Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân
|
|
[l]Chương 3: Quyết định lưu lại Thịt Viên cuộn người bên chân bàn ăn, vùi đầu ăn thức ăn cho mèo. Bên ngoài phòng khách truyền đến một tiếng nổ to tới mức nó giật bắn mình nhảy lên đầu gối Kì Sam, đuôi dựng thẳng, cả người xù lông mao, thấp giọng ô ô kêu.
Kì Sam dừng ăn cơm, vuốt ve trấn an nó bình tĩnh trở lại, bế nó thả xuống để nó tiếp tục ăn, chính mình thì ra khỏi phòng bếp tìm kiếm nguyên nhân phát ra âm thanh.
Cái kẻ tự xưng là Đông Phương Bất Bại kia đang đứng ở cửa lớn phòng khách gần lối vào, cách chỗ y khoảng một thước là vết lõm vào ở giữa cánh cửa nhôm, gần như muốn xuyên qua ván cửa. Cái hình dạng vết lõm kia, cư nhiên là một bàn tay rõ cả khớp xương.
” Ngươi luyện qua khí công?” Kì Sam trong lòng sợ hãi, cửa này nếu y làm cho một chưởng mà đổ sụp,vị quản lý tài sản khẳng định sẽ làm phiền hắn vài ngày.
” Khí công là thứ mà bọn đạo sĩ thối Võ Đang ra vẻ đạo mạo kia đùa giỡn, bổn tọa khinh thường.” Người nọ ngạo nghễ liếc hắn một cái, ngược lại nhìn về phía cửa bị phá, ánh mắt lộ ra khó hiểu: ” Vì sao không đánh ra?”
Chẳng lẽ y thật sự muốn dùng bàn tay đem cửa “đánh” mở?
“Ngươi mở cửa làm cái gì?” Kì Sam đến gần y, kéo bàn tay vẫn đang duy trì động tác phát lực, xem xét: ” Tay có bị thương không?”
Nam nhân hiển nhiên còn đang chú tâm tới sự thật y đánh không nổi cái cửa, tùy ý để Kì Sam đưa y ra phòng khách ngồi.
Bàn tay thon dài mịn màng, so với nữ tử hiện đại mỗi ngày đều bôi kem dưỡng thì còn mềm mại hơn. Kì Sam không kìm được lại vuốt ve, kiểm tra xem gân cốt có trệch hay không, rốt cuộc đến một chút sưng đỏ cũng không có mà hiện. Cuối cùng đối phương thật ra thấy không được tự nhiên trước, tay giật giật, nhẹ nhàng gỡ ra.
Loại ván cửa này bình thường sẽ không dễ dàng hư hỏng, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối nghĩ mặt trên của vết bị chưởng đánh chỉ là một loại như loại nghệ thuật khắc hoa.
” Bổn tọa chỉ xuất ra ba phần nội lực, nhưng cũng không thể lay động được phiến môn này, gia môn công tử quả thật so với cửa thành còn chắc chắn hơn.”
Kì Sam đã quen với cách nói chuyện của y, cũng không để ý tới cách xưng hô kì lạ ấy, chỉ thản nhiên hỏi: ” Ngươi muốn ra ngoài?”
Mới tỉnh lại được một giờ, uống một chén cháo, sức lực căn bản không thể khôi phục như cũ, tới mức tùy ý đi lại loanh quanh được, y chưa chi đã vội vàng muốn rời đi?
” Nơi này không phải của ta, ta nên trở về đúng nơi của mình.”
” Nơi ấy là Hắc Mộc Nhai? Nhật Nguyệt thần giáo?”
” Công tử cũng biết đường đi sao?”
Ra khỏi khu tập thể, đi thẳng, xuyên qua hai dãy phố – đến hàng sách, sách mới sách cũ, trong nước ngoài nước đều có đủ hết, trong đó có một quyển bên trong ghi cách đến Hắc Mộc Nhai, Nhật Nguyệt thần giáo. Ki Sam định như vậy mà trả lời y, cuối cùng vẫn cảm thấy như thế quá bất lịch sự, nên buông tha cho.
” Ta không biết, ngươi trước hết ở nơi này của ta nghỉ ngơi vài ngày, thân thể khôi phục thì có lẽ nhớ được đường đi như thế nào.”
“Hừ! Ngươi căn bản không tin thân phận của bổn tọa, nghĩ bổn tọa bị thương, đầu óc có vấn đề, bịa chuyện với ngươi!”
“…..Không có.” Chần chờ một chút mới mở miệng phủ nhận, Kì Sam kinh ngạc với khả năng quan sát cùng độ mẫn cảm của người này.
” Không có? Bổn tọa dù cho thần trí có không rõ ràng đi chăng nữa, khả năng nhìn người vẫn phải có. Ta không quan tâm người bên ngoài nhìn Đông Phương Bất Bại ta ra sao, ta chỉ làm những gì ta muốn.”
Quả nhiên khiến cho người ta cảm thấy giống nhau, bề ngoài lẫn bên trong đều là ngạo khí. Ẩn trong lời nói luôn mang theo một cỗ khí phách bễ nghễ thiên hạ, lại lơ đãng toát ra sầu oán hơn vài phần uyển chuyển của nữ tử. Hai loại khí chất không cân xứng này đồng thời hiện ra trên người một nam nhân, nhưng lại ngoài ý muốn mà mê hoặc lòng người.
|
Vốn là chính y tự muốn rời đi, Kì Sam có thể theo lời y nói mà tống tiễn y, thuận nước giong thuyền, so với tự mình mở miệng đuổi người đi thì tốt hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này không thể cố tình nói như vậy được. Bộ dạng y như vậy, cứ thế mà rời đi liệu có thể đi đâu được, sau này sống sót như thế nào?
” Nếu đúng như lời ngươi nói, ngươi có thể nhìn thấu lòng người, vậy tại sao còn có thể cho Dương Liên Đình nắm giữ quyền thế, cuối cùng còn vì tên tiểu nhân đó mà bị hại?”
” Ngưoi làm sao biết được chuyện đó?” Y thẳng lưng, vẻ mặt đề phòng.
Kì Sam nhất thời chưa biết trả lời ra sao, đương nhiên không thể nói rằng trong sách có viết, từ sự tích bên ngoài về cuộc đời, đến tâm lý tư tưởng bên trong, toàn bộ…Làm không tốt sẽ kích động y. Đành giả vờ nói: ” Khi đó ngươi nói mơ nên nghe được.”
Y nhíu đôi mi cong dài, môi trắng bệch. Thần thái kia không rõ là vì không hài lòng chính mình nói mơ, hay do không tin lời Kì Sam nói. Nhưng cũng không tiếp tục truy vấn nữa.
“Cho nên ngươi tạm thời ở lại chỗ này tĩnh dưỡng. Ngươi sốt ruột muốn trở về, chẳng lẽ vì quan tâm đến tên tiểu nhân phản bội đó sao?”
” Hắn cho ta ôn nhu tình ý như ta muốn, tuy biết quan tâm quá là mặt trái của biểu hiện giả dối, bất luận chân tình đó nhiều hay ít, hắn quả thật phải trả giá. Ta khi đó cho hắn quyền thế mà hắn muốn, kết quả cũng triệt tiêu lẫn nhau, không bận tâm, quan tâm, cũng không phủ nhận.”
Đông Phương Bất Bại hao tổn tâm cơ, chịu nhục mười mấy năm tranh đoạt được vị trí, cuối cùng chỉ đến đổi lấy một phần “ôn nhu cũng tình ý”, thậm chí, trong lòng biết nó chỉ là giả, cũng vui vẻ chịu đựng sao? Kì Sam nhìn đáy mắt y chua xót xen lẫn cô tịch, ý định khiến y rời đi trong nháy mắt hoàn toàn biến thành tro bụi, biến mất hầu như không còn.
” Vậy ngươi vì cái gì mà muốn quay về?”
Một lúc lâu sau, thanh âm hơi khàn khàn mềm nhẹ vang lên trong phòng khách trống trải: “Ta cũng không biết…..”
” Ở lại đi, cho tới khi ngươi tìm được lý do rời đi.”
Hồi lâu sau vẫn không thấy trả lời, nghĩ y không muốn đáp ứng, Kì Sam thiếu chút nữa nói ra câu: “Ta giúp ngươi mở cửa mà không cần phá cửa”. Người nọ rốt cục nhẹ nhàng gật đầu, nói:
“Đa tạ”
“Nếu ở cùng một chỗ, vậy không cần giữ lễ tiết. Trực tiếp kêu ta Kì Sam đi. Ta gọi ngươi là Đông Phương?”
“Hảo, Kì công tử.”
Kì Sam bật cười, hóa ra người này cũng thật cố chấp. Thịt Viên đứng ở cửa phòng bếp kêu to, hắn mới nhớ ra mình mới chỉ ăn bữa tối được một nửa, vì thế đứng lên chuẩn bị trở vào phòng bếp tiếp tục ăn cơm.
” Ngươi có muốn ăn thêm chút gì không?”
“Ta nhiều ngày chưa ăn cơm, không thích hợp ăn nhiều, công tử xin cứ tự nhiên.”
Cũng đúng, xem ra thức ăn mấy ngày nay nên nhẹ nhàng để dễ tiêu hóa.
Bước được vài bước, Kì Sam quay đầu thấy người nọ vẫn thẳng tắp ngồi trên sô pha, sô pha mềm mại như thế nhưng không vì người ở trên mà lún xuống, thậm chí xung quanh không có một chút nếp nhăn nào…..Thật sự là kỳ nhân.
|
[l]Chương 4: Kinh hoàng nơi ban công Khinh công là một hình thức tập luyện sức bật cho đôi chân để đạt được hiệu quả trong di chuyển, đặc biệt trong võ thuật thì khinh công chiếm một vị trí tối quan trọng. Các cao thủ xưa kia từng đánh giá trình độ võ thuạt của một người qua khinh công của người đó, vì sao vậy? Khả dĩ trong võ thuật thì cước pháp được xếp vào hàng đầu, mà phi cước chiếm vị trí quan trọng nhất. Chiếm lĩnh được độ cao thế tấn công như vũ bão là then chốt. Phi như rồng lượn cước như hổ vồ, thế trùng trùng quả là cao diệu. Ngoài ra kinh công còn có ích lợi trong những tình huống hiểm nguy, dùng bộ pháp nhanh nhẹn thoát thân. Các tiểu thuyết võ hiệp thường quá hư cấu khiến khinh công thành một lãnh vực mang màu sắc thần kì. Thực tế thì không hẳn là như vậy, tuy không thể đạt tới trình độ phi thân nhanh như một mũi tên hay đạp trên mặt nước v.v… nhưng nếu chăm chỉ rèn luyện thì cũng có những lợi ích to lớn cho sức khỏe cũng như cho khả năng chiến đấu.
……
Trong nhà đột nhiên thừa ra thêm một người, đối với Kì Sam cũng không phiền nhiều lắm, vẫn hoàn toàn thích ứng được. Nếu nói cái gì thay đổi lớn nhất, đại khái là về việc cơm nước đi.Sáng sớm vẫn đi làm như cũ, buổi tối đến siêu thị mua thức ăn, sau đó về nhà nấu cơm. Có khác là, dù đồ ăn thì vẫn là cơm,nhưng lượng thức ăn so với lúc xưa thì nhiều hơn một chút. Hơn nữa còn có người ăn cùng, hương vị đồ ăn so với bình thường ngon hơn nhiều.Sau gần một tháng, Kì Sam không thể không hoài nghi, Đông Phương liệu có thật sự đến từ một nơi mà văn hóa lẫn bối cảnh không gian hoàn toàn trái ngược với hiện tại?
Ngôn từ cũng như hành vi cổ đại hóa cũng có thể chấp nhận, cùng lắm là do hắn mê võ hiệp, hơn nữa còn ham thích văn học cổ đại loại loại đó. Nhưng mấy ngày nay, tiếp xúc càng lâu, Kì Sam phát hiện Đông Phương đối với mọi thứ ở hiện đại này một chút cũng không hiểu. Cho dù tâm trí có bị thương nghiêm trọng đến đâu, mọi hành vi thường ngày cũng phải lưu lại mơ hồ, không có khả năng đối với việc sử dụng các đồ cơ bản hàng ngày hoàn toàn không biết gì cả.
Càng khiến người ta kinh hãi hơn nữa, chính là một ngày nọ, sau khi tan tầm về nhà, Kì Sam bị mưa làm cho toàn thân ướt đẫm, vừa vào cửa đã ném áo khoác, chuẩn bị lên lầu thay quần áo. Đông Phương đến gần bên người hắn, đưa tay phóng lên vai hắn, thậm chí còn chưa dùng sức, Kì Sam liền cảm thấy một cỗ ấm áp lan khắp toàn thân, đuổi đi khí lạnh trong người. Đến khi tay người nọ bỏ ra khỏi vai hắn, hắn phát hiện quần áo hoàn toàn khô ráo y như lúc đầu.
“Đông Phương, ngươi thật sự không học khí công?”
Hắn đã đọc rất nhiều tin tức nói về những kẻ lừa đảo giả danh có khí công, hành vi thật đáng khinh, nhưng lần này là do chính mình tự trải nghiệm, đầu óc bỗng trờ nên mù mờ, không phải vì hắn không tin.
” Là nội công.” Đông Phương tà tà nói, liếc hắn mội cái, thong thả quay lại phòng khách ngồi, tóc đen rối tung ở phía sau theo từng bước chân chớp lên, vạt áo đỏ thẫm, lay động lòng người.
Kì Sam thất thần đứng ngây ngốc tại chỗ, tầm mắt dõi theo người vừa rời đi, không bỏ sót một chút nào, trong mắt có kinh ngạc, cũng có cả kinh diễm. Không biết là kinh diễm rồi mới đến kinh ngạc, hay là từ kinh ngạc mà sinh ra kinh diễm đây.
….
Lại thêm một tuần chan hòa ánh nắng, khí hậu rõ ràng ấm dần lên, xem chừng không lâu nữa sẽ có thể mặc được quần áo mùa hè rồi.
Sáng sớm Kì Sam đã ra ban công phơi quần áo, trong lòng oán giận không chỉ một lần áo khoác cùng tay áo vừa dài vừa rộng, thật phiền toái, hơn nữa tay áo còn phải để phẳng phiu, nếu không sẽ bị nhăn nhúm, trông rất khó coi. Còn rất nhiều áo khoác nữa, đâu thể cứ bẩn là phải mang đi giặt ngay, chẳng lẽ cứ kệ như vậy rồi mang tới tiệm giặt quần áo, thì sẽ phiền toái theo kiểu khác.
Hắn lúc này đem số quần áo ấy kẹp lại từng bộ từng bộ phơi trên ban công. Trên sàn còn làm màu mấy chậu hoa hoa cỏ cỏ, nên ban công phơi nắng trông rất chật chội, hắn đành phải mỗi ngày lặp đi lặp lại hành động phơi phơi kéo kéo, may mắn là chỉ có một người nên quần áo tắm rửa thay ra cũng không nhiều lắm.
Thịt Viên luẩn quẩn bên chân hắn, thỉnh thoảng khều khều ống quần.
Kì Sam bị nó làm phiền, không chịu nổi, vươn tay gõ nhẹ lên đầu nó một cái: ” Còn giục thì sẽ không cho ngươi ăn nữa, cho ngươi nhịn đói đến trưa, xem ngươi còn sức khều ống quần ta không.”
Nói về mèo nhỏ mập mạp này, muộn ăn điểm tâm một chút mà đã thúc giục nhanh như vậy, khó trách bị đặt tên là Thịt Viên. Tên này quả thực ” rất hợp với dáng em “.
Đông Phương xuyên qua cửa sổ nằm sát đất, đi tới chỗ ban công.
Hắn vẫn mặc trên người bộ trường bào màu đỏ, chưa từng thấy hắn tắm rửa cởi ra, vậy mà quần áo vẫn sạch sẽ. Có lẽ khi tắm xong đã giặt sạch, giống như đối với quần áo của Kì Sam lúc trước, dùng nội lực hong khô. Kì Sam cũng từng lấy quần áo của mình cho hắn mặc,thân hình hai người tương đương, Đông Phương mặc vào, ngoại trừ quần có hơi dài một chút, nhìn chung vẫn cứ vừa người, nhưng cuối cùng vẫn không thể thích ứng.
Thoạt nhìn thì vừa vặn, so với trường bào tầng tầng lớp lớp nặng nề thì thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng mới mặc được một buổi sáng, làn da trên người đã bị đường nối quần áo cọ vào đến ửng hồng, bên xương hông cũng bởi ma sát mà sưng đỏ một mảnh.
Kì Sam trong lòng cảm thán làn da nam nhân mà có thể mảnh mai như vậy, đồng thời đối trang phục thô cứng của mình rất là khinh bỉ … Cái bộ đồ đo đỏ ấy rất là nhẹ nha, nhìn nó dưới ánh nắng phiêu động đường cong, dường như xuyên thấu, không có lấy một nếp nhăn nhỏ nào, đủ biết nó có bao nhiêu mềm mại trơn bóng.
(Tiểu Dạ: *giãy* mi nhưn có khác ~~ chơi hàng hiệu hông:”> ~~)
“Ta giúp ngươi.”
Dứt lời, tiếp nhận quần áo chuẩn bị treo lên trong tay Kì Sam, điểm nhẹ mũi chân, thân mình bay lên, dễ dàng đem quần áo treo lên cao ba thước thẳng trước mặt. Nháy mắt, đã lại đứng ở trước mặt Kì Sam.
” Nhảy thật cao….” Kì Sam lại một lần nữa bị bản lĩnh thần kỳ của hắn làm cho khiếp sợ, mắt chữ O, mồm chữ A.
” Phi thân là dùng lực ở phần dưới, đứng thẳng như thế không thể phi lên, hoàn toàn không giống nhau.”
Kì Sam cười nói: ” Không phải là phi thân, chẳng lẽ là khinh công?”
” Bất quá nó chỉ là võ học nhập môn cơ bản, không hơn khinh công là mấy.”
Hắn nguyên bản chỉ thuận miệng trêu chọc, không ngờ Đông Phương lại trả lời cặn kẽ như vậy, Kì Sam nhịn không được hỏi hắn: ” Nghe ngươi nói như là người đã học qua, không lẽ ngươi thông thạo cả khinh công nữa?”
Vừa nói vừa treo quần áo, rốt cuộc cũng hết, còn một bộ cuối cũng, Đông Phương lại nhảy lên treo nốt. Nhưng lúc này hắn không trực tiếp hạ xuống, cùng với một tiếng ” Cho ngươi xem thế nào là khinh công chân chính”, Kì Sam chỉ thấy thân ảnh hồng sắc xẹt qua trước mặt, nháy mắt biến mất không tăm tích.
Thịt Viên phản ứng đầu tiên. Nó xoay cái đầu tròn vo, ánh mắt xanh biếc nhìn về phía chủ mình, “tinh tế” kêu một tiếng: ” Meo?”
Nơi này trông thế nhưng cũng hơn mười tầng a, người này cứ như vậy biến mất?
Đi ra chỗ lan can ngó xuống, mới sáng sớm, lại là cuối tuần, dưới lầu chỉ có vài người già tốp năm tốp ba cùng nhau tản bộ, ngoài ra chẳng còn ai khác. Trừ bỏ những tán cây xanh rì cùng với đường nhựa xám ra, không có chút bóng dáng sắc đỏ nào cả.
” Đông Phương!”
|
Thanh âm từ xa truyền lại: ” Kì công tử, ta ở đây.”
Theo thanh âm ngẩng đầu nhìn lên, trên tầng thượng tòa nhà hai mươi tư tầng, thân ảnh màu đỏ rõ ràng đang đứng im ở đó, không phải Đông Phương thì là ai chứ?
Hắn cứ như vậy đứng ở tầng cao nhất, nhìn về phía Kì Sam, thản nhiên cười. Khoanh tay đứng giữa bao la gió trời, cằm hơi nâng lên, tóc đen cùng y bào đỏ tươi phi tán trong gió. Trời xanh mây trắng “làm nền” cho hắn ở phía sau, quanh thân mình tản mác ra một loại khí phách ngạo nghễ.
Dù có nghiên cứu bao nhiêu lý luận khoa học, cũng không thể giải thích được cảnh trước mắt.
” Tầng cao nhất này gió rất lớn, ngươi đứng yên đó, đừng nhúc nhích, ta lập tức chạy lên đỡ ngươi.”
Sau khi lấy lại tinh thần, thứ đầu tiên hiện ra trong đầu Kì Sam không phải là hắn làm sao trong nháy mắt di động được như thế, mà là lo lắng thân hình mảnh mai đó đứng không vững, hơn nữa còn sức gió, nếu không cẩn thận mà ngã xuống thì làm thế nào.
Người đang ở trong cảnh “nguy hiểm” ấy lại khẽ nở nụ cười, thần thái trên mặt giống như lúc này không phải đang đứng ở trên nhà cao tầng muôn vàn nguy hiểm, mà giống như đang thảnh thơi ngắm nhìn hoa viên nhà mình vậy.
(Tiểu Dạ: *giãy* ôi dồi ~~ mỹ nhưn cười kìa ~~ *cào tường*)
” Không cần, để ta đi về.”
Kì Sam đang vô cùng khẩn trương, nghe hắn nói như vậy, vừa định thở phào, ai ngờ người nọ lại đem hơn nửa thân người đổ về phía trước, sau đó hai chân giẫm lên rào chắn, nhẹ nhàng bay giữa không trung….Hồng y đỏ như lửa phiêu phiêu bay lên tựa phượng hoàng kiêu ngạo, như gió lướt qua, đáp xuống ban công nơi Kì Sam ở.
Tục ngữ có câu ” Con giun xéo lắm cũng quằn” (*), Kì Sam lúc này thật sự “quằn” lắm rồi, lúc này hơi đâu mà nhớ cái người làm cho cửa phòng cộp mác bàn tay ấy không dễ chọc, chờ hắn đứng vững, sau đó tóm tay hắn kéo về phòng, chốt chặt cửa sổ, đảm bảo một hạt bụi cũng không lọt.
(*) :Tiểu Dạ: khụ, thực ra cái câu gốc nó là: ” giận theo trong lòng khởi, ác hướng đảm biên sinh” = “trong lòng nổi giận, cái ác sinh ra” tương đương câu “giận quá mất khôn”, nhk ta thích cái “quằn” kia hơn:”> ~
Thịt Viên tự dưng thông minh bất thình lình, trong nháy mắt từ chỗ cửa bị đóng lăn một lèo ra sàn nhà phòng khách,đến là phục sát đất con mèo nhỏ này. Lông xù ra trên mặt đất, từ xa nhìn lại giống một thứ màu trắng…..là cái cây lau nhà nha.
” Nhìn vui không? Ngươi có biết như thế nguy hiểm ra sao không? Không may ngã xuống thì hậu quả thế nào ngươi có biết không!”
” Vì ngươi hỏi ta có biết khinh công hay không, ta chỉ nghĩ cho ngươi nhìn xem…”
Đối mặt với sự tức giận của Kì Sam, Đông Phương có vẻ có chút hối lỗi, yên lặng đứng vuốt vuốt tóc, giọng nói mang theo vài phần ủy khuất.(Tiểu Vũ: Mỹ nhân ~~~ *mơ màng*)
Kì Sam chán hẳn. Chẳng lẽ hỏi hắn biết độn thổ hay không, hắn sẽ từ hơn mười tầng này nhảy xuống hay sao? Còn nữa, muốn hắn tin tưởng cũng không cẫn làm ngay như thế a ~, người xưa có câu: “Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại”,nên tức giận gì gì đó đều cố gắng áp chế xuống hết.
Day day thái dương, bất đắc dĩ nói: ” Từ nay về sau không cần bay tới bay lui như vậy,cố gắng hai chân không rời khỏi mặt đất dùm ta.”
Hắn còn chưa nói là: Ngươi mà còn bay nữa, ta chắc đứt cuống tim mà tạch a~….
Nghe hắn nói xong, Đông Phương nửa điểm ăn năn không hề có, ngược lại trong mắt lộ ra vui mừng.
” Kì công tử, ngươi….lo lắng cho ta?” Ngữ khí dè dặt, dường như không dám tin, lại như xấu hổ mà hỏi.
Kì Sam giơ tay vỗ nhẹ lên đầu hắn, động tác thuần thục giống như đã làm mấy nghìn lần.
Nghe Thịt Viên hừ hừ kêu vài tiếng, cọ cọ đầu vào chân chủ. Kì Sam bởi thế cũng ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu nó……Xem đi, đúng là làm một cách thuần thục đến mấy nghìn lần rồi nha.
Chợt âm thanh bàn luận sôi nổi không biết ra sao từ ban công truyền đến —
Nhà đông: ” Khu tập thể này là nơi quay phim hồi nào vậy ?”
Nhà tây: ” Mau chạy đi tìm đạo diễn a ~~ có khi lại được làm diễn viên quần chúng….”
Nhà trên: ” Các ngươi có nhìn thấy không, cái người mặc đồ đỏ bay bay vừa rồi đó, chắc là nữ chính đó? Thật xinh đẹp a….”
Nhà dưới ” Ai nha! Ta mới ngắm được một lần nha….”
” Đúng đúng đúng! Cô nương kia khuôn mặt thanh tú, phim mà ra, cuối năm công bố giải thưởng chắc chắn không thể thiếu nàng…..”
” Ai, người kêu đi nói chuyện đạo diễn đâu? Ra sao rồi….”
“……….”
Thanh âm ngày một ầm ỹ, cuối cùng không phân biệt nổi rốt cuộc là nhà nam hay nhà bắc, nhà phải hay nhà trái.
|
[l]Chương 5: Chồng chất nghi ngờ Mấy ngày nay Kì Sam luôn chỉ suy nghĩ một vấn đề, mà vấn đề này hoàn toàn không hề bình thường.
Ngày đó trực tiếp nhìn một màn “bay lượn trên không” khiến hắn sợ hãi không ít, thậm chí hắn còn có điểm tin tưởng lời Đông Phương nói. Ngồi trên ghế sô pha bằng da mềm mại mà không lún xuống, cánh cửa in dấu bàn tay, trong nháy mắt hong khô quần áo ướt sũng….. Thêm vào đó, mấy ngày nay tiếp xúc với nhau,Đông Phương hoàn toàn không biết mọi thứ đồ dùng ra sao, dù là nhỏ nhất. Thật sự khiến người ta khó hiểu.
Theo lý thuyết, nếu mà hồi phục, thì dù là kẻ ngốc cũng không có khả năng đến cả việc cơ bản như lấy nước uống cũng không biết? Huống hồ, cử chỉ lẫn cách ăn nói của hắn vẫn biểu hiện ra là người ứng xử khéo léo. Việc gì đó hắn nếu không biết, chỉ cần nghe Kì Sam giảng giải một lần, ngay lập tức nghe một hiểu mười, từ một mà suy ra ba, lý giải cặn kẽ được điểm ấy. Chỉ như vậy, đủ nói lên rằng hắn thông minh ra sao.
Trên người hắn nhìn lướt qua, giữa chốn hiện đại lại tản mác khí tức cổ điển, thật là một người tài mạo xuất chúng. Nếu nói tinh thần hắn có vấn đề thì quả thật không có sức thuyết phục.
Như vậy, nếu lựa chọn tin vào lời hắn nói, tin vào lai lịch mà hắn giải thích: Hắn trước kia thật sự sinh sống ở thời cổ xưa 400 năm trước, thì mọi hiện tượng quái dị từ trước đến nay toàn bộ đều chưa đánh đã tan, đều trở nên hợp tình hợp lý.
Vì thế liệu có thể không tin vào lí do hắn đến đây: Hắn thật sự là Đông Phương Bất Bại trong tiểu thuyết võ hiệp? Một thế giới hoàn toàn hư cấu?
Kì Sam ngồi ở bàn ăn mà không yên lòng ăn cơm, lòng dạ vẫn còn rối bời về thân phận của người đang ngồi đối diện kia.
“Kì công tử, cơm này không hợp khẩu vị sao?”
” Sao? ” Kì Sam ngẩng đầu, chính mình đã buông bát từ khi nào, lại thấy Đông Phương đang nhìn, bởi vậy hướng hắn cười cười: ” Không, lần đầu tiên làm cơm, ngươi nấu rất tốt.”
Lúc tan tầm về nhà, Kì Sam theo thường lệ mua luôn đồ ăn để nấu nướng, lại ngoài ý muốn nhìn thấy trên bàn cơm nước thịnh soạn, hương bay ngào ngạt, nhất thời không biết được chuyện gì xảy ra. Dọn đồ ăn ra bàn xong xuôi, Đông Phương đúng lúc đấy bưng đồ ăn cho mèo đi vào phòng bếp, Thịt Viên theo sát chân hắn, nhìn không chớp mắt vào bát thức ăn. Đông Phương nhìn thấy Kì Sam, liền đặt bát thức ăn xuống cho Thịt Viên tự xử, bước vài bước tới chỗ người nọ.
” Cơm đã làm xong, có thể ăn.”
“Ngươi làm?”
Đương nhiên là gật đầu.
Kì Sam biết mình hỏi câu rất ngu ngốc, trong nhà có mỗi mình và Đông Phương, chỉ hai người, chẳng lẽ do Thịt Viên làm chắc…. Chẳng qua Đông Phương thực sự không biết sử dụng mấy đồ điện gia dụng, như vậy mà có thể nấu nướng tươm tất, khó trách khiến hắn thấy kinh ngạc.
“Ta chỉ dựa theo những gì công tử làm ngày thường, nếu không vừa ý, công tử không cần ngại, cứ nói thẳng, để lần sau làm tốt hơn.”
|