Một câu chuyện hài hước, xen một chút ma mị và tình cảm các bạn nhé. Hi vọng sẽ nhận được những lời giúp đỡ nhiệt tình ạ. 6 A.M “reng reng …………… reng reng ……….” Những tiếng chuông báo thức khó chịu từ cái đồng hồ báo thức của nó lại reo lên , “Ầm” và chiếc đồng hồ xấu xố đó bay thẳng vào tường chẳng thương tiếc. Nó lun là vậy và chẳng ai trách được nó cả, nó lun muốn những ước mơ của nó được thực hiện, dù chỉ là trong mơ vậy mà cái đồng hồ to gan ấy dám phá đám đấy cơ chứ. Ngang bướng và phá phách đó là tính cách trời ban cho nó. “Xuống ăn sáng, còn nướng à, khét lun rồi đó”. Giọng của mẹ nó hét ầm dưới nhà. “Nhà này dư tiền quá mà, nội cái vụ đồng hồ thôi cũng hết mấy trăm ngàn, sao mày không biết tiết kiệm giùm tao chứ!” Haizzz, mẹ nó thở dài. Nó uể oải, bước xuống giường, hôn lên quyển nhật ký yêu dấu của nó, rồi nó mở quyển sổ ra ghi :”Ngày 30/2, 69 chiếc đồng hồ đã đi đời. Và hôm nay tôi được hát chung với người ấy.” Sau đó nó đánh răng rửa mặt, nó cảm thấy chán cuộc sống này, chán tất cả mọi thứ vì hôm nay nó biết nó sẽ lại phải đi học. Nhìn kĩ mình trong gương, cũng đẹp ấy chứ bộ, cao 1m56 nặng 65kg. :P. Nốt ruồi duyên này, mặt thì chấm đỏ của mụn này này, da mặt thì nâu nâu, có lẽ nó thầm ước Thị nở xuất hiện để cướp lấy danh hiệu quán quân nhan sắc của nó đi. Nó xuống nhà ăn sáng rồi xách chiếc xe đạp “Thần thánh:” của ba nó đi học. Chiếc xe mà theo ba nó nói là hồi đó có tiền cũng không mua được, chiếc xe đạp đó tốt đến nổi, trên đường đi lâu lâu là “tạch tạch”,sên xe bị rớt ra, lại loay hoay ngồi xuống sửa đến khi bàn tay nó đen màu nhớt. Thôi kệ coi như vẻ đẹp trời ban của nó vậy. Có hôm nó đang đi thì có mấy anh chạy qua nhìn nó cười, “chắc là ái mộ nhan sắc của mình đây” nó thầm nghĩ và cố đạp theo. Một anh quay lại và nở nụ cười với nó. Nó nhìn theo nụ cười ấy cho đến khi "Rầm", nó đâm thằng vào thùng rác và theo quán tính nó bay lên trời và có một cú tiếp đất bằng mông rất hoàn hảo :)))). Vội vã đứng dậy và thầm thương cho cái mông của mình, anh trai ấy quay xe lại: "Em có sao không?" Vẫn nụ cười ấy, anh hỏi nó. "Em không sao anh, cảm ơn anh ạ, mà anh hồi nãy nhìn em có gì không ?" Đầu óc nó chợt nghĩ ra hình ảnh thật tươi đẹp, ôi tình yêu đến và em không nhận ra. Nó im lặng chờ đôi môi ấy hé mở ra, từ từ ............từ từ : "Không! à em ơi, cái yên sau bị rớt ra kìa”. Nó đỏ mặc, dựng xe dậy, đúng thiệt, cái yên đang chơi vơi sắp rớt tới nơi, nó ú ớ chẳng biết nói gì nữa. Anh thì lên xe đi tiếp. “Tối kêu ba sửa lại mới được, đúng là thần thánh mà”. Nó chửi thầm, và đâu đó có người dang hắt xì. Nó nhìn đồng hồ, “Chết còn 5’ nữa, xác định rồi!” Nó phóng như bay lên trường. Phù hên quá, còn tí xíu nữa thôi là đứng ở ngoài rồi, Ông thầy này là “sát thủ sát sinh viên” nó lẩm bẩm: “Gì đâu mà đi học không được đi trể, nếu không là đứng ngoài ra chơi mới được vô, rồi còn không được nói chuyện, phải chép bài bla bla….” “Nam, ngồi đây nè” , Hưng - thằng bạn thân của nó kêu. Nó nhanh chóng bước xuống bàn cuối, đặt cái cái cặp nặng hơn chục kí của nó xuống. “Mày đi học hay đi tập cử tạ vậy ?” Hưng chọc nó. “Kệ tao mày, quán quân cử tạ UEL sắp đến là của tao rồi đó.” “Uhm hôm đó tao cầu cho mưa rơi, sấm chớp đùng đùng.” Nam chợt nở nụ cười thật tươi. “Liên quan quá!” Nó giơ mỏ lên đáp lại. “Sao không liên quan, mưa vậy cho không có ai đi thi thì mày mới đạt giải được.” Hưng đập bàn cười phá lên, nó quay sang định gõ đầu Nam trả thù thì... “E hèm!” Nó quay đầu lên và thầy nó hiện ra trước mặt. “Hai em có vẻ tình tứ nhỉ ? Cái lớp tôi là cái chợ buổi sáng để mấy em họp à. Em kia đứng dậy!” Thầy chỉ vào nó. “Em trả lời cho tôi biết vật chất, ý thức là gì ? và mối quan hệ giữa chúng ?” “Thưa thầy, em không biết ạ.” Nó giơ ánh mắt cún conlên nhìn thầy. Nhưng có vẻ không có tác dụng cho lắm. “Học hành thì dốt, nói chuyện thì giỏi. Để tôi cho em một điểm trừ, cho em cố gắng”. Nói rồi thầy quay đi, nó thì lầm bầm chửi: “Tiên sư nhà nó, cả 2 đứa cùng nói chuyện mà có một mình nó bị là như thế nào. Sáng nay nhớ bước chân trái xuống giường mà ta”. "trời ơi, sao tui khổ vậy." Trời nghe thấy thế, cũng đáp lại: "Xấu là một cái tội! :D" “Ê Nam, đi ra cho tui ngồi vô trong coi.” Giọng một đứa con gái kêu nó. Nó chẳng cần nhìn cũng biết là ai, con nhỏ Thư -hốt girl của lớp này, bồ của thằng Hưng chứ ai. Nó lủi thủi đi ra, cho con nhỏ đó yểu điệu bước vào. “Người ta nói đúng là do ăn ở có khác.” Thư nhìn nó châm chọc. Rồi ngồi sát vào Hưng. Nó cảm thấy bực bội, nó thầm nghĩ: “Nhìn nó có gì hấp dẫn chứ, mặt thì trắng bóc, môi thì đỏ như miếng thịt bò, lông mày như thì vừa dài vừa cong, còn cái mũi thì nhỏ xíu. Nhìn như ham bơ gơ thì có chứ hot gì !” Quên nữa nó phải kể về Hưng của nó chứ, Hưng cao 1m82 nhé, cân nặng 70kg, nụ cười thì tỏa nắng ra trong lòng nó và nó ước đôi mắt xanh biếc ấy là dành riêng cho nó thôi. “Bốp!” 1 phát đánh lên vai nó, nó nhăn mặt vì đau nhưng không dám đánh trả lại. Vì nó biết hậu quả còn ghê gớm hơn, “Đau mày, cái đồ con bánh bèo vô dụng!” Nhỏ cười hề hề:” Xin lỗi mà, xê qua tao ngồi với.” Nó nhìn ngắm nhỏ này, tóc thắt 2 chùm, đeo 1 cặp kính dày cả tấc thêm cái niềng răng nữa. Nhìn nó với nhỏ như thì có vẻ Chí Phéo với Thị Nỡ chắc còn có nhan sắc hơn. Vậy mà đã chơi với nó từ năm cấp 2 đến giờ, chơi rất thân và cũng rất hiểu nó. Đôi lúc nó ước, con người không đánh giá nhau qua vẻ ngoài. Ai cũng như ai có phải tốt hơn không ? Mà thôi, ngủ đã! Mọi chuyện tính sau nhé. Giấc mơ ơi, hãy quay về đây nào.
|