Khế Cơ Điều Giáo
|
|
Dùng chân cọ cọ đối phương dù sao cũng có chút khó khăn, Tiêu Nhiên kéo Tiểu Hiên đối diện với mình, tay luồn qua nách của cậu, không giống như Tiểu Hiên vẫn luôn sục dương vật của nó, Tiêu Nhiên chỉ thỉnh thoảng cọ cọ dương vật cách một lớp quần của Tiểu Hiên.
Tiêu Diệc ở dưới sân khấu nhìn thấy con trai ở phía trên cùng người ta sờ sờ mó mó đã sớm tức giận đến mức toàn thân phát ra khí lạnh. Tiêu Nhiên đứng ở trên sân khấu quay lại nhìn Tiêu Diệc một cái, thấy mặt đối phương lạnh băng khiến cho lòng nó rất thoải mái. Vốn dĩ chỉ muốn dằn mặt Tiểu Hiên thôi, nhưng hiện tại xem ra không chỉ có vậy.
Tiêu Nhiên tăng tốc độ,lúc thì đưa chân cọ cọ ống thép, lúc thì đưa tay mạnh mẽ bóp bóp dương vật của Tiểu Hiên. Tiểu Hiên cũng không chịu yếu thế, kéo cổ áo thấp xuống rồi tựa vào ống thép bắt đầu cọ cọ, nút áo cũng vì thế mà bung ra vài nút.
Tiêu Diệc ở dưới sân khấu sắc mặt càng ngày càng lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhiên. Dưới cái nhìn chằm chắm đó khiến cho Tiêu Nhiên phải cố gắng lắm mới không chế bản thân không nhìn Tiêu Diệc.
Tiểu Hiên đang nhảy cùng Tiêu Nhiên có thể cảm thấy được ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Diệc, điều đó khiến cho cảm xúc của cậu cảm thấy nóng bỏng. nghiêng người về phía Tiêu Nhiên, vươn đầu lưỡi liếm mặt nó một cái : “Sao vậy ? Người kia là người tình của cậu à ?”
“Cậu nói xem ?” Tiêu Nhiên cũng không có trả lời, đưa tay dùng sức nắm lấy dương vật của Tiểu Hiên, Tiểu Hiên đáp lại bằng cách sục dương vật của nó nhanh hơn.
Tiêu Diệc đã không còn cách nào nhìn được nữa rồi, gạt những người bên cạnh rồi đi về phía phòng nghỉ.
Ghen tỵ ? Thú vị. Hà Lạc tiến lên ngăn cản Tiêu Diệc : “Tiên sinh, làm thế không được tốt cho lắm.”
“Hử ?” Tiêu Diệc đi đến trước phòng nghỉ thì tỉnh táo lại.
“Nơi này là chốn tự do, ai muốn nhảy cũng có thể lên nhảy. Tiên sinh nếu như có ý định chi bằng lên nhảy một chút.” Hà Lạc lui người về giữ khoảng cách với Tiêu Diệc.
“Nếu có cơ hội.” Nụ cười trên mặt Tiêu Diệc nếu không nhìn kĩ sẽ không nhận ra, chỉ về cánh cửa phòng nghỉ : “Tôi có thể vào bên trong nghỉ ngơi một chút không ?”
Đúng là người không dễ chọc, Hà Lạc cười cười : “Đương nhiên là có thể, xin cứ tự nhiên.” Nói xong Hà Lạc đi về hướng quầy bar. Quầy bar ngay sát vách phòng nghỉ, thật là vị trí tốt.
Tiêu Diệc gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi đi vào phòng nghỉ.
“Này, mày nói xem tao có nên nói cho hắn biết, đường thông lên sân khấu không chỉ có ở phòng nghỉ không ?” Hà Lạc nói với chén rượu như đang nói với chính mình.
Ban đầu Tiêu Diệc muốn lên sân khấu túm con trai xuống, nhưng bây giờ lại cảm thấy chuyện này không cần thiết, không phải là hắn có thể cho con làm chuyện này, mà là nếu hắn cứ như vậy mà xông lên thì con trai sẽ chọn cách phản kháng càng kịch liệt hơn. Cách này đúng là hạ sách.
Tiêu Diệc ở trong phòng nghỉ ước chừng 20 phút sau thì Tiêu Nhiên vẫn chưa thấy xuất hiện, cảm thấy có chút nghi ngờ liền ra khỏi phòng nghỉ nhìn lên sân khấu thì thấy chẳng còn ai nữa. Ánh mắt tìm kiếm xung quanh cũng không thấy bóng dáng Tiêu Nhiên đâu. Vì vậy hắn liền nhìn về hướng quầy bar, Hà Lạc đang ôm hôn một người đàn ông, thấy vậy Tiêu Diệc có chút hơi ngại không dám tiến lên hỏi.
“Em không sợ đắc tội với hắn sao” Là giọng nói trầm của Nghê Thành.
“Em không có đắc tội với hắn nha, chẳng qua có một chuyện em không nói với hắn mà thôi.”
“Nhiều người như vậy, hắn tìm sẽ vất vả đây.”
“Như vậy mới thú vị, anh nói có phải không ?”
“Anh nên nói em có lòng tốt hay ý xấu đây.”
“Ha ha.”
Họa không lớn lắm nhưng dưới ánh đèn mờ mờ cộng thêm có quá nhiều người khiến cho Tiêu Diệc tìm một lúc vẫn chưa thấy. Cũng có không ít thiếu niên tuấn tú và đàn ông tiến tới hỏi hắn có hứng thú chơi một số trò thú vị không đều bị hắn lắc đầu từ chối.
“Tìm ai vậy, nếu cần thì em sẽ giúp anh.” Một thiếu niên đến trước mặt Tiêu Diệc, hắn nhận ra đó chính là người vừa nhảy cùng con mình.
“Tiểu Nhiên đâu ?”
“Không biết, nhảy xong liền đi rồi.” Tiểu Hiên nhún vai, người đàn ông này rất thú vị, có điều không phải là kiểu mà cậu thích.
“Cậu nói em ấy đã đi về ?” Tiêu Diệc nhìn về phía Tiểu Hiên, ánh mắt áp bách nhìn về phía thiếu niên.
Tiểu Hiên mới có mười mấy tuổi đương nhiên là không đỡ nổi ánh mắt thập phần áp bách kia, đành mở miệng nói : “Không biết, chắc là chưa về.”
Vừa nghe thấy lời này khiến cho Tiêu Diệc bình tĩnh lại, nhưng theo đó cũng nghĩ đến có phải có người gây bất lợi cho con mình hay không ?
Tiểu Hiên đứng bên cạnh nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông đang đứng trước mặt, cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì, vẻ mặt này có vài phần giống Tiêu Nhiên khiến cho cậu lập tức sinh ra vài phần chán ghét đối với Tiêu Diệc, nhưng nghĩ đến đây là người đàn ông của Tiêu Nhiên thì lại muốn quyến rũ hắn rơi vào lòng mình.
“Qua bên kia chơi chút đi, cứ tìm vậy cũng không phải là cách, dù sao đợi một lát nữa Tiêu Nhiên cũng quay lại thôi, đến lúc đó có thể tìm thấy cậu ta.”
Tìm không thấy con trai, nguyên nhân ngoại trừ hoàn cảnh nơi này ra, còn có một lí do nữa chính là con hắn không muốn hắn tìm được, nghĩ đến vậy khiến cho hắn có chút tức giận, nắm lấy tay Tiểu Hiên rồi ngồi vào ghế sa lông gần đấy.
Tiểu Hiên không ngờ rằng tốc độ của người đàn ông này lại nhanh đến vậy, sau khi kéo nó ngồi xuống ghế liền vén vạt áo cậu lên, môi cũng theo đó hôn lên cơ thể cậu. Thời gian phản ứng cũng không có, nửa thân trên của cậu đã lộ ra toàn vẹn, áo cũng bị Tiêu Diệc ném sang một bên, đầu Tiêu Diệc cũng đang chôn ở ngực cậu mà mút.
Tuy rằng người đàn ông này không phải là kiểu mà Tiểu Hiên thích, nhưng kĩ xảo tình ái của hắn rất tuyệt, nhất là trong động tác của hắn có mang theo chút thô bạo, làm cho người được hắn âu yếm càng tăng thêm vài phần hưng phấn. Tiếng rên rỉ khó nhịn từ miệng Tiểu Hiên phát ra, tay không tự chủ được mà đặt lên vai Tiêu Diệc. Tiểu Hiên để móng tay hơi dài, hiện tại toàn bộ đều bấu lên vai Tiêu Diệc, theo ngọn lửa tình dục càng lúc càng tăng thì năm ngón tay ở bả vai Tiêu Diệc càng bấu chặt hơn.
Tiêu Nhiên nhảy được một nửa thì thấy Tiêu Diệc đi ra ngoài, còn tưởng rằng hắn muốn xông lên sân khấu nhưng đến khi nhảy xong vẫn không thấy hắn đi lên. Trái lại khi nó đi ra ngoài thì thấy Hà Lạc bắt chuyện nói với nó một đống lời khách sáo, nào là thường xuyên phải đến quán nha, nào là hiện tại quán đều dựa vào nó, nghe như vậy khiến cho da gà da vịt Tiêu Nhiên nổi hết cả lên, vội vã chạy đi.
Có điều sau khi xuống sân khấu vẫn không nhìn thấy Tiêu Diệc đâu, không phải là về rồi đấy chứ, nhưng để đề phòng Tiêu Nhiên cũng ngồi tựa lưng vào ghế sô pha.
“Tiểu Nhiên hôm nay thật đáng yêu.” Người đàn ông bên cạnh nhìn cơ thể nghiêng nghiêng tựa trên ghế sô pha của Tiêu Nhiên, ít đi vài phần kiều mị, nhiều hơn vài phần đáng yêu.
“Vậy sao ?” Tiêu Nhiên hờ hững trả lời, trong đầu đang nghĩ đến chuyện của Tiêu Diệc, căn bản là trong lòng không có để ý đến chuyện xung quanh.
“Đúng vậy, Tiểu Nhiên là nữ vương bách biến, dù thế nào cũng là đẹp nhất.”
Nữ vương, danh hiệu này có chút thú vị, có điều không có thích thú cho lắm, Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên nói : “Đừng kêu là nữ vương.”
“Được được, Tiểu Nhiên nói thế nào, bọn anh đều nghe theo thế ấy.” Thời gian Tiêu Nhiên ở đây chưa được mấy tháng nhưng rất được mọi người yêu thích, tướng mạo tất nhiên là một nguyên nhân rất lớn. Tính cách của Tiêu Nhiên chính là vừa quyến rũ vừa mang vẻ đáng yêu trời sinh, hai loại khí chất khác biệt này ở trên người Tiêu Nhiên lại rất hài hòa, khiến cho người ta càng say mê nó hơn.
“Mấy giờ rồi ?” Có chút không muốn ở chỗ này nữa, nhưng cũng không muốn về quá sớm nên Tiêu Nhiên hỏi giờ.
“11 giờ 39.”
|
Mới có hơn 11 giờ thôi, đêm nay ít nhất cũng phải chơi đến 1 giờ sáng mới về. Tùy rằng nói hiện tại tối nào Tiêu Diệc cũng ngủ cùng nó nhưng mà Tiêu Nhiên vẫn hi vọng nó có thể về trễ một chút, như vậy Tiêu Diệc sẽ không có khả năng làm những chuyện ‘khác’ với nó.
Trên thực tế, gần đây Tiêu Diệc đã an phận hơn, ngủ chỉ là đơn thuần ôm lấy Tiêu Nhiên. Nhưng cái sức lực kia như muốn đem Tiêu Nhiên khảm vào trong lòng, hơn nữa ‘chỗ nào đó’ tiếp giáp với cơ thể Tiêu Nhiên luôn luôn nóng rực căng cứng khiến cho lần nào cũng phải đến nửa đêm Tiêu Nhiên mới ngủ được.
“Đừng nói nữa, tôi muốn ngủ một chút.” Tiêu Nhiên nói xong liền nhắm mắt lại, đem đầu gối lên đùi của một người đàn ông, hiện tại nó không cần lo lắng sẽ có người quấy rối nó.
“Aaa…aaa…không muốn…buông em ra…” Động tác của Tiêu Diệc càng lúc càng lớn mật khiến cho Tiểu Hiên bắt đầu cảm thấy sợ hãi, tuy rằng bình thường cậu chơi với người khác cũng rất điên cuồng nhưng cũng chưa từng theo chân họ lên giường. Mà động tác của Tiêu Diệc tuy cũng giống với những người kia, nhưng cậu có thể cảm thấy được sự khác biệt trong đó. Đêm nay hắn thực sự muốn cậu, hơn nữa là ở ngay chỗ này. Tiểu Hiên bằng chút lí trí còn sót lại đẩy Tiêu Diệc ra.
“Em không muốn chơi đến Z.” Đưa tay ngăn ngón tay muốn thăm dò lỗ nhỏ của Tiêu Diệc lại, giọng nói của Tiểu Hiên đã mang theo sự cầu xin.
Lúc này nửa trên của Tiểu Hiên đã lộ hết ra, còn quần đã bị Tiêu Diệc tụt đến đầu gối, mà quần áo của Tiêu Diệc vẫn chỉnh tề. Nếu lấy một cái ra làm so sánh thì chính là thế giới của người lớn và trẻ em.
Tiêu Diệc dừng động tác lại, người cũng ngửa về phía sau tựa vào ghế sô pha : “Có thể tự mình mặc quần áo không ?”
“Có thể.” Tiểu Hiên thấp giọng trả lời, cánh tay nhặt áo có chút run run, chờ khi cậu mặc quần áo xong thì mới dần dần trấn tĩnh lại. Nhìn về phía Tiêu Diệc thì thấy đối phương đang nhắm mắt. Tiểu Hiên đứng lên để lại một câu : “Em đi đây.” Rồi liền đi khỏi. Người đàn ông này quả thực không phải là kiểu mà cậu thích.
Tiêu Diệc nhắm mắt dưỡng thần một lúc rồi đi về hướng quầy bar có Hà Lạc đang đứng ở đó.
Nhìn thấy Tiêu Diệc đi tới, Hà Lạc biết rõ chuyện hắn hỏi chắc chắn sẽ liên quan đến Tiêu Nhiên, đầu tiên là trưng ra vẻ mặt vui vẻ sau đó mới đối phương ngồi xuống.
“Muốn về rồi sao ? Sao không chơi thêm chút nữa.”
Tiêu Diệc không có ngồi xuống, người trước mắt này nói và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Tiêu Nhiên ở trong này không phải bị làm hư cũng bị người ta lừa gạt, có điều ông chủ quán trước mắt mình là người duy nhất có thể giúp hắn tìm người của mình : “Tiểu Nhiên ở đâu ?”
Thật là một câu hỏi không chút khách sáo, vẻ mặt của Hà Lạc cũng không chút biến đổi nào, đúng là một con cáo già.
“Chắc là vẫn ở trong quán, vẫn chưa thấy em ấy đi về. Có điều, với sắp xếp của quán này muốn tìm người cũng không phải là dễ, dù cho là tôi cũng chưa chắc tìm được.” Lời này là nói thật, ánh đèn mờ ảo, những tiếng rên rỉ ve vãn không ngừng vang lên, khiến cho đầu óc người ta có chút choáng váng thì sao có thể tìm người được nữa chứ.
“Không sao, tôi ngồi ở đây chờ là được rồi. Cậu nếu như trong thấy em ấy thì kêu em ấy lại đây, cám ơn.” Nói xong Tiêu Diệc vẫn cảm ơn một câu, người đàn ông trước mặt này không phải là dạng dễ trêu chọc, tốt nhất là hắn và mình không hề có bất cứ quan hệ nào. Hoàn toàn là nước sông không phạm nước giếng.
“Ừ.” Hà Lạc gật gật đầu, cũng leo lên ngồi trên chiếc ghế chân cao bên cạnh.
Tiêu Nhiên định sau 1 giờ sáng mới về nhưng hứng thú chơi bời trong lòng đã vơi bớt nên mở mắt hỏi giờ, mới có 12 giờ 20. Nó đứng dậy chào mọi người mấy cậu rồi rời khỏi. Đi qua quầy bar thì thấy Tiêu Diệc đang ngồi song song với Hà Lạc, trong lòng nó nửa cảm thấy kì lạ nửa cảm thấy lo lắng, kì lạ chính là Tiêu Diệc quen với Hà Lạc sao ? Lo lắng chính là không biết mình có bị Tiêu Diệc trừng phạt không ?
“Tiểu Nhiên.” Vừa thấy được Tiêu Nhiên, Tiêu Diệc đã bước về phía nó, kéo tay nó đi thẳng ra ngoài.
“Ông làm cái gì vậy, tự tôi đi được.” Bị Tiêu Diệc kéo đi như vậy, khiến cho nó giống như cậu bạn nhỏ trong vườn trẻ, Tiêu Nhiên muốn tránh tay Tiêu Diệc ra.
Tiêu Diệc đương nhiên là không để con trai né được mình, so với vừa nãy còn nắm chặt hơn nữa.
Thật là thú vị, Hà Lạc nằm sấp trên quầy bar dùng một con mắt nhìn cảnh trước mặt.
Kéo tới kéo lui rồi cũng đi ra khỏi quán, Tiêu Nhiên ôm cánh tay ngáp một cái.
“Nhiên Nhiên, lạnh sao ? Mệt à ?” Tiêu Diệc hơi hơi cúi người : “Ba ba cõng con.”
Tiêu Nhiên đứng không nhúc nhích, khi Tiêu Diệc thấy kì lạ quay đầu lại nhìn thì thấy nó đã đi vượt qua hắn. Tiêu Diệc chạy nhanh theo : “Nhiên Nhiên, để ba ba cõng con đi.”
“Không cần.” Giọng nói của Tiêu Nhiên đã mang theo chút mệt mỏi, gió thổi qua, lạnh quá, càng muốn ôm chặt người hơn.
“Nhiên Nhiên, không cần cậy khỏe nữa.” Tiêu Diệc đi đến bên cạnh con, ôm nó vào lòng.
Nhiệt độ ấm áp của cơ thể lập tức bao quanh Tiêu Nhiên, nhưng nó vẫn bướng bỉnh đẩy Tiêu Diệc ra. Tình huống trước mắt đã trở thành Tiêu Nhiên đơn thuần giở tính ngang bướng ra rồi. Tiêu Diệc kìm nén nửa giận đang nhen nhóm trong lòng, khom lưng trực tiếp ôm con theo kiểu công chúa.
“Ông làm gì vậy ! Buông ra !” Bị ôm như vậy, tất nhiên là Tiêu Nhiên phản kháng kiệt liệt rồi.
“Câm miệng.” Tiêu Diệc dừng bước nhìn Tiêu Nhiên, sắc mặt càng lúc càng khó coi rồi.
Đầu Tiêu Nhiên quay sang một bên, ấm ức trong lòng cũng theo đó mà dâng lên, nói là không quát nó, đấy, bây giờ quát nó rồi đấy, càng nghĩ càng khó chịu, Tiêu Nhiên đưa tay hung hăng véo mu bàn tay của Tiêu Diệc.
Có chút đau đớn như vậy vốn dĩ Tiêu Diệc không để vào mắt, ôm con nhưng bước chân không hề chậm lại nửa nhịp, hơn nữa lại cùng con nói chuyện xảy ra tối nay.
“Nhiên Nhiên, con thích ở trên sân khấu cùng người ta nhảy kiểu đó sao ?”
“Không biết.” Tiêu Nhiên hờn dỗi mà trả lời Tiêu Diệc một câu.
“Vậy sao ? Con của ba chắc là sẽ không thích nhảy kiểu đó đâu.”
Hai người từ thời khắc này bắt đầu trầm mặc, Tiêu Nhiên không còn véo mu bàn tay Tiêu Diệc nữa mà Tiêu Diệc cũng không mở miệng nữa.
Gió thổi qua, vừa lạnh vừa buốt, nhưng không có cách nào thổi đi khúc mắc của hai cha con. Bước chân cũng càng ngày càng nặng nề.
Tiêu Nhiên quay đầu nhìn về phía trước, động tác này để lâu sẽ khiến cổ bị mỏi, nhưng nó vẫn như trước không muốn đổi tư thế đầu.
“Nhiên Nhiên, ba là ba ba của con, không phải người xa lạ. Con lạnh nhạt với ba ba như vậy, không phải là quá bướng bỉnh rồi sao ?” Tiêu Diệc phá vỡ bầu không khí trầm mặc, đem đầu con trai quay lại đối diện với mình.
“Cũng vì ông là ba ba của tôi, cho nên bây giờ vẫn còn có thể ôm tôi.” Giọng nói của Tiêu Nhiên rất nhỏ, gió từ phía sau thổi tới đem âm thanh thổi về đằng trước khiến cho Tiêu Diệc không nghe rõ được câu này.
“Nhiên Nhiên, chúng ta căn bản không nhất định phải như thế này, con đừng nên đi vào bế tắc như vậy.”
“Không muốn nói chuyện với nữa, ông căn bản không biết tôi đang nghĩ gì ? Mà trước khi xảy ra chuyện kia, thì dù tôi nghĩ cái gì ông cũng có thể đoán được. Có lẽ ông nói đúng, chúng ta đã không còn là cha con nữa rồi.”
Gió đứng im cùng với lời nói của Tiêu Nhiên.
Tiêu Diệc dừng chân: “Chúng ta vẫn là cha con, vĩnh viễn đều là như vậy, chỉ có điều không thể quay lại như kiểu trước kia.”
|
Tiêu Nhiên không hề mở miệng, Tiêu Diệc căn bản không biết nó đang để ý đến cái gì, không chỉ đơn giản là huyết thống cấm kị, mà còn những chuyện khác đều đã theo quan hệ cha con yêu nhau mà biến mất. Đó mới là điều khiến nó đau lòng nhất, là điều khiến nó không có cách nào tiếp nhận được.
Thấy Tiêu Nhiên không nói gì, Tiêu Diệc cũng không mở miệng. Tiếng taxi đi qua Tiêu Diệc cũng không thèm để ý đến, cứ như vậy ôm con trai đi về hướng nhà mình.
Tiếng chuông tất niên đầu tiên đã sớm vang lên, ở ngày đầu tiên của năm mới, Tiêu Diệc, Tiêu Nhiên, trong cơn gió lạnh của sáng sớm, cơ thể kề sát nhau, một nửa lạnh băng một nửa nóng bỏng.
Khi tiếng pháo chúc mừng năm mới vang lên,Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, pháo hoa lập lòe tỏa sáng, có một chút cảm động.
“Nhiên Nhiên, có một số chuyện hoàn toàn có thể nghĩ thông suốt.”
“Nhưng không bao gồm chuyện của chúng ta.”
“Hạnh phúc chính là khi sự kiên trì vô vị biến mất.”
“Nhưng dù sao so với nhớ lại đều là tràn đầy đau thương vẫn tốt hơn.”
“Pháo hoa rất đẹp bởi vì có người chờ đợi.”
“Có một số chuyện không cách nào chờ đợi được.”
“Ba ba sẽ vẫn tiếp tục chờ đợi, tin rằng Nhiên Nhiên cũng đang chờ đợi, con đừng nói rằng không, con là con của ba ba, ba ba biết.”
Chờ đợi, chờ đợi cái gì ? Tiêu Nhiên không dám động vào, thậm chí không dám truy đến cùng lời nói của Tiêu Diệc, tuy rằng nó mơ hồ cảm thấy lời nói của Tiêu Diệc không hoàn toàn đúng.
Nói trên một mức độ nào đó, chấp niệm của hai cha con rất sâu, có lẽ đây là sự ràng buộc huyết thống giữa hai cha con.
“Có thể thử không ?” Lời này của Tiêu Diệc hỏi ra, giọng nói có chút run rẩy.
Thử, có thể không ? Tiêu Nhiên vươn tay nhìn vào lòng bàn tay của chính mình, đường chỉ tay rất rõ ràng.
“Cõng con đi.”
Tiêu Diệc đặt con xuống rồi ngổi xổm xuống. Tiêu Nhiên nằm xấp trên lưng Tiêu Diệc, giống như hồi bé vậy, tựa lên thân ảnh cao lớn của cha chờ đợi tương lai.
Hết chương 7
|
Chương 8
Ngày đầu tiên của năm mới, từ trên đường phố sáng sớm đến trên giường ấm áp, Tiêu Nhiên đều dựa vào ngực Tiêu Diệc ngủ thật say.
Đến tối hai cha con mới tỉnh lại, lúc Tiêu Diệc rửa mặt xong thì Tiêu Nhiên đã mặc quần áo chỉnh tề rồi.
“Nhiên Nhiên, ngày mai đi công viên trò chơi không ?”
“Không thích.” Công viên trò chơi, cái chỗ như thế vẫn còn thích hợp với nó sao ? Tiêu Nhiên phất tay như chế giễu.
Tiêu Diệc bên cạnh nhìn thấy thế thì biết mình nói sai rồi.
“Nhiên Nhiên, vậy ngày mai con muốn đi đâu chơi.”
“Tôi có sắp xếp của tôi, ông không cần lo.” Thấy Tiêu Diệc muốn nói cái gì nữa, Tiêu Nhiên liền chặn họng : “Không phải đi Họa.”
Tiêu Nhiên muốn đi gặp Phong Tình, sau khi xảy ra chuyện lần trước nó vẫn chưa gặp hắn.
Tiêu Diệc cũng không nói gì nữa. Vào buổi tối, hai cha con đều ngồi trong phòng, một người lên mạng đánh cờ, một người ngồi bên đọc sách.
Tiêu Nhiên ở ngoài cửa ấn chuông, nhưng ấn mãi vẫn không thấy ai ra mở cửa, chẳng lẽ Phong Tình không có ở nhà sao ? Nói đến đây mới nhớ, đối với Phong Tình, nói ngoại trừ biết cái tên ra thì hình như nó chẳng biết gì thêm nữa. Không phải là đi thăm cha mẹ rồi đấy chứ. Lúc Tiêu Nhiên không ấn nữa định xoay người đi xuống cầu thang thì cửa mở.
“Tiểu Nhiên, ngại quá, vừa rồi không nghe thấy, mau vào đi.” Phong Tình mặc quần áo ở nhà đứng ở trước cửa.
“Tưởng anh không có nhà chứ ?” Vốn định nói rằng : tưởng Phong Tình về nhà thăm cha mẹ chứ, nhưng mà nghĩ lại hỏi như vậy có chút không đúng, nên Tiêu Nhiên đành đổi câu hỏi.
“À, tối hôm qua ngủ hơi muộn.” Phong Tình vẫn như cũ, đưa cho Tiêu Nhiên một chén trà, “Anh ở một mình nên cũng không có mua kẹo.”
Tiêu Nhiên uống trà, Phong Tình quá khách khí, cũng không phải là làm bộ mà hắn trời sinh đã như vậy rồi.
“Tiểu Nhiên, sao lại đến nhà anh, lại xảy ra chuyện gì sao ?” Phong Tình nhớ đến chuyện lần trước, còn có người đàn ông kia nữa.
“Muốn đến thăm anh thôi.” Tiêu Nhiên chỉ nói ra một nửa, trên người Phong Tình tỏa ra hơi thở khiến cho người ta cảm thấy thả lỏng, ở bên cạnh Phong Tình, Tiêu Nhiên mới có thể buông bỏ hết những chuyện không thoải mái, hơn nữa, hôm nay nó tới còn muốn đem chuyện của mình và Tiêu Diệc nói cho hắn biết. Chẳng qua bây giờ nó vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, không biết có nói ra được không ? Dù sao cũng là loạn luân, là tình yêu cấm kị. Tiêu Nhiên không có phát hiện ra rằng nó đã đem quan hệ giữa mình và Tiêu Diệc xem thành một đôi tình nhân rồi. Tình yêu cấm kị.
Phong Tình cũng không có nói nhiều, cậu vốn không phải là người giỏi ăn nói, trở về phòng lấy quyển sách, sau đó liền tựa vào ghế số pha, mà Tiêu Nhiên cũng gối đầu trên đùi cậu.
Rõ ràng là một đứa bé kiêu ngạo như vậy, lại từ chối người thương, biết chừng mực và đắn đo như vậy cũng tốt. Phong Tình đưa tay vuốt tóc Tiêu Nhiên, dường như ánh nắng mặt trời đầu tiên của năm mới lúc này mới chiếu vào hai người.
Nhìn qua Phong Tình thì là một người rất dễ dàng xúc động, nhưng thực ra không phải vậy. Cậu là một người không hề dễ dàng xúc động, nhưng một khi đã xúc động thì xúc động hơn rất nhiều, cho nên lúc ra mở cửa, thì so với người khác càng đau lòng hơn, nhưng bản thân cậu là người có khả năng điều hòa tâm trạng tốt hơn so với người khác. (QT:chẳng hiểu đoạn này đang nói cái gì =.=)
Lúc ở bên cạnh Tiêu Diệc, Tiêu Nhiên đều đọc sách nhưng lúc bên cạnh Phong Tình, người đọc sách lại là Phong Tình. Nó gối đầu lên đùi Phong Tình liền nhanh chóng thiếp đi. Lúc Tiêu Nhiên tình lại thì đã thấy mình nằm trên giường Phong Tình, dụi dụi mắt, Tiêu Nhiên ngồi dậy.
“Ăn trưa không ?” Phong Tình xuất hiện ở cửa phòng.
“Không, em phải về.” Tiêu Nhiên nhảy xuống giường liền đi ra ngoài.
“Có người chờ em à ?” Phong Tình cũng không có ngăn lại, ngược lại, sau khi Tiêu Nhiên nghe những lời này liền không đi nữa.
“Vậy em ăn ở đây đi, em cũng có chuyện muốn thảo luận với anh.”
Đứa nhỏ này có tâm sự, từ lần đầu tiên gặp đã biết, chỉ có điều không biết bản thân cậu có thể giải đáp được bao nhiêu khúc mắc của nó mà thôi. Hai người cơm nước xong liền ngồi lên ghế sô pha.
Khi thật sự quyết định nói ra làm cho Tiêu Nhiên bắt đầu khẩn trương, miệng cứ mở ra rồi lại đóng lại.
“Tiểu Nhiên, không sao đâu, nếu như không nói được thì không cần nói.” Phong Tình cười dịu dàng với Tiêu Nhiên.
“Không phải là em không nói ra được mà không biết nói thế nào ?” Tiêu Nhiên dựa vào lòng Phong Tình.
Cánh tay vỗ vỗ lưng Tiêu Nhiên, Phong Tình chọn cách đứng ở phía sau giúp đỡ nó.
“Người đàn ông đêm hôm đó….”
Vừa nghe đến cái người đàn ông đêm đó, giọng nói của Phong Tình liền thay đổi : “Tiểu Nhiên…em… em biết người đàn ông đó sao ?”
Lúc này tâm trí của Tiêu Nhiên đều đặt lên bản thân mình cho nên không nghe ra điều khác lạ trong giọng nói của Phong Tình, liền trả lời : “Ừ, người đó là ba ba của em.”
Ba ba ? Không phải là hắn ( QT=)) ý của Phong Tình là hỏi anh vệ sĩ, còn em Tiêu Nhiên lại tưởng hỏi ba ba của mình =)) ). Phong Tình thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến chuyện ngày đó nhà mình bị phá hư, khi Tiêu Diệc xông vào, hình như lúc đó Tiêu Nhiên kêu cái người đàn ông suýt cùng mình tình một đêm ấy là ba ba. Thì ra lúc đó cậu nghe không nghe nhầm.
Đồng tính luyến ái, loạn luân, khó trách vì sao trên mặt đứa trẻ này không thấy vui vẻ, Phong Tình dùng sức ôm lấy Tiêu Nhiên : “Tiểu Nhiên.”
“Hắn nói muốn làm người yêu, em làm không được, em chỉ muốn ba ba thôi. Nhưng hắn ôm em, hôn em thì em đều có cảm giác. Khi cùng hắn làm chuyện kia, em cũng có cảm giác, thậm chí cảm thấy…cảm thấy rất thoải mái.” Nói đến đây mặt của Tiêu Nhiên hơi đỏ lên, chờ đến khi tâm tình ổn định lại mới tiếp tục nói : “Nhưng trước kia không hề như vậy, Phong Tình, hắn uông say, hắn cuồng bạo em. Bây giờ lại nói yêu em. Tại sao lại thành ra như vậy. Trở thành người yêu rồi sẽ không có thể trở lại cuộc sống vui vẻ như lúc trước nữa. Em muốn như trước kia, có thể làm nũng, cái gì cũng có thể làm chứ không giống như bây giờ, hắn luôn trông chừng em, đối với em ngày càng càng quản chặt hơn. Nhưng thỉnh thoảng lại giống như không thèm để ý đến, hắn trở nên rất xa lạ, em không thích như vậy, em…em…Phong Tình…hu hu hu…tại sao lại thành ra như vậy ? Chúng em chỉ cần làm cha con là được rồi, không cần những thứ khác, Phong Tình, Phong Tình….”.
Nhìn Tiêu Nhiên ngã vào ngực mình, Phong Tình ngoại trừ chấn động ra chính là vô lực, cậu có thể nhìn ra Tiêu Diệc rất yêu Tiêu Nhiên, nhưng mà quan hệ tình yêu xây dựng trên tình cha con thì có thể chúc phúc được bao nhiêu. Có lẽ đối với một người đàn ông như Tiêu Diệc, có chúc phúc hay không cũng chả cần quan tâm, nhưng còn Tiêu Nhiên thì sao ?
“Tiểu Nhiên, luân lý của em là gì ?”
Luân lý là gì ? Chưa có ai hỏi nó như vậy, Tiêu Nhiên nghĩ đến vấn đề của Phong Tình. Luân lý, luân lý đối với mình và Tiêu Diệc mà nói chính là đang vác trên lưng.
“Bọn em là loạn luân, sẽ bị xã hội kì thị.” Tiêu Nhiên nói xong liền ngẩng đầu nhìn Phong Tình, “Nhưng bây giờ em mặc kệ những điều này, hiện tại không phải vấn đề luân lý hay không luân lý, mà là em không có cách nào chấp nhận cứ như vậy mà vứt hết đi những thứ trong quá khứ, như vậy hơi quá đáng.”
|
“Ở bên cạnh ba ba của em thì quá khứ sẽ bị vứt hết đi sao ?”
“Hắn nói, chúng em không bao giờ như cha con trước đây nữa, tất cả đều thay đổi, em không muốn thay đổi, không muốn.”
“Tiểu Nhiên, anh không biết mình có thể cho em đề nghị nào không, nhưng anh có thể nói cho em biết, cứ thử đi, có lẽ từ cha con trở thành người yêu cũng không hề xóa bỏ hết những chuyện trước kia.”
“Nếu như có thì sao ?”
“Hồi ức là một thứ rất đẹp. Tiểu Nhiên, em yêu ba ba của mình, cho dù tương lai hai người không còn bên nhau nữa, nhưng anh tin, khi nhớ lại những hồi ức kia thì đều rất ngọt ngào.” Phong Tình nhắm hai mắt lại, lông mi bất động như đang nhớ đến một hồi ức đẹp nào đó.
“Vậy sao ?” Vẻ mặt của Phong Tình đẹp quá, Tiêu Nhiên ngơ ngẩn nhìn hắn.
Mở to mắt ra, Phong Tình nhìn Tiêu Nhiên cười cười : “Chỉ là đôi lúc sẽ cảm thấy cô đơn, đôi lúc sẽ rất nhớ rất nhớ người kia.” Phong Tình lấy ngón tay chỉ chỉ vào ngực mình.
Từ nhà Phong Tình đi ra, Tiêu Nhiên đi dạo lung tung trên đường. Quẹo vào một góc đường thì đụng vào bờ vai của một người đàn ông, “Ba…ông…” Sao lại gặp phải hắn chứ ? Hơn nữa dáng vẻ của giống như mình, hình như đang đi dạo.
Đã bao lâu rồi không đi dạo, cho dù hắn dùng đầu ngón tay để đếm cũng không thể tính được, bởi vì cái kí ức ấy đã lâu lâu lắm rồi, lâu đến nỗi kho trí ức cũng đánh mất nó rồi.
“Nhiên Nhiên.” Tiêu Diệc gọi con một tiếng, liền muốn đưa tay nắm lấy tay con nhưng lại bị nó né ra.
Tiêu Nhiên tiếp tục cuộc đi dạo của mình, Tiêu Diệc thấy vẻ không thèm để ý đến mình của nó, đành phải đi theo phía sau nó.
Đi qua ngã tư, đi giữa đám người đông lúc nhúc, với dáng người nhỏ bé của Tiêu Nhiên trong đám người rất khó nhìn thấy, Tiêu Diệc gần như là phải đi sát bên cạnh nó.
Đường phố ngày mùng 2, nhiệt độ vẫn còn rất thấp, một chiếc áo lót cao cổ lông cừu và một chiếc áo khoác mới đủ để chắn gió. Tiêu Diệc dán sát bên người Tiêu Nhiên, cổ áo cứng ngắc lướt qua má Tiêu Nhiên. Nó quay đầu lên nhìn thì thấy nụ cười áy náy của Tiêu Diệc, quay đầu trở lại, Tiêu Nhiên tiếp tục đi. Cha con huyết thống tương thông ở trong đám người giữa thành phố náo nhiệt này, đóng vai hai kẻ xa lạ.
Đi qua đám người nhốn nháo tiến vào một đường nhỏ yên tĩnh, Tiêu Diệc tiến lên, từ phía sau ôm lấy Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên đứng tại chỗ, không có đẩy Tiêu Diệc ra, thời gian bắt đầu vô tình, Tiêu Nhiên mở miệng nói : “Quay về đi.” Trưởng thành đôi khi đổi chỗ cho nhau, Tiêu Diệc buông Tiêu Nhiên ra, thay vào đó là nắm lấy tay của nó, “Hay là từ bỏ.” Tiêu Nhiên vẫn nhỏ giọng nói, tay có chút đông cứng từ trong tay của Tiêu Diệc tuột ra.
“Nhiên Nhiên.” Tiêu Diệc chỉ có thể nói hai từ này mà thôi.
Ngày mùng 6, công ty của Tiêu Diệc chính thức đi làm, đã nghỉ 10 ngày, Tiêu Diệc lại một lần nữa tiến vào cái thành phố đầy cạnh tranh này.
“Nhiên Nhiên, con đi cùng ba ba đến công ty đi.” Hai ngày nay con trai đối với mình vẫn lạnh nhạt như trước kia, nhưng Tiêu Diệc có thể cảm nhận được biến hóa trong đó, trong đôi mắt lạnh băng của nó có vài phần suy tư cùng bối rối.
Tiêu Nhiên đang nằm trên giường nghĩ về chuyện của mình và Tiêu Diệc, nghe xong lời của Tiêu Diệc thì bắt đầu trầm lặng. Không thể phủ nhận lời nói của Phong Tình ảnh hưởng đến suy nghĩ của Tiêu Nhiên, nó không biết lúc hạ màn mình có thể thoải mái như Phong Tình hay không, cũng có thể đó là một vở diễn vĩnh viễn không có hồi kết, ý nghĩ hiện tại trong lòng Tiêu Nhiên là như vậy.
“Được.” Tiêu Nhiên bò xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.
“Nhiên Nhiên.” Tiêu Diệc kích động ôm lấy con, biểu thị cho vẻ kích động này là—một nụ hôn lên trên môi Tiêu Nhiên.
“Này…” Tiêu Nhiên một câu cũng chưa nói ra đã bị Tiêu Diệc đẩy xuống giường, đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu làm loạn trong miệng nó, chiếc lưỡi tiến sâu vào trong miệng khiến cho nó đỏ mặt, động tác này rất giống như động tác đang làm chuyện ấy.
Tiêu Diệc nhìn thấy phản ứng của con như vậy, đầu lưỡi liền rời khỏi miệng nó, thay vào đó là đưa ngón tay của mình vào miệng con.
Đầu ngón tay khiêu khích đầu lưỡi khiến cho Tiêu Nhiên không tự chủ được mà mút mút đầu ngón tay kia. Đầu lưỡi cuốn lấy ngón tay của Tiêu Diệc, rồi sau đó giống như mút kẹo, cẩn thận mà mút mút đầu ngón tay.
Một tiếng rên rỉ từ miệng Tiêu Diệc phát ra. Đôi mắt hơi hơi mở của Tiêu Nhiên khi thấy động tác tình dục của bản thân cùng với vẻ mặt đê mê của Tiêu Diệc khiến cho mặt càng đỏ hơn, Tiêu Nhiên nhanh chóng lùi người lại.Theo đó, ngón tay của Tiêu Diệc từ trong miệng Tiêu Nhiên kéo ra một sợi chỉ bạc lấp lánh.
“Ưm.” Tiêu Nhiên lấy tay lau lau miệng mình, trời ơi, thật sự là mắc cỡ muốn chết.
“Nhiên Nhiên.” Cả người Tiêu Diệc nằm sấp lên người Tiêu Nhiên, ngón tay ươn ướt chọc chọc vào miệng của Tiêu Nhiên, nó nhanh chóng ngậm miệng lại, đồng thời cắn ngón tay của Tiêu Diệc.
“Á, đừng thế.” Rất nhanh nhả ngón tay của Tiêu Diệc ra, Tiêu Nhiên nghiêng mặt đi không nhìn Tiêu Diệc, nhưng Tiêu Diệc cũng không làm gì thêm nữa, chỉ nằm trên người Tiêu Nhiên. Nhiệt độ cơ thể hai người bắt đầu tăng lên, Tiêu Nhiên không tự nhiên mà xoay xoay người nhưng lại đụng phải cái gì đó căng cứng nóng hổi.
“Ông mau đi xuống.” Lúc này Tiêu Nhiên không dám động đậy nữa, chỉ dám lấy tay đẩy đẩy Tiêu Diệc, nhưng động tác này cũng nguy hiểm không kém.
Tiêu Diệc nắm lấy tay Tiêu Nhiên đưa ngón tay vào miệng mình mút mút, động tác của hắn so với Tiêu Nhiên còn tỉ mỉ hơn, tình dục lại nổi lên, cho nên cũng càng tăng khả năng khiêu khích tình dục hơn.
“Aaa…không muốn…đi làm…aaaa….” Không trách được sao vừa nãy Tiêu Diệc lại rên rỉ như vậy, động tác kia cùng âm thanh nhóp nhép vang lên khiến cho người ta trở lên mơ màng, phía dưới cũng theo đó mà ngẩng đầu dậy.
“Aaa…” Tiêu Diệc cũng không biết suy nghĩ trong đầu nó, nhưng cũng bắt đầu sục dương vật cách qua một lớp quần của nó. “Buông…ưm…aaaa…aaa…sẽ bẩn…”
“Vậy, ba ba không sục nữa.”
Tiêu Nhiên cảm giác như có một chậu nước dội lên đầu nó, nhưng ngọn lửa ham muốn so với lúc nãy càng cháy mạnh hơn, “Ông…ông…” Tiêu Nhiên trừng mắt với Tiêu Diệc, chỉ đành đem câu sau nuốt vào, hắn tuyệt đối là cố tình, phía dưới trướng quá, rất muốn…
“Nhiên Nhiên, xin lỗi con, ba ba không biết là con muốn, ba ba còn tưởng con sợ làm bẩn quần áo nên mới không tiếp tục. Nếu vậy thì để ba ba giúp con.” Vẻ mặt Tiêu Điệc đàng hoàng nói, tay cũng luồn vào trong quần Tiêu Nhiên.
“Chát.” Một tiếng chát trong trẻo vang lên, thậm chí còn mang theo một chút yếu đuối vô lực, Tiêu Nhiên bò xuống giường liền đi về hướng nhà tắm, quay đầu lại cười quyến rũ với Tiêu Diệc : “Tự mình giải quyết.”
Tiêu Diệc nhìn con đi vào phòng tắm, sau đó cửa phòng tắm đóng lại, thật sự muốn cùng con trở thành người yêu, thật sự không biết có ai đó càng ngày càng lún sâu không thoát ra được.
“Chết tiệt.” Tiêu Nhiên thấp giọng nguyền rủa rồi cời quần mình ra, tay nắm lấy dương vật, dùng sức sục, sao có thể để phía dưới như thế này mà đi ra khỏi nhà chứ.
Chết tiệt, sao tự mình làm lại không có thích lắm thế này, loại chuyện này phải để người khác làm mới thích được. Tiêu Nhiên nghĩ đến Tiêu Diệc, động tác sục lại càng nhanh hơn, theo một tiếng rên lớn, tay đã dính đầy tinh dịch của bản thân. Nếu như là hắn, chắc chắn sẽ đem thứ này nuốt hết đi, Tiêu Nhiên nhớ đến chuyện Tiêu Diệc khẩu giao cho mình lúc trước, chính là đem hết những thứ này nuốt vào. Nghĩ vậy mặt của Tiêu Nhiên càng đỏ hơn, dương vật vừa mới phát tiết xong lại bắt đầu ngẩng lên. Tiêu Nhiên nhẫn nhịn mà kéo quần lên, thật là khó chịu. Thiếu niên tinh lực dồi dào, một lần nữa lại kéo quần xuống, lại một lần nữa bắt đầu sục, lại một lần nữa xuất ra, lỗ nhỏ càng lúc càng co rút lại. Tiêu Nhiên đã hưởng qua mùi vị của đàn ông cho nên chỉ thỏa mãn phía trước làm sao có thể làm nó hài lòng, nó muốn cả trước lần sau đều thỏa mãn, phía sau bắt đầu cảm thấy trỗng rỗng. May là chỉ cần Tiêu Diệc không khiêu khích nó thì Tiêu Nhiên trên một mức độ nào đó mà nói có thể kiềm chế rất tốt, đó cũng là nguyên nhân mà nó có thể ở Họa chơi đùa đến cuối.
“Nhiên Nhiên, không sao chứ ?” Tiêu Diệc nhìn thấy con trai từ trên cầu thang đi xuống, vội vã chạy đến quan tâm.
“Đương nhiên là không có việc gì rồi.” Tiêu Nhiên trong lòng có chút không vui, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt không thèm để ý.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
“Chào tổng giám đốc.” Vẫn là những câu chào hỏi như thường lệ khi bước vào công ty, Tiêu Diệc đối với cấp dưới khẽ cười, bước về phía phòng làm việc của mình. Tiêu Nhiên ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng cười của Tiêu Diệc, rất giống với ba ba trước kia.
|