Dì 7 Bún Riêu Và 2 Đứa Cháu Lộ Thiên Phần Tiếp Theo
|
|
Buổi trưa, giờ của lớp lu bu nấu cơm mà con Loan ko thấy thằng Tuấn, bén móc điện thoại ra điện. Thằng Tuấn cho con Loan biết là mình về nhà 1 chút vì má nó kêu
Kỳ thực, thằng Tuấn ko phải về nhà mà là nó chớp cơ hội con Loan bận cắm trại sẽ ko về nhà nên đến tìm anh Phong
Hôm nay anh Phong phải tự nấu cơm, bởi lẽ con Loan đi cắm trại và ăn cơm trong trường chứ ko về nhà
Thằng Tuấn gỡ cổng tự dắt xe dô trong, nó đi thẳng ra bếp cũng làm anh Phong trông thấy hơi chột dạ
- Con Loan đâu? - Dạ, nó ở trong trường mà anh Phong
Anh Phong loáy ngoáy cái đầu nhìn ra cổng
- vậy thôi phụ anh lạt rau đi, lỡ có ai hỏi em nói em đến tìm con Loan thôi nhen - Dạ
Thằng Tuấn bèn ngồi bẹp xuống lặt mồng tơi
- Lát em ăn cơm với anh Phong đc hông? - Ừ, ăn thì ăn
Thằng Tuấn vui sướng nguyển miệng cười
anh Phong chõ đũa dô nồi thịt kho đảo, xong nhấc chót đũa le lưỡi nếm 1 cái, chẳng ai rõ mặn lạt ra sau ngoài anh Phong, chỉ biết sau đó anh Phong cho thêm 1 muỗng bột ngọt
Nghĩ mà tội nghiệp thằng Tuấn, mang danh nghĩa là bạn của con Loan vậy chứ người mà nó mong nhất chỉ là anh Phong, nhưng mỗi lần nó tới anh Phong chỉ coi nó là bạn của con Loan. Nhiều lúc anh Phong hời hợt lãnh đạm, ít nói năng gì tới thằng Tuấn
Tội nghiệp thằng Tuấn thiệt, từ đó tới giờ chỉ đc anh Phong đụ đúng có 1 lần
Thằng Tuấn hé môi
- Anh Phong ơi..lát đụ em đc hông?
Anh Phong nhếch mép cười
- Nhà anh thì đụ ko có đc..chút còn mang cơm ra chợ cho ba má anh nữa
Thằng Tuấn lèo nhèo
- Nhà ko có ai anh đụ em đc mà
- Thấy vậy chứ ko đc
- Vậy đụ ở đâu mới đc
- Có đụ thì qua bên Cần Thơ chứ ở địa bàng này là anh ko có đụ..ra dô tới lui toàn người quen ko
- Vậy thì qua Cần Thơ
Thằng Tuấn buồn so
- Mà thôi...em qua rồi anh cho em leo cây nữa
- Anh có nói bây giờ qua đc đâu...1 giờ rưỡi anh phải lên cơ quan
Thằng Tuấn bỏ rỗ mồng tơi, xấng lại ôm anh Phong từ sau lưng, nó áp mặt dô lưng anh Phong
Anh Phong la
- Đừng Tuấn
Anh Phong liền gỡ tay nó ra
Thằng Tuấn nắm cánh tay anh Phong vòi vĩnh
- Cho em bú cu anh 1 miếng đi
Đột nhiên anh Phong cũng cảm thấy nứng cặc, bèn chấp nhận, anh Phong kéo tay nó đi lại cái bàn học của con Loan
- Em trốn dưới gầm bàn em bú đi, anh coi đường cho
Thằng Tuấn vui sướng chui xuống gầm bàn, vén ống quần xà lỏn cho anh Phong lôi con cặc và trứng lệch khỏi miếng quần lót
Anh Phong ngồi giống như con Loan đang học bài nhưng kỳ thực là ở dưới thằng Tuấn đang bú cặc cho anh Phong, nó bú đã quá làm anh Phong rên rít rít, đôi lúc mắt thíp thíp 1 chút
Anh Phong thò tay xuống xoa đầu nó
Mãi lo sung sướng, nồi thịt khét đen, anh Phong lật đật chạy đi tắt bếp
- Rồi...xong luôn
Cũng may là chỉ cháy 1 lớp thịt bên dưới vì nước đã cạn quẹo, vớt vác cũng lấy đc nhiều miếng ở trên
Thì cũng lỡ rồi biết làm sao đc, anh Phong bèn đi lại ghế ngồi dạng rộng 2 chân cho thằng Tuấn bú cặc
Cặc anh Phong lâu xuất tinh lắm, thằng Tuấn bú đến mõi mồm, vậy chứ vẫn còn mê bú
- Bú trứng dái anh với Tuấn..ừ...sitttttttttttt....aaa.....phê quá
Anh Phong ngồi ko còn vững đc nữa, thỉnh thoảng uốn áy háng theo
- Aaaaaaaaaaaa...sitttttttttttttt...sướng quá...đc rồi Tuấn...bú cặc anh đi..bú chỗ này 1 chút bú chỗ kia 1 chút...............ừ...sittttttttttttttttttt...aaaaaaaaa...........em liếm chỗ cái gần giữa ngay cái đầu đó Tuấn...ừ ừ...sittttttttttttttttttttt...aaaaaaa...phê quá
Anh Phong rên rỉ, có xe cộ chạy ngang cũng ko nhằm nhò gì, chả ai nhìn dô cửa sổ, mà nhìn dô cũng chẳng biết gì
- sittttttttttttttttttt...ui da...sướng quá...liếm nhanh nhanh dô Tuấn...sitttttttttttt...đã quá trời đã Tuấn ơi...rồi bú hết cái đầu đi...ừ..trời ơi...sít chết đi
Thằng Tuấn bú rối riết, nhéc hết cặc anh Phong vào họng
- Sittttttttttttttt...oai da...hư...sitttttttttttttt...sướng quá Tuấn ơi...aaa...a..aaaaaaaaaaa...anh bắn Tuấn, anh bắn Tuấn..aaaaaaaaaaaaa.....sittttttttt..huuuuuuuuuu..sitttttttt.....a
Anh Phong nẩy mông, bắn tinh trùng tràn ngập họng thằng Tuấn. Vậy chứ thằng Tuấn chưa dừng lại, nó còn tham lam bú tiếp, đã ko còn giọt tinh trùng nào của anh Phong trên cặc, thằng Tuấn uống sạch hết rồi
- Sittttttttttttttt...oai...đã quá...Đc rồi Tuấn ơi
Anh Phong dìu đầu thằng Tuần đứng lên, cất con cặc và trứng dái gọn vào trong cái quần lót
Bây giờ anh Phong mới đi đặt nồi canh, thằng Tuấn ngồi lặt mồng tơi, miệng còn nhấp nháp, dường như nó còn luyến tiếc tinh dịch của anh Phong ko nở nuốt nước miếng nhiều vì sợ trôi đi
Cơn sướng của anh Phong còn day dứt, chợt vuốt cặc mấy cái, thở phì phù
- Uiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii...
|
Buổi trưa, lúc cho du khách thăm quan Chùa Tây An, chuẩn bị 1 lát để leo lên núi Sam, anh Đạt ngồi bên hông Chùa, ngẫm nghĩ nhớ lại những ai có thể còn giữ số điện thoại cũ mà biết tung tích về bạn mình, vậy chứ cũng chẳng có số nào
Nhóm bạn ngày xưa chỉ võn vẽn có 3 tháng học nghề làm quen hẵn còn xa lạ. Nhớ đến 2 người từng gặp gỡ thì cũng mài mò ra đc số điện thoại nhưng vô dụng. Chuyện ngỡ như thời ngày xửa ngày xưa, nhưng mà nó lại là câu chuyện biệt tâm hơi của đời thật
Chẳng biết hỏi ai cho ra nữa, anh Đạt bèn nhớ lại 1 người còn ở đơn vị cũ, đó là 1 người ở đại đội trinh sát ngày xưa, lâu lắm rồi, kể từ ngày xuất ngũ cũng chẳng ai còn nhớ đến ai. Có còn lưu nhớ số điện cũ cũng hỏi ko ra về anh Lâm
Ngày đó, anh Lâm chính là đại đội 8 , còn anh Đạt là đại đội 9 , cũng là trinh sát, hai đơn vị nằm kề cận bên nhau như cặp bầy trùng. Thật là khó để mà nghiệm ra 1 người thâm tình nhất của anh Lâm để hỏi. Đơn giản vì anh Đạt chằng có số. Có lẽ con đường này ko khả thi.
Chẳng cần gì gấp, Anh Đạt nghĩ mình nên tìm đến tận nhà anh Lâm ở Q7 hỏi ,may ra còn gặp luôn
* * *
Kết thúc hành trình, anh Đạt về lại Sài Gòn, liền tìm đến nhà anh Lâm trên đường Bùi Tuấn Phát , hỏi ra đc cái số điện thoại, cũng biết thêm 1 số tung tích từ ba mẹ của anh Lâm chia sẻ , anh Đạt liền gọi ngay cho anh Lâm,
Vừa đi đá banh về, chưa đã tắm rữa gì, anh Lâm nằm phè phỡn đưa võng với bộ đồ chelsea màu xanh. Bất chợt, anh Lâm nhận đc 1 cuốc điện thoại, nghe giọng bạn , anh Lâm mừng lắm
- Đạt hả?...đụ má..phải mày hông vậy? - Tao chứ ai
Giây phút xúc động chợt như ùa về. Anh Đạt hỏi
- Mày xuống Vĩnh Long hồi nào vậy? - Cũng cỡ nữa tháng...rồi giờ mày ở đâu..làm gì...ra ngoài ở rồi mày quên tao luôn hả Đạt? Biết bao nhiêu năm rồi chưa Đạt
Câu nói quá về mặt thời gian khiến anh Đạt bật cười, đối ngược là ngay sau đó lại là 1 chất giọng trầm nhẹ
- Quên gì đâu...tại tao đi làm ko có thời gian..tao cũng mất số mày ..giờ mới xin lại đc nè
- Ông bà già tao thỉnh thoảng còn nhắc mày..đụ má cái thằng bất nghĩa..cho ăn cho ở...đối đãi tử tế vậy mà ko bao giờ quay lại thăm ổng bả 1 lần
- Thì bởi vì tao sợ bất nghĩa nên tao ko quay lại đó
- Là sao?
- Sao mẹ gì...nói chơi thôi..tao đang ở nhà mày nè..có cho ổng bà 1 chút quà miền Tây...vậy còn bất nghĩa hông?
Anh Lâm ngoác miệng cười
- mà bây giờ mày điện cho tao cũng như ko...đụ má...lúc ở Sài Gòn ko điện
- Tao biết tiệm mày rồi..tao sẽ ghé...đc chưa?
- Chừng nào?
- Bất ngờ
- Bất ngờ con cặc gì...nói mẹ đi
- Đi Nha Trang về tao ghé...2 bữa
- Đi Nha Trang mà 2 bữa?...đụ má, ra tắm biển xong về gấp hay gì?
- Đi máy bay mà
- Ừ...nhớ nhen...ko xuống tao đá bung ba sườn à
- Ừ...chờ đó
Anh Đạt cúp máy, sấc mép lên cười. Trong lòng có 1 chút ngạo đời. Giờ anh Đạt đã thay đổi suy nghĩ đi nhiều lắm rồi. Cũng nên quành trở lại để an ủi quá khứ từng khiến mình sụp đỗ tin thần. Ai đó còn đọng lại thứ gì là chuyện của bản thân họ
Anh Vinh bèn hỏi
- Ai điện cho mày mà cười sang sảng vậy Lâm?
Bất chợt nhớ lại chuyện hồi sáng khi trông thấy những chiếc xe Sài Gòn Tourist chạy ngang, anh Lâm trả lời ngay
- Thằng bạn tao..đụ má...nhắc tiền nhắc bạc phải tốt biết mấy
Anh Vinh vỗ tay vào 1 chiếc xe mà mình đang sửa
- nè..tiền nè
Anh Lâm bật khỏi võng
- Con cặc...mày đi sửa đi..tao đi tắm rồi
|
Trong cái chớp mắt đã qua 2 ngày. Một buổi trưa diệu kỳ. chiếc xe chất lượng cao của công ty sagontourist dừng chớp nhoáng bỏ anh Đạt xuống rồi vội lăn bánh
Anh Đạt quải 1 cái ba lô lỉnh khỉnh trên lưng bằng qua tiệm sửa xe Lâm Vinh
Vừa trông thấy bạn, anh Lâm đã bật ra khỏi võng, bước ra lề đường
- Ủa, mày đi xe công ty xuống luôn đó hả?
Thật ra là hóa giang đồng nghiệp thôi. Hôm nay anh Đạt đã đổi tour cho 1 hướng dẫn viên tự do, tiện bề về Vĩnh Long chơi 2 ngày
Hướng dẫn viên tự do, hay nói đúng hơn là hướng dẫn viên cộng tác, họ có thể làm việc cho bất cứ công ty nào theo kiểu chạy show, dĩ nhiên họ mang màu áo của công ty đó và là đại diện cho bộ mặt công ty, đa phần đều tuyển gọi từ những người có kinh nghiệm lữ hành và có độ uy tín cao
Anh Đạt theo chân bạn vào trong ngồi, quẳng cái ba lô lên ghế và dành ngay cái võng, ngã lưng nằm sài xua tan mệt mõi
Anh Lâm đôn đã
- Tao với thằng Đạt học trước mày 1 khóa đó Vinh
Anh Vinh dẫu đã nghe anh Lâm kể sơ sơ về anh Đạt , vẫn cố tình hỏi nhạo
- Học sửa xe đi làm hướng dẫn ngộ hen - Tui học chưa đc 3 tháng tui nghĩ rồi..7 triệu của Nhà Nước coi như là trả lại cho Nhà Nước
Anh Lâm mang ca trà đá ra đưa cho anh Đạt
- Nè..uống đi...đem ba lô dô buồng tao để đi
Anh Đạt uống 1 tăng trà đá, tót xuống võng rồi xách cái ba lô đi. Anh Lâm cũng theo gót dẫn bạn mình
Đoạn vào trong phòng, trông thấy mọi thứ ngổn ngang, anh Đạt hỏi ngạo
- Ổ chuột của mày ở đây đó hả?..vẫn ko thay đổi hen
Anh Lâm cười ha hả, bèn gôm mấy con bồ lon trên kệ giường bỏ vào cái hủ, những lá bài vứt đầy rẫy cũng đc gom lại làm bộ, quần lót áo thun vác linh linh, anh Lâm tém dẹp, miệng rôm rả
- Nhớ hồi đó ở chung mỗi lần tao bày là mày dẹp...nghĩ lại thấy mày giống osin của tao quá - Thì ăn nhờ ở đậu nó vậy đó mày ơi...chủ bày thì tớ dọn - Bây giờ mày coi tao là ông chủ vẫn còn đc mà
Anh Đạt ngã lưng nằm xuống, lỡ mũi chợt khịt khịt, bèn rút cái gồi quăng ra khỏi đầu
- Đụ má..áo gối chắc 8 tháng chưa giặt - Nó đc 1 nữa của mày tao cũng mừng, làm con cặc gì cũng ko xong..mà cái nghề sửa xe mày ơi...nằm chỗ nào làm dơ chỗ đó...hổng lẽ mày xuống đây chỉ để thăm tao thôi hả Đạt? - Cũng còn thăm 1 người nữa - Ai? - Mày ko biết đâu..hỏi làm cái gì..mà chủ yếu tao xuống thăm mày cũng có sao - Đụ má..Sài Gòn cả năm ko đếm xỉa tới tao..nói tao tin mới sụi
Anh Đạt loay hoay, dòm hình mấy con hotgirl dám linh tinh , rách lỏm chỏm
- Vẫn còn thích thỉnh mấy con này về thờ hả? - Chứ hông lẽ tao thờ mày - Thờ thì thờ cho nó đẹp..rách teng beng cũng để
Anh Đạt ngồi bật dậy, nắm xé 1 cái roẹt
- Kiếm hình khác dán dô đi mày, nhìn giống ổ ăn mày quá
Anh Lâm khặt cười, Anh Đạt bèn rút cái áo dầu nhớt đen thùi lùi trên cây đinh chìa ra
- Mày nhớ cái áo này ko Lâm...lúc mày đi tao vá nó cho mày đó...mày nói thôi tao hổng thèm..tao hổng thèm...mày coi giờ mày ăn mặc thấy gớm hông..lúc mới bước dô tao tưởng "vờ sa sì"
Anh Lâm lăn đùng ra giường ôm bụng cười lộn ruột
- Đụ má mày làm tao đau bụng quá
28-03-2016๖ۣۜCurious ღ
Đoạn, anh Đạt nói
- Lâm ơi..chở tao đi uống cà phê đi - Ừ, đi thì đi
Anh Lâm và anh Đạt bèn đi ra ngoài, anh Lâm ghì chống, xoay ngược chiếc exciter 1 cách vội vã
- Vinh ơi tao đi uống cà phê với bạn tao nhe...mày coi tiệm đi
Lẽ thường là anh Vinh sẽ lèm bèm ngay, bữa nay có bạn nên cũng dị nể
- Ừ, đi đi
Anh Đạt bắt chân trèo lên xe, anh Lâm móc số 1 cái cạch vót đi néc bô luôn, anh Đạt bám vào eo anh Lâm
- Mua "Ẹc" hồi nào vậy mậy? - Chắc cũng nửa năm...mày thấy nhà tao còn có 1 khúc hông? - Ừ, đúng rồi, sao còn có nữa khúc hẹp nhép vậy? - "Thì bán nửa khúc" - Anh Lâm rút vội tay amida , đập lộp bộp lên hộp đèn số - " Nó ra đời từ lúc đó đó" - Ừ..giỏi quá..bán nhà mua xe..hết chuyện
Anh Đạt ngày xưa vốn rất là chửi thề, nhưng kể từ khi theo học cái ngành mà người ta gọi là những thiên sứ văn hóa thì khẩu khí đã giảm đi rất nhiều, nhất là khi đi làm đã loại bỏ mấy từ đó nên có phần đã từ bỏ sự quen miệng. Như thể người ta nói "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng", lâu lâu lại bị anh Lâm ám muội nên nhem nhóm trở lại từ tục tĩu, mặc dù cũng có sự lợn cợn ở trong đó, làm như cái nghề đã khiến anh Đạt mềm mỏng và mượt mà trong cách sử dụng từ ngữ hơn
- Nhớ hồi xưa tao với mày thân nhau biết bao nhiêu hen Lâm, hôm nào ẫu tả mày cũng lấy quần lót của tao mày bận đc, còn tao thì lấy áo mày bận đi chơi...mày với thằng Vinh có vậy hông? - Ko mày ơi, đồ ai nấy mặc - Bộ nó nấu cơm cho mày ăn hả? - Ừ - Ăn đc hông?...tao nhớ mày kén ăn lắm mà - Hông..tao ăn chà bông..cá mồi với trứng ..xúc xích ko hà - Hèn chi mày mập hơn hồi đó - Ko có đâu..tao mới tập tạ lại - Sời...Lát tao sẽ dẫn mày lại 1 quán hủ tiếu Nam Vang cực ngon ở Cái Vồn...ngon như Hủ Tiếu Nam Vang mà hồi trc tao với mày lại đường Võ Văn Tần ăn...mày biết tao đi qua lại con đường này nhiều lắm rồi ko Lâm? - Ừ, mà sao ko thấy tao ta? - Mày lo ụp mặt dô lồn ko mà - Mày mới ụp mặt dô lồn đó...mà đứng trên xe cao mày nhìn xuống mày thấy tao mới đúng - Ko có đâu Lâm ơi...tao chỉ nhìn thẳng xuống du khách..chỗ nào thuyết minh quan trọng cần chuyển mắt tao mới nhìn xuống..Cái Vồn ko có cái gì để mà nói hết đó...chẳng lẽ nói về tiệm sửa xe...ừ tui có thằng bạn sửa xe ở đây quái dị
Anh Lâm xùy cười 28-03-2016๖ۣۜCurious ღ
Đoạn anh Lâm và anh Đạt ngồi uống cà phê ở 1 quán bên cạnh con Sông
- " Cái Vồn ko có cái lồn gì chơi hết Đạt ơi" -" Qua Cần Thơ đi chợ nổi Cái Răng - Có Cái Chân Cái Tay gì nữa hông mậy? - " Có Cái Đầu Buồi nữa"- Anh Đạt cười sặc sụa
Nhịn cười đc, anh Đạt mới nói
- Tối tao chở mày qua Cần Thơ chơi, 1 quán hát với nhau sân vườn..có sân khấu hoành tráng luôn..tao điện 1 phát là mày đc ưu tiên lên hát luôn đó mày - Nổ hông Đạt? - Nói thiệt...nằm kế khách sạn 3 sao tao hay tới mà..tối dắt khách qua hoài..quản lý biết mặt tao..tiền nước cũng free 100 nữa nè
Nói rồi anh Đạt móc thẻ VIP cho anh Lâm coi liền
- Đi...thằng lồn ở chung với tao đéo biết cái gì hết - Chứ bình thường mày với nó hay đi đâu? - Đi chơi đĩ ko hà - Hôi bỏ đi Lâm ơi...bệnh hoạn si đa nữa mệt lắm..có cái bệnh lây qua đường miệng đường bú nữa..mày liếm dô mấy cái đó ghê lắm...mày đâu có thiếu con gái đâu mà mày phải chơi đĩ..ko có tao kềm kẹp mày mày hư đốn quá hà...tao thấy cái thằng đó nó ăn ở dơ dáy quá hà...mày ko ăn cơm của nó nấu là đúng - Thì bởi vậy nó mới ko dám la tao..chứ tao mà ở dơ..nó ở sạch nó la tao tối ngày y như mày
|
Anh Đạt chỉ đường cho anh Lâm đến chợ Bình Minh tiềm quán ăn. Lúc này anh Lâm mới vỡ lẽ ra là quán đó mình từng đi qua nhiều lần mà chưa có lần nào ghé vào
Hai người kiếm 1 bàn ngồi. Anh Đạt gọi tô hủ tiếu, trong khi anh Lâm gọi phở, Anh Đạt bắt đầu giới thiệu
- Đây là quán ăn của Người Hoa, mày ăn bảo đãm mày ghiền..ngày còn đi du lịch bụi tao cũng thường ghé đây...chính vì vậy tao hiểu hương vị hơn cả những nhà hàng, giá cả lại phải chăng...dường như là tao thích mấy cái quán như thế này...có điều chẳng có sân bãi cho xe đậu nên bất tiện với cảnh sát giao thông...gần đây thì tao biết 1 quán bún riêu cũng ngon..nấu đúng kiểu nhà hàng ..ẫm thực khó tánh cách mấy cũng hài lòng...nhưng cũng như cái quán này..ko có mặt bằng nên ko thể đưa vào chương trình tour đc..những tour công nhân học sinh sinh viên thì tao có thể giới thiệu đc
- tao cũng có ăn bún riêu của quán bê đê này cũng ngon lắm nè..nước lèo ngon..trộn cả ký bún dô ăn cũng còn khoái
- "Bún riêu bê đê nào?" - Anh Đạt đinh ninh - tên là Bún Riêu Dì 7
Anh Đạt phả lên cười
- Quán đó tao cũng tới 2 lần rồi ông thần - Vậy hả? có 2 con bê đê đẹp y chang con gái mậy Đạt
Đoạn nhân viên quán 222 bưng đồ ăn ra, phở của anh Lâm gọi thêm chén trứng, anh Đạt liền xúc muỗng dô múc lòng đỏ nếm thử
- Ăn trứng bổ trứng - Tao mấy bữa nay chưa có xả nè...cần gì bổ
Anh Đạt thò tay kéo chén qua
- Vậy thôi đưa tao
Anh Lâm nhanh tay rút đũa khõ 1 cái "cộp"
Anh Đạt nở 1 nụ cười
- Tối tao ngủ ở đâu Lâm? - Thì cái giường đó chứ đâu - Thôi tao ko ngủ đâu..hôi dầu hôi nhớt chịu ko nổi - Vậy thì ngủ võng - Cái võng còn dơ ác nữa - Vậy leo lên đầu tao ngủ đi
Thật ra tối nay như dự định là anh Đạt sẽ ngủ resort, gọi là resort cho sang vậy chứ cũng chỉ có 500 ngàn 1 ngày, resort 3 sao mà, nó như cái nhà đẹp đẽ trong 1 ko gian xanh thoáng đãng thôi Nhưng ko hiểu sao đột nhiên gặp lại anh Lâm , anh Đạt đã bị lợn cợn phân vân ít nhiều, 1 phần thì ko muốn bỏ bạn, 1 phần thì cũng chẳng biết ngủ chung 3 người vậy cũng chẳng có sự tâm sự riêng tư. Nếu nó có dơ và hôi chút đỉnh cũng có thể sửa sang thơm tho lại ngủ ko vấn đề gì, ngặt 1 cái là còn ngủ chung với 1 người lạ, còn đâu mà bạn bè tâm tình như ngày xưa. Ít ra thà như ngày xưa mà mỗi lần anh Lâm ngủ , anh Đạt còn vờ ôm hoặc gác đc chút đỉnh, chưa kể lâu lâu anh Lâm bất chợt gác qua cái đùi hay qua 1 cái tay cũng còn chút dư ba cảm khoái
- Vậy thôi tối nay tao ngủ resort 1 bữa, mà mày đừng có nói với thằng bạn mày mắc công nó nói tao khi dễ - Nói làm chi, mày ngủ đâu mày ngủ..nhưng mà tao nghỉ mày ngủ chung với tao hay hơn, tự nhiên xuống đây rồi mỗi thằng ngủ 1 nơi...hôi thì 1 lát gom đem đi giặt...phơi 1 nắng cũng khô
Đột Nhiên anh Đạt đổi ý
- Ừ...vậy tao ngủ với mày..nhưng mà chắc khuya tao mới về - Mày đi đâu vậy? - Thì gặp người bàn công việc của công ty đó mà..tối mày cứ đi chơi quán hát với nhau với tao đi...chừng nào mày muốn về mày về...bỏ tao ở đó là đc
Anh Đạt gắp hủ tiếu bỏ vào mồm, anh Lâm hỏi
- Rồi ai đưa mày về? - Taxi..xe ôm..thiếu mẹ gì - Hôi để tao qua tao đón - Thôi khỏi đi...đêm hôm qua lại phà mắc công..tao nhờ người này nọ chở qua cũng đc mà - Ăn đi
29-03-2016๖ۣۜCurious ღ Anh Đạt và anh Lâm ăn xong thì chở nhau về Trong chốc lát đã thấy họ cùng nhau dô phòng. Một cái phòng tàn tạ hở nóc và có thể nhìn thấu mái tole. Kiểu dáng của căn phòng chưng lửng và cái nhà vệ sinh cũng vậy. Thật khó để lấp điều hòa vì đơn giản nó ko đc kín nốc. Căn phòng thâm u khiến cho muỗi bay vi vu Anh Đạt phát hiện 1 con còn mắc kẹt trong mùng , bèn xã xuống chui dô theo tay đập - Ngủ vậy sốt xuất huyết chết Lâm ơi Anh Lâm cũng chui dô phụ kiếm muỗi. Tưởng là ko có vậy chứ rung mùng cũng còn 2 con náo động bay lơn tơn.
- Đó đó... Lâm
1 tiếng bốp thật lớn. Con muỗi nát tan trên bàn
- Lâm ơi mày ngủ sao để mũi chui dô dữ vậy Lâm
Bất thình lình anh Đạt phát hiện ra 1 cái lỗ rách
- Nè mày ơi... chắc nó chui dô đường này nè... có kim hông Lâm - Hông... có cu à Anh Đạt ngoác miệng cười. Chớp nhoáng thò tay bóp cu anh Lâm
- Đây - Quaiiiii
Anh Lậm giật nảy háng lùi về sau
Đoạn anh Đạt vuốt dài ra rồi cột cái mùng lại bằng chính nó . Vậy là cái mùng có thêm 1 nút thắt nữa
- Sao ăn ở bây giờ tệ dữ vậy ? - Cái mùng 80 năm rồi
Mãi lo nói chuyện anh Đạt ko để ý anh Vinh đã đứng ngay cửa tự bao giờ. Biết là anh Vinh giữ tiền nên anh Đạt đề nghị
- Ông mua cái mùng mới đc rồi đó ông Vinh
Anh Vinh ko nói gì mà xoay lưng đi, ra võng nằm 1 mình
Anh Đạt vén mùng chui ra, vắt mùng lên lại
- Nằm mùng chui ra chui dô làm cho nó nhanh nhẹn.. ko muỗi nó dô theo
Anh Đạt lấy cây chổi quơ khống xuống gầm giường. Đàn muỗi bay ra
- Lâm mày dòm kìa Lâm.. đụ má muỗi 1 ổ... tối nó chui dô cắn cũng chết.. mày biết cái nhà có bồ hóng nhiều là nhà đó chắc cú có muỗi nhiều.. tại nhện nó dăng tơ nó bắt muỗi - Vậy đừng có quơ bồ hóng... để nó bắt muỗi đi - Mỗi ngày nó ăn 2 con nó no rồi... còn 1 ngàn con nó chích mày thấy mẹ
29-03-2016๖ۣۜCurious ღ Đoạn anh Đạt chà cái chiếu. Vừa xả nước vừa chà cũng xong. Thật là may dưới miền Tây nắng chang chang, thiếu điều muốn khô hạn Mới đó đã thấy anh Đạt xoắc quần lội dô cái thao nhôm đạp vừa mùng vừa chăn vừa áo gối Trong khi anh Lâm đang sửa xe yamaha. Thật ra tay nghề anh Vinh yếu lắm. Việc lại sớ rớ phụ anh Lâm giống như người ta nói " nghề dạy nghề" vậy. Anh Vinh chủ ý nói tiếng vừa phải - Sao tao thấy thằng Đạt nó lo cho mày dữ vậy Lâm - Uh nó quen... tao ở chung với nó tao khõe bao nhiêu... ở chung với mày tao mệt bấy nhiêu Anh Vinh cắt bắt - Vậy thôi mày ăn xong mày lên cái võng mày nằm đi... tao thấy kỳ kỳ nhen... mới tới mà làm huốt à... giống như nó chê mình mọi vậy đó mày
Anh Lâm nhe răng cười
Anh Vinh nói phắn
- Tao thấy hơi bực nghen
Anh Lâm sở lở
- Nói nhảm gì vậy... có vậy cũng bực
Anh Vinh càm ràm
- Nó làm như nó là chủ nhà này vậy trời
- Mày xàm quá... tao với nó tình như thủ túc... tao ở với nó tao là con công... tao ở với mày tao giống con cú
Anh Vinh khó chịu thật tình. Trc thái độ đằng ươi của anh Lâm cũng ko có lôi đc phe nào dô chung mà còn bực thêm
- Bực cái gì Vinh... xàm xí nứng thiệt
Anh Lâm vỗ vai anh Vinh 1 cái
- Mày cũng thông cảm đi... bạn tao làm du lịch.. ăn nhà hàng ngủ khách sạn sạch sẽ riết quen rồi.... nó giặt cho sạch cho mình ngủ chứ làm gì bực
- Đụ má... tối tao đéo thèm ngủ chung với nó đâu
- Mày nói nhỏ thôi mày... bạn tao nghe bạn tao buồn... cả năm bạn bè tao mới gặp lại... mày kỳ quá
Anh Vinh liện cái ống típ dô cái thùng 1 cái xoãng, chùi vội tay vào nùi dẻ rồi lên võng nằm
Đoạn 1 lát anh Đạt đi ra đề nghị
- Lâm ơi giặt cái võng luôn nhen... mày hay nằm võng mà phải hông?
- Ừ... Vinh ... phụ xuống tháo cái võng ra Vinh
Anh Vinh tót xuống võng, kéo cái ghế ra đằng trc ngồi coi tiệm
Anh Lâm mắng
- Cái thằng tánh đàn bà ghê ta
Anh Lâm hất đầu nói thêm
- Tháo giặt dùm tao đi Lâm
|
Quán cà phê Át Chuồn nằm ở quận Ninh Kiều, cách ko xa khách sạn Hạnh Phúc, đi bộ cũng tới. Đó là 1 không gian giải trí gần nhất mà mỗi lần anh Đạt đưa khách đến nghỉ dưỡng, buổi tối cũng hay dắt du khách tản mạn ra đây tìm chút thư giản. Tối nay đúng là 1 ngày anh Đạt chỉ chăm sóc cho duy nhất 1 bạn mình.
Anh Lâm cũng biết cách ăn mặc lắm. Dường như lột bỏ cái bộ quần áo "vờ xá xì" dầu nhớt lỏm chõm đen đúa , khoát vào 1 bộ đi chơi thì trông anh Lâm chẳng khác gì 1 lãng tử sành điệu, nói vậy cho sang chứ cũng có cái hào nhoáng nửa vời mà ai ko tinh mắt có thể bị nhìn nhầm. Cỡi trên con Exciter thì trông anh Lâm giống dân kiêu hãnh hơn. Mà cũng đúng thôi, với 1 cơ thể chết người như anh Lâm đã là 1 vũ khí lợi hại rồi, huống chi là khuông mặt rất là đẹp trai. Anh Lâm chở anh Đạt vào quán theo sự chỉ đường. Vì là suýt quên nên đã chỉ dẫn muộn , anh Lâm thắng gấp háng anh Đạt ép vào mông mình . 1 luồng khoái cảm mông lung trong quá khứ bất chợt ùa về trong người, anh Đạt nhoẻn miệng cười, giả bộ đấm vào lưng bạn 1 cái như thể đã phật lòng
- Đụ má
Hôm nay là 1 ngày cuối tuần, số lượng khách đến quán Át Chuồn khá động, trong đó ắt hẳn cũng có nhiều du khách của nhiều công ty lữ hành khác , có lẽ họ cũng lưu trú ở vài khách sạn 3 sao lân cận. Trong nghề thì anh Đạt có thể nhận ra 1 hướng dẫn viên của công ty Lửa Việt, vì là ko thân nên ai chào hỏi kêu gọi ai
Anh Đạt tìm 1 cái bàn dành cho 2 người và cùng ngồi với anh Lâm. Ngay sau đó cũng có nhân viên chìa quyển menu mời nước
Anh Đạt lật sổ, khá quen với các loại thức uống nhưng vẫn thích dòm cho người nhàn rổi
Anh Đạt hỏi
- Uống gì Lâm? - Cà phê đi - 2 cà phê đá pha sẵn đi đi em
Anh Đạt gập quyển sổ thảy lên bàn, cười mủm mỉm
- Coi vậy thôi chứ thích uống theo mày
Anh Lâm "hừm" 1 tiếng . Có lẽ anh Lâm cảm thấy hơn 1 năm bạn mình cũng ko thay đổi. Cứ hễ mỗi lần dô quán , anh Đạt thường đợi anh Lâm kêu trước rồi nhân đôi số lượng mà gọi. Thật ra là anh Đạt cũng chẳng muốn biết mình nên uống cái gì
Đoạn anh Đạt rút tờ giấy và cây bút bi trên bàn, viết tên hai bài hát " trang giấy trắng" và " bạc trắng tình đời" , ghi thêm 8h30 và ký 1 chữ ký. Anh Lâm đang ngồi bên cạnh bèn nghiêng đầu qua coi. Thật ra 2 bài hát anh Đạt lựa chọn đều từng là 2 bản ruột của anh Lâm
- Tao muốn nghe mày hát lại 2 bài hát này. - Nhạc sóng remix hả? - Ừ
Thấy anh Đạt gác bút, anh Lâm hỏi
- Sao ko ghi tên tao? - Lát nghe người đọc tên tao rồi mày lên mày hát..có người đọc ra đc cái chữ ký của tao còn tốt hơn là ghi rõ ràng cái tên mày mà
Anh Lâm bĩu môi 1 cái
Anh Đạt gọi nhân viên khá quen lại để đưa. Bởi lẽ nam nhân viên này thừa biết anh Đạt là ai, và phải đưa tờ giấy này cho người nào mới có thể " giựt" được micro của MC trên sân khấu Thấy thời gian đăng ký còn khoảng 1 tiếng đồng hồ, anh Lâm thắc mắc
- Mà sao mày ko cho tao hát liền vậy? - Tao muốn ngồi nói chuyện 1 lát
1 nhân viên khác kịp lúc dọn ra 2 ly trà đá. anh Đạt nhấp trc 1 ngụm trong thời gian chờ cà phê
- 1 năm rồi mới ngồi uống cà phê với mày........ 1 năm qua tao rất khó khăn
- Gia đình tao cũng vậy, thiếu nợ phải bán bớt nửa căn nhà để trả
Anh Đạt xoay ngang nhìn anh Lâm rồi xùy cười. Nghĩ cũng phải, chẳng thà anh Đạt dùng 1 câu nói nào rạch ròi dễ hiểu hơn có lẽ anh Lâm còn cảm nhận đc cái khó khăn đó thật chất là gì. Cố quên 1 người mà từng như hình với bóng thật sự là rất khó khăn. Nhưng ở bên cạnh bạn mà ko biết làm sao để có đc trái tim của bạn còn khó khăn gấp bội, cảm giác đó vừa ray rức vừa khát khao rất khó lột tả. Thấy đó như "cây liền cành" nhưng bên trong ko hề là như vậy. Những cái ôm bất chợt, những cái gác tay gác chân chỉ là sự vô tâm cận nghĩ, người thì nắm rõ cảm xúc , người thì ko, nó giống như 1 thứ oái gỡ, dễ làm hao mòn tâm trí của người đơn phương
- " Mày biết tao khó khăn gì hông?" - Anh Đạt hỏi -" Mày ko nói sao tao biết?" - " Giống như 1 osin ko có ông chủ, cù lũ mà ko có đôi nào vậy đó - "Sảnh 346 thiếu con 5 phải hông?" - Anh Lâm cười lắc khắc - Ừ...nó rác rến rồi nó cù lủ tàn tật vậy đó...mày với thằng Vinh có quánh bài trc khi đi ngủ hông Lâm - Có, ngày nào tao cũng rũ nó quính - Rồi còn cái vụ dấu bài dô áo gối hông? - Còn luôn
Anh Đạt nghìm ánh mắt sắc bén như thể sắp buông ra lời cảnh báo
- Mày còn bao nhiêu tiền tối nay mày đem ra mày đánh 1 cây bài "nhất 9 nhì bù" với tao đi...1 là huy hoàng..2 là điêu tàn...tao đang muốn liều ăn nhiều..nhát ăn cát..mất mát thì kiếm cái khác .. - Để tao ăn cát hay hơn..ăn tiền mày cũng ko ngon lành...mắc công mày kèo nhèo mày xin lại giống hồ đó nữa - Tao bây giờ ko còn chịu ăn cát nữa đâu...mất mát tao kiếm cái khác mày đừng có lo - Tao còn có 1 trăm rưỡi để ăn cơm à..đừng có dụ tao 29-03-2016๖ۣۜCurious ღ
* * *
Trong thời gian anh Lâm lên hát, anh Đạt đã gọi tính tiền. Hai bản nhạc remix đc thể hiện, giọng hát năm xưa, bài hát năm xưa của anh Lâm , anh Đạt có dịp đc nghe lại. Thật ra ko có hay lắm. Nhưng ko hiểu sao chất giọng đó đã đi vào trong tâm thức. Nó như 1 ký ức mà anh Đạt muốn tìm lại. Nhưng phải thừa nhận giọng hát đó rất cứng cõi manly
Hát xong rồi anh Đạt kêu anh Lâm chở mình về resort. Hôm nay anh Phong có ca trực cơ quan cuối tuần, khoảng 10 giờ đêm mới thấy anh Phong tới
Vẫn là 1 căn nhà trong khu resort , tuy nó có khác số nhưng cũng là 1 khuông mẫu kiến trúc tương tự như vậy
Lúc này anh Đạt chỉ mặc 1 chiếc quần lót bé tí. Anh Phong trong thấy liền mỉm cười
Anh Đạt đóng vội cái cánh cửa, gài chặt chốt lại, cầm tay anh Phong dắt lại chiếc giường, chồm đầu và hôn ngay mấy cái vào gò má. Nếu anh Phong ko ngăn lại có lẽ bờ môi của anh Đạt sẽ trở nên bạo liệt hơn
- Anh đi tắm cái đã
Anh Đạt nắm lấy bàn tay anh Phong ghịt lại
- "Khỏi đi anh, em nứng lắm rồi" - Anh Đạt ve vuốt ngấn cơ ngực anh Phong - " Mồ hôi của anh dễ chịu mà "
Ko để anh Phong do dự, anh Đạt đóng môi anh Phong nút vội, vừa di chuyển dìu dắt nhau ngã lên giường
Anh Phong trong nhân dáng 1 chàng công an khoẻ mạnh, đường nét cơ thể cuồn cuộn, thoảng mùi hơi mồ hôi quyến rũ . Trong lớp vải xanh mỏng manh, hiển diện cặp mông cao, và cặp đùi to tướng làm toát lên vẻ đẹp lạ lùng. Ko thể kềm hãm được cơn động tình, anh Đạt liền mở cọng thắt lưng, tuột quần anh Phong ra để chiêm ngưỡng. Anh Phong nằm đó, trong chiếc quần lót màu trắng bản nhỏ, 1 hình tam giác hẹp ko che hết đám lông, con cặc đã nứng bị gò bó nằm xéo qua 1 bên. Tưởng chừng như nếu có 1 ai đó dở nhẹ 1 cạnh tam giác ra thì nó sẽ bật cửng ra bên ngoài, vương hết cái độ dài khiêu hãnh . Nhưng anh Đạt ko vội. Trong khi anh Phong tự cởi áo thì đôi mắt anh Đạt dán chặt vào bộ phận sinh dục kẹt cứng trong u quần lót, thấy rõ 2 trái trứng dái trái phải to bự rất rõ ràng
Anh Đạt mỉm cười với vẻ mặt hào sảng, thuận tay thò vào nắn nót con cặc anh Phong . Anh Phong nắm lấy tay anh Đạt kéo ngà vào lòng mình . Nụ hôn của người nằm dưới rối rít vào vùng cổ, mang tai, rồi bọc qua miệng mà mút chóc chách. Trong khi đó, 2 bàn tay anh Phong đã đi từ hai vai, dài xuống sóng lưng, thọt vào cái quần lót bóp nhào 2 bờ mông anh Đạt, tuột chiếc quần lót xuống đùi. Anh Đạt liền nhỏn mông lột luôn chiếc quần lót cho đỡ vướn víu Anh Phong cuốn vào cơn hoang lạc , tức thì tuột luôn quần lót của mình
Đoạn 2 người nằm úp chồng lên nhau hôn uốn éo 1 lát , anh Đạt ngồi lên đùi anh Phong, luồn gót chân xuống bên dưới 2 đùi anh Phong như muốn kẹp lại. Anh Đạt ép cặc mình và cặc anh Phong vào với nhau rồi sụt cùng 1 lúc, cố tình hẩy hẩy cho 2 đùm trứng dái đụng vào nhau
Anh Phong ngẩng đầu lên đón lấy miệng anh Đạt đang cúi xuống, nút nhau chùn chụt , đảo chiếc lưỡi vào trong họng nhau như 2 con rắn cố giành hang của nhau
Bất ý, nước dãi anh Đạt tràn qua miệng anh Phong, cái nút môi hôn lưỡi trong phút chốc trở nên đầm đìa . Trong cái khoảng bụng chật chội, anh Đạt vẫn giữ lửa nóng bỏng bằng cách sụt 2 con cặc ko ngừng. Đã có nước nhờn rĩ ra dính qua dính lại vào con cặc của nhau
|