phụ thân và 3 đứa trẻ
|
|
Văn án
Kim gia ở Thành Đông, một nhà tứ khẩu tất cả đều là nam nhân. Hắn, đại lão gia nhà họ Kim, vị trí gia chủ đã nhường lại cho trưởng nam Jung Yoonho, quan phụ mẫu trong thành. Nhiệm vụ kiếm tiền nuôi sống cả nhà được giao hết cho thứ nam Shim Changmin. Kết quả của việc những đứa con trai quá ưu tú là một người cha có dung mạo như hoa như nguyệt thực tế mới ba mươi bảy tuổi đã có thể vui vẻ chơi đùa với tiểu nhi tử, hưởng thụ tuổi già nhàn hạ. Sở thích là nhận nuôi trẻ con và nghe những chuyện ngồi lê đôi mách trong thành. Thích nhất là đồ ngọt và du ngoạn. Dưới sự cưng chiều của những đứa con yêu, cuộc sống của đại lão gia vô cùng mỹ mãn như ý….. Tuy nhiên trên đời này vốn chẳng tồn tại đạo lý vạn sự mãi mãi không bao giờ thay đổi, những đứa con mà hắn đã vất vả nghịch ngợm đùa bỡn, à không, vất vả nuôi dưỡng thành người đã dần dần từng đứa một rời khỏi đôi cánh che chở của hắn. Trưởng nam Jung Yoonho tựa hồ đang ôm ấp một bí mật vô cùng to lớn. Phụ mẫu thân sinh của thứ nam Shim Changmin không ngờ lại chính là Nam An Vương gia đương triều. Còn tiểu nhi tử Kim Junsu lại chấp nhận lời cầu hôn của một nam nhân? Trong lúc đó, bóng đen quá khứ mà hắn đã cố che giấu giờ lại chầm chậm xâm nhập vào cuộc sống bình yên của cả nhà………
|
Chương 1 Thành đông Kim gia. Chính là nhà của ta. Một nhà tứ khẩu, tất cả đều là nam nhân. Căn cứ vào sự sắp xếp thứ tự quyền lực của đương gia, thì trình tự như sau: – Jung YoonHo – Gia chủ, quan phụ mẫu bản thành. Ở bên ngoài hắn là người có quyền to nhất, khi về nhà, hắn vẫn là người có quyền to nhất. – Shim Changmin – Nguồn gốc kinh tế chủ yếu trong nhà, kinh doanh một tiêu cục, hai tửu lầu, ba sòng bạc, bốn đạo trường, năm tiền trang, sáu hiệu buôn, bảy….. nói chung, là một người ngoài việc kiếm tiền ra thì không biết bất cứ chuyện gì cả. – Kim Junsu – Có trách nhiệm tiêu tiền chính trong nhà, kiêm học hành để chuẩn bị tham dự thi tú tài. Mặc dù khả năng có thể thi đỗ còn thấp hơn nhiều lần so với khả năng đương kim Thánh thượng có thể tự mình sinh ra một hài tử làm Thái tử mà không cần phiền đến các phi tần. – Còn một người nữa, e hèm,…. chính là ta….. Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ, không khí trong lành. Nghe tiếng chim hót, thưởng thức mùi hương thơm của hoa khiến con người ta cảm nhận được rằng mình đang sống, quả thật là….. ừhm…. phiền não quá nhiều…. Có ba người đang ngồi vây quanh chiếc bàn bày đầy bữa sáng nóng hổi ngon lành. Người bên trái có dáng người cao ráo, mặt mũi đoan chính tinh anh, hành động dứt khoát. Nhưng đôi mắt lại thâm sâu khó dò khiến người ta khó mà hiểu rõ được suy nghĩ trong lòng, cũng như khó mà đoán ra được tuổi thật của hắn. Người ngồi bên phải võ nghệ hơn người, cao to uy dũng, rất có thần sắc. Bình thường hắn đã không đập bàn thì thôi…. chứ hễ đập bàn là ắt sẽ lại phải đi mua bàn mới. Người ngồi giữa có gương mặt búp bê nhỏ nhắn, trông rất thông minh đáng yêu với đôi mắt tinh nhanh lanh lợi. Cứ mười người trông thấy thì sẽ có chín người lầm tưởng rằng tiểu tử này rất thông minh…. Kì thực thì, thôi không nói nữa, chuyện xấu trong nhà không nên kể ra ngoài…. Ba người họ lặng lẽ ăn sáng, còn ta thì đứng ôm cột giữa phòng khách, sợ hãi nhìn về phía họ mà khẽ thở dài. Đáng ghét, sao lại sắp xếp phòng ăn trên đường trở về phòng của ta chứ? Thế này thì làm sao lẻn về phòng để thay y phục rồi trở ra được? Ta đưa tay sờ lên chỗ cổ áo vừa bị giật rách khi nãy rồi hít hít mùi thơm đồ ăn bay đến. Tuy bụng rất đói nhưng ta vẫn không có gan mò vào đó trong bộ dạng này. “Còn muốn ôm cái cột bao lâu nữa?” Gia chủ trầm giọng lên tiếng. Giật thót cả mình. Bị phát hiện rồi ư? Gãi gãi đầu, vô thức nhìn quanh một lượt, rồi mới từ từ bước vào phòng, còn chưa có mở miệng, trước hết phải nở một nụ cười thật ngọt cái đã. “Rầm!” Changmin đập bàn, “Y phục sao lại thành thế kia? Kẻ nào đã xé rách? Nói!” Ta nhảy vội ra sau, trong lòng chợt thấy hơi buồn tủi vì bị quát, chớp chớp mắt vài cái khiến nước mắt dâng lên rồi mếu máo cố nhịn. Ta nhìn Changmin cao to đang chuẩn bị phun lửa trước mặt rồi lại liếc nhìn Junsu bên cạnh miệng đang nhai bánh nướng còn hai tay đang cầm bánh quẩy, cuối cùng mới đưa mắt nhìn về phía gia chủ đang ngồi yên vị đầy thản nhiên. Sau một hồi suy đi tính lại, ta nhắm mắt lại lao thẳng vào….. …lòng Changmin, khóc lớn: “Changmin… Changmin…. ngươi nhất định phải làm chủ cho phụ thân….” Changmin nhất thời luống cuống tay chân, nhẹ giọng vỗ về: “Đừng khóc, đừng khóc phụ thân, nói cho ta biết ai dám khi dễ cha?” Người ta vốn bị doạ, trong lòng rất khó chịu, giờ lại có người vỗ về thì sao không khóc tiếp chứ? Thế là ta cứ gào khóc ầm ĩ, dù sao cũng có Changmin thương ta, rất sợ trông thấy ta khóc, nên nếu ta khóc xong hắn cũng sẽ chẳng truy cứu chuyện ta lén trốn ra ngoài một mình nữa đâu. Sau khi đã đưa ra quyết định, nước mắt ta liền tuôn xuống không ngừng mà chẳng thèm để tâm đến những lời dỗ dành ngon ngọt đầy hoảng hốt của Changmin. Ta dựa vào lòng Changmin, lấy vạt áo hắn để lau nước mũi, đang khóc khỏe thì chợt nhận ra cái bánh quẩy trong tay Junsu giờ đã bị ăn chỉ còn một nửa. Phần bữa sáng còn lại hầu như đều bị đổ hết xuống đất theo cái đập bàn dữ dội của Changmin khi nãy rồi, thế là ta vội vã giơ tay ra: “Junsu, cho phụ thân nốt nửa còn lại đi!” Junsu sững lại, nhưng sau khi quay ra nhìn sắc mặt của gia chủ, đành phải mất hứng mà đưa cái bánh cho ta. Ta cũng thực đói bụng, vừa ăn, vừa không quên khóc thút thít thêm vài tiếng. Ăn xong lại uống thêm một ly sữa đậu lành mà Changmin kêu nhà bếp mang tới, thở một hơi, đang chuẩn bị khóc tiếp thì gia chủ bất ngờ lên tiếng: “Ăn xong chưa?” Ta hoảng sợ, theo bản năng trốn đằng sau Changmin, lại không dám không đáp lời, đành phải gật gật đầu. “Đứng vào chỗ đó, trả lời xem nào.” Bản thành quan phụ mẫu uy nghiêm chỉ một góc phòng, tra hỏi. Ta chầm chậm đi tới, đứng thẳng. “Buổi sáng hôm nay làm cái gì?” “Đi…. đi ra ngoài….” “Bao nhiêu người?” “Chỉ…. chỉ có một mình ta….” “Đi ra ngoài làm gì?” “Mua…. bánh trứng…. mới ra lò….” “Mua bánh trứng để làm gì?” (……. -_-\……. Hỏi gì ngu thế?) “Mua để ăn….” “Có mua được không?” “Không….” “Vì sao lại không mua được?” “Mới ra khỏi cửa, ở ngay đầu đường, đụng phải một tên béo mập, hắn mang theo vài người. Bọn họ thấy ta, tên mập kia liền chảy nước miếng, định sờ mặt của ta…….” “Có đụng vào không?” Trong thanh âm đã ẩn chứa sự tức giận. “Không có. Ta trốn luôn. Hắn túm phải cổ áo của ta, tiếp đó ta liền vùng ra, lập tức hướng gia môn chạy tới, bọn họ ở phía sau đuổi theo.” “Rồi sao nữa?” “Cái tên kia mập mạp chạy không nhanh, không đuổi kịp, ta chạy vào cửa, bọn họ không dám đuổi tiếp….” Gia chủ gật gật đầu, nhìn chằm chằm ta hồi lâu, đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra, mới hỏi: “Nhớ rõ gia quy thứ hai mươi ba không?” “Nhớ rõ.” “Nói nghe xem.” “Rời khỏi gia môn trong vòng 100 thước, cần phải có trên một người đi cùng, rời khỏi gia môn ngoài 100 thước và trong vòng 1000 thước, phải có trên ba người đi cùng, rời khỏi gia môn ngoài 1000 thước, nhưng vẫn còn trong phạm vi bản thành, cần có bảy người đi cùng, rời khỏi phạm vi bản thành, cần có gia chủ đặc biệt phê chuẩn, sai khiến gia nhân đặc biệt đi cùng….” Ta đọc làu làu. “Bản thân có làm trái không?” “Có….” “Vậy phải làm sao?” “Phạt đứng….” “Phạt trong bao lâu?” “Nửa…. à, không…. một canh giờ….” “Ừhm.” Gia chủ hài lòng khẽ gật một tiếng, đứng lên, mặc vào quan bào, quay đầu nói với Changmin, “Changmin, đệ đi điều tra xem cái tên to gan mập mạp là ai, lại dám ở địa giới Dương Châu trêu chọc phụ thân của Thái thú Dương Châu!” “Vâng!” Changmin lớn tiếng đồng ý, “Cứ để cho đệ. Tiểu tử kia chán sống, từ hồi chúng ta đem đám hoa hoa công tử trong thành đánh thành đầu heo, vài tháng rồi không ai dám hướng phụ thân ta chảy nước miếng, này chắc chắn là đám người từ bên ngoài mới đến!” Hai huynh đệ thương lượng công việc, chuẩn bị xuất môn, một người đi nha môn, một người đi thị sát sản nghiệp. Trước khi đi đều quay đầu lại dặn dò ta: “Phụ thân, cha ở nhà ngoan ngoãn nghe chưa.” “Ừ.” Ta đứng tại chỗ không dám động, cho đến khi bọn họ biến mất ở cửa thật lâu thật lâu…. “Phụ thân, đây là đại ca kêu mua bánh nướng cho cha ăn.” Junsu đưa tới một cái gói nóng hổi, nghiêng đầu xem ta ăn. “Junsu, con ở trong này làm gì?” “Đại ca bảo Junsu giám sát phụ thân phạt đứng.” Ta suy nghĩ: “Junsu, bài tập hôm nay của con là gì?” “Viết chính tả ‘Lễ kí đàn cung thiên’ mười lần.” “Viết chưa?” “À,” Ta rất thích khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu lại của tiểu nhi tử, “Chưa viết….”
|
“Vậy để phụ thân giúp con viết, lát nữa con nói với đại ca, phụ thân rất ngoan ngoãn đứng phạt, được không?” “Ừhm?” Cái miệng nhỏ nhắn của Junsu khẽ chu lên, suy nghĩ có chút không ổn lắm, “Nhưng mà đại ca biết sẽ nổi giận.” “Con có thể không nói cho đại ca biết mà. Con không nói ta không nói, hắn ở bên ngoài làm thế nào biết được?” Junsu nghĩ nghĩ cảm thấy được có lý, liền đi theo ta vào thư phòng, ân cần mài mực trải giấy dâng bút châm trà. “Ngoan.” Ta khen. Đúng thật là thất bại của phụ thân mà, nuôi lớn đến như vậy, cũng chỉ có tiểu nhi tử này là còn giống một đứa con đích thực. Cầm bút lông trên tay phải đổi sang tay trái, bắt đầu rồng bay phượng múa, căn bản không cần lo lắng vấn đề bút tích. Không dối gạt mọi người, chữ viết của Junsu nhà ta…. thật sự là xấu xí méo mó vô cùng, so với ta viết tay trái giống nhau như đúc, lợi hại đến như Yoonho cũng tuyệt đối không thể phân biệt nổi. . Viết xong mười lần lễ kí đàn cung, còn chưa tới giữa trưa. Junsu ngồi bên cửa sổ, đang khổ sở học bài, lắp bắp đọc: “Ngày tý, có bằng hữu…. tự… từ phương xa tới, không còn gì… nói bằng?” “Junsu, cái đó đọc là ‘vui’, không phải ‘nói’*, ý là không còn gì vui bằng.” Ta sửa sai nói. Trạng Nguyên Jung Yoonho cũng là một tay ta dạy dỗ, ta cũng coi như một bụng kinh luân. Junsu nhăn mặt buông sách xuống: “Phụ thân, tại sao lại phải học bài?” “Học bài có thể thi đỗ tú tài, cử nhân, tiến sĩ, sau đó có thể làm quan.” “Vì cái gì phải làm quan?” “Làm quan sẽ có bổng lộc, có thể nuôi sống gia đình, mua đồ ăn cái mặc.” “Như nhị ca không làm quan cũng có thể nuôi gia đình mà.” Ta nghĩ nghĩ cũng đúng, liền nói: “Junsu, con không thích học bài thì không cần học nữa. Phụ thân dạy con dùng bàn tính, tương lai theo nhị ca học buôn bán cũng tốt.” Junsu lập tức vứt sách chạy tới, ta lấy bàn tính dạy nó cách gẩy gẩy mấy hạt châu, rồi dạy đọc khẩu quyết. Hơn nửa ngày trôi qua, Junsu mặt mày đau khổ nói: “Phụ thân, không nhớ được. Junsu không muốn học gẩy bàn tính nữa.” Ta lo lắng nhìn tiểu nhi tử, làm sao bây giờ? Nó năm nay mười sáu tuổi, văn không được võ cũng chẳng xong, tương lai có thể làm cái gì đây? Đột nhiên cảm thấy đói bụng, thở dài một hơi nói: “Junsu, con đi xem còn bao lâu nữa có thể ăn cơm?” Junsu sôi nổi chạy đi, một lát sau trở lại: “Phụ thân, đầu bếp nói còn nửa canh giờ nữa.” “Còn nửa canh giờ nữa à, vẫn còn thời gian. Junsu đến đây, phụ thân giảng cho con nghe một câu triết lý nhân sinh.” “Câu gì cơ?” “Ngàn vàng trong tay, không bằng nhất kĩ bên người.” “Không có ý nghĩa, Junsu không thích nghe.” “Vậy con muốn nghe cái gì?” “Junsu muốn nghe chuyện tháng trước đại ca làm thế nào phá được kỳ án từ xa xưa cơ.” “Cái đó phụ thân không biết.” “Junsu biết đấy. Trương đại ca ở nha môn kể cho con nghe rồi. Phụ thân có muốn nghe không?” “Có.” Vì thế nửa canh giờ trước khi ăn cơm, ta ngồi nghe Junsu giảng bài. Trưởng nam của ta thật sự là tài giỏi quá mà, làm phụ thân như ta đây thật là tự hào. Ăn cơm trưa xong ta sẽ tiếp tục suy nghĩ vấn đề con đường tương lai của Junsu. Nghĩ xem nó đầu óc đơn giản như vậy, tứ chi lại không phát triển, không biết có thể làm được gì nữa. “Phụ thân, cha có muốn ăn thạch không?” “Có.” Junsu vô cùng vui vẻ chạy tới chạy lui trong sân đuổi bắt một con bướm, hồn nhiên không hay phụ thân vì nó mà hao tổn một tấm lòng phụ mẫu…. Ô? Thạch này ăn ngon thật đấy…. “Junsu, thạch này mua ở đâu vậy?” “Một bằng hữu của đại ca đưa tới.” “Con có quen người bằng hữu đó không?” “Có.” “Vậy lần sau bảo hắn đưa tới nhiều nhiều một chút.” “Dạ.” Con bướm khéo léo bay lượn, Junsu căn bản với không tới, lại càng cao hứng cực kì. “Phụ thân, nắng gắt quá, cha vào đình ngồi đi.” “Ừ” Xung quanh đình có nước chảy, cảm giác mát mẻ vô cùng, thật là thoải mái. Nhớ rõ trước kia khi Yoonho vẫn còn rất nhỏ, mùa hè, căn phòng nhỏ của chúng ta nóng như lò hấp. Ta thức cả đêm đuổi muỗi cho ba đứa nhỏ, vậy mà cả đám vẫn bị muỗi cắn đầy người, đau lòng muốn chết. “Junsu, cách bắt bướm của con không đúng rồi. Hơn nữa, bắt con bướm để làm gì?” “Bắt bướm cũng phải có yêu cầu gì sao?” “Cái này cũng không nhất định.” “Junsu mặc kệ. Có thể tiếp tục bắt không?” “Có.” Junsu tiếp tục chạy tới chạy lui, ta nhìn đến hoa cả mắt. Mí mắt dần dần sụp xuống, tầm nhìn cũng càng lúc càng trở nên mơ hồ, đầu chậm rãi đặt lên thạch bàn. “Phụ thân….” “Gì?” “Lên giường ngủ đi.” Một chút cũng không muốn động đậy. Mệt muốn chết. Ngủ ngay tại đây có gì không tốt. “Phúc Bá~~ đi gọi nhị ca trở về!! Phụ thân lại ngủ ở trên thạch bàn. Ta không có bồng nổi!!!!” Tiếng kêu chói tai của Junsu vang lên, ta sợ tới mức nhảy dựng cả lên. “Lão gia.” Quản gia Phúc Bá chạy tới. “Ừhm.” “Nhị gia mỗi ngày đều bận rộn! Chúng ta ở nhà phải giúp hắn bớt lo.” “Thực xin lỗi.” “Buồn ngủ rồi à?” “Ừ.” “Vào phòng ngủ đi. Tiểu An, đưa lão gia đi ngủ!” . Ngủ trưa xong, ước chừng còn nhớ rõ trưa nay bản thân đang suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc, vậy nhưng không thể nhớ được là cái gì, đành phải từ bỏ. Bởi vì các ca ca sắp trở về kiểm tra bài tập, Junsu đành liều cái mạng nhỏ chăm chỉ đọc sách, ngay cả con bướm đậu ở cành hoa trên bàn học cũng không lấy được sự chú ý của nó. “Junsu, phụ thân đi ra ngoài một chút.” “Được, có ai đi theo?” “A Ngưu, A Phát cùng Tiểu Châu.” “Đi chỗ nào?” “Chợ rau ở ngã rẽ ấy.” “Mua giúp con cái đường nhân** nhé.” “Ừ.” “Tiền đây, mua hai cái.” “Hai cái chỉ cần một đồng thôi, thừa một đồng, trả lại nè.” “Đa tạ.” . Xuất môn rẽ sang trái, mặt trời đã bắt đầu ngả về tây, cần phải nhanh lên mới được. Tuy rằng không trái với gia quy, nhưng nếu Yoonho về nhà không thấy ta, mặt của hắn sẽ lại sa sầm đi mất. “Lão gia….” “Gì?” “Mạo sa*** này, che kín vào.” “Thời tiết nóng quá đi. A Ngưu này, ta sẽ đãi các ngươi ăn chè, các ngươi đừng nói với đại gia là ta không đội mạo sa nhé.” “Đa tạ lão gia. Ta muốn ăn chè đậu đỏ.” A Ngưu nói. “Ta cũng muốn ăn chè đậu đỏ.” A Phát nói. “Ta muốn uống nước ô mai. Phải hai chén đấy.” Tiểu Châu đung đưa cánh tay tròn trắng trẻo, ha ha cười. Xung quanh chợ thường vô cùng náo nhiệt, cái gì cũng có bán, dạo chơi bao lần cũng không chán. Yoonho mỗi tháng lấy một đĩnh vàng nhỏ cho ta làm tiền tiêu vặt, nhưng nhiều người không có tiền lẻ, mà ta lại không nỡ bắt bọn họ thối lại, vậy nên đi dạo cả nửa ngày cũng không mua được cái gì. Lần này mời bọn A Ngưu ăn chè cũng gặp phải vấn đề tương tự. Cuối cùng vẫn là A Phát trả tiền. Ta thật xấu hổ, nhắc mãi hồi phủ sẽ mượn tiền Junsu trả lại cho hắn, cũng âm thầm căn dặn chính mình lần sau trước khi xuất môn phải đến chỗ Phúc Bá đổi tiền lẻ. Đang lúc cao hứng, A Ngưu nói: “Lão gia, thời gian không còn sớm, đại gia cũng sắp từ nha môn về rồi.” Ta nhìn trời, không sai, đành phải đi mua đường nhân. Đưa cho A Phát cầm, luyến tiếc trở về nhà. Thật ra thì từ nhà đến chợ cũng không xa lắm, còn không có vượt quá 1000 thước, qua một cái ngõ nhỏ là đến nơi. Vừa mới bước vào đầu ngõ chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc, làm cho ta nhớ tới khi ba người kia vẫn còn trắng hồng đáng yêu. “Tiểu hài tử nhà ai nhỉ?” Tiểu Châu hỏi. “Thật đáng thương….” Ta tiến lên ôm lấy, “Nhỏ như vậy đã bị phụ mẫu ném. Đừng khóc, ngoan ngoan, thúc thúc bồng ngươi về nhà ăn kẹo nha.” Ta đã là người nuôi trẻ lão luyện, đứa bé lập tức ngừng khóc, cái miệng nhỏ nhắn toe toét cười với ta. Ôm tiểu hài tử đi về hướng gia môn. Lần này xuất môn không uổng nha, Yoonho tuy nói rất không thích thói quen đem các thứ lung tung về nhà của ta, nhưng cục cưng này đáng yêu như vậy, hắn nhất định cũng sẽ thích. “Lão gia….” “Lão gia, ngài không thể….” “Lão gia, ngài còn như vậy, đại gia sẽ….” Không để ý tới ba cái miệng ồn ào phía sau, tiếp tục vui vẻ bồng hài tử trở về. . Khi Yoonho trở về nhà, hỏi Phúc Bá trước tiên: “Trong nhà không có việc gì chứ?” “…….” Phúc Bá lau mồ hôi lạnh. Ánh mắt chuyển hướng tới ta: “Phụ thân, trên người của ngươi sao lại ướt như vậy?” “Ta tự tay tắm rửa cho Bối Bối.” “Bối…. Bối cái gì??” Ta vội vàng chạy về phòng đem tiểu bảo bối nhặt được đưa cho hắn xem: “Chính là nó, Kim Bối Bối. Nó thật đáng thương nha, may mắn được ta nhặt về. Vừa mới tắm rửa xong, nó rất thích nghịch nước, rất giống với Changmin trước đây.” Yoonho trợn lông mày phát hoả: “Đứa nhỏ này nhặt ở nơi nào? Kim Bối Bối? Làm sao mà ngay cả tên cũng đã đặt rồi!!??” Ta không biết hắn tức giận cái gì, mở to hai mắt vô tội. Lúc này ngoài cửa phủ vang lên tiếng gào khóc, một lão bá, dẫn theo một đôi nam nữ được A Ngưu đưa vào, thiếu phụ kia vừa đi vừa khóc. Ta vội ôm Kim Bối Bối lui về phía sau bình phong, tránh trì hoãn chính sự của gia chủ. Yoonho nhà ta nổi danh là quan phụ mẫu thánh minh, được bá tánh Dương Châu vô cùng yêu mến. Kết quả là bất cứ chuyện gì khó khăn đều đến tìm hắn xin giúp đỡ, người ta tìm đến tận nhà cũng không phải là một, hai lần. Nhìn qua khe hở của bình phong, thấy già trẻ lớn bé ba người vừa lên liền hướng Yoonho quỳ gối. “Tham kiến Thái thú đại nhân.” “Miễn lễ. Có chuyện gì vậy?” “Bẩm đại nhân~~” Cụ già thở dài một tiếng, “Lão nô họ Trương, sống ở Dương Châu, nề nếp gia đình trong sạch, làm nghề viết đơn. Cả nhà nam nhân không ai phạm pháp, nữ nhân không người tái hôn, bảy đời đều chỉ có con một, con nối dõi rất hiếm hoi….” “Ngươi rốt cuộc là có chuyện gì?” Yoonho có chút không kiên nhẫn. “Đại nhân bớt giận. Đây là khuyển tử của lão nô, còn đây là con dâu của lão. Hai đứa thành thân được năm năm, ba tháng trước mới sinh được Lân nhi. Hôm nay con dâu chuẩn bị về thăm thân mẫu thân sinh, xuất môn đột nhiên nghĩ tới vẫn còn đồ chưa mang, liền đem tiểu tôn nhi đặt ở ngoài cửa quay về lấy. Không ngờ một lúc sau quay lại, đứa nhỏ liền không thấy đâu!” “Cái gì?” Yoonho cả giận nói, “Dương Châu ta luôn luôn thái bình, không nhặt của rơi trên đường, đêm ngủ không cần đóng cửa, lại có kẻ ban ngày ban mặt dám ở ngay trước cửa nhà người ta bắt cóc trẻ con?” “Đúng vậy đại nhân, thê tử của tiểu nhân cũng là vì Dương Châu thành luôn luôn thái bình, không có kẻ cắp, cho nên mới nhất thời sơ ý….” “Ngươi yên tâm, bản phủ nhất định sẽ tăng cường quan binh, cho dù phải bới tung toàn thành, cũng sẽ giúp cả nhà ngươi tìm được đứa nhỏ!” “Cái này thật ra không cần….” Lão bá có chút khó xử, tựa hồ không biết phải nói tiếp thế nào, “Đại nhân, kỳ thật lúc ấy hàng xóm của lão nô đang ngồi ngay tại cửa đóng đế hài, nàng nhìn thấy tất cả, ôm đứa nhỏ đi…. dường như chính là quý phủ…. lão thái gia….” Ta nghe vậy tay run lên, Kim Bối Bối oa oa khóc. “Hài tử, con của ta!” Thiếu phụ kia nhất thời nhảy dựng lên, chạy đến phía sau bình phong giựt lấy Kim Bối Bối ôm vào lòng. Yoonho trên trán nổi gân xanh. Ta cố gắng lui từng bước nhỏ, đáng tiếc không có biện pháp làm cho chính mình biến mất. “Đại nhân bớt giận. Hàng xóm của lão nghe được, lão thái gia không có ác ý, ngài cũng chỉ là hiểu lầm đứa nhỏ này bị vứt bỏ…. Được lão thái gia để mắt chăm sóc cũng là vinh hạnh của tiểu tôn tử nhà lão. Bất đắc dĩ nhiều thế hệ đều chỉ có con một, không có cách nào khác….” Lão bá cười làm lành, khuyên giải. “Phúc Bá, lấy một trăm lượng bạc đưa Trương lão bá cùng Trương ca, Trương tẩu để an ủi.” Yoonho nén giận, quay đầu phân phó. “Đại nhân điều này sao được….” “Cầm lấy.” “Vậy đa tạ đại nhân ban cho. Lão thái gia nếu thích tiểu tôn nhi nhà lão, cứ việc đến chơi.” “Ta còn có gia sự, không thể lưu lại các ngươi.” “Dạ, dạ, đại nhân có việc, bọn tiểu nhân xin cáo lui.” Trương lão bá mang theo hài tử cùng con dâu lui xuống, Kim Bối Bối cũng cứ như vậy bị bọn họ ôm đi. Nước mắt mới vừa ở hốc mắt lăn xuống mấy dòng, liền bắt gặp một ánh mắt tức giận chết chóc, đồng thời còn kèm theo tiếng nhạc đệm nghiến răng. Thật khủng khiếp. Changmin ngươi vì cái gì còn không có về nhà? Yoonho?……….. Không cần đi tới…. Không cần……. Cứu mạng~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ . Khi Changmin trở về, ta đang đứng thẳng ngay giữa phòng, trước mặt mở ra một quyển gia quy dày cộp, đọc từng cái từng cái một. Mỗi lần đọc xong một cái, Junsu ở một bên canh chừng cầm tiểu đao gạch một gạch lên cột nhà. Nghe được tiếng bước chân của thứ nam, ta tội nghiệp ngẩng đầu lên, không tốn chút sức lực, ánh mắt liền tràn ngập bi ai, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ chịu ngược đãi. “Đây là làm sao vậy?” Changmin nhìn thấy, quả nhiên lắp bắp kinh hãi, hỏi đệ đệ. “Phụ thân làm sai sự, lén đem người về nhà, đại ca trở về đúng lúc đang tắm rửa…. sau đó, đại ca nổi điên.” Junsu nói. Ta rưng rưng trừng mắt liếc Junsu. Đứa nhỏ này, như thế nào dạy mãi cũng không biết nói chuyện, cái gì gọi là ‘lén đem người về’? “Phụ thân,” Changmin quay mặt lại đây, “Cha lá gan không nhỏ, dám lén đem người về, còn cùng nhau tắm? Chẳng trách đại ca lại nổi điên. Đại ca đâu rồi? Còn cái người bị đem về đâu? Không có án mạng đấy chứ?” “Đại ca đang phê công văn, người phải trả lại cho người ta, được ôm đi rồi.” “Ôm đi? Bị đại ca đánh thành thê thảm như vậy sao?” “Đại ca không có đánh, chính hắn không đi được.” “Không đi được? Phụ thân, cha đem một phế nhân về làm gì chứ?” Ta lại trừng mắt liếc Changmin, Kim Bối Bối nhà ta không có tàn phế đâu. “Nhị ca, huynh đừng nói chuyện với phụ thân. Đại ca nói phụ thân chưa đọc xong hai mươi lần gia quy thì không có được mở miệng.” “Đọc bao nhiêu lần rồi?” “Chín lần.” Changmin quay lại nhìn ta, ta nhanh chóng chớp mắt, nước mắt rưng rưng sắp rơi, đứa nhỏ này lập tức mềm lòng. “Phụ thân, cha khát nước à?” “….” “Muốn uống trà không?” “….” Gật đầu. Changmin bưng một ly trà giúp ta uống, uống xong lúc sau lại cảm thấy rất đói bụng. “Phụ thân đói bụng à?” “….” Lại gật đầu. “Nếu phụ thân đói bụng, đại ca hẳn là rất nhanh sẽ ra đây.” Junsu nói. Quả nhiên, vừa dứt lời, Yoonho bước ra, uy nghiêm đứng trước mặt ta. Ta vội cúi đầu nhận tội. “Phụ thân, ngươi biết sai rồi chứ?” Gật đầu lia lịa pháp. “Sai chỗ nào?” “…….” “Ngươi có thể nói chuyện. Nói, sai ở chỗ nào?” “Ta không nên bậy bạ nhặt tiểu hài tử về.” “Sau này nên thế nào?” “Phải kiểm tra chính xác tiểu hài tử bị người ta vứt bỏ, nếu không phải thì không được nhặt về.” Gia chủ gật đầu, vẻ mặt hơi nguội bớt. Changmin cảm thấy có chút mơ hồ, Phúc Bá hảo tâm nhỏ giọng giải thích sự tình từ đầu đến cuối cho hắn nghe. “Người ta đặt tiểu hài tử ở trước cửa trong chốc lát, phụ thân liền nhặt đem về nhà?” Changmin giật mình hỏi. “Đúng vậy, đúng vậy.” Junsu vừa liều mạng gật đầu, vừa hướng phòng bếp nhìn chăm chú. “Phụ thân.” Changmin nghiêm túc bảo ta. “Ừhm,” Ta cẩn thận nâng quyển gia quy trong tay, nhìn về phía Yoonho cười cười lấy lòng, rồi chuyển hướng sang thứ nam. “Ta nhớ cha từng nói qua….” “Hả….” “Ta cùng Junsu đều là tiểu hài tử bị người ta vứt bỏ….” “Đúng.” “Được lão nhân gia ngài thiện tâm đem trở về nuôi?” “Đúng vậy.” Nhớ tới tình hình lúc đó, ta còn nhịn không được trong lòng chua xót, “Các ngươi đều thật đáng thương, còn nhỏ như vậy đã bị cha mẹ bỏ rơi không cần, ta thấy được, đương nhiên phải nhặt về rồi.” Changmin nhất thời mặt tỏa khói đen, lửa giận ngùn ngụt, không thua gì đại ca hắn một canh giờ trước. “Changmin, ngươi làm sao vậy?” Ta khiếp sợ hỏi, đứa nhỏ này vì cái gì mà bốc hoả như vậy? Đứng trừng mắt nhìn ta hồi lâu, Changmin đột nhiên thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Quên đi, chẳng cần so đo nhiều như vậy. Gặp gỡ phụ thân, coi như ta….” “Xin hỏi có thể ăn cơm tối chưa?” Junsu chen ngang. Vẫn là tiểu nhi tử tri kỷ nha, biết phụ thân đói bụng. Ta vô cùng hào hứng hướng phòng ăn xông tới, được hai bước, quay nhìn sắc mặt gia chủ, lại lui trở về chỗ cũ đứng nghiêm. “Đi ăn cơm đi.” Yoonho cố nhịn nhưng không được, bật cười, nắm chặt lấy tay ta. * Chỗ này Su đã đọc nhầm từ nói (说) với từ vui (悦). ** Đường nhân: Dùng đường loãng nặn thành hình người, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn. *** Mạo sa: Mũ có trùm vải che mặt.
|
Chương 2 Đi vào phòng ăn ngồi xuống, chúng ta một nhà tứ khẩu cùng vui vẻ ăn tối. “Con gà này ngon quá! Phụ thân, cha nếm thử đi.” “Junsu, ăn từ từ thôi, xương gà phải nhổ ra chứ.” “Phụ thân, ăn chút thịt đi, đừng cứ ăn rau xanh mãi.” “Biết rồi.” “Hiệu cầm đồ của chúng ta hôm nay thu được một khối huyết ngọc bội dùng để hộ thể, phụ thân, cha đeo đi.” “Đại ca, đệ thật sự có học bài mà, học cả ngày luôn, không tin hyunh hỏi phụ thân xem.” “Nó có học đó, thật sự có học, tuy rằng không nhớ kỹ….” “Junsu ta nói rồi, xương gà phải nhổ ra! Nghẹn rồi hả? Phúc Bá, cầm chén dấm chua đến đây!” “Changmin…. có thể…. cho ta một đồng tiền được không? Ta nợ tiền A Phát….” “Nợ tiền A Phát! Tiền của phụ thân không đủ dùng sao? Vì sao không tìm ta lấy? Cầm lấy đĩnh vàng này….” “Ta không cần đĩnh vàng, ta muốn đồng tiền, ta lấy đồng tiền cơ.” “Ngoan, đừng khóc. Ta không có đồng tiền ở đây, ngày mai kêu cửa hiệu mang tiền lại đây được không?” “….” “Đừng trừng mắt nữa mà, phụ thân biết rồi, ta ăn thịt là được chứ gì?” “Nhị ca, đệ không muốn uống dấm chua nữa. Uống cả chén rồi mà xương gà vẫn còn ở tại chỗ….” “Khụ…. Hừ!” Nhất gia chi chủ đột nhiên ho khan một tiếng, tất cả đều yên lặng. Xương gà mắc trong cổ họng Junsu lập tức phun ra. “Có một chuyện,” Yoonho nói, “Phải cùng mọi người thương lượng một chút.” Vì thế, trên bàn mọi người đồng loạt đặt đũa xuống, tạo vẻ chăm chú lắng nghe. “Bằng hữu của ta Park Yoochun, Changmin đệ có biết không?” “Đương nhiên, hắn cũng là bằng hữu tốt của đệ mà.” “Junsu có biết không?” “Có biết, là cái người đến đưa thạch cho chúng ta ăn.” “Phụ thân có biết không?” “Không biết.” “Phụ thân không biết cũng không vấn đề gì. Tóm lại người này hôm nay đến nha môn gặp ta, đưa ra một thỉnh cầu….” “??” “Hắn thỉnh cầu ta đồng ý gả Junsu cho hắn.” Ta chớp mắt, vẫn chưa hiểu rõ lắm. Changmin bị sặc nước miếng, đang liều mạng ho. Junsu một bên ngẩn người, một bên giúp nhị ca vỗ lưng. “Đại ca, hyunh có nghe lầm không vậy?” Changmin khó khăn hít thở không khí, vươn hai tay nâng mặt Junsu lên, nhào qua nặn lại, tạo thành hình dạng rất kì quái, “Như thế này còn có người đến cầu hôn sao? Yoochun tiểu tử này có muốn lấy công chúa cũng xứng, sao lại để mắt đến cục cưng dốt nát nhà chúng ta?” Junsu có dốt nát cũng nghe ra những lời này không phải khen nó, mặt nhăn nhó, chu chu cái miệng. Đáng yêu quá, tiểu nhi tử của ta biểu hiện gì cũng đều đáng yêu…. “Khi nào thì đón dâu?” Changmin hỏi. “Ta còn chưa có đáp ứng, trở về thương lượng một chút.” Changmin lại bị sặc nước miếng: “Cái này có gì mà phải thương lượng chứ? Cục cưng dốt nát nhà chúng ta có người bằng lòng tiếp quản thì nên ăn mừng đi chứ, huống chi Yoochun còn là loại hàng thượng đẳng.” “Nói như vậy là đệ tán thành?” “Tán thành hai tay hai chân!” “Junsu, còn đệ thì sao?” “Đệ không rõ…. gả cho hắn là có ý gì?” “Có nghĩa là,” Changmin cướp lời nói trước, “Từ nay về sau hắn sẽ nuôi đệ, muốn ăn cái gì muốn đòi cái gì hắn đều sẽ mua cho. Không muốn học bài thì không cần học, thích cả ngày ngẩn người cũng được. Buổi sáng muốn ngủ đến lúc nào dậy thì ngủ…. Cho dù thế nào thì cũng là có lợi hơn, gả hay không gả?” “Gả!” Yoonho gật đầu: “Tốt, nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, ngày mai ta liền cùng Yoochun….” “Rầm!” Có người đập cái bàn, ta vừa nhìn thấy. Mặt bàn nhè nhẹ lung lay một chút, ngay cả nước canh cũng không hề bắn ra, hiển nhiên không phải Changmin đập rồi. Nhìn lại tay của mình, lòng bàn tay đặt cạnh một đống toàn xương gà, hoá ra là ta đập sao. Mặc dù có chút yếu ớt, nhưng đập thì cũng đập rồi, liều mạng đứng lên lớn tiếng nói: “Ta không đồng ý!” Phòng ăn náo nhiệt đột nhiên an tĩnh lại, sáu ánh mắt đều nhìn thẳng về phía ta. Tim ta giật thót một cái, nước mắt lã chã tuôn rơi. “Phụ thân, chúng ta đang đợi ngươi nói vì sao không đồng ý, ngươi khóc cái gì chứ?” Nhất gia chi chủ nhẹ giọng hỏi ta. Vì sao? Ta nhìn tiểu bảo bối mười sáu tuổi ngốc nghếch hồ đồ ngồi bên cạnh, tuy rằng dốt nát, nhưng lại vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Đột nhiên phải gả cho một tên nam nhân không quen biết, người ta luyến tiếc á!!!!! Luyến tiếc mà!!!!! “Junsu, Junsu,” Ta quyết định dùng khổ nhục kế, lấy tay kéo Junsu vào lòng, dùng giọng thống thiết gào, “Phụ thân đi sớm về trễ, tỉnh ăn kiệm dùng, ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn. Chỉ hy vọng con lấy được một thê tử như hoa như ngọc, nối dõi tông đường, vẻ vang cửa nhà. Ai biết họa trời giáng xuống, hai tên ca ca nhẫn tâm của con….” “Phụ thân,” Yoonho thản nhiên ngắt lời lên án của ta, “Ngươi vừa mới nói Junsu là ai nuôi lớn? Ta thế nhưng không có nghe rõ.” “Đương nhiên là……. là….” Cẩn thận suy nghĩ lại một chút. Năm đó ta đem Junsu nhặt trở về, hơn phân nửa thời gian là Changmin phụ trách chiếu cố nó bắt đầu cuộc sống hàng ngày, Yoonho phụ trách dạy nó đọc sách biết chữ, ta phụ trách lấy nó đùa giỡn trêu chọc……. cho nên, cũng không thể gạt bỏ công lao của hai tên ca ca. Làm phụ thân phải biết nhường nhịn, xem như ba người cùng nhau nuôi lớn vậy. “Hiểu rõ rồi chứ?” Yoonho khóe môi hơi nhếch lên, vẻ mặt rất đáng đánh (có điều từ khi hắn ba tuổi ta đã không dám đánh hắn cái nào), “Ta cùng Changmin đều đồng ý tam đệ xuất giá, phụ thân có lí do gì phản đối?” “Ta…. ta….” Bị hắn dùng ánh mắt sắc lạnh lườm, ta lập tức rụt cổ. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt trong veo của Junsu, lập tức cố lấy lại dũng khí. Không được! Yoonho, Changmin yêu ai thì yêu, dù sao cũng là hai con sói, chỉ có người ta chịu thiệt thôi. Nhưng Junsu thì không được, nó là con cừu non của nhà ta, sẽ bị gặm không còn một mảnh, xương cốt cũng chẳng chừa một cái! Từ xưa hôn nhân đều là cha mẹ quyết định, ta là phụ thân, ta đương nhiên sẽ làm chủ! Vì tiểu nhi tử không có đầu óc, ta muốn khởi nghĩa, đoạt lại quyền lực của gia chủ!! Đôi lông mày dựng thẳng, mắt phóng ra tia sáng sắc bén, ta dùng khí thế mạnh mẽ tới gần Yoonho, túm lấy tay áo hắn, miệng mếu máo. “Oa” một tiếng khóc lớn lên: “Yoonho à…. Ta không muốn gả Junsu đi đâu, nam nhân kia ta cũng không quen biết, Junsu bị hắn ăn hiếp làm sao bây giờ?…. Ta thừa nhận, lần trước đánh vỡ ngọc lưu ly của ngươi không phải Junsu, là ta làm đó. Ngươi đừng oán hận nó, đừng đuổi tam đệ của ngươi ra khỏi nhà….” “Vậy người đã ăn vụng hết hai cân mứt táo….” “Là ta….” “Đi vệ sinh còn mang theo bút tích Ngô Đường vào xem, kết quả làm rơi xuống hố phân….” “Cũng là ta….” “Đem quyển tập viết theo mẫu chữ ‘Lan Đình Tự’ kẹp trong đống giấy vụn bị người ta mua mất….” “Vẫn là ta….” “Ở sài phòng* nghịch lửa, thiêu rụi cả nửa sân….” “Đều là ta làm….” “Lần trước rơi xuống hồ nước thiếu chút nữa chết đuối cũng không phải là Junsu đụng phải làm trượt ngã đấy chứ?” “Không phải, là ta dạy con chó nhỏ của Trương mẫu nhà bên bơi lội, nước lạnh nên bị chuột rút….” “Nhưng mà Junsu đã từng nửa đêm chui vào nhà Ngô thẩm trộm mèo….” “Là ta xin nó đi đấy, Ngô thẩm rõ ràng đáp ứng khi nào mèo con ra đời sẽ cho bé gái nhà họ Vương, thế mà lại đổi ý….” “Nói như vậy Junsu kỳ thật là một đứa nhỏ rất nghe lời?” “Đúng vậy, đúng vậy, nó rất biết nghe lời.” “Vậy thì thật kì quái, nhà chúng ta rõ ràng có một người rất không ngoan, là ai nhỉ?” “…….” “Là ai hả?” “Ta không biết….” “Changmin, ngày mai đệ đi báo với Yoochun, muốn khi nào tới đón dâu….” “Là ta đó!! Là ta không ngoan…. Ngươi đem Junsu lưu lại đi….” Yoonho hai mắt giống đèn pha bao phủ toàn thân của ta, hại ta không được tự nhiên dùng mũi chân di di trên mặt đất, chỉ dám dùng ánh mắt đáng thương liên tiếp nhìn qua, không dám tiếp tục cả gan làm nũng nữa. “Phụ thân.” “Có.” “Bắt đầu từ ngày mai, hai tháng không được phép ra khỏi cửa.” “Một tháng.” “Ba tháng!” “Không cần!!! Hai tháng là tốt rồi….” “Vậy tiếp tục ăn cơm đi.” “Nhưng còn chuyện của Junsu….” “Ta đã sớm nói với Park Yoochun, Junsu tuổi còn nhỏ, bảo hắn từ từ.” ……. Vì cái gì thiện lương như ta lại nuôi dạy lên một đứa con như vậy? . Ngày hôm sau ăn xong điểm tâm, theo thường lệ đứng ở phòng ăn đưa tiễn. “Phụ thân ngoan ngoãn ở nhà, hôm nay ta sẽ trở về sớm một chút chơi với ngươi.” “Được. Yoonho ngươi đi thong thả.” “Phụ thân, hôm nay Junsu theo ta học làm ăn, buổi trưa một mình cha phải nhớ ăn cơm đấy.” “Đã biết.” “Phụ thân, tạm biệt.” “Tạm biệt.” …. “Changmin!” “Chuyện gì?” “Đồng tiền, đừng quên bảo cửa hiệu mang đồng tiền cho ta đấy, ta đang thiếu nợ.” “A, suýt nữa thì quên mất….” . Thời tiết trở lạnh, ta cả ngày dựng lán che cho hoa cỏ, thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến giờ ngọ. Chạy về phòng châm trà uống, ở cửa nhìn thấy Phúc Bá dẫn theo một người đi vào ngồi, rất khách khí nói: “Park công tử chờ một chút, ta đi mời lão gia đến.” Nói xong liền hướng hoa viên đi mất, có lẽ hắn cho rằng ta vẫn còn ở đó. Vốn định gọi lại, nhưng thấy dáng vẻ hắn đi từng bước một nhàn nhã, có thể cũng muốn tranh thủ tản bộ. Không cần gọi, tự mình đi vào phòng, mỉm cười ngọt ngào với khách nhân. Vị khách ấy vội vã đứng dậy. Ừhm, một đứa nhỏ tuấn tú thông minh, nhìn ánh mắt cũng biết không phải kẻ tâm địa xấu xa. Ta thích. “Xin hỏi công tử là?” “Ta là Yoonho….” Lời còn chưa nói hết, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng phịch. Chạy vội đến cửa sổ xem náo nhiệt, hoá ra là A Ngưu trèo lên ngọn cây tỉa cành, cả người bị rơi xuống đất. Trở lại chỗ cũ, cảm thấy hơi thất lễ, lại tiếp tục ngọt ngào mỉm cười. Khách nhân dường như không tức giận, chính là mặt đỏ hồng, nói: “Ta vẫn biết Jung Yoonho có một người rất quan trọng, nhưng không nghĩ tới công tử lại có thể ở tại nhà hắn. Lão thái gia không phản đối sao?” Lão thái gia? Là chỉ ta sao? Ta vì cái gì phải phản đối chính mình ở nơi này? “Đương nhiên không phản đối.” “Tại hạ họ Park, Park Yoochun, bằng hữu của Jung Yoonho. Hôm nay tới, là muốn tiếp chuyện lão thái gia một chút.” Tên có hơi quen quen, suy nghĩ một hồi nhớ không nổi, liền hỏi: “Có chuyện gì không?” Park Yoochun mặt lại đỏ hồng: “Là vì chuyện Kim Junsu.” Ta lập tức khẩn trương lên, chẳng lẽ Junsu ở bên ngoài gặp rắc rối? “Ta nghĩ có lẽ Jung Yoonho cũng đã nói cho công tử rồi. Ta rất thích Kim Junsu, vô cùng thích. Muốn cả đời ở bên hắn, chăm sóc hắn, cùng hắn chung sống trọn đời. Jung Yoonho và Shim Changmin cũng không phản đối, nói là chờ Kim Junsu đầy mười tám tuổi, sau khi thành niên sẽ để hắn tự mình quyết định. Ta rất tự tin có thể làm cho Kim Junsu thích ta, nguyện ý ở bên ta. Nhưng mà hôm nay Jung Yoonho lại nói cho ta biết, lão thái gia phản đối.” Hắn nhắc tới như vậy, ta lập tức nhớ ra. Ah, thì ra chính là người nam nhân này muốn thành thân với Junsu nhà ta! Hắn lại dám tới tận đây, thật sự là…. thật sự là…. thật sự là một đứa nhỏ rất tốt. “Khi nghe được ngài nói như vậy, giống như bị một thùng nước đá dội lên người, lạnh từ đầu tới chân. Thực sợ hãi bởi vì lão thái gia, khiến cho Kim Junsu không dám nhận tình yêu của ta, cho nên chạy đến nơi đây, muốn gặp mặt cùng lão thái gia nói chuyện.” “A?” “Nói thật, ta vẫn còn thực lo lắng tính cách của lão thái gia rất nghiêm khắc, vô luận như thế nào cũng không tán thành tình cảm giữa nam nhân và nam nhân. Nhưng vừa gặp được công tử, những lo lắng này đã không còn nữa.” Thật không? Ta vui vẻ nhếch miệng cười, vậy ra hình tượng của ta thật sự rất gần gũi bình dị, thông tình đạt lí nữa. “Ta nghĩ Jung Yoonho là trưởng nam, ngài đã bằng lòng để công tử ngụ tại Kim gia, tư tưởng của lão thái gia hẳn là đã khai thông rồi.” Đương nhiên, ta là phụ thân thông minh sáng suốt nhất trên đời này mà, tiểu tử này ánh mắt không tồi. “Ngươi ngồi đi.” Ta đột nhiên phát hiện khách nhân còn đang đứng, vội làm cho hắn ngồi xuống, rót cho hắn một chén trà. “Công tử có biết lão thái gia thích nhất cái gì không?” Park Yoochun hỏi. “Thích hoa cỏ, thích đồ ăn ngọt, cá, con chim màu đỏ, còn có ba hài tử bảo bối nữa.” Ta lập tức đáp. “Ah, nói giống hệt Jung Yoonho. Công tử xem ta mang bồn minh châu lan này, ngài có thích không?” Park Yoochun chỉ một chậu hoa đặt ở góc nhà, ta lập tức bổ nhào tới. Đúng là chậu phong lan xinh đẹp, loại này rất khó tìm, huống chi lại to như thế. Ta vui mừng mỉm cười toe toét: “Thích, đương nhiên là thích, tặng cho ta sao?” Nhìn nụ cười của ta, Park Yoochun vốn cũng tươi cười theo, nghe xong câu cuối cùng, khuôn mặt nhất thời cứng đờ: “Công…. công tử cũng thích sao? Ta hôm nào mang thêm một chậu nữa cho công tử, chậu này chỉ sợ….” Ta mếu máo. Người này, hỏi thăm lâu như thế, hoá ra cũng không phải là cho ta, vậy hắn lấy tới cho ta xem làm gì? Lúc này Phúc Bá đi tới, vừa đi vừa nói: “Thực xin lỗi Park công tử, ta không tìm được….” Đột nhiên nhìn thấy ta, “A” lên một tiếng, “Đã ở đây rồi à, quấy rầy hai vị nói chuyện.” Nói xong khom người chuẩn bị lui xuống.
|
Park Yoochun bước lên phía trước ngăn lại: “Quản gia đại nhân, lão thái gia không chịu gặp ta sao?” Phúc Bá lắp bắp kinh hãi, run rẩy giơ lên một ngón tay chỉ về phía ta: “Không phải ở chỗ này sao?” Park Yoochun quay đầu lại nhìn ta một cái, lại quay lại nói: “Ta không phải tìm hắn, ta muốn tìm phụ thân của Jung Yoonho cơ!” Phúc Bá bị câu nói làm sửng sốt, cũng có chút không rõ ràng nhìn ta: “Đại gia còn có phụ thân khác sao?” Ta nghĩ nghĩ nói: “Hẳn là có đi? Người sinh ra hắn dù sao cũng coi như là phụ thân đi.” “Người kia ở đâu?” “Ta cũng không biết.” Phúc Bá bất đắc dĩ quay sang Park Yoochun trả lời: “Vậy thì không có biện pháp, người Park công tử muốn tìm không ở quý phủ của chúng ta.” Park Yoochun trên trán bắt đầu đổ mồ hôi: “Jung Yoonho mỗi ngày vội vã chạy về nhà nói là phải bồi phụ thân, làm sao lại không ở quý phủ các người!” Ta kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Đó là ngươi hiểu lầm, Yoonho vội vã trở về không phải bồi người phụ thân mà ngươi muốn tìm, mà là muốn bồi ta.” Park Yoochun sốt ruột giậm chân, đỏ mặt tía tai trừng mắt nhìn ta, rồi lại thành một bộ dáng không biết phải nói làm sao. Ta có chút sợ hãi, trốn ở phía sau Phúc Bá, nhỏ giọng nói: “Yoonho một chút cũng không để ý việc không có phụ thân thân sinh, thế nào mà vị Park công tử này lại để ý?” “Ta cũng không biết. Lão gia, ngài quay về nhà trong đi thôi, xảy ra chuyện lão nô cũng không thể ứng phó được.” Toàn thân Park Yoochun đột nhiên cứng đờ, doạ hai người chúng ta nhảy dựng lên. “Ngươi vừa gọi hắn là cái gì?” “Lão…. lão gia….” Phúc Bá cũng lộ ra chút khiếp đảm, cùng ta lui về phía sau. Đang ở thời điểm kinh hoàng, ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Phụ thân, các ngươi đang làm gì đó?” Ta như vớ được cứu binh, vội vàng chạy tới, vùi đầu vào lồng ngực an toàn kia: “Yoonho, ngươi đã trở lại, bằng hữu của ngươi tìm không thấy phụ thân kia của ngươi, đang nổi giận lên kìa.” Yoonho nhìn vẻ mặt cứng đờ như tượng của Park Yoochun, rồi lại cúi đầu nhìn ta, mỉm cười thấu hiểu. Kéo tay ta đi lên phía trước, nói: “Yoochun, đây chính là phụ thân của ba huynh đệ nhà ta…. tuy rằng thoạt nhìn không giống lắm….” “Không phải thân sinh mà thôi, đương nhiên sẽ có một chút không giống rồi…….” Ta bất mãn nói thầm một tiếng, lại nhìn về phía Park Yoochun, “Ah, sắc mặt của ngươi kém quá, làm sao vậy? Đầu gối làm sao mà lại khom xuống như vậy? Ai nha, Park công tử, ngươi khách khí quá, không cần quỳ xuống hành lễ đâu…. Ah~~ sao lại té xuống đất thế kia? Xỉu rồi à? Phúc Bá, mau lấy dầu và khăn mặt đến. Yoonho, đem hắn tới trên ghế đi ~~~” . Rối ren ước chừng một lát sau, Park Yoochun tỉnh lại, gắt gao nhìn thẳng mặt Yoonho, cắn răng chất vấn: “Ngươi rõ ràng nói qua phụ thân ngươi tuy là dưỡng phụ, nhưng đã nuôi dưỡng ngươi từ nhỏ tới lớn, vì cái gì gạt ta?” “Ta không có gạt ngươi.” Yoonho mỉm cười, “Ta đúng là được hắn nuôi từ nhỏ tới lớn.” Ta ở một bên liều mạng gật đầu. Đừng nhìn hiện tại Yoonho dáng vẻ oai phong giỏi giang, hắn hồi nhỏ cũng tròn tròn trắng hồng, mềm mại vô cùng, đi đường cũng là ta cõng, ăn cơm cũng là ta bón. Vì cái gì lớn lên, tất cả mọi người đều không chịu tin là ta nuôi dưỡng? “Điều này sao có thể?” Park Yoochun khăng khăng nói, “Hắn thoạt nhìn còn nhỏ hơn ngươi? Hắn ba mươi tuổi đúng không?” Ta không vui hếch mặt: “Ta ba mươi bảy!” Kết quả chứng minh sự thật luôn kích động lòng người, Park Yoochun hoảng sợ ngã ngồi trên ghế. “Ngươi hôm nay tới tìm phụ thân của ta, không phải đơn thuần là tới hỏi thăm tuổi tác của hắn đấy chứ?” Yoonho cười xấu xa nhắc nhở. Park Yoochun lập tức chật vật gượng dậy, thẳng tắp đứng trước mặt của ta, mặt đỏ bừng lên nói: “Đúng… thực xin lỗi…. Kim… Kim bá bá, tiểu chất hôm nay đến bái phỏng, là cố ý tới vấn an ngài.” Nói xong liền cầm bồn minh châu lan dâng lên. Ta lập tức vui mừng hớn hở. Hắn vốn không định cho ta, hiện tại Yoonho quay về hắn liền đổi ý, quả nhiên trưởng nam của ta mới là lớn nhất mà. “Phụ thân,” Yoonho thay ta tiếp nhận bồn phong lan, thuận tay đưa cho Phúc Bá, “Ngươi ngồi xuống trước đi.” “Phải đưa tới phòng ấm nha.” Ta hướng Phúc Bá kêu một câu, ngồi xuống. “Kim bá bá,” Park Yoochun gọi tiếng thứ hai đã thuận miệng hơn, “Ngài vừa rồi cũng đã nghe ta nói, ta hy vọng ngài chấp thuận cho Junsu cùng ta.” “Nhưng mà Junsu nhà ta tuổi còn rất nhỏ.” “Ta không vội, ta chờ hắn lớn lên. Chỉ là mong Kim bá bá không ngăn cản Junsu theo ta. Nếu hai năm sau Junsu đáp ứng cùng ta mãi mãi bên nhau, cũng vạn mong ngài có thể chấp thuận.” Ta quay đầu nhìn Yoonho, đè thấp giọng hỏi: “Nếu ta không đáp ứng, có phải hắn sẽ mang bồn minh châu về không?” Yoonho khụ một chút, giống như phải cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc thường ngày, rất nhanh trả lời: “Rất có thể.” Ta nhíu mày, cẩn thận cân nhắc một chút. Tiểu tử này nhân phẩm không tồi, đối với cục cưng nhà ta cũng thắm thiết. Để cho Junsu cùng hắn làm bằng hữu trước, hẳn là không có gì xấu. Sau này tiểu nhi tử lớn lên không cần phụ thân, trông nom cũng chẳng trông nom được, tội gì hụt mất một chậu phong lan đáng yêu? Lập tức quyết định, mỉm cười nhìn Park Yoochun đang lo lắng dõi theo từng biểu cảm của ta: “Nhà của chúng ta tư tưởng tiến bộ, các hài tử đều tự mình làm chủ, hoặc là để trưởng nam làm chủ. Sau này có chuyện gì, ngươi cứ xem ý tứ của Junsu và Yoonho là được rồi.” Park Yoochun mừng rỡ, hướng ta khom người, lớn tiếng nói: “Đa tạ phụ thân!” Gì? Chưa gì đã kêu phụ thân, cũng nhanh quá đi? Hôm đó Park Yoochun lưu lại ăn cơm tối, Junsu rất vui mừng nhìn thấy hắn, hai người tán gẫu rất vui vẻ. Ta xem ra tiểu nhi tử thích nhất ở hắn chính là, vô luận Junsu hỏi bao nhiêu vấn đề ngốc nghếch, vị Park công tử tốt bụng này đều giải đáp cẩn thận. Không giống hai kẻ làm ca ca kia, hở ra là “Ngươi có đầu óc hay không vậy?”, “Vấn đề này mà cũng dám hỏi?” “Cục cưng dốt nát, càng nói càng dốt nát!”……. Những việc như thế, nhiều không kể xiết. Ta có khi hoài nghi, Junsu chính là bị hai người này mắng dốt nát nhiều quá nên mới thành như vậy. Nó hồi nhỏ cũng rất thông minh mà, tốc độ bú sữa cũng không hề thua kém Changmin đâu. * Sài phòng: nơi chứa củi.
|