Dolls Of The Vampire - Búp Bê Của Ma Cà Rồng
|
|
*Warning : có rất nhiều vấn đề cần nói trong mục này. 1. Ya, rape... ít nhất sẽ có hai cảnh trở nên, hãy chắc chắn bạn đủ tuổi (đủ máu) để đọc. 2. Máu me, chết chóc... tớ chẳng thấy rùng rợn lắm đâu nhưng cứ phải nói trước, nếu bị yếu tim thì đừng đọc nhé. 3. Nếu không thể chấp nhận những điều phi thực tế trong fic hoặc không thích ứng nổi những thay đổi về Vampire mà au đưa ra, xin mời click back. 4. Con trai không thể sinh baby, ok!!! Những ai luôn tâm niệm như vậy và không chấp nhận nổi điều ngược lại xin mời click back.(đổi tên nhân vật cho dễ đọc) DOLLS OF THE VAMPIRE
Máu…
Thứ chất lỏng chảy trong huyết mạch ngươi là thứ ta yêu thích…
Sự sợ hãi…
Nó sẽ làm bữa ăn của ta trở nên ngon miệng hơn…
Sự đau đớn…
Nó khiến ta thích thú…
…
Con người như ngươi…
Hoặc là làm thức ăn cho ta…
Hoặc là làm đồ chơi cho ta…
…
Nhưng ta thèm khát ngươi…
Không chỉ vì máu…
…
“Hãy trở thành búp bê của ta…
…và chỉ thuộc về mình ta thôi…”
…
=====*****CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI THẾ GIỚI CỦA VAMPIRE*****===== ~~~~~ THẾ GIỚI CỦA MÁU VÀ SỰ CHẾT CHÓC~~~~~
CHAP 1 ...
~ Nghe cho rõ đây, hôm nay khác với mọi hôm, chúng ta chỉ được đem về những con mồi thật sạch!
~ Huyết Vương, nếu tụi em lỡ bắt một đứa bẩn thì có thể thịt nó ngay chứ ?
~ Chúng ta không được bắt quá 1000 người, bọn bây làm thế nào thì làm, quá 1000 là ta xé xác từng đứa một!
~ Dạ dạ…
~ Minh Tiến đâu?
~ Dạ, Dã Vương đã đi săn từ ban nãy rồi…
~ Nhanh chân thật, được, vậy chúng ta cũng bắt đầu thôi…
Vụt vụt vụt…
Những bóng đen lao vun vút trên bầu trời đêm đi tìm thức ăn. Con người, vì quá bận rộn với cuộc sống mưu sinh, nên đâu có thời gian để chú ý đến bầu trời sau 12h đêm. Họ thậm chí còn không biết rằng đêm nay sẽ có 1000 kẻ phải bỏ mạng mà rất có thể họ sẽ là một trong số đó.
Đó là luật của Vampire, mỗi tuần đi săn một lần, và mỗi lần không quá 1000 người. Con số đó chả thấm tháp gì so với số dân đang ngày càng tăng lên trong thế giới loài người. Đương nhiên việc 1000 người mất tích hàng tuần chỉ tính riêng ở châu Á sẽ ít nhiều khiến con người nghi ngờ, nhưng Vampire đủ thông minh và tài phép để thay thế sự mất tích đó thành những tai nạn đáng tiếc mà vô cùng hợp lý. Việc để lại xác cùng hiện trường giả đã khiến cho con người không thể nào phát hiện ra nguyên nhân thực sự của những cái xác- thường không còn chút máu nào- là gì.
Bằng cách đó mà đến giờ con người vẫn không biết đến sự tồn tại của Vampire.
...
~ Gia Bảo à, khuya lắm rồi đó, em có mua nhanh không thì bảo? Anh muốn về nhà! ~ Một cậu con trai có khuôn mặt rất đẹp đang ra sức kéo một cậu con trai khác cũng đẹp không kém.
~ Anh chờ chút đi… cho cháu thêm hai túi bánh sữa nữa… aish… thôi được rồi, thanh toán dùm cháu ạ! ~ Cuối cùng cậu con trai mang tên Gia Bảo cũng phải chịu thua người đang giật giật áo mình rất nhiệt tình.
…
~ 12 giờ 35 phút, tuyệt thật, để xem anh sẽ bị ba mẹ mắng ra sao nhé!
~ Anh Huy , là do anh trước đó chứ, nếu em không ghé vào cửa hàng đó mua đồ thì chúng ta cũng đã bị muộn rồi…
~ Ừ, và nhờ em chúng ta từ muộn 1 tiếng đã trở thành muộn 1 tiếng rưỡi…
Soạt.
Bịch.
~ Anh đừng có mà…
~ Suỵt…
Cậu ra dấu im lặng với Gia Bảo trong khi mình đưa mắt nhìn chăm chăm vào một con hẻm cách đó không xa, cậu tin rằng vừa có tiếng gì đó như tiếng vật lộn phát ra từ đó. Nơi họ đứng là một con phố nhỏ, đèn đường đã tắt gần hết và nãy giờ hai người chỉ nhìn được đường đi bằng thứ ánh sáng tờ mờ của trăng và của cây đèn duy nhất cuối phố kia.
~ Sao vậy anh ? ~ Gia Bảo khẽ hỏi.
~ Em có nghe thấy gì không?
~ Nghe thấy gì?!
~ Ban nãy hình như vừa có tiếng gì đó…
~ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… đừngggggggggggggggggggg…
Tiếng thét thảm thiết phát ra từ nơi Gia Huy nhìn làm hai người giật mình.
~ Chạy… chạy… th…ôi… Gia Bảo… ~ Cậu nuốt nước bọt một cách khó nhọc.
~ Em… kh…ông… thể… chân em… ~ Gia Bảo đã đánh rơi túi đồ từ lúc nào và giờ thậm chí không thể nhấc nổi chân lên chạy.
Một khoảng lặng đáng sợ diễn ra.
Cậu, sau khi đã lấy lại bình tĩnh, thay vì chạy lại từ từ tiến tới chỗ đó.
~ Anh Huy … ~ Gia Bảo khẽ gọi với theo.
~ Im… ~ Gia Huy rón rén đi về phía con hẻm nhỏ đó, cậu chỉ đang tò mò, hình như sau tiếng thét kia là tiếng cười khẽ và cả tiếng thở thỏa mãn thì phải…
Ánh trăng phản chiếu rõ hình bóng to lớn của một ai đó trên tường, và người còn lại đang nằm dài dưới đất. Một cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc khắp cơ thể cậu, nhưng cậu vẫn ngoan cố mà ngó vào nhìn…
Trái tim Gia Huy như muốn nổ tung ra, mắt cậu cũng như muốn rớt xuống đất trước cảnh tượng đó. Một người với cái cổ ngoặt hẳn sang một bên và bê bết máu, mắt trợn lên đang nằm dưới đất trong khi người còn lại đang đưa tay ra chùi mép, chùi chút máu còn vương lại trên khóe môi. Và Gia Huy chỉ nghiệm ra rằng mình thật sự ngu ngốc vì đã cố xem cảnh này khi người đó bật ra từ đôi môi đỏ lòm màu máu của mình một từ: “Ngon”
Một bàn tay đặt lên vai Gia Huy.
~ AAAAAAAAAAAAAAAAAA… ~ Cậu ngồi thụp xuống mà hét lên.
~ Anh Huy là em đây mà, anh làm sao vậy? ~ Gia Bảo cố dựng cậu dậy.
~ Gia Bảo, chúng ta mau đi thôi…
Cậu kéo nhanh Gia Bảo chạy về phía cuối phố,Gia Huy tin chắc rằng kẻ đó đã phát hiện ra cả hai khi cậu hét lên, và nếu không nhanh chân chạy rất có thể cậu và đứa em trai của mình sẽ giống như người kia, nằm dưới đất với cái cổ gãy và dính đầy máu.
~ A, một con mồi sạch!
…
Gia Bảo…
Gia Bảo… chạy chậm thôi…
Tại sao em chạy nhanh vậy…
Tại sao…anh không thể với tới em được…
Đừng chạy nữa…
Anh sắp không nhìn thấy em rồi…
Dừng lại đi…
Chờ anh với…
Gia Bảo…
…
Kẹtttt…
Cánh cửa khổng lồ bám đầy bụi được mở ra một cách khó nhọc, tiếng bước chân nhiều và nhanh dần. Tất cả đang tiến về phía cỗ quan tài lớn làm bằng vàng ròng được chạm trổ hết sức tinh vi.
Soạt.
Mấy trăm Vampire đồng loạt quỳ xuống.
Một Vampire bước lên, đó là Huyết Vương, anh trai của kẻ đang nằm trong quan tài kia.
~ Thức dậy đi, Chúa tể của ta, sắp hết giờ ngủ rồi!
Y phẩy nhẹ tay, nắp quan tài từ từ trượt xuống, để lộ ra bên trong Vampire quyền lực bậc nhất, kẻ khiến tất cả những thế lực muốn chống lại Vampire phải kinh sợ dè chừng.
Đó là Chúa tể Vampire.
Y rút ra một chiếc đồng hồ vàng, giờ đã là 2h05’, chỉ còn 1’ nữa thôi là tròn 5000 năm kể từ ngày đó, và đó cũng là thời điểm Chúa tể tỉnh giấc.
5 4 ~ Y hô to từng giây phút cuối cùng. 3 2 1
XOẸTTTTTTTTTTTTT
~ CHÀO MỪNG CHÚA TỂ TRỞ VỀ! ~ Tiếng hô đồng thanh của mấy trăm Vampire như giúp vị Chúa tể kia biết rõ hơn về thời khắc của mình.
~ Chào mừng em thức giấc, Minh Hoàng ~ Y nở một nụ cười trên khuôn mặt mĩ miều của mình.
Từ trong quan tài kẻ đó bước ra. Đó là khoảng thời gian tất cả Vampire nín lặng nhìn nhau. Đã 5000 năm ngủ vùi nhưng Chúa tể của chúng chẳng hề thay đổi. Từ những đường nét góc cạnh đẹp đến hoàn hảo trên khuôn mặt hay thứ khí chất của Vampire hoàng tộc mạnh đến kinh hoàng, tất cả vẫn y hệt như 5000 năm trước. Có chăng chỉ là trên khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng của hắn, nếu trước đây chẳng hề bộc lộ ra cảm xúc gì, thì nay có thể thấy rõ một điều: sự trả thù. Hắn nhất định sẽ không để yên cho Hunter đó, và kẻ đó chắc chắn cũng chẳng để hắn yên.
…
Gia Huy mở mắt và nhận ra hai tay mình đang bị trói ngược lên trên. Sự đau nhức từ cánh tay bây giờ thậm chí còn không đủ để cậu bận tâm khi cậu nhận ra không chỉ có cậu mà có đến hàng chục người cũng đang bị treo lên lơ lửng như những con gà sắp bị cắt tiết thế này. Giây phút mà cậu nhìn thấy kẻ đó, kẻ đứng dưới ánh trăng chùi mép sau khi hút máu người đã khiến cậu giật mình nhận ra suy nghĩ “những con gà sắp bị cắt tiết” của mình thực sự sắp không còn là suy nghĩ nữa rồi. Gia Huy không rõ kẻ đó đã bắt cậu về bằng cách nào nhưng cậu tin rằng chỉ có mình cậu bị bắt, Gia Bảo đã thoát được, có lẽ vì nó đã không nhìn thấy cảnh đó. Tò mò đúng là một tính đáng sợ, giờ đây cậu sắp phải trả giá cho sự tò mò không đúng chỗ của mình. Có điều trả giá bằng cả mạng sống thì hình như hơi đắt.
~ Có tất cả bao nhiêu? ~ Kẻ đó lên tiếng trong khi đưa mắt nhìn những con mồi của mình.
~ Thưa Dã Vương, lần này chúng ta bắt về 786 người.
~ Toàn sạch cả chứ?
~ Chắc chắn rồi!
~ Tốt, chuyển hết chúng ra phòng chính, ta muốn anh ấy tự tay chọn đồ ăn.
~ Vâng.
Cả trăm con mồi được treo lủng lẳng trên một cái khung lớn và cao. Những tiếng kêu rên rền rĩ phát ra không ngớt. Cậu không kêu đến một tiếng, một phần vì mệt, một phần vì cậu tin rằng kêu chắc chắn chả giải quyết được vấn đề gì, cả bọn chết chắc, không sớm thì muộn.
…
Hắn ngồi trên nơi cao nhất của căn phòng, nhìn những người anh em cùng đám thuộc hạ của mình bận rộn chuẩn bị cho hắn bữa ăn đầu tiên sau 5000 năm.
~ Minh Hoàng, đây là những con mồi sạch mà chúng ta đã đem về, anh tin rằng máu của chúng sẽ làm em cảm thấy sảng khoái.
Hắn nghiêng đầu nhìn những con mồi của mình. Ít nhất thì anh hắn vẫn còn nhớ khẩu vị của hắn. Chỉ hút máu những con người có tâm hồn sạch và thuần khiết, theo hắn thì máu của bọn chúng hấp dẫn hơn cả. Hắn đảo mắt một lượt.
~ Minh Tiến, con mồi của ngươi đâu?
Nó mỉm cười, anh nó chỉ tin vào nó, tin rằng chỉ có nó mới bắt được những con mồi sạch nhất.
~ Rất may là hôm nay em thấy có một con mồi xứng đáng làm thức ăn cho anh.
Dứt lời nó rút cái dây đen dắt trong người tung vào đám con mồi phía trên. Nó uốn tay một cách khéo léo để cái dây theo sự chuyển động của tay nó cuốn chặt lấy một người. Nó giật mạnh tay rồi nhảy lên túm eo người đó và ném cho đám thuộc hạ đang đứng gần đó, ra hiệu dẫn đi.
~ Hi vọng anh sẽ thích…
…
Gia Huy bị một đám người thô bạo ném vào phòng mà chả kịp có một phản kháng nào. Đến lúc ngẩng đầu dậy đã thấy chúng khóa kín cửa, giờ chỉ còn mình cậu trong phòng. Đó là một căn phòng lớn với những đường nét chạm trổ khá quái dị trên tường. Đồ đạc trong phòng chả có gì ngoài một chiếc giường và hai cây đèn phát ra thứ ánh sáng đỏ lòm rợn người phía trên. Ban đầu cậu đã nghĩ mình chỉ có một nước chết, nhưng sau đó sự xuất hiện của cái giường đã làm thay đổi chút suy nghĩ của cậu: “Hoặc là chết hoặc là phải lên giường với một kẻ nào đó”, tuy nhiên đối với cậu thì cả hai việc đó đều đồng nghĩa với cái chết. Cậu không phải không sợ chết, thậm chí rất sợ là đằng khác, nhưng cậu thừa tỉnh táo để hiểu rằng ngoài vận may ra thì chẳng một nỗ lực nào có thể khiến cậu thoát khỏi đây. Cậu biết mình đang rơi vào tay những kẻ như thế nào, bọn chúng là ma cà rồng, những kẻ chuyên đi hút máu người về đêm, những kẻ mà nếu không bị bắt đến đây thì chẳng đời nào cậu tin đến sự tồn tại của chúng. Cậu nằm dài người trên giường và thiếp đi, với hi vọng kẻ nào đó tính hút máu cậu hãy rộng lòng mà cho cậu chết khi đang ngủ thế này, như vậy sẽ đỡ đau hơn nhiều.
…
Cạch.
Cánh cửa được mở ra, hắn bước vào. Con mồi của hắn đang nằm dài trên giường thanh thản ngủ như không biết mình sắp bị rút cạn máu để làm no bữa cho một kẻ khác. Điều đó làm hắn thấy lạ, chẳng nhé sau 5000 năm con người đã trở nên can đảm như vậy. Thật là ngớ ngẩn! Hắn đến bên giường và không ngần ngại siết chặt tay vào cái cổ thanh mảnh kia.
~ Ư ư… ~ cậu thở một cách khó khăn khi cảm thấy cổ mình bị chặn lại bởi một thứ gì đó.
Hắn không thay đổi sắc mặt mà càng siết chặt hơn, bắt cậu tỉnh dậy bằng được. Nếu con mồi của hắn không cảm thấy sợ hãi thì bữa ăn của hắn sẽ bớt ngon miệng đi rất nhiều.
Cậu mở mắt và nhận ra cổ mình đang bị hắn bóp chặt, cậu vùng vẫy và cố gỡ tay hắn ra. Trong đầu cậu bỗng chốc hiện ra hình ảnh cái cổ gãy và bê bết máu đó, đôi mắt cậu nhòe nước tự bao giờ. Bây giờ cậu mới thấy là cậu không muốn chết một chút nào cả, cậu cố gồng người và đạp mạnh chân nỗ lực cứu lấy cái cổ mình trước nguy cơ bị gập đôi.
Hắn dùng cả thân hình to lớn của mình để đè nghiến lên cậu. Cậu đã bắt đầu sợ hãi và điều đó đem lại hứng thú cho hắn.
~ Ngươi có sợ không? ~ Hắn gằn giọng hỏi.
~ Ư ư… ~ Cậu không trả lời mà lắc đầu thật mạnh cố đẩy tay hắn ra.
~ Ngươi không sợ sao?
Theo trí nhớ của hắn những con mồi trước kia thường van xin gào khóc rất thảm thiết, máu trộn lẫn với nước mắt sẽ làm hắn ăn ngon miệng hơn. Và khi hắn hỏi: “Ngươi có sợ không?” bọn chúng sẽ gật đầu lia lịa và gào khóc xin hắn tha mạng. Còn cậu, cậu dám mím chặt môi khi hắn hỏi, hắn biết cậu đang sợ nhưng cậu chả thèm van xin hắn một tiếng nào. Hắn thử buông lỏng tay và cậu chỉ đáp lại bằng những tiếng thở hộc hộc, hoàn toàn không có ý van xin gì.
~ Ngươi không biết mình sắp chết sao?
Cậu nhìn hắn bằng con mắt uất hận, cuộc đời cậu đang rất tốt đẹp và nó trở nên tối sầm chỉ vì cái bữa ăn chết tiệt của hắn. Hắn muốn cậu sợ hãi phải không, muốn cậu khóc lóc cầu xin hắn phải không? Vậy thì cậu sẽ không làm gì cả, cậu nhắm tịt mắt lại, dù sao cũng chết và cậu sẽ không để hắn cảm thấy thỏa mãn đâu.
Hắn nhìn trân trân vào cậu, nhận thấy bữa ăn đầu tiên khi hắn tỉnh dậy sau 5000 năm đã “không trôi” rồi. Khi không lại vớ phải kẻ bướng bỉnh này. Cậu rất bướng nhưng hắn cũng sẽ không chịu thua đâu.
~ Mở mắt ra! ~ Hắn gầm gừ trong cổ họng.
Cậu vẫn nhắm tịt mắt lại và cố quay đầu qua chỗ khác.
…
Đột nhiên cậu cảm thấy có một lực rất mạnh đang đè nghiến lấy đôi môi mình. Đến nước này thì dù không muốn cũng phải mở mắt ra. Cậu mở mắt và hoảng hốt nhận ra hắn đang hôn mình. Cậu nghĩ là “hôn” đơn giản vì đó là cách con người gọi khi hai đôi môi chạm vào nhau, nhưng ngay sau đó cậu biết là mình đã nhầm. Hắn dùng cái răng nanh sắc nhọn của mình cắn mạnh vào môi cậu làm nó bật máu. Và ngay khi giọt máu đầu tiên nhỏ ra, cậu đã cảm nhận rõ sự đau buốt nơi đầu môi khi hắn nút mạnh vào chỗ đó. Hắn là một Vampire và hắn chắc hẳn không thiểu năng đến nỗi không biết nên cắn vào đâu thì sẽ được nhiều máu nhất. Đến cậu là một con người còn biết cổ và cổ tay mới là nơi để hắn hút máu người. Vậy mà giờ hắn đang mút vào môi cậu, nơi mà thực sự rất ít máu.
Cuối cùng thì cậu cũng nhận ra, hắn là kẻ cậu căm hận nhất trên đời cho dù cậu mới chỉ chạm mặt hắn chưa đầy hai tiếng. Hắn cố tình cắn vào đôi môi nhạy cảm của cậu làm nó chảy máu rồi ra sức mút vào đó khiến cho môi cậu sưng tấy dần lên và rất xót. Cậu gồng người vùng vẫy cố đẩy hắn ra nhưng có vẻ sức cậu chả là gì so với sức hắn. Mắt cậu mờ dần, và cho đến khi sự đau buốt trên môi đi đến cực đỉnh, cậu ngất đi…
…
END CHAP 1
|
Tiếp tục ra chap mới đi t.g
|
CHAP 2 …
~ AAAAAAAAAAAAAAAAAAA xin ônggggggggggggggggggggggggggg……………
Phập.
Cậu mơ màng tỉnh dậy khi nghe có tiếng hét, và mắt cậu một lần nữa- sau lần chứng kiến cảnh dưới ánh trăng- như muốn rớt hẳn ra ngoài.
Là hắn, hắn đang cắm ngập hai cái răng nanh nhọn và trắng hoắc của mình vào cổ người phụ nữ đó. Máu chảy từ cổ men theo cánh tay rơi tong tỏng xuống sàn nhà. Người đó đang vùng vẫy, nói đúng hơn là đang giẫy chết khi từng giọt máu của cô ta theo vết cắn trên cổ vào miệng hắn. Từng tiếng “suỵttttttttt” vang lên là một lần cô ta nảy người lên, và cuối cùng là buông thõng cánh tay xuống…
Cậu ngồi chết trân nhìn cảnh tượng đó, cậu nắm chặt gara giường để ngăn bớt phần nào cái run của đôi tay mình. Cậu muốn hét toáng lên nhưng lại không thể mở mồm. Cậu muốn chạy thật nhanh ra khỏi chỗ này nhưng lại không thể nhấc bước. Đôi mắt cậu mở to nhìn hắn, sắp rồi, sắp đến lượt cậu rồi phải không ?!
Bịch.
Hắn thô bạo vứt cái xác xuống và rút một chiếc khăn ra chùi mép mình. Hắn nghiêng đầu thích thú nhìn cậu cứng đơ người ngồi như tượng trên giường. Hắn đến gần cậu, cậu thậm chí còn không nhích người. Hắn nhíu mày, một lần nữa cậu lại không hành động theo như hắn muốn. Cậu đã chứng kiến cảnh hắn hút máu người, vậy mà chẳng có phản ứng gì cả, cậu rõ ràng là đang sợ, nhưng cái biểu hiện của cậu thật là khiến hắn điên đầu.
Hắn đưa tay vuốt má cậu.
~ Nó chả là gì so với máu của ngươi cả.
Cậu vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn của mình, lưỡi cứng đơ không thể nói được gì.
Hắn đột nhiên cúi xuống lê lưỡi liếm vào môi cậu, vào vết thương đầu tiên hắn gây ra cho cậu. Cậu giật nảy mình và lùi lại.
~ Mà thứ ngon nên để ăn dần.
Đó là tất cả những gì hắn nói trước khi rời khỏi phòng, để lại “bữa ăn dở” của hắn một mình ngồi trong sợ hãi.
…
~ Tại sao lúc đó em lại bướng bỉnh vậy?
~ Vì em nghĩ trước sau gì cũng chết nên khi ấy chỉ nghĩ là sẽ không để anh ăn em ngon miệng, nhất định không làm cho anh hả dạ!
~ Lúc đó ta rất bực đó, nhưng cũng lấy làm thú vị, em là con mồi đầu tiên có thái độ với ta như vậy.
~ Vì thế mà anh không giết em phải không?
~ Đúng, ta muốn làm em phải cầu xin ta trong sợ hãi, ta muốn hành hạ em, sau đó mới hút cạn máu em…
~ Chỉ vì thế thôi sao? Anh giữ em lại chì vì muốn hành hạ em à?
~ Không chỉ vậy mà còn vì máu em là thứ máu ngon nhất ta từng thưởng thức…
…
~ Minh Hoàng ~~~ Minh Khang vòng tay qua cổ hắn từ phía sau nũng nịu ~~~ Ngủ gì mà ngủ lâu thế chứ, biết ta nhớ em thế nào không hả ?
~ Nghe nói ngươi mới có búp bê hả? ~ Hắn nâng ly rượu sóng sánh đỏ đưa lên môi khẽ nhấp từng ngụm ~ Và đã giữ nó một thời gian khá dài rồi…
~ Là Minh Tiến nói phải không? ~ Y đột nhiên buông tay khỏi cổ hắn và đưa mắt lườm nó.
~ Anh sợ anh Minh Hoàng biết sao? Anh ấy đã ngủ một thời gian dài rồi và anh ấy cần biết những việc lạ đang diễn ra trong nhà mình ~ Nó đáp trả ánh mắt của Minh Khang bằng ánh nhìn lạnh tanh và thản nhiên của mình.
Lũ Vampire ở dưới chỉ biết im lặng nhìn ba Vampire quyền lực nhất nơi đây sắp sửa đấu đá nhau. Ba người bọn họ, một Huyết Vương, một Dã Vương, một Chúa Tể. Khi đối mặt với kẻ thù thì không ngừng phát ra bá khí khiến chúng sợ hãi, phong thái uy nghiêm và đáng sợ bậc nhất. Còn khi đụng mặt nhau thì chỉ như những đứa trẻ đang gây nhau, chỉ có điều cách gây nhau của ba Vampire này không ít lần khiến bọn thuộc hạ đau tim.
~ Vậy thì đã sao chứ? ~ Y ngồi xuống và gác một chân lên thành ghế ~ Buồn chán thì phải có đồ chơi giải khuây thôi.
~ Giữ được bao lâu rồi?
Hắn vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh của mình mà hỏi. Phải rồi, ngoài khuôn mặt điềm tĩnh lạnh lùng này thì có bao giờ hắn biểu hiện vẻ mặt khác đâu. Chả phải hắn có một nỗi đau thầm kín hay hoàn cảnh đưa đẩy hắn phải giữ gương mặt đó. Chỉ đơn giản là tính của hắn như thế. Một kẻ lạnh lùng tàn khốc. Và không bao giờ cười.
~ Một năm rồi đó anh Minh Hoàng !~ Minh Tiến nhìn Minh Khang cười.
Nụ cười của nó, đôi khi còn đáng sợ hơn khi không cười. Đó là nụ cười của sự chết chóc. Còn Minh Khang, hay cười hơn cả, và đương nhiên khi y cười không chỉ đơn giản là vì vui thì cười. Một nụ cười đẹp nhưng nguy hiểm.
Bọn Vampire thuộc hạ đã nghiệm ra một vài điều khi phải phục vụ ba vị chủ nhân kia. Khi Huyết Vương cười, ngài đang toan tính một điều gì đó và kẻ nhận được nụ cười đó sẽ là người lãnh luôn hậu quả của sự toan tính đó. Khi Dã Vương cười, sẽ có kẻ nào đó phải chết, hoặc không thì cũng bị hành hạ đến cùng cực, vậy nên đừng bao giờ để mình nhìn thấy nụ cười của một trong hai Vương này là có thể sống tốt.
Còn Chúa tể của chúng, khi ngài cười… không biết là có chuyện gì xảy ra vì ngài đã bao giờ cười đâu. Nhưng tất cả bọn chúng đều đồng ý là Chúa tể không nên cười, vì khi đó ắt hắn thế giới không đảo lộn thì Trái Đất cũng đến ngày tận thế.
Tốt nhất là ba vị Vampire kia, xin đừng bao giờ cười.
~ Có vấn đề gì khi anh giữ lại một con búp bê sao? ~ Y đã bắt đầu khó chịu, và bọn thuộc hạ bắt đầu lạnh sống lưng.
~ Vấn đề là ở chỗ anh ấy không chỉ giữ nó lại để hút máu, mà có khi còn thôi không hút máu luôn rồi ~ Nó vẫn quay ra nói với hắn, như thể muốn mách tội y với hắn.
~ Minh Tiến! ~ Y gắt lên khiến tất cả, trừ nó và hắn, giật nảy mình.
~ Nói tiếp đi! ~ Hắn ngắn gọn yêu cầu.
~ Không hút máu mà làm trò đó, trò mà con người hay gọi là… gì nhỉ? ~ Nó ngoắc tay một thuộc hạ ~ Gọi là gì?
~ Dạ… dạ… gọi là… làm tình ạ…
Thằng này vừa nói vừa nuốt nước bọt khi chẳng cần nhìn lên cũng biết Huyết Vương đang nhìn nó. Không trả lời thì phật lòng Dã Vương, trả lời thì chết với Huyết Vương, đúng là cái phận tôi tớ. Thằng này đang được bọn còn lại nhìn với ánh mắt chia buồn.
~ Với con người sao? ~ Hắn hơi nhíu mày quay sang hỏi.
~ Hừ, chuyện đó chẳng hề liên quan đến hai người, chẳng lẽ hai người muốn quản cả chuyện đó của ta sao?
~ Không dám quản, chỉ nhân cơ hội này nhắc nhở anh chút xíu. Lần sau có làm thì ra chỗ nào kín kín mà làm, hoặc không thì biết điều mà bịt miệng nhau lại. Cả tòa lâu đài đang trang nghiêm là thế mà cứ “Khang ah” với cả “Thiện ah” thì không hay chút nào.
Một thuộc hạ không nhịn được mà bụm miệng cười phì một cái. Ngay sau đó nó lãnh phải một ánh mắt sắc lẻm của Huyết Vương. Thằng ban nãy nhìn thằng này vẻ mặt thông cảm, thế là có người “đi cùng” rồi.
~ Vậy sao, nếu để ta nghe thấy những thứ đó… ~ Hắn chậm rãi phán.
~ Anh nhất định sẽ không để em nghe thấy một âm thanh nào cả, thề đó! ~ Y nghiêm mặt nói.
~ Thế thì tốt, còn Minh Tiến ~ hắn quay sang nó ~ ngươi cũng đưa về một con người đúng không?
~ Em…
~ Và còn làm nó trở thành nửa người nửa Vampire nữa ~ Minh Khang nhận thấy cơ hội trả thù đã tới liền vội vã cướp lời.
~ Thế thì đã sao? Minh Quân …~ Nó nghếch mặt lên với Minh Khang và ngoắc tay gọi một kẻ nào đó lại.
~ Xin được diện kiến Chúa tể! ~ Kẻ đó cúi người trước hắn ~ Thuộc hạ là Minh Quân, từ nay nhất định dốc sức phục vụ người.
~ Là tự ngươi muốn trở thành Vampire sao? ~ Hắn nhìn con người trước mặt, rất có khí chất.
~ Thưa vâng…
~ Và em đã giúp cậu ta thực hiện điều đó ~ Nó tiếp lời.
~ Vậy thì chào mừng ngươi đến với thế giới của Vampire, hi vọng ngươi sẽ sớm trở thành một Vampire hoàn toàn ~ hắn đan hai tay vào nhau chậm rãi nói.
~ Ngài không muốn biết lý do vì sao tôi muốn trở thành Vampire sao? ~ kẻ đó ngạc nhiên hỏi.
~ Ngươi đã quyết định thay thế dòng máu của con người thành máu của Vampire, điều đó chứng tỏ ngươi đã phải chịu rất nhiều uất ức, đau khổ khi làm người, ta không muốn ngươi nhớ lại những điều đó…
~ Cám ơn Chúa tể ~ Cậu thở phào nhẹ nhõm, quả thật rất xứng đáng làm chủ nhân của cậu, là người mà ân nhân của cậu- Dã Vương- luôn kính trọng.
~ Còn chuyện gì nữa không? Bên Hunter thế nào rồi? ~ Nhắc đến chuyện Hunter, ánh mắt hắn đã có chút thay đổi.
~ Vẫn chưa có động tĩnh gì, hoặc là chúng không biết em đã tỉnh lại, hoặc là chúng biết và đang chuẩn bị cho một cuộc chiến mới ~ Gương mặt y cũng có chút biến đổi khi nói về chúng.
Những Hunter, kẻ thù số một của Vampire.
…
Gia Huy nhìn chăm chăm vào đĩa cơm trên giường. Cách đây 10 phút có một người đến đặt đĩa cơm này lên giường và hất đầu tỏ ý bảo cậu ăn đi. Đây là thức ăn cho con người và cậu không nghĩ là nơi đây cũng có những thứ này. Sau đó thì cậu nhớ ra là đã có rất nhiều con mồi được bắt đến đây cùng cậu, và chắc hẳn bọn Vampire ở đây không thể ăn hết chúng một lúc được. Vậy nên thức ăn này là dùng để nuôi những con mồi, cũng giống như cậu đây, đang là một con mồi của hắn…
Cậu chậm rãi xúc từng thìa thức ăn đưa lên miệng. Vết thương ở miệng thực sự đang rất nhức nhối và khiến việc mở miệng nhai cơm của cậu gặp không ít khó khăn. Cậu cũng muốn nhịn đói cho chết quách đi cho xong nhưng lại không có đủ can đảm. Cậu nhớ lại hắn, kẻ độc ác ấy không những gây ra vết thương ở môi cậu mà còn bắt cậu phải chứng kiến cảnh hắn hút máu người. Đó thực sự là giây phút kinh khủng nhất mà cậu đã từng trải qua. Răng nanh trắng muốt, màu máu đỏ lòm, tiếng máu chảy tong tỏng, và cả cái xác chết vẫn đang nằm trên sàn mà cậu chưa dám nhìn đến một lần… Thật không thể tin được, mới hôm qua cậu còn vui vẻ đi chơi với em trai mình, vậy mà…
Cạch… Cánh cửa phòng bật mở, Gia Huy khẽ run người nắm chặt tay nhìn về phía cửa. Không phải hắn, ơn trời. Kẻ đó đến để lau dọn phòng và đem cái xác đi.
…
Kẻ đến lau dọn đã đi và không hề đóng cửa. Cậu chần chừ một lúc rồi quyết định sẽ đi ra ngoài. Bên ngoài hoàn toàn im ắng, khác hẳn với vẻ tấp nập mà cậu đã từng thấy lúc trước. Cậu đi quanh đó và phát hiện ra đây là một tòa lâu đài hết sức rộng lớn. Có nhiều phòng, tầng và cầu thang, trên hết là nét cổ kính uy nghiêm nhưng luôn toát ra một cảm giác ớn lạnh. Cậu không ngừng thắc mắc tại sao không khí bây giờ tại đây lại khác hẳn lúc đó vậy, cậu chẳng hề chạm mặt ai cả, và cũng không nghe thấy một âm thanh nào. Thấy có chút ánh sáng ở phía cuối dãy phòng, cậu đi đến và biết được rằng bây giờ đang là ban ngày, ngạc nhiên khi bên ngoài là một khu vườn rất rộng lớn sặc sỡ màu sắc và không hề có vẻ u ám như bên trong lâu đài.
“Có lẽ Vampire không hoạt động vào ban ngày nên chúng đã đi ngủ hết”. Cậu tự nhủ trong lòng. Chợt cậu nghe thấy tiếng cười đùa.
~ Hahaha ~~~ anh Thiện lại đoán trật rồi ~~~
Tiếng cười lanh lảnh của một đứa trẻ đã thu hút sự chú ý của cậu, cậu đến gần chỗ đó và chăm chú theo dõi.
~ Tấn Lộc ah, làm sao anh biết được em đang nắm thứ gì trong tay chứ??? Anh chịu không có đoán được đâu.
~ Haish… thôi được rồi, vậy nói cho anh biết nhé ~ Thằng nhóc chìa tay ra ~ Đây là trái tim của một con mèo em mới hút máu đó…
~ Oái!! ~ Anh giật nảy mình về phía sau làm thằng nhóc đó cười phá lên.
~ Hahahaha ~~~ Anh đúng là đồ chết nhát, vậy mà Huyết Vương cũng cưng anh được… haha ~
~ Tấn Lộc, hình như vừa có người nói đến ta phải không?!
Cậu đưa mắt sang nhìn kẻ đang bước đến, cậu nhận ra y. Đó là một kẻ có gương mặt rất xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn nhưng luôn toát ra sự nguy hiểm và đêm qua cũng đã xuất hiện bên cạnh hắn.
~ Em chỉ đang chọc con búp bê của ngài chút thôi mà… rất ngốc nghếch và nhát gan ~ Thằng nhóc lè lưỡi với y.
~ Ta đoán là đã đến lúc em trở về với bảo mẫu của mình rồi, bà ta đang đi tìm em đó.
~ Ôi trời, bà già lắm chuyện đó ~~~
Y mỉm cười nhìn thằng nhóc hỗn láo đó đang ngúng nguẩy đi vào. Dù sao thì trong tòa lâu đài này có sự xuất hiện của những đứa nhóc như vậy sẽ khiến mọi thứ trở nên sáng sủa hơn một chút. Bọn nhóc này chỉ là lứa Vampire bình thường, do những Vampire thường đẻ ra, mỗi lứa có thể có từ 10-20 con (giống heo vậy trời). Khi bọn chúng lớn lên sẽ trở thành thuộc hạ cho anh em y. Vampire Chúa, tức Vampire mang dòng máu hoàng tộc lại chỉ sinh rất ít. Hắn, y và nó là 3 Vampire được sinh ra từ lứa đó, mang trong mình dòng máu hoàng tộc và có trách nhiệm sinh ra những lứa Vampire chủ tiếp theo…
Hắn là Chúa tể, vậy nên không đời nào hắn trực tiếp sinh con. Nếu hắn muốn sinh ra một Vampire chủ thì buộc phải kết hợp với một Vampire hoàng tộc khác, cũng chính là anh em hắn, y và nó. Nhưng có vẻ hắn chả có chút hứng thú gì về việc con cái, và y với nó cũng chẳng muốn mối quan hệ anh em với hắn trở nên phức tạp ra. Minh Tiến thì chỉ có hứng thú với chém giết thôi, cũng đâu để ý đến mấy chuyện nòi giống này chứ, còn y thì… để ý làm gì cho mệt, giờ y đã có cái để quan tâm rồi…
~ Búp bê của ta ~~~ Y đến bên anh và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh.
~ Chủ nhân, người không nên đi ra vào lúc trời sáng thế này, không tốt đâu! ~ Anh đẩy y ra và nhìn y lo lắng.
~ Biết làm sao được, ta nhớ ngươi mà ~~~ Y vịn tay vào cổ hắn và đung đưa người, chà sát hai thân người với nhau.
~ Chủ… nhân… người…~ Trước khi anh kịp kêu thêm tiếng nào y đã vồ lấy đôi môi anh và kéo cả hai vào những nụ hôn nóng bỏng.
~ Tranh… thủ đi… từ giờ… không làm được vào buổi… tối đâu ~ Y nói giữa những nụ hôn ~ Minh Hoàng sẽ giết… hai ta đấy…
~ Khoan… ở đây hả ?!
~ Urg…
Gia Huy trợn mắt nhìn cảnh trước mặt mình. Không phải chứ, định làm ngay giữa vườn hoa thế này hả?! Cậu rướn người để nhìn rõ hơn, bỗng nhiên cảm thấy cổ áo mình đang bị xách ngược lên từ phía sau…
~ Oái ~~~ Cậu giật mình mà kêu lên.
~ Là con mồi hôm qua, anh Minh Hoàng không chén ngươi sao ?!
Cậu cũng nhận ra kẻ này, đây chính là kẻ đã bắt cậu về và ném cậu vào tay hắn.
~ Hả?! ~ Minh Khang giật mình buông búp bê của mình ra và chỉnh lại y phục ~ Minh Tiến, có chuyện gì vậy?!
~ Có một con người xem trộm cảnh nóng của anh này! ~ Nó xách cậu lên nhẹ nhàng như xách một con mèo.
~ Humh ~ Y tiến gần đến nâng cắm cậu lên xem xét ~ Không phải hôm qua đã bị bắt làm thức ăn cho Minh Hoàng rồi sao?! Vẫn sống hả?!
~ Hay hàng lỗi nhỉ?! ~ Nó nghi ngờ nhìn cậu, có khi cậu không sạch nên mới bị Minh Hoàng từ chối cũng nên.
~ Có thể thế đấy… mà cũng có thể không,Minh Hoàng hôm qua cũng nhìn qua nó rồi mới đồng ý cho về phòng mình chứ… tóm lại là… em đem nó về phòng Minh Hoàng trước đi, có gì hỏi Minh Hoàng sau, không thể để nó chạy lung tung như vậy được…~ Y hấp tấp nói.
~ Ah ~~ Đuổi khéo hả, được thôi, dù sao hai người cũng chỉ có thể làm trò đó ở những nơi như thế này, không hơn hahaha ~~~ Nó vác cậu lên vai và quay người bước đi.
...
Phịch!
Cậu bị nó quăng như quăng một bao cát lên giường.
~ Ở yên đó chờ đến tối đi! ~ Nó nói ngắn gọn một câu rồi đi ra ngoài đóng sập cửa vào. Cậu lao ra mở cửa thì biết là nó đã khóa cửa rồi.
“Nhìn mặt mũi non choẹt mà kinh không chịu được” ~ Cậu nghĩ về nó. Có lẽ nếu cậu biết năm nay nó đã 15000 tuổi thì sẽ không nghĩ thế nữa đâu.
…
|
…
Ngồi trong một cái phòng trống với độc một cái giường khiến cậu chán gần chết, thật sự chả biết làm gì ngoài việc ngủ. Lâu lâu sau thì có người đem đến cho cậu một đĩa thức ăn và một cốc nước, có lẽ đây là bữa tối. Haish… ít nhất thì ngoài ngủ cậu còn thêm một việc nữa để làm: ăn.
…
Gia Huy đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng mở cửa. Cảm giác lạnh sống lưng phía sau khiến cậu nhận ra ngay kẻ đang bước vào là hắn. Nhưng cậu vẫn nhắm tịt mắt vờ ngủ.
~ HUHUHU XIN NGÀI THA CHO CHÁU ~~~
Cậu mở mắt nhìn, hắn đang lôi theo một thằng nhóc khoảng 15-16 tuổi vào phòng. Thằng nhóc đó khiến cậu nhớ tới Gia Bảo, em trai cậu.
~ HUHUHU CHÁU CHƯA MUỐN CHẾT MÀ ~~~
Hắn vẫn lạnh lùng đưa tay bóp cổ nó mặc cho nó đang kêu gào rất thảm thiết. Thảm thiết đến nỗi làm cậu không thể nào nằm im nổi nữa, cậu ngồi dậy hết nhìn thằng nhóc rồi nhìn hắn. Hắn chuẩn bị hút máu nó như đã làm với người phụ nữ hôm qua.
~ KHÔNG KHÔNG ACK… ACK… ~ Thằng nhóc vùng vẫy rất quyết liệt khi thấy răng nanh của hắn tiến gần đến cổ mình.
~ Đừng ~ Mắt cậu đã nhòe nước từ bao giờ, cảm giác thương xót trào dâng trong người.
~ UMMA APPA ƠI CỨU CON AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA ~~~~~~~ Hai cái răng nanh sắc nhọn của hắn đã xuyên qua lớp da trên cổ thằng nhóc.
~ Khônggggggggggg…~Cậu nhảy ra khỏi giường và lao vào hắn ~BUÔNG NÓ RA, BUÔNG NÓ RA ĐI…
Hắn, một tay bóp chặt cổ thằng nhóc, một tay hất cậu ra nhưng cậu vẫn ngoan cố mà bám vào.
~ THA CHO NÓ ĐI, ĐỪNG MÀ…
Suỵttttttttttttttt ~ Hai cánh tay của thằng nhóc buông thõng xuống, cả người nó giật giật vài phát rồi cứng đờ. Cậu ngồi sụp xuống sàn nhà nhìn chăm chăm vào cái xác trong tay hắn.
Hắn thả xác thằng nhóc rơi xuống sàn sau khi đã rút cạn máu nó. Nhìn cậu đang ngồi như kẻ mất hồn dưới sàn nhà.
~ Ngươi không nên xin tha cho người khác khi mà tình cảnh của ngươi cũng không khá hơn là bao.
…
END CHAP 2 ~ Trong fic có lồng thêm một số đoạn xảy ra sau này, ví dụ trong chap 2 có đoạn đối thoại giữa Minh Hoàng và Gia Huy, ấy là lúc hai tên đó iu nhau rồi, còn trong chap này cũng có một đoạn đối thoại kiểu như vậy giữa Minh Tiến với… đọc rùi biết.
|
CHAP 3
Hắn nâng cằm cậu lên và ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cậu. Nó đang sũng nước.
~ Ngươi khóc vì một kẻ mà ngươi không hề quen biết sao? ~ Hắn ngạc nhiên.
Gia Huy chỉ khẽ nấc lên mà không nói với hắn một câu nào. Chứng kiến những cảnh như thế này, cậu sẽ bị ám ảnh cả đời mất.
~ Giờ đến lượt ngươi.
Hắn áp môi mình vào môi cậu, liếm nhẹ lên đấy một đường rồi cắn mạnh vào đó làm nó bật máu. Cậu bắt đầu phản kháng khi thấy nhói đau nơi đầu môi nhưng hắn đã nhanh chóng giữ chặt hai tay cậu bẻ ngoặt ra phía sau, tay còn lại hắn cố định đầu cậu, để cậu không quay đi chỗ khác được. Cậu không thể nhúc nhích một chút nào, chỉ có thể nhắm mắt hứng chịu cái đau không tả xiết cho đến lúc ngất đi…
…
~ Humh… ~ Hắn nhìn con người đang lả đi trong tay mình, vẫn bướng bỉnh như hôm qua, không có chút thái độ gì như hắn mong muốn.
Hắn đặt cậu nằm trên giường và cũng ngả người xuống nằm cạnh cậu. Đây là lần đầu tiên hắn giữ một con mồi để “ăn dần” như thế này. Cảm giác lúc hút máu cậu thực sự rất thỏa mãn. Ban đầu khi tấn công vào môi cậu hắn chỉ nghĩ rằng hút máu vào đấy sẽ khiến cậu cực kỳ đau đớn mà cậu vẫn không chết được, hắn chỉ muốn hành hạ cậu. Sau đó thì hắn nhận ra hút máu bằng cách đấy đặc biệt ngon. Đôi môi cậu đỏ mọng và rất thơm. Cảm giác vừa hút máu vừa chạm vào đôi môi ấy làm hắn thấy thích thú.
Hắn ngồi nhỏm dậy để ngắm nhìn khuôn mặt cậu. Cậu rất đẹp. Không phải vẻ đẹp lạnh lùng nam tính giống như hắn, không phải vẻ đẹp kiêu sa giống như Minh Khang, cũng không phải vẻ đẹp trẻ con như Minh Tiến. Hắn so sánh cậu với ba Vampire đẹp nhất ở đây và thấy nét đẹp của cậu hoàn toàn khác với anh em hắn. Cậu mang vẻ đẹp thánh thiện làm hắn thấy lạ lẫm. Phải rồi, thánh thiện và cực kỳ thuần khiết, như chính tâm hồn của cậu vậy.
Hắn cúi người liếm láp những giọt máu còn đọng lại trên môi cậu. Vừa mặn vừa ngọt, khác với máu của kẻ khác hắn chỉ cảm thấy mỗi vị mặn thôi…
…
~ Chúa tể ~ Hắn vừa bước ra khỏi phòng đã có một thuộc hạ quỳ xuống trước mặt.
~ Gì ?!
~ Huyết Vương muốn ngài ra sảnh chính bàn chuyện.
~ Về…?!
~ Nghe nói bên Hunter đã bắt đầu có những dấu hiệu bất thường.
…
Hắn đẩy nhẹ người lên không trung, lướt nhẹ và hạ xuống tại nơi cao nhất trong đại sảnh, đó là chỗ ngồi của hắn. Sự xuất hiện của hắn làm tất cả mọi Vampire đang bàn tán sôi nổi chuyện gì đó dừng sự ồn ào của mình lại và đồng loạt cúi người trước hắn.
~ CHÚA TỂ !
~ Có chuyện gì liên quan đến Hunter sao?? ~ Hắn nhanh chóng đi vào vấn đề chính.
~ Thưa Chúa tể, mật thám của chúng ta bên khu Đông vừa gửi thư thông báo bên đó đã phát ra tín hiệu tập hợp các Hunter vào rạng sáng nay, tức là ngay sau khi ngài thức dậy được vài tiếng.
~ Chỉ có ở bên khu Đông thôi sao?
~ Khu Đông là nơi tập hợp những Hunter mạnh nhất trong vòng mười năm qua ~ Minh Khang từ đám đông bước ra và tiến về ghế ngồi của mình, bên tay trái hắn ~ Các khu khác chỉ là bọn tép riu, không đáng quan tâm.
~ Hơn nữa bên đó là nơi cất giữ thanh bảo kiếm đó, thứ đã đâm vào tim anh và bắt anh ngủ một giấc 5000 năm đó ~ Minh Tiến chậm rãi bước đến chỗ ngồi của mình, bên tay phải hắn.
Mặt hắn đã trở nên đáng sợ hơn khi nghe về thanh kiếm đó, lũ Vampire thuộc hạ đã có thể cảm nhận được bá khí mạnh mẽ đang toát ra từ hắn.
~ Vậy còn kẻ đó ?!
~ Đã chết từ 5000 năm trước, ngay sau khi phong ấn được anh .
Gương mặt hắn dường như đã dãn hơn một chút. Con người mà dám đấu lại Vampire sao? Cho dù kẻ đó có mạnh đến cỡ nào thì cũng không thể giết được hắn, giao chiến với hắn một trận kịch kiệt mà cuối cùng cũng chỉ làm hắn ngủ 5000 năm, còn mình thì phải bỏ mạng. Thật là ngu ngốc!
~ Nhưng… ~ Minh Khang ngập ngừng lên tiếng, như kiểu chính y cũng không tin vào những gì mình định nói ~ Nghe nói trước lúc chết kẻ đó đã kịp lập một lời nguyền, rằng thời điểm em thức giấc cũng là lúc kẻ đó đã được đầu thai, không biết mức độ chính xác của tin này đến đâu, tuy vậy em cũng nên lưu ý đó Minh Hoàng …
~ Đầu thai ?! Kẻ đó có thể tự tìm thời điểm đầu thai cho mình sao ?!
~Anh ah, đừng có coi thường con người chứ, bọn chúng là những sinh vật đang chiếm giữ cả thế giới bên trên chúng ta đấy.
~ Vậy thì đã sao chứ ?! Nếu như kẻ đó một lần nữa có thể ghim thanh gươm đó vào tim ta đi chăng nữa thì cuối cùng cũng chỉ làm ta ngủ thêm một giấc nữa thôi.
~ E là lần này không may mắn được như thế nữa đâu thưa ngài ~ Minh Quân lên tiếng ~ Thần được Dã Vương sai đi thăm dò bấy lâu và biết được rằng những Hunter canh giữ bảo kiếm đã làm cho thanh kiếm đó mạnh lên rất nhiều, đồng nghĩa với việc nếu nó một lần nữa ghim vào tim ngài, ngài sẽ phải ngủ vĩnh viễn…
~ Năm xưa là do ta bất cẩn nên mới để kẻ đó chạm vào mình, ta sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa đâu.
~ Minh Hoàng, chúng ta không thể nói trước được điều gì cả, thay vì ngồi chờ kẻ đó đến tại sao chúng ta không đi tìm hắn trước. Bây giờ vẫn còn kịp đó, bởi thanh kiếm đó vẫn chưa được rút ra, tức là kiếp sau của kẻ đó vẫn chưa tìm được sức mạnh của mình…
~ Và chúng ta sẽ tìm rồi giết kẻ đó trước khi hắn phục hồi ký ức và sức mạnh, anh Minh Hoàng, hãy để em làm chuyện này!
~ Minh Tiến ?
~ Nói về bá khí hoàng tộc, em đứng thứ ba ở đây, đồng nghĩa với việc em là Vampire tồn tại dễ nhất ở thế giới loài người trong ba chúng ta. Hơn nữa em có thể liên lạc với Minh Quân qua ý nghĩ, nhờ vậy có thể dễ dàng truyền tin hơn mà không bị phát hiện.
~ Dã Vương, hay để thuộc hạ đi cho ~ Minh Quân lên tiếng, cậu đang lo cho sự an nguy của chủ nhân mình.
~ Không, ngươi phải ở đây để sớm trở thành một Vampire thực thụ…
~ Nhưng…
~ Minh Hoàng , em sẽ lên trên đó trà trộn vào khu Đông, có nhiều nguồn tin cho thấy rất có thể truyền nhân của kẻ đó là một Hunter khu Đông, lần này các Hunter được lệnh tập trung có thể cũng vì để tìm ra kẻ đó!
~ Minh Khang, ngươi thấy sao? ~ Hắn hỏi y, không phải hắn không tin vào sức mạnh của Minh Tiến, nhưng việc để nó một mình trà trộn vào nơi ở của Hunter chẳng phải rất nguy hiểm sao?!
~ Minh Tiến biết nó phải làm gì! ~ Y chỉ chậm rãi mỉm cười ~ Nó không còn là Vampire yếu đuối mà em biết 5000 năm trước đây đâu!
~ Anh, em chưa bao giờ yếu đuối! ~ Nó có vẻ khó chịu vì bị gọi là yếu đuối.
~ Vậy sao?! Chẳng phải…
~ Thôi được rồi! ~ Hắn lên tiếng trước khi Minh Khang kịp gây ra một cuộc lộn xộn nào đó với nó ~ Vậy Minh Tiến sẽ lên trên đó!
~ Em sẽ hoàn thành công việc!
Nó mỉm cười. Máu của Hunter, theo nó đó mới là thứ máu ngon nhất.
…
~ Ngươi muốn hút máu ta sao?
~ Ta muốn hút máu của một Hunter!
~ Được thôi, nếu điều đó làm ngươi cảm thấy thỏa mãn.
~ Ngươi chịu đau chỉ để ta cảm thấy thỏa mãn sao?!
~ Ta không biết, nhưng ngươi vui ta sẽ vui, ngươi không vui ta cũng sẽ không vui…
~ Thật nực cười, là một Hunter mà không những không giết Vampire, lại để cho nó hút máu mình, ngươi là Hunter kiểu gì vậy?!
~ Ta là một Hunter si tình, nếu ngươi tin điều đó…
…
Phải bỏ trốn! Ngay lập tức!
Đó là tất cả những gì Gia Huy nghĩ sau khi tỉnh dậy. Thế là quá đủ rồi, cậu không thể chịu thêm được nữa. Hắn không chỉ hành hạ thể xác cậu mà còn hành hạ cả tinh thần cậu. Bắt cậu phải chứng kiến cảnh hắn hút máu người như vậy, không sớm thì muộn cậu cũng phát điên mất.
Nhìn quanh căn phòng một lượt, cái xác của thằng nhóc hôm qua đã không còn nữa, tức là đã có người đến lau dọn. Và đúng như Gia Huy nghĩ, cửa phòng không khoá. Cậu rất thắc mắc về điều này, cả hôm nay lẫn hôm qua cửa phòng đều không khoá. Hoặc là kẻ đến lau dọn quá đãng trí, hoặc là, vì lí do gì đó, kẻ đó cho rằng việc khoá cửa phòng là không cần thiết.
Vẫn như ngày hôm qua, vắng lặng hoàn toàn, Gia Huy nhanh chóng chạy về phía khu vườn đó. Ánh sáng rọi vào mắt khiến cậu hơi bị choáng, mới có một ngày không ra ngoài đã vậy rồi.
Ngoé ~~~
Tiếng mèo kêu thảm thiết phát ra từ một góc vườn cùng tiếng trẻ con cười khanh khách đã thu hút sự chú ý của Gia Huy. Cho dù cậu đã tự nhủ là nếu có cơ hội tuyệt đối không được tò mò xem xét linh tinh nữa, nhưng rất tiếc đôi chân cậu chưa bao gìơ làm theo những gì đã được lập trình sẵn trong đầu. Cậu khẽ nuốt nước bọt và đi về phía phát ra tiếng động.
…
Ngay khi đôi mắt bắt được những hình ảnh đang diễn ra ở đó, Gia Huy cảm thấy chút thức ăn ít ỏi ngày hôm qua cậu cố nuốt vào như muốn lộn ra khỏi bao tử. Cậu đã phải dùng tay bịt chặt miệng mình để ngăn không phát ra một tiếng kêu kinh hãi nào.
Máu. Lại là máu.
Một thằng nhóc chừng mười tuổi đang ngồi uống máu mèo một cách ngon lành và thích thú. Uống chứ không phải là hút, bởi thằng nhóc đó đã bẻ lìa hắn cổ con mèo ra và dốc phần thân mèo vào miệng mình, để từng giọt máu mèo chảy dài xuống miệng nó…
Gia Huy guồng chân chạy thật nhanh, nơi này chẳng khác nào địa ngục. Từ Vampire lớn đến Vampire nhỏ, chúng coi máu là thức ăn, sự chết chóc là thú vui, nỗi sợ hãi là trò cười…
Không có cổng, cậu đã chạy khắp khu vườn nhưng chỉ toàn thấy bức tường đá cao sừng sững chứ chẳng hề có một cánh cổng nào cả. Tốt thôi, cậu sẽ trèo tường, bất chấp sự thật là bức tường này thực sự không thể trèo qua nổi.
“Mình không muốn chết! Mình phải rời khỏi đây! Gia Bảo, papa, mama… phải làm sao bây giờ… mình phải làm sao bây giờ…”
Từng giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt thanh tú khi những ngón tay bất lực cào cào lên tường tìm đường lên. Cậu không phải là người yếu đuối, nhưng trong trường hợp này cậu tự cho phép mình được khóc như một kẻ yếu đuối khi nhận ra là thật sự không có cách nào thoát khỏi đây. Kết cục cho cậu chỉ có thể giống như con mèo kia, chết trong sự thoả mãn của kẻ khác…
~ Con người?!
Gia Huy giật mình quay ra nhìn, đó là một thanh niên với khuôn mặt búng ra sữa, cậu ta rất đẹp. Gia Huy tự hỏi cậu ta có phải là một Vampire không, vì ở cậu ta có gì đó rất giống con người.
~ Định trốn hả?! ~ Cậu ta nhấc bổng Gia Huy lên chỉ bằng một tay
~ Á! Thả ra… Làm gì thế??? ~ Gia Huy vùng vẫy quyết liệt làm đôi mày trên khuôn mặt búng ra sữa đó nhíu lại.
~ May quá, đúng lúc đang đói! ~ Ngay sau đó Gia Huy bị xốc mạnh lên, và khi định thần lại thì cậu thấy mình đang bị vắt qua vai cậu ta.
~ Thả ta ra… ngươi đem ta đi đâu chứ… **giẫy giụa**
~ Nhà bếp!
~
~ Minh Quân ?! ~ Tiếng gọi của kẻ nào đó khiến cậu ta dừng bước ngay lập tức.
~ Huyết Vương! ~ Minh Quân kính cẩn cúi đầu chào y.
~ Humh… ngươi đang vác cái gì trên vai thế này?! ~ Minh Khang vừa hỏi vừa tiến tới nâng cằm cậu lên, cậu quay đầu mạnh sang phía khác làm y nhíu mày không hài lòng.
~ Thuộc hạ đang định đem cậu ta vào nhà bếp rồi rút máu ăn dần.
Rút máu ăn dần!!! Gia Huy cảm thấy choáng váng đầu óc, một phần vì cậu đang bị dốc ngược lại, một phần vì cái cụm từ kia quả thật có sức công phá lớn.
~ Đây chẳng phải là tên nhóc hôm qua sao?! Có phải ngươi là con mồi mà Minh Hoàng đã mang về phòng hai hôm trước không?! ~ Y hỏi cậu.
~ … ~ Gia Huy quay mặt đi chỗ khác không trả lời.
~ Ah, có lẽ không phải rồi, Minh Quân đem nó đi đi…
~ Oái khoan… ~ Cậu vội kêu lên ~… là tôi đấy, hắn còn bảo sẽ giữ tôi lại ăn dần mà…
~ Ăn dần?! ~ Y nhìn cậu ngạc nhiên, tên Chúa tể lạnh lùng đó có khái niệm để dành đồ ăn từ bao gìơ vậy?!
~ Vậy ra đây là đồ ăn của Chúa tể sao?! ~ Minh Quân hốt hoảng thả cậu xuống đất nghe đánh “bịch” một cái.
~ Đúng thế, nhưng hình như không đơn giản là đồ ăn thì phải… ~ Y cúi xuống và dùng tay giữ chặt khuôn mặt cậu đối diện với mặt mình, quét mắt một lượt khắp người cậu và dừng lại ở đôi môi đỏ mọng.
Cả người không có một vết thương nào, trừ đôi môi.
…
ÙM…
Cậu bị y đẩy ngã vào một cái bồn lớn rất thơm và đầy hoa, cậu còn chưa hiểu gì đã thấy ba bà béo bì bõm tiến về phía mình và rất tự nhiên… lột sạch quần áo cậu ra.
~ Oái ~~~ Cậu la toáng lên ~ Các người làm gì vậy?!
~ Người ngươi dơ lắm rồi đấy, cần làm sạch ngươi chút xíu, sửa sang một chút, biết đâu sẽ đổi đời.
Y mỉm cười nhìn cậu. Đấy, nụ cười của Huyết Vương danh bất hư truyền đấy, và thật không may cậu là người nhận lấy nụ cười đó. Tuy cậu chẳng biết tí gì về sự nguy hiểm của nụ cười ấy nhưng bản năng của một con người đã tín hiệu cho cậu bằng cách làm cậu lạnh sống lưng. Mọi chuyện có thể tồi tệ được hơn nữa sao? Đổi đời gì chứ ???
…
~ A! BÀ GIÀ KIA, BÀ VỪA ĐỤNG VÀO CHỖ NÀO THẾ HẢ ????????
~ OÁI DỪNG LẠI, KHÔNG ĐƯỢC KÌ VÀO CHỖ ĐÓ ~~~~~~~~~
~ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA ~~~~~~~~~~~~~~~~
~ CÁC NGƯỜI LÀ ĐỒ BIẾN THÁIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII…
…
Minh Khang mỉm cười lần nữa khi bỏ mặc cậu vùng vẫy la hét trong phòng tắm. Minh Hoàng chưa bao giờ giữ lại một con mồi nào kể từ khi hắn biết hút máu là gì, vậy mà lần này đã qua hai đêm rồi con người đó vẫn còn sống, điều đó cho thấy con người này đang có sức hút gì đó với Minh Hoàng. Y cảm thấy thích thú với ý nghĩ rằng một ngày nào đó Minh Hoàng sẽ nhận cậu làm búp bê của hắn, giống như y và anh. Rồi khi đó y và anh sẽ không phải khổ sở kìm nén khi ở bên nhau chỉ vì đã hứa không để hắn nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Nhất là bây giờ Minh Tiến, thằng quỷ đặc biệt ghét mấy trò búp bê này đã đi rồi, vậy thì y càng phải tận dụng cơ hội giúp Chúa tể lạnh lùng của y biết niềm vui mà mấy con búp bê có thể đem lại cho mình.
“Một khi nhúng vào là khó rút ra lắm đó Minh Hoàng ah ~~~~ Hahahaha ~~~ ta sẽ làm em “dính bùn” cùng ta”
Vũng bùn gây bởi những con búp bê.
…
~ Hic hic ~~~ sao anh Lâm mãi mà không về vậy?!
Nhóc ngồi ngẩn ngơ trước cửa chờ anh nó về, bây giờ đã khuya lắm rồi đấy. Nhóc không dám ngủ một mình đâu, sợ lắm không nhắm mắt nổi…
~ Meo meo ~~~
~ Oa, mèo con ~~~~
Nhóc mở to mắt và reo lên sung sướng. Đó là một con mèo với bộ lông đen tuyền bóng mượt, đôi mắt của nó sáng quắc lên trong đêm, nó đang ve vẩy cái đuôi và khập khiễng tiến về phía nhóc.
~ Ủa…~ Nhóc bế con mèo lên thắc mắc ~… mày bị thương ở chân rồi mèo ơi, chắc là mày đang đau lắm ha!!!
~ Meo ~~~ Con mèo dụi dụi đầu vào ngực nhóc như thể muốn nói lời nhóc nói là đúng rồi đó.
~ Tội nghiệp, chân đau thế này thì phải ở yên một chỗ thôi ~ Nhóc dừng lại suy nghĩ chút xíu ~ Hay từ nay mày ở với Long nha, chắc anh Lâm cũng đồng ý thôi, anh ấy quý Long lắm mà…
~ Hoàng Long! ~ Nhóc quay ngoắt lại khi nghe thấy có tiếng gọi tên mình.
~ A anh Lâm! ~ Nhóc nhảy tới ôm chầm lấy gã bằng một tay, chỉ một tay thôi vì tay còn lại nhóc đang bận ôm mèo mà.
~ Long đợi anh có lâu không?? ~ Gã vuốt tóc nó và nhìn nó âu yếm.
~ Dạ lâu, Long buồn ngủ díp mắt lại rồi mà không có dám ngủ ~ Nhóc dụi dụi tay vào mắt mình như để cho gã thấy nhóc buồn ngủ như thế nào.
~ Rồi rồi, anh đã về rồi đây, để anh vào dỗ Long ngủ nào.
~ Dạ!
~ Ủa…~ Gã nhìn chăm chăm vào con mèo trong tay nhóc ~ Đây là…
~ Miumiu của Long đấy, nó đang bị thương nên anh Lâm cho nó ở cùng nhà với Long và anh nha!
~ Umh… Long thấy nó ở đâu vậy?
~ Dạ tự yên thấy nó đi về phía nhà mình, chắc nó bị lạc đó anh…
Gã nhăn trán hết nhìn nhóc lại nhìn con mèo, sau đó trán của gã bắt đầu dãn ra…
~ Vì nó đang bị thương nên bây giờ anh phải đem nó đi khám, vết thương để lâu là bị nặng thêm đấy, Long biết điều đó chứ?!
~ Dạ ~~ Nhóc gật đầu ngoan ngoãn.
~ Vậy đưa nó cho anh ~ Vừa nói gã vừa chìa tay ra, nhóc bặm môi suy nghĩ rồi đặt con mèo vào tay gã.
~ Anh Lâm đem miumiu đi khám rồi về nhanh nha, Long đợi.
~ Umh, sẽ nhanh thôi! ~ Gã mỉm cười với nhóc rồi bước nhanh với con mèo trên tay.
…
Gã dừng lại trước một thác nước lớn.
~ Meo meo ~~~~ Con mèo đen trên tay giương đôi mắt vàng rất đẹp của nó nhìn gã.
~ Ta là một Hunter đó!
Dứt lời gã ném mạnh con mèo xuống thác nước. Nó chỉ kịp kêu “ngóe” lên một tiếng là đã mất hút vào lớp bọt nước trắng xóa, không một dấu vết.
…
END CHAP 3
|