Vào một ngày đầy nắng, tôi đến gõ cửa căn nhà hai tầng màu trắng trên đường Extramuros. Ra đón tôi là một người đàn ông quá ngũ tuần, râu và tóc đã điểm sợi bạc, nhưng bù lại, ông ta sở hữu thân hình cao lớn đồ sộ và cặp mắt sắt lạnh như mũi đá obsidian - đúng kiểu người có khả năng áp chế đối phương. Rất thẳng thắn, ông ta hỏi:
-Em là người của B. phải không?
-Đã từng ạ. Ngài ấy bảo sẽ tìm chủ mới giúp em. Và tối qua chúng ta đã nhắn tin suốt nửa tiếng đồng hồ.
Tay ông ta vẫn giữ nắm cửa, có lẽ ông ta cực kỳ tin khả năng là tôi sẽ quay đầu bỏ chạy.
-Ừ. Ban đầu, ta tưởng lão kia và em chỉ nói cho vui miệng, nhưng em đã đến tận đây thì ta cũng nghiêm túc nhắn nhủ. Em bước qua ngưỡng cửa, tức em đã trao quyền kiểm soát cơ thể mình cho ta. Em không được phép đứng thẳng như một con người, em sẽ cầu xin sự chấp thuận hoặc chờ đợi mệnh lệnh trước khi tính đến chuyện ăn uống và sinh hoạt thường nhật. Ta cho em một ngày để học cách phục tùng, nếu em cảm thấy khó ăn ý, hãy lập tức chấm dứt và tìm chủ mới tốt hơn. Còn nếu bây giờ lời của ta còn khiến em đau tai thì chúng ta từ biệt được rồi đấy.
-Không. -Tôi lắc đầu và van lơn. -Làm ơn. Mang em vào thế giới của ngài.
Ông ta mỉm cười. Bàn tay to lớn, rắn chắc siết chặt tay tôi:
-Được thôi. Đi nào.
Tôi nối gót chủ nhân, để bóng tối bên trong căn nhà nuốt chửng mình.
Mình có nên quỳ xuống? Tôi tự vấn trong hoang mang. Cặp mắt nâu to tròn long lanh vẫn dõi theo bóng lưng người đàn ông. Ngờ đâu, ông ta trở mình, đè nghiến tôi lên cánh cửa vừa khép. Phía sau bị án ngữ bởi lớp gỗ sồi dày dặn, phía trước thì được bao bọc bởi một vòm ngực rộng, thế mà máu tôi chảy rần rật. Tôi bất giác thở hắt làn hơi ám mùi dục vọng cùng một tiếng rên rẩm:
-Ôi…
-Chỉ vậy thôi đã khiến em động dục hả, bé cưng.
Phải. Cơ thể tôi thèm khát sự ngược đãi không thua gì những ôm ấp vuốt ve thông thường. Tôi thật sự tò mò cái cảm giác khóc trong sướng khoái. Tôi muốn chủ nhân khuất phục mình.
-Đâu có, em… em…
Ông ta nhấn môi lên khuôn miệng đang chờ đợi. Tôi hẩy mình, tay chân ngọ nguậy một chút, giả vờ muốn chống trả thế gọng kìm.
-Em đúng là một con điếm dối trá hư hỏng.
Tôi mỉm cười lộ cả răng:
-Thế có làm ngài nổi thú tính không?
Bảy phần xảo trá, ba phần xấc xược là cách chủ cũ miêu tả điệu cười của tôi. Mỗi lần tôi nhếch môi, ngài B. lại vung tay phạt ngang gò má để đập tan cái thứ khiến ông ta bức bối. Ngài S. đây cũng giống vậy. Những ngón tay thô bạo xoắn xuýt một vạt tóc, giữ chặt mục tiêu khi cánh tay vừa lướt qua bật trở lại, bồi thêm một cú tát bằng mu bàn tay.
Gương mặt tôi nóng ran, ửng hồng như được trát phấn. Tôi thở hắt, cọ cọ gò má vào bàn tay vừa hành hung mình.
-Em xin lỗi.
-Nghe chân thành nhỉ?
Ông ta mỉa mai và dồn lực xuống đỉnh đầu kẻ phục tùng. Tôi ngoan ngoãn hạ gối chạm đất, quả tim bắt đầu gióng từng hồi dồn dập. Đáy quần tôi cũng chật chội hơn. Ngài S. ấn mạnh lần nữa. Lần này, tôi đành phủ phục trên tứ chi như một sinh vật hạ đẳng, mông cong vểnh cao, ngọ nguậy đòi được ôm trọn hạ bộ chủ nhân, dẫu tôi biết rằng không Dom chuyên nghiệp nào hấp tấp thực hiện màn thâm nhập trước tiên.
-Cấm nhìn trực diện chủ nhân.
Tôi cụp mắt, tỏ vẻ biết điều. Đôi chân ngài S. bước xa dần. Nội tâm tôi chia thành hai phe bảo vệ hai luồng ý kiến: nên bám gót chủ nhân hay ở yên đợi lệnh. Và rồi, tôi phải từ bỏ cả hai vì chủ nhân mới là người nắm quyền kiểm soát.
-Bò đến đây.
Chủ nhân ngồi đường bệ trên ghế sopha, ném một chiếc gối lụa xuống sàn nhà. Vừa di chuyển đến chân ông ta thì đầu gối tôi bắt đầu đau rát do ma sát với sàn gỗ. Chiếc gối chắc chắn dành cho tôi, nhưng tôi biết mình nên chờ được gia ân.
-Thưa chủ nhân…
Ông ta trỏ vào chiếc gối. Tôi quỳ trên lớp vải êm ái đợi lệnh. Đáp lại sự hồi hộp phập phồng trong lồng ngực kẻ phục tùng, ông ta luồn tay vào tóc tôi, vặn xoắn những lọn xoăn tội nghiệp thêm lần nữa. Miệng tôi hé mở, bả vai nhô cao, vì đau đớn, vì cảm giác phấn khích đi kèm đau đớn.
-Nhắc lại tên em nào.
-Andrea… Chủ nhân cắt lời:
-Giờ thì quên nó đi. Em thuộc về ta, ta muốn gọi gì thì gọi.
-Vâng, theo ý ngài.
Ông ta cười cười, đưa tay bẹo má, rồi véo mông tôi.
-Chủ cũ nói em qua lại với lão mới hai tuần thôi, cũng dễ bề nhào nặn em theo sở thích của ta. Ta hiểu lão B. không phải dạng tùy tiện vứt bỏ tài sản. Em đã làm chủ cũ phật lòng thế nào vậy?
Nước mắt tôi trào ra:
-Ngài ấy theo một dự án lớn ở Paris nên phải quay về Pháp.
Ông ta gằn giọng:
-Tức là lỗi của chủ nhân?
Lồng ngực tôi run rẩy như có một bàn tay khuấy đảo bên trong. Nếu nhận lỗi về phía mình, tôi chắc chắn bị phạt. Mặt khác, không lý nào ông ta tán đồng việc đổ tội cho chủ nhân. Vậy nên, tôi đành e dè đáp:
-Em đoán vậy ạ.
Ông ấy tát tôi:
-Chủ nhân không bao giờ sai! -Ngài S. chụp lấy đầu tôi bằng hai bàn tay vạm vỡ. Đôi mắt dữ dằn xoáy sâu vào tận tâm can khiến tôi muốn giật lùi, giằng mình khỏi ông ta và chạy biến khỏi căn nhà này. -Nô lệ là một món đồ. Chủ nhân đi đâu thì nô lệ theo đấy. Một khi đã đòi lại quyền làm người để tự quyết định thì đáng bị gọi là phường vô ơn bất nghĩa.
Lửa giận ngùn ngụt bốc lên đầu tôi, để rồi lại bị nỗi khuất nhục dập tắt trong phút chốc. Tôi nên quỳ mọp van xin ngài B. mang mình đi Paris, nhưng tôi chẳng mảy may quan tâm. Tôi ưu tiên lợi ích bản thân. Tôi đã hành xử như một con người. Chấp nhận mình đã thua, tôi cúi đầu cho đến khi trán chạm bàn chân ông ta:
-Vâng. Lỗi ở em. Cảm ơn chủ nhân đã dạy dỗ em.
Ngài S. nhấc đầu tôi lên:
-Tạm gác lại chuyện chủ cũ thì với ta, em vẫn là một nô lệ tồi, kém lễ độ. Biết mình sai thế nào chưa?
Tôi run rẩy:
-Em… em… đã suy nghĩ và phân vân, trong khi nô lệ không có quyền quyết định.
-Ta cho phép em động não đấy. Hãy nghĩ kĩ xem mình còn tự ý làm gì với cái cơ thể thuộc về ta.
Tất cả mọi việc từ khi bước vào căn nhà này. Tôi chớp mắt:
-Em chẳng biết. Em hành xử trong vô thức.
-Chỉ giỏi xảo biện.
Ông ta tát tôi lần nữa. Người đàn ông cao lớn hơn hai chục cm cắp tôi vào lòng, một tay cuốn chặt hông, tay kia ấn vào khí quản, buộc tôi há miệng thở như cá mắc cạn. Tiếng cười và hơi thở ông ta mơn trớn vành tai:
-Khi em được sở hữu, từng hơi thở của em thuộc về ta. Tuy nhiên, ta chả hứng thú với xác chết đâu, nên cứ tận hưởng không khí đi.
-Cảm ơn chủ nhân.
Ngón tay trên yết hầu trườn đến môi tôi, vỗ nhẹ lên cái lưỡi hồng hào trơn nhẫy lấp ló nơi cửa miệng.
-Cái miệng bé xinh này chỉ nói khi chủ nhân cần nghe.
Tôi gật đầu.
-Nói mau, cơ thể dâm đãng này thuộc về ai?
-Thuộc về chủ nhân.
Bàn tay như vuốt đại bàng quắp lấy cổ áo tôi.
-Và với ta, em chẳng khác gì loài gia súc ti tiện. Súc vật không cần đứng bằng hai chân hay đắp vải. Quần áo trên người em là một sự xúc phạm đối với chủ nhân.
Ông ta xô tôi xuống sàn và chà bàn chân lên gò má kẻ phục tùng.
-Cho ta xem em có bao nhiêu thành kính nào.
Tôi quỳ mọp, mút mát ngón chân một cách ngon lành, năm ngón tay lần mò trên hàng khuy. Thật khó để kéo toàn bộ vải vóc khỏi cơ thể trong tư thế này. Sau một hồi chật vật, cằm tôi và bàn chân chủ nhân đều nhoe nhoét nước bọt, nhưng tôi đã hoàn toàn lõa lồ. Bàn tay ông ta bắt đầu chuyến ngao du trên cơ thể nô lệ, luồn lách tận hang sâu ngõ cùng. Nhục nhã làm sao, tôi chẳng khác gì một món đồ để người ta tùy tiện sờ nắn.
-Trông đáng yêu đấy. -Ánh mắt chủ nhân có vài phần mềm mại hơn. -Ta thích đàn ông da dẻ hây hây.
Chủ nhân xếp tôi quỳ trên đùi. Tôi cao mét bảy nên đỉnh đầu chỉ chạm đến chiếc cằm lúng phúng râu của ông ta.
-Đôi mắt bồ câu này nhìn từ góc nào cũng có chiều lả lơi gợi tình. Giờ ta không thích ánh sáng chạm vào mắt em nữa.
Chữ nghĩa tiêm vào sống lưng tôi một đợt buốt giá. Tôi hoảng hốt toan trườn khỏi sopha thì bị tóm đầu:
-Chủ nhân, ngài định làm gì? Đừng…
-Món đồ chơi bằng thịt như em được phép từ chối hử?
Nói đoạn, ông ta chụp một cái cà vạt ngang mắt kẻ phục tùng. Tôi không dám ngọ nguậy. Tôi hoàn toàn mất phương hướng rồi. Hông tôi lại bị ôm ghì, môi bị hôn rồi bị cắn xé. Từng thớ thịt run rẩy vì cảm giác thất thoát phần người. Đương liếm láp gò má đẫm lệ của tôi, ngài S. bất chợt lên tiếng:
-Sẽ có những ngày em bị vô hiệu hóa cả thị giác, thính giác và vị giác. Ta chưa định biến em thành món đồ vô tri, nhưng sẽ khiến mọi cử động đều hóa thành tra tấn xác thịt. Đó là cuộc sống mà em phải chấp nhận. Nói ta nghe, cơ thể này tồn tại vì điều gì?
-Để đem lại khoái lạc cho ngài. Ôi… đừng… đừng kích thích chỗ đó.
Tôi cong lưng rên rỉ, nhũ hoa bị vò nắn giữa hai ngón tay chủ nhân.
-Thế cảm xúc và suy nghĩ của nô lệ còn quan trọng nữa hay chăng?
-Không, thưa chủ nhân.
Tôi gồng mình cam chịu khi ông ta ngoạm lấy ngực tôi, day day quả mâm xôi phiếm hồng bằng cả răng và lưỡi. Bất chấp trừng phạt, tôi cố rướn người trốn tránh, nhưng chỉ khiêu khích quyết tâm khuất phục của ngài S. mà thôi.
-Miệng xin dừng, nhưng hạ bộ vẫn cương cứng. Để xem, ta sẽ vắt hết sự đĩ điếm khỏi cốt tủy em.
Nói đoạn, ông ta tóm chặt dương vật tôi mà mặc sức xoa nắn. Tôi trợn mắt, giãy giụa, lắc đầu, cắn môi, nhưng chuyện gì đến cũng phải đến. Sau tiếng thét xé họng, tôi vô thức ưỡn mình, các cơ vùng chậu co thắt, que thịt gân guốc giữa hai chân cũng co giật, phóng xuất vài đợt tinh dịch lên sàn nhà. Chủ nhân kéo mạnh đầu vú còn lại, gằn giọng:
-Đúng là một con điếm vô sỉ.
Giữa cơn đê mê, tôi bị ném lăn ra sàn như một con búp bê vải rách. Lồng ngực tôi phập phồng, run rẩy rồi vỡ òa trong cơn nức nở.
-Sao lại khóc?
-Em… em…
Tôi lắc đầu, nghẹn ngào. Chữ nghĩa cứ dồn nén tại cổ họng. Tôi cũng không hiểu vì sao bản thân trước muốn bị chà đạp sau lại đòi được mơn trớn, vỗ về. Đương nước mắt sụt sùi thì có một bàn tay dịu dàng vuốt ve lên xuống từ đầu đến sống lưng cho tới khi dứt cơn nức nở.
-Em vẫn ổn chứ?
-Vâng.
-Có thích đau đớn và nhục nhã ta ban không?
Tôi gật nhẹ:
-Em nghĩ em muốn thêm.
Hai ngón tay quết tinh dịch vương vãi chui vào miệng tôi.
-Ta sẽ cho em thời gian để thích nghi thân phận một món đồ chơi. Giờ ta sẽ làm sạch em từ trong ra ngoài, để còn dùng hai cái lỗ đáng yêu này chứ. Haha!
Dứt lời, ông ta bế thốc cơ thể mềm oặt của tôi và đi về phía cầu thang.
|