.Chương 3
Ngày hôm sau Ngày mà tất cả con em học sinh phải từ biệt gia đình mà dọn đến khách sạn của Our World. Vốn dĩ gọi là khách sạn vì chổ ở từng phòng tương đương vói khcsh sạn 5 sao. Khỏi nói cũng biết là khu kí túc này rộng lớn đến bao nhiêu. Thiên Vũ vừa đến trường, liền bị ngay hai đứa bạn túm lại hỏi chuyện. - Tôi phòng 502, chung với đàn em lớp 10, thật là quá Yomost đi !! – Lam Bình hớn hở nói, từ nay cô sẽ tha hồ ăn hiếp con bé, trả thù vì năm trước đàn chị ăn hiếp cô. - Còn tôi là chung với một tên điên cùng khối. Hắn ta điên tới nổi làm tôi nhức óc. Không thể tưởng tượng lại chung phòng với tên đó. Tại sao tôi không chung phòng với cậu nhỉ ??– Gia Bảo cũng cào nhào, số cậu đúng là không được tốt lắm. Thiên Vũ nhìn hai đứa bạn, đứa vui đứa buồn, không biết cậu sẽ buồn hay vui đây ?? - Vũ, cậu thế nào, gặp bạn chung phòng chưa ?? Cậu phòng mấy ?? – Lam Bình huých vai khi thấy ai kia im ru. - Phòng 1001, chưa biết chung với ai đây !! - 1001 ư ?? Cậu được ở phòng đầu sao ?? - Cả hai ngạc nhiên nói. - Chẳng phải 10 phòng đầu chỉ dành cho những người nằm trong hội học sinh thôi à ?? Sao một tên như cậu lai được xếp thứ nhất chứ ?? – Lam Bình nói một câu, sắc mặt Thiên Vũ càng đen hơn. - Ý cậu là tôi chẳng xứng đáng nằm trong hội học sinh à ?? – hay lắm, dám động đến lòng tự trọng của Vũ Thiên Vũ này. Lam Bình khoanh tay, vô tội nói : - Đó là tự cậu nói a !!! - Cậu dám …. – tức thiệt, mỗi lần cãi nhau, cậu đều là bị cô ta đè bẹp. - Thôi đi hai người, Thiên Vũ mau đi nhận phòng đi, bọn tôi cũng phải đi đây, lát nữa gặp lại ở lớp. – Gia Bảo nhìn đồng hồ sau đó đứng dậy. Cả hai ngừng cãi nhau, mỗi người một hướng. Thiên Vũ bấm thang máy lên tầng trên cùng của kí túc. Ở phòng đầu kể ra cũng khổ. Đi đến dãy cuối cùng, cậu ngừng lại trước cửa phòng 1001. Mở cửa bước vào, căn phòng đầu tiên đúng là đẹp đến khó tả a ! Để vali tuỳ tiện đâu đó, Thiên Vũ cũng nên xem xét một chút. Để xem, không giống như những phòng khác, phòng này được thiết kế giống như dành riêng cho ai đó vậy. Tông màu là màu trắng, có vẻ người thiết kế phòng này rất chuộng màu trắng thì phải. Đi lòng vòng, cuối cùng cậu cũng phải lắng ai nghe một âm thanh quen thuộc. Là tiếng nước phát ra từ phòng tắm. Bạn chung phòng đã tới rồi sao ?? Thiên Vũ khó hiểu, chẳng biết ai đây ??? Cạch !! Tiếng cửa mở ra, Thiên Vũ định xoay qua bắt tay với người bạn đó, mục đích là để tạo hảo ý, sau này nên giúp đỡ. Nhưng vừa định giơ tay, miệng cậu đã nói không thành tiếng. Một chàng trai với thân hình 1m85, cơ bắp rắn chắc, toàn thân chỉ quắn một chiếc khăn ở thắt lưng, hai tay thì xoa xoa mái tóc ướt, toàn bộ đều hiện ra trước mặt cậu. Không phải chỉ bao nhiêu đã làm Thiên Vũ ngạc nhiên, điều quan trọng chính là chàng trai này là người không đội trời chung với cậu – Hàn Triết Minh. Triết Minh từ phòng tắm đi ra, liền thấy một thân ảnh quen mắt. hắn chính là đã gặp rồi. Nhìn con người đơ như cây cơ trước mặt, Triết Minh một câu cũng không nói, lạnh lùng bước ngang qua Thiên Vũ. Sau hồi lâu, hắn thay đồ xong vân thấy cậu đứng đó không lên tiếng. - Cậu chưa từng nhìn thấy cơ thể đàn ông à ?? – hắn ngồi lên sofa, lên tiếng hỏi. Thiên Vũ dơ người một chút, nghe tiếng nói thì giật mình, tức giận nói : - Anh nói cái gì ?? Triết Minh không trả lời, mang một chiếc laptop từ trong cặp ra. Tiên Vũ cậu cũng không ngờ bạn chung phòng lại là Han Triết Minh. Có phải là oan gia ngõ hẹp không ?? Cậu chính là ghét cay ghét đắng hắn mà. - Này, tại sao anh lại chung phòng với tôi ?? – tiến đến trước mặt hắn, cậu hỏi một câu làm hắn phải ngưng động tác lại mà ngước lên. - Tôi mới là người hỏi cậu câu đó !! – vốn dĩ, có người chung phòng với hắn là làm hắn khó chịu lắm rồi, bây giờ cậu trai này lại dám hỏi hắn như thế. - Keh, anh tưởng tôi muốn ở cùng một người như anh à ?? - Vậy cậu dọn đi đi, tôi cũng không rảnh mà ngăn lại. – hắn nói, lại tiếp tục nhìn máy tính. - Tại sao tôi là người dọn đi mà không phải là anh ?? - Cậu nên biết đây là đâu … - Triết Minh lên tiếng nhắc nhở. Thiên Vũ nghe xong cũng giật mình, nhắc mới nhớ, tại sao cậu lại được ở dãy của hội học sinh, hơn nữa lại cùng phòng với hội trường nhỉ ?? càng nghĩ càng thấy lạ. - Mau đi chổ khác, cậu có biết cậu chướng mắt lắm không ?? – Triết Minh ngước lên, lại lạnh lùng mà phán một câu. - Anh mới nói cái gì hả ?? – tát nhiên là phải tức giận rồi. - Bỏ đi, tôi có việc, không rảnh ngồi đây ăn thua với cậu. – nói xong hắn toang đi vào trong. Thiên Vũ giận đến đỏ mặt tía tai. Cậu hận không thể băm hắn ra cho cá ăn. Nhưng ai kia dột nhiên ngừng lại. - Nếu không muốn bị đuổi, cậu tốt nhất là nên nghe lời, nếu không, tôi sẽ không để cậu sống….. Lần thứ hai trong đời, cậu thề không đội trời chung với hắn. Chuẩn bị hết thảy, Thiên Vũ vác balô, chuẩn bị lên lớp. Lại nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng tên cà chớn đó đâu. Cậu cũng không rảnh mà tò mò về một tên như hắn. Ung dung rời khỏi phòng. […] - CÁI GÌ ?? CẬU ĐƯỢC CHUNG PHÒNG VỚI HỘI TRƯỞNG Ư ?? – Lam Bình sốc quá hét to lên, cái lớp như muốn nổ tung. - Cậu be bé cái mồm thôi. Đâu cần phải làm ầm lên như thế ?? - Thiên Vũ bịt miệng Lam Bình, sau đó lại chán nãn gục xuống bàn. Cả hai tên đều biết cậu trai này không ưa gì hội trưởng, vì tội đã cướp mất danh hiệu hotboy số một của cậu. Lần này lại không ngờ là oan gia gặp oan gia. Không tránh khỏi cậu ta như vậy. - Thôi đi, dù sao cũng là đàn anh, còn là hội trưởng, cậu tốt nhất là nên biết điều một chút, để bị đuổi khỏi trường là cậu tiêu, hiểu không ?? – Lam Bình tốt bụng nói. Thiên Vũ nghe bạn mình nói, bấm bụng mà nhịn, dứt khoát cậu không thể bị đuổi, néu không mẫu thân sẽ không tha cho cậu. […] Trở về cái căn phòng mà cậu cho là kẻ thù truyền kiếp. Hắn vẫn chưa về, làm hội trường cũng có vẻ cực nhỉ ?? Nghĩ là không đụng mặt hắn trong ngày hôm nay, cậu vui sướng định ra sân bóng. Nhưng chưa kịp mừng thì đã gặp một tờ giấy to tướng trên bàn . “Cơm phải có trước khi tôi về, nếu không tự cậu lo hậu quả !!” Tờ giấy chậm rãi rơi xuống đất. Thiên Vũ ôm đầu. năm nay cậu đúng là số xui rồi.
|
Chương 4
Trời đẹp !! Thời tiết đẹp !! Cảnh quang đẹp !! Căn nhà đẹp !! Nhưng lại có một cảnh tượng không hề đẹp xảy ra ngay trong khu vực nội trợ. Mặc dù là trường tư, cũng chẳng rõ ai là chủ nhân. Nhưng kí túc xá lại có phòng bếp mini riêng, nếu không muốn ăn ở nhà ăn, thì tự tay nấu nướng cũng tốt. Chỉ là ….. không biết nấu thì làm thế nào ?? Thiên Vũ nhìn cảnh tượng trước mặt mà không khỏi đau lòng. Trình độ của cậu kém đến mức này à ?? Nồi chảo thì cái nào cái nấy đen như cục than, thức ăn thì chỉ thấy vài sợi mì còn sót lại trên mấy cục than ấy. À !! Ra là muốn nấu mì. Nhưng thành quả lại không được vừa ý cho lắm (quá không vừa ý đi chứ !) “Chết rồi !! hắn về mà gặp cảnh tượng này là mình tiêu chắc !! Còn chẳng có món nào để hắn ăn được nữa …” Thiên Vũ với cái mặt nhăn như “đít khỉ” nhìn qua nhìn lại cái thành quả mình vừa tạo ra. Trong đầu không ngừng nghỉ về cảnh cậu bị đuổi học và sau đó là cuốn gói ra khỏi nhà v.v…… Cạch !! “Ặc !! Về rồi sao??” Nghe tiếng mở cửa, cậu quýnh quáng cả lên, chân lại không tự chủ mà trượt một cái. Thế là chàng trai hotboy lại trong tư thế chụp ếch thế này. Triết Minh vừa xong cuộc họp với hội học sinh, hắn dự định sẽ cho người mang thức ăn đến, nhưng lại không muốn ăn những món đó cho nên đã căn dặn tên ăn bám kia chuẩn bị thức ăn cho mình. Vừa bước vào phòng, hắn đã thấy một đôi chân thò ra từ trong nhà bếp. Bước về hướng đó, cảnh tượng trước mắt là một chàng trai đang chụp ếch trên sàn cùng với những đồ vật đen xì nằm lăn lộn. Dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, hắn lên tiếng : - Cậu muốn phá chổ ở của tôi à ?? Thiên Vũ đau đến mức ngồi dậy không nổi, chắc chắn là trẹo chân rồi. Lại nghe tiếng nói ngang tàn của hắn, không tránh khỏi cảm thấy tức giận. - Chết tiệt ! Tôi chính là …. không biết nấu ăn, đây cũng là…. tự anh tạo ra. – vừa nói vừa dùng sức ngồi dậy, cậu không thấy hắn đang nhìn cậu khác thường. - Cậu không biết nấu ăn ?? – Triết Minh dùng giọng điệu nghi hoặc hỏi lại. - Không … a…… - cậu cố gắng đứng lên, lại cảm thấy đau điếng ….. Vốn tưởng đã ngã xuống trận nữa, lại không thấy cảm giác cứng ngắt và lạnh lẽo của sàn nhà, thay vào đó là cảm giác ấm áp của thân nhiệt. Rõ ràng là không ngã. Ngẩng lên nhìn chàng trai trước mắt. Hắn và cậu chính là đang trong tư thế cực kì ám muội. Mặc dù sự thật là hắn đang đỡ cậu mà thôi. Vội vùng ra khỏi hắ, Thiên Vũ cậu không muốn mắc nợ kẻ thù. - Xem như lần này là do tôi….tôi sẽ đi gọi thức ăn cho anh…. – nhìn lướt qua hậu quả mình gây ra, Thiên Vũ lại có chút áy này, có lẽ cậu cũng nên chịu một phần trách nhiệm……. Triết Minh không nói gì, chỉ lạnh lùng xoay đi và đột nhiên dừng lại. - Không cần, tôi sẽ ra ngoài ăn, cậu cứ gọi phần cậu. – nói xong hắn bước vào phòng tắm và chuẩn bị ra ngoài. Thiên Vũ đứng đó một chút, xem ra hắn cũng không đến nổi tệ. Cà nhắc đến chổ điện thoại của mình, cậu nhấn gọi cho hai đứa bạn. - Đi ăn đi, đói rồi !! Những tưởng cô bạn sẽ đồng ý mà đi cùng cậu, ai ngờ Lam tiểu thư nói một câu : - Tôi bận ăn với đàn em rồi, cậu rủ tên Gia Bảo ấy !! Tạm biệt …tút….tút….. Tối mặt với Lam Bình, cậu hầm hầm gọi cho đứa còn lại. - Đi ăn……. - Oh….xin lỗi cậu nhé !!! Mấy đứa con gái lớp 10 bỗng rủ tôi đi ăn chung, tôi đang ngồi ăn đây. À mà cậu có muốn ra ăn chung với….. - BIẾN ĐI….CẬU TỰ MÀ ĂN…TẠM BIỆT….!!! – Thiên Vũ rốt cục đen mặt thật sự, lỗ mũi còn tưởng đã phun ra khói. - Thằng này…bị gì đấy ?? – Gia Bảo bên kia khó hiểu, tên này lại nổi khùng à ?? Tuỳ tiện ném cái điện thoại đâu đó, Thiên Vũ nằm phịch xuống sofa. Bạn bè gì chứ ?? Đều là những đứa gặp lợi quên bạn. Triết Minh bước ra từ nhà tắm. Hắn trông với bộ đồ bình thường. Quần jean áo sơ mi, tóc vẫn còn ướt, nhỏ xuống gương mặt điển trai nhìn handsome vô cùng. Quả là một tuyệt phẩm nhân gian nha !! Nhìn con người nằm trên sofa, vẻ mặt hầm hầm, hắn cũng không rảnh mà quan tâm, đi thẳng ra cửa. Lại nghĩ đến việc ở sân bóng hôm nọ, hắn đột nhiên dừng chân lại. - Cậu….. Thiên Vũ xoay qua nhìn hắn, tỏ ý không muốn nói chuyện. - Đi với tôi không ?? Cái gì ?? Lại rủ cậu đi chung với hắn à ??? Có thật không đấy. - Anh vì sao lại rủ tôi a ??? – rốt cục ai kia chẳng nhịn được đói mà đi theo hắn. Triết Minh không thèm quan tâm tới kẻ bên cạnh, bấm thang máy xuống tầng trệt. Thiên Vũ cũng không mặt dày mà hỏi nhiều. Thiên Vũ vốn không chịu được cô đơn từ nhỏ. Bất kể là trong tình huống nào. Khi ngủ, cậu cũng phải bật nhạc để xua đi nổi trống trãi xung quanh mình. Cho nên thà cậu chọn cách nhịn đói còn hơn phải một mình ngồi trước bàn ăn như vậy. (Việc vì sao Thiên Vũ sựo cô đơn như vậy sau này sẽ giải thích rõ) - Woa….là hội trưởng và Thiên Vũ đấy !!! - Nhìn họ đẹp trai quá đi mất !!! - Nhưng sao lại đi chung với nhau nhỉ ???? - Hai người đó chung phòng kí túc xá mà …. - Ước gì được sống cạnh chổ họ ở nhỉ ???? Đám nữ sinh cuồng nhiệt nói khi thấy hai thân ảnh mê người bước ra từ thang máy. Triết Minh và Thiên Vũ vốn đã chai lì với những việc này, cho nên cứ bỏ mặc mà lướt qua như không. “Tôi thề, đây là lần đầu và cũng là lần cuối tôi đi chung với một tên như anh ….” Đi sau hắn, cậu không ngừng liếc xéo này nọ. - Sau này…cậu sẽ có nhiều có hội đi chung với tôi lắm đấy !! – người phía trước đột nhiên cất tiếng, Thiên Vũ trợn mắt nhìn. Không phải là hắn có giác quan thứ 7 đấy chứ ?? Biết cậu nghĩ gì à ??? - Ý anh là sao ??? – gì mà sau này sẽ có nhiều cơ hội đi chung chứ ?? cậu còn không muốn nhìn mặt hắn. - Tôi đề cử cho cậu làm thành viên trong hội học sinh. - Khụ …khụ….Anh nói cái gì ?? – cậu không uống gì mà suýt nữa bị sặc. - Nghe không rõ ??? – hắn vốn không có ý định nói lại lần thứ hai. - Anh vì sao lại làm như vậy ?? Lại không hỏi ý kiến của tôi hả ??? - cậu tức giận rồi, hắn chẳng những chảnh mà còn tự cao tự đạim coi mình cái gì cũng có thể tuỳ tiện quyết định thay cho người khác sao ??? - Giáo viên chủ nhiệm cậu, ban giám hiệu và tất cả thành viên trong hội học sinh và kể cả gia đình đều đồng ý, cậu dám không nhận ?? – hắn ngừng lại, hai vẫn bỏ vào túi quần, ánh mắt sắc bén nhìn cậu. - Anh…….. – Thiên Vũ không biết nói gì trước câu nói của hắn lúc nãy. Tát cả đều dồng ý sao ?? kể cả mẹ cậu ư ??? Cái quái gì đang diễn ra thế ??? Thiên Vũ nuốt tức giận mà im lặng, cậu thật muốn đánh người. - Lát nữa cùng tôi ra sân bóng ….. – hắn vừa dùng tay thao tác bấm nút điều khiển từ xa mở cừa xe, vừa nói một câu.
|