Cuộc Chiến Giữa Các Mĩ Nam
|
|
|
*Chap 1*
Một ngày mới lại đến. Ánh sáng mới chỉ mập mờ, huyền ảo. Trên cành cây, trong vòm lá, những giọt sương sớm đọng lại, long lanh chẳng khác gì những hạt ngọc tria trong suốt, đẹp đến lạ lùng. những làn gió nhẹ thổi qua làm vô vàn chiếc lá lung lay khiến chúng đan vào nhau, phát ra hàng ngàn thứ âm thanh kì lạ. Cốc..cốc..cốc "Gấu con của mẹ ơi! dậy đi nào!" Cốc..cốc..cốc "Gấu con ơi! dậy kẻo trễ học bây giờ!" Cốc..cốc...... "GẤU!!!!!!" "Rầm"- cậu nhóc đang nằm ngủ say giấc, bị giật mình nên từ trên giường té cái bịch xuống đất không thương tiếc "Ui da! Cái chảo của tui!"-"Dạ con nghe rồi mẹ! T.T" "Con xuống ăn sáng lẹ còn đi vào trường nhập học nữa đấy! Lẹ đy con yêu!"-mẹ cậu từ nhà dưới gọi cậu Cậu nhóc liền chạy xuống vệ sinh cá nhân và ngồi vào bàn ăn,cậu ăn một cách tốc thần để không bị muộn.Mẹ cậu thấy vậy liền bào: "Ăn từ từ thôi con mắc nghẹn bây giờ. Từ từ thôi không trễ học đâu mà!" "Dạ con biết rồi!"-"Ẹc Ẹc Ẹc.... Mẹ ơi, nước..nước" Mẹ cậu liền gót cho cậu một ly nước: "Đã bảo rồi mà không nghe". Bà nói chưa dứt lời thì cậu nhóc đã uống cạn ly nước, vội quẫy cặp và chạy ra ngoài cửa: "Dạ thưa mẹ con đi học ạ!" "Haizz, thằng nhóc này không biết chừng nào mới lớn nên người đây.Lên lớp 11 rồi mà cứ như con nít ấy!"-bà cười phúc hậu rồi tiếp tục dùng bữa À mà quên không giới thiệu với các bạn. Cậu nhóc ấy tện là Trần Tiểu Vỹ. Thuở nhỏ sống với ba vì mẹ công tác ở nước ngoài. Mẹ cậu là một người phụ nữ rất xinh đẹp,tài năng, giỏi gian, ba cậu cũng không thua kém. Nên từ nhỏ cậu đã được sống trong sự đùm bọc của cha mẹ. Tính tình cậu rất hiền lành, đáng yêu nhưng hậu đậu và đặc biệt hơi điên điên( giống tác giả ý ^o^). Dù cậu là con trai nhưng cậu lại rất giống mẹ, không chỉ đẹp mà còn đẹp hơn cả mẹ cậu. Cậu có một làn da trắng hồng hào rất thu hút ánh nhìn, chiếc mũi cao và gọn với đôi môi nhỏ và đỏ như son, gương mặt V line, đẹp một cách sắc sảo, ma mị khó tả. Mà cũng vì thế mà cậu luôn mang một cặp kính tròn bự tổ bố để che đi gương mặt xinh đẹp của mình, đơn giản vì cậu chỉ muốn sống như một đứa con trai bình thường, không thích bị chú ý. Năm nay cậu được mẹ đón sang Mỹ sống do ba cậu có việc phải công tác ở châu Phi để thăm dò nguy cơ tuyệt chủng của loài tê giác ngày nay. Cậu được mẹ cậu gửi vào một ngôi trường quốc tế danh giá,nổi tiếng ở bên Mỹ, nơi mà mẹ cậu đã từng học khác với những ngôi trường mộc mạc trước đay cậu đã học và hôm nay ngày nhập học đã đến. Cậu đy theo chỉ dẫn mà mẹ cậu đã bảo và cậu bỗng đứng sững lại, ngỡ ngàng. Một ngôi trường uy nga lộng lẫy hiện ra trước mặt cậu, với khuôn viên rộng lớn , rộng đến nỗi mà cậu phải hoa mắt.Tiểu Vỹ mở to mắt ngơ ngác: "Oa! đẹp thật!" Cậu đy vào trường. Hiện ra trước mặt cậu như thiên đường trần gian: nào là vườn hoa, hồ bơi,... Và cậu dừng lại khi thấy sân bóng rỗ rộng lớn, một vài người đang chơi ở đó, ai nấy cũng đều cao ráo, vạm vỡ. *Bốp* trái bóng được một anh chàng rất điển trai đánh văng lên không trung. Tiểu Vỹ dáo dác nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ: " Cao quá! Cao như muốn tận lên mây luôn ấy!" Trái bóng bay lên cao và đang rơi về phía cậu. Trong khi đó Tiểu Vỹ vẫn dõi theo quả bóng cười tít mắt { trái bóng này bay tếu quá, như đang đứng yên và ngày càng to lên to lên nhỉ?}-cậu nghĩ Và...BỤP!! Trái bóng đập rất mạnh thẳng vào mặt Tiểu Vỹ khiến cậu té bất tĩnh dưới đất. Trong lúc cậu mơ mơ màng màng và thấy một tên nào đó đang cõng cậu trên lưng, cậu dần dần chìm vào cơn mê. "Tiểu Vỹ ơi! Ta là thần chết đây ta đến đây để bắt hồn cậu đi, số cậu đã tận. É hehehe" Cậu vội bật tỉnh, dùng hết đạp thật mạnh khiến cô y tá đang khám cho cậu té nhào xuống đất , cậu hét lên: "Chưa! chưa tôi chưa muốn chết đâu, tôi còn thương ba, thương mẹ, cả bé chó lucky nữa, và...." O.O Tiểu Vỹ chợt nhận ra đó chỉ mơ và cậu đang ở trên chiếc giường phòng y tế. Chị y tá che miệng cười, ngồi dậy và tiếp tục khám cho cậu. Và cái tên đánh trái bóng, cũng là cái tên cõng cậu đến đây cũng đứng gần đó cũng quay ra hướng khác mà cười khiến cậu mắc cỡ muốn độn thổ. Tiểu Vỹ chợt nhận ra hắn ta rất điển trai,làn da trắng,đôi chân mày đậm, nụ cười chết người, tướng tá cao ráo, thân hình chuển,đẹp đến từng góc nhìn đẹp không thể chê vào đâu được, là mẫu con trai mà đứa con gái nào cũng ao ước .Chị y tá liền nói: " Em không sao cả chỉ bị xây xác nhẹ! bây giờ chỉ cần kiểm tra ở mặt nữa thôi! Chị gỡ mắt kiếng em ra một tý nhe!" Chị y tá nhẹ nhàng cởi cặp mắt kính to đùng ấy ra mà Tiểu Vỹ cũng không hay, cậu còn đang xấu hổ. Bỗng chị y tá và tên đó đều im lặng và nín thở khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tựa như làn thu thủy, một vẻ đẹp sắc sảo của một người con gái của Tiểu Vỹ. Bây giờ Tiểu Vỹ mới nhận ra gương mặt mà cậu luôn cố che đậy đã bị nhìn thấy, cậu liền giật lấy mang vào và chạy ra khỏi phòng y tế một cách nhanh chóng: "Em không sao đâu ạ!! Cảm ơn chị nhiều lắm ạ!". { Mới có sáng đến giờ thôi mà bao nhiêu chuyện đã xảy ra. không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây. Hôm nay đen thật T.T} Chị y tá và hắn còn chưa không khỏi ngạc nhiên trước gương mặt đó, thật ma mị, thật cuốn hút. Hắn bây giờ bước ra ngoài và nhếch mép cười: "Tiểu Vỹ! Cậu nhóc này đúng là thú vị thật...." Dù Tiểu Vỹ là con trai nhưng cậu là người đầu tiên trong đời khiến một người con trai như hắn phải say đắm chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy và muốn khám phá nhiều thêm về cậu. Và câu chuyện đã bước vào hồi bắt đầu.
|
*Chap 2*
"Hộc..Hộc..Hộc...đã hứa là sẽ không bao giờ bỏ cặp kính đó ra mà giờ lại...Hộc..tất cả đều tại cái tên đáng ghét đó...Ghét quá cũng tại hắn mà...Thôi bỏ chuyện đó qua một bên đi,mà giờ quan trọng nhất mình phải tìm lớp của mình cái đã" Tiểu Vỹ chạy hụt mạng ngoài hành lang, một lát sau câu dừng chân lại, mắt sáng rỡ, mỉm cười hạnh phúc: "A tìm thấy rồi!" Cậu liền bước vào lớp. Cô giáo đang giảng bài và những người khác đang chú ý thì họ đều dừng lại, quay sang trước sự xuất hiện của Tiểu Vỹ. Giờ đây quần áo cậu đều ướt đẫm mồ hôi do chạy quá sức, quần áo thì bị bẩn đen xì vì cú té quá mạng hồi sáng, Tiểu Vỹ bây giờ chẳng khác nào đang thực hiện quá trình "lên men giấm".Cậu nhìn thấy cô giáo liền vội cúi người chào cô: "Em chào cô ạ! Xin cô tha lỗi vì em đã đến trễ!" Cô giáo dịu dàng,cười tin cẩn đáp: "Em là Tiểu Vỹ phải không?" "Dạ vâng ạ!" "Cô có nghe văn phòng báo rằng em bị ngất xỉu dưới sân trường, vậy em có bị làm sao không? đã ổn chưa?" Trước sự tận tình của cô, Tiểu Vỹ vừa gải đầu, cười tít mắt như một đứa trẻ: "Em không sao cô, cô đừng lo lắng" Đáp trả lại nụ cười đáng yêu của cậu cô giáo hiền từ nở nụ cười đầy phúc hậu và chỉ tay: " Vậy bây giờ em hãy vào chỗ ngồi và bắt đầu tiết học cùng các bạn nào! Chỗ của em ở bàn cuối bên góc phải cạnh cửa sổ kia đấy!" Không chần chờ gì thêm Tiểu Vỹ chạy tọt một mạch đến chỗ ngồi của mình, ngồi phịch xuống, lấy tập vở ra trong khi cả lớp ai cũng đều xì xào xì xào nhìn cậu. Hai tiết học trôi qua thật êm đềm, giờ ra chơi đã đến, Tiểu Vỹ mệt mỏi nằm dài lên bàn, đôi mắt long lanh của cậu thì đang ngắm nhìn ra song cửa sổ, từng cơn gió dịu nhẹ khẽ thổi khiến cho tâm hồn cậu yên tĩnh. Bỗng trong lớp một giọng nói lảnh lót của một con nhỏ tiểu thư sang sảng vang lên, cô ta vừa vuốt tóc, vừa trề môi biểu cảm: "Trời oai! Sao trên đời này lại có một cái tên vừa quê mùa, vừa xấu xí,bẩn thỉu như thế này vậy nhỉ?Chẳng xứng tầm để học chung với bổn cô nương ta" Mấy đứa con gái gần đó cũng chung phe phái với ả cũng trỏ mỏ vào: "Đúng rồi đấy! Thế này thì làm sao đủ vinh hạnh để học chung với chị Diễm Hạnh chứ!Khôn hồn thì mau biến mất khỏi đây đi, đừng để người khác phải chướng mắt, trường này chỉ dành cho những con người danh giá,xinh đẹp như tụi tao thôi! Chứ như cái thứ....."-Cả đám nhìn nhau cười phá lên một cách sảng khoái Diễm Hạnh: Một cô gái khá xinh đẹp, được mệnh danh là hoa khôi của khối 11 không ai sánh bằng, con gái của một gia đình giàu có, rất chảnh chọe, điệu hạnh và hay xem thường người khác, luôn xem bản thân là người hoàn hảo toàn diện. *Sự thật cô ta chỉ mới bằng 1/10 của Tiểu Vỹ* Chẳng thèm quan tâm lời nói của bọn tiểu thư đài cát kia, cậu vẫn thản nhiên, không phản ứng gì, mắt vẫn không rời khỏi khung cửa sổ.Bỗng cậu cau mày lại {Cũng tại cái tên đó......aaaaaaa......bực bội quá....có chết thì cũng không mong gặp lại cái bản mặt đáng ghét của hắn ta} Một lát sau, các nữ sinh,nam sinh ai cũng kêu gào, hò hét dữ dội chạy ra rầm rầm ngoài phía cửa sổ, ai nấy cũng nhào qua, bay qua tới tấp đu vào song cửa làm cho Tiểu Vỹ không khỏi hoảng sợ {Trời ơi! có khủng bố hả? Sao đây..sao đây.. phải nhanh chóng thu gom những thứ quan trọng rồi bỏ chạy lẹ mới được..}-Tiểu Vỹ vừa nghĩ vừa thu dọn tập sách Trong khi đó các nữ sinh trong lớp và những lớp bên cạnh cũng đều gào thét, la toáng: " Á..Á..AAA... anh em nhà họ Ngô kìa.....Bạch mã hoàng tử kìa" "....Á..Á....Hai anh đẹp quá đi mất!...Em yêu hai anh nhiều nhiều nhiều lắm.." "Anh ơi cưới em đi"vvv-đứa này kéo tóc đứa kia, đứa kia kéo váy đứa nó,...một khung cảnh hỗn loạn xưa nay chưa từng có hiện ra trước mắt Tiểu Vỹ. Tiểu Vỹ hiểu chuyện mặt ngơ ngác rồi lắc đầu nghĩ: {Mới nói là mình là có gia giáo, mà con gái gì đâu thấy trai là tươm tướp tươm tướp, vồ vồ tới tấp, bất chấp tính mạng nhào qua..Haizzz cái bọn người này khó hiểu quá} Ai nấy cũng đều đang rất hào hứng, sôi nổi khiến Tiểu Vỹ không khỏi tò mò muốn biết ai mà lại có sức hút dữ dội đến thế. Do cũng có chút máu nhiều chuyện(*giống Yu đấy ^^!*) cậu liền phóng lên bàn nhìn xuống sân trường. Dưới sân bóng dáng của hai chàng trai đang tiến dần vào trường, cả hai người họ đều rất điển trai, thân hình đầy cao to,đầy đặn,hết sức quyến rũ..nói chung cả hai đều sở hữu một vẻ đẹp chết người. Cũng vì thế mà khiến nữ sinh toàn trường ai nấy cũng phải đắm say, nam sinh phải ganh tỵ. Bên phải là Ngô Minh Triết con trai cả của chủ tập đoàn Samsung, một tập đoàn đáng gờm và có máu mặt trong nền kinh tế toàn cầu. Người con trai nhà giàu, nhưng cũng lại rất đẹp trai, cậu sở hữu một sóng mũi cao, đôi chân mày đầy cuốn hút, nam tính và ánh nhìn chết người và được xem là mỹ nam đứng thứ 2 của trường với chiều cao 1m85.Một người khá lạnh lùng, ít nói,lịch thiệp, thông minh, giỏi ngoại giao, thông thạo các thứ tiếng là mẫu đàn ông lý tưởng, nhưng chưa có một người con gái nào lọt vào cặp mắt xanh của chàng. Bên cạnh là Ngô Minh Khôi, em trai cua Ngô Minh Triết ,đẹp không thua kém điển trai hơn cả anh của mình.Là mỹ nam nhất trường với chiều cao 1m87 , đi đến đâu cũng gây sự chú ý, thu hút bao ánh nhìn, là chủ của CLB Clup khép tiếng, một người rất đào hoa, không người con gái nào có thể khước từ tình cảm của hắn. Dù là một người có tính trăng hoa nhưng hắn chưa từng yêu ai thật lòng . Cả hai như nam thần hạ trần, tạo hóa đã tạo ra hai con người hoàn hảo đến chết ngườiBỗng Minh Khôi dừng lại, nhìn về phía lầu hai như đã tìm thấy một thứ gì đó. Đám nữ sinh lớp Tiểu Vỹ la toáng lên: "A..A..Bạch mã hoàng tử nhìn về phía chúng ta kìa....A..A" Ả tiểu thư Diễm Hạnh thấy thế cứ vuốt tóc, tạo dáng để thu hút ánh nhìn của Minh Khôi.Nhưng ai biết đâu, người mà hắn ta đang nhìn lại là Tiểu Vỹ. Bây giờ hai ánh mắt đã chạm vào nhau, Tiểu Vỹ mở to mắt, bụm miệng, ú ớ: "Không phải..đó chính là...chính là.... hắn..hắn sao?" Cậu liền nhảy nhanh xuống bàn nép người vào một góc tường, mặt vẫn chưa khỏi sự hốt hoảng: {Người mà cậu chạm mặt lại là cái tên mỹ nam có máu mặt nhất trong trường sao! Chết rồi làm sao đây! Những ngày tháng còn lại của cậu sẽ như thế nào đây.Á aaaaaaaaaaa......aaaaaa...} Gấu con Tiểu Vỹ giờ đang gào thét sâu tận trong tâm hồn Minh Khôi vẫn không rời mắt, cứ nhìn về một phía, hắn ta nhếch miệng cười ma mảnh: {Tiểu Vỹ à! Tôi đã tìm thấy cậu, dù cậu có tránh mặt tôi đến chừng nào đi nữa thì đừng hòng thoát khỏi tôi!} Hắn ta tiếp túc đi và từng bước tiến vào trường...
|
*Chap 3*
~Rengggg~ Tiếng chuông đã điểm, báo đến giờ vào học, đám đông giải tán dần, ai nấy cũng đều về chỗ và ổn định trở lại.Riêng Tiểu Vỹ giờ đây cậu cứ ngồi đần người ra như người mất hồn, mặt đầy suy tư. Thầy giáo thì đang say sưa viết bài trên bục giảng, còn cậu thì đang ngồi trong lớp mà hồn cứ như đang ở trên mây. ...... "Bốp" "Ui da....đau quá...."-ông thầy lấy cây thước gõ vào đầu Tiểu Vỹ làm cậu bừng tỉnh dậy "Sao tự nãy đến giờ em không chép bài vào vở mà cứ ngồi thừ ra đó. Em có tin tôi phạt em bây giờ không?" "Da tin...tin...ạ!"-Tiểu Vỹ vội lấy tập vở ra và bắt đầu ghi bài. Ả Diễm Hạnh và bầy phái của ả thì cứ che miệng cười khẩy. 11h30 2 tiếng đồng hồ sinh hoạt tự do đã đến. Cậu nhanh chóng rời khỏi lớp và đến phòng giáo vụ để nhận chìa khóa phòng của mình và đi đến khu nhà nội trú của học sinh.Do mẹ cậu cũng là một trong những người có công góp sức thành lập ngôi trường này nên cậu có phần ưu tiên,hỉnh hơn những học sinh khác.Phòng của Tiểu Vỹ sẽ là 1 trong 3 căn phòng vip, đắt tiền,sang trọng,tiện nghi nhất trường và mỗi phòng sẽ có 2 học sinh cùng ở chung.Mở cửa bước vào Tiểu Vỹ không khỏi ngỡ ngàng trước sự uy nghi ,lộng lẫy, sang trọng của nó, một gian phòng rất rộng gồm 2 giường lớn có cả máy lạnh, ghế sô pha, TV màn hình cong,...và còn rất nhiều đồ dùng tiện nghi khác. Mặt cậu tươi tỉnh hẳn lên, cậu liền phóng lên chiếc giường lò xo nằm dài trên đấy, hét lên đầy sung sướng: "Oaaaaaa! êm ái quá đi mất! Thích quá!!Hihi..." Tiểu Vỹ nghịch ngợm ngồi giường nhún lên nhún xuống không ngừng trên giường một cách thích thú mà quên mất đi cả thời gian. "A! Quên nữa mình phải đi tắm mới được! Mình mẩy như thế này khó chịu quá đi mất"-Tiểu Vỹ gỡ bỏ cặp kính quê mùa ra, bước vào phòng tắm. ....... "La la la..kìa con búm vàng....xòe đôi cánh xòe đôi cánh....búm ơi đừng bay nữa Vỹ mệt quá rồi!...la la la"-Tiểu Vỹ vừa tắm vừa ca hát líu lo Trong lúc đó, cậu bạn được sắp xếp ở cùng phòng của cậu là Minh Triết,anh ta đến tự khi nào mà cậu chẳng biết, đang ngồi đọc báo bên ngoài.Nghe cậu hát Minh Triết như muốn nổ cả tai {Cái tên này lớn rồi mà cứ y như trẻ con} Minh Triết tiếp tục ngồi đọc báo không quan tâm đến nữa.Một lát sau, cửa phòng tắm mở Tiểu Vỹ bước ra, giờ đây trên người cậu chỉ quấn một chiếc khăn tắm do cậu quên mang đồ thay vào. Minh Triết giờ đây mới ngước nhìn Tiểu Vỹ và ngạc nhiên, sững sờ trước một thân hình rất là đáng yêu với một làn da trắng trẻo, mịn màng đầy cuốn hút của cậu. Gấu Tiểu Vỹ thấy cậu ta liền lấy tay che mặt và phóng cái vèo vào lại nhà tắm,khóa cửa lại.Tim cậu đập không ngừng, may cho Tiểu Vỹ đã kịp lấy tay che mặt nên hắn ta chưa kịp nhìn thấy gương mặt cuốn hút chết người của cậu. {Trời ơi! Hắn ta đến tự khi nào vậy...chẳng lẽ tự nãy đến giờ hắn đã nghe mình......aaaaa....mất máu quá đi. Mà chẳng phải hắn là cái tên làm mấy đứa con gái trong trường này phát cuồng hay sao? Không lẽ là....bạn cùng phòng..!O.O Ặc ặc ặc....mà không biết lúc nãy hắn có thấy được cái gì không nữa!T.T không chịu đâu}-Tiểu Vỹ mặt mày nhăn nhó đầy đau khổ.Trong khi Minh Triết đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, mặt vẫn không rời nhìn về phía nhà tắm.Tiểu Vỹ giờ đây mặt cậu đỏ bừng như ăn ớt, tim đập liên hồi không thôi.
|
*Chap 4*
Một lát sau, khi đã lấy lại được bình tĩnh cậu lên tiếng: "Cậu gì kia ơi! Có thể lấy hộ tớ cặp kính và bộ đồ nằm trên hộc tủ cạnh giường được không?" Minh Triết không đáp lại, tiến đến hộc tủ lấy đồ cho Tiểu Vỹ rồi tiền lại nhà tắm Cốc..cốc..cốc... "Đồ cậu cần đây này" Tiểu Vỹ mở hé cửa giật lấy bộ đồ và mặc thật lẹ vào người.Trong lúc chuẩn bị bước ra, do cố ý cậu đã vô tình đạp phải cục xà phòng đang nằm trên sàn làm cậu trượt thẳng về phía trước ,nghiêng một góc 60 so với phương thẳng đứng và.... RẦM - Mặt cậu đập thẳng và dính trên cánh cửa phòng tắm.Minh Triết nghe thấy tiếng động lạ liền vội hỏi "Cậu bị té hả? Có bị làm sao không vây?" Triệu Vỹ liền đáp: "Ô hô..hô.Tôi..không sao cả,không sao, kui chỉ thử cánh cửa này tý thôi. Mà phải công nhận cửa vậy mà chắc chắn, tốt ghê cơ chứ!Hi..Hiihi" {Đau muốn gần chết đây này mà hắn nỡ lòng nào còn hỏi có sao không nữa chứ >.< hix hix} Cậu bước ra mặt tười cười như chưa có chuyện gì xảy ra. Bây giờ cậu mới thực sự được trực tiếp nhìn rõ gương mặt mỹ nam của hắn ta, Tiểu Vỹ đứng ngây người ra, nhìn Minh Triết không thôi. {Oa! Hắn ta đẹp quá đi mất! cao ráo, thân hình chuẩn men, ánh mắt ma mị đầy cuốn hút. Chẳng trách gì mà chị em phụ nữ đều phải xếp hàng, khổ thân vì hắn}-Tiểu Vỹ không biết tự khi nào dòng suy nghĩ của cậu đã bật thành lời nói: "Anh ta cứ như Bạch mã hoàng tử ấy!" {!!!OoO!!! á.aaaa...mình vừa nói cái quái quỷ gì thế này...mình là con trai cơ mà! nhục nhã thật....thôi đi lẹ mới được}-Tiểu Vỹ thôi ngắm Minh Triết, mặt đỏ tự lúc nào không hay, đi một mạch đến cửa, một lần nữa do không để ý cậu lại vấp phải chiếc cặp của hắn ta đang nằm dưới đất và.... RẦM - cậu té vảnh giò,nằm sải lai một đống trên sàn nhà, thấy vậy Minh Triết chạy lại định đỡ cậu.Tiểu Vỹ liền bật dậy: "Tôi không sao..không sao cả...Mà gạch ở đây cũng tốt không thua kém nhỉ...Hê hê...Xin cáo từ"-nói xong Tiểu Vỹ nhà ta bay thẳng ra cửa tim cứ đập rộn ràng khó hiểu, tại sao cậu lại có cảm giác ngại ngùng khi đứng trước con người đó, chắc có thể là vì chưa quen biết nhau nên như thế..Hàng loạt những câu hỏi liên tiếp hiện lên trong đầu cậu. Còn Minh Triết đang ở trong phòng nhìn theo khó hiểu cậu nhóc này, anh ta cười nhẹ {Cậu ta ngố thật! Con trai gì đâu mà đáng yêu quá, cứ như con....} Minh Triết thôi suy nghĩ bước vào phòng tắm. Một người khá ưa lạnh lùng, ít cười như anh nhưng khi gặp Tiểu Vỹ chỉ mới lần đầu đã có thể làm anh cười, để lại cho anh nhiều cảm giác khó tả, đầy hứng thú.... ~Kiyomi~
Tiểu Vỹ giờ đã đặt chân đến phòng ăn chung dành riêng cho học sinh trong trường, tất cả các món thức ăn ở đây đều miễn phí do được tài trợ bởi tập đoàn samsung. Phòng ăn là một gian phòng cực lớn, nhiều bàn ghế được xếp thành rất nhiều dãy ngay ngắn, thẳng tắp và chạy dài lớn hơn cả trăm mét. Cậu dáo dát nhìn quanh,ngơ ngác và từng bước tiến lại quầy thức ăn. Do cũng là người cũng khá có tâm hồn ăn uống nên niềm vui khó tả ấy đang dần hiện hữu trên gương mặt baby của cậu.Chị tiếp viên ở đấy niềm nở chào đón rồi hỏi cậu: "Em muốn dùng gì nào?" {Đồ ăn ở đây nhìn sao mà hấp dẫn quá đi mất. Mà món nào ở đây mình cũng muốn ăn thử cả..hừm..khó chọn quá đi..} Tiểu Vỹ liếm môi suy nghĩ rồi quyết định: "Chị ơi! Lấy cho em 2 phần này..phần kia nữa...à,1 phần bên đây...với 2 phần này....cả phần đây nữa...cả cái đó nữa....." Sau khi cậu gọi một xớ táo quân, ai nấy trong quầy cũng đều nhìn cậu thất thần, đầy ngơ ngác. Thường thì các học sinh khác đều ăn bằng đĩa nhưng do cậu gọi nhiều quá nên chị phục vụ ưu tiên để thức ăn của cậu trên một cái mâm thật to. Đồ ăn của cậu giờ đây chất cao như một ngọn núi, Tiểu Vỹ không khỏi sung sướng, tung tăng đi xuống bàn ăn. cậu đi đến đâu ai nấy cũng đều xì xào to nhỏ, nép qua một bên,mặt đầy sợ hãi vừa thán phục...Cậu ngồi vào bàn,mặt mày sáng rỡ rồi với lấy cây đũa: "Ăn ngon miệng!" Cậu ăn say sưa không thèm màn tới những điều xung quanh.Một lát sau bỗng nguyên cả phòng ăn ai nấy cũng đều nhốn nháo, xôn xao, hò hét do sự xuất hiện của tên mỹ nam Minh Khôi. Ai cũng không khỏi kinh ngạc vì từ trước đến nay Minh Khôi chưa bao giờ đặt chân vào bếp ăn chung này.Hắn bước vào, không vào quầy đồ ăn mà cứ đảo đảo nhìn quanh như đang tìm kiếm một ai đó .Trong khi đó ai nấy cũng đều im lặng,ngừng ăn, mê mẩn ngắm nhìn vẻ đẹp hớp hồn của hắn.Minh Khôi bỗng nhận ra Tiểu Vỹ một cách nhanh chóng, vì trong cả kháng phòng chỉ có mình cậu vẫn tiếp tục ngồi ăn một cách đắm say, dù trời có sập xuống thì cậu cũng sẽ vẫn tiếp tục ăn. Hắn ta nở nụ cười chết người khiến ai cũng nín thở,sau đó hắn bỏ hai tay vào túi quần và từng bước từng bước tiến đến chỗ Tiểu Vỹ.Ai cũng đều nín bặt , không ai nói gì ngắm hắn ta không thôi. Riêng ả Diễm Hạnh thấy Minh Khôi đang dần đến gần chỗ ả nên liền giả vờ té xuống đất [ không phải té bình thường mà té cũng có kiểu đàng hoàng], cô ta dịu dàng vuốt tóc, đưa cặp mắt long lanh nhìn Minh Khôi.Cả phòng ai cũng nghĩ hắn ta sẽ trúng chiêu mỹ nhân kế của hoa khôi Diễm Hạnh và đến đỡ cô ta dậy, rồi cả hai sẽ trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy. Nhưng không, Minh Khôi không chỉ không nhìn tới mà còn bước qua ả ta một cách bình thản, ả ta mặt xụi đơ,mặt không còn một hột máu vì từ trước đến giờ chỉ có cô khước từ người khác chứ không để bất kì ai từ chối cô. Cô ta vô cùng tức giận vì cảm giác mình vừa bị anh ta sỉ nhục một cách nghiêm trọng, ả giả vờ ngồi dậy như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng mắt vẫn dõi theo Minh Khôi, cả phòng ai cũng thán phục cậu ta. Hắn ta giờ đang ở sau lưng cậu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu: "Này bé yêu!" Tiểu Vỹ nhai ngốn nghiến quay lại nói: "Ngoàm...ngoàm...Anh là ai mà dám kêu là bé vậy hả...ngoàm..anh có biết tui rằng ghét nhất ai ..ngoàm ...kêu tôi là bé không hở..ngoàm...đang ăn mà cũng làm phiền nữa..." Tiểu Vỹ chợt nhận ra hắn,cậu giờ đang như một đoạn phim bị đứng hình,mặt thất thần {LÀ HẮN TAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA....................} Cậu vội quay phắt lại, giả vờ nói: "Anh...Anh là ai vậy, tui đâu có quen biết hay gặp anh bao giờ đâu mà sao lại kêu tôi là bé?" Minh Khôi nghe vậy liền lấy tay phải nâng cằm của Tiểu Vỹ ngước lên nhìn thẳng vào gương mặt ma mị của hắn: "Chẳng phải tôi và cậu đã từng rất thân thiết với nhau hay sao? Sao cậu lại không nhớ vậy cà?"-Anh ta nhếch miệng cười, nụ cười ấy giờ dường như chỉ dành riêng cho cậu Tiểu Vỹ liền đỏ mặt vừa cảm thấy ngại trước hành động của hắn, vừa sởn gai óc vì cả nghìn cặp mắt sắc như dao nhọn đang liếc nhìn {Trời ơi! Anh buông tha cho tui đi...huhu... tui chưa muốn chết sớm đâu,anh làm vậy chẳng khác nào là muốn cả trường này tẩy chay tui hay sao hở......AAAAAA.... cái con người đáng ghét này} "A! Sao tự nhiên kui đau bụng quá vậy cà..ui da.....cho kui xin đi vệ sinh tý nha..."-Tiểu Vỹ liền đứng phắt dậy, quay mặt định bỏ trốn. Nhưng không kịp,Minh Khôi đã nắm chặt lấy bàn tay cậu kéo lại, làm cậu ngả vào lòng hắn, hắn choàng tay ôm vào cặp eo thon thả của cậu, cả hai đều đưa mắt nhìn nhau, không nói gì.Ai cũng trừng mắt nhìn hai người đang tình tứ với nhau, không hiểu tại sao Minh Khôi lại có vẻ ưu ái tên này đến như vậy, hắn ta là con trai kia mà....Tiểu Vỹ ngại quá nên mặt nóng bừng bừng {ẶC...Cái tư thế này....Nguy quá rồi...lần này mình không bị fan hắn khủng bố mới là chuyện lạ......tên này thật là quá đáng....đã vậy thì...}.gấu con Tiểu Vỹ giờ cùng quá nên làm liều,cậu dùng hết lực giẫm thật mạnh vào chân anh ta, đẩy ra rồi chạy thật nhanh như bị ma đuổi. Cả phòng ăn ai cũng đều sợ hãi vì cậu dám đối xử với Minh Khôi như thế, chắc hắn ta sẽ xé xác cậu ra thành trăm mảnh,đưa về chầu diêm vương.....Nhưng không Minh Khôi không phản ứng gì mà còn cười ma mảnh: {Đúng là thú vị như mình tưởng....Tiểu Vỹ à...sao cậu lại đáng yêu đến thế nhỉ?.......} Anh ta từng bước ra khỏi nhà ăn, ai cũng bàng hoàng nghĩ rằng anh ta chỉ đùa giỡn với Tiểu Vỹ mà thôi...... ~Kiyomi~
|