "Có phải biến dạng nhiều lắm đúng không cô?" Tay bà xoa xoa phần gò má. Cô y tá sửng sốt, ánh mắt hơi ái ngại nhìn bà Nga. "Chị đừng buồn, quan trọng là sức khỏe chị đã bình phục... chị chịu khó vài ngày nữa sẽ được xuất viện rồi." "Xuất viện?" "Phải... lâu nay hai cậu con trai chị tất tả tới lui... ai cũng khen con chị có hiếu..." Bà Nga cười khổ, ai lại hiểu lầm An Đông là con bà được chứ, bà và hắn cách nhau chỉ tầm 10 tuổi thôi, dáng bà lúc này trông già cỗi đến thế sao? Nhưng dù sao thì việc An Đông chịu giúp đỡ bà cũng là chuyện khó hiểu lắm rồi, bà chẳng rảnh đâu mà giải thích cho thiên hạ có chuyện bàn tán. Bà chỉ thương Di thôi, vì bà mà nó chịu khổ nhiều rồi. Bà luôn mặc cảm khi làm mẹ nó, bà mệt mỏi, bao phen muốn chết đi, bao phen cố gắng đều vì Di, đến giờ phút này, thứ duy nhất giúp bà bám víu cuộc sống này chỉ có Di mà thôi. Di tất nhiên không hiểu thấu hết suy nghĩ của mẹ nó, nó chỉ thấy sức khỏe bà ổn định thì tinh thần vô cùng phấn chấn. Di đi dạo một vòng thì gặp lão Tiên, tim nó thót lên một cái rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Lão Tiên đang thảo luận cùng một vài người, trên tay lão ôm cả xấp hồ sơ nâu nâu, ngón tay múa may diễn giải, người người gật đầu nghe theo, trong hệt như một vị giáo sư tận tình dạy bảo sinh viên. Lão Tiên-nếu không nói về bản tính dâm dê, lão sẽ là một bác sĩ sáng giá, chắc chắn, nó nhận định, khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút đáng tiếc và ghê tởm. Di quay đầu đi, lão Tiên lúc này mới thấy bóng lưng nó, lão chợt cong môi cười, suy nghĩ gì đó rồi đưa xấp hồ sơ cho người bên cạnh. "Đem xấp hồ sơ này đi thống kê, sao lưu lại. Tôi đi trước." "Dạ." Lão liền bước về phía nó, thằng nhóc này đã được lão "giúp đỡ"một bước lên mây mà bây giờ chơi trò tránh né lão sao? Di không hề biết lão Tiên đi theo sau, lão già này gần đây hoặc là bận rộn, hoặc là chẳng ngó đến nó nữa nên Di không để ý, đến khi một bàn tay bất ngờ kéo nó vào phòng mới giật mình. Lão Tiên nhìn nó cười vui vẻ hết mức. Di thô bạo gạt tay lão ra, xoa xoa năm dấu tay hằn trên da. "Em bây giờ được cưng chiều quá sinh hư, gặp anh cũng không chào một tiếng. Trong khi anh mong nhớ em biết chừng nào..." Di không trả lời, nó với lão không có gì để nói hết. Nó quay ngoắt ra ngoài, lại bị lão Tiên dây dưa kéo lại, Di tức tối đạp thẳng vào bụng lão ngã dúi dụi, bây giờ nó có An Đông "bảo kê" thì lo quái gì lão chứ. Lão Tiên ôm lấy bụng, đau âm ỉ. "Mày..." "Ông đừng có tự ý đụng tôi..." "Hê... em lại ngại anh đụng sao? Có chỗ nào của em anh chưa đụng tới đâu." Lão Tiên cười hềnh hệch, Di lạnh nhạt nhìn nhưng lão Tiên biết nó cũng tức lắm. Lão lồm cồm bò dậy. "Em lạnh lùng quá... trước đây không phải chúng ta cứ tranh thủ phòng nào trống lại chui vào cùng nhau làm tình sao? Bây giờ lại trở mặt rồi... đúng là tình đời." "Ông câm miệng đi." Di gắt. Nó làm sao quên quảng thời gian đó chứ! "Thôi nào đừng tức giận thế. Anh hoài niệm một chút thôi mà." Lão Tiên tặc tặc lưỡi, ánh mắt dâm đãng hiện rõ. Di chán ngán, nó ghét ánh mắt này, bộ dạng đĩnh đạc cách đây vài phút của lão đâu mất rồi? Tại sao nó phải là người nhìn rõ bộ mặt thật sự của lão chứ. Bàn tay lão Tiên bất ngờ vươn lên, chẳng cần biết lão muốn gì, Di gạt đi, trợn trừng mắt. Nụ cười lão Tiên lại rộ lên. "Em khẩn trương quá... em bây giờ là người của. An Đông, anh làm sao dám đụng đến, đúng không?" "..." "Anh chỉ muốn em chúc mừng anh." "Chúc mừng?" Di nhíu mày. "Phải, em biết bệnh viện Hảo An vừa mới được xây dựng không? Anh chính thức được bổ nhiệm làm viện trưởng bên đó." "Sao?" Lão Tiên vỗ nhẹ lên vai nó, đắc ý không ngừng. "Em bất ngờ sao? Cũng nhờ em chiếu cố cả... chính An Đông đã lên tiếng nên anh mới thuận lợi như thế.... em vất vả rồi..." "Nói dối..." "Em cứ đi hỏi lại An Đông đi." Mặt nó tái đi. Lão Tiên nhìn bờ môi mím chặt khiến cánh môi thêm ửng đỏ, coi bộ An Đông chăm sóc nó rất tốt nha, nó trắng ra, đẹp ra, càng lúc càng cuốn hút. Một đứa như thế lại là con của một phụ nữ tầm thường kia, đúng là khó tin. Mà nhờ vậy mà lão mới có cơ hội chơi nó biết bao nhiêu lần. Di trở lại phòng mẹ nó, đầu óc rối bời. An Đông thế nhưng lại giúp lão Tiên sau mọi chuyện sao... Di thấy uất ức, nó không vĩ đại tới mức bình thản nghe tin lão thăng quan tiến chức dễ dàng như thế. "Di con sao vậy? Nhìn mặt tệ quá." "Con... không sao." Di lắc đầu. "Mẹ à, con về trước nha... sắp tới có bài kiểm tra..." Bà Nga ngạc nhiên, lần đầu tiên thằng con bà không đợi xem thái độ của bà mà bỏ về. * An Đông bật đèn, căn phòng tối om, trên giường tre, một thân ảnh cuộn mình trong chăn thành một khối tròn tròn. An Đông cau mày, không hài lòng lắm, tiếng muỗi cứ vo ve. "Này nhóc, em ngủ hả?" "Ừm...", có tiếng trả lời, môi An Đông khẽ co giật một chút. "Sao không giăng mùng, giờ này mà ngủ gì." Hắn ngồi xuống cạnh giường, luồn tay vào mái tóc mềm mại. Di hơi nhích đầu khỏi tay hắn, lòng nó khó chịu. An Đông không khó để nhìn ra thái độ của nó. "Này... làm gì mà giận anh?" "Không." "Anh thấy có... nói nghe xem nào." Di không thèm trả lời, lì lợm chôn mình trong chăn. An Đông tiện tay ôm cả nó, cả chăn vào lòng. Di lúc này mới ngó bản mặt hắn đang cười toe toét. "Dì Nga nói em về học bài, học bài chưa mà nằm ì ở đó vậy?" "Mắc gì tới anh." "Anh quan tâm mà." Di quay ngoắt. An Đông lắc đầu. "Lần đầu tiên gặp anh nghĩ em có vẻ người lớn quá, bây giờ mới thấy đúng là trẻ con mà." "Thì sao!" Di nạt, vừa quay lại đã bị An Đông bất ngờ cắn nhẹ lên cánh môi, An Đông trong mắt chỉ ngập từ vui vẻ đến vui vẻ. "Thì anh thích chứ sao!" "An Đông." "Huh?" "Bác sĩ Tiên nói ổng vừa được nhấc lên chức viện trưởng." "Thì sao?" "Là anh đã giúp đỡ ổng đúng không?" Nụ cười An Đông hơi héo đi, cảm giác nếu gật đầu hắn sẽ bị nó đánh chết luôn. "Tại sao anh giúp ông ta chứ?" Di hỏi. "À..." Tay hắn gãi gãi đầu. "Làm theo thỏa thuận thôi." "Đấy là lí do sao? Một kẻ như ông ta lại được một kết quả mĩ mãn thế sao..." "Em cứ mặc kệ đi, em và ổng có còn liên quan gì đâu." "Với anh tất nhiên có liên quan gì đâu, anh đâu có bao giờ bị ổng đem ra chơi đùa đâu." "Ngoan nào! Đây không đáng để là vấn đề khiến em gút mắc đúng không?" "Tôi thấy đáng." Di tức tối, hắn thản nhiên vô cùng. "Ông ta thế nào cũng được nhưng tại sao anh lại là người giúp ổng..." Cảm giác của nó có lẽ chính là không cam lòng. An Đông ôm siết nó một chút, nó ngồi im, không đẩy hắn ra nghĩa là còn "thỏa hiệp" được. "Anh biết Di thấy ấm ức, nhưng không ai thành công suốt được. Thăng tiến thì đã sao, địa vị càng cao càng có nhiều cái để mất đúng không. Anh chắc là tương lai ổng cũng chả yên lành gì đâu." "Bỏ qua cho anh... nếu để ông ta dây dưa với em anh cũng khó quản lắm. Thà rằng cứ nhẫn nhịn một chút thì hơn." "..." "Đừng buồn nhé..." Ánh mắt An Đông hết sức quyết đoán. Di ngập ngừng, rồi gật gật đầu, lần này đúng là nó hơi vô lí thật, ngẫm nghĩ trước giờ nó đâu có như thế, An Đông nuông chiều riết sinh hư thật rồi. An Đông xoa xoa phần gò má nó. "Đừng lo nghĩ nhiều. Phản ứng của em là bình thường... nếu em thực sự bình thản khi kẻ từng lạm dụng em sống vui vẻ thì chắc anh phải xem em là thánh nhân mất." Hắn cười hì hì, Di có vẻ lúng ta lúng túng. Hắn lúc này mới đặt nó xuống giường, đứng lên mở quạt máy, nhà gì đâu muỗi quá trời, làm cách nào cũng không diệt hết được. "Anh mới ghé bệnh viện về hả?" Giờ Di mới sực nhớ. "Ừa. Anh ghé rước em." Ngó nhìn dáng lưng hắn, Di âm thầm cảm động, hắn thật tốt với nó. An Đông không để ý cái đứa đang xúc động đằng sau, hắn có vấn đề cần lo trước mắt, mẹ Di sắp xuất viện rồi, hắn sẽ không còn "tạm trú" ở nhà Di được nữa. An Đông đau lòng ghê, hắn quen được ôm thằng nhóc này ngủ mỗi ngày rồi! Buồn chết được...
|
Chap 48
"Tôi thật sự phải đi sao?" Di không vui chút nào, An Đông kéo nó vào một shop quần áo, lục tìm cho nó. "Đi chứ. Bệnh viện của cậu anh mà." "Thế mắc gì tôi phải đi." "Vì anh muốn em đi chung với anh. À tiện thể mua cho em ít đồ mới... à... lấy cái này đi." An Đông chọn cho Di chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, hắn quả quyết nó mặc chắc sẽ rất đẹp, da nó sáng, mặc mấy màu này càng tôn lên nét trẻ trung. Di lắc đầu nguầy nguậy, "màu của con gái mà", đánh chết cũng không mặc. Hắn cũng đành chịu thua, bất đắc dĩ đành cho nó lấy một cái sơ mi xanh nhạt và quần jean, sau vài giây nó đã biến vào phòng thay đồ. "Sao có ngày mình lại yêu một thằng nhóc con lì lợm thế này nhỉ..." Chắc là ý trời. Hôm nay là ngày bệnh viện chính thức khai trương. Hắn sao có thể vắng mặt được chứ. "Trông thế nào?" Di đứng trước của phòng thay đồ. Chỉ một chiếc áo thiết kế tinh tế hơn một chút, ôm sát hơn một chút khoác lên người lại có thể khiến Di càng tỏa sáng. An Đông ngẩn ngơ nhìn. Người đẹp vì lụa, nó lại đẹp sẵn nên càng đẹp. Không chỉ hắn mà những người gần đó ai cũng phải ngoái nhìn trầm trồ. "Trông... quái lắm sao?" Di nhíu mày. "Khụ... khụ...không. Trông đẹp lắm." "Vậy lấy cái này thôi." "Ấy, đã bỏ công đi thì xem nhiều một chút." Hắn tuồn cho nó thêm vài cái áo, toàn màu tươi sáng. Di lại thay đồ. "Đẹp." "Rất hợp." "Dễ thương quá..." Di liên tiếp thay mấy cái, cái nào An Đông cũng khen nức nở, Di tặc lưỡi, "chỉ giỏi nịnh nọt". Di mặc thử một chiếc áo đen, An Đông có vẻ cân nhắc, màu tối nổi bật da của nó, nhưng lại khiến có chút thiếu sót gì đó. "Gì vậy?"Di hỏi. "Em thích mặc sơ mi?" "Không hẳn. Anh thích sơ mi hả?" "Ừ." Hắn gật đầu, "dễ cởi, dễ xé." Di cảm thấy ngón tay An Đông lướt nhẹ qua cổ, kéo dài đến ngực, rồi... mở toang. "Uiiii." Hắn la chí chóe, thằng nhóc này lại nhéo hắn đau điếng. "Sao đánh anh?" An Đông rống lên. "Anh... anh... dê xồm... biến thái..." "Gì mà dê?" "Chứ sao tự nhiên cởi áo tôi?" Di lắp bắp ôm cổ áo, An Đông mặt ngu ra, rồi cười ôm bụng. "Thằng nhóc này... giữa bàn dân thiên hạ em nghĩ anh dám làm gì?" "Chứ sao anh...." "Em nhà quê quá, anh chỉ định mở thêm một nút áo thôi chứ có tính làm gì đâu. Loại áo này hở một chút mới đẹp." "Dóc." "Không tin em ra quầy hỏi chủ tiệm đi." "..." Đại loại do quê độ nhóc Di im ru, nó hằn hộc thay ra cái khác, đồ hắn chọn thể nào cũng biến thái giống hắn thôi. Nó tự chọn thì hơn. Di đi ngang một dãy đồ, chợt buồn cười khi thấy một chiếc áo treo trên móc áo. Di ngó quanh quất, không có ai, chợt nổi hứng muốn chọc ghẹo An Đông một chút. An Đông chỉ thấy thằng nhóc cười bí ẩn rồi chui tọt vào phòng thay đồ. .... ... .. "An Đông, thấy sao?" An Đông ngước nhìn, choáng váng. Thằng nhóc vẻ mặt trêu chọc khoác trên mình bộ đồ không khác siêu nhân là mấy, nhưng siêu nhân còn có áo choàng, còn nó khoác lên một cái áo ngoài mỏng tang, khoe rõ cái cơ thể mới lớn mời mọc, cái quần đi cùng cũng ngắn cũn cỡn... kì quặc là khi khoác lên người nó lại không thấy dị chút nào, ngược lại còn có vẻ hấp dẫn khó cưỡng. Một phần cơ thể hắn lập tức thấy nôn nao, nóng bức hẳn. Di nhìn gương mặt An Đông ngây ngốc, cười đắc ý. "Còn nói anh không biến thái, xem cái mặt kìa..." Muốn chứng minh anh biến thái sao? Thế thì anh biến thái cho em xem... "Hmm." An Đông hừ một tiếng, bất ngờ kéo nó vào trong sập cửa lại. "Ra coi. Chật muốn chết." Nó chưa kịp hỏi gì đã bị An Đông áp sát vách hôn ngấu nghiến. Sốc toàn tập, Di theo phản xạ đẩy An Đông ra thì bị hắn ghìm lại. Hắn hôn mặc sức mới nhả môi nó ra, cả hai hớp lấy hớp để dưỡng khí. "Tại em hết... tự chịu trách nhiệm đi..." hắn thì thào. "Điên à?" Di khó chịu đẩy hắn ra, "giỡn chút... trách nhiệm gì!!!" "Nhưng 'nó' thì không giỡn." An Đông tóm lấy tay Di đặt vào thứ đàn ông nơi hắn mà xác nhận, nơi đó cương cứng từ bao giờ, dù cách một lớp vải, nhưng nó vẫn cảm thấy một tầng nhiệt độ len lỏi qua kẽ tay. Hắn muốn nó... Ngay tại đây á??? "Mặc cái áo này... anh sẽ giết em trên giường." Giọng hắn thì thầm, kề sát môi vào tai nó cắn nhẹ, Di có chút hốt hoảng. Nó đối với tình dục là gì hắn không biết, nhưng hắn ham muốn nó đâu phải ngày một ngày hai, hắn luôn nín nhịn vì không muốn ép buộc nó thôi, bây giờ nó mặc kiểu này không khác gì ném mồi lửa vào giấy, đốt sạch lí trí hắn. "An Đông... đây là phòng thay đồ..." "Tuyệt... để anh thay đồ cho em.." "Không phải ý đó... ah..." Nói về vấn đề kĩ thuật, An Đông tin mình làm tốt hơn bất cứ ai. Tay hắn lần mò vào trang phục nó ve vuốt, Di giật nảy người, thằng nhóc này luôn nhạy cảm như thế... hắn nhếch môi cười. "AN ĐÔNG..." Hắn giả điếc không nghe, cơ thể thằng nhóc cũng có phản ứng đồng điệu với hắn nên tay hắn càng mặc sức quấy rối. Di cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, đã lâu nó không làm loại chuyện này rồi, cả người nó căng phồng, cơ thể lại như bốc hỏa, nó vừa lo lắng lại có chút mong chờ. "Em ghét anh?" Giọng trầm khàn vang nhẹ bên tai. Di giật mình ngước nhìn, mắt đối mặt nhau, chỉ thấy một ánh mắt sâu thẳm đang nhìn nó, tim Di hẫng một cái. Chút phản kháng cuối cùng như bị đánh bay. "Không..." Di trả lời mộng mị, hắn ôm chầm lấy nó, cắn nhẹ môi nó, đầu lưỡi mềm mại nhanh chóng tách hai cánh môi len lỏi vào bên trong, cảm xúc vỡ òa. Không cần câu trả lời, cũng không cần biết xung quanh, hắn chỉ muốn yêu nó, muốn có nó ngay tức khắc mà thôi. Cộc cộc... "Xin lỗi quý khách... phòng thay đồ không chứa hai người ạ... xin vui lòng qua phòng kế bên." "Mong quý khách thông cảm..." "_____________________"
|