XUYÊN VIỆT CHI THÚ NHÂN DÃ SINH OA
|
|
Chương 1: Trúng thưởng sẽ xuyên việt…
Lục Văn Thụy là một sinh viên bình thường cả ngày thích nằm mơ, tuy rằng thích xem tiểu thuyết võng lạc, cả ngày luôn mộng chính mình có thể xuyên qua thời không, học được tuyệt thế võ công, trở thành võ lâm cao thủ hoặc là tu chân thành tiên gì đó, nhưng thực tế nghành học chính của hắn lại là máy tính, xem ra thật đúng là không quá hợp lí a. Bất quá điều này cũng đó có thể cho thấy Lục Văn Thụy là một người thực lý trí, lý tưởng cùng sự thật luôn phân định rõ ràng.
Hôm nay sau giờ học, Lục Văn Thụy nhận được điện thoại của bọn Lí Húc bảo hắn đi chỗ cũ tụ hợp, cho nên hiện tại hắn chính là đang lảo đảo đi đến quán bar Tuyết Nguyệt.
Quán bar Tuyết nguyệt là nơi tiêu khiển của bọn hắn khi không có việc gì làm. Quán này nằm ngay trên một con đường bên cạnh trường đại học của bọn họ, rất gần, đi bộ chỉ cần 10 phút, hơn nữa quán bar này cũng là do Lí Húc đại ca mở, cũng coi như rất quen thuộc đi, kiến trúc không tồi, bầu không khí cũng thực nhẹ nhàng, là địa phương dùng để thả lỏng cảm xúc vô cùng tốt.
Lục Văn Thụy một đường đi tới, đột nhiên thấy phía bên kia đường có một gian hàng mới mở, trên bảng hiệu ghi hai chữ “xổ số” theo phong cách nghệ thuật, hai chữ này thật sự thấy rất được, hơn nữa trước cửa còn có người mặc quần áo gấu Pooh mời chào khách hàng.Thực kỳ lạ, cho tới bây giờ chưa thấy qua bán xổ số còn có kiểu mời chào như vậy. Đại khái là chú ý tới tầm mắt của Lục Văn Thụy , gấu Pooh đi tới hé ra vé số mời hắn mua, bọn họ nói là ở đây xổ số so với nơi khác là bất đồng, hôm nay mới khai trương, hắn chính là khách hàng đầu tiên của bọn hắn cho nên đưa tặng vé số miễn phí, sau còn bảo hắn lưu lại địa chỉ liên lạc. Sợ phiền toái nên Lục Văn Thụy chỉ lưu lại địa chỉ hòm thư của mình, tiếp nhận vé số rồi tùy tay bỏ vào túi tiền sau đó bước đi.
Đi tới quán bar cùng bạn bè tụ tập một trận sau đó liền tan, trở lại nhà trọ cũng không còn sớm, Lục Văn Thụy liền tắm rửa đi ngủ, không đem vụ việc vé số kia để ở trong lòng. Như thế qua vài ngày, hôm nay về nhà, Lục Văn Thụy như thường mở ra máy tính, đột nhiên hiện lên một phong bưu kiện [Y-H: mình cho rằng cái này là máy tính báo có mail mới. Các bạn chắc có dùng chế độ tự cập nhật này rồi nên ko xa lạ gì (^_^)], tùy tay mở ra thì thấy nguyên lai là vé số lần trước trúng thưởng, hơn nữa là giải hạng nhất. Nhưng có vẻ kỳ lạ là trên đó không có nội dung phần thưởng là gì, chỉ viết giải hạng nhất là một lễ vật thần bí, để nhận thưởng thì phải ấn nút xác nhận. Lục Văn Thụy xem xét mail phát hiện không có bệnh độc linh tinh gì[Y-H: các tập tin đính kém có virus hại máy tính], xuất phát từ tò mò liền ấn xác nhận, không nghĩ tới liền ngay sau đó cảm thấy trước mắt một mảnh tối tăm, trong đầu có thanh âm vọng đến: “chúc mừng ngài đạt được giải hạng nhất, tâm nguyện của ngươi sẽ được thực hiện, thỉnh chờ mong!” sau đó hắn liền mất đi ý thức.
Lúc có ý thức trở lại, Lục Văn Thụy đầu tiên cảm giác là rất lạnh, sau đó là rất đói a! Cố mở ra hai mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện chính mình tựa hồ là đang ở trong một cái sơn động, bên ngoài hình như là rừng rậm, chung quanh thực im lặng, giống như chỉ có chính mình một người. Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, Lục Văn Thụy ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, hơn nữa vì cái gì như vậy đói đâu? Đột nhiên đầu đau nhứt, cảm giác có chút ký ức nào đó tiến vào trong đầu óc của chính mình, Lục Văn Thụy lập tức nhắm mắt lại, chờ đợi từng trận đau đớn đi qua. Thời điểm mở mắt ra lần nữa, trên mặt Lục Văn Thụy mang theo biểu tình kinh ngạc, nguyên lai chính mình xuyên qua a, vừa rồi tiến trong não là đoạn trí nhớ ngắn của nguyên chủ nhân khối thân thể này .
Nơi này là Lạc Vân đại lục, là một thế giới thú nhân, thế giới này không có nữ nhân, chỉ có người có thể biến thân trở thành dã thú được gọi là thú nhân và người không thể biến thân gọi là giống cái. Ở nơi này, giống cái có hình dáng giống như nam tử trên địa cầu, nhưng là so với thú nhân với thân cao khoản 2m thì thấp bé hơn một chút ( đại khái là khoản 1m8), thể chất yếu nhược, không thể giống thú nhân có thể ra ngoài đi săn, chỉ có thể đứng ở trong nhà nấu cơm canh, cửi linh tinh thủ công nghiệp, đương nhiên bọn họ còn gánh vác trách nhiệm sinh sản duy trì hậu đại.
Nơi này thú nhân phát sắc[Y-H: màu tóc] cùng đồng tử sắc [Y-H: màu mắt] đều giống như màu sắc lúc bọn họ thú hóa , hơn nữa khi bọn họ sinh ra trên vai đều đã có thú văn tương ứng. Hình dạng thú văn cùng hình thú của thú nhân là giống nhau, cùng loại hình xăm. Trong khi đó, giống cái thì có phát sắc cùng đồng sắc giống nhau, bình thường thì khả năng sinh dục của giống cái là giống nhau. Nơi này đứa nhỏ xưng hô giống cái sinh ra mình là cha, mà thú nhân là phụ thân.
Mà nguyên chủ nhân của khối thân thể này là An thuộc bộ lạc Lạc Âu. Đây là bộ lạc rất cường đại, thành viên nơi đó đều là sư tử hai cánh. Phụ thân của An là Lí Tư, là một dũng sĩ rất mạnh và cường tráng, cũng là tiểu nhi tử của tộc trưởng, thú thể là hoàng kim sư tử có hai cánh. Cha là Tạp La, là một giống cái thực ôn nhu, bất quá tính cách có chút yếu đuối, mà An sinh ra làm cho Tạp La rất thống khổ. Thời điểm An sinh ra, Lí Tư vừa lúc đi ra ngoài săn thú, Tạp La dưới sự trợ giúp của y sư trong bộ lạc sanh ra An. Thời điểm An sinh ra có phát sắc là trắng bạc rất là mỹ lệ, phát sắc này giống với màu tóc của Tạp La, bởi vì không có phát hiện thú văn trên vai An cho nên y sư nói cho Tạp La, An là một tiểu giống cái, Tạp La tâm tình không tệ, ôm bảo bảo nho nhỏ chờ Lí Tư trở về.
Buổi tối Lí Tư về nhà thấy An cũng thật cao hứng. Nhưng cao hứng này không tồn tại lâu lắm, ngày hôm sau An mở to mắt, đôi mắt màu lam thực mê người, nhưng chỉ làm cho Tạp La cùng Lí Tư cảm thấy thực kinh ngạc. Bọn họ tìm đến phu phu tộc trưởng thảo luận một chút, trong bộ lạc chưa từng có xuất hiện loại tình huống này, ghi chép trong bộ lạc trước kia cũng không có xuất hiện quá. Cho nên vì An có phát sắc cùng đồng sắc bất đồng khiến Tạp La cùng Lí Tư cũng không thực thích An, đặc biệt nhìn đến tiểu giống cái nhà khác sau đó sinh ra đều không có loại tình huống này, bọn họ cảm thấy An là một quái thai, tuy rằng bình thường An thực im lặng thực nhu thuận, chỉ có thời điểm đói mới khóc, bộ dạng cũng rất là tinh xảo đáng yêu, nhưng vẫn là làm cho bọn họ không thể thích được .
[Y-H: cái đoạn về An là mình ko muốn edit nhất. ^%$^%$^. Không biết bọn họ làm cha mẹ kiểu gì nữa, đọc mà tức muốn chết cũng là đau lòng muốn chết. Các bạn đọc tiếp đi rồi biết. Tức.]
Tại nghi thức ban thưởng danh tự, tộc trưởng vì trường hợp đặc biệt của tiểu giống cái nên chỉ lấy chữ “An” đơn giản làm tên, bởi vì tộc nhân khác đều có tên là hai chữ hoặc là ba chữ, xem ra tộc trưởng cũng không phải thực thích chính tiểu tôn tử của hắn.
Những người khác trong bộ lạc cũng không thích An, tiểu giống cái của họ cũng không thích cùng An ngoạn. Cho nên theo thời gian An chậm rãi lớn lên, hắn trở nên thực im lặng. Lục Văn Thụy nghĩ có lẽ An chính là tự bế. Loại tình huống này vẫn liên tục đến thời điểm An 5 tuổi.Lúc này cha Tạp La của bảo bảo An lại một lần nữa mang thai, cho nên Tạp La cùng Lí Tư đều bắt đầu càng ngày càng sơ sẩy An. An tuy rằng còn nhỏ, nhưng là 5 năm qua trong bộ lạc không một bằng hữu, hằng ngày đối mặt với ánh mắt khinh bỉ ghét bỏ của tộc nhân, hai phụ thân của mình lại bỏ mặc, nên hắn sớm trưởng thành, trong lòng biết chính mình là tiểu hài tử không được hoan nghênh, hiện tại phụ thân lại có đệ đệ, nhất định lại càng không thích chính mình. An mỗi ngày đều thực lo âu, cũng thực thương tâm, rốt cục 8 tháng sau, Tạp La sanh ra một song bào thai khỏe mạnh, một thú nhân bảo bảo tóc vàng kim giống Lí Tư cùng một bảo bảo giống cái ngân phát ngân mâu. Nhìn bộ dáng vui vẻ của hai phụ thân , nhìn nhìn lại hai đệ đệ đáng yêu, An cảm thấy chính mình là một thứ dư thừa trong nhà.
Hôm nay, buổi tối, thừa dịp Tạp La cùng Lí Tư thật cao hứng ôm bọn đệ đệ đi đến nhà tộc trưởng gia gia. Hắn tìm trong nhà một khối thịt lợn rừng, vài miếng hoa quả cùng một ít điểm tâm nhỏ, một ít nước uống, mang theo vài món quần áo liền vội vàng ly khai nơi mình sinh sống 6 năm qua. An một đường đi tới, lúc trên đường cũng có gặp gỡ tộc nhân khác, nhưng những người này cũng làm như không phát hiện hắn, cho nên hắn thực thuận lợi ly khai bộ lạc đi tới Hắc Chiểu rừng rậm. Tùy tiện tìm một cái sơn động nho nhỏ, An một người ở trong động lui thành một khối nhỏ, ôm quần áo mang từ nhà theo mà ngủ. Thực vật [Y-H: thức ăn] An mang đến giúp hắn chống đỡ qua 3 ngày, trong lúc đó hai phụ thân đều không có đi ra tìm hắn. An cũng dần dần mất hết hy vọng, quyết định chính mình một người hảo hảo sống sót, nhưng sự thật rất là tàn khốc.
Hắc Chiểu rừng rậm đối với một tiểu hài tử 6 tuổi mà nói là nguy hiểm vô cùng. An vì tránh đi đại hình dã thú [ Y-H: dã thú có kích thước lớn] nên chỉ có thể mỗi ngày tại phụ cận sơn động tìm chút hoa quả ăn. Nhưng hắn không biết nhiều loại thực vật, cho dù là dã thú loại nhỏ nhưng dựa vào thân thể nhỏ bé của hắn cũng là đánh không được. Cho nên qua hơn nửa năm, cuộc sống ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lúc mùa đông tiến đến, An đã không thể tìm thấy nhiều thực vật lắm, duy nhất có một ít hoa quả chưa bị hư mà thôi. Cuối cùng với số thực vật đó cũng chỉ có thể duy trì trong 10 ngày ngắn ngủn.Sau đó An với tình huống không đủ thực vật cùng quần áo chống lạnh, lại ở trong hang động lạnh lẻo, rốt cuộc kết thúc 7 năm sinh mệnh ngắn ngủi của mình. [Y-H: tưởng tượng mà đau lòng]
Đang ở lúc này trùng hợp Lục Văn Thụy xuyên qua thời không mà đến chiếm cứ khối thân thể vừa mới mất đi sinh mệnh này, đây coi như là duyên phận, cho nên hiện tại trong lòng Lục Văn Thụy đối với bảo bảo An vạn phần đồng tình. Trường hợp giống An rõ ràng là gien biến dị. Quần thể dã nhân này đúng là không có văn hóa, không đúng, là dã thú, thật sự là đối bọn họ có phản cảm, một tiểu hài tử hảo hảo như thế mà đành đối xử như vậy. Lục Văn Thụy thề ở trong lòng rằng nếu mình đã tiếp nhận thân thể của An bảo bảo , như vậy chính mình nhất định thay An hảo hảo sống sót.
Lục Văn Thụy tin tưởng như vậy là vì hắn vừa mới phát hiện trong ý thức của chính mình có một cái gọi là phần thưởng gì đó, mở ra thì phát hiện bên trong có hai loại này nọ, một cái là phần thưởng được nói tỉ mỉ, cái kia là một hắc mộc hòm [Y-H: hòm gỗ màu đen]. Đầu tiên mở phần thưởng được nói tỉ mỉ, trên đó nhắc tới trước đây không lâu,Lục Văn Thụy nhờ vé số miễn phí mà trúng giải hạng nhất, phần thưởng là thực hiện nguyện vọng của hắn, là làm cho hắn xuyên qua thời không cùng luyện thành tuyệt thế võ công. Cho nên trong hắc mộc hòm chính là một quyển Cửu âm chân kinh cùng một ít bộ sách phụ trợ, còn có một lọ đan dược dùng thay đổi thể chất cùng xúc tiến luyện công (^_^). Mà bộ sách phụ trợ này nghe nói là vì làm cho hắn có thể mau chóng luyện thành Cửu âm chân kinh mà cung cấp luyện công bút ký cùng trụ cột luyện công ( giới thiệu kinh mạch huyệt đạo…).
Lục Văn Thụy nhìn đến, trong lòng vẫn là cảm thấy thực bất khả tư nghị, tâm nguyện của hắn là xuyên qua thời không sao? Đây là hắn nói ảo tưởng vậy thôi, luyện thành tuyệt thế võ công, cũng đúng vậy, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới sẽ thật sự thực hiện a. Hơn nữa, luyện thành tuyệt thế võ công không phải hẳn là cần xuyên qua đến cổ đại hoặc là xuyên qua đến tiểu thuyết của Kim Dung, Cổ Long hoặc là của người đó sao? Như thế nào chính mình lại xuyên qua đến một nơi cho tới bây giờ đều không có nghe qua: thú nhân trong thế giới, như thế này đâu? Hơn nữa chính mình còn trở thành giống cái? Về sau còn muốn sinh bảo bảo? Trời ạ! Hắn thật sự là không biết chính mình là nên vui hay buồn nữa.
Bất quá sự thật không cho phép Lục Văn Thụy nghĩ đông tưởng tây lâu, cho nên hắn sắp xếp lại tư tưởng, trong lòng hướng đến An phát thệ một lần nữa bắt đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
|
Chương 2: Cần thực vật sinh tồn …
Trong sơn động không lớn lắm có vài món da thú đã muốn nhìn không ra hình dạng, hẳn là An lúc trước mang theo ra từ trong nhà đi. Nhìn quanh bốn phía, trừ bỏ mấy khối da thú như vậy còn có một ít dây ngoài ra không còn có cái gì khác. Ai! hoàn cảnh thật sự thực ác liệt nha! Đi ra khỏi sơn động nhìn nhìn chung quanh, phát hiện bên ngoài là một mảnh trắng xoá, hảo lãnh, cây ăn quả gì đó bên cạnh hiện tại đều kết sương, xem ra thức ăn chính là một vấn đề thật là lớn nha.
Hiện tại việc tối quan trọng chính là tìm được thức ăn, sau đó trữ một chút đặt ở trong sơn động, như vậy mình mới có thể yên tâm bắt đầu luyện công, không có thân thủ tốt là tuyệt đối không có khả năng tồn tại trong thế giới thú nhân này. Vì để có thể sống sót tại đây, luyện công là việc rất cấp bách. Hoàn hảo ở chỗ phần thưởng là Cửu âm chân kinh không phải Bắc Minh thần công, ngẫm lại ở địa phương này thì có ai có thể cung cấp nội lực cho hắn đây, hắn cũng không phải may mắn như là Đoàn Dự đâu?! Ai!
Cửu âm chân kinh vẫn là tốt nhất. Trong ghi chép có nội công tâm pháp lại có chiêu thức,mà tối trọng yếu là có Xoắn ốc cửu ảnh, một loại khinh công lợi hại như vậy a, cho dù có nguy hiểm, cũng có thể mau chóng chạy trốn, đây chính pháp bảo cứu mạng! Ha ha! Đừng nghĩ nữa, vẫn nên là trước nhất đi ra ngoài giải quyết vấn đề lương thực đi!
Nhìn dây trong sơn động, Lục Văn Thụy nhớ tới trong trí nhớ của bảo bảo An thì phụ cận nơi này có một con sông.Hiện tại ngẫm lại đang là mùa đông, ở trong này chỉ có thể đi bắt cá trước. Trước kia vì chính mình ảo tưởng xuyên qua thời không, chính mình vẫn luôn nghĩ tới đi cổ đại hội sẽ như thế nào linh tinh, vì thế đã đi báo cho trường học là khi nghỉ hè hắn muốn sống dã ngoại, lúc đó chính mình còn lên mạng tìm rất nhiều tư liệu sinh tồn khi dã ngoại, mặt khác còn hứng thú nghiên cứu bảy phương pháp đánh lửa, phương pháp bện lưới đánh cá các loại, hiện tại rốt cục đã có tác dụng, thật tốt!
Xem ra con người nên học được một cái kỷ năng này nọ trước để phòng thân. Vừa nghĩ, Lục Văn Thụy một bên dùng dây chà xát thành tuyến sau đó bện thành lưới đánh cá. Thật đúng là khi nhìn thì dễ dàng, nhưng lúc làm đứng thì thật không đơn giản. Bởi vì không biết trong sông rốt cuộc có nhiều cá hay không, cho nên hắn đem lưới đánh cá bện khít một chút, từng khoảng cách đều chỉ lớn nhỏ hơn một lóng tay, như vậy sẽ không sợ cá nhỏ chạy đi. Bện xong lưới đánh cá thì sắc trời đã là giữa trưa, hảo đói a!
Thật cẩn thận đi tìm hiểu sơn động, cuối cùng phát hiện tựa hồ trừ bỏ tiếng gió thì không có thanh âm thanh nào khác ngoài hắn. Ở trên người khoác lung tung một mảnh da thú, Lục Văn Thụy đi ra khỏi sơn động, tìm kiếm bốn phía, kiếm được một nhánh cây kích cở như cánh tay mình, trên lưng mang theo lưới đánh cá vừa mới bện xong cùng mấy sợi dây một đường cẩn thận đi tới địa điểm đã định. Có nhánh cây ở phía trước dò đường, ít nhất có thể tránh cho trên người bị trầy da.
Đi không lâu liền thấy một con sông nhỏ. Trên mặt đều kết một tầng băng mỏng manh, xem ra tuyết rơi cũng không phải lâu lắm, vừa lúc có thể phương tiện chính mình. Lục Văn Thụy theo bờ sông cầm lấy một hòn đá lớn, trên mặt sông đập thành một lỗ có đường kính ước chừng 20 li. Hắn nhìn vào lỗ băng cảm giác phía dưới hẳn là có cá. Tiếp tục tận lực đem lỗ băng khoét to hơn một chút để có thể thuận lợi thả lưới đánh cá.
Lục Văn Thụy lại đào đất bên bờ sông ra mấy con giun. Trời lạnh như thế, con giun thật đúng là không dễ đào được.Thật vất vả mới lấy được vài con, đem mấy con giun mắc vào sợi dây, sau đó đem mấy sợi dây cột vào trung gian của lưới đánh cá, rồi đem lưới đánh cá rắc, dùng hòn đá cùng mộc côn cố định hảo lưới đánh cá.
Nhân cơ hội này Lục Văn Thụy ở tại bờ sông tìm kiếm, nhìn xem có thể hay không may mắn tìm được thứ gì khác có thể ăn được. Một bên cầm nhánh cây đông trạc trạc tây trạc, thật đúng là thấy vài cọng có chút giống như là gừng gì đó, đào ra vừa thấy, nguyên lai vẫn là gừng già! Xem ra thời điểm nướng cá không cần sợ tanh, đương nhiên nếu có muối thì rất tốt. Trong bộ lạc của An trước kia tựa hồ là có, đáng tiếc nơi này không có! Đừng nghĩ nhiều như vậy, vẫn là tìm xem có khoai lang, khoai sọ, khoai tây gì không. Kết quả tìm một vòng, tìm được chút rau dại không biết tên cùng một ít thứ thân củ giống như là khoai lang, đợi mang về rồi xem đi, dù sao thì chính mình nhận thức thức ăn cũng không có nhiều cho lắm. Mang theo rau dại trở lại bờ sông, cảm giác mộc côn hướng bờ sông di chuyển rất nhiều, xem ra có cá mắc câu, dùng sức kéo lên lưới đánh cá, hảo nặng, tiểu thân thể 7 tuổi thật sự là không có khí lực gì, càng miễn bàn chính mình bây giờ vừa lãnh lại đói. Mất sức chín trâu hai hổ rốt cục đem lưới đánh cá kéo dài tới trên bờ, bên trong có ba con giống như cá trắm cỏ nặng khoản 2 cân, còn có 4 con cá không biết tên khoản nửa cân cùng mấy con cá nhỏ, ngoài ý muốn có 3 con hà trai ngọc. Thu hoạch như thế này xem như không tồi, dù sao lưới đánh cá cũng không lớn, kỳ thật nếu bện cái lưới lớn, chính mình cũng không có khí lực kéo lên.
Vừa lúc ở bờ sông, trước hết đem hà trai ngọc đặt vào trong một cái mộc dũng vừa mới tìm được.Nói là mộc dũng kỳ thật chính là một khối gỗ lõm, bất quá dùng để chứa nước cũng được. Chờ trai ngọc phun hết cát ra ngoài, Lục Văn Thụy lại dùng nhánh cây thô tách xác hà trai, đem võ của chúng tách ra về sau có thể dùng để làm thái đao.Hắn không muốn dùng thạch đao đánh vẩy cá, loại đao kia thật sự không rất sắc bén!
Lục Văn Thụy tâm tình không tệ, trên lưng mang lưới đánh cá, trong tay cầm theo rau dại cùng một ít nước lấy ở bờ sông hướng phương hướng sơn động mà đi. Một đường đi một chút nghỉ một chút, thật vất vả đi đến sơn động, lập tức buông lưới đánh cá, theo bên trong xuất ra còn có hà trai ngọc cùng một ít nhánh cây bên đường tìm được. Đánh lửa cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ai! hiện tại cỡ nào tưởng niệm cái bật lửa cùng diêm a, thật sự là quá tốt! Dùng cách thức cổ điển đánh lửa đến cả nửa ngày đều không có làm ra được lửa, chủ yếu là vì mấy nhánh cây nhặt được không quá phù hợp.
Hoàn hảo vừa rồi lúc lấy rau dại thì thấy một ít ngải thảo đã khô héo nên cũng mang theo về, dùng để nhóm lửa là rất tốt, hơn nữa ngải thảo còn có tác dụng kháng khuẩn cầm máu, lưu trữ lại luôn tốt, có lẽ chờ mùa xuân đến thì có thể lấy ra gieo giống ở bên cạnh sơn động. Cuối cùng sau bao nhiêu cố gắng không ngừng, rốt cục đã nhóm được lửa.
Tiếp theo Lục Văn Thụy dùng xác hà trai ngọc để xử lý cá. Chia ra một số cá làm sau, trước hết lấy một nhánh cây xiêng vào một con cá trắm cỏ lớn, đặt lên lửa bắt đầu nướng. Tại bên dưới đống lửa vùi vào vài loại thức ăn thân củ vừa rồi mới tìm được, một bên nướng cá một bên hướng lên trên mặt thoa nước gừng, nhìn cá nướng vàng ươm,bụng kêu lợi hại hơn, tốt lắm, rốt cục có thể ăn.
Ăn cá nướng thơm ngào ngạt lại mang theo chút hương vị của gừng già thật sự có thể coi như là mỹ vị, ít nhất thì cá không còn rất nặng. Rất nhanh ăn xong cá, Lục Văn Thụy dùng nhánh cây bới ra vài củ đen tuyền, bốc vỏ liền cảm thấy một trận hương vị ngọt ngào tỏa ra. Ân, rất giống khoai lang, ngay cả hương vị đều không sai biệt lắm, xem ra ngày mai có thể đi lấy thêm chút đem về.
Ăn xong bữa cơm đầu tiên từ khi đi vào thế giới này, Lục Văn Thụy đi đến bên ngoài sơn động thiết lập vài cái bẫy nhỏ đơn giản, sau đó tại cửa động dùng dây vây quanh một vòng, lộng một cái giống như chuông báo động, phòng ngừa dã thú đi vào, tuy rằng lúc trước An không có gặp qua, nhưng không có nghĩa là chung quanh đây không có đại hình dã thú, ngăn ngừa vạn nhất vẫn tốt hơn a!
Sau khi làm xong , Lục Văn Thụy lấy từ trong bình nhỏ ra một viên đan dược cải thiện thể chất, nuốt vào, nhất thời cảm giác toàn thân nóng như lửa, cốt cách kinh mạch đều giống như phát ra thanh âm “tháp tháp ”, thống khổ nhắm mắt lại, cắn chặt răng kiên trì, qua ước chừng nửa giờ sau, rốt cục nhiệt độ cơ thể khôi phục bình thường, cảm giác đau đớn cũng đã biến mất, toàn thân cảm giác thực nhẹ nhàng.
|
Chương 3: Bắt đầu luyện công…
Lục Văn Thụy mở hai mắt, cảm giác toàn thân dường như tràn đầy sinh lực, vốn thân thể suy yếu hiện tại đã muốn không còn cảm thấy nữa, ân, xem ra chất lượng đan dược này không tệ, chính là vừa mới bắt đầu hiệu quả mãnh liệt chút, xem ra nguyên bản thể chất của khối thân thể này thật là rất kém cỏi a!
Tốt lắm, không nghĩ, vẫn là trước đem bộ sách như là luyện công bút ký này xem trước đi. Trước kia chính mình đối với mấy loại võ công chỉ là xem trong tiểu thuyết mà thôi, nghe nói nếu luyện không tốt sẽ dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, để bảo đảm, trước nên là nhìn xem thư [ Y-H: sách] này đi.
Lục Văn Thụy nhắm hai mắt lại, tại trong ý thức đem bộ sách phụ trợ này đó đều nhanh chóng xem một lần, hình như từ khi xuyên qua thì năng lực lý giải cùng trí nhớ của mình đều cao a, xem ra chính mình tuy rằng không có khí vận vương giả, nhưng là vẫn có chút may mắn, đương nhiên không bao gồm việc chính mình biến thành giống cái! Giống nhau là xuyên qua, như thế nào lại không cho mình trở thành thú nhân đâu? Tưởng tượng, có thể có được thân thể cao , khí lực cường tráng bưu hãn, tùy thời có thể biến thân thành sư tử hai cánh uy phong lẫm lẫm, bộ dáng bao nhiêu là soái a! Ai!
Quên đi, không nghĩ, trên thế giới là không có thập toàn thập mỹ,[Y-H: đúng vậy] Hiện tại có thể luyện tuyệt thế võ công đã thực không tồi đi! Về phần có thể tái trở lại địa cầu hay không, đối với hắn là không sao cả! hắn Lục Văn Thụy , 22 năm qua ở địa cầu cũng không có cái gì đặc biệt lưu luyến. Cha mẹ luôn để hắn ở nhà một mình, bản thân họ lại ra ngoài giao tế xã giao. Họ hẳn là cũng sẽ không quá để đến ý hắn đi, dù sao trong nhà còn một đệ đệ so với chính mình còn có vẻ hiếu thảo hơn.Mà bạn bè ở đại học chắc là cũng sẽ không rất thương tâm, bởi vì bọn họ đều là những người có tính cách đạm mạc, lúc trước cũng là bởi vì có tính cách gần giống nhau nên mới đi chơi cùng một nhóm.
Nếu đã không có gì vướng bận, như vậy thì ổn định cuộc sống ở đây trước. Hắn vẫn chưa có đủ năng lực tự bảo vệ mình nên trước hết vẫn là ở trong sơn động này, về phần đi đến bộ lạc của hắn thì bỏ đi, ai biết có thể hay không lại bị nói là quái thai rồi lại bị đuổi ra?! Giống như bây giờ, tự cấp tự túc, tự do tự tại cũng không tệ. Lục Văn Thụy tiếp tục nhắm mắt lại, trong tiềm thức mở ra Cửu âm chân kinh, bắt đầu chậm rãi tu luyện, có cái gì không hiểu liền nhìn xem bộ sách phụ trợ. Một ngày trôi, hắn đã hoàn thành phần trụ cột, xem ra căn cốt thể chất cùng ngộ tính vẫn là rất trọng yếu, hoàn hảo chính mình hiện tại đều có.
Nếm qua cơm chiều bằng thực vật mà hắn mang về lúc giữa trưa, sau đó ra sơn động, thấy cách đó không xa vài cái tiểu cạm bẫy đã có một con gà rừng cùng một con thỏ, ha ha, thật tốt a! Xem ra là vì đã vào đông cho nên mức độ cảnh giác của mấy tiểu động vật không cao lắm a.
Kéo gà rừng cùng con thỏ trở về sơn động, đem bọn chúng cột lại phía trước cửa, xem ra ngày mai nếu đi lấy được thực vật thân củ trở về, tìm xem thứ gì đó mà hắn có thể ăn, sau đó sẽ bắt một con đi hầm, đem thực vật thừa ra đi cất, mùa đông còn dài rất, thừa dịp hiện tại mùa đông mới bắt đầu không bao lâu, trữ thực vật là thiết yếu,nếu lãnh hơn chút nữa thực vật khẳng định sẽ thiếu.
Những ngày sau đó, Lục Văn Thụy ban ngày đi ra ngoài đào móc rau dại, thực vật thân củ, lại bắt cá, làm tiểu cạm bẫy, ăn cơm, luyện công, buổi tối tiếp tục luyện công. Cuộc sống cứ như thế vòng đi vòng lại, qua hơn nửa tháng, thực vật đã muốn trữ tương đối đủ, chủ yếu vẫn là cá có vẻ nhiều, còn nhặt vài thứ như trứng gà rừng cùng trứng chim, tuy rằng chỉ có thể luộc hoặc là làm vài món canh trứng, bất quá Lục Văn Thụy thực thỏa mãn.
Chờ thời tiết lạnh hơn, Lục Văn Thụy không tính ra ngoài, bởi vì quần áo chống lạnh vẫn là không đủ, tuy rằng chính mình luyện võ công, bất quá mới hơn nửa tháng cũng không khả luyện thành võ công này nọ, đặc biệt nội công vẫn là cần tích lũy tháng ngày. Cho nên hiện tại hắn ngay cả buổi tối đều muốn không ngủ được. Hắn phải ngồi thiền thay thế giấc ngủ, hơn nữa cũng có thể vì chính mình gác đêm, để tránh trong lúc ngủ mơ gặp được dã thú đột kích linh tinh, nơi này cũng không phải là địa phương có thể hảo hảo nghỉ ngơi a. Chỉ chớp mắt mười năm trôi qua, Lục Văn Thụy đã 17 tuổi , thân cao đại khái khoản 1 m 85, xem ra vẻ có còn thể trưởng thành nữa vì nơi này 20 tuổi mới tính là trưởng thành. Không biết là thể chất thân thể này có vẻ đặc biệt hay là do chính mình luyện võ công, hiện tại hắn trừ bỏ phát sắc cùng đồng sắc bên ngoài, thân thể đã cao hơn so với giống cái bình thường một chút, điểm này khiến cho hắn trở thành một “ giống cái đặc biệt ”.
Một thân khoác lên quần áo da thú màu đen, dáng người cao ngất, bởi vì tu luyện thêm nội công nên cơ thể hắn chỉ trông cường tráng một chút, kích thước lưng áo gầy gò, hai chân thon dài, sau khi tu luyện Dịch cân đoán cốt, da hắn ngày càng thêm trắng nõn, ngân phát mềm mại xoã tới thắt lưng được hắn dùng một sợi dây da thú cột sau đầu, mày kiếm bay xéo nhập tấn, hai tròng mắt màu lam dưới cánh mi cong vút, mũi thẳng, miệng nhỏ cùng hai cánh môi hồng nhạt mang theo vẻ thản nhiên làm cho Lục Văn Thụy trông có vài phần trẻ con. Có thể nói đây là gương mặt thực tinh xảo nhưng cũng là gương mặt không có anh khí nhất.
Hiện tại Lục Văn Thụy đã hoàn toàn hiểu rõ bản Cửu âm chân kinh , hơn nữa trong mười năm này, thông qua những cuộc đấu đá với nhóm dã thú lớn nhỏ trong rừng rậm làm cho thực chiến cùng kỹ năng của hắn cũng đã nâng cao tốt lắm, các loại chiêu thức cũng đều thông hiểu, nội lực bởi vì mười năm liên tục không ngừng tu luyện cùng với đan dược phụ trợ, không thể nói là đạt đến đỉnh cao, cũng có thể nói là tuyệt thế vô song.
Trong đó làm Lục Văn Thụy vừa lòng nhất chính là Quỷ ngục âm phong rống cùng Âm ba công.Nhớ rõ một năm trước kia vì chính mình đặc biệt hâm mộ Đông tà Hoàng Dược Sư [Y-H: mời xem tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung. Mình ko có xem nên ko biết nhiều] dùng Bích hải triều sinh khúc, cho nên trước tiên cường điệu tu luyện chiêu này, kết quả là tại không lâu sau đó khi hắn đến bờ sông bắt cá thì gặp *phan tư đạt thú* cao 3m, dã thú loại này có ngoại hình gần giống như gấu, nhưng động tác rất nhanh nhẹn, sức bật rất mạnh.
Trong lúc giao đấu, Lục Văn Thụy bởi vì nội lực không nhiều thiếu chút nữa bị chết dưới miệng thú, lúc chỉ mành treo chuông thì linh quang chợt lóe, ở ngay bên tai phan tư đạt thú liền thi triển Quỷ ngục âm phong rống, tuy rằng nội lực không đủ, không có thi triển ra toàn bộ uy lực, nhưng bởi vì khoảng cách có vẻ gần nên liền làm đối phương chấn động đến hôn mê bất tỉnh. Chính Lục Văn Thụy cũng có chút kinh ngạc, sau đó hắn liền hưởng dụng loại đại hình dã thú này về làm nguyên liệu nấu bữa tối. Trước kia hắn cũng không dám đi khiêu chiến loại dã thú có sức chiến đấu rất mạnh này , bất quá, ha ha, thịt chất nhẵn nhụi, hương vị thực không sai a.
Đương nhiên Cửu âm bạch cốt trảo, Tồi tâm chưởng cái nào cũng tốt, nhưng Chỉ có Âm ba công là ít tốn sức nhất. chiêu thức này hắn cũng là yếu nhiều hơn luyện tập, lúc trước vì luyện tập bạch mãng tiên, Lục Văn Thụy đã giết một cự mãng, làm thành một cái xà tiên màu đen, sử dụng đến thực thuận tay, xem như đệ nhất kiện binh khí của chính mình, tại thú nhân thế giới, đao kiếm linh tinh vẫn là tạm thời coi như không có, roi thì dễ dàng tìm hơn, sử dụng cũng thực phương tiện. Hắn lại lấy cho binh khí của mình một cái tên gọi là “Phong Tàn”, phối hợp Xoắn ốc cửu ảnh khi thi triển bạch mãng tiên đối thủ chỉ nghe được tiếng gió rít, cao lắm thì mới có thể thấy được hình ảnh mờ nhạt của Phong Tàn trong không khí.
Hiện tại sơn động mà Lục Văn Thụy ở càng ngày càng giống một cái nhà. Đi vào sơn động, bên trái dựa vào tường là một chiếc giường đá lớn, ở hiện đại cũng có thể xem như Kingsize, mặt trên phủ da đạt cổ thú mềm mại , loại dã thú này cái đầu có vẻ nhỏ, nhưng là tốc độ chạy trốn rất nhanh, lúc Lục Văn Thụy luyện tập Xoắn ốc cửu ảnh đã lấy chúng làm đối tượng luyện tập. Bên giường trãi một khối da thú có vẻ thô ráp làm thảm vì trong sơn động vẫn còn rất ẩm thấp . Ở bên cạnh là thạch bàn , hai bên các để một cái thạch tảng, trên thạch bàn bày ra một cái siêu giản dị cũng bốn cái chén, tất cả đều bằng trúc, phía bên phải là một cái sọt trúc bên trong chút hoa quả, phía bên phải là một cái bếp lò đá, trên mặt có rất nhiều ống trúc, bên trong đựng các loại gia vị mà Văn Thụy mười năm qua đã gian tìm được, cùng một sóng chén nhỏ cũng được hắn dùng trúc tạo nên.
Tại bên trái bếp lò có một vật dụng bằng trúc gọi là bình phong, mặt sau phủ da thú, mặt trên có một số da thú đủ màu cùng một ít da thú chế thành quần áo. Ở phía sau chính là một cái hầm, bên trong một năm bốn mùa không lúc nào có chỗ trống bởi vì lúc Lục Văn Thụy xuyên qua đã bị lạnh và đói ám ảnh cho nên hắn dưỡng thành thói quen dữ trữ lương thực tốt lắm. Cửa sơn động có một vòng ly ba coi như vững chắc cùng một cái hàng rào có cửa nhỏ cho tiện ra vào, ngoài động trồng một ít rau dưa thực vật có thể ăn, bốn phía dùng dây vây quanh vòng phân ra từng khối đất nhỏ làm khu vực trồng rau, đối diện là một khu vực hắn dùng để dưỡng chút gà rừng, thỏ hoang và động vật nhỏ linh tinh , xem như là lương thực sống dự trữ đi.
|
Chương 4: Thực khách không mời…
Xen kẻ đám cây cối trong Hắc Chiểu rừng rậm thường thường có thể thấy một đạo bóng đen xẹt qua, tốc độ cực kì mau, còn chưa để cho người ta nhìn rõ ràng thì đã muốn biến mất vô tung. Đạo bóng đen này đúng là Lục Văn Thụy . Lúc này hắn đang đuổi theo một con *kì lạp lạp thú*, con kì lạp lạp thú này cao khoản 10 m, hình thể to mọng, nhưng tốc độ cũng không chậm, trong quá trình chạy trốn còn dùng cái đuôi thô to dài chừng 2 m của nó công kích tới phía sau Lục Văn Thụy.
[ Độc thoại của kì lạp lạp thú : Nó bất quá là rời đi tộc quần đến bờ sông uống nước mà thôi, như thế nào sinh vật kỳ quái này liền tấn công nó? Tuy rằng sinh vật này nhìn thực thấp bé, nhưng lại không biết vì cái gì cấp nó một loại cảm giác rất nguy hiểm, cho nên phản ứng đầu tiên của nó chính là chạy. Nhưng là vì cái gì tốc độ của hắn nhanh như vậy đâu? Vẫn gắt gao bám theo phía sau nó, như thế nào cũng dứt không ra. Thật đáng ghét a!]
Cứ như vậy ngươi truy ta đuổi đã liên tục nhiều giờ, Lục Văn Thụy thoải mái thi triển Xoắn ốc cửu ảnh, mũi chân điểm nhẹ, di chuyển liên tục giửa những nhánh cây, dáng người cao ngất lưu lại vài đạo tàn ảnh trong không khí.
Lục Văn Thụy nhìn kì lạp lạp thú phía trước nghĩ: Hôm nay vận khí thật sự là không tệ, không nghĩ tới kì lạp lạp thú luôn luôn đều là quần cư, không bao giờ hoạt động đơn độc thế nhưng cũng có lúc lạc đàn, hơn nữa con phía trước này hẳn là vừa trưởng thành đi, chạy trốn thật là nhanh a, đều một giờ, tốc độ thế nhưng không có chút giảm bớt, không tệ không tệ.
Bất quá chính mình cũng chính là đuổi theo nó ngoạn thôi, bằng không đã sớm rút ra Phong Tàn một roi giải quyết nó, ai biểu cuộc sống trong rừng rậm thật sự nhàm chán đâu. Từ khi chính mình luyện thành Cửu âm chân kinh, mỗi ngày liền lặp đi lặp lại cuộc sống đơn điệu: một mình ăn ngủ săn thú luyện công , đã không còn lo lắng đề phòng như trước, tâm tình lập tức trầm tĩnh lại, ngày qua tự nhiên là thực nhàm chán.
Mắt thấy thời gian cơm trưa sắp đến, Lục Văn Thụy vừa định đi lên giải quyết nó, đột nhiên kì lạp lạp thú phía trước lảo đảo một cái, lập tức liền ngã quỵ thật mạnh ở trên đất, bốn vó chổng lên trời, ha ha, rất thú vị! kì lạp lạp thú sau một chút sửng sốt, lập tức bò lên, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Văn Thụy, hầu gian còn phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
Lục Văn Thụy ngẩng đầu,liếc mắt một cái đã thấy mặt trời lên cao, chậm rãi rút Phong Tàn bên hông ra, bay lên không, nhất roi trừu hạ, kì lạp lạp thú hét lên rồi ngã gục, trên mặt đất run rẩy vài cái liền không có động tĩnh,ánh mắt chứa đầy bất khả tư nghị cùng nghi hoặc còn chưa kịp khép lại , đại khái là như thế nào cũng không có nghĩ đến chính mình bị hạ chỉ bởi một kích đi.
Khiêng lên kì lạp lạp thú so với chính mình lớn hơn vài lần, Lục Văn Thụy một đường hừ hừ tiểu khúc, chậm rãi bước đi, đột nhiên cảm giác có một đạo tầm mắt đang theo dõi mình, tuy rằng loại cảm giác này chính là chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng vẫn làm cho hắn đề cao cảnh giác, bất động thanh sắc đánh giá chung quanh nhưng lại không có phát hiện gì. Chung quanh chỉ có thanh âm bão cát , quên đi, vẫn là trước hết đem đại gia hỏa trên lưng mang về rồi nói sau.
Vừa đi, một bên không dấu vết liếc liếc mắt một cái về phía sau mình, tuy rằng không có thấy thân ảnh đối phương, bất quá Lục Văn Thụy khẳng định chủ nhân tầm mắt kia hẳn là còn tại phụ cận, vì không biết đối phương là địch hay là bạn nên trước mắt chỉ có thể âm thầm đề cao cảnh giác.
Trở lại sơn động, rất nhanh dùng trúc đao đem kì lạp lạp thú xử lý hảo, thuận tay đem miếng da thú lớn ra tảng đá phía ngoài động khẩu phơi nắng.
Từ chỗ đất trồng rau ở ngoài động, hái được một mớ rau dại cùng hành lá, lại ở bên cạnh đào chút khoai tây cùng khoai lang. Trở lại táo thai, trước tiên xử lí một khối thịt có vẻ nhiều thịt, đặt ở trên phiến đá, cắt thành từng khối, đặt ở một bên, sau lấy ra một khối ít thịt một chút, cắt thành lát. Tại hai bồn thịt để thêm vào khoai lang xây thành phấn, phóng thêm một chút gia vị tự chế vào sau đó trộn đều.
Bên dưới lò lửa cháy tốt, thuận tiện phóng vài củ khoai lang vào bên trong , trong nồi đá để thêm một chút mỡ động vật, sau lại vải lên một ít hành lá, vài miếng gừng, bỏ thêm chút gia vị liêu, để vào khối thịt bạo sao. Tiếp theo lấy ra khoai tây, tẩy sạch, dùng hà trai ngọc gọt vỏ , cắt thành khối, để vào trong nồi chung với thịt khối rồi tiếp tục sao vài cái, tại trong nồi đổ thêm một chén nước lớn.
Từ trong hầm tìm ra hai cái măng, cắt khối tẩy sạch, lấy một cái nồi đá, sau đó đổ vào một chén nước lớn, cho 1 ít hành lá, vài miếng gừng vào nồi nước, chờ nước sôi liền cho thêm măng và thịt đã xào trước đó, sau đó thêm gia vị rồi hạ lửa nhỏ.
Đang trong quá trình đợi đồ ăn nấu tốt, Lục Văn Thụy từ bên dưới lò, dùng nhánh cây bới vài củ khoai lang đã muốn khét ra. Chỉ chốc lát, khoai tây đôn thịt cùng măng thịt phiến canh liền nấu tốt lắm, múc ra chén gỗ để phân biệt , đặt ở trên bàn đá, ngữi một chút, ân, hương vị rất thơm, nhìn đồ ăn này Lục Văn Thụy trong lòng thực cảm động, ở tại đây đã mười năm,có đến vô số lần thất bại, cuối cùng cũng làm cho chính mình luyện thành một thân trù nghệ không tồi, không cần tái bạc đãi khẩu vị của mình . Tuy rằng vẫn là không có tìm được món chính là gạo/ cơm, nhưng là có khoai lang và khoai tây tạm thời có thể thay thế được, cuộc sống vẫn là quá ư dễ chịu.
“Phanh” thanh âm một vật nặng rơi xuống đất đánh gãy suy nghĩ của Lục Văn Thụy . Nghe thanh âm này tựa hồ là ngay tại bên ngoài sơn động của chính mình, vội vàng buông bát, bay nhanh ra động khẩu, hướng ra phía ngoài nhìn, chỉ thấy cách động khẩu không xa nằm úp sấp một đại lão hổ có hai cánh toàn thân tuyết trắng , nhìn xa xa, thân hổ thật lớn kia dường như là một tòa núi nhỏ. Nhưng mà đại lão hổ kia bình thường hẳn là uy phong lẵm liệt,hiện tại thoạt nhìn hình như là có chút kém linh hoạt.
Chỉ thấy bạch hổ kia nhấp nhô cái đầu, hô hấp dồn dập, đầu đặt trên chi trước, con ngươi màu lam hơi híp lại, trên chiếc lưng dài khoản 1 m có nhiều miệng vết thương hiện rõ lên trên nền da lông màu trắng , chân sau đang cuộn lại hình như cũng có nhiều điểm hồng ngân cùng với một chỗ gấp khúc không bình thường phỏng chừng là gãy xương đi. [Y-H: anh xuất hiện thật thê thảm] Lục Văn Thụy trầm mặc nhìn bạch mao lão hổ đối diện, hắn cũng không cho rằng đó là một dã thú, hẳn là thú nhân của một bộ lạc khác đi. bộ lạc trước kia của An đều là sư tử, không hề có lão hổ nào. Tuy rằng bạch hổ nhìn rất đẹp nhưng chính mình lại không biết đối phương, vẫn là nên đề cao chút cảnh giác đi, ai biết thú nhân này chạy tới sơn động của chính mình là vì cái gì?
Bạch hổ ở đối diện cảm giác được ánh mắt đánh giá của Lục Văn Thụy đặt trên người mình, liền nâng lên hổ mâu [Y-H: chắc là mi mắt hổ nhỉ], đồng tử màu lam bình tĩnh nhìn giống cái đối diện, thần sắc không hiểu.
Bạch hổ này chính là Mễ Lai Khắc, hiện tại trong lòng hắn đang suy nghĩ: bộ dạng giống cái này thật là đẹp mắt a, không giống với dáng người có chút tiêm nhược của giống cái bình thường , dáng người gầy gò cao ngất kia thoạt nhìn có một lực hấp dẫn rất khác a, nhìn nhìn đôi mắt màu lam thâm thúy kia, mái tóc dài màu bạc mềm mại , khóe miệng tựa tiếu phi tiếu tươi cười kia, thực mê người a! Vừa rồi nấp trong bụi rậm hắn thấy người này trong nháy mắt giết chết một đầu kì lạp lạp thú, lúc ấy bộ dáng đó cũng rất hấp dẫn mình, giống cái này thật mạnh, hảo đặc biệt a!
Hắn từ bộ lạc rất xa cố tình đi Hắc chiểu rừng rậm để săn mấy con *đạt cổ thú*, muốn tặng cho phụ thân lấy da dể may quần áo. Nhưng đạt cổ thú chỉ có ở hắc chiểu rừng rậm, tuy rằng da lông chúng nó phi thường mềm mại, cái đầu cũng nhỏ, nhưng nghe nói chúng nó hành động rất nhanh, rất khó bắt được. Kết quả là hắn tìm cả một buổi sáng đều không có tìm được, đang chuẩn bị buông tha thì liền nhìn thấy một con kì lạp lạp thú té trên mặt đất, mà phía sau chính là giống cái trước mắt này đây. Tiếp theo hắn liền thấy toàn bộ quá trình giống cái này một chiêu đánh gục đối phương. Điều này làm cho Mễ Lai Khắc thực kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới giống cái này cư nhiên có thể đánh bại một con kì lạp lạp thú cao 10 m , hơn nữa tóc cùng màu mắt giống cái này rất được, đều giống phụ thân hắn có màu mắt và màu tóc không trùng nhau. Hơn nữa, giống cái này như thế nào lại chỉ có một mình ở giửa hắc chiểu rừng rậm đâu?
Không nghĩ tới hắn mới liếc mắt nhìn đối phương một cái, đối phương liền lập tức quay đầu nhìn chằm chằm nơi hắn ẩn thân, xem ra đối phương thực cảnh giác a. Hoàn hảo hắn ngay lập tức ẩn nấp thân hình tốt lắm, thiếu chút nữa đã bị phát hiện, nhìn giống cái kia kéo kì lạp lạp thú đi xa, hắn liền đi theo phía sau.
Chỉ chốc lát, hắn liền đi theo tới sơn động này , đã biết nơi giống cái, Mễ Lai Khắc không dám dừng lại lâu liền xoay người đi tìm thực vật cho bữa trưa hôm nay của mình .
Đáng tiếc hôm nay xuất sư bất lợi, bởi vì trong quá trình đi săn, hắn lại bị phân tâm khi nghĩ về giống cái vừa mới gặp nên bị hai con *đạt đạt thú* đánh lén. Lúc hắn cắn chết đối phương thì bản thân cũng bị thương ở lưng và chân sau.
Đem hai con đạt đạt thú kéo vào sơn động mà hắn vừa tìm được sau đó đi ra ngoài, chuẩn bị đi tìm chút nhánh cây gì đó để đốt lửa, nhưng là không nghĩ tới hắn có chút bất tri bất giác bước đến phía trước sơn động của giống cái này . Lúc hắn đứng nẩn người cách động khẩu không xa liền không cẩn thận bị một tảng đá lớn sụp xuống vào chân bị thương phía sau, vừa ngã xuống đất liền thấy giống cái xuất hiện trước mắt . Hiện tại làm sao bây giờ? Mặc kệ như thế nào, trước cần tỏ vẻ hắn không có ác ý mới được.
Sau khi miên man suy nghĩ một trận trong đầu , Mễ Lai Khắc kéo cái chân bị thương vào, chậm rãi nâng đầu lên, dùng ánh mắt thực vô tội nhìn đối phương.
Tiếp xúc đến ánh mắt vô tội kia của đối phương , Lục Văn Thụy sửng sốt. Đây là cái gì ý tứ? Nhìn đối phương liên tục nâng đầu lên hướng đến trước mặt mình , đây là tỏ vẻ hắn không có ác ý đúng không? Đem hình dáng không có phòng bị đưa ra đặt trong phạm vi công kích của đối phương, chắc là ý tứ như vậy đi? Còn không có chờ hắn nghĩ xong, bạch hổ đối diện tựa hồ chờ đợi có chút không kiên nhẫn, xem bộ dáng còn trầm tư của đối phương , tiếp tục tiến lên, đi đến trước người đối phương, dùng chính cái đầu lông xù của mình cọ cọ trên người đối phương , lại cọ cọ, sau đó tiếp tục ngẩng đầu dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn đối phương.
Lục Văn Thụy bị một loạt động tác của bạch mao lão hổ làm cho ngơ ngẫn, đây là đang làm gì? Bán manh sao? ngươi to con như vậy cư nhiên còn làm ra động tác giồng hệt một sủng vật họ cẩu đi, có phải hay không có chút quá a? Bất quá, vẫn là thực đáng yêu. (^_^). Lục Văn Thuỵ kiên quyết không thừa nhận là chính mình kỳ thật bị bạch hổ thu hút.
Chuyên chú nhìn chằm chằm bạch mao lão hổ một hồi, khẳng định đối phương hẳn là không có ác ý, cho dù là có, nghĩ đến bằng thân thủ của mình hẳn là cũng có thể ứng phó đi. Nghĩ như vậy Văn Thụy xoay người đi vào sơn động, mà đang đi phía sau chính là một cự hổ màu trắng kia. Xa xa nhìn hình ảnh một người một thú này cảm thấy thực hài hòa.
Đi vào sơn động, Lục Văn Thụy nhìn lại bạch mao lão hổ phía sau đã chiếm cứ 1 phần rất lớn trong sơn động, vẫn là cảm thấy bất khả tư nghị. Mình tại sao lại mang hắn vào đây? Quên đi quên đi, không nghĩ, vẫn là tiếp tục ăn cơm đi. Không để ý tới tầm mắt của đối phương nhìn mình, Lục Văn Thụy xoay người ngồi xuống cái bàn bên cạnh. Vừa cầm lấy bát, chợt nghe đến một thanh âm nuốt nước miếng . Hướng về phía phát ra âm thanh kia thì thấy bạch mao lão hổ cứ nhìn Lục Văn Thụy rồi nhìn lại thức ăn trên bàn thạch, sau đó gian nan nuốt nước miếng, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt khát vọng nhìn mình.
Bị nhìn đến ngượng ngùng, Lục Văn Thụy đành buông bát, nhìn nhìn bạch mao lão hổ, nghĩ nghĩ, đối phương hẳn là đói bụng đi. Nếu chính mình đã mang người về đến đây, kia tiếp tục cấp đối phương một chút thực vật cũng không có gì đi. Xoay người đi vào trước lò, đem khoai tây đôn thịt cùng măng thịt phiến canh còn lại trong nồi múc ra hai cái chén lớn, đặt ở trên bàn thạch, quay đầu nhìn bạch mao lão hổ.
“Ngươi hẳn là không cần ta đến uy ngươi đi, nếu đói bụng thì hãy biến thân ngồi xuống đi. Hai chén này là cho ngươi, bên cạnh là hai chiếc đũa, tự ngươi ăn đi.”
Mễ Lai Khắc nhìn chén lớn trên bàn, rồi gật gật đầu với Lục Văn Thụy . Đã đi ra một ngày, hắn quả thật đói bụng. Chỉ thấy bạch quang chợt lóe qua, lão hổ không thấy bóng dáng, bên cạnh đang đứng một nam nhân thân cao 2 mễ .
|
Chương 5: Bạch mao lão hổ lại không đi …
Nam nhân nửa thân trần, một đầu tóc dài màu ngân bạch tùy ý rối tung,hai hàng lông mi đen dày che phủ một đôi mắt màu lam thâm thúy , thấp thoáng có một tia tinh quang hiện lên, bên dước chiếc mũi cao là hai phiến môi mỏng manh, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt đều rất rõ ràng, không thể nghi đây là một gương mặt phi thường anh tuấn và cũng rất nam tính.
Toàn thân nam nhân được bao phủ bởi một làn da rám nắng , bả vai rộng lớn, xương quai xanh khêu gợi, khuôn ngực rắn chắc, cơ bụng 6 múi hoàn mỹ. Quấn quanh hông là một khối da thú màu trắng, phía dưới là hai chân thẳng thon dài, cơ thể rắn chắc, cảm giác trong đó ẩn chứa lực lượng, bất quá hiện tại đùi phải lại mang theo dấu vết gãy xương rõ ràng , phỏng chừng phía sau lưng hẳn là cũng có vết thương đi.Bất quá, mặc kệ bị thương nhiều nơi nhưng không thể nghi ngờ đây là một khối thân thể nam tính hoàn mỹ và tràn ngập lực hấp dẫn , rắn chắc tinh tráng, tràn ngập sức bật, ít nhất so với chính mình luyện công lâu như thế cũng không luyện ra được dáng người cường tráng hơn. Lục Văn Thụy một bên bất động thanh sắc quan sát thú nhân trước mặt, một bên cảm khái ở trong lòng.
Mễ Lai Khắc thấy giống cái đối diện nhìn mình không chuyển mắt liền lộ ra nụ cười ôn hòa : “Xin chào, ta gọi là Mễ Lai Khắc, là thú nhân của Thái Cách bộ lạc, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?”
“Lục Văn Thụy, không thuộc loại bộ lạc nào, hiện tại sống một mình tại sơn động này.” Lục Văn Thụy cũng lễ phép cười, “Mễ Lai Khắc tiên sinh, trước không từ mà biệt, ta nghĩ ngươi vẫn là đem miệng vết thương xử lý trước một chút đi?”
Mễ Lai Khắc nghe vậy nhìn xuống đùi phải của mình, vừa rồi do cao hứng khi thấy giống cái đối diện này nên đã quên chuyện hắn bị thương , thật sự mất mặt a, cư nhiên mang theo vết thương xuất hiện tại trước mặt đối phương , xem ra ấn tượng hoàn mỹ đầu tiên đã không có, ai, trong nội tâm Mễ Lai Khắc oán thầm.[ Thanh: Kỳ thật Mễ Lai Khắc chính là kẻ buồn tao ]
“Lục….. Văn….. Thụy, phải không?” Mễ Lai Khắc lắp ba lắp bắp kêu ra cái tên này, tiếp tục cười ôn hòa nói “Ta có thể gọi ngươi Thụy không? Tên của ngươi hơi khó phát âm!”
“Được, ta đây có thể gọi ngươi Đại Thước được chứ? [Y-H: Đại Thước: kiều như Hạt Gạo Lớn] Ngươi có biết là tên này nghe có vẻ dễ gọi hảo nhớ. Ngươi trước đến bên này ngồi xuống đi, cần ta hỗ trợ cái gì không? Ta nơi này còn có một chút dược thảo cầm máu.”
Lục Văn Thụy cười cười đi đến bên cạnh lấy ra một ít cỏ trị thương đặt ở trên thạch bàn.[ Lục Văn Thụy: Gọi ngươi là Đại Thước vì ngươi kêu ta là Thụy, buồn nôn hề hề, gọi ngươi Đại Thước còn có thể tưởng niệm đến món cơm chính mà ta cho tới còn chưa tìm được đâu].
“Đương nhiên có thể, ngươi thích là tốt rồi. Đó chính là dược thảo cầm máu sao? Cám ơn ngươi! Bất quá ngươi có thể giúp ta xử lý vết thương trên lưng không ? Ta không tự bôi được, hơn nữa đùi phải của ta giống như cũng rất không thoải mái, không biết là làm sao vậy. Thụy, ngươi có thể giúp ta nhìn xem không?”
Mễ Lai Khắc ngồi xuống đối diện Lục Văn Thụy , cầm lấy ngải thảo nhìn nhìn, sau đó tiếp tục ngẩng đầu ôn hòa lại mang điểm khẩn thiết nhìn Lục Văn Thụy.
Bị một người cao to như vậy dùng loại ánh mắt đáng thương hề hề này nhìn, như thế nào cảm thấy toàn thân không thích hợp đâu? Lục Văn Thụy cảm giác phía sau lưng phát lạnh, cảm giác giống như có cái gì trượt qua vậy. Lại nhìn đến Mễ Lai Khắc vẫn đang cười ôn hòa, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn chính mình. Cảm giác vừa rồi của hắn chắc là ảo giác đi.
Lục Văn Thụy đứng dậy, đi đến trước nâng đùi phải Mễ Lai Khắc lên nhìn một chút, tại chỗ gấp khúc chạm vài cái, xác định chính là xương bị nứt, không phải gãy xương, kinh mạch bên trong cũng không có bị tổn thương cái gì. Lại nhìn phía sau lưng hắn, thật đúng là có một lỗ hổng lớn a, bất quá tình huống hoàn hảo, huyết trên miệng vết thương đã ngưng chảy, đợi lát dùng chút cỏ trị thương hẳn là đủ rồi.
Nghĩ như vậy Văn Thụy ngẩng đầu nhìn Mễ Lai Khắc nói: “Đùi phải của ngươi hẳn là gãy xương, ta có thể giúp ngươi chỉnh một chút, sau đó sẽ giúp ngươi cố định hảo, ngươi cần nghỉ ngơi khoảng nửa tháng thì sẽ không có việc gì, về phần phía sau lưng của ngươi, ta xem miệng vết thương này mặc dù có chút dài, bất quá hoàn hảo chính là bị thương ngoài da, không có thương tổn đến xương cốt bên trong, chỉ cần thượng dược thảo, sau vài ngày là sẽ khỏi hẳn.”
Lời còn chưa dứt chợt nghe đến một trận cô lỗ thanh âm, sau đó truyền đến thanh âm có chút quẫn bách của Mễ Lai Khắc “Này….. Ngượng ngùng a, ta hình như là đói bụng, ha ha!”
Mễ Lai Khắc gãi đầu, ngại ngùng cười với Lục Văn Thụy. Nụ cười tươi này thực sự có lực sát thương lớn, không nghĩ tới dáng người Đại Thước cao lớn như vậy, hơn nữa ấn tượng đầu tiên gây ra cho mình vẫn rất là bí hiểm, hiện tại cư nhiên lộ ra loại tươi cười đáng yêu này, đây chính là phạm quy nga, hảo muốn sờ sờ đầu của hắn, đối hắn nói “Hảo ngoan hảo ngoan”
A!!! Lục Văn Thụy vừa nghĩ một bên khóe miệng run rẩy, gắt gao kiềm chế bàn tay đang có chút rục rịch của mình , kiên quyết không thừa nhận chính hắn bị nụ cười tươi này hút hồn.
Ho nhẹ một cái, Lục Văn Thụy nói: “Đại Thước, ta trước giúp ngươi đem miệng vết thương trên lưng băng bó đơn giản một chút, xử lý đùi phải bị gãy xương có chút phiền toái, chờ chúng ta cơm nước xong thì tái xử lý đi.”Thấy Mễ Lai Khắc đối diện gật gật đầu, Lục Văn Thụy đổ chút nước lên da thú, sau đó đem miệng vết thương trên lưng Mễ Lai Khắc rất nhanh rửa sạch một chút, đem cỏ trị thương giã đi, cẩn thận thượng trên miệng vết thương, xét thấy da thú không thông khí tốt lắm, Lục Văn Thụy lấy ra hai phiến lá cây ba lạp thụ dài nhỏ rồi dùng dây da cố định tại trên miệng vết thương, sau đó xuyên qua nách Mễ Lai Khắc rồi vòng lên vai cột lại.
Mễ Lai Khắc nhìn bộ dáng cúi đầu của Lục Văn Thụy , lông mi cong rũ xuống tạo nên một chiếc bóng mờ mờ trên gương mặt tinh xảo làm cho người ta rất muốn đưa tay ra đụng chạm một chút, mân mê nhẹ nhàng làn phấn nộn môi một chút . Nhìn bộ dáng đối phương cẩn thận xử lý miệng vết thương, hắn lập tức cảm thấy trong lòng tràn đầy, ấm áp dào dạt, thoải mái nói không nên lời.
Lục Văn Thụy cũng không biết trong lòng Mễ Lai Khắc suy nghĩ cái gì. Xử lý hoàn miệng vết thương, hắn trở lại trước bàn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Mễ Lai Khắc nói:”Tốt lắm, chúng ta ăn cơm đi.” Sau đó thuận tay rút ra một đôi chiếc đũa đưa qua, cúi đầu ăn. Ai, rốt cục có thể ăn cơm, đồ ăn đều có chút lạnh rồi. Sau đó uống một ngụm canh, ân, thơm quá đi a, lại cúi đầu cầm lấy chiếc đũa gấp rau, ăn hai ngụm đồ ăn, đột nhiên phát hiện người đối diện tựa hồ không có gì động tĩnh gì. [ Y-H: chủ nhà kiểu gì ko biết. hix]
Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Mễ Lai Khắc chăm chú nhìn hai chiếc đũa trong tay , một bên nhìn Văn Thuỵ, một bên nhìn chằm chằm thứ trong tay hắn, biểu tình thực nghi hoặc. Lơ đãng tầm mắt hai người chạm nhau, hắn rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục lộ ra nụ cười ngại ngùng , hai má còn mang theo một chút đỏ ửng.
Lục Văn Thụy cười cười hiểu rõ, “ Cái này tên là chiếc đũa, là ta dùng để ăn rau, lần đầu tiên dùng có lẽ sẽ không thuận tiện lắm, nơi này còn có đồ ăn khác, ngươi xem xem muốn dùng món nào?”
Nói xong hắn lấy một cái dĩa giản dị cùng thìa đưa cho Mễ Lai Khắc.
Mễ Lai Khắc tiếp nhận sau đó nhìn nhìn, cảm thấy dĩa ăn có vẻ thích hợp với hắn, mỉm cười nhìn Lục Văn Thụy :”Ta dùng cái này tốt lắm.” Nói xong cầm dĩa bắt đầu dùng.
Ăn trước một ngụm khoai tây đôn thịt, mùi vị không tệ, miếng thịt cùng khoai tây vừa cắn vào liền tan, hương vị nồng đậm, mùi thịt trộn lẫn với khoai tây tạo ra hương vị đặc biệt ngon, hảo hảo ăn nga, thịt này hẳn là thịt của loại dã thú không biết tên lúc nãy đi, còn có thứ thoạt nhìn mềm nhũn này, hương vị đều hảo hảo a, so với phụ thân làm thì ăn hoàn hảo. Trên mặt lộ ra tươi cười vừa lòng. Gật gật đầu, ân, bưng bát lên, tái uống một ngụm canh, mùi măng nhẹ nhàng khoan khoái cùng với phiến thịt trơn mềm , ân ân, không sai không sai. Mễ Lai Khắc vừa ăn vừa mãnh liệt gật đầu.
Thụy thật sự là quá lợi hại, bộ dạng xinh đẹp, biết đi săn thú, lại nhận thức được các dược thảo kỳ quái, còn có thể làm đồ ăn mỹ vị như vậy, vừa mới rồi còn giúp hắn xử lý miệng vết thương . Không biết vì cái gì mà một giống cái tốt như vậy thế nhưng lại ở nơi này một mình? Vấn đề này vẫn là đừng hỏi đi, phỏng chừng có điều gì đó không tốt để nhớ lại ở đây. Nếu hắn nhớ không lầm thì phụ cận nơi này hẳn là bộ lạc Lý Âu [ Y-H: Cái tên bộ lạc là giống như trong QT, mình không có tự ý thay đổi (^_^)] đi, chẳng lẽ Thụy là người thuộc bộ lạc kia?, nhưng vì cái gì lại ở nơi này một mình? Không lẽ Thụy là tiểu hài tử của một đôi thú nhân phu phu lưu lạc ở đây?.
Trước không nghĩ đến điều này nữa, nếu chính hắn đã gặp Thụy vậy thì hắn nhất định phải hảo hảo nắm chắc, hảo hảo đối đãi Thụy, sau đó đem Thụy mang về bộ lạc, làm bạn lữ của hắn. Mễ Lai Khắc bên ngoài say mê ăn đồ ăn nhưng bên trong thiên tư trăm chuyển, ngẩng đầu nhìn Lục Văn Thụy ở phía đối diện đang yên lặng dùng cơm, thật sự là ngay cả bộ dáng ăn cơm đều so với giống cái trong bộ lạc thì đẹp hơn nhiều, đây là giống cái mà hắn tự lựa chọn a, hắn thật là có ánh mắt nga. Mễ Lai Khắc tự hào nghĩ.[Y-H: trình tự sướng caoquá]
Bất đồng cho trạng thái tâm tình sung sướng của Mễ Lai Khắc, tâm tình hiện tại của Lục Văn Thụy có chút phức tạp, đối diện với mùi thức ăn ngon, lại còn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đơn thuần của Mễ Lai Khắc, trong lòng hắn cảm thấy thú nhân này thật đúng là tổng làm ra chút biểu tình cùng hành động đáng yêu không phù hợp với hình thể cao lớn của chính mình a. Hắn như thế nào liền như vậy mạc danh kỳ diệu đem tên đó mang về đây, lại còn cho tên đó ăn cơm, thậm chí còn giúp tên đó chữa thương nữa. Trước kia, hắn đối với người xa lạ không hề có thái độ đồng tình giống như vậy, chẳng lẽ duyên cớ của điều này là do xuyên qua sao? Hơn nữa chỉ cần vừa tiếp xúc với ánh mắt đáng thương hề hề của đối phương hắn giống như luôn cảm giác không thể bỏ mặc đối phương được[Y-H: đúng là số khổ], đúng là không hiểu nổi loại tâm tình này là cái gì nữa? Lục Văn Thụy vừa ăn đồ ăn vừa ở trong lòng yên lặng suy tư.
Mặc kệ Lục Văn Thụy suy nghĩ cái gì, Mễ Lai Khắc vẫn là cao hứng mồm to ăn đồ ăn, không mấy khẩu liền đem đồ ăn đều giải quyết hết, sau đó buông bát, nhìn Lục Văn Thụy vẫn còn đang chậm rãi ăn cơm.
“Thụy, ta nghĩ muốn trở lại sơn động lần trước ta trụ một chuyến, bên trong còn có hai con đạt đạt thú hôm nay ta vừa săn được, có thể dùng làm đồ ăn thêm vì khẩu vị của ta khá lớn.”
Nói xong còn không không biết xấu hổ sờ sờ đầu hắn. Thấy Lục Văn Thụy ở đối diện gật đầu, hắn liền hướng cửa động đi ra, nhanh chóng biến thành hổ hình đi về phía sơn động lúc trước của hắn.
Nhìn bạch mao lão hổ chạy vội đi, trong lòng Lục Văn Thụy có một loại dự cảm không được tốt lắm, thần sắc của hắn có chút khó hiểu, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Mễ Lai Khắc rất nhanh liền mang hai con đạt đạt thú trở lại, đem con mồi đặt ở trước mặt Lục Văn Thụy , lại còn đem mấy khối da thú cùng một ít linh vụn vặt trên lưng để xuống dưới, thong thả bước đi đến trước mặt Văn Thụy, cúi thấp chiếc đầu màu trắng, cọ cọ lấy lòng đối phương. Con ngươi màu thâm lam của Mễ Lai Khắc híp híp, cười tủm tỉm nhìn đối phương.
Lục Văn Thụy nhìn bạch mao lão hổ đang bán manh ngay trước mặt, lại nhìn nhìn hai con đạt đạt thú cùng một đống lớn vật dụng hằng ngày cùng da thú, thái dương của hắn lập tức trừu trừu, bạch mao lão hổ này sẽ không phải là muốn lại ở lại nơi này đi, bằng không thì như thế nào lại đem hết tất cả mọi thứ đến chứ? Quả nhiên dự cảm bất hảo vừa rồi của chính hắn không phải là ảo giác.
|