Tìm Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi
|
|
Chương 65: Chân tướng từng bước Nhìn đến thảm trạng của dân chúng bên ngoài, không phải không lo lắng, nhưng mà thật sự không đành lòng, cũng không thể để Chu Mộ lấy mệnh đi mạo hiểm, xét đến cùng, chính mình cũng bất quá chỉ là một người ích kỷ, chỉ cần nghĩ đến Chu Mộ tiến vào long mạch sau đó có thể phải đối mặt với đủ loại nguy hiểm, cho dù có phụ cả thiên hạ hắn cũng không muốn đệ đệ bảo bối của mình gặp nguy hiểm. “Ca.” Chu Mộ buồn rầu nói:“Ngươi thật sự không cho ta đi sao?” “Không cho!” Chu Tử thanh âm cương quyết không thể thương lượng:“Long mạch cũng chỉ là chuyện xưa của tổ tông truyền lại, cũng không biết có đúng hay không, ngươi cái gì cũng không biết, an ổn ở tại chỗ này, chờ một năm qua đi, ta liền mang ngươi đi kinh thành tìm hắn, đến lúc đó ngươi muốn thế nào ca cũng không ngăn ngươi, được không?” Nghe Chu Tử nhắc tới Hứa Tư Đình, Chu Mộ trong lòng hơi hơi đau xót. Nam nhân kia luôn chỉ mặc một thân y phục màu đen cũ kĩ, còn trẻ nhưng lại nội liễm trầm mặc, trước mặt người ngoài ít cười ít nói vẻ mặt lạnh như băng, nhưng lại ở trước mặt mình cười ngây ngô như tiểu hài tử, ăn nói vụng về lại không biết nói lời tâm tình, nhưng lại thức trắng đêm canh giữ ở bên giường mình khi mình bệnh, ôn nhu tươi cười, ánh mắt sủng nịch, chính mình làm sao có thể quên. Nhưng mà lời di mệnh của phụ thân lúc lâm chung còn văng vẳng bên tai, sinh ra là người Chu gia, thì cả đời phải hoàn thành sứ mệnh của Chu gia. Nếu vì tư tình của bản thân mà hại thiên hạ ngàn vạn dân chúng, không chỉ có tổ tiên trên trời trách phạt, sợ là ngay cả y, cũng sẽ khinh bỉ chính mình, khi hai người còn ở chung, chính mắt y thấy hắn vì dân chúng lo lắng đến mức không ngủ, vậy mà mình lại ngay tại thời điểm dầu sôi lửa bỏng này, một mình sống tạm bợ tại nơi thôn xóm hẻo lánh này. Buổi tối, trước khi ngủ , Chu Tử lo lắng đến phòng Chu Mộ nhìn thoáng qua, thấy y đang im lặng tựa vào bên giường đọc sách, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, thay y đóng lại cửa phòng. Chu Mộ buông sách, cái mũi có chút lên men. Đời này có thể làm đệ đệ của ngươi, thật sự tốt lắm. Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Tử rời giường đi tới trước cửa phòng Chu Mộ gõ cửa:“Tiểu Mộ rời giường .” Trong phòng im lặng, một chút động tĩnh đều không có. Chu Tử nhíu mày, lại kêu vài tiếng, lại nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng kêu rên mơ hồ, lập tức cả kinh trong lòng, vươn tay phá vỡ cửa phòng vọt đi vào. “Tiểu Mộ!” Chu Tử vừa vào cửa liền thấy Chu Mộ sắc mặt trắng bệch nằm cuộn tròn ở trên giường, hoảng hốt chạy nhanh qua đem y ôm vào trong ngực:“Làm sao vậy?” Chu Mộ lắc đầu, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi. Chu Tử hoang mang lo sợ kéo tay Chu Mộ xem mạch, sửng sốt. Chu Mộ hít sâu, ngẩng đầu nhìn Chu Tử:“Ca.” Chu Tử sắc mặt xanh mét, bàn tay nắm chặt khiết khớp xương trắng bệch. Người hiểu Chu Mộ nhất từ nhỏ đến lớn chỉ có Chu Tử, mỗi lần y muốn làm chuyện xấu , biểu tình trên mặt Chu Mộ đều là cái dạng này, nhưng không có lần có thể làm cho Chu Tử cảm thấy tức giận như thế. Chính mình vì để y không chạy trốn, nên che lại nội lực của y, vốn là một năm sau sẽ chậm rãi khôi phục, lại không dự đoán được, y cư nhiên tự mình điểm huyệt nghịch lưu tĩnh mạch giải tỏa phong ấn nội lực, làm cho kinh mạch bị hao tổn, khí huyết ngược chiều, tùy thời đều có khả năng tẩu hỏa nhập ma. “Ngươi thà rằng chết cũng không muốn sống cùng với đại ca?” Chu Tử thanh âm run run. “Ta không muốn chết.” Chu Mộ đem mặt chôn ở trong lòng Chu Tử :“Để ta đi long mạch đi, cha nói, người Chu gia mặc kệ có bị thương cỡ nào, chỉ ngâm mình ở thánh tuyền đều có thể khỏi hẳn.” Chu Tử trong đầu ong ong loạn thành một đống, chưa bao giờ giống như giờ phút này thống hận chính mình khi còn trẻ luôn trốn tránh cùng yếu đuối, nếu có thể, chính mình thà rằng chết vạn lần, cũng sẽ không để cho đệ đệ bảo bối thống khổ như thế này. “Ca.” Chu Mộ nhỏ giọng kêu lên “Ừ. Ta mang ngươi đi.” Chu Tử ôm chặt Chu Mộ, trong lòng đau như dao cắt , trốn tránh nhiều năm như vậy, vẫn là trốn không xong sao? Trong Vô Ưu cốc, Tây Đằng Lâm cùng Lãnh Tịch Chiếu đi vào tiền thính đợi hồi lâu, mới gặp Vương Tuyệt sắc mặt xanh mét đẩy một cái xe lăn đi đến. “Thật có lỗi, đã tới chậm.” Tiêu Trạch Hoàng ngồi ở trên xe lăn, cười dài hướng mọi người chào hỏi. Nếu ngươi không dài dòng cùng ta đàm điều kiện, có thể trễ sao! Vương Tuyệt ở trong lòng chửi má nó, người này bộ dạng nhìn qua như quân tử, như thế nào khi ra điều kiện thì có thể hạ lưu như thế! Biến thái! “Không muộn không muộn.” Lãnh Tịch Chiếu có điểm sốt ruột, chạy đến trước mặt hắn:“Ngươi nói ngươi có biết vì sao sông Bạch Hà khô cạn?” Tiêu Trạch Hoàng trừng lớn ánh mắt nhìn Lãnh Tịch Chiếu, trắng trắng mềm mềm, thật muốn chảy nước miếng …… Vì thế vươn tay muốn niết mặt y, chính là tay còn không có đụng tới, nửa đường đã bị Tây Đằng Lâm ngăn trở. “Tiêu công tử.” Tây Đằng Lâm cười vẻ mặt uy hiếp. Tiêu Trạch Hoàng sờ sờ cổ tay chính mình thiếu chút nữa bị bẻ gãy thực buồn bực, đầu năm nay, bên người mỹ nhân như thế nào đều có cái bảo tiêu kiêm bình dấm chua chứ. “Biết cái gì liền mau nói đi!” Vương Tuyệt hất mũi, trong lòng tính toán chờ người này nói xong nhất định phải tìm cơ hội chỉnh chết hắn! Tiêu Trạch Hoàng quay đầu nhìn Vương Tuyệt, vươn tay chỉ chỉ khuôn mặt của chính mình,. “……” Vương Tuyệt thiếu chút nữa tắt thở, nghiến răng nghiến lợi bắt buộc chính mình hé ra cái khuôn mặt tươi cười:“Tiêu công tử, biết cái gì thỉnh chỉ giáo.” Tiêu Trạch Hoàng bị nụ cười của hắn khiến toàn thân nhất run run, người này mang mặt nạ khó coi như vậy, lúc cười thì thật là khủng bố . “Mấy năm trước ta luôn luôn ở Tây Nam hoạt động, bởi vậy đối ới Tây Nam phiên vương có chút quen thuộc.” Tiêu Trạch Hoàng nói:“Mấy tháng trước ta đến Thiên Hiệp thành tìm hiểu về long mạch góp vui, ai ngờ long mạch không tra được, lại ở Thiên Hiệp thành trong lúc vô ý gặp được Tây Nam vương Hoàng Cung Minh.” “Cung Minh ở Thiên Hiệp thành?” Lãnh Tịch Chiếu cả kinh, Tây Nam vài năm trước đã phản loạn qua một lần, bị Hạo Dương trấn áp, tuy nói sau khi lại xét thấy đủ loại nguyên nhân không có chém tận giết tuyệt, nhưng Hoàng Thượng liền hạ thánh chỉ, không cho phép, Tây Nam vương một mình bước vào Thiên Lang quốc thổ, nếu vi phạm là tử tội. “Ừm.” Tiêu Trạch Hoàng thực vừa lòng sự kinh ngạc trong mắt Lãnh Tịch Chiếu. Tây Đằng Lâm bất động thần sắc đem Lãnh Tịch Chiếu che ở phía sau:“Tiêu công tử tiếp tục.” Tiêu Trạch Hoàng nhọn nhọn lông mi:“Ta cũng hiểu được kỳ quái, liền theo dõi hắn, thẳng đến một tháng trước, ta mới trong lúc vô ý nghe lén được bọn họ mật đàm, nói cái gì Sở Vô Thiên đã muốn lợi dụng xong rồi, hiện tại thiên thời địa lợi, phải nhanh một chút khởi binh.” “Trách không được.” Lãnh Tịch Chiếu túm túm Tây Đằng Lâm:“Ta đã nói Sở Vô Thiên sao lại có Miêu Cương cổ độc. Hắn lúc bắt cóc ta có nói qua hắn gặp được một kỳ nhân dạy hắn dùng độc…… Thì ra đều là Cung Minh thiết kế ?” “Vòng vo nửa ngày, hắn chỉ là cái quân cờ thôi?” Vương Tuyệt lắc đầu. “Vậy này hết thảy cùng sông Bạch Hà có quan hệ gì?” Tây Đằng Lâm nhíu mày. “Nói rồi thì ta có lợi gì?” Tiêu Trạch Hoàng nhọn mi:“Đây chính là ta lấy mệnh đổi lấy .” “Nếu ngươi nói, ta liền mang ngươi đi gặp Hoàng Thượng.” Lãnh Tịch Chiếu nghiêm túc:“Đến lúc đó ngươi muốn cái gì, Hoàng Thượng đều đưa cho ngươi.” “Ta không cần gặp Hoàng Thượng.” Tiêu Trạch Hoàng cười tủm tỉm. “Vậy ngươi muốn cái gì?” Tây Đằng Lâm nói Ta nghĩ muốn tiểu mỹ nhân của ngươi. Tiêu Trạch Hoàng ở trong lòng yên lặng nói. “Vẻ mặt hạ lưu, liền biết ngươi không nghĩ cái gì tốt!” Vương Tuyệt khinh bỉ:“Ta nói cho ngươi biết, y là con trai của Lãnh Úy, vợ của Tây Xuyên vương, đệ đệ của Hoàng Thượng, độc nhất đồ đệ của Gia Cát, chính ngươi tự nhìn lại mình đi.” “Hả, ngươi chính là Lãnh Tịch Chiếu?” Tiêu Trạch Hoàng kinh ngạc. “Ừ, ngươi mau nói nha.” Lãnh Tịch Chiếu trong lòng gấp gáp, người này thật là biết trêu ngươi mà. “Để hắn đáp ứng ta ba cái điều kiện, ta liền nói.” Tiêu Trạch Hoàng đảo tròng mắt, chỉ vào Vương Tuyệt. “Ta?” Vương Tuyệt trợn mắt. Tiêu Trạch Hoàng thực trấn định gật gật đầu. “…… Thôi thôi, ta đáp ứng ngươi.” Vương Tuyệt phất tay, nghĩ rằng hiện tại ngươi cứ tự mãn đi, xong việc lão tử cho một chén độc dược độc chết ngươi! Tiêu Trạch Hoàng híp mắt cười:“Sông Bạch Hà bắt nguồn từ Tây Nam, nơi đó địa thế gập ghềnh nhiều khe rãnh thung lũng, Cung Minh ở ngầm an bài công trình trị thuỷ đem nước sông thay đổi huống chảy, đã muốn nhiều năm , tích lũy tháng ngày, bình thướng nhìn không ra , nhưng là hắn trước đây ngày sai người thầm chặn lại dòng chảy, vì thế nước sông hạ nguồn đều chảy về phía thung lũng rộng rãi, hạ nguồn không có, thượng nguồn khô cạn, cũng chính là đương nhiên .” “Sau đó sẽ dễ dàng dẫn phát nạn châu chấu, hơn nữa hắn phái Sở Vô Thiên khắp nơi rải lời đồn về long mạch, chế tạo ra thiên tai nhân họa , làm cho toàn bộ Thiên Lang quốc lòng người hoảng sợ.” Tây Đằng Lâm giật mình:“Sau đó hắn liền khởi binh tạo phản, đánh bạ đương kim thiên tử trầm mê nam sắc đến nỗi người người oán trách, thật sự là ti bỉ.” “Vương bát đản!” Lãnh Tịch Chiếu cũng căm giận. Tiêu Trạch Hoàng bật cười, tiểu đáng yêu mắng lời thô tục…… Cũng vẫn là tiểu đáng yêu! “Vậy hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?” Lãnh Tịch Chiếu nói. “Ta biết cái thung lũng kia ở đâu.” Tiêu Trạch Hoàng nhọn mi:“Cung Minh sớm phái người âm thầm chuẩn bị tốt thuốc nổ, nổ tung hà đạo, dòng nước sẽ một lần nữa chảy tới sông Bạch Hà.” “Làm sao?” Tây Đằng Ly cùng Lãnh Tịch Chiếu trăm miệng một lời nói. “Vân Mộng thành, Hàn Nha sơn.” Hứa Tư Đình đẩy cửa vào nhà, dương dương tự đắc giơ lên thư trong tay :“Ngươi nói thung lũng đó, là ở đây?” “Ngươi như thế nào biết?” Tiêu Trạch Hoàng có chút kinh ngạc. “Gia Cát hồi âm, long mạch cửa vào là chỗ này.” Hứa Tư Đình đem thư tín đưa cho Tây Đằng Lâm. Tây Đằng Lâm vội vàng nhìn lướt qua, hiểu rõ:“Trách không được Cung Minh muốn phái người bắt Tiểu Hủ, đến lúc đó chờ Tiểu Hủ đem hà đạo nổ tung , liền có thể nói chính mình tạo phản là thiên mệnh .” “Nằm mơ đi.” Lãnh Tịch Chiếu mắt trợn trắng. “Chúng ta liền đi Vân Mộng thành.” Tây Đằng Lâm nói:“Việc này không nên chậm trễ, càng nhanh càng tốt.” “Ừ, chúng ta ngày mai xuất phát.” Hứa Tư Đình gật đầu:“Ta đi nhìn xem Tiểu Hủ.” Phương Hủ đang ở trong phòng khắc tượng gỗ, nghe Hứa Tư Đình nói xong, gật gật đầu:“Được ta đi.” Hứa Tư Đình túm lấy tay Phương Hủ thủ mạch, sờ sờ đầu nó:“Không cần nội lực, có thể đi vào long mạch sao?” “Không biết, thử xem đi.” Phương Hủ cười cười, mấy ngày nay ở chung, Hứa Tư Đình đối với mình không tệ, trong lòng cũng có chút muốn giúp hắn. “Ngoan.” Hứa Tư Đình gật gật đầu, nhìn xem người gỗ trong tay Phương Hủ :“Ai đây?” “Ngươi nhìn không ra sao?” Phương Hủ thực thất vọng, đẩy đẩy hắn :“Người ngươi biết đó!” Hứa Tư Đình cau mày , nghĩ nghĩ, thử nói:“Cha ngươi?” “Ta đã nói mà, xem ra vẫn là rất giống .” Phương Hủ vui vẻ tiếp tục khắc. Hứa Tư Đình nhìn xem tượng người gỗ quái mi quái mặt kia, nghĩ đến biểu tình Tây Đằng Ly sau khi nhìn thấy nó…… Chắc mắc cười đền chết mất.
|
Chương 66: Thiên hạ thương sinh Chu Tử mang theo Chu Mộ ngày đêm không ngừng chạy trên đường, rốt cục ở tảng sáng năm ngày sau đến được Hàn Nha sơn. Hàn Nha sơn ở Vân Mộng thành, mà Vân Mộng thành nổi tiếng về ủ rượu hương, rượu ngon đệ nhất ở đây tên gọi Chỉ Cách Nhân Thương. Chưa ẩm Cách Nhân chưa phải uống rượu, hương thơm trong gió bay xa mười dặm. “Chờ ta đi ra, cùng nhau uống rượu.” Chu Mộ bắt lấy bình rượu đưa cho Chu Tử, cười đến trong sáng mà lại sáng lạn, cực kỳ giống như mặt trời ngày mùa hè. Chu Tử môi giật giật, lại cuối cùng cái gì cũng không nói, chính là không tự giác càng dùng sức nắm chặt tay Chu Mộ. Trên đời không biết có bao nhiêu người muốn đi tìm long mạch, lời đồn nói rằng cửa vào ở trong vách núi đen sâu vạn trượng có, nói ở hồ sâu ngàn thước cũng có, cũng có giả thuyết, nói cửa vào long mạch có linh thú thủ hộ, lại không ai nghĩ đến, cửa vào long mạch chẳng qua chỉ là một cái động bình thường giữa hai khe núi , đẩy ra cách cửa bằng cỏ dại khô, một cánh cửa đá màu xanh liền xuất hiện ở trước mặt Chu Mộ. “Là nơi này?” Chu Mộ có điểm nghi hoặc. Chu Tử gật gật đầu. Chu Mộ muốn tiến lên, lại bị Chu Tử một phen giữ chặt. “Ca.” Chu Mộ an ủi vỗ vỗ Chu Tử:“Ngươi không cần lo lắng, nói không chừng không có gì .” “Ngươi đi vào cẩn thận, ca ở bên ngoài chờ ngươi, ngươi nhất định phải bình an đi ra.” Chu Tử ôm chặt Chu Mộ:“Ngươi nếu là không được, ta liền cả đời canh giữ ở này.” “Yên tâm đi.” Chu Mộ buông ra Chu Tử, giả bộ tỏ ra vẻ mặt thoải mái. Đi đến cửa sơn động, Chu Mộ khắp nơi nhìn nhìn, chỉ thấy phía bên phải cửa có một tay cầm tinh xảo, thử giựt giựt, cửa lại không chút động đậy, thử vài lần, vẫn là một chút phản ứng đều không có, không khỏi nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ, quay đầu hướng Chu Tử theo sát ở phía sau chính mình nói:“Ca, ngươi cách ta xa một chút.” Chu Tử nguyên bản nghĩ chính mình có thể hay không thừa dịp Chu Mộ mở cửa thì đi theo y cùng nhau đi vào, lúc này nghe y nói như vậy, sửng sốt. “Nhanh lên.” Chu Mộ thúc giục nói. Chu Tử trong lòng thở dài, không cam lòng lui ra phía sau vài chục bước. Chu Mộ ngồi xổm xuống lại thử một lần, trong lòng cả kinh, tay cầm tựa hồ thoáng có chút buông lỏng. Như vậy xem ra, Chu Tử là thật không thể vào long mạch, cho nên, lời đồn đãi đều là thật sự? Thiên hạ thương sinh mệnh, thật sự muốn dùng máu của người thủ hộ long mạch tới cứu sao? Tay Chu Mộ có chút hơi hơi run run, tuy nói đã sớm quyết định , nhưng mà thật sự đến bước này, chỉ cần nghĩ đến từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại Chu Tử cùng Hứa Tư Đình, trong lòng cũng vẫn là cảm thấy đau đớn. Thấy Chu Mộ ngồi xổm nơi đó chậm chạp không hề cử động, Chu Tử có chút nôn nóng, kêu tên Chu Mộ. Nghe được thanh âm của Chu Tử, Chu Mộ hoàn hồn, nâng tay vội vàng lau nước mắt trên mặt, quay đầu hướng Chu Tử nở nụ cười. Đã không còn bộ dạng nghịch ngơm ngày xưa, Chu Mộ cười trong sáng mà lại tuyệt vọng. Nhìn thấy nước mắt trên mặt Chu Mộ, Chu Tử trong đầu trống rỗng, lòng tràn đầy đều là dự cảm điềm xấu, nâng chân muốn tiến tới, muốn chụp lấy Chu Mộ, nhưng đã chậm. Cửa đá nhanh chóng mở ra, trong động như là có lực hấp dẫn thật lớn, trong nháy mắt, Chu Mộ liền biến mất ở trong tầm mắt Chu Tử, một tiếng nặng nề vang lên, cửa đá đã hồi phục nguyên trạng, chỉ có tro bụi bốn phía bay lên, nhắc nhở vừa rồi vừa phát sinh qua chuyện gì. Chu Tử bị tro bụi làm cho hốc mắt đỏ bừng, ở tại chỗ đứng hồi lâu sau, chậm rãi ngồi cạnh một thân cây ở trước động khẩu. Tiểu Mộ từ nhỏ đến lớn nghe lời mình nhất, biết chính mình ở chỗ này chờ, y nhất định sẽ trở ra. Thời gian một chút một chút trôi đi, hai cái canh giờ sau, Chu Mộ vẫn chưa có đi ra, bất quá Chu Tử lại đợi được một nhóm người khác. “Chu đại ca.” Hứa Tư Đình có chút giật mình:“Ngươi như thế nào ở trong này?…… Tiểu Mộ đâu?” “Ở bên trong.” Chu Tử nói giọng khàn khàn. “Ngươi biết đây là cửa vào long mạch ?” Hứa Tư Đình nhíu mày:“Tiểu Mộ ở bên trong làm gì?” Chu Tử trầm mặc, ánh mắt đau đớn, tâm càng đau gấp bội. “Nói đi!” Hứa Tư Đình gầm nhẹ:“Các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Gọi y đi ra!” “Gọi y đi ra? Ngươi cho là y ở bên trong làm gì?” Chu Tử nhìn Hứa Tư Đình:“Hủy diệt long mạch?” Hứa Tư Đình không muốn cùng Chu Tử nói thêm nữa, xoay người muốn bổ ra cái động khẩu, vận mười thành công lực, cửa động lại không chút sứt mẻ, Tây Đằng Lâm thấy thế đi lên hỗ trợ, lại vẫn là một chút tác dụng đều không có. “Có thể bị bổ ra , ta đã sớm đi vào cứu Tiểu Mộ .” Chu Tử đứng lên:“Hiện tại trừ bỏ Tiểu Mộ, không có người nào có thể tiến vào. Y là đi vào cứu người .” “Cứu người? Mộ Mộ biết làm sao đem thủy đạo mở ra?” Lãnh Tịch Chiếu kinh hỉ. Chu Tử nghi hoặc:“Cái gì thủy đạo?” Tây Đằng Lâm nhíu mày, đem nguyên nhân từ đầu đến đuôi cùng Chu Tử nói một chút. “Ngươi nói y đi vào cứu người, rốt cuộc cứu người nào?” Hứa Tư Đình lòng nóng như lửa đốt. “Cứu thiên hạ.” Chu Tử xuất ra quyển sách cổ ố vàng đưa cho Hứa Tư Đình. “Lấy huyết vi tế?” Hứa Tư Đình xem xong cảm thấy trời đất như sụp đổ:“Có ý tứ gì?” “Chính là ý tứ ngươi nghĩ đến.” Chu Tử cười khổ:“Người Chu gia, đây là mệnh, ta chạy thoát, lại đem trách nhiệm để lại cho Tiểu Mộ, là ta khốn nạn. Vốn là ta muốn dẫn y chạy thoát , nhưng mà y không chịu, nói nếu cứ tham sống sợ chết, thì sống còn không bằng chết.” Hứa Tư Đình nắm chặt quyển sách cổ bị ố vàng, trong lòng loạn thành một đoàn, cuộc đời lần đầu tiên có cảm giác tay chân tay luống cuống như vậy. “Tiểu Mộ chỉ là đi vào mở ra thủy đạo mà thôi, không có việc gì .” Thấy vẻ mặt Hứa Tư Đình không đúng, Lãnh Tịch Chiếu tiến lên an ủi. “Sư phụ để ta vào xem đi.” Vẫn trầm mặc ở một bên Phương Hủ tiến lên nói. “Ngươi?” Chu Tử lúc này mới chú ý tới Phương Hủ:“Sao ngươi lại tới đây, cha ngươi đâu?” Cha ta hiện tại đang bày ra vẻ mặt ngu ngốc nhìn ta. Phương Hủ ở trong lòng yên lặng nói. “Hắn …” “Sư phụ ngươi để cho ta thử xem sao.” Phương Hủ đánh gãy Hứa Tư Đình trong lời nói. Hứa Tư Đình còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe phía trong động truyền đến một tràng thanh âm gầm rú thật lớn, khiến cho mặt đất xung quanh đều hơi hơi rung động. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người sửng sờ ở tại chỗ, thanh âm vừa rồi …… Là nổ mạnh? Nổ mạnh sinh ra xung lượng thật lớn mà lại mãnh liệt, mặc dù Chu Mộ đã cố gắng tránh ở xa xa, vẫn là bị chấn ngực phát đau, giãy dụa muốn đứng lên, yết hầu lại truyền đến một trận tinh ngọt. Xa xa có tiếng nước ẩn ẩn truyền đến, Chu Mộ giãy dụa đi đến phía trước đi một đoạn đường, mới vừa rồi thấy một đập chứa nước, mặt bằng dốc xuống, cũng rốt cục cảm thấy trong lòng nhất khinh, phán đoán của mình xem ra đã đúng. Mới vừa rồi khi chính mình đi vào long mạch, mới phát hiện này bất quá chỉ là một sơn động bình thường, duy nhất không bình thường , đó là trong động có Dạ minh châu chiếu sáng. Theo con đường duy nhất đi đến phía trước, đi được khoảng hai ba canh giờ, xoay người không khỏi sửng sốt — con đường vừa nãy không còn ? Chỉ có thể tiến lên phía trước, lại kinh ngạc, chỉ thấy phía trước là một cái thung lũng thiên nhiên thật sâu, bên trong nước xanh ngọc bích dập dờn bồng bềnh phản chiếu ánh sáng, nhiều vô biên vô hạn. Liên tưởng đến sông Bạch Hà tự dưng khô cạn, Chu Mộ mơ hồ có chút hiểu được chính mình nên làm gì. Lại cẩn thận tìm một chút, mơ hồ ngửi thấy mùi vị của Lưu huỳnh, lại nhìn thấy, một cây dẫn tuyến chính khảm thạch bích ở bên trong, bốn phía có bôi sáp tránh cho bị ẩm. Đơn giản phỏng chừng một chút chỗ vị trí thuốc nổ, Chu Mộ có chút lạnh cả người, chiếu theo tình hình này, chính mình căn bản là không có khả năng chạy quá xa, tìm nửa ngày mới tìm được một cái địa phương miễn cưỡng có thể trốn vào, Chu Mộ căn bản chính là ôm ý nghĩ hẳn phải chết mà châm ngòi dẫn tuyến. Cho tới bây giờ sẽ không sợ chết, mà là luyến tiếc, luyến tiếc Chu Tử, càng luyến tiếc Hứa Tư Đình. Chính mình cũng chưa chính miệng nói với hắn tiếng yêu. Nếu có cơ hội, thật sự rất muốn chính miệng nói với hắn, đời này, chuyện vui vẻ chính là được yêu hắn. Tảng đá vôi trắng dưới thân bị máu tươi từng chút nhuộm đỏ, Chu Mộ đã không còn hữu lực khí đi xem xét chính mình đến tột cùng là làm sao bị thương, cảnh vật trước mắt dần dần mất đi sắc thái, chỉ cảm thấy dần tối đen giống như có một mảnh vải mềm nhẹ bay phất phơ, đem chính mình chậm rãi vây quanh. Ngoài sơn động, Hứa Tư Đình đứng ở tại chỗ, hoàn hồn lại sau đó hướng động khẩu chạy đến, nhưng dưới chân lại một chút khí lực đều không có. Phương Hủ thoáng nhìn tay cầm bằng sắt trên cửa động, cắn răng tiến lên nắm lấy nó. Lãnh Tịch Chiếu ngày thường khi khai dược chính là giúp Phương Hủ bình phục nội lực, nhưng không có hoàn toàn che lại, hơn nữa Phương Hủ lúc này đang sốt ruột, không tự giác liền dùng toàn lực, cửa động nhoáng lên một cái, Phương Hủ cơ hồ là phi thẳng vào trong động. “Nó……?” Chu Tử trợn mắt há hốc mồm. “Nó là con ngươi .” Lãnh Tịch Chiếu nói. “……” Chu Tử trừng lớn ánh mắt. “Nó là con của Mộ Dung Túy , năm đó bị Sở gia bắt đi.” Tây Đằng Lâm đem sự tình đại khái nói cho Chu Tử, lại nói:“Tất cả đều là đại ca ta nói .” Con của chính mình ? Chu Tử cảm thấy tâm của chính mình tựa hồ là trong nháy mắt bị vét sạch. Tây Đằng Lâm vỗ vỗ bờ vai của hắn:“Không có việc gì .” Chu Tử trong lòng bất giác lạnh lẽo, vì cái gì. Ông trời luôn đùa giỡn với chính mình như vậy. Quyết định hèn nhát khi còn trẻ làm hại đệ đệ sinh tử không rõ, bây giờ còn trơ mắt nhìn con của chính mình lại một mình mạo hiểm. Ngực một trận đau đớn, miệng tràn đầy mùi máu tươi. Tây Đằng Lâm thở dài, giúp đỡ hắn ngồi xuống đất. Hứa Tư Đình đầu gối mềm nhũn, quỳ gối trước cửa sơn động, chỉ cảm thấy chung quanh hết thảy đều mơ hồ, duy nhất rõ ràng , là dung nhan thanh tú của Chu Mộ. Hoa mỹ thiếu niên xa hoa lãng phí kiêu ngạo tự mãn trong trí nhớ kia, trong lòng nguyên lai vẫn còn có gánh nặng khó chịu như vậy. Cuối cùng hiểu được y vì cái gì luôn từ trong mộng bừng tỉnh, tỉnh lại rồi sẽ sống chết nắm chặt tay của mình không buông, cũng hiểu được y trong ánh mắt vì cái gì thường thường sẽ có nét bi thương không hiểu . “Tư Đình, chúng ta cả đời cùng một chỗ đi?” Khi y nói những lời này, trong lòng có bao nhiêu khổ sở. Hứa Tư Đình vươn tay nhẹ nhàng đặt lên cửa đá lạnh như băng, cảm thấy ngực như là bị ai đó tàn nhẫn xé rách. Ngươi đã nói muốn theo ta cả đời . Mặc kệ ngươi không tuân thủ hứa hẹn, ta vẫn luôn nhớ rõ lời ngươi đã nói. Ngươi thích những nơi ồn ào đông đúc, ta đi cùng ngươi; Ngươi nếu là rời đi trước, ta tất nhiên sẽ đi tìm ngươi. Ngươi ở nơi nào, ta sẽ ở đó cùng ngươi.
|
Chương 67: Gian nan hiểm trở Phương Hủ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong động, liền cảm thấy trước mắt một màn tro bụi, bị ngăn trở không thể mở mắt. Thẳng đến khi tro bụi tán đi, mới có thể nhìn rõ một chút hoàn cảnh của chính mình. Bị vừa rồi nổ mạnh, trong động rất nhiều địa phương đều bị sụp xuống, đường đi cũng khó đi hơn, bất quá Phương Hủ thân mình nhỏ nhắn, cũng có thể dễ dàng thông qua. Đi được ước chừng nửa canh giờ, Phương Hủ mắt choáng váng, đường đi đằng trước bị một đống đá vụn đổ xuống che kín lối, thử đào vài cái, ngón tay liền bị đá cứa máu chảy đầm đìa, mà đường đi một chút cũng không thông. Phương Hủ cau mày, muốn tìm công cụ để đào đá, xoay người không khỏi trợn mắt há hốc mồm, con đường phía sau, giống như đã không còn là con đường như lúc đi vào, đường trong sơn động …… có thể biến đổi?? Nghĩ đến đây, Phương Hủ có điểm hoảng loạn, dù sao vẫn chỉ là tiểu hài tử, căng thẳng còn có chút sợ hãi, chạy hai bước lại cảm thấy dưới chân không còn lực, không thể phản ứng tiếp, liền cảm thấy thân mình của chính mình nhanh chóng quỵ xuống. May mà địa động cũng không sâu, hơn nữa phía dưới là thủy đàm, Phương Hủ ngã vào trong nước cũng không có bị thương, thở hồng hộc trèo lên bờ, Phương Hủ lòng còn sợ hãi sờ sờ ngực, nghĩ phải chạy nhanh tìm được Chu Mộ, nơi này thật là khủng khiếp. Bốn phía trống không, chỉ có than âm giọt nước không ngừng rơi xuống, làm cho trong động im lặng dọa người. Phương Hủ nghỉ ngơi một hồi, liền đứng lên muốn tiếp tục tìm đường, đi hai bước lại cảm thấy tựa hồ có chút không đúng, vươn tay thử vận nội lực, không còn cảm giác đau nhói trước ngực nữa, nghĩ đến lúc trước gia gia từng nói qua, Phương Hủ dần hiểu được nguyên nhân, thủy đàm này…… Thánh tuyền? Nhìn thấy con đường lớn phía trước, Phương Hủ phấn chấn tiếp tục hướng phía trước đi tới, vòng vo mấy vòng sau đó trừng lớn ánh mắt, phía trước có một người đang nằm trên mặt đất, không nhúc nhích . “Này!” Phương Hủ tiến lên cố sức đem thân mình của người đó lật lại nhìn nhìn, vươn tay lau đi vết máu trên mặt người đó. Phương Hủ nghĩ nghĩ, kêu luận là tiểu thúc thúc. Chu Mộ nhắm chặt ánh mắt, không có phản ứng. Phương Hủ cắn răng dùng sức đem Chu Mộ cõng ở sau lưng, hướng phía thánh tuyền đi đến. Ở trong thánh tuyền ngâm nửa canh giờ, lông mi của Chu Mộ rốt cục nhẹ nhàng run rẩy. “Tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc.” Phương Hủ ghé vào lỗ tai y kêu lên. Chu Mộ nhíu mày, chậm rãi mở to mắt. Phương Hủ nhẹ nhàng thở ra, giúp đỡ y dựa vào vách đá. “……” Chu Mộ thử giật giật miệng, lại một chút thanh âm cũng không thể phát ra. “Ta tên là Phương Hủ, ngươi kiên trì một chút nha, có rất nhiều người ở bên ngoài đang chờ ngươi đó, ca ca ngươi, bằng hữu của ngươi, còn có tướng công của ngươi.” Phương Hủ thực nghiêm túc:“Ngươi không thể có việc gì được.” Chu Mộ suy yếu chớp chớp mắt. Phương Hủ khụt khịt mũi:“Ngươi cố gắng lên, ta đi ra ngoài tìm đường, ngươi phải chờ ta trở về , có biết hay không?” Chu Mộ hơi hơi gật gật đầu. Phương Hủ đi được hai bước nhưng vẫn lo lắng, lại chạy về dúi vào trong tay Chu Mộ một cái tượng gỗ nhỏ:“Cái này là bảo bối của ta đó! Ta cho ngươi mượn, ngươi nếu muốn ngủ thì cứ nói chuyện với nó nha!” Chu Mộ khóe miệng giương lên, hướng Phương Hủ nháy mắt. Phương Hủ vươn ngón út cùng Chu Mộ ngoéo một cái, xoay người chạy đi tìm đường. Chu Mộ ngồi dựa vào thành hồ, cảm thấy toàn thân mơ mơ hồ hồ . Có tảng đá để bám vào, bởi vậy cũng không sợ bị trượt chân chìm xuống hồ, chính là toàn thân thật sự rất đau, đau đòi mạng. Đau cũng không sao, tối thiểu là vẫn còn sống. Ngoài động, bóng đêm đã buông xuống, bầu trời màu đen đầy sao, bao hàm nhiều bí mật thế nhân không biết. Lãnh Tịch Chiếu ngồi xổm trước mặt Hứa Tư Đình túm túm tay áo của hắn:“Tư Đình ngươi ăn một chút gì được không?” Hứa Tư Đình lắc đầu, trên mặt không có biểu tình. Tây Đằng Lâm nhìn Chu Tử đồng dạng mặt xám như tro tàn, cũng là thở dài, đã bốn canh giờ trôi qua mà cửa động một chút động tĩnh đều không có, trong lòng cũng có chút lo âu. “Đây là long mạch, nếu không thì để Hoàng Thượng đến xem thử xem ?” Lãnh Tịch Chiếu không tuyệt vọng:“Hắn là long thiên tử đích thực mà!” Tây Đằng Lâm sờ sờ đầu của y, đem y kéo vào trong lòng — Thịnh Kinh cách nơi này vài trăm dặm lộ, cho dù Hoàng Thượng thật sự có thể đi vào trong, người trong động cũng tuyệt đối chờ không được. Lãnh Tịch Chiếu nhăn cái mũi oán hận nhìn chằm chằm cửa động. Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ, vươn tay ấn ấn mi tâm của y, còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên chợt nghe bên cạnh truyền đến một tiếng nổ. Hứa Tư Đình cùng Chu Tử cơ hồ là nhảy lên cùng lúc, tiếp được hai bóng người trong động bay ra. “Tiểu Hủ.” Chu Tử ôm con trai ngã vào trong lòng mình, trong đầu có chút trống rỗng. Phương Hủ từ trong lòng Chu Tử tránh ra, lôi kéo hắn chạy tới xem Chu Mộ. Hứa Tư Đình vẻ mặt hoảng hốt nhìn người trong lòng đầy người toàn là máu, hơi hơi có chút phát run. Lãnh Tịch Chiếu vọt tới trước mặt Chu Mộ vươn tay thử mạch tượng của Chu Mộ, hướng miệng y bỏ vào mấy viên thuốc, sốt ruột hướng Hứa Tư Đình nói:“Nhanh lên, đưa y xuống núi!” Hứa Tư Đình nghe vậy nhất thời thanh tỉnh, ôm Chu Mộ phi xuống núi lao đi. Tây Đằng Lâm ôm ngang Lãnh Tịch Chiếu đuổi theo hai người họ. Phương Hủ nhìn nhìn theo Tây Đằng Lâm bay đi, phỏng chừng chính mình là theo không kịp, vì thế hướng Chu Tử đứng ở phía sau mình vươn tay, căm giận nói:“Ôm!!!” Chu Tử giống như tiếp thánh chỉ, ôm Phương Hủ lập tức hướng phía núi bay đi. Phương Hủ khụt khịt mũi — khinh công không tồi, hôm sau nhất định phải học, hôm nay tìm Chu Mộ thiếu chút nữa mệt chết. Đến một khách điếm dưới núi, Lãnh Tịch Chiếu vội vàng viết đơn thuốc giao cho Tây Đằng Lâm, còn mình thì cầm thuốc bột cầm máu cẩn thận bôi cho Chu Mộ trị thương. Chu Mộ bởi vì bị trọng thương, lại ngâm mình ở thánh tuyền, bởi vậy toàn thân đều không có một chút độ ấm, môi lại không có huyết sắc, trên người những vết thương lớn nhỏ bị đá cứa, ngay cả Lãnh Tịch Chiếu nhìn qua đều có chút tim đập nhanh. Hứa Tư Đình nắm cổ tay Chu Mộ, sợ mạch đập mỏng manh kia sẽ đột nhiên đình chỉ. “Ta mang hắn đi ngâm thánh tuyền nha.” Phương Hủ có chút nghi hoặc:“Không phải nói người Chu gia ngâm mình ở thánh tuyền sẽ không có việc gì sao?” “Nội lực hiện tại của Mộ Mộ rất bình ổn.” Lãnh Tịch Chiếu một bên thoa dược một bên nói:“Đại khái chính là nhờ ngâm trong thánh tuyền. Y hôn mê là vì chịu ngoại thương rất nghiêm trọng, còn mất máu quá nhiều.” “Vậy Tiểu Mộ hiện tại rốt cuộc thế nào ?” Chu Tử lo lắng nói. “Rất tốt, bất quá đại khái phải thật lâu mới có thể phục hồi như cũ.” Lãnh Tịch Chiếu thay Chu Mộ đắp chăn:“Về phần này, phải đợi sau khi y tỉnh lại mới biết tiếp.” Hứa Tư Đình gật gật đầu, nắm tay Chu Mộ không buông. “Ta trước đi ra ngoài nhìn xem dược mua đến đâu rồi.” Lãnh Tịch Chiếu ra cửa phòng. Phương Hủ nhìn Chu Tử liếc mắt một cái, cũng xoay người đi ra ngoài. “Tiểu Hủ!” Chu Tử đuổi theo . “Sao?” Phương Hủ xoay người. “…… Hôm nay, cám ơn con.” Chu Tử ngồi xổm trước mặt Phương Hủ. Phương Hủ khụt khịt mũi. “Con……” Chu Tử không biết chính mình kế tiếp nên nói cái gì. “Ta mệt mỏi, đi về ngủ đây.” Phương Hủ quay đầu trở về phòng. “Tiểu Hủ.” Chu Tử vươn tay giữ chặt Phương Hủ:“Thực xin lỗi.” Phương Hủ sửng sốt. Chu Tử nhìn đứa con nho nhỏ của chính mình, trong lòng tràn đầy áy náy:“Mấy năm nay, con chịu rất nhiều khổ, đúng hay không?” Cũng không có gì là khổ, chỉ là bị người ta lấy roi đánh đập buộc luyện công, bị bọn họ cho uống độc dược, thường thường phun máu thôi. Phương Hủ rất muốn nói như vậy, làm cho hắn cảm thấy trách nhiệm làm cha, càng áy náy một chút, nhưng mà cuối cùng vẫn là không thể nói . “Cha về sau sẽ bù đắp thật tốt cho ngươi.” Chu Tử ôm Phương Hủ đứng lên:“Ta biết con hiện tại chán ghét ta, nhưng mà cho ta một cơ hội, cho ta bù lại một chút, được không?” “Ngươi thật sự muốn bù lại sao?” Phương Hủ nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói. “Ừ.” Chu Tử gật đầu. “Ta đây nói cái gì ngươi đều phải đáp ứng .” Phương Hủ tiếp tục nói. “Được.” Chu Tử không có một chút do dự:“Con muốn cái gì?” “Ta muốn đi Tây Xuyên tìm phụ thân!” Phương Hủ chắc như đinh đóng cột :“Lập tức phải đi!” “A?” Chu Tử sửng sốt. “Nói chuyện không giữ lời!” Phương Hủ vươn tay đẩy hắn:“Ta không cần ngươi làm cha !” “Được được ta đáp ứng con.” Chu Tử ôm chặt Phương Hủ:“Chờ Tiểu Mộ khỏe hơn ta liền mang con đi Tây Xuyên tìm A Ly.” “Ta không cần ngươi dẫn ta đi!” Phương Hủ buồn bực:“Ngươi cho ta bạc, ta chính mình đi!” “Con mới có chín tuổi, đi như thế nào!” Chu Tử không đồng ý. “Chín tuổi đã đủ lớn rồi! Ta sáu tuổi đã bị người ta ném vào trong đàn chó hoang để luyện công !!” Phương Hủ kích động quên lo lắng. Chu Tử nghe vậy sửng sốt, trong lòng như là bị người hung hăng chém một đao. “Này!” Phương Hủ thấy ánh mắt Chu Tử không đúng, vì thế kéo tóc hắn:“Cái kia…… Kỳ thật cũng không có gì .” Chu Tử ôm con, hận không thể đem người của Vô Hoan Cung thiên đao vạn quả. “Ta bị ngươi ôm tắt thở rồi a a!” Phương Hủ bất mãn ở trong lòng Chu Tử giãy dụa. Chu Tử hoàn hồn, mang theo nó vào một gian khách phòng:“Cha mang ngươi tắm rửa, trước đem quần áo ướt thay đổi.” Tiểu nhị rất nhanh đưa tới nước tắm, Phương Hủ vươn tay thử nước, le lưỡi — thật đã. Chu Tử nhìn hành động trẻ con của Phương Hủ, trong lòng rối loạn, như là vui sướng hoặc như là thỏa mãn. “Ta muốn tắm rửa .” Phương Hủ giương mắt nhìn Chu Tử. “Ừ.” Chu Tử nhìn Phương Hủ luyến tiếc dời tầm mắt:“Tắm đi.” “……” Phương Hủ cắn răng:“Ta tắm rửa không thích có người khác nhìn!” Chu Tử rất muốn nói ta không phải người khác, bất quá nhìn xem ánh mắt Phương Hủ tùy thời đều có thể tức giận, vẫn là đứng lên đi ra ngoài:“Được rồi, ngươi tắm xong rồi kêu ta.” Phương Hủ hướng về phía bóng dáng hắn mắt trợn trắng, cởi quần áo nhảy vào dục dũng, hạnh phúc híp mắt — thật thoải mái nha… Tây Đằng Lâm mua dược xong muốn đi vào phòng tìm Lãnh Tịch Chiếu, đi ngang qua một gian khách phòng thì nghi hoặc:“Chu huynh ngươi ghé vào cửa sổ là đang nhìn cái gì?” Chu Tử bị hoảng sợ, xoay người sờ sờ cằm:“Không có gì…… Ta đi ra ngoài một chuyến!!” Tây Đằng Lâm ở ngoài phòng mạc danh kỳ diệu, Phương Hủ ở trong phòng nghiến răng nghiến lợi — ỷ vào chính mình võ công cao liền nhìn lén người khác! Chán ghét muốn chết!
|
Chương 68: Khổ tẫn cam lai Phương Hủ tắm rửa xong sau đã là sau nửa đêm, đi đến trên giường lại như thế nào cũng ngủ không được. Lúc trước ở Vô Hoan Cung bị khi dễ, không phải chưa từng hận người cha vô trách nhiệm kia, hận hắn nếu đã sinh mình ra, vì cái gì lại không cần mình chứ, vốn nghĩ rằng cả đời này cũng không tha thứ cho hắn, nhưng mà không biết vì cái gì, hôm nay bị hắn ôm vào trong lòng, cư nhiên lại có một chút tham luyến. Phương Hủ tâm phiền ý loạn từ trên giường đứng lên, lấy ra con dao nhỏ tiếp tục khắc tượng gỗ, nhanh nhanh khắc xong rồi đi tây xuyên ~“Tiểu Hủ.” Chu Tử luôn luôn nằm trên nóc phòng Phương Hủ, thấy trong phòng ánh nến lại sáng, vì thế chạy xuống gõ cửa. “Ha!” Phương Hủ bị hoảng sợ, trợt tay, tay bị dao nhỏ cắt trúng. Chu Tử nghe được thanh âm bị hoảng sợ, đẩy cửa đi vào nắm lấy tay nó:“Không có việc gì chứ?” Ngón tay Phương Hủ chảy máu, trừ bỏ vết thương vừa mới bị dao cắt trúng , còn có các vết thương lúc ở trong long mạch do các tảng đá cứa trúng. Chu Tử nhíu mày, thầm mắng chính mình như thế nào không sớm phát hiện ra, tay con trai cư nhiên bị thương nhiều như vậy. Vì thế mang nó đến phòng của mình, cầm dược thay nó băng bó ngón tay. Phương Hủ vụng trộm giương mắt đánh giá Chu Tử, từ lông mi đến miệng, cẩn thận nhìn một lượt. Chu Tử thay nó xử lý miệng vết thương, giương mắt vừa lúc chống lại ánh mắt tò mò của Phương Hủ, vì thế hai phụ tử đồng thời sửng sốt. Phương Hủ rút tay về, khụt khịt mũi:“Ta trở về ngủ.” “Ừ.” Chu Tử gật đầu:” Nghỉ ngơi cho tốt.” Phương Hủ chạy về trong phòng đóng cửa lại, nhìn mười ngón tay bị băng bó kín mít của mình…… Cha đáng ghét muốn chết!! Bởi vì ngủ trễ, ngày hôm sau tới giữa trưa Phương Hủ mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, thói quen tính nâng tay muốn dụi mắt, lại bị người ngăn lại. Phương Hủ trợn mắt, chỉ thấy Chu Tử đang ngồi ở đầu giường nhìn mình. “Tỉnh ngủ ?” Chu Tử vẻ mặt che dấu không được tươi cười:“Rời giường ăn cơm.” Phương Hủ “A” một tiếng, ngồi ở trên giường muốn tìm quần áo mặc vào. “Mặc cái này.” Chu Tử xoay người ừ trên bàn ôm qua một xấp quần áo mới:“Ngươi thích cái nào?” Phương Hủ nhìn Chu Tử lại nhìn nhìn đống quần áo, nhớ tới chính mình trước kia một năm đều chỉ có hai bộ y phục vải thô cũ, cảm thấy cái mũi cay cay. “Trắng ?” Chu Tử thử thăm dò hỏi. “Không thích.” “Hồng ?” “Là dàng cho tiểu cô nương mặc .” “Xanh lam?” “Không thích.” “Đen ?” “Xấu muốn chết.” “Xanh lục ?” “Giống cái cây.” “……” Nhìn Chu Tử trong mắt thất vọng, Phương Hủ cảm thấy chính mình vừa rồi giống như có chút quá phận. “Cái này đi.” Phương Hủ tùy tay chỉ một kiện quần áo. Chu Tử liên tục gật đầu, giúp Phương Hủ mặc đồ. Mặc nửa ngày, Chu Tử có điểm áy náy nhìn con — quần áo mua quá lớn, mặc vào giống như hát hí khúc , Tiểu Hủ cũng không thấp nha, như thế nào lại gầy như vậy. “…… Không có gì .” Phương Hủ đem quần áo sửa sang lại:“Cũng không tệ lắm.” Chu Tử giúp nó mang giầy, nghĩ rằng chính mình sao lại tốt số như vậy, có một đệ đệ tốt như vậy, bây giờ còn có đứa con ngoan như vậy. Buổi chiều, Chu Mộ chậm rãi tỉnh lại. “Tiểu Mộ?” Vẫn canh giữ ở bên người y, Hứa Tư Đình mừng rỡ như điên:“Cảm giác thế nào?” Chu Tử cùng Phương Hủ nguyên bản đang ở bên cạnh bàn, nghe vậy cũng chạy nhanh đến. Chu Mộ chớp chớp mắt, nhìn ba người họ, như là có chút không thể tin được. “Ta đi tìm tiểu thiếu gia.” Hứa Tư Đình nhấc chân liền hướng ngoài cửa chạy đi. Cách vách, trong phòng, Lãnh Tịch Chiếu đang lấy cánh tay Tây Đằng Lâm luyện châm cứu. “Có cảm giác gì?” Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt chờ mong. “Mặt đã tê rần.” Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ. Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy chạy nhanh đi lấy bút viết lại. “Tiểu thiếu gia!” Hứa Tư Đình từ ngoài cửa vọt vào:“Tiểu Mộ tỉnh rồi.” “Ta đi xem!” Lãnh Tịch Chiếu ném bút liền hướng ngoài cửa chạy. Tây Đằng Lâm nhìn ngân châm ở trên cánh tay của chính mình, tự đông nhổ ra, kêu thảm thiết:“A!” Lãnh Tịch Chiếu quay đầu sốt ruột:“Sao ngươi lại tự mình rút ra! Cái đó là được huân trong dược liệu rồi mới sử dụng! Ngươi hiện tại bị liệt nửa bên mặt rồi!” Tây Đằng Lâm:“……!!!” “Chờ ta trở lại rồi giúp ngươi chữa!” Lãnh Tịch Chiếu túm Hứa Tư Đình đi xem Chu Mộ. Tây Đằng Lâm che miệng đuổi theo. “Mộ Mộ!” Lãnh Tịch Chiếu cầm lấy tay Chu Mộ thay y bắt mạch, nửa ngày sau cười tủm tỉm gật đầu:“Ngươi không có gì ,nghỉ ngơi thật tốt là được.” Chu Mộ hiểu ra, chính mình còn sống? “Tiểu Mộ?” Chu Tử ở trước mắt y lắc lắc tay, tâm nói trăm ngàn lần đừng có vì bị nổ mạnh mà mất trí nhớ luôn nha, thấy sao mà trở nên ngốc hề hề . “Tiểu thúc thúc.” Phương Hủ tiến đến trước mặt Chu Mộ. Chu Mộ nhớ lại một chút, chính mình hình như là được tiểu hài tử này cứu . “Tiểu Mộ.” Hứa Tư Đình khẩn trương, hay là đầu bị đụng hỏng rồi. Chu Mộ khóe miệng giơ lên, suy yếu nói câu không có việc gì. Trong phòng tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Buổi tối, Chu Mộ đã có thể tựa vào trên giường, cùng mọi người nói chuyện phiếm . Xác định Chu Mộ không có gì lớn, Lãnh Tịch Chiếu thả tâm, lôi kéo Tây Đằng Lâm trở về phòng thay hắn chữa mặt tê liệt. “Không có việc gì chứ?” Tây Đằng Lâm che miệng đi theo Lãnh Tịch Chiếu hỏi. Chính mình là đại nam nhân, tất nhiên sẽ không quý dung mạo như tánh mạng, nhưng mà bị tê liệt nửa mặt giống như bây giờ cũng quá khó để làm cho người ta tiếp nhận rồi, nghĩ đến chính mình một bên mặt cứng đơ chảy nước miếng bộ dáng, Tây Đằng Lâm liền buồn bực muốn thắt cổ. Lãnh Tịch Chiếu mân miệng lắc đầu.quinnalaurent.wordpress.com Tây Đằng Lâm thực ai oán, cầm gương soi. Lãnh Tịch Chiếu đưa lưng về phía Tây Đằng Lâm, một bên phối dược một bên rung rung bả vai. “Ngươi còn cười!” Tây Đằng Lâm đập bàn. “Ta không……” Lãnh Tịch Chiếu mặt vô biểu tình xoay người, vừa lúc chống lại ánh mắt bi phẫn của Tây Đằng Lâm, vì thế rốt cuộc nhịn không được:“Phốc……” Tây Đằng Lâm cắn răng nắm tay, tiểu ngốc tử gần đây càng ngày càng tà ác! Chu Tử cùng Chu Mộ nói hai câu, đã bị Phương Hủ kéo đi ra — không cần quấy rầy vợ chồng son người ta. “Làm sao vậy?” Chu Tử ngồi xổm xuống:“Đói bụng ?” Phương Hủ mắt trợn trắng, người cha này thật sự là…… quá ngu ngốc. Trong phòng, Hứa Tư Đình đem Chu Mộ ôm vào trong ngực, ngậm lấy cái miệng của y cắn cắn liếm liếm, vô luận như thế nào cũng luyến tiếc. “Ân……” Chu Mộ bị hôn đến hồ đồ, vì thế vươn tay đẩy đẩy hắn. “Làm sao vậy?” Hứa Tư Đình có điểm lo lắng:“Đụng tới miệng vết thương ?” Chu Mộ lắc đầu, rút ở trong lòng Hứa Tư Đình, vươn tay vuốt khuôn mặt của hắn. Không nghĩ tới cư nhiên còn có thể còn sống nhìn thấy hắn, không còn gì thỏa mãn hơn Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của người trong lòng, Hứa Tư Đình trong lòng có điểm đau nhói, vốn chuẩn bị một bụng lời tâm sự, lại một câu cũng nói không nên lời, chỉ lẳng lặng nhìn y, thật lâu sau, cúi người ở trên trán y in lại một cái hôn. Tiểu nhị bưng cháo nóng tới, hạt gạo vừa trắng vừa to nở ra, thịt bò thái nhỏ tỏa mùi hương nồng nàn, Chu Mộ khụt khịt mũi, bụng thầm reo lên. Hứa Tư Đình bật cười, múc một muỗng đút y ăn . Trong phòng không khí quá mức điềm tĩnh tốt đẹp, hai người trong lòng đều là tràn đầy hạnh phúc. Chu Mộ thân mình càng ngày càng tốt hơn, mọi người tâm tình cũng càng ngày càng vui vẻ. “Tiểu Mộ.” Hôm nay thật vất vả thừa dịp Hứa Tư Đình không ở, Chu Tử chạy nhanh vọt tới trong phòng nói chuyện với Chu Mộ. Phương Hủ khoanh tay tựa vào cạnh cửa thở dài, cha ruột của nó không chỉ có ngu ngốc, nhìn qua còn có chút chậm chạp. Chu Mộ híp mắt cười, hướng Phương Hủ vẫy tay. “Tiểu thúc thúc.” Phương Bủ ngồi ở cạnh Chu Mộ. Chu Tử tuyệt không che dấu ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mình — tiểu hài tử khi nào thì có thể kêu một tiếng cha ngọt như vậy nha. “Cám ơn ngươi.” Chu Mộ thân thể còn chưa có khỏe hoàn toàn, nói nhiều sẽ mệt, nhưng mà vẫn là thực nghiêm túc cùng Phương Hủ nói lời cảm tạ — ngày đó ở trong long mạch nếu như không có tiểu hài tử này, mình có mười cái mạng cũng phải chết. “Cảm tạ cái gì, ngươi là vợ của sư phụ ta mà.” Phương Hủ thực nghiêm túc. Chu Mộ khóe miệng vừa kéo:“Vợ?” “Đúng rồi.” Phương Hủ gật đầu:“Các ngươi không phải cùng một chỗ sao?” “Hắn mới là vợ.” Chu Mộ mặc dù suy yếu, vẫn là không quên kiên trì bảo hộ địa vị của chính mình. “Gạt người.” Phương Hủ thực khinh bỉ:“Sư phụ soái như vậy, mới sẽ không ở phía dưới!” Chu Tử thở dài thực vô lực, là ai dạy cho nó mấy cái náy chứ ?! Chu Mộ cắn răng:“Chẳng lẽ ta không soái?” Lão tử là có tiếng soái được không?! Không nghĩ tới Phương Hủ cư nhiên lắc đầu:“Ngươi không soái, ngươi là xinh đẹp.” Chu Mộ không có khí lực cùng tiểu hài tử tranh cãi , chỉ phải ở trong lòng yên lặng tích tụ năng lượng, chuẩn bị đem chính mình dưỡng khỏe sau đó lấy lại mặt mũi. Vì thế buổi tối, Hứa Tư Đình trở về phòng, Chu Mộ liền nghiêm mặt không để ý tới hắn. “Làm sao vậy?” Hứa Tư Đình ôm y hôn nhẹ:“Không thoải mái?” Chu Mộ “Hừ” một tiếng, không nói lời nào.quinnalaurent.wordpress.com “Ta hôm nay đi quan phủ .” Hứa Tư Đình cho là Chu Mộ giận mình không có ở cạnh chơi với y:“Nước sông Bạch hà đã đầy, dân chúng cũng yên ổn , ngươi là đệ nhất công thần, dân chúng đều khen ngươi đó.” Chu Mộ trong lòng căm giận, ta mới không cần dân chúng khen ta, ta muốn dân chúng đều biết ta là ở bên trên! “Rốt cuộc làm sao vậy.” Hứa Tư Đình không có cách . Chu Mộ từ trong lòng hắn tránh đi ra, kéo chăn che kín đầu, ngủ! Hứa Tư Đình nhìn y rõ ràng là tức giận, bất đắc dĩ đi ra ngoài tìm Chu Tử, hỏi nửa ngày cuối cùng tìm được lý do Chu Mộ tức giận . “Tiểu Mộ.” Hứa Tư Đình trở về phòng ghé vào bên tai y kêu. Chu Mộ từ trong chăn ló ra nửa đầu, tức giận :“Làm gì?!” “Dưỡng bệnh thật tốt, khỏe rồi thì ta cái gì đều nghe lời ngươi.” Hứa Tư Đình ôm y lắc lắc. “…… Thật sự?” Chu Mộ có điểm không tin, nghĩ rằng lúc trước ngươi rất bá đạo nha ! “Ừ.” Hứa Tư Đình thực nghiêm túc:“Ta cam đoan.” Chu Mộ “A” một tiếng, cố gắng làm cho mặt của chính mình không chút thay đổi, sau đó vụng trộm ở trong lòng hoan hô nhảy nhót rồi nhảy nhót hoan hô. Hứa Tư Đình nhìn Chu Mộ ngốc hồ hồ, trong lòng cảm thấy ngưa ngứa , cúi đầu, dùng sức hôn xuống.
|
Chương 69: Giai đại vui mừng Lại qua một đoạn thời gian, Lãnh Tịch Chiếu thay Chu Mộ chẩn mạch xong, cười tủm tỉm nói:“Mộ Mộ ngày mai theo chúng ta về Thịnh Kinh đi?” “Hả?” Chu Mộ sửng sốt. “Ta cùng Lâm Lâm muốn đi Thịnh Kinh .” Lãnh Tịch Chiếu ngồi vào bên giường nhìn Chu Mộ:“Ngươi cũng cùng đi đi, Tư Đình cũng cần trở về cùng Hoàng Thượng phục mệnh .” Hứa Tư Đình nghe vậy đứng ở một bên thực nghi hoặc — Hoàng Thượng vừa cho ta thánh chỉ nói ta tùy tiện khi nào thì trở về đều có thể nha. Tây Đằng Lâm vỗ vỗ bờ vai của hắn ý vị thâm trường — không thấy sao? Mọi người hỗ trợ cho ngươi lấy được vợ đó. Hứa Tư Đình thức thời ngặm lại miệng — trong lòng cảm khái rốt cuộc vẫn là tiểu thiếu gia tốt! Chu Mộ nhìn mắt Hứa Tư Đình, nhìn nhìn lại Chu Tử. Chu Tử tuy rằng thực luyến tiếc Chu Mộ, nhưng mà vì chuyện lớn thì phải biết hy sinh cái riêng tư, vì thế hướng y gật gật đầu:“Đi đi, ta qua một đoạn thời gian sẽ đến xem ngươi.” Chu Mộ mếu máo thực căm giận — vì cái gì không phải hắn cùng mình về Tinh Mạc thành? “Ta là mệnh quan triều đình .” Hứa Tư Đình ngồi vào bên người Chu Mộ:“Nếu không trở về, Hoàng Thượng sẽ tức giận.” Chu Mộ nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng, cái kia, chính mình là nam tử hán đại trượng phu, cần phải thông cảm cho tiểu tức phụ của mình! Hứa Tư Đình trên mặt tràn đầy ý cười không thể che dấu. Sáng sớm hôm sau, Chu Tử liền cáo biệt mọi người, mang theo Phương Hủ một đường đi Tây Xuyên. Hứa Tư Đình mua một cái xe ngưa thật lớn, hơn nữa còn để một cái giường gấm nhỏ cực kì khoa trương ở bên trong — Chu Mộ thân thể còn chưa khỏi, một ngày hơn phân nửa thời gian đều mê mê tỉnh tỉnh. “Ngủ đi.” Hứa Tư Đình ngồi ở trước mặt y:“Ta ở cạnh ngươi.” Chu Mộ khụt khịt mũi, ngủ. Bởi vì bận tâm Chu Mộ, bởi vậy một hàng bốn người ở trên đường đi thật chậm, hơn một tháng sau mới trở lại Thịnh Kinh. Lãnh Tịch Chiếu rời đi hoàng cung có điểm lâu, vừa hồi cung liền đi thẳng đến Ngự thư phòng. Hoa Thiên Lang đang ở Ngự thư phòng xem tấu chương, tâm tình rất tốt — Giang Nam vấn đề đã giải quyết xong, Tây Nam chiến dịch cũng rất nhanh chấm dứt, chiến thần nhà mình lập tức có thể hồi cung . “Hoàng Thượng!” Từ ngoài cửa chạy vào một bóng dáng nho nhỏ màu trắng. Hoa Thiên Lang tiếp được, mừng rỡ:“Ngươi chừng nào thì trở về ?” “Vừa về.” Lãnh Tịch Chiếu hì hì cười:“Vừa trở về liền tìm ngươi .” Hoa Thiên Lang mang theo Lãnh Tịch Chiếu nhìn nửa ngày, thực bất mãn:“Gầy, Tây Đằng Lâm ngược đãi ngươi? Ta thay ngươi trừng trị hắn!” “Mới không có.” Lãnh Tịch Chiếu ngồi xếp bằng ở trên ghế dựa lớn trong Ngự thư phòng. “Những người khác đâu?” Hoa Thiên Lang nhìn xem ngoài cửa. “Lâm Lâm ở Tịch Chiếu cung, lần sau hắn sẽ đến diện kiến ngươi, Tư Đình mang theo Mộ Mộ về nhà trước, Mộ Mộ cần nghỉ ngơi nhiều , ta muốn để y nghỉ ngơi khỏe một chút lại đến hoàng cung.” Lãnh Tịch Chiếu về nhà thì thật vui vẻ, hắc hắc ngây ngô cười. “Đi ra ngoài một chuyến, học được cách ra lệnh rồi.” Hoa Thiên Lang cảm khái:“Gả cho người ta rồi đúng là không còn như xưa.” Trước kia là con thỏ nhỏ mềm nhũn ngốc hề hề, lập gia đình xong trở nên cường hãn như vậy …… Tiểu ngốc tử là như thế, tức phụ nhà mình cũng là như vậy! Lãnh Tịch Chiếu mặt đỏ:“Ta mới không lấy chồng!” “Đúng vậy, gả cái gì!” Hoa Thiên Lang gật đầu tỏ vẻ đồng ý:“Không được gả!” “A?” Lãnh Tịch Chiếu gấp gáp, nghĩ rằng không ổn, ta chỉ là rụt rè một chút mà thôi, ngươi đừng nghĩ là thật! “Ngươi là người của ta, như thế nào có thể gả đi!” Hoa Thiên Lang sờ sờ cằm:“Ta cho ngươi tứ hôn, cho ngươi cưới Tây Xuyên vương!” Lãnh Tịch Chiếu nhẹ nhàng thở ra, không cần biết là cưới hay là gả, thành thân là tốt rồi. Vì thế buổi tối lúc ăn cơm, Hoa Thiên Lang tự mình mở miệng vàng lời ngọc hạ chỉ. Tây Đằng Lâm còn chưa kịp có phản ứng gì, Chu Mộ một bên thiếu chút nữa bị canh sặc chết. “Tiểu Mộ.” Hứa Tư Đình một bên thay y vỗ lưng một bên sốt ruột nói:“Hoàng Thượng thứ tội, Tiểu Mộ –” “Không sao.” Hoa Thiên Lang khoát tay:“Trước lúc ăn cơm ta đã nói quá, đây là gia yến, không có quân thần, không cần câu nệ cấp bậc lễ nghĩa.” “Tạ Hoàng Thượng.” Hứa Tư Đình nhẹ nhàng thở ra. Bất quá Chu Mộ không có tâm tình tạ ơn, chính mình như thế nào lại quên, Hứa Tư Đình có Hoàng Thượng chống lưng, Hoàng Thượng mở miệng, chính mình vẫn phải bị gả đi…… Người ta ở mặt trên đó nha!! Vì thế chu Tiểu Mộ hoàn toàn không thèm ăn nữa…… “Tạ Hoàng Thượng tứ hôn.” Tây Đằng Lâm nhưng thật ra không có phản ứng gì nhiều, dù là cưới hay là gả thì khi truyền ra ngoài cũng chỉ là hai nam nhân thành thân thôi. “Chờ sư phụ cùng Hạo Dương bọn họ trở về, các ngươi sẽ thành thân!” Hoa Thiên Lang nhìn Lãnh Tịch Chiếu, nghĩ rằng tiểu ngốc tử ngươi phải cố lên. Lãnh Tịch Chiếu cúi đầu ăn canh, cười trộm…… Tây Đằng Lâm sủng nịch sờ sờ đầu y. Hoa Thiên Lang trái nhìn phải nhìn, có điểm uể oải, trách không được Tây Đằng Lâm bình tĩnh như vậy, hai người ngồi cùng nhau, tiểu ngốc tử thấy thế nào cũng không thể ở trên. Buổi tối, cơm nước xong, Hứa Tư Đình mang theo Chu Mộ trở về nhà, Tây Đằng Lâm đi theo Hoa Thiên Lang nói một ít chuyện về Tây Xuyên, Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở một bên, nhàm chán đánh cái ngáp. Sáng sớm hôm sau, Chu Mộ mở to mắt, quay đầu nhìn thấy bên cạnh không có người, vì thế đứng lên tự mình mặc quần áo rửa mặt, chậm rãi đi bộ đi ra ngoài — ngày hôm qua còn chưa kịp xem qua. Còn không đến nửa canh giờ, Chu Mộ đã đi hết cả tòa nhà, vì thế chống quai hàm ngồi ở trên tảng đá thở dài. “Tiểu Mộ.” Hứa Tư Đình chạy tới:“Như thế nào đi ra ngoài này cũng không nói một tiếng.” “Phòng ở của ngươi, thật nhỏ nha.” Chu Mộ thực uể oải:“Một chút cũng không thú vị!” Hứa Tư Đình sửng sốt, nghĩ lại, khi chính mình đi qua Chu phủ, thật là quá to, còn tráng lệ, so sánh, phòng ở của chính mình thật là kém hơn không chỉ một chút. “Trước kia chỉ có mình ta ở.” Hứa Tư Đình kéo tay y :“Hiện tại ngươi cùng ta thành thân, ngươi muốn phòng ở thế nào ta đều mua cho ngươi.” Chu Mộ trừng lớn ánh mắt nhìn nhìn Hứa Tư Đình, than thở:“Quên đi, ta về sau muốn đi hoàng cung chơi.” “Ngươi đáp ứng ở lại?” Hứa Tư Đình mừng rỡ như điên. “…… Ta vừa rồi cái gì cũng chưa nói!” Chu Mộ che miệng. “Ta nghe được.” Hứa Tư Đình ôm Chu Mộ cười ngây ngô. Chu Mộ ảo não, chính mình thật sự là không nguyên tắc a không nguyên tắc!! Bên kia, Lãnh Tịch Chiếu đang ở Tịch Chiếu cung, thảnh thơi thảnh thơi ăn điểm tâm. Tây Đằng Lâm ngồi ở một bên nhìn y, nhớ tới hai người ở trong này lần đầu tiên hôn môi, khóe môi tràn đầy ý cười. Khi đó chỉ là muốn chọc ghẹo y, lại hông ngờ đến, chính mình cùng y cư nhiên lại sinh ra nhiều khúc mắc như vậy. Tiểu đại phu này có điểm chậm chạp có điểm ngốc lại rất nguyên tắc, tùy hứng cùng kiên trì, một chút một chút, lấy một loại không thể kháng cự tư thái, hoàn toàn đem cuộc sống của mình cải biến. “Ngươi cười cái gì?” Lãnh Tịch Chiếu nghi hoặc hỏi. Tây Đằng Lâm cười, cúi đầu hôn lấy y. Có thể gặp được ngươi, thật sự tốt lắm. Ba ngày sau, Lâm Hạo Dương cùng quân đội chậm rãi trở về Thịnh Kinh. Trong Lâm đường, Lâm phu nhân đã biết tin, bởi vậy từ sớm liền tiến cung, lưu lại Gia Luật Thanh một mình ở nhà tâm thần không yên chờ. Nhưng mà thẳng đến chạng vạng, Lâm Hạo Phong cũng không có trở về. Gia Luật Thanh ngồi ở trên ghế nằm ở trong viện, một chút buồn ngủ cũng không có, ngồi xuống là suốt một đêm, từ chờ mong đến lo lắng, từ lo lắng đến sinh khí, lại đến lo lắng, Gia Luật Thanh cảm thấy một đêm sao mà quá. Ngày hôm sau buổi sáng, Gia Luật Thanh từ trên ghế đứng lên, cảm thấy đầu có điểm choáng, thân mình cũng có chút lơ lửng. Từ ngoài viện truyền đến một trận ồn ào tiếng bước chân. Đã trở lại? Gia Luật Thanh mừng rỡ, vội vàng chạy ra cửa. Lâm Hạo Dương hai mắt phiếm hồng đứng ở phía trước, trong lòng ôm người mà mình mong nhớ ngày đêm kia. Hai chân như là bị đóng đinh, một bước cũng không dám đi tới phía trước. “Thực xin lỗi.” Lâm Hạo Dương mở miệng, tiếng nói khàn khàn không chịu nổi. Nhìn Lâm Hạo Phong vẫn không nhúc nhích, Gia Luật Thanh chỉ cảm thấy tâm chính mình bị hung hăng đâm thủng. “Tử Ninh chờ ta, trở về ta liền mang ngươi đi Kiêm Gia đảo.” Trước khi xuất phát hắn còn hứa hẹn. Ta luôn luôn chờ, chờ ngươi mang ta đi tới thế ngoại đào nguyên của ngươi, chờ ngươi cho ta uống Nữ nhi hồng loại tốt nhất. Nhưng mà hiện tại thì sao? Bên tai nổ vang rung động, trước mắt tối đen một mảnh. “Này ngươi làm sao vậy!” Lâm Hạo Dương sợ hãi, ném xuống đại ca nằm bất động trong tay mình xông lên đỡ lấy Gia Luật Thanh đột ngột té xỉu:“Ca ta hắn chỉ là theo ta cùng nhau uống say một đêm không về mà thôi, ngươi cũng không cần tức giận tới mức này chứ!!” Lâm Hạo Phong thanh tỉnh, nhìn Gia Luật Thanh hôn mê bất tỉnh, đuổi đánh Lâm Hạo Dương vòng vòng sân. “Ngươi làm gì!” Lâm Hạo Dương đứng ở bờ hồ nước thực bi phẫn:“Chính ngươi tửu lượng kém, trách ta làm gì!” “Ta uống say sao ngươi không chờ ta thanh tỉnh, sao lại đem ta đem về !” Lâm Hạo Phong xắn tay áo:“Con thỏ nhỏ, thằng nhãi con, ngươi lại đây cho ta!” “Ta không phải là hảo tâm sao! Nghĩ có thể cho các ngươi sớm một chút đoàn tụ! Thuận tiện để cho y chiếu cố ngươi!” Lâm Hạo Dương thực ủy khuất. “Đưa thì đưa đi, ngươi còn nói cái gì thực xin lỗi!” Lâm Hạo Phong nghiến răng nghiến lợi! “Bởi vì ta vốn nên để ngươi sớm về một chút !” Lâm Hạo Dương nhảy lên cây:“Để ngươi về muộn, đương nhiên phải xin lỗi!” “Ngươi cút lại đây cho ta!” Lâm Hạo Phong cự tuyệt nghe giải thích. Lâm Hạo Dương chạy trốn so với khỉ còn nhanh hơn. “Đại thiếu gia.” Tiểu nha hoàn thở hổn hển chạy tới:“Công tử tỉnh.” Lâm Hạo Phong nghe vậy chạy vội đi, chạy tới cửa thì do dự một chút, sau đó cắn răng đi vào. Sau nửa canh giờ, tiểu nha hoàn đến đưa nước trợn mắt há hốc mồm. “Tử Ninh ta lần sau không uống rượu .” Lâm Hạo Phong gõ cửa:“Ngươi không cần sinh khí mà.” Gia Luật Thanh ở trong phòng tức giận ngút trời, ta không nói không cho ngươi uống rượu, ngày hôm qua tối thiểu cũng phải phái người trở về báo một tiếng bình an chứ! Nhiều ngày như vậy chính mình vì hắn lo lắng ngủ không được ăn không ngon cũng liền thôi, không nghĩ tới đánh trận xong còn bị hắn dọa ! Tiểu nha hoàn nhìn Lâm gia đại thiếu gia nhà mình đau khổ ở trước cửa phòng, chính mình có nên đưa nước trà nữa không?
|