Tử Vi
|
|
TRUYỆN: TỬ VI TÁC GIẢ: HỒNG NGỌC THỂ LOẠI: NAM X NAM CHƯƠNG MỞ ĐẦU Anh và cậu vẫn đang là sinh viên nhưng còn tình yêu từ thời phổ thông tính đến nay thì đã đi đến giai đoạn chín mùi. Vậy nên anh quyết định cầu hôn cậu và tất nhiên cậu không cần phải suy nghĩ mà ngay lập tức gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, chuyện hai thằng con trai cưới nhau chỉ mới nghe thôi cả nhà của anh từ trên xuống dưới ngoại trừ bố anh ra những người còn lại ai cũng lớn tiếng phản đối. Mặc dù bố anh cũng đã giải thích về vấn đề yêu đương đồng giới nó cũng rất bình thường như tình cảm giữa nam và nữ. Nhưng bố có nói khô cả nước miếng thì mẹ và cô dì chú bác cũng đều cho rằng tình yêu đó là không thể chấp nhận được. Thế rồi cuộc chiến ngăn cấm hôn nhân do những người trong gia đình anh phát động kéo dài đến khi anh và cậu cùng tốt nghiệp đại học. Giờ đây, cả hai đều có công việc làm ổn định và mối quan hệ giữa anh và cậu vẫn rất ngọt ngào. Thấy sự kiên định của hai đứa dù có ngăn cấm cũng không thể chia rẽ được nên mẹ đã chịu cho anh cưới cậu. Nhưng còn phải có một điều kiện kèm theo. Đó chính là cậu phải cho mẹ anh biết ngày tháng năm sinh của cậu để bà đi xem tử vi coi anh và cậu có hợp tuổi để lấy nhau không. Đúng là mấy chuyện xem tử vi đối anh thì là mê tính dị đoan. Nhưng mẹ đã không ngăn cấm vậy cũng xem như là bước đầu thuận lợi rồi. Cậu cũng rất ngoan đưa cho mẹ anh ngày tháng năm sinh của mình. Và không biết thầy phán thế nào mà khi về mẹ anh lại bảo tuổi của cậu kỵ với tuổi của anh, nếu cưới nhau về một trong hai người sẽ có người phải mất mạng. Anh thì trước sau vẫn không tin mấy chuyện bói toán. Nhưng cậu thì có phần tin vào tử vi nên cũng không còn nghĩ đến chuyện đám cưới nữa. Dù vậy quan hệ tình cảm giữa anh và cậu vẫn không hề thay đổi. Ngược lại anh còn rất chăm chỉ làm việc, chẳng bao lâu sau anh đã để dành đủ tiền mua riêng cho mình một căn hộ rồi cùng cậu chung sống như vợ chồng. Hạnh phúc chưa được bao lâu thì cho đến một ngày chuyện không may đã xảy ra với anh. Trên đường đi công tác, xe anh bị tai nạn và dù bác sĩ đã tận tình cứu chữa nhưng anh vẫn không thể vượt qua được lưỡi hái của tử thần. Gia đình anh, như muốn lấy mạng cậu và cậu thì không hề trốn chạy. Bởi từ khi mất anh rồi, trong lòng cậu vô cùng đau đớn, cậu luôn căm ghét bản thân và bất cứ giờ phút nào cậu cũng nghĩ rằng chính mình đã hại chết anh.
|
CHƯƠNG 1 MỘT NĂM SAU ngày anh mất, Gia Vũ cũng đã chuyển đi nơi khác để bắt đầu cuộc sống mới. Và trong một lần đi tham gia sự kiện do công ty tổ chức tình cờ Gia Vũ gặp lại Trung Nguyễn và Trung Nguyễn cũng chính là bố của anh. - Cháo bác!Bác có khỏe không ạ? - Bác khỏe, cũng lâu rồi mới gặp lại cháu. Giờ cháu sống ở đâu? - Dạ, hiện giờ cháu đang ở đây. Trung Nguyễn uống ngụm rượu rồi nói. - Nói vậy là cháu không còn ở trong thành phố nữa à? - Vâng, nhưng mà thỉnh thoảng cháu cũng có về dẹp dọn ngôi nhà cũ và thăm mộ anh Tín. - Cảm ơn cháu vẫn còn nhớ con trai của bác. - Thực ra cháu chưa bao giờ quên anh Tín. Nhưng cháu cũng không biết phải làm gì mới có thể gặp lại anh ấy. Cháu nhớ anh ấy lắm...! Giọng cậu trở nên nghẹn ngào và đôi mắt ngân ngấn nước. Trung Nguyễn cũng không kìm nén được xúc động, anh đưa tay vỗ nhè nhẹ lên vai cậu rồi an ủi. - Cháu cũng đừng buồn. Số phận đã được định sẵn vậy rồi chúng ta phải chấp nhận thôi. Trung Nguyễn nói vậy nhưng trong lòng anh làm sao có thể chấp nhận nỗi đau khi mất đi đứa con trai duy nhất của mình. Nhưng Trung Nguyễn cũng không thể ngang ngược đổ trút hết mọi trách nhiệm và tội lỗi lên đầu cậu. Rời khỏi bữa tiệc cũng đã gần nửa đêm tài xế đưa Trung Nguyễn về khách sạn còn Gia Vũ thì thả bộ về nhà vừa đi vừa để đầu óc nghĩ tới anh và nghĩ tới cuộc gặp gỡ với Trung Nguyễn bố của anh. Về tới nhà, Gia Vũ bật hết đèn trong nhà rồi vào bếp rót ly nước lọc để uống, sau đó Gia Vũ vào phòng ngủ thay đồ. Vừa thay đồ xong, thì điện thoại di động của Gia Vũ đổ chuông, Gia Vũ cầm điện thoại lên thấy đó là số máy của Minh Nguyệt cũng là cô bạn học từ thời sinh viên của cậu. - Mình nghe đây! - Tối nay cậu có đi tham gia sự kiện không? - Có, mình cũng vừa mới về tới nhà là cậu gọi, Có chuyện gì à? - Vậy cậu có gặp bố của Trung Tín không? Hình như là anh ấy cũng có mặt ở chỗ sự kiện nữa đó. - Uh, mình cũng có gặp và nói chuyện với ông ấy một lúc. - Tiếc quá à, mình mà có ở đó nhất định mình sẽ xin chữ ký của anh ấy. - Trời, phải cậu không vậy? - Có gì lạ đâu chứ, bố của anh tín vừa đẹp trai vừa phong độ lại là thương gia giàu có, nói thật thì từ nhỏ mình đã ngưỡng mộ anh ấy rồi. Anh ấy chính là thần tượng trong lòng mình đó! Gia Vũ vừa nằm nghe Minh Nguyệt nói chuyện qua điện thoại và cậu còn nghe được cả giọng cười khúc khích của Minh Nguyệt. Mỗi khi nói về Trung Nguyễn thì Minh Nguyệt đều vui ra mặt. - Biết rồi, biết là cậu thần tượng ông ấy rồi. Nhưng người ta dù sao cũng lớn hơn cậu gần cả hai chục tuổi vậy mà cứ mở miệng ra là anh anh. - ờ, mình thích gọi trung Nguyễn là anh đó nhưng sao cậu phải khó chịu chứ? - Mình làm gì phải khó chịu, mà khi nào thì cậu mới xong việc ở bên đó? - Cũng gần xong rồi, chắc là cuối tuần này mình sẽ về. - Nhớ mua quà cho mình đó nha, nếu không mình sẽ không cho cậu vào nhà đâu. - Mình nhớ mà. Vậy thôi không phiền cậu ngủ nữa. Cuối tuần gặp, ngủ ngon nha! - Ok, bye cậu! Gia Vũ cúp máy, cậu để điện thoại xuống giường rồi nằm nghiêng người nhìn vào khung hình của Trung Tín để trên kệ. Trong hình anh và Gia Vũ đều mỉm cười hạnh phúc nhưng hạnh phúc thực sự lại quá ngắn ngủi đối với cả hai người. Hít thở thật sâu cố nuốt những giọt nước mắt vào trong Gia Vũ ngồi dậy đi trở vào bếp mở tủ lấy chai rượu rồi rót ra ly, cậu bưng ly rượu lên và uống một hơi cạn sạch.
|
Sáng nào Gia Vũ cũng dậy sớm để chạy bộ và sau khi chạy nhiều vòng trong công viên Gia Vũ mới dừng lại để nghỉ. Trở ra ngoài xe lấy chai nước Gia Vũ ngồi xuống băng ghế đá mở nắp chai nước để uống. Có nhiều người cũng đang tập thể dục gần đấy và Gia Vũ để ý thấy một người đàn ông đang đứng nói chuyện điện thoại mà có vẻ như hắn ta còn đảo mắt quan sát gì đó ở xung quanh. Khoảng mấy phút sau, một chiếc ô tô màu đen đỗ lại đón hắn và Gia Vũ nhớ ra mình cũng phải về chuẩn bị đi làm. Hôm nay, là cuối tuần nên ngân hàng cũng ít có khách hàng tới giao dịch. Gia Vũ tới vừa kịp giờ để vào phòng họp. Nhưng rồi bất ngờ có chuyện xảy ra. Một nhóm người đeo mặt nạ còn trang bị luôn cả súng, bọn chúng nhanh chóng khống chế toàn bộ nhân viên đang có mặt trong ngân hàng và phá hỏng hệ thống chuông báo động kết nối với sở cảnh sat. Một tên tóm lấy Gia Vũ và lúc này cậu thực sự sợ tới mức không còn có thể thốt được nên lời. Hắn dí súng vào bên thái dương của Gia Vũ rồi ra lệnh cho cậu phải đưa mã két của ngân hàng cho hắn. Gia Vũ răm rắp làm theo bởi sự thực thì ở trong hoàn cảnh này có ai mà không sợ chết không riêng gì cậu. Bọn cướp lấy tiền xong đang chuẩn bị rút thì cảnh sát tới. Tên cướp lại một lần nữa tóm cổ Gia Vũ lôi ra ngay trước cửa chính của ngân hàng buộc cảnh sát phải hạ súng để bọn chúng rời đi. Nhưng cảnh sát luôn là những người không thích thỏa thuận với tội phạm và một cuốc chiến súng đạn đã nổ ra. Những viên đạn lạc đã làm chết một nhân viên ngân hàng, tên cướp khống chế Gia Vũ thì bị thương ở vai. Khi đối mặt với cảnh sát hắh vòng tay che mắt Gia Vũ lại rồi bắn chết viên sĩ quan chỉ vì viên sĩ quan chậm hơn hắn ta. Sau màn đấu súng đồng bọn của hắn cũng đã ra được xe và tẩu thoát cùng hắn. Gia Vũ ngồi bó gối trong một góc nhìn toàn cảnh ngân hàng giờ đây như đống đổ nát, có người bị thương và cũng có người chết. Nhân viên y tế cũng có mặt và Gia Vũ cũng được đưa tới bệnh viện vì họ thấy trên người cậu dính đầy máu. Nhưng họ đâu biết rằng máu đó không phải của Gia Vũ mà là của tên cướp bị bắn trọng thương đã để lại. Nằm trong phòng bệnh, Gia Vũ cứ mãi ám ảnh về vụ cướp và cậu còn nhớ rất rõ tên cướp đã không hề muốn cậu phải chứng kiến hắn nổ súng giết người. Minh Nguyệt vừa xuống máy bay là lập tức đến ngay bệnh viện để thăm Gia Vũ. Gia Vũ nằm viện hết một ngày đến sáng chủ nhật cậu cũng được bác sĩ cho xuất viện. Trở về nhà, dù không hề bị thương tích gì nhưng tinh thần của Vũ vẫn còn chưa hết hoảng loạn khi bản thân cậu bị một trong những tên cướp dí súng vào đầu bắt làm con tin. Chuyện mà chỉ tưởng ở trong phim mới có, chứ ai ngờ ngoài đời thực nó lại xảy ra với chính Gia vũ. Hôm nay, cũng là ngày Trung Nguyễn chuẩn bị đáp chuyến bay về lại thành phố, anh vừa thay đồ xong thì người trợ lý của anh lên tới. - Anh Nguyễn, đến giờ phải ra sân bay rồi. Trung Nguyễn cầm lấy điện thoại đi ra khỏi phòng trước người trợ Lý xách vali hành lý đi phía sau lưng anh. Dù đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng trông Trung Nguyễn vẫn còn trẻ hơn so với tuổi của mình. Trung Nguyễn có dáng người cao lớn, gương mặt điển trai góc cạnh trông rất phong độ. Con người của Trung Nguyễn dù là khi ở nhà hay ra ngoài thì anh cũng đều rất kiệm lời. Tuy nhiên sự lạnh lùng của anh lại càng làm cho các cô gái trẻ si mê. Nhưng dường như Trung Nguyễn chỉ có mỗi tình yêu dành cho người vợ của mình. Trong lúc ngồi chờ làm thủ tục Trung Nguyễn xem tivi đang phát bản tin an ninh nổi bật trong tuần và anh nhìn thấy hình ảnh của Gia Vũ, cậu cũng là con tin may mắn không bị tên cướp làm hại. Nhưng Trung Nguyễn không có số điện thoại của Gia Vũ thì làm sao mà liên lạc được với cậu. Có điều Trung Nguyễn lại biết rất rõ về ngân hàng nơi mà Gia Vũ đang làm việc. Nằm trên so pha Gia Vũ hướng mắt nhìn vào bếp Minh Nguyệt đang pha ly sữa và bưng ra để xuống bàn. - Ngồi dậy uống hết ly sữa này đi. Mau lên! Gia Vũ nhìn ly sữa đầy đang bốc khói mà thấy ngán, cậu nhắm lại không muốn ngồi dậy nhưng đã bị Minh Nguyệt tóm lấy tay kéo dựng cậu lên. - Trông cậu cứ như người bị ốm nặng ấy. Rõ ràng là bác sĩ đã nói cậu không có sao rồi mà. Gia Vũ nói. - Phải rồi, cậu cứ thử để cho tên cướp dí súng vào đầu xem cậu sẽ cảm thấy thế nào. - Đương nhiên là sẽ rất sợ rồi. Nhưng mà chuyện cũng đã qua không lẽ cậu cứ suy nghĩ về nó để rồi biến mình thành một bệnh nhân hay sao chứ. Nói cho cậu biết nha, trong số bạn bè của cậu mình là đứa tốt với cậu nhất đó. Mau uống sữa đi. Từ lúc ở bện viện về tới giờ cậu đã không ăn gì rồi. Gia Vũ nhăn mặt lắc đầu. - Mình không uống nổi đâu. Tiếng chuông điện thoại bàn reo và Minh Nguyệt nhìn Gia Vũ: - Ai mà gọi vào số máy bàn vậy? - Thì cậu nghe máy xem là ai gọi. Gia Vũ đứng lên bỏ đi vào phòng ngủ nằm tiếp. Minh Nguyệt nhấc máy lên nghe. - Alô! Xin lỗi là ai gọi vậy ạ? Giọng Trung Nguyễn cất lên thật trầm. - Xin lỗi, tôi muốn tìm Gia Vũ. Minh Nguyệt nghe giọng nói rất quen và cô nghĩ ngay đến Trung Nguyễn. Ngay lập tức cô phóng vào phòng lôi Gia Vũ ngồi dậy và nói thật nhỏ: - Mau nghe điện thoại đi anh Trung Nguyễn tìm cậu đó! Gia Vũ cầm lấy điện thoại và đi ngược trở ra phòng khách ngồi xuống so pha rồi nói: - Alô, tôi nghe đây. - Gia Vũ, là bác đây. - Dạ chào bác, bác gọi cho cháu có gì không ạ? - Bác vừa xem tin tức nên gọi để hỏi thăm cháu, cháu không sao chứ? - Dạ, cháu không sao. - Vậy thì tốt rồi. Xin lỗi bác phải lên máy bay, lúc khác bác sẽ gọi cho cháu. - Vâng, chào bác! Trung Nguyễn cúp máy Gia Vũ cũng để điện thoại trở lại bàn Minh Nguyệt đi ra ôm vai cậu. - Sao chưa gì đã nghỉ nói rồi. - Người ta phải lên máy bay chị hai à. Minh Nguyệt cười trêu chọc Gia Vũ. - Chết nha cưng, dám gọi bố chồng là người ta luôn. Gia Vũ quay qua cầm lấy gối đập lên người của Minh Nguyệt. - Nói lung tung gì vậy? - Thì cậu mới nói còn gì. Nhưng có cơ hội nói chuyện như vậy sao cậu không xin số di động của anh Trung Nguyễn? - Thôi đi, khi không hỏi xin số máy của ông ấy thì kì lắm. - Kì gì chứ, dù sao cũng là chỗ quen biết mà. - Thôi mình đi nằm nghỉ đây, đừng phiền mình nữa nha. - Ê, vậy còn ly sữa? - Cậu pha rồi thì uống đi. Gia vũ lại bỏ đi vào phòng và Minh Nguyệt bưng ly sữa lên uống một ngụm nhưng luôn cả cô cũng thấy ngán không thể uống nổi.
|
Tuyết Anh vợ của Trung Nguyễn ở nhà cũng đã xem tin tức thấy Gia Vũ không sao thì trong lòng vô cùng tức tối, còn Trung Nguyễn từ lúc xuống máy bay về nhà anh dường như không hề muốn nghỉ ngơi mà chỉ muốn tìm hiểu về vụ cướp đã vừa xảy ra. Theo thông tin ban đầu thì phía cảnh sát đã bắt được bốn tên và ghi nhận bọn cướp phải có đến năm tên. Vậy là một trong số bọn chúng đã thoát vẫn còn đang bị sự truy lùng gắt gao của cảnh sát địa phương. Thực ra thì cũng không phải khi không mà Trung Nguyễn lại tỏ ra quan tâm đến Gia Vũ. Chuyện là khi lần đầu con trai Trung Nguyễn dẫn Gia Vũ về giới thiệu với gia đình, Trung Nguyễn nhìn thấy Gia Vũ thì anh cũng đã có cảm tình với cậu rồi. Nhưng vào khoảng thời gian đó Trung Nguyễn lại không thể nói thẳng ra với Gia Vũ lại càng không thể để cho vợ con của mình biết. Rồi từ khi con trai của Trung Nguyễn không may bị tai nạn, sự ra đi của con trai anh vô tình càng làm cho anh phải tuyệt đối chôn giấu đi những tình cảm trong lòng mình. Mặc dù làm thế là bất công đối với bản thân Trung Nguyễn và còn bất công luôn với cả Gia Vũ nữa. Bởi cậu có quyền được biết Trung Nguyễn đã yêu thương mình nhiều như thế nào. Tuyết Anh cứ thấy Trung Nguyễn ngồi thừ người ra nhìn chăm chăm vào ly rượu ở trước mặt chứ không động tay vào đôi đũa để mà ăn cơm. - Anh à, anh còn mệt sao? Lời nói của Tuyết Anh rất nhẹ nhàng nhưng đủ làm cho Trung Nguyễn giật mình và anh sực nhớ ra là mình đang ngồi ăn tối cùng với vợ. - Không, anh đã nghỉ ngơi cả ngày rồi mà. Em ăn cơm đi. Trung Nguyễn cầm đũa lên gắp thức ăn để vào chén của Tuyết Anh. Tuy bề ngoài Trung Nguyễn tỏ ra vui vẻ ngồi ăn cơm với Tuyết Anh như không có chuyện gì. Nhưng kỳ thực trong lòng Trung Nguyễn lúc này lại đang nghĩ tới Gia Vũ. Ngủ một giấc đến tối Gia Vũ mới thức dậy. Lúc này, bụng cậu cũng đã đói cồn cào. Bước xuống giường Gia Vũ đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi cậu thay đồ đi ra ngoài ăn tối. Ghé vào một quán ăn bên đường, Gia Vũ tìm chỗ ngồi xong và cậu gọi vài món ăn nhẹ. Lúc phục vụ mang thức ăn lên Gia Vũ bảo phục vụ lấy thêm một cái chén và một đôi đũa rồi cậu để phía đối diện. Cậu vừa ăn vừa nghĩ tới người bạn trai đã mất của mình. Phải hơi khó khăn Trung Nguyễn mới có được số điện thoại di động của Gia Vũ. Và bây giờ cũng đã quá nửa đêm mà Trung Nguyễn vẫn còn chưa ngủ được. Hình ảnh Gia Vũ với gương mặt vô cùng hoảng loạn khi bị tên cướp mang mặt nạ dí súng vào đầu cứ mãi ám ảnh trong tâm trí của anh. Trung Nguyễn cầm lấy chiếc điện thoại, anh rời khỏi giường khi mà Tuyết Anh đang say giấc. Trung Nguyễn đi qua phòng sách nhưng không bật điện anh ngồi trong bóng tối nhắn tin cho Gia Vũ. - Xin lỗi, vì đêm khuya thế này mà còn nhắn tin làm phiền cậu. Nhận được tin nhắn của Trung Nguyễn cũng là lúc Gia Vũ vừa về tới trước nhà của mình. Nhưng có điều Gia Vũ hơi ngạc nhiên bởi không biết là ai đang nhắn tin cho mình vào lúc đêm hôm thế này. - Xin hỏi ai vậy? - Là tôi, Trung Nguyễn. Gia Vũ ngồi xuống trước bậc tam cấp rồi tiếp tục nhắn tin. - Dạ, bác có gì muốn nói với cháu sao ạ? - Uhm... tôi chỉ muốn chắc chắn là cậu không sao. Gia Vũ càng bất ngờ hơn khi mà đột nhiên Trung Nguyễn thay đổi cách xưng hô với cậu. - Dạ, thực sự thì cháu vẫn rất sợ... Lúc này, Gia Vũ vừa viết tin nhắn vừa nghĩ tới họng súng đen ngòm của tên cướp chĩa sát vào thái dương của cậu. - Tôi hiểu trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế không ai còn có thể giữ bình tĩnh được. Nhưng nghe này, tên khốn đó nhất định sẽ không thoát đâu, hắn ta sẽ phải trả giá cho những gì mà hắn ta đã gây ra cho cậu. - Cháu cũng nghĩ cảnh sát rồi sẽ tìm ra hắn. - Đừng suy nghĩ nhiều nữa, hãy nghỉ ngơi đi. - Bác Nguyễn, cảm ơn bác đã luôn quan tâm đến cháu. - Ngủ ngon nhé! - Dạ! Gia Vũ đứng lên đi vào nhà rồi cậu đi vào bếp rót ly nước uống. Bỗng dưng cậu cũng đang có linh cảm Trung Nguyễn thay đổi cách xưng hô nhất định là vì Trung Nguyễn đang muốn bắt đầu một mối quan hệ mới với cậu. Và cậu không hề thấy ái ngại mà ngược lại Gia Vũ cũng không hề muốn mình phải xưng hô bác cháu với Trung Nguyễn nữa. Nhưng dù sao thì mọi chuyện tốt nhất là phải nên để cho nó được thuận theo tự nhiên. 1 Tháng sau. Gia Vũ lại vào thành phố để thăm mộ của Trung Tín và sau đó thì cậu ghé qua ngôi nhà cũ để don dẹp. Nhưng khi Gia Vũ tới nơi thì cậu thấy trước cổng ngôi nhà có treo biển bán nhà. Còn chưa hết ngạc nhiên thì một chiếc taxi cũng vừa đỗ lại. Bước xuống xe là một người đàn ông với cặp kính mát đang đi vào dùng chìa khóa mở cửa nhà mà nó vốn dĩ là có một nửa của cậu. Đương nhiên là Gia Vũ không thể cứ trơ mắt đứng nhìn người đàn ông lạ mặt đang vào nhà mình. Cậu bước thật nhanh vào chụp lấy tay đang cầm chìa khóa của người đàn ông rồi cao giọng. - Anh là ai vậy? Người đàn ông tháo mắt kính ra giương mắt nhìn cậu. - Vậy cậu là ai? - Hỏi hay lắm, tôi là chủ nhà này và anh thì là đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp đó. Hất tay Gia Vũ ra người đàn ông tiếp tục tra chìa khóa và mở cửa đi vào nhà. Gia Vũ cũng đi theo vào cậu tiếp tục nói. - Anh không nghe tôi nói gì sao, có phải muốn tôi báo cảnh sát không? Bây giờ hắn mới chống nạnh ném ánh nhìn khó chịu về phía Gia Vũ. - Báo đi, tôi cũng đang muốn cảnh sát tới đấy. Gia Vũ tức tối trừng mắt. - Anh tưởng tôi sợ anh sao? - Nếu không có gì để nói vậy thì cút ra khỏi nhà tôi đi! Hắn ta lớn tiếng chỉ tay vào mặt Gia Vũ và đuổi cậu ra khỏi nhà. Gia Vũ bẻ ngón tay của hắn rồi nghiến răng. - Hãy nghe cho rõ, đây là nhà của tôi và kẻ phải cút đi chính là anh đó! Hắn đẩy Gia Vũ ra rồi đi lại chiếc tủ kéo ngăn tủ lấy ra một xấp giấy tờ và ném thẳng vào mặt cậu. - Đọc đi! Cúi người nhặt xấp giấy lên Gia Vũ trố mắt nhìn từng chữ và cậu không thể tin là ngôi nhà của mình đã bị Tuyết Anh vợ của Trung Nguyễn đứng ra bán lại cho người có tên là Tiến Hưng. Đọc đến đây Gia Vũ ngước lên nhìn người đàn ông, hai tay của cậu run run đưa trả xấp giấy lại cho hắn. - Anh đã mua lại ngôi nhà này thật sao? giật lấy xấp giấy từ trên tay của Gia Vũ, hắn nói. - Thế cậu thì có liên quan gì đến ngôi nhà này? - Anh không biết đâu, ngôi nhà này là của bạn trai tôi. Hắn nhếch môi nhún vai với một thái độ bất cần. - Thì sao chứ? giờ tôi đã mua nó rồi và nó đang thuộc quyền sở hữu của tôi. Gia Vũ lắc đầu đôi mắt rưng rưng vì không tin luôn cả ngôi nhà của Trung Tín để lại cho cậu cũng đã bị mẹ anh bán đi không chút luyến tiếc. - Không thể nào! - Cậu có thể ra khỏi nhà tôi được rồi đấy. Hắn nói và lôi cậu ra tuốt ngoài sân. Sau đó, thì bỏ mặc cậu đứng khóc còn hắn thì quay trở vào trong nhà và đóng sầm cửa lại. Càng nghĩ tới chuyện ngôi nhà đã từng là tổ ấm của mình giờ đây bỗng chốc thuộc về người khác càng khiến cho Gia Vũ thêm bực tức trong lòng. Cậu không cam tâm để đánh mất tổ ấm nhỏ của mình. Nhưng hiện tại Gia Vũ cũng không dám đối mặt với Tuyết Anh. Tuy nhiên, Gia Vũ biết có một người nhất định sẽ giúp được cậu giữ lại ngôi nhà. Gia Vũ ngồi taxi đến thẳng công ty của Trung Nguyễn khi tới nơi, Gia Vũ lại không thể gặp được Trung Nguyễn với lí do là cậu không có hẹn trước. Năn nỉ cô thư ký mãi mà cũng chẳng ích gì Gia Vũ chỉ còn cách lấy điện thoại gọi cho Trung Nguyễn.
|
Tiếng nhạc chuông đang phát ra từ điện thoại di động làm Trung Nguyễn phải rời đôi tay khỏi bàn phím máy tính, anh cầm lấy máy lên xem thì mới biết là Gia Vũ đang gọi cho mình. - Alo! Nghe giọng của Trung Nguyễn cất lên trong máy làm Gia Vũ có cảm giác vô cùng hồi hộp. - Xin lỗi, tôi tôi gọi cho anh... Đột nhiên Gia Vũ bỏ lửng câu nói bởi cậu cũng không biết tại sao lúc này chính cậu cũng đã thay đổi cách xưng hô với Trung Nguyễn và tiếng gọi anh đã mới vừa phát ra từ miệng của cậu. Thấy Gia Vũ im lặng Trung Nguyễn lại lên tiếng. - Gia Vũ, sao cậu im lặng vậy, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi sao? - Chuyện là tôi...tôi có thể gặp anh một lúc được không? - Bây giờ à? - Vâng, nhưng mà tôi... Nghe giọng nói ngập ngừng của Gia Vũ càng khiến cho Trung Nguyễn trở nên lo lắng. - Nói đi, cậu đang ở đâu? - Bây giờ tôi đang ở trước công ty của anh. Chỉ vừa nghe vậy thì Trung Nguyễn đã vụt đứng lên anh vừa nghe điện thoại vừa rời khỏi văn phòng. Trung Nguyễn xuống tới đại sảnh của công ty và anh đi thẳng ra bên ngoài. Từ phía bên kia đường Gia Vũ đã nhìn thấy Trung Nguyễn đang đảo mắt tìm cậu. Gia Vũ vội tắt điện thoại đưa tay lên vẫy gọi Trung Nguyễn. - Nguyễn, tôi ở đây! Tiếng gọi của Gia Vũ cùng với cánh tay giơ lên của cậu đủ làm cho Trung Nguyễn nghe thấy thế là anh bước thật nhanh sang đường. - Cậu vào thành phố lúc nào vậy? Đây chắc chắn không phải lần đầu Gia Vũ mặt đối mặt với Trung Nguyễn. Nhưng chỉ khác là lúc này Gia Vũ đang có một chút ngại ngùng, một chút hơi run sợ vì trước đó cả hai người đều đã thay đổi cách xưng hô với nhau. - Tôi vừa xuống máy bay lúc sáng nay. Trung Nguyễn ngạc nhiên và anh cũng thấy đứng ngoài đường nói chuyện sẽ gây sự chú ý cho người khác nên anh nắm lấy một bàn tay của Gia Vũ sau đó dẫn cậu đi vào một quán cafe gần chỗ công ty. Gọi cafe xong Trung Nguyễn lại tiếp tục ngắm nhìn Gia Vũ. - Giờ thì nói xem, cậu tìm tôi là có chuyện gì? Cô nhân viên phục vụ mang hai tách cafe đặt xuống bàn Gia Vũ chờ cho cô phục vụ đi rồi mới lên tiếng. - Tôi vừa ghé qua ngôi nhà của anh Tín. Nhưng mà có người đang ở đó. Trung Nguyễn lấy làm ngạc nhiên. - Là người nào chứ? - Tôi không biết, anh ta cứ nói là ngôi nhà đó anh ta vừa mới mua lại. Rồi anh ta còn cho tôi xem hợp đồng mua bán nữa - Thế chẳng phải ngôi nhà đó trước giờ cậu luôn làm chủ sao? - Đúng là trước đây anh Tín đã mua ngôi nhà đó cho cả hai chúng tôi. Nhưng từ sau khi anh Tín mất mọi giấy tờ có liên quan đến ngôi nhà đều không phải do tôi giữ. - Vậy thì ai giữ? - Là mẹ của anh Tín. - Vậy ý cậu là vợ tôi đã bán ngôi nhà đó? - Vâng, tôi đã có xem qua giấy tờ và đúng là có chữ ký của mẹ anh Tín. Gia Vũ nói tới đây thì Trung Nguyễn thay đổi sắc mặt trở nên không vui. - Sao Tuyết Anh lại làm vậy chứ? Không được tôi sẽ không cho phép cô ấy bán đi ngôi nhà của cậu. Vừa nói Trung Nguyễn vừa chạm vào màn hình điện thoại rồi gọi cho Tuyết Anh. Gia Vũ không dám lên tiếng chỉ biết ngồi yên nhìn Trung Nguyễn đang nói chuyện qua điện thoại với vợ của mình. Tiếng người nói chuyện trong quán, tiếng nhạc đủ thứ âm thanh ồn ào làm Trung Nguyễn phải đứng lên bước ra bên ngoài để nói chuyện điện thoại còn Gia Vũ thì vẫn ngồi tại bàn chờ Trung Nguyễn quay lại. - Anh không thích em làm thế đâu vậy nên hãy hủy ngay việc mua bán ngôi nhà đó đi! - Sao đột nhiên anh lại nói về chuyện ngôi nhà của con mình vậy? - Là em đã giấu anh làm những chuyện mà nó vốn dĩ không thuộc quyền hạn của em. - Anh nói vậy là sao chứ? Ngôi nhà đó là của con trai em và em là mẹ của thằng bé. - Đúng vậy, nhưng ngôi nhà đó là tài sản của Trung Tín và nó mua cho bạn trai của nó. Bây giờ nó mất rồi ngôi nhà đó đương nhiên thuộc quyền sở hữu của Gia Vũ. Không liên quan gì tới em hết. Đầu dây bên kia Tuyết Anh đã cúp máy và Trung Nguyễn thì đang rất bực tức anh định gọi lại thì Gia Vũ đã ra tới ngăn không cho anh gọi. - Nguyễn, hay là bỏ đi dù sao ngôi nhà cũng đã bán rồi. Tôi cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ đó mà làm ảnh hưởng đến mối quan hệ gia đình anh. - Gia Vũ, ngôi nhà đó vốn là của cậu mà. - Đã từng thôi. Gia Vũ nói và Trung Nguyễn cũng đã nhìn thấy ánh mắt cậu trở nên đượm buồn. - Vợ tôi làm vậy là không đúng. Chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được. - Tôi nghĩ kĩ rồi. Những gì không thuộc về mình tốt nhất không cần phải giữ lấy. - Cậu nghĩ vậy thật sao? Gia Vũ ngước nhìn Trung Nguyễn rồi gục gật đầu, Trung Nguyễn nhìn cậu rồi nói. - Thế cậu vào đây ở nhà bạn hay là ở khách sạn? - Tôi ở khách sạn. - Có gần đây không? - Khách sạn đó ở gần sân bay. Mà anh hãy hứa với tôi đừng nhắc đến chuyện ngôi nhà nữa nha. Trung Nguyễn không nói gì mà nắm lấy tay Gia Vũ dẫn cậu đi trở vào quán cafe. Ngồi trong căn phòng của ngôi nhà mới mua Tiến Hưng nhớ lại gương mặt đáng yêu của Gia Vũ. Dĩ nhiên là Gia Vũ không hề biết hắn là ai. Bởi hôm đó khi cùng đồng bọn đi cướp ngân hàng Tiến Hưng đã mang mặt nạ và cũng chính hắn là kẻ đã bắt Gia Vũ uy hiếp rồi còn dí súng vào đầu cậu. Hiện tại, vết thương trên vai hắn cũng đã lành, nhưng hắn lại chưa phút giây nào thôi nghĩ về người con trai với gương mặt hoảng loạn khi ở trong vòng tay của hắn. - Vậy mà cũng để tôi gặp lại cậu. Xem ra chúng ta đúng là có duyên với nhau đấy anh bạn! Tiến Hưng lẩm bẩm rồi cười nửa miệng hắn lấy bao thuốc lá rút một điếu và gắn lên môi mình. Trung Nguyễn đích thân lái xe chở Gia Vũ về tận khách sạn rồi đưa cậu lên tới trên phòng căn dặn cậu nghỉ ngơi sau đó anh mới ra về. Cả ngày hôm đó, ngồi ở văn phòng làm việc mà Trung Nguyễn cũng chỉ mong cho mau hết ngày để anh về nhà nói chuyện với Tuyết Anh.
|