XUYÊN VIỆT CHI THÚ NHÂN DÃ SINH OA
|
|
Chương 11: Trước khi về bộ lạc [ nhất ]…
Hằng ngày, lúc Lục Văn Thụy ra ngoài săn thú, Mễ Lai Khắc ở trong sơn động làm chút việc vặt. Chậm rãi đã qua mười ngày. Hôm nay là ngày mở “Thạch cao” bó chân cho Mễ Lai Khắc. Lục Văn Thụy cẩn thận bóc trúc phiến ở trên đùi phải của Đại Thước, dùng da thú ướt nước, chậm rãi lau bỏ lớp thảo dược phía trên.
Đợi cho mọi thứ đều lộng xong rồi, Lục Văn Thụy bảo Mễ Lai Khắc nâng lên đùi phải, sau đó duỗi thẳng, quả nhiên là sản phẩm của Lục gia, phẩm chất bảo đảm a. Chỉ thấy Đại Thước giơ chân đá ra lùi về hoàn toàn không có chút ngưng trệ, động tác lưu sướng, hoàn toàn nhìn không ra tại 10 ngày trước, cái chân này từng bị gãy xương nghiêm trọng.
Mễ Lai Khắc vừa lòng buông chân, xoay người hưng phấn ôm lấy Lục Văn Thụy xoay vòng: “Thụy, ta hiện tại cảm thấy chân sau đã hoàn toàn bình phục, không hề có một chút cảm giác được trước đây đã từng bị gãy xương, hoạt động thật thông thuận, không hề cứng ngắc, ngươi thật lợi hại. Về sau nếu ngươi đến bộ lạc chúng ta, nhất định sẽ có thể trở thành một y sư rất giỏi.”
Bởi vì Mễ Lai Khắc đột nhiên bày ra một loạt động tác, cho nên chờ khi Lục Văn Thụy phản ứng lại, hắn đã được đặt trở về, nhìn Đại Thước ở đối diện hưng phấn không thôi, trong lòng hắn cũng thực vì đối phương mà cao hứng.
Bất quá nói về việc đi đến bộ lạc của Đại Thước, chính hắn trước kia cũng không có nghĩ qua. Hiện tại ngẫm lại thấy Đại Thước và hắn bất đồng, y có thân nhân cùng bộ lạc, tuy rằng không biết trước kia y vì cái gì xuất hiện tại Hắc Chiểu rừng rậm, nhưng hiện tại thương thế của y đã tốt lắm, hẳn là sẽ về bộ lạc đi, y là không có khả năng luôn ở tại nơi này cùng hắn. Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Văn Thụy liền dâng lên một trận mất mát.
“Thụy, ngươi nguyện ý cùng ta hồi bộ lạc không?” Nhìn Lục Văn Thụy trước mắt đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, Mễ Lai Khắc thật cẩn thận hỏi.
Suy nghĩ bị đánh gãy, Lục Văn Thụy ngẩng đầu lên liền thấy được ánh mắt chờ mong lại mang theo điểm bất an của Mễ Lai Khắc, trong nháy mắt, hắn liền thu hồi mất mát vừa rồi, trong lòng nghĩ nếu Đại Thước không thể lưu lại cùng hắn vậy thì hắn chỉ có thể đi tới bộ lạc cùng y thôi. Người dù sao cũng là động vật quần cư, chính hắn cũng không thể cả đời đều cô đơn sống ở trong rừng rậm. Nếu trước đây chưa gặp được Đại Thước, có lẽ chính hắn còn không cảm thấy gì, nhưng sau hơn 10 ngày ở chung giờ muốn cho hắn trở lại cuộc sống cô đơn một người thật sự cảm thấy rất khó.
Bất quá chính hắn nếu thật sự cùng Mễ Lai Khắc đi về bộ lạc, không biết người trong bộ lạc có xem hắn là quái thai hay không, vạn nhất sau khi hắn đến đó rồi thì lại bị đuổi ra thì làm sao bây giờ? Việt này cần phải hỏi cho rõ ràng.
Trong lòng trăm chuyển nhưng thật ra chỉ qua một cái chớp mắt mà thôi, Lục Văn Thụy sau đó liền hỏi Mễ Lai Khắc:”Đại Thước, ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái, lúc đầu khi ngươi thấy ta, ngươi không thấy phát sắc cùng đồng sắc của ta thực……kỳ quái sao?” Nghĩ nghĩ vẫn là nói không nên lời hai chữ “quái dị” , dù sao chính hắn cũng không có cảm thấy bộ dáng của An có cái gì kỳ quái.
“Kỳ quái? Không có a. Thụy, ta vẫn cảm thấy của tóc cùng ánh mắt của ngươi đều thật khá a, tuy rằng ta cũng có tóc trắng và mắt xanh, nhưng mắt và tóc của ngươi lại làm cho ta cảm thấy thực bất đồng, ngươi xem, ánh mắt của ta là màu thâm lam, của ngươi là màu lam có chút tím. Mà tóc của ngươi cũng không phải toàn màu bạc, giống như so với màu bạc càng gần giống tuyết sắc hơn một chút, nhìn đẹp lắm.” Nói xong, Đại Thước đồng học còn sợ đối phương không tin nên đem một lọn tóc màu bạc của mình ra so sánh để gia tăng tính thuyết phục.
Lục Văn Thụy nghe đối phương nói liên tục, ngẫm lại dường như màu mắt cùng màu tóc của hắn quả thật có chút bất đồng, cũng không là một màu thuần túy, chính là lúc trước khi hắn tiếp nhận bộ dáng ngân phát lam mâu của An nhưng sau đó cũng không có cẩn thận đánh giá lại chính hắn, dù sao thì tại đây ngay cả gương đều không có thì dù muốn nhìn bộ dáng của mình cũng không thể. Bất quá nghe Đại Thước nói như vậy, hắn vẫn chưa có được đáp án hắn muốn, vì thế tiếp tục hỏi:
”Đại Thước, ý của ta là, giống cái trong bộ lạc các ngươi không phải có màu tóc cùng màu mắt đồng nhất sao? Ngươi không thấy là ta không giống với bọn họ sao?”
Nghe xong lời nói của Lục Văn Thụy , Mễ Lai Khắc mới phản ứng lại, nguyên lai Thụy hỏi là điều này a.
“Thụy, bình thường giống cái quả thật tựa như như ngươi nói vậy, phát sắc cùng đồng sắc là giống nhau, nhưng là cũng có ngoại lệ a, giống như cha ta chính là có tóc màu tím cùng ánh mắt màu đen, rất đẹp nga! giống cái như thế mỗi một trăm năm chỉ xuất hiện một người, bản thân bọn họ đều được thần thú cho một năng lực đặc biệt, cho nên bọn họ ở trong bộ lạc là thực trân quý, là một sự tồn tại rất trọng yếu! Cha ta chính là bởi vì có được năng lực chữa bệnh cho nên hắn mới làm y sư của bộ lạc.”
Sợ Lục Văn Thụy không rõ ràng tình huống lắm, Mễ Lai Khắc thực kể lại một chút, có lẽ nguyên nhân là do Thụy sống một mình ở trong rừng rậm, kỳ thật thú nhân phu phu lưu lạc là không tồn tại, Thụy kỳ thật là vì phát sắc cùng đồng sắc bất đồng mới……
Lời nói của Mễ Lai Khắc gây cho Lục Văn Thụy một ngạc nhiên rất lớn, nguyên lai An không phải là quái thai, mà là tồn tại thực trân quý, hiện tại chính hắn cũng không biết nên cười cho cha mẹ bé An hay là vì bé An mà tiếc hận.
Bất quá nói đến thần thú ban cho năng lực, chính hắn giống như vẫn không có phát hiện ra, năng lực giống như của cha Đại Thước hẳn là tương đương với quang hệ ma pháp đi, vậy năng lực của hắn là cái gì?
“Đại Thước, thần thú ban cho năng lực là làm sao thấy được vậy? Sao ta cảm thấy giống như mình không có a? Hơn nữa giống cái có đồng sắc cùng phát sắc bất đồng được thần thú ban cho năng lực là ở các bộ lạc đều có sao?”
Lục Văn Thụy nghĩ, nhất định phải biết rõ ràng vì cái gì lúc trước người trong bộ lạc của bé An lại không biết đâu? Hay là có người biết nhưng không nói? Hay là……
Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy tựa hồ có không ít nghi vấn, nhất thời cũng nói không xong, nghĩ như vậy, hắn liền kéo tay đối phương, đi vào bên cạnh thạch bàn ngồi xuống, thuận tay còn rót một chén nước cấp đối phương, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
“Thụy, kỳ thật chuyện này là ở trong lịch sử của bộ lạc ghi lại, mỗi bộ lạc đều có một cuốn da thú truyền thừa, trong đó có ghi lại lịch sử của bộ lạc, trương da thú này là do tộc trưởng bảo quản. Mà lịch sử của từng bộ lạc đều dài ngắn khác nhau, đây là do thời gian từng bộ lạc thành lập khác nhau, như là bộ lạc Thái Cách của chúng ta cũng đã có ba ngàn năm lịch sử, mà bộ lạc phía đông hải là hai ngàn ba trăm năm, bộ lạc xà tộc ở phía nam là một ngàn tám trăm năm, bộ lạc vũ tộc ở phía tây là hai ngàn năm trăm năm, bộ lạc Ốc Nhĩ phu ở phương bắc là hai ngàn năm. Tính ra bộ lạc của chúng ta xem như lâu đời nhất.”
Nghe xong một trận, phát hiện trong đó không có bộ lạc Lý Âu, Lục Văn Thụy đành đánh gãy lời nói của Mễ Lai Khắc:
”Như vậy bộ lạc Lý Âu bên cạnh Hắc Chiểu rừng rậm đâu? Như thế nào ngươi không nói đến?”
Tuy rằng Lục Văn Thụy tận lực duy trì bình tĩnh, nhưng ngữ khí vẫn là không khó nghe ra trong đó có chút vội vàng.
|
Chương 12: Trước khi về bộ lạc [ nhị ]…
Trong lòng Mễ Lai Khắc nghĩ việc Thụy sống một mình cùng bộ lạc Lý Âu chắc chắn có quan hệ, có lẽ Thụy vốn chính là người ở bộ lạc kia, bất quá không biết vì cái gì hiện tại y lại sống một mình ở nơi này? Bất quá việc cấp bách chính là trả lời câu hỏi của Thụy trước.
“Bộ lạc Lý Âu mới xuất hiện gần năm trăm năm nay thôi, dân cư cũng không phải rất nhiều, hàng năm vào ngày mấy tộc trao đổi cũng không thấy bọn họ tham gia, cho nên ta nghĩ hiểu biết của bọn họ đối với lịch sử toàn bộ thế giới thú nhân cũng không được nhiều.”
“Nguyên lai là như vậy sao? Nguyên lai là do chính bọn họ không biết, là bọn hắn…… An mới có thể……”
Thanh âm Lục Văn Thụy chậm rãi hạ thấp, trong lòng cảm thấy rất không đáng cho An, thật sự là một đám người ngu ngốc, bất quá hiện tại mất đi lão tử chính là tổn thất của các ngươi, về sau nhất định phải cho các ngươi hối hận vì lúc trước đã đối đãi với An như vậy. Hừ, tuy rằng mặt Lục Văn Thụy không chút thay đổi, nhưng trong lòng cũng là không ngừng căm giận.
Nhìn trong mắt Lục Văn Thụy không ngừng lóe ra ánh sáng lạnh, Mễ Lai Khắc nhất thời cảm thấy có chút lạnh cả người, không biết là ai đắc tội Thụy, bất quá kết cục của đối phương nhất định thực bi thảm, điều này hắn có thể khẳng định.
Sau một lúc lâu, tâm trạng dần ổn định, Lục Văn Thụy đột nhiên nghĩ tới một vấn đề:
”Đại Thước, như vậy năng lực mà thần thú ban cho ta là cái gì? Như thế nào mới biết được?”
Tuy rằng hiện tại hắn có võ công phòng thân, không cần lo lắng nhiều nhưng nếu có thêm một loại năng lực đặc thù, chính hắn đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt. Loại năng lực như thế này ở một thế giới không có tiền như hiện tại thì giá trị có thể xem như là rất lớn, không ai lại ngại bản thân có nhiều giá trị, người ta càng muốn có càng nhiều càng tốt!
Từ trong giọng nói của Lục Văn Thụy, phát hiện đối phương đã muốn dời đi lực chú ý, Mễ Lai Khắc mới lặng lẽ thở ra một hơi, khí thế của Thụy rất là dọa người a, về sau tuyệt đối không thể chọc Thụy sinh khí.[ Thanh: Vì thế ngay tại thời điềm Lục Văn Thụy còn không biết, một thế hệ thê nô mới được sinh ra, tát hoa!]
Ở trong lòng yên lặng hạ quyết tâm Mễ Lai Khắc lập tức tiếp tục câu chuyện.
“Ân, từng bộ lạc đều có một người hiến tế, chức trách của bọn họ chính là cùng thần thú trao đổi, vì bộ lạc cầu phúc. Bọn họ mỗi người đều có một cây gậy chống, mặt trên gậy chống có một viên đá trong suốt. Từng giống cái có phát sắt cùng đồng sắc bất đồng sau khi sinh đều phải đến nơi hiến tế để làm thí nghiệm năng lực, mà viên đá trong suốt kia chính là dùng để làm thí nghiệm năng lực. Chỉ cần giống cái đem tay đặt lên viên đá, nó sẽ phát ra màu sắc không giống nhau, mà năng lực của từng giống cái chính là liên quan đến những loại màu sắc đó nên cũng không giống nhau. Của cha ta là màu trắng, cho nên là năng lực chữa khỏi. Màu lam là năng lực khống thủy, màu đỏ là năng lực khống hỏa, màu vàng là năng lực khống thổ, ngoài ra còn có vài loại năng lực khác nữa, bất quá trước mắt bộ lạc của ta mới chỉ phát hiện được vài loại năng lực như vậy thôi. Mà trong suốt mấy ngàn năm trở lại đây, cha ta là giống cái đầu tiên có được năng lực chữa khỏi đó.”
Nói xong còn không giấu được nụ cười tự hào.
Nhìn tươi cười có chút trẻ con của Mễ Lai Khắc, Lục Văn Thụy mới nghĩ đến hắn vẫn chưa có hỏi qua tuổi của Mễ Lai Khắc, lúc trước nhìn bề ngoài cao lớn của y, nghĩ đến y chắc là bằng tuổi với hắn trong kiếp trước, cũng là bộ dáng 22 tuổi, cho nên hắn cũng không có nghĩ nhiều, hiện tại nhớ tới y lơ đãng làm nũng, trong lòng không khỏi nghĩ, y sẽ không vẫn là vị thành niên đi.[ Thanh: Thụy Thụy, nãi chân tướng, bất quá chính ngươi hiện tại cũng không có trưởng thành đi.]
Bất quá nghe Đại Thước trần thuật, có vẻ như năng lực đặc thù ở nơi này chính là ma pháp thuộc hỏa hệ, thủy hệ, thổ hệ cùng quang hệ. Không nghĩ tới những thứ trong tiểu thuyết thật sự tồn tại, bất quá chính hắn có thể xuyên qua, còn có cái gì là không có khả năng đâu? Còn không biết năng lực của hắn là cái gì? Rốt cuộc là hỏa hệ, thủy hệ hay là thổ hệ? Quang hệ cũng không tệ a! Hảo chờ mong! Xem ra chỉ cần hắn đi đến nơi hiến tế là biết được chân tướng thôi, thật phương tiện! Suy nghĩ xong Lục Văn Thụy tiếp tục hỏi:
“Đại Thước a, ta cho tới bây giờ đều không có hỏi qua, ngươi năm nay mấy tuổi rồi?”
Mễ Lai Khắc không chú ý tới nguyên nhân Lục Văn Thụy đột nhiên chuyển đề tài, sửng sốt một chút sau mới trả lời:
”Ta năm nay 19, còn có nửa năm có thể trưởng thành, Thụy, ngươi bao nhiêu?”
Nếu tuổi của Thụy và hắn không sai biệt lắm, như vậy chỉ cần đợi nửa năm nữa thì hắn có thể cùng Thụy cử hành nghi thức kết bạn, ngẫm lại trong lòng cũng rất chờ mong.[ thanh: Đại Thước đồng học, người ta còn chưa có đáp ứng ngươi đâu.] Bất quá loại này ảo tưởng này lập tức bị lời nói kế tiếp của Lục Văn Thụy đánh tan:
“Ta năm nay vừa mãn 17 tuổi, không nghĩ tới ngươi so với ta lại lớn hơn hai tuổi đâu.”
Không nghĩ tới thật đúng là vị thành niên a, trách không được có đôi khi đáng yêu như vậy. Bất quá nếu tính tuổi kiếp trước thì hắn đã 40 a, đã là đại thúc rồi, thật sự làm cho người ta cảm khái a.
Cái gì, mới 17 tuổi, kia chính mình sẽ đợi tới 3 năm nữa lận, vậy phải làm sao bây giờ? [Y-H: ha ha] Ai! Mặc kệ như thế nào, bây giờ trước mang Thụy về bộ lạc, đến lúc đó cùng phụ thân và cha thương lượng đi, có lẽ bọn họ sẽ có thiện cảm.
Nghĩ như vậy, Mễ Lai Khắc vừa mới uể oải, lập tức đả khởi tinh thần, ôn hòa nói với Lục Văn Thụy :
“Thụy, ngươi xem ngươi còn nhỏ như vậy, một người ở rừng rậm rất nguy hiểm, ta cũng không yên tâm, không bằng ngươi cùng ta về bộ lạc đi, được không? tộc nhân trong bộ lạc của ta các đều thực nhiệt tình hiếu khách, ngươi đến mọi người nhất định thực hoan nghênh.”
Đối mặt với đôi mắt sáng đầy sao của Đại Thước đồng học, Lục Văn Thụy cũng loan loan khóe miệng, thực rõ ràng nói một tiếng “Được”.
Vốn trong lòng đang lo Thụy tìm cách thoái thác nên khi Mễ Lai Khắc nghe được Lục Văn Thụy đáp ứng như vậy, trong lòng nhất thời nhạc khai hoa, kìm lòng không đậu đứng dậy, đi ra phía trước, một phen ôm Lục Văn Thụy đang còn ngồi trên ghế, hưng phấn xoay vòng.
“Thụy đáp ứng theo ta hồi bộ lạc a, Thụy đáp ứng rồi, đáp ứng rồi”.
Mễ Lai Khắc cười vui vẻ làm cho Lục Văn Thụy cảm thấy lực ảnh hưởng của hắn đối với Đại Thước thật là lớn, nhìn bộ dáng đối phương vui vẻ, hắn cũng sẽ không so đo với hành vi đối phương đột ngột ôm hắn rồi xoay vòng. Dù sao chính hắn hiện tại cũng thật cao hứng.
Ánh mặt trời chiếu vào sơn động, chiếu lên hình ảnh hai người đang ôm nhau xoay vòng trong ánh chiều tà. Trong sơn động không ngừng vang lên tiếng cười sang sảng của Mễ Lai Khắc, thỉnh thoảng còn kèm theo nụ cười nhẹ nhàng của Lục Văn Thụy . Hình ảnh xinh đẹp và hài hòa này được kéo dài thật lâu thẳng đến khi thái dương xuống núi, ánh trăng dâng lên, thì thân ảnh ôm nhau cùng cười vui kia mới mất đi bóng dáng.
|
Chương 13: Tiến hành hồi bộ lạc [ nhất ]…
Nếu đã quyết định về bộ lạc, như vậy cũng nên sớm chuẩn bị, dù sao Thái Cách bộ lạc cách Hắc Chiểu rừng rậm rất xa, cho dù là Mễ Lai Khắc phi hành không ngừng nghỉ thì cũng phải mất hết 10 ngày.Vì thế từ quyết định về bộ lạc, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc bắt đầu chuẩn bị. Sau khi thương nghị, hai người bắt đầu phân công làm việc .
Mễ Lai Khắc vội vàng săn thú,bắt cá, hái hoa quả, Lục Văn Thụy thì thu thập dược thảo rau dưa linh tinh mà hắn gieo trồng 10 năm, sau đó dùng các loại phương pháp bảo tồn để khi rời đi thì đều mang theo hết. Dù sao mấy thứ này đều là gia sản của hắn, đợi lúc đến bộ lạc thì sẽ đem mấy thứ này để vào nhà mới của hắn.
Lục Văn Thụy đem dược thảo đều nghiền nát thành mạt phấn, sau sau đó cẩn thận bỏ vào trong những ống trúc khác nhau, kế tiếp dán nhãn trên các ống. Trên nhãn ghi tên thảo dược và công dụng của nó.
Lúc trước, khi hắn giúp Đại Thước xử lý miệng vết thương, hắn cũng không nhận thức được một số loại dược thảo, giờ biết cha Mễ Lai Khắc là y sư của bộ lạc, chắc hẳn nhận thức được khá nhiều thảo dược bình thường. Những loại thảo dược hắn trồng ở đây đều lấy từ Hắc Chiểu rừng rậm nên không biết khu vực khác có hay không? Hay là hắn nên mang theo chút mầm thảo dược, thử xem xem có thể hay không gieo trồng trong bộ lạc? Những thảo dược, rau, dưa, gừng…khi trồng ở trước sơn động đều rất tốt, hy vọng khi trồng trong bộ lạc cũng có thể được như thế. Mặc dù Mễ Lai Khắc cam đoan tộc nhân trong bộ lạc rất nhiệt tình hiếu khách, nhưng đối với hắn mà nói thì đó vẫn là một địa phương xa lạ. Chính hắn có lẽ nên mang theo vài thứ bên người coi như là lo trước khỏi hoạ đi.
Lục Văn Thụy một bên nghĩ như vậy, một bên đem mầm thảo dược xử lý thỏa đáng, trên mặt bảo trì một ít bùn đất sau đó bỏ vào một cái ống trúc, đậy lại, đặt ở một bên.
Hắn tiếp tục xử lý này đó. Hắn lấy rau dại,khoai sọ, khoai tây, khoai lang , một vài cái nấm cùng dã quả mà Mễ Lai Khắc ngắt về làm thành đồ ăn, sau đó đặt chỉnh tề ở trong trúc lâu [Y-H: chắc là cái sọt nhỉ]. Mà khoai sọ, khoai tây cùng khoai lang còn lại được hắn lựa ra, củ nhỏ thì trồng lại, củ lớn hơn thì đem ra phơi nắng sau đó đặt vào một cái bình trúc dày.
Lương thực dọc theo đường đi đương nhiên sớm chuẩn bị, Lục Văn Thụy đem con mồi dư mà Mễ Lai Khắc săn về, ướp nhiều loại hương vị khác nhau để làm đồ ăn vặt dọc theo đường. Về phần món chính đương nhiên không thể thiếu, Lục Văn Thụy xuất ra trứng gà rừng, rau dại, còn đem mấy con gia súc còn lại cùng phấn khoai lang làm thành rất nhiều loại bánh bột ngô, có trứng chim bính, rau dại bính, bánh bột ngô nhân thịt, bánh bột ngô nhân rau dại và thịt. Dù sao chỉ cần đem nguyên liệu nấu ăn tùy ý phối hợp, thì có thể làm thành nhiều loại bánh bột ngô. Lúc thấy đói thì lấy ra ăn ít ra cũng không làm cho người ta cảm thấy đơn điệu chán nản.
Chuẩn bị xong hết đồ ăn, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc lại bắt đầu ở trong sơn động càn quét, nào là da thú, thạch oa tự chế, các loại đồ ăn, miễn sao có thể sử dụng thì hai người đều muốn ôm đi hết.
Bất quá không biết vì cái gì, Lục Văn Thụy nghĩ sau này còn có dịp trở về nên hắn đã chừa lại một ít đồ dùng giản dị. Sau đó đem bùn đất cẩn thận che dấu đi chiếc hầm.
Mễ Lai Khắc nhìn động tác của y như vậy, trong lòng biết y kỳ thật vẫn luyến tiếc địa phương đã sống một mình trong khoản thời gian khá dài này. Có lẽ tương lai hắn có thể tái bồi y trở về nhìn xem, dù sao nơi này cũng là địa phương chính hắn lần đầu tiên gặp được Thụy, rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Hai người liền như vậy sửa sang đâu vào đấy, rất nhanh năm ngày đã trôi qua, khi Lục Văn Thụy ra sông đổ đầy nước trong mấy ống trúc, rốt cục đã chuẩn bị xong hết thảy, ngày xuất phát đã đến.
Sau khi cùng Lục Văn Thụy đem mấy thứ này nọ ra hết bên ngoài sơn động, Mễ Lai Khắc bắt đầu biến thân, trong nháy mắt, bạch mao lão hổ liền xuất hiện ở trước mặt Lục Văn Thụy . Chỉ thấy nó rung đùi đắc ý, dáng điệu thơ ngây khả ái ở trước mặt Lục Văn Thụy lấy lòng cọ cọ. Sau đó cúi đầu cúi người, chờ Lục Văn Thụy leo lên trên lưng.
Lục Văn Thụy tại đem tất cả hành lý đều cột vào trên lưng Mễ Lai Khắc, quay đầu nhìn đến bộ dáng bạch mao lão hổ bày ra một bộ dáng thần phục ở trước mặt hắn, trong lòng nhất thời vui vẻ. Không nghĩ tới khi ở địa cầu, hắn chưa từng cưỡi ngựa, nhưng ở tại thế giới thú nhân này hắn lại có một bạch mao lão hổ phong cách như vậy làm tọa kỵ a, hơn nữa lão hổ này có thể dùng ở trên không lẫn mặt đất a, ngẫm lại khiến cho người ta hưng phấn a.
Vì thế, do hưng phấn nhất thời nên người nào đó liền quên chính mình hiện tại có khinh công do đó đã cố hết sức leo lên lưng Đại Thước đồng học để cho đối phương bối [Y-H: cõng].
Vì sao hắn có thể cảm giác được đối phương dường như hưng phấn, bạch mao lão hổ kiêu ngạo vung chiếc đuôi to của nó, ưỡn ngực, bày ra một bộ dáng khí phách hiên ngang.
Xem ra Thụy thật sự thực thích thú hình của hắn, hôm nay hắn nhất định phải hảo hảo biểu hiện a. Trong lòng nghĩ như vậy nên khi Mễ Lai Khắc xác nhận Lục Văn Thụy đã ngồi vững trên lưng hắn liền triển khai hai cánh, đạp chân sau, toàn bộ thân thể liền bay lên trời.
Lục Văn Thụy nắm chặt lông của bạch mao lão hổ, hai gò má đỏ bừng vì hưng phấn, biểu hiện nửa điểm lạnh lùng như bình thường cũng không có. Dù sao cho tới bây giờ, hắn vẫn là một thiếu niên 17 tuổi hoạt bát sáng sủa mà thôi.
Nửa ghé vào trên lưng bạch mao lão hổ, nghiêng đầu nhìn Hắc Chiểu rừng rậm bên dưới ngày một xa, Lục Văn Thụy giờ mới cảm nhận rõ ràng được là chính hắn đang thực sự rời xa nơi mình sinh hoạt trong suốt 10 năm trời. Trong lòng tuy rằng còn có một chút không nỡ, nhưng hắn càng mong đợi nhiều vào tương lai hơn. Có lẽ rời đi nơi này, có Đại Thước làm bạn, trong tương lai hắn sẽ không phải chịu cô độc như vậy nữa! Nghĩ thế nên Lục Văn Thụy nhìn bạch mao lão hổ dưới thân, trên mặt lộ ra tươi cười sáng lạn.
|
Chương 14: Tiến hành hồi bộ lạc [ nhị ]…
Nhìn Hắc Chiểu rừng rậm chậm rãi khuất khỏi tầm nhìn, Mễ Lai Khắc cảm thụ được cảm xúc của Lục Văn Thụy đang ngồi trên lưng hắn có chút đau thương có chút chờ mong, tuy rằng cảm xúc của y dao động rất nhỏ hắn vẫn nhận ra, xem ra hiện tại việc Thụy cùng hắn hồi bộ lạc vẫn duy trì thái độ lạc quan đã là tốt rồi.
Tuy rằng không tính là di chuyển cực nhanh, nhưng tốc độ phi hành của Mễ Lai Khắc vẫn là rất nhanh, cho nên hai người cũng không trao đổi gì. Một im lặng phi tường, một lẳng lặng nằm úp sấp ngắm nhìn phong cảnh ven đường. Hình ảnh rất hòa hợp cũng rất xinh đẹp.
Lục Văn Thụy nhìn rừng rậm dưới thân xẹt qua rất nhanh, con sông, động vật, trong lòng không khỏi cảm khái, thật sự là một địa phương tốt, xanh rờn không ô nhiễm a. Nhìn xem non nước cùng một ít động vật lớn nhỏ ở nơi này đều thật đặc biệt đáng yêu. Có lẽ hiện tại,tâm tình của hắn là bất đồng, Lục Văn Thụy cảm giác toàn bộ thế giới của hắn tựa hồ đều sáng ngời lên, dù sao tại một khắc này, hắn nhìn cái gì cũng đều đặc biệt thuận mắt.
Lục Văn Thụy đột nhiên hưng trí, hắn xoay người, đem trúc lâu sau lưng ra trước, lấy thịt, khoai lang cùng một cái trúc quán [Y-H: mình nghĩ là một ống trúc đựng nước], một bên thưởng thức phong cảnh, một bên chậm rãi ăn uống. Trước nhắm nháp một mảnh thịt, ân, ngon, sau đến một miếng khoai lang, ngọt ngào, cũng không tệ, sau đó chính là uống một ngụm nước trái cây tự chế trong trúc quán. Bộ dáng thực vui vẻ tự tại. Đương nhiên một mình vui vẻ không bằng cùng nhau vui vẻ. Hắn tất nhiên không quên Đại Thước đồng học. Chỉ thấy hắn một tay ôm lông xù trên cổ bạch mao lão hổ, một tay hướng miệng lão hổ không ngừng mốm các loại đồ ăn, thỉnh thoảng uy nước trái cây.[ Thanh: Này có tính là gián tiếp hôn môi không?]
Lục Văn Thụy vừa ăn, vừa uy, lại còn nhân cơ hội vỗ vỗ đầu lão hổ, ân, xúc cảm mềm mại thuận hoạt này thật sự là không tệ a!
Mễ Lai Khắc được đối phương tận tay uy thức ăn cùng nước trái cây đến miệng, trong lòng cực kỳ vui thích. Thụy tự tay uy ta ăn nga, đây là lần đầu tiên, ha ha ha. Nếu không phải hắn hiện tại là thú hình thì sẽ dễ dàng nhận ra hắn đang cười trộm, bất quá hiện tại, phi lão hổ chính là liệt liệt cái miệng, nheo lại mắt hổ, vẻ mặt giống miêu, chỉ có thể vụng trộm vui sướng ở trong lòng.
Đại Thước đồng học trong lòng mừng thầm, nhân lúc Lục Văn Thụy vỗ vỗ đầu hắn liền thuận tiện cọ cọ trên tay đối phương, ý tứ là “Thụy, ta còn muốn!”. Rõ ràng tại phương diện này, hai người có chút tâm ý tương thông, có thể thấy sau đó Lục Văn Thụy không ngừng đem này nọ hướng miệng đối phương uy đến.
Vì thế xuất hiện hình ảnh, ta uy ta, sau uy ngươi, tái lại uy ta. Một loạt động tác cứ lập lại như thế cho nên rất nhanh một người một hổ liền ăn uống no đủ. Lục Văn Thụy lại vỗ vỗ đầu hổ, đem ba lô bối hảo, bán ghé vào trên lưng đối phương tiếp tục thưởng thức phong cảnh bên dưới.
Qua thật lâu sau, ít nhất Lục Văn Thụy cảm giác hắn đã có chút mệt và buồn ngủ, đột nhiên cảm giác thân thể có xu thế đi xuống phía dưới, điều này làm cho hắn có chút khẩn trương, theo bản năng rất nhanh nắm lấy da lông, vốn đối mắt muốn híp lại liền lập tức trợn to. Hắn cúi người nhìn xuống phía dưới, đập vào mắt là một hồ nước xanh biếc. Nguyên lai Mễ Lai Khắc tìm được địa phương ngủ qua đêm cho nên đang ở chuẩn bị đáp xuống.
Đợi cho Mễ Lai Khắc sắp chạm đất, Lục Văn Thụy cũng đề khí từ trên lưng y nhảy xuống. Tuy rằng lúc này cách mặt đất khoản mười thước, nhưng động tác của hắn thật lưu sướng, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ tiêu sái tự nhiên, tiêu sái không kềm chế được.
Chỗ ăn ngủ của hai người đêm nay là ngay tại bên hồ vừa mới thấy. Lục Văn Thụy nhìn hồ nước gợn sóng lăn tăn, trong lòng nghĩ buổi tối hôm nay hắn không cần lo lắng không có chỗ tắm rửa, dù sao hiện tại mùa xuân mới qua một nửa mà thôi, hai người cả ngày lại chạy trên đường nên tắm rửa một cái coi như là cần thiết.
Vì thế sau khi hai người ngay tại bên hồ thu xếp xong, Lục Văn Thụy từ trong hành lý tùy thân lấy ra oa bát biều bồn, chuẩn bị bắt đầu làm bữa tối, Mễ Lai Khắc thì đi xung quanh thu thập nhánh cây, chuẩn bị bắt đầu nhóm lửa. Nhóm lửa xong, Mễ Lai Khắc thuận tay bắt mấy con cá trong hồ, lại đi bắt hai con gà rừng cùng một con thỏ hoang ở khu rừng bên cạnh để làm thêm đồ ăn.
Tiếp nhận con mồi từ Mễ Lai Khắc, Lục Văn Thụy như cũ chuẩn bị bốn món đồ ăn một món canh cho bữa tối. Trong bụng hai con gà rừng, hắn dồn rất nhiều nấm cùng gia vị liêu làm món *hoa gà*, con thỏ hoang to mọng thì làm món thịt thỏ đôn khoai tây, còn có khoai sọ sao thịt phiến, vừa mới hảo. Hai con cá lớn thì dùng để hấp, hai con cá thì thêm vài cái nấm ngao thành canh. Về phần món chính vẫn là bánh bột ngô, hôm nay là nhân rau dại trư thịt, đặt ở bên trong thạch nồi chưng một chút, liền nóng hầm hập.
Nếm qua bữa tối, hai người nhìn bốn phía thấy hoàn cảnh thật sự là tuyệt đẹp cùng yên tĩnh nên cảm thấy mỹ mãn, vì thế quyết định sau khi ăn xong liền tản bộ tại khu vực phụ cận Đương nhiên Mễ Lai Khắc không hiểu tản bộ sau khi ăn xong là cái gì, nhưng hắn thầm nghĩ có thể cùng Thụy ở cùng một chỗ thì tốt rồi, cái khác thì có cái gì quan hệ đâu?
Hai người vòng quanh bờ sông làm vận động tiêu thực, Lục Văn Thụy nhìn hồ nước trong suốt kia, thật sự là nhịn không được nghĩ cần hảo hảo tắm rửa một cái.
“Đại Thước, ta nghĩ tắm rửa một chút. Ngươi thì sao? Ta tẩy trước hay là ngươi tẩy trước? hay là chúng ta cùng nhau tẩy?” Hắn đối với bên cạnh Mễ Lai Khắc hỏi.
Khi nghe được Lục Văn Thụy mời hắn cùng y tắm rửa, Mễ Lai Khắc cảm thấy chính hắn nhất định là sinh ra ảo giác, bất quá nhìn kỹ ánh mắt trong suốt của Thụy cùng vẻ mặt thiên chân, Mễ Lai Khắc cảm thấy hắn hoặc là hắn nghe lầm hoặc là vì Thụy một người sống ở rừng rậm quá lâu cho nên không biết ý tứ chân chính của việc giống cái mời thú nhân tắm cùng là gì. Cho nên, hắn tuy rằng trong lòng thực khát vọng, nhưng vẫn là cảm thấy hắn cần tôn trọng Thụy, chỉ có thể trả lời:
“Thụy, ngươi tẩy trước đi, ta ở bên cạnh giúp ngươi canh chừng, hoàn cảnh ở đây dù sao chúng ta còn không quen thuộc, đề cao cảnh giác luôn tốt. Ngươi nếu có chuyện gì thì kêu ta.”
Nói xong Mễ Lai Khắc xoay người hướng cách đó không xa đi đến. Khi cách bờ sông khoản ba, bốn mễ thì hắn liền xoay người, tựa vào thân cây yên lặng chờ đợi .[ thanh: Mễ Lai Khắc hảo có phong độ quân tử ]
Nghe được câu trả lời của Mễ Lai Khắc lại nhìn động tác kế tiếp của y, Lục Văn Thụy mới nhớ tới nơi này không phải địa cầu. Ở địa cầu, hai nam nhân cùng nhau tắm rửa là không có vấn đề gì, nhưng đây là Lạc Vân đại lục, đây là thế giới thú nhân, giống cái mời thú nhân cộng dục là giống như ở trên địa cầu là nữ mời nam tắm chung vậy, có vẻ hơi có chút mờ ám. Hoàn hảo Đại Thước đủ phong độ, ha ha, cảm giác được người quý trọng thật không tệ!
Vì thế, được Mễ Lai Khắc canh chừng, Lục Văn Thụy nhanh nhẹn cởi hết quần áo đi xuống hồ. Nước hồ mát mẻ chảy ở trên người, cảm giác làn da truyền đến từng trận lạnh lạnh cùng với cảnh giới nhập hóa nội công làm hắn cảm thấy cả người thư thái.
Ở trong hồ bơi vài vòng, Lục Văn Thụy hơi bán đứng lên, ngẩng cao đầu, tùy tính lắc lắc toàn bộ mái tóc dài rối tung ở sau lưng. Bọt nước thuận thế theo mái tóc trắng mềm mại của hắn mà chảy xuống, trước tiên ở trên đôi mi rất dài của hắn mà rung động một chút, sau đó lại chậm rãi xẹt đôi mắt màu lam tím, xuống chiếc mũi cao đẹp, rồi hạ dần đến cánh môi khéo léo tinh xảo màu hồng nhạt, trải qua đường cong duyên dáng của chiếc cằm, chậm rãi lướt xuống chiếc cổ trắng nõn tao nhã, tiếp theo đi vào xương quai xanh khêu gợi của hắn, cuối cùng lướt qua hai điểm phấn hồng trước ngực rồi chảy vào trong hồ. [Y-H: cái giọt nước này đi hay thiệt]
Hình ảnh mê người như vậy lạc vào một đôi mắt màu vàng. Chủ nhân ánh mắt này đem tầm mắt đi theo giọt nước kia chậm rãi xuống phía dưới, tái xuống phía dưới, ồ ồ tiếng hít thở đột nhiên vang lên, tuy rằng rất nhẹ, hơn nữa chỉ chợt lướt qua, nhưng vẫn bị Lục Văn Thụy phát hiện.
Hắn lập tức xoay người, nhìn về phía phát ra âm thanh, một đôi mắt màu lam tím còn mang theo hơi nước đột nhiên chống lại một đôi mắt màu vàng cách đó không xa.
Ở dưới ánh trăng, chủ nhân đồng tử màu vàng kia chậm rãi hiện thân, sau một lát, một cự lang màu bạc xuất hiện ở trước mặt Lục Văn Thụy . Lúc này trong ánh mắt màu vàng của nó lóe lên ánh sáng mang theo xâm chiếm cùng nồng đậm dục vọng. Mà ngay khi bị loại ánh mắt này nhìn chăm chú, Lục Văn Thụy thầm nghĩ hỏi trước một câu:
“Ngân lang này là làm sao đến a?”
|
Chương 15: Tiến hành hồi bộ lạc [ tam ]…
Nhìn cự lang màu bạc thong thả bước tới, Lục Văn Thụy đột nhiên phản ứng lại, ngân lang này làm sao mà đến, đây rõ ràng là một thú nhân vô sỉ lang đang rình coi đi.
Lúc này, Mễ Lai Khắc đang dựa cây canh giữ cũng nghe thấy được trong không khí có mùi đặc thù của thú nhân, hơn nữa mùi này là ở ngay bên hồ gần nơi Thụy tắm rửa. Quay đầu hướng bên hồ nhìn lại liền thấy một đầu sắc lang đang đi về phía Thụy. Dù rằng nửa người của Thụy còn tại trong nước, nhưng là chính hắn còn không có xem qua y lỏa nửa người đâu, như thế nào để cho người khác nhìn. Khó chịu nga.
Chưa kịp tự hỏi, hắn lập tức biến thành thú hình. Trong chớp mắt chỉ thấy bạch mao lão hổ xuất hiện trước mặt cự lang, ngăn chặn cước bộ của đối phương. Lão hổ phô ra một bộ dáng bảo vệ vững vàng ngăn cách ngân lang cùng Lục Văn Thụy , hoàn toàn che khuất tầm mắt của đối phương.
Trong miệng bạch mao lão hổ còn ngậm một bộ đồ da thú màu đen, chỉ thấy nó cúi đầu đem quần áo phóng tới trong tay Lục Văn Thụy , sau đó quay lại lạnh lùng nhìn chăm chú vào cự lang ở đối diện.
Lục Văn Thụy cũng nhân cơ hội còn đang ở phía sau Mễ Lai Khắc mà mặc quần áo vào. Vì không có lau khô nước nên mặc quần áo thật sự là không thoải mái. Đều là do sắc lang kia không tốt. Hắn một bên mặc quần áo một bên than thở trong lòng.
Mà lúc này vì Mễ Lai Khắc đột nhiên xuất hiện khiến ngân lang không thể không dừng lại cước bộ, trong mắt nó rõ ràng mang theo nồng đậm ý tứ tức giận. Nó nâng chiếc đầu cao ngạo lên giằng co cùng với bạch mao lão hổ đối diện. Nhất hổ nhất lang ai cũng không nguyện ý lui ra phía sau, chỉ là lẳng lặng đứng, thân hình thẳng tắp, bộ dáng lập tức có thể phát động công kích.
Lúc này Lục Văn Thụy đã sửa sang lại quần áo thỏa đáng, dùng dây da thú cầm trong tay cột lại mái tóc, chậm rãi từ phía sau bạch mao lão hổ đi ra trước. Hắn đi đến bên cạnh Mễ Lai Khắc mở lời:
“Ta nói, các ngươi có thể hay không cho ta nói một câu trước?”
Tiếng nói trong sáng mang theo chút từ tính lập tức đánh vỡ cục diện hết sức căng thẳng của hai thú nhân. Nhất hổ nhất lang lập tức quay đầu nhìn đến Lục Văn Thụy một thân nhẹ nhàng khoan khoái.
“Sắc lang bên kia không nên nhìn, ta nói chính là ngươi, ta mặc kệ ngươi vì cái gì nhìn lén ta tắm rửa, nhưng là ngươi đã quấy rầy ta, đây không thể phủ nhận là chuyện thật, ngươi hẳn là giải thích với ta một chút phải không?”
Lục Văn Thụy tựa tiếu phi tiếu nói, nếu cẩn thận nghe thì không khó phát hiện trong đó ẩn hàm tức giận.
So sánh với cự lang có chút sững sờ ở đối diện, Mễ Lai Khắc trong lòng rõ ràng, bình thường tính tình của Thụy là tốt lắm, thực ôn hòa, nhưng có hai loại tình huống ngoại lệ. Một là lúc y ngủ thì bị người đánh thức [Y-H: cái này đa số ai cũng thế], hai chính là có người quấy rầy khi y tắm rửa. Việc này nhờ hắn ở cùng Thụy mấy ngày nay mới phát hiện, hơn nữa chính hắn cũng nhiều lần tự thể nghiệm. Hơn nữa Thụy không giống những giống cái yếu ớt khác, y rất mạnh. Hiện tại nếu y đã mở miệng có nghĩa là y muốn tự giải quyết vấn đề này. Việc hắn che ở trước mặt y, có lẽ y cũng không thích đi, Thụy trong lòng rất cao ngạo. Thương y nên tôn trọng y, trong lòng nghĩ như vậy, bạch mao lão hổ sau lui từng bước về sau, đem vị trí phía trước tặng cho Lục Văn Thụy. Dù sao hắn cũng đang ở ngay tại bên người y, sẽ không để cho y xảy ra chuyện gì.
Mà ngân lang đối diện rõ ràng vẫn còn đang trong trạng thái bất ngờ. Nó nhìn giống cái đối diện cùng bạch mao lão hổ đang lùi nửa bước ở bên cạnh mà buồn bực: Chính nó không phải đang muốn cùng thú nhân đối diện tranh cao để cướp đoạt giống cái xinh đẹp này sao? Như thế nào hiện tại thú nhân kia lại lui ra phía sau đâu? Chẳng lẽ đối phương đã quyết định buông tha cho sao? Còn giống cái này nói giải thích, chính nó có cái gì phải giải thích đâu, là giống cái này tự tiện bước vào địa bàn của nó, khi đó nó đang hưởng thụ ánh trăng ở cách y không xa [Y-H: Sói ngắm trăng?!!!]. Nghe thấy tiếng bước chân, vốn tưởng sẽ quát lớn kẻ quấy rầy mình, kết quả vừa nhấc đầu liền thấy giống cái đối diện này đã muốn thoát quần áo, ở trước mặt nó nghênh ngang tắm. [Y-H: ẹc]
Tuy rằng biết đối phương hẳn là không biết nó đã ở nơi này, nhưng nhìn giống cái tắm rửa dưới ánh trăng thật sự là rất đẹp, nó nhất thời không nhịn xuống được liền quên che dấu hơi thở, kết quả liền biến thành như bây giờ.
Trong lòng vừa nghĩ thông suốt, cự lang nhìn Lục Văn Thụy ở đối diện. Một vài sợi tóc hơi dài màu bạc còn ẩm ướt dính dính vào trên mặt y, hai má phấn hồng, chiếc cổ trắng nõn nhẵn nhụi cùng nụ cười tựa tiếu phi tiếu làm cho cả người y lộ ra một loại hơi thở dụ hoặc.
Hắn bất tri bất giác nhìn đến mê mẩn, mặc kệ giống cái này là mặc xong quần áo hay là không có mặc quần áo đều rất được, chính nó rất thích a, xem ra, nó nếu cần nghĩ ra biện pháp đem y mang về bộ lạc, đi theo lão hổ ngốc hề hề kia thì có cái gì hay, vẫn là đi theo một người tiêu sái anh tuấn như nó mới là rất tốt đi.[Y-H: ói]
Bất quá hiện tại xem ra đối phương tựa hồ có chút sinh khí, vậy tốt nhất nên giải thích trước đi, nó là thú nhân, nó muốn cho giống cái này biết, hơn nữa nó cũng muốn làm cho đối phương lưu lại một ấn tượng tốt.[ thanh: ấn tượng đầu tiên ngươi cho Thụy là sắc lang, ha ha.]
Suy nghĩ xong, ngân lang tiến lên một bước nhỏ, biến thành người, lập tức trước mặt Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc xuất hiện một nam nhân cao lớn cường tráng.
Nam nhân một đầu tuyết phát [ Y-H: tóc trắng như tuyết] mềm mại lại mang theo chút đặc hữu sáng bóng, cặp lông mi rất đen, đuôi mắt xếch lên , mang cho người ta một loại cảm giác tà tứ. Một đôi mắt hẹp dài màu vàng, hơi hơi híp, gắng gượng mũi hạ là hai phiến môi mỏng, khóe miệng mang theo nụ cười tà khí, hình dáng khuôn mặt rõ ràng, dáng người cũng là cao ngất to lớn, giống như dáng người thú nhân nơi này đều rất tuyệt. Bất quá diện mạo của nam nhân này, nói như thế nào đây, bất đồng với dáng vẻ mười phần anh tuấn tuấn dật của Mễ Lai Khắc, nam nhân này tuy rằng cũng thực anh tuấn nhưng lại mang theo chút tà khí, cả người hắn đều tản ra một loại hơi thở ma mỵ. Nếu nhất định phải hình dung thì loại nam nhân như vậy mà ở địa cầu, hẳn là khiến cho rất nhiều nữ nhân cự tuyệt không được, đồng thời rất dễ dàng khiến nam nhân ghi hận đi, tên gọi tắt là Playboy. Bất quá tuy rằng bộ dạng của hắn rất hấp dẫn, nhưng việc tên sắc lang nhìn lén y tắm rửa là thực. Hơn nữa nhìn mặt hắn, y lại cảm thấy mặt Đại Thước trông đẹp hơn, cũng thuận mắt hơn. Lục Văn Thụy trong lòng nghĩ như vậy.
Nhận thấy đối phương nhìn mình chăm chú, nam nhân không thèm chú ý đến ánh mắt đối địch của bạch mao lão hổ kia, trên mặt nở nụ cười, hơi hơi khom người nhìn thẳng Lục Văn Thụy sau đó mở miệng nói:
“Xin chào giống cái xinh đẹp, ta là Thụy Khắc, tộc trưởng tiếp theo của bộ lạc Ốc Nhĩ Phu ở phụ cận. Vừa rồi ta đến bên hồ hưởng thụ ánh trăng, quay đầu liền thấy ngươi ở bên hồ tắm rửa, không nghĩ tới như vậy mà quấy rầy đến ngươi, thật sự là có lỗi, ta nguyện ý dâng lên lời xin lỗi thành tín nhất của mình, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho sự vô ý của ta. Sẳn dịp, ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi hay không?” Nói xong tiếp tục lễ phép đứng chờ.
Mỗi tiếng nói, mỗi cử động quả nhiên là nhã nhặn có lễ, có phong độ a, nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, Lục Văn Thụy cảm thấy đây chính là một người Pháp, như thế nào lại cúi đầu cùng với loại giọng nói này đâu? Chính hắn trước kia cũng không thấy Mễ Lai Khắc nói như vậy, trong trí nhớ của bé An thì người ở Lý Âu bộ lạc cũng không phải như vậy, cho nên đây chính là một người Pháp xuyên qua đi. Ân, có khả năng, chính hắn có thể từ chuyện trúng xổ số mà xuyên qua, người khác không lý do gì mà không thể. Lục Văn Thụy càng nghĩ càng cảm thấy câu chuyện đúng là như vậy.
—–
|