Khế Cơ Điều Giáo
|
|
“Nhiên Nhiên, ngồi đây đi, ba ba đi làm việc.” Tiêu Diệc kêu Tiêu Nhiên ngồi trên ghế số pha còn mình thì đi làm việc. Con trai đã không còn trẻ con như trước kia nữa rồi, những kiểu đồ chơi các loại đã không còn làm nó vui vẻ nữa, chi bằng để nó ngối đó tự tìm đồ chơi.
Tiêu Nhiên cũng không có hứng thú đi ra ngoài, ngồi trên ghế nhìn Tiêu Diệc làm việc.
Tiêu Diệc trong cuộc sống của Tiêu Nhiên vẫn đóng vai một người cha hiền từ, mà hiện tại là thân phận người yêu, chẳng qua là dưới cái nhìn của Tiêu Nhiên, cảm giác về một người cha hiền từ không còn nữa. Mà hiện tại là hình ảnh một Tiêu Diệc đang làm việc mà Tiêu Nhiên không hề biết đến, chăm chú, nghiêm túc, còn có kiên cường. Tiêu Nhiên dựa vào ghế sô pha nhìn Tiêu Diệc. Tiêu Diệc như vậy có chút không quen nhưng không hề xa lạ, chỉ là Tiêu Diệc làm cho người ta có chút cảm giác sợ sệt.
“Reng…” Tiếng điện thoại vang lên, Tiêu Diệc nhấc máy lên nghe một hồi rồi cúp xuống. Quay đầu lại hỏi con trai : “Nhiên Nhiên, có cùng ba ba đi họp không ?” Tiêu Diệc đương nhiên biết con trai đang quan sát mình. Mang con trai đến công ty chẳng qua là đơn thuần giữ con trai bên cạnh mình thôi, nhưng hiện tại dường như còn có thu hoạch lớn hơn.
“Được.” Tiêu Nhiên đứng lên.
Tiêu Diệc đi đến bên cạnh Tiêu Nhiên, lấy ngón tay chọc lên môi Tiêu Nhiên một cái. Tiêu Nhiên kinh ngạc mà ngẩn người tại chỗ, mặt cũng bắt đầu đỏ lên.
“Nhiên Nhiên thật là đáng yêu.” Tiêu Diệc nói xong liền đi ra ngoài trước, để lại Tiêu Nhiên một mình đang cúi đầu xấu hổ. Tiêu Diệc nói như vậy cũng không phải hôm nay mới được nghe, nhưng những lời này khi tiến vào tai, dù sao có một phần khác thường. Tiêu Nhiên nắm chặt hai tay, đem hết những ý nghĩ mê hoặc trong đầu ném ra, mặt cứ đỏ như vậy cũng không thể bước ra cửa.
“Tôi hi vọng ngày mai có thể nhìn thấy bản báo cáo hợp tác của công ty Kiến Phong.” Tiêu Diệc trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn giám đốc kinh doanh đang ngồi bên cạnh hắn, có phải lớn tuổi rồi nên quên mất chức vụ của bản thân rồi không.
Giám đốc kinh doanh lau lau mồ hôi lạnh trên trán, còn tưởng là ngày đầu tiên tổng giám đốc sẽ không nghiêm túc như vậy, ai ngờ chính mình lại dẫm lên đuôi cọp.
Tiêu Nhiên ở bên cạnh nhìn Tiêu Diệc, nó cảm thấy lúc nãy Tiêu Diệc cố tính trưng ra bộ mặt lạnh lùng, có chút giết gà dọa khỉ. Tiêu Diệc như thế đối với Tiêu Nhiên mà nói, hoàn toàn xa lạ. Sau khi cuộc họp kết thúc trở lại phòng làm việc, Tiêu Nhiên nói với Tiêu Diệc : “Tôi phát hiện ông rất có tâm cơ.”
Lời này khiến cho Tiêu Diệc dở khóc dở cười, có ai từng thấy con trai nói với cha mình như thế chưa. Tiêu Diệc vươn tay sờ sờ đầu con mình : “Vậy Nhiên Nhiên có ghét ba ba như vậy không ?”
“Không biết.” Tiêu Nhiên quay người đi về phía ghế sô pha ngồi xuống.
Hôm nay đến công ty, có thể nói là thu hoạch được rất lớn, cảm xúc cũng rất nhiều. Nhưng Tiêu Nhiên vẫn không có cách nào tiếp nhận một Tiêu Diệc có nhiều mặt như vậy. Tiêu Diệc dịu dàng, lãnh khốc , chăm chú, nghiêm túc, còn có thâm trầm. Tiêu Diệc như vậy khiến cho trong lòng Tiêu Nhiên có chút nghiền ngẫm, một chút sợ sệt, một chút khó chịu.
“Có chỗ để ngủ không ?” Tiêu Nhiên đi đến cạnh Tiêu Diệc hỏi.
Tiêu Diệc đang làm việc ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt rất nghiêm túc có chút khó chịu khi đang làm việc bị quấy nhiễu, nhưng khi nhìn thấy là Tiêu Nhiên thì sắc mặt dịu đi rất nhanh : “Nhiên Nhiên, buồn ngủ thì cứ đi vào bên trong là được.”
Tiêu Nhiên cũng không lên tiếng trả lời mà đi thẳng vào trong phòng nghỉ ngơi, vẻ mặt của Tiêu Diệc là sao vậy, thối đến mức khiến nó muốn cầm gì đó đập vào.
Bị con trai ghét rồi, Tiêu Diệc sờ sờ mũi. Muốn vào trong nói cùng con đôi lời nhưng mà hiện tại công việc đang còn dang dở, mà hắn cũng không có thói quen bỏ việc giữa chừng, đành phải làm xong việc mới đi vào.
Vào trong phòng nghỉ mới phát hiện con trai hắn cũng không có ngủ, mà chỉ im lặng nhìn lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì, Tiêu Diệc đi đến bên cạnh : “Nhiên Nhiên, vừa nãy không phải ba ba cố ý.”
Tiêu Nhiên quay đầu sang bên kia không thèm nhìn Tiêu Diệc.
“Nhiên Nhiên vẫn còn đang giận ba ba có phải không ?” Tiêu Diệc gần như nằm sấp lên người con.
“Đi ra, tránh xa tôi ra một chút, đi làm việc của ông đi.” Tiêu Nhiên vẫy vẫy tay như đuổi ruồi vậy.
Xem ra là giận thật rồi, khi hắn làm việc thì rất tập trung, cũng hơi nghiêm túc, cho nên lúc vừa mới ngẩng đầu sắc mặt mới khó coi đến vậy. Cấp dưới nhìn hắn như vậy cũng không có phản ứng gì, nhưng con trai là lần đâu tiên nhìn thấy hắn như vậy, bình thường ở nhà , hắn cũng không làm việc trước mặt con trai, nghĩ vậy, Tiêu Diệc mới chú ý đến một chuyện, trong tiềm thức của bản thân hắn luôn luôn muốn giữ hình tượng một người cha hiền từ trước mặt con, không muốn hình ảnh mình lạnh lùng nghiêm túc bị con nhìn thấy, bởi vì sợ bị con ghét.
Nghĩ đến đây, Tiêu Diệc xoay khuôn mặt Tiêu Nhiên đối diện với mình: “Nhiên Nhiên, đây chẳng qua là vẻ mặt của ba ba khi đang làm việc.”
“Tôi biết rồi, ông không cần nằm đè lên tôi, rất nặng.” Tiêu Nhiên nhíu mày, lời nói của Tiêu Diệc, nó cũng đang cân nhắc rất nhiều, không cần hắn phải vào trong này biện bạch.
“Vậy, ba ba ra ngoài làm việc.” Tiêu Diệc nói xong liền đi ra ngoài.
“Hừ.” Chờ đến khi Tiêu Diệc đi ra ngoài rồi Tiêu Nhiên mới hừ lạnh một tiếng, công việc còn quan trọng hơn con trai, lại còn hung hăng với nó như thế. Tiêu Nhiên từ nhỏ được Tiêu Diệc cưng chiều, lúc hai cha con ở cạnh nhau, Tiêu Diệc đều lấy ý kiến của Tiêu Nhiên làm chủ, dáng vẻ hiện tại, chỉ có công việc và công việc.
“Công việc rất quan trọng.” Tiêu Nhiên lẩm bẩm tự nói, nó cũng hiểu được tầm quan trọng của công việc, nhưng bị xem nhẹ như vậy khiến cho trong lòng nó cảm thấy không thoải mái.
Đến giờ nghỉ trưa, Tiêu Diệc dẫn Tiêu Nhiên đến một nhà hàng cạnh công ty ăn trưa. Vậy là ngoại trừ ngày nghỉ, hai cha con lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài.
Tiêu Nhiên vẫn còn nghĩ đến chuyện vừa nãy, ngồi trong phòng ăn chỉ có và cơm vào miệng.
“Nhiên Nhiên.” Tiêu Diệc thở dài một hơi, đây đã là lần thứ ba hắn nhắc con trai rồi : “Ăn cơm xong rồi hẵng nghĩ tiếp”
“Tôi không có….” Tiêu Nhiên vốn định nói mình không có nghĩ gì, nhưng sau khi nghĩ lại cũng không cần thiết phải giấu diếm liền sửa lại : “Đợi đến lúc đó rồi thì không còn cảm xúc nữa.”
Tiêu Diệc vừa nhìn con và cơm vừa nghiêng đầu suy nghĩ đến chuyện của con. Đứa con này sinh vào cuối năm, bây giờ tính cả tuổi mụ là 16, nhưng suy nghĩ càng lúc càng chín chắn, những chuyện suy nghĩ cũng thông suốt hơn so với trước kia. Tiêu Diệc ngoại trừ dâng lên cảm giác tự hào của người làm cha làm mẹ còn có cảm giác mất mát, nhưng nghĩ đến chỉ cần con trai có thể nghĩ thông suốt về quan hệ giữa hai người, vậy thì nó sẽ vĩnh viễn là của hắn. Nghĩ như vậy, Tiêu Diệc có chút ích kỉ, cũng là ý nghĩ chân thật nhất của hắn. Ham muốn chiếm giữ không chỉ đứng trên lập trường của một người làm cha, mà còn là của một người yêu nữa.
Tiêu Nhiên còn muốn suy nghĩ tiếp nhưng Tiêu Diệc cứ nhìn nó chằm chằm như vậy, chớp mắt cũng không có khiến cho nó không được tự nhiên, đành cúi đầu xuống nhanh chóng và cơm vào miệng.
Vẻ mặt thất thần của con trai được thay thế bằng chiếc đầu nhỏ đang cúi thấp, mái tóc đen của nó theo động tác và cơm mà khẽ đung đưa, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh giống như chiếu xuống hồ tạo lên một vầng sáng màu vàng nhạt trên mặt hồ.
“Nhiên Nhiên.”
|
“Cái gì ?” Nhiên Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Diệc một cái, sau đó lại vùi đầu xuống ăn cơm, mà trong bát những hạt cơm bị nó và đã không còn nhiều nữa rồi.
“Không có gì, chỉ muốn gọi con thôi.”
Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Diệc : “Ông…không bị sao đấy chứ ?” Tiêu Diệc nhàm chán, hắn mà cũng cảm thấy nhàm chán sao ? Lúc này nó không còn vùi đầu vào và cơm nữa rồi, bởi vì trong bát đã không còn gì nữa. Tiêu Nhiên đứng dậy : “Tôi đi về nhà.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Tiêu Diệc từ phía sau đuổi theo : “Nhiên Nhiên không cùng ba ba quay về công ty sao ?”
“Không, không có hứng.”
Con trai đã nói vậy Tiêu Diệc cũng không nói gì nữa, đành dặn dò con đi đường cẩn thận.
Tiêu Nhiên đi dạo trên đường, vốn dĩ muốn tìm Phong tình nhưng lại nghĩ đi tìm người ta như vậy có chút làm phiền, Tiêu Nhiên nhìn ra được Phong Tình là người thích yên tĩnh. Cuối cùng, Tiêu Nhiên giống như thường ngày, đi dạo lung tung trên phố. Từ đêm đó trở đi, chạm thoáng qua ở trên phố là điều Tiêu Nhiên thích nhất, thứ nhì tất nhiên là quán của Hà Lạc.
Vừa nhắc tới Hà Lạc liền thấy hắn và Nghê Thành đang nắm tay nhau đứng trước cửa kính một cửa hàng, nhìn dáng vẻ của hai người dường như là muốn mua đồ dùng trên giường, bởi vì cửa hàng hai người đang đứng là cửa hàng chăn ga gối đệm. Tiêu Nhiên cũng không muốn qua chào hỏi, chẳng qua là vừa lúc Hà Lạc nhìn qua bên này. Hai người cách một con đường xe ô đang chạy tới chạy lui vẫy vẫy tay, xem như là đã chào hỏi rồi.
Tiêu Nhiên tiếp tục đi về phía trước, có đôi khi cảm thế vô cùng thích tình yêu mang theo chút vui vẻ giận hờn của Hà Lạc và Nghê Thành, nhìn thấy được bọn họ rất yêu nhau. Chỉ có điều tò mò là, điều gì có thể làm họ yêu nhau đến vậy ? Có thể không cố kỵ điều gì mà dắt tay nhau trên đường.
Đến tối Tiêu Nhiên cũng không về nhà mà đi đến Họa. Sau khi vào quán thì thấy quán vẫn như cũ, nhưng Tiêu Nhiên không có tâm tình đi ve vãn tán tỉnh, mà ngồi xuống bên cạnh quầy bar. Đưa tay lấy một ly rượu nồng độ thấp, Tiêu Nhiên bắt đầu một mình uống rượu, nhìn quanh quán một hồi vẫn chưa thấy Hà Lạc, cả Nghê Thành nữa, dạo gần đây cũng ít nhìn thấy hắn.
Hà Lạc không phải từ trong phòng nghỉ đi ra, khi Tiêu Nhiên quay đầu lại thì vừa lúc hắn từ ngoài tiến vào, phía sau không còn ai khác. Tiêu Nhiên vốn định vẫy tay chào nhưng thấy Hà Lạc mở mắt lớn hơn so với ngày thường nên nó không cùng hắn chào hỏi nữa. Ngược lại sau khi Hà Lạc nhìn thấy Tiêu Nhiên thì ánh mắt lại một lần nữa nheo lại, rồi đi đến bên cạnh Tiêu Nhiên.
“Hôm nay lại rảnh rỗi đến đây chơi vậy, bạn trai em đâu ?” Trên người Hà Lạc hiển nhiên thiếu đi một chút quan tâm với Tiêu Nhiên, không thể nói là Hà Lạc không quan tâm mà phải nói là xem tình huống như thế nào, nên quan tâm thì hắn sẽ quan tâm đến bất cứ ai, nhưng hiện tại hắn không muốn quan tâm đến bất kì ai.
Thực sự khi Tiêu Nhiên nghe đến những lời này liền nhăn mặt lại.
Thấy vậy Hà Lạc cười rộ lên : “Tiểu Nhiên đang xấu hổ sao ? Người bạn trai kia của em thoạt nhìn cũng rất thương em nha.” Lời này nói ra còn mang theo một chút ghen tỵ. Tiêu Nhiên dù còn nhỏ nhưng cũng nghe ra có chút khác lạ trong lời nói. Nếu Tiêu Nhiên đủ lớn, trải đời nhiều, nó có thể quay lại nói một câu, Hà Lạc, anh không phải đang rất dọa người rồi sao. Nhưng Tiêu Nhiên còn nhỏ, cho nên câu trả lời của nó sẽ là, câm miệng cho tôi.
Hai người nói đến đây thì có mùi thuốc súng rồi, điều này ngược lại với chủ ý của Tiêu Nhiên đến đây, tuy rằng nó không có ý nhiều chuyện, nhưng đối với Tiêu Nhiên bây giờ mà nói, kinh nghiệm của người khác chính là tài liệu tham khảo rất quan trọng.
Hà Lạc đương nhiên là nhận ra bầu không khí giữa hai người liền cười ngượng, nụ cười này có chút miễn cưỡng nhưng ít ra cũng xóa bỏ bầu không khí xấu hổ này.
“Anh hôm nay uống hơi nhiều.” Hà Lạc tìm một lí do qua loa nói cho có lệ, Tiêu Nhiên tự nhiên cũng không hỏi đến cùng.
Tiêu Nhiên không phải là một người thích so bì, nở một nụ cười nhạt : “Đêm nay có tiết mục gì không ?” Rõ ràng là muốn nói qua chuyện khác.
Thiếu niên ở trước mặt thật là một đứa trẻ thông minh, Hà Lạc gọi một ly cốc-tai màu xanh biếc lấp lánh. Thật là một màu không phù hợp với hắn, cũng giống như Họa và trần nhà của Họa vậy.
“Nghê Thành đâu ?” Tiêu Nhiên thuận miệng hỏi một câu.
“Sao, nhớ hắn à ?” Khuôn mặt của Hà Lạc gần như muốn kề sát mặt Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên dứt khoát đưa tay ngăn Hà Lạc đang tiếp tục tiến gần.
“Anh ghen à ?” Khoảng cách giữa nó và Hà Lạc đã khôi phục, Tiêu Nhiên liền cùng hắn nói đùa.
“Ghen, ha ha, Không ai có thể cướp hắn từ trong tay anh cũng như không ai có thể cướp anh từ trong tay hắn.”
Sau khi nói lời này xong, không khí giữa hai người lại bắt đầu trầm mặc. Tiêu Nhiên không nghĩ tới Hà Lạc lại nói thẳng đến như vậy, ở trong ấn tượng của nó, Hà Lạc không phải dạng người này, cho dù có chuyện gì cũng tạm cho qua, càng không nói đến chuyện nói thẳng ý nghĩ của bản thân. Tiêu Nhiên nhớ lại chuyện lúc trưa, nhớ lại lúc Hà Lạc vừa vào trong quán. Một nụ cười dịu dàng, đôi mắt mở to, xem ra mỗi người đều có phiền não của riêng mình.
Nếu Hà Lạc đã nói như vậy thì chắc cũng không để bụng đến những vấn đề của mình đâu, Tiêu Nhiên hỏi Hà Lạc : “Tại sao hai người có thể yêu nhau như vậy ?”
“Hắn chỉ cần có anh, cho nên bây giờ hắn chỉ có anh, mà anh cũng chỉnh cần có hắn.” Ly cốc-tai trong tay Hà Lạc đã cạn tới đáy.
“Bởi vì đã trả giá rồi nên nhất định sẽ có kết quả ở bên nhau sao ?” Lời này của Tiêu Nhiên nói có chút trúc trắc, có điều Hà Lạc hiểu được ý của Tiêu nhiên, dùng ngón tay búng vào đầu nó một cái.
“Cái gì cũng phải trả giá, có điều, trả giá rồi nhất định phải có kết quả mà mình mong muốn.” Hà Lạc nói ra lời này cũng có chút trúc trắc, nhưng ý nghĩa tự nhiên rất rõ ràng.
Phong Tình nói rất đúng, trải qua là một quá trình, mà Hà Lạc cũng nói rất đúng, một kết quả, một kết quả mà mình muốn, vấn đề là kết quả mà nó muốn là gì, chính nó cũng đang rất mờ mịt.
“Em ngồi đi, anh đi vào.” Hà Lạc không nói cùng Tiêu Nhiên nữa, đêm nay hắn đã nói rất nhiều rồi.
Hà Lạc đi không bao lâu thì Tiêu Nhiên cũng rời khỏi. Chuyện nó muốn hỏi, Hà Lạc đã cho nó đáp án rồi.
Hết chương 8
|
Chương 9
“Nhiên Nhiên.”
Lúc gặp lại Tiêu Diệc thì Tiêu Nhiên phải đối diện với khuôn mặt giận dữ của hắn, Tiêu Nhiên co người lại , bản thân mình quả nhiên vẫn sợ khi hắn nghiêm túc.
“Làm gì vậy ?” Trong lòng Tiêu Nhiên sợ hãi nhưng bên ngoài cũng tỏ ra không chút yếu thế.
Tiêu Diệc hít một hơi sâu, bằng không hắn sợ mình sẽ túm lấy nó quẳng ra ngoài mất, có điều hành động lúc này cùng với túm lấy nó quẳng ra ngoài cũng không khác nhau là mấy.
“Ông buông tôi ra !” Tiêu Nhiên hét lên với Tiêu Diệc. Con người chính là như vậy, càng bị áp bách thì càng phản kháng dữ dội. Như cây chuối chẳng hạn, chém gốc nó càng nhiều càng lâu thì sẽ càng nhanh, có điều nó cũng có giới hạn, nếu chém nhiều quá thì sẽ bị đốn đổ trên mặt đất. Mà bây giờ, giới hạn của Tiêu Diệc đang được kìm lại rất tốt.
“Nhiên Nhiên.” Lúc này trong tiếng gọi của Tiêu Diệc đã trở nên lạnh lùng. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vừa bướng bỉnh vừa sợ hãi của con. Tiêu Diệc đành chọn cách thở dài ra : “Nhiên Nhiên, con tới nơi này chơi sao không nói cho ba ba biết, ba ba về nhà không thấy con đã rất lo lắng.”
“Mới có mấy tiếng.” Tiêu Nhiên lầu bầu, thực sự bây giờ chưa đến 8 giờ tối.
Nếu như không phải Tiêu Diệc còn có việc thì đã sớm tìm lung tung trên đường rồi, bởi vì khi đó Họa còn chưa mở cửa.
“Được rồi, về nhà thôi.” Thấy vẻ mặt của Tiêu Diệc đã dịu xuống, Tiêu Nhiên không còn sợ hãi như vừa nãy, người cũng đi về hướng nhà mình.
“Làm gì thế ?” Còn chưa bước được hai bước đã bị Tiêu Diệc cản lại.
Tiêu Diệc cầm lấy tay Tiêu Nhiên kéo đến một chiếc xe đang đỗ cách đó không xa.
“Tôi không muốn ngồi xe, tôi muốn đi bộ.” Tiêu Nhiên muốn giãy dụa nhảy xuống khỏi xe nhưng lại bị Tiêu Diệc đóng cửa xe lại, “Bạo chúa.” Tiêu Nhiên nhỏ giọng nói, trong lòng cũng bắt đầu bình tĩnh lại, nếu đã không xuống được thì ầm ĩ cũng vô ích.
Câu nói thấp giọng của Tiêu Nhiên đương nhiên là không thoát khỏi tai Tiêu Diệc được, hai tay nắm lấy vô lăng, mắt tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, “Nhiên Nhiên, con vừa nói cái gì ?”
Tiêu Nhiên đương nhiên sẽ không nói thật rồi, chỉ đáp : “Không có gì ?”
“Thật không ? Vậy mà ba ba nghe thấy bạo chúa đấy.”
“Lái xe của ông đi, cho dù có thực sự nói bạo chúa, thì…thì…thì đã làm sao….” Vốn muốn nói một cách khí thế, nhưng khi Tiêu Diệc vừa quay đầu xuống thì giọng nói của Tiêu Nhiên cũng bắt đầu từ từ nhỏ lại.
Tiêu Diệc quay đầu lên tiếp tục lái xe. Gần đây hình như không có cùng con ‘khai thông’ rồi. Cách lần trước hình như vẫn còn xài rất tốt.
“Tới rồi, xuống xe đi.” Tiêu Diệc mở cửa xe giúp con trai.
Vừa vào đến nhà thì thấy quản gia đang lao đến : “Cậu chủ, cậu đã trở về, ông chủ rất lo lắng cho cậu, lúc nãy ông chủ ngay cả cơm cũng chưa ăn đã đi tìm cậu rồi.”
“Vậy à.” Tiêu Nhiên trả lời vô cùng đơn giản rồi đi lên lầu, vừa về đến nhà là liền đi tìm cậu, vậy là hôm nay hắn tan tầm rất muộn.
Đối với phản ứng hững hờ của con trai, Tiêu Diệc đương nhiên là có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến lúc trước, con trai ngay cả tiếng ‘hừ’ cũng không thèm phát ra thì phản ứng như thế đã là vô cùng tốt rồi. Đứa con nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa của Tiêu Diệc, đứa con hắn yêu thương hết lòng, giới hạn thỏa mãn của hắn ngày càng xuống thấp rồi.
Tiêu Nhiên mới nằm xuống không bao lâu thì Tiêu Diệc tiến vào. Bởi vì chuyện này xảy ra cả tháng nay nên cũng thành quen rồi, cho nên Tiêu Nhiên chỉ dịch qua bên cạnh rồi tiếp tục ngủ.
Nhưng hiển nhiên đêm nay Tiêu Diệc rất không an phận, vừa tiến vào trong chăn đã bắt đầu sờ mó người Tiêu Nhiên.
“Làm gì vậy ! Đi ngủ đi !” Giọng nói hiện giờ của Tiêu Nhiên rất bình tĩnh, còn nắm lấy tay của Tiêu Diệc, không cho hắn tác quái nữa. Nhưng động tác sau của Tiêu Diệc khiến cho giọng nói của nó bắt đầu trở lên không thành câu.
“Ông…ông….” Tiêu Nhiên trừng mắt với Tiêu Diệc, hắn thật là quá đáng, lại dám lấy tay nắm lấy dương vật của nó, tuy rằng cách một lớp quần ngủ.
“Nhiên Nhiên, không muốn sao ?” Tiêu Diệc từng chút từng chút một liếm lỗ tai của con trai.
Cảm giác nóng ướt khiến cho Tiêu Nhiên đưa tay ngăn đầu lưỡi của Tiêu Diệc lại, nhưng lại bị Tiêu Diệc theo đó liếm lòng bản tay của nó một cái. Dục vọng ở phía dưới bị đánh thức, cảm giác tê dại từ lòng bàn tay lan tỏa ra khắp toàn thân. Tiêu Nhiên cắn môi, không muốn cho Tiêu Diệc nghe thấy tiếng rên rỉ của mình.
“Nhiên Nhiên, đừng cắn môi, ba ba sẽ đau lòng.” Tiêu Diệc nói xong liền đưa ngón tay muốn mở miệng của con trai ra nhưng lại bị nó cắn chặt.
Tiêu Nhiên đắc ý nhìn Tiêu Diệc, nhìn xem hắn còn dám làm thế với nó nữa hay không.
Bàn tay nắm dương vật con trai của Tiêu Diệc buông ra, trước sự nghi hoặc của con, liền đem chiếc quần ngủ cởi hết ra : “Nhiên Nhiên, sau này ngủ không cần mặc quần nữa, đỡ phải cởi ra.”
“Ông !” Tiêu Nhiên vừa mở miệng ra thì Tiêu Diệc rút ngón tay ra, trên đầu ngón tay còn có dấu răng, con trai thật sự là dùng sức.
Kẻ này ! Tiêu Nhiên ngồi dậy rồi nằm sấp trên người Tiêu Diệc, há miệng cắn lên bả vai hắn. Lúc này so với vừa nãy còn dùng sức hơn, bởi vì đầu vai của Tiêu Diệc rất nhanh liền hiện lên những sợi tơ máu. Tiêu Nhiên vội vã nhả ra, có chút sợ hãi mà nhìn miệng vết thương. Tiêu Diệc cũng không có phản ứng đáp trả nào, ngay cả cánh tay đang sục dương vật của Tiêu Nhiên cũng đang đặt lên bụng. Tiêu Nhiên ngước lên, lén nhìn Tiêu Diệc, phát hiện đối phương đang híp mắt cười.
“Cái tên khốn nạn này ! Khốn nạn !” Vậy mà dám dọa nó, Tiêu Nhiên giờ nắm đấm lên đấm xuống người Tiêu Diệc. Tuy nắm tay nhỏ nhưng sức mạnh không hề nhỏ. Một lúc sau Tiêu Diệc liền đưa tay nắm lấy rồi đưa tay Tiêu Nhiên lên đỉnh đầu.
“Ông sao lại làm như vậy !” Tiêu Nhiên trừng mắt trách móc Tiêu Diệc, lần nào cũng đem tay nó giữ trên đỉnh đầu.
“Vậy Nhiên Nhiên muốn ba ba phải làm sao ?” Tiêu Diệc cười trêu ghẹo : “Con muốn như thế nào, ba ba sẽ giúp con làm như thế đó được không ?” Nói như kiểu có bao nhiêu vĩ đại thì có bấy nhiêu vĩ đại, Tiêu Nhiên tức giận đến nỗi muốn ngẩng đầu cắn hàm Tiêu Diệc, đáng tiếc là lại bị Tiêu Diệc đè xuống.
“Nhiên Nhiên thật là hư, phải trừng phạt nha.” Tiêu Diệc chỉ đơn giản đem áo ngủ của Tiêu Nhiên cởi về phía sau, đem tay Tiêu Nhiên hướng về phía sau rồi lấy áo buộc lại.
“Ông làm cái gì vậy ! Thả ra !” Tiêu Nhiên giãy dụa cánh tay thì phát hiện ra nút buộc này tuy đơn giản nhưng lại không dễ tháo, thấy vậy lại hét lên với Tiêu Diệc : “Biến thái ! Thả tôi ra ! Thả ra !”
Tiêu Diệc đưa ngón tay vuốt ve môi Tiêu Nhiên : “Nhiên Nhiên, không được nói những lời thô tục như vậy.” Phản ứng của Tiêu Nhiên là há mồm cắn lấy ngón tay của Tiêu Diệc.
“Ông !” Tiêu Nhiên buồn bực, hắn lại né được rồi, bản thân mình chỉ há mồm cắn vào khoảng không, cảm giác thật ngu xuẩn.
Tiêu Diệc cúi đầu nhìn phía dưới lõa lồ của Tiêu Nhiên, da thịt trắng nõn còn ánh lên một chút hồng nhạt mê người như dụ dỗ hắn cắn. Tiêu Diệc lập tức cúi người xuống cắn lên đùi Tiêu Nhiên.
Cảm giác ngứa ngáy lan khắp toàn thân, Tiêu Nhiên muốn lên gối đá cho Tiêu Diệc một cái lại bị hắn bắt được.
“Nhiên Nhiên, có phải hôm nay lại muốn ba ba trói con không ?” Tiêu Diệc bắt lấy bắp đùi tinh tế vuốt ve.
“Biến thái, muốn trói thì tự trói mình đi. Á !” Sau khi Tiêu Nhiên hét lên một tiếng thì ánh mắt đang trừng kia cũng trở lên mơ hồ. Tiêu Nhiên nhìn thấy Tiêu Diệc nâng bắp đùi tiến đến trước miệng, rồi sau đó bắt đầu mở miệng gặm gặm.
“Aaa… đừng như vậy….biến thái….”
Tiêu Diệc dừng lại nhìn Tiêu Nhiên : “Vậy Nhiên Nhiên muốn trói như thế nào ? Nếu không nói, ba ba sẽ đem Nhiên Nhiên ăn luôn.”
Nào có ai nói với kẻ khác trói bản thân mình, cũng đâu phải biến thái, Tiêu Nhiên ngậm miệng lại, đầu nghiêng sang một bên.
Thấy con trai như vậy, Tiêu Diệc đương nhiên là biết nó đang nghĩ gì, có điều, chuyện này sao có thể đơn giản cho qua được : “Nhiên Nhiên, nếu như con không nói thì ba ba lại muốn nghiêm khắc trừng phạt con đấy.”
Trừng phạt ! Tiêu Nhiên quay đầu trừng mắt với Tiêu Diệc : “Dựa vào gì mà trừng phạt tôi ?”
“Nhiên Nhiên cắn ba ba thì không đáng trừng phạt sao ? Hơn nữa Nhiên Nhiên còn nói những lời thô tục.”
|
Những lời tố cáo của Tiêu Diệc khiến Tiêu Nhiên muốn bổ nhào lên người hắn cắn vài cái nữa, rõ ràng do hắn mà ra, lúc này đều đổ thành lỗi của nó : “Quá đáng, muốn trừng phạt phải trừng phạt ông mới đúng.”
“Nhiên Nhiên.” Tiêu Diệc bỗng nhiên cúi người xuống, động tác này khiến cho đùi của Tiêu Nhiên bị nhấc cao lên, giống như quyến rũ người, rất dâm đãng, Tiêu Nhiên nhìn thấy vậy cũng cảm thấy xấu hổ. Lập tức không còn lòng dạ nào mà nghe những lời của Tiêu Diệc.
“Thả chân tôi xuống.” Khi Tiêu Nhiên nói những lời này thì mặt đã đỏ bừng rồi.
“Vậy Nhiên Nhiên muốn trừng phạt ba ba à.” Lời nói của Tiêu Diệc hoàn toàn không khớp với lời nói của Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên khó hiểu nhìn Tiêu Diệc, hắn vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?
Tiêu Diệc chỉ là lấy ngón tay cọ cọ vào ven môi Tiêu Nhiên, rồi sau đó cười đểu : “Ba ba nguyện ý để Nhiên Nhiên trừng phạt, vậy…” Nửa câu sau của Tiêu Diệc cũng không có nói ra, mà chỉ đảo người Tiêu Nhiên khiến cho Tiêu Nhiên nằm úp trên người hắn.
Sau khi Tiêu Nhiên kịp phản ứng thì phát hiện mặt mình đang đối diện với phía dưới của Tiêu Diệc, mà chỗ kia đang bắt đầu phình to lên, chuyện này, chuyện này, chuyện này thật là xấu hổ mà, Tiêu Nhiên bắt đầu giãy dụa lại bị Tiêu Diệc đè lại.
“Nhiên Nhiên có thể trừng phạt ba ba rồi đấy.” Tiêu Diệc nhìn con trai, cánh tay vẫn còn bị trói về phía sau, khiến cho hướng về phía trước, khuôn mặt xinh đẹp kia đang đối diện với dương vật mình, động tác này có chút khiêu dâm nhưng khiến cho người ta hưng phấn bừng bừng.
“Nhiên Nhiên, bắt đầu đi.” Tiêu Diệc thúc giục, hương vị tình dục trong giọng nói càng ngày càng trở nên đậm, rất hợp với giọng khàn khàn của Tiêu Diệc lúc này , khiến cho Tiêu Nhiên cảm thấy toàn bộ lồng ngực lúc này đều rung động mạnh.
“Thả ra đi.” Giọng phản bác của Tiêu Nhiên lúc này đã bắt đầu yếu ớt, thậm chí còn bất giác mang theo chút nũng nịu.
“Nhưng không phải Nhiên Nhiên muốn trừng phạt ba ba đó sao.” Ngón tay của Tiêu Diệc không ngừng cọ sát mép môi của Tiêu Nhiên. Nó cảm thấy không tự nhiên mà nghiêng đầu sang một bên, nếu đã không thoát được thì nó chỉ còn lựa chọn là không nhìn. Chỉ là động tác của Tiêu Diệc rất mờ ám, vẫn luôn vuốt ve mép môi nó, dường như đang có ý đồ gì đó.
“Vậy ông đứng lên để cho tôi trừng phạt.” Tiêu Nhiên hờ hững trả lời, nó hiện tại không thể trừng phạt gì cả, nó thầm nghĩ Tiêu Diệc chỉ cần buông nó ra, không cần giữ cái tình trạng xấu hổ này nữa.
“Nhiên Nhiên, con nói gì ? Không phải ba ba ngồi chờ con trừng phạt đó sao ?”
Một câu nói khiến cho vẻ mặt Tiêu Nhiên đỏ bừng mà nhắm mắt lại. Trời ơi ! Tiêu Diệc sẽ không bảo nó làm chuyện kia đấy chứ, nghĩ đến là đã thấy xấu hổ muốn chết rồi chứ chưa nói đến việc làm chuyện đó thực sự.
“Nhiên Nhiên, nếu như đã biết rồi thì mau trừng phạt ba ba đi.” Tiêu Diệc nhìn con trai đang nhắm chặt hai mắt, lông mi có chút run rẩy, thật là làm cho người ta muốn yêu thương mà, cúi xuống hôn lên trán con một cái.
Cảm giác dịu dàng từ trán lan tỏa ra, Tiêu Nhiên mở to hai mắt, đập vào mắt chính là nụ cười vừa dịu dàng lại vừa chứa sự trêu chọc trong đó khiến cho mặt nó càng đỏ hơn. Hai tay bị trói không có cách nào đẩy Tiêu Diệc ra, Tiêu Nhiên chỉ có thể dùng đầu húc húc Tiêu Diệc. Cái hành động đáng yêu này khiến cho hắn cười ha ha.
“Nhiên Nhiên, con thật là đáng yêu.”
Tiếng cười lớn của Tiêu Diệc khiến cho lòng Tiêu Nhiên có chút tức giận, liền há mồm muốn cắn giống như lúc nãy lại bị Tiêu Diệc ngăn được.
“Nhiên Nhiên, muốn trừng phạt ba ba cũng được nhưng không phải trừng phạt như vậy.” Tiêu Diệc dùng ngón tay chỉ chỉ miệng Tiêu Nhiên và dương vật của mình.
“Tôi không muốn giúp ông khẩu giao.” Tiêu Nhiên trả lời rất nhanh, nhưng nói ra hai chữ khẩu giao khiến cho mặt nó như bị lửa đốt.
Tiêu Diệc cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng có kết quả gì, liền nói với con trai : “Nhưng không phải Nhiên Nhiên muốn trừng phạt ba ba đó sao ?”
Tiêu Nhiên từ trong kích động vừa nãy chưa có ổn định lại, một lúc sau mới trả lời vấn đề của Tiêu Diệc : “Trừng phạt mà tôi nói căn bản không phải là chỉ chuyện này.”
“Nhưng ba ba muốn trừng phạt Nhiên Nhiên kiểu này, cho nên Nhiên Nhiên cũng phải trừng phạt ba ba như thế.” Tiêu Diệc ôm lấy con cho ngồi lên người mình, miệng cũng chỉ cách miệng con gần một cm, “Vậy Nhiên Nhiên có phải là muốn ba ba trừng phạt không ?”
Tiêu Nhiên được ôm nên không còn phải đối diện với chỗ xấu hổ kia nữa khiến cho nó thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu sau của Tiêu Diệc lại khiến cho Tiêu Nhiên lại bắt đầu thở gấp “Tôi không muốn phạt ông.”
“Nhiên Nhiên trừng phạt ba ba đi mà.”
Có ai như vậy không giời, lại muốn người khác trừng phạt mình, Tiêu Nhiên dùng sức trừng mắt với Tiêu Diệc : “Tôi không muốn trừng phạt ông, cũng không muốn bị trừng phạt.”
“Vậy là không được.” Lời nói của Tiêu Diệc nói ra không bao lâu thì Tiêu Nhiên hét lên. Tiêu Diệc ấn Tiêu Nhiên xuống chỗ dương vật của mình, miệng của Tiêu Nhiên liền đụng vào chỗ kia.
“Không muốn ! Buông ra !” Thật là xấu hổ muốn chết, nhưng mà đụng vào chỗ kia rồi, hơn nữa, nó rất cứng.
Phản ứng của con trai thực sự rất đáng yêu, có điều Tiêu Diệc cũng không có tiếp tục ấn nó xuống nữa, chỉ hỏi : “Vậy Tiêu Nhiên có muốn trừng phạt ba ba hay không ? Hay là để ba ba trừng phạt con ?”
“Cái gì cũng không muốn.” Tiêu Nhiên bĩu môi trả lời, nhưng khi nghe thấy câu trả lời của Tiêu Diệc, nó ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhìn thấy khuôn mặt rất chi là đứng đắn của đối phương, bất giác trong đầu Tiêu Nhiên hiện lên một từ : cáo già.
“Nhất định phải chọn sao ?” Tiêu Nhiên hỏi, vẻ mặt của Tiêu Diệc vẫn đứng đắn như trước nhìn nó. Chuyện này khiến nó có chút khó xử, nếu nói trừng phạt Tiêu Diệc thì chính là mình khẩu giao cho hắn, ngẫm đến cái này thì không được; còn nếu như nói trừng phạt mình thì bản thân sẽ bị hắn muốn làm gì thì làm. Cái lựa chọn khó khăn này khiến Tiêu Nhiên nhíu mày lại.
Tiêu Diệc ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt khó xử của con cũng không nói năng gì, toàn bộ để nó suy nghĩ, dù sao, con trai có chọn như thế nào thì hắn cũng vui lòng đồng ý.
“Trừng phạt tôi đi.” Tiêu Nhiên suy nghĩ một lúc lâu rồi quyết định, thà mình chịu khổ cực chứ nhất quyết không khẩu giao cho Tiêu Diệc. Nhưng mà nói lời này ra cảm thấy mình quả thật là rất biến thái.
“Vậy Nhiên Nhiên muốn ba ba trói con như thế nào ?”
“Hả ?” Tiêu Nhiên sửng sốt rồi sau đó giận dữ : “Đã để cho ông trừng phạt rồi còn muốn hỏi tôi vấn đề này sao !”
“Không phải Nhiên Nhiên không thích ba ba trói hai tay con lên đỉnh đầu sao ? Cho nên ba ba cho Nhiên Nhiên quyền lựa chọn mà.” Tiêu Diệc lúc này cười không kiêng nể gì, nụ cười này có thể dùng hai từ xảo quyệt để hình dung.
“Ông ! Tôi không chọn.” Tiêu Nhiên bỗng nhiên nghĩ ra, tại sao mình nghe hắn nói trừng phạt thì phải chịu trừng phạt : “Tại sao tôi phải nghe lời ông chứ, tôi cái gì cũng không muốn, tôi muốn đi ngủ.”
“Bởi vì Nhiên Nhiên là con trai ngoan của ba ba a.” Lời này vừa nói ra liền nhận được cái hừ lạnh của Tiêu Nhiên, Tiêu Diệc không thèm để ý, tiếp tục nói : “Chẳng lẽ Nhiên Nhiên không muốn sao ? Chỗ này của Nhiên Nhiên…” Tiêu Diệc lấy tay nắm lấy dương vật của nó : “Chỗ này thực sự rất căng rồi nha.”
“Ông…” Tiêu Nhiên vặn vẹo người từ trên người Tiêu Diệc tuột xuống, Tiêu Diệc cũng không ngăn cản, cho nên người Tiêu Nhiên trườn xuống Tiêu Diệc.
Tiêu Diệc chỉ ngồi lên, cảm giác giống như từ phía trên nhìn xuống Tiêu Nhiên. Sau khi nó trườn xuống giường thì nhìn Tiêu Diệc, thấy đối phương đang híp mắt nhìn mình, loại cảm giác này thật là quá khủng khiếp, ngay cả ham muốn được xấu hổ cũng bị đè xuống.
“Làm thì làm đi, nói dài dòng như thế làm gì.”
Khí thế của con trai rất sung, Tiêu Diệc cúi xuống nằm sấp lên người nó.
Cảm giác khủng khiếp khi bị nhìn xuống không có mất đi nhưng cảm giác xấu hổ lại bắt đầu từ đó mà chạy khắp người, “Ông đừng có nằm sát lên người tôi như vậy.” Tiêu Diệc không nói gì, chỉ thở ra một hơi dài chạy khắp người Tiêu Nhiên. Đây là loại cảm giác giống như thể xác và tình thần đều bị người đàn ông trước mặt này vây quanh, không có chỗ trốn tránh, chỉ có thể nghênh tiếp, ngoài ra không thể làm gì được nữa.
|
“Nhiên Nhiên vẫn chưa trả lời câu hỏi của ba ba. Vậy, muốn ba ba trói con như thế nào ?”
“Tùy ông.” Tiêu Nhiên không dám nhìn Tiêu Diệc, cặp mắt đầy ham muốn kia giống như muốn nuốt nó vào, rồi sau đó muốn nó cùng hắn trầm luân vào đó.
Tiêu Diệc cũng không có tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, nhưng dùng lựa chọn để hỏi : “ Nhiên Nhiên, ba ba đem hai chân con cột với nhau như lần trước có được không ?”
“Không.” Tiêu Nhiên nhớ đến chuyện lần trước, bản thân mình thiếu chút nữa bị Tiêu Diệc ‘chơi’ như thế.
“Vậy đem chân và tay của Nhiên Nhiên cột vào thì sao ?”
Đây là cái tư thế gì, tay và chân buộc với nhau, vậy không phải cả người co thành hình cầu rồi sao : “Đừng !”
“Vậy không buộc chân nữa, buộc chỗ này thì sao ?”
“Ông….” Tiêu Nhiên rướn người lên nhìn tay của Tiêu Diệc đang xoa xoa dương vật của mình, hắn lại muốn buộc chỗ đó của nó, nó không muốn : “Ông không thể không buộc được sao ?”
“Nhưng buộc lại chơi mới vui a.” Giọng nói của Tiêu Diệc vô cùng tủi thân, kết hợp với khuôn mặt đứng đắn của hắn thì lực thuyết phục rất mạnh, nhưng không bao gồm Tiêu Nhiên.
“Không muốn buộc.” Giọng nói của Tiêu Nhiên cũng không lớn lắm bởi vì Tiêu Diệc đã bắt đầu sục dương vật của nó rồi. Khoái cảm quen thuộc lan ra khắp cơ thể, tiếng rên rỉ ‘ưm ưm aaa ưm aaa’ của Tiêu Nhiên lọt vào tai Tiêu Diệc giống như một liều thuốc kích dục cực mạnh.
“Cũng không có gì để buộc a.” Tiêu Diệc nhíu mày, hiện tại thực sự là không có đồ gì để buộc.
“Buộc chỗ này.” Tiêu Nhiên nghe thấy thế liền mừng rỡ nói ra, điều này khiến cho Tiêu Diệc cười to lên.
“Thì ra Nhiên Nhiên thích buộc chỗ này a, vậy để ba ba đi tìm đồ.” Tiêu Diệc nói xong liền giả bộ đi xuống giường, Tiêu Nhiên thấy vậy liền nhanh chóng nằm úp nên người hắn, muốn đè hắn xuống. Vốn tưởng không có đồ để buộc nên nó mới nói là muốn buộc chỗ kia.
“Ba ba, không cần buộc nữa, cứ như vậy có được không ?” Người Tiêu Nhiên đang nằm ở trên phần phía dưới của Tiêu Diệc. Cái chỗ nóng hổi cương cứng đang chọc lên ngực nó, bây giờ ham muốn của Tiêu Diệc có bao nhiêu nó biết rõ. Cho nên nó cố tình dùng cơ thể cọ cọ vào chỗ ấy.
“Lẳng lơ, Nhiên Nhiên thật là lẳng lơ.” Tiêu Diệc để mặc cho Tiêu Nhiên cọ xát, vươn tay khẽ đánh lên mông của nó.
Trên nước da trắng như tuyết nhanh chóng hiện lên dấu năm ngón tay, bị thị giác trùng kích như vậy khiến cho dục vọng của hắn ngày căng cứng to ra, dường như muốn phá quần mà ra. Mà Tiêu Nhiên bị vỗ tình sắc như vậy thì cảm thấy trong lòng sinh ra một loại cảm giác khó diễn đạt bằng lời. Cái chỗ phía sau cũng bắt đầu trở nên ngứa ngáy. Tiêu Nhiên không tự nhiên mà xoay xoay phía dưới của mình.
“Ba ba.”
Giọng nói của Tiêu Diệc tiếp tục vang lên : “Nhiên Nhiên muốn rồi phải không ?” Tiêu Diệc đang cố ý, muốn Tiêu Nhiên nói những lời nói xấu hổ như lần trước. Tiêu Nhiên từ trên người Tiêu Diệc trượt xuống, nằm sang bên cạnh, đồng thời âm thầm áp chế ngọn lửa tình dục đang cháy bừng bừng của mình.
Con trai thật là bướng bỉnh, rất giống hắn. Có điều, con trai vẫn còn là một đứa trẻ, ở trong những loại chuyện này thì Tiêu Diệc có ưu thế tuyệt đối so với Tiêu Nhiên . Tiêu Diệc cởi áo ngủ của mình ném xuống đất, sau đó dùng chính thân nhiệt của bản thân cọ sát lên người Tiêu Nhiên.
Động tác này đủ nhiệt tình, Tiêu Nhiên có thể cảm nhận được đầu núm vú của Tiêu Diệc đang cọ sát lên thân thể mình khiến cho khoái cảm bắt đầu dâng lên.
“A…aaa…không muốn..làm…cái….”
“Nhiên Nhiên, sao lại học cách nói dối, rõ ràng là rất thoải mái mà lại nói không muốn.” Tiêu Diệc cúi đầu trừng phạt con trai bằng cách cắn lên đầu núm vú của nó, khiến cho xung quanh đầu núm vú có dấu răng mờ mờ.
“Ông…ông cho rằng…ai…ai…cũng giống như…như…ông sao…aaa…đừng mà….”
Tiêu Diệc cúi đầu tiếp tục động tác lúc nãy, trong đầu tự động coi lời của con trai như một liều thuốc tình thú. Miệng ở trên người con trai tiếp tục gieo một loại mầm, chính là mầm cây tình dục, còn tay thì tiếp tục khiêu khích dương vật của con.
Vốn ở trước mặt Tiêu Diệc, Tiêu Nhiên không có cách nào che dấu được vài phần dục vọng, huống chi dưới tình huống hai tay bị chói ra đằng sau dãy giụa trái phải : “Ông…rốt cuộc … muốn tôi…phải làm sao…”
“Nhiên Nhiên chỉ cần như thế này thôi, tất cả cứ giao hết cho ba ba.”
Nếu không phải dưới tình huống như thế này nhất định Tiêu Nhiên sẽ hừ lạnh một cái không thèm để ý, cái gì mà tất cả đều giao hết cho hắn, nói cho cùng thì hắn cái gì cũng không hiểu, chuyện kế tiếp Tiêu Diệc muốn làm Tiêu Nhiên đã sớm nếm trải nên tất nhiên sẽ biết rõ: “Thả tôi ta…”
“Nhiên Nhiên thực sự muốn ba ba thả con ra sao ? Sẽ không khó chịu đấy chứ ?” Tiêu Diệc ngoài miệng thì hỏi Tiêu Nhiên nhưng tay vẫn không có chút ý nào muốn dừng lại, ngược lại còn càng dùng sức xoa nắn dương vật của con hơn.
“Ông…ông quá…xảo quyệt…aaa…nhẹ…nhẹ một chút….ưm…aaaa….” Tiêu Diệc dùng móng tay lướt qua dương vật của Tiêu Nhiên, dương vật Tiêu Nhiên vốn mẫn cảm khiến cho cảm giác tê dại ngứa ngáy bắt đầu lan ra, Tiêu Nhiên điên cuồng lắc đầu, căn bản là nó chịu không nổi.
“Ba ba…đừng…đừng mà…chịu không nổi…aaa….” Tiêu Nhiên thở dồn dập kêu lên, ngón tay của Tiêu Diệc đã dính chất dịch màu trắng. Hắn cố ý đưa ngón tay lên trước mặt Tiêu Nhiên , chất dịch màu trắng liền từ ngón tay chảy xuống bộ ngực trắng nõn của nó, khiến cho một bãi nhỏ chất lỏng lại có vẻ dâm mỹ kích thích thị giác đến vậy.
“Ông…” Tiêu Nhiên muốn mở miệng mắng vài câu nhưng lại phát hiện ra bản thân không biết nói ra sao, mắng như thế nào ? Nếu phản ứng như thế chính là nói bản thân nó đang khát khao hoan ái. Thực ra khát khao hoan ái cũng không có gì cả, nhưng vấn đề chính là bản thân mình lộ ra trước mặt Tiêu Diệc, bản thân luôn chật vật trước một người như vậy. Tiêu Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy bí bách, lại một lần nữa bắt đầu giãy dụa hai tay. Nhưng cái nút thắt kia vốn dĩ đã khó cởi, lại thêm Tiêu Nhiên vừa mới bắn ra khiến cho thể lực cũng không còn đủ, giãy dụa một lúc mà cái áo kia vẫn ngoan ngoãn buộc chặt hai tay của mình, mà vật đang cọ cọ ở dưới bụng càng ngày càng cứng nóng, Tiêu Nhiên giống như trút giận mà hung hăng cọ lên phía trên cái ấy vài cái.
“Aaa…Nhiên Nhiên làm thật tốt…tiếp tục mạnh lên…” Tiếng rên của Tiêu Diệc tuyệt đối là tiếng rên hưởng thụ, khiến cho Tiêu Nhiên tức giận muốn cúi xuống há mồm cắn cái kia một cái, tiếp tục mạnh hơn sao ? Thật quá đáng !
“Cởi trói ra !”
“Nhiên Nhiên, con thật sực không thích ba ba trói con sao ?” Tiêu Diệc cúi xuống, môi đảo qua tóc của Tiêu Nhiên khiến cho nó cảm thấy được cảm giác mềm mại ươn ướt của cánh môi.
“Nếu không bị thần kinh thì có ai thích chứ ?” Tiêu Nhiên thờ ơ trừng mắt.
“Vậy sao ? Nhưng Nhiên Nhiên lại thích ba ba buộc con đấy nha.” Tiêu Diệc nói xong liền xoay người Tiêu Nhiên lại, banh hai bắp đùi để nó đối diện ngồi trên người hắn.
Thích Tiêu Diệc trói mình, loại chuyện này nghĩ đến đã thấy khó chịu muốn chết chứ đừng nói đến chuyện nói ra. Có điều Tiêu Diệc nói cũng đúng, với tính cách của Tiêu Nhiên như vậy thì sao có thể nguyện ý để người khác trói mình cơ chứ, nhưng nếu đó là Tiêu Diệc thì nó chỉ có trừng mắt nhiều thêm một chút, chửi mắng vài câu, còn đâu là toàn để Tiêu Diệc muốn làm gì thì làm, cho nên ngay từ đầu một bên của cân tiểu li đã hướng về phía Tiêu Diệc.
“Buông ra, không muốn ngồi như thế này.” Tiêu Nhiên ngại ngùng muốn giãy ra khỏi người Tiêu Diệc , cái tư thế banh chân ngồi trên người hắn thế này, rất xấu hổ.
Tiêu Diệc đương nhiên không để cho nó giãy ra, ngón tay trực tiếp cắm thẳng vào lỗ nhỏ của Tiêu Nhiên. Chỉ nghe thấy sau khi Tiêu Nhiên hét lên một tiếng thì bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Diệc thì thấy đối phương đang cười tủm tỉm nhìn mình : “Chết tiệt, lấy ra, đau quá.”
“Ngoan, Nhiên Nhiên, sẽ không đau, ba ba không động, Nhiên Nhiên tự mình chuyển động đi, được không ?” Tiêu Diệc đúng là không nhúc nhích, sau khi ngón tay cắm vào cơ thể liền để yên tại đó.
“Ông…lấy ra…” Vậy mà lại muốn nó chuyển động, Tiêu Nhiên lắc đầu cự tuyệt Tiêu Diệc, đáng ngạc nhiên là động tác lắc đầu quá mạnh khiến cho nửa người phía dưới ấn xuống, “Đau quá.” Tiêu Nhiên hít một hơi lạnh, ngay lập tức không dám cử động nữa, chỉ dựa đầu vào ngực Tiêu Diệc: “Ông lấy ra đi, thật sự rất đau.”
|