Chàng Vệ Sĩ Của Tôi (Phần Re-up Từ Chính Tác Giả)
|
|
Các bạn nào muốn xem lại phần cũ, các bạn search truyện và xem đến khúc nhân vật chính bỏ đi nước ngoài nhé.
“Ba ơi, ba ơi, dậy, dậy đi làm, ba ơi!!!” Đứa con nít lay mạnh người đàn ông trẻ vẫn còn đang say giấc làm anh giật mình. Nắng đã lên cao, vàng rực 1 góc phòng. Anh vẫn còn mơ màng, ngước mắt nhìn thiên thần nhỏ của mình, anh gãi đầu và cười trìu mến: “Ba quên mất, tối hôm qua ba thức khuya, xin lỗi con nhé. Đợi ba vệ sinh cá nhân, 2 cha con mình xuống ăn sáng rồi ba chở con đi học hen!!!” “Dạ!!!” Anh nhanh chóng sắp xếp gọn gàng tất cả mọi thứ, vệ sinh cá nhân sạch sẽ. Mở tủ quần áo, anh chọn bộ vest ưng ý nhất cho sự kiện trọng đại chiều ngày hôm nay. Anh đã được lên chức phó tổng giám đốc của 1 công ty nước ngoài sau bao nhiêu năm nỗ lực và cố gắng. “Thưa cậu, bữa sáng đã chuẩn bị xong!!!”. Người giúp việc già gõ cửa. “Tôi xuống ngay” “Hôm nay tôi đích thân đưa cháu đi học, chú không cần phải chờ xe nhé!!!”. Anh thông báo với người tài xế đang đợi trước cửa nhà. Sau bữa sáng, cả 2 cha con vội vã ra xe, nhưng anh vẫn không quên vợ mình, người đã mất cách đây 3 năm. Anh dừng lại 1 lúc, nhìn lên di ảnh của vợ, gửi 1 nụ cười ấm áp. “Anh sẽ cố gắng chăm sóc cho con thật tốt như ước nguyện của em”, anh nghĩ thầm. “Thưa anh, dự án hôm qua vừa có người đặt mua, mà chẳng những mua 1 căn, họ mua liền 10 căn anh à. Em vừa soạn thảo xong bản hợp đồng, anh xem qua và ký giúp em nha” “Cậu cứ để đó, tí tôi xem xong sẽ ký cho” “Em cảm ơn anh nhiều” Anh đọc 1 lượt qua bản hợp đồng và không chần chừ đặt bút ký ngay vì đây là dự án anh rất tâm huyết trong suốt thời gian qua. Nếu toàn bộ dự án này thành công trọn vẹn, chẳng những anh có trong tay 1 số tiền lớn, mà vị trí tổng giám đốc chẳng bao lâu nữa cũng sẽ thuộc về anh. Nhưng vì bản chất con người anh không tham lam, sân si nên anh luôn muốn mọi việc thuận theo lẽ tự nhiên mà nó đã, đang và sắp xảy ra. Anh đứng lên, nhìn ra cửa sổ phòng làm việc, cảm giác thoải mái và hạnh phúc. Anh hạnh phúc vì những nỗ lực của anh được đền đáp xứng đáng. Từ một anh chàng vệ sĩ quèn, đến một nhân viên kinh doanh thấp cổ bé họng, mà có được như ngày hôm nay. Ông trời không bao giờ lấy đi hết của ai bất cứ thứ gì, mà cũng sẽ dành lại cho người ta cơ hội nếu như ta biết cố gắng và phấn đấu. Chợt, xấp giấy tờ trên bàn rơi xuống, 1 trong số đó rơi vào trong ngăn tủ kéo của anh, và… Ký ức của ngày xưa lại trở về khi anh nhìn thấy tấm hình anh và Phúc chụp chung. Anh đã giữ nó trong suốt 7 năm nay, chưa bao giờ rời xa. Trong suốt những năm qua, anh luôn tìm kiếm hình bóng của nó trong vô vọng. Đã có lần anh sang tận Thụy Sĩ để dò la tin tức nhưng cũng chẳng tìm ra. Anh cũng đã mất liên lạc với ba nó nên không thể hỏi thăm được. Tất cả thông tin về Phúc đối với anh chỉ là con số 0. Nhưng anh vẫn chưa bao giờ, và không ngừng hy vọng rằng 1 ngày nào đó, anh sẽ tìm lại được hạnh phúc của mình. “Anh nhất định sẽ tìm lại được em”. ……………….. “Cho tôi qua, cho tôi qua, cảm ơn, cảm ơn” Người đàn ông già lom khom chen chúc giữa đám đông đang đợi người thân, mắt đỏ hoe, tay chân run lẩy bẩy. Ông không tin được đã 7 năm từ khi ông xa đứa con trai yêu quý nhất của mình. Chuyến bay Thụy Sĩ – Việt Nam vừa hạ cánh. Chàng trai trẻ năm nào nhanh chóng bước ra cửa. Đó chính là Phúc, vẫn với khuôn mặt đó, vẫn với dáng vóc đó, nhưng mọi thứ dường như đã khác đi, có chăng là tâm hồn, suy nghĩ đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn? Vừa nhìn thấy ba mình, chàng trai không ngăn nổi cảm xúc, khóc òa lên và chạy lại ôm chầm lấy ông: “Ba. Con tưởng đâu con không còn được gặp ba nữa!!!” “Con khờ quá, ngoan, ngoan, đừng khóc, ba ở đây mà, nính đi. Ngoan, để ba coi con trai của ba 7 năm rồi có khác gì không?” Chàng trai nín khóc, khuôn mặt rạng rỡ lên hẳn. Người cha đưa đôi bàn tay khắc khổ, già nua vuốt tóc con trai mình. Cũng chính vì những lỗi lầm ngày xưa do ông gây ra, mà cha con ông mới ra nông nổi như ngày hôm nay. Ông vẫn không thể ngăn 2 hàng nước mắt tiếp tục rơi. “Thôi mình về nhà đi con. Ba có nấu cơm sẵn đợi con ở nhà, toàn mấy món hồi xưa con thích ăn không đó” Chiếc taxi đậu xuống 1 con hẻm nhỏ ở quận 3, và người cha nhanh chóng dẫn chàng trai vào nhà. Căn nhà chỉ có 1 tầng lầu duy nhất và 2 phòng ngủ, quá khác xa so với ngôi biệt thự xa ngày xưa mà ông từng nắm trong tay cùng với bao nhiêu tiền bạc, của cải. “Ngồi đi con, con coi nè, đậu hũ sốt cà nè, canh khoai mỡ nè, cá chiên nà, con thích lắm phải không con? Đói bụng rồi, ăn đi coi trai!!!” Chàng trai chạnh lòng không nói nên lời, nhưng cũng kìm nén được cảm xúc để trò chuyện với ba mình: “Ba, suốt mấy năm qua ba sống thế nào hả ba?” Người đàn ông già buông chén cơm xuống, giọng trầm ngâm: “Sau khi ra tù, ba không biết phải làm gì, cũng may là còn một ít tiền con để dành lại cho ba. Ba thuê 1 căn nhà nhỏ này để có chỗ che mưa che nắng, và mua thêm 1 chiếc xe để chạy xe ôm sống qua ngày. Mấy người bạn cũ cũng giúp đỡ được một ít, nên cuộc sống có khó khăn cũng không đến nỗi bữa đói bữa no con à” Trầm ngâm 1 lúc, ông nói tiếp: “Ba xin lỗi con vì suốt mấy năm con học ở Thụy sĩ, ba không biết cách nào để hỏi thăm, động viên con, thậm chí tiền bạc cũng không có, để con phải bơ vơ, tha phương nơi đất lạ qua người, kẻ làm cha này thật là không còn mặt mũi nào mà”. Ông nghẹn ngào Chàng trai lắc đầu, giọng nói cũng run run: “Không có đâu ba, con thấy ba khỏe mạnh như vậy là con vui rồi. Với lại bên đó, cuộc sống cũng tốt lắm, con vừa đi làm vừa đi học, lại có người quen, nên không nhiều khó khăn lắm. Con chỉ trăn trở trong suốt 7 năm qua là đến ngày cha con mình được đoàn tụ thôi” Phúc nắm chặt tay ba mình, chàng tiếp lời: “Ba yên tâm, từ nay con sẽ không để ba khổ nữa. Con đã về rồi, con sẽ không để ba phải mưu sinh kiếm sống qua ngày nữa. Từ ngày mai, con sẽ đi xin việc làm, và con sẽ kiếm tiền, có tiền rồi, cuộc sống của cha con mình sẽ lại được như xưa nha ba” Người cha im lặng không nói gì, chỉ quay mặt đi để giấu cảm xúc của mình nhưng nước mắt thì lưng tròng. Chàng trai tiến đến ôm chầm lấy ba mình, cái ôm đoàn tụ sau 7 năm dài xa cách. …………………….. Ngày hôm sau, chàng trai ngay lập tức gửi thư và hồ sơ đi khắp các công ty trong và ngoài nước để xin việc làm. Từ nhân viên kinh doanh, giảng viên ngoại ngữ, nhân viên văn phòng, tư vấn, tiếp thị…đều có hồ sơ của Phúc. Nhưng đúng là thực trạng việc làm ở quê nhà không như anh chàng mong ước. Không chỗ nào níu giữ được chàng trai tốt nghiệp đại học Luzern loại khá trở về nước để cống hiến tài năng của mình. Lương không tương xứng với năng lực, không có cơ hội phát triển bản thân, không thể vận dụng những kiến thức đã học…Nhưng những khó khăn đó không làm chàng trai trẻ chùn bước, anh lại càng quyết tâm hơn nữa. Vì tương lai của mình, vì cuộc sống khó khăn của ba mình, anh lại càng cố gắng, hy vọng cho một ngày mai tốt đẹp hơn. Và quả nhiên, ông trời không phụ lòng người, cuối cùng anh cũng được nhận vào một công ty nước ngoài chuyên về kinh doanh địa ốc và bất động sản. Chàng trai vượt qua 2 vòng phỏng vấn năng lực bao gồm chuyên môn và ngoại ngữ một cách dễ dàng. Đến vòng thi thứ 3 vào một ngày khác, chỉ còn lại có 10 ứng viên. Đây là vòng phỏng vấn trực tiếp với cấp trên, cũng là trưởng bộ phận nơi chàng sẽ công tác. Ngồi trước phòng chờ cũng như bao người khác, anh có phần hơi căng thẳng và hồi hộp, nhưng cũng tự trấn an mình sẽ vượt qua được. Nhìn thấy 9 người kia bước ra, ai nấy cũng lắc đầu buồn bã, càng làm cho anh thêm lo sợ. Hít 1 hơi thật sâu, anh lấy hết tự tin bước vào trong phòng. Không khí im lặng, tiếng máy lạnh phà phà, và hơn nữa là chỉ có duy nhất 1 người đang ngồi trước mặt anh, làm anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể còn lạnh hơn cả nhiệt độ trong phòng lúc này. Vị sếp kia đang ngồi quay mặt lại với anh, đợi mãi không thấy trả lời, anh tiến đến, gõ nhẹ vào bàn, ra hiệu có người đang đợi. Cái ghế quay ngược lại, đó là một anh chàng cũng còn khá trẻ, cao ráo, trắng trẻo và rất đẹp trai. Vừa nhìn thấy Phúc, anh ta ra hiệu bằng 2 ngón tay mời Phúc ngồi, anh chàng vui vẻ vâng lời. “Uhm….kiến thức chuyên môn 8/10. Ngoại ngữ 95/100. Cũng khá đấy nhỉ!!” “Dạ. Cảm ơn anh” “Tôi thấy em tốt nghiệp đại học ở Thụy Sĩ, sao không ở bên đó làm luôn mà lại về Việt Nam làm gì. Ở bên đó rõ rang tốt hơn, nhiều người muốn mà không được?” Phúc thành thật: “Dạ, thứ nhất là em còn cha già ở bên này không ai lo. Thứ 2 là em muốn về Việt Nam làm việc vì dù sao ao nhà vẫn hơn. Và điều kiện ở đây cũng dễ sống” “Nói dối, đó không phải lý tưởng của người trẻ và muốn thành công, nếu không họ sẽ không ở đây. Ai cũng có giấc mơ Mỹ, giấc mơ Úc, Châu Âu các thể loại…”. Vị sếp kia gắt gỏng “Em nói thật lòng vì dù sao Việt Nam cũng là nơi em sinh ra và lớn lên, đi đâu cũng không bằng được nhà mình mà anh. Với cái quan trọng nhất là em muốn tìm 1 công việc ổn định để chăm sóc cho ba em. Ba em vất vả vì em cũng nhiều rồi. Và em cũng muốn có 1 tương lai tốt hơn sau này” “Lại nói dối, nếu muốn có tương lai thì đã không về Việt Nam làm gì. Tôi thừa biết điều này!!!” “Em không có lý do gì để nói dối. Nếu em nói dối thì em đã được tuyển dụng ở công ty khác rồi, với mức lương cao hơn, nhưng đó không phải điều em muốn. Em muốn được làm những gì mình thích và cống hiến hết năng lực của bản thân mình cho công việc, chứ không phải mơ mộng nhà lầu xe hơi hay bất cứ thứ gì cả”. Chàng trai chân thành chia sẻ. “Người ta có rất nhiều lý do để nói dối, ví dụ như nói dối để được tuyển dụng chẳng hạn. Em nói dối là em thích công việc này, để tôi tuyển dụng em!!!” “Nếu nói dối để được tuyển dụng mà được tuyển thật thì cũng nên nói chứ đúng không anh”. Phúc đáp trả “Ơ. Thế giờ tôi là sếp em, tôi phỏng vấn em hay em là sếp tôi, em phỏng vấn tôi??” “Dạ em không có ý đó. Tại em nói những gì em suy nghĩ thôi” “Cậu không suy nghĩ theo hướng đó. Cậu suy nghĩ khác, tôi đọc được ý nghĩ của cậu” “Dạ vậy sếp cho em biết là em đang nghĩ gì được không sếp?” “Cậu đang nói dối tôi để được tuyển dụng vào công ty tôi, cậu đang nói dối tôi để tôi tin cậu, có đúng thế không??”. Vị sếp cười to Nói đến đây, chàng trai cảm thấy mình bị xúc phạm và không thể chịu đựng được nữa. Anh đứng dậy, vẫn giữ bình tĩnh tuy trong lòng đang rất giận dữ. “Em xin cảm ơn sếp đã cho em cuộc phỏng vấn quý giá hôm nay. Dù em biết sếp rất bận nhưng em cũng xin cảm ơn sếp nhiều. Tuy đây là công việc em rất yêu thích, em rất muốn được tuyển dụng nhưng em biết, nếu được tuyển dụng thì em cũng không thể nào hòa hợp và làm tốt công việc khi có cấp trên như vậy. Chào anh” Dứt câu, chàng trai lập tức bỏ đi ra khỏi phòng, trong lòng cảm thấy rất buồn vì vừa để lỡ một cơ hội công việc cực kỳ tốt. Và lại tiếp tục những tháng ngày vất vả, gian nan đi xin công việc khác. Vị sếp vừa nãy gọi trưởng bộ phận nhân sự vào phòng, đưa xấp hồ sơ của 10 ứng viên và dặn cô ta thông báo kết quả cho họ. Chỉ 1 trong số 10 người được tuyển dụng để làm trợ lý của anh ta. “Kết quả phỏng vấn thế nào rồi con trai? Có tốt không?” “Dạ cũng tạm ba ơi. Chỉ chờ người ta gọi thông báo thôi” “Cố lên con trai, ba biết con của ba làm được mà. Ba luôn ủng hộ con” “Dạ”. Chàng trai đáp lời mà lòng nặng trĩu. Cảm giác vừa bất lực, vừa thương ba mà không làm gì được cho ba thật là khó chịu. Chiều hôm ấy, đang nằm nghe nhạc thì điện thoại reo lên. Là số của công ty lúc sáng vừa đi phỏng vấn, không lẽ họ lại gọi để phỏng vấn lần nữa? Chàng trai bắt máy. “Cho chị hỏi đây có phải số của Phúc không em?” “Dạ đúng rồi chị. Chị gọi em có gì không hả chị?” “Chị chúc mừng em đã được trúng tuyển rồi nhé. Mai em bổ sung hồ sơ giúp chị nha. Và bắt đầu từ tuần sau em có thể đi làm chính thức được rồi” Chàng trai mắt mở to, tỏ vẻ cực kỳ ngạc nhiên: “Ủa, chẳng phải em đã rớt rồi sao chị?” “Chị chỉ thông báo kết quả theo những gì chị nhận được từ tổng giám đốc thôi em à” Tổng giám đốc, không lẽ nào…. “Có phải người hồi sáng đã phỏng vấn em không chị?” “Đúng rồi em, đó là anh Lâm. Tổng giám đốc của công ty đó. Anh Lâm không muốn để ứng viên biết anh là tổng giám đốc nên ai vào cũng không biết, cứ nghĩ anh ở phòng nhân sự hay phòng kinh doanh” Chàng trai há hốc mồm, người cứng đơ không biết nói gì. Vừa vui vừa lo sợ trong lòng, vui vì đã được trúng tuyển vào công ty, sợ vì không biết phải làm sao nếu gặp tổng giám đốc lần nữa. Chắc chỉ có đào lỗ để chui xuống mà trốn. Và ngày đầu tiên đi làm cũng đến, chàng trai cực kỳ háo hức chào đón những thử thách, những cơ hội mới sắp tới trong tương lai. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị dập tắt khi công ty có thông lệ dẫn nhân viên mới đi giới thiệu tới tất cả các phòng. Chàng trai vừa đi chào mọi người, vừa cảm thấy lo sợ nếu như gặp lại tổng giám đốc, anh không biết phải làm thế nào nữa? Cuối cùng, chàng được dẫn đến phòng của sếp Lâm và bộ phận nhân sự thông báo với chàng: “Phúc sẽ làm việc ở đây nhé. Em sẽ là trợ lý và là cấp dưới của anh Lâm. Em ứng tuyển vào vị trí nhân viên kinh doanh nhưng hiện anh Lâm đang cần một trợ lý cấp cao, nên tạm thời em cứ ở lại đây nhé, khi nào tuyển được người khác, em sẽ trở lại công tác ở phòng kinh doanh. Chúc em thành công nha” Chàng trai méo mặt: “Dạ” Gõ cửa vào phòng sếp nhưng không thấy ai trả lời, chàng trai ngồi nép mình xuống bộ ghế sofa trong góc phòng. Mặt cúi gầm không dám ngước lên. Khi nghe loáng thoáng bên ngoài tiếng sếp đang từ từ tiến lại. Chàng trai lạnh ngắt, mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau tuôn ra. “Ừ, ừ, cứ vậy mà làm đi, tốt lắm, làm xong cho tôi hay nhé. Có gì tí gọi lại báo tôi biết” Phúc cúi mặt xuống, không dám ngước lên nhìn sếp. Đến khi sếp đưa sát mặt mình vào mặt chàng trai, anh hoảng hốt bật dậy. “Dạ dạ, em xin lỗi……em……xin lỗi sếp…dạ.dạ…..” “Em làm gì sai mà xin lỗi tôi rối rít. Tôi có ăn thịt em khi nào đâu”. Anh Lâm trêu. “Dạ….dạ….chuyện hôm trước….”. Phúc rối rít “Bỏ qua đi, tôi không nhớ nữa, tính tôi là vậy mà, điên điên khùng khùng, nhưng tôi rất khó, làm việc với tôi thì cẩn thận. Ai hiểu tính tôi thì làm việc lâu, còn không thì đâu có ai làm lâu, tuyển liên tục à. Chẳng ai chịu nổi tính tôi cả. Cậu làm lâu sẽ hiểu” Phúc nghĩ thầm trong bụng: “Chết mình rồi. Hic” ………………………………
|
Kể từ ngày bước chân vào công ty là cả 1 chuỗi đau khổ của cậu bé. Không có ngày nào cậu về nhà mà còn thấy được mặt trời, công việc lúc nào cũng bị giao nhiều gấp đôi, gấp ba lần người khác. Có khi thời gian ở công ty còn nhiều hơn thời gian ở nhà. Trong giờ làm việc thì gọi điện thoại, email, văn bảng liên tục đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi. Lý do ở đây không phải vì cậu bé không biết sắp xếp công việc và thời gian, nhưng có vẻ sếp Lâm muốn chơi khăm, hoặc là thử thách xem sự kiên trì chịu đựng của cậu bé tới đâu. Nếu như là Phúc của 7 năm trước, cậu bé sẽ không ngần ngại cho anh Lâm biết thế nào là lễ độ và một đi không trở lại. Nhưng cái tôi to lớn đó sau 1 thời gian dài tha hương ở nước ngoài đã bị dập tắt, thay vào đó là sự cố gắng, nỗ lực hết mình. Phần vì thương cha già, phần vì không muốn bon chen với cuộc sống nữa nên cậu bé vẫn hằng ngày cố gắng hết mình cho công việc. Nhưng những cố gắng, nỗ lực của cậu bé đều bị anh Lâm bác bỏ, thậm chí không công nhận mà còn công khai phê bình cậu bé trong cuộc họp. Có khi là công việc chưa thỏa đáng, có khi hiệu quả chưa cao, có khi làm chưa đúng ý…Nhưng cậu bé luôn luôn mỉm cười và chấp nhận thất bại để vươn lên, vì Phúc biết không có nỗ lực nào được đền đáp bằng con số 0. Thế nên dù trong mọi tình huống, cậu bé luôn cố gắng xoay chuyển và tìm được cách giải quyết tốt nhất. Một lần, cậu bé ở lại làm việc đến hơn 7h vẫn chưa về, thì sếp Lâm đi ngang qua, thấy đèn vẫn còn sáng, sếp Lâm ngó vào: “Chưa về à” “Chưa đến giờ ĐƯỢC về sếp à”. Cậu bé nhấn mạnh chữ ĐƯỢC “Về đi, anh cho về đó” “Chưa sếp à, về giờ này lỡ mai công việc không xong, em lại bị sếp phê bình, em không dám. Em có về 12 giờ khuya mà mai sếp không ưng sếp cũng abc em thôi” Anh Lâm đỏ mặt, nhưng cũng không quên kèm theo 1 câu trước khi đóng cửa: “Nhớ mà làm việc cho tốt chứ ở đó mà trã treo”
Đúng y như những gì Phúc nói, trong cuộc họp ngày hôm sau, sau phần thuyết trình về chiến lược kế hoạch trong quý tới, tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng vì nó rất khả thi và thực tế, chỉ riêng sếp Lâm. “Tôi không thấy gì thực tế cả, chỉ là lý thuyết thôi, hoàn cảnh không cho phép” “Thưa sếp, khi sếp nói thế, hãy đưa ra lý do, để đối phương tâm phục khẩu phục”. Phúc phản biện “Tôi không cần biết, tôi chỉ thấy nó không khả thi để thực hiện” Phúc vừa buồn vừa tức, nhưng cũng rang kìm lại cảm xúc để hỏi mọi người xung quanh: “Các anh chị thấy ý kiến của em có gì không khả thi?” Tất cả mọi người đều im lặng, Phúc nói tiếp: “Không nói gì nghĩa là không ai phản bác lại ý kiến vừa rồi!” Sếp Lâm to tiếng: “Nhưng tôi thấy không khả thi là nó không khả thi!” Tất cả lại im lặng, một lúc sau Phúc là người lên tiếng đầu tiên: “Nếu như sếp có góp ý, đóng góp gì xin nói ra, đừng nói cái kiểu chống đối người khác như vậy mà không cho người ta biết lý do tại sao. Em không phục!” Nói xong Phúc đứng lên bỏ đi ra ngoài, cả phòng họp im thin thít, sếp Lâm cũng chẳng nói thêm câu nào. Một lúc sau, anh thấy điện thoại của mình báo có tin nhắn. “Em muốn gặp sếp mình nói chuyện riêng. Quán Suối Đá”. Người gửi: Phuc Tro Ly Một lúc sau anh đi ra đã thấy Phúc ngồi đợi sẵn, anh vừa mới ngồi xuống chưa kịp gọi nước thì Phúc nói luôn: “Sếp có ức chế gì em hay thù ghét em gì cứ nói, đừng chơi chiêu em làm gì nói gì cũng bị bác bỏ vậy, em nản lắm” “Từ từ đã, nước còn chưa kêu mà” “Sếp khỏi kêu, có gì nói luôn đi lôi thôi mệt quá. Em không thích” “Trời ơi, hôm nay còn dám ra lệnh cho anh à. Ai sếp ai lính đây ta” Phúc không nói gì thêm, sếp Lâm cứ chần chừ chần chừ cầm cuốn menu, vừa cầm vừa cười mỉm mỉm chọc tức cậu bé. Cậu bé sốt ruột chờ đợi. Mãi hơn 5 phút sau sếp mới chịu gọi. “Thế mục đích em kêu anh ra đây là có việc gì?” “Em muốn biết lý do vì sao em làm việc gấp đôi, gấp 3 lần người khác mà làm gì cũng bị bác bỏ, làm gì cũng bị chê, làm gì cũng bị nói, bị soi. Nếu sếp là em thì sếp nghĩ sao. Em là con người chứ đâu phải con vật mà không biết xấu hổ, không biết nhục. Nếu không thích nữa thì cứ nói thẳng 1 tiếng để em biết đường em lui, sếp làm vậy em cũng mệt mà sếp cũng mệt” “Vậy giờ ý em sao?”. Sếp Lâm hỏi “Nếu em làm gì sếp không thích nữa cứ nói, em thôi việc!” “Nếu anh không đồng ý cho em thôi việc thì sao?” “Không có lý do gì sếp giữ lại em mà cả 2 bên đều không thấy thoải mái với nhau, nếu thế thì nên chấm dứt sớm để cả 2 bên không cảm thấy khó chịu với nhau sếp à!” “Nhưng mà anh…” Sếp Lâm chưa kịp nói gì thì Phúc đã đứng lên, đi ra khỏi quán thật nhanh và xin phép nghỉ luôn buổi chiều. Phúc lại buồn trong lòng, buồn vì thương ba, buồn vì mình đã tìm được công việc ưng ý mà cuối cùng lại thành ra như vậy. Cậu bé lủi thủi dắt xe ra về, lòng buồn rười rượi.
|
Tối đó, Phúc đã viết sẵn đơn xin thôi việc và lên mạng săn tìm những chỗ làm khác. Cũng có 1 vài chỗ rất ok nhưng cậu bé phải đợi nộp hồ sơ và bàn giao công việc ở công ty cũ lại. Đang mải mê chăm chú ngó màn hình máy tính thì điện thoại reo lên: “Mai em đi làm bình thường nhé!”. Lam Boss Phúc không them trả lời, 1 lúc sau lại hiện lên thêm 1 tin nhắn nữa: “Mai em đi làm bình thường, anh không cho nghỉ”. Phúc cũng không thèm trả lời, tiếp tục công việc của mình, 1 lúc sau điện thoại lại reo. “Không trả lời 3 lần nghĩa là đồng ý mai tiếp tục đi làm nhé” Phúc cũng chẳng thèm để ý đến, cậu bé in sẵn tờ giấy xin thôi việc và bỏ vào túi xách để khỏi quên. Nhẩm tính trong đầu thời gian chuẩn bị tìm việc làm mới để không bị nghỉ quá lâu, 1 lúc sau cậu bé ngủ quên lúc nào không hay. “Thưa chị, em xin phép đưa đơn thôi việc” “Ủa, em vào làm chưa lâu mà sao đã thôi việc. Gia đình em có việc riêng à hay em tìm được việc khác tốt hơn, hay công việc không phù hợp. Em có muốn chuyển qua những phòng ban khác làm thử không rồi hãy quyết định cũng còn chưa muộn mà” “Em quyết định rồi chị ạ!” “Ok, chị tôn trọng quyết định của em. Nhưng nếu em muốn lấy lại sổ bảo hiểm và giấy tờ đàng hoàng, em phải trình cho cấp trên trực tiếp ký. Sau khi ký xong em qua đưa lại chị, chị làm hồ sơ thôi việc cho em nha” “Dạ em cảm ơn chị” Đẩy cửa vào phòng sếp Lâm, Phúc không nói tiếng nào, tiến 1 mạch đến bàn sếp, đặt tờ giấy lên, cậu bé dứt khoát. “Sếp ký đơn cho em xin nghỉ, em tìm được việc khác rồi” “Ok anh cũng nói rõ luôn là anh không ký cho em nghỉ!” “Em không muốn làm việc với sếp nữa, sếp ký đơn cho em nghỉ đi chứ. Còn không em cũng không cần, em nghỉ ngang coi như em mất hết không vấn đề gì” “Nhưng anh không cho em nghỉ”. Sếp Lâm đùa “Lý do gì không cho nghỉ”? Phúc cáu. “Vì anh thích em”……. Vì anh thích em, vì anh thích em….. Cái câu nói đó, đã 7 năm nay nó chưa nghe lại được lần nào. Cái câu nói đó, cũng chỉ có một mình anh Đông đã nói với nó, và nó đã quen nghe từ anh Đông chứ không phải từ bất kỳ ai khác. Cũng câu nói đó, nó có cảm giác anh Lâm có 1 cái gì đó ngông cuồng, bốc đồng như chính bản thân nó ngày xưa. “Sếp, sếp……thích em thì sao. Thích thì thích chứ em đâu có nói là em sẽ ở lại. Tính em rất dứt khoát, em đã quyết là em sẽ nghỉ” Vừa nói xong, sếp Lâm đứng lên, tiến sát đến bên nó đồng thời đẩy nó sát vào tường. Lúc này, cả 2 khuôn mặt đẹp rạng ngời kia chỉ có cách nhau vài cm bé xíu, 1 hơi thở nhẹ qua cũng cảm nhận được. “Anh thích em, hãy cho anh cơ hội để chinh phục em, cậu bé à!!!” “Nhưng….nhưng tại sao anh thích em?” “Anh đã xem hồ sơ cũa em rất kỹ trong rất nhiều người gửi đến, và anh lưu ý đến chi tiết em mất mẹ từ nhỏ. Em có hoàn cảnh giống anh, ba anh cũng 1 mình nuôi anh.Và ngay từ lần đầu gặp em, anh đã có cảm giác rất thân thiết, gần gũi và dễ mến rồi. Nên anh muốn anh sẽ tìm thấy ở em sự đồng cảm và sẻ chia, em à” “Nhưng anh thích em không có nghĩa là anh tìm cách hạ bệ và gạt bỏ hết mọi nỗ lực, cố gắng của em như vậy” Lâm buông tay ra, cả 2 ngồi xuống ghế, Lâm tiếp: “Đó là tính cách của anh, khi anh tuyển ai, anh luôn tìm cách làm cho người đó thấy khó chịu, trong mọi hoàn cảnh vẫn phải thích nghi, dù khi em còn 1 giọt nước cuối cùng em vẫn phải tát. Anh muốn em rèn luyện ý chí kiên cường, sắt đá trước đối thủ. Vì thương trường là chiến trường mà em, em lơ là, sơ suất và ngủ quên trên chiến thắng là có kẻ khác hại em ngay. Với phần nữa anh cũng thích em nên anh muốn trêu em cho em giận vì khi em giận lên em nhìn dễ thương lắm”. Lâm gãi đầu “Trời ơi, lần đầu tiên trong đời em thấy có 1 anh tổng giám đốc mà vui tính như anh đó. Haha” Phúc cười to “Vậy ở lại làm với anh nhé, coi như tờ đơn này em chưa từng viết ha. Em mà nghỉ là anh buồn lắm đó” “Ok, em đồng ý”.
|
Kể từ đó, thái độ của Lâm đã thay đổi hẳn. Anh luôn tôn trọng ý kiến của Phúc, luôn một mực bênh vực và bảo vệ Phúc trong các cuộc họp, phần vì Phúc cũng là người có tài nên chẳng mấy chốc Phúc rất được Lâm trọng dụng. Tất cả các công việc lớn nhỏ Lâm đều giao hết cho Phúc. Anh tin tưởng tuyệt đối cậu bé và đánh giá cao năng lực của cậu. Phúc vì thế cũng cảm thấy vui vẻ và nỗ lực hơn nữa để phấn đấu trong công việc của mình, nhưng tuyệt nhiên 1 điều cậu bé không bao giờ vượt qua giới hạn giữa cấp trên và cấp dưới, dù nhiều lần Lâm cố gắng thể hiện tình cảm với cậu bé nhưng Phúc chỉ xem đó là tình anh em, tình bạn bè chứ không hề có ý định muốn tiến xa hơn với Lâm. Có lẽ vì trong tim cậu bé, hình ảnh của Đông còn quá lớn và cái bóng của anh khó ai mà thay thế được. Lâm cũng nhận ra được Phúc chỉ đáp lại tình cảm của mình với 1 phép lịch sự tối thiểu, chứ không phải “tình trong như đã” nên đôi khi cũng thấy buồn, nhưng càng khó, Lâm càng quyết tâm để chiến thắng. Những lần đi chơi chung cả phòng, Lâm luôn tìm cách để được bắt cặp với Phúc, và cả 2 dường như rất ăn ý, luôn thắng thế trong mọi tình huống. Cứ mỗi lần như vậy, Lâm lại tranh thủ chớp thời cơ để Phúc cảm nhận được anh muốn có cậu bé thế nào. Anh quan tâm cậu bé nhiều hơn cả bản thân mình, sáng nào cũng để dành ly cà phê, miếng bánh ngọt, có khi là phần cơm trưa…..thậm chí từ 1 vị giám đốc quyền cao chức trọng mà sẵn sàng chạy xe gắn máy mỗi sáng để được vòng qua con hẻm nhà Phúc, chờ cậu bé để rồi cả 2 cùng nhau đi làm chung. Tất nhiên là mỗi người 1 xe. Buổi tối khi tan sở, Lâm cũng chạy cùng với Phúc về đến tận nhà rồi anh mới quay ngược lại nhà mình, dù cả 2 cách nhau hơn tiếng đồng hồ…Bất cứ khi nào có ai lên tiếng phản đối ý kiến của Phúc trong các cuộc họp, Lâm đều can thiệp và thông báo rằng anh đã duyệt nó thì không ai được quyền thay đổi hoặc phản bác. Những hành động tưởng chừng rất nhỏ như vậy nhưng cũng thể hiện được tình cảm của anh to lớn như thế nào. Nhưng…..đâu cũng vào đấy. Một lần cả phòng tổ chức đi chơi Phan Thiết, lẽ dĩ nhiên ai cũng có đôi có cặp và khi đi chơi thì chả ai muốn ngồi chung, ở chung với sếp vì rất không thoải mái. Khi đưa danh sách phòng thì mọi người đều đã có đôi có cặp và có phòng cả. Chỉ riêng Phúc là còn dư ra không biết ghép với ai. “Phúc em chịu ở 1 mình không, nếu ở 1 mình em trả thêm tiền đó em”. Chị trưởng phòng nhân sự thông báo. “Vậy hả chị, vậy thôi chị xếp em ở với ai cũng được” “Ok em” Vừa nói xong thì Lâm đi vào, Phúc cũng đi ra. Lâm cầm tờ giấy danh sách phòng, gọi chị trưởng phòng nhân sự lại và thông báo gì đấy, Phúc cũng thấy nhưng xa quá nên không nghe rõ. “Dạ dạ ok em biết rồi anh ạ” Nói xong Lâm mỉm cười vui vẻ đi ra. Thấy Phúc còn đứng ngay cửa, Lâm tiến đến. “Tối nay anh qua nhà em ăn cơm nha!” “Trời anh nghĩ sao vậy, nhà có 2 cha con bữa đói bữa no. Cơm em còn không đủ ăn thì sao dám mời anh qua nhà. Trong khi anh ăn sơn hào hải vị còn em mắm cá rau cà sao mà dám mời anh” “Có sao đâu em, lâu lâu ăn đạm bạc 1 bữa cũng được mà, xem như thanh lọc cơ thể. À mà không, xem như ăn chay đi. Ăn thịt cá nhiều cũng đâu tốt đâu em thấy không. Toàn chất cấm nhé. Em cứ cho anh qua ăn cơm nhà em 1 bữa, vì tối nay ba anh cũng không có ở nhà, không ai nấu cơm, người giúp việc thì nghỉ hôm nay. Em nỡ để sếp em đói mà chết à? Cuối tháng ai trả lương em, hihi?” Phúc tặc lưỡi: “Uh thôi anh cứ qua đi” “Ok vậy em để xe đây nha, anh chở em về nhà, ăn cơm xong anh về lại nhà anh nhé” “Ok vậy đi” “Wow, hôm nay Phúc về đúng giờ vậy em. Thường ngày thấy em về trễ lắm mà hôm nay về đúng giờ ha”. Chị Lan thắc mắc “Dạ, hôm nay nhà có khách nên em về ăn cơm chung với ba em chị à, hihi” “Ok chúc cả nhà ăn ngon nhé” “Em cảm ơn chị, mai gặp chị nha. Em về đây” Vừa đi ra cửa đã thấy Lâm đứng đợi sẵn, Phúc ngó nghiêng 1 lúc rồi tháo chạy thật nhanh. “Sao anh không đứng chỗ nào khuất khuất 1 tí, anh đứng ngay cổng người ta ra vào nhìn thấy không hay”. Phúc ái ngại “Tại sao không hay, anh muốn cho cả thế giới biết em là gì của anh nên anh không phải ngại gì cả, hihi” “Thôi đi lẹ đi ông”. Phúc cằn nhằn “Em chở anh nha, anh chạy một mình thì được chứ chở thêm người anh không chạy quen” “Anh chở đi, tự nhiên bắt em chở là sao” “Giờ anh không chở được, anh đứng đây, em cũng đứng đây, mọi người đi ra đi vào sẽ thấy hết. Tùy em chọn à” “Thôi thôi ngồi ra sau lẹ đi” “Hihi, vậy phải được không” Suốt dọc đường, Lâm cứ tìm cách ôm eo, dựa đầu vào lưng Phúc làm cậu bé cũng thấy ngại, lâu lâu phải tháo tay Lâm ra nhưng được một hồi lại tìm cách ôm vào, cứ như vậy hoài đến tận nhà. Cả 2 vừa vào nhà đã thấy bàn ăn được chuẩn bị chu đáo, cơm canh nóng hổi, thơm phức. Ba Phúc cũng vừa đi từ trong ra. “Về rồi hả con, vô rửa tay rửa mặt rồi ra ăn cơm nè” “Dạ, hồi nãy con có gọi ba nói có khách tới đó ba” “Uh ba biết nên có nấu nhiều hơn mà” Lâm dựng xe xong, thấy ba của Phúc thì ngay lập tức nhanh miệng: “Thưa ba con mới về” “Uh vô ăn cơm đi con”. Ba Phúc đáp. Phúc chưng hửng, quay qua nhìn Lâm chằm chằm. Lâm phì cười, lấy tay che miệng: “Anh quên, anh quên, hihi” “Nhanh lên, anh lâu hơn em rồi đó” Cả 3 người đàn ông quay quần bên mâm cơm gia đình ấm cúng, thân mật. Họ trò chuyện với nhau tự nhiên, gần gũi và thoải mái. “Ba nấu cơm ngon quá, ở nhà ba con ít khi nấu cơm, 2 cha con mạnh ai nấy ăn. 1 tuần 7 ngày con ăn tiệm hết 6 ngày đó” “Ủa vậy đây là ba em hay ba anh mà kêu ba ngọt xớt vậy?”. Phúc thắc mắc “Cái thằng này, nó gọi ba thì thân mật chứ có gì đâu. Ba cũng thích nghe nó gọi thế” Lâm cười, nháy mắt với Phúc. Phúc bị quê nên cắm mặt ăn tiếp. “Con làm chung phòng với Phúc hả?” “Ảnh là……………..”. Phúc đang ăn cũng kịp ngưng lại để trả lời “Dạ con là cấp dưới của Phúc, Phúc là sếp con. Trong công ty Phúc dữ lắm ba, suốt ngày la con dù con làm việc rất chăm chỉ và siêng năng. Con hay về trễ lắm mà cũng bị Phúc la nữa” Phúc trợn mắt, cơm chưa kịp nuốt mà muốn mắc nghẹn trong cổ họng, mém xíu nữa là phun hết ra ngoài. “Con đó nha Phúc, suốt ngày cứ cái tính đó, giỏi ăn hiếp người khác không. Con nghĩ nếu con là lính mà sếp con nó ức hiếp con như vậy thì con nghĩ sao. Phải nghĩ cho người khác chứ” “Nhưng mà con………….” “Con gì, nói không đúng hả. Ăn cơm đi, giỏi ăn hiếp người khác ha” Phúc tia 2 con mắt hình viên đạn hướng vào Lâm. Lâm cười đắc ý như thể vừa trả đũa được 1 mối thù từ lâu lắm. Bữa cơm cứ thế diễn ra trong tiếng cười, niềm hạnh phúc và sự ấm áp của 2 thế hệ. “Thưa ba con về!!!” “Uh về nha con, mai mốt lại qua nhà ba ăn cơm nhé” Phúc nghiến răng: “Ai là ba anh, ở lại rửa chén, ai cho về” Lâm vừa dắt xe quay trở lại thì ba Phúc to tiếng: “Rửa cái gì mà rửa, con về đi. Để đó Phúc nó rửa, vài ba cái chén có bao nhiêu. Nó không rửa ba rửa, con cứ về” Lâm cười hề hề, lại được một trận hả hê. Phúc nhíu mày đến lúc Lâm dắt xe ra tận cửa. Ba Phúc lại lớn tiếng: “Đi ra tiễn người ta về, còn đứng đó làm gì?” “Dạ” Đến đầu hẻm, Phúc khoanh tay, nghiến hàm. “Hả hê rồi chứ gì, hừm” “Hihi, hả hê gì đâu. Anh nói rồi, khi em tức giận lên, em rất dễ thương, và anh muốn thấy em những lúc như vậy đó” “Anh còn nói hả, đi về liền” “Anh được ăn rồi, giờ muốn ngủ lại có cho anh ngủ không, tối quá rồi. Anh về lỡ anh bị bắt cóc thì sao, huhu” “Anh ráng chịu, mồm mép anh thế kia cướp nào nó dám bắt” “Vậy mà anh đang muốn bị bắt đây” “Muốn ai bắt, nói đi em báo nó đến bắt anh liền, grrr…….lẻo mép” Vừa nói xong Lâm chụp tay Phúc đặt lên ngực mình. “Anh muốn cậu bé này bắt anh nè!!!” Phúc rút tay lại, giương nắm đấm lên và nghiến răng đe dọa: “Anh còn không về là biết tay em nha nha nha!!!” “Sợ quá sợ quá má ơi”. Lâm vừa la vừa cười. Nói xong chàng trai vù đi mất.
|
Từ đó trở đi, cứ mỗi cuối tuần thì Lâm đều đến nhà Phúc ăn cơm. Đến nỗi Lâm thích ăn gì, muốn ăn gì mà ba Phúc cũng biết. Ông cũng quen miệng gọi luôn ba ba con con nên Lâm rất là khoái chí còn Phúc thì lúc nào cũng cằn nhằn ba mình. Nhưng ông không thèm để ý, và dường như là rất hạp tính với Lâm. Mỗi lần Lâm sang nhà là ông chẳng thèm nói chuyện với Phúc câu nào. Phúc tưởng chừng chỉ cần Lâm mở miệng xin làm con nuôi chắc ông cũng đồng ý. Ngày đi chơi chung của cả công ty cũng đến, ai nấy cũng có đôi có cặp hoặc cả gia đình nên chỉ còn Lâm với Phúc là lẻ loi. Thường thì tâm lý chung khi đi chơi với sếp bự ai nấy cũng ngại nên khi lên xe, Lâm lặng lẽ ngồi riêng 1 góc ở phía sau còn mọi người thì cười nói vui vẻ. Phúc thấy vậy và cũng vì đi một mình nên cậu bé tiến đến ngồi cạnh Lâm. “Em ngồi đây với anh cho anh đỡ buồn, nhưng anh đừng tưởng bở là em thích anh nhé” Lâm không thèm nói gì, quay mặt nhìn ra ngoài. “Sao không nói gì vậy, khinh nhau hả?” “Em muốn ngồi đâu thì ngồi, không sao đâu, anh cô đơn quen rồi!” Phúc im lặng, ngồi xuống cạnh Lâm, thở dài. “Đi chơi mà đừng căng thẳng thế, thoải mái đi” “Anh đang thoải mái nè, có gì đâu em. Em muốn ngồi đó thì cứ ngồi đi không sao cả” Phúc không nói gì thêm. Một lúc sau, vì buồn ngủ, nên Phúc dựa đầu vào vai Lâm. Đột nhiên Phúc cảm thấy người Lâm nóng rần lên, cứng đờ, và tim Lâm cũng đập nhanh hơn. Nhưng vì mệt và đường xa nên Phúc cố gắng chợp mắt. Và cậu bé cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Lâm đang đặt lên bàn tay của cậu. Cậu bé không phản ứng gì cả mà vẫn để nguyên như vậy. “Mọi người giữ trật tự nghe em đọc danh sách phòng nhé”. Resort thông báo. “Anh A………….X……………….Y……………….Chị B…………C………………..Y……………” “Anh Lâm và anh Phúc ở chung 1 phòng” Vừa nghe xong, Phúc trợn tròn mắt, ngạc nhiên vô cùng. Thì ra Lâm là người yêu cầu xếp danh sách để cho 2 người ở chung với nhau lần trước, vậy mà Phúc không biết, nếu biết thì Phúc sẽ xin ra ở riêng. “Anh ơi, anh có thể đổi cho em 1 phòng đơn không, thiếu bao nhiêu em bù vào” “Không được anh ạ, hôm nay và đêm mai resort đã full phòng và không đổi được”. Lễ tân từ chối. Phúc không biết phía sau lưng mình Lâm đang cười rất khoái chí. Buổi tối, sau khi ăn tiệc xong, mọi người kéo nhau đi nhậu, riêng Phúc từ chối không đi nên cậu bé về phòng nằm đọc sách. Mãi đến hơn 11 giờ thì Lâm về tới. Vừa bước vào phòng, Lâm đề nghị ngay với Phúc: “Em ơi, có thể kéo giường lại không, anh sợ ma lắm, hic” “Ma cỏ gì, có em ở đây chả ma nào nó dám hù anh yên tâm” “Nhưng mà anh sợ lắm em ơi, lỡ khuya có chuyện gì anh còn ôm em kịp chứ cách 1 khoảng vậy sao anh níu em được” “Vậy chủ ý của anh là anh sợ ma hay anh muốn ôm em. Em đã nói anh cứ yên tâm, giờ anh đi tắm rửa đàng hoàng, đánh răng rửa mặt đi rồi đi ngủ” “Anh sợ quá hic hic” “Đi mau lên” Bên ngoài, gió biển rít qua khe cửa càng làm Lâm thấy sợ hơn nữa. Từ trong phòng tắm, Lâm gọi to: “Em ơi, còn ngoài đó không?” Không có tiếng trả lời. “Em ơi, Phúc ơi, em có ngoài đó không, vừa nói Lâm vừa gõ cửa” Cũng vẫn im lặng. Lâm bắt đầu thấy sợ, vội vàng tắm rửa đánh răng thật nhanh rồi quấn khăn chạy ra ngoài. Ra đến nơi, 1 sự ngạc nhiên làm anh thích thú vô cùng. 2 giường đã được kéo sát lại gần nhau và 1 tấm chăn phủ lên để 2 người đắp chung, nhưng tìm xung quanh không thấy Phúc đâu cả. Lâm nhìn khắp phòng, thấy trên giường có mảnh giấy, anh đoán là Phúc nhắn gì với anh trong đó. “Em đi ra biển dạo một lát em vào ngay, anh ngủ trước đi đừng đi ra đây lạnh lắm” “Em à, em nghĩ em bảo anh ở yên trong này thì anh sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời em sao”. Lâm nghĩ xong, mặc liền bộ đồ và đi bộ ra biển. Đêm đã khuya, trăng lên rất cao, gió biển càng ngày càng lạnh và sự mênh mông của đại dương thật ghê ghớm và dữ dội. Lâm đi dọc theo bờ biển mà 2 tay anh lạnh cóng, gió từng cơn xéo xắt qua cơ thể khiến anh thấy rùng mình và ớn lạnh. 1 lúc sau, anh thấy Phúc đang đi ngược lại từ phía xa. Lâm nhanh chóng đi thật nhanh tiến về phía Phúc. Vừa nhìn thấy anh, Phúc quát: “Sao anh không ngủ đi còn đi ra đây?” “Em nghĩ sao mà bắt anh ngủ một mình vậy, vừa lạnh vừa sợ ma” “Anh già như trái cà còn sợ ma hả” “Sợ chứ, anh sợ lắm” Nói đoạn, Lâm quay ngược lại cùng Phúc đi tiến về phía khách sạn, phía ngoài kia, biển vẫn rì rào vỗ. Một lúc sau, Lâm thò tay từ trong túi áo ra, lúc này tay anh đã tê cóng vì lạnh. Anh đưa 2 lòng bàn tay lên xoa mạnh vào nhau, rồi đột nhiên anh nắm lấy tay Phúc, nắm rất chặt và không cho Phúc buông ra. Và anh cũng vô cùng ngạc nhiên khi Phúc không hề kháng cự hay từ chối mà vẫn để như vậy, tim anh lại đập nhanh hơn. Anh nắm tay Phúc đi dạo dọc bờ biển được 1 đoạn, lúc này anh đã cảm thấy cơ thể mình đang từ từ nóng dần lên, tim anh đang loạn nhịp và anh cực kỳ bối rối, không biết phải làm gì trong lúc này. Rồi đột nhiên, anh quay sang ôm Phúc. Anh ôm rất chặt và không cho Phúc cơ hội để đẩy ra. Anh cũng thật bất ngờ, Phúc vẫn để nguyên, không làm gì cả. Thà như nếu chống đối thì anh lại có cơ hội hơn việc cứ im lặng thế nào anh lại càng lúng túng. Mãi một lúc sau anh mới thốt lên lời: “Anh…..anh….anh…..yêu em. Hãy cho anh cơ hội để được sưởi ấm trái tim của em, hãy cho anh cơ hội được nắm tay em mỗi ngày, hãy cho anh cơ hội được chờ em đi làm mỗi sáng, hãy cho anh cơ hội được chăm sóc em và ba, nha em” Phúc khẽ cười, 1 lúc sau, Phúc mới nhẹ nhàng đẩy tay của Lâm ra khỏi người mình: “Em biết tình cảm của anh dành cho em. Nhưng anh à, em rất tiếc, em không thể chấp nhận tình cảm của anh lúc này được” “Lý do vì sao em không thể? Vì gia đình, địa vị hay vì lý do gì? Chỉ cần em đồng ý, còn lại anh sẽ có cách để giải quyết mà” “Không phải anh à” “Vậy là gì em cho anh biết được không? Tại sao mình không thể đến với nhau được hả em?” “Vì em còn hình bóng của người cũ em và em không thể quên được” Lâm im lặng không nói gì, Phúc nhẹ nhàng gạt tay Lâm ra khỏi người. “Em biết anh rất tốt với em và có thể làm mọi thứ vì em, nhưng em hy vọng anh đừng phí công vô ích. Thứ nhất em đã không còn màng đến chuyện yêu đương nữa, thứ hai là hình bóng và tình cảm của người cũ còn quá lớn đối với em, em không thể nào quên được và khó mà có ai thay thế được lắm” “Anh biết, anh sẽ chờ đến ngày em cho anh 1 cơ hội để được chăm sóc cho em và ba” Phúc không nói gì, quay lưng đi vào. Lâm cũng rảo bước theo sau. Biển vẫn dữ dội, mênh mông và đáng sợ
|