Tôi ở với chị gái trong một căn trọ nhỏ. Ở mảnh đất Sài Gòn tấp nập này, tôi cảm thấy có được chỗ ở là tốt lắm rồi không cần đòi hỏi nhiều về tiện nghi. Tôi 21, đã 21 tuổi đầu rồi mà chưa có nổi một mảnh tình vắt vai, tôi không xấu (đẹp trai là đằng khác) cơ bắp cũng cuồn cuộn không kém ai, ngoặc nỗi tôi là gay. Chính vì thế nên việc tìm kiếm tình yêu trở nên khó khăn hơn nhiều. Đi ra ngoài đường cũng tranh thủ tia trai, tia mấy cái múi cơ nổi đùi đụi trong lớp vải áo mỏng của mấy anh chàng đi qua trước mặt. Rồi mấy ảnh cũng mất hút, không biết mấy ảnh có phải gay không mà mình thả thính, lỡ đâu thả nhầm người chúng nó đấm cho đã mặt. Nhìn mấy khối cơ đi qua trước mặt mà thèm nhỏ dãi, nhất là mấy khối u ẩn sau lớp quần thể thao, nó đẹp hơn bất cứ cái gì trên đời này. Ước gì tôi cũng sở hữu một khối u to tướng trong quần của một anh đẹp trai nào đó, chắc sẽ sướng lắm. Nhưng đời thì đâu phải lúc nào cũng chiều theo sự ham muốn của bản thân ai đó được. Thèm trai lắm rồi. Về phần chị gái tôi, chị có một anh người yêu mập, bụng bia, râu ria gớm giếc (nhiều lúc tôi tự hỏi: có gì đâu mà bả yêu ổng điên cuồng đến thế nhỉ, chắc là cái đẹp của ổng tui chưa nhìn thấy nên không yêu nổi, cái đẹp ở trong lớp quần). Ảnh ở chung khu trọ với chúng tôi, gần phòng trọ của tôi với chị (chắc là để dễ hẹn hò, hú hí gì đó). Anh rể tương lai của tôi có một người em trai tầm 25, 26 gì đó, tôi luôn luôn thắc mắc một điều rất lớn về hai người con trai này, không biết họ có phải là anh em ruột hay không nữa. Anh thì xấu kinh hoàng (xin lỗi vì đã dùng từ này để miêu tả anh nhưng tôi không thể nghĩ ra được từ nào nhẹ hơn), anh vừa mập vừa nhếch chác, nói chung là không có chút gì là gu của tôi cả. Còn em trai của anh rể lại cứ như thiên thần, cao to, đẹp trai như nam thần trong truyện ngôn tình miêu tả, mà hai chữ nam thần cũng chưa đủ để miêu tả ảnh nữa, nói chung anh đã lọt thẳng vô mắt xanh của tôi mà không cần thi vòng sơ tuyển. Tôi gọi anh là anh T, còn anh rể mập tương lai của tôi thì khỏi cần biết tên cũng được. Tuy ở gần phòng trọ và sắp sửa làm xui gia, nhưng tôi gặp và nói chuyện với anh T không được nhiều lắm, anh T đi làm suốt ngày chỉ chừa lại hai ngày t7 và CN mà nhốt mình trong phòng. Còn anh rể mập thì ngược lại, ưỡn mình ở nhà nguyên ngày. Tôi sợ phải đối mặt với anh mập nên không dám ghé qua nhà anh T nhiều, chỉ khi nắm chắc anh T có ở nhà thì tôi mới dám ghé qua, giả vờ mượn này mượn nọ để vô tình mà cố ý liếc nhẹ cái gương mặt phúc hậu kia một miếng, cho đỡ thèm ấy mà. Có khi hơn thì nói chuyện với anh T một vài ba câu, coi như là thả thính nhẹ (chỉ được vài ba câu thôi, chứ toàn bị anh Mập chen ngang vô duyên hết cỡ). Vậy đấy, tôi chưa bao giờ thấy anh T cởi áo, lần tiến xa nhất là thấy hai đầu vú ảnh cộm lên sau lớp áo thể thao mỏng toang, đầu vú hơi đen mà chắc ngự trên một lồng ngực to cộm, nhìn kích thích vô cùng. Giá mà được nhìn kĩ hơn cặp vú ấy, và nếu hơn nữa thì cho tôi nhìn luôn cái vật đong đưa dưới quần ảnh nữa, con cầu xin ông trời đó. Bản chất của một thằng gay là hám trai, và ham muốn của một thằng gay là sở hữu trai cùng quả chuối của hắn. Thật là tuyệt vời khi mân mê một gã trai mình thích mà hoàn toàn được quyền cho phép của người đó. Đối với tôi là rất khó để sở hữu anh T, và cũng rất khó để đưa được tay vô quẩn ảnh trong sự đồng ý của ảnh. Không biết ảnh thẳng hay cong, nhưng đẹp trai và nam tính như kia không lẽ ảnh là gay, mà nếu là gay đi chăng nữa thì chưa chắc gì ảnh đã yêu tôi như tôi yêu ảnh được. Không biết ảnh có ý gì với tôi không nữa, tôi cũng là một thằng đẹp trai đâu kém gì ảnh, cũng hay tập gym nên cũng ưa nhìn và quyến rũ phết (tự nhận xét có phần hơi nổ), nhưng sự thật là thế, ra ngoài đường tôi nhiều lần bị mấy con bánh bèo cưa cẩm nhưng sai rồi mấy em ơi, chụy là tình địch của mấy em nè, động vào trai của chụy là chụy không tha đâu (cười). Nói vậy chứ tôi cũng nam tính có khác gì anh T đâu, chỉ là tôi đẹp vừa, còn ảnh thì đụng nóc của nhan sắc nên khi so sánh với ảnh tôi có phẩn khập khiễng. Vì ở chung trọ nên chị tôi nấu cơm cho cả 4 người ăn, thì đằng nào cũng là chồng tương lai và em rể tương lai nên chị không so tính gì (Tình yêu là thế mà, làm cho người mình yêu bất cứ điều gì cũng làm cho mình hạnh phúc). Có hôm thứ 7, chị và anh Mập hẹn hò đi ăn ở ngoài, thế là tôi và anh T cũng bị bỏ thơ bơ không biết ăn gì. Trước khi đi, chị còn giao tôi cho anh T: Khi nào đi ăn em T nhớ cho thằng cu đi ăn với nha, đi ăn mình chị sợ nó buồn. Tôi lớn rồi mà cứ gọi tôi là thằng Cu này thằng cu nọ trước mặt anh T, nghe mà phát chán, nhưng được cái là chị đánh trúng sự ham muốn của tôi (đi ăn cùng anh T) nên tôi tạm cho qua đó. Hôm ấy là lần đầu tiên anh qua phòng trọ của tôi gọi tôi đi ăn: Đi ăn thôi Cu…u.u! Anh nhấn mạnh chữ Cu làm tôi đỏ mặt. Rồi anh cười mỉa mai tôi, cái điệu cười mang hàm ý mỉa mai mà sao cũng đẹp đến thế nhỉ. Nhìn anh mà tôi suýt quên là mình đang bị sỉ cơ đấy. Tôi đấm anh một phát vào ngực trả đũa cho cái từ Cu anh nói, rồi chuẩn bị khóa cửa đi ăn mà không nói gì thêm. Tôi với anh thân nhau từ hồi nào vậy ta? Cảm tưởng như thân nhau lắm vậy, ai ngờ đây là lần đầu tiên tôi với anh được “gần gũi” (nghe từ “gần gũi” mà phát sướng, ai ngờ chỉ là đi ăn chung thôi). Đúng như theo tâm nguyện của chị tôi, anh T đưa tôi đi ăn tối, anh đưa tôi vào một quán sang trọng lắm, món ăn cũng quen thuộc nhưng họ nấu ăn ngon vô cùng, đến chị tôi chắc cũng chịu thua trước tài nấu nướng của họ, đầu bếp chuyên nghiệp có khác, bỏ xa đầu bếp nghiệp dư như chị tôi rồi. Tôi ăn ngấu nghiến mấy đĩa thức ăn trên bàn mà quên để ý tới xung quanh, và quên để ý tới anh nốt. Đến khi lỡ nhìn lên xem anh đang làm gì thì thấy anh đang nhìn tôi đắm đuối: “Bộ đây là lần đầu tiên em đi ăn nhà hàng hả?”, anh hỏi tôi trong ánh mắt kinh ngạc, miệng lại nhoẻn một nụ cười mỉa mai như lúc nãy (sao tôi ghét mấy cái nụ cười mỉa mai lắm mà, tự dưng giờ lại thấy mấy cái nụ cười phát ra dễ chịu hết sức). Tôi e dè ăn chậm lại và nói: “Thì đúng rồi, trước giờ toàn ăn cơm chị nấu, mà có ăn ngoài cũng ăn mấy quán bình dân, tiền đâu mà ăn sang như anh”. Sao mà tôi đanh đá vậy trời, mà cũng đúng, khi đối mặt với người mình thích, bao giờ con người ta cũng muốn tỏ vẻ rồi sống khác với bản chất con người bình thường của họ. Đôi khi còn ngại ngùng, e thẹn, và tôi cũng thế thôi, thèm ảnh lắm rồi. Anh không đáp lại lời tôi, chỉ cười, không phải nụ cười mỉa mai mà là một nụ cười tỏ ra quan tâm, thích thú. Không biết anh có ý gì không nữa, tôi quay lại ngấu nghiến thức ăn một cách ngon lành.
Sau trận tấn công toàn lực ấy, cuối cùng thức ăn cũng hết sạch. - Công nhận em ăn ghê thiệt. (anh lại mỉa mai) - Thì anh cũng có kém gì em đâu. SUốt buổi nói chuyện toàn là mấy câu mỉa mai như thế đấy, tôi cảm thấy hình như mình thân với anh ấy hơn một chút, hình như anh ấy cũng có cảm tình với mình một chút, chắc cũng phải chuẩn bị cho cuộc tổng tấn công vào lớp quần đùi của ảnh từ bây giờ thôi. Thèm lắm rồi, mới ăn no nhưng vẫn thèm ăn cái khác, giá mà có chuối của ảnh tráng miệng thì ngon. (Cái gì vậy trời, đầu óc tôi toàn nghĩ đâu đâu không ấy). Tôi đang ngồi ngơ ngác nghĩ bâng quơ về chuối của anh T thì bỗng bị ảnh vỗ một phát giật mình: Đang nghĩ gì mà say sưa thế? Ăn xong còn chưa chịu lau miệng đi để dỉnh đầy thức ăn trên miệng kìa! Tôi đang mân mê cái ý nghĩ dâm tà trong đầu thì bị phá hỏng nên bất giác loãng trí một vài giây trong vô thức, chưa kịp định thần lại thì đã có một bàn tay đẹp đẽ đưa miếng khăn chùi thẳng vào miệng thôi, bàn tay nhẹ nhàng lau thức ăn cho tôi, sau cái động tác đó là một nụ cười, lại là một nụ cười như nắng rộ giữa mùa noen lạnh te này. Tôi tự nhiên thấy ngại đẩy nhẹ tay anh ra: “Anh để em tự lau cho”. Rồi tôi với lấy cái khăn trên tay anh, tôi tỏ vẻ bối rối kinh khủng, mặt thì đỏ bừng. Bộ dạng lúc này của tôi làm anh phát cười: - Tại anh thấy em đang suy nghĩ vẩn vơ gì đó không thấy nói gì, nên anh lau miệng em hộ, nhanh còn về, cũng 8h rồi còn gì. (Lại cười mỉa mai). Không biết anh có ý gì không nữa, còn tôi thì có ý với anh từ lần đầu tiên gặp anh rồi. Tôi như mở cờ trong bụng với hành động cả anh lúc nãy, nhưng tự nhủ rằng: chỉ là quan tâm bình thường thôi Cu à, ảnh men vậy chắc là không cong như mày đâu, tiến xa hơn nữa chắc mày sẽ không bao giờ gặp lại ảnh đâu. Mà cũng đúng, chắc là chị tôi nhờ nên ảnh mới quan tâm tôi như vậy, chứ mộng mị rồi ảo tưởng hơn cũng có ngày tôi sẽ mất ảnh cho mà xem. Chúng tôi rời khỏi nhà hàng rồi về phòng trọ, lúc đấy chị và anh Mập vẫn chưa về nữa. Chúng tôi ai về phòng nấy, lại bị chia cách nhau nữa rồi. Cả ngàn năm tối mới có cơ hội tiếp cận được anh T, thế mà ngắn ngủi quá, may mà có cái lau miệng đáp lại, tôi giữ luôn cái khăn của ảnh coi như vật làm tin, khi nào có cơ hội trả sau, khà khà có mùi trai trong phòng rồi tha hồ mà hít. Trước khi tạm biệt ảnh còn hứa khi nào rảnh sẽ đưa tôi đi ăn tiếp, hông lẽ lớn rồi mà hữa không giữ, tôi chờ tới lần sau sẽ sướng nữa vậy (sướng trong tư tưởng thôi, chứ nào được sướng khi va chạm, nhất là chạm vào cái thứ trong quần ảnh nữa, làm gì có việc đó). Tôi về lại phòng, vẫn còn chưa quên cái vụ tay anh ấy lau miệng cho tôi, môi tôi vẫn còn cái cảm giác rân rân sau cái chạm nhẹ, tiếc nhỉ, giá mà anh ấy có những hành động mở đèn xanh rõ hơn, không biết ảnh có ý gì không nữa? Thì đã nói rồi mà, mày chỉ ảo tưởng thôi Cu à… hic
|
Cái ngày chị tôi với anh Mập cưới nhau cũng tới, sau khi cưới họ ở lại luôn Sài Gòn chứ không về quê, thế là chị tôi cuối cùng cũng có bến đậu (cho dù bến đậu hơi bị đục chút, theo tôi là thế, bởi ổng xấu quá mà, haha). Chị tôi vui một, tôi vui tới mười. Họ cưới nhau về, chị tôi theo ở phòng của anh Mập, còn anh T sẽ qua ở phòng với tôi. Cũng là hai phòng trọ đấy thôi, nhưng có sự thay đổi về nhân sự mỗi phòng, toàn là ông trời theo ý của tôi mà. Từ nay tôi có thể ngắm anh T mỗi ngày một cách công khai, từ nay tôi có thể ăn thịt anh T nếu có thể (không biết có được không đây). Từ ngày anh T qua ở với tôi, tự dưng tôi thích ban đêm kinh khủng. Tôi thích việc đi ngủ một cách điên cuồng, bởi trong bóng tối tối mới có thể hành động dễ dàng. Hành động không có nghĩa là mò cu anh hay mút liếm gì, hành động ở đây là nằm ngủ bên cạnh anh, giả vờ như quơ quào gì đó chứ tiến xa hơn tôi không dám. Lỡ như anh không cong như tôi, lỡ như anh khinh miệt gay thì khổ. Sẽ không có cơ hội cho tôi gần anh đâu, nằm ngủ với anh mỗi đêm là đủ lắm rồi, tôi tự nghĩ thế thôi.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi thường hay đi ngủ trước để như nhắc với anh rằng: gần khuya rồi, đi ngủ đi anh ơi, lại đây với em, nằm ngay bên cạnh em này, đưa cái mặt tựa nam thần kia ra cho em ngắm cận cảnh đi anh ơi (cho dù là ngắm dưới anh trăng mờ ảo chiếu qua cửa sổ cũng đủ thấy anh đẹp đến mức nào). Thấy tôi loay hoay không ngủ được, anh tắt điện, ánh đèn laptop của anh vẫn còn sáng bưng, chắc ảnh sợ làm phiền tôi khi ngủ mà đâu ngờ rằng tôi loay hoay là để chờ con mồi sa lưới, chờ hơi ấm nam tính mạnh mẽ phủ vây lấy tôi, chờ mùi nách anh phả vào mũi tôi mới ngủ được. Sự dâm ô của tôi không ngờ nó lại biến thái như thế, ai biết đâu được đó là thèm muốn tự nhiên của một thằng gay thôi. Chờ anh lâu quá, tôi bật dậy đi lấy nước uống như muốn nhắc nhở: anh còn đang làm phiền em bởi ánh đèn laptop đấy, người yêu à. Tôi nuốt ực nước rồi bâng quơ mấy câu: “Anh thức khuya thế!, coi chừng ảnh hưởng tới sức khỏe đó nha, em sót à”. Tôi với anh thường hay giỡn mấy câu như vậy nên anh chũng chả có nghĩ gì nhiều, đâu biết là tôi đang sót thiệt. Sót háng không có người gãi, sót tay không có gì sờ, không có gì ôm.
Nghe tôi nói thế anh cũng nghe lời và tắt laptop đi ngủ, anh ngủ thường hay cởi trần để lộ ra cái nở nang ngăm ngăm sau lớp áo, ngực gì mà to khiếp, bóp chắc đã lắm (tôi chưa dám bóp bao giờ), quần đùi thể thao bên trong là cái cục u thả rong, tôi có thể cảm nhận được nó đang rục rịch kêu gọi tôi giải thoát cho nó khỏi lớp quần kia, mà ai đâu dám, mất anh như chơi đó Cu à, tôi tự nhắc nhở như vậy quài, mà tôi vẫn sợ có ngày tôi kìm chế không được quá đi, thèm lắm rồi. Ở hai phòng khác nhau thì không nói gì, tự nhiên mỡ dâng tận miệng mèo mà không ăn được có tức không chứ.
|