Nợ Tình Chưa Phai
|
|
Anh đứng yên bất động khi mà bác sĩ báo cho anh biết con trai của anh đã tỉnh lại, nhưng tạm thời con trai của anh sẽ không còn nhớ những chuyện của trước đây nữa. Mọi thứ trước mắt anh như tối sầm lại, anh có cảm giác mình đang bị rơi xuống tận cùng của vực sâu. Vậy là anh còn chưa cho nó biết, anh là bố nó thì giờ đây nó đang nhìn anh với ánh mắt đầy xa lạ và luôn miệng hỏi anh là ai? CHƯƠNG 1
Sau mấy tháng điều trị cho đến hôm nay nó cũng đã được xuất viện về nhà. Nhìn ngôi nhà đồ sộ nó như không tin vào mắt mình. Trước đó, ông Phương là bố của anh cũng đã từng ngăn không cho anh nói sự thật cho nó biết về mối quan hệ giữa anh và nó. Anh đưa nó lên phòng nghỉ ngơi và ngay lúc này nó nhìn anh, có vẻ như nó đang đọc tâm trạng của anh nên dù anh có cố tránh ánh nhìn của nó cũng không thể được. - Anh à! Nó cất tiếng gọi anh khi anh đi ra tới cửa và khi anh quay lại nhìn nó thì cũng là lúc nó lao tới ôm chầm lấy anh. - Em đã nghe bố nói, thời gian qua khi em nằm hôn mê trong bệnh viện, anh đã luôn túc trực bên cạnh để chăm sóc cho em. Những lời nói của nó cứ như từng lưỡi dao cứa thật sâu vào tận tim anh, anh chỉ muốn hét lên rằng nó là con của anh và anh muốn nó biết là từ trước đến giờ anh đã yêu thương nó nhiều như thế nào. Bàn tay anh đang chạm lên tóc của nó còn nó thì đang cảm nhận sự ấm áp và từng nhịp đập từ trái tim anh. Tất nhiên, anh rất muốn nói chuyện với nó, nhưng rồi anh đôi môi anh đã không thể thốt ra được lời nào và anh vụt đi như để che đi những giọt nước mắt vừa chực rơi. - Nguyễn! Ông Phương lớn tiếng gọi giật anh lại khi thấy anh đi từ trên lầu xuống và anh đã quay qua lớn tiếng với chính người bố mà anh luôn một mực kính trọng. - Bố còn muốn con phải làm gì nữa hả? Nó là... Anh đang nói thì ngay lập tức đã bị ông Phương dùng tay bóp chặt miệng anh lại, ông còn lôi anh ra tận bên ngoài sân rồi gằn từng tiếng, cố không để cho nó nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người. - Nghe đây, thằng bé là em trai của con, bao nhiêu năm qua đã như thế và bây giờ cũng sẽ như thế, bố không cho phép con làm đảo lộn cuộc sống của thằng bé. Hiểu rồi chứ? Anh gỡ tay ông phương rồi nhìn ông và lắc đầu. - Không, bố không thể đối xử với con như vậy. Nó đi ra ngoài sân định hỏi chuyện gì xảy ra với anh, nhưng anh đã lên xe và nó chỉ còn có thể nhìn theo chiếc xe đang từ từ lăn bánh rời khỏi ngôi biệt thự.
|
Khi anh đã đi rồi ông Phương cũng quay lưng định đi vào nhà thì nó bước đi ra nhìn ông rồi nói. - Bố, anh đi đâu vậy bố? ông Phương trả lời giọng ngập ngừng. - Ờ... anh con chắc là bận việc... Nó vội ngắt lời. - Có vẻ như anh đi mà không vui. Ông Phương bước tới ôm lấy nó rồi lảng sang chuyện khác. - Con vừa mới xuất viện, ngoan lên phòng nghỉ ngơi đi, ăn trưa bố sẽ gọi. - Vâng! Nó ngoan ngoãn làm theo lời của ông Phương. Trong lúc ông Phương đưa nó đi lên lầu thì dưới nhà ánh mắt của ông quản gia đang dõi theo nó. Tất nhiên là trong cái nhà này bất cứ chuyện lớn nhỏ gì ông đều biết rất rõ. Kể cả bí mật nó là con của anh, ông cũng biết, có điều ông không được phép kể với ai, nếu không ông khó mà có được một cuộc sống yên ổn. Hết giờ làm việc, anh còn ngồi nán lại trong văn phòng, Tử Kiện đi ngang thấy trong phòng anh còn sáng đèn nên ghé mắt nhìn và đưa tay gõ cửa: - Vào đi! Tử Kiện đẩy cửa đi vào rồi nhìn anh. - Hi, tan sở rồi chưa về sao? Anh đứng lên lấy áo khoác rồi nói. - Có muốn đi uống chút gì không? - Ok. Tử kiện gục gật đầu và nối bước theo anh. Anh lái xe chở Tử Kiện đến một quán rượu rồi cả hai đi vào trong. Người quản lý đã có quen biết anh từ trước nên ngay khi thấy anh đến liền sắp xếp một căn phòng vip ở trên tầng cho anh. Tử Kiện thì mới lần đầu đến mấy chỗ quán rượu cao cấp thế này, nên cứ đảo mắt nhìn trước sau cho đến khi anh quản lý mang rượu và vài món ăn nhẹ lên cho hai vị khách của mình. - Anh chắc thường xuyên đến đây hả? Tử Kiện hỏi khi thấy người quản lý đã rời đi. Anh cầm chai rượu lên rót ra ly cho Tử Kiện rồi nói. - Cậu thấy không quen à? Anh nói rồi đưa ly rượu lên uống một ngụm lớn. Tử Kiện nhìn sắc mặt không vui của anh và cậu đoán chắc là anh có chuyện. - Hôm nay, em trai của anh được xuất viện phải không? - Uh. - Cậu ấy bình phục là tốt rồi, có định để cho cậu ấy quay lại trường không? - chắc là đầu tháng sau nó sẽ quay lại trường, - Nhưng sao trông anh có vẻ không được vui vậy? Anh không nói gì mà tiếp tục uống rượu, Tử Kiện cũng uống với anh nhưng trong lòng lại không muốn nhìn thấy anh với bộ dạng như thế này.
|
Nó không ngủ mà đi lang thang qua phòng của anh. Đây cũng chẳng phải là lần đầu nó dược phép vào phòng anh trai mình, nhưng vì bây giờ nó đã không còn nhớ ra mọi chuyện của trước kia nữa. Đảo mắt nhìn khắp một lượt, nó buộc miệng suýt xoa bởi căn phòng của anh quá rộng lớn và rồi nó để mắt đến khung hình trên bàn ngay sát cạnh giường ngủ, người trong ảnh là anh và thằng nhóc mà anh đang ôm chặt trong tay không ai khác chính là nó. Cầm khung hình lên nó ngắm ngía thật kĩ, hóa ra nó có một gương mặt rất ư là giống anh. Điều đó cũng bình thường, vì cả hai là anh em ruột mà. Nó nghĩ vậy và nhoẻn miệng cười rồi ôm lấy khung hình nằm lăn ra giường. Đúng lúc này, anh mở cửa phòng đi vào và khiền nó giật mình lồm cồm ngồi dậy, khung hình của anh cũng đã ngay lập tức được nó trả về vị trí cũ. Anh đứng bất động nhìn nó còn nó thì đưa tay gãi đầu với nụ cười gượng gạo nhìn về phía anh. - Anh...! Nó lắp bắp gọi anh và anh chưa nói gì thì nó lại tiếp tục. - Em... em xin lỗi vì đã vào phòng của anh... Anh bước tới dang rộng vòng tay ôm chầm lấy nó làm nó có chút bất ngờ trước hành động của anh, đã thế lúc này trên người anh còn đang tỏa ra mùi rượu nồng nặc quyện lẫn mùi hương nước hoa đầy nam tính. Dù có hơi khó chịu với mùi rượu, nhưng cái cảm giác được ở trong vòng tay của anh làm nó rất thích. Anh đưa tay xoa đầu nó rồi thì thầm bên tai nó. - San San, anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm em có biết không? Những lời anh nói tất nhiên nó chỉ nghĩ là anh uống say hoặc giả thì anh em cũng có thể yêu thương nhau chứ nó đâu biết rằng tình cảm của anh dành cho nó là tình yêu của một người bố luôn dành cho đứa con của mình. - Anh à, chắc là anh uống say rồi phải không? để em dìu anh qua giường nằm nghỉ nha. Nó vừa nói cừa chủ động dìu anh qua bên giường và đỡ anh nằm xuống rồi khi mà nó định quay lưng đi lấy chiếc khăn nóng lau mặt cho anh thì tay anh đã kịp giữ lấy tay nó. - San San...!... em đừng đi... Nó quay qua nhìn gương mặt đang đỏ như gấc của anh rồi nói với giọng nhỏ nhẹ. - Em sẽ không đi đâu hết, giờ anh cứ nằm nghỉ ngơi đi em ra ngoài pha chút trà giải rượu cho anh uống. Nó từ từ gỡ tay của anh và đi ra khỏi phòng, anh vẫn nhìn theo dáng của nó rồi trong cơn say anh không biết mình đang ngủ hay đang tỉnh mà không thể cử động được dù chỉ là cái nhấc tay.
|